1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Mãi mãi bên em- Khấu Tử Y Y

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Làm Bạn Cùng Em Mãi Mãi
      Tác giả: Khấu Tử Y Y

      Độ dài: 74 chương
      Nguồn convert: Tàng thư viện
      Converter: tamquay
      Editor + Beta-er: Mễ Trùng đại nhân




      MỒI NHỬ:

      Từ rất lâu trước kia, Joyley liền biết, chính mình cùng những người khác rất bất đồng.

      Hàng xóm Linda nãi nãi làm bánh mì tỏi hương siêu cấp thơm, nhưng mà thể ăn QAQ.

      Cha sứ Tom hảo tâm đề nghị thường xuyên giáo đường cầu nguyện, nhưng mà vào được QAQ.

      Lão bản tiệm đồ nướng BBQ phố đối diện luôn mời ngắm mặt trời mọc, nhưng mà được QAQ.

      Bi đát nhất là, Joyley vẫn muốn tìm người bạn trai, nhưng mà tìm thấy QAQ.

      Bởi vì người sống đời nhiều năm, lại vĩnh viễn giữ bộ dáng lúc 20 tuổi.

      Joyley vẫn luôn cho rằng chính mình được định là độc cả đời, nhưng mà nam nhân gọi là Eugene kia lại xuất trong sinh mệnh dài lâu của , muốn bồi cùng nhau .

      Joyley rất vui vẻ, nhưng mà Eugene lại tiếp: "Đem biến thành ma cà rồng , như vậy liền có thể cùng em vĩnh viễn ở chung chỗ."

      Joyley: "... QAQ có biết hay ăn được bánh mì tỏi, nhìn được mặt trời mọc, bao giờ biến lão có bao nhiêu thống khổ a! ràng là hố lửa còn muốn nhảy vào! Chán ghét, bao giờ để ý nữa, chúng ta chia tay! (╯‵□′)╯︵┻━┻ "

      Eugene: "..."

      CP: ngốc manh ma cà rồng nữ chủ × phúc hắc bá đạo nam chủ

      【ấm áp nhắc nhở】: ma cà rồng trong truyện chủ yếu dựa vào những truyền thuyết của phương Tây, Khấu Tử cũng chính mình có cải biên đôi chút; văn chương câu chuyện bối cảnh huyền huyễn, xảy ra tại Địa Cầu, có quan hệ với tinh cầu khác.
      Last edited: 4/7/17
      Chris thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 1: Cuộc sống đơn của Joyley

      Edit + Beta: Mễ Trùng đại nhân

      Ngoài cửa sổ mưa rơi lác đác, hạt mưa đánh lên cửa sổ, phát ra tiếng vang tí tách thanh thúy dễ nghe.

      mình Joyley ngốc tại góc u ám trong phòng, ngồi giường lớn mà chính tự tay dùng nhung thiên nga may thành, hai tay ôm đầu gối, lẳng lặng nghe thanh của kim đồng hồ treo tường cụp cụp di chuyển.

      Ngoài cửa sổ tiếng mưa rơi cùng tiếng đồng hồ trộn lẫn vào nhau, so với bài ca ru ngủ còn hữu hiệu hơn, nhưng mà Joyley chút cũng nghĩ muốn ngủ, đem đầu gối lên đầu gối, đôi mắt màu xanh lam mở to trong gian u tối, nháy mắt nhìn chằm chằm kim giây đồng hồ nhảy lên từng chút .

      biết qua bao lâu, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến những tiếng bước chân chậm rãi, Joyley lập tức giống con thỏ bị kinh hãi, nghểnh cổ đầy chờ mong nhìn về phía cửa.

      Quả nhiên, loạt tiếng bước chân kia dừng lại trước cửa nhà , ngay sau đó, thanh của Linda nãi nãi nhà hàng xóm từ ngoài cửa truyền vào, nghe có vẻ hơi khàn khàn: "Mặt trời xuống núi rồi, có thể ra ngoài.".

      "Nga!" Joyley lập tức vui vẻ từ giường nhảy xuống, vừa mang vào giầy công chúa màu đỏ của mình liền gấp chờ nổi mà mở cửa, lo lắng hỏi Linda: "Tiểu Linda Tiểu Linda, mặt trời đều lặn xuống hết rồi sao?".

      vừa , vừa nhanh chóng chạy đến cuối hành lang, dùng sức thò đầu ra hướng Tây mà nhìn, nhưng mà chỉ thấy màn trời đen tuyền bị mây ngăn trở.

      Linda nãi nãi thở hồng hộc đuổi theo: "Hắc, tên bại hoại này, đều ... đều cái người này cần chạy nhanh như vậy, cho rằng tôi vẫn còn 20 tuổi sao?".

      Joyley quay đầu lại, nhìn về phía Linda lộ ra vẻ mặt ủy khuất, mắt to long lanh nhìn Linda: "Ngượng ngùng... Nhưng mà hôm nay mình thể nhìn thấy mặt trời, ô ô, ràng ngày hôm qua thời điểm mình ra tới còn nhìn thấy chút xíu.".

      Linda thực bất đắc dĩ dùng cặp mắt màu nâu tro của mình mà trừng : “ với bao nhiêu lần , ngày hôm qua nhìn thấy phải là mặt trời, là ánh nắng chiều, hơn nữa, hôm nay đổ mưa, sắc trời khẳng định là mau tối a.".

      "Được rồi..." Joyley tiếc nuối thở dài, bất quá, có lẽ bởi vì thất vọng thành thói quen, nên tinh thần rất nhanh liền khôi phục lại, Joyley lạc quan an ủi chính mình: " quan hệ, dù sao mặt trời mỗi ngày đều mọc lên! Mình ngày mai lại nhìn! ngày nào đó có thể nhìn thấy nó!".

      Linda bất đắc dĩ cười: " nha đầu ngốc này ——", nhưng mà lời còn chưa xong, Joyley vội vã bước chân chạy xuống dưới, Linda chỉ có thể bất đắc dĩ ở sau lưng hô to, "Ai ai, lại chạy dạo phố a? Bên ngoài trời đổ mưa, mang cái ô rồi !".

      Nháy mắt cái, Joyley từ lầu ba chạy xuống dưới đường phố, ngẩng đầu, ở trong bóng tối hôn ám hướng Linda cười sáng lạn cái: " mang ô mang ô, hương vị của mưa rất dễ chịu!".

      Linda thổ tào [*] nhiều năm như vậy, còn hơi sức mà thổ tào nữa: "Vậy về sớm chút a! Rẽ qua góc đường chậm chút, đừng chạy nhanh như vậy, nơi đó có cái thiết giá luôn luôn đụng—— ".

      ***

      [*] Thổ tào – 吐槽: có thể hiểu nôm na thổ tào lối năng hay chế nhạo, phát ngôn xấc xược dễ chọc giận đối phương, thường chỉ mang tính vui đùa.

      ***

      "Phanh ——! Ngao ngao ngao đau quá!".

      Linda vừa mới nhắc nhở được vài câu, liền trơ mắt nhìn đầu Joyley đụng phải cái thiết giá đột nhiên xuất kia, đau đến mức ôm đầu lảo đảo lùi vài bước.

      Linda tức giận đến giơ chân, thanh hùng hậu hữu lực chút cũng nghe ra 60 tuổi: "Ông trời a, tôi muốn mở sọ não ra xem bên trong chứa những gì! qua bao nhiêu năm, như thế nào mỗi lần đều đụng phải nó a!".

      Joyley cẩn len lén liếc mắt nhìn Linda, mân mê ngón tay khẽ: "Cũng nhiều lắm, mới lần thứ 3467 nha...".

      " còn dám !" Linda trừng lớn mắt hận thể lao xuống đánh , Joyley vừa nhìn đại ổn, vội vàng ôm đầu chạy trốn, mà thanh Linda hung hăng giáo huấn người còn ở đằng sau truyền tới.

      Joyley thè lưỡi, xoa xoa cái trán bị đụng đau của mình, dừng lại trước quán cà phê ở góc đường, liếc nhìn cái trán của mình được phản chiếu của sổ sát đất.

      Ân, hoàn hảo, chỉ đổ máu chút thôi, hẳn đến phút sau liền khỏi hết.

      Joyley nghĩ, lại thò tay xoa xoa trán, quả nhiên nhìn thấy vết thương lớn bằng ngón út kia dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được tự động kép miệng lại, bốn năm giây sau, trán của Joyley lần nữa khôi phục hoàn hảo bóng loáng, ngoại trừ còn điểm lại chút máu, nhìn qua giống như có gì phát sinh vậy.

      Joyley nghĩ rằng, nếu giờ phút này có người lạ từ bên ngoài thị trấn ngang qua nơi này, nhìn thấy chuyện kỳ lạ phát sinh trán , nhất định hoảng sợ kêu to: "A a a quái vật a!" Sau đó xoay người chạy trốn.

      Bất quá thực đáng tiếc, tòa tiểu thành trấn hoang vu này lâu rồi có người ngoài ghé thăm.

      Joyley hướng cái cửa sổ sát đất làm cái mặt quỷ, nước mưa lau sạch vết máu còn sót lại trán, hướng quảng trường trung ương của thành trấn nhảy nhót tiếp tục .

      đường, nhìn thấy bà chủ tiệm sửa giầy giáo huấn nhi tử trốn học nghe lời, nhìn thấy tiểu nhị béo của tiệm đồ ăn vặt thừa dịp ông chủ chú ý ăn trộm bao khoai chiên, còn nhìn thấy ồng chủ studio mang tai nghe ngồi trong tiệm lớn tiếng ca hát...

      Joyley mang theo tâm tình hưng phấn nhìn xem hết thảy tình phát sinh chung quanh, nhìn mãi lúc lâu, rồi lại nhịn được có chút khổ sở.

      Bởi vì Joyley biết, chính mình cùng những người trong trấn này, có chút giống nhau.

      Tuy rằng cùng với bọn họ có bề ngoài tương tự, nhưng mà lại có rất nhiều chuyện những người này làm được, lại làm được.

      Ví dụ như ở phương diện ăn uống. Bạn thân nhất của Linda nãi nãi có thể làm ra hương vị bánh mì tỏi ăn ngon nhất thế giới, nhưng mà Joyley chưa từng ăn qua. Cũng phải là bởi vì muốn ăn, mà là mỗi lần ăn tỏi đều khiến Joyley hết sức thống khổ.

      Hơn nữa ngoại trừ tỏi, các thực vật khác ăn vào trong bụng cũng giống như cho vào động đáy vậy, vô luận ăn bao nhiêu Joyley đều cảm thấy đói.

      Chỉ có thứ, đó chính là máu động vật, mới có thể làm cho cảm thấy chắc bụng.

      Nhưng mà Joyley chút cũng thích máu, rất muốn mỗi ngày ăn bánh mì hương tỏi Linda làm, nhưng lại vĩnh viễn nuốt xuống được.

      Ngoại trừ khốn cảnh lúc ăn gì đó vĩnh viễn thể khắc phục, Joyley còn chưa từng nhìn thấy mặt trời. Từ rất lâu rất lâu trước kia phát ra, da của mình chỉ cần tiếp xúc với ánh nắng, ngay lập tức bắt đầu hư thối.

      Joyley nguyên nhân là gì, lại dám bác sĩ, bởi vì toàn bộ những vết thương hư thối kia mấy phút sau tự động kép miệng lại, nhưng những người trấn có ai giống cần dùng dược trị thương mà tự mình có thể khôi phục. Hơn nữa rất nhiều người sau khi bị thương, được bác sĩ chữa trị chuyển biến tốt đẹp, nhưng vết thương của bọn họ để lại sẹo, nhưng mà Joyley sau khi bị thương chưa bao giờ để lại vết sẹo.

      Joyley suy nghĩ, có phải hay là chính bởi vì duyên cớ này, cho nên dung mạo của vẫn luôn có biến đổi? Nhiều năm như vậy, Linda từ tiểu nương 20 tuổi mạnh mẽ biến thành lão thái thái sáu mươi tuổi cường hãn, nhưng mà vẫn duy trì dung mạo 20 tuổi, chưa từng thay đổi.

      Cho nên Joyley biết chính mình cùng những người khác gống nhau là như vậy.

      Cùng với những người khác giống luôn khiến bản thân cảm thấy sợ hãi, sợ hãi bị bài xích, ngay từ đầu Joyley cũng có chút lo lắng, nhưng mà cũng may những người bên cạnh sau khi biết tình huống tại của đều đối với rất tốt, Joyley khỏi cảm thấy mình thực hạnh phúc thực may mắn.

      Cho nên, giống nhau giống nhau, , quan hệ sao! Tuy rằng thể ăn bánh mì tỏi thể phơi nắng cũng thể biến già, nhưng mà... Nhưng mà còn có thể bị độc cả đời đó! (╯‵□′)╯︵┻━┻

      Joyley bi đát nghĩ như vậy.

      Đối! So với được ăn ngon, thấy được ánh mặt trời chói chang cùng với biến già được, Joyley càng để ý là... sống lâu như vậy còn chưa đương qua a! QAQ

      Ô ô ô, câu chuyện tình trong phim truyền hình nhìn qua lãng mạn tuyệt vời, Joyley xem rất nhiều, nhưng mà chưa từng thử qua lần nào. Cũng phải là gặp được người mình mến, Joyley nhớ , chuyện xảy ra vào năm sáu mươi năm trước, trấn xuất bartender diện mạo thực tuấn, lúc ấy những nương trẻ tuổi trong trấn đều chạy theo đuổi , Joyley cũng muốn theo đuổi, nhưng mà lá gan , thiệt dám nha! Vì thế cứ như vậy lặng lẽ thầm mến , để cho bất luận người nào bên cạnh biết được, vì thế thời gian lướt như bay, vừa hoàn hồn, soái ca bartender kết hôn, lại vừa hoàn hồn, đứa của soái ca bartender học trung học , lại vừa hoàn hồn...

      Soái ca bartender qua đời QAQ.

      Nhưng mà Joyley vẫn là Joyley của trước kia, vẫn như trước mang giầy công chúa, vẫn như trước hằng ngày chờ đợi đêm tối đến, vẫn như trước canh chừng dung mạo vĩnh viễn thể già của mình.

      Cho nên sau này, cũng hết hy vọng , bởi vì biết bản thân có nhiều chỗ thiếu hụt như thế có biện pháp cùng người khác chuyện đương.

      Nhưng mà có đôi khi đáy lòng vẫn là nhịn được thoáng chút ảo tưởng."Mộng tưởng vẫn luôn có, chỉ là làm sao để thực ?" —— Joyley luôn luôn nghe được những người trẻ tuổi trấn đem câu này thành danh ngôn treo ở cửa miệng, mà những lời này đến lượt biến thành: "Ảo tưởng vẫn luôn có, bằng vượt qua cái sinh mệnh vĩnh viễn có điểm cuối này như thế nào?".

      Vì thế Joyley mang theo ảo tưởng của mình, tiếp tục lạc quan, ngây ngốc về trước.

      phải là nghĩ tới có lẽ thế giới này có người cũng gặp trường hợp tương tự giống như mình, nhưng mà Joyley thiệt lo lắng bản thân gặp phải loại bệnh thập phần hiếm gặp, hơn nữa vì thể tiếp xúc với ánh mặt trời, Linda cũng cho phép xa nhà, cho nên đối với ý tưởng tìm kiếm đồng loại, cũng có nhiều nhiệt tình lắm.

      Dù sao ở tại cái trấn này sinh hoạt rất vui vẻ, tuy rằng ban ngày thể ra ngoài, nhưng mà mỗi ngày buổi tối đều có rất nhiều chuyện có thể làm.

      Tỷ như tại.

      "Chị Joyley! Giúp giúp em với!" Bên cạnh hẻm bỗng nhiên nhảy ra thiệt khả ái, ôm chặt lấy chân Joyley.

      Joyley lập tức cười híp mắt: "Ida! Mấy ngày gặp em, có cái gì cần chị giúp nha?".

      Ida chỉ chỉ con diều treo đỉnh cây đại thụ, tiếng nộn nộn: "Diều... Buổi chiều bị gió to thổi lên , em lấy được...".

      “Để chị giúp em nha!" Joyley lập tức gật gật đầu, bước chân "Sưu" tiếng liền leo đến ngọn cây cao cao, cầm lấy con diều kia, cúi đầu xuống hướng tiểu nương Ida giơ giơ, "Em nhìn nha, chị lấy được rồi!".

      "Nga! Chị Joyley quá tuyệt vời!" Ida ở bên cạnh vui vẻ vỗ tay.

      Joyley cầm diều, muốn từ ngọn cây nhảy xuống, nhưng mà vừa nghiêng người, lại nhìn thấy ở nơi sâu thẳm trong hẻm bỗng nhiên xuất thêm người.

      Đó là nam nhân xa lại trước kia chưa từng thấy qua, y có mái tóc ngắn màu vàng hơi xoăn, đôi mắt màu xanh biếc thâm thúy, mũi cao thẳng, ngũ quan cực kỳ tuấn, thân hình cao lớn mặc chiếc áo kaki tay ngắn cùng quần đen dài, trong tay cầm chiếc ô màu đen cực lớn che đầu, nam nhân xa lạ này cứ như vậy mà đứng lẳng lặng trong mưa, nhúc nhích ngẩng đầu nhìn chằm chằm.

      Tầm mắt hai người tại khắc kia đụng phải nhau, nam nhân xa lạ bỗng nhiên nhếch khóe môi, hướng cười nụ cười sáng lạn.

      Joyley bị nụ cười tỏa nắng vừa lóe lên kia chiếu rọi, tay suýt nữa vì bám vững mà rớt xuống, vội vàng hồi thần nắm chặt thân cây, nhưng mà đến ngẩng đầu lần nữa nhìn lại vị trí cũ, người đứng ở trong hẻm kia thấy.

      Chương 2: Joyley ngây ngốc

      Edit + Beta: Mễ trùng đại nhân

      "Linda Linda! Thùng thùng thùng! Tiểu Linda! Mở cửa nha, mình có chuyện lớn muốn cho cậu biết!" Ban đêm, Joyley mang giầy công chúa, chân phi như bay về tòa chung cư cũ kỹ sống, vội vàng đập cửa nhà hàng xóm.

      Trong phòng truyền đến trận tiếng bước chân, Linda hai tay dính bột mì mở cửa, nheo mắt nhìn Joyley, vẻ mặt tin: "Lại có cái 'đại ' gì a? Nhưng trăm ngàn lần đừng là chuyện tiệm sửa giầy đổi mới bảng hiệu lông gà vỏ tỏi nha, nha đầu này, chính là thích đem chuyện bé xé ra to.".

      " phải, phải đâu!" Joyley điên cuồng lắc đầu, "Chuyện này là chuyện lớn mà! Chạng vạng lúc mình ra ngoài, ở con hẻm phụ cận quảng trường mình thấy được người lạ, là nam nhân xa lạ nga! Trước kia mình chưa từng thấy qua ta!".

      Nghe vừa như vậy, nguyên bản Linda cũng để ý lắm thần sắc cũng hơi ngây ra lúc: " ... là chưa thấy qua?".

      "Ân ân ân!" Joyley huơ tay múa chân ra dấu, " ta trông rất cao, che cái ô lớn màu đen, thời điểm cười rộ lên thực soái, ngoại trừ Chad, ta là nam nhân đẹp trai nhất mà mình từng thấy qua! Ánh mắt của ta thực xanh, lớn như vầy nè!".

      Joyley vừa , vừa lấy nắm đấm chắn trước mắt, chỉ cho Linda độ lớn của đôi mắt của nam nhân kia.

      Lúc đầu Linda còn có chút lo lắng, nhưng mà gặp Joyley ra dấu như vậy nhịn được bật cười: "Ha ha, ánh mắt lớn như vậy chính là lừa ! Sắc trời tối như vậy, xác định nhìn thấy phải là lừa đen chạy ra từ nông trường chứ?".

      " phải mà, lừa của nông trường mình đều nhận thức! Tóc của ta màu vàng, thiệt lóng lánh! Mình muốn cùng ta làm quen, nhưng mà nháy mắt cái, thấy tăm hơi..." Joyley thở dài .

      "Tóc màu vàng có gì ngạc nhiên, tóc của phải cũng là màu vàng sao?" Linda nhìn mái tóc dài màu vàng nhu thuận phiêu dật của Joyley, thở dài tưởng niệm, "Nhớ năm đó thời điểm tôi mới 20 tuổi, bộ dạng cũng rất xinh đẹp, chỉ bởi vì mái tóc xơ rối lộn xộn kia lại thua ... Ai, tại sao chút cũng già a?".

      Linda vừa , vừa lấy tay niết niết nhu nhu hai má Joyley, Joyley phồng má bánh bao dính đầy bột mì ủy khuất : "Người ta cũng rất muốn già mà..." khịt khịt mũi, đôi mắt màu xanh lam chợt lóe tinh quang, "Di, mùi gì vậy? Thơm quá! Cậu lại làm bánh mì hương tỏi à?".

      Linda gật đầu: "Đúng a, ngày mai cháu cùng cháu rể trở về ăn cơm, tôi đem đồ ăn chuẩn bị trước chút —— ai ai, làm cái gì a!".

      Joyley thừa dịp lỗ hổng lúc Linda chuyện, chui vào trong nhà Linda, xông tới trước kệ bếp, dùng tay bám trụ thành kệ, mắt to lóng lánh nhìn chằm chằm bánh mì hương tỏi còn bốc hơi nóng kệ bếp.

      Trong khay sứ hình chữ nhật màu trắng bày hai hàng bánh mì hương tỏi được xếp chỉnh chỉnh tề tề, bánh mì được cắt thành hình trứng cách thống nhất, mỗi miếng đều được bôi lớp mỡ thực dày, bị nướng thành màu vàng sáng lạn óng ánh, bên cạnh giống như được mạ thêm tầng màu cam vàng, cho dù chỉ nhìn cái cũng có thể tưởng tượng ra được bánh mì này có bao nhiêu xốp giòn, cắn vào trong miệng nhất định phát ra thanh "răng rắc" dễ nghe. Càng miễn bàn tới hai màu xanh lá của hành cùng màu trắng của tỏi mặt cắt của bánh mì, chúng nó ở dưới ánh đèn chiếu rọi sắc màu mê người, khiến cho người khác chỉ nhìn qua thôi là nổi lên cơn thèm ăn!

      Joyley nhìn chằm chằm khay bánh mì tỏi, ánh mắt rời, ngừng nuốt nước miếng của chính mình.

      Linda nhanh chóng chạy trở về, đem từ bên kệ bếp xách trở ra: "Tránh ra tránh ra, thứ này thể ăn, phải là biết!".

      Joyley phồng mặt bánh bao ủy khuất nhìn : "Nhưng mà chúng nó nhìn qua ăn thực ngon...".

      "Ngon cũng cho ăn! Lần trước sau khi ăn trộm miếng xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ nhớ? Qua bên kia ngồi nhanh lên, tôi chuẩn bị tốt cơm tối cho rồi." Linda vừa , bên mở ngăn mát tủ lạnh ra, đem ra từ bên trong lọ thủy tinh cực lớn, đặt lên bàn trà trước mặt Joyley.

      Chất lỏng bên trong lọ thủy tinh là máu của mấy con gà mập mà hôm nay Linda giết còn dư lại, những bộ phận khác của con gà bị thu thập tốt đặt trong ngăn đông tủ lạnh, chờ ngày mai cháu đến làm cho ăn.

      Joyley vẫn từ bỏ nhìn sang bánh mì tỏi bên kia, quay đầu nhìn lại bình thủy tinh trước mặt khỏi lộ ra vẻ mặt ghét bỏ, ô ô, so sánh quá ràng! Tuy rằng nguyện ý, nhưng cuối cùng vẫn phải đem huyết trong bình ngụm uống hết trong thúc giục của Linda, sau khi uống xong ở trong phòng nhảy nhót náo loạn: "Khó uống chết, mình bao giờ uống nó nữa!".

      Linda thở dài: "Được rồi được rồi, dù sao uống ít có thể no đến hơn nửa tháng, vì sinh tồn, nhẫn nhịn chút.".

      Joyley cúi đầu nhìn ngón tay: "Nhưng mà sống như vậy chút cũng vui... Ăn được bánh mì cậu làm, thể giống cẩu cẩu dưới lầu nằm phơi nắng, vui, vui a! Mình sống còn gì luyến tiếc, sống còn gì luyến tiếc a! QAQ ".

      "Ai , phải bình thường tìm được rất nhiều chuyện vui vẻ để làm sao? Tỷ như buổi tối ra ngoài trợ giúp người trấn, phải rất có ý nghĩa sao? Đúng rồi, ngược lại thử cho tôi biết đêm nay ra ngoài làm được những gì a?" Linda dấu vết an ủi Joyley.

      Đầu óc cứng đầu Joyley quả nhiên lần nữa khôi phục tinh thần, lôi kéo Linda tay bắt đầu kích động kể: "Hôm nay mình giúp Ida lấy diều bị mắc kẹt ở cây xuống, lão bản tiệm đồ ăn vặt mới lấy về nhiều đồ ăn, có chuyển được, nhưng mà mình chưa hết phút đem hết tất cả hàng hóa chuyển vào trong kho hàng! Còn có, cửa của cửa hàng bán hóa bị dính nước dơ, mình liền lấy nước lau sạch ! Linda Linda, có phải mình làm rất giỏi ?".

      Joyley chớp chớp mắt to, khuôn mặt nhắn tràn ngập thần sắc "Cầu khen ngợi", phía sau giống như mọc ra cái đuôi to lông xù dùng sức lắc lư, làm cho Linda buồn cười nhịn được: "Đúng đúng đúng, giỏi nhất a!".

      "Hắc hắc hắc hắc!" Được khen ngợi, tâm Joyley lập tức nở hoa, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, từ trong túi áo lấy ra thứ đặt vào trong tay Linda, "Đúng rồi, đây là đồ ăn lão bản tiệm đồ ăn vặt đưa cho mình, mình ăn cũng lãng phí, cho cậu ăn !".

      Linda nhìn bọc đường đậu trong tay, lập tức đáy lòng có chút sinh khí, cái lão bản tiệm đồ ăn vặt keo kiệt này! Joyley giúp nhiều lần như vậy, nhưng mà mỗi lần chỉ cho chỉ có chút gì đó để báo đáp lại, biết xấu hổ! Những người công nhân khuân vác trấn mỗi lần chuyển thùng giấy cũng thu được chục đồng tệ! chỉ cho có bao đường đậu, là khi dễ Joyley ngốc hồ hồ sao?! Khó trách những người trấn đều lén lút gọi sau lưng là "Harlan keo kiệt", hừ, nhớ năm đó thời điểm ba ba kinh doanh tiệm đồ ăn vặt này, đối Joyley tốt cỡ nào ! tại đến phiên con trai biến thành như vậy, quá đáng!

      Tuy rằng dưới đáy lòng oán thầm dứt, nhưng mà mặt Linda hề biểu ra, chỉ thấy rất vui vẻ khi nhận được đường đậu: "Ngày mai cháu tôi đến, để lại cho con bé ăn.".

      "Tốt nha tốt nha! tới, mình cũng gần tháng rồi gặp Clare, nhớ ấy!".

      Clare chính là cháu Linda, từ sau khi kết hôn dọn ra khỏi nhà nãi nãi, sống ở nơi khác trong trấn , tại mỗi tháng trở về cùng nãi nãi ăn bữa cơm.

      Nghĩ tới Clare, Joyley khỏi có chút bận tâm nhìn về phía Linda, cẩn thận hỏi: "Linda, tại Clare sống cùng cậu, Hunter... Hunter cũng rồi... mình người cậu đơn chứ?”.

      Joyley nhắc tới Hunter chính là người chồng qua đời của Linda, mà con trai của Linda từ sau khi thành gia lập nghiệp cũng rời tòa trấn này, chỉ để lại cho người cháu , nhưng mà thời gian chỉ cái nháy mắt, cháu cũng theo người ta gả ra ngoài, Joyley khỏi có chút lo lắng bạn thân của mình có thể thích ứng hay .

      Ai ngờ Linda chút biểu cảm thương tâm cũng có, liếc cái: " đơn cái đầu , có sống tại cách vách mỗi ngày khiến tôi bận tâm, tôi đơn được nổi sao?".

      "Hắc hắc, Linda cậu là tốt nhất ." Joyley khỏi vươn ra tay ôm lấy Linda, đem đầu chôn tại bả vai cọ a cọ.

      Linda bất đắc dĩ: "Ai, được rồi được rồi, với bao nhiêu lần, tôi già rồi eo đỡ được nữa! Mau thả tôi ra, về nhà ngủ thôi, còn sớm rồi.".

      Joyley lưu luyến rời buông Linda ra, cúi đầu lẩm bẩm : "Chưa muốn ngủ, ban đêm quá ngắn ngủi, ngủ chút thời gian rất nhanh liền qua , mặt trời lên thể ra ngoài.".

      "Nghe lời a, ngủ đối với thân thể rất tốt, hơn nữa chính phải cũng sao? Mặt trời mỗi ngày đều mọc, vì thế nên mỗi ngày đều hạ xuống a, chờ đêm mai lại có thể ra ngoài chơi." Linda vỗ vỗ bả vai Joyley.

      "Ngô, được rồi... Đêm mai mặt trời lặn rồi cậu mau mau chạy tới gọi mình để mình ra ngoài chơi nha." Joyley vừa , vừa ra ngoài cửa.

      Linda đưa Joyley về nhà của mình, đốt ngọn đèn mờ tối leo lắt ở đầu giường, đắp chăn cho Joyley xong : "Trời mưa, ban đêm lạnh, đắp chăn xong nên lộn xộn, mau ngủ .".

      "Ân..." Joyley nghe lời, đem bản thân bao lại trong chăn, chỉ lộ ra đôi mắt to, nhìn thấy đối phương muốn rời , nhịn được lại hỏi cái vấn đề mà bản thân hỏi bao hiêu lần, "Tiểu Linda Tiểu Linda, cậu xem, mình giống như cậu, tới ngày rồi cũng tìm được nam nhân mình thương, cùng nhau sinh em bé đáng sao?".

      Linda dừng bước, chậm rãi quay đầu hướng Joyley ôn nhu cười : "Đương nhiên , có nhiều thời gian như vậy, tôi tin tưởng ngày nào đó có thể tìm được.".

      "Ân!" Sau khi nghe được câu trả lời khẳng định đầy thuyết phục, Joyley lập tức lộ ra nụ cười thỏa mãn, nhắm mắt lại ngủ.

      Linda nhàng đóng lại cửa phòng, mình đứng ở ngoài hành lang, ngẩng đầu nhìn bầu trời tối đen, tươi cười mặt dần dần phai nhạt, thay vào đó biểu tình sâu ưu sầu. hạ giọng hướng trung vô định lầm bầm lầu bầu: "Hubert tiên sinh tôn kính, vô luận tại ngài ở phương nào, thỉnh ngài nhất định phải chỉ dẫn Joyley, giúp cho ấy đạt được hạnh phúc thuộc về mình... Tôi và các người giống nhau, sắp còn sống được bao nhiêu năm nữa, tôi lo lắng nêu sau này tôi chết , có ai chiếu cố ấy...".

      Tựa như cảm nhận được phảng phất đáp lại từ lời kêu gọi của , Linda thào tự vừa mới dừng lại, bỗng nhiên nghe được từ chỗ cửa thang lầu cách đó khoảng vài mét truyền đến trận tiếng bước chân, mưa ngừng, tiếng bước chân bất thình lình ràng quanh quẩn trong khu nhà cũ kỹ, khỏi khiến người ta cảm thấy dựng tóc gáy.

      Linda ngẩn người, bởi vì người sống ở tầng này chỉ có và Joyley, trễ thế này, là ai đến bái phỏng?

      Linda khỏi cảnh giác, xoay người nhìn về phía cửa thang lầu: "Ai ở đó?".

      Sau khi nghe được tiếng hỏi thăm, tiếng bước chân trầm ổn kia có tạm dừng chút nào, như trước từng bước truyền đến, "đông, đông, đông", tiếng bước chân băng lãnh này cách Linda càng ngày càng gần, càng ngày càng gần, khỏi khẩn trương lui về phía sau nửa bước, mở to mắt nhìn bóng dáng từ cửa thang lầu tới.

      Đó là nam nhân nhìn qua rất trẻ tuổi.

      Y có mái tóc ngắn màu vàng hơi xoăn, thân hình cao lớn, khuôn mặt thập phần tuấn lãng, ánh mắt màu xanh biếc cho dù có ở trong đêm khuya cũng dị thường sáng ngời, y chậm rãi đem chiếc ô lớn màu đen trong tay để dựa vào vách tường, sau đó ngẩng đầu, dùng giọng điệu rất ôn hòa hỏi: "Xin chào, tôi nghe nơi này cho thuê chỗ ở, cho nên tôi muốn hỏi tham chút có thể đăng ký vào ở ở chỗ nào?".

      Chương 3

      Editor + Beta-er: Mễ Trùng Đại Nhân

      ra... là khách thuê nhà sao?

      Tim Linda hơi mất thăng bằng nhảy lên cái, nam nhân đột nhiên xuất này tướng mạo phi thường xuất chúng, thoạt nhìn cũng rất ôn hòa, nhưng biết vì sao, trong tiềm thức của đối với người này rất phòng bị, bởi vậy, lạnh lùng trả lời: "Chủ nhà tiên sinh sống ở lầu , cửa cầu thang có bảng ghi chú ràng, cậu cần thiết phải lên đến lầu ba, tầng này chỉ có khách thuê mà thôi.".

      Nam tử tóc vàng nghe vậy, hơi kinh ngạc nhướng mày, sau đó nở nụ cười sáng lạn mang theo chút ý tứ xin lỗi: "Nga... xin lỗi, vị phu nhân này, tôi phải cố ý quấy rầy ngài đêm khuya nghỉ ngơi, là vừa rồi tôi ở dưới lầu vòng, nhưng mà những gian phòng ở tầng khác đều tắt đèn, chỉ có nơi này của ngài là sáng đèn, tôi có chút sốt ruột, liền mạo muội đến hỏi thăm, là xin lỗi, quấy rầy ngài.".

      Giọng y thực tinh thuần, mang theo tinh thần phấn chấn chỉ người trẻ tuổi mới có, hơn nữa đầu tóc vàng óng kia, khỏi làm cho Linda liên tưởng đến mái tóc dài màu vàng nhạt của Joyley, đề phòng trong lòng tự chủ mà giảm bớt, trả lời: " sao, chủ nhà tiên sinh bình thường nghỉ ngơi tương đối sớm, bây giờ chắc là ngủ rồi, nếu như cậu muốn vào ở gấp gõ cửa gian phòng đơn ở phía đông lầu , chính là sống ở nơi đó.".

      "Tốt, rất cảm ơn ngài." Nam tử tóc vàng xong, thập phần thân sĩ khom người chào Linda, "Vậy tôi xuống trước, thực xin lỗi vừa nãy doạ đến ngài, ngài cũng mau nghỉ sớm —— A, thực đáng chết, tôi còn chưa báo danh tính, xin chào, tôi là Eugene, sau này hẳn ở nơi này đoạn thời gian.".

      Linda gật đầu: "Chào cậu, tên của tôi là Linda.".

      "Rất hân hạnh được biết ngài, Linda phu nhân." Eugene lần nữa khom người chào Linda, sau đó cầm lấy chiếc ô lớn màu đen trong góc, xoay người xuống lầu.

      Mãi đến sau khi y rời , Linda mới bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó —— Khoan ! Che ô màu đen? Khi nãy phải Joyley chạy tới với , gặp được người xa lạ chưa từng thấy qua bao giờ cũng cầm ô dù màu đen sao? Hơn nữa dáng vẻ bề ngoài của y so với Joyley miêu tả thực rất giống...

      Chẳng lẽ y chính là nam nhân mà Joyley nhìn thấy trong hẻm ? Kỳ quái, làm sao có thể trùng hợp như vậy, lúc chạng vạng Joyley mới thấy qua y lần, bây giờ y liền chạy tới, muốn sống cùng khu nhà với Joyley?

      Chuyện này cũng thể trách Linda đa nghi, vốn phải là người thích nghi thần nghi quỷ, nhưng mà dù sao thân thể Joyley đặc biệt như vậy, sống vài thập niên, cũng phải là xuất người đối với ôm ý đồ bất lương, bất quá bởi vì Linda ngăn trở, những người đó cuối cùng tất cả đều là bất lực trở về.

      Tuy rằng nam nhân vừa rồi biểu rất thân sĩ, nhưng dù sao cũng là người xa lạ đột nhiên xuất trong trấn, hơn nữa thị trấn bọn họ nằm ở nơi vị trí xa xôi kinh tế lạc hậu, rất ít có ngoại nhân ghé thăm, vì thế Linda thể phòng bị y.

      nghĩ, nếu người nam nhân này có ý đồ với Joyley, vậy tuyệt đối để cho y đạt được mục đích!

      Linda bên suy tính, bên vừa thò đầu qua cửa sổ hành lang nhìn xuống dưới, quả nhiên nhìn thấy nam tử tên là Eugene kia đứng ở lầu cùng chủ nhà tiên sinh gì đó.

      Bốn bề yên tĩnh, bởi vậy có thể nghe ràng nội dung cuộc đối thoại của họ:

      Eugene: "Xin lỗi, muộn như vậy còn quấy rầy ngài, tôi là từ nơi khác đến, muốn ở lại thôn trấn này thời gian, biết nơi này của ngài còn phòng trống ?".

      Chủ nhà tiên sinh ngáp cái: "Lầu hai có, bất quá chỉ còn phòng xép dành cho người, gia cụ đầy đủ, có cung ứng nước nóng, tuy nhiên có Internet, tháng hai ngàn đồng tệ, cậu có thuê ?".

      "Phòng xép người sao? Ngô... Hình như có hơi , tôi muốn thuê nơi lớn chút, biết ngài còn gian phòng nào lớn hơn nữa ? Tôi có thể đưa thêm tiền.".

      Gian phòng lớn hơn có nghĩa là càng nhiều tiền thuê, chủ nhà tiên sinh đương nhiên suy xét, nhưng mà rất nhanh nhíu mày: "Lầu ba có rất nhiều phòng lớn còn trống, nhưng mà...".

      Nhưng mà đó là nơi ở của Joyley và Linda a! Cho đến nay, vì bảo vệ Joyley, từ trước đến giờ lầu ba vẫn cho khách thuê nào khác ở. Tuy rằng chủ nhà rất muốn kiếm tiền, nhưng mấy năm nay Joyley khờ dại thiện lương giúp rất nhiều việc, thể thấy có tiền liền thèm bận tâm đến , bởi vậy khoát tay: " nên nên, chỉ có lầu hai có gian phòng, cậu muốn thuê thuê, thuê lữ quán ở trung tâm thôn trấn nghỉ đêm .".

      Eugene tuy có chút chần chờ, nhưng sau khi suy tính phen vẫn gật đầu: "Được rồi, vậy tôi thuê gian phòng ở lầu hai.".

      "Thuê bao lâu?".

      Eugene suy tư chốc lát, nở nụ cười sáng lạn với chủ nhà: "Trước tiên thuê tháng .".

      Linda nghe xong đoạn đối thoại của bọn họ, tựa hồ cũng phát ra có chỗ nào đúng, có lẽ, nam nhân này chỉ đến trấn này để du lịch thôi? từng thấy qua những lữ khách như vậy. Nếu quả thực đúng như vậy, có gì phải lo lắng.

      Bất quá vì để phòng ngừa vạn nhất, vài ngày sau tốt nhất vẫn nên tìm cơ hội thăm dò y chút.

      ***

      Buổi trưa ngày hôm sau, Clare, cháu của Linda, mang theo chồng trở về ăn cơm trưa.

      Vừa vặn lúc chủ nhà ngồi trước cửa phòng ở lầu giặt quần áo, Clare lễ phép chào hỏi chủ nhà tiên sinh, rồi lôi kéo chồng lên lầu, thời điểm vừa đến lầu hai bắt gặp bóng dáng về hướng ngược lại.

      Vốn nghĩ đó là khách thuê khác sống ở lầu hai, mặt mang theo tươi cười muốn chào hỏi, nhưng mà vừa ngẩng đầu, lại kinh ngạc phát , người nam nhân trước mắt này chưa từng thấy qua.

      Hơn nữa, càng quan trọng hơn là, ... có bộ dạng thực soái a!

      Clare khỏi ngơ ngác nhìn chằm chằm vị nam tử tóc vàng trong hai giây, cho đến khi đối phương tươi cười chào hỏi : "Xin chào, tôi là khách thuê mới tới đây, tôi tên Eugene.".

      "A! Nga nga ngài khoẻ, tôi là Clare, là cháu của Linda nãi nãi, còn đây là chồng của tôi.".

      Nụ cười mặt nam tử tóc vàng lập tức càng thêm sáng lạn hơn: " ra là cháu của Linda phu nhân, rất hân hạnh được biết hai người, hai người cầm đồ có vẻ rất nặng, có cần tôi hỗ trợ ?".

      Clare bị nụ cười của y chiếu sáng đến đỏ mặt, muốn đáp lại, nhưng tiếp theo lại bị chồng đen mặt đem Clare lôi , thầm: " cần! Cảm ơn! Vợ, mau, bà nội đợi đến phát hoả rồi!".

      Clare chỉ có thể bất đắc dĩ bị chồng túm lên lầu ba, Eugene nhìn hai người bước nhanh rời , tựa hồ cũng để ý, chỉ mỉm cười, tiếp tục xuống lầu dưới.

      Clare và chồng cùng nhau bước vào cửa nhà, sau khi chào hỏi bà nội, đợi được cất hành lý của mình , vội vàng muốn đến cách vách tìm người: "Joyley đâu Joyley đâu? ấy có ở nhà ?".

      Linda bất đắc dĩ trừng mắt liếc cháu cái, ý đồ đem giữ lại: "Đương nhiên là có, bây giờ là ban ngày, ấy thành ngốc ở nhà còn có thể chỗ nào? Cháu đứng lại, cầm cái gì trong tay đó? Cháu lại muốn ấy giúp cháu làm cái gì?".

      Clare nhếch miệng cười tiếng: "Cháu nghĩ ra được vài kiểu thủ công mới rất đẹp, Joyley lại khéo tay, cháu muốn nhờ ấy giúp cháu làm chút, đến khi làm xong đẩy xe bán kiếm được ít tiền, cháu chia cho Joyley.".

      Clare là người nữ nhân khôn khéo, nhưng phải cái loại khôn khéo khiến cho người ta chán ghét, chỉ là nếu có thể từ bên cạnh lợi dụng được chút gì đó, tuyệt đối lợi dụng triệt để, tuy rằng từ nhà nãi nãi dọn ra ngoài sống, nhưng lại chọn thuê căn phòng ở khu khác của thôn trấn sống cùng chồng, tiền sinh hoạt mỗi tháng là dựa vào bản thân thiết kế đồ thủ công kiếm được.

      Linda tỏ vẻ đồng ý : "Joyley cần tiền, phải tất cả tiền kiếm được ấy đều cho cháu hết sao! Chuyện này xảy ra rất nhiều lần rồi, cháu biết xấu hổ đến mức khiến người ta nhiều lần đem sức lao động miễn phí ra giúp mình à?".

      Clare gãi gãi đầu: " ấy lấy tiền nhưng số tiền kiếm được kia đồng cháu cũng có xài, tất cả đều đặt ở chỗ này, để bà giúp ấy tiết kiệm a! Được rồi nãi nãi, vào ban ngày Joyley ngồi mình trong phòng nhàm chán như vậy, để cho ấy làm chút ít đồ thủ công cũng có thể tiêu khiển chút nha.".

      vừa xong, gấp gáp xách túi lớn túi chạy ra cửa, Linda cuối cùng vẫn thể nào đem cháu ngăn cản, chỉ có thể mở to mắt nhìn gõ cửa phòng cách vách: "Thùng thùng thùng! Joyley Joyley, có ngủ ?".

      Trong phòng rất nhanh truyền đến trận tiếng bước chân rất nhàng: "Clare, là sao?".

      "Đúng nha, tôi lại nghĩ ra số mẫu thủ công mới, có thể giúp tôi làm được ?".

      Từ trong phòng, Joyley rất vui vẻ : "Được nha được nha! chờ chút, tôi chuẩn bị sau đó ra mở cửa cho .".

      Vài giây sau, đằng sau cánh cửa lại truyền ra những tiếng bước chân vụn, Joyley ở bên trong cẩn thận mở của ra, Clare chắn tại chỗ khe cửa tận lực che khuất ánh nắng, sau đó nhanh chóng lắc mình vào .

      Trong phòng của Joyley chỉ có ngọn đèn ảm đạm, vì ngăn cản ánh nắng, giờ này khắc này, cả người bọc lớp chăn nhung thiên nga dày, đầu mang cái mũ che nắng rất lớn, chờ sau khi Clare đóng chặt cửa, (Joyley) lập tức giống như con sóc nhào lên ôm lấy (Clare): "Clare! lâu gặp, tôi rất nhớ !".

      Clare ôm Joyley mập mạp, thở dốc : "Tôi cũng nhớ . Hô... trước tiên đem chăn cởi ra, thực nặng, tôi đỡ nổi !".

      "Nga nga!" Joyley vội vàng buông ra, đem chăn trói buộc người ném xuống giường , mắt to sáng ngời trong suốt nhìn Clare, "Bản vẽ ở đâu? Mau đưa tôi nhìn xem!".

      Clare cười đem cuốn tập trong túi áo đưa cho , ngồi xuống bàn tròn ở bên giường, : “Tôi thấy trấn có tiệm bán dây leo, liền mua ít để ở trong cái túi xách này, tôi đưa bản vẽ cho , dùng dây leo bện trước cái khuôn cho tôi nhìn thử xem, được ?".

      Vừa dứt lời, Joyley ngồi đầu giường chiếu bản vẽ nhanh chóng bện ra cái giỏ hình trái tim, giơ lên trước mặt Clare, đôi mắt to màu xanh lam chớp chớp, nghiêng đầu hỏi: "Là thế này phải ?".

      Tuy rằng sớm nhìn được tốc độ làm thủ công nhanh như gió của Joyley, nhưng mỗi lần nhìn thấy, Clare vẫn như cũ ngừng hâm mộ, gật gật đầu: "Ân ân, đây chính là hiệu quả mà tôi mong muốn! Joyley lợi hại, tay tôi quá vụng về, chỉ có thể vẽ rồi vẽ, căn bản bện ra được, tôi thực hâm mộ nga...".

      Joyley chân thành cười cười: " quan hệ, có tôi nha! muốn cái gì đều có thể vẽ ra, mang đến đây tôi giúp làm!" xong, chỉ dùng tốc độ có vài giây ngắn ngủi bện được cho Clare cái giỏ hoàn chỉnh.

      Clare nhịn được xoa xoa đầu Joyley: "Joyley quá tuyệt vời! Cảm ơn ! Chờ đến khi giỏ này bán được giá, tôi và chia mỗi người năm phần.".

      Joyley lắc đầu ôm đầu gối ngồi ở bên giường, đem cằm hơi nhọn gối lên đầu gối: "Tôi cần tiền đâu, cứ giữ , sau này và chồng còn muốn sinh con, nuôi con cần rất nhiều tiền.".

      Clare có chút cảm động, lại có chút đau lòng cho : "Nhưng mà rồi ngày cũng kết hôn sinh con nha, chẳng lẽ muốn lưu lại ít cho mình sao?".

      tới đây, thần sắc Joyley lập tức có chút khổ sở: "Nhưng mà tôi đến giờ vẫn tìm được người đồng dạng giống như tôi...".

      Nghe như vậy, ánh mắt Clare hơi loé lóe lên: "Khụ... Vì cái gì nhất định phải tìm người giống như , tìm người giống như chúng tôi được , chỉ cần để ý thân thể tương đối đặc biệt của là được!" đến đây, Clare bỗng nhiên nhớ tới người vừa mới gặp ở cửa cầu thang, hưng phấn , "A! Đúng, có vị khách thuê mới chuyển tới nơi này, biết ? Là nam nhân trẻ tuổi, bộ dạng nhìn thực soái, từ cái nhìn đầu tiên nhìn thấy là tôi bị mê hoặc rồi! Hại cả mặt lão công tôi đều đen lại, ha ha ha! Tôi nhìn diện mạo của chắc là khoảng hai mươi tuổi, hai người tuấn nam mỹ nữ, nếu hợp lại ở chung chỗ thực rất xứng đôi, có thể cùng nhận thức mà, cần cả ngày chui rúc ở trong nhà.".

      "Nhưng mà tất cả nam sinh trong trấn đều biết tình huống xuất tôi, có ai nguyện ý cùng tôi ở chung chỗ." Joyley ủy khuất khịt khịt mũi.

      Con mắt của Clare đảo quanh, bỗng nhiên ý tưởng lóe lên trong đầu: "Gương mặt nam nhân vừa rồi nhìn rất xa lạ, ở trong trấn tôi chưa từng thấy qua, chắc chắn là từ nơi khác đến, khẳng định biết tình huống của ! trước tiên cứ gạt , làm quen với trước !".

      Vốn Joyley cảm thấy mệt mỏi có hứng thú gì, nhưng mà vừa nghe Clare như vậy, mãnh liệt ngồi thẳng người lại: " ... người vừa mới gặp được là nam nhân xa lạ?".

      "Đúng a! Là do tôi vừa rồi lanh mồm lanh miệng, với .".
      Joyley trừng lớn hai mắt: "Có phải ... có mái tóc màu vàng, ánh mắt màu xanh, dáng vóc trông rất cao, đúng ?"

      Clare còn chưa kịp xong, Joyley giống như con thỏ chạy ra ngoài cửa: "Ngao ngao ngao, nhất định là đại soái ca mà tôi gặp được vào tối hôm qua, tôi muốn ra ngoài gặp !".
      Last edited: 25/7/17
      Chris thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 4: Joyley động tâm

      Edit + Beta: Mễ Trùng đại nhân


      "Ai, đứng lại đó cho tôi!" Clare liều mạng kéo Joyley lại, “Bên ngoài trời nắng như vậy, tại ra ngoài rất là nguy hiểm! quên rằng tháng trước bị mặt trời chiếu có bao nhiêu đau khổ sao?".

      Vào ngày chạng vạng nào đó của tháng trước, Joyley cưỡng lại được dụ hoặc của thái dương, nghĩ thừa dịp lúc mặt trời lặn ra ngoài nhìn cái, nhưng mà vừa mới mở cửa ra, cánh tay bị ánh nắng chiếu vào phỏng lớp da lớn, đau đến mức kêu ngao ngao, ở dưới đất lăn qua lăn lại, tốn hơn mười phút, những vết thương kia mới toàn bộ khép miệng, sau này còn bị Linda hung hăng giáo huấn trận, ngại nhiều năm như vậy lâu rồi bị giáo huấn.

      Nghĩ tới vết thương bị ánh nắng phơi đến đau đớn kịch liệt tay, Joyley khỏi rụt cổ, đem cánh tay chuẩn bị mở cửa rút về, mặt mang theo thần sắc vội vàng cùng cam lòng: "Nhưng mà nhưng mà, tôi muốn biết người nhìn thấy hôm nay có phải là người mà ngày hôm qua tôi nhìn thấy hay nha!".

      "Nha đầu ngốc, chờ mặt trời xuống núi gặp, dù sao hôm nay ta với tôi, ta cũng là khách thuê ở nơi này, trong khoảng thời gian ngắn khẳng định chưa rời , về sau có rất nhiều thời gian có thể nhận thức ta, cái này phải vội nha." Clare khuyên nhủ.

      Suy nghĩ kĩ! Joyley đành phải gật gật đầu, ngồi lại bên giường của mình: "Nhưng mà ngày hôm qua tôi nhìn thấy ấy, cảm thấy ấy rất rất soái, ấy còn cười với tôi nữa! Chad cười rộ lên cũng có đẹp trai bằng ấy đâu, đó!".

      Chad chính là soái ca bartender qua đời nhiều năm mà Joyley từng thầm mến, Clare nghe Joyley như vậy, lập tức kinh ngạc mở to hai mắt: "Ai nha nha, quen biết nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên tôi nghe được người đàn ông khác bộ dạng so với Chad còn đẹp trai hơn! Hắc hắc hắc, đây có phải là nhất kiến chung tình với ta rồi ?".

      Joyley khỏi lấy tay che hai má nóng lên, gấp gáp giải thích: "... phải đâu, chỉ là tôi cảm thấy ấy cười rộ lệ rất mê người, quả thực là giống y hệt minh tinh điện ảnh...".

      Clare cười to ha ha, đưa tay vỗ vỗ bả vai Joyley: "Được rồi được rồi, tôi hiểu, yên tâm, nam nhân tốt như vậy đương nhiên nên để dành cho Joyley nhà chúng ta, thể để khác đoạt ! Đợi buổi tối mặt trời hạ xuống, tôi mang ra ngoài gặp gỡ làm quen với ta, thế nào?".

      Joyley có chút ngại ngùng, rồi lại hưng phấn gật gật đầu, nhưng sau đó lại bắt đầu do dự: "Nhưng mà Clare, tôi... tình trạng thân thể của tôi, tôi muốn gạt ấy, bởi vì tôi cảm thấy chuyện này đối với ấy thực công bằng.".

      Clare gật gật đầu: "Đương nhiên đương nhiên, tôi cũng phải kêu gạt ta cả đời, tôi chỉ , thời điểm hai người vừa mới quen biết, cần thiết phải đem chân tướng lập tức cho ta nha, ta phải là người trong trấn, khẳng định bị dọa! Vạn nhất trực tiếp bị dọa chạy làm sao nào đây? Cho nên chờ hai người quen thuộc hơn chút, sau khi ta đối với có chút thiện cảm, có thể tìm cơ hội ràng với ta.".

      Lời Clare nghe cũng có chút đạo lý, Joyley suy tư chút, liền gật đầu: "Cái kia... Vậy được rồi, tôi mau chóng tìm cơ hội thích hợp cho ấy biết.".


      Clare nhịn được sờ sờ đầu Joyley: "Joyley ngoan nhất! Được rồi, vậy tôi trước, bà nội chờ tôi về ăn cơm trưa, buổi chiều lại tới tìm chơi.".

      "Uh, tốt!" Joyley gật gật đầu, níu níu tay áo Clare, : “Clare Clare, Tiểu Linda làm bánh mì hương tỏi cho hai người ăn ngon lắm, ... nhất định phải ăn nhiều chút a!".

      Nhìn bộ dạng ủy khuất hề hề nuốt nước miếng của , Clare buồn cười nhịn được: "Được được, tôi biết, tôi nhất định thay ăn nhiều thêm mấy miếng, yên tâm .".

      "Uh, nhất định phải đem phần của tôi ăn luôn!" Joyley bọc chăn nhung thiên nga, bên dặn dò bên hộ tống Clare ra cửa.

      Clare rồi, Joyley lần nữa nằm lên giường , nhìn những hoa văn phức tạp trần nhà, trong đầu bắt đầu tưởng tượng lại tình cảnh tối hôm qua nhìn thấy nam tử tóc vàng kia trong mưa, y cười rộ lên rực rỡ như vậy, Joyley suy nghĩ chút, mặt hơi hơi đỏ lên, đem đầu chôn vào trong chăn.

      Thời gian buổi chiều bởi vì Joyley nằm miên man suy nghĩ nên trôi qua rất nhanh, vừa mới sáu giờ, gấp chờ nổi mà ngồi xổm bên cửa chờ đợi, lỗ tai chú ý lắng nghe những tiếng động vang lên ngoài cửa, vẫn cứ luôn chờ như vậy, cho đến khi tiếng bước chân của Clare từ cách vách truyền tới: "Thùng thùng thùng! Joyley, mặt trời xuống núi, có thể ra ngoài rồi!".

      Joyley lập tức "Cạch" cái đứng lên mở cửa, định chạy ra ngoài, Clare nhanh tay ngăn lại: "Từ từ, để tôi giúp trang điểm chút, lần đầu tiên chính thức gặp mặt, phải để lại cho ta ấn tượng tốt nha.".

      "Nga... Đúng nga!" Joyley gật gật đầu, "Vẫn là Clare hiểu biết nhiều a!".

      Clare cười với cái, vào trong phòng Joyley, ngẩng đầu nhìn chung quanh, khỏi thở dài : "Ai, trong phòng phải là có đèn điện sao? Vì cái gì bao giờ mở đèn lên? Tôi nhớ chỉ thể phơi nắng thôi mà, ngọn đèn đối với có ảnh hưởng gì, trong phòng này luôn tối đen như mực, cảm thấy khó chịu sao?".

      Joyley gãi gãi đầu: "Thời điểm trước khi sinh ra, hồi đó có tồn tại loại đồ vật thần kỳ gọi là đèn điện này đâu! Cho nên tôi mới có thói quen dùng đèn dầu.".

      Clare bất đắc dĩ thở dài: "Nhìn mặt trẻ như vậy, khiến tôi luôn quên rằng kỳ và tôi có khác biệt rất lớn! Được rồi, mau bật đèn lên, nếu tôi nhìn thấy đâu.".

      "Ân ân!" Joyley vui vẻ gật gật đầu, giống như con thỏ nhảy nhót chạy mở đèn, sau đó trở về ngồi trước bàn trang điểm cũ kỹ của mình, mắt long lanh nhìn chằm chằm Clare.

      Clare giúp chải đầu, rồi lại trang điểm chút, nhìn dung mạo mỹ lệ của Joyley ở trong gương, khỏi hâm mộ mà nhéo nhéo má của : "Joyley lớn lên xinh đẹp, nếu sau này tôi cũng sinh được đứa con xinh đẹp giống tốt rồi.".

      Joyley sáng lạn cười cười, xoay người ôm lấy Clare, ở người cọ cọ: "Nhất định là có thể! Clare, cũng rất xinh đẹp nha!”.

      "Ha ha, vậy cảm ơn lời chúc lành của ! Được rồi chúng ta mau thôi, cũng biết soái ca kia tại có ở nhà ." Clare xong, lập tức lôi kéo Joyley ra cửa, Linda ở cách vách nhìn hai người gấp gáp rời , khỏi dặn dò theo: "Chạy chậm chút, hai người muốn đâu vậy?”.

      Clare lo lắng nãi nãi yên tâm, bởi vậy đem chuyện hai người muốn tìm soái ca ra, chỉ đơn giản hồi đáp: "A, cháu đưa Joyley ra ngoài chút, về ngay mà.".

      xong, liền lôi kéo Joyley xuống lầu hai, Clare đối với những khách thuê phòng ở nơi này đều rất quen thuộc, lúc trước lầu hai chỉ có gian phòng trống, vị soái ca kia khẳng định chính là sống ở đó, bởi vậy và Joyley thẳng tới trước cửa gian phòng nằm trong góc kia, đưa tay gõ cửa: "Thùng thùng thùng, xin hỏi có ai ở trong ?”.

      Joyley khẩn trương đến hô hấp cũng ngừng lại, lắng nghe động tĩnh sau cánh cửa, nhưng mà trong phòng rất im lặng, hai người chờ lúc cũng nghe được có tiếng đáp lại. Clare gõ cửa thêm lần nữa, nhưng mà vẫn có ai lên tiếng trả lời.

      "Ngô, bên trong tắt đèn, hẳn là ta ra ngoài rồi..." Clare phân tích.

      "Vậy à." Joyley gật gật đầu, trong lòng có chút tiếc nuối, nhưng rất nhanh sau vui vẻ cười, "Ngô, thôi, Clare bằng chúng ta ra quảng trường trấn dạo , chợ đêm rất thú vị, chừng chờ đến khi chúng ta trở về, ấy cũng có ở nhà.”.

      Clare suy nghĩ, gật đầu: "Cũng chỉ có thể như vậy. Ai, ngại quá! Joyley, ràng tôi đồng ý đưa đến làm quen với soái ca, vậy mà...”.

      Joyley cầm cánh tay Clare lắc lắc: " sao đâu, giống như , dù sao tại ấy sống ở đây, tôi lúc nào cũng có thể làm quen với ấy nha.”.

      Clare xoa xoa gương mặt bánh bao của Joyley, hai người định xuống lầu, nhưng lúc xoay người lại, đột nhiên phát người vô thanh vô thức đứng sau lưng họ từ lúc nào!

      "Má ơi!" Sắc trời vốn tối, Clare lập tức bị dọa đến gào lên tiếng, nhưng khi định thần nhìn lại, phát , ai! Đây phải là soái ca buổi sáng gặp được sao?

      “Xin lỗi, dọa đến hai người sao?" Nam tử tóc vàng nở nụ cười xin lỗi với hai , "Tôi vừa mới lên lầu hai, nhìn hai người đứng ở trước cửa, cho nên hơi sửng sốt chút, thực xin lỗi Clare phu nhân [*], tôi hẳn là nên lên tiếng gọi trước.”.

      [*] Edit giải thích: nguyên văn ghi là Clare nữ sĩ, tính chuyển thành tiểu thư, nhưng mà Clare có chồng rùi, cho nên để phu nhân, nghe có già quá hông ta?!

      "A, sao đâu sao đâu." Clare vội vàng lắc đầu.

      " đến tìm tôi à? Có chuyện gì cần tôi hỗ trợ sao?" Đối phương dùng giọng điệu rất ôn hòa dò hỏi.

      Con ngươi của Clare đảo quanh, vội vàng : " có, chỉ là bằng hữu của tôi nghe nơi này có vị khách thuê mới tới, liền nghĩ đến phải cùng nhận thức chút, tên ấy là Joyley, sống ở lầu , Joyley, đây chính là khách thuê tôi mới gặp sáng nay mà tôi với .".

      xong, Clare nhàng nhéo nhéo tay Joyley, mục đích là muốn nhắc nhở Joyley nên chủ động chào hỏi người ta, nhưng mà nhéo hồi lâu chút phản ứng cũng có, Clare khỏi quay đầu liếc mắt nhìn Joyley cái, lúc này mới phát nha đầu này cả mặt đỏ giống như trái cà chua chín!

      Joyley mặt mũi đỏ ửng, ngây ngốc nhìn nam nhân tóc vàng soái khí đầy người, khẩn trương đến nổi chữ.

      Đối phương nhìn bộ dạng này của , thiện ý mỉm cười: "Chào , Joyley tiểu thư, tôi là Eugene, nếu như tôi nhớ lầm, đêm qua chúng ta gặp mặt.".

      "A? ra hai người gặp qua? Ha ha ha, hai người quả nhiên có duyên phận a!" Clare tận lực sắm vai Hồng nương, vừa vừa dùng ánh mắt ra dấu với Joyley: Tiểu ngu ngốc, đừng ngẩn người nữa, chủ động với ta vài câu a!

      Joyley bị Clare dùng ánh mắt ngâm hồi lâu, lúc này mới miễn cưỡng lấy lại tinh thần, nhìn Eugene lắp bắp : " ... cũng khỏe! Rất hân hạnh được biết .".

      "Thực xin lỗi, ngày hôm qua thể chính thức chào hỏi với , lúc ấy tôi nhìn thấy chỉ dùng vài giây là leo được lên cây, ách... nhất thời có chút kinh ngạc.".

      Tâm Joyley lập tức "Đông" tiếng, đúng... đúng rồi! Thể năng của mình so với những người khác tốt hơn nhiều, theo lý mà , 20 tuổi bình thường có khả năng dùng vài giây là trèo lên thân cây nha! Sao lại quên mất chuyện này! Xong, chẳng lẽ... chẳng lẽ ấy cảm thấy mình giống như con quái vật?

      End chương 4.
      Chris thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 5: Joyley dạo chợ đêm

      Editor+Beta-er: Mễ Trùng đại nhân

      “A ha ha, cái kia, Joyley nhà chúng tôi ấy từ ham chơi hoạt bát, thường xuyên leo cây, tứ chi rất phát triển! Cho nên mới có thể leo nhanh như vậy...!" Clare căng da đầu giải thích.

      May mắn Eugene hình như cũng đem chuyện này để trong lòng, chỉ cười cười: “Ân, khi tôi còn cũng thường xuyên nghịch ngợm như vậy, bất quá sau khi lớn lên còn leo cây nữa, cho nên tay chân của Joyley tiểu thư tại còn linh hoạt như vậy, khiến tôi kinh ngạc.”.

      Joyley thực muốn khóc. Ô ô ô, được rồi, tuy rằng ấy coi mình là quái vật, nhưng mà hình như ấy lại coi mình là điên điên khùng khùng nha! Làm gì có con nhà ai hơn hai mươi tuổi rồi mà khi rảnh rỗi có việc gì làm còn leo cây, ô ô ô! Xong rồi xong rồi, hình tượng của mình bị hủy hoại rồi!

      Clare cũng muốn phát điên, uổng công vừa nãy còn tỉ mỉ giúp Joyley hóa trang thành thực nữ, xem ra tại căn bản là dùng được rồi!

      Nếu ấn tượng đầu tiên này thể thành lập tốt, Clare quyết định nên rút lui trước, : “A ha ha, rất hân hạnh được biết , chúng tôi trước, lần sau chuyện tiếp!".

      xong lập tức lôi kéo Joyley muốn nhanh chóng rời khỏi nơi xấu hổ này, ai ngờ Eugene lại mở miệng: “A, xin chờ chút. Tôi có chuyện muốn nhờ hai người giúp đỡ, biết... hai người có phiền ?".

      Đôi mắt của Clare ngay tức khắc sáng ngời, dừng bước chân: “Chuyện gì, ?”.

      Eugene mang theo xin lỗi : “Tôi vừa mới tới thị trấn này, đối với tình huống trong trấn có nhiều hiểu biết, cho nên… tôi muốn tìm ai đó đưa tôi ra ngoài làm quen hoàn cảnh trấn chút, biết hai người có thể tìm hướng dẫn viên du lịch trong trấn dẫn tôi ra ngoài dạo được ? Tôi trả phí hướng dẫn du lịch.".

      Clare nhanh tay đẩy Joyley ra: “Để Joyley đưa ! ấy thường xuyên dạo trong thị trấn, rất thích hợp làm người dẫn đường cho .”.

      Eugene hơi hơi nhướng mày, tựa hồ suy xét: “Như vậy có thể chứ? Có phiền Joyley tiểu thư hay ?".

      Joyley ngây người lúc, sau đó vội vàng lắc đầu: “ , phiền toái, vừa lúc tôi cũng muốn ra chợ đêm dao, chợ đêm ở trấn của chúng tôi rất náo nhiệt, ... muốn cùng tôi ?".

      "Vậy sao? tốt quá!” Eugene lộ ra thần sắc cảm kích, “Vậy phiền Joyley tiểu thư, về phần phí hướng dẫn du lịch , xin hỏi muốn bao nhiêu?".

      , cần tiền! Tôi chỉ là đưa chuyến, vì sao lại lấy tiền của ?" Joyley xua xua tay, Clare bên cạnh sợ bỏ qua cơ hội, vội vàng : “Nếu như vậy hai người mau nhanh thôi, 10 giờ là chợ đêm kết thúc rồi, tôi… nhà tôi còn có chút việc, hôm nay thể cùng hai người.".

      Eugene gật gật đầu: “Được, vậy cảm ơn hai . ".

      Vì thế hai người di chuyển theo phương hướng chợ đêm tới.

      Mặt trời vừa mới xuống núi lâu, vì thế nên người đường vẫn còn rất nhiều, Joyley dẫn Eugene về phía trước, dọc đường , gặp được rất nhiều người nhiệt tình chào hỏi Joyley: "Xin chào Joyley, lại ra chợ đêm dạo hả? Di, người đằng sau là ai vậy? Nhìn lạ mặt a.”.

      Thế nên Joyley mỉm cười giải thích cho mọi người: “Là khách thuê mới tới ở lầu nhà tôi, ấy gọi là Eugene nga!”.

      “Nga nga, tiểu tử này lớn lên thực tuấn tú! Tôi lâu chưa thấy qua gương mặt mới……”.

      Eugene phía sau , nhìn cùng những người khác nhiệt tình giao lưu, khoé môi khỏi hơi hơi cong lên, chờ sau khi trò chuyện xong, liền lại gần : "Joyley tiểu thư, xem những người trong trấn đều rất thích . ".

      Ngao ngao ngao, đây là ấy khích lệ mình sao? Phải phải ! Joyley đỏ mặt kích động, chân thành : “Tôi… tôi cũng rất thích nơi này, bọn họ đều là người tốt, đối xử với tôi rất tốt!”.

      Nghe được lời , ánh mắt Eugene hơi tối lại giây, tiếp theo y cười: “Phía trước chính là chợ đêm sao?”.

      Truyện được đăng tại Mễ Trùng Động và *******************.

      “Ân ân, là nó!” Joyley gật đầu, vừa nhắc đến chợ đêm mình thích nhất, Joyley ngay lập tức quên mất khẩn trương khi ở chung với Eugene : “Mỗi buổi tối ở nơi đó đều rất náo nhiệt, cái gì cũng có bán! Tỷ như đồ ăn nha, hàng mỹ nghệ làm bằng tay nha, chơi rất vui, mau theo tôi, để tôi giới thiệu cho .”.

      “Được.” Eugene nhanh chân bước theo, Joyley thuần thục đem từng quán ăn vặt ở chợ đêm giới thiệu cho y: "Lão bản ở đây làm hotdog ăn ngon nhất, mỗi ngày đều có rất nhiều người tới xếp hàng mua; gà rán và khoai tây chiên ở tiệm này cũng rất thơm, nhìn thấy màu vàng rực rỡ của tụi nó rất muốn ăn đúng ? Còn có thịt nướng của tiệm này, tôi dám khẳng định đây tuyệt đối là thịt nướng là ăn ngon nhất thế giới!”.

      Lão bản nghe được Joyley khích lệ đồ ăn mình làm như
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 5: Joyley dạo chợ đêm

      Editor+Beta-er: Mễ Trùng đại nhân

      “A ha ha, cái kia, Joyley nhà chúng tôi ấy từ ham chơi hoạt bát, thường xuyên leo cây, tứ chi rất phát triển! Cho nên mới có thể leo nhanh như vậy...!" Clare căng da đầu giải thích.

      May mắn Eugene hình như cũng đem chuyện này để trong lòng, chỉ cười cười: “Ân, khi tôi còn cũng thường xuyên nghịch ngợm như vậy, bất quá sau khi lớn lên còn leo cây nữa, cho nên tay chân của Joyley tiểu thư tại còn linh hoạt như vậy, khiến tôi kinh ngạc.”.

      Joyley thực muốn khóc. Ô ô ô, được rồi, tuy rằng ấy coi mình là quái vật, nhưng mà hình như ấy lại coi mình là điên điên khùng khùng nha! Làm gì có con nhà ai hơn hai mươi tuổi rồi mà khi rảnh rỗi có việc gì làm còn leo cây, ô ô ô! Xong rồi xong rồi, hình tượng của mình bị hủy hoại rồi!

      Clare cũng muốn phát điên, uổng công vừa nãy còn tỉ mỉ giúp Joyley hóa trang thành thực nữ, xem ra tại căn bản là dùng được rồi!

      Nếu ấn tượng đầu tiên này thể thành lập tốt, Clare quyết định nên rút lui trước, : “A ha ha, rất hân hạnh được biết , chúng tôi trước, lần sau chuyện tiếp!".

      xong lập tức lôi kéo Joyley muốn nhanh chóng rời khỏi nơi xấu hổ này, ai ngờ Eugene lại mở miệng: “A, xin chờ chút. Tôi có chuyện muốn nhờ hai người giúp đỡ, biết... hai người có phiền ?".

      Đôi mắt của Clare ngay tức khắc sáng ngời, dừng bước chân: “Chuyện gì, ?”.

      Eugene mang theo xin lỗi : “Tôi vừa mới tới thị trấn này, đối với tình huống trong trấn có nhiều hiểu biết, cho nên… tôi muốn tìm ai đó đưa tôi ra ngoài làm quen hoàn cảnh trấn chút, biết hai người có thể tìm hướng dẫn viên du lịch trong trấn dẫn tôi ra ngoài dạo được ? Tôi trả phí hướng dẫn du lịch.".

      Clare nhanh tay đẩy Joyley ra: “Để Joyley đưa ! ấy thường xuyên dạo trong thị trấn, rất thích hợp làm người dẫn đường cho .”.

      Eugene hơi hơi nhướng mày, tựa hồ suy xét: “Như vậy có thể chứ? Có phiền Joyley tiểu thư hay ?".

      Joyley ngây người lúc, sau đó vội vàng lắc đầu: “ , phiền toái, vừa lúc tôi cũng muốn ra chợ đêm dao, chợ đêm ở trấn của chúng tôi rất náo nhiệt, ... muốn cùng tôi ?".

      "Vậy sao? tốt quá!” Eugene lộ ra thần sắc cảm kích, “Vậy phiền Joyley tiểu thư, về phần phí hướng dẫn du lịch , xin hỏi muốn bao nhiêu?".

      , cần tiền! Tôi chỉ là đưa chuyến, vì sao lại lấy tiền của ?" Joyley xua xua tay, Clare bên cạnh sợ bỏ qua cơ hội, vội vàng : “Nếu như vậy hai người mau nhanh thôi, 10 giờ là chợ đêm kết thúc rồi, tôi… nhà tôi còn có chút việc, hôm nay thể cùng hai người.".

      Eugene gật gật đầu: “Được, vậy cảm ơn hai . ".

      Vì thế hai người di chuyển theo phương hướng chợ đêm tới.

      Mặt trời vừa mới xuống núi lâu, vì thế nên người đường vẫn còn rất nhiều, Joyley dẫn Eugene về phía trước, dọc đường , gặp được rất nhiều người nhiệt tình chào hỏi Joyley: "Xin chào Joyley, lại ra chợ đêm dạo hả? Di, người đằng sau là ai vậy? Nhìn lạ mặt a.”.

      Thế nên Joyley mỉm cười giải thích cho mọi người: “Là khách thuê mới tới ở lầu nhà tôi, ấy gọi là Eugene nga!”.

      “Nga nga, tiểu tử này lớn lên thực tuấn tú! Tôi lâu chưa thấy qua gương mặt mới……”.

      Eugene phía sau , nhìn cùng những người khác nhiệt tình giao lưu, khoé môi khỏi hơi hơi cong lên, chờ sau khi trò chuyện xong, liền lại gần : "Joyley tiểu thư, xem những người trong trấn đều rất thích . ".

      Ngao ngao ngao, đây là ấy khích lệ mình sao? Phải phải ! Joyley đỏ mặt kích động, chân thành : “Tôi… tôi cũng rất thích nơi này, bọn họ đều là người tốt, đối xử với tôi rất tốt!”.

      Nghe được lời , ánh mắt Eugene hơi tối lại giây, tiếp theo y cười: “Phía trước chính là chợ đêm sao?”.

      “Ân ân, là nó!” Joyley gật đầu, vừa nhắc đến chợ đêm mình thích nhất, Joyley ngay lập tức quên mất khẩn trương khi ở chung với Eugene : “Mỗi buổi tối ở nơi đó đều rất náo nhiệt, cái gì cũng có bán! Tỷ như đồ ăn nha, hàng mỹ nghệ làm bằng tay nha, chơi rất vui, mau theo tôi, để tôi giới thiệu cho .”.

      “Được.” Eugene nhanh chân bước theo, Joyley thuần thục đem từng quán ăn vặt ở chợ đêm giới thiệu cho y: "Lão bản ở đây làm hotdog ăn ngon nhất, mỗi ngày đều có rất nhiều người tới xếp hàng mua; gà rán và khoai tây chiên ở tiệm này cũng rất thơm, nhìn thấy màu vàng rực rỡ của tụi nó rất muốn ăn đúng ? Còn có thịt nướng của tiệm này, tôi dám khẳng định đây tuyệt đối là thịt nướng là ăn ngon nhất thế giới!”.

      Lão bản nghe được Joyley khích lệ đồ ăn mình làm như
      [​IMG]
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :