1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

MÃNH NAM BÀY TỎ TÌNH YÊU - Mễ Bao (Full Đã Có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      MÃNH NAM BÀY TỎ TÌNH
      [​IMG]
      Tác giả: Mễ Bao

      Số chương: 10

      Convert: ngocquynh520

      Editor: Ciao J

      Nguồn: sưu tầm

      Giới thiệu:

      Tình cuối cũng cũng đột nhiên tới, mà khi cả đời khó quên.

      Nhật ký quan sát Ô Tiểu Mạn của Thang Hằng ──

      Chậc, cái người chăm học mặt lạnh này nhìn thấy bạn bè và bánh ngọt liền cười vui vẻ như vậy.

      Đối mặt với tôi lại là gương mặt người chết, khiến tôi bị sặc gì, còn mỗi ngày mắng tôi ngây thơ.

      Nhưng mà... mẹ nó, tôi lại cảm thấy ấy cực kỳ thành thục có sức quyến rũ....

      Theo ý , đại diện cho nhà máy và cửa hàng bánh ngọt nổi tiếng được mọi ngườivây quanh này, cũng là người đàn ông chất lượng tốt.

      chỉ ngờ bạn trai cũ mất liên lạc nhiều năm trở nên trầm ổn tự tin như hôm nay.

      Năm đó Thang Hằng chỉ biết dùng trò đùa dai và những lời việc làm ngốc khiến chú ý.

      Như là vì lo lắng mà đặc biệt cùng trở về phòng học trống để lấy đồ.

      Hoặc là để ý đến tâm tình muốn bị người hâm mộ của quấy rầy, nguyện ý hóa tình thành bí mật.

      Những cử chỉ săn sóc khiến cho lòng bỗng nhiên bị xâm lấn, chiếm cứ đến bây giờ.

      Nhưng mà trước khi tốt nghiệp, trận khắc khẩu vô cùng ấu trĩ lại khiến chào mà ...

      Đợi chút, người này chuyện hoang đường gì vậy, lại còn là bạn của ?!

      Hừ, xem ra trong lòng vẫn là tên quỷ bá đạo ngây thơ khiến có cách nào.

      muốn dùng ánh mắt thâm tình để khiến cảm động cũng vô dụng, nợ cũ của bọn họ còn chưa tính toán ràng.....

      Các file đính kèm:

      Last edited by a moderator: 9/12/15
      Chris thích bài này.

    2. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Mở đầu

      Ánh chiều tà xuyên qua cửa sổ, chiếu vào trong mỗi gian phòng học của trường, gian được nhuộm vùng màu vàng trong vắt mỹ lệ.

      bé ngồi trong phòng học, ánh sáng màu vàng trong vắt chiếu vào người tạo thành những vòng sáng nhàn nhạt. Gò má đẫy đà của ở dưới tia sáng có vẻ dịu dàng mà phong tình.

      Thang Hằng mặc người bộ quần áo tập bóng rổ ẩm ướt mồ hôi, cậu định xông vào trong phòng học nhưng bởi vì hình ảnh đó đập vào mi mắt nên dừng lại ở bên cạnh. Hàng lông mày vừa dày vừa thô kia của cậu khẽ cong lên vì hứng thú, cậu do dự lát rồi vẻ mặt tự nhiên cất bước vào phòng học,

      Trong phòng học chỉ có người, cậu tùy tiện tới trước chỗ ngồi của kia, đặt mông ngồi xuống, khuỷu tay lui về phía sau đặt lên mặt bàn của , cũng làm rối loạn những quyển sách bài tập gọn gàng ở bàn của .

      “Làm gì vậy, chăm chỉ, xuống sân vận động sao?”

      Dường như Ô Tiểu Mạn thấy núi lở, mặt đổi sắc nhìn về phía sách bài tập đổ sang bên, tiếp tục vùi đầu làm bài.

      “Gọi cậu đấy!”

      thấy có phản ứng gì, Thang Hằng vốn đưa lưng về phía , lúc này ngay cả đầu cũng ngửa ra sau, gối lên mặt bàn, cũng bởi vậy cậu nhìn thấy nhàn nhạt nhìn cậu với con mắt khinh bỉ.

      “Mình sợ cậu nghe thấy.” Vẻ mặt cậu vô tội, hoặc là có thể giải thích thành trắng mặt còn khoe mẽ.

      Ô Tiểu Mãn quen với hành động của quỷ ngây thơ này, rút sách bài tập ở dưới đầu cậu ra.

      “Bẩn.”

      “Mồ hôi của mình là thơm.”

      “Già mồm át lẽ phải.” Giọng của bình tĩnh, tay rút sách bài tập ra sau đó bất ngờ đánh mạnh lên đầu của cậu.

      “Mẹ nó!” Mẹ nó, đánh mà cũng báo trước.

      Thang Hằng vội vàng ôm đầu lui về khu vực an toàn, để ngừa bạo lực này lại đánh cậu vài cái. Lúc này khuôn mặt tuấn tú khiến các bạn học nữ lòng ái mộ vì lòng tự trọng bị hao hổn lại vì bị đau mà nhăn nhó.

      “Mở miệng bậy.”

      Hung khí sách bài tập chưa rút lại tới, nhưng lời của như cây kim đâm vào vẻ mặt nhăn nhó của cậu. Cậu hít sâu, hít sâu trong lòng ~~ con trai tốt đấu với con , hơn nữa này còn đúng là người mạnh mẽ. chỉ như thế, còn đúng là người mạnh mẽ mà cho dù cậu biết bị nhìn chòng chọc những vẫn rất thích trêu chọc.

      (người mạnh mẽ = 恰北北: ý chỉ những mạnh mẽ, cường thế, hung dữ, hoặc tính tình tốt)

      Sau khi cậu cố gắng xây dựng, tu bổ tổn thương lòng tự trọng trong lòng mình, đứng người lên, xoay người ngồi xuống, quang minh chính đại ngồi đối diện với .

      Ô Tiểu Mạn nâng mí mắt lên nhìn cậu cái, biết quỷ ngây thơ này lại có trò hề gì.

      biết nâng mí mắt lên, đôi lông mày hơi cong khiến tốc độ lưu chuyển máu trong người cậu bé trước mắt nhanh hơn vài phần. Trong lòng Thang Hằng tự mắng mình liên tục. phải cậu cố ý bậy, đó chẳng qua là tiết đơn thuần mà cậu dùng để diễn tả tâm tình kích động của mình mà thôi.

      Vào lúc này tim của cậu đập nhanh hơn chút.

      “Trận đấu xong rồi?”

      “Còn chưa xong nhưng mà trước mắt thắng lớn 26 điểm.” Cậu lập tức thay bằng vẻ mặt đắc ý. “Cho dù chủ tướng là mình ở đó cũng khó để thua, mình phải cho đàn em cơ hội biểu chút.”

      Rắm thối lại thích thể . Trong lòng Ô Tiểu Mạn lời kết, sau đó tiếp tục sửa bài tập.

      “Này, vẻ mặt cậu hình như rất xem thường mình hả?”

      “Cậu nghĩ nhiều quá.” chỉ mặc kệ cậu ta.

      “Cậu rất hòa đồng, tất cả mọi người đều ở sân vận động, cậu lại ở phòng học sửa bài tập?”

      “Tôi mình, Vô Mỹ đến căn tin, lát nữa trở lại.”

      “Lại ăn!” Hai này cả ngày chỉ biết ăn, ấy biết là mặt của ấy và Nhạc Vô Mỹ càng ngày càng tròn sao?

      “Cút.”

      “....” Mẹ nó... “Mình cũng bụng, mua cái gì thế? Chia mình chút.” Cậu là đại trượng phu, co được dãn được.

      “Tự mình mua. lát nữa trả tiền cho Vô Mỹ.”

      “.... Ờ.” Cậu muốn nện vào lòng cái. đống nữ sinh mua đồ mời cậu, cậu muốn mà hết lần này tới lần khác muốn tới chỗ cái người này đòi đồ ăn cộng thêm bị chà đạp, quả nhiên cậu bị coi thường.

      Trong lòng cậu tự phỉ nhổ chính mình.

      Sau đó lại hít sâu, hít sâu lần nữa ~~ hít, sâu!

      Mẹ nó, phổi của cậu sắp nổ tung!

      “Ô Tiểu Mạn, cậu có muốn làm bạn mình ?”

      Bút tay dừng lại.

      Thang Hằng phát tim mình đập dồn dập đến nỗi sắp nổ tung, khí quanh cậu giống như cũng đông lại. Cậu đợi đáp án của , nhưng phản ứng của chậm muốn chết! Mẹ nó, cũng năm phút đồng hồ trôi qua, cậu là ai chứ, cậu là Thang Hằng đấy! Vấn đề này còn cần suy nghĩ lâu vậy!

      Đôi mày khuôn mặt chau lại sau đó buông lỏng ra, lại nhướng cao, Ô Tiểu Mạn liên tục thay đổi vài vẻ mặt. tự hỏi chính mình, tự hỏi lời này là mình nghe lầm hay là có mục đích vui đùa mới?

      Sau đó hơi ngẩng đầu lên, chàng trai trước mặt cố gắng bình tĩnh sắc mặt nghiêm túc nhìn qua .

      “Sao?”

      Hai người nghe thấy tiếng bước chân lại gần.

      cảm giác của mình là gì, rất kỳ lạ, cũng phân đây là vùi đùa hay là bọn họ có đánh cuộc gì ? còn tự hỏi mình nên đáp lại như thế nào nhưng xem ra Vô Mỹ trở lại, trực giác của cho rằng đây phải là đề tài thích hợp thảo luận hoặc giỡn trước mặt Vô Mỹ, nhanh chóng đưa ra câu trả lời.

      “Được rồi, nếu công khai.... có thể.”

      Ô Tiểu Mạn dùng giọng điệu lơ đãng trả lời cậu.
      Chrissanone2112 thích bài này.

    3. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 1 (1)

      “Lớp trưởng, bài tập.”

      “Cảm ơn, đặt ở đó dùm.”

      “Lớp trưởng, tối nay giao bào tập có được ?” Có người khóc thét.

      tay Ô Tiểu Mạn ôm chồng vở ghi, qua lại giữa các hàng ghế, nhận những quyển bài tập được đưa tới từ bốn phương tám hướng, nhưng vẫn bớt chút thời giờ nhìn về phía tiếng kêu. “Cuối tiết phải giao cho mình.”

      “Ok, Ok! Cảm ơn cậu!”

      “Đừng khách khí, cố gắng lên.” Giọng kiêu ngạo siểm nịnh, khách khách khí khí.

      Thu xong bài tập trở về chỗ ngồi, bắt đầu kiểm tra số lượng, ngoài suy nghĩ thấy thiếu vài quyển, cần nghĩ cũng biết là thiếu ai.

      Ánh mắt nhìn nghiêng về phía sau, ở góc khuất nhất của phòng học, vị trí kia là trống , chứng tỏ chủ nhân của chỗ ngồi còn chưa tới phòng học. Ở trước và bên phải vị trí đó cũng trống , tại thành tam giác chỗ trống.

      Chỗ đó, là ba cái tên khiến đau đầu nhất.

      nhịn được thở dài trong lòng, nhìn xuống đồng hồ. Ngày hôm qua, trước khi tan học thông báo tiết đầu giáo viên có việc nên đổi thành tiết tự học, xác định được ba người kia có đến trường hay , hoặc là chuồn thẳng tới sân bóng rổ rồi.

      biết đội bóng rổ của họ sắp thi đấu, rất có khả năng xin giáo Hướng nghỉ để luyện tập, điều này liên quan tới , nhưng trễ nhất hết tiết phải mang toàn bộ bài tập đến văn phòng giáo viên rồi, mà biết được ba người này có đến trường hay .

      tiếng với bạn học ngồi cạnh rồi quả quyết rời khỏi chỗ ngồi, bắt đầu tìm ba cậu bạn thấy bóng dáng đâu.

      Sân vận động khánh thành chưa tới năm năm còn mới tinh, tường ngoài vẫn sạch đẹp đẽ, tỏa mùi thơm của vật liệu xây dựng mới. Ô Tiểu Mạn còn chưa tới sân vận động có thể nghe thấy tiếng dẫn bóng.

      ngoài ý muốn vào từ bên cạnh cửa , càng ngoài ý muốn phát ba cậu bạn học của lớp của , kể cả túi sách bị ném mặt đất, còn chưa vào phòng học.

      Ở đây ngoài trừ ba cậu bạn học còn có cả những người khác, có cả đàn em, cũng có cả đàn . Bọn họ thấy những có ai nguyện ý để ý tới thêm vài giây, mọi người tiếp tục dẫn bóng, truyền bóng, lên giỏ... có ai dừng lại. tới bên cạnh chồng túi sách biết được là của những ai, hai tay ôm ngực đứng tại chỗ chờ đợi.

      Từ sau năm thứ nhất tuyển lớp trưởng, nhiều lần phải ra vào sân vận động này khi tới tiết thể dục, những thành viên thường ở trong phòng thể dục, đối với ‘gương mặt quen’ là cũng sớm thấy nhưng thể trách, tùy ý đứng ngốc ở đó.

      giống như vịt con xấu xí xông vào giữa bầy thiên nga, ánh mắt nhìn qua, mỗi nam sinh cao to như con ngữa, đều là thành viên đội đội bóng rổ của trường, tóm lại, vẫn là những ngôi sao vận động nổi tiếng trong trường, là những nhân vật phong vân. đứng trong cùng tấm hình giống như diễn viên đứng sai rạp, có vẻ vô cùng đột ngột.

      Nhưng lại hề cảm thấy tự nhiên, vẫn kiên nhẫn đứng.

      Mấy phút đồng hồ sau, rốt cuộc có người tới phía .

      “Lớp trưởng, có chuyện gì?” Nghê An Bân, là người trước nay có thái độ khá thân thiện trong đám ba vấn đề của .

      Cậu ta có đôi mắt như biết cười, giọng điệu ôn hòa, nếu phải cả người mồ hôi ẩm ướt bày tỏ cậu ta là vận động viên thoạt nhìn cậu ta giống như học sinh tốt thường xuyên qua lại phòng học và thư viện, vĩnh viễn cầm cờ đầu, còn là học sinh có nhân khí xuất sắc, bởi vì cậu ta trông tệ. Nhưng mà Ô Tiểu Mạn có cả giác với ‘Hiệp hội bề ngoài’ và ‘đối tượng của người khác’.

      “Mình muốn thu bài tập tiếng .”

      “À, cậu chờ chút.”

      Cậu ta đẩy gọng kính sống mũi, trực tiếp ngồi xổm xuống, từ ba túi xách khác nhau lấy ra ba quyển bài tập tiếng đưa cho .

      Ô Tiểu Mạn đứng tại chỗ đọc qua, đưa lại quyển: “Chưa làm.”

      “Hả.” Cậu ta liếc nhìn vở, quay đầu hô: “A Hằng!”

      Phải gọi lúc cái tên có mái tóc hình con nhím mới chậm rãi qua.

      Nghê An Bân ném sách bài tập qua cho cậu ta: “Chưa làm bài.”

      Gương mặt tuấn tú của Thang Hằng tỏ vẻ xem thường. “ giao được ?”

      “Có thể.” Ô Tiểu Mạn rất dứt khoát cho cậu ta đáp án. “Bài tập liên quan tới điểm của cậu, giao hay giao là quyền tự do của cậu, nhưng nếu cậu thay đổi suy nghĩ, hôm nay giáo dạy tiếng tới tiết thứ ba mới có lớp, muộn nhất tiết thứ hai tới trường, chính cậu tự nắm lấy thời gian.”

      hoàn thành hết trách nhiệm thông báo của mình, nhận lấy hai bản bài tập, cũng quay đầu lại mà rời . Thang Hằng ở lại mặt mũi tràn đầy ủ rũ, trợn trắng mắt sau lưng .

      “Đồ con đáng chết, mình làm bài tập liên quan cái rắm gì tới ta, bộ dạng giống như mình nợ ta mấy trăm vạn.”

      Nghê An Bân đẩy người em của mình. Người còn chưa xa, những lời này của cậu ta nhất định bị nghe được.

      là, lớp trưởng đến thu bài tập mà thôi, cậu có cừu oán gì với cậu ấy à?”

      có, nhưng mà nhìn ta khó chịu.” Thang Hằng nhận lấy quả bóng người khác truyền qua, tay dẫn bóng trở về trong sân. “Cậu thấy là ta có bệnh sao? Chúng ta vào lớp coi như xong, vì muốn thu bài tập ta còn tới tận đây, sau đó giáo huấn mình chút, ta cũng hay.” Cậu thực cảm thấy đó vô cùng kỳ quái. “Mẹ nó, mình muốn ta làm lớp trưởng, học kỳ trước còn chưa chịu đủ sao? Vì sao nhiều người chọn ta như vậy! Mẹ ó.”

      “Cái này gọi là hoàn thành trách nhiệm.”

      “Cái rắm.”

      “Vậy cậu có giao bài tập hay ?”

      “....” Người nào đó bị đâm trúng chỗ đau, gần như muốn nghiến gãy răng. Cậu ta dẫn bóng, cách phần ba đường ra tay, được điểm. Sau đó vẻ mặt khó chịu xoay người qua bên cạnh sân.

      “Lão tử đến bên cạnh làm bài tập!” May mà còn có thời gian.

      lớp mười rồi, thời gian trôi nhanh.” Ngồi ở nơi nghỉ mát của trường, Nhạc Vô Mỹ nhìn những đám mây bay qua trời, nhịn được mã nghĩ đó là kẹo bông mỹ vị, cho nên nuốt ngụm nước miếng.

      “Cảm khái cái gì?” Ô Tiểu Mạn buồn cười hỏi.

      Bây giờ là thời gian tham gia hoạt động đoàn thể, câu lạc bộ làm vườn của các do trường học thi công mắc tuyến ống mà thành tự do hoạt động, tìm nơi trong trường ngồi xuống chuyện phiếm cắn hạt dưa.

      “Lớp mười có nghĩa chúng ta sắp mười bảy tuổi rồi, đợi tới khi tròn mười bảy tuổi nhanh chóng mười tám tuổi rồi.” Nhạc Vô Mỹ lấy thanh chocolate ở trong túi ra, lột miếng đưa cho Ô Tiểu Mạn. “Trưởng thành đấy!” Giọng của ấy rất hưng phấn. “Cậu có suy nghĩ qua, rằng sau khi trưởng thành muốn làm cái gì ?”

      làm, thi bằng lái.” Trong đầu đều tuyển chọn những hạng mục thực tế.

      “Mình muốn uống rượu!”

      Ô Tiểu Mạn nghiêng mắt nhìn tới. “Ngày mai cậu bảo mẹ cậu nấu thiên tửu kê (*) là có thể đạt được nguyện vọng rồi.

      (*) Thiên tửu kê là món ăn bổ truyền thống của người Hán. Mùa thông thích hợp dùng cho người tay chân lạnh như băng và người máu hư. Cấm dùng cho người bệnh cảm mạo, phát sốt, gan nóng, viêm dạ dày. Nguyên liệu chủ yếu: gà, rượu, gạo.

      “Khác nhau chứ! Mình muốn uống rượu, rượu của người lớn.” Nhạc Vô Mỹ kháng nghị, thiên tửu kê nghe có chút cảm tình nào.

      “Rượu chính là độc dược làm hỏng ruột....” thở dài lắc đầu.

      “....” Nhạc Vô Mỹ gì. Thái bộ của bạn tốt khiến cảm thấy mình giống như có vấn đề ở nơi nào đó, cũng phải là hòa thượng phá giới uống rượu! “Mạn Mạn, cậu làm tổn thương trái tim mình ~~”

      “Tan học mình mời cậu uống trà sữa trân châu của dì Hoa.”

      “Oa! Mạn Mạn, cậu tốt nhất!”

      Khóe miệng Ô Tiểu Mạn cong lên, bởi vì bạn mà lộ ra nụ cười đơn thuần hiếm thấy. Nhưng khi chuyển mắt phát cách đó xa có khuôn mặt quen thuộc về phía các . Đám người kìa thân cao bắt mắt, cộng thêm trong đó có cái đầu nhím chướng mắt khiến mới nghiêng mắt nhìn sang liền lập tức trở về vẻ mặt vô cảm.

      Mãi tới khi đến gần Thang Hằng mới phát ra ai ngồi trong khu nghỉ ngơi. Bọn họ muốn tới sân bóng rổ phải ngang qua nơi này, nhưng khi cậu phát hiên người ngồi trong đó mi tâm tự giác nhăn lại, lập tức chuyển ánh mắt .

      Ô Tiểu Mạn cũng khác lắm, khi phát người tới là bọn họ rất tự nhiên quay đầu nhìn mây, ngắm hoa.

      Tuy là bạn cùng lớp nhưng tình nghĩa của bọn họ tồn tại tình bạn cùng lớp.

      Ít nhất bọn họ và người xa lạ ở cùng chỗ còn có tự tại chút.

      “Hừ, cái đình nghỉ mát này sụp sao?”

      Khi Ô Tiểu Mạn quay đầu thưởng thức đám mây trắng vừa rồi khiến Nhạc Vô Mỹ thèm ăn tiếng trào phúng rơi vào trong tai . mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, gắng giả bộ như nghe thấy.

      Mãi đến khi mấy người xa, Nhạc Vô Mỹ mới đụng vào cánh tay .

      “Mạn Mạn....”

      “Hả?” Rốt cuộc cũng quay đầu.

      cần để ý đến bọn họ.”

      Ô Tiểu Mạn nở nụ cười. “Đừng làm rộn.” An ủi sao? Sao vẻ mặt của nàng này còn uất ức hơn cả thế! “Dù sao chúng ta cũng thể cãi nhau với bọn họ, mình coi lời của bọn họ là quan trọng đâu.”

      “Bọn họ là nhân vật phong vân chứ sao.” Nhạc Vô Mỹ dùng sức gật đầu. “Đẹp trai lại là kiện tướng thể thao, nhất là Thang Hằng, rất nhiều nữ sinh thích cậu ấy.” Khác biệt hoàn toàn với các là học sinh bình thường lại tâm thường, như mây với bùn.

      “Cái đó cũng liên quan tới chúng ta.”

      cùng con đường! Trời sinh xung khắc!”

      “Cậu mà cũng biết lý luận sao?”

      “Mưa dầm thấm đất mà, tốt xấu gì chúng ta cũng thân nhau vậy, bị cậu lây bệnh chút sao được!” Nhạc Vô Mỹ vui vẻ . Trời sinh ấy tính tình lạc quan, như bé ngốc, trong cảm nhận của , Mạn Mạn giống như cao tăng đắc đạo, nhìn thấy được những việc phức tạp người phàm như thể làm. Mặc dù ‘đường ’ của hai người khác nhau, nhưng hai người quả rất hợp nhau.

      Nhưng mà đó là những gì bản thân nghĩ.

      Dùng ánh mắt người ngoài nhìn vào, dường như nguyên nhân hai người cùng chỗ khá đơn giản, lại ‘vừa xem hiểu ngay’.

      Ô Tiểu Mạn có thân hình đẫy đà, Nhạc Vô Mỹ tròn hơn chút, ngoại hình tương tự như nhau cho nên khi hai người ở cùng nhau, 89% đều cho rằng nguyên nhân vì ‘hứng thú giống nhau’

      “Mình cảm thấy vô cùng vui mừng.” lại nở nụ cười.

      “À đúng rồi, đến Thang Hằng, rất có thể cậu ấy tiếp nhận chức đội trưởng đội bóng rổ đấy!” Người nào đó giây trước còn xưng ‘ cùng con đường’, giây sau lời xoay chuyển, lập tức háo hức thảo luân về người ta. “ trai của Di Đình cũng ở trong đội bóng rổ, ấy có thể đội trưởng giao cây gậy cho Thang Hằng, có lẽ sau khi thi giữa kỳ giao cây gậy. Đến lúc đó lớp chúng ta đội trưởng của trường, nhất định có càng nhiều người ngưỡng mộ mà ‘hành hương’ qua cửa lớp chúng ta!”

      vẻ mặt Nhạc Vô Mỹ cũng có vinh quang.




      Chương 1 (2)

      Ô Tiểu Mạn thở dài, nhưng cản lại hứng trí tiếp của bạn tốt. hiểu tin tức của bạn bè và bát quái cũng là bộ phận của sinh hoạt trong trường, còn chưa đắc đạo thành tiên, đương nhiên thể thoát khỏi những thị phi hàng ngày này.

      Hơn nữa cái đó cũng có chút quan hệ với .

      “Tốt nhất là mình nên nghe xem kế tiếp bọn họ còn có trận đấu gì.” quan tâm về việc đó. Để còn chuẩn bị tâm lý chạy tới sân bóng tổ hoặc sân vận động.

      “Nghê An Bân, Chúc Bách Diệp, Thang Hằng... Thang Hằng, Thang Hằng! Thang, Hằng! Mấy em, dưới trái phải, lay cho cậu ta tỉnh dậy!”

      Thầy giáo đứng bục giảng tức giận, cũng do trong lúc ngủ mơ trước chuyển thành tỉnh táo, hai vị bạn học vội vàng lay người để kéo người ngủ như chết kia.

      Dưới chờ đợi tha thiết của toàn bộ bạn học, Thang Hằng ngồi ở góc khuất nhất vẫn còn buồn ngủ ngẩng đầu lên. Mặc dù cậu nhanh chóng vào trạng thái ‘Chờ nghe giảng bài’, nhưng cái người bình thường ở lớp học ngủ ngáy to lại thường xuyên giao bài tập trễ đứng đầu bảng, vào lúc này đa triệt để chọc giận thầy giáo lớp họ.

      “Các em đổi chỗ cho tôi! Đổi chỗ! Tôi nhìn được ba người các em lại tiếp tục ngồi chỗ đó được, tách ra cho tôi! Ngồi phía trước!” Thầy tức giận.

      Thầy bắt đầu xem xét chỗ ngồi, điều động chỗ ngồi, người chuyển lên trưởng bên phải, người chuyển lên trước bên trái, đương nhiên Thang Hằng xếp ở giữa. Nhưng khi lửa giận của thầy giáo còn chưa tắt, người trong cuộc lập tức phản đối.

      “Thưa thầy, em chắn bảng của bạn học.” Vẻ mặt Thang Hằng vô tội giơ tay phản ứng.

      Ba người bọn họ đều cao, Nghê An Bân và Chúc Bách Diếp bị điều sang hai bên còn đỡ, nhưng cậu ngồi giữ nhất định cản ít bài bảng đen.

      Mặc dù thầy tức giận nhưng cũng có cách, thể bảo học sinh học cúi lưng xuống được.

      “Em tới ngồi trước lớp trưởng!”

      Ô Tiểu Mạn nghẹn họng trân trối nhìn thầy giáo chỉ tay về phía , chỉ cảm thấy vô tội bị ảnh hưởng bởi đạc lạc. Muốn tên kia ngồi trước ?

      Thang Hằng vốn ngồi ở góc cuối phòng học, Ô Tiểu Mạn ngồi ở chính giữa, bởi vì bảng đen rộng như vậy nên lý luận hai hàng đó cản ánh mắt của bạn học.

      mặt ba người có bất đắc dĩ cũng dễ dịu cầm sách vẻ của mìn, đổi chỗ cùng vài bạn học có liên quan.

      bóng dáng cao lớn đè lên, Ô Tiểu Mạn ngẩng đầu, nhìn vào ánh mắt và vẻ mặt khó chịu của tên chống lại. Trong nháy mắt này, xong đời, hợp nhau, thời gian đau khổ bắt đầu.... Mọi việc nhanh chóng lên trong đầu , nhưng Thang Hằng còn chưa ngồi xuống lại nhấc tay lên.

      “Thưa thầy, chỗ này của em gần Chúc Bách diệp quá, em ngồi đằng sau lớp trưởng tốt hơn.”

      Cái gì, trong lòng Ô Tiểu Mạn cả kinh.

      Thầy giáo nhìn xuống chỗ ngồi của hai người trong sổ đen, chỉ cách bạn học nữ có dáng người nhắn xinh xắn, sau khi xác thực có gì cản trở, dưới ánh mắt nhìn như dậy sóng của Ô Tiểu Mạn, cho phép.

      “Lớp trưởng, em đổi chỗ với Thang Hằng.”

      Ô Tiểu Mạn nghĩ rằng Thang Hằng nhất định muốn ở sau lưng nhìn chằm chú. cũng thế, chỉ nghĩ cảm thấy đứng ngồi yên. Nhưng người này dám , mà cậu ta tranh thủ được.

      yên lặng thu xếp đồ vật cá nhân, gia nhập là thành viên đổi chỗ ngồi.

      Coi như cậu ta tồn tại.... Khi ngồi vào vị trí mới tự với mình như thế.

      Nhưng ngay khi cho rằng mình sắp quên mất có nhân vật như thế chân dài của người nào đó biết vô ý hay cố ý đá phải cái ghế của , lực đạo lớn tới mức cả người cũng chấn động. lập tức phân tâm, lần này cũng nhắc nhở lần nữa, rằng phía sau chính là bạn học ‘mới’ngồi.

      hít sâu, cố gắng xem , hờn giân vì cái ghế bị đạp, lại lần nữa đóng mắt, đóng mũi, đóng tai... Tóm lại tất cả có thể đóng lại đều đóng.

      mặt Thang Hằng liền viết hai chữ ‘chiến đấu’, tranh chấp chỉ có thể dẫn thêm ham muốn chiến đấu của người này, chỉ tùy tiện cũng có thể tưởng tượng cậu ta có bao nhiêu lý do đương nhiên, thí dụ chân quá dài. có ý định khắc khẩu lý luận ý nghĩa với cậu ta, cũng muốn lĩnh giáo nước miếng của những người ái mộ cậu ta.

      chỉ cần làm lựa chọn của người thông mình —

      Xem cậu ta là được rồi.

      Bữa tiệc chúc mừng sau trận bóng, đám người chật ních vui vẻ ở nơi, vui vẻ ăn cơm chuyện phiếm.

      Sau vài chủ đề tán gẫu về trận đấu, vài ba người bạn tốt ngồi gần nhau đều đến những việc vặt trong cuộc sống.

      “A Hằng, cậu ngồi sau lớp trưởng quen chưa?” Nghê An Bân hỏi.

      Chiếc đũa tay Thang Hằng gần như ngừng gắp, món ăn và thịt ai tới cũng từ chối, cậu ăn ngừng, gnhe vậy nuốt hết vài miếng thịt mới trả lời: “Miễn cưỡng.” Khóe môi cậu miễn cưỡng nhếch lên, bên ngoài cười nhưng trong cười.

      Cậu ngồi đằng sau đó 2 tuần lễn rồi, ngoại trừ lúc thu bài tập vẫn thấy gương mặt như người chết của bình thường đó quay đầu đối mặt với cậu. Hai người xem như ngầm hiểu lẫn nhau, biết có ấn tượng tốt về nhau nên cũng tránh tiếp xúc.

      “Kỳ quái, rốt cuộc cậu và ấy hợp nhau chỗ nào?” Đến nay Nghê An Bân vẫn hiểu nổi.

      “Mình đâu biết.” ấy nhìn cậu với khuôn mặt thối, cậu cũng nhìn ấy với sắc mặt tốt, biết từ lúc nào bắt đầu sóng ngầm mãnh liệt rồi.

      “Hai người rất kỳ quái đấy.”

      “Cậu ta mới kỳ quái!” Cậu cắn miếng thịt, phát biểu ràng nhưng vẫn kiên trì cãi lại: “Khuôn mặt nhìn mình giống như mình thiếu cậu ấy mất trăm vạn, ai nhìn mà sướng được?”

      “Cậu ấy đối với ai cũng vậy.” Chúc Bá Diệ nhảy ra câu công đạo.

      “Cái rắm, cậu ấy cùng cái mập mạp kia đâu vậy, lúc đến đồ ăn mặt mày hớn hở.” Cậu khó chịu hừ hừ.

      lớp học những người này cứ như vậy, cho dù đặc biệt chú ý cũng biết được ai và ai luẩn quẩn vòng.

      Nghê An Bân nhìn trời: “Cậu phải chừa chút khẩu đức, chừng về sau các cậu lại có thể ở cùng chỗ.”

      Cậu lộ ra vẻ mặt ‘giết mình còn nhanh hơn’, mắt trợn trắng, sau đó lại tiếp tục vùi đầu ăn. Ăn no rồi lại tiếp tục cùng đồng đội cười cười về chủ đề mới, cũng theo đám bọn gia nhập vòng luẩn quẩn ‘đội cổ động viên’ của bọn họ, những bạn học và các đàn chị đàn em đáng xinh đẹp cười ngọt ngào khi bọn họ cười qua, đường thân thiện cho đến tục quán rồi tan cuộc.

      Chiến thắng và đoạt giải trở về, sáng thứ hai toàn đội bóng rổ lên bục nhận lời khen ngợi và tiếng vỗ tay của thầy trò toàn trưởng, hoàn thành cuộc tranh tài, sau đó lại là thách thức mới.

      Từ sáng sớm Thang Hằng ngáp liên tục, trải qua ngày chủ nhật cườngđộ cao, sau khi thi đấu với kích thích cao, bây giờ cậu lười biếng với tất cả mọi việc, đừng là việc học nhàm chán, cậu cũng chỉ có thể cố gắng để cho mình ngủ.

      bục giảng thầy giáo nước miếng tung bay, tay cậu chống chằm, biết ý thức sớm bay nơi nào rồi.

      Ánh mắt cậu vô ý thức nhìn chằm chằm vào phía trước, đột nhiên cậu chú ý đai an toàn nội y ở dưới đồng ý của Ô Tiểu Mạn ngồi phía trước, xuyên qua lớp áo vải mỏng màu trắng gạo, hình dáng của nội y vô cùng ràng, trong nháy mắt đó, cậu có suy nghĩ xúc động muốn gảy nội y của ấy ra.

      Nhưng cậu cũng chỉ suy nghĩ lung tung, cậu thực hành động đó. Hai tuần lễ bọn họ ‘tương kính như băng’ cũng coi như cậu thỏa mãn, có đại chiến mà từ đầu cậu nghĩ, này cũng coi như có thể chịu, mấy lần cậu cố ý đạp cái ghế cũng phản ứng.

      Đối phương cũng thể ý chiến rồi, cậu cũng cố ý phá phách. Mặc dù bọn họ nhìn nhau vừa mắt nhưng chút tự chủ đó cậu vẫn có.

      Huống chi hành động này chỉ làm cậu như biến thái. Cậu nhàm chán suy nghĩ miên man.

      Vất vả lắm mới đợi được tới lúc ra chơi, cậu lập tức ngã sấp xuống bàn ngủ bù.

      Tối hôm qua ràng cậu ngủ đầy tám giờ nhưng mà mệt mệt ai biết tại mệt mỏi gì. Dù sao mệt mỏi phải được ngủ, cậu ngủ rất đúng lý hớp tình.

      Sau khi chuông hết giờ vang lên Ô Tiểu Mạn đứng lên, nhìn chớp mắt, hoàn toàn nhìn về phía sau, thẳng về phía trước, rời phòng học bằng cửa trước. Đây là hình thức cố định, lâu cửa sau rồi.

      và Nhạc Vô Mỹ gặp nhau tại cửa ra vào, cùng toilet rồi tới căn tin, vừa mới hết tiết thứ nhất, ngày dài đằng đẵng phải chuẩn bị tốt lương thực dự trữ cho ngày hôm nay. cầm bình hồng trà, vừa bóc túi bánh ‘khoa học diện’, Nhạc Vô Mỹ cũng gióng , chỉ là ấy còn mua thêm cái bán bao. Hai người đạt thành quả tốt trở lại phòng học,

      theo đường cũ, từ cửa trước bước vào phòng học, lúc này Ô Tiểu Mạn mới phát cái tên ở sau ngủ.

      hiểu nổi cậu ta lấy đâu ta cảm giác ngủ ngon nhiều như vậy, học ngủ, tan học cũng ngủ. Càng khiến thể giải thích được chính là thành tích của người này lại phải loại ở cuối.... Mặc dù ở trong top mười nhưng vẫn luôn ở đoan giữa trở lên, hai cái người còn lại càng có người chưa từng rớt khỏi top 5 học sinh có tư chất nổi trội của khóa.

      So sánh với hành động thường xuyên ngủ tập thể trong góc của ba người bọn họ thể nào tưởng tượng nổi. Nếu như ngủ có thể tạo được thành tích tốt có lẽ cũng nguyện ý nếm thử.

      Nhưng mà nhanh chóng quăng nghi hoặc này ra sau đầu. Cho tới bây giờ, mấy tên này trong danh sách khiến phải phí tâm tư, cũng phải những người ái mộ hoặc đội cổ động viên muốn nghiên cứu hành vi của bọn họ, chỉ hy vọng bọn họ đều có thể giao bài tập đúng giờ, vậy là tốt đẹp.

      học, tan học, thầy trưởng khoa dặn dò, ngẫu nhiên có đàn chị hoặc đàn em đến xuất ngoài cửa phòng học — chủ yếu là tìm và thảo luận chuyện với ba tên thích ngủ hoặc đưa tới chút lễ vật. Thời gian dần dần trôi qua trong những quy luật sinh hoạt này.
      Last edited by a moderator: 29/11/15
      Chrissanone2112 thích bài này.

    4. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 2 (1)

      “Bát Hạ, chân cậu làm sao vậy?”

      Nhìn thấy cậu ta sau khi xuất liền ôm lấy chân, vẻ mặt thống khổ ngồi sàn nhà còn tới sân tập bóng với đồng đội, Thang Hằng nhíu mày, cùng vài đồng đội quan tâm qua hỏi.

      giao bài tập, vừa nửa ngồi cả tiết.” Bạn học tên Bát Hạ đau khổ rên rỉ trả lời.

      “Mẹ nó, cậu tìm thời gian mà làm ! Sáu tiết lớp cậu làm cái gì!” Thang Hằng mắng.

      “Mình đâu biết? Ai mà biết là phải giao bài tập, giờ tự học bọn mình vào lớp, cả lớp đều giao rồi, vừa rồi mình cũng mới biết!”

      có ai báo sao? Lớp trưởng lớp cậu thu bài tập à?”

      “Cậu cho rằng lớp trưởng lớp nào cũng tốt như lớp cậu sao?” Bát Hạ vừa xoa chân vừa đau xót : “Mẹ nó, nếu như lớp trưởng lớp mình sáng sớm cũng xuống sân vận động cho mình biết mình tùy tiện cũng có thể làm xong bài tập, mình viết chữ rất nhanh.”

      Thang Hằng nghe vậy nhíu mày: “ có trách nhiệm....” Trong miệng cậu mơ hồ lầm bầm nhưng lại gì nhiều: “ sao chứ? Tháng sau còn có trận đấu đấy.”

      sao, để mình nghỉ ngơi chút.” Bát Hạ phất phất tay, tỏ vẻ có gì đáng ngại.

      việc xen giữa, tất cả đồng đội lại vào sân luyện tập. Tiếng hết quen thuộc vang lên liên tục cho đến khi cả đoàn người mồ hôi toàn thân, lâm vào tình trạng kiệt sức mới đeo cặp sách lên lưng về nhà.

      ngày bình thường lại trôi qua.

      Hôm sau, Thang Hằng vẫn buồn ngủ tới trường. đường có ít bạn học hoặc đàn chị đàn em chào hỏi với cậu, có người cậu biết, có người cậu biết, dù sao cậu chính là nhân vật phong vân trong trường, cá tính cũng là quái gở, có người chào hỏi cậu liền đáp lại tiếng, dường mạnh mẽ giữ vững tinh thần bò lên lớp học B năm hai tầng ba.

      Đến tới chỗ ngồi, cậu treo túi sách, người mệt mỏi lập tức ngã sấp xuống bàn tìm chu công đánh ván cờ còn chưa hạ.

      Thời gian tự học buổi sớm tới gần, bạn học cùng lớp đến càng ngày càng nhiều, ồn ào thôi, cậu ra vẻ nghe tiếp tục ngủ say, cho tới khi có người lay tỉnh cậu.

      “Thang Hằng.... Thang Hằng.”

      Tiếng lạnh nhạt nhấp nhô, tiếng hô lặp lại mấy lần. Sau khi nghe thấy tên của mình mấy lần, Thang Hằng rốt cuộc cũng tỉnh lại.

      “Bài tập lịch sử.”

      Ô Tiểu Mạn thấy cậu ngẩng đầu cũng thèm để ý xem cậu có tỉnh táo , ngắn gọn mà ràng. Còn vẻ mặt cậu vừa tỉnh ngủ được thoải mái, nhíu mày trừng mắt nhìn .

      Dường như cậu còn chưa tỉnh táo hẳn, dừng lát mới trả lời, “Chưa làm.”

      “Trễ nhất hết tiết thứ ba.”

      cũng nhảm, sau khi xong lời nên quay đầu về sửa sang lại vở bài tập bàn.

      Thang Hằng vẫn nhíu mày như trước, thần trí dần trở lại. Cậu khó chịu, chỉ là giấc ngủ đủ có dáng vẻ này, nhưng làm gì được người đẹp trai, cho dù cả ngày bày ra gương mặt người chết cũng được gọi là ‘khốc ca’, đương nhiên có mấy ai cảm thấy cậu có vấn đề gì, bản thân cậu cũng rất ‘tự nhiên thẳng thắn’ lớn lên cho tới bây giờ.

      Rốt cuộc lát sau cậu cũng tỉnh táo hơn, lấy từ trong cặp quyển sách giáo khoa và vở bài tập lịch sử, bắt đầu việc chui đầu vào làm bài.

      Sau lúc lâu, cậu vươn tay, dùng đuôi bút chọc lưng người ngồi phía trước, dường như Ô Tiểu Mạn bị hù, bả vai hơi bật lên. quay đầu lại, chỉ thấy người đằng sau vươn bàn tay về phía .

      “Mượn quyển đáp án để tham khảo.”

      Ô Tiểu Mạn nhíu mày nhưng vẫn rút quyển vở của mình trong đống vở bài tập đưa cho cậu ta, sau đó lại quay trở lại.

      Thang Hằng quét mắt nhìn tên mặt bìa, mở vở bài tập ra, bên trong rậm rạp chằng chịt chữ, chữ viết tinh tế đâu ra đấy, cậu lật vài tờ. Chữ viết này quả như chủ nhân.

      Giờ tự học sớm bắt đầu, cậu vùi đầu tập trung làm bài tập, chuông hết giờ vang lên, sau đó là chuông báo vào tiết học, giáo viên dạy tiết đầu vào phòng học, cậu đưa hai quyển vở lên phía trước, hơn nữa lại chọc lưng người ngồi phía trước.

      Ô Tiểu Mạn lại cau mày xoay đầu lại.

      Cậu thấy ràng nét mặt của , cậu chỉ làm vẻ mặt ‘lão tử viết xong’, đưa hai quyển vở cho .

      nhíu mày nhận lấy sách bài tập, sau đó nhịn được, vẻ mặt hiểu liếc cậu cái, sau đó mới quay đầu trở lại lần nữa.

      Đây chính là lần hiếm thấy mà bọn họ nhìn đến đối phương, hơn nữa vẻ mặt cũng coi như ôn hòa.

      Sau đó llaij là thời gian giảng bài bình thường, thời gian thi tới gần, những bài kiểm tra lớp học cũng nhiều, trải qua cuộc thi nặng nề, lúc thành tích được công bố phòng học lại kêu loạn. Tan học, lúc đó rất nhiều người còn đắm chìm trong cuộc thảo luận bài kiểm tra vừa rồi Ô Tiểu Mạn đứng dậy, ôm đống vở bài tập bàn rời khỏi phòng học.

      Thang Hằng nhìn chằm chằm bóng lưng rời khỏi lớp, ràng cậu là người cuối cùng giao bài tập trong lớp.

      Thảm kịch ngày hôm qua phát sinh người Bát Hạ khiến cậu nhịn được nhớ lại, dường như chính mình bởi vì được lớp trưởng nhắc nhở là bớt nhiều lần bị phạt. Nếu với bản tính về nhà ít mở sách bài tập như vậy, cậu nghi ngờ rằng mình có thể sớm bị giáo viên nhìn chằm chằm rồi, đâu còn có thể để cho cậu luyện bóng trong giờ từ học.

      Nhưng hình như cậu chưa từng nhìn lớp trưởng với sắc mặt tốt.....

      Cậu cố gắng vắt óc nhớ lại, ký ức trong đầu như đèn kéo quân, từng hình ảnh tiếp tục với cậu, nửa năm nay cậu chỉ cảm ơn lớp trưởng mà thái độ còn vô cùng xấu.

      “Ôi mẹ nó!”

      “Mẹ nó cái gì?”

      có việc gì.”

      Nghê An Bân và Chúc Bách Diệp bên cạnh cậu hiểu gì liếc mắt nhìn nhau, hiểu nổi đột nhiên bạn tốt hô lên là vì có chuyện gì xảy ra.

      “Hôm nay ai tới chiếm sân?” Thang Hằng lập tức đổi đề tài.

      “Đàn em, lớp của Tiểu Cường.”

      “Khi nào đội cầu lông có trận đấu?” Đều là đội nhóm của trường, tất cả mọi người đều có trận đấu, ai cũng muốn cướp quyền sử dụng sân vận động.

      “Muộn hơn chúng ta tuần.” Chúc Bách Diệp trả lời.

      thể thương lượng với bọn họ, trước tiên phải để chúng ta luyện.”

      “Nghĩ tốt quá, hơn nữa ngoài bọn họ còn có đội bóng chuyện, trận đấu hữu nghị của bọn họ còn sớm hơn chúng ta ngày.”

      “Mẹ nó.” Cậu mắng. Nghĩ tới việc sau khi cậu nhậm chức từ đàn , đổi thành chu toàn với những người kia cậu liền nhức đầu.

      “May mà đội cổ động viên ở có thể luyện sân khấu, nếu còn lấy được.” Trận đấu cổ động cả nước cũng sắp tới gần.”

      “Nhắc đám Tiểu Cường năm nhất, nếu giữa trưa bọn họ cướp được sân bọn họ nhất định phải chết!” Thang Hằng hừ hừ hai tiếng, truyền thống này chính là do đàn dạy, bọn họ có nghĩa vụ kế thừa tiếp.

      Sau lưng lại truyền tới cảm giác ngứa.

      Ô Tiểu Mạn cảm giác hẳn là hôm nay dùng hết số lần nhíu mày của năm rồi.

      Còn nữa, vị bạn học sau lưng hình như uống nhầm thuốc.

      Trước kia người này ngay cả giao bài tập đều là hết tiết ném vở bài tập lên bàn , hoàn toàn tránh việc chuyện và tiếp xúc với , nhưng đây là lần cậu ta đâm lần thứ ba trong hôm nay rồi.

      Mà bây giờ mới tiết thứ hai!

      lại nhíu mày quay đầu xuống.

      ra vừa rồi có nghi ngờ rằng cậu ta nhân cơ hội cầm bút bi vẽ loạn bức tranh gì đó lên lưng , nhưng ra chơi nhờ Vô Mỹ xem giúp rồi, đáp án dĩ nhiên là có. hiểu nổi người này muốn làm gì.

      Kết quả nhận được tờ giấy từ người kia.

      lại dùng ánh mắt giải thích được nhìn cậu ta, khi ánh mắt cậu ta có ý ‘Đúng rồi, chính là đưa cho cậu’ quay người lại, mở trang giấy đặt lên sách bài tập.

      Vì sao cậu biết lúc nào giáo viên có tiết? tờ giấy hỏi vấn đề này.

      Ô Tiểu Mạn bị vấn đề này làm cho càng khó hiểu, nhưng sau khi do dự mấy giây vẫn viết câu trả lời —

      Tôi hỏi.

      Hỏi cái này làm gì?

      Hỏi cậu ấy. Nếu như có bạn học trì hoãn việc giao bài tập tôi cũng cần hỏi.

      Lách kẽ hở như vậy giáo viên gì sao?

      Đừng để bọn họ thúc giục sao.

      À, đúng là thanks cậu!

      Tờ giấy qua lại tới lui mấy lần.

      Nhìn chữ cảm ơn tờ giấy, vẻ mặt Ô Tiểu Mạn biến hóa ngàn vạn, đầu tiên là cảm thấy thể tưởng tượng nổi, cảm thấy tên đằng sau nhất định bị bệnh rất nặng rồi, phải tối qua bị bóng đánh vào bộ não chứ. Sau đó, môi công nhịn được khẽ cong, những lời này đáng giá để nghiền ngẫm.

      khách khí.

      trả lại ba chữ kia.

      Mày rậm của Thang Hằng giương cao vài phân. Chỉ ba chữ ‘ khách khí”? Cậu còn tưởng rằng người này nhân cơ hội dùng nghĩa lớn hoặc dạy bảo cậu vài câu, nhưng ngờ cũng là người rất ràng.

      Cậu nhìn nét chữ vuông vắn tinh tế, đối lập với nét bút phóng khoáng của cậu, cả tờ giấy ngoại trừ chữ viết hoàn toàn sạch . Với kinh nghiệm thu thư và giấy, cậu cho rằng nữ sinh đều rất thích bên cạnh chữ vẽ bức tranh hoặc trái tim hoặc những thứ khác, hiển nhiên người ngồi trước mặt cậu có thói quen đó.

      Cậu lại nhìn mấy lần, xé giấy hai mảnh, nhét vào trong ngăn kéo, rốt cuộc chuyên tâm học bài.

      “Đàn , cố gắng lên!”

      “Cố gắng lên, cố gắng lên!”

      “Đoạt công —”

      Tiếng hét chói tai bao quanh lấy .

      Ô Tiểu Mạn mắt lạnh nhìn trận đấu bóng rổ, các trận bóng là hoạt động truyền thống của trường bọn họ, trong thời điểm cố gắng tỉ lệ lên lớp của cấp ba, Hiệu trưởng “Trường cấp ba Đức Tâm” của bọn họ gần như là người khác nhất. Chẳng những cho thầy giáo lấy giờ tự học sớm của học sinh, khóa thể dục, thời gian hội nhóm và các lớp học cho tới sát hạch hoặc lên lớp, các loại tài năng và thi đấu bóng đều tổ chức mỗi năm. Từ khi năm nhất bắt đầu nhập học, học sinh trong trường dường như dừng lại, mỗi ngày đều loay hoay xoay quanh.

      Nhưng có lẽ bị bầu khí này hấp dẫn, thành tích trúng tuyển Đức Tâm vẫn duy trì tiểu chuẩn, bên cạnh đám bạn học biết học lại biết đùa, cảm giác mình khô khan là rất khác ở trong trường học này.

      Nếu như ngày nào đó trường học tổ chức trận đấu am hiểu thức ăn, có lẽ kéo Vô Mỹ cùng tham gia.

      Đợi sang năm, chừng ngày nào đó sang năm cảm thấy áp lực học quá lớn gửi thư đề nghị vào hòm thư khiếu nại của hiệu trưởng. nghĩ thầm.

      “Thang Hằng!”

      “Đàn , nhìn em này!”

      “Đàn !”

      tại sân vận động chính là trận đấu đối kháng bóng rổ của lớp 11, cùng lúc trận dấu năm nhất tổ chức bên ngoài sân bóng rỏ, rất ràng, có người năm nhất chạy xung quanh, rất nhiều người ở đây ngồi đất, Ô Tiểu Mạn và Nhạc Vô Mỹ tùy ý tìm nơi hẻo lánh, nghe tiếng hét, phối hợp người dự thi ra sức trong trân dấu.

      “Mạn Mạn, ha ha, xem này.” Nhạc Vô Mỹ mở túi bánh bích quy tới trước mặt .

      “Hương vị quả mâm xôi tuyệt quá.” cắn miếng, ca ngợi.

      “Đúng rồi, mình mới phát ra! Nhưng mà quả rất đắt! ít như vậy mà hơn bảy mươi đồng.” Nhạc Vô Mỹ chậc chậc hai tiếng, nhưng sau khi ăn xong túi bánh bích quy này, 89% ấy vẫn tiếp tục bỏ tiền mua tiếp.

      Các vừa ăn vừa nhìn.

      Đối kháng lớp, nghi ngờ gì, lớp B có ba thành viên của đội bóng rổ chiếm ưu thế rất lớn, Ô Tiểu Mạn cảm thấy mấy người đứng ngoài chơi mà cảm giác được kích thích của trân bóng.

      “Nhân khí của Thang Hằng vẫn là vượng nhất.” Sau khi nghe tiếng thét chói tai, Nhạc Vô Mỹ phân tích như thế.

      Bởi vì cậu ta là mũi nhọn . Trong lòng Ô Tiểu Mạn bổ sung

      Đều ở trong đội bóng rổ, đều khá đẹp trai nhưng Nghê An Bân và Chúc Bách Diệp an phận hơn Thang Hằng rất nhiều.

      Nghê An Bân cũng tốt, giọng điệu chuyện lịch ôn hòa... cho dù đặc biệt thích nhưng cũng mang lại ác cảm. Chúc Bách Diệp quái gở hơn, dường như chỉ chuyện phiếm cùng vài nam sinh, trong lớp học cũng ít nghe thấy cậu ta lên tiếng. Khách quan mà , Thang Hằng đầu nhím quả thử có thể dùng từ ‘táo bạo’ để hình dung.

      Nhưng ‘táo bạo’ của cậu ta cũng phải cố ý, tên kia làm bất cứ chuyện gì cũng bộ dạng đương nhiên, vui vẻ cười, khó chịu làm sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng ngắc, nghe cậu ta là ‘tính tình ’, Nghê An Bân là ‘dịu dàng’, Chúc Bách Diệp là ‘có cá tính’.

      Ô Tiểu Mạn lại cho rằng, người đẹp trai quả sinh ra ma lực.

      Ma lực này khiến cho tất cả bạn học nữ đều bóp méo .

      “Oa!”

      quả Dunk (tay nhét bóng vào rổ) làm toàn trưởng thét lên, ngay cả Nhạc Vô Mỹ há miệng cắn bánh bích quy cũng sợ hãi than theo. Thang Hằng dựa vào thân cao 1m85, cộng thêm lực bật siêu phàm, trước mặt mọi người biểu diễn màn khó xuất .

      Ngay cả Ô Tiểu Mạn thái độ bình tĩnh cũng thể thừa nhận, tên kia rất được, ngoại trừ bề ngoài, cậu ta xác thực rất có sức quyến rũ của cậu ta.

      Nhưng mà hành động trước kia của cậu ta khiến cảm thấy cậu ta rất ngây thơ, cho dù cậu ta có sức quyến rũ cũng thể cải biến được chuyện thực là cậu ta rất ngây thơ.

      Lớp B nhận được thắng lợi cuối cùng, vì kỳ thi giữa kỳ sắp tới nên trận dấu cuối cùng của năm hai cũng chấm dứt. Sau khi rời sân hai đội quen thuộc lẫn nhau, Thang Hằng bị đám người bao vậy, cười cười đùa đùa cùng mọi người.

      Ô Tiểu Mạn ngồi trong góc có việc gì làm, ánh mắt cũng tránh mà nhìn theo đám người, cũng chú ý tới những vật sáng cùng nhau. Nhân duyên của tên kia quả thực rất tốt! Mỗi lớp học đều có nhân vật dẫn đầu, nhưng ba người Thang Hằng vẫn luôn là trung tâm.

      thú vị!” Nhạc Vô Mỹ đột nhiên phát ra kháng nghị.

      “Sao thế?”

      “Cậu nhìn xem, là nhiều nữ sinh.” có ý bảo bạn tốt nhìn qua, Thang Hằng, Nghê An Bân và Chúc Bách Diệp, ba người vốn bị nam sinh vậy quanh, bây giờ cũng bị nữ sinh bao vậy.

      “Cho nên?” Có quan hệ gì với thú vị?

      “Hình ảnh này đúng!” Nhạc Vô Mỹ : “Cậu nhìn xem, mấy người Thang Hằng là nhân vật phong vân trong trường, chính là bạch mã hoàng tử trong truyện xưa, cho nên những nữ sinh tới gần bọn họ nên thẹn thùng e lệ, tự ti mặc cảm, lấy dũng khí giao lễ vật ra, ngay cả câu cũng dám nhiều, thẹn thùng xoay người bỏ chạy mới đúng chứ! Làm sao lại nhiều người chen lên chuyện phiếm như vậy, chút mập mờ xấu hổ cũng có!”

      Ô Tiểu Mạn nghe được đầu đầy hắc tuyến.

      “A Mỹ à, cậu xem shoujo manga quá nhiều rồi!” Đây là cảnh kịch gì chứ? “Hơn nữa chúng ta ở Đài Loan, phải Nhật Bản, bây giờ trẻ con cũng có bộ dạng kia rồi!”

      Xấu hổ? Người bây giờ da mặt cũng dày như tường đồng vách sắt vậy, tự mình làm nên là chủ yếu, ai xấu hổ với cậu?

      “Đây phải là cuộc sống học sinh cấp 3 mà mình tưởng tượng!” Vẻ mặt Nhạc Vô Mỹ nhìn như bị đả kích rất lớn.

      Cái người này từ khi học tiểu học, vì tình tiết trong shoujo manga mà rất mong đợi cuộc sống học sinh cấp 3, làm sao có thể tiếp nhận? Ảo tưởng tan vỡ!

      “Hoan nghênh cậu trở lại với .”

      “Mạn Mạn! Cậu tàn nhẫn!”

      “Ngoan, đời người phải làm đến nơi đến chốn.”

      Nhạc Vô Mỹ gào khóc hai tiếng, cực kỳ bi phẫn. Cầm lấy túi bánh bích quy rồi dốc toàn bộ vào trong miệng, quay về với ‘ cuộc đời’ của ấy.









      Chương 2 (2)

      Tan học, rời trường.

      Ô Tiểu Mạn tới trạm xe bus rồi mới phát ra quên áo khoác của mình.

      Hôm nay ra cửa thấy thời tiết hơi chuyển lạnh, mới tạm thời lấy áo khoác đồng phục trong tủ quần áo ra, cuối cùng tới trường lâu nhiệt độ lại tăng lên như trở lại ngày nghỉ hè và vẫn duy trì như thế cả ngày, khiến mang áo khoác cũng có chỗ sử dụng.

      Trạm xe bus cách trường học xa, lập tức quyết định quay lại trường chuyến.

      Kết quả nửa đường gặp được bạn học.

      Thang Hằng cùng với vài thành viên đội bóng rổ, định ra cửa trường thấy tới, nhìn với ánh mắt nghi hoặc. Từ sau ngày có tờ giấy phá băng, mặc dù bọn họ tiếp xúc nhiều nhưng ít ra còn giương cung bạt kiếm như trước, bây giờ bọn họ có thể tính là bạn học bình thường.

      “Lớp trưởng, đâu thế?” Cậu phát huy tinh thần quan tâm bạn học, hỏi tiếng.

      “Tôi quên lấy áo khoác.”

      “Bỏ ở đấy ngày cũng mất.” Cậu quay đầu lại nhìn, người trong trường gần như đều đu gần hết rồi, mà dãy nhà học của bọn họ cách cổng trường khá xa.

      chút mà thôi, các cậu cứ về , bye.” phất phất tay, thẳng vào trong trường.

      Thang Hằng nhíu mày, nhìn bóng lưng người kia lay động trong sân trường sắp xa, với bạn bè cùng : “Mấy cậu trước, mình cùng với lớp trưởng lớp mình chuyến.”

      Mấy giây sau, Ô Tiểu Mạn nghe thấy tiếng bước chân quay đầu lại, kinh ngạc hỏi với người về phía mình: “Cậu cũng quên cầm cái gì sao?”

      “Tiểu thư, sau khi tan học trong trường an toàn lắm, có được ?” Cậu trợn trắng mắt. Hội nhóm của họ thường tới trường sớm nhất và là đội rời trường muộn nhất, vô cùng mẫn cảm với đề tài này.

      chút thôi mà lại.”

      “Đúng rồi, chút mà thôi.” Cậu trả lời câu hai nghĩa.

      Ô Tiểu Mạn nhíu mày, quyết định sâu nghiên cứu đề tài ở đây. Sau khi vào trường học, nhanh chóng lên lầu ba. Thang Hằng cắm hai tay trong túi áo, theo sau người , nhìn làn váy màu xanh đậm của bay bay trước mắt.

      Chân, cậu nghĩ thầm.

      Nhưng mà khó nhìn.

      Ô Tiểu Mạn ở phía trước hoàn toàn biết cái tên sau lưng , dùng bản năng quan sát của phái nam để nhìn người khác phái, có ý tứ gì đặc biệt, đó chính là bản năng, có nam sinh nào bỏ qua cơ hội này.

      Về cơ bản, trong khoảng thời gian ngồi phía sau , Thang Hằng sớm nhìn kỹ toàn bộ người rồi. Cậu phát mặc dù tròn hơn các bạn nữ bình thường chút, nhưng đường cong nên có cũng đều có, thoạt nhìn còn mềm hơn, dường như vê rất tốt. Nhiều lần cậu muốn bỏ bút mà dùng ngón tay để thử cảm xúc chạm vào , nhưng mà lý trí cho cậu làm ra hành động có thể bị hiểu lầm như thế.

      May mắn bác bảo vệ còn chưa khóa cửa, thuận lợi lấy được áo khoác của mình.

      “Cảm ơn, thôi.” quay đầu lại lời cảm ơn, dù sao đối phương cũng có ý tốt cùng chuyến.

      Thang Hằng nhún nhún vai, tỏ vẻ có gì.

      Hai người theo lối cũ ra cổng trường.

      đường có chút yên tĩnh, hai người bọn họ có cùng chủ đề chuyện, Ô Tiểu Mạn vốn thèm để ý nhưng nghĩ lại cậu chủ động cùng chuyến, ít nhất đường ‘cùng ’, dường như chính mình có nghĩa vụ chủ động bỏ ra chút ít thiện ý.

      “Ngày mai phải giao bài kiểm tra số học.” cũng chỉ có thể điều này.

      nghe thấy tên bên cạnh phát ra tiếng cười như cười: “Biết rồi.” Cậu trả lời.

      “Tiết đầu tiên phải giao.”

      “Ừ –”

      quay đầu nhìn sang. Người này rất cao – cao 1m63 nhưng cậu cao hơn 20 cm, chỉ có thể nhìn nghển lên .

      Thang Hằng chú ý tới hành động của , cũng nghiêng mắt nhìn cái. Chỉ có điều nhìn lên còn cậu cúi đầu xuống.

      Đôi mày rậm đen như mực và hàng mi cong cong nhìn vào nhau, Ô Tiểu Mạn có đôi mắt hạnh to tròn, ngũ quan Thang Hằng vì sống mũi cao thẳng nhìn có vẻ thâm thúy. Nhìn chút, liền thu hồi ánh mắt.

      “Sao?”

      có việc gì.”

      “Có việc mau , lề mề làm cái gì?”

      Người này chuyện tuyệt đối kết hợp được với văn nhã. “Tôi chỉ hiểu làm sao cậu luôn giao bài tập trễ.”

      “Tôi cũng hiệu cậu sao nhất định phải đuổi theo tôi đòi bài tập?”

      “Tôi muốn đuổi theo cậu, tôi chỉ ‘phải ’, nếu lấy được tôi cũng bắt buộc.”

      “Vậy càng quái.”

      “Quái chỗ nào?” lại lườm cậu. “Thu bài tập là công việc của tôi.”

      Đúng vậy, nhưng mà trước kia thái độ của cậu với vô cùng kém. Thang Hằng nghĩ.

      có ai quy định phải nhất định báo tới tất cả bạn học, cậu chưa tới lớp cân tìm, thái độ cậu kém chỉ cần coi cậu là được, quản cậu có giao giao cái gì. Nhưng mà cho dù thái độ của cậu có tồi tệ cỡ nào, đối mặt với cậu người này luôn có vẻ mặt đó, cười cũng tức giận, nhưng mà cậu cũng cảm giác được hờ hững của .

      Nhưng mà với thái độ của cậu, ấy nhiệt tình mới là lạ. Nếu như có người tỏ thái độ như thế với cậu, cho dù mặc kệ cũng cãi vã.

      “Có phải cậu cãi nhau với người khác ?” Cậu tò mò hỏi.

      “Có phải suốt ngày cậu thầm nghĩ cãi nhau với người khác ?” hỏi lại.

      “Phải xem đối phương có phải là muốn tìm tôi cãi nhau .”

      “Có lẽ cậu bị chứng vọng tưởng bị hãi.”

      Thang Hằng nhíu mày, chậc chậc. Miệng của người này còn rất lợi hại!

      “Chẳng qua tôi cảm thấy chắc cậu muốn cãi nhau với tôi.”

      có hứng thú.”

      “Tôi trước.”

      “Càng có hứng thú.”

      “Cái rắm. Trước kia ràng vẻ mặt cậu nhìn tôi như nhìn phân.”

      “....” Vẻ mặt nhìn phân là gì? nhịn được tưởng tượng trong óc.

      “Xem kìa, cậu cũng được.”

      “Tôi nghĩ trước hết tôi phải hỏi việc, mỗi lần tôi tới sân vận động muốn tác nghiệp, đều phải đứng chịu phạt chờ các cậu rảnh mới để ý tới tôi, bài tập cậu chưa làm cho cậu biết thời hạn còn bị mỏi nhừ chân, bị trừng, cậu cảm thấy vẻ mặt cậu lúc đó với tôi là gì? Tôi nên làm vẻ mặt gì với cậu?”

      “....”

      “Hả?” Nhìn xem, cũng được kìa.

      “Còn phải mỗi lần cậu đều làm gương mặt chết này. Tôi vẫn nhớ lần đầu tiên cậu tới chỗ tôi muốn tác nghiệp cũng làm mặt chết này!”

      “...” Ô Tiểu Mạn hít sâu: “Bạn học, tôi vẫn luôn làm gương mặt này.”

      “....”

      “Ngoại trừ người tôi quen, tôi luôn như vậy với đa số bạn học.”

      “Ôi mẹ nó! Cậu biết cười chút sao! Nào có nữ sinh nào giống như cậu?”

      “...” Bị chửi tiếng. Ô Tiểu Mạn nghĩ thầm, có lẽ biết mấu chốt vẫn đề ở đâu rồi.

      Phần, lớn, bạn học, nhất là nữ sinh, khi đối mặt với vị kiện tướng thể thao kiêm trai đẹp này đều tỏ thái độ nhiệt tình hoặc vẻ mặt tươi cười, còn .

      thừa nhân, thái độ của đúng là lạnh nhạt với những bạn học quen thuộc, cũng quá tự quen thuộc chút, mà vị đại thiếu gia ‘bị làm hư’ này, có lẽ cho rằng có bất mãn gì với cậu ta, vì vậy cũng bày ra thái độ gai góc phản kích theo bản năng.

      Ngây thơ.

      Quỷ ngây thơ

      Trong lòng lại xác thực lần nữa từ hình dung này.

      “Tôi là nữ sinh, tôi vẫn luôn như vậy.”

      Lại là giọng và phản ứng có tâm tình gì, Thang Hằng cảm thấy nữ sinh này là đủ rồi. “Mẹ nó, khó chịu , mắng tôi tôi cũng làm gì, làm sao cậu luôn tỏ thái độ này?”

      Cậu tự cảm thấy lời của mình lễ phép, bị mắng là đương nhiên, cậu cũng làm gì cả.

      “Cái thái độ đó?” Trong lòng cảm thấy bất đắc dĩ.

      “Cái, loại, thái, độ, này!” Cậu nhấn mạnh. “Vui cười, vui , buồn bực lại mang vẻ mặt khiến người khác chịu được! Chắc cậu biết đơn giản, vui vẻ chút hả?”

      Ô Tiểu Mạn nhịn được mà cười ra tiếng – cười bất đắc dĩ. dừng bước lại, ngoắc ngoắc ngón tay với cậu, ý bảo cậu hơi cúi người chút.

      Thang Hằng chau mày lại, mang theo chút cảnh giác nhưng vẫn cúi xuống gần chút theo ý .

      Ô Tiểu Mạn chỉ chỉ vào khuôn mặt mình: “Bạn học, nhìn cho , trời sinh tôi có khuôn mặt này. phải tôi kẹt, cũng khó chịu, tôi chỉ thỉnh thoảng cảm thấy cậu rất ngây thơ, sau đó muốn cãi nhau với người ngây thơ, cho nên tôi hoàn toàn có hứng thú tức giận với cậu, càng giống như cậu tưởng tượng là giữ những buồn bực giải thích được kia ở trong lòng, tôi chỉ quên nó , coi nó.”

      “Đổi lại có thể cách khác là, trong ánh mắt tôi có cậu, tôi biết có cậu tồn tại, mãi cho tới khi cậu đạp cái ghế của tôi, lúc này tôi nhớ tới cậu thời gian rất ngắn, nghĩ thầm: ‘Ngây thơ’, sua đó tôi phát mình có hứng thú cãi nhau với quỷ ngây thơ, giống như tôi cũng có hứng thú tranh luận với đứa ngừng ầm ĩ xe bus, đó là tự tìm tôi. Sau khi tôi xuống xe bus lập tức quên chuyện này, việc gì phải tức giận. cơ bản, cách nghĩa của chúng ta thông, cậu hiểu ?”

      hơi đoạn rất lâu rất lâu.

      Vẻ mặt Thang Hằng sâu xa khó hiểu tới nỗi biết rốt cuộc người này có nghe hiểu lời , nhưng thoạt nhìn cậu ta phải là kẻ ngốc, tạm thời cứ cho là cậu ta có thể hiểu.

      “Bạn học à, tôi có cá ý, tôi chỉ muốn với cậu, cậu hiểu lầm rồi, từ khi bắt đầu hiểu lầm.”

      hề tức giận, cũng cười, chỉ những lời chân thành, vẻ mặt nghiêm túc lại bất đắc dĩ cho cậu nghe, cuối câu còn buông tiếng thở dài thể nghe thấy.

      Thang Hằng tận mắt thấy này cố gắng đạo lý với đưa , xong còn miễn cưỡng cho cậu nụ cười cổ vũ, sau đó xoay người rời .

      Cậu phát vào lúc này trong lòng cậu chỉ có vô hạn chữ ‘Sax’ quanh quẩn trong đầu.

      Ngay cả đối tượng ‘cùng xa, cậu cũng tiện theo, cảm giác gò má mình hơi nóng.

      Đúng là hiểu lầm lớn....

      Mặt cũng ném được rồi....
      Last edited by a moderator: 29/11/15
      Chris thích bài này.

    5. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 3 (1)

      Thi giữa kỳ sắp tới, lại là nên luyện tập buổi sáng.

      Hôm nay hiếm khi Thang Hằng tỉnh táo vào trường, rồi vào lớp. Cậu treo túi sách, ngồi xuống, tay chống cằm, nhúc nhích, nhìn giống như ngẩn người.

      Khi cậu ngồi yên khoảng năm phút Ô Tiểu Mạn cũng vào phòng học.

      Cậu vẫn giữ tay đỡ cằm, ánh mắt Thang Hằng lại nhìn phía trước, nhìn vào đôi mắt khiến Ô tiểu Mạn kinh ngạc trong lòng.

      Hiếm khi sáng sớm mà cậu ta ngủ.

      giống như thường ngày đến chỗ ngồi của mình.

      “Chào buổi sáng.”

      “À? Chào buổi sáng.” Đột nhiên tiếng chào hỏi vang lên khiến cậu ngẩn ra, nhưng cậu lập tức phản ứng trả lời.

      “Ngày hôm qua ngủ khá sớm sao?”

      sai biệt lắm.”

      “Ừ.”

      Bọn họ tiến hành cuộc đối thoại trước nay chưa từng có.

      Ô Tiểu Mạn treo túi sách của mình bên cạnh bàn, ngồi lên ghế.

      “Hôm nay mặc áo khoác sao?”

      Lông mày đen hơi nhếch, vẻ mặt lộ vài phần quái dị, quay đầu nhìn cậu cái: “Ừ.”

      “Sặc, sao thế?”

      “Hôm nay cậu rất tỉnh táo.” Hơn nữa, thoạt nhìn rất muốn chuyện, nhất định bởi vì hai người bạn thân của cậu ta còn chưa tới trường, cậu tìm được người trò chuyện, nếu nghĩ ra lý do cậu tìm chuyện: “Bài tập số học làm chưa?”

      “Còn chưa.”

      Trong nháy mắt nhìn qua. ràng giờ tan học hôm qua thông báo.

      “Mượn đáp án sao?” Cậu vừa vừa vươn tay về phía , bộ dạng rất đương nhiên, giống như thiếu nợ cậu.

      Ô Tiểu Mạn ngoài cười trong cười, giật khóe môi, vẫn rút bài tập trong túi sách đưa cho cậu: “Chép nhanh.”

      “Thanks.” Vẻ mặt cậu như , vung tay lên lời cảm ơn.

      cảm giác chắc là cậu còn chưa tỉnh táo, nhưng mà lúc này mới bình thường. Sau khi đưa bài tập, để ý tới cậu, quay đầu vội vàng làm chuyện của mình.

      Nhạc Vô Mỹ tới trường rồi, chạy tới bên cạnh chỗ ngồi của Ô Tiểu Mạn chuyện phiếm. Các vẫn luôn ngồi cách chỗ xa chút, nhưng từ khi Ô Tiểu Mạn và Thang Hằng giải hòa có gì cố kỵ. Nhạc Vô Mỹ mang theo chiến lợi phẩm mới của đến chia sẻ với bạn tốt.

      Thang Hằng vùi đầu chép đáp án, nghe hai người phía trước rủ rỉ rù rì, tất cả đều về đồ ăn, nghe nhiều tới nỗi cậu muốn buồn nôn, hầu như tất cả đều là đồ ngọt. Cậu nghĩ thầm, hai người này quá khoa trương, béo như vậy còn tiết chế với việc ăn uống.

      “Trước kia mình với cậu, dì mình tới nước Pháp, hôm nay dì ấy trở về nhà ông bà ngoại mình, mang rất nhiều đồ ăn ngon! Ông bà ngoại mình thích ăn đồ ngọt, những đồ này lại thể để quá lâu, mẹ mình liền mang theo đống trở về, vô cùng hạnh phúc!” Nhạc Vô Mỹ lấy trong túi sách hộp bánh ngọt đóng gói tinh xảo, có chocolate, macaron và miếng Galette đáng .

      “Oa!” Vẻ ngoài của bánh ngọt rất đẹp, Ô Tiểu Mạn phát ra tiếng đè nén kinh hô.

      Cả hai giống như trộm, đặt đồ ăn lên bắp đùi trao đổi qua lại. Thang Hằng nhịn được, phân tâm ngước mắt nhìn phía trước, muốn nhìn xem cái quái gì có thể làm cho mặt lạnh kia phát ra lời tán thưởng.

      Ngoại trừ hộp bánh đóng gói tinh xảo, cậu còn nhìn thấy hai đôi chân mảnh mai.

      Nhưng đó phải trọng điểm, cậu nhanh chóng bỏ qua những gì trong đầu mình nghĩ. Món ăn tinh xảo trước mắt giúp cậu lần nữa xác nhận, cậu có biện pháp lý giải vì sao nữ sinh lại thích bánh ngọt. Mỗi lần thu được những món đủ màu sắc kia, vẻ ngoài đẹp nhưng ăn vào miệng lại ngán muốn chết, mỗi lần như vậy cậu đều trực tiếp đưa cho người khác.

      “Đó là cái gì?” Vẻ mặt cậu thú vị, bút tay chỉ vào hộp đùi Ô Tiểu Mạn, tỏ vẻ nghi ngờ.

      “Bánh bơ đào mật ong.” Đột nhiên cậu hỏi làm cho hai nữ sinh đồng thời quay đầu lại nhìn, chủ nhân món ăn Nhạc Vô Mỹ vui vẻ giới thiệu với cậu: “Đây là lớp vỏ của bánh, ở giữa kẹp bơ tươi tiêu chuẩn, còn có....”

      Cậu nghe hiểu những thứ đó, với giải thích của cậu, món đồ này chính là bánh bích quy ngọt chết người là được rồi.

      “Chia cho tôi miếng được ?” Mặc dù có hứng thú với đồ ngọt nhưng cậu vẫn ngăn được tò mò.”

      “Được rồi! Cái này phải ăn nhanh, nếu mai ngày kia bị hỏng.” Nhạc Vô Mỹ vui vẻ chia sẻ cho cậu. Bánh Galette đùi Ô Tiểu Mạn do đưa cho cậu.

      Thang Hằng tùy tiện cầm miếng, nhét miếng bánh vào miệng, nhai nhai. Vị bơ xốp giòn giòn, mùi vị tệ như tưởng tượng, mặc dù cậu vẫn cảm thấy có chút ngọt nhưng phải thể ăn.

      “Cũng tệ lắm, hộp khoảng bao nhiêu tiền?”

      “Mình cũng biết nữa.” Vẻ mặt Nhạc Vô Mỹ vô cùng buồn rầu. Đây là bánh mà dì mang từ Pháp về, mới có thể tính là bánh ngọt nhập khẩu. “ miếng của cậu có lẽ là 100 đồng?” đánh giá.

      Thang Hằng suýt nữa phun miếng bánh chưa nuốt trong miệng ra.

      “Cậu có bệnh à! Nếu là 100 đồng tôi tình nguyện ăn mì thịt bò!” Còn có thể ăn thêm đồ ăn khác!

      Nhạc Vô Mỹ hiểu sao lại bị cậu rống lên như vậy, vẻ mặt hoảng sợ. Ô Tiểu Mạn khách khí vỗ lên bàn tay cầm bút chỉ loạn của cậu.

      “Ai bảo cậu ăn đâu!” trừng mắt nhìn cậu cái. “Làm bài của cậu .”

      ý bảo Nhạc Vô Mỹ quay đầu, quyết định để ý tới cậu. Thang Hằng bị mắng kinh ngạc, nhìn vào mu bàn tay vừa bị đánh của mình.

      “Này!” Cậu làm theo trực giác, lấy đuôi bút chọc vào .

      Ô Tiểu Mạn quay đầu, nhíu mày nhìn cậu.

      “Tức giận à?”

      “Đối với cậu?”

      “Bằng sao?”

      “Cậu dựa vào cái gì vậy?” Giọng của có nhiều phần khó hiểu.

      Vừa rồi chỉ trực tiếp biểu đạt bất mãn với hành động của cậu, còn cách tức giận xa vạn dặm.

      Cậu phát thái độ của phải giả, vào lúc này, rốt cuộc cậu chính thức, hoàn toàn bị đánh bại triệt để!

      ngón tay Thang Hằng lay lay trước mặt , giống như muốn chỉ về phía nhưng lại dám chỉ: “Ừ... có việc gì!” Cuối cùng tay cậu nắm thành quyền, đặt bài thi.

      Tình huống trước mắt xác nhận lời hôm qua của phải là bịa chuyện, cho dù đứa lễ phép nào đó làm dâng cảm xúc trong nháy mắt, nhưng cũng khiến trở nên ngây thơ hờn dỗi với tiểu quỷ. rời hoặc quay đầu, sau đó quên mất cậu.

      Mà cậu chính là tên tiểu quỷ kia.

      Mẹ nó!

      “A Hằng, bài tập của cậu chưa xong sao?” Nghê An Bân tới lớp, lắc lắc cậu.

      “Làm xong rồi thic út !” cảm xúc hờn dỗi dâng lên trong lòng, lại có người chủ động đụng vào họng súng, cậu ai oán liếc mắt nhìn bạn tốt, buồn bực tiếp tục làm bài.

      Mà cái người ngồi trước cậu, từ khi cho cậu cái nhìn khó hiểu quay đầu . Cậu còn chưa trả lời câu hỏi coi như cậu tồn tại.

      “Các cậu cảm thấy mình rất ngây thơ sao?”

      Nghê An Bân và Chúc Bách Diệp nghe vậy quăng cho Thang Hằng ánh mắt hoang mang.

      “Cậu uống nhầm thuốc à?”

      “Chậc, mỗi lần chuyện với Ô Tiểu Mạn, cậu ta đều cho mình cảm giác mình rất ngây thơ.”

      Tiết thể dục, sau khi điểm danh thầy giáo cho học sinh hoạt động gần sân bóng rổ, ba người bọn họ mỗi ngày đều ở chung với bóng rổ, tiết thể dục lại thoải mái chơi đùa luyện tập, tạm thời gia nhập lúc bạn học tập luyện.

      Nghê An Bân có hứng thú nhướng nhướng mày: “ bảo cậu giữ miệng mà nghe.”

      “Mình như vậy sao?” Cậu lập tức tự bảo vệ trong sạch.

      “Khó chịu đừng chuyện với cậu ấy.” Chúc Bách Diệp đưa ra đề nghị vừa đơn giản vừa dứt khoát.

      “Tiểu Tam à, A Hằng có chịu, cậu ấy sảng khoái lắm.” Tiểu Tam là tên của Chúc Bách Diệp trong đội bóng rổ.

      “Cái rắm!”

      thừa nhận sao? Nếu giờ mình cho lớp trưởng biết trước kia cậu dùng từ gì để hình dung cậu ấy?”

      “Cậu dám thử chút.” Cậu nhíu mày, thái độ uy hiếp khá ràng

      “Ngày nào đó cậu đắc tội mình mình thử.” Nghê An Bân ngứa da cười, đối phương liếc mắt lườm cậu.

      “Suỵt.” Thang Hằng cãi nữa, nhìn như lơ đễnh. “Đừng loạn, bây giờ mình ngồi sau cậu ta, ngồi phải tốt, mình cũng muốn trở lại như trước kia.”

      “Vậy mới các cậu ở chung sai.” Nghê An Bân quên chứng thực dự đoán trước kia của mình.

      “Tùy tiện , trả lời vấn đề của mình!”

      “Cậu ngây thơ?” Chúc Bách Diệp nhìn chằm chằm cậu trong chốc lát, lông mi chớp chớp, dường như tự hỏi: “Khá ổn.”

      Hai chữ ‘khá ổn’ thể cho Thang Hằng an ủi. “Cái gì gọi là khá ổn?” Mẹ nó, cậu cực kỳ để ý!

      đâu, bây giờ cậu còn là đội trưởng đấy.” Nghê An Bân : “Toàn đội chúng ta đều nhờ vào cậu, Cậu ngây thơ nguy rồi.”

      Sau kỳ thi giữa kỳ, chức đội trưởng đội bóng rổ chính thức giao cho A Hằng, cậu nhận chức được thời gian, đồng thời cần phải đối phó với đàn đàn em, chỉnh lý đội bóng, liên hệ chuyện với người ngoài đội, xử lý đống chuyện lớn . Đến nay biểu của cậu vẫn biết tròn biết méo, nhóm đàn cũng rất coi trọng cậu.

      Thân là bạn bè, bọn họ biết A Hằng có sức quyến rũ đứng đầu. Tiểu Tam thích giao tiếp với mọi người, cậu khuôn mặt tươi cười luôn mặt, mọi chuyện đều có thể thương lượng, bọn họ đều có sức quyến rũ giống như liếc cái có thể khiến người ta có ý niệm theo trong đầu.

      Khách quan mà , A Hằng trực tiếp, thẳng thắn, từ tới lớn quen được chú ý, quen có ánh mắt của mọi người cũng bị ảnh hưởng hoặc thay đổi suy nghĩ của mình, ngược lại người tiếp xúc với cậu ấy rất dễ bị cậu ấy ảnh hưởng, thái độ của cậu ấy quá đương nhiên, người có ý kiến khác với cậu ấy đều nghi ngờ nghi ngờ biết mình có phải là người đúng hay . Cậu ấy như vật sáng, dễ dàng hấp dẫn người tới gần.

      Chỉ có thể , nam sinh và nữ sinh khác nhau, ít nhất trong đám con trai, A Hằng là nhân vật trung tâm hơn chém, chức vị đội trưởng đội bóng rổ của trường cũng phải vì cậu ấy đẹp trai mà có được.

      Hiển nhiên bọn họ và Ô Tiểu Mạn nhịn cùng phương diện.

      Bọn họ vừa luyện tập vừa chuyện phiếm, đột nhiên quả bóng bay tớ.

      Chúc Bách Diệp ngăn quả bóng lại, ném cho người cách rủi ro khá gần là Thang Hằng. Thang Hằng xoay người thấy bạn học trong chủ đề vừa rồi của bọn họ chạy về phía cậu.

      “Cảm ơn.” Ô Tiểu Mạn vươn tay đòi bóng từ chỗ cậu.

      “Đội nhặt bóng sao?” Thang Hằng đặt cầu vào trong tay .

      “Bóng mất cậu nhặt sao?” ngước mắt, vẻ mặt giống như hỏi cậu có vấn đề sao?

      “Tôi muốn hỏi là cậu có thể đánh hay ? Ngay cả bóng cũng đón được.” Cậu giật môi, bộ dạng chảnh bễ nghễ.

      “Đương nhiên còn kém xa so với cậu.” trả lời đương nhiên.

      nhảm.”

      Ô Tiểu Mạn xoay người muốn , nghe vậy ánh mắt hơi nghiêng nhìn qua, cuối cùng mới thu hồi đuôi mắt, chạy chậm bước .

      Thang Hằng nhìn bóng lưng rời lúc, khi quay đầu lại thấy hai bạn tốt nhìn thẳng vào mình.

      “Cái gì vậy?”

      Chúc Bách Diệp thở dài.

      Nghê An Bân tới phía cậu, tay đặt lên vai cậu, vỗ hai cái: “A Hằng, mình sai rồi.”

      “Các cậu làm gì vậy?”

      “Vừa rồi mình mới phát có lẽ cảm giác của cậu đúng.” Đường đường là đội trưởng đội bóng rổ của trường, lại và có hành động nhàm chán như vậy với bạn học nữ.

      “Về vấn đề cậu có ngây thơ hay , cậu có muốn tới hỏi lớp trưởng ? chừng ấy cho cậu đáp án rất ràng.”

      Đương nhiên Thang Hằng cần đến hỏi trực tiếp, từ thái độ và hành động của Ô Tiểu Mạn đối với cậu cậu có thể tự biết đáp án.

      Cậu ngồi sau lưng mấy tháng, mỗi ngày đều nhìn chằm chằm lưng , cố tình quanh sát , dám là hiểu hết nhưng cậu tuyệt đối mò mẫm được tính cách của tới bảy tám phần. này tuyệt đối là khác lạ nhất cậu từng gặp qua.

      Đừng là ở trong đám nữ sinh cấp ba trẻ tuổi nhưng chỉ có người bạn là Nhạc Vô Mỹ kia, còn thường xuyên mình, như người quái dị. Lợi hại nhất là chỉ làm lớp trưởng hai năm mà có thể để tất cả mọi người trong lớp, kể cả giáo viên đều gọi là ‘lớp trưởng’.

      Cậu từng tò mò tóm bạn nam để hỏi, đối phương còn trả lời được tên . ràng vô cùng tẫn trách như vậy nhưng vẫn có thể khiến mình bé trong suốt như thế, về điểm này cậu nhìn thế nào cũng cảm thấy rất mạnh.

      có thói quen là nhân vật phong vân, cậu biết rất nhiều bạn học, đàn chị đàn em trong trường, lúc đối mặt với các cậu đều có thái độ khác, phần lớn đều là thân thiện. rằng muốn biết các cậu cũng được, là kết giao tình, nịnh bợ cũng được, cho dù các cậu bày thái độ cự tuyệt nhưng vẫn ít người vẫn kiên nhẫn tiếp tục quấn lấy và chuyện tào lao.

      Nhưng cái người Ô Tiểu Mạn này, mặc dù quan hệ với cậu chuyển biến tốt đẹp nhưng vẫn tỏ thái độ như thường ngày của , đối với cậu xa cách nhưng cũng thân thiện. Cảm giác này ra rất thoải mái, cậu thích chính mình giống như người bình thường, cảm nhận tự do..

      Nhưng đồng thời, tính tình lạnh nhạt nội liễm của cho cậu cảm giác mình như tiểu quỷ.... Vì vậy hành động của cậu rất phối hợp với suy nghĩ trong lòng, muốn kích thích ra chút phản ứng của , vậy cũng mừng thầm. Cậu biết mình như vậy rất giống trẻ con, nhưng vậy thế nào? Dù thế nào nữa cậu chính là tên ngây thơ. Cuối cùng cậu cũng có chút cam chịu nghĩ.



      Chương 3 (2)


      Bầu trời xanh thẳm, gió lạnh thổi vào, mặt trời chậm rãi chiếu sáng. Tiếng chuông nghiêm túc truyền thống vang lên đúng giờ, học sinh nối đuôi nhau ra khỏi phòng học, tiếng ồn ào càng ngày càng nhiều.

      Thang Hằng nằm sấp bàn, bài kiểm tra vừa rồi ép khô tế bào não cuối cùng trong người cậu rồi, bây giờ cậu chỉ muốn ngủ.

      “Mạn Mạn, nếu cậu ăn cơm cùng nhà mình?”

      cần, chút nữa mình còn muốn tới thư viện.”

      “Nhưng mà lát nữa thư viện đóng cửa rồi.”

      “Mình thư viện gần nhà mình cơ.” Ô Tiểu Mạn cười khẽ: “Cậu ăn , ngày mai cho mình biết ăn gì, có được .”

      “Làm sao cậu lại với mình chứ?” Mặt Nhạc Vô Mỹ nhăn lại, tỏ vẻ bất mãn.

      “A Mỹ à, cậu ăn cơm với gia đình, mình tới đó làm gì?” Ô Tiểu Mạn buồn cười vươn tay chọc ấy: “Chỗ dì Hoa thiếu chút nữa là mình có thể đổi nướng Brulee rồi, mình chuẩn bị .”

      “À... Được rồi.” Nhạc Vô Mỹ nhăn mũi, coi như miễng cưỡng đồng ý.

      thôi.” thu dọn sách vào túi, Ô Tiểu Mạn và bạn tốt cùng ra khỏi lớp.

      Thang Hằng vẫn gục xuống bàn.

      “A Hằng, cậu làm gì vậy?” Nghê An Bân và Chúc Bách diệp thu thâp đồ xong chờ ở cửa ra vào, thấy cậu còn nằm sấp ở chỗ ngồi tới hỏi thăm: “Có cần khoa trương như vậy ? Đề mục vừa rồi có làm được ?” Nghê An Bân lay cậu vài cái.

      “Phiền quá ~~” Cậu gục xuống bàn gầm lên, gãi giã mái tóc ngắn.

      “Bình tĩnh chưa?”

      “Đói bụng.”

      “Vậy ăn cơm thôi? Cậu ngồi ở đây làm gì?” Ba người vốn định ăn cái gì đó, duy chỉ có người này giống như vướng gì đó.

      “Ăn dì Hoa.” Cậu , sau đó bộ dạng tình nguyện đứng dậy thu thập đồ bàn bàn.

      “Ăn dì Hoa đủ no.” Vẻ mặt Chúc Bách Diệp ghét bỏ.

      “Kệ cậu, hôm nay mình muốn ăn.”

      Nghê An Bân nhướng nhướng mày, trao đổi ánh mắt với Chúc Bách Diệp, nhún vai, quyết định làm theo bạn tốt dường như bị bài thi làm cho xù lông.

      Cửa hàng ăn của dì hoa ở trong hẻm cách cổng trường xa, trong quán cũng có bố trí, ngoại trừ bán bữa sáng, giữa trưa cũng bán thức ăn , cơm bình dân cùng với vài món điểm tâm ngọt đơn giản.

      Hôm nay là ngày sau kỳ thi cuối kỳ, trước thời gian tan học, gian phòng này chỗ ngồi nhiều lắm nên đầy khách, ít người vừa ăn cơm vừa cầm đề thi hoặc sách giáo khoa thảo luận với học sinh cùng trường.

      “Đầy người.” Nghê An Bân và Chúc Bách Diệp dừng bước lại.

      “Nhìn xem.” Thang Hằng vào trong tiệm.

      Thân ảnh cao lớn của ba người vừa xuất liền hấp dẫn ít ánh mắt của học sinh. Có các đàn em nhiệt tình chào hỏi với bọn họ, Thang Hằng tùy ý gật đầu tỏ vẻ đáp lại.

      Cậu thấy bóng lưng quen thuộc ở trong góc. “Ô Tiểu Mạn.” Cậu trực tiếp tới chỗ ngồi bên cạnh: “ có chỗ ngồi, chen chúc chút được chứ?”

      Bóng đen đột nhiên bao phủ tới, Ô Tiểu Mạn cầm đề thi tay ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn giống như ngờ xuất tên này tới dùng cơm.

      “Làm sao cậu lại tới đây ăn?”

      “Cửa ra vào dán tôi thể tới sao?”

      trừng mắt nhìn cậu cái: “Cậu có thể ngồi cùng người khác.”

      Thang Hằng để ý tới , xoay người với mấy cậu bạn tốt còn đứng ngoài cửa: “Này, bên này có chỗ ngồi!” Hô xong, cậu lùi về góc ở cửa nhìn thấy, kéo cái ghế bên cạnh ngồi xuống.

      Nửa người của hơi co lại vì đột nhiên có người chen vào: “Này, tôi có ‘mời ngồi’ sao?”

      “Tiểu thư, nên có lương tâm chút, mình chiếm cái bàn, chủ quán còn muốn buôn bán hay hả?” Cậu buông túi sách, tay đặt bàn, giảng giải đạo lý với : “Hơn nữa trong lúc này chỉ cậu cùng lớp với tôi, ngồi cùng người quen rất xấu hổ.” chừng còn có thể bị quấy rầy.

      nghe thấy cũng có lý, đành nhăn mày, cúi đầu xuống nhìn bài thi, bày tỏ ý kiến thêm.

      “Hả, lớp trưởng?” Nghê An Bân và Chúc Bách Diệp vào trong quán, khi bọn họ phát người ngồi cùng bàn là gương mặt quen thuộc lộ vẻ mặt kinh ngạc.

      “Xin chào.” Ô Tiểu Mạn khẽ giật khóe môi, vung tay tỏ ra mời ngồi, sau đó cúi đầu xuống, để ý đến ba vị khách ngồi cùng bàn.

      Nghê An Bân và Chúc Bách Diệp ngồi xuống, bọn họ nhìn Ô Tiểu Mạn, lại nhìn cái tên ngồi bên cạnh ... Nghê An Bân đột nhiên lộ ra nụ cười tươi vô sỉ, làm bộ như phát ra vùng đất mới, ánh mắt nhìn qua lại giữa hai người bọn họ, nhướng mày với Thang Hằng.

      Ái chà?

      Thang Hằng trừng mắt nhìn cậu ta, tay nắm thành quyền đưa lên trước ngực, làm tư thế cảnh cáo muốn đánh người.

      Đừng có nghĩ linh tinh!

      Vẻ mặt Chúc Bách Diệp cũng bình tĩnh, nhưng mà sau khi nhìn hành động của cậu ta cũng bĩu môi.

      Nghê An Bân nháy mắt nữa mà cười càng gian hơn, cậu ta rất phối hợp cúi đầu xuống che nụ cười tươi. Chúc Bách Diệp rút thực đơn gọi cơm, cầm bút chuẩn bị quyết định bữa ăn.

      “Gọi gì đó ? Nhanh!” Người nào đó ác thanh ác khí.

      “Lớp trưởng, cậu ăn gì thế?” Nghê An Bân đột nhiên hỏi.

      “Hả? Cơm sườn.” Ô Tiểu Mạn đột nhiên bị điểm danh, ngẩng đầu lên.

      “Có gì đề cử ?”

      lại lộ ra vẻ mặt hiểu: “Tôi đâu phải bà chủ.”

      Câu trả lời này khiến Nghê An Bân bật cười: “Khụ, ý mình muốn , bọn mình mới ăn hai lần, cậu cảm thấy ở đây món gì ăn ngon?”

      Vậy vì sao bọn họ lại quyết định ăn ở đây? Mặc dù Ô Tiểu Mạn rất muốn hỏi điều này, nhưng vấn trả lời vấn đề của cậu.

      “Tôi biết các cậu thích khẩu vị gì, nhưng mà tôi cảm thấy tiềm đĩnh bảo và thổ tư cũng ăn rất được. Món điểm tâm ngọt... Brulee nướng ăn cũng tốt.”

      “Vậy sao cậu lại ăn cơm sườn?” Chúc Bách Diệp lộ ra ánh mắt nghi ngờ.

      “Cơm trưa ăn thức ăn đủ no mà!”

      “...” Câu trả lời đương nhiên của khiến ba vị khách ngồi cùng bàn còn gì để .

      Bình thường bọn họ đều nghe thấy các bạn học nữ đều phải giảm béo, các ấy ăn cơm cũng như ma tước, uống chút, ăn chút đồ kêu no bụng, lớp trưởng nhà bọn họ phản ứng lại rất khác, càng tăng thêm cảm thụ với thân hình của .

      Ba người ăn cơm chút liền chuyện. Lúc chuyện thỉnh thoảng bọn họ kéo Ô Tiểu Mạn vào bên trong chủ đề, hỏi đống vấn đề có hay đều được, vừa ăn cơm vừa nhìn đề thi, ràng rất bận rộn, lúc rảnh rỗi liền bị cắt đứt. Cuối cùng dứt khoát thu đề thi lại, chuyên tâm ăn cơm và đối phó với bọn họ.

      “Lớp trưởng, sao hôm nay cậu ở cùng Nhạc Vô Mỹ?”

      “Vô Mỹ ăn cơm với người nhà.”

      “Vậy sao cậu tìm người khác cùng ăn?”

      “Tìm người khác cùng ăn tốt hơn sao?”

      “Khụ...” Có người cười sặc nước. “ chừng.”

      “Ảnh hưởng tâm lý.” .

      “Xì.” Người ngồi bên cạnh cười. Bình thường đều là cậu kinh ngạc, hôm nay cuối cùng cũng có người khác được nếm điều đó.

      Bữa cơm này, ngoại trừ Ô Tiểu Mạn ba người kia ăn rất thoải mái. Ba người bọn họ vốn quá thích ăn cơm cùng nữ sinh, bởi vì chủ đề khác nhau, các lại thường hỏi đống vấn đề khiến người ta rất khó trả lời, nhưng vì lễ phép mà vẫn phải đáp lại, thường thường cuối bữa ăn như cực hình.

      Nhưng Ô Tiểu Mạn hoàn toàn để ý tới bọn họ, nếu phải bọn họ vẫn đưa ra chủ đề thậm chí còn coi bọn họ như tồn tại.

      quen bị quấy rầy, đột nhiên bị coi là quan trọng, cảm giác rất hay. Thang Hằng bị đếm xỉa tới quen, Nghê An Bân và Chúc Bách diệp từ cầu cảm thấy thú vị chút, nhwung sau đó nhanh chóng tiến vào trạng thái thoải mái như gặp bạn bè. Cho nên, khi bọn họ chuyện, thái độ thoải mái như ở chung với bạn học bình thường, đồng thời bọn họ cũng phát lớp trưởng này thú vị.

      Ô Tiểu Mạn nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy ba người này bình thương vốn giao du rộng, năng lực tán gẫu mạnh là bình thường.

      Nhưng mà sau khi ăn cơm xong, cầm túi Brulee nướng trước mặt, nhìn ba người ngồi cùng bàn, ràng cơm nước xong rồi nhưng vẫn lưu luyến ngồi tại chỗ chuyện phiếm, nghi ngờ hỏi: “Lát nữa các cậu phải luyện tập sao?”

      Mặc dù tới sớm hơn nhưng tốc độ ba người này ăn cơm nhanh hơn , lại thêm còn món điểm tâm ngọt, bây giờ nhìn qua giống như ba người cơm nước xong đợi mình , cảm giác vô cùng quái dị.

      , sao thế?” Thang Hằng nhìn về phía .

      “Vậy các cậu về nhà học bài sao?”

      lát nữa tới nhà tôi học.” Cậu : “Cậu có muốn chung ?”

      “Hả?”.

      “Hả cái gì chứ? Học bài!”

      biết là học bài, vấn đề là họ mời làm gì? Bọn họ có quen thuộc vậy sao? “Tôi muốn trở về thư viện gần nhà học.”

      “Ngu ngốc, có cao thủ ở đây cần.” Thang Hằng trợn tròn mắt.

      Ô Tiểu Mạn gnhe vậy ánh mắt nhìn về phía Chúc Bách Diệp, thành tích người này chỉ luôn đứng hai trng lớp, mà còn là học sinh có tư chất nổi trội top 5 của khóa.

      Nếu cảm thấy kỳ diệu khi Thang Hằng luôn ngủ còn có thể được thành tích đó, chỉ có thể dùng hai chữ ‘biến thái’ để hình dung Chúc Bách Diệp, mà Nghê An Bân ngồi cạnh cậu ta, mặc dù biến thái như vậy nhwung cũng là khách quen trong mười người của lớp.

      “Ừ....” nghiêm túc suy nghĩ.

      Thành tích của khá ổn, vẫn luôn trong nhóm mười ngươi, nhưng so với ‘hành trình đầy hồ sơ’ của bọn họ, tự cố gắng tìm nhiều thời gian cố gắng học tập. cho biết, dường như bọn họ có được phương pháp đọc sách hiệu quả, điều này khiến thể động lòng.

      Trong lòng Chúc Bách Diệp vốn cảm thấy kỳ quái, bọn họ muốn tới nhà A Hằng học bài khi nào lại cảm thấy ở dưới đáy bàn có người đá mình cước.

      Cậu hiểu nhìn về phía hung thủ lại nhận được cái đá chân thứ hai. Ánh amwts cậu nhìn về phía bạn tốt ngồi cạnh, Nghê An Bân nháy mắt ra hiệu với cậu.

      Cuối cùng cậu hiểu.

      “Khụ, lớp trưởng.” Cậu ho tiếng để mở màn: “Có phải... cậu hiểu lắm về số học ?”

      Cậu cố gắng sưu tầm tư liệu thành tích của bạn trong lớp, vất vả lắm mới được câu.

      “Đó, đúng rồi!” May mắn cậu sau, tinh thần Ô Tiểu Mạn tỉnh táo: “Tôi vẫn luôn áp dụng công thức tốt.

      “Dù thế nào nữa cậu ấy cũng dạy tôi, cậu có cùng . Lúc nào Nhạc Vô Mỹ cơm nước xong, nếu gọi ấy cùng?” Sau khi tìm được cơ hội, Thang Hằng lập tức xen vào .

      “Để tôi gọi điện thoại hỏi cậu ấy chút.” nghĩ, nếu như lập tức tan cuộc bỏ qua. Nếu có mà báo, phải là khiến Vô Mỹ chuyến tay sao.

      “A, vậy mấy người chúng ta trước.” Cậu ra vẻ sao cả quyết định. “Vì bình thường cậu giúp tôi làm bài tập, đại ân cần phải cảm ơn.”

      Ô Tiểu Mạn lại bày ra vẻ nhìn kẻ ngốc để nhìn cậu, lắc đầu thở dài rồi lại cúi đầu ăn Brulee nướng của .

      Nghê An Bân suýt nữa bật cười, nếu vừa rồi chỉ nghi ngờ bây giờ đúng rồi.

      Chậc chậc chậc... Đến giờ cậu mới hiểu đực, lúc trước người nào đó ‘ngây thơ’ là có chuyện gì. Cậu biết ra A Hằng lại ngốc và kém cỏi vậy.

      Khóe môi cậu và Chúc Bách Diệp đều cong lên vui vẻ, những thèm để ý bị bắt buộc phải thay đổi hành trình mà còn vạch trần lời dối của bạn tốt.

      Có trò hay nhất định phải nhìn chút.
      Last edited by a moderator: 29/11/15
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :