1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Mùa hè nóng bỏng - Mạn Ni (Full)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Mùa Hè Nóng Bỏng




      Tác giả: Mạn Ni

      Convert: ngocquynh520

      Editor: MeOw

      Số chương:10

      Nam chính: Tạ Kính

      Nữ chính: Vương Tuệ Hân


      Giới thiệu


      Sau khi chia tay với bạn trai cũ, lòng tin của đối với đàn ông bị hạ đến cực điểm

      Thậm chí còn rời khỏi nội thành, xin được chuyển đến dạy học ở vùng sâu vùng xa

      căn bản ngờ rằng, chủ nhà vậy mà lại đối với mình vừa gặp !

      Mặc dù bạn bè thường , tình mới là cách tốt nhất để chữa khỏi vết thương lòng

      Nhưng thứ nhất, vẫn còn chưa chuẩn bị tinh thần để đương thêm lần nữa

      Thứ hai là, vẫn cho rằng mình là rất truyền thống

      muốn có thể từ từ tìm hiểu , mọi thứ đều phải bắt đầu từ tình bạn.

      Thế nhưng lại dắt nhảy qua các bước chuyện đương, tiến thẳng lên giường!

      phủ nhận mình cũng có chút hảo cảm với

      Vậy mà khi thấy kì nghỉ phép của sắp kết thúc

      sợ rằng mình chẳng qua chỉ là "tình trong thời gian nghỉ phép" để giết thời gian của mà thôi...
      Phiên Nhiên, Chrislinhdiep17 thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 1.1

      Ban đêm ở trong núi, giơ tay cũng nhìn được năm ngón, cho dù có ánh trăng làm bạn, nhưng vẫn đủ để chiếu sáng nhành cây ngọn cỏ.

      Mà buổi tối, khu rừng tựa như mê cung, cẩn thận bị lạc đường, cho dù có cầm đèn pin trong tay, trang bị đầy đủ bị lạc ở trong núi vẫn là điều có thể xảy ra.

      Nhưng đối với người đàn ông cao lớn trước mắt này mà , lại hoàn toàn hề bị ảnh hưởng, quen thuộc với mọi ngõ ngách ở trong khu rừng này, cho dù bóng cây lay động, hay thỉnh thoảng truyền đến tiếng kêu của lũ côn trùng, chó sủa mèo cào, tất cả những thứ dọa cho người nhát gan phải run sợ đối với , ngay cả hàng chân mày cũng hề nhíu lại, quen thuộc phương hướng ở nơi này, vì thế có thể rời khỏi khu rừng cách nhanh chóng.

      Sau khi thêm mấy con đường mòn, người đàn ông đến gần căn nhà gỗ, mặc dù vẫn chưa vào bên trong nhưng cảm giác được bên trong có người. Cũng chẳng phải là do thính giác của nhạy bén, mà bởi vì trước sân nhà vốn là bụi cỏ dại mọc um tùm, hôm nay được thu dọn gọn gàng sạch , thay vào đó là ít hoa cúc và mấy loại hoa khác, đem lại cảm giác tươi mới lạ thường.

      Tạ Kính nhíu mày đầy nghi hoặc, đôi chân bước lên bậc thềm để phát ra tiếng động, đưa tay đẩy cửa, lại phát cửa bị khóa bên trong, khiến cho càng thêm nghi ngờ. Nhà khóa cửa từ lúc nào?

      quan sát bốn phía xung quanh lượt, lại phát ô cửa sổ vẫn chưa khóa lại, khẽ dùng lực đẩy cửa sổ.

      Lặng lẽ nhảy vào bên trong căn nhà, cảm nhận được mùi hoa thơm nhè , đưa mắt liếc nhìn phòng bếp, lại nhìn thấy bàn ăn có bình cắm đầy hoa tươi.

      cần tìm thêm chứng cớ nữa, nhà của ràng là có người ở. quen đường tìm về phòng ngủ, ngoài dự đoán, cửa phòng ngủ khóa lại, lắc đầu cái. Ý thức phòng bị khỏi tăng vọt, ở cái nơi rừng sâu núi thẳm như vậy ai vào nhà ? Là gấu hay lợn rừng?

      tiếng động đột nhiên từ bên trong căn phòng truyền đến, vội vàng nấp sau bức tường ở góc rẽ, khẽ ló đầu ra nhìn, mấy giây sau, cửa phòng được mở ra, ngọn đèn nơi hành lang được thắp sáng, sau đó lại vang lên thanh than thở của phụ nữ.

      “Uống trà nhiều quá nên mất ngủ rồi. . . .”

      Dưới ánh đèn, Tạ Kính nhìn thấy vươn hai tay duỗi thẳng người, thuận thế nên kéo chiếc áo sơ mi rộng thùng thình lên cao, để lộ ra hai bắp đùi trắng nõn cùng chiếc quần lót, ánh đèn hắt tới từ phía sau lưng , khiến cho vóc người của được lộ ra cách rệt, bầu ngực cao vút dán sát vào áo, khi hạ tay xuống thậm chí còn có thể nhìn thấy được trước ngực nhô ra hai quả đào .

      Tạ Kính nhất thời cảm thấy hạ thân căng thẳng, toàn bộ máu trong người như muốn phun trào. Chết tiệt, biết là mình nên lịch mà dời mắt chỗ khác, thế nhưng ánh mắt của càng thêm dán chặt người , nhìn xoay người, lắc lắc mông bước vào phòng khách.

      Bây giờ hiểu vì sao lại khóa trái cửa, chính là món bảo vật nha, nếu phải là nhân cách cao cả ngăn cản thú tính bên trong con người sớm nhào tới mà làm bừa với rồi.

      hít sâu hơi, rón rén bước nhanh vào phòng bếp, theo đường cũ nhảy ra ngoài cửa sổ. Bây giờ phải là lúc để tự giới thiệu bản thân mình, thôi cứ để sáng mai rồi tính.

      Bên ngoài gió lạnh thổi qua, khiến cho dục vọng ngẩng cao của dịu ít. ra sát vách vẫn còn căn nhà bằng gỗ khác, cũng là do xây, mặc dù được dùng để làm nhà kho, nhưng lúc mới xây, vẫn cố tình xây thêm phòng ngủ và phòng tắm, để cho người vào ở thành vấn đề, chỉ là bây giờ dục vọng của thể nào ngủ nổi, tất cả đều là do kia ban tặng, bây giờ quả thực là vô cùng tỉnh táo.

      Đột nhiên lại nhớ tới năm ngoái hình như bà dì có đề cập tới vấn đề cho giáo viên thuê phòng, lúc ấy nghe xong chỉ bỏ ngoài tai, để ở trong lòng, để cho bà dì tự mình quyết định, ngay cả tiền thuê phòng là bao nhiêu cũng biết, càng chẳng quan tâm, xem như là cho bà dì thêm tiền tiêu vặt.

      Nếu là như vậy, cũng mới vừa rời khỏi nhà chồng của bà dì, tại sao lại nghe thấy bà ấy tiếng nào vậy? Chắc là lớn tuổi nên mau quên. Tạ Kính nghĩ thầm rồi tự nhủ. Bà dì của năm nay cũng 80 rồi.

      Suy nghĩ mấy giây, quyết định tìm người dò la tin tức về bảo vật trong nhà mình. chỉ biết là giáo viên tiểu học còn những thứ khác lại biết gì cả. Dù sao cũng ngủ được, chi bằng làm chuyện khác. nhanh chóng tìm đường xuống núi, giấu mình vào sâu trong bóng đêm.

      Bên trong căn nhà, trùng hợp là cũng nhìn ra bên ngoài cửa sổ, giữa những tán cây lay động, lại mơ mơ màng màng trông thấy bóng đen vụt thoáng qua, nhưng cũng chẳng suy nghĩ gì nhiều, chỉ cho rằng đó là bóng cây, mà hoàn toàn biết rằng mình bị người ta chú ý.

      ***

      hai ba bốn, hai hai ba bốn. . . .”

      Trong rừng trúc, mặc quần áo thể thao, vặn thắt lưng làm động tác thể dục buổi sáng, mặc dù bây giờ vào hạ, nhưng nhiệt độ ở núi vẫn chênh lệch rất lớn, vậy nên vẫn mặc quần áo thể dục dài tay.

      Mặc dù vẫn luôn bị học sinh trêu chọc là nhược kê (con gà yếu đuối), tiểu bạch thỏ, nhưng Vương Tuệ Hân cũng hề quan tâm, cũng muốn vì chút sĩ diện bề ngoài mà khiến cho bản thân mình bị cảm lạnh.

      năm trước, chia tay với bạn trai, trong cơn đau lòng và tức giận, nhất thời kích động mà xin được điều đến trường tiểu học ở vùng núi hẻo lánh xa xôi này, mặc dù sau đó tự đấm ngực giậm chân, hối hận dứt, thế nhưng chuyển cũng chuyển rồi, thể nào thay đổi được nữa, chỉ có thể tạm biệt thành phố mà lên núi làm giáo viên mà thôi.

      Lúc mới vừa lên núi, có cách nào quen với cuộc sống ở nơi này, giao thông bất tiện, thể lực của lại bằng người ta, hoạt động vui chơi cũng ít, mặc dù tất cả đều nằm trong dự liệu của , nhưng tính trước là chuyện, tự mình thể nghiệm lại là chuyện khác, tuần lễ đầu tiên có TV lẫn internet, nhàm chán đến nỗi khiến suýt chút nữa phát điên.

      Ban đầu, bởi vì muốn giảm bớt gánh nặng của hành lý, cho nên cũng chẳng dám mang theo nhiều sách, chỉ mang theo ba quyển, nhưng đọc đọc lại muốn mục cả cuốn sách rồi, cuối cùng cũng chỉ có thể nhàm chán mà nằm ở cỏ đếm sao.

      May mắn là ngày tựu trường cũng đến rất nhanh, những học sinh bướng bỉnh và đáng phân tán chú ý của , xua tan mọi nhàm chán, sau tháng, hoàn toàn thích nghi được với hoàn cảnh ở nơi này, mặc dù xuống núi phải là chuyện dễ dàng, nhưng sau khi có xe gắn máy mọi thứ thay đổi, lúc nhàm chán cưỡi chiếc xe mà mình mua được ở cửa hàng xe cũ, chạy đến chợ ở trong thị trấn để mua sắm, tự thưởng cho mình bằng những món ăn ngon.

      ra ở núi cũng phải hoang vu và bất tiện như mọi người thường nghĩ, chỉ cần có xe tất cả đều OK, chỉ là hơi tốn nhiều thời gian hơn chút thôi, vì vậy sau khi hết thời gian quy định, lại tiếp tục ký thêm năm nữa.

      Hai tuần trước, trường học bắt đầu nghỉ hè, vỗn dĩ định trở về Đài Bắc, nhưng bởi vì dạo gần đây mẹ mắc phải vấn đề của phụ nữ thời tiền mãn kinh mà tính tình lại trở nên rất kỳ quái, cả ngày lẫn đêm đều gây gổ với cha , huyên náo đến gà chó yên, muốn trở về để đối mặt với người mẹ tình bất định (1) của mình, cho nên quyết định ở lại núi.

      [1] tình bất định: tâm tình ổn định, biến hóa vô thường, trước mặt người khác thể giữ vững tâm trạng ổn định.

      Sau khi làm nóng cơ thể, A Đại đột nhiên sủa vang rồi chạy về phía . A Đại là chú chó hoang mà nuôi từ khi lên núi, chân sau của nó bị tật, bộ lông màu xám tro, vô cùng hoạt bát, sau mấy lần cho nó ăn theo , chịu đâu nữa, giống như những chú chó hoang khác, thỉnh thoảng chạy đến cọ cọ vào chân để xin ăn.

      Mặc dù mang tiếng là ‘nuôi’, nhưng căn bản là A Đại chạy khắp nơi xung quanh vùng núi, buổi tối cũng nhất định là quay về đây ngủ, dù sao ngọn núi này cũng chính là nhà của nó, ngủ ở đâu mà chả được.

      “Sao vậy?” nghi hoặc nhìn nó, còn nó ngừng nhìn rồi sủa ầm ỹ, sau đó lại chạy vào rừng, vừa vừa quên quay đầu lại nhìn .

      Đây ý là muốn theo nó sao?

      Vương Tuệ Hân chắc chắn lắm, nhưng bước chân vẫn tiến về phía trước: “Có phải là phát ra cái gì đúng ? Sóc à?”

      Nghi ngờ rất nhanh được giải đáp, khi bước lên con đường mòn A Đại quay về phía sườn dốc rồi sủa lên, thấy vậy cũng quay sang nhìn theo.

      Lúc đầu nhìn là cái gì, chỉ thấy màu xanh đen, đến khi xuống tới sườn dốc, mới nhìn được đó là người mặc áo màu xanh đen.

      Đầu tiên là bị dọa sợ, chần chừ dám tiến lên.

      “Chẳng lẽ . . . chết rồi sao?”

      Toàn thân nổi da gà, vội vã quay người bỏ chạy, lúc định trở về nhà để gọi người tới đây xem xét người nọ bỗng nhiên rên rỉ tiếng.

      Nghe thấy tiếng động, bỗng nhiên thở phào nhõm. may là vẫn chưa chết, còn hơi thở. bước xuống sườn dốc, thử dò xét hỏi: “ có ổn ? Sao lại ở chỗ này?”

      ngồi xổm xuống trước mặt , lại phát cơ thể người đàn ông này vô cùng cường tráng, mặc áo ba lỗ màu xanh đen, để lộ ra nước da màu đồng, cánh tay to gấp đôi tay , bề ngoài có vẻ như có vết thương, cũng thấy máu, tóc mái che phủ tầm mắt của cho nên có cách nào đoán được đối phương tỉnh hay hôn mê.

      “Sao lại bị thế này? Có nghe thấy tôi ?” vừa dứt lời, nghe thấy mùi rượu người , vội thở phào nhõm. ra là say rượu.

      Người núi cho dù có dịp gì cũng hay uống rượu, cũng có mấy lần bắt gặp người say ngủ ở ven đường, bây giờ mặc dù là mùa hè, nhưng dù sao buổi tối cũng rất lạnh, nếu như ta nằm ở đây từ đêm qua tới giờ chắc là bị cảm lạnh mất rồi.

      Quan trọng hơn là, những gia đình gần nơi sinh sống đều quen biết, thế nhưng khuôn mặt của người đàn ông này lại hoàn toàn xa lạ.

      “Ưm. . . .”

      Người đàn ông vừa phát ra tiếng động, A Đại đứng bên cạnh cũng sủa lên hai tiếng.

      “Đừng sủa nữa!” Vương Tuệ Hân bảo A Đại im lặng, nếu ồn ào như vậy làm sao có thể nghe được ta gì.

      A Đại tiến lên liếm liếm vào khuôn mặt của người đàn ông đó, khiến cho mơ mơ hồ hồ mắng: “Tránh ra!”

      quỳ xuống bên cạnh: “Này, sao chứ?”
      linhdiep17, Chrismylien1961 thích bài này.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 1.2

      Người đàn ông giật mình, lát sau mới mở mắt ra, trông thấy khuôn mặt thanh tú xuất trước mắt. giống với những có nước da bánh mật ở nơi này, làn da của trắng nõn, đôi mắt to tròn rất đáng , đôi môi hồng ướt át, mềm mại khiến cho người ta hận thể cắn cái.

      Đây chẳng phải là có vóc người nóng bỏng mà tối hôm qua trông thấy đó sao? Chả trách có ấn tượng gì cả, tối hôm qua tất cả tâm tư của đều đặt cái vóc dáng bốc lửa này, căn bản là chú ý đến khuôn mặt của .

      liếc mắt nhìn bộ ngực của , căng tròn và cao vút, ít nhất cũng phải là cup C, sai, đúng là tối hôm qua rồi.

      “Em là tiểu bạch thỏ sao?” cất giọng khàn khàn hỏi.

      Vương Tuệ Hân ngạc nhiên: “Làm sao biết biệt danh của tôi?”

      Có vài đứa trẻ gọi là tiểu bạch thỏ, hề thích cái biệt danh này, bởi vì nó khiến nhớ tới mấy năm trước, có quý phu nhân từng là thỏ trắng lạc vào rừng.

      “Đỡ tôi!” Người đàn ông .

      Vương Tuệ Hân chần chừ. quen biết ta, lỡ như ta là người xấu, đến gần ta chẳng phải là quá nguy hiểm hay sao? Nhưng nghe lời vừa , xem ra cũng quen biết những đứa trẻ kia, nếu sao có thể biết được biệt danh của ?

      là ai? Tôi chưa từng gặp !”

      nâng tay định kéo lên, thuận thế định mượn lực của để đứng dậy, lại ngờ sức lực của còn yếu hơn cả đứa trẻ con ở núi, vừa kéo , lại kéo luôn ngã vào người mình.

      kêu lên tiếng rồi bổ nhào vào trong ngực , ngửi thấy mùi rượu người , còn chưa kịp lên tiếng mắng lại nghe thấy trách móc ——

      “Em có ăn cơm vậy? Tôi thấy em phải tiểu bạch thỏ mà phải là ốc sên mới đúng! là yếu ớt!”

      Mặc dù giọng điệu oán trách, nhưng trong lòng lại hết sức hưởng thụ, giống như viên kẹo ngọt, vừa mềm vừa thơm, lại còn hai khối bánh bao mềm nhũn trước ngực nữa, khiến cho tim đập rộn lên, trong lòng cảm thấy ngứa ngáy khó nhịn.

      Vương Tuệ Hân đẩy ra rồi ngồi bật dậy, sắc mặt đỏ ửng, tức giận : “ có giỏi tự mình đứng dậy, ma men có tư cách gì mà người khác.”

      day day huyệt thái dương: “Đừng có hét to như vậy, nghe em hét mà đầu tôi cũng phát đau.”

      “Đáng đời!” tức giận đứng dậy rời .

      ngồi dậy, gục đầu vào đầu gối. Vương Tuệ Hân quay lại nhìn cái, khỏi đấu tranh tư tưởng.

      Bỏ ta lại mình, cũng sao chứ?

      ta chỉ say rượu chứ có bị thương. . . .Nhưng nhìn có vẻ đau đớn, bỏ ta ở lại có ác quá ?

      A Đại bên cạnh lại nhàm chán sủa lên hai tiếng, sau đó chạy lon ton vào rừng chơi, chần chừ mấy giây, rốt cuộc cũng lại quay trở lại.

      có sao ?”

      sao.”

      ra có say, tối qua xuống đồn cảnh sát dưới chân núi để điều tra về thần bí trong nhà mình, lại tránh được phải uống rượu cùng số bạn bè, suốt đêm ngủ, đến sáng nay mới thoát được.

      Vốn định trở về nhà kho để ngủ, nhưng lúc qua thảm cỏ xanh và những cây bạch dương lại nhớ tới ngày xưa mình vẫn hay nằm ngủ ở nơi này, ma xui quỷ khiến thế nào mà lại nằm xuống, vừa mới chập chờn tiến vào giấc ngủ lại nghe thấy tiếng chó sủa, chẳng bao lâu lại có giọng quấy nhiễu giấc mộng đẹp, ngờ người đó lại là .

      Vương Tuệ Hân nhíu mày: “ uống nhiều rượu quá!”

      “Em tìm người chuốc rượu tôi mà .” nỉ non đáp

      “Cái gì?” nghe lời .

      có gì. Đưa tôi về !” ngoắc ngoắc .

      “Đưa về?” lắc đầu: “Tôi đỡ nổi , chẳng phải sức của tôi còn yếu hơn cả ốc sên đó sao?”

      Thấy vẫn còn tức giận vì câu vừa rồi, nhịn được mà bật cười.

      “Yên tâm, tôi vẫn còn được, chẳng qua là chỉ muốn mượn bờ vai của em, em cũng định để tôi ngủ ngoài này đúng ?” vô tội nhìn .

      Nếu phải lúc này cả người bốc toàn mùi rượu, lại đứng vững, quả là hoài nghi ta muốn chỉnh mình, cái ánh mắt cười như cười kia khiến cho người khác chẳng dễ chịu chút nào.

      “Tôi gọi người tới giúp !” Thím Mẫn ở gần nhà , có thể tìm thím Mẫn tới đây để giúp đỡ.

      “Sao phải phiền phức như vậy? Dù sao chúng ta cũng cùng đường mà!”

      “Cùng đường?”

      “Ừ!” miễn cưỡng đứng dậy.

      Mùi rượu xộc thẳng vào mũi khiến cho cảm thấy đây phải là ý hay: “ đó chỉ có mình tôi, tôi nghĩ rằng chúng ta cùng đường.”

      “Vậy là em sai rồi.” mỉm cười, ánh mắt giống như đại ca sói xám nhìn bé quàng khăn đỏ vậy.

      quay đầu , cảnh giác nhìn : “ có ý gì?”

      “Chỗ em ở là nhà của tôi!”

      kinh ngạc há hốc mồm. Nhà của ta? Chẳng lẽ ta là chủ nhà – Tạ Kính?

      . . . là Tạ Kính?” nghi ngờ nhìn .

      Lúc đầu, người ký hợp đồng với bà cụ nhà ở dưới chân núi, bà cụ có , chủ nhà chính là Tạ Kính, cháu ngoại của mình, nhưng bà chưa cho xem hình Tạ Kính nên cũng biết Tạ Kính trông như thế nào.

      Thấy có vẻ hoài nghi, dứt khoát đưa giấy chứng minh thư ra.

      sai, tôi chính là Tạ Kính.”

      chứng minh thư viết hai chữ Tạ Kính to và ràng, Vương Tuệ Hân thể tin, chẳng qua là hiểu tại sao lại quay về?

      “Nể mặt chủ nhà, đỡ tôi trở về cũng có gì quá đáng chứ?” cười hì hì .

      Ở nhà người ta năm trời, nếu giúp cũng hợp lý lắm: “Ngã xuống tôi mặc kệ đấy!”

      tiến về phía .

      Bước chân lảo đảo, dường như toàn bộ sức nặng đều đặt hết lên người , khiến cho bước có chút khó khăn.

      . . . .” định nhắc đừng có cố ý dựa vào người mình chợt đứng thẳng lên chút, giảm bớt ít áp lực người .

      Kể từ sau khi chia tay bạn trai cũ, lòng tin của đối với đàn ông hạ xuống cực điểm, càng cố gắng giao tiếp với bọn họ, tránh để lộ ra vẻ mặt khinh bỉ của mình.

      Đây cũng là lý do vì sao xin được chuyển tới vùng núi này, cảm giác mình bắt đầu hận đời, chỉ có lên núi mới có thể khiến cho tâm hồn thanh tịnh.

      Quả là rất thanh tịnh, những người bạn ngây thơ thuần phác ở núi, thôn dân ở nơi này mặc dù có lúc nhiệt tình quá mức khiến người ta có cách nào chống đỡ được, nhưng tóm lại vẫn là những người lương thiện, hề có ác ý.

      Nếu như bắt gặp người đàn ông xa lạ ngất xỉu bên vệ đường ở trong thành phố, tuyệt đối bao giờ đỡ ta về nhà, trong thành phố đâu đâu cũng có người, cảnh sát tìm đến rất nhanh, căn bản là cần tự mình giúp đỡ.

      Nhưng nơi này như vậy, ở chỗ này, đề phòng giữa người với người rất mơ hồ, ai ai cũng đều chân nhiệt tình, khiến cho cũng bị cuốn hút.

      Ngoài ra, mình ở trong nhà ta lâu như vậy, cũng hơi ngại, cho dù phải là chuyện gì lớn nhưng nếu cứ nhất quyết từ chối là có chút phải đạo làm người, dĩ nhiên. . . . nếu ta có thể thêm 20kg nữa tốt biết mấy.

      Thoạt nhìn ràng mập, tại sao thân thể lại nặng thế này?
      linhdiep17, Chrismylien1961 thích bài này.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 1.3

      Tạ Kính cúi đầu lại trông thấy đỏ bừng mặt nghiến răng nghiến lợi, hương hoa nhàn nhạt tóc khiến nhịn được mà hít sâu cái.

      lâu rồi có phụ nữ bên mình, mà hương thơm phái nữ người lại tạo thành loại hấp dẫn đối với , chứ chưa tới vóc dáng ma quỷ kia.

      thích phụ nữ hơi đầy đặn, rất hợp khẩu vị của , nếu người đàn ông đứng trước có dáng người nóng bỏng mà cơ thể có phản ứng, đó mới là bình thường.

      Mất hết sức của chín trâu hai hổ, rốt cuộc Vương Tuệ Hân cũng đỡ đến trước căn nhà gỗ, hầu như là dùng lực đẩy vào trước hành lang căn nhà, sau đó ngồi phịch xuống xích đu thở hồng hộc.

      đoan đường, chảy chút mồ hôi, đầu óc cuối cùng cũng thanh tỉnh lại chút, Tạ Kính ngồi sàn gỗ nhìn Vương Tuệ Hân thở hổn hển, khuôn mặt đỏ bừng, nhất thời khiến cảm thấy vui vẻ.

      Khuôn mặt xinh xắn ửng hồng, ánh mắt trong sáng có chút ngây thơ khiến thoạt nhìn giống như nữ sinh đại học chứ giống giáo viên tiểu học chút nào, tuy phải là loại phụ nữ vô cùng xinh đẹp kiều diễm, thế nhưng lại có ngũ quan sáng sủa thanh tú, khí chất thanh cao.

      lúc này giống như vừa mới trải qua cuộc đua tiếp sức, khuôn mặt phớt hồng, ánh mắt có vẻ tức giận nhìn chằm chằm vào , như trách chính là tên đầu sỏ khiến phải mệt mỏi như vậy.

      định chuyển vào ngay hôm nay sao?” đợi trả lời, sốt ruột : “Ít nhất cũng phải báo cho tôi biết trước tiếng để tôi còn có thời gian tìm nhà khác, bây giờ ——”

      “Haha, đừng khẩn trương.” cắt đứt lời : “Em có thể ở lại nơi này.”

      ngẩn ra: “Vậy còn ?”

      chỉ xuống căn nhà cách đó tầm năm mét: “Tôi ở nhà kho là được.”

      “Hả? Vậy sao được ——”

      lại cắt ngang lời : “Chẳng lẽ em muốn ở đây?”

      cho tôi thêm vài ngày để tìm nhà. . . .”

      lắc đầu: “Tôi chỉ ở đây tuần, em cần tìm nơi khác. ra trong nhà kho có phòng ngủ và phòng tắm, chỉ cần dọn dẹp là có thể ở mà.”

      ra là ta chỉ về có tuần, Vương Tuệ Hân khẽ: “ ngại quá ——”

      khoát khoát tay cắt đứt lời của : “Nếu , chẳng lẽ em chịu cho tôi ở chung sao?”

      Trong nhà gỗ có tổng cộng ba phòng, nếu như đồng ý, đương nhiên cũng ngại.

      Vương Tuệ Hân nhất thời lộ ra vẻ mặt khó xử. nam quả nữ ở cùng hay, mặc dù xã hội bây giờ còn phong kiến như trước, nam nữ cùng ở chung nhà phải là chuyện hiếm hoi gì, nhưng thể dễ dãi như vậy. Nếu hai nam nữ được, nhưng đằng này lại là nam nữ, lại quen biết , hôm nay mới là lần đầu tiên gặp mặt, cho ở cùng có chút được tự nhiên.

      Nhưng để cho ở trong nhà kho cũng được, còn nếu để ở trong nhà kho chắc chắn chịu, là khó nghĩ mà.

      Nhìn vẻ mặt của , biết nghĩ gì: “Vậy nên người ta mới con phiền phức mà, thế này cũng được, thế kia cũng xong.”

      lấy thẻ ngành cảnh sát từ trong ví ra: “Nếu như tôi tôi là cảnh sát, em có thể yên tâm hơn chút ?”

      khẽ nhíu mày, cúi đầu cẩn thận quan sát. Ừm. . . cũng chưa từng thấy thẻ ngành cảnh sát bao giờ, làm sao biết được là hay giả?

      Vẻ mặt nghi ngờ của qua được mắt .

      “Nếu em vẫn tin có thể gọi điện tới đồn cảnh sát để hỏi.”

      đỏ mặt ngượng ngùng, cãi chày cãi cối: “Tôi có nghi ngờ .”

      Nơi này chỉ là cái thôn , mọi người đều quen biết lẫn nhau, tìm đại người nào đó hỏi có thể biết được hay dối rồi, cũng ngu ngốc tới nỗi lừa gạt .

      Chẳng qua là ở trong thành phố lâu, bản tính hoài nghi nhất thời vẫn chưa thể thay đổi.

      " ngủ trong nhà , tôi đến nhà kho ngủ." .

      "Chờ tôi ngủ dậy rồi tính." đứng dậy, vuốt vuốt mi tâm: "Tôi phải ngủ cái ."

      xoa cằm. Toàn thân ta đều bốc mùi rượu, hay là để ta ngủ giấc cho tỉnh rượu , đợi ta tỉnh táo mới có thể chuyện được.

      Vương Tuệ Hân cũng hề biết, ra là quá mệt mỏi nên mới muốn ngủ, chứ phải là do say rượu.

      Tạ Kính vào trong nhà, nhớ đến tối qua, lúc mặc đồ ngủ, bên dưới ánh trăng lên những đường cong của phái nữ, bỗng nhiên cảm thấy căng thẳng, vội vã lắc lắc đầu để ném những cái ý nghĩ đó ra ngoài, sau đó lại quyết định tắm nước lạnh.

      Vương Tuệ Hân đứng dậy nhanh, vào con đường ở hướng khác. cũng nghi ngờ Tạ Kính, mặc dù vùa mới nghĩ đến chuyện thẻ cảnh sát cũng có thể làm giả, nhưng suy nghĩ lại, nếu muốn lừa gạt cũng có thể lừa gạt ở thành phố, chứ mất công chạy tới núi để lừa gạt làm gì? cũng phải là nhân vật tai to mặt lớn, huống chi còn là chủ nhà của .

      Mon men dọc theo con đường mòn, biết A Đại từ đâu bỗng chạy đến, sủa lên vài tiếng rồi lại biến mất ở trong bụi cây.

      Đối với thoắt thoắt của nó, Vương Tuệ Hân sớm quen rồi, ở trong rừng núi, chẳng có ai làm cái chuyện trộm chó, buổi tối nó cũng hay về nhà, dù sao trước giờ nó vẫn là chó hoang, núi rừng chính là nhà của nó, nó muốn ở đâu ở đó thôi.

      Mặc dù rất thích A Đại, nhưng nếu ngày nào đó phải rời khỏi nơi này vẫn hy vọng A Đại vẫn có thể tiếp tục sống trong rừng núi, đem nó về nhà nuôi có khi lại là điều tàn nhẫn, dù gì nó cũng quen với núi rừng trống trải, bắt nó ở trong nhà có lẽ khiến nó bị mắc chứng trầm cảm chừng.

      Nhưng mà cái này cũng còn quá sớm, bây giờ vẫn vui vẻ sống núi, tạm thời vẫn chưa có ý nghĩ quay về thành phố.

      con đường mòn chừng mười mấy phút, lại thấy thím Mẫn phơi dưa chuột, vóc người thím Mẫn tròn trịa, vô cùng phúc hậu, mái tóc đen được búi sau đầu.

      Mặc dù gần 50 tuổi, nhưng cả người luôn tràn đầy sức sống, hề có cảm giác của tuổi già, vừa trông thấy , thím Mẫn nhiệt tình chào hỏi.

      "Chào buổi sáng, giáo Vương!"

      "Chào buổi sáng!" Vương Tuệ Hân phất tay chào hỏi.

      " giáo Vương ăn sáng chưa?" Thím Mẫn hỏi.

      "Ăn rồi ạ!" Vương Tuệ Hân dối đầy thiện ý, vẫn luôn ăn sáng sau khi tập thể dục, thế nhưng hôm nay, thói quen này bị Tạ Kính phá hỏng, vậy nên đến bây giờ vẫn còn chưa ăn sáng.

      Thôn dân ở đây đối với luôn luôn nhiệt tình, năm ngoái khi vừa mới tới, hầu như là ngày nào cũng bị nhá kéo đến ăn cơm, chỉ trong vòng hai tháng tăng năm kí, dọa sợ chết khiếp, đây cũng là nguyên nhân vì sao kể từ đó có thói quen chạy bộ buổi sáng.

      Mỗi lần mời cơm, bọn họ nhồi nhét cho đến hai phần thức ăn, vừa được ăn món ăn phong phú bên ngoài, chủ nhà còn nhiệt tình hiếu khách, nếu ăn nhiều chút có lỗi, vì vậy mà việc càng ngày càng trở nên tồi tệ, tất cả mọi người đều nghĩ rằng ăn rất khỏe, kết quả là phải ăn càng lúc càng nhiều.

      Sau khi ăn no mới về, từ chối khéo lời mời nhiệt tình của bọn họ, đến khi gầy như lúc ban đầu bọn họ lại liều mạng thuyết phục ăn nhiều chút, gầy quá, phải mập thêm mười kí nữa mới được.

      Mười kí? Bớt giỡn, vậy chẳng phải hóa thành heo rồi sao? Tuyệt đối thể nào.

      Bọn họ ngại mình nhiều thịt quá nên bắt phải ăn hết sao? Mặc dù cố gắng duy trì vóc dáng, nhưng mùa đông núi lúc nào cũng lạnh, chỉ mùa đông mà tăng những ba kí, dạo này vất vả lắm mới giảm được hai kí, nhưng mỡ người vẫn còn chưa giảm đâu.

      "Thím Mẫn, cháu vừa mới gặp Tạ Kính, cháu giật cả mình."

      tìm đến nhà thím Mẫn cũng bởi vì muốn biết Tạ Kính là người như thế nào, cũng phải là muốn điều tra lý lịch của , chỉ là muốn biết người đàn ông này có khó sống chung hay thôi.

      "Tôi cũng vừa mới biết." Thím Mẫn cười rất tươi: "Cậu ấy vừa về tối hôm qua, lại bị đám A Tạp kéo uống rượu."

      " ấy ấy chỉ về tuần thôi."

      "Đúng rồi, trước giờ cậu ấy chưa bao giờ ở núi quá tuần lễ." Thím Mẫn dừng lại chút rồi lại tiếp: "Cậu ấy trở về để tảo mộ."
      Chương 2.1

      Tảo mộ?

      Vương Tuệ Hân trợn tròn mắt, vẻ mặt kinh ngạc.

      Tảo mộ phải là tiết thanh minh sao?

      “Mẹ cậu ấy chôn ở dưới chân núi, ngày mốt là giỗ bà ấy!” Thím Mẫn giải thích.

      ra là vậy, Vương Tuệ Hân hiểu rồi.

      “Vậy cha ấy đâu? ấy còn có người thân nào khác ?” Nếu có chắc nay mai cũng trở lại để tảo mộ rồi.

      “Cha cậu ấy còn sống, nhưng cũng quan tâm tới cậu ấy, đó là người đàn ông vô lương tâm. . .” Nhắc tới chuyện này, thím Mẫn lại tức giận, lớn tiếng trách móc người đàn ông kia.

      “Mẹ của A Kính ngốc, bị tên đàn ông xấu xa đó lừa gạt. . . .”

      Thím Mẫn bắt đầu lải nhải, kể về những chuyện lúc trước, từ trong lời của bà, Vương Tuệ Hân biết Tạ Kính là con riêng, năm đó, cha của Tạ Kính ngoại tình với mẹ , lúc Tạ Kính 3 tuổi vợ của ông ta tìm đến, nghe đánh hai mẹ con bọn họ rồi tố cáo mẹ chia rẽ hạnh phúc gia đình người khác, mẹ Tạ còn cách nào khác, đành phải mang con trai lên núi sống nương tựa bà dì.

      Lúc Tạ Kính 7 tuổi, mẹ bất ngờ qua đời vì căn bệnh ung thư, từ đó sống chung với bà dì, cũng may, nhà bà dì tệ, có thể yên ổn mà lớn lên, mấy năm trước bà dì chuyển nhà xuống chân núi, mở quán ăn , lần nào lên núi cũng ghé thăm nhà vợ chồng bà trước.

      Thím Mẫn liên tục nửa tiếng đồng hồ, nếu phải là hàng xóm đến tìm chắc câu chuyện vẫn còn chưa kết thúc đâu.

      Vương Tuệ Hân nhân dịp này tạm biệt, sau đó chạy chầm chậm vòng quanh đường núi. Chạy bộ là thói quen mỗi ngày của , hôm nay Tạ Kính đột nhiên xuất làm xáo trộn thói quen của .

      20 phút sau, mồ hôi đầy người, trở về nhà tắm, thay chiếc áo ngắn tay và chiếc quần short lửng, tự làm cho mình bữa sáng phong phú, sau đó mới bắt đầu công việc theo thường lệ.

      ra sân trước nhổ cỏ tưới hoa, sau lại trở vào uống trà đọc sách, nghe vài bài hát quen thuộc, vô cùng thoải mái, thời gian cứ thế trôi qua rất nhanh. . . .

      tới giấc trưa, ra bên ngoài tản bộ, tiện thể ngắm hoa, lúc trở về điện thoại di động lại vang lên, nhìn điện thoại biết là bạn tốt Giản Hữu Văn.

      phải là cậu làm việc sao? Sao lại gọi cho mình?” Tâm tình của Vương Tuệ Hân rất tốt nên mở miệng trêu chọc đối phương.

      “Cậu nghe thấy gì chưa?” Giản Hữu Văn vội vàng hỏi câu.

      “Nghe thấy gì? Mình chả hiểu gì cả?” Vương Tuệ Hân lót tấm đệm, sau đó thoải mái ngả lưng vào ghế salon.

      Giản Hữu Văn bạo phát: “Bành Ngạn Kỳ sắp kết hôn với người phụ nữ chết tiệt kia.”

      Trong đầu oanh tiếng, Vương Tuệ Hân chết lặng tại chỗ, điện thoại di động rơi xuống đất. Bành Ngạn Kỳ, bạn trai cũ của , kẻ bạc tình, sắp kết hôn?

      “Alo? Alo. . .”

      Vương Tuệ Hân lấy lại tinh thần, vội vã luống cuống nhặt điện thoại lên: “Mình đây!”

      Giản Hữu Văn thử dò xét: “Cậu sao chứ?”

      sao. Làm sao cậu biết?”

      “Có người quen thấy ta đăng facebook, sau đó gửi hình cho tớ xem. Cậu cũng biết tớ bị ta cho vào danh sách đen nên xem được." Giản Hữu Văn cau mày.

      năm trước, khi Bành Ngạn Kỳ bắt cá hai tay chửi ta ầm ỹ ở facebook, sau đó bị ta cho vào danh sách đen.

      "Tớ nghĩ chắc cậu cũng thấy cho nên mới gọi tới hỏi cậu. Aizz, cái tên khốn đó.... cậu đừng đau khổ."

      Vương Tuệ Hân bị tin tức bất ngờ khiến cho tâm trạng vui, nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh: "Mình có gì mà phải đau khổ? ta vốn vẫn là tên khốn."

      "Còn chắc chắn là có ý gì với Phương Khải Ly, láo toét, đàn ông mà tin được cứt chó cũng có thể ăn!" Giản Hữu Văn thở phì phò : "Cậu yên tâm, tớ giúp cậu trút giận, để tớ lên facebook chửi hai kẻ khốn kiếp đó."

      "Hả?" Vương Tuệ Hân trợn mắt: "Đừng làm ẩu, mất công người ta cậu xấu..."

      " ta dám gì? , ai sợ ai?" Giản Hữu Văn cười lạnh: "Tớ vừa mới gọi điện thoại mắng Phương Khải Ly trận!"

      Phương Khải Ly từng là bạn của các , thế mà lại hèn hạ quyến rũ bạn trai của Tuệ Hân, cuối cùng bị các cạch mặt.

      " ta còn dám ngắt điện thoại của tớ!" Giản Hữu Văn nổi cơn thịnh nộ: " ta cướp bạn trai của cậu ---"

      "Đừng nữa!" Tâm trạng của Vương Tuệ Hân rất xấu, cắt ngang lời của Giản Hữu Văn: "Loại đàn ông như vậy, ta muốn cứ lấy , mình quan tâm, dù gì tụi mình chia tay năm rồi, nam cưới nữ gả cũng liên quan đến nhau."

      "Cậu cần phải giả vờ mạnh mẽ, nếu như cậu quan tâm tại sao lại trở về? Làm ổ ở núi làm gì?" Giản Hữu Văn tức giận .

      "Tớ thích ở núi."

      Giản Hữu Văn hừ , tỏ vẻ tin: "Nếu cậu quan tâm tớ mừng cho cậu..."

      Vương Tuệ Hân nghe thấy giọng khác ở đầu dây bên kia, lại nghe Giản Hữu Văn vội vàng : "Ông chủ tới, tớ cúp máy đây, lát nữa gọi lại cho cậu."

      "Được!" Vương Tuệ Hân cúp máy rồi lại nhìn vào màn hình máy tính, tim đập rất nhanh. có nên vào xem facebook của Bạch Ngạn Kỳ ?

      Sau khi chia tay được nửa năm, thỉnh thoảng vẫn vào xem facebook của ta, về sau lại nghĩ mình có tiền đồ, khi đó mới dứt khoát bỏ cái thói quen này.

      " chừng ta cho mình vào danh sách đen rồi." Vương Tuệ Hân cười tự giễu.

      chẳng thèm quan tâm nữa, nhấn nút tắt màn hình, nhàng đứng dậy: " giặt quần áo thôi!"

      được vài bước, ánh mắt lại liếc về phía màn hình: "Vương Tuệ Hân, phải mạnh mẽ lên, cái loại người đê tiện đó có gì để mày phải lưu luyến cả!"

      bằng tất cả ý chí của mình, nhưng vừa tới phòng bếp lại xoay người trở lại.
      "Chỉ xem chút thôi!" mở màn hình máy tính, nhanh chóng mở facebook, trong lòng vang lên tiếng ngăn đừng xem nữa, thế nhưng thèm để ý.

      bộ váy cưới xuất ngay trước mắt -- Bành Ngan Kỳ và Phương Khải Lỵ mặc trang phục kết hôn, nhìn nhau với ánh mắt thâm tình.

      Vương Tuệ Hân luôn cho là tình cảm của mình sớm phai nhạt, thể nào tức giận, nhưng đến giờ phút này mới phát , tất cả đều chỉ là do tự lừa mình dối người.

      Vết thương cũ lần nữa lại bị xé toạc, khiến cho đau đớn đến mức muốn hét lên, muốn xuống núi ngay lập tức, tìm Bành Ngạn Kỳ đánh cho trận, đẩy hai người họ xuống biểu sâu cho chết đuối, dùng lửa thiêu, dùng roi da quất...

      "Hức..." chịu nổi nên đành phát ra tiếng nức nở, sau đó lại đứng dậy, xông ra ngoài.

      vừa chạy, vừa gào lên, nếu như gào lên mà có thể tống hết tất cả tức giận và đau khổ này ra khỏi tâm trí, gào đến long trời lở đất.

      Cái gì gọi là vĩnh viễn chỉ người, hạnh phúc cả đời, cùng nhau sinh đám trẻ, bên cạnh nhau đầu bạc răng long.

      ...

      Kết quả là gì? Xoay người bỗng buông tay, ngay cả người mà mình luôn xem là bạn cũng quay lưng phản bội khiến cho càng thêm tức giận, càng thêm đau đớn.

      gào khóc mình muốn chia tay, ta cầu xin hãy ta thêm cơ hội, còn rằng chỉ là do say rượu nên mất lý trí chứ căn bản hề thích Phương Khải Lỵ, cho dù có quyết tâm chia tay ta vẫn đợi , đến với Phương Khải Lỵ. Tất cả lời đó vẫn còn văng vẳng bên tai, vậy mà hôm nay ta nhẫn tâm xóa sạch tất cả.

      Vương Tuệ Hân tức giận gạt nước mắt, cảm thấy cam lòng.

      "Aaaaaaaa...." chạy vào rừng gào thét, đem hết tất cả đau khổ và tức giận trút hết ra ngoài: " lại lừa tôi thêm lần nữa, Bành Ngạn Kỳ, tôi đúng là ngu ngốc mới tin rằng chờ tôi tha thứ...."
      Last edited: 9/2/15
      linhdiep17, Chrismylien1961 thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 2.2

      nấc nghẹn, đưa tay gạt nước mắt: “Tôi khóc vì nữa, nếu còn khóc, tôi biến thành đầu heo. Vương Tuệ Hân, mi là đầu heo à? Mau tỉnh lại . . . .”

      Cách đó vài thước, bóng dáng cao lớn nhìn , lắc đầu : “Em phải là đầu heo, em là đồ ngốc!”

      Lúc Vương Tuệ Hân nghe điện thoại Tạ Kính thức dậy, chẳng qua là lúc đó thích hợp để xuất , cho đến khi xông ra ngoài mới ra khỏi phòng, khi nhìn thấy bộ áo cưới màn hình máy tính lo lắng bị kích thích mà làm việc dại dột nên mới chạy theo tới đây.

      Nhìn thấy vừa khóc vừa hét to để hả giận, cảm thấy vừa ngu ngốc lại có chút đáng , tên đàn ông kia đúng là thiểu não nên mới buông tay .

      bước từng bước chậm rãi, suy nghĩ xem nên gì để xua nỗi đau và khổ sở của , nhưng phải loại người hay an ủi người khác, đàn ông mỗi khi đau khổ đều thường tìm đến rượu bia và thuốc lá để chữa lành vết thương, giống như phụ nữ cứ núp chỗ rồi khóc thút thít để tìm thanh thản.

      Xoay người định chạy tìm thím Mẫn, lại sợ khéo quá hóa vụng, trốn ở chỗ này khóc lóc, chính là vì muốn để cho ai biết, bây giờ chạy tìm thím Mẫn chẳng phải là càng thêm khó xử sao?

      “Bành Ngạn Kỳ, là tên khốn kiếp, tên hèn hạ, tên sắc lang vừa thấy phụ nữ là cởi quần. . . .”

      Nghe thấy Vương Tuệ Hân bắt đầu chuyển từ đau thương sang tức giận, Tạ Kính lộ ra nụ cười. Tốt nhất là nên như vậy, nếu như người lâm vào cảm xúc đau thương dễ dàng hối tiếc, hoặc có ý định tự tử, nhưng tức giận khác, nếu muốn làm tổn thương đối tượng là người khác chứ phải bản thân mình.

      “Đừng nghĩ là tôi cần , Vương Tuệ Hân tôi chẳng phải là vẫn rất tốt đó sao? Cho dù đàn ông có chết hết tôi cũng cần cái loại rác rưởi như , chỉ xứng với mặt hàng như Phương Khải Lỵ mà thôi. . . .”

      Vương Tuệ Hân mắng tràng rồi lại khóc thêm mấy tiếng, trong lòng dần dần cảm thấy nhõm.

      “Tôi tìm người đàn ông khác, người tốt hơn gấp trăm lần!”

      Nghe thế, ánh mắt của Tạ Kính sáng lên, chẳng lẽ ông trời ám chỉ lợi dụng đục nước béo cò sao?

      Tạ Kính sờ cằm, nhìn chằm chằm Vương Tuệ Hân như suy nghĩ điều gì, sau đó liền rời để lại chút tiếng động. Nếu như hai người quen thuộc bây giờ đến an ủi còn có chút hiệu quả.

      Nhưng bây giờ vẫn chỉ là người xa lạ, xuất cách đường đột như vậy chỉ khiến càng thêm lúng túng, bằng để cho mình tự lấy lại bình tĩnh .

      Mười mấy phút trôi qua, la hét cũng mệt mỏi, tức giận trong lòng xả ra hết, còn sót lại chút gì, cũng muốn tự mình giữ lại phiền muộn ở trong lòng. . . .

      Kể từ khi phát Bành Ngạn Kỳ bắt cá hai tay, liền dứt khoát cắt đứt mối quan hệ này, cũng cho ta bất cứ cơ hội nào, mình trốn lên núi tự chữa lành vết thương, nửa đêm nằm giường cũng có lúc suy nghĩ có nên cho ta thêm cơ hội nữa hay ?

      Nhưng càng nhiều hận càng sâu, nếu ta tìm đến ai đó xa lạ , đằng này người đó lại là bạn của , hai phản bội cùng lúc khiến ý niệm tha thứ trong đều bị vỡ vụn.

      Cho dù hôm nay Bành Ngạn Kỳ có đứng trước mặt , cũng quay trở lại với ta, nhưng con người động vật rất kỳ lạ, ràng là đối phương làm tổn thương bạn, khiến bạn khổ sở, bạn cũng hiểu được giữa hai người tuyệt đối thể quay về, thế nhưng khi nghĩ về ta, dù hận đến nghiến răng nghiến lợi, thế nhưng lại nhớ đến nghẹn ngào, vô cùng đau đớn. . . .

      Nhưng so với nỗi đau tê tâm liệt phế của hơn năm trước, hôm nay, mặc dù trong lòng cũng khó chịu, nhưng cảm giác đó trôi qua nhanh, sau mười mấy phút đồng hồ chửi mắng tức giận còn nữa, năm trước, có thể vừa khóc vừa cười hơn cả tiếng đồng hồ, thời gian quả liều thuốc chữa thương cực kỳ hiệu quả.

      Vương Tuệ Hân buồn bã thở dài, nhìn núi rừng và bầu trời xanh thẳm, cảm nhận từng làn gió mát, trái tim vốn thắt lại dần dần thả lỏng, nghĩ đến dáng vẻ điên cuồng của mình vừa rồi, đột nhiên cảm thấy buồn cười.

      thở hơi dài, đem tất cả buồn bực trong lòng tuôn ra hết, sau đó mới chậm rãi trở về nhà gỗ, xa xa, mấy đứa trẻ rượt đuổi nhau, nhìn thấy lại vẫy vẫy tay.

      “Em chào !”

      Vương Tuệ Hân khỏi cảm thấy may mắn vì mình trút giận xong, nếu để cho đám học sinh thấy mình vừa khóc vừa gào thét rất mất mặt.

      có muốn bắt dơi câu ếch với tụi em ?” bé trai tám tuổi quơ quơ cái lưới đánh cá trong tay.

      đâu, các em !” Vương Tuệ Hân mỉm cười, trẻ con núi rất hiếu động và thuần khiết, buồn lo, khiến đem lòng hâm mộ.

      Đám trẻ lại ùa vào trong rừng, Vương Tuệ Hân hái ít hoa dại để về cắm vào bình, khi trở lại nhà gỗ trông thấy Tạ Kính cởi trần dọa sợ hết hồn.

      Hình như vừa mới tắm xong, da thịt màu đồng còn đọng lại vài giọt nước, lồng ngực rộng lớn bền chắc, cơ bụng sáu múi khiến cho người ta suy nghĩ viển vông, ngay cả dây kéo quần thể thao còn kéo kỹ, Vương Tuệ Hân thậm chí còn có thể nhìn thấy đám lông màu đen từ chỗ đó chạy dọc lên rốn.

      Đột nhiên cảm thấy mặt mình nóng lên, miệng đắng lưỡi khô. phải là chưa từng nhìn thấy đàn ông cởi trần, nhưng đây là lần đầu tiên cảm thấy ngượng ngùng như vậy.

      . . . . . . .”

      Tạ Kính nhướng mày nhìn luống cuống chân tay, đỏ mặt ngượng ngùng, bỗng cảm thấy có chút buồn cười. ngờ còn biết xấu hổ.

      “Dọa em sao?” cầm chiếc áo ba lỗ màu trắng vắt ở ghế để mặc vào.

      “Tôi có bị dọa!” Vương Tuệ Hân . Chi bằng được tự nhiên còn chính xác hơn.

      dậy lúc nào vậy?” chuyển đề tài.

      “Vừa mới dậy!” liếc mắt nhìn máy tính bàn, cố ý hỏi: “Ai kết hôn vậy?”

      Lúc này Vương Tuệ Hân mới nhớ, mình vội vàng chạy mà quên tắt máy tính. bối rối đến cạnh bàn, cụp màn hình xuống: “ người bạn!”

      “Lúc nào cưới?”

      biết!”

      Phát mình căng thẳng, cầm bình hoa thủy tinh vào phòng bếp, Tạ Kính cũng đứng sau lưng , mở tủ lạnh, nhìn cắm hoa tươi vào trong bình.

      lấy nước trái cây, thuận miệng hỏi: “Tôi có thể ăn thịt kho trong nồi ?”

      Vương Tuệ Hân hào phóng : “Ừ, còn cơm với canh nữa, để tôi hâm nóng giúp !”

      “Được!” cũng khách khí với : “Lần sau tôi nướng thịt cho em!”

      cần, chuyện thôi mà!” mở cánh cửa lò vi sóng, sau đó lấy cơm trắng và canh bỏ vào trong đó.

      “Nghe thím Mẫn về để tảo mộ à?” hỏi chuyện phiếm.

      sờ cằm: “Ừ, mỗi năm cứ đến ngày này là tôi lại về!”

      Mặc dù cố cảnh báo ánh mắt được nhìn loạn, thế nhưng vẫn nhịn được mà liếc nhìn đường cong nơi ngực và mông .

      Nghĩ đến nhanh nhẹn hoạt bát, lại có vóc người nóng bỏng, thân thể lại nóng lên, chỉ hận thể ôm vào phòng mà lăn lộn ngay lập tức, chẳng qua, muốn muốn vậy, nhưng ngốc mà làm .

      Phụ nữ giống đàn ông, họ cần khí, cần cảm giác, giống đàn ông có thể hành động ngay lập tức mà cần làm nóng người.

      “Em có bạn trai chưa?”

      Đương nhiên là biết chưa có, nhưng dù sao cũng phải tìm đề tài thích hợp để chuyện, lôi kéo chú ý của , sau đó hấp dẫn .

      Vương Tuệ Hân kinh ngạc nhìn : “Tại sao . . . .”

      “Tùy tiện chuyện chút thôi mà!” nhún vai.

      cứng nhắc : “Tôi có bạn trai!”

      nở nụ cười: “Vừa hay, tôi cũng có, chia tay nửa năm trước rồi!”

      khẽ thả lỏng thân thể, tò mò hỏi: “Tại sao?”

      Thông thường mà , chắc là tự nhiên mà hỏi chuyện của người khác, nhưng nếu chủ động nhắc tới mà chính lại có kinh nghiệm thê thảm như vậy đương nhiên cũng muốn nghe thử xem chút.

      ấy tìm được đối tượng tốt hơn.” nhún nhún vai, trả lời câu qua loa.

      Thoạt nhìn cũng có vẻ gì là đau khổ, lạnh nhạt hờ hững, chỉ mới nửa năm mà có thể quên nhanh như vậy sao? Mình xem ra còn kém xa nhiều lắm.

      . . . . dường như có vẻ mấy đau lòng?” nhịn được hỏi.

      “Tôi luôn cho rằng có hợp có tan.” mỉm cười .

      hoài nghi nhìn .

      “Lòng người là thứ cách nào nắm giữ.” với vẻ mặt đứng đắn: “Dĩ nhiên là có đau lòng, nhưng quan trọng là phải tiến lên phía trước, lại cảm tính của đàn ông cũng giống như phụ nữ, thay lòng thay lòng, còn có thể làm gì khác? Thời gian cũng vẫn trôi thôi.”

      Gần đây hay đứng ở góc độ cụ thể, thực tế nhất để đánh giá mọi chuyện, chuyện tình cảm cũng phải là ngoại lệ.

      Vương Tuệ Hân gì, chỉ cầm thìa khuấy nước thịt. Kỳ thực đạo lý này bọn họ đều hiểu, chỉ là thời điểm bị thương giống nhau, ở phương diện này, quá rộng lượng rồi.

      “Sao vậy, tôi gì sai sao?” Thấy lên tiếng, Tạ Kính hỏi.

      , rất đúng, quả thực là nên tiến về phía trước.” Thấy nồi canh sôi, cúi người tắt bếp.
      linhdiep17, Chrismylien1961 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :