1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Luyến Tình 2 - Ô Mông Tiểu Yến (song tính- Cao H)

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      Thể loại: Đam mỹ, đại, song tính, sinh tử, bá đạo lưu manh tra công, dâm đãng mỹ thụ, cường công nhược thụ, cao H văn
      Nguồn:soamcac.blogspot.com

      P/S: truyện này có phần 1 và phần 2 mìn post phần 2 trước vì mình có vào sơ các nhưng hỉ vào được khi dùng 3G thôi còn khi dùng wifi lại khong vào được vì kết nối hết hạn. Mình thích bộ này nên muolns sau này đọc được vì thế mình post bộ này vào CQH cho tiện. :063:
      luongnhu96 thích bài này.

    2. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      [LT2] Chương 1.1
      Chương 1.1:

      Thời gian trôi qua phi thường nhanh, trong nháy mắt, Trịnh Quân cùng Chu Tình kết hôn được hơn năm, song bào thai của bọn họ cũng muốn biết biết kêu ba gọi mẹ. Chu Tình cảm thấy sinh hoạt của bản thân phi thường hạnh phúc, duy chỉ có chuyện khiến y mặc co mày cáu, chính là Trịnh Quân thi vào Đại học Quân, rất nhanh nhận được giấy báo nhập học.

      Mới nghĩ đến chuyện Trịnh Quân sắp rời khỏi y, trong lòng Chu Tình liền nên lời tha cùng sợ hãi. tại, y hoàn toàn có thói quen Trịnh Quân bên cạnh, y thể tưởng tượng được sau khi Trịnh Quân rời xa y y ra sao.

      “Tiểu bạch thỏ, nghĩ gì vậy? Mặt mày nhăn thành như thế?” Bỗng nhiên, đôi tay sắt từ phía sau vòng trụ eo của Chu Tình, đạo thanh trầm thấp tà ác từ đỉnh đầu truyền đến.

      Chu Tình ngẩng đầu, đập vào mắt là khuôn mặt tuấn, trong lúc nhất thời khỏi rơi vào thất thần. muốn 20 tuổi, Trịnh Quân càng ngày càng đẹp trai, càng ngày càng có hương vị đàn ông, luôn có thể dễ dàng hấp dẫn ánh mắt người khác. đường đến khách sạn, rất nhiều nữ nhân dù cố ý hay vô ý quay đầu lại nhìn chằm chằm Trịnh Quân, còn có vài nữ sinh lớn mật sát lại gần. Nam nhân như vậy mà vào đại học biết có bao nhiêu nữ sinh hoan nghênh, nghe mấy nữ sinh viên giờ đều rất được.

      “Tiểu bạch thỏ, lại ngẩn người!” Thấy thế, Trịnh Quân thở dài, thân thủ gõ vào trán của y.

      “Thực xin lỗi! Thực xin lỗi! Ngươi đỗ xe xong rồi sao?” Chu Tình lập tức lấy lại tinh thần, nhanh chóng xin lỗi, mặt cười xấu hổ đến đỏ bừng. Nguy rồi, lại ở trước mặt nam nhân mà ngẩn người.

      “Tiểu bạch thỏ, ngươi suốt ngày suy nghĩ cái gì? Sao lúc nào cũng thất thần, rất hư!” Nam nhân gật đầu, bất đắc dĩ trợn mắt, này chỉ bạch thỏ a!

      “Ta… Ta…” Chu Tình khẳng định thể với , nếu cho biết mình lo lắng sau khi vào đại học gặp nữ hài tử xinh đẹp, ghét bỏ y di tình biệt luyến.

      “Ta biết.” Nam nhân tà ác giơ lên khóe môi, ghé vào tai y thấp giọng cười xấu xa: “Ngươi nhất định là nhớ về buổi tối hôm qua, lão công ta thao ngươi thiệt nhiều thiệt dũng mãnh làm ngươi khóc cha gọi mẹ.”

      “Hạ lưu!” Chu Tình đẩy ra, lại nghĩ về tối hôm qua làm y mắc cỡ muốn chết, tên sắc ma này thế nhưng buộc y làm tình thân cây trong sân, khiến cho giờ chân y như mềm nhũn ra, còn hai địa phương kia toan muốn chết.

      “Ngươi đáng !” Bộ dáng đáng của y chọc nam nhân cúi đầu hôn trộm lên đôi môi đỏ mọng thơm ngon. Tuy tiểu bạch thỏ này làm mẹ nhưng vẫn như cũ đáng phải chết.

      “Nơi này có người, đừng nháo!” Chu Tình xấu hổ quẫn bách nhìn bốn phía xung quanh, xem thử có người hay , nơi này chính là hành lang của khách sạn, tùy thời có người qua.

      “Sợ cái gì! Xem liền xem, có người xem mới kích thích!” Nam nhân cho là đúng .

      “Ngươi…” Chu Tình biết nên gì với mới tốt, đối với nam nhân mà lễ nghĩa liêm sỉ đáng đồng, nam nhân hoàn toàn có quan niệm đạo đức giống người bình thường.

      “Tốt lắm! đùa ngươi! Chúng ta lên ! Lão nhân còn chờ chúng ta!” Nam nhân kéo tay y vào thang máy.

      Lúc này, Chu Tình mới nhớ tới, hôm nay Trịnh phụ nhân dịp có cơ hội về nước, hẹn bọn họ tới phòng ăn khách sạn dùng cơm. Nhớ tới Trịnh phụ, Chu Tình khỏi có chút sợ hãi, y chỉ gặp qua Trịnh phụ lần tại thời điểm kết hôn với Trịnh Quân, lúc ấy vì công tác bận rộn nên dù hôn lễ chưa xong Trịnh phụ vẫn vội vàng rời , đây chính là lần đầu tiên y được chính thức gặp mặt Trịnh phụ.

      Ra thang máy vào phòng ăn Tây, trong phòng ăn rộng lớn, xa hoa như vậy mà bóng người, chỉ có đôi vợ chồng trung niên ngồi ở bàn dựa vào cửa sổ. Bởi vì Trịnh phụ có thân phận đặc thù nên hôm nay Trịnh phụ bao hết cả gian nhà ăn.

      “Ba!” Trịnh Quân kéo Chu Tình qua, đối với Trịnh phụ kêu tiếng. Qua tuổi 40, Trịnh phụ bộ dáng cùng Trịnh Quân có bảy phần tương tự, mang đôi kính gọng vàng, gia tăng thêm vài phần hương vị nho nhã. Mặt chút thay đổi, giận mà uy, làm cho người ta vừa nhìn thấy liền biết là đại nhân vật.

      “Tiểu Quân đến đây!” Nữ nhân ngồi bên cạnh Trịnh phụ đối với Trịnh Quân mỉm cười . Nữ nhân thoạt nhìn so với Trịnh phụ trẻ hơn chút, tướng mạo đoan trang tú lệ, khí chất cao nhã phóng khoáng, phủ kiện sườn xám bạch lan, mái tóc đen dài búi đầu, đúng là quý phu nhân tiêu chuẩn.

      Trịnh Quân lạnh lùng gật đầu với nàng, tính là chào hỏi. Từ , phi thường chán ghét kế mẫu này, chỉ vì sở hữu tâm lí ghét mẹ kế của trẻ , mà là biết nữ nhân này giống bề ngoài nhìn qua ôn nhu hiền lành như vậy. Nữ nhân này nguyên bản chỉ là thư kí bên cạnh lão nhân, lại rất có bản lãnh giành được lão nhân trong số nhiều phụ nữ như vậy, bay lên đầu cành biến thành phượng hoàng, có thể tưởng tượng tâm cơ của nàng sâu sắc, thủ đoạn cao bao nhiêu.
      honglak thích bài này.

    3. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      LT2] Chương 1.2
      Chương 1.2:

      “Ba ba, Tâm di.” Chu Tình khẩn trương nhìn vợ chồng Trịnh phụ rồi kêu lên, bàn tay bị Trịnh Quân nắm hơi phát run. Y phi thường sợ hãi, biết phải đối mặt như thế nào với hai trưởng bối trước mặt, bọn họ đều biết chuyện y là song tính nhân, thực lo lắng họ coi y là quái vật.

      Trịnh phụ đáp lại, vẻ mặt lạnh như băng, hai mắt sắc bén đánh giá Chu Tình. Hôm nay, Chu Tình mặc bộ váy màu thủy lam, khuôn mặt nhắn thanh lệ trang điểm đơn giản, mái tóc dài tùy ý buộc phía sau, cả người tựa như gốc hoa sen mới nở, đúng là tươi mát khả nhân.

      Đối mặt với ánh mắt sắc bén như đao của Trịnh phụ, Chu Tình sợ hãi cúi đầu tránh né tầm mắt của . Trong lòng khuyên bảo chính mình đừng lo lắng, tuy y là song tính nhân, nhưng sau khi ở cùng chỗ với Trịnh Quân, dưới cầu của làm cho y càng ngày càng thiên hướng nữ tính, Trịnh phụ nhất định cảm thấy y giống gay, đối với y phản cảm cùng chán ghét.

      “Con chính là Tình nhi, lại đây ngồi nào!” Bất đồng với lạnh lùng của Trịnh phụ, Trình Tâm càng thêm nhiệt tình, kéo Chu Tình ngồi xuống. “Tình nhi, xin lỗi con! Thời điểm hôn lễ của các con, ta ở nước Pháp nên thể trở về tham dự.”

      , sao!” Chu Tình khiếp đảm trả lời, bởi vì trước kia từng nghe Khương Bân kể số chuyện về Trình Tâm, nên y thích Trình Tâm, tổng cảm thấy nàng giống như mụ hoàng hậu độc ác trong câu chuyện “Bạch Tuyết ngủ trong rừng”.

      “Sao mang theo bọn ? Nghe hai đứa cũng được 1 tuổi!” Tựa hồ nhận thấy Chu Tình sợ hãi, Trình Tâm ôn nhu cười hỏi.

      “Hai cục cưng được phụ mẫu con mang sang nước Mỹ chơi!” Tay của Chu Tình bị Trình Tâm cầm, làm cho cả người y cứng ngắc, phi thường được tự nhiên.
      “Nghe cha mẹ con đều cực kì bận rộn, nếu có thời gian rảnh, hai nhà chúng ta nên hảo hảo chuyện!”

      “Ân!”

      “Bộ dạng của Tình nhi cũng tuấn!” Trình Tâm vừa sờ soạng khuôn mặt của Chu Tình vừa tán dương, sau đó tiếp: “Lần đầu gặp mặt, a di cũng có gì tốt tặng cho con, Quan này là của vị cao tăng núi Nga Mi tặng cho ta, dùng để bảo bình an, tặng cho con hi vọng con thích!” Trình Tâm tháo bạch ngọc Quan cổ xuống đặt vào tay Chu Tình, tựa hồ phi thường thích Chu Tình.

      “Tạ, cảm ơn!” Chu Tình ngẩng đầu nhìn vào mắt Trịnh Quân, thấy sinh khí, mới dám tiếp nhận ngọc Quan .

      Trịnh Quân vẫn thờ ơ lạnh nhạt, nhìn bộ dáng ôn nhu hiền lành của Trình Tâm, trong lòng cười lạnh. đúng là bà mẹ chồng thương con dâu, hành động của nữ nhân này càng ngày càng cao cường, nàng làm diễn viên là đáng tiếc.

      Trịnh phụ đồng dạng im lặng vẫn lẳng lặng nhìn, ở trong khoảng thời gian ngắn đánh giá Chu Tình xong. Cuối cùng, mới mở miệng chuyện: “Sao đến trễ như vậy?” Trong thanh lạnh như băng mang hờn giận, chưa từng có người nào dám để phải chờ.

      “Đỗ xe lãng phí chút thời gian, bãi đỗ xe lại còn chỗ trống, con chỉ có thể sang quảng trường bên kia tìm chỗ.” Trịnh Quân giải thích, vẻ mặt cho là đúng. Phụ tử bọn họ rất ít gặp mặt, Trịnh Quân đối với phụ thân tự nhiên là ít tình cảm.

      Trịnh phụ đối với lời giải thích này cũng hài lòng, nhưng thêm gì, dù sao người trước mặt cũng là con , chứ phải là cấp dưới của . “Thời gian còn sớm, nhanh chuẩn bị đồ ăn lên đây!” Lịch trình của phi thường nhanh, hai giờ nữa còn phải bay sang Bắc Kinh dự họp.



      Trình Tâm lập tức gọi phục vụ bên cạnh mang thực đơn ra, chọn những món ăn Tây ngon nhất trong thực đơn.

    4. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      [LT2] Chương 1.3
      Chương 1.3:

      Uống chai rượu vang hơn mười vạn, ăn những món ngon do các đầu bếp cao cấp nấu, nghe tay violon kéo những bản tuyệt khúc, đây là việc làm người ta phi thường hưởng thụ, nhưng lại phải như vậy. Đối với Chu Tình mà , đây là bữa cơm thống khổ nhất mà y được ăn. Mọi người ai cũng mở miệng chuyện, chỉ lẳng lặng ăn, khí buồn chán quỷ dị. Càng làm y chịu nổi chính là Trịnh phụ vẫn còn nhìn y, giống như tia X – quang quét từ ngoài vào trong từ xuống dưới đều xem xét lần, chỉ thiếu đào linh hồn của y ra mà nghiên cứu, làm cho y như đứng trong đống lửa, ngồi trong đống than, sắp hít thở thông.

      “Tiểu Quân, lúc nào con đến trường học báo danh?” Cuối cùng vẫn là Trình Tâm đánh vỡ khí im lặng này, mở miệng hỏi.

      “Tháng sau!” Trịnh Quân lạnh như băng trả lời.

      “Mua vé máy bay chưa?” Trình Tâm lại hỏi.

      “Bà quản làm gì? Phiền chết!” Trịnh Quân giơ mày kiếm lên, siêu cấp kiên nhẫn.

      Thái độ của làm cho Trình Tâm hạ đài được, Trình Tâm xấu hổ cười cười.

      “Trịnh Quân, sao mày có thể sử dụng loại ngữ khí này để chuyện với Tâm di?” Trịnh phụ nhíu mày, lạnh giọng hỏi.

      Trịnh Quân giương môi cười lạnh, vẻ mặt khinh thường.

      “Mày đây là cái thái độ gì?” Thấy như thế, Trịnh phụ rốt cuộc nhịn được tức giận quát.

      Bộ dáng tức giận của Trịnh phụ phi thường đáng sợ, Chu Tình bị hù sợ đến chết, nhanh chóng nhéo nhéo Trịnh Quân bảo xin lỗi Trịnh phụ, nhưng Trịnh Quân mặc kệ, lạnh lùng trừng Trịnh phụ cùng Trình Tâm.

      “Mày…”

      “Lão Trịnh, sao! Mấy đứa giờ đều như vậy, cái này gọi là khốc! Em sao!” Mắt thấy tình huống thể vãn hồi, Trình Tâm nhanh chóng chạy ra hòa giải, giọng trấn an Trịnh phụ.

      “Nhưng nó…” Trịnh phụ còn muốn nữa nhưng lại bị Trình Tâm đánh gãy.
      “Tốt lắm! Khó được ngày mọi người cùng chỗ dùng cơm, đừng nóng giận! Hơn nữa Tình nhi còn ở đây, cần dọa nó sợ.” Trình Tâm mỉm cười .

      Cuối cùng, sắc mặt của Trịnh phụ có hơi hòa hoãn chút, áp chế lửa giận, nghiêm túc với Trịnh Quân, “Dù sao Tâm di cũng là kế mẫu của mày, mày phải tôn trọng nàng!”

      “Ân!” Trịnh Quân hừ lạnh tiếng, trong mắt tràn đầy trào phúng. Hết thảy vẫn thay đổi, nữ nhân này vẫn thích ngoạn giả bộ, còn tưởng nàng có cái gì mới mẻ! là nhàm chán muốn chết!

      Thấy thế, Trịnh phụ thiếu chút nữa nổi giận, Trình Tâm vỗ vỗ tay , Trịnh phụ luôn luôn bình tĩnh trầm ổn, cho dù trời có sập xuống mặt cũng nhăn cái, nhưng cứ mỗi lần gặp Trịnh Quân đều bị làm cho tức chết, luôn rời trong tâm trạng vui.

      “Trịnh Quân, mày làm cha, là nam nhân thành thục. Tính nết như tiểu hài tử của mày nên thay đổi!” Bản mặt Trịnh phụ giáo huấn .

      Trịnh Quân trợn mắt, lão nhân quan uy lại tới nữa, mỗi lần gặp mặt đều phải hung hăng giáo huấn trận, nghĩ lão tử này còn có tư cách gì giáo huấn ! buồn cười!

      “Trịnh Quân, lần này vì cho ngươi được Đại học Quân đánh trúng tuyển, thiếu quan hệ của ta! Đại học thể so với Trung học, hơn nữa hoàn cảnh ở Đại học khá phức tạp, sau này ngươi đến đó ít gây chuyện chút!” Trịnh phụ biểu tình nghiêm túc cảnh cáo. Đối với đứa con trai độc nhất phản nghịch cổ quái, kiệt vụ bất tuân này, Trịnh phụ đau đầu, đối chút biện pháp cũng có.

      “Nguyên lai ông gọi chúng tôi đến để chuyện này! Được! Ông yên tâm, sau này tôi , tuyệt đối cho người khác biết XX ở trung ương là lão cha của tôi, cho ông khỏi mất mặt hổ thẹn!” Trịnh Quân hèn mọn cười lạnh , đứng lên kéo Chu Tình rời . sớm đoán được lão nhân hội thi ân triệu kiến , tuyệt đối là muốn ân cần dạy bảo cần gây chuyện ở trường Đại học, coi như thằng ngỗ nghịch, hơn năm thấy, vừa thấy mặt lại mấy lời này.

      “Ba, Tâm di, tái kiến!” Chu Tình bị Trịnh Quân tha , biết như thế nào cho phải, chỉ có thể vội vàng quay đầu lời từ biệt với Trịnh phụ cùng Trình Tâm.

      “Trịnh Quân, mày quay lại cho ta!” Trịnh phụ tức giận đến giơ chân, đứng lên hét lớn. Đáng tiếc Trịnh Quân căn bản mặc lệ, kéo Chu Tình quay đầu lại rời khỏi phòng ăn.

    5. boogoo97

      boogoo97 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,330
      Được thích:
      1,483
      [LT2] Chương 1.4
      Chương 1.4:

      “Trịnh Quân, chậm chút!” Khuôn mặt tuấn tú của Trịnh Quân đen thui, bước càng lúc càng nhanh, Chu Tình bị kéo mệt đến thở hồng hộc.

      Trịnh Quân mắt điếc tai ngơ, như cũ kéo Chu Tình bước nhanh về phía trước. Tinh mâu mây đen dày đặc, biết suy nghĩ cái gì.

      “Trịnh Quân, ta nổi nữa, mau buông!” Chu Tình bất đắc dĩ kêu lên, khuôn mặt tú lệ che kín mồ hôi, từ sau khi sinh sản thể lực của y liền trở nên rất kém.

      Trịnh Quân vẫn để ý tới, giống như hoàn toàn nghe thấy Chu Tình chuyện, sắc mặt hung ác nham hiểm đáng sợ.

      “Ai a!!” Chu Tình theo kịp , cuối cùng cái lảo đảo ngã mặt đất.

      “Tiểu bạch thỏ, ngươi sao vậy?” Trịnh Quân cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, nhanh chóng ngồi xổm xuống lo lắng hỏi.

      “Còn phải do ngươi làm hại!” Chu Tình lòng tràn đầy ủy khuất , thân thủ sờ chân phải bị thương, đau tử .

      “Sorry!” Trịnh Quân nâng Chu Tình dậy rồi , “Còn có thể sao? Muốn ta cõng ngươi ?”

      có việc gì, ta có thể !” Chu Tình lập tức lắc đầu, ở trước mặt nhiều người như vậy mà để Trịnh Quân cõng rất ngượng ngùng, tuy rằng đùi y rất đau.

      Tâm tình Trịnh Quân phi thường tốt, cũng giống dĩ vãng ôn nhu lại bá đạo đòi cõng Chu Tình, lạnh lùng , “Vậy là tốt rồi, chúng ta thôi!”

      “Ân!” Chu Tình gật đầu, trong lòng có chút mất mát cũng chua xót, theo sau Trịnh Quân vào thang máy.

      Đứng ở trong thang máy, nhìn sắc mặt siêu kém của Trịnh Quân, Chu Tình nhịn được mở miệng : “Ngươi vừa rồi rất xúc động, dù sao bọn họ cũng là cha mẹ ngươi, ngươi thích họ cũng nên làm như thế.”

      “Câm miệng! được ở trước mặt ta về bọn họ, còn có ngươi là gì? Ngươi có cái tư cách gì giáo huấn ta!” Trịnh Quân tức giận vô cùng lập tức chửi ầm lên.

      “Ta… Ta phải muốn giáo huấn ngươi, ta chỉ cảm thấy ngươi làm như vậy là đúng, dù sao họ cũng là người nhà.” Chu Tình khiếp đảm giọng , đây là lần đầu tiên y thấy Chu Tình tức giận như vậy, xem ra quan hệ giữa và người nhà so với tưởng tượng của Khương Bân còn tệ hơn.

      “Ngươi biết cái gì? Ngươi cái gì cũng đều hiểu, ta cảnh cáo ngươi sau này ít quản chuyện của ta với bọn họ.” Trịnh Quân chỉ vào mũi Chu Tình giận dữ hét.

      “Đối, thực xin lỗi, ta phải cố ý!” Chu Tình ủy khuất, hạn h mâu nhịn được bịt kín tầng sương mù, trong suốt nước mắt thuận theo khóe mắt rơi ra.
      “Sorry!” Thấy nước mắt của y, Trịnh Quân thở dài, thân thủ lau nước mắt mặt y. cũng thực sinh khí Chu Tình, chỉ là nhất thời nhịn được đem y trở thành nơi trút giận, giận chó đánh mèo lên y.

      “Ta cố ý chọc giận ngươi, ta chỉ cảm thấy…”

      Trịnh Quân đánh gãy Chu Tình giải thích, “Ta biết! Chỉ là tình huống nhà ta rất phức tạp, cũng giống bề ngoài đơn giản như ngươi nhìn thấy, ngươi cần xen vào bọn họ.”

      Chu Tình còn muốn thêm, lúc này cửa thang máy mở ra, xuống lầu . Khi bọn họ ra khách sạn, Trịnh Quân : “Ngươi ở cửa khách sạn chờ ta, ta quảng trường lấy xe, lập tức về liền.”

      Chu Tình gật đầu, nhìn bóng dáng nam nhân xa, trong lòng thầm nghĩ: Tuy rằng Trịnh Quân cho y quản chuyện của và cha mẹ, nhưng khi Trịnh Quân hết giận, y khuyên xin lỗi Trịnh phụ, đừng làm quan hệ phụ tử của bọn họ càng nháo càng cương.

      Nhớ tới Trịnh phụ, Chu Tình đột nhiên nhớ tới di động của y còn ở trong phòng ăn, vừa rồi Trịnh Quân kéo y , căn bản có thời gian lấy túi xách, Chu Tình thở dài, chỉ có thể quay lại phòng ăn lấy túi xách. Nhưng nghĩ tới chuyện mình đối mặt với Trịnh phụ tức giận cùng Trình Tâm, y khỏi đánh cái rùng mình, nhưng trong túi có số vật rất trọng yếu, di động, ví tiền đều ở bên trong, chỉ có thể cứng rắn quay lại cầm về.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :