Chương 2 (1)
“Bát Hạ, chân cậu làm sao vậy?”
Nhìn thấy cậu ta sau khi xuất liền ôm lấy chân, vẻ mặt thống khổ ngồi sàn nhà còn tới sân tập bóng với đồng đội, Thang Hằng nhíu mày, cùng vài đồng đội quan tâm qua hỏi.
“ giao bài tập, vừa nửa ngồi cả tiết.” Bạn học tên Bát Hạ đau khổ rên rỉ trả lời.
“Mẹ nó, cậu tìm thời gian mà làm ! Sáu tiết lớp cậu làm cái gì!” Thang Hằng mắng.
“Mình đâu biết? Ai mà biết là phải giao bài tập, giờ tự học bọn mình vào lớp, cả lớp đều giao rồi, vừa rồi mình cũng mới biết!”
“ có ai báo sao? Lớp trưởng lớp cậu thu bài tập à?”
“Cậu cho rằng lớp trưởng lớp nào cũng tốt như lớp cậu sao?” Bát Hạ vừa xoa chân vừa đau xót : “Mẹ nó, nếu như lớp trưởng lớp mình sáng sớm cũng xuống sân vận động cho mình biết mình tùy tiện cũng có thể làm xong bài tập, mình viết chữ rất nhanh.”
Thang Hằng nghe vậy nhíu mày: “ có trách nhiệm....” Trong miệng cậu mơ hồ lầm bầm nhưng lại gì nhiều: “ sao chứ? Tháng sau còn có trận đấu đấy.”
“ sao, để mình nghỉ ngơi chút.” Bát Hạ phất phất tay, tỏ vẻ có gì đáng ngại.
việc xen giữa, tất cả đồng đội lại vào sân luyện tập. Tiếng hết quen thuộc vang lên liên tục cho đến khi cả đoàn người mồ hôi toàn thân, lâm vào tình trạng kiệt sức mới đeo cặp sách lên lưng về nhà.
ngày bình thường lại trôi qua.
Hôm sau, Thang Hằng vẫn buồn ngủ tới trường. đường có ít bạn học hoặc đàn chị đàn em chào hỏi với cậu, có người cậu biết, có người cậu biết, dù sao cậu chính là nhân vật phong vân trong trường, cá tính cũng là quái gở, có người chào hỏi cậu liền đáp lại tiếng, dường mạnh mẽ giữ vững tinh thần bò lên lớp học B năm hai tầng ba.
Đến tới chỗ ngồi, cậu treo túi sách, người mệt mỏi lập tức ngã sấp xuống bàn tìm chu công đánh ván cờ còn chưa hạ.
Thời gian tự học buổi sớm tới gần, bạn học cùng lớp đến càng ngày càng nhiều, ồn ào thôi, cậu ra vẻ nghe tiếp tục ngủ say, cho tới khi có người lay tỉnh cậu.
“Thang Hằng.... Thang Hằng.”
Tiếng lạnh nhạt nhấp nhô, tiếng hô lặp lại mấy lần. Sau khi nghe thấy tên của mình mấy lần, Thang Hằng rốt cuộc cũng tỉnh lại.
“Bài tập lịch sử.”
Ô Tiểu Mạn thấy cậu ngẩng đầu cũng thèm để ý xem cậu có tỉnh táo , ngắn gọn mà ràng. Còn vẻ mặt cậu vừa tỉnh ngủ được thoải mái, nhíu mày trừng mắt nhìn .
Dường như cậu còn chưa tỉnh táo hẳn, dừng lát mới trả lời, “Chưa làm.”
“Trễ nhất hết tiết thứ ba.”
cũng nhảm, sau khi xong lời nên quay đầu về sửa sang lại vở bài tập bàn.
Thang Hằng vẫn nhíu mày như trước, thần trí dần trở lại. Cậu khó chịu, chỉ là giấc ngủ đủ có dáng vẻ này, nhưng làm gì được người đẹp trai, cho dù cả ngày bày ra gương mặt người chết cũng được gọi là ‘khốc ca’, đương nhiên có mấy ai cảm thấy cậu có vấn đề gì, bản thân cậu cũng rất ‘tự nhiên thẳng thắn’ lớn lên cho tới bây giờ.
Rốt cuộc lát sau cậu cũng tỉnh táo hơn, lấy từ trong cặp quyển sách giáo khoa và vở bài tập lịch sử, bắt đầu việc chui đầu vào làm bài.
Sau lúc lâu, cậu vươn tay, dùng đuôi bút chọc lưng người ngồi phía trước, dường như Ô Tiểu Mạn bị hù, bả vai hơi bật lên. quay đầu lại, chỉ thấy người đằng sau vươn bàn tay về phía .
“Mượn quyển đáp án để tham khảo.”
Ô Tiểu Mạn nhíu mày nhưng vẫn rút quyển vở của mình trong đống vở bài tập đưa cho cậu ta, sau đó lại quay trở lại.
Thang Hằng quét mắt nhìn tên mặt bìa, mở vở bài tập ra, bên trong rậm rạp chằng chịt chữ, chữ viết tinh tế đâu ra đấy, cậu lật vài tờ. Chữ viết này quả như chủ nhân.
Giờ tự học sớm bắt đầu, cậu vùi đầu tập trung làm bài tập, chuông hết giờ vang lên, sau đó là chuông báo vào tiết học, giáo viên dạy tiết đầu vào phòng học, cậu đưa hai quyển vở lên phía trước, hơn nữa lại chọc lưng người ngồi phía trước.
Ô Tiểu Mạn lại cau mày xoay đầu lại.
Cậu thấy ràng nét mặt của , cậu chỉ làm vẻ mặt ‘lão tử viết xong’, đưa hai quyển vở cho .
nhíu mày nhận lấy sách bài tập, sau đó nhịn được, vẻ mặt hiểu liếc cậu cái, sau đó mới quay đầu trở lại lần nữa.
Đây chính là lần hiếm thấy mà bọn họ nhìn đến đối phương, hơn nữa vẻ mặt cũng coi như ôn hòa.
Sau đó llaij là thời gian giảng bài bình thường, thời gian thi tới gần, những bài kiểm tra lớp học cũng nhiều, trải qua cuộc thi nặng nề, lúc thành tích được công bố phòng học lại kêu loạn. Tan học, lúc đó rất nhiều người còn đắm chìm trong cuộc thảo luận bài kiểm tra vừa rồi Ô Tiểu Mạn đứng dậy, ôm đống vở bài tập bàn rời khỏi phòng học.
Thang Hằng nhìn chằm chằm bóng lưng rời khỏi lớp, ràng cậu là người cuối cùng giao bài tập trong lớp.
Thảm kịch ngày hôm qua phát sinh người Bát Hạ khiến cậu nhịn được nhớ lại, dường như chính mình bởi vì được lớp trưởng nhắc nhở là bớt nhiều lần bị phạt. Nếu với bản tính về nhà ít mở sách bài tập như vậy, cậu nghi ngờ rằng mình có thể sớm bị giáo viên nhìn chằm chằm rồi, đâu còn có thể để cho cậu luyện bóng trong giờ từ học.
Nhưng hình như cậu chưa từng nhìn lớp trưởng với sắc mặt tốt.....
Cậu cố gắng vắt óc nhớ lại, ký ức trong đầu như đèn kéo quân, từng hình ảnh tiếp tục với cậu, nửa năm nay cậu chỉ cảm ơn lớp trưởng mà thái độ còn vô cùng xấu.
“Ôi mẹ nó!”
“Mẹ nó cái gì?”
“ có việc gì.”
Nghê An Bân và Chúc Bách Diệp bên cạnh cậu hiểu gì liếc mắt nhìn nhau, hiểu nổi đột nhiên bạn tốt hô lên là vì có chuyện gì xảy ra.
“Hôm nay ai tới chiếm sân?” Thang Hằng lập tức đổi đề tài.
“Đàn em, lớp của Tiểu Cường.”
“Khi nào đội cầu lông có trận đấu?” Đều là đội nhóm của trường, tất cả mọi người đều có trận đấu, ai cũng muốn cướp quyền sử dụng sân vận động.
“Muộn hơn chúng ta tuần.” Chúc Bách Diệp trả lời.
“ thể thương lượng với bọn họ, trước tiên phải để chúng ta luyện.”
“Nghĩ tốt quá, hơn nữa ngoài bọn họ còn có đội bóng chuyện, trận đấu hữu nghị của bọn họ còn sớm hơn chúng ta ngày.”
“Mẹ nó.” Cậu mắng. Nghĩ tới việc sau khi cậu nhậm chức từ đàn , đổi thành chu toàn với những người kia cậu liền nhức đầu.
“May mà đội cổ động viên ở có thể luyện sân khấu, nếu còn lấy được.” Trận đấu cổ động cả nước cũng sắp tới gần.”
“Nhắc đám Tiểu Cường năm nhất, nếu giữa trưa bọn họ cướp được sân bọn họ nhất định phải chết!” Thang Hằng hừ hừ hai tiếng, truyền thống này chính là do đàn dạy, bọn họ có nghĩa vụ kế thừa tiếp.
Sau lưng lại truyền tới cảm giác ngứa.
Ô Tiểu Mạn cảm giác hẳn là hôm nay dùng hết số lần nhíu mày của năm rồi.
Còn nữa, vị bạn học sau lưng hình như uống nhầm thuốc.
Trước kia người này ngay cả giao bài tập đều là hết tiết ném vở bài tập lên bàn , hoàn toàn tránh việc chuyện và tiếp xúc với , nhưng đây là lần cậu ta đâm lần thứ ba trong hôm nay rồi.
Mà bây giờ mới tiết thứ hai!
lại nhíu mày quay đầu xuống.
ra vừa rồi có nghi ngờ rằng cậu ta nhân cơ hội cầm bút bi vẽ loạn bức tranh gì đó lên lưng , nhưng ra chơi nhờ Vô Mỹ xem giúp rồi, đáp án dĩ nhiên là có. hiểu nổi người này muốn làm gì.
Kết quả nhận được tờ giấy từ người kia.
lại dùng ánh mắt giải thích được nhìn cậu ta, khi ánh mắt cậu ta có ý ‘Đúng rồi, chính là đưa cho cậu’ quay người lại, mở trang giấy đặt lên sách bài tập.
Vì sao cậu biết lúc nào giáo viên có tiết? tờ giấy hỏi vấn đề này.
Ô Tiểu Mạn bị vấn đề này làm cho càng khó hiểu, nhưng sau khi do dự mấy giây vẫn viết câu trả lời —
Tôi hỏi.
Hỏi cái này làm gì?
Hỏi cậu ấy. Nếu như có bạn học trì hoãn việc giao bài tập tôi cũng cần hỏi.
Lách kẽ hở như vậy giáo viên gì sao?
Đừng để bọn họ thúc giục sao.
À, đúng là thanks cậu!
Tờ giấy qua lại tới lui mấy lần.
Nhìn chữ cảm ơn tờ giấy, vẻ mặt Ô Tiểu Mạn biến hóa ngàn vạn, đầu tiên là cảm thấy thể tưởng tượng nổi, cảm thấy tên đằng sau nhất định bị bệnh rất nặng rồi, phải tối qua bị bóng đánh vào bộ não chứ. Sau đó, môi công nhịn được khẽ cong, những lời này đáng giá để nghiền ngẫm.
khách khí.
trả lại ba chữ kia.
Mày rậm của Thang Hằng giương cao vài phân. Chỉ ba chữ ‘ khách khí”? Cậu còn tưởng rằng người này nhân cơ hội dùng nghĩa lớn hoặc dạy bảo cậu vài câu, nhưng ngờ cũng là người rất ràng.
Cậu nhìn nét chữ vuông vắn tinh tế, đối lập với nét bút phóng khoáng của cậu, cả tờ giấy ngoại trừ chữ viết hoàn toàn sạch . Với kinh nghiệm thu thư và giấy, cậu cho rằng nữ sinh đều rất thích bên cạnh chữ vẽ bức tranh hoặc trái tim hoặc những thứ khác, hiển nhiên người ngồi trước mặt cậu có thói quen đó.
Cậu lại nhìn mấy lần, xé giấy hai mảnh, nhét vào trong ngăn kéo, rốt cuộc chuyên tâm học bài.
“Đàn , cố gắng lên!”
“Cố gắng lên, cố gắng lên!”
“Đoạt công —”
Tiếng hét chói tai bao quanh lấy .
Ô Tiểu Mạn mắt lạnh nhìn trận đấu bóng rổ, các trận bóng là hoạt động truyền thống của trường bọn họ, trong thời điểm cố gắng tỉ lệ lên lớp của cấp ba, Hiệu trưởng “Trường cấp ba Đức Tâm” của bọn họ gần như là người khác nhất. Chẳng những cho thầy giáo lấy giờ tự học sớm của học sinh, khóa thể dục, thời gian hội nhóm và các lớp học cho tới sát hạch hoặc lên lớp, các loại tài năng và thi đấu bóng đều tổ chức mỗi năm. Từ khi năm nhất bắt đầu nhập học, học sinh trong trường dường như dừng lại, mỗi ngày đều loay hoay xoay quanh.
Nhưng có lẽ bị bầu khí này hấp dẫn, thành tích trúng tuyển Đức Tâm vẫn duy trì tiểu chuẩn, bên cạnh đám bạn học biết học lại biết đùa, cảm giác mình khô khan là rất khác ở trong trường học này.
Nếu như ngày nào đó trường học tổ chức trận đấu am hiểu thức ăn, có lẽ kéo Vô Mỹ cùng tham gia.
Đợi sang năm, chừng ngày nào đó sang năm cảm thấy áp lực học quá lớn gửi thư đề nghị vào hòm thư khiếu nại của hiệu trưởng. nghĩ thầm.
“Thang Hằng!”
“Đàn , nhìn em này!”
“Đàn !”
tại sân vận động chính là trận đấu đối kháng bóng rổ của lớp 11, cùng lúc trận dấu năm nhất tổ chức bên ngoài sân bóng rỏ, rất ràng, có người năm nhất chạy xung quanh, rất nhiều người ở đây ngồi đất, Ô Tiểu Mạn và Nhạc Vô Mỹ tùy ý tìm nơi hẻo lánh, nghe tiếng hét, phối hợp người dự thi ra sức trong trân dấu.
“Mạn Mạn, ha ha, xem này.” Nhạc Vô Mỹ mở túi bánh bích quy tới trước mặt .
“Hương vị quả mâm xôi tuyệt quá.” cắn miếng, ca ngợi.
“Đúng rồi, mình mới phát ra! Nhưng mà quả rất đắt! ít như vậy mà hơn bảy mươi đồng.” Nhạc Vô Mỹ chậc chậc hai tiếng, nhưng sau khi ăn xong túi bánh bích quy này, 89% ấy vẫn tiếp tục bỏ tiền mua tiếp.
Các vừa ăn vừa nhìn.
Đối kháng lớp, nghi ngờ gì, lớp B có ba thành viên của đội bóng rổ chiếm ưu thế rất lớn, Ô Tiểu Mạn cảm thấy mấy người đứng ngoài chơi mà cảm giác được kích thích của trân bóng.
“Nhân khí của Thang Hằng vẫn là vượng nhất.” Sau khi nghe tiếng thét chói tai, Nhạc Vô Mỹ phân tích như thế.
Bởi vì cậu ta là mũi nhọn . Trong lòng Ô Tiểu Mạn bổ sung
Đều ở trong đội bóng rổ, đều khá đẹp trai nhưng Nghê An Bân và Chúc Bách Diệp an phận hơn Thang Hằng rất nhiều.
Nghê An Bân cũng tốt, giọng điệu chuyện lịch ôn hòa... cho dù đặc biệt thích nhưng cũng mang lại ác cảm. Chúc Bách Diệp quái gở hơn, dường như chỉ chuyện phiếm cùng vài nam sinh, trong lớp học cũng ít nghe thấy cậu ta lên tiếng. Khách quan mà , Thang Hằng đầu nhím quả thử có thể dùng từ ‘táo bạo’ để hình dung.
Nhưng ‘táo bạo’ của cậu ta cũng phải cố ý, tên kia làm bất cứ chuyện gì cũng bộ dạng đương nhiên, vui vẻ cười, khó chịu làm sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng ngắc, nghe cậu ta là ‘tính tình ’, Nghê An Bân là ‘dịu dàng’, Chúc Bách Diệp là ‘có cá tính’.
Ô Tiểu Mạn lại cho rằng, người đẹp trai quả sinh ra ma lực.
Ma lực này khiến cho tất cả bạn học nữ đều bóp méo .
“Oa!”
quả Dunk (tay nhét bóng vào rổ) làm toàn trưởng thét lên, ngay cả Nhạc Vô Mỹ há miệng cắn bánh bích quy cũng sợ hãi than theo. Thang Hằng dựa vào thân cao 1m85, cộng thêm lực bật siêu phàm, trước mặt mọi người biểu diễn màn khó xuất .
Ngay cả Ô Tiểu Mạn thái độ bình tĩnh cũng thể thừa nhận, tên kia rất được, ngoại trừ bề ngoài, cậu ta xác thực rất có sức quyến rũ của cậu ta.
Nhưng mà hành động trước kia của cậu ta khiến cảm thấy cậu ta rất ngây thơ, cho dù cậu ta có sức quyến rũ cũng thể cải biến được chuyện thực là cậu ta rất ngây thơ.
Lớp B nhận được thắng lợi cuối cùng, vì kỳ thi giữa kỳ sắp tới nên trận dấu cuối cùng của năm hai cũng chấm dứt. Sau khi rời sân hai đội quen thuộc lẫn nhau, Thang Hằng bị đám người bao vậy, cười cười đùa đùa cùng mọi người.
Ô Tiểu Mạn ngồi trong góc có việc gì làm, ánh mắt cũng tránh mà nhìn theo đám người, cũng chú ý tới những vật sáng cùng nhau. Nhân duyên của tên kia quả thực rất tốt! Mỗi lớp học đều có nhân vật dẫn đầu, nhưng ba người Thang Hằng vẫn luôn là trung tâm.
“ thú vị!” Nhạc Vô Mỹ đột nhiên phát ra kháng nghị.
“Sao thế?”
“Cậu nhìn xem, là nhiều nữ sinh.” có ý bảo bạn tốt nhìn qua, Thang Hằng, Nghê An Bân và Chúc Bách Diệp, ba người vốn bị nam sinh vậy quanh, bây giờ cũng bị nữ sinh bao vậy.
“Cho nên?” Có quan hệ gì với thú vị?
“Hình ảnh này đúng!” Nhạc Vô Mỹ : “Cậu nhìn xem, mấy người Thang Hằng là nhân vật phong vân trong trường, chính là bạch mã hoàng tử trong truyện xưa, cho nên những nữ sinh tới gần bọn họ nên thẹn thùng e lệ, tự ti mặc cảm, lấy dũng khí giao lễ vật ra, ngay cả câu cũng dám nhiều, thẹn thùng xoay người bỏ chạy mới đúng chứ! Làm sao lại nhiều người chen lên chuyện phiếm như vậy, chút mập mờ xấu hổ cũng có!”
Ô Tiểu Mạn nghe được đầu đầy hắc tuyến.
“A Mỹ à, cậu xem shoujo manga quá nhiều rồi!” Đây là cảnh kịch gì chứ? “Hơn nữa chúng ta ở Đài Loan, phải Nhật Bản, bây giờ trẻ con cũng có bộ dạng kia rồi!”
Xấu hổ? Người bây giờ da mặt cũng dày như tường đồng vách sắt vậy, tự mình làm nên là chủ yếu, ai xấu hổ với cậu?
“Đây phải là cuộc sống học sinh cấp 3 mà mình tưởng tượng!” Vẻ mặt Nhạc Vô Mỹ nhìn như bị đả kích rất lớn.
Cái người này từ khi học tiểu học, vì tình tiết trong shoujo manga mà rất mong đợi cuộc sống học sinh cấp 3, làm sao có thể tiếp nhận? Ảo tưởng tan vỡ!
“Hoan nghênh cậu trở lại với .”
“Mạn Mạn! Cậu tàn nhẫn!”
“Ngoan, đời người phải làm đến nơi đến chốn.”
Nhạc Vô Mỹ gào khóc hai tiếng, cực kỳ bi phẫn. Cầm lấy túi bánh bích quy rồi dốc toàn bộ vào trong miệng, quay về với ‘ cuộc đời’ của ấy.
Chương 2 (2)
Tan học, rời trường.
Ô Tiểu Mạn tới trạm xe bus rồi mới phát ra quên áo khoác của mình.
Hôm nay ra cửa thấy thời tiết hơi chuyển lạnh, mới tạm thời lấy áo khoác đồng phục trong tủ quần áo ra, cuối cùng tới trường lâu nhiệt độ lại tăng lên như trở lại ngày nghỉ hè và vẫn duy trì như thế cả ngày, khiến mang áo khoác cũng có chỗ sử dụng.
Trạm xe bus cách trường học xa, lập tức quyết định quay lại trường chuyến.
Kết quả nửa đường gặp được bạn học.
Thang Hằng cùng với vài thành viên đội bóng rổ, định ra cửa trường thấy tới, nhìn với ánh mắt nghi hoặc. Từ sau ngày có tờ giấy phá băng, mặc dù bọn họ tiếp xúc nhiều nhưng ít ra còn giương cung bạt kiếm như trước, bây giờ bọn họ có thể tính là bạn học bình thường.
“Lớp trưởng, đâu thế?” Cậu phát huy tinh thần quan tâm bạn học, hỏi tiếng.
“Tôi quên lấy áo khoác.”
“Bỏ ở đấy ngày cũng mất.” Cậu quay đầu lại nhìn, người trong trường gần như đều đu gần hết rồi, mà dãy nhà học của bọn họ cách cổng trường khá xa.
“ chút mà thôi, các cậu cứ về , bye.” phất phất tay, thẳng vào trong trường.
Thang Hằng nhíu mày, nhìn bóng lưng người kia lay động trong sân trường sắp xa, với bạn bè cùng : “Mấy cậu trước, mình cùng với lớp trưởng lớp mình chuyến.”
Mấy giây sau, Ô Tiểu Mạn nghe thấy tiếng bước chân quay đầu lại, kinh ngạc hỏi với người về phía mình: “Cậu cũng quên cầm cái gì sao?”
“Tiểu thư, sau khi tan học trong trường an toàn lắm, có được ?” Cậu trợn trắng mắt. Hội nhóm của họ thường tới trường sớm nhất và là đội rời trường muộn nhất, vô cùng mẫn cảm với đề tài này.
“ chút thôi mà lại.”
“Đúng rồi, chút mà thôi.” Cậu trả lời câu hai nghĩa.
Ô Tiểu Mạn nhíu mày, quyết định sâu nghiên cứu đề tài ở đây. Sau khi vào trường học, nhanh chóng lên lầu ba. Thang Hằng cắm hai tay trong túi áo, theo sau người , nhìn làn váy màu xanh đậm của bay bay trước mắt.
Chân, cậu nghĩ thầm.
Nhưng mà khó nhìn.
Ô Tiểu Mạn ở phía trước hoàn toàn biết cái tên sau lưng , dùng bản năng quan sát của phái nam để nhìn người khác phái, có ý tứ gì đặc biệt, đó chính là bản năng, có nam sinh nào bỏ qua cơ hội này.
Về cơ bản, trong khoảng thời gian ngồi phía sau , Thang Hằng sớm nhìn kỹ toàn bộ người rồi. Cậu phát mặc dù tròn hơn các bạn nữ bình thường chút, nhưng đường cong nên có cũng đều có, thoạt nhìn còn mềm hơn, dường như vê rất tốt. Nhiều lần cậu muốn bỏ bút mà dùng ngón tay để thử cảm xúc chạm vào , nhưng mà lý trí cho cậu làm ra hành động có thể bị hiểu lầm như thế.
May mắn bác bảo vệ còn chưa khóa cửa, thuận lợi lấy được áo khoác của mình.
“Cảm ơn, thôi.” quay đầu lại lời cảm ơn, dù sao đối phương cũng có ý tốt cùng chuyến.
Thang Hằng nhún nhún vai, tỏ vẻ có gì.
Hai người theo lối cũ ra cổng trường.
đường có chút yên tĩnh, hai người bọn họ có cùng chủ đề chuyện, Ô Tiểu Mạn vốn thèm để ý nhưng nghĩ lại cậu chủ động cùng chuyến, ít nhất đường ‘cùng ’, dường như chính mình có nghĩa vụ chủ động bỏ ra chút ít thiện ý.
“Ngày mai phải giao bài kiểm tra số học.” cũng chỉ có thể điều này.
nghe thấy tên bên cạnh phát ra tiếng cười như cười: “Biết rồi.” Cậu trả lời.
“Tiết đầu tiên phải giao.”
“Ừ –”
quay đầu nhìn sang. Người này rất cao – cao 1m63 nhưng cậu cao hơn 20 cm, chỉ có thể nhìn nghển lên .
Thang Hằng chú ý tới hành động của , cũng nghiêng mắt nhìn cái. Chỉ có điều nhìn lên còn cậu cúi đầu xuống.
Đôi mày rậm đen như mực và hàng mi cong cong nhìn vào nhau, Ô Tiểu Mạn có đôi mắt hạnh to tròn, ngũ quan Thang Hằng vì sống mũi cao thẳng nhìn có vẻ thâm thúy. Nhìn chút, liền thu hồi ánh mắt.
“Sao?”
“ có việc gì.”
“Có việc mau , lề mề làm cái gì?”
Người này chuyện tuyệt đối kết hợp được với văn nhã. “Tôi chỉ hiểu làm sao cậu luôn giao bài tập trễ.”
“Tôi cũng hiệu cậu sao nhất định phải đuổi theo tôi đòi bài tập?”
“Tôi muốn đuổi theo cậu, tôi chỉ ‘phải ’, nếu lấy được tôi cũng bắt buộc.”
“Vậy càng quái.”
“Quái chỗ nào?” lại lườm cậu. “Thu bài tập là công việc của tôi.”
Đúng vậy, nhưng mà trước kia thái độ của cậu với vô cùng kém. Thang Hằng nghĩ.
có ai quy định phải nhất định báo tới tất cả bạn học, cậu chưa tới lớp cân tìm, thái độ cậu kém chỉ cần coi cậu là được, quản cậu có giao giao cái gì. Nhưng mà cho dù thái độ của cậu có tồi tệ cỡ nào, đối mặt với cậu người này luôn có vẻ mặt đó, cười cũng tức giận, nhưng mà cậu cũng cảm giác được hờ hững của .
Nhưng mà với thái độ của cậu, ấy nhiệt tình mới là lạ. Nếu như có người tỏ thái độ như thế với cậu, cho dù mặc kệ cũng cãi vã.
“Có phải cậu cãi nhau với người khác ?” Cậu tò mò hỏi.
“Có phải suốt ngày cậu thầm nghĩ cãi nhau với người khác ?” hỏi lại.
“Phải xem đối phương có phải là muốn tìm tôi cãi nhau .”
“Có lẽ cậu bị chứng vọng tưởng bị hãi.”
Thang Hằng nhíu mày, chậc chậc. Miệng của người này còn rất lợi hại!
“Chẳng qua tôi cảm thấy chắc cậu muốn cãi nhau với tôi.”
“ có hứng thú.”
“Tôi trước.”
“Càng có hứng thú.”
“Cái rắm. Trước kia ràng vẻ mặt cậu nhìn tôi như nhìn phân.”
“....” Vẻ mặt nhìn phân là gì? nhịn được tưởng tượng trong óc.
“Xem kìa, cậu cũng được.”
“Tôi nghĩ trước hết tôi phải hỏi việc, mỗi lần tôi tới sân vận động muốn tác nghiệp, đều phải đứng chịu phạt chờ các cậu rảnh mới để ý tới tôi, bài tập cậu chưa làm cho cậu biết thời hạn còn bị mỏi nhừ chân, bị trừng, cậu cảm thấy vẻ mặt cậu lúc đó với tôi là gì? Tôi nên làm vẻ mặt gì với cậu?”
“....”
“Hả?” Nhìn xem, cũng được kìa.
“Còn phải mỗi lần cậu đều làm gương mặt chết này. Tôi vẫn nhớ lần đầu tiên cậu tới chỗ tôi muốn tác nghiệp cũng làm mặt chết này!”
“...” Ô Tiểu Mạn hít sâu: “Bạn học, tôi vẫn luôn làm gương mặt này.”
“....”
“Ngoại trừ người tôi quen, tôi luôn như vậy với đa số bạn học.”
“Ôi mẹ nó! Cậu biết cười chút sao! Nào có nữ sinh nào giống như cậu?”
“...” Bị chửi tiếng. Ô Tiểu Mạn nghĩ thầm, có lẽ biết mấu chốt vẫn đề ở đâu rồi.
Phần, lớn, bạn học, nhất là nữ sinh, khi đối mặt với vị kiện tướng thể thao kiêm trai đẹp này đều tỏ thái độ nhiệt tình hoặc vẻ mặt tươi cười, còn .
thừa nhân, thái độ của đúng là lạnh nhạt với những bạn học quen thuộc, cũng quá tự quen thuộc chút, mà vị đại thiếu gia ‘bị làm hư’ này, có lẽ cho rằng có bất mãn gì với cậu ta, vì vậy cũng bày ra thái độ gai góc phản kích theo bản năng.
Ngây thơ.
Quỷ ngây thơ
Trong lòng lại xác thực lần nữa từ hình dung này.
“Tôi là nữ sinh, tôi vẫn luôn như vậy.”
Lại là giọng và phản ứng có tâm tình gì, Thang Hằng cảm thấy nữ sinh này là đủ rồi. “Mẹ nó, khó chịu , mắng tôi tôi cũng làm gì, làm sao cậu luôn tỏ thái độ này?”
Cậu tự cảm thấy lời của mình lễ phép, bị mắng là đương nhiên, cậu cũng làm gì cả.
“Cái thái độ đó?” Trong lòng cảm thấy bất đắc dĩ.
“Cái, loại, thái, độ, này!” Cậu nhấn mạnh. “Vui cười, vui , buồn bực lại mang vẻ mặt khiến người khác chịu được! Chắc cậu biết đơn giản, vui vẻ chút hả?”
Ô Tiểu Mạn nhịn được mà cười ra tiếng – cười bất đắc dĩ. dừng bước lại, ngoắc ngoắc ngón tay với cậu, ý bảo cậu hơi cúi người chút.
Thang Hằng chau mày lại, mang theo chút cảnh giác nhưng vẫn cúi xuống gần chút theo ý .
Ô Tiểu Mạn chỉ chỉ vào khuôn mặt mình: “Bạn học, nhìn cho , trời sinh tôi có khuôn mặt này. phải tôi kẹt, cũng khó chịu, tôi chỉ thỉnh thoảng cảm thấy cậu rất ngây thơ, sau đó muốn cãi nhau với người ngây thơ, cho nên tôi hoàn toàn có hứng thú tức giận với cậu, càng giống như cậu tưởng tượng là giữ những buồn bực giải thích được kia ở trong lòng, tôi chỉ quên nó , coi nó.”
“Đổi lại có thể cách khác là, trong ánh mắt tôi có cậu, tôi biết có cậu tồn tại, mãi cho tới khi cậu đạp cái ghế của tôi, lúc này tôi nhớ tới cậu thời gian rất ngắn, nghĩ thầm: ‘Ngây thơ’, sua đó tôi phát mình có hứng thú cãi nhau với quỷ ngây thơ, giống như tôi cũng có hứng thú tranh luận với đứa ngừng ầm ĩ xe bus, đó là tự tìm tôi. Sau khi tôi xuống xe bus lập tức quên chuyện này, việc gì phải tức giận. cơ bản, cách nghĩa của chúng ta thông, cậu hiểu ?”
hơi đoạn rất lâu rất lâu.
Vẻ mặt Thang Hằng sâu xa khó hiểu tới nỗi biết rốt cuộc người này có nghe hiểu lời , nhưng thoạt nhìn cậu ta phải là kẻ ngốc, tạm thời cứ cho là cậu ta có thể hiểu.
“Bạn học à, tôi có cá ý, tôi chỉ muốn với cậu, cậu hiểu lầm rồi, từ khi bắt đầu hiểu lầm.”
hề tức giận, cũng cười, chỉ những lời chân thành, vẻ mặt nghiêm túc lại bất đắc dĩ cho cậu nghe, cuối câu còn buông tiếng thở dài thể nghe thấy.
Thang Hằng tận mắt thấy này cố gắng đạo lý với đưa , xong còn miễn cưỡng cho cậu nụ cười cổ vũ, sau đó xoay người rời .
Cậu phát vào lúc này trong lòng cậu chỉ có vô hạn chữ ‘Sax’ quanh quẩn trong đầu.
Ngay cả đối tượng ‘cùng ’ xa, cậu cũng tiện theo, cảm giác gò má mình hơi nóng.
Đúng là hiểu lầm lớn....
Mặt cũng ném được rồi....
Last edited by a moderator: 29/11/15