1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Mê Hoặc Thiết Bộ Đại Hiệp

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Mê Hoặc Thiết Bộ Đại Hiệp

      Thể loại: Cổ đại, ngôn tình, HE

      Converter: ngocquynh520

      Số Chương: Hoàn 10 chương

      Nguồn: *******************

      *************************

      Văn Án:

      Có được dung nhan tuyệt thế tươi đẹp cùng thân võ công khá tốt là Phó Quân Tú, ngày đợi đêm mong,

      Chính là hy vọng được gả cho nam tử vĩ ngạn mà nàng ái mộ nhiều năm ── Thiết bộ Cảnh Vân Thiên.

      Vì chuẩn bị cho ngày động phòng sắp đến, nàng thậm chí trộm nghiên cứu động phòng bí kíp,

      Hy vọng tài năng vào đêm mây mưa thất thường, lấy được lòng vị phu quân mà nàng thầm trộm nhớ!


      Nhưng trăm ngàn lần nàng cũng nghĩ đến, kiệu hoa tuy rằng đến đúng hẹn, , nhưng chú rể lại chạy thoát. . . . . .

      Vì trả thù, nàng bỏ thời gian năm để học tập đánh đàn ngâm thơ vịnh từ…

      Rốt cục biến thành hoa khôi thanh lâu tinh thông mọi thứ cầm kỳ thư họa lại quyến rũ thướt tha!

      Cứ ngỡ rằng, khi nàng mê hoặc , trả thù , làm cho đau khổ

      Nàng bao giờ đâu lòng vì người như nữa, cũng bao giờ rơi giọt nước mắt vì .

      Cũng nghĩ đến, kế hoạch thành công , nhưng nàng lại ngược lại càng buồn bực vui. . . . . .

      *************************

      Quảng Hằng: Vẫn như những truyện khác của Mạc Nhan, Hài, tình cảm ấm áp (hình như mình cuồng Mạc Nhan phải a)

      số chỉ định khi đọc truyện của Mạc Nhan là đừng nên ăn hay uống khi đọc truyện của pà này vì độ sát thương của màn hình rất lớn (he he, câu này mới lụm của người bạn a)

      ra tớ ham hố, vì khả năng đọc convert của tớ vô cùng kém, nhất là vào 1 hay 2 chương đầu, nên mỗi khi có tác phẩm nào tớ vừa ý cái văn án là lao vào đọc ngấu nghiến đến hết và bắt tay vào làm. Nhưng vẫn như vì tớ bị giới hạn ở 1, 2 chương đầu nên tớ cắm đầu edit qua phần khó, đến phần dễ tớ để dành edit từ từ, nên đừng ai thắc mắc càng về sau càng chậm. ( Mình có ngược quá ta?)

      Về phần khi nào bắt đầu phải xem đồng hồ ca ca rồi,ta rảnh bắt ta vào làm a, ta còn "me" truyện khác của Mạc Nhan, nhưng đọc để xét duyệt lại nếu được ta ôm luôn.

      Cái bộ Tiêu Diêu Công Tử của Thượng Quan Sở Sở sao ta search google ko thấy a, ai có gởi link cho ta với.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Mê Hoặc Thiết Bộ Đại Hiệp_ Mạc Nhan

      Thể loại: Cổ đại, ngôn tình, HE

      Converter: ngocquynh520

      Số Chương: Hoàn 10 chương

      Nguồn: *******************

      Edit: Quảng Hằng

      ******************

      Chính văn thứ nhất chương

      Ngày hoàng đạo, vui vẻ, hôm nay, là ngày tiểu thư nhà họ Phó là Phó Quân Tú xuất giá.

      nương mặc bộ hỷ phục màu đỏ thẫm ngồi đợi ở trong khuê phòng, vốn nên thẹn thùng im lặng, quy củ nên ngồi ngay ngắn, chờ đợi chú rể tới đón dâu; hoặc là nghe những lời mẫu thân cuối cùng tha thiết dặn dò, nội dung ngoài là nữ nhân gả cho người, phải xuất giá theo chồng, tuân thủ nữ tắc, làm tròn đạo tam tòng tứ đức, nên xem chồng là trời là biển… toàn những lời cần dạy dỗ như thế.

      Nhưng, tình cảnh giờ phút này tuyệt giống như thế ——

      "Uống! Cáp!"

      Phó Quân Tú hai chân dạng ra, khuỵu xuống, đứng với tư thế đứng tấn, mỗi lần vung tay về phía trước đánh ra quyền, vô cùng uy mãnh, tuyệt bại bởi nam nhân.

      Nha hoàn Tiểu Chiêu đứng bên cạnh vẻ mặt xấu hổ, khóe miệng hơi hơi co rúm, trợn trừng nhìn vị tân nương mặc bộ quần áo màu đỏ thẫm.

      "Tiểu thư. . . . . . Người nhất định phải vào lúc này đánh quyền sao?"

      "Đừng ồn, ta luyện công —— cáp! Uống!"

      Tiểu Chiêu sắc mặt càng đen.

      "Người thừa dịp lúc này mau mau luyện tập như thế nào thêu thùa may vá, ít nhất cũng nên học như thế nào là làm nữ nhân nha!"

      "Chính là bởi vì hôm nay phải lập gia đình , ta mới muốn luyện công nha."

      "Xin hỏi luyện công cùng lập gia đình có cái gì quan hệ?"

      "Quan hệ rất lớn." Phó Quân Tú vẻ mặt còn chăm chú, luyện được càng thêm ra sức, hai gò má mịn màng nổi lên màu đỏ ửng của khỏe mạnh.

      Dung nhan này của nàng, phải là đệ nhất mỹ nhân ở kinh thành tuyệt quá.

      Đôi mắt của nàng, so với những ánh sao lấp lánh bầu trời vào đêm trăngsáng, càng thêm quang hoa chói mắt, lung linh rạng rỡ.

      Đôi môi kia , khéo léo mê người, giống hai cánh hoa mềm mại thơm ngát vào mùa xuân.

      Dáng người của nàng càng cần phải đến, vừa mạnh mẽ lại kết hợp với vẻ lả lướt kiều.

      Những ưu điểm như thế tập trung lại tạo nên tuyệt thế mỹ nhân, cái gì cũng tốt, nhưng mà chính là rất thô lỗ .

      Xuất giá sắp tới, nàng tân nương tử này, lại ngay cả vẻ mặt đợi chờ thẹn thùng của tân nương chút cũng có.

      Khác với lo lắng của Tiểu Chiêu, nha hoàn khác tên Chỉ Nhi lại rất bình tĩnh, mặc gió thổi lay vẫn ngồi ở bên đọc sách.

      "Chỉ Nhi, mau tới giúp muội khuyên nhủ tiểu thư nha."

      Chỉ Nhi nhanh chậm điềm đạm : " Đê cho tiểu thư luyện võ ."

      " Tại sao ngay cả tỷ cũng như vậy?"

      "Muội cảm thấy tiểu thư học được nữ công gia chánh ?"

      Tiểu Chiêu chút do dự lắc đầu."Đương nhiên là , tiểu thư nếu học được đến, chắc chắn mặt trời  mọc ở hướng Tây a.”

      " Muội cảm thấy được kêu người luyện quyền, người dừng lại ?"

      Tiểu Chiêu càng lắc đầu mạnh hơn."Tiểu thư cái gì cũng giỏi, duy nhất chỉ giỏi võ công."

      " khi như vậy, làm gì lãng phí võ mồm khuyên người, làm mỏi miệng mình? bằng để mặc cho người đánh xong có phải thực tế hơn ."

      "Đúng đúng đối, Chỉ Nhi đúng lắm, đừng làm phiền ta, ta muốn đem bộ bảy mươi hai đường chiêu thức này đánh xong mới được."

      "Tiểu thư ~~" Tiểu Chiêu vẻ mặt dở khóc dở cười.

      Phó Quân Tú tâm tình kỳ là vô cùng hưng phấn khẩn trương, nàng quả thực thể tin được, tâm nguyện nhiều năm thực được!

      Vang danh bốn bể là Thiết đầu mục bắt cướp Cảnh Vân Thiên, vẫn là nam tử vĩ ngạn mà nàng vô cùng ái mộ. Tối nay, nàng trở thành thê tử của , sau khi cùng bái đường, đưa vào động phòng, sau đó. . . . . . Sau đó. . . . . .

      Hai đôi má phấn phút chốc đỏ lên, trong đầu lên những hình ảnh nam nữ giao hoan, nàng đem quần áo thoát xuống, nằm trong bờ ngực cường cường tráng rắn chắc của , mặc bừa bãi xử trí. . . . . .

      Tưởng tượng đến đêm động phòng hoa chúc, nàng càng thêm cố gắng đánh quyền luyện công.

      Khuyên tiểu thư được, Tiểu Chiêu đành phải ngồi xuống, hai tay ôm hai má, nhướng mi trừng mắt im lặng nhìn tiểu thư, ở đàng kia động thủ động cước, quyền đấm cước đá.

      " Muội , tiểu thư tại sao nhất định phải đúng vào lúc này làm thời điểm luyện công?"

      "Vì đêm nay có thể thuận lợi cùng phu quân của người viên phòng."

      Đôi mắt đẹp trừng hướng Chỉ Nhi."Có ý tứ gì?"

      Chỉ Nhi thần bí ngoắc ngoắc tay, ý bảo nàng để sát tai vào, sau đó đưa tay lấy dưới gối ra quyển vở.

      Tiểu Chiêu đôi mắt đột nhiên trợn tròn to như viên bi, từ những trang giấy hé ra ràng là những hình ảnh những phụ nữ khỏa thân, mà mỗi bên cạnh đều có đống văn tự rậm rạp minh họa.

      "Đây là cái gì?"

      "Khuê phòng bí kíp, tiểu thư tại chính là luyện công phu này."

      "Này. . . . . . Đây là nên ? Tiểu thư tại sao lại mấy có thứ này?"

      "Tôn đại nương đưa."

      Vừa nghe đến ba chữ Tôn đại nương, đầu của Tiểu Chiêu bắt đầu đau .

      "Tiểu thư lại trốn thanh lâu chơi? Nếu như bị người ta biết tiểu thư của Phó gia đến thanh lâu, lão gia mắng chết chúng ta mới là lạ."

      đến chủ tử của các nàng, hoàn toàn giống với những thiên kim tiểu thư bình thường giữ gìn nề nếp quy cũ, mà là nương cả ngày thích kết giao bằng hữu giang hồ, là nương sảng khoái rộng lượng.

      Nhưng mà, lại khuê phòng  bí kípnày, rốt cuộc theo đạo lý gì a?

      Tiểu Chiêu lẩm bẩm lại lẩm bẩm, kỳ cũng nhịn được lòng hiếu kỳ, bắt đầu đọc hàng văn tự.

      "Luyện xong loại mị công này, có thể xưng bá giang hồ, lệnh tất cả nam tử, quỳ gối dưới váy nữ tữ? Nhưng người ngoài dù nhìn thế nào đều nhìn ra tiểu thư luyện mị công nha, giống xoa tay, chuẩn bị buổi tối đánh người."

      "Bởi vì tiểu thư tại luyện chính là nội công."

      "Nội công?"

      " Đúng vậy, trong sách , mị công chia làm ngoại công và nội công, ngoại công, là thủ đoạn mê hoặc lấy lòng nam nhân, về phần nội công, còn lại là vào nơi kia công phu co duỗi của phụ nữ ( Ta giảm tránh a.), cũng chính là. . . . . ." Chỉ Nhi ở bên tai Tiểu Chiêu thấp giọng giải thích, Tiểu Chiêu nghe xong chợt hiểu, mặt đỏ miệng lắp bắp.

      Hai người nhìn khuôn mặt kia toàn bộ đỏ hồng , chủ tử mồ hôi tuôn như mưa.

      ra đây là nguyên nhân tiểu thư các nàng vào thời khắc sắp xuất giá, vẫn cần cù luyện công như trước, nguyên nhân là nàng muốn hầu hạ lấy lòng người phu quân mà nàng thầm trộm nhớ.

      "Hơn nữa nha, tiểu thư luyện được nửa năm ."

      "Nửa năm? Trời ơi. . . . . . Phốc!"

      "Hư, đừng cười ra tiếng."

      cười, khó nha! Tiểu Chiêu lắp bắp miệng, đến mức mặt đỏ tai hồng.

      Đây là điểm đáng nhất của tiểu thư các nàng, có lẽ nàng nữ nhân thùy mị đoan trang, luyện đàn giống như quỷ vẽ bùa, động tác thô lỗ, hàng cóm xa gần nổi danh là nam nhân bà.

      Nhưng, tiểu thư dù sao cũng là nữ nhân, cũng thương nam nhân a.

      Các nàng đều biết, khi tiểu thư có bao nhiêu mãnh liệt, những tân nương khác, học nữ công gia chánh, học tập bếp núc thêu thùa mà hầu hạ phu quân, mà nàng lại chỉ dùng phương thức, là ở giường lấy lòng nam nhân nàng sắp lấy

      Nếu suy nghĩ cẩn thận, nếu ở giường có thể lấy lòng nam nhân, cũng phải là phương pháp tốt, dù sao các nàng cũng sớm biết tiểu thư của các nàng trời ban cho giỏi về nữ công gia chánh, cho dù có kêu nàng học mười năm, còn bằng dựa vào hai nha hoàn các nàng hầu bên cạnh a.

      Tiểu Chiêu nếu về nữ công bếp núc, chính là đệ nhất.

      Chỉ Nhi cầm kỳ thư họa, viết chữ… mọi thứ tinh thông.

      Có hai vị nha hoàn của hồi môn các nàng giám sát ở bên, là vấn đề.

      "Tiểu thư, tiểu thư!"

      Ngoài cửa truyền đến dồn dập tiếng bước chân, nhũ nương vội vàng đẩy cửa mà vào, ngay cả thở vẫn còn hào hển, Phó Quân Tú bước lên phía trước đỡ lấy nhũ nương.

      "Nhũ nương, kiệu hoa đến rồi?"

      "Kiệu, cỗ kiệu là tới rồi ——"

      Phó Quân Tú vui sướng vạn phần, vội dặn: "Tiểu Chiêu, mau giúp ta nhìn xem, tóc có rối hay , gương mặt của ta có ổn ? Chỉ Nhi, mũ phượng của ta đâu?"

      "Từ từ chờ —— chờ chút! Tiểu thư ——"

      " thể chờ nha, sai canh giờ thể được!"

      " Nhưng mà tiểu thư, cỗ kiệu tới rồi, chú rể tới ——"

      Phó Quân Tú dừng lại động tác, kinh ngạc quay đầu lại."Chú rể tới?"

      "Bọn họ . . . . . . . . . . . ."

      "Bọn họ cái gì?"

      Nhũ nương chút dám có giấu diếm, cắn chặt răng, : "Bọn họ , chú rể thấy , chỉ sợ là đào hôn."

      Nghe vậy, Tiểu Chiêu cùng Chỉ Nhi cũng thay đổi mặt, khiếp sợ liếc mắt nhìn nhau.

      Chú rể đào hôn? Trời ạ !

      Dứt lời, Phó Quân Tú giống như cơn gió tông cửa xông ra.

      "A, tiểu thư, từ từ a!" Nhũ nương vội vàng đuổi theo, hai nha hoàn cũng theo ra ngoài.

      Đằng trước đại sảnh, giờ này khắc này cũng vì chuyện tân lang mất tich nhốn nháo, Phó viên ngoại cùng Phó phu nhân, sắc mặt giống đưa tang khó coi tới cực điểm, đến khi Phó Quân Tú xuất , Phó phu nhân vội chạy về hướng nữ nhân.

      " Tú Nhi, tại sao con lại chạy ra đây ? Mau trở về phòng."

      "Nương, là sao? Chú rể đào hôn ?"

      "Con về phòng trước ."

      "Nương, cho ta biết." Nàng kiên trì muốn biết.

      "Này. . . . . ." Phó phu nhân nét mặt vô cùng khó xử, bà thể chính miệng cho con mình chuyện tàn nhẫn này.

      Thấy mẫu thân chậm chạp trả lời, Phó Quân Tú chuyển ánh mắt chất vấn sang Phó viên ngoại."Cha!"

      Phó lão gia xanh mét sắc mặt, căm giận vỗ bàn."Chuyện hôn nhân này, chúng ta hủy bỏ!"

      Giống như tiếng sét giữa trời xanh giáng thẳng vào ngực của Phó Quân Tú, gương mặt nàng chuyển sang tái mét, ngay cả trái tim cũng lạnh băng.

      "Này. . . . . . Là sao? Huynh ấy chạy trốn?"

      "Tú Nhi, đừng lo lắng, cha mẹ làm chủ cho con, chuyện này, nếu đối phương cho chúng ta câu trả lời hợp lí —— Con à! Tú Nhi! Con đâu vậy?"

      để ý tới mẫu thân kêu to, Phó Quân Tú liền vén váy phượng, nhanh bước ra ngoài cửa. Nàng giống nương gia, trốn trở về phòng thầm khóc, mà là muốn đích thân nhìn xem, có đúng như lời mọi người hay , chú rể chạy trốn.

      Lúc nàng xuất , ngoài cửa vốn ồn ào bỗng trở nên vô cùng yên tĩnh, mọi ánh mắt đều tập trung nhìn nàng.

      Phó Quân Tú nhìn kiệu phu, bà mối, sính lễ, những người thổi nhạc, ánh mắt của nàng nhìn bao quát, tất cả mọi người đến đông đủ , chính là thiếu mình chú rễ, cuối cùng, ánh mắt của nàng dừng ở kiệu hoa.

      Đúng ra, nàng nên ngồi ở kiệu hoa này, mang theo những lời chúc phúc của người thân, trong tiếng lễ nhạc náo nhiệt cùng theo chú rể về đến nhà, nhưng tại, kiệu hoa này lại thành châm chọc lớn nhất.

      Có người bắt đầu khe khẽ .

      "Đáng thương a. . . . . . Bị chú rể từ bỏ."

      "Nghe chú rể lúc đầu phản đối việc hôn nhân này."

      "Bởi vì tân nương là nam nhân bà hung hãn đúng ?"

      "Hư, ngươi muốn chết a! Cẩn thận bị nghe được, ăn xong đâu mau ."

      "Thành thân tân lang chạy trốn, đối nhà nhục nhã rất lớn, ta xem tân nương tử sau này cũng mặt mũi gặp người ."

      "Về sau cũng rất khó phải ra ngoài a, đáng thương na. . . . . ."

      Chỉ trỏ , gằn từng tiếng, đều giống như những mũi kim bén nhọn, hung hăng đam mạnh vào ngực của Phó Quân Tú.

      Mặt nàng xanh mét, đôi môi hoa nhếch, hai bàn tay nắm chặt thành hai đấm hơi hơi phát run.

      Nam nhân kia, lại dùng phương thức này để nhục nhã nàng? câu giải thích cũng ?

      —— chạy trốn!

      Chưa bái đường, nàng trở thành bị chồng ruồng bỏ.

      Khóc sao? ! Nàng khóc!

      Nàng Phó Quân Tú phải là nữ tử vô dụng!

      tiếng ầm vang nổ, kiệu hoa đột nhiên bị nàng phóng ra song chưởng  đánh cho tan tành, làm cho toàn thể mọi người hốt hoan, trốn và trốn, lủi và lủi, chỉ sợ động tác chậm, lọt vào vạ lây.

      Mọi người đều kinh hoảng, có quỳ rạp mặt đất, có tránh ở gốc cây trường mảnh im lặng tiếng động đám sợ hãi trố mắt nhìn tân nương tử phẫn nộ.

      Phó Quân Tú lạnh lùng cao ngạo sợ ánh mắt, nhìn chung quanh mỗi người, những người nao cùng nàng tiếp xúc ánh mắt, tất cả đều chột dạ sợ hãi cúi đầu.

      Nàng ngạo nghễ ưỡn ngực, lạnh lùng, đứng trước mặt mọi người tuyên cáo ——

      "Từ nay về sau, Phó Quân Tú ta cùng Cảnh Vân Thiên, giống như cỗ kiệu này, tan tành tình nghĩa, thể đứng chung!"

      ************

      Quảng Hằng: À, thường mỗi bộ ta làm vì ta thích, nhất là truyện của Mạc Nhan, nhưng trừ Nữ Trinh Sát, mọi truyện khác ta có để Nguồn, nên những ai ko đợi được mời xem convert, truyện Long Vương ta mỗi ngày hai chương nên các bạn cứ yên tâm. Ta drop bộ nào, nhưng mà truyện nào ít com chắc được thích lắm nên ta làm chậm chút. ^^
      higurashi thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Mê Hoặc Thiết Bộ Đại Hiệp_ Mạc Nhan

      Thể loại: Cổ đại, ngôn tình, HE

      Edit: Quảng Hằng

      Chương 1.2
       *********************

      Non sông tươi đẹp, những nhành dương liễu theo gió lay động, ngây ngất hồn người.
      Bên cạnh bờ sông, tòa đình lịch tao nhã tám góc, có đám văn nhân nhã sĩ ngồi, lúc này uống vài tuần rượu.
      "Vân Thiên huynh, hôm nay khi chúng ta đến Thiền Quyên Lâu huynh thấy thế nào?"
      Ngồi ở giữa, gã tướng mạo đường đường, khí độ ổn trọng như núi, nam tử ánh mắt đầy chính khí nghiêm nghị, bưng chén rượu định uống chợt dừng tay.
      "Tại hạ đối với chuyện hoa phường liễu ngõ, chút cũng hứng thú." Nam tử ngửa đầu, uống cạn chén rượu.
      "Đổng công tử, Cảnh đầu mục bắt người, riêng đối với nữ nhân chính là sợ , thậm chí vì cự tuyệt việc hôn nhân từ nhà trốn đến đây." Đồng thời là bộ khoái Thường Đức Quang, trêu ghẹo .
      "Trốn?" Những người khác nghe vậy đều bị kinh ngạc, Cảnh huynh đệ của bọn họ, chính là vang danh bốn bể là Thiết đầu mục bắt cướp, sợ trời sợ đất, thiết diện vô tư, thẹn với lương tâm, từ trước đến nay chỉ có người khác sợ , rốt cuộc là dạng nữ nhân nào lại có thể làm cho vị huynh đệ ngay thẳng sợ trời sợ đất của bọn họ là Vân Thiên sợ tới mức bỏ trốn mất dạng? Ngạc nhiên này, mọi người đều hỏi.
      "Sao lại thế này? Chúng ta muốn nghe mau kể chút ."
      Cảnh Vân Thiên kiên cường vẻ mặt, mày kiếm nhướng cao." có gì hay để ."
      muốn , nhưng người khác lại phải là , cùng giao tình thâm hậu là tài tử phong lưu là Đường Thiệu, đối với chuyện đều tận tường, biết được tối ràng.
      “ Còn phải là do vâng lời cha mẹ, mai mối đưa tin, tự tiện vì quyết định hôn ; kì cưới vờ cũng phải là chuyện sống chết kinh thiên địa nghĩa gì, nhưng vấn đề là ở chỗ chọn người tân nương.”
      "Ách?"
      Chỉ cần tới nữ nhân, nam nhân liền ngừng được, mọi người là rất tò mò .
      Đường Thiệu tuấn lãng nhã nhặn, xòe chiếc quạt tiếp tục : "Hai vị trưởng bối của Cảnh Gia ai chọn, cố tình chọn trúng người nổi danh là nam nhân bà."
      Cảnh Vân Thiên nhíu mi."Đừng nữa, tại hạ muốn những lời thị phi."
      "Cũng phải, cũng phải, đây phải thị phi, mà là , cũng để cho mọi người hiểu biết, Cảnh huynh vì sao có nhà lại về được, ngàn dặm xa xôi chạy đến Hàng Châu này, chịu ít khổ ải a."

      " cho đúng hơn, chúng ta là quan tâm, bằng hữu gặp nạn, tất nhiên giúp bạn tiếc cả mạng sống, ra tay tương trợ, Cảnh huynh có điều gì giấu diếm là nể mặt bạn , Đường công tử, mời tiếp tục."
      Đường Thiệu uống ngụm rượu, thanh thanh yết hầu, bắt đầu dùng những lời từ tốn, về người vợ mà Cảnh gia chọn kia, là như thế nào nổi danh mạnh mẽ, người khác nghe đến đều biến sắc, làm cho Cảnh Vân Thiên ngay cả đối phương mặt mũi dài ngắn như thế nào cũng chưa nhìn thấy liền vội vã đào tẩu.
      Kết luận là, nam nhân khi đào hôn, tất là bất đắc dĩ, nối dõi tông đường tuy là chuyện lớn, nhưng chuyện cưới vợ là chung thân hạnh phúc cả đời, càng thể qua loa.
      Mọi người sau khi nghe xong, đều gật đầu đồng ý.
      "Cưới vợ đương nhiên là cưới vợ hiền, nếu cưới con sư tử Hà Đông kia về, đương nhiên là ! Nên trốn."
      "Cũng phải là khi , hai vị trưởng bối của Cảnh gia bức quá, bất đắc dĩ, Vân Thiên huynh đành phải bất cáo nhi biệt."
      Cảnh Vân Thiên trầm trọng thở dài."Làm như vậy, có lỗi với vị nương kia, nhưng ta nếu lòng dạ nào để cưới người ta, cũng nên ép người ta vào chuyện hôn nhân đại , chỉ hy vọng nàng có thể rộng lượng, tìm được thích hợp để cưới. năm trôi qua , ta nghĩ, đối phương chắc là có người khác rồi?"
      "Này thể trách huynh nha, Cảnh huynh, nếu đổi là ta, cũng tuyệt cưới nam nhân bà hung hãn, muốn trách, trách nàng rất hung dữ, nếu nàng là nương ôn nhu động lòng người cũng đến mức này, , nàng ta nên tự kiểm điểm."
      Chúng nam tử liên tiếp gật đầu, mạnh ai nấy , đem toàn bộ trách nhiệm giao cho nhà , nam nhân mới là người bị hại nha.
      Đường Thiệu phe phẩy chiếc quạt cười : " đến chuyện ôn nhu động lòng người này, Cảnh huynh, huynh thực nên đến thanh lâu Nguyệt Hồ Hà để xem thử."
      Con ngươi đen khép lại, thản nhiên trả lời: " có hứng thú."
      " Huynh đến xem thử, mới có thể như vậy, kỹ viện khác huynh có thể , nhưng là Phù Dung phường, Ngọc Lộ Các, Thiền Quyên Lâu, thanh lâu tam tuyệt này, nổi danh đệ nhất ở chỗ của chúng ta."
      "Hơn nữa Thiền Quyên Lâu mới gần đây có xuất vị nương, làm cho danh tiếng của Thiền Quyên Lâu lập tức vượt qua mặt hai đại kỹ viện khác.”
      "Vị nương này, nghe xuất thân cao quý, khí chất xuất chúng, dung mạo khuynh thành, ca múa xưng tuyệt, thổi tiêu đánh đàn và có những tuyệt kĩ phong tình động lòng người."
      "Vị nương này tên gọi là Quân Quân, nghe ngay cả hai vị nha hoàn bên người, cũng là xinh đẹp động lòng người, tài tình bất phàm."
      " đến tháng, xinh đẹp của Quân Quân nổi danh khắp chốn, trở thành đệ nhất hoa khôi của Thiền Quyên Lâu, những nam nhân muốn gặp mặt đổ xô đến Thiền Quyên Lâu, chật như nêm cối, nhưng vị Quân Quân nương này chính là vị nữ tử tính tình cương trực bán nghệ bán thân, phải ai có tài có thế có thể gặp được nàng, tùy người cư xử hoặc thái độ được ai đó khen ngợi, mới có thể được giai nhân hội ngộ.”
      "Nghe là những người may mắn được diện kiến với nàng, đều đối nàng khen dứt miệng, khăng khăng mực, càng làm cho mọi người tò mò, những người muốn gặp nàng chẳng những có giảm bớt, ngược lại nối liền dứt."
      Mọi người nhiều như vậy, Cảnh Vân Thiên vẫn như cũ bất vi sở động.
      "Son phấn chốn thanh lâu, nơi ngợp trong vàng son." Từ chối cho ý kiến, đáp án mang cỗ kiên quyết.
      Thường Đức nghe thấy cũng là trận tâm động."Cảnh đầu mục bắt người, như thế khó mà tìm được mỹ nhân, xem chút, dường như có chút đáng tiếc."
      "Coi như tại hạ có cái diễm phúc này ." kiên quyết chấm dứt đề tài, chữ nữ nhân này, còn bằng chén rượu trong tay , làm cho hứng thú hơn nhiều.
      Cảnh Vân Thiên uống rượu, nhìn những chiếc thuyền hoa du ngoạn trong hồ du dương lướt sóng, kéo hai bờ sông là hai hàng ban công dài, tâm lặng như nước, bất vi sở động.
      Bất kể nàng là hoa khôi Thiền Quyên Lâu, hay là tiên nữ hạ phàm, chút hứng thú cũng có.
      ************
      Bởi vì bọn người Đường Thiệu tính toán tối nay tầm hoa vấn liễu, dò hỏi Thiền Quyên Lâu, thử thời vận, nhìn xem có thể hay nhìn thấy được mặt của Quân Quân nương, Cảnh Vân Thiên nếu vô tình cùng chắc cảm tạ bọn họ. ( Tầm hoa vấn liễu: tìm các nương)
      dạo bên hồ, lững thững mà , thưởng thức phong cảnh, xa xa truyền đến sâu thẳm tiếng chuông, dẫn tới ngẩng đầu vừa nhìn, ở nơi thanh sơn đằng kia, nhìn thấy ngôi chùa màu trắng phong cách cổ xưa, nhất thời tò mò, liền về hướng ấy.
      Ở nơi này, lại có ngôi chùa phong cách cổ xưa lịch tao nhã như thế, toát ra bầu khí trang nghiêm, thanh u yên tĩnh.
      Cảnh Vân Thiên lững thững bước vào, phát nơi này rất ít người ở, thanh tĩnh trang nghiêm, cũng ngoài ý muốn phát gian chùa này, nằm núi cao hướng xuống mặt hồ, quan sát tất cả những cảnh đẹp non sông tươi đẹp.
      Trong chùa, có nữ tử dâng hương, nếu lúc này vào, nam quả nữ, dường như tốt lắm, cho nên ở bên ngoài hiên chờ.
      Chỉ chốc lát sau, nữ tử liên bước nhàng, chậm rãi ra tự ngoại, lúc này mới bước bậc thang, chuẩn bị vào chùa.
      Nữ tử đầu đội cái nón rộng vành, lấy lụa mỏng che mặt, mặc dù thấy diện mạo, nhưng này dáng người thướt tha, bước tao nhã, đều có cỗ phong thái rất mê người.
      Nàng bước ra chùa, khi muốn xuống bậc thang, cái cẩn thận, bị trợt chân.
      "A!" Nữ tử hô , thân thể mềm mại mất thăng bằng, mắt thấy lăn xuống bậc thang, bị thương nặng a.
      đại chưởng duỗi ra, đúng lúc đem thân hình mềm mại ôm vào lòng, cho thân thể mềm mại kia té bị thương được, nhưng mà nhoáng lên cái, cái nón rộng vành có sa màn che mặt bị rớt xuống.
      " nương có sao —— . . . . . ."
      giật mình dừng lại, đôi mắt từ trước đến giờ vốn luôn trầm tĩnh, lên vẻ quang mang thể tin được, nhìn trừng trừng vào dung nhan tuyệt sắc tựa như tiên nữ giáng trần kia.
      Trong lòng ngực nữ tử xinh đẹp như tiên trời, đôi mắt đẹp vô tội nhìn phía , có vẻ ngượng ngùng vô thố, tăng thêm quyến rũ kiều diễm.
      "Ta sao." Giọng mềm mại ôn nhu nghe như hát, lại lọt vào trong tai êm mượt .
      Nữ tử hai gò má nhiễm hồng, so với đám mây đỏ nơi cuối chân trời vào buổi chiều tà càng thêm kiều diễm mê người, khi ôm nàng, mũi ngửi được hương thơm thanh nhã mê người bay tới, cánh tay tráng kiện của có thể cảm nhận được thân hình này có bao nhiêu mềm mại nhàng.
      bình tĩnh buông nàng ra, nữ tử xấu hổ lời cảm tạ: "Đa tạ công tử."
      Bàn tay mảnh khảnh nhàng gỡ bàn tay to lớn của ra, cảm giác mềm mại kia vẫn còn lưu lại bàn tay to của .
      Cảnh Vân Thiên rất nhanh khôi phục trấn định, cá tính cương nghị ngay thẳng, bao giờ để cho chính mình mất bình tĩnh và kềm chế, nhặt mũ sa rơi xuống mặt đất lên. trả lại cho nàng.
      "Bậc thang rất trơn, thỉnh nương cẩn thận."
      Lúc tiếp nhận mũ sa, cũng làm cho có thể nhìn thấy, bàn tay trắng như ngọc nõn nà có bao nhiêu điểm tinh tế mê người.
      Mỹ nhân trước mắt, đẹp như thu thủy, khí chất xuất chúng, chỉ là nét xấu hổ kia, làm cho người khác khỏi dâng lên ý nghĩ thương xót.
      Nàng ngước đôi mắt quyến rũ nhìn , đôi môi như cánh hoa hé ra nụ cười ngọt ngào làm say đắm lòng người, duòng như cố ý he lộ ra vẻ quyến rũ mê người làm cho nam nhân khó kềm chế được dục vọng.
      Hai người cứ im lặng mãi nhìn nhau, mãi đến khi nghe thấy tiếng kêu to, làm hai người giật mình.
      "Tiểu thư, ra người ở trong này, tìm thấy người làm muội sợ muốn chết a ." nữ tử ăn mặc như nha hoàn, nhưng cũng có tư sắc bất phàm, vội vàng đến bên cạnh tiểu thư, nhìn thấy , nhất thời tò mò hỏi: "Vị công tử này phải . . . . ."
      "Vừa rồi ta thiếu chút nữa trượt chân, là vị công tử này đúng lúc cứu giúp, mới té bị thương."
      "Ai nha, tiểu thư người nên cẩn thận nha, nếu té bị thương ngọc thể, thiếu nửa cọng tóc, trở về Tôn đại nương nhất định hung hăng sửa chữa ta." xong, liền hướng công tử phúc lễ."Cám ơn công tử cứu tiểu thư của chúng tôi."
      " sao." Cảnh Vân Thiên cung kính đáp lễ.
      "Tiểu thư, sắc trời còn sớm , chúng ta trở về ."
      Nữ tử hướng Cảnh Vân Thiên nhàng vái chào, liền cùng nha hoàn rời , chỉ giơ tay nhấc chân bình thường thôi, cũng toát ra khí phách của vị tiểu thư khuê các.
      được vài bước, nàng quay sang, đối với ngoái đầu nhìn lại cười, ánh mắt thu ba của nàng trước khi rời , lộ ra cảm giác tốt đối với , làm khỏi thất thần.
      Nhìn theo bóng dáng nàng rời , mãi đến khi biến mất thấy, lúc lâu sau, Cảnh Vân Thiên mới hồi phục tinh thần lại.
      (Quảng Hằng: Muội cầu chúa phù hộ cho huynh, công nhận tỷ này đóng kịch hay thiệt, hic đừng nên phạm lỗi với người phụ nữ….Quân Tú *giơ song chưởng*… QH*rút lui có trật tự*)
      Chính mình là làm sao vậy? Tại sao có cảm giác hoa mắt mê muội như thế này?
      Lơ đãng, nhìn thấy mặt đất có khối ngọc màu tím, tò mò nhặt lên vừa nhìn thấy, lập tức biết đây là của vị nương vừa rồi kia đánh rơi, tức khắc quay trở lại, muốn đuổi theo các nàng, đem đồ vật này trả lại cho người mất của.
      tìm kiếm xung quanh, thuyền hoa lướt mặt hồ có bóng dáng quen thuộc, nhưng mà thuyền hoa càng lúc càng xa, lập tức hướng chủ thuyền hỏi.
      "Vị lão bá này, ngài có biết chủ nhân của chiếc thuyền hoa vừa rời khỏi đây ?"
      Lão bá ngẩng đầu vừa nhìn, liền lập tức nhận ra.
      "Đó là thuyền hoa của Thiền Quyên Lâu."
      Thiền Quyên Lâu?
      Cảnh Vân Thiên có chút ngoài ý muốn, nghĩ đến đối phương tất là tiểu thư khuê các nhà ai, lại dự đoán được là nữ tử thanh lâu kỹ viện, nhịn được nhớ tới lời của bọn Đường Thiệu, cúi đầu nhìn khối ngọc màu tím trong tay, nhìn thấy mặt có khắc chữ Quân.
      Trong đôi mắt đen của , ra vẻ kinh ngạc.
      Chẳng lẽ nàng. . . . . . Là hoa khôi của Thiền Quyên Lâu, Quân Quân nương?
      Nắm khối ngọc màu tím trong tay, nhìn trong hồ thuyền hoa xa dần, ở tại chỗ đứng lặng lâu sau, trong đầu lại lên khi mỹ nhân rời , là đôi mắt quyến rũ mê người kia.
      Mày rậm cau nhanh, đơn giản là nhận ra tâm vốn bình lặng hề gợn sóng kia, bây giờ lại nổi lên cổ ấm áp mà chính cũng hiểu được.

      Hết Chương 1

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Mê Hoặc Thiết Bộ Đại Hiệp_ Mạc Nhan

      Thể loại: Cổ đại, ngôn tình, HE

      Edit: Quảng Hằng

      Chương 2.1

      Chính văn đệ nhị chương

      Ba ngày , nàng suốt đợi ba ngày, lại đến bây giờ, ngay cả cái Quỷ ảnh tử cũng chưa thấy.
      Phó Quân Tú ngồi đứng yên a, bình trà hoa quế ở bàn nguội lạnh từ lâu, nàng lại thèm ngó đến, cầm tay tập thơ, nhưng đôi mắt lại liên tiếp nhìn ra hướng bên ngoài.
      cần hỏi, Tiểu Chiêu cùng Chỉ Nhi đều hiểu, tiểu thư đợi người.
      Chỉ có người kia, mới có thể làm cho tiểu thư tâm trạng yên như thế, cho dù trở thành hoa khôi tươi đẹp danh tiếng lan xa đến đâu, làm cho đa số thương nhân quyền quý đều tìm đến với nàng, nhưng chưa bao giờ có ai có thể làm cho nàng để ý như thế. Làm nàng trầm ngâm duy nhất chỉ có Cảnh Vân Thiên.
      "Tiểu thư yên tâm, muội tin tưởng đến mà."
      " ba ngày rồi ." Đôi môi Phó Quân Tú khẽ nhếch, dấu được sốt ruột.
      " có thể nhìn thấy khối ngọc bội tím mà tiểu thư cố ý rơi mặt đất hay ?" Phó Quân Tú lắc đầu."Chắc chắn thấy mà, ta cố ý để ở nơi dễ nhìn thấy nhất, thực dễ dàng phát mới đúng."
      "Có lẽ có việc bận ." Tiểu Chiêu an ủi , Chỉ Nhi lại nghĩ thẳng thắn."Chỉ sợ cũng muốn đến." Phó Quân Tú nghe vậy, sắc mặt đều thay đổi."Tại sao ? muốn đến?"
      Tiểu Chiêu lập tức lớn tiếng phản bác: "Như thế nào có thể! Ngày ấy muội thấy rất ràng, Cảnh Vân Thiên vừa nhìn thấy tiểu thư, ánh mắt đều trợn to , từ đầu tới đuôi nhìn chớp mắt, hồn đều bị tiểu thư câu dẫn ."
      Vì chờ đợi ngày này, năm nay tiểu thư chịu đựng rất nhiều đau khổ, vì muốn trở thành vị hoa khôi mị hoặc chúng sinh, tiểu thư ngay cả hề thích đánh đàn vẽ tranh, ghét nhất là ngâm thơ vịnh từ, nhưng vẫn ngại cực khổ nhất nhất học tập, thề nhất định phải biến thành nữ tử cầm kỳ thư họa tinh thông mọi thứ.
      Tất cả những chuyện này, đều là vì thực kế hoạch hôm nay.
      Phó Quân Tú bây giờ, còn là Phó Quân Tú của năm trước nữa, nàng tại, giơ tay nhấc chân đều lộ vẻ quyến rũ thướt tha, dáng vẻ hàng vạn hàng nghìn, vào Thiền Quyên Lâu đến tháng, liền lập tức chấn động khắp thành, làm cho các văn nhân tài tử ái mộ danh mà đến, thương nhân quyền quý, đều cầu kiến.
      "Chỉ Nhi, Tiểu Chiêu, ta đẹp sao?"
      "Đẹp, cực kỳ xinh đẹp! Mỗi vị công tử tới cửa cầu kiến, ai lại đối với mỹ mạo của tiểu thư mà ngây ngẩn cả tâm hồn."
      "Nhưng, hiển nhiên đủ đẹp." đủ đẹp để mê hoặc cái tên nam nhân phụ tình kia, lừa đến nơi này.
      "Chuyện này còn chưa chắc, tiểu thư phải kiên nhẫn từ từ, chừng ngày mai hoặc ngày mốt, đến đây." Mặc hai ả nha hoàn an ủi, nhưng tâm tình của Phó Quân Tú vẫn như cũ chút khởi sắc.
      Nàng đứng ở trước gương đồng , nhìn thấy chính mình trong gương, thân kiều mỵ động lòng người, dáng điệu uyển chuyển, trăm phương ngàn kế trở thành hoa khôi của Thiền Quyên Lâu, kế hoạch lâu như vậy, cũng chỉ là muốn chọc cho Cảnh Vân Thiên đến gặp mặt nàng lần.
      Ngày đó, nàng cố ý xuất ở trước mặt , cẩn thận té ngã, tạo cơ hội cho hai người gặp mặt, còn làm bộ để lại manh mối. Nếu Cảnh Vân Thiên đến Thiền Quyên Lâu, tất cả những vất vả của nàng đều là uổng công.
      "Quân Quân tỷ ~~" Tiểu Thanh đến đẩy cửa vào, vẻ mặt nàng đầy hưng phấn.
      "Chuyện gì?"
      "Đại nương muốn muội tới hỏi tỷ, Đường công tử muốn gặp tỷ, biết ——"
      " tiếp." đợi Tiểu Thanh xong, nàng tự trả lời.
      "Chính là. . . . . . Vị Đường Thiệu công tử kia, chính là đại thi nhân nổi danh ở Giang Nam."
      " Mặc là người chết hay người sống, ta gặp gặp." Tâm tình nàng tại rất kém, nếu Cảnh Vân Thiên đến, nàng làm hoa khôi này cũng như .
      "Được rồi." Tiểu Thanh thở dài, phúc phúc, thầm cảm thấy đáng tiếc, muốn rời , bỗng nhiên tự dưng phía sau có người lôi cổ nàng lại.
      "Chậm !"
      "Quân, Quân Quân tỷ?"
      "Ngọc bội này sao lại ở người của muội?" Phó Quân Tú cầm lên ngọc bội trong tay của Tiểu Thanh, kinh ngạc hỏi.
      Tiểu Thanh lúc này mới nghĩ đến."A, đúng rồi, Tiểu Thanh thiếu chút nữa quên, ngọc bội này là có người muốn trả lại cho Quân Quân tỷ."
      "Mau cho ta biết, tại sao muội lại có ngọc bội này?"
      "Là Cảnh công tử đưa tới, có thể là của tỷ đánh rơi, cho nên. . . . . ."
      "Người đâu?"
      "Ở phía trước đại sảnh ——"
      "Lưu lại!"
      "Dạ?" Tiểu Thanh trợn tròn đôi mắt.
      "Dẫn đến xem Nguyệt Lâu, ta trang điểm trong chốc lát, rồi ra sau!" để ý tới những biểu của Tiểu Thanh, thúc giục nàng ta lập tức .
      Tiểu Thanh vừa , Phó Quân Tú lập tức phân phó: "Tiểu Chiêu, Chỉ Nhi, mau tới giúp ta sửa soạn."
      Hai nha hoàn rất hiểu ý, lập tức tiến lên thuần thục giúp tiểu thư trang điểm và thay trang phục."Tiểu thư, rốt cục người tỷ chờ đến."
      "Ta , tiểu thư đẹp như vậy, cũng tin đối phương đến."
      Phó Quân Tú khó nén hưng phấn và khẩn trương, hoàng thiên phụ khổ tâm nhân, rốt cục cấp nàng đợi được đến ngày này , mọi chuyện tiến hành như kế hoạch.
      Tự nhìn chính mình ở trong gương, nàng thầm thề —— Hãy chờ xem! Lúc này đây, nàng nhất định phải cho Cảnh Vân Thiên đẹp mặt!

      ************

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Mê Hoặc Thiết Bộ Đại Hiệp_ Mạc Nhan

      Thể loại: Cổ đại, ngôn tình, HE

      Edit: Quảng Hằng

      Chương 2.2

      Chính văn đệ nhị chương (2)

      **********************

      Vọng Nguyệt Lâu lịch tao nhã, là nơi nàng dùng để tiếp đãi khách quý, u tĩnh mà thanh lịch.

      Cửa sổ có mùi hương của hoa quế, nhàng thanh nhã mà thơm ngát, tường treo những bức tranh thêu có đề tự vài câu thơ.

      Cảnh Vân Thiên đứng trước bức tranh thêu thưởng thức, cũng giao thiệp với thanh lâu kỹ viện, khi nghĩ đến những nơi son phấn rợp trời này trong đầu nghĩ đó là nơi ồn ào trần tục để mua vui, rượu thịt ê hề, cũng với bản tánh cương trực của thực thích hợp, huống chi những nữ tử khi tiến vào thanh lâu, hơn phân nửa người là thân bất do kỷ, bán đứng chính mình lấy đổi lấy cuộc sống.

      đồng tình với các nàng, cũng muốn giống như những người khách kia đến để mua vui, ngoại lệ tới đây chỉ vì muốn đem vật trả lại người mất.

      "Cảnh đại nhân." Tiếng mềm mại dịu dàng vang lên, từ phía sau nhàng truyền đến.

      Cảnh Vân Thiên quay người lại, nhìn nàng so với lần trước càng thêm xinh đẹp.

      Phó Quân Tú thân mặc quần áo tơ lụa nguyệt sắc, váy lóng lánh như ánh trăng, người mang những đồ trang sức trang nhã, mái tóc dài đen nhánh được cột gọn phía sau bởi sợi dây hồng, hoàn toàn thêm vật trang trí nào khác, thanh lịch phiêu dật động lòng người.

      Nàng thướt tha uyển chuyển hàm xúc đích hướng Cảnh Vân Thiên hơi hơi phúc lễ, ôn nhu : " Muội là Quân Quân, bái kiến Cảnh đầu mục đại nhân."

      Cảnh Vân Thiên nhìn chằm chằm dung nhan thanh linh uyển chuyển hàm xúc kia, từng cử động của nàng khí chất chỉ có ở tiểu thư khuê các, có dáng vẻ của nữ tử thanh lâu, hoàn toàn phá vỡ ấn tương của đối với kĩ viện trước đây.
      Từ khi vào thanh lâu đến giờ, đối mặt với nữ nhân thanh nhã thể đùa cợt như nàng, trong khoảng thời gian ngắn, trở nên kính cẩn đứng lên, biết nên như thế nào cho phải.
      " nương đa lễ ."
      "Nhận được tin đại nhân đem ngọc bội của muội đánh rơi trả lại, Quân Quân cảm kích trong lòng."

      " cần khách khí, chỉ là việc ."

      Phó Quân Tú từ khay trà rót ra tách trà thơm, xấu hổ tiêu sái tiến lên, đem trà dâng."Đại nhân thỉnh dùng trà."

      " cần phiền toái, tại hạ chỉ đem vật trả lại cho chủ nhân, bây giờ phải cáo từ."
      Dung nhan xinh đẹp bất chợt dừng chút, khó nén vẻ mặt thất vọng."Đại nhân chính là ghét bỏ muội . . . . ."

      " phải, tại hạ ——" hô hấp cứng lại, chỉ vì cặp mắt đẹp động lòng người kia, phút chốc lại ngân ngấn nước, làm ngơ ngẩn dám lời nào, tự nhiên dừng chân lại.
      "Muội ngưỡng mộ danh tiếng của Thiết Bộ đại nhân lâu, vẫn có cơ hội gặp mặt, hôm nay có thể hoàn thành tâm nguyện, trong lòng mừng thầm vạn phần."
      Nàng chớp chớp ánh mắt, truyền lòng thành kính ngưỡng mộ qua đôi mắt với , với vẻ vô cùng đáng thương, làm cho người ta khi nhìn thấy phải tan lòng nát dạ.
      ( Í, gió ở đâu mà run dữ vậy ta…)
      Ông trời! làm sao đối phó với nước mắt của nữ nhân đây .

      Nàng chớp mi mắt, quay mặt sang bên, đau khổ ai oán : "Muội hiểu được , muội là nữ tữ thanh lâu, giống như Thiết đại nhân vang danh bốn bể, nếu lưu lại, chỉ sợ làm mất thân phận của người.”
      Nàng như vậy, đánh trúng vào yếu điểm của .

      " nương hiểu lầm , Cảnh mỗ tuyệt có ý xem ."

      "Đại nhân cần giải thích nhiều, muội biết thân phận đại nhân cao quý, đại nhân đem vật trả lại cho tiểu muội là tiểu muội quá diễm phúc rồi, Quân Quân cung tiễn Thiết Bộ đại nhân.” nhàng phúc lễ sau đó nàng xoay mặt sang bên, kéo tay áo lên che mặt, nhàng lau lệ.
      Cảnh Vân Thiên đương nhiên thể rời như vậy, vẻ mặt nàng bi thương làm xấu hổ, hổ thẹn, vì muốn tỏ vẻ chính mình tuyệt có ý xem , dứt khoát : "Khó được nương chê, tại hạ liền làm phiền."
      ( ha ha, con cọp mắc câu con sư tử rồi, cầu chúa phù hộ cặp này)
      "Đại nhân cần miễn cưỡng."
      " miễn cưỡng, tuyệt miễn cưỡng."
      Ngày thường ngay thẳng hào sảng, sợ trời sợ đất, chỉ duy nhất sợ nước mắt của nữ nhân, chỉ cần nàng đừng rơi lệ, có thể ở lại lát.
      Khuôn mặt được dấu sau ống tay áo chậm rãi xoay lại, đôi mắt trong suốt nghi hoặc ra dáng như sợ lại phạm phải bi thương.
      " ?"
      "Là ." vẻ mặt nghiêm túc, vẻ mặt còn .
      Khuôn mặt u sầu kia quả nhiên giãn ra thư mi, nở nụ cười tươi như hoa nở giữa mùa xuân, mới thoáng nhàng thở ra.
      "Muội đàn cho huynh nghe bản được ?"

      Lần này, học khôn, gật đầu : "Có thể nghe tiếng đàn của nương, là vinh hạnh của tại hạ."
      Lại lần nữa mỹ nhân chuyển vui sang buồn, mắt đẹp lại long lanh nước. “ Nhưng mà, tài đánh đàn của muội rất tệ, chỉ sợ chói tai tôn quý…”

      " , tại hạ chỉ sợ nghe xong luyến tiếc rời, đến lúc đó nương muốn đuổi ta cũng đuổi ."

      " vậy chăng?"
      " , ." gật đầu như gà mổ thóc, trán căng thẳng, chỉ cầu cho nước mắt treo lơ lửng ở khóe mi nàng, ngàn vạn lần đừng rớt xuống.
      Nàng mặt mày hớn hở, đối ngượng ngùng gật đầu."Nếu đại nhân như vậy, muội liền bêu xấu."

      Căng thẳng hơn truy lùng thổ phỉ, rốt cục có thể buông, thầm nghĩ, chính là nghe chút khúc, cũng sao.

      Phó Quân Tú ngồi ở trước đàn, bọn nha hoàn cũng thực tự động dâng trà mời , đốt lò hương, trong làn khói trắng lượn lờ,tiếng đàn du dương như mờ như ảo.
      Mười ngón tay thon mảnh lướt phím đàn, gương mặt tao nhã của nàng bừng lên sức sống như tiên tử mới hạ phàm, trong giữa những bản nhạc, đôi mắt đẹp thỉnh thoảng ngẩng lên mang theo ý cười nhìn , , hai gò má phấn hồng say lòng người, sóng mắt lưu chuyển như truyền đến những ngôn ngữ say đắm hồn người.
      Cảnh Vân Thiên thủy chung ngồi nghiêm chỉnh, thần sắc kính cẩn, dám có cử chỉ gì khinh mạn.
      Lúc cặp mắt đẹp kia ngước lên chạm vào đôi mắt lộ ra nụ cười bẽn lẽn của nương, xấu hổ nâng chén trà bàn lên, đem trà uống như rượu ngụm uống cạn.
      vũ phu, đối phó những ác nhân ương ngạnh, hề sợ hãi, nhưng đối với những nữ tử nhu nhược như nước này, lại biết như thế nào cho phải, dáng đứng mềm mại yếu ớt của nàng, giống như chỉ cần cơn gió mạnh thổi qua cuốn nàng bay mất. >”<!!!!!!!!!!!
      Hai nha hoàn hầu bên cạnh lại rót đầy chén trà cho
      xấu hổ hai tay biết nên để chỗ nào cho phải, cặp mắt đẹp kia cố tình lại liên tiếp hướng trao những ánh thu ba đầy tình ý. đành phải nâng chén trà kính nàng cúi đầu uống, ly, lại ly nuốt vào.
      Khúc đàn chưa hoàn, nhưng sớm đem bình trà uống cạn sạch.
      Những điệu thướt tha uyển chuyển từ mười ngón tay ngà của nàng truyền đến, mà nụ cười của nàng lại càng thêm xinh đẹp mê người, nhìn thấy nhịn được đôi mắt thoáng mơ màng.
      "Muội đàn khúc nhạc này, đại nhân có thích ?"

      "Tốt lắm. . . . . ."

      "Muội đàn cho đại nhân nghe thêm khúc, được ?" Tiếng ôn nhu, mang theo điệu muốn mê hoặc lòng người.
      "Hảo. . . . . ."
      Thần trí mênh mông, giống như bay lên cao tận chín tầng mây, mà nàng càng lộ thêm vẻ quyến rũ xinh đẹp động lòng người làm mê hoặc thần trí , làm cho trong lòng tự hỏi dần dần cảnh giác . ( hô hô, muộn rồi huynh *cười man rợ.*)
      Mí mắt càng ngày càng nặng, tâm thần như bay bổng, cuối cùng chén trà trong tay bỗng dưng buông lỏng, thân thể cao lớn đổ sập về phía trước cái mạnh, ngã vào bàn.

      Tiếng đàn đột nhiên dừng lại, ba nữ nhân nhìn lẫn nhau liếc mắt cái, lập tức rất có ăn ý đến trước mặt Cảnh Vân Thiên.

      "Đại nhân, đại nhân." Phó Quân Tú lay lay Cảnh Vân Thiên bất tỉnh nhân đích, giọng gọi .

      Khò khè thở đều đều. . . . . .
      Hơi thở nặng nề, biểu ngủ say, sáu con mắt trợn to, gắt gao theo dõi , muốn xác định bất tỉnh nhân hay .
      " ngủ." Chỉ Nhi xác định .

      "Người nầy đem ấm trà pha rượu toàn bộ uống trống trơn, ngủ say mới là lạ." Tiểu Chiêu hừ .

      Trong trà, thả mê dược vô sắc vô vị, hơn nữa vị trà hương thơm nồng, làm cho người ta khó có thể phát khác thường, chỉ cần làm cho đối phương lơi lỏng cảnh giác, liền hoài nghi trong trà này có vấn đề.
      Phó Quân Tú lạnh lùng trừng mắt nhìn Cảnh Vân Thiên dựa vào bàn mê man bất tỉnh, sớm thu hồi nụ cười tươi , gương mặt trong trẻo nhưng đầy vẻ lạnh lùng.
      "Tiểu thư, người này rất đáng giận , phải trừng trị như thế nào?"
      "Theo muội thấy, đem ném tới chuồng heo , để cho thối chết luôn!"
      " ổn, ngủ làm sao cảm thấy thối? bằng đem nhốt lại, bỏ đói ba ngày ba đêm."
      "Thân thể tráng kiện như vậy, đói ba ngày căn bản làm gì được , vẫn là mang đến chuồng heo tốt hơn, ít nhất có thể cho ngửi mùi thối vài ngày, tắm rửa cũng tẩy sạch mùi thối đó."

      Đối với những đề nghị của hai nha hoàn, Phó Quân Tú kiên định lắc đầu.

      "Những chuyện đó đều rất tiện nghi , hoàn toàn có chút nào so sánh với nhục nhã mà dành cho ta. Nam nhân này cho ta mặt mũi gặp người, ở cố hương dám gặp ai, ta cũng muốn nếm thử, nhận thức chút mùi vị bị người đời nhạo báng.” Nhớ đến những ủy khuất mà chính mình phải chịu, gương mặt vốn lúc nãy tươi cười kia trở nên lúc xanh lúc trắng, hai tay nắm chặt thành nắm đấm.
      "Tiểu thư định làm như thế nào?"

      Gương mặt xinh đẹp lạnh như băng, nở ra nụ cười giảo hoạt, ra câu mệnh lệnh.
      "Đem quần áo cởi hết cho ta."

      ************

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :