1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Má nó, Dương Đỉnh Phong! - Đại Ôn (Full - Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139

      Má nó, Dương Đỉnh Phong!

      Tác giả: Đại Ôn

      Convert: ngocquynh520

      Editor: MeOw + Ốc vui vẻ

      Độ dài: 52 chương

      Thể loại: đại, hài


      Giới thiệu

      Dương Đỉnh Phong : “Tên của tôi thực ra rất đơn giản, cha của tôi là Dương Đán, tuy ông là người Mỹ gốc Hoa nhưng lại cực kỳ mê tiểu thuyết kiếm hiệp, ông ấy vẫn luôn ôm ấp giấc mộng kiếm hiệp nhưng bởi vì thành tích thể thao chưa bao giờ được đạt tiêu chuẩn. Vì vậy, ông ấy đem tất cả kỳ vọng đặt vào người tôi, đặt cho tôi cái tên là Đỉnh Phong, hy vọng tôi trở thành người có thể leo lên được tới đỉnh cao nhất. Nhưng mà, ông ấy quên mất hai điều quan trọng. Thứ nhất, tôi là con , thứ hai, ông ấy mang họ Dương!”

      Nhớ lại lúc trước, luôn luôn nghĩ đến người kia, , theo đuổi .

      Cũng giống như vậy, vì muốn để cho hiểu mà từ bỏ cái ý nghĩ này, hủy hoại, vứt bỏ tình cảm, làm tổn thương .

      Thấm thoát ba năm, lần thứ hai gặp lại.

      vẫn như cũ là có khuôn mặt tròn trĩnh, chỉ là hiểu , có những thứ mà mình mãi mãi bao giờ chiếm được.


      ( Chữ 巅 diān: có nghĩa là Đỉnh trong đỉnh cao, đỉnh núi. Chữ 癫 cũng phát là diān: còn có nghĩa là Điên )​

      Các file đính kèm:

      Last edited by a moderator: 16/6/15

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 1: Dương Đỉnh Phong là GN!



      Bề ngoài của Dương Đỉnh Phong xấu, khuôn mặt thanh tú, đôi mắt trong vắt như đèn lưu ly, chiếc mũi xinh xắn, đôi môi mỏng màu hồng nhạt, nhìn chung cũng có thể được coi là mỹ nữ, nhưng bi kịch là. . . .khuôn mặt của rất tròn.

      Lúc còn bé, những dì chú bác nào vừa trông thấy mở miệng : “Ôi, dáng dấp của bé này. . . . đúng là châu tròn ngọc sáng nha!”

      từng ngốc nghếch hỏi cha mình, châu tròn ngọc sáng là gì?

      Dương Đán lại bày ra vẻ mặt trầm tư, mười phút sau, cuối cùng ông cũng đẩy gọng kính sống mũi, trả lời: “Chính là xinh đẹp như châu như ngọc.”

      Dương Đỉnh Phong nghe xong cười đến nỗi chả còn nhìn thấy hai con mắt đâu nữa.

      Mãi đến vài năm sau đó, Dương Đỉnh Phong mới hiểu được ý nghĩa của câu này, tức giận trở về tìm Dương Đán để hỏi lại chỉ thấy ông bằng cái giọng như vừa mới bừng tỉnh ngộ: “ ra, châu tròn ngọc sáng lại có ý nghĩa như vậy.”

      Lúc đó, Dương Đỉnh Phong mới biết được, khi Dương Đán còn ở Mỹ, tiếng mẹ đẻ của ông cũng giống như môn thể dục, chưa bao giờ đạt đủ tiêu chuẩn.

      Dương Đỉnh Phong nhìn Dương Đán tập trung tinh thần, say mê đọc tiểu thuyết kiếm hiệp, trầm mặc biết phải gì.

      rất muốn biết, nhiều năm như vậy, Dương Đán có thể xem hiểu được những cuốn tiểu thuyết kia gì hay sao?

      nhìn những quyển tiểu thuyết mà trong lòng cảm thấy, chúng nó rất đáng thương.

      . . . . . . . . . . . . . . .

      Dương Đỉnh Phong có mẹ, lúc Dương Đán mười bảy tuổi lên giường với phụ nữ, sau đó mang thai , người phụ nữ kia sau khi sinh ra còn thấy bóng dáng đâu nữa, từ lúc bắt đầu có trí nhớ đến nay, cũng chỉ có Dương Đán và sống nương tựa lẫn nhau.

      thể thừa nhận rằng, mặc dù tiếng mẹ đẻ của Dương Đán rất kém cỏi, đầu óc so với còn ngây thơ hơn, nhưng ông ấy người cha tốt.

      Giống như ——

      Mỗi khi Dương Đỉnh Phong thức khuya học bài đến gần sáng, Dương Đán vẫn luôn luôn nhắc nhở: “Đỉnh Phong à, tắm rửa rồi ngủ chút con, đừng thức khuya nhiều quá. Con nhìn mấy người Mỹ kia xem, vóc dáng của ai cũng đều tốt hơn con, con đừng để cho mình phải chịu thiệt thòi, về sau làm sao tranh giành đàn ông được với mấy đó được?”

      Dương Đỉnh Phong: “. . . . . . . . . . . .”

      Lại giống như ——

      Sau mỗi lần Dương Đỉnh Phong tan học về trễ, Dương Đán luôn xót xa lau nước mắt mà : “Đỉnh Phong, con dẫn cậu ta về đây cho ba xem mặt, baba phản đối hai đứa đâu.”

      Dương Đỉnh Phong hiểu, hỏi lại: “Cái gì cơ?”

      Bộ dạng của Dương Đán như kiểu con đừng hòng giấu nổi ba, “Đừng cho là ta biết, trưa nay con về trễ như vậy, chắc chắn là hẹn hò với cậu nhóc đẹp trai nào rồi. Baba hiểu mà, lúc baba bằng tuổi con có bạn rồi, yên tâm, baba chia rẽ hai người đâu.”

      Dương Đỉnh Phong trầm mặc hồi, cuối cùng cũng lên tiếng: “Ba, con cảm thấy trí tưởng tượng của ba quả rất phong phú.”

      Dương Đán: “. . . . . . . . . . .”

      . . . . . . . . .

      Sáu giờ sáng.

      Dương Đỉnh Phong từ giường lồm cồm bò dậy, mơ mơ màng màng đến nhà vệ sinh, nhìn vào mười bảy tuổi đứng trước gương, tóc tai bù xù, hai má phúng phính, con ngươi trong trẻo, cái mũi nhắn xinh xinh, hơi bĩu môi, cảm thấy mình cũng quá khó coi, nhưng cũng phải là rất đẹp.

      Dương Đỉnh Phong giơ tay xoa xoa khuôn mặt mình, bắt đầu làm vài động hóp mặt lại.

      Trái trái phải phải, đằng trước đằng sau, trái trái phải phải, đằng trước đằng sau. . . . . .

      Dương Đán còn ngái ngủ bước vào toilet, nhìn vào trong gương, thấy Dương Đỉnh Phong tự ôm mặt mình vặn vẹo, liền lập tức thanh tỉnh, giật mình : “Đỉnh Phong, cho dù mặt con có tròn, nhưng cũng đừng vì vậy mà muốn tìm cách đem nó quăng xuống đất chứ!”

      Dương Đỉnh Phong: “. . . . . . . . . . .”

      quyết định xem như Dương Đán tồn tại, cầm lấy lược, nhanh chóng cột lại mái tóc của mình thành đuôi ngựa, sau đó đánh răng rửa mặt, động tác nhanh nhẹn, lưu loát.

      Lúc ra khỏi toilet, Dương Đán đeo tạp dề bước đến bên cạnh Đỉnh Phong, tay cầm chiếc muôi, tay bưng chén cháo đậu xanh, : “Đỉnh Phong, ăn sáng con!”

      Dương Đỉnh Phong chớp mắt, đem chén cháo đậu xanh từ từ uống, hai gò má phấn nộn bởi vì động tác nhấm nháp của mà càng trở nên mượt mà.

      “Ba, con đến trường đây.”

      Dương Đán cười tít mắt, gật đầu : “Đỉnh Phong à, hãy nhớ rằng con mãi mãi là người mà ba thương nhất, cho dù mặt con có tròn thế nào chăng nữa.”

      Đỉnh Phong bị chọc đúng chỗ đau, xoay người lại, để lộ ra nụ cười cực kỳ rạng rỡ, gằn từng tiếng: “Ba, ba người đàn ông gần bốn mươi tuổi rồi, làm ơn đừng đeo tạp dề Hello Kitty để nấu ăn nữa.” xong, xoay người đóng cửa lại.

      Dương Đán thào lẩm bẩm: “ ràng mình chỉ mới ba mươi bốn tuổi thôi, cách bốn mươi vẫn còn xa xôi mà.”

      . . . . . . . . . . . .

      Thành phố A tại là mùa đông, Đỉnh Phong mặc chiếc áo lông ngắn, trông mập mạp, bên trong mặc chiếc áo len trắng cao cổ nhưng vẫn cảm thấy gió lạnh cứ ùa vào người mình.

      Lúc qua ngã tư, Dương Đỉnh Phong liếc mắt, nhìn trái phải xung quanh vòng, trông thấy có ai, liền hô lên hai tiếng, bắt đầu tung tăng nhảy về phía trước, chòm tóc đuôi ngựa ở phía sau cũng vung vẩy theo từng nhịp chân của , tạo thành những đường cong đẹp.

      Nhìn từ xa, trông linh động giống như con thỏ .

      Cuối cùng trong cơ thể cũng dâng lên tia ấm áp, cảm thấy mệt mỏi, cứ như vậy mà nhảy qua vài cái ngã tư khác nữa.

      Đột nhiên, bên cạnh truyền đến tiếng bước chân.

      Đỉnh Phong muốn dừng lại động tác, lại cẩn thận bước hụt chân, tiếp theo là oanh oanh liệt liệt ngã nằm đất, tư thế giống như con chó nằm bò.

      khóc ra nước mắt, thầm nhủ, cái người trông thấy bộ dạng này của mình phải là Tiêu Mộc đâu.

      Đáng tiếc, thực rất tàn khốc.

      cánh tay dài trắng nõn kéo từ mặt đất đứng dậy, người của Tiêu Mộc thoang thoảng mùi chanh thơm ngát khiến cảm thấy cực kỳ ấm áp.

      Đưa mắt nhìn đến khuôn mặt gần như hoàn mỹ của , mái tóc được cắt ngắn gọn gàng, chiếc cằm toát lên đường cong cương nghị, sống mũi thẳng tắp, đôi môi mỏng khép hờ, mắt phượng sắc bén như muốn hút hết tất cả mọi thứ vào bên trong. người của Tiêu Mộc luôn có loại khí chất lạnh lùng mà xa cách, khiến cho rất nhiều nữ sinh thầm mến phải chùn bước.

      Đỉnh Phong lập tức ngây người, trong lòng thầm kêu lên tiếng xong rồi, ông trời ơi, vì sao ông lại tạo ra cái cực phẩm như Tiêu Mộc cơ chứ? Để cho người mặt tròn như phải chịu đựng nỗi đau này như thế nào đây?

      Lúc còn miên man suy nghĩ, Tiêu Mộc nâng lên đôi mắt sắc bén, trong giọng mang theo nụ cười thản nhiên: “Muốn làm thỏ sao?”

      Đỉnh Phong lắc đầu, con ngươi trong vắt lóe lên tia sáng, vội vàng giải thích: “Tôi muốn làm thỏ, tôi chỉ là làm nóng cơ thể mà thôi.”

      Tiêu Mộc bất đắc dĩ cười cười, “Lần sau chú ý chút, chân có sao ?”

      Đỉnh Phong gật đầu lia lịa, trong lòng mừng thầm, điều này có nghĩa là Tiêu Mộc quan tâm đến mình đúng ?

      có việc gì đâu, xem này, phải là vẫn rất tốt sao?” Bởi vì để chứng minh mình hề bị thương, Đỉnh Phong nhấc chân đá vào chiếc ô tô bên cạnh, “Xem , cực kỳ khỏe mạnh.”

      Lại trông thấy ánh mắt của Tiêu Mộc vẫn còn nhìn đến chiếc ô tô kia.

      Đỉnh Phong cúi đầu, thấy mình giẫm lên ống quần, khiến nó trở nên méo xệch.

      khóc ra nước mắt.

      Được rồi, tại trong lòng của Tiêu Mộc, những là người thô tục mà còn là đại lực sĩ nữa.

      Đỉnh Phong đứng trước gió, gào thét trong lòng.

      bất tri bất giác theo sau lưng Tiêu Mộc, Đỉnh Phong cảm thấy cuộc đời của mình là con mẹ nó quá bi kịch, nhớ lại tình cảnh lần đầu tiên gặp , so với vừa rồi còn bi kịch hơn gấp vạn lần.

      Lúc ấy là mùa hè nóng bức, mặc mốt chiếc áo tay ngắn và chiếc quần lửng dài qua gối, cùng Lý Gia Nhạc trở về nhà, lúc ngang qua công trường thi công, Đỉnh Phong đột nhiên bị vấp phải thanh thép đặt ở giữa đường, ngã nhoài mặt đất, bi kịch nhất chính là, cách đó xa, còn có hai thùng sơn.

      Có thể tưởng tượng được, cả nửa người phía , bao gồm cả đầu của đều bị nhuộm thành màu xanh lá.

      Lý Gia Nhạc vội vàng kéo đứng dậy, chuẩn bị tìm chủ thầu của công trường này để chuyện, lại cẩn thận đâm đầu vào người qua đường, người đó nhìn thấy , đầu tiên là sửng sốt, sau đó lại cười ha ha : “ à, tuy tôi biết là trời rất nóng, nhưng tại sao lại đem dưa hấu đội lên đầu thế kia?”

      Đỉnh Phong nhất thời hóa đá, chú à, chú có thể đừng đả thương người khác có được hay ?

      Mặt tròn có lỗi gì cơ chứ!!!

      Cũng vào lúc này, Đỉnh Phong trông thấy Tiêu Mộc, cười như cười nhìn về phía , đôi mắt phượng sắc bén, trắng đen ràng, trong mắt còn lóe lên tia sáng.

      Đỉnh Phong cảm thấy mình giống như là bị thiên lôi đánh xuống.

      Người qua đường bên cạnh vẫn còn chưa ngừng cười, nhưng tại giờ phút này, Đỉnh Phong cảm thấy cả thế giới đều trở nên yên tĩnh, trong mắt chỉ còn nhìn thấy người thiếu niên kia, nhìn thấy hai con ngươi thâm trầm mà xinh đẹp.

      Mãi lúc lâu, khi Tiêu Mộc lên tiếng, mới đột nhiên tỉnh lại, khuôn mặt trở nên nóng bừng.

      làm sao vậy?” Lúc chuyện, toàn thân mang theo lạnh lùng xa cách, nhưng vẫn vì thế mà khiến cho sức quyến rũ của bị giảm bớt.

      Đỉnh Phong ngẩn người, nhìn bốn phía xung quanh, xác định là Tiêu Mộc chuyện với mình, mặt ửng đỏ: “ sao.”

      Mà Lý Gia Nhạc đứng sững sờ ở bên, lúc này mới kịp thời phản ứng, thiếu niên xinh đẹp đứng trước mắt này, phải là “Lãnh mỹ nhân” Tiêu Mộc đó sao?

      Tiêu Mộc rất nổi tiếng, nhưng nữ sinh thổ lộ với lại cực kỳ ít, chủ yếu cũng bởi vì tính tình lạnh nhạt hờ hững, toàn thân luôn toát ra lạnh lùng, khiến cho những người muốn theo đuổi chùn bước.

      Có thể , Tiêu Mộc chính là cái loại “Tiểu Liên Hoa” như lời của Chu Đôn Di , chỉ có thể đứng nhìn từ xa chứ thể xem thường.(*)

      Người qua đường rời .

      Đỉnh Phong đột nhiên cảm thấy, tình huống lúc này mà còn có tâm tình để thưởng thức mỹ nam, là tội thể tha.

      Lý Gia Nhạc kéo tay của Đỉnh Phong, ánh mắt lại liếc về phía Tiêu Mộc, cười tươi như hoa : “ thôi, chúng ta tìm chủ thầu chuyện.”

      Đúng lúc này, Tiêu Mộc lại nhanh chậm mở miệng, mắt phượng khép hờ, “Trước hết là nên giải quyết sạch vết sơn người, để sơn bám vào lâu rất khó tẩy được.”

      Lý Gia Nhạc “A” lên tiếng, tự gõ vào đầu mình, “Coi mình này, ngu ngốc.”

      xong, Lý Gia Nhạc giúp lau sạch sơn người, mà Tiêu Mộc cũng biến mất ở trong tầm nhìn của Đỉnh Phong.

      Những chuyện sau đó, Đỉnh Phong còn có thể nhớ , chỉ nhớ lúc mình trở về nhà, Dương Đán nhìn thấy bộ dạng của như vậy, khuôn mặt vốn dĩ thanh tú liền trở nên trắng bệch, bước bước dài đến bên cạnh , xót xa hỏi: “Đỉnh Phong, cho baba biết, có phải là con bị lăng nhục rồi đúng !!!!!!!!!Baba báo thù cho con!!!!!!!!!!”

      Đỉnh Phong gì, “Ba, con chỉ là bị sơn đổ vào người thôi.”



      (*) Chu Đôn Di ( 周敦頤, 1017 – 1073) là triết gia của đời Tống, sinh ở Vĩnh Châu, tỉnh Hồ Nam. Tôn xưng là Chu Liêm Khê . Ông viết cuốn sách tên là "Ái liên thuyết" ( hoa sen), trong đó có câu "Riêng ta lại chỉ thích sen, mọc từ bùn lầy mà nhiễm, tắm nước trong mà chẳng lẳng lơ, trong rỗng ngoài thẳng, chẳng rậm cành chen lá rườm rà, hương càng xa càng khiết, uy nghi ngay thẳng, chỉ ngắm được từ xa mà chẳng thể bỡn đùa."
      tiểu Viên Viên, trạch nữtrthuy thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 2: Chủ nhiệm lớp khó tính


      Dương Đán tin, vẫn kích động như cũ : “Đỉnh Phong, ba biết, ba hiểu mà, giờ phút này tâm tình của con nhất định là dễ chịu, đừng sợ, đến đây, để cho ba ôm con vào lòng, ba cho con ấm áp, ngày mai chúng ta báo cảnh sát, ba nhất định để cho tên hỗn đản đó nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.”

      Đáp lại Dương Đán là quả đấm của Đỉnh Phong.

      “Ba, con cảm thấy ba cần được yên tĩnh chút.”

      ……………..

      Cũng từ cái lần đó về sau, Đỉnh Phong bắt đầu để ý đến Tiêu Mộc, biết, sau mỗi giờ học, Tiêu Mộc thích nhất là chơi bóng rổ, biết Tiêu Mộc thích uống trà xanh, cũng biết gia cảnh nhà Tiêu Mộc khiến cho rất nhiều người ao ước thôi.

      Tiêu Mộc giống như là tia sáng rọi vào trong mắt , xâm nhập vào từng ngóc ngách trong cuộc sống của , chỉ là, đương lại hề có chút cảm động nào.

      Hôm nay chạm mặt , cũng phải là ngoài ý muốn, mỗi ngày đều cố ý qua cái ngã tư này để chờ , nhìn thấy xuất lặng lẽ theo ở phía sau.

      Chỉ là, ngờ tới, hôm nay Tiêu Mộc lại học sớm hơn bình thường.

      Đến trường học, cũng hề chào tạm biệt với Tiêu Mộc, nhanh như chớp chạy mạch lên lớp mười lăm.

      Trong lớp học vẫn chưa có nhiều người, Lý Gia Nhạc ngồi cùng bàn với lại hưởng thụ bữa sáng của chính mình, nhìn thấy Đỉnh Phong vào lớp, Lý Gia Nhạc đem sữa đậu nành và túi quẩy lớn đưa cho , trong mắt có vài phần ranh mãnh, “Long Đào đưa cho cậu này.”

      Đỉnh Phong tiện tay, ném những thứ kia vào thùng rác, trong đôi mắt to tròn có chút tức giận, nhìn chằm chằm vào Gia Nhạc : “Lý! Gia! Nhạc! Cậu là cố ý muốn xem kịch hay có phải ? Đồ của Long Đào hoa tuyệt thế gì gì đó, cậu cũng dám nhận nữa à?”

      Lý Gia Nhạc cười hô hô: “Đỉnh Phong, phải tớ , Long Đào rất tốt đó sao?”

      Đỉnh Phong trừng mắt: “Tốt cái em cậu, ta viết thư tình cho tớ, cậu cũng phải là chưa đọc qua.”

      đến chuyện này, Lý Gia Nhạc cười càng thêm vui vẻ, “Đúng đúng, Long Đào TMD rất có tài, cái câu kia viết như thế nào nhỉ. . . . . .Nghĩ tới lại thấy buồn cười, haha, ta ta trúng loại độc dược tên là mặt tròn, có thuốc nào có thể cứu chữa được.”

      Đỉnh Phong đen mặt, nguyền rủa : “Gia Nhạc, cậu mà còn nhắc đến ta lần nữa, tớ khiến cho ngực cậu thành cup A.”

      Gia Nhạc lập tức lấy tay che ngực, nhe răng trợn mắt : “Đỉnh Phong, cậu là đồ phụ nữ độc ác, cậu biết ràng tớ là cup A, vậy mà còn ra được.”

      Đỉnh Phong khoát khoát tay, khuôn mặt tròn trịa có chút bất đắc dĩ, “Đừng có khoa trương lên như vậy, tớ muốn chuyện nghiêm túc với cậu.”

      , chị đây nghe.” Lý Gia Nhạc cầm ly Coca bàn, cắm ống hút vào, nâng mắt nhìn Đỉnh Phong.

      Đỉnh Phong hơi nhíu mày : “Tớ vừa mới gặp Tiêu Mộc, vậy, tớ còn tự làm mất mặt mình, trước mặt ấy, tớ đá vào ô tô, giẫm phải ống quần, bây giờ hình tượng của tớ trong lòng ấy chắc càng ngày càng thối nát rồi.”

      Lý Gia Nhạc chống cằm, cắn cắn ống hút, nhìn nửa ngày mới hỏi: “Đỉnh Phong, cậu thích Tiêu Mộc à?”

      Suy nghĩ của Đỉnh Phong liền trở nên hỗn loạn.

      Thích sao. . . . . . . . .

      Trước năm mười ba tuổi, và Dương Đán sống ở bên Mỹ, những người đàn ông ở bên đó có ngũ quan góc cạnh rất ràng, , thân thể to lớn, sức quyến rũ khôn cùng, đều là những soái ca cường tráng, nhưng tất cả đều thể khiến cho có cái cảm giác này.

      nghĩ, chắc là mình thích Tiêu Mộc, thích cái dáng vẻ xinh đẹp lạnh lùng của .

      Đỉnh Phong kiên định gật đầu với Gia Nhạc, đôi mắt trong veo lóe lên tia sáng xinh đẹp, “Gia Nhạc, hình như là tớ thích Tiêu Mộc rồi.”

      Lý Gia Nhạc sửng sốt giây, lại đột nhiên bật lên, hưng phấn : “Đỉnh Phong, cậu quả thực là hổ danh sống ở đất nước tư bản chủ nghĩa nhiều năm như vậy, nửa điểm cũng cần che giấu.”

      Khóe miệng của Đỉnh Phong co giật, “Cuối cùng là cậu khen hay là châm chọc tớ?”

      Lý Gia Nhạc cười : “Đương nhiên là khen rồi. . . . . . . . .” dừng lại chút, chớp chớp mắt, “Đỉnh Phong, cậu quả là người cũng như tên, lúc nào cũng thích thử thách đỉnh cao.”

      “Gia Nhạc, phải làm sao để Tiêu Mộc cũng có thể thích tớ?” khuôn mặt tròn trịa của mang theo chút hoang mang.

      Lý Gia Nhạc thần thần bí bí ghé sát vào tai , “Tớ nghe , Tiêu Mộc thích ăn dưa hấu, mỗi ngày cậu cứ cho ấy ăn dưa hấu, đến lúc nào đó cậu muốn thổ lộ, Tiêu Mộc chắc chắn nhìn vào khuôn mặt của cậu, rồi sau đó gặm lên hai cái.” xong, Lý Gia Nhạc vui vẻ gõ gõ xuống bàn học.

      Đỉnh Phong xiết chặt nắm đấm, vẻ mặt u, ”Lý Gia Nhạc, bắt đầu từ ngày mai, mỗi ngày tớ đem cho cậu trái đu đủ.”

      Lý Gia Nhạc buồn bực, “Làm gì?”

      Đỉnh Phong lạnh lùng : “Để cho ngực cậu càng ngày càng lớn, càng ngày càng lớn, càng ngày càng lớn. . . . . .”

      Trong đầu của Lý Gia Nhạc xuất hình ảnh vô cùng quái dị: Giữa ngày hè, mặc áo sát nách, bởi vì thời tiết quá oi bức, thế nên liền đem bộ ngực hất lên vai, sau đó cười hì hì : “Như vậy mát mẻ hơn rồi.”

      Cả người Lý Gia Nhạc run lẩy bẩy, giơ ngón cái lên với Đỉnh Phong, : “Đủ độc ác!”

      Khóe môi của Đỉnh Phong nhếch lên, “Cám ơn!”

      Hai người chưa được mấy câu chủ nhiệm lớp có biệt danh là khuôn mặt co quắp, Trương Cường Quân tới rồi.

      Trước tiên cũng cần phải , Trương Cường Quân là người phụ nữ, hơn nữa lại là người phụ nữ ngoài ba mươi, quan trọng nhất, ấy là người phụ nữ ngoài ba mươi nhưng vẫn còn độc thân.

      Làm người phụ nữ nhiều năm được thỏa mãn dục vọng, Trương Cường Quân luôn dùng phương pháp biến thái để dạy học, khiến cho tất cả học sinh lớp mười lăm hận thể lột da róc thịt của ta.

      Sở dĩ Trương Cường Quân bị kêu là mặt co quắp, bởi vì khuôn mặt của ta vừa dài mà lại còn bị hóp vào nữa. theo cách của Lý Gia Nhạc đó chính là: Bị người ta đập cục gạch vào mặt, lại còn bị lừa đá thêm đá cho nên mới có thể phát triển hoàn mỹ giống như bây giờ.

      Đương nhiên cũng có người , ta phẫu thuật thẩm mỹ thất bại cho nên mới biến thành như vậy.

      Tóm lại, khuôn mặt kia của Trương Cường Quân. . . . . . . .đúng là co quắp .

      Trương Cường Quân vừa mới tiến vào, lớp học ngay lập tức trở nên yên tĩnh, ta đảo mắt hai vòng xung quanh lớp, dùng thanh giống như vịt đực : “ trường đưa ra thông báo, mỗi lớp cử hai người thi Olympic toán học, có bạn nào muốn tự đề cử mình hay ? Ừhm?” tiếng “Ừhm” rất có uy lực kia vừa vang lên, tất cả mọi người trong lớp đều tránh khỏi run lẩy bẩy.

      Đợi lúc lâu mà thấy ai giơ tay, từ trong lỗ mũi của Trương Cường Quân lại phát ra tiếng “Ừhm” thêm lần nữa.

      Mọi người lại run lẩy bẩy.

      Chỉ thấy, Đỉnh Phong run rẩy giơ tay.

      Đôi mắt của Trương Cường Quân sáng lên, “Được, người, Dương Đỉnh Phong!”

      Đỉnh Phong trợn tròn mắt, giọng : “Thưa , ra là em muốn. . . . . “ WC

      Chỉ thấy cái liếc mắt của Trương Cường Quân phóng tới, thân thể Đỉnh Phong ngay lập tức cứng đờ, tóc đuôi ngựa vung lên, mở to mắt, lập tức chữa lại, lưu loát : “Làm học sinh trung học năm lớp mười , học sinh lớp mười lăm, em phải tin tưởng và có nghĩa vụ tham gia cuộc thi Olympic toán học, để có thể giành được giải thưởng và thành tích xuất sắc nhất.”

      Lúc này, Trương Cường Quân mới hài lòng gật đầu, : “Mọi người nhìn bạn học Dương Đỉnh Phong xem, luôn luôn biết tự giác như thế, các em phải cố gắng học tập theo bạn ấy tốt.” xong lại theo thói quen, gãi gãi lỗ mũi bị lõm vào của mình, “Còn người nữa, em Diêu Bội Chi bổ sung , hai người hãy cố gắng tốt, làm vang danh cho lớp chúng ta.”

      Đỉnh Phong ngồi xuống, khóc ra nước mắt, nhìn đến Diêu Bội Chi cũng lộ ra vẻ mặt thống khổ giống như mình.

      Gia Nhạc vỗ vỗ bả vai của , có cảm giác vui sướng khi người khác gặp họa, : “Đừng buồn nữa!”

      Đỉnh Phong lập tức nhe răng.
      tiểu Viên Viêntrạch nữ thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 3: Khẩu vị của thầy có cần phải nặng như vậy hay ?


      Sau giờ tự học, Đỉnh Phong định tìm Diêu Bội Chi, người đồng mệnh tương liên với mình, nhưng lại trông thấy bóng dáng lén lút đứng ngoài cửa lớp, khuôn mặt tròn trịa lại lập tức xuất sầu não, đẩy bả vai của Lý Gia Nhạc, bực mình : “Long Đào lại đến nữa kìa.”

      Lý Gia Nhạc vừa nhìn thấy lại vui vẻ bật cười: “Tìm cậu đấy.”

      Đỉnh Phong lắc đầu: “Bây giờ tớ trông thấy ta cảm thấy buồn nôn.”


      Lý Gia Nhạc chỉ chỉ vào trán Đỉnh Phong, lại tiếp tục cười : “Tớ chưa từng thấy người nào như cậu vậy, cho dù Long Đào tốt, nhưng ta cũng có đầy đủ chân tay, cậu như vậy lỡ Long Đào nghe được trái tim bé kia chắc tan vỡ mất.”

      Đỉnh Phong trợn mắt nhìn Lý Gia Nhạc, mặt tròn lại càng tròn thêm, “Nếu cậu cảm thấy như vậy tớ tặng ta cho cậu đấy.”

      Lý Gia Nhạc lắc đầu : “Loại mặt hàng cực phẩm như ta tớ đây có phúc mà hưởng đâu.” xong còn cố tình bĩu môi, trong đôi mắt lên tia gian xảo, “Đến rồi kìa, cậu tự cầu phúc .”

      Đỉnh Phong nhướn mi, bày ra dáng vẻ nghiêm túc, nhìn về nam sinh chậm rãi về phía mình.

      ra, Long Đào xấu, vóc dáng trung bình, cũng đến mức cực kỳ bi thảm, có lúc đứng chuyện với nữ sinh khác đỏ mặt, nhưng cái loại người hay ngượng ngùng như thế này lại đứng trước mặt mọi người thổ lộ với , nếu như bình thường, người con nào gặp phải tình huống như vậy đều cảm thấy vui vẻ trong lòng, nhưng biểu của Long Đào lại làm cho người ta cảm thấy phát điên.

      vĩnh viễn bao giờ quên được, Long Đào dùng ánh mắt thâm tình nhìn chằm chằm vào mình, cầm bức thư tình đọc từng câu từng chữ: “Kể từ ngày hôm đó, tôi gặp được cậu. . . . .khuôn mặt tròn của cậu khắc sâu vào trong tâm trí tôi. . . . . . “

      “Tôi trúng phải loại độc có tên là mặt tròn, có cách nào có thể cứu chữa, nhưng tôi xin cam tâm tình nguyện!”

      “Dương Đỉnh Phong! Tôi thích cậu.”

      …………….

      Từ khoảnh khắc đó Đỉnh Phong hiểu , nếu như sau này đàn ông trái đất có chết hết, chỉ còn sót lại Long Đào, tình nguyện tự sát chứ thể tưởng tượng đến cái cảnh cùng Long Đào sống đến hết cả cuộc đời.

      …………….

      Nhìn thấy Đỉnh Phong gì, Long Đào đưa mắt, mang theo tình cảm mãnh liệt nhìn về phía , ngượng ngùng cười, với Đỉnh Phong: “Đỉnh Phong, bữa sáng tôi đem đến cho cậu, cậu ăn chưa?”

      Đỉnh Phong ngẩng khuôn mặt tròn trĩnh lên, chỉ vào thùng rác : “Long Đào, tôi , tôi và cậu có khả năng, sau này cậu cần phải mang đồ ăn đến cho tôi nữa.”

      Sắc mặt của Long Đào trong nháy mắt trở nên trắng bệch, lắc đầu : “! Đây phải là ! Tôi tin!”

      Đỉnh Phong trả lời: “Đây là !”

      Long Đào lại lắc mạnh đầu, kịch liệt : “! Tôi tin, tôi tin! Đây phải là , đây phải là !”

      Bởi vì từ Đỉnh Phong sống ở nước ngoài, cho nên bây giờ vẫn còn chưa ý thức được, tại Long Đào rơi vào trạng thái tự huyễn hoặc bản thân mình, Đỉnh Phong vẫn như cũ tiếp tục cãi tay đôi với cậu ta: “Tất cả đều là , ! Long Đào, cậu đừng có cố tình gây !”

      Long Đào tiếp tục điên cuồng lắc đầu: “Tất cả phải là , phải! Tôi tin! Cậu cho tôi biết, đây phải là , phải là !”

      Đỉnh Phong sửng sốt: “Cậu sao chứ?”

      Lỗ mũi của Long Đào mở ra cực kỳ rộng, gào thét : “Cậu cho tôi biết, đây phải là !”

      Nước miếng phun như mưa khiến Đỉnh Phong sửng sốt lùi lại năm mươi mét.

      Lúc Long Đào chuẩn bị gào thét, tiếng chuông rốt cuộc cũng vang lên, lần đầu tiên trong cuộc đời, Đỉnh Phong cảm thấy học là chuyện vô cùng tốt đẹp.

      Long Đào chỉ có thể dùng ánh mắt ai oán nhìn chằm chằm vào Đỉnh Phong, sau đó lại nhàng quay trở về lớp học.

      Đỉnh Phong thở dài hơi, thầm mặc niệm mười giây cho chính mình, sau đó trở về bàn học ngồi xuống.

      Tiết này là môn tiếng , do lão râu rắn chủ nhiệm lớp mười sáu phụ trách, Đỉnh Phong ưa cái người này cho lắm, luôn cảm thấy ông ta rất giả tạo.

      Mỗi lần, vì để chứng tỏ trình độ ngữ của mình, ông ta luyến láy điệu lên cả bảy tám phần.

      Mấy lần Lý Gia Nhạc hỏi , lão râu rắn gì vậy, cổ họng của Đỉnh Phong nửa ngày cũng phát ra được câu, cuối cùng, trước ánh mắt mong chờ của Lý Gia Nhạc, im lặng hồi rồi : “Nghe ông ta phát tiếng là khiến cho tớ cảm thấy vô cùng bi ai.”

      Chỉ là lần này, lúc lão râu rắn bước vào, ánh mắt của tất cả nữ sinh trong lớp đều trở nên sáng rỡ.

      Lý Gia Nhạc nắm chặt tay của Đỉnh Phong, mừng đến nỗi cũng được ràng: “Mẹ nó! Trai đẹp phía sau lưng lão râu rắn kìa! Đẹp trai quá! Đỉnh Phong, tớ hoa mắt đúng ?”

      Đỉnh Phong ngơ ngơ ngác ngác, hai hàng lông mày xinh đẹp hơi nhíu lại.

      Tóm lại, ngoài Đỉnh Phong ra, tất cả mọi người ở đây đều là biểu hưng phấn.

      Lão râu rắn nhìn vòng xung quanh lớp học, : “Trật tự!” xong, lão chỉ tay sang chàng trai có khí chất ôn hòa đứng bên cạnh: “Đây là thầy giáo Từ, thời gian này tôi có ở đây, thầy Từ thay tôi hướng dẫn cho các em.”

      Vừa dứt lời, lớp học lại nổ oanh.

      Ai có thể nghĩ được rằng, cái người con trai mà xem ra tuổi tác cũng chỉ ngang tầm với bọn họ lại là Thầy giáo dạy thay?

      Từ Sinh bước lên bục giảng, bắt đầu tự giới thiệu bản thân, lúc ta cười rộ lên còn có hai lúm đồng tiền, khiến cho người khác có cảm giác ấm áp như gió xuân.

      Mái tóc đen được cắt ngắn chỉnh tề, gọn gàng và sạch , đôi mắt đào hoa mang loại khí chất giống như phụ nữ, chiếc mũi thẳng và đôi môi mỏng màu hồng nhạt, từng đường nét đều là loại độc dược trí mạng. Từ Sinh rất ít khi mặc tây trang, ngày hôm nay ta chỉ mặc chiếc áo sơmi trắng kết hợp cùng với quần jeans, đứng ở bục giảng, trông rất đứng đắn, gọn gàng.

      “Tôi là thầy giáo mới đến dạy thay, mọi người có thể trực tiếp gọi tên tôi, Từ Sinh!” Giọng của Từ Sinh cực kỳ mềm mại, cực kỳ nhàng khiến cho người nghe cảm thấy vô cùng dễ chịu.

      “Từ Sinh. . . . . . thầy có bạn chưa?” Có nữ sinh to gan hỏi.

      Từ Sinh cười cười: “ tại chưa có, nhưng mà. . . . . “ đột nhiên cười, từng lọn tóc rũ xuống mang theo cảm giác tươi mát, “Sao mọi người hỏi tôi kết hôn chưa?”

      Tất cả nữ sinh vốn vui vẻ, lại chỉ vì câu này của mà trong chớp mắt, ai nấy đều xụ mặt ra.

      “Ôi, thầy kết hôn rồi sao?”

      “Chúng ta hết cơ hội rồi, a~~~~~”

      Từ Sinh chỉ cười mà gì.

      Đỉnh Phong nhìn người con trai tươi cười vui vẻ đứng bục giảng, đôi mắt tròn vo xẹt qua tia u mê.

      Từ Sinh. . . .sao lại đến Trung Quốc rồi?

      miên man suy nghĩ, Lý Gia Nhạc chạm vào Đỉnh Phong, bĩu môi : “Cậu bị đần à? Thầy giáo đáng như vậy, sao cậu biết phối hợp, lộ ra bản chất háo sắc chút a?”

      Đỉnh Phong lắc đầu, gằn từng tiếng với Lý Gia Nhạc: “Gia Nhạc, có số người, thể nhìn ở bề ngoài.” Giống như cái người con trai ôn hòa, ấm áp như gió xuân đứng trước mắt này.

      Lúc này, Từ Sinh đột nhiên nhàng hỏi: “Ai là đại biểu của môn tiếng ?”

      Đại biểu được hỏi đến có chút hưng phấn, đứng bật dậy, vẫy vẫy cánh tay, chỉ còn thiếu với Từ Sinh, “Honey, baby, em ở đây.”

      Đôi mắt hoa đào của Từ Sinh như có như liếc qua Đỉnh Phong, mập mờ : “Được rồi, được rồi.”

      Đại biểu nhất thời vui sướng.

      Nhưng Đỉnh Phong lại cảm thấy những ngày tháng sau này của mình hẳn là được yên ổn.

      “Được rồi, bây giờ chúng ta bắt đầu học thôi.” Ngón tay thon dài của Từ Sinh cầm lên viên phấn, viết từng nét lên bảng đen, chữ của ta rất đẹp và ràng.

      Tóm lại, Từ Sinh là thầy giáo tốt, rất nhiều ánh mắt của học sinh nhìn ta giống như nhìn thấy thần linh vậy.

      Chuông tan học vang lên, số người oán hận rủa thầm vài tiếng, than thở: Sao hôm nay giờ học lại trôi qua nhanh vậy?

      Từ Sinh lấy bảng danh sách lớp, nhìn chút vào những cái tên, đôi mắt hoa đào quét vòng xung quanh lớp học, lóe lên chút tinh quang, “Sau này mỗi khi hết tiết, tôi gọi bạn lên phòng làm việc để hỏi về nội dung bài giảng của ngày hôm đó. . . . .Như vậy. . . . .ngày hôm nay bắt đầu từ bạn Dương Đỉnh Phong nhé.” xong liền chậm rãi bước ra khỏi lớp học.

      Đỉnh Phong cũng biết, Từ Sinh là gã đàn ông cặn bã chết tiệt, nhất định là tìm gây phiền toái rồi!

      vài ánh mắt ghen tị lướt qua người Đỉnh Phong, chỉ có thể mắt nhắm mắt mở theo Từ Sinh ra ngoài, vừa vừa ngừng nguyền rủa cái người đàn ông cặn bã biết xấu hổ này.

      Đỉnh Phong biết, Từ Sinh đẹp trai như vậy, đến đâu cũng trở thành tiêu điểm, chỉ cần là lớp học mà ta ngang qua, đương nhiên ít những nữ sinh táo bạo bước ra ngoài, giả vờ ngơ ngác lén lút nhìn trộm.

      Mà Từ Sinh vẫn là bộ dạng như hề hay biết, thẳng đường đến văn phòng của mình, Đỉnh Phong cũng theo ở phía sau, cẩn thận đánh giá phen, bên trong coi vậy mà cũng chỉ có mỗi cái bàn làm việc.

      Đỉnh Phong nhanh chóng đóng cửa lại, khuôn mặt tròn trịa bỗng trở nên nghiêm túc, nghiến răng nghiến lợi với Từ Sinh: “Từ Sinh, đừng với tôi rằng, chỉ là tình cờ bị phân đến lớp của tôi.”

      Đôi mắt của Từ Sinh hơi đỏ lên nhìn Đỉnh Phong, đôi mắt hoa đào phát ra tia sáng trong như giọt nước, ủy khuất : “Đỉnh Phong, mấy năm rồi, chẳng lẽ em hề nghĩ đến tôi sao?”

      Khuôn mặt tròn vo của Đỉnh Phong co giật phen, “Từ Sinh, đừng diễn trò, biết tôi dễ dàng mắc bẫy mà.”

      Khóe miệng của Từ Sinh giương ra nụ cười rạng rỡ, mắt hoa đào lóe lên tia sáng bỡn cợt, trong nháy mắt, từ chàng trai dịu dàng ấm áp biến thành người đàn ông tà mị, “Đỉnh Phong, vài năm gặp, vẫn luôn giữ cái bộ dạng này, là. . . . . . chút cũng thể đùa giỡn, quả phụ nữ đều là những sinh vật phiền toái.”

      Khóe mắt của Đỉnh Phong xẹt qua tia chán ghét, “Từ Sinh, đến thành phố A, rốt cuộc là muốn làm gì?”

      Từ Sinh nhướn đôi mắt đào hoa, hỏi ngược lại: “ phải là biết hay sao?”

      Giờ phút này, Đỉnh Phong rất muốn đấm vào mặt của Từ Sinh cái, vì sao đời lại có gã đồng tính luyến ái vô sỉ như ta cơ chứ? vậy, vì sao, vì sao cái tên đồng tính luyến ái vô sỉ đó lại thích Dương Đán!!!! Đến tột cùng là vì sao a?
      tiểu Viên Viêntrthuy thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 4: Giáo sư, thầy quá cầm thú rồi!


      Đỉnh Phong còn nhớ rất lần đầu tiên nhìn thấy Từ Sinh, luôn cảm thấy người đàn ông này trông đẹp mắt, nho nhã, tuấn tú.

      Cho đến khi, đường tan học về nhà, bị Từ Sinh ngăn lại, Đỉnh Phong nhìn thấy trong đôi mắt của người đàn ông này đầy vẻ ngông cuồng, toàn thân tỏa ra ánh sáng tà mi.

      “Tôi thích Dương Đán, cha của !” ta lại trực tiếp với như vậy.

      Đỉnh Phong vĩnh viễn nhớ mãi phản ứng của mình khi đó.

      Bên cạnh cũng có những người bạn đồng tính, vẫn cảm thấy tình cần phân biệt giới hạn, cũng cần phân biệt giới tính, nhưng lúc Từ Sinh cho biết, ta thích Dương Đán, đột nhiên cảm thấy rất ghê tởm.

      Vì vậy, liền đạp cho Từ Sinh cái, sau đó quay đầu chạy nhanh.

      Đêm hôm đó, liền với Dương Đán, muốn trở về Trung Quốc.

      Dương Đán cũng phát điều gì khác thường, dù sao chỉ cần Đỉnh Phong ra cầu gì, ông cũng đều thỏa mãn.

      Chỉ là ngờ, Từ Sinh lại từ bên kia Đại dương đuổi theo đến tận thành phố A này, chấp niệm của ta đối với Dương Đán so với trong tưởng tượng của xem ra còn sâu hơn nhiều.

      Nhìn thấy Đỉnh Phong gì, Từ Sinh khôi phục lại dáng vẻ khiêm tốn, ngón tay thon dài nhàng gõ xuống bàn, tạo nên những tiếng vang, ta cười nhìn , vẫn như cũ với Đỉnh Phong câu quen thuộc: “Tôi thích Dương Đán!” Đáy mắt của ta chỉ là cuồng vọng, tà mị, lại còn mang theo khí thế bức người.

      Khuôn mặt tròn của đanh lại, tuy trong tiềm thức vẫn e ngại Từ Sinh, nhưng. . . . . . . . .

      vẫn từng câu từng chữ: “Từ Sinh, ba năm trước tôi để cho Dương Đán rời khỏi Mỹ đến thành phố A, cũng nên hiểu , Dương Đán đối với tôi rất quan trọng, ba năm sau, tôi vẫn giữ nguyên thái độ này, đồng ý cho và Dương Đán ở cùng chỗ, ông ấy nên thuộc về phụ nữ, chứ phải. . . . . .cùng với cái người đàn ông như chung sống cả đời!”

      Từ Sinh nghe xong, ý cười mặt càng sâu hơn: “A. . . .?” Chỉ phát ra , trong giọng điệu còn mơ hồ mang theo giễu cợt.

      Đỉnh Phong nhíu mày, nghĩ thầm trong lòng, người đàn ông như vậy đáng ghét.

      “Nếu có việc gì tôi trước. . . . . . . .” Đỉnh Phong chán ghét xoay người lại, lúc chuẩn bị đóng cửa, quay đầu nhìn về phía Từ Sinh, nhàng : “A, đúng rồi, thầy à, có biết là khuôn mặt của rất đáng ghét hay ?” Dứt lời, bộp tiếng đóng sầm cửa lại.

      Từ Sinh cười cười, đôi mắt hoa đào lóe lên tinh quang, lẩm bẩm : “ ngại quá, khuôn mặt của tôi đáng ghét như vậy, nhưng cũng nhất định phải làm. . . . .cha dượng của .”

      vươn ngón tay thon dài sạch , từ trong túi áo sơmi lấy ra tấm hình được bảo quản rất cẩn thận, trong hình có ba người, Từ Sinh mười bảy tuổi, Dương Đán ba mươi mốt tuổi, còn có học trưởng học chung trường, Dương Đán giơ tay xoa đầu , dáng vẻ như người cha hiền lành.

      Từ Sinh cúi người xuống, mắt phượng đào hoa mang theo mảnh thâm tình, in lên bức hình chụp Dương Đán dấu son môi.

      . . . . . . . . .

      Bên ngoài, Đỉnh Phong nổi giận đùng đùng từ trong phòng làm việc của Từ Sinh bước ra, mắt cũng nhìn trước nhìn sau, “ầm” phát, đụng phải người tới trước mặt, lảo đảo ngã xuống.

      Đỉnh Phong đau đến nỗi khuôn mặt tròn kia cau có lại chỗ, trong lòng cảm thấy căm tức tên đầu sỏ gây nên.

      Nhưng chỉ sau giây, mặt tròn của Đỉnh Phong lập tức lộ ra nụ cười, con ngươi trong veo như bọt nước.

      Là Tiêu Mộc.

      Tiêu Mộc đỡ đứng dậy, mặc dù trong đáy mắt để lộ ra chút cảm xúc gì, nhưng khóe miệng vẫn còn treo nụ cười nhàn nhạt rất khó để có thể nhận ra: “Lần nào gặp em. . . .em cũng té ngã như vậy.”

      Đỉnh Phong cười ngây ngô vài tiếng, trong lòng lại thầm rơi lệ, trời đánh, tôi muốn như vậy mà.

      Nhưng mà, đảo mắt suy nghĩ, vừa rồi Tiêu Mộc có khả năng nghe thấy mình cái câu kia hay ? “A, đúng rồi, thầy à, có biết là khuôn mặt của rất đáng ghét hay ?”

      Chỉ mong Tiêu Mộc đừng nghe thấy, tránh cho ở trong lòng lại thêm cái hình tượng biết tôn trọng giáo viên, tuy rằng Từ Sinh nửa điểm làm gương sáng cho người khác cũng có.

      Tiêu Mộc gật gật đầu, cũng tiếp tục gì nữa, vốn là người lạnh lùng, cũng quá hiểu chuyện giao tiếp với phụ nữ.

      Nhìn khuôn mặt tròn xoe của Đỉnh Phong khi giận dữ lúc buồn rầu, cảm thấy bé trước mặt mình đơn thuần giống như Tiểu bạch thỏ.

      “Vậy. . . . . . .” Đỉnh Phong do dự lên tiếng: “ tìm. . . .Từ. . .Sinh. . . .thầy Từ, có việc à?”

      Mắt phượng của Tiêu Mộc mang theo chút ánh sáng mờ ảo, nhu hòa nhưng lại lộ ra chút hờ hững: “Thầy Từ chọn tôi tham gia cuộc thi ngữ.”

      Đỉnh Phong ngây ngô bật cười khúc khích: “Đúng vậy, điểm ngữ của cả năm lớp đều có tiếng rất tốt, ngay cả Từ Sinh. . . . .. . . .thầy Từ vừa tới cũng biết.”

      Tiêu Mộc lắc đầu, mái tóc đen sạch nhàng rơi xuống trán, khóe miệng mang theo nụ cười thản nhiên: “Thầy Từ là cậu của tôi, tiếng của tôi là cậu ấy dạy.”

      Đỉnh Phong ngay lập tức có cảm giác tất cả dũng khí của mình đều bị sét đánh thành năm bảy phần, thân thể lung lay sắp ngã.

      Trời đánh thánh đâm, cái tên phúc hắc giả dối kia lại là cậu của Tiêu Mộc, lúc Thượng Đế tạo ra Từ Sinh, chắc chắn là đem gien của ta cải tạo rồi!

      Cả người co giật, mở to con ngươi tròn vo sáng lấp lánh, cẩn thận hỏi lại lần nữa: “Như vậy. . . . .Vừa rồi có nghe thấy em ở trong phòng làm việc của thầy Từ cái gì ?”

      Đôi mắt phượng của Tiêu Mộc vẫn là mảnh yên tĩnh và lạnh nhạt như trong quá khứ, môi mỏng nhàng mở ra, : “Em cái câu kia: Thầy à, có biết là khuôn mặt của rất đáng ghét hay sao?”

      Đỉnh Phong hóa đá, khóc ra nước mắt, quả nhiên là ấy nghe được!

      Tiêu Mộc nhìn khuôn mặt tròn của Đỉnh Phong tràn ngập ai oán, khóe môi chậm rãi nhếch lên, mắt phượng cũng giống như bình thường, tản ra chút ánh sáng nhàn nhạt: “Tôi gặp thầy Từ đây!”

      Đỉnh Phong buồn bã gật đầu, chuyển động bước chân, giống như Sadako lảo đảo trở về lớp.

      (Ai biết Sadako thỉnh search google -.- )

      . . . . . . . .

      “Đỉnh Phong. . . . .Đỉnh Phong. . . .Đỉnh Phong. . . .Đỉnh Phong!!!!” Sau vô số lần gọi tên mà vẫn bị Đỉnh Phong xem như nghe thấy gì, Lý Gia Nhạc cuối cùng cũng bạo phát.

      vươn tay ôm chặt lấy khuôn mặt tròn của Đỉnh Phong, giày vò tới lui, hung dữ : “Đỉnh Phong, lão nương gọi cậu nhiều lần như vậy, lỗ tai điếc của cậu nghe được gì à?”

      Đỉnh Phong bị đau, giơ tay ôm mặt, nhe răng : “Cậu điên à, nhéo đau thế?”

      Lý Gia Nhạc gầm lên: “Từ sau khi cậu ra khỏi phòng làm việc của thầy Từ, suốt cả buổi sáng tớ gọi hơn mười lần, cậu đều bỏ ngoài tai.”

      Đỉnh Phong sửng sốt: “Có sao?”

      Lý Gia Nhạc lại nhéo nhéo mặt , thâm độc : “Tớ muốn đem cái mặt tròn của cậu cắt bỏ.”

      Đỉnh Phong chụp được tay , giả vờ hoảng sợ, : “Bây giờ tớ mới biết được, cậu là người thích mặt tròn đấy, tớ là đáng thương, trước giờ vẫn ngồi cùng bàn với cầm thú!”

      “Được lắm, thế tớ làm cầm thú, đem cậu tiền dâm hậu sát, sau đó lại cưỡng dâm rồi giết.”

      Lý Gia Nhạc nhe răng, chuẩn bị nhào lên, tiếp tục nhéo mặt Đỉnh Phong.

      Đỉnh Phong biết điều, quyết định ngưng chiến.

      Nhìn nhìn xung quanh, trong lớp chỉ còn vài người, hình như tan học rồi.

      ra ngẩn ngơ phát ngốc lâu như vậy.

      Hai ba lần, đem sách vở của mình thu dọn xong, Đỉnh Phong và Lý Gia Nhạc chuẩn bị về nhà.

      “Đỉnh Phong. . . .” giọng của phụ nữ kéo Đỉnh Phong trở lại.
      tiểu Viên Viên, trạch nữtrthuy thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :