1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Mùa hạ có mưa tuyết - Ngôn Dao (3)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Mùa Hạ Có Mưa Tuyết

      Thể loại: đại, trinh thám, sủng

      Tác giả: Ngôn Dao

      Editor: Nhím Envy​

      Giới Thiệu

      là người tính cách kiêu ngạo, từ sớm mạnh mẽ.

      dám từ bỏ EV quyền lực tối cao, chạy làm cảnh sát cả ngày đối đầu với tội phạm.

      "Bà và tập đoàn EV của bà, trong mắt tôi chỉ là giun dế. Nhân tiện nhắc thêm câu, tôi xấu hổ vì có người mẹ biết kiềm chế như bà."

      Lời ngạo mạn, quả thực coi trời bằng vung.

      ồn ào, còn lại vô cùng tĩnh lặng.

      là đội trưởng đội cảnh sát hình , cấp của .

      , ai dám hai?

      Nhưng ngờ đời này lại có người nể mặt mà chống đối mệnh lệnh, hại bị kỉ luật hết lần này đến lần khác.

      như ánh nắng dịu cuối ngày hòa tan ngông cuồng của gió.

      "Phong, em có mái tóc giống như đóa hoa tuyết tinh khôi giữa mùa hạ"

      ở bên nhau tháng ngày, những tưởng toàn là bình yên, nhưng tất cả chỉ là ngụy tạo trước cơn giông tố.

      "Em chỉ mong đời bình an hạnh phúc"

      nắm lấy tay đặt lên vị trí trái tim mình:

      " bé ngốc, ở bên em cũng chính là loại bình an mong muốn nhất đời"

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chap 1

      Hàn gia là gia tộc vô cùng hùng mạnh, nắm trong tay tập đoàn EV cùng hàng ngàn công ty con hoạt động nhiều lĩnh vực. EV được coi như con rồng của châu Á, mà đầu rồng chính là ngài chủ tịch Hàn Khắc. Chủ tịch Hàn có hai hậu duệ chưa từng được người đời biết đến. Có rất nhiều lời đồn về hai người con này. Họ vốn là trai , nam dung mạo tuấn lãng, thông minh hơn người, nữ trí tuệ sắc bén, vạn phần xinh đẹp. Nhưng chưa hề có ai cạy mở được bàn tay che lưới trời của Hàn gia, cho đến khi EV gặp hàng loạt các biến cố mang tính lịch sử.

      ... ...... .........

      Ngày 18 tháng 6 năm 2005

      Năm nhà máy sản xuất vũ khí hạt nhân trực thuộc EV đồng loạt xảy ra vụ nổ nhiệt hạch, sản sinh Plasma.

      EV thiệt hại hơn năm tỉ Dollars Mỹ.

      Ngày 14 tháng 7 năm 2010

      Nhà máy dược phẩm siêu quy mô tại trung tâm thành phố bốc cháy. Đội cứu hỏa quốc tế tham gia dập lửa. EV chịu trách nhiệm hoàn toàn cho mạng sống của 5000 công nhân tại nhà máy.

      Ngày 12 tháng 8 năm 2014

      CEO của tập đoàn EV - Hàn Khắc tử vong cùng với con tàu mang số hiệu GS-143 do vụ nổ phân tử phóng xạ.

      EV ngay lập tức bước vào giai đoạn chuyển giao quyền lực tạm thời. 70% cổ phần của ngài cố chủ tịch được giao cho Hàn phu nhân - Vu Mẫn quản lí. Hai hậu duệ của ngài Hàn Khắc lập tức được công bố, Hàn Kiệt và Hàn Phong, trong hai là người thừa kế hợp pháp cho đến khi EV vượt qua đại nạn liên hoàn, bước vào giai đoạn ổn định.

      Đêm nhận được tin ngài chủ tịch qua đời, Hàn gia lâm vào cảnh trầm mặc. Hàn Phong đứng chết chân giữa sàn nhà lạnh lẽo, bờ vai nặng trĩu chứa đựng từng giọt nước mắt của Hàn Kiệt. vòng tay ôm lấy lưng , sắc mặt tối sầm, con ngươi tràn đầy bi thương, sắc bén liếc về phía chiếc ghế mây đặt gần kề cửa sổ.

      Vu Mẫn ăn vận cao quý, dáng người thanh mảnh, vẻ mặt lạnh lùng ngồi tựa lưng đối diện với đêm tối. Hàn Khắc...Hàn Khắc...trong đầu bà lặp lặp lại ngừng hai từ ngữ, lại nhìn về phía con Hàn Phong.

      Hai tay trắng như tuyết ôm chặt lấy thắt lưng run rẩy của trai, đôi mắt nhìn Vu Mẫn tỏa ra luồng khí lưu đối địch, mà Hàn Kiệt cũng ô, chặt em vào lòng.

      Sợi dây xích gắn kết tâm hồn hai người hôm nay như có gai, quật vào lòng Vu Mẫn đau ê ẩm.

      Căn phòng tối đen tĩnh mịch, Hàn Phong bất động ngừng quan sát vẻ mặt Vu Mẫn, tay chịu rời Hàn Kiệt, giống giữ lấy phần trái tim mình.

      - Hàn Kiệt rời cùng với con.

      khí bị xé rách bởi giọng lạnh lẽo như gió đông của Hàn Phong.
      Vu Mẫn đặt ngón tay lên khóe môi, nheo mắt đánh giá con mình, đột nhiên cười lạnh.

      Đúng lúc này, cơn gió thổi tung bay tấm rèm cửa sau lưng Vu Mẫn, hệt như đôi cánh màu đen của ác quỷ.

      Hàn Phong lạnh sống lưng, đôi tay càng thêm kiên định giữ lấy trai như báu vật.

      Đêm ấy mùa hạ, nhưng trong lòng Hàn Phong lạnh như gặp trận mưa tuyết.
      Vu Mẫn lặng ngắt, đứng lên khỏi chiếc ghế mây bên cửa sổ, duy trì nụ cười khinh bạc rời khỏi Hàn gia.

      Cánh cửa sau lưng Hàn Phong như ma xui quỷ khiến, từ từ đóng sầm lại.

      ... ...... ...... ..........Hai năm sau.... ...... .......

      ngày mùa hạ của thành phố A đông vui náo nhiệt.

      Ánh mặt trời vàng rực, mấy trôi qua trời xanh. Dưới ánh dương như lửa, hoa trà màu trắng bừng bừng khí thế, chiếu bóng lên gương mặt vạn phần xinh đẹp trong căn phòng.

      Hàn Phong hé mắt, mi tâm giãn ra đón nắng sớm. đưa tay cầm lấy cốc nước đặt tủ cạnh đầu giường, hít sâu rồi uống ngụm.

      Chất lỏng lành lạnh trôi qua yết hầu khiến thanh tỉnh trong nháy mắt. Lần nữa ngã đầu xuống gối, Hàn Phong quay người sang, khẽ xoa đôi má của Hàn Kiệt:

      _Anh trai! Dậy thôi!

      _Ừ! - Hàn Kiệt lười biếng nhấc mí mắt, thuận tay đem Hàn Phong ôm vào lòng, đầu tựa lên cần cổ thanh mảnh của .

      phả ra hơi nhõm:

      _Tối qua ngủ rất ngon.

      _Em biết.

      Hàn Kiệt nhổm dậy, ấn xuống trán Hàn Phong nụ hôn rồi cười rạng rỡ như đóa hoa trà nở tung ngoài cửa sổ.

      năm trôi qua kể từ ngày cha Hàn Khắc qua đời, em Kiệt - Phong rời khỏi Hàn gia, chuyển đến thành phố A sinh sống. Hàn Phong hay gặp ác mộng hơn Hàn Kiệt, chủ yếu là mơ về người cha khuất. Hàn Phong chỉ duy nhất thể con người trước mắt Hàn Kiệt, hàng đêm như con mèo rúc vào lòng . Hàn Kiệt rất thương em . Thế nhưng...

      _Phong, em định cho khoảng trời riêng hả?

      Hàn Kiệt trong bộ áo ngủ kẻ sọc, bất đắc dĩ vò tóc, điệu bộ lúc này lại như cậu trẻ dỗi hờn.

      Hàn Phong nghe vậy hơi trầm mặc. trai trưởng thành, hai tháng trước chính thức được nhận vào bệnh viện trung ương thành phố A làm việc. Hồi cha Hàn Khắc hay bất mãn việc Hàn Phong cứ chui vào trong chăn Hàn Kiệt rồi ôm ngủ khì. để tâm, nhất mực dán vào người mới an lành yên giấc.

      tại thế nào cũng tiện nữa, cảm thấy khuôn ngực ngày càng rộng lớn an toàn, bờ eo săn chắc, cần cổ tỏa ra mùi nam tính quyến rũ.
      Hàn Phong hơi lạnh mặt, mắt nhìn xuống sàn nhà.

      _Chiều nay em thành phố K thực tập, ít nhất vài tháng nữa mới trở về.

      Hàn Kiệt hơi khựng lại, bước đến xoa đầu em , bi thương .

      _Anh gọi điện cho em.

      _Ừ. - Hàn Phong gạt tay ra, vào trong phòng tắm. Căn phòng nhanh chóng bốc hơi nước mờ mờ.

      Hàn Phong nhìn chính mình trong gương đến hơi thất thần.

      " trai thân , thói quen của em là thứ khó bỏ, nhưng hãy cho em thời gian từ bỏ. Em làm tất cả mọi điều. "

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chap 2

      Từ trong phòng tắm bước ra, người Hàn Phong toàn hơi nước ẩm ướt bao phủ. Vừa lau tóc vừa tiến về phía phòng khách, Hàn Phong thuận tay lật xem tập hồ sơ vụ án bàn. là sinh viên năm ba trường cảnh sát thành phố A. Tháng này trường tổ chức đợt thực tập, hiệu trưởng Hứa có nhắc đến tên . Vì là sinh viên ưu tú nên được đặc ân xem trước số tài liệu khá quan trọng.

      _Ừm... - Hàn Phong nhấp ngụm cà phê, trầm tư suy nghĩ. Chính lúc xuất thần...

      _Pinh pong!

      Chuông cửa đột nhiên vang lên. Hàn Phong gập tập hồ sơ lại, ra bên ngoài.

      Sau cánh cửa, cậu bé an tĩnh đứng bậc thềm, đôi mắt rất to, tay cầm cái túi màu hồng xinh xắn. Cậu bé chầm chậm đưa chiếc túi lên, trong giọng mười tuổi non trẻ là lạnh nhạt, bình tĩnh :

      _Chào chị Hàn Phong. Gia đình em mới từ Thụy Sĩ du lịch trở về. Mẹ em mang món quà này sang cho chị.

      Hàn Phong nhàng cầm lấy, xoa đầu cậu :

      _Cảm ơn em, Tịch An. Mẹ và ba vẫn khỏe à?

      _Vâng.

      _Hôm nay có phải học ?

      Tịch An ngước mắt lên nhìn , hai tay chậm rãi đút vào túi quần, chân dợm bước:

      _Em về đây.

      Hàn Phong ngồi xổm xuống trước hiên nhà, tay mở cái túi. Bên trong là chậu cây màu trắng, hoa trong chậu còn chưa nở. Là cây Edelweiss.

      Hàn Phong hơi mỉm cười, tay cẩn thận đặt chậu hoa vào vị trí trống trước hiên nhà.

      định quay vào trong, Hàn Kiệt mở cửa, bước đến bên cạnh.

      :

      _Edelweiss Hàn, chủ hàng xóm cũng biết tên tiếng của em đấy à?

      Hàn Phong có tên tiếng của cây nhung tuyết - Edelweiss.

      Hàn Phong lắc đầu, bước qua người Hàn Kiệt rồi vào trong nhà.

      lấy cái áo vest màu trắng nhã nhặn khoác lên người. Ngẩng đầu thấy Hàn Kiệt vào trong rồi đóng cửa.

      _Em ăn sáng à?

      _Ngôn Tư đến đón em. Em bây giờ.

      _Không mời ấy vào nhà sao?

      Hàn Phong hơi nhìn Hàn Kiệt cái, mắt hấp háy, tay cầm lấy tập hồ sơ bàn. Đôi dép bông nhắn tiến lại gần đôi dép giống hệt của ai đó, hơi nhón lên.

      Hàn Kiệt mỉm cười, ôm lấy vai em , đặt lên trán nụ hôn.

      _Đến thành phố K nhớ gọi điện cho .

      _Ừ.

      Hàn phong ừ hử, đến trước cửa thay giầy. Trước khi còn nhớ, lúc về mua quà cho Hàn Kiệt, Ngôn Tư, còn có cả Tịch An.

      Xe lửa chạy xình xịch, tiếng bánh tàu ma sát với đường sắt, thanh người huyên náo trò chuyện, vị khách ngồi bên sột soạt giở tờ báo.

      Tất cả đều là tạp khó chịu, Hàn Phong ghét số thứ như thế, giả dụ như cái radio rè rè của ông nội, tiếng máy bay ù ù, tiếng gió đêm thổi tung cánh rèm, tiếng sập cửa lạnh lẽo...

      Hàn Phong nhíu mày. Vị khách ngồi bên thấy sắc mặt hơi tái bèn đặt tờ báo trong tay xuống:

      _Xin lỗi làm phiền, nhưng khó chịu ở đâu à?

      _Không- Hàn Phong nhếch miệng- Cảm ơn hỏi thăm.

      _À... có gì!

      ta cúi đầu đọc tiếp, sắc mặt hơi đỏ.

      Hàn Phong liếc nhìn, thần sắc lạnh nhạt quay đầu ra cửa sổ. Cánh đồng xanh tươi lao vun vút qua trước mắt, đàn quạ đen bay tán loạn bầu trời. Gió thổi từng cánh hoa bụi đường trắng xóa như trận mưa tuyết giữa mùa hạ.

      Hàn Phong chưa muốn gọi cho Hàn Kiệt, sợ gặp đường hầm làm sóng kém . Vừa nãy ở sân ga, Ngôn Tư chạy lăng xăng đôi giày thể thao đắt tiền mua cho cái này, dặn dò cái kia.

      _Cậu coi mình là trẻ con à?

      _Không phải sao? - Ngôn Tư lườm cái sắc lẻm, nhét đồ ăn vào trong tay .- Cho cậu, phòng đường đột nhiên đói bụng.

      _Mình chưa ăn sáng.- Hàn Phong cười cười.

      Ngôn Tư là tốt, gia cảnh giàu có. Ai biết chơi với Ngôn Tư là vì tiền. Nhưng dường như Ngôn Tư rất để ý đến Hàn Kiệt, có thể là thích , từ lâu lắm. Vả lại, Hàn Phong chẳng cần tiền.
      Đối với người khác có khi là cần kíp, là dục vọng tham lam. Thế nhưng Hàn Phong cùng Hàn Kiệt mực rời khỏi Hàn gia, giao toàn bộ EV cho Vu Mẫn...Vu Mẫn...mẹ của , bà ta có lông mày rất đẹp, đôi mắt sắc lẻm như dao. Chính đôi mắt ấy được di truyền lại cho Hàn Phong, hay trắng ra là ngũ quan, dáng người của đều giống với Vu Mẫn.

      Hàn Kiệt giống cha nhiều hơn, Hàn Phong nghĩ thế.

      Xe lửa dừng lại ở sân ga thành phố K. Hàn Phong hơi rục rịch, bỗng người thanh niên nãy giờ ngồi lặng ngắt bên hơi bật dậy.

      _Tôi...à - ta bối rối - An Thần. Rất vui được ngồi bên em suốt 2 tiếng 36 phút vừa qua.

      xong vành tai đỏ bừng rồi lan dần khắp mặt. Chắc thấy Hàn Phong sắp xuống tàu nên ta mới khẩn trương như thế.

      _Hàn Phong - lịch đưa tay ra bắt- Tôi cũng rất vui.

      _Em xuống ở đây à?

      _Đúng. cũng vậy à?

      _Kh..., tôi đợi trạm nữa.

      Hàn Phong hơi gật đầu, bận tâm đến hành dộng chào hỏi hơi thừa thãi của An Thần, nhanh chậm xuống tàu.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chap 3

      Thành phố K có khí hậu được tốt lắm. Trong khi nắng vàng rải đều từng viên gạch của thành phố A Hàn Phong năm lần phải táp vào lề đường để tránh từng cơn mưa nặng hạt.

      Giọt nước mưa đầu mùa rơi xuống mi mắt Hàn Phong, chảy theo gò má xuống cần cổ. Hàn Phong vừa vừa móc điện thoại trong túi, định bụng gọi cho Hàn Kiệt.

      Điện thoại chưa kịp kết nối, bỗng có cậu bé đến trước mặt Hàn Phong. Nó thó, làn da đen nhẻm, đôi mắt cũng bình lặng như Tịch An, nhưng xem ra hai người cùng tuổi.

      _Chị! - Nó trong run rẩy - Chị có trông thấy mẹ của em ? Em bị lạc rồi...

      Đáy mắt nó hơi dại ra, Hàn Phong tránh né nhìn vào mắt nó, chậm chạp trả lời:

      _Chị thấy, xin lỗi em.

      định lách qua nó rồi tiếp,nhưng nó bỗng đưa bàn tay ra kéo giật lại. Hàn Phong choáng váng, vốn rất nhạy cảm với các hành động đột ngột. Nó gằn từng chữ , ép nhìn vào mắt nó.

      _Chị thể giúp em à?

      _Chị...- Hàn Phong như rơi vào u mê. Đôi mắt nó đúng, con ngươi đen tối hề có tiêu cự. Nó chợt đẩy cái.

      Hàn Phong thoáng ngỡ ngàng, chân lùi lại hai bước. Chưa bao giờ trong đời lại sợ thằng bé, nhưng nó cứ tiến, và lùi.

      Đến khi dưới chân vấp phải hòn đá của mặt đường gập ghềnh, Hàn Phong mới sực tỉnh. ở đâu? Nơi này có lẽ là con ngõ heo hút, thằng bé đó vẫn đứng trước mặt , nhưng nó cứng đờ, khuôn mặt vô hồn.
      Cuối con ngõ dần vang lên tiếng bước chân như gần như xa. Thằng bé như điện giật ngã rầm xuống đất, cả người run rấy.

      _Đừng nhìn nữa, nó bị đại ca thôi miên rồi.

      Sau lưng vang lên tiếng cười khục khặc. Hàn Phong giật khóe môi, quay người lại.

      Quần áo thuần đen, đám người cắt tóc ngắn chỉ để dài sau ót. Tội phạm đường phố. Cướp của, giết người, buôn bán nội tạng, ma túy, nhưng trong tay lại có vũ khí, vậy chỉ còn hiếp dâm.

      Hàn Phong xám mặt, thằng bé đằng sau thôi động đậy, nhắm mắt lại ngủ an lành.

      Hàn Phong cười cười, thấy hai tên vòng ra sau chặn lưng .

      _Muốn đánh nhau à? Tao bao giờ bỏ chạy!

      Chúng nhe ra hàm răng trắng ở, mắt sục sôi như lũ Zombie hôi thối. Nghe lại càng điên tiết, chân trực xông đến.

      Hàn Phong chưa bao giờ bình tĩnh như thế, bỗng nhớ đến đôi mắt của Tịch An. Cúi xuống, Hàn Phong nhếch miệng, từ trong đế giày lôi ra con dao sắc bén.

      Mưa tạnh, ánh mặt trời chiếu xuống con dao tinh xảo, tia sáng trắng vàng hội tụ lại đôi mắt của Hàn Phong trông lấp lánh đến quỷ dị.

      Nắng chiếu xuyên qua các mái nhà lụp xụp. Gió mát sau cơn mưa len từng sợ tóc dài, vuốt ve hàng mi sắc sảo của Hàn Phong.

      mong Hàn Kiệt gọi cho lúc này. Từng điệu, hay chỉ cần co giật bất thường của khí cũng tác động đến các giác quan nhạy cảm của .

      Hàn Phong hơi mất kiên nhẫn, là cảnh sát thực tập, hề có bất cứ quyền hạn gì ở thành phố K. Nếu như lỡ tay giết người, vì có bằng chứng nên khó có thể xếp vào hàng tự vệ.

      Lựa chọn khôn ngoan có lẽ là báo cảnh sát, nhưng còn thời gian.

      Hàn Phong bất động, ánh mắt ngoan cường nhìn chăm chăm những tên mọi rợ trước mắt, phút chốc kiên quyết dùng dao phi lên.

      Vào thời khắc sinh tử, khi tay Hàn Phong vừa chớp động, gian hôi hám ấy lại vang lên tiếng điện thoại chát chúa.

      Mấy tên ở trạng thái chiến đấu giật bắn mình, trong số chúng bấm nút trả lời. Vâng vâng dạ dạ vài tiếng rồi cúp máy. hơi mím môi, khoát tay cho đàn em ra hiệu.

      Hàn Phong bình tĩnh quan sát từng gương mặt. Khó chịu, bất ngờ, ấm ức, bực bội. Hai tên sau lưng lúc này cũng muốn tiến về vị trí cũ.

      Lúc hình bóng giao nhau, lại nhớ đến câu giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, lưu manh vẫn là lưu manh. Bàn tay to lớn hướng về phía dưới thân thể Hàn Phong cùng nụ cười cợt nhả.

      Chợt con dao tinh xảo trong tay lóe sáng, cắm phập và mu bàn tay bẩn thỉu cách mông mình 2cm. trừng mắt, thương tiếc cắm ngập vào da thịt, dừng lại chỉ dậy rồi lạnh lùng rút ra.

      Máu tươi tràn trề, nạn nhân rú gào ngã gập xuống đất.

      Hàn Phong bình tĩnh bước qua , miệng nhếch lên:

      _Không phải lũ Zombie các ngươi có việc gấp cần triệu tập à? Biến !
      Giọng lạnh nhạt khinh bỉ, con dao trong tay vẫn rỏ máu tí tách. Hàn Phong quay lưng, cúi xuống đỡ lấy cậu bé. Nó bị thôi miên để làm việc xấu, giờ toàn thân cũng như tâm hồn nó hoàn toàn bị vấy bẩn.

      Giá như nó biết Tịch An, liệu nó có được hoàng quang của cậu bé thanh tẩy?
      Vừa bế nó, Hàn Phong vừa chậm rãi từng bước ra ngoài. Kiêu ngạo giống như coi đám người tím tái mặt mũi đằng sau chỉ là cái đinh mục.

      Hàn Phong đến đầu hẻm, đặt cậu bé xuống, lấy khăn lau sạch dao rồi đút lại vào đế giày.

      để lại cho nó ít tiền, khăn giấy, đồ ăn, cả chiếc mũ lưỡi trai màu đen che nắng.

      có nhu cầu đợi nó tỉnh dậy, nơi này lát nữa có người qua.

      Hàn Phong đứng dậy nhìn đồng hồ, mày nhíu lại, sắp muộn giờ đến cục cảnh sát rồi.

      Thành phố K vẫn yên tĩnh như thường, lúc này có mưa. Nhưng trước đó, nó chào đón Hàn Phong bằng đe dọa, bằng sinh linh bé bị rác rưởi làm nhơ nhớp.

      Hàn Phong rảo bước nhanh, rẽ qua vài con phố để chắc chắn mình bị theo đuôi mới lấy điện thoại ra gọi cho Hàn Kiệt.

      Đôi chân dẫm lên từng chiếc lá khô nghe lạo xạo. Trời xanh trong trở lại, gó thổi bay lọn tóc mai trước trán.

      Điện thoại được kết nối, giọng trầm ấm của Hàn Kiệt như vấn vít bên tai Hàn Phong:

      _Phong, đến nơi rồi à?

      _Vâng.

      _Đã tìm được khách sạn chưa? Ở thành phố K có vài người bạn, nhờ họ tìm giúp em nơi nào đó thoải mái nhé?

      _Em nghĩ là cần thiết. - Thời gian tự tìm chỗ ở nên lâu hơn quá trình nhờ vả người.

      Hàn Kiệt cũng cưỡng ép, cười trong điện thoại:

      _Anh biết em rất tự lập, nhưng đây là nơi đất khách quê người, có chuyện gì đừng tự mình giải quyết hết tất cả, gọi điện cho .

      Hàn Phong đáp lại. thấy trong tim mình có gì đó vỡ ra, hơi ấm áp.
      Rất lâu sau, Hàn Kiệt mới nghe thấy Hàn Phong nhè :

      _Cảm ơn .

      _Còn nữa- Đầu dậy bên kia cười cười - Chuyện tìm tới em em cũng đừng tự gây rắc rối!

      Hàn Phong nghe vậy hơi nhăn mày khổ sở, cười tiếng rồi tạm biệt trai:

      _Em biết rồi.

      " có biết em vừa ra tay đánh người hay ? Chúng nhất định tìm đến em. Sớm thôi. "

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :