1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Ly hôn đi điện hạ - Lục Thiếu (200/257+ 4NT) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      LY HÔN , ĐIỆN HẠ

      [​IMG]

      Tác giả: Lục Thiếu
      Converter: ngocquynh
      Editor: phuonganh
      Bìa: @mccross


      Giới thiệu

      để dâu của tôi chạy mất, vậy thay thế ấy !”

      Trước hôn lễ, từ dâu phụ nhanh chóng biến thành dâu, gả cho người đàn ông gian tà vốn là rể !

      lạnh nhạt với , sau khi kết hôn, ngừngcó scandal tình cảm, nhịn.

      Nhưng mà khi phát mục đích khi cưới hề đơn thuần, tờ giấy ly hôn được đưa đến trước mặt : “Ly hôn , điện hạ !”

      Nhưng lại cười đến tà mị: “Ly hôn… Trò chơi vừa mới bắt đầu, tôi làm sao có thể cho em rời đây?”

      trò chơi do thiết kế, lại chọn sai đối tượng.

      Đâm lao phải theo lao, mưu được mở ra và theo sau nó lại là cái bẫy lớn hơn nữa! Nhưng mà, trong trò chơi này, rốt cuộc là ai tính kế ai?​
      Last edited by a moderator: 28/5/15
      Marukohonglak thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 1: Hôn ước hoang đường

      biệt thự kiểu Gothic cổ điển tao nhã nằm ở hướng nam, cao to sừng sững như muốn chạm tới mây trời nằm chếch bờ biển Đại Trung Hải đoạn, ánh sáng long lanh mờ ảo bao phủ bên ngoài biệt thự tầng vàng óng, như tượng trưng cho thân phận của chủ nhân, người có thế lực, danh gia vọng tộc.

      “Cha à, con lấy ta đâu, cha đừng phí công mơ mộng hão huyền nữa” Trong biệt thự truyền đến thanh ngọt ngào, xinh đẹp dáng người cao thon thả tóc dài chính là Tô Ân Huệ, có điều sắc mặt cau có bực bội, ánh mắt bất mãn nhìn Tô Viễn Hàng ngồi đối diện, ông là chủ nhân biệt thự này, cũng là cha của , và là tổng giám đốc của tập đoàn Viễn Thái.

      “Chuyện này phải do con muốn là được, mà là do người đó quyết định.” Sắc mặt Tô Viễn Hàng cũng đen thui, lúc trước con bé này náo loạn cỡ nào ông cũng có thể mắt nhắm mắt mở bỏ qua, nhưng lần này được, đối phương là nhân vật lớn ông dám đắc tội, ta là người nắm giữ sinh mệnh nền kinh tế toàn cầu, là người đúng đầu tập đoàn SK-tổng giám đốc Âu Thừa Duẫn, là người mang dòng máu quí tộc-hậu duệ của hoàng gia nước Đức, những người khác tìm đủ trăm phương ngàn kế để được ta liếc mắt cái mà còn được đứa con này của ông được ta để ý đến, đó là vinh dự to lớn đối với nhà họ Tô.

      “Chẵng lẽ cha biết gã đó nổi tiếng là sói lang?Đâu phải cha chưa nghe những tin tức đồn đãi về ta, cha còn bắt con kết hôn với hạng người như vậy?” Tô Ân Huệ đau khổ chỉ vào ngực, gào lên với người là cha ruột của mình, tưởng tượng đến người đàn ông thường xuyên xuất trong tầm mắt , trong lòng liền quặn đau, nhiều năm trôi qua, thay đổi. Âu Thừa Duẫn vừa phong lưu vừa tuyệt tình, phải là Thừa Duẫn mà biết.

      Tô Viễn Hàng cũng chối cãi, danh tiếng đại nhân vật này cũng trong sạch gì, nhưng chỉ cần có ràng buộc với , tiền đồ tương lai chắc chắn tiến xa
      ngờ, cho dù có phải đánh đổi bằng chính hạnh phúc của đứa con bảo bối. Gươm rút ra khỏi vỏ, ông cũng có đường rút lui.

      “Ân Huệ, Âu Thừa Duẫn là loại người ‘ăn được đạp đổ’, con chịu lấy ta làm chồng, nghiệp tâm huyết của cha bấy lâu nay bị rơi vào tay kẻ khác.” Ông
      đổ vào nghiệp bao nhiêu tâm huyết, nhưng tại tập đoàn đứng bờ vực bị phá sản và bị tập đoàn SK thu mua, đừng phản kháng, ngay cả năng lực
      tự cứu cũng đều có. So sánh với Âu Thừa Duẫn, ông như giọt nước , bị biển cả mênh mông nuốt lấy, mà Âu Thừa Duẫn chính là đại dương bao la đó, ta là chúa tể của tất cả mọi thứ.

      “Đừng lấy hạnh phúc của con ra thành toàn cho những tham vọng của cha, nhất định được.” Tô Ân Huệ mệt mỏi lắc lắc mái tóc dài, muốn dây dưa bàn luận
      vấn đề này với ông nữa, chỉ cần muốn, ai có thể ép buộc được .

      “Con câm miệng lại cho cha, ba ngày sau, hôn lễ vẫn cử hành như kế hoạch định.” Tô Viễn Hàng tức giận đứng dậy đập bàn cái rầm, mặt lộ vẻ nghiêm khắc, xong
      quay người cho có cơ hội mở miệng cự tuyệt.

      Tô Ân Huệ trợn trừng đôi mắt to, nhìn vẻ mặt quyết liệt của Tô Viễn Hàng trước khi quay , chán nản ngã người ngồi trở lại ghế sô pha mềm mại.

      Lúc này, cánh cửa lớn bị mở ra, vì còn tức giận trong cuộc cãi vã với cha, để ý, khuôn mặt thanh tú ghé vào, dường như ngửi được bầu khí có mùi thuốc súng nồng nặc, người đó rón rén bước vào, xoay người đóng cửa chặt, rồi nhàng đến gần.

      “Tam tiểu thư về rồi.”Người hầu thầm , nhìn Tô Vận Nhi rồichỉ chỉ vào trong nội sảnh, gật gật đầu.

      Tô Vận Nhi lè lưỡi, nhìn thấy chị và cha đứng yên tại chỗ giằng co, cũng ngốc tới nỗi biết.

      “Hè hè, chị, cha, Vận Nhi về.”

      khí căng thẳng, xuất của Tô Vận Nhi làm giảm bớt chút u ám.
      CHƯƠNG 2:ÂU THỪA DUẪN

      “Ừ.” Tô Viễn Hàng mới phát diện của Vận Nhi, mặt cũng lộ biểu gì, xoay người lên lầu, trước khi quên liếc mắt cảnh cáo Tô Ân Huệ ngồi bất động sô pha, ông tự nhủ phải đề cao cảnh giác. Đứa con này chuyên môn làm chuyện nổi loạn.

      “Có chuyện gì vậy chị?” Tô Vận Nhi vẫn là sinh viên xa nhà, tháng mới về nhà lần, cho nên cũng biết xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn thấy vẻ mặt bối rối buồn bực của chị Ân Huệ, làm cũng thấy khổ sở theo. Chưa bao giờ thấy cha nổi điên lên với chị kiểu này, xem ra là vấn đề rất nghiêm trọng.

      có gì, tại sao em lại về? phải ở trường sao?” Tô Ân Huệ cười cười, kéo bàn tay lạnh ngắt của Vận Nhi lại đùa nghịch, trong lòng luôn thương em này.

      “Hì, em giả mạo làm đơn xin nghỉ.” Vận Nhi chỉ chỉ cái va li bên cạnh, sau đó nghiêm túc quan sát Ân Huệ nhíu mày nhăn mặt :” Chị, cha gì với chị vậy? Có phải xảy ra chuyện gì hay ?”

      “Được rồi, chuyện này cần em xen vào, nghỉ cứ vui vẻ chơi , ngoan nha, vài ngày nữa chị sắm đồ mới cho em.” Ân Huệ vỗ vỗ hai má Vận Nhi, âu yếm cười, rồi đứng dậy lên lầu.

      Chuyện này vậy là sao? Tô Vận Nhi nheo nheo đôi mắt to đẹp, lăng xăng như con thoi chạy lên chạy xuống lầu lầu dưới, biết Tô Ân Huệ và Tô Viễn Hàng rất giống nhau ở cái tính ngang ngạnh cứng đầu, nếu ai cũng chịu nhượng bộ, có cách nào giải quyết được vấn đề kia.

      Tô Ân Huệ về phòng mình, đến bên cạnh cửa sổ, phòng được bố trí theo phong cách Thổ Nhĩ Kỳ lấy tông màu trầm làm chính, rèm cửa, thảm, và đồ nội thất, rất hòa hợp với tính khí trầm mặc, hào phóng và dễ chịu của . Hai tay khoanh trước ngực, đứng ban công sân thượng, vô thức nghịch nghịch những hạt thủy tinh trong tay, cuối cùng, quay người đến trước giường cầm lấy điện thoại di động, do dự ba lần bốn lượt mới bấm số gọi……..

      Trong khuôn viên biệt thự nơi nơi đều tràn ngập lãng mạn, cao sang quyền quí gì có thể sánh kịp, kiến trúc độc đáo theo phong cách thiết kế ngoại thất, chót vót chọc trời, núi giả suối phun, chỉ cần nhìn nơi ở có giá trị triệu đô này cũng có thể nhìn được giá trị của người sở hữu nó, chủ nhân nơi này ai xa lạ, chính là Âu Thừa Duẫn.

      Trong giới thương gia, ai mà biết, ai mà hiểu, doanh nghiệp SK là tập đoàn tham gia vào các lãnh vực tài chính, bảo an, thị trường chứng khoán, giới chính trị, thấp nữa là ngành ẩm thực nhà hàng, shop quần áo, ngành du lịch, tất cả đều đứng dưới danh nghĩa của ta, chỉ cần -Âu Thừa Duẫn xuất ở nơi nào, nhất định nơi đó nổi lên trận náo loạn.

      Trong phòng ngủ lớn ở lầu hai, người đàn ông cao lớn đẹp trai mặc áo ngủ chất lượng tốt màu trắng, tay bưng ly thủy tinh có chân dài, nhàng lắc làm sóng sánh chất lỏng màu đỏ tươi trong ly, nhấp môi uống ngụm, ánh mắt nhìn đến cửa sổ, ở đó phản chiếu lại gương mặt ngũ quan hài hòa, đẹp đẽ với nụ cười quyến rũ chết người, khuôn mặt tuấn tú kia dư sức làm cho tất cả phụ nữ lần nhìn thấy đều phải phát cuồng si mê, vẻ đẹp như là tác phẩm nghệ thuật của Thượng Đế tạo ra, khí phách tự nhiên mà vô cùng quyến rũ, người đàn ông như vậy có thể là quá hoàn hảo, chính là Âu Thừa Duẫn. người đàn ông có sức hấp dẫn mê người. Ngay thời điểm nhắm mắt trầm tư, tiếng chuông điện thoại di động reo lên đúng lúc…

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 3: Có vị hôn phu

      “Tôi là Tô Ân Huệ.” Ân Huệ căng thẳng giữ chặt điện thoại, nghe được hơi thở của người cầm máy bên kia, thiếu chút nữa ngừng thở ,tay siết chặt điện thoại, có thể cảm nhận bàn tay ướt đẫm mồ hôi,chỉ mới nghe thấy tiếng thở của , cảm thấy áp lực nặng nề, cũng nghe thấy gì ,chỉ lặng lẽ nghe, yên tĩnh đến nỗi…… biết là nghe chuyện hay nữa.

      …có nghe ?” Tô Ân Huệ thích tình huống như thế này , giữa khoảng cách. “Tô tiểu thư?” Âu Thừa Duẫn trả lời, lời vừa lọt vào tai Tô Ân Huệ, cảm nhận được ràng ý cười trong câu của .

      'Tô tiểu thư' ,cách xưng hô xa lạ như vậy, càng làm cho Tô Ân Huệ khẳng định ý nghĩ trong lòng. hít sâu hơi, mở miệng tiếp: ” Mặc kệ gì với cha tôi, tôi chỉ muốn cho biết, tôi kết hôn với .” phải nghĩ tới, chỉ là phải bằng cách này, phải vào lúc này.

      “Ồ ? Vậy sao?” Âu Thừa Duẫn gượng cười, kìm chế cơn giận dữ, cái ly chân dài cầm trong tay run lên bần bật, thể chờ đợi được nhìn thấy khuôn mặt tươi tắn kia, nó làm cho rung động. nhiều năm, bây giờ đến lúc rồi.

      “Thừa Duẫn….” Tô Ân Huệ thốt lên gọi cái tên mà hằng ấp ủ trong lòng, cuối cùng phun ra câu:”Tôi có vị hôn phu, xin ….buông tha cho tôi .”

      “Ha ha.” Vẫn là tiếng cười thản nhiên,Âu Thừa Duẫn cúp điện thoại, đem chất lỏng màu đỏ trút hết vào miệng ,chảy trào ra hai bên khóe môi, tạo thành đường đỏ tươi, cùng với khoé miệng cương nghị tạo thành đường vòng cung.

      “Xoảng.” tiếng, cái ly thuỷ tinh bể nát,mảnh vụn văng tứ phía, giống như đóa hoa hồng héo tàn, nở rộ ra vẻ đẹp ác ma của nó. Có vị hôn phu….. sao ? Ý cười thâm trầm lan tỏa khắp phòng, ngay cả ánh trăng dường như cũng bị bao trùm lên tầng khí kỳ dị.

      Vận Nhi moi tin tức từ trong miệng người hầu mới biết được chuyện hôn của Ân Huệ, cái gã đàn ông kia, thường thấy xuất trong các quyển tạp chí, lần nào cũng kèm với những tin đồn đãi, ngay cả lúc ta có ở trong nước, qua các thông tin từ giới truyền thông cũng có thể thấy ta cùng với những người đẹp tóc vàng ngoại quốc chụp hình chung, tổng giám đốc tập đoàn SK, người đàn ông cao cấp, là đối tượng mà toàn bộ phụ nữ trong thành phố, à , toàn bộ phụ nữ của cả Châu Á tha thiết mơ ước được kết hôn , ta chính là rể tương lai của sao ? Mà hình như chị Ân Huệ có vẻ đồng ý chuyện hôn này .

      Đổi lại là , cũng muốn gả cho người đàn ông vàng có lực hấp dẫn mạnh như vậy.

      Đẹp trai nhiều tiền thế nào, ta thay tình nhân còn nhanh hơn thay quần áo, người đàn ông có tim như vậy, kết hôn với ta làm sao có được hạnh phúc chứ? Bây giờ rất thông cảm với tâm trạng của chị Ân Huệ.

      Áp lực đè nặng, Tô Ân Huệ có chút đơn, tay vẫn còn cầm điện thoại, nghĩ mới vừa rồi, nghe được giọng của , vẫn như xưa, mỗi khi nghe giọng của , kìm được ý muốn được nhìn thấy .

      Bọn họ bao lâu rồi gặp mặt ? nhớ nổi.

      Gặp lại nhau,chẳng lẽ bằng cách này,bằng thân phận như thế này? Vợ chồng, nực cười.

      Hết chương 3
      Chương 4: Kế hoạch chạy trốn

      Tô Viễn Hàng được làm được, ngày hôm sau, ông phái rất nhiều vệ sĩ đến canh giữ bên ngoài biệt thự, cho Ân Huệ bước ra ngoài cửa bước, ngay cả đến công ty làm cũng được, có rất nhiều người giám sát . Hôn lễ vẫn được cử hành sau hai ngày nữa.

      Ân Huệ cũng phản kháng, lặng lẽ ở nhà, nên Hạ Uyển Như và Vận Nhi nghĩ rằng nghĩ thông suốt, chờ đợi làm dâu.

      “Mẹ, cần thử, ánh mắt của Âu Thừa Duẫn rất chính xác.” Ân Huệ có chút kiên nhẫn khi Hạ Uyển Như đưa áo cưới tới trước mặt .

      Áo cưới do Âu Thừa Duẫn đưa đến ,được thiết kế đặc biệt dành riêng cho ,cao quý thanh lịch, có mười hai viên kim cương Nam Phi, làm cho chiếc áo cưới tăng thêm giá trị ngàn vạn lần. Ân Huệ cũng nhìn ra được áo cưới này là do nhà thiết kế nổi tiếng tạo ra,chỉ là giờ có tâm trạng để chiêm ngưỡng vẻ đẹp độc đáo của nó.

      “Ân Huệ,có thể kết hôn với người đàn ông như vậy, chắc là con cảm thấy rất vui, mẹ có thể thấy được ta rất quan tâm đến con.” Hạ Uyển Như nhàng khuyên bảo, bà bay bổng với ý nghĩ con bà được thừa hưởng di truyền từ bà, có thể gả cho người đàn ông vĩ đại như vậy, rất hiếm có.

      Âu Thừa Duẫn chỉ đích danh muốn kết hôn với thiên kim nhà họ Tô, làm cho bọn họ vô cùng hãnh diện.

      “Hừ.” Ân Huệ cũng trả lời ,hừ lạnh tiếng, quay người .

      Quan hệ giữa bọn họ cũng đơn giản như vậy. Bàn tay vô tình lật lật vài trang tạp chí cầm, tầm mắt nhìn đến khuôn mặt đẹp trai của Thừa Duẫn trong quyển tạp chí, tim lại nhói lên, đập loạn nhịp. tự hỏi, muốn lấy sao? Âu Thừa Duẫn, Thừa Duẫn, Duẫn….

      “Vận Nhi, mẹ đưa cho con tấm vé máy bay,đợi sau khi hôn lễ của Ân Huệ kết thúc, con qua chỗ Thượng Đông , ấy dẫn con chơi khắp nơi.” Hạ Uyển Như nhìn Vận Nhi điềm đạm .

      “Hôn lễ của chị, về tham dự sao?” Vận Nhi hỏi, ánh mắt tròn xoe thắc mắc nhìn Hạ Uyển Như.

      Tô Thượng Đông là đứa con cả của Tô gia, quản lý công ty chính đặt tại Mỹ, lâu lâu mới trở về chuyến, chuyện đại như vậy, chắc là trở về .

      cần,đừng cho biết.” Tô Ân Huệ hạ chân bắt chéo xuống, muốn Tô Thượng Đông biết chuyện kết hôn với người kia, huống hồ trong lòng có quyết định của mình. Thêm chuyện bằng bớt chuyện.

      “Ừ,Thượng Đông tạm thời cũng thể phân thân ra ở hai nơi được, sau này nó trở về sau cũng muộn.” Hạ Uyển Như nhớ tới lời của Tô Viễn Hàng, cho Thượng Đông biết lúc này càng thêm loạn. em chúng nó tình cảm khắng khít, ông dám đảm bảo rằng Thượng Đông giúp đỡ con đào hôn, ông dám mạo hiểm. Bây giờ chỉ chờ cho đến khi hôn lễ kết thúc, ông mới có thể định tâm được.

      “Ồ.” Vận Nhi ngạc nhiên , gì nữa, lén quan sát sắc mặt của Ân Huệ, luôn cảm thấy chị mình phải loại người chấp nhận áp đặt, huống hồ còn có Phạm Tu Vũ nữa mà.

      Hết chương 4

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 5: Người đàn ông đến từ địa ngục

      Trong quán bar, ánh đèn mờ mờ ảo ảo, bao nhiêu người say khướt.

      Ở lô ghế VIP có bốn người đàn ông đẹp trai tuấn mỹ, người bọn họ toát ra sức quyến rũ hấp dẫn mê hoặc người khác. Bốn gương mặt đẹp trai quyến rũ, có vẻ như bọn họ đều giống nhau ở điểm, là khoé miệng hay nhếch lên 45 độ tạo thành nụ cười gian xảo.

      gã cao to ngồi ở trong góc ,nhàn nhã uống hớp rượu vang ,rồi bắt đầu khơi chuyện: ” Tà thần, muốn kết hôn với người phụ nữ đó sao? Kết hôn giống phong cách của chút nào ?” Người chuyện chính là thái tử gia Tiêu Trác của tập đoàn tài phiệt Tiêu Thị, dáng vẻ cà lơ phất phơ lười nhác dựa ghế sô pha, giống như xem kịch vui.

      Người bị gọi là Tà Thần chính là Âu Thừa Duẫn khinh khi cười nhạo, ngồi ngay ngắn lại, vẻ mặt nghiêm trang :” Âu Thừa Duẫn tôi có bao giờ đùa như vậy chưa?”

      “Ồ, Duẫn à, bây giờ tự muốn nhảy xuống mồ, mai mốt đừng bắt bọn này kéo lên đó.” người đàn ông đẹp trai khác tên là Nam Cung Thần cũng vui vẻ trêu chọc, nâng ly rượu trong tay lên, Thừa Duẫn đón lấy uống hơi cạn sạch.

      “Cậu yên tâm, bảo đảm có ngày đó đâu.” Âu Thừa Duẫn đấm vào ngực Nam Cung thần cái, khẽ cười .

      “Duẫn điện hạ từ nay rời khỏi nhóm của chúng ta ,vì đêm độc thân cuối cùng của , cụng ly .” Mẫn Thiên Hữu nãy giờ ngồi trầm lặng góc, bây giờ mới lộ ra vẻ mặt tuấn tú chuyện.

      Bốn người bọn họ từ trước đến giờ rất ăn ý với nhau, cho nên cần nhiều, bọn họ cũng đều biết lần này Âu Thừa Duẫn quyết tâm.

      “Cheers.” thanh ly thủy tinh chạm vào nhau ,bốn gương mặt tuấn tú theo bốn cách khác nhau, mang biểu cảm khác nhau, nhưng giờ phút này tất cả đều vui vẻ tươi cười, hiếm có dịp được tụ tập cùng nhau vào ban đêm, lô ghế chỗ bọn họ ngồi ồn ào huyên náo. Tiếng trò chuyện dứt,thỉnh thoảng lại xuất vài trận cười, chỉ là ai dám đến gần lô ghế này. Bọn họ, chính là ….ma vương đến từ địa ngục!

      Đêm nay,Vận Nhi ở chung phòng với Ân Huệ, mỗi lời chị dặn dò, đều ghi nhớ tất cả ở trong lòng. cũng biết, chính mình phải gặp tình cảnh thế nào, nhưng vì chị, hối hận.

      Sáng sớm, Ân Huệ bị Tô Viễn Hàng đưa lên xe chạy tới giáo đường để chuẩn bị cho hôn lễ. Đúng là cáo già, gian xảo, biết ở giáo đường bốn phía đều có người của Âu Thừa Duẫn giám sát, dễ dàng chạy thoát được.

      Ân Huệ còn chưa kịp nhìn ngắm những hoa hồng và bong bóng được kết để trang trí giáo đường bị đẩy tới phòng trang điểm, nhanh chóng bị người ta tô vẽ lên mặt.

      Vận Nhi cũng thay lễ phục phù dâu màu trắng thanh thoát, lén chạy ra ngoài, bấm số điện thoại của Phạm Tu Vũ ,” Tu Vũ, mọi thứ được chuẩn bị xong hết.”

      “Được,lát nữa gặp nhau.” Hài lòng cúp điện thoại, gương mặt Vận Nhi được trang điểm nhàng ,vẻ đẹp tự nhiên thanh tú, chỉ thua chút so với dâu. Đôi mắt to linh động nhìn Ân Huệ đứng soi mình trước tấm gương to, bị mọi người vây quanh.

      Vận Nhi đứng đằng sau nở nụ cười tươi tắn, bắt tay làm dấu “OK”

      dâu là xinh đẹp.” biết là ai xuýt xoa như vậy. Khi Vận Nhi ngẩng đầu lên, thấy Ân Huệ xinh đẹp như thiên thần lộng lẫy trong chiếc áo cưới sang trọng, mái tóc dài được búi cao, đôi bông tai kim cương to lấp lánh, cổ đeo sợi dây chuyện bạch kim trăm năm quí giá, toàn thân từ xuống dưới, mỗi chỗ đều rất hoàn mỹ. Đẹp đến mức….như hư ảo.

      Hết chương 5

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 6: thời khắc khẩn trương.

      Tô Ân Huệ có chút dao động, giây phút này là giây phút mà hằng mơ ước, giấc mơ kết hôn. Nhưng phải bằng phương thức như thế này. chớp mắt, rũ bỏ ý nghĩ này của mình, tự nhủ rằng thể do dự. Coi như là vì Âu Thừa Duẫn và vì chính mình. thể lấy ta.

      “Vận Nhi, mau dìu chị lên giáo đường , Thừa Duẫn sắp đến rồi.” Hạ Uyển Như ở bên cạnh thúc giục Vận Nhi đứng bất động.

      “A, được ạ.” Vận Nhi lập tức tỉnh lại, đến bên Ân Huệ, dìu tay chị, nháy mắt với nhau cái.

      Sau đó, Ân Huệ gập người, ôm bụng, ngồi xổm xuống:”Tôi…hồi hộp quá, tôi muốn toilet.” xong câu đó, nhanh chóng chạy tới toilet.

      Hạ Uyển Như sớm có chuẩn bị, ánh mắt bà nhìn lướt qua Vận Nhi, chậm rãi mở miệng : “Chúng ta cùng với con.” Ngay lập tức, cả đám người vây lấy Ân Huệ cùng về phía toilet. Ân Huệ cắn môi, xem ra cha đề phòng kỹ lưỡng

      Từ lầu hai nhìn xuống, có thể thấy bên dưới giáo đường được chuẩn bị sẵn sàng. người thanh niên tuấn tú, tao nhã đứng ở đó, mặc lễ phục màu trắng, ánh mắt như có như nhìn lên lầu. Vận Nhi chỉ nhìn thoáng qua, kịp nhìn mặt mũi của ta, quay đầu chạy theo nhóm người hộ tống Ân Huệ vệ sinh.

      Ân Huệ có vẻ rất bực bội. Dựa vào kế hoạch được bàn bạc kỹ lưỡng, có Phạm Tu Vũ ở ngoài tiếp ứng, chỉ cần thoát thân thành công là có thể thoát khỏi hôn lễ hoang đường này. Nhưng đột nhiên kéo theo nhiều người như thế này, thể nào thoát ra được.

      “Em giúp chị giữ váy.” Vận Nhi nhanh chân tiến lên, cầm đuôi áo cưới, cùng vào bên trong. Hạ Uyển Như dám lơ là, ánh mắt luôn nhìn chằm chằm hai chị em nối đuôi nhau vào nhà vệ sinh, chỉ chốc lát sau, nghe thấy tiếng nước chảy “ào ào”, cửa mở ra, bà mới cảm thấy yên tâm. Nhưng ngay sau đó, tim của bà như bị treo lên cao, mặc áo cưới trắng tinh khôi bước ra…..thế nhưng lại là Vận Nhi.

      “Ân Huệ đâu?” Hạ Uyển Như hét lên, thô bạo đẩy Vận Nhi qua bên, cảnh tượng khiến tim bà đập nhanh như chạy đua marathon, còn trong đầu bà như bị nổ tung. Tô Ân Huệ ngồi chồm hỗm cửa sổ, nhìn thấy mẹ đột nhiên xuất , có chút bối rối, người mặc bộ lễ phục phù dâu. Để hành động được thuận tiện hơn, hai chị em tráo đổi áo cho nhau. Từ cửa sổ tới mặt đất khoảng cách có vẻ rất cao, hơn nữa bốn phía đều có người của Thừa Duẫn, rất sợ. Nhưng điều này cũng thể cản trở được quyết tâm đào hôn của .

      “Ân Huệ,con làm cái gì ? Mau xuống đây, hôn lễ sắp bắt đầu rồi.” Trong lòng Hạ Uyển Như cực kỳ lo sợ, cả người cũng run rẩy, như vậy….. rất nguy hiểm.

      “Xin lỗi, mẹ, con đồng ý hôn này.” Ân Huệ khổ sở nhắm mắt lại, sau đó nhìn về phía Vận Nhi nở nụ cười xin lỗi :” Vận Nhi, chăm sóc mẹ giùm chị.” xong, dứt khoát quay người , nhìn người cao lớn chờ sẵn kia, Tô Ân Huệ mỉm cười đưa tay ra, đó chính là Phạm Tư Vũ. Cả hai người ôm nhau cùng trượt xuống.

      Hạ Uyển Như chịu nổi đả kích, thân thể mềm nhũn, ngã quỵ, ngất . “Mẹ.” Vận Nhi nhanh tay tay lẹ mắt kịp thời đỡ bà, Tô Viễn Hàng nghe thấy ồn ào liền chạy tới, thấy bóng dáng của Tô Ân Huệ đâu nữa.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :