1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Luật sư phúc hắc quá nguy hiểm - Cát Tường Dạ (122/202)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      LUẬT SƯ PHÚC HẮC QUÁ NGUY HIỂM

      [​IMG]

      Tác giả: Cát Tường Dạ

      Convert: NgocQuynh520

      Chuyển ngữ: BAT

      Số chương: 202

      Bìa: _NamY_

      Giới thiệu:

      là thiên chi kiêu tử, còn lại là mồ côi thần bí.

      Khi mười sáu tuổi, mười tám tuổi, đến bên cạnh . Từ đó, trôi qua cuộc sống của bà quản gia thực thụ: cầm cặp sách cho , nấu cơm cho , cùng học, cùng luyện chữ, giặt quần áo, tìm tất, còn giúp theo đuổi bạn . . . . . .

      cùng nhau trưởng thành, từ trung học đến tốt nghiệp đại học, chứng kiến bị thất tình vô số lần, cũng chứng kiến quá trình theo đuổi giấc mộng trở thành luật sư tinh tài giỏi như thế nào.

      cho tới bây giờ cũng biết, sở dĩ mình có thể dũng cảm tiến tới đoạn đường đầy chông gai kia là bởi vì thủy chung luôn có ở bên cạnh, chỉ cần vừa quay đầu lại, là có thể nhìn thấy. . . . . .

      Cho đến mãi sau này, bên cạnh người đàn ông khác, vai sóng vai đến gặp từ giã, con ngươi sâu thẳm của lập tức nheo lại, từ tốn câu: "Được, chúc lên đường thuận buồm xuôi gió, nửa đường mất tích. . . . . ."

      Ba năm trôi qua, truyền kỳ trong giới luật sư, mà lại là luật sư bé vừa du học trở về.

      nhìn chằm chằm vào ngón áp út đeo nhẫn của , cười cười gọi hai tiếng em : "Hình như giấy chứng nhận kết hôn của tôi có viết tên em."

      "Vậy thế nào?"

      " luật pháp có danh từ, tin rằng luật sư Diệp so với tôi còn hiểu hơn. . . . . ."

      cười khổ, vẫn nhìn thấu được . . . . . .

      tới bên cạnh , lại hề phát , mà lại chưa từng cãi lời bao giờ.

      Nhưng sao có thể biết được, có ba chữ, vĩnh viễn ra khỏi miệng, bởi vì, hiểu rất , mình vĩnh viễn cũng thể nào đứng ở bên cạnh . . . . . .​
      Last edited by a moderator: 22/5/15
      huyenlaw68 thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 1: Nhất nhất phong hà cử.


      Diệp Thanh Hòa ngồi xuống ghế bằng gỗ lim dành cho khách, vách tường trắng tinh ở phía đối diện có treo bức đề từ, chính là bài Khác vũ lãng của 《 Tô Mạc Già 》:

      Liệu Trầm Hương, tiêu nóng ẩm.

      Chim tước hô quang đãng, xâm hiểu dòm ngó mái nhà ngữ.

      Diệp thượng sơ dương kiền ngủ mưa, mặt nước thanh viên, nhất nhất phong hà cử.

      Cố hương xa, ngày nào ?

      Gia trụ Ngô môn, lâu làm Trường An lữ.

      Tháng năm ngư lang nhớ nhau ? Tiểu tiếp thuyền , mộng nhập Phù Dung phổ.

      (Tạm dịch :

      Đốt trầm hương, tan nóng ẩm.

      Chim gọi nắng, bình minh xâm lược mái hiên.

      Ánh nắng trải dài, giọt nước xoay tròn, gió thổi nhè .

      Cố hương xa, ngày nào ?

      Nhà ở cửa Ngô, chuyến đến Trường An dài .

      Tháng năm ngư lang nhớ nhau ? Mái chèo khua , mộng nhập vào hoa sen.)
      Trong lòng xẹt qua tia buồn thương, phảng phất như nghe thấy tiếng trẻ con non nớt, đồng thanh đọc theo từng chữ lại từng chữ: Diệp thượng sơ dương kiền ngủ mưa, mặt nước thanh viên, nhất nhất phong hà cử. . . . . .

      Tựa như lại nhìn thấy cậu thiếu niên, môi khẽ giương, tay nhấc bút viết lại mấy câu thơ này, biết bao nhiêu lần. . . . . .

      Phong Hà, Phong Hà, còn ai gọi như vậy nữa rồi, mà gần như cũng sắp quên mất mình còn có cái tên như vậy. . . . . .

      Thời điểm được sinh ra, là vào biểu sáng mùa hè, cha , cả đêm mưa lất phất, ánh tà dương vừa hé, chiếu lên những giọt nước lá sen trong suốt lấp lánh, trong phút chốc liền bốc hơi, mặt hồ xanh biếc lóe lên kim quang, từng chiếc lá sen như những chiếc ô màu ngọc bích, dập dềnh nổi mặt nước. Cảnh sắc như thế đẹp. Cũng hợp với câu thơ kia: Diệp thượng sơ dương kiền túc mưa, mặt nước thanh tròn, nhất nhất phong hà cử.

      họ Phong, cho nên cha liền đặt tên cho là Phong Hà.

      Chỉ là, sớm đổi sang họ Diệp rồi.

      Cha , khi ba tuổi có thể thuộc làu làu những từ này. Bản thân cũng nhớ, đây là bài từ mà ngày xưa thích nhất, chỉ là, sao bài từ đó lại treo ở nơi này? A. . . . . .

      ngưng mắt nhìn con dấu triện đó, "Tiêu Y Đình Ấn" bốn chữ này quen thuộc như thế. . . . . .

      Cho đến hôm nay, vẫn nhớ như in mình ở bên cạnh ta như thế nào, cùng với tat ay bút tay họa luyện chữ ra sao. . . . . .

      lại khỏi ngẩng đầu nhìn những chữ kia của lần nữa, nét bút tùy ý câu chấp, ung dung phóng khoáng, tự thể mượt lại lộ ra kiên nhẫn, tự nhiên mà mất kín kẽ, quả là chế tác tốt nhất, hình như so với lúc rời lại càng hoàn mỹ. . . . . .

      Cái người trở thành chồng của ba năm này, theo , vẫn giống như nhiều năm trước lúc mới gặp nhau vậy, quen thuộc rồi lại xa lạ như thế. Căn phòng làm việc này, cũng là lần đầu tiên bước vào, thực tế, nếu có chuyện cần tìm , có lẽ vẫn tới. đây

      mất hồn, sau lưng lại vang lên tiếng giày da giẫm ở sàn nhà.

      Có người tới.

      sao?

      Sống lưng của chợt cứng đờ, điều chỉnh tư thế ngồi ngay ngắn.

      Tiếng bước chân lúc đến cửa ra vào liền dừng lại, trong chốc lát, khắp gian đều trở nên im ắng, tựa hồ còn nghe được tiếng tim mình đập, bùm, bùm, bùm. . . . . .

      Rồi sau đó, liền nghe thấy tiếng gọi vui sướng vang lên bên tai: "Hi! Em !"

      ". . . . . ." gọi là em . Phảng phất như nhiều năm qua mỗi lần gặp mặt, đều thầm tồn tại ở trong góc của mình, thế nhưng lại luôn uy vũ hùng tráng gọi to tiếng như vậy, chẳng khác gì phơi bày con người ra trước ánh sáng cả.

      chậm rãi xoay người sang chỗ khác, chống lại khuôn mặt tươi cười đặc trưng vốn có.

      Đó là chiêu bài luôn giữ vẻ mặt tươi cười mà vẫn thường hay sử dụng.


      Chương 2: Nhất nhất Phong Hà cử.

      Ba năm gặp, đột ngột tiến công vào trong tầm mắt của như thế, giống như rất nhiều rất nhiều năm trước, cũng vào buổi trưa đầy nắng kia, ánh mặt trời vô cùng chói mắt. . . . . .

      Chỗ bất đồng ở đây chính là, trước mắt, sớm phải là người thiếu niên cà lơ phất phơ năm đó.

      Bây giờ luật sư trẻ tuổi, cực kỳ có tiền đồ trong giới, từ khi xuất đạo tới nay
      chưa từng thua kiện lần nào, là người đứng đầu Sở vụ, tập thể có sức chiến đấu nhất.

      Tóm lại, ba chữ Tiêu Y Đình này, đồng nghĩa với thần thoại bất bại.....

      Giờ phút này, thần thoại bất bại kia, toàn thân âu phục tối màu đơn giản gọn gàng, bên trong lại là chiếc áo sơ mi trắng vô cùng bình thường.

      Vốn là trang phục vô cùng chính thống, mặc ở người , lại sinh ra mấy phần tà khí, lại càng hợp với đôi mắt hoa đào lấp lánh, ánh mắt tràn đầy ý cười, tự tiếu phi tiếu, nhìn như vậy, chẳng giống với luật sư tinh , nghiêm trang hùng hồn biện luận tòa ......

      vội lấy lại bình tĩnh, thân thể hơi cứng ngắc, cất lời: “ hai, lâu gặp.”

      hai?” Nghe thấy hai từ này nụ cười tươi rói mặt càng thêm sáng lạng, sải bước lướt qua , đến bên ghế lớn ở phía sau bàn làm việc ngồi xuống, hai chân duỗi thẳng ra, mang đầy vẻ lười biếng cuồng ngạo của đại thiếu gia, cực kỳ hợp với thân phận luật sư của nh: “Em trở về lúc nào?”

      “........” ra về đây gần hai tuần rồi, nhưng sau khi cân nhắc, lại bình tĩnh trả lời : “Mới về hôm trước.”

      mỉm cười nhìn , ánh sáng trong tròng mắt trầm thâm thúy: “Hóa ra tôi là người đầu tiên em tìm gặp khi trở lại, vô cùng cảm động, rốt cuộc....”

      tới chỗ này, liền ngừng lại, nụ cười tiếp tục lan rộng, đôi con ngươi màu nâu sậm nhìn thẳng khiến người khác phải rụt rè....

      Diệp Thanh Hòa sớm quen với diễn xuất này của , đối với những lời giả giả kia cũng lười phân tích, cất tiếng mục đích đến đây hôm nay của mình: “ hai, em tới đây là vì có kiện muốn thương lượng với .”

      “Hả?” cười ha ha: “Tôi đâu.... Được rồi, em có gì chỉ giáo? Lời của em , người làm trai như tôi đây từ trước tới giờ dám nghe......”

      Diệp Thanh Hòa lại chợt nhớ tới những năm kia khi còn ở bên cạnh , trong lòng nhất thời nhộn nhạo, lăn tăn.....

      hai, nghe nhận vụ án ly hôn, phải luông nhận những loại án này sao?” nổi tiếng, người trong giới đều biết, nhưng đồng dạng mỗi người bọn họ cũng biết nguyên tắc của đó chính là nhận những vụ án ly hôn, mà lần này, lại phá lệ.... luật sư vàng tầm cỡ, nhận vụ án như thế này vốn đủ làm cho người ta kinh ngạc....

      Hoặc bởi vì đây chính là vụ án có liên quan đến Quách gia....

      -

      “Sao em đột nhiên lại quan tâm đến công việc của tôi như vậy?” nhìn cười hỏi.

      biến sắc, chỉ hy vọng nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ: “ hai, em chỉ hy vọng có thể buông tha vụ án này, Quách Hoành Vũ phải người tốt! Bao nuôi tiểu tam, bao dưỡng tình nhân, tại ngay cả con cũng sắp sinh, chẳng lẽ lại muốn biện hộ cho hạng người như vậy sao?”

      vẫn nhìn , nụ cười giảm: “Em , em lấy thân phận gì đến với tôi những lời này chứ?”

      “.........” ngập ngừng: “Thân phận gì có quan trọng ? Quan trọng là đừng vì tình riêng mà lập bài tử của mình, cũng biết bây giờ áp lực của dư luận như thế nào, nếu nhận vụ án này mà , hình tượng của liền bị hủy sạch!”

      trầm ngâm lát, châm điếu thuốc, nhàng hít hơi, từng vòng khói màu xanh nhạt lơ lửng bay ra: “Nửa tháng trước trở về nước, ở khu XX phố XX thuê căn phòng, nhậm chức ở Sở luật sư Thiên Hải, mà luật sư vợ của Quách Hoành Vũ tìm đến lần này chính là Thiên Hải ....”

      Sắc mặt của Diệp Thanh Hòa khẽ tái , ra là lúc bắt đầu bước lên mảnh đất này, mọi hành động của đều nắm trong lòng bàn tay....

      “Cho nên, em lấy thân phận luật sư thay mặt vợ Quách Hoành Vũ tới đây tìm tôi chuyện sao?” Nụ cười hoa đào mang theo ý vị đùa cợt lại trở về mặt, làn khói nhàn nhạt lan tỏa khắp nơi, rồi chợt : “Tôi khuyên em, bằng dùng thân phận khác, tôi có thể xem xét .....”

      Sắc mặt lại trắng mấy phần.....

      liền đứng lên, dập tắt điếu thuốc hút dở, ném vào trong gạt tàn, hai tay chống ở bàn làm việc, thân thể tìm tòi, khuôn mặt tươi tắn đột nhiên đến trước mặt , mùi thuốc lá phả đến khiến hít thở thông.

      “Em à, hình như giấy chứng nhận kết hôn của tôi có đề tên của em ....” kéo tay của đến, ngón áp út, trống , cái gì cũng đeo .........

      ****************************************************
      Last edited by a moderator: 19/12/14
      tú cầu thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 3: Nhất Nhất Phong Hà Cử


      Đầu ngón tay của hơi lạnh, hơi ẩm ướt, vừa nắm lấy tay khiến cho nó cũng tràn ra tầng mồ hôi mỏng.

      biến sắc rút tay ra, ánh mắt lướt qua bên tai , nhìn thẳng vào bộ chữ kia tường, lạnh nhạt mà ung dung: " hai. . . . . ."

      "Em . . . . . ." Thế nhưng lại để cho câu ra kế tiếp, nụ cười thoáng xa cách, từ cao nhìn xuống, đôi con ngươi trong trẻo mà thanh thúy.

      Thân hình của vừa đúng chặn lại hàng chữ tường, nơi mà tầm mắt của có thể chạm đến, chỉ có đôi mắt liếc xéo của , cùng vẻ mặt tươi cười, cợt nhả, đầy vô lễ, rồi lại lộ ra chuỗi ý vị thể gọi tên. . . . . .

      Ánh mắt trong như thế, khiến phải lẳng lặng chờ đợi câu tiếp theo của , có số việc, thủy chung vẫn phải đối mặt đúng sao? Căn phòng kia cũng giấu được cả đời. . . . . .

      đưa tròng mắt màu nâu, trong nháy mắt tựa như ngôi sao trời đêm, chợt lóe sáng.

      muốn bắt lấy, nhưng nhìn kỹ lại vẫn chỉ là đôi mắt hoa đào nở rộ, liền khẽ híp bên mắt lại, giống như chớp mắt kia vốn chỉ là ảo giác. . . . . .

      Mà cũng đúng như dự liệu, cánh tay phải của duỗi ra, cư nhiên khoác lên bả vai của , tự nhiên như vậy, tùy ý như vậy, giống như trở về năm đó vẫn còn là nha đầu đeo mắt kính màu đen to, tiếng nào để mặc trêu đùa.

      "!" chữ ngắn gọn, vẫn chưa nơi nào, vẫn cười tươi khoác vai , tựa như ôm ra cửa.

      " hai, về vụ án. . . . . ." vẫn nhớ nhiệm vụ chính của mình hôm nay. . . . . .

      Thế nhưng lại lên tiếng, chỉ cười cười kéo ra cửa, nhất thời, , cùng e ấp trong vòng tay của bại lộ dưới con mắt của mọi người ở bên ngoài phòng làm việc. . . . . .

      Cho dù lúc còn ở bên nhau, ôm như vậy tính là cái gì, tuyệt mặt hồng tim đập, nhớ ngày đó, từng ở giường , cùng nhau ngủ, mặc dù nguyên nhân là vì. . . . . .

      Vậy mà, giải thích được, mặt của giờ phút này vẫn tự chủ mà nóng lên, có lẽ là do ánh mắt của mọi người trong phòng làm việc này quá thiêu đốt người. . . . . .

      duỗi thẳng lưng, thử cùng tách ra chút, nhưng tất nhiên, là vô dụng, hơi thở quen thuộc ngày càng gần, càng dày, mặt của lại ngày càng nóng hơn . . . . .

      Cấp dưới của kinh ngạc mở to mắt nhìn bọn họ, nhưng lại dám nhìn trực diện, rồi lại cúi thấp đầu, đưa mắt nhìn sang những người khác, mà lại đường hoàng ôm ngay trong sở nội vụ.

      Cho đến bị nhét vào trong xe, mới tiếp tục đề tài vừa nãy chưa kịp : " hai. . . . . ."

      hình như cũng biết muốn gì, ánh mắt vẫn nhìn chăm chú vào phía trước, rồi bấm điện thoại gọi: "Cha, tối nay có về nhà ăn cơm ? . . . . . . vâng, có đại , em trở lại. . . . . . Được, vậy ngài nhanh lên chút, chúng con chờ ngài!"

      Diệp Thanh Hòa thể thừa nhận, chiêu này của lợi hại, như vậy, thể trở về "Nhà" rồi, bằng , coi như phụ lòng của bác Tiêu? Nhưng đó cũng là nhà của , phải sao?

      lập tức trầm mặc hẳn, cũng nhận thấy chuyện về vụ án giờ phút này phải là thời cơ tốt nhất để thảo luận . . . . . .

      xe, gần như có tiếng động, trực tiếp chạy đến căn phòng thuê, đến lúc này, tuyệt kinh ngạc vì quá quen với hành động của rồi.

      ——— —————— —————— —————— ———————
      Chương 4: Nghĩa vụ vợ chồng :clap:
      Dee Deetú cầu thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 04: Nghĩa vụ vợ chồng

      ( Lịch post là 6 chương / tuần – hai, tư, sáu nhe mấy bạn. Nếu hôm nào hưng phấn post nhiều hơn.)


      Đứng ở trong căn phòng hẹp, nhìn lục tung toàn bộ đồ đạc của mình lên, làm cho rối thành đoàn.

      A, tính tình Đại thiếu gia này của chút cũng thay đổi.

      Lại thấy ném quần áo của ra đầy đất, Nhị Thế Tổ này tất nhiên cũng tình nguyện thu thập lại, sau hồi rầm rầm rào rào, liền đem các loại giấy chứng nhận của nhặt lên, ném vào trong valy, rồi sau đó, lại tiếp tục tìm kiếm trong ngăn kéo, cũng biết rốt cuộc muốn tìm cái gì.

      Cuối cùng, cái gì cũng tìm được, nhưng cũng cất lời hỏi câu nào, tay kéo valy, tay dắt ra ngoài.

      hai, làm gì thế…” Xem hành động này, là muốn dọn nhà cho sao? Nhưng, còn là nha đầu mười sáu tuổi kia nữa rồi, có chủ kiến của mình nữa chứ? “ hai, em dọn nhà!”

      giãy dụa muốn cùng với .

      chợt dừng bước, quay đầu lại quét mắt vòng quanh căn phòng, rồi sau đó dừng lại mặt : “Nhà? Em đem cái này gọi là nhà?”

      Tròng mắt màu nâu của mơ hồ lóe lên tia sáng bén nhọn, rũ mí mắt xuống, tỉnh táo mà lạnh nhạt đáp lại: “Đúng, em trả năm tiền thuê phòng rồi.”

      nghe thấy cười khẽ tiếng, giống như vừa việc hết sức buồn cười: “Em Thanh Hòa à, ba năm gặp, em mau quên…”

      Lúc gọi là “em ” hoặc là “em Thanh Hòa” luôn thích kéo cuối dài, cho dù ngẩng đầu lên nhìn , cũng có thể tưởng tượng ra được, gương mặt của lúc gọi như vậy trông thế nào, dễ nghe là đùa giỡn, khó nghe, gọi là đùa cợt, mặc dù, hai từ này đều mang nghĩa xấu cả…

      Mau quên? Chính bởi vì quá nhớ, cho nên mới hy vọng có thể cách xa ra chút…

      “Em , đừng quên, em là vợ của tôi!” vươn tay lần nữa ôm sát lấy , ý trêu chọc trong mắt càng đậm.

      Vợ? Vẻ mặt của vẫn bình tĩnh như cũ: “Vậy như thế nào?” Cái thân phận phu nhân Tiêu Y Đình này rơi xuống đầu ra sao? Sau này lại như thế nào, có phải quên quá mau hay ?

      “Đại luật sư Diệp, luật pháp có danh từ gọi là nghĩa vụ vợ chồng, tin rằng luật sư Diệp so với tôi còn hiểu hơn…”

      Nghĩa vụ vợ chồng? Cái từ này khiến cho kìm lòng được mà ngẩng đầu liếc nhìn người đàn ông này, chút ngoài ý muốn đập vào tầm mắt của vẫn là nụ cười hoa đào đứng đắn.

      Cái từ nghĩa vụ này, từ trong miệng thốt ra cũng chính là loại trêu chọc mà thôi. Bọn họ từng ôm qua, từng hôn qua, cũng từng ngủ chung giường, nhưng hề có liên quan đến nghĩa vụ vợ chồng này…

      “Được rồi, được rồi, đùa với em nữa!” cười lên ha hả, tiếng cười cực kỳ hào sảng tiếp: “ thôi, để ba biết được, em trở lại mà còn trọ ở bên ngoài, phải giận đến dựng râu trợn mắt, tự mình bắt em trở về hay sao?”

      thầm thở phào nhõm, bình thường như vậy còn làm cho người ta thoải mái hơn, mặc dù lúc bình thường tương đối ít…

      Chỉ là, cũng sai, vốn định tạm thời ở bên ngoài, tìm được cơ hội thích hợp mới đến thăm bác Tiêu, đem suy nghĩ của giải thích ràng, dĩ nhiên,cũng đem chuyện hôn nhân của và Tiêu Y Đình giải thích , nhưng bây giờ bác Tiêu biết trở lại, theo như lời , ông thực đến tóm về nhà. Thay vì để bác Tiêu tự mình đến bắt, bằng bị Tiêu Y Đình tóm lại tốt hơn…
      Last edited by a moderator: 19/12/14
      tú cầuSue ú thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 5 : Cửu biệt trùng phùng.



      Tiêu gia là gia tộc lớn , đời ông nội, chị em tất tật gần mười người, ông nội Tiêu là cả, cả cuộc đời hiến dâng cho quân đội, những người còn lại mỗi người mỗi nghề khác nhau từ quân, đến sĩ, đến thương nhưng ai cũng đều thuận buồm xuôi gió cả.


      Nhưng Tiêu gia, hơn nữa là ông nội Tiêu, mặc dù cả đời theo nghiệp binh đao, nhưng vẫn rất coi trọng văn hóa cũng như nghiệp giáo dục, vì vậy người của Tiêu gia về mặt tính cách đều thừa kế phóng khoáng nhiệt tình của ông nội Tiêu, mà ngoại hình lại nho nhã lịch thiệp. Nhất là cha của Tiêu Y Đình, Tiêu Thành Hưng người mà vẫn gọi là bác Tiêu, vì cưới được người vợ thuộc dòng dõi thư hương thế gia cho nên trong nhà luôn rất gia giáo, quy củ.

      Chỉ là, dòng dõi thư hương như thế nhưng lại lọt ra Tiêu Y Đình nghiệt khác người, cũng coi như là kỳ hoa đóa rồi. . . . . .


      Trong phòng khách của Tiêu gia, Diệp Thanh Hòa ngồi tràng kỷ cổ xưa được làm từ gỗ lim, lấy quà mang từ nước ngoài về tặng cho Khương Ngư Vãn là mẹ của Tiêu Y Đình: "Bác Tiêu, tâm ý nho , mong bác nhận cho."


      Ánh mắt trong trẻo lạnh lùng của Khương Ngư Vãn dừng lại quà tặng, nhưng lại nhận.


      Ngồi ở bên cạnh Diệp Thanh Hòa, Tiêu Y Đình khoa trương : "Ái chà, đây là quà tặng thân thiết làm sao! Quá thích hợp rồi! Mẹ, em thiên vị, ngay cả con cũng được tặng!"


      xong liền giành lấy hộp quà nhét vào trong ngực Khương Ngư Vãn , hơn nữa còn ngồi sang bên cạnh, ôm lấy bà, hôn lên mặt bà cái kêu: "Mẹ, mẹ còn trẻ lại xinh đẹp như vậy, sử dụng quà tặng của em xong, sang năm trở lại 30, năm sau lại về 18, ra ngoài người khác còn tưởng nhầm là em của con ấy chứ!"


      " biết lớn ! Cha con trở lại giáo huấn cho xem!" Khương Ngư Vãn lên tiếng trách cứ, đẩy đứa con trai quấy rối ra, phủi phủi quần áo, ràng là lo ngại con trai đem quần áo tinh sảo của mình vò nát, nhưng thái độ lại trở nên nhu hòa mà hưởng thụ, trong ánh mắt đầy vẻ sủng ái, cưng chiều.


      Diệp Thanh Hòa đưa mắt nhìn về phía Khương Ngư Vãn, nhưng có nhìn bà, mà là nhìn cái tựa lưng khắc hoa tuyệt đẹp phía sau bà .


      Khương Ngư Vãn, người phụ nữ dịu dàng nhưng tuyệt ấm áp, ít nhất đối với đúng là như vậy. . . . . .


      Nhưng cũng hiểu, ai lại hoan nghênh thậm chí còn lòng nhiệt tình thương vị khách mời mà đến chứ?


      "Ơ, ai trở lại thế?" Cửa trước vang lên giọng sảng lãng, cùng nụ cười tràn đầy chân thành vui sướng .


      "Cháu chào bác Tiêu." Diệp Thanh Hòa đứng lên, cất tiếng chào nhã nhặn lịch mà lễ độ.


      "Đứa này, còn gọi là bác Tiêu sao?" Tuy bất mãn, tuy nhiên lại hoàn toàn có ý trách cứ, Tiêu Thành Hưng mỉm cười về phía .


      Diệp Thanh Hòa kinh ngạc, hơi lúng túng, liếc mắt nhìn Tiêu Y Đình, cuối cùng liền sửa lại: ". . . . . . Cha. . . . . ."


      Rồi sau đó, liền nghe thấy tiếng cười càn rỡ của Tiêu Y Đình: "Cha, em cũng có quà tặng cho ngài đấy!"


      xong, liền cầm quà tặng đến như dâng hiến vật quý.


      Quà tặng này là bị Tiêu Y Đình lấy ra từ đống đồ ngổn ngang ở trong phòng của lúc đó, vốn định về sau có cơ hội thích hợp mang tới Tiêu gia, mà bây giờ cũng thể tay trở lại được.


      cái đồng hồ quả quýt cổ, rất đúng sở thích của Tiêu Thành Hưng.


      Phản ứng của Tiêu Thành Hưng đối quà tặng này lại thiết tha hơn nhiều, thích che giấu chút nào, còn bỏ bên trong túi áo khoác. Mà giờ khắc này, Khương Ngư Vãn cũng mang đến cho ông cốc trà mà ông thích uống nhất cùng với nụ cười hết mực dịu dàng.


      Bởi vì Tiêu Thành Hưng trở về, nên bầu khí vốn hơi khẩn trương liền buông lỏng xuống. Ông ngừng hỏi thăm kiến thức cùng việc học của ở nước ngoài, với dáng vẻ của người cha hiền từ, cứ ngừng hỏi lại đáp. Tên Tiêu Y Đình dở hơi cũng thỉnh thoảng chen vào mấy câu đến ngay cả Khương Ngư Vãn con có thể bật cười, cửu biệt trùng phùng cuối cùng sau khi đoàn tụ cũng coi như là được vui vẻ.


      ——— —————— —————— ————————


      Chương 6: Vợ chồng
      Sue ú thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :