1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Luật Sư Phúc Hắc Quá Nguy Hiểm - Cát Tường Dạ (Chương 133)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. DuckBeauty

      DuckBeauty Well-Known Member

      Bài viết:
      281
      Được thích:
      489
      “Sớm như vậy sao?” Tiểu Mạn vẻ mặt kinh ngạc hỏi, nuốt vào trong câu còn lại: ăn cơm chiều sao? Bà hiểu được, đối mặt với loại chuyện như thế, người có thể kiên trì ăn hết bữa cơm trưa xem ra rất nể mặt………..

      Sau đó, vẻ mặt Tiểu Mạn buồn bã với Diệp Thanh Hòa: “Thanh Hòa, vê sau………. phải là cháu đến nữa chứ…”

      Tiêu Y Đình cầm tay Diệp Thanh Hòa, mỉm cười với Tiểu Mạn: “Dì, Thanh Hòa đến thăm dì, nhưng có việc cháu nghĩ mình cần phải . Thanh Hòa đúng là người nhà họ Giang, nhưng cũng là người nhà họ Tiêu cháu, cho nên, lúc này tiền bạc em ấy thiếu. Tuy rằng nhà họ Tiêu được tính là đại gia giàu có, nhưng chắc chắn để em ấy phải khổ. Từ lúc em ấy bước vào nhà, cha cháu xem em ấy như con ruột, đều là con của cha, nên của em ấy phần. Cảm ơn mọi người thương em ấy như thế, chỉ sợ Thanh Hòa ở đây thêm phút nào cũng khiến nhiều người thất vọng. Em ấy tuyệt đối lấy xu của nhà họ Giang.”

      “Ai……. Đứa này……….”Ông Giang cảm thấy rất mất mặt, sống cả cuộc đời, người ngoài luôn dùng bốn chứ ‘Đức cao vọng trọng’ để hình dung ông, bây giờ lại để cho hậu bối thấy trò hề kia, liệu ông còn xứng với bốn chữ kia? “Hôm nay thực khiến các cháu chê cười rồi, là Giang Tuân ta biết dạy con cháu, cũng là Y Đình cháu rất đúng, quả là được nuôi dạy tốt…….. tốt lăm….. tốt…….”

      Đây phải là lần đầu tiên tiếp xúc với đứa trẻ này, lần trước ở phòng trà, ông thấy được thông minh của đứa trẻ này, tràng chính nghĩa để làm lí do, còn cho người khác cái bậc để bước xuống, trắng ra là nó muốn để Thanh Hòa về nhà ông.

      Ông là người từng trải, sống mấy thập niên, đương nhiên có thể nhìn ra điểm ấy, thế nhưng, ông trân trọng thương em đó, biết thời thế liền thành toàn cho .

      Mấy ngày nay tiếp xúc, ông thực dám xem thường đứa này, thực rất có tiền đồ………..

      Giờ phút này, ông Giang đến quyết định chính xác nhất – kiên quyết kêu Thanh Hòa trở lại nhà họ Giang ông nữa. Đứa ở nhà họ Tiêu tốt hơn nhiều ở nhà ông……

      Về chuyện tài sản của ông, quả thực ông có nghĩ đến chuyện để lại cho Thanh Hòa phần, tuy rằng chỉ là cháu ngoại của chị vợ ông, nhưng con cháu như thế, ông nhất định phải cho đứa này chút gì đó! Nhưng vấn đề bây giờ là, ông có cho chưa chắc Thanh Hòa nhận……….

      Cố gắng giữ người ta lại ăn bữa cơm chiều cũng hay ho gì, ông Giang cười khổ : “Để ông cho lái xe đưa các cháu về.”

      Tiêu Y Đình có ý từ chối, tự mình lì xì tất cả hồng bao người lại cho mấy đứa nhà họ Giang. Đây là do Khương Vãn Ngư chuẩn bị cho Diệp Thanh Hòa, lúc lên xe, liền đưa hết cho .

      chuyện về chuyện này, Khương Vãn Ngư thực suy nghĩ rất chu đáo, muốn để người nhà mình mất mặt trước người nhà họ Giang. Nhà họ Giang cũng có cháu , bà phải cho thấy , hồng bao của nhà họ Tiêu so với nhà họ Giang chắc chắn mỏng hơn.

      Xong xuôi, khoác áo măng tô lên người , thấp giọng : “ thôi.”

      Diệp Thanh Hòa quay đầu lại nhìn thoáng qua, tất cả nhà họ Giang nhìn chăm chú hai người họ, biết trong lòng mình bây giờ là loại cảm xúc gì, chỉ trong nháy mắt, cảm thấy muốn trở lại như trước kia, khi mà vẫn là bạn vong niên của ông Giang……..

      Tiêu Y Đình nắm tay ra khỏi cửa lớn nhà họ Giang. Lái xe đưa họ về nhà ông nọi Tiêu Y Đình, con cháu nhà họ Tiêu vẫn còn ở đó cùng ăn bữa cơm chiều.


      Hai người họ rồi, tất cả người nhà họ Giang ngồi lại quanh bàn ăn, khí trầm mặc…….

      chịu nổi khí đó, giọng hỏi cha mẹ mình, xem có thể ăn cơm nữa ? Nhất là Giang Chi Cung, vừa bị đói lại bị đánh, uỷ khuất vạn phần, nhưng vẫn dám hé răng, chỉ dùng thìa bật mạnh cơm trong bát, phát ra thanh rất chói tay.

      “Con ngồi yên cho mẹ!” Lôi Vận cũng dám đánh đứa như vừa nãy, chỉ lớn tiếng quát, tất cả mọi chuyện hôm nay đều là do đứa trẻ biết điều này gây ra, hại ả còn chút hình tượng nào trước mặt cha mẹ chồng, lại còn để cho Bạch Điệp và hai ả đàn bà kia chê cười, nhân cơ hội này lấy lòng khoe mẽ, lấy lòng cha mẹ chồng.

      “Con im miệng!” Giờ phút này thứ ông Giang muốn nghe nhất chính là giọng của Lôi Vận.

      Giang Kì nhíu mày, nhàng huých tay vợ mình, hi vọng ả hiểu được, giờ phút này người nên yên lặng chính là ả, tốt nhất là nên im lặng, làm sao để cha thấy được tồn tại của ả là tốt nhất.

      Có vẻ như ông Giang rất tức giận, qua chuyện hôm nay, ông nhất định phải cho con cháu thấy được cái uy mới qua chuyện, ông vỗ bàn, giọng nghiêm khắc: “Tôi còn chưa chết đâu! Cả đám các người dòm ngó tiền của tôi rồi sao? Có phải hay ngày nào cũng chắp tay cầu nguyện, cầu cho tôi chết sớm chút, lúc đó các các chị có thể thoải mái chia tiền!”

      Bạch Điệp nghe xong, nhàng khụ tiếng, cười làm lành : “Cha, sao cha vậy? Con dâu của cha nhiều nhưng phải ai cũng thế………. Cha biết, con và Giang Đạc chỉ mong muốn cha luôn mạnh khoẻ sống lâu………….”

      Lôi Vận chán ghét nhìn Bạch Điệp cái, còn khoe mẽ, tiện đường đẩy ả ta ra xa………….

      Ai ngờ cơn giận dữ của ông Giang hề giảm bớt, lại còn dồn hết lên người bà ta: “Chị đừng có xen vào lời tôi ! Chị là người như thế nào tôi còn biết sao? Mấy người này, ai là dễ bắt nạt cả! Tính tới tính lui, ngay cả tiền bạc của tôi cũng ngoại lệ! Tôi cho các người biết! Đừng nghĩ đến! Các người càng như thế, tôi càng để lại tiền cho các người! Tôi để lại tất cả cho Thanh Hòa!”

      Tất cả nghe xong, sắc mặt trắng bệch, ai dám thêm gì, chỉ có thể cúi gằm mặt.

      Ông Giang tức giận thể nguôi, chỉ vào đám con cháu : “Cả đám các người, ở bên ngoài đắp lên mình hình tượng có nhân có nghĩa, nên được xã hội coi là thành phần tinh ! Tinh của xã hội mà như thế sao? đám vụ lợi vô tình vô nghĩa?! Các người còn bằng cả thằng nhóc hai mươi tuổi!”

      Ông cười lạnh tự giễu: “Đều là tôi quá đề cao các chị! ngờ đến các người vô dụng như thế! Nhìn nhà họ Tiêu mà xem, nhìn Thành Hưng, cậu ta cũng là tiền bối như các người! Thanh Hòa có chút quan hệ huyết thống với cậu ta, chẳng qua chỉ là bạn của con trai, thế nhưng cậu ta vẫn niềm nở đón nhận, chăm sóc như con ruột. Các người tự hỏi lương tâm mình xem, xem mình xứng với hai chữ ‘tinh ‘ kia được bao nhiêu phần? A! Dù bao nhiêu tôi cũng cảm thấy rất tự ti, cũng dám ngồi ăn cơm cùng các người, bữa cơm này, mấy ‘vị tinh ’ cứ ăn , tôi sợ ăn vào nuốt trôi!”

      xong, ông đưa tay đỡ Tiểu Mạn đứng dậy, hai người lên lầu.

      Còn lại đám người đưa mắt nhìn
      [​IMG]
      Last edited: 1/7/16

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :