1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Mãn đình phương - Đa Mộc Mộc Đa (Chương 5) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      [​IMG]

      MÃN ĐÌNH PHƯƠNG

      tác giả: Đa Mộc Mộc Đa

      thể loại: xuyên qua, điền văn

      cv: Ngocquynh520 – dđ Lê Quý Đôn
      văn án:


      Ăn uống no nê ngủ thoải mái, trải qua cuộc sống nhàn hạ hạnh phúc giống như heo. Đây là giấc mộng nhân sinh lớn nhất của người phụ nữ gần 30 tuổi là Đỗ Mai, tuy rằng nàng rất ràng ngày này khó có thể đến được. Bởi vậy, Đỗ Mai bỗng có ngày tỉnh lại nhìn thấy đồ đạc khắp phòng đều là đồ cổ, chính mình dĩ nhiên trở thành Ngô gia nhị tiểu thư, nàng nhất thời cao hứng lệ nóng quanh tròng: “Ông trời cuối cùng cũng mở mắt rồi!”
      Trâulinhdiep17 thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 1

      Ăn no mệt ngủ uống nước nhiều, trải qua cuộc sống hạnh phúc giống như heo.

      Đỗ Mai đem những lời này trở thành lời răn mình, mỗi ngày đều nhắc tới, nhưng nàng rất ngày này muốn thực được rất là khó khăn, ít nhất bây giờ nhìn có chút hi vọng nào. Sắp ba mươi rồi, tìm được người đàn ông nguyện ý cho nàng cuộc sống như vậy, công việc đói chết cũng ăn đủ no hao phí như vậy. Muốn kiếm đủ tiền cả đời còn quá sớm, bây giờ nàng còn ở cùng chỗ với cha mẹ. đáng buồn là cha mẹ chỉ đứa con là nàng, nàng có người chị xinh đẹp có năng lực, có lão công có con trai, tiền lương hàng tháng hơn năm nghìn, muốn sống dễ chịu nên đắc tội. Dưới còn có em trai ăn xong chờ chết, cũng là đàn ông trưởng thành sắp ba mươi tuổi rồi, mang theo vợ con ở trong nhà cha mẹ, văn bằng tệ nhưng cao tới, thấp xong, công việc gì cũng đều chướng mắt. Đáng tiếc cha mẹ nâng niu chị chiều em trai, còn nàng là kẻ đáng thương ai muốn.

      Bởi vậy, có ngày Đỗ Mai tỉnh lại nhìn thấy cả phòng toàn là gia cụ cổ điển, tiểu nha đầu chừng mười ba mười bốn tuổi đầu chải tóc song kế quỳ gối bên giường cẩn thận hỏi nàng: “Nhị nương, muốn dùng chút trà sao?”

      Nàng lập tức nước mắt vui mừng, chỉ kém nắm tay nha đầu : “ tốt quá, ông trời cuối cùng cũng mở mắt rồi!”

      Thế giới của Đỗ Mai thay đổi, cảm thấy dòng sông hôm nay cũng xanh thẳm, ngay cả hoa văn góc tường cũ cũng thuận mắt như vậy.

      Nàng bây giờ là Nhị nương do vợ cả của Ngô lão gia Ngô đại địa chủ thôn Ngô gia sinh ra, năm nay vừa tròn sáu tuổi, đúng là thời điểm nụ hoa tốt nhất để bồi dưỡng. Cả ngày nhiệm vụ chính là chọn mèo đấu chó, nhàn rỗi theo bà tử học bản lĩnh thêu thùa, là mở to mắt chính là hạnh phúc, nhắm mắt lại sợ hãi mình lại nhớ tới cái thế giới đáng sợ cần mình dốc hết sức làm việc kia.

      Phụ nữ, thực ra để cho người ta nuôi cũng sao cả, nàng cũng đòi tiến bộ.

      Bây giờ cuộc sống của Ngô nhị tỷ là rất dễ chịu rồi, dễ chịu đến ngày nàng bị mẹ ruột của mình kiếp này, Ngô Phùng thị hai mươi hai tuổi ôm vào trong lòng : “Nhị nha đầu, mấy ngày nữa Hạo Phương tới đây, con qua gặp mặt, cũng thân cận chút.”

      Ngô nhị tỷ sáu tuổi trong tay nắm chặt kẹo mạch nha, thế giới này nếu như có cái gì vừa ý, chính là đồ có thể cung cấp hưởng thụ còn quá ít, nhưng mà Ngô nhị tỷ thích ứng cũng tệ, cầu của nàng cao.

      Nghe mẹ ruột như vậy, nàng ngạc nhiên : “Hạo Phương? Ai là Hạo Phương?” Nghe là tên của đàn ông, chẳng lẽ là cậu ruột nhà nương nàng? Nhớ tới lần trước khi hai và cậu tới tặng cho nàng đống vật liệu may mặc hợp thời, còn đút cho nàng cái hà bao , sau khi trở về phòng mở ra, cây đậu bằng vàng ánh vàng rực rỡ! !

      Ngô nhị tỷ thiếu chút nữa cười khép được miệng.

      Hạnh phúc, chính là chỗ đồ sao đơn giản này.

      Ngô Phùng thị tốt tính giải thích, đứa sáu tuổi quên đông quên tây cũng có gì lạ, nhà ai lúc sáu tuổi cũng thấy có thể nhớ được mỗi việc, Ngô nhị tỷ đời trước lúc gần ba mươi tuổi còn thường thường ném ba nhặt bốn đây.

      “Hạo Phương à, Hạo Phương chính là người cầm dây ngọc Thiền khác của con đó.” Ngô Phùng thị trêu chọc Ngô nhị tỷ, vừa vừa kéo ra dây màu đỏ buộc lên con ve bằng ngọc màu xanh sẫm từ trong cổ nàng.

      Ngô nhị tỷ phen nắm tới, dường như sợ hãi bị người cướp . Đây chính là Phỉ Thúy hàng giá đấy! ! Nhìn màu xanh này! Nhìn độ sáng này! Từ khi nàng thấy dây Ngọc thiền cổ mình này, từ đó người bên ngoài được chạm vào.

      Ngô Phùng thị cười ha hả, nha đầu bà tử cả phòng đều cười Nhị nương giữ đồ thú vị.

      Ngô nhị tỷ chẳng qua là tham tài mà thôi, nàng chưa từng thấy nhiều đồ vật quý trọng như vậy, thỉnh thoảng cầm món là được bảo bối.

      Nhưng Ngô nhị tỷ từ chỗ Ngô Phùng thị trở về nhà con, nằm lật giường đến sau nửa đêm mới mơ hồ có chút phục hồi lại tinh thần.

      Cái Ngọc thiền này. . . . . . hình như hẳn là có ý nghĩa gì đó . . . . . . Hơn nữa người tên Hạo Phương kia là con trai! là con trai!

      Ngô nhị tỷ vù chút từ giường ngồi dậy, tiểu nha đầu thị tì Hoa Hồng lập tức bị sợ mà tỉnh, khoác áo ngoài tới lại đến ánh mắt cũng mở ra được liền vỗ lưng của nàng dỗ nàng.

      Ngô nhị tỷ nghĩ tới đại khái khả năng mơ hồ, chẳng qua nàng mới được sáu tuổi, sáu tuổi thôi!

      Mấy ngày sau, Ngô nhị tỷ gặp được Hạo Phương kia, thiếu niên khoảng mười lăm mười sáu tuổi, cao ngất như Dương Thụ đâm chồi, trẻ tuổi đến làm cho mọi người chảy nước miếng.

      Ngô nhị tỷ nhất thời cảm thấy mình thấp lùn thô kệch như khoai tây khoai lang loại dáng vẻ như bây giờ quá khó nhìn. Bởi vậy nàng được tự nhiên che đậy chính mình bị mẹ ruột đưa tới trước mặt Đoàn Hạo Phương, chung quanh đống đại nương bác trang điểm xinh đẹp che miệng cười duyên.

      Đoàn Hạo Phương tướng mạo đoan chính, rất thanh tú, dáng vẻ lạnh như băng lộ ra chút tươi cười, sau khi đứng lát cho các vị đại nương bác trêu ghẹo, liền dắt tay Ngô nhị tỷ lui xuống.

      Ngô nhị tỷ bị Đoàn Hạo Phương dắt tay trong sân nhà mình, đột nhiên mờ mịt cũng biết được đông tây nam bắc. Sau khi vào nhà ngồi xuống, nha đầu bà tử đứng đám xung quanh, dâng trà bưng trái cây cho hai người tán gẫu.

      Đoàn Hạo Phương nhấp ngụm trà, đánh giá Ngô nhị tỷ thay đổi trong lớp áo lót, lộ ra nụ cười ôn hòa, : “Gần ba tháng gặp, như thế nào, xa lạ với ta rồi?” Vừa vừa từ trong ngực lấy ra món đồ nhét vào trong tay Ngô nhị tỷ, : “Nhìn , đây chính là cái muội có thể phát ra tiếng chim ?”

      Ngô nhị tỷ từ khắc Đoàn Hạo Phương mở miệng liền quyết định cắn chặc miệng phát ra tiếng, nàng mở tay ra xem, trong lòng bàn tay là con chim bằng đồng thau tinh xảo, tròn vo đáng vô cùng, sờ cái đuôi cái phát ra thanh chiêm chiếp, bên trong hẳn là lưỡi gà hữu cơ, nàng ngắm ngía hồi, trong lòng xác thực thích, nhưng là vẫn cắn chặt răng chịu lên tiếng.

      Đoàn Hạo Phương uống xong nửa ly trà mới phát Ngô nhị tỷ huyên náo như trước đây, nhìn lên chăm chú, Ngô nhị tỷ trước mặt nhếch miệng gục đầu xuống, mặt đỏ như đèn lồng, trán có tầng mỏng mồ hôi, vẻ mặt quật cường cùng khẩn trương.

      Nhớ tới lúc đến trước kia bị nàng lôi kéo ngừng trong sân lại ấp ổ gà con, trong nhà chó đuổi theo mèo bị cào cái mũi, nàng vụng trộm tiến vào phòng di nương trộm cái yếm của di nương, trộm chút phấn son của nha đầu.

      trước kia đối với Ngô nhị tỷ tựa như dỗ hài tử, tuy rằng cách mấy tháng gặp mặt lần, cũng mang tới chút đồ chơi thú vị cho nàng, dù sao sau nàng gả cho , nhưng muốn có cảm tình nam nữ với nàng, Đoàn Hạo Phương đúng là có ý tứ kia, dù sao nghĩ đợi nàng lớn thêm chút nữa tốt rồi.

      Nhưng hôm nay lại cảm thấy Ngô nhị tỷ thoạt nhìn tựa hồ có chút hiểu chuyện rồi, khóe miệng cười này cũng có chút ý tứ, vì thế càng thêm dựa sát vào nàng chuyện, nhìn chằm chằm khuân mặt đỏ bừng đổ mồ hôi của nàng, thỉnh thoảng chuyển cho nàng chút điểm tâm.

      Nửa canh giờ hôm nay trôi qua là nhanh, lúc Đoàn Hạo Phương đứng lên còn chưa có tận hứng, sau khi cáo từ rời , đường cùng mẫu thân Đoạn Chương thị tách ra, muốn đến cửa hàng chuyến, Đoạn Chương thị muốn về nhà sớm dùng cơm chiều, thể lại hồ nháo cùng đám hồ bằng cẩu hữu này sau đó mới để rời . Vào cửa hàng vải nhà mình, Đoàn gia quản sớm chào đón, hành lễ : “Nhị gia đến đây, mời vào trong phòng.” xong liền nghiêng người chuẩn bị đón Đoàn Hạo Phương vào phòng thu chi.

      Nhưng Đoàn Hạo Phương đứng lại ở giữa cửa hàng, nhìn chằm chằm mấy loại vải mới được đưa lên trong cửa hàng, Đoàn gia quản khom lưng đứng ở bên chờ đợi phân phó.

      Đoàn Hạo Phương chỉ vào mấy loại vải : “Bọc lại, đưa đến Ngô gia cho Nhị nương.”

      Đoàn gia quản dứt khoát đáp ứng, nhanh nhẹn tự mình làm ngay trước mặt Đoàn Hạo Phương gói kỹ mấy loại vải mới được đưa lên, sai sử tiểu tử thông minh nhất trong quán là cháu ruột của mình muốn chạy nhanh đưa đến Ngô gia.

      Thấy Đoàn gia quản làm xong việc này, Đoàn Hạo Phương mới vừa lòng gật đầu, rồi cùng Đoàn gia quản vén rèm con vào phòng thu chi.

      Ngô Phùng thị tiễn bước đám bảy tám dì dùng cờ hiệu tới chơi nhưng ra là đến xem con dâu tương lai của Đoàn gia, gọi người kêu Ngô nhị tỷ tới đây, ai ngờ Ngô nhị tỷ mặt đỏ lên bi phẫn tới, mở miệng chính là: “. . . . . . chuyện còn dễ nghe hơn ta!”

      Nửa hớp trà nghẹn ở trong cổ họng Ngô Phùng thị, nhìn vẻ mặt được tự nhiên thoải mái của Nhị nha đầu, che miệng đem nụ cười nuốt vào. dễ dàng, con bé cũng biết ngượng ngùng!

      Ngô nhị tỷ cũng hiểu được mẹ ruột nàng cùng tướng công tương lai đều bị nàng chọc cười, nàng chỉ biết là trong nháy mắt Đoàn Hạo Phương mở miệng cái nàng liền phát chuyện vô cùng nghiêm trọng!

      Nàng cùng Đoàn Hạo Phương khẩu giống nhau!

      Từ lúc Ngô nhị tỷ tỉnh lại giường ở Đông viện nhà Ngô đại địa chủ thôn Ngô gia sau khi tự giác học xong giọng địa phương, liền từ đó đến nay vì khẩu chuyện … chuyện phát sinh quá buồn, ngược lại nàng cảm thấy khẩu này nghe qua rất dễ nghe, còn có suy nghĩ nho , thấy nàng giỏi giang, nghe hai câu liền được.

      Giống như nữ đồng học ở trong trường học trước kia của nàng về tiếng phổ thông, nữ đồng học kia rất tự hào nàng căn bản tiếng địa phương, cả nhà của nàng đều chỉ tiếng phổ thông. Sau khi nghe khẩu Đoàn Hạo Phương chuyện, nàng lại có cái loại cảm giác sợ hãi mất mặt xấu hổ này.

      Mặc dù cũng có gì phân biệt quá lớn, phân biệt đẳng cấp, Ngô nhị tỷ giọng địa phương tục tằng lại có phần cảm giác thân thiết khác, khẩu của Đoàn Hạo Phương lại giống như ngọc khí tơ lụa, là bộc lộ xuất thân của bọn họ, trong thành cùng ở nông thôn.

      Ngô nhị tỷ tự ti, sau khi nàng ý thức được quan hệ Đoàn Hạo Phương cùng nàng, loại tự ti này cho nàng trốn tránh rồi, nàng phải thu lại chênh lệch giữa hai người, nàng thể sau ngày gả có người chỉ vào sau lưng : từ nông thôn đến, xứng với Đoàn Hạo Phương.

      Cho nên phải học được như Đoàn Hạo Phương vậy.

      Đối với quyết định này của Ngô nhị tỷ, Ngô Phùng thị giơ hai tay tán thành, có cái gì có thể sánh với nữ nhi hiểu chuyện càng làm cho nàng cao hứng hơn đây?

      Ngô nhị tỷ thế này mới phát , ra Ngô Phùng thị cái loại khẩu trong thành này, buổi tối ngày hôm đó nàng liền quấn quít lấy Ngô Phùng thị cả đêm mà …, gằn từng tiếng sửa cho đúng.

      Đến cơm chiều đến ngay cả chiếc đũa bát đều có thuyết pháp khác, Ngô nhị tỷ vừa ăn vừa học, từ suy ra ba. Ngô Phùng thị mừng rỡ cười khép miệng được, ai u Nhị nha đầu của nàng đúng là thông minh ghê!

      Cơm chiều ăn xong, Ngô Phùng thị bên cùng Ngô nhị tỷ tán gẫu, bên cùng bà tử nha đầu thiêu thùa may vá, nàng cũng muốn để cho Ngô nhị tỷ ra tay, đáng tiếc Ngô nhị tỷ những mình chịu làm, ngay cả nàng cũng cho làm, Ngô Phùng thị bị nàng ầm ĩ có biện pháp, buông châm tuyến : “Nữ nhân phải biết làm châm tuyến, con trốn thoát đâu.” Vừa vừa véo tai Ngô nhị tỷ, vừa thương vừa bất đắc dĩ, nha đầu lười của nàng a.

      ———hết chương 1———

      By Trạch Mỗ
      ChrisTuyết Liên thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 2

      Ngô nhị tỷ rụt vai lại né tránh móng tay của Ngô Phùng thị, cãi lại: "Châm tuyến này đều có nha đầu bà tử đến làm, nương người mỗi ngày có bao nhiêu việc, nên nghỉ ngơi chút phải nghỉ ngơi." Nàng tốt bụng, loay hoay châm tuyến tốt cho mắt, người nhà mình có thể làm thôi.

      Ngô Phùng thị nhất thời bị lời của Ngô nhị tỷ khiến cho cảm động đến muốn rơi lệ, phen ôm lấy thương xoa xoa tâm can của nàng.

      Lúc này nha đầu tiến vào : "Phu nhân, Đoàn gia nhị gia tặng năm cuộn vải cho Nhị nương."

      Ngô Phùng thị lập tức vui vẻ, buông Ngô nhị tỷ ra : "Lấy vào nhìn chút."

      Ngô nhị tỷ nâng người lên, suy nghĩ Đoàn gia nhị gia là ai, lại nghĩ tới xế chiều vừa gặp qua Đoàn Hạo Phương, chẳng lẽ là đưa tới đây? Lập tức rướn cổ lên xem.

      Nha đầu kia vén rèm lên, ba bốn nha đầu cầm mấy cuốn vải tiến vào, cuộn nào cũng đều là màu chính. (màu cơ bản)

      cuộn màu đỏ chót thêu đóa hoa mẫu đơn lớn bằng kim tuyến, cuộn màu đỏ chót đó là hình vẽ áp hoa *, như vậy là gần đây thịnh hành loại này, phải thêu hoa mà mà là áp hoa lên, cuộn là màu đỏ chót là vạn chữ hoa chính thống, nhưng viền lại dùng hoa văn hình đám mây , có cuốn khác là ngũ độc, cuốn cuối cùng cũng là Ngô nhị tỷ trước kia thích, là dáng điệu thơ ngây chân thành của mười hai con giáp cùng hoa cỏ.

      Ngô nhị tỷ nhìn lần, đồ mới luôn khiến người nhận thích, rồi hãy đến chất vải vừa nhìn thấy tốt hơn nhiều so với cái nàng mặc, hoa văn dệt vải cũng là loại mới chưa thấy.

      Ngô Phùng thị cũng vừa lòng, vuốt mảnh vải tính toán lễ mừng năm mới có thể cắt cho hai nương thêm vài bộ xiêm y, : "Gọi Miên Hoa tới."

      Ngô nhị tỷ là chờ nha đầu gọi là Miên Hoa này tới mới hồi hồn, bởi vì này bộ dáng của nha đầu này đúng là quá đẹp. Ngọn đèn mờ ảo, cả phòng đầy nha đầu, ngay cả Ngô Phùng thị cùng nàng Ngô nhị này tỷ cộng lại cũng kém hơn cái ngón tay út của Miên Hoa.

      Dáng vẻ của Miên Hoa tựa như tên của nàng, làn da mịn trắng hồng, đôi mắt to đen có thần lúng liếng ngập nước, người thoạt nhìn mềm nhũn, bọc trong quần áo bằng vải thô, nhưng vai thon, bộ ngực đầy đặn run rẩy, vòng eo tinh tế yểu điệu, mông tròn vo, chân thẳng tắp, đứng ở nơi đó chính là duyên dáng kiều chọc người.

      Ngô nhị tỷ sửng sốt, Ngô Phùng thị lại làm thành chuyện gì, nàng gọi Miên Hoa đến chỉ vào mấy miếng vải muốn nàng mang : "Ngày khác đưa thợ may đo cho đại tỷ cùng nhị tỷ, dùng những chất vải này làm mấy kiểu xiêm y mới thịnh hành cho các nàng."

      Miên Hoa hé miệng cười, vừa mở miệng, thanh nũng nịu kia của càng khiến Ngô nhị tỷ thấy hấp dẫn, nàng với Ngô Phùng thị: "Phu nhân có cần phải giữ lại chút cũng cắt vài bộ đồ mới? Nô tỳ thấy những mảnh vải này có thể làm xong cho hai vị nương, chờ sang năm lỗi thời cũng nên dùng."

      Ngô Phùng thị nghĩ chút, gật đầu đồng ý mình cũng làm bộ.

      Sau khi Miên Hoa ôm vải rời khỏi đây, tròng mắt Ngô nhị tỷ quay tít vòng, tiến đến bên tai Ngô Phùng thị giọng cười : "Nương, người nuôi nha đầu như vậy làm gì?"

      Nha đầu tai họa như vậy đặt ở trong phòng nương, Ngô nhị tỷ đột nhiên nhớ tới cha nàng Ngô lão gia, sau khi nàng tỉnh lại cũng gần được ba tháng, nhưng là chưa thấy qua cha của mình lần, lẽ ra nàng cũng thường đến chỗ Ngô Phùng, nhưng chưa có gặp qua cha của mình lần.

      Ngô Phùng thị ôm Ngô nhị tỷ nhàng cười, nụ cười lạnh này khiến Ngô nhị tỷ gần như run bắn lên. Nàng vốn cho là chỉ là đùa, nhưng thấy dáng vẻ này của Ngô Phùng thị lại giống.

      Chẳng lẽ là có duyên cớ gì?

      Từ sau khi đến đây cuộc sống của nàng trôi qua cũng là thoải mái cực kỳ, mỗi ngày ăn no buồn ngủ uống nhiều nước, là cuộc sống như heo. Nàng còn tưởng rằng đời này cuộc sống đều trôi qua như vậy, chợt nhìn lên sắc mặt Ngô Phùng thị, trong lòng của nàng nổi trống.

      Ngô Phùng thị đưa mắt ra hiệu cho bà tử ở bên cạnh, bà tử mang theo nha đầu cả phòng ra ngoài, Ngô Phùng thị mới ôm Ngô nhị tỷ : "Nhị nha đầu, con cũng lớn, có số việc con cũng có thể ràng rồi."

      Ngô nhị tỷ tập trung tinh thần, giương đầu nghe Ngô Phùng thị từ từ .

      ra Ngô nhị tỷ còn có tỷ tỷ, phía dưới còn có đệ đệ. Ngô Phùng thị mặc dù mới hai mươi hai tuổi, nhưng mà là xem như hoa tàn ít bướm.

      Ngô nhị tỷ nghe được khóe miệng co rút mãi, đời trước các nàng gần ba mươi mà vẫn còn cảm giác mình là đóa hoa tươi vừa mới nở.

      Ngô Phùng thị mười bốn tuổi vào cửa, năm đầu sinh được nha đầu, chính là Ngô đại nương, đầu năm thứ hai Ngô lão gia đồng ý cầu của Ngô lão thái thái nạp thiếp, cuối năm thứ hai lại được nha đầu, chính là Ngô nhị tỷ. Tâm nhãn này của Ngô lão gia mà bắt đầu linh hoạt rồi, thiếp liền người tiếp người nạp vào phòng, Ngô Phùng thị liền dần dần mất tâm Ngô lão gia. Thẳng đến ba năm sau nàng lại sinh con trai, chính là Ngô gia đại gia, đệ đệ của Ngô nhị tỷ, Ngô Kính Thái năm nay ba tuổi, lúc này mới tính chân chính đứng vững gót chân.

      Về phần Ngô nhị tỷ vì sao biết mình còn có tỷ tỷ cùng đệ đệ, đây là bởi vì Ngô gia đại nương theo bà tử bắt học châm tuyến nữ công chờ thành thân, mỗi ngày bị hạn chế ngay cả sân cũng thể ra, mà đệ đệ sớm về trễ cùng tiên sinh học bài, dễ trở về hậu viện .

      Ngô Phùng thị nhiều như vậy liền nghỉ ngơi tinh thần, để Ngô nhị tỷ trở về phòng con. Lời này thể hết, còn lại chậm rãi để nàng hiểu được.

      Chờ Ngô nhị tỷ rồi, Phùng mẹ hồi môn của Ngô Phùng thị mới chân tay tới, bưng bát trà A Giao táo đỏ dỗ Ngô Phùng thị : "Phu nhân, uống rồi nằm ngủ , Nhị nương từ từ dạy, vội."

      Ngô Phùng thị ngẩn ra mới hoàn hồn, nhận trà đến để cho Phùng mẹ ngồi xuống, cười mỏi mệt : "Sớm biết càng tốt. Hôm nay Đoàn Chương thị tới đây ngươi cũng đều nghe được, trong lời của nàng ngoài ý tứ phải là muốn cho Hạo Phương thú phòng thiếp trước sao? cái gì Nhị nha đầu còn , Hạo Phương lớn rồi." Nàng nhớ tới lại tức, đặt mạnh bát trà lên bàn, nhắm mắt lại tức giận.

      Phùng mẹ thở dài, cũng dám chuyện.

      Ngô Phùng thị mờ mịt nhưng : ". . . . . . Ta từng ăn qua thiệt thòi với thiếp thất, đối với ngươi lúc ấy tốt xấu gì còn có cuộc sống hơn năm thư thái, khi đó ông ấy còn chưa có nạp thiếp, trong phòng của ta chỉ có hai chúng ta. Kết quả đến nơi này lát, khuê nữ của ta đến ngay cả chút may mắn này cũng có? Hạo Phương bây giờ nạp thiếp, chờ Nhị nha đầu vào cửa, con có thể sinh phòng rồi!"

      Ngô Phùng thị lau nước mắt, Phùng mẹ rất cẩn thận : ". . . . . . Phu nhân hay là tính làm sớm, đây cũng phải là chuyện có thể kéo dài được."

      Ngô Phùng thị làm sao biết? Đoàn Hạo Phương vốn là nàng chọn con rể tốt cho đại nữ nhi, đáng tiếc sau khi xem qua bát tự, hợp, nàng lại đành lòng buông tha Đoàn Hạo Phương nam hài tốt như vậy, sau khi xem tướng vòng trong thành, nàng cắn răng vẫn là cho Hạo Phương đính hôn với nhị nữ nhi, kết quả bây giờ rơi vào kết cục như vậy. Nhưng bây giờ Ngô Phùng nhớ tới, vẫn hối hận. Đính hôn với nam nhân này, nàng biết chọn cho nữ nhi của mình trượng phu như thế nào mới tốt.

      Nam nhân trong nhà có tiền tính là có bản lãnh, chính còn phải có thể kiếm tiền mới được. Đoàn Hạo Phương là thiếu niên đầy hứa hẹn, kể từ thế hệ tổ phụ mình trong thành cũng tính là nhân vật, mặc dù ở trong nhà đứng thứ hai, nhưng Ngô Phùng thị nhìn trúng chính là đứng thứ hai, đại ca khó làm, trường tức (con dâu) trưởng tử càng khó hơn. Bởi vậy trong gia tộc lớn, hàng thứ hai ngược lại chiếm tiện nghi nhất, mà đứng hàng thứ thứ hai còn phải tài trí bình thường quả thực so với đãi vàng trong đất còn khó hơn. Đoàn Hạo Phương chính là nhân tài ở chỗ này, Ngô Phùng thị cho dù như thế nào cũng phải đính hôn cho với nữ nhi mình.

      Hơn nữa Ngô Phùng thị nhìn ra được, Đoàn Hạo Phương là nam nhân tốt có trách nhiệm khó có được, chỉ cần Nhị nha đầu gả cho , cho dù là thể được thích, cũng bảo vệ Nhị nha đầu đời an ổn phú quý. Cái này là đủ rồi.

      Nếu giống như Ngô lão gia vậy, Ngô Phùng thị cười lạnh, nàng cũng thể để cho nữ nhi mình ăn phải khổ như mình từng ăn.

      Phùng mẹ nhìn mặt Ngô Phùng thị khó được yếu đuối biến mất, kiên cường cùng nguội lạnh lại trở lại, dằn lòng chua xót cũng nhàng thở ra, : ". . . . . . Vậy, khi nào cho Miên Hoa qua?"

      Ngô Phùng thị bấm đầu ngón tay tính ngày, : "Hai ngày nữa, cả nhà Tuần tiên sinh nghỉ ngơi, lão gia đưa đại gia trở về, đến lúc đó để cho Miên Hoa ra."

      Ngô gia Nhị nương từ chỗ Ngô Phùng thị trở về phòng, rửa mặt rồi nằm giường, nhìn nóc nhà tối om, cảm thấy lời Ngô Phùng thị chưa xong, chưa đầy đủ. Nàng có thể đoán được Miên Hoa này là Ngô Phùng thị chuẩn bị vội tới dâng cho Ngô lão gia, để cho Ngô lão gia đến phòng Ngô Phùng thị ngồi nhiều chút, đây là chiêu số tranh thủ tình cảm của hậu trạch, nàng có thể nhìn thấu chỗ này, nhưng Ngô Phùng thị vì sao lại với nàng thận trọng như vậy? Nàng mới chỉ có sáu tuổi, Ngô Phùng thị sau khi nàng hỏi tùy tiện hai câu lừa gạt qua được sao? Tại sao muốn từ đầu cho nàng nhiều như vậy? Chẳng lẽ là oán thán?

      Ngô nhị tỷ ở giường như nướng bánh, lật qua lật lại. Chuyện này ở trong đầu của nàng đảo quanh, dường như là có dự cảm gì chẳng lành buộc nàng cho nàng sống yên ổn.

      Ngô Phùng thị nếu phải rảnh rỗi đến bị khùng tán gẫu với nàng, nàng những thứ này là có ý chỉ.

      Ngô nhị tỷ từ giường bắn dậy! Tiểu nha đầu Hoa Hồng của nàng lập tức khoác quần áo từ giường bên cạnh xuống dưới tới : "Nhị nương gặp bóng đè à?" Lại châm trà rồi chụp lưng cho nàng thuận khí .

      Ngô nhị tỷ được nha đầu hầu hạ dần dần tỉnh táo lại rồi, nàng nghĩ tới, Đoàn Hạo Phương mười lăm tuổi rồi, mà nàng mới sáu tuổi, nếu phải chờ tới khi nàng có thể xuất giá, Đoàn Hạo Phương ít nhất cũng phải hai mươi mấy tuổi, muốn nam nhân bấy giờ thủ thân như ngọc đến hai mươi mấy tuổi? Đây quả thực là chuyện cười lớn!

      Đoàn gia muốn cho Đoàn Hạo Phương nạp thiếp ? Chỉ sợ chỉ như vậy, hẳn là muốn cho sinh vài nhi tử trước , giữ lại hương khói huyết mạch.

      Ngô lão gia thôn Ngô gia cũng phải là thiện nam tín nữ gì, nữ nhi của đương nhiên cũng phải cái cửa hộ gì có thể mặc người khi dễ. Đoàn gia muốn trước khi nàng vào cửa để Đoàn Hạo Phương nạp thiếp sinh nhi tử, đến thăm hỏi là được.

      Sau khi Ngô nhị tỷ nghĩ thông suốt điểm này, chỉ cảm thấy nổi trận lôi đình, tóc đều dựng thẳng lên. Khá lắm Đoàn gia, còn muốn cho nàng buồn phiền trước, coi thường nàng là ngồi ?

      Hoa Hồng hầu hạ nàng lại nằm ngủ, chờ bốn bề vắng lặng nàng nằm ở giường nhìn nóc nhà tối om cười lạnh.

      Bây giờ con cái là làm sao đều cho người ta bớt lo.

      Nàng hít sâu mấy hơi, cái này có là cái gì? phải là muốn cho nàng hiền lành sao? Cái này có cái gì khó ? Nàng liền hiền lành hồi! mắt mũi Đoàn Hạo Phương kia nàng cũng nhớ, quản khỉ gió muốn nạp thiếp hay là muốn sinh nhi tử? Phi!

      Nhị tỷ lật tới nửa đêm, mang theo bụng tức ngủ.
      -----hết chương 2---- -----
      By Trạch Mỗ
      Huhu cái tội ko đọc trước đây, ta muốn tình cảm thanh mai trúc mã ấm áp cơ
      * Áp hoa: dùng các bộ phận của thực vật ép lại rồi ghép thành hình dạng như mong muốn, có thể ở đây là chỉ vải dệt hoa nổi, ai biết chỉ cho ta với. híc

      vạn chữ hoa: ko kiếm đc hình vải in dùng tạm cái này vậy
      ChrisTuyết Liên thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 3

      Tác giả: Đa Mộc Mộc Đa
      Edit: Trạch Mỗ
      thôi trời chả chịu đất đất phải chịu trời vậy

      Vừa rạng sáng ngày thứ hai, Ngô nhị tỷ liền hầm hừ tìm Ngô Phùng thị, ăn xong điểm tâm, vẫy lui nha đầu bà tử, Ngô nhị tỷ thẳng suy đoán của nàng với Đoàn gia cho Ngô Phùng thị nghe, hỏi: “Ngày hôm qua trở về con nghĩ đến nửa đêm, nương, có phải có chuyện như vậy hay ? Ngài cho con biết .”

      Ngô Phùng thị chỉ cảm thấy dường như ông trời mở rộng tầm mắt rồi, ôm Ngô nhị tỷ còn tức giận muốn rơi lệ, nữ nhi của nàng, nữ nhi của nàng cuối cùng cũng trưởng thành, hiểu chuyện rồi.

      Ngô Phùng thị khác nhau nhiều lắm so với suy nghĩ của Ngô nhị tỷ, chỉ là lời này phải Đoàn Chương thị mới lần đầu nhắc tới, từ khi Đoàn Hạo Phương mười bốn tuổi trở , nhắc đến bây giờ được năm rưỡi rồi, nhưng Ngô Phùng thị nhả miệng, Đoàn gia đúng là dám làm mà kiêng nể gì.

      Chỉ là này kéo dài được nhất thời, thể kéo dài được cả đời, sớm muộn gì cũng phải đáp ứng. Đoàn Hạo Phương mười lăm sắp mười sáu rồi, Đoàn gia thả lời, Đoàn Chương thị cũng càng ngày càng khách khí, càng ngày càng gấp, mơ hồ ra có chút hối hận đính hôn, chẳng qua là Ngô lão gia còn đứng chỗ ấy, từ hôn Đoàn gia là dám , trong lòng Ngô Phùng thị ràng, nhưng cũng biết có kéo cũng kéo được thời gian bao lâu, nhưng ba tháng trước Ngô nhị tỷ vẫn còn suốt ngày chui hốc trèo cây, chính là hình dạng Hầu Tử ngoan cố hiểu chuyện thông suốt, Ngô Phùng thị chỉ có thể lo lắng suông bó tay có cách nào, cho đến khi trái tim cũng muốn vỡ rồi, dù cho có lòng đáp ứng, lại lo lắng nữ nhi quay đầu hiểu được lí lẽ sau lại thầm oán người làm nương này.

      Bây giờ dường như Bồ Tát mở mắt Ngô nhị tỷ đột nhiên hiểu chuyện rồi, Ngô Phùng thị cho dù phải đập đầu trăm cái trước Quan cũng là cam tâm tình nguyện.

      Ngô nhị tỷ nghe Ngô Phùng thị ràng trước sau cho nàng, thấy Ngô Phùng thị cẩn thận từng li từng tí nhìn sắc mặt của nàng, sợ dáng vẻ nàng thương tâm khổ sở, Ngô nhị tỷ trầm cười, : “Nương, việc này hẳn là Đoàn gia sốt ruột! Hẳn là cầu chúng ta! có chút chỗ tốt nào muốn để cho chúng ta nhả ra, làm gì có chuyện tiện nghi như vậy chứ?”

      Ngô Phùng thị nhất thời phản ứng kịp, mặt Ngô nhị tỷ thấy chút thương tâm khổ sở, cũng như tức giận nghiến răng nghiến lợi như muốn ăn thịt uống máu ai đó.

      Ngô nhị tỷ hôm qua mới thấy mặt Đoàn Hạo Phương, nếu muốn từ lần gặp mặt mà nảy sinh tình chết sống lại gì đó, vậy nàng thành hoa si rồi.

      Ngô Phùng thị ngơ ngác hỏi: “. . . . . . Vậy theo con muốn làm sao bây giờ?”

      Ngô nhị tỷ đương nhiên: “Nhà bọn họ phải cho chúng ta vài chỗ tốt gì đó!” Nàng chỉ thiếu chút nữa là trắng ra là đòi tiền. đời này, cái gì cũng đáng tin chỉ có tiền mới đáng tin!

      Ngô Phùng thị tỉnh hồn lại, cũng che miệng cười, nghiêng giường cười thẳng tới thắt lưng dậy nổi. Nữ nhi tốt, là nữ nhi tốt của nàng! Biết cái gì mới là chân chính quan trọng hơn! Nam nhân làm gì bằng có tiền trong tay?

      Ngô nhị tỷ cười hì hì tiến vào trong lòng Ngô Phùng thị làm nũng : “Nương, con đây cũng biết rồi, nên muốn bao nhiêu, muốn bao nhiêu thích hợp, đều phải nương làm giúp con.”

      Ngô Phùng thị giữ khuân mặt Ngô nhị tỷ hôn cái mạnh : “Giao cho nương ! Xem nương kiếm nửa đồ cưới về cho con!”

      Hai mẹ con vừa cười vừa tán gẫu, Ngô Phùng thị hận thể nhào nặn Ngô nhị trong lòng, tâm can ruột thịt thân thiết vô cùng. Sau gian ngoài mấy bà tử nha đầu ngạc nhiên, ai cũng dám đến gần qua nghe lén nhìn lén, nghe thấy trong phòng Nhị nương dụ dỗ phu nhân cao hứng, đều cười trộm với nhau xem. Chủ tử tốt cuộc sống của nô tài mới tốt hơn.

      Sau khi thông suốt, Ngô nhị tỷ chuyển tròng mắt ra cái thứ hai nàng tính, lúc này nàng nhưng là cẩn thận từng li từng tí nhìn sắc mặt Ngô Phùng thị, : “Nương, có thể đem Miên Hoa cho con ?”

      Ngô Phùng thị ngẩn ra, tiếng cười dừng lại, hỏi: “. . . . . . Con muốn Miên Hoa?”

      Ngô nhị tỷ nhìn sắc mặt Ngô Phùng thị sắc, cảm giác mình như vậy cũng là đoạt người của mẫu thân, nhưng tạm thời nàng cũng tìm thấy nhân tuyển tốt khác, đành phải nằm ở trong lòng Ngô Phùng thị : “Nương thương con, đem Miên Hoa cho con , người lại tìm người khác.”

      Ngô Phùng thị nghiêm túc hỏi: “Nhị nha đầu, con ra , con muốn Miên Hoa làm gì?”

      Ngô nhị tỷ cười hì hì : “. . . . . . Dù sao Đoàn gia cho nạp thiếp, con dứt khoát tặng cho người.” Nàng ra miệng là, lúc này đưa qua ngày sau cũng là người của nàng. Ngô Phùng thị nếu tính đưa Miên Hoa đến trước mắt Ngô lão gia, Miên Hoa kia nhất định là bị Ngô Phùng thị bắt chẹt chỗ nào đó, chỉ là đưa đến Đoàn gia, ngày sau cũng lo lắng nàng nhấc lên sóng to gió lớn gì, chờ Ngô nhị tỷ có thể gả rồi, chà xát hay nặn viên cũng tùy nàng.

      Ngô Phùng thị dở khóc dở cười, nha đầu kia nhất định có thể, người có thể đẩy mười người. Chiêu thức kia xác thực tệ, Ngô Phùng thị mình cũng nghĩ tới, chỉ là nghĩ tới con bé nhìn trúng Miên Hoa.

      Ngô Phùng thị ôm Ngô nhị tỷ : “. . . . . .Miên Hoa này cho con cũng được, lần tới Đoàn gia lại đến, để cho bọn họ mang Miên Hoa .” xong thở dài.

      Ngô nhị tỷ lương tâm bất an, : “. . . . . . Nếu nương có người khác cho con cũng được, con chỉ là nhất thời tìm thấy bên cạnh có người như Miên Hoa vậy. Con cũng phải là Miên Hoa thể.” Chỉ cần có thể đưa đến Đoàn gia giúp nàng chiếm đóng vị trí trước, là Miên Hoa hay là Bông Cải nàng cũng ngại.

      Ngô Phùng thị ôm Ngô nhị tỷ trầm ngâm sau lúc lâu, : “. . . . . . Chờ chút xem . Cha con nếu nhìn trúng nàng, rồi hãy .”

      Ngô nhị tỷ lập tức cảm thấy có hy vọng, nàng cũng có gặp qua nha đầu xinh đẹp hơn Miên Hoa ở trong nhà, chẳng qua Ngô Phùng thị muốn cố sủng (củng cố sủng ái), đây cũng là việc lớn hàng đầu rồi.

      Ngô Phùng thị ôm Ngô nhị tỷ : “ phải nương thương con, Miên Hoa xác thực có tác dụng quan trọng.”

      Ngô nhị tỷ lập tức gật đầu, kiểu đứa trẻ ngoan ngoãn nghe lời.

      Ngô Phùng thị thở dài, nàng tính toán đến bây giờ làm sao chỉ là vì chính mình? Còn phải là vì con của mình? Nàng nâng khuân mặt nhắn của Ngô nhị tỷ, cẩn thận đánh giá, chỉ cảm thấy con của mình tốt chỉ có trời dưới đất .(ý chỉ tốt nhất???)

      Ngô nhị tỷ để cho Ngô Phùng thị xem xét cho đến khi chột dạ, sợ nàng thấy thân xác bên ngoài cùng bên trong lớp áo lót giống với lúc trước.

      Ngô Phùng thị cười ấm áp cười: “. . . . . . Nhị nha đầu ta, cục cưng ngoan của nương.”

      Ngô nhị tỷ cười mềm dịu. Nàng thấy được Ngô Phùng thị là rất thương nàng, loại thương này là đến tận trong xương. Ngẫm lại trước kia, giống như trong cái nhà kia mọi người thích con cả, nàng nha, chỉ là người dư thừa. Con cả làm cái gì cũng tốt, ngay cả làm nũng cũng tốt hơn nàng. Nàng nhớ tới trước kia chị cả làm biếng ở trong lòng mẹ đứng dậy, mụ mụ ôm nàng gọi bảo bối ngoan ngoãn. Nàng liền đứng ở bên cạnh nhìn trông mà thèm, ngóng trông mụ mụ có thể thấy được nàng.

      Chẳng qua từ sơ trung về sau nàng có cái tâm tư kia nữa.

      Nàng bên này vừa thất thần, trong đoạn lời kể của Ngô Phùng thị liền lộ ra chút. Trong lời kế tiếp nàng tuyệt đối ngờ đến, bởi vậy nàng giống như bị sét đánh cứng đờ.

      Ngô Phùng thị bi thương : “. . . . . . con cho là nương muốn Miên Hoa là vì chính mình sao? Nương là vì con. Con đến sáu tuổi ngay cả đại danh cũng có, ngay cả gia phả cũng chưa vào, nương nghĩ đến đây thậm chí ngủ cũng ngủ được, cơm cũng ăn vào!”

      Ngô Phùng thị sinh hạ Ngô nhị tỷ vừa gả vào Ngô gia chưa tròn ba năm, Ngô lão gia cưới năm thiếp, trừ bỏ người đầu tiên là khi nàng sinh hạ Ngô đại nương là Ngô lão thái thái cho ra, còn lại bốn người đều là trong năm khi nàng có thai nạp vào cửa. Nàng mang thai đứa , đương nhiên thể ngăn cản, chỉ có thể trơ mắt nhìn Ngô lão gia nâng đám đám vào trong phòng, chờ sinh hạ ra là nha đầu nàng đến ngay cả cơ hội cũng đều có, Ngô lão gia càng chẳng kiêng nể gì ai, kết quả là đám nha đầu thông phòng đều thăng thành thiếp, đứa thứ xuất dường như con thỏ sinh đám nhảy ra ngoài.

      Sau suốt hai năm, Ngô lão gia cũng chưa tiến vào phòng của nàng.

      Sau lại là nàng dùng cơ hội con thiếp thất muốn vào gia phả mới khiến Ngô lão gia vào phòng, thế này mới sinh ra nhi tử Ngô Kính Thái, sau khi có nhi tử, Ngô lão gia cách ba hoặc năm ngày tới lần, nàng mới chính thức thở phào nhõm.

      Nhưng đứa thứ ba là con trai đối thủ, lúc Ngô Phùng thị sinh hạ đương nhiên quên mất chuyện trước đó đồng ý cho đứa con thiếp thất tiến vào gia phả, Ngô lão gia có con trai trưởng, cũng đem chuyện đồng ý với thiếp quên ra sau đầu, có con trai trưởng, con trai thứ xuất lập tức đáng giá.

      Nhưng là cái này cũng đại biểu Ngô lão gia quên con trai thiếp thất kia, hơn nữa con trai trưởng sinh sau ba năm, Ngô Phùng thị còn có mang thai thêm đứa , dưới gối đơn bạc Ngô lão gia mới lại nghĩ tới còn có con trai thứ xuất, nghĩ tới cũng cho nhi tử này vào gia phả, ngày sau cũng có chỗ dựa vào.

      Ngô lão gia muốn cho con thiếp thất vào gia phả, Ngô Phùng thị đương nhiên đồng ý! Nhi tử của nàng mới ba tuổi, con thiếp thất năm tuổi, nếu để cho con thiếp thất vào gia phả, con trai của nàng khi có tốt xấu gì, gia nghiệp Ngô gia này đều là của con thiếp thất rồi! Sau khi con thiếp thất vào gia phả yên ổn rồi, người nương thiếp kia có thể sinh ra ý niệm gì nên có trong đầu hay ? Vì nhi tử, Ngô Phùng thị tuyệt đối chịu đồng ý!

      Ngô lão gia thấy vậy cũng chịu. Trừ lần đó ra, còn lấy chuyện khác đến uy hiếp Ngô Phùng thị. Năm đó sau khi sinh Ngô nhị tỷ, bởi vì nữ hài đa số khó nuôi, cái chuyện vào gia phả này liền lần lữa kéo dài xuống. Sau khi Ngô Phùng thị sinh hạ nhi tử, cảm thấy đứng vững, cũng xem lại chuyện của Ngô nhị tỷ nữa. nương con vợ cả vào gia phả là chuyện nhất định rồi.

      Nhưng là đảo mắt cái Ngô nhị tỷ sáu tuổi rồi, thế nhưng Ngô lão gia vẫn đề cập tới chuyện này. Ngô Phùng thị hỏi lại, Ngô lão gia mượn chuyện con thiếp thất vào gia phả mà .

      Ngô Phùng thị thế này mới kịp phản ứng, ra chuyện Ngô nhị tỷ chưa vào gia phả là do Ngô lão gia tính toán tốt từ lâu rồi! Nàng liền giống như bị đâm phải đao, trái tim cũng rỉ máu.

      Nếu Ngô nhị tỷ vào gia phả, đến ngày kia nàng lấy chồng, nữ nhân vào gia phả làm sao có thể gả ra ngoài làm vợ cả chính thất? Ngô lão gia dùng chung thân của Ngô nhị tỷ để uy hiếp Ngô Phùng thị, bằng Ngô Phùng thị tuyệt đối có thể cả đời nhả miệng để cho con thiếp thất vào gia phả.

      Nhưng bây giờ là Ngô lão gia nắm thóp Ngô Phùng thị, nàng thể mặc kệ nữ nhi, suy nghĩ lại, quyết định cúi đầu, Miên Hoa chính là lễ vật mà nàng đưa cho Ngô lão gia, chính nàng là thể nào khiến cho Ngô lão gia sinh lòng thương tiếc rồi, chỉ có thể dựa vào thay đổi mới mẻ là Miên Hoa thôi.

      Ngô nhị tỷ nghe đến đó liền giống như bị sét đánh!

      Đây là có chuyện gì? Chẳng lẽ ở đây nàng cũng bị xếp sau người khác? Còn là do tiểu lão bà sinh? Nàng coi là cái gì? Vì để cho nương nàng đồng ý cho con vợ lẽ này, cha ruột nàng có thể làm như vậy bỏ rơi nàng đặt tên? Chẳng lẽ ở trong lòng của , nàng đều kém hơn cả đứa con do tiểu lão ba sinh ra kia?

      Từ khi đến đây về sau trong lòng Đỗ Mai vẫn lâng lâng. Nàng thèm nghĩ tại sao mình lại đột nhiên chạy đến nơi này, nàng trước kia là như thế nào. ra cũng có cái gì kỳ quái, nàng nghe ở cái tuổi này có người làm việc cực khổ đến chết. Nàng mỗi ngày phải sớm về tối làm việc kiếm tiền nuôi mình, còn phải đưa tiền cho cha mẹ. Nàng chưa hưởng qua cái phúc gì, nhưng cũng thể nàng chịu quá nhiều cái khổ gì. Nhưng chẳng qua trong lòng nàng ngột ngạt, dường như đời này từ trước đến nay chưa từng ngẩng đầu ưỡn ngực kiêu ngạo vì mình lần. Nàng mong đợi nghĩ, có ngày như vậy, nàng cũng có thể nở mày nở mặt đứng ở trước mặt cha mẹ hơn được đại tỷ. Có ngày như vậy, cha mẹ có thể đặt nàng ở phía trước, để đại tỷ qua bên. Nàng rất cố gắng rất nỗ lực, biết vì sao chẳng có ai thấy.

      Có thể nàng chẳng có gì .

      ————–hết chương 3———-

      By Trạch Mỗ

      vậy là kết thúc cuộc sống trêu chó chọc mèo của Nhị nương rồi, phải đối mặt với cuộc sống thực tế tàn khốc, liệu nàng có thay đổi gì hay có biện pháp gì thay đổi? mời mọi người đón đọc những chương sau :))
      Tuyết Liên thích bài này.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 4

      Sau khi vừa đến nơi này, nàng cho là mình cuối cùng cũng có thể ngẩng cao đầu mà sống. Nàng có nha đầu, có phòng của mình. Mẹ ruột là vợ cả, cha là đại địa chủ. Cuộc sống này phải là nằm ở có tiền hơn người sao?

      Ngô Phùng thị đối với nàng cho tới bây giờ đều cầu sao được vậy, nàng cầu gì, muốn ăn cái gì muốn uống cái gì đám nha đầu bà tử đều làm nhanh. Những cái này rất tốt. Mặc dù thường gặp cha, nhưng cho tới bây giờ nàng cũng suy nghĩ nhiều. Nàng cho tới bây giờ cũng nghĩ tới tại sao mình vẫn gọi là Ngô nhị tỷ, nàng cho là nữ hài tử nơi này đều là sau khi xuất giá mới có đại danh, phải cũng có nữ nhân cả đời cũng có tên sao? Gả cho người cũng chỉ là mang thêm họ chồng mà thôi sao? Nàng đúng là cho tới bây giờ nghĩ tới mình lại có thể bị cha ruột lấy ra uy hiếp mẹ ruột!

      Ngô nhị tỷ nuốt nước mắt trở về, cắn răng run run : “Nương, trước đừng luống cuống. Chuyện này chúng ta vẫn là nên gấp gáp!”

      Nàng suy nghĩ lát : “Nương, bây giờ thứ tử này bao nhiêu tuổi?”

      Ngô Phùng thị : “Hơn sáu tuổi, tuổi của nó với con tầm như nhau.”

      Ngô nhị tỷ : “Vậy vì sao cha vội vã như vậy để cho vào gia phả?” Nàng càng muốn hỏi là, nhất định phải để cho vào gia phả? Cũng thể nghĩ cách khác ? Vì sao Ngô lão gia gấp gáp như vậy? Nếu phải ông ta dồn ép gấp, Ngô Phùng thị dùng đến Miên Hoa nhanh như vậy.

      Ngô Phùng thị : “Đứa này nên vỡ lòng rồi, muộn thêm nữa kịp. vào gia phả, tiên sinh tốt nào chịu dạy?”

      ra là như vậy. Ngô nhị tỷ nở nụ cười, muốn biết chữ đọc sách, nàng nhàng : “Đây phải đơn giản sao? Con mới sáu tuổi, nương người chống đỡ đến khi con xuất giá rồi để cho tiểu tử đó vào gia phả! Mười năm sau, dù là thiên tài, cũng vô dụng!”

      Mười mấy tuổi mới vỡ lòng, đời này của cũng xong rồi!

      Ngô nhị tỷ tàn .

      Cho dù liều mạng mười năm tên nàng cũng nhận! Nàng chính là để cho người khác giẫm lên nàng để trèo lên!

      Ngô Phùng thị nhìn Ngô nhị tỷ như nhìn đứa ngây thơ, vui mừng cười : “Làm sao có thể chứ? Thực chọc giận cha con, mấy nương con chúng ta cũng chiếm được chỗ tốt.”

      Ngô nhị tỷ liếc mắt : “Thái độ của chúng ta cứ bày ra như vậy, cha nếu nắm chắc chắn nương thương con, tại sao có thể làm như vậy? Ông ta có thể rao giá trời, chúng ta có thể trả tiền ngay tại chỗ! Muốn cho ông ta biết, cùng lắm cá chết lưới rách! Nương người nhớ , tiền đồ của đệ đệ cũng quan trọng hơn chung thân của con! có đệ đệ, mấy nương con chúng ta mới là có hi vọng rồi!”

      Chẳng lẻ muốn chỉ vào Ngô lão gia kia hay sao? Cha này chỉ sợ trong lòng chỉ có nhi tử! Hơn nữa bất kể là ai sinh, chỉ cần là nhi tử chính là đáng giá hơn nữ nhân! Cho dù là Ngô Phùng thị hay là nàng.

      Làm sao Ngô Phùng thị biết đạo lý này? Chẳng qua là nhi tử nữ nhi đều là nàng sinh, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt. So sánh, nàng càng thương nữ nhi, bởi vì nữ nhi đáng thương hơn, cho nên tình nguyện hy sinh lợi ích của nhi tử cũng muốn đảm bảo trước nữ nhi có thể sống tốt.

      Ngô nhị tỷ thấy bộ dáng khó xử của Ngô Phùng thị, nắm tay nàng : “Nương, như vậy chúng ta. . . . . .”

      Ai cũng biết Ngô nhị tỷ và Ngô Phùng thị những thứ gì, chẳng qua là tối hôm đó Miên Hoa được Ngô nhị tỷ dẫn về phòng.

      Miên Hoa nghe bà tử với nàng, thái thái để cho nàng cùng Nhị nương, sửng sốt hơn nữa ngày. Bà tử thấy cái dạng này của nàng bèn khuyên nàng : “Còn muốn cái gì? cùng Nhị nương thể hơn ở tại chỗ này sao? Ngươi suy nghĩ chút, Đoàn Nhị gia giờ cũng là tuổi đẹp mười lăm mười sáu tuổi! Lão gia nhà chúng ta. . . . . .” Bà tử đè thấp thanh lại gần Miên Hoa , “. . . . . . lão gia chúng ta đất cũng chôn nửa đoạn rồi!” (ý chỉ sắp chết rồi)

      Miên Hoa đương nhiên cũng tự hiểu .

      Trong phòng Ngô lão gia tổng cộng có năm thiếp, nha đầu chạm vào càng nhiều, nghe bên ngoài còn có nhân tình khác. Nhà mẹ đẻ của Ngô Phùng thị vững chắc, chính nàng sinh trưởng tử, vững vàng ngồi ở ghế thái thái chính thất, trong viện còn có hai di nương được sủng ái, di nương sinh nhi tử còn lớn hơn Ngô gia đại gia hai tuổi, bên cạnh Ngô lão gia trừ Ngô Phùng thị, đắc ý chính là nàng. di nương khác nghe từ nuôi ở trong gánh hát, dáng vẻ cũng như thiên tiện quyến rũ được Ngô lão gia gần như mất hồn.

      Miên Hoa vuốt mặt mình, nàng trừ bỏ gương mặt này cũng còn cái gì khác. Nàng biết thái thái vì sao coi trọng nàng, nhưng là ở dưới tay thái thái nàng cũng chỉ có chút tác dụng như vậy, sau này thái thái cần nàng, nàng lại thể kiếm được thân phận, những ngày sau nàng có thể làm sao?

      Nàng cũng muốn lại bị bán.

      Nhưng nếu cùng Nhị nương, Đoàn Nhị gia tuổi trẻ, chưa từng trải bao nhiêu, gặp được ít nữ nhân, diện mạo của nàng ước chừng có thể làm cho mới mẻ thời gian. Dù cho sau này bị thất sủng ở chỗ Đoàn Nhị gia đó, Nhị nương cũng còn cần dùng dùng tới nàng. Nhị nương tuổi còn , vào cửa Đoàn gia còn phải nhiều năm nữa, nàng nếu có thể thay Nhị nương sinh hạ nhi tử trước, sau này để dưới danh nghĩa của Nhị nương, Nhị nương nhìn thể diện của đứa cũng cho nàng con đường sống.

      Sau khi Miên Hoa nghĩ thông suốt, nhanh nhẹn thu dọn đồ, cam tâm tình nguyện theo sau Ngô nhị tỷ trở về phòng, biểu thị sau này cho đến khi nàng đến Đoàn gia, vẫn phục thấp làm thiếp, nàng muốn cho Nhị nương hiểu được lòng trung thành của nàng, thể để cho Nhị nương nghĩ rằng sau này nàng nghe sai khiến.

      Ngô nhị tỷ rất hài lòng, cảm thấy Miên Hoa hiểu chuyện. Ngô Phùng thị cũng rất vừa lòng, nhân cơ hội dạy Ngô nhị tỷ : “Nha đầu này, có ngốc của thông minh, cũng có quá ngốc của quá thông minh, ta cần dùng, dùng cái loại thông minh nửa sau này, hiểu thực tế suy nghĩ nhiều.”

      Ngô nhị tỷ gật đầu, Miên Hoa nếu có thể cả đời đều biết điều nghe lời như vậy, nàng cũng ngại nuôi nàng ta cả đời.

      Ngô Phùng thị bên này bắt đầu bóng gió với Đoàn Chương thị, gần xa lộ ra ý tứ, bằng lòng kiên trì nữa, chẳng qua là chung quy cái này phải có chút bồi thường chứ? Chẳng qua người nhà đến chuyện hai nhà, chỉ chẳng qua là thể diện, cũng là để cho thể diện của Ngô gia khó coi, thể để cho người ta Ngô gia dễ bắt nạt, bằng chính thất còn chưa có vào cửa, tiểu thiếp vào cửa trước rồi, thể diện này của Ngô gia biết để chỗ nào?

      Đoàn Chương thị hiểu sau đó, biết lúc này mới coi là tới chủ đề trước, mặc dù trong lòng vui vẻ, nhưng là phần mặt mũi này nàng cũng bằng lòng thương lượng, vì thế từng hòm từng hòm đồ khiêng về phía bên trong hậu trạch Ngô gia, cho đến sau khi khiêng tới bốn cái hòm lớn, Ngô Phùng thị mới tình nguyện phần mặt mũi này tương đối đủ rồi.

      Đoàn Chương thị tính toán, chính là sau này Ngô nhị tỷ mang đồ cưới gả tới đây, ít nhất trong đó có phần mười là nàng đưa qua, lập tức cảm thấy ngột ngạt khó thở. Nhưng là Ngô gia nhả ra, nhi tử nàng cũng thể nạp thiếp, đánh gãy răng với nuốt máu, chỉ có thể nhịn.

      Dù sao Ngô nhị tỷ gả tới đây còn phải mặc nàng định đoạt? Nghĩ tới như vậy, Đoàn Chương thị mới cảm thấy thuận khí chút.

      tháng sau Đoàn Hạo Phương lại tới cửa, so với trước kia ba tháng gặp lần, bây giờ cũng là chịu khó hơn.

      Đoàn Hạo Phương vào cửa lần này, chính là Miên Hoa dẫn vào viện. Nha đầu nhan sắc tiên diễm như vậy Đoàn Hạo Phương khỏi nhìn nhiều chút, trong lòng tính toán hồi, vào cửa tự nhiên hào phóng hành lễ vấn an, lại bị Ngô Phùng thị sai gặp Ngô nhị tỷ, lại là Miên Hoa này dẫn đường.

      Ngô nhị tỷ lúc này cũng là mặc trang phục hoàn toàn mới, đứa dáng người diện mạo còn chưa nẩy nở ngồi đâu ra đấy ở chỗ đó nghênh đón Đoàn Hạo Phương, Đoàn Nhị gia lập tức nín bụng cười, nghiêm chỉnh chào lại, hai người trái phải như đối với khách quý.

      Bưng trà ra vẫn là Miên Hoa.

      Đoàn Nhị gia trong lòng có bài bản, chậm rãi uống trà, chậm rãi chuyện phiếm, nhìn chớp mắt.

      Trước khi , Ngô nhị tỷ câu: “Miên Hoa dẫn nhị ca ra ngoài .”

      Lần đầu được Ngô nhị tỷ gọi là nhị ca, Đoàn Nhị gia sặc nửa hớp trà, giương mắt nhìn thấy Ngô nhị tỷ cười ngọt ngào, chỉ vào nha đầu loá mắt ở bên cạnh nàng : “Miên Hoa cũng là nha đầu ta thích nhất, nhị ca quan tâm nhiều hơn.”

      Đoàn Nhị gia thôi cười, cũng dự đoán được Ngô nhị tỷ cái gì cũng đề cập tới trực tiếp đẩy nha đầu cho , chẳng lẽ có thể câu với nương còn như vậy: ngươi cho ta nha đầu của ngươi mang về làm gì à?

      Ngô nhị tỷ phải người bên ngoài, đó là cũng là chính thê sau này của , là nữ nhân duy nhất đời này cần nghiêm túc tôn trọng, cho dù nàng mới sáu tuổi, cũng thể coi nàng.

      Vả lại chút tâm tư kia của Đoàn Chương thị nhưng cho tới bây giờ giấu diếm được , đương nhiên biết nạp thiếp cần Ngô gia đồng ý, cách khác, Ngô nhị tỷ cũng có thể sớm biết, hơn nữa chính thê quan tâm chuyện trong phòng của vốn chính là bổn phận.

      chỉ có thể biểu ra bình tĩnh và thong dong, dường như cực kỳ ăn ý với Ngô nhị tỷ nhàng gật đầu, sau đó mang theo nha đầu rời .

      vừa quay lưng lại, Ngô nhị tỷ phía sau mang chút khóc yếu ớt gọi: “. . . . . . Nhị ca.”

      vừa quay đầu lại, Ngô nhị tỷ cắn chặt môi dưới, khó xử lại thống khổ nhìn , giống như bị uất ức cực kỳ lớn.

      Nửa năm này nương suy nghĩ cái gì đại khái cũng biết, mặc dù cảm thấy đúng là thực xin lỗi tiểu tân nương của , chẳng qua loại việc này xác thực thể để cho đại nam nhân đợi nàng lớn lên, có gia nghiệp phải giữ, có song thân phải hiếu kính. Chẳng qua ghi nhớ phần uỷ khuất này của nàng, sau này đối xử với nàng tốt hơn.

      Trong lòng tính toán ràng, là nhìn thấy Ngô nhị tỷ còn cao đến bả vai vì loại chuyện vất vả thương tâm như vậy, trong lòng mềm mại bị chạm đến.

      nhìn Nhị tỷ cẩn thận đánh giá cái, tuổi tuy cũng là lão bà của , trong lòng nàng ủy khuất cũng nhớ kỹ.

      Trước kia biết có hôn ước là chuyện, nhưng thấy đính hôn là tiểu oa nhi, cũng từng cảm thấy buồn cười. biết lấy vợ này là lấy đức, Ngô gia bày ra ở bên kia, cũng bằng lòng có tân nương như vậy. Chỉ là chủ yếu để Ngô gia ở trong lòng. Hôm nay vừa thấy, Nhị tỷ ở trong lòng của trở nên nét hơn.

      Lại nhìn trộm chút Miên Hoa bên cạnh Ngô nhị tỷ chọn, thể ánh mắt của Ngô nhị tỷ tệ, bộ dáng này mấy đứa Đoàn Chương thị chọn cộng lại chỉ sợ cũng bằng nửa.

      Đoàn Nhị gia đắc ý lại chua xót trong lòng, cảm giác mình lập tức thực trở thành nam tử hán, cảm giác thành gia tìm được rồi nửa trước rồi.

      Miên Hoa dẫn quay lại gặp Ngô Phùng thị chào từ biệt, Ngô Phùng thị dĩ nhiên nhìn thấy Miên Hoa phía sau , sắc mặt lập tức xám tro, với : “. . . . . . Trở về , lát nữa ta đưa đến cho nàng bà tử và nha đầu.”
      Last edited by a moderator: 10/6/15
      Tuyết Liên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :