1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Love in the afternoon – Lisa Kleypas (Truyện Tây 18+)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Love in the afternoon – Lisa Kleypas
      The last book in the five-book Hathaway series

      2010

      [​IMG]
      Vì là người thiên nhiên và động vật, Beatrix Hathaway luôn luôn cảm thấy thoải mái khi ở ngoài trời hơn là trong phòng khiêu vũ. Mặc dù nàng tham gia vào mùa lễ hội ở London trước đây, Beatrix với vẻ đẹp cổ điển và phóng khoáng bao giờ được lôi kéo và tán tỉnh cách nghiêm túc… và nàng cam chịu số phận bao giờ tìm thấy được tình . Có phải đến lúc để em độc đáo nhất trong các chị em nhà Hathaway chấp nhận lấy người đàn ông bình thường – chỉ để bị ế chồng?

      Đại úy Christopher Phelan là người lính đẹp trai và liều lĩnh, dự định kết hôn với bạn của Beatrix, nàng Prudence Mercer sôi nổi, khi quay trở lại từ chiến trận ở nước ngoài. Nhưng, như giải thích trong những lá thư của mình cho Pru, cuộc sống chiến trường làm tâm hồn trở nên tăm tối — và ràng là Christopher còn là chính mình khi quay trở lại. Khi Beatrix biết được thất vọng của Pru, nàng quyết định giúp đỡ bằng cách viết hộ Pru những lá thư gửi đến Christopher. lâu sau quan hệ qua thư từ giữa Beatrix và Christopher phát triển thành thứ gì đó trọn vẹn và sâu sắc… và khi Christopher trở về nhà, quyết định dành lấy người phụ nữ mà . lừa dối ngây thơ của Beatrix lúc bắt đầu gây ra nỗi thống khổ vì tình trọn vẹn — và mê đắm thể chối từ…

      From Amazon.com

      Note: Truyện này được nhà Sammy Blog dịch được 21 chương, số chương còn lại được nàng @Oriole5185 dịch tiếp đến hoàn, mọi người ủng hộ nàng ấy nhé
      mailinh, hthuqttn, Linh Di8 others thích bài này.

    2. Oriole5185

      Oriole5185 Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      417
      Được thích:
      6,227
      Chương 22 _ Phần 1

      Sau khi kết thúc mùa lễ hội ở London, giới quý tộc tiếp tục các buổi tiêu khiển ở vùng ngoại ô. Thiệp mời chơi bóng, ăn tối và dự vũ hội được gửi đến, những người trông coi khu săn bắn chuẩn bị sẵn gà gô trắng cho những buổi săn, súng được lau dầu sẵn sàng, các khu cưỡi ngựa được sửa sang và cắt tỉa lại, còn lại rượu và đồ ăn ngon được đưa đưa đến từ cảng Bristol và London.


      Thiệp mời được săn tìm nhất tại Hampshire là buổi dạ hội giữa Tháng 9 tại Ramsay House. Dạ hội này tuyên bố về chuyện đính hôn giữa Beatrix và Christopher Phelan. Thường những kiện nhà Hathaways đứng ra tổ chức cũng khá được chú ý, những lần này lại khác. Tất cả những vị khách được mời đều đồng ý đến dự ngay lập tức, sau đó là loạt những bức thư và lời cầu mong muốn cũng được mời lũ lượt kéo đến.


      Cả nhà Hathaways quy việc nổi tiếng đột xuất này là do Christopher, người hùng chiến tranh của nước cũng tham gia. Còn Christopher, người hề che giấu việc mình căm ghét đám đông, cau có về toàn bộ việc này.


      Leo , "Cậu chấp nhận , mà cũng khá buồn cười khi cái thằng trong nhà muốn hoà nhập với xã hội nhất lại là thằng cả xã hội muốn giao du với nó."

      " thôi ngay , Ramsay." Christopher càu nhàu còn Leo cười toe.


      Nhưng cái cách gọi "thằng trong nhà", nghe suồng sã, lại làm trái tim Christopher thấy ấm áp. Mối quan hệ của họ nhàng, thân thiện và nó khiến Christopher nhớ lại mình và John từng thế nào. Dù ai có thể thay thế vị trí của John, nhưng Christopher vẫn cảm thấy được thú vị khi chuyện với ông rể tương lai này. Ít nhất thấy thú vị khi trò chuyện cùng Leo và Cam, nhưng việc có thể thích thêm cả Merripen hay còn phải xem xét.


      Đầu tháng 9, Merripen và vợ là Winnifred, hay cả nhà còn gọi chị ấy là Win, cùng với cậu con trai trở về từ Ireland. Nhà Hathaways, cái nhà hiếm lắm mới chuyện khẽ khàng, lại bùng nổ trong niềm vui. Christopher đứng tại phòng khách nhìn cảnh gia đình gặp lại nhau vô cùng ầm ĩ, thấy cả nhà ôm chầm lẫn nhau và cười . Cam và Merripen ôm nồng nhiệt và đấm vào lưng nhau, sau đó là tuôn ra tràng tiếng Romany.


      Christopher từng gặp Merripen hay hai lần trước cuộc chiến. Tuy nhiên, Christopher nhớ mang máng về người to lớn và trầm ngâm, người đàn ông ít . Chắc chắn khi đó Christopher hề nghĩ ngày nào đó họ trở thành người nhà.


      Win là phụ nữ mảnh khảnh, duyên dáng với đôi mắt to màu xanh và tóc màu vàng nhạt. Dáng vẻ mỏng manh thanh tú của ấy khác hẳn với các chị em trong nhà Hathaways. Tách ra khỏi đám người ồn ào ở giữa phòng, Win đến chỗ của Christopher và đưa tay ra. " Đại Uý Phelan, chúng tôi may mắn khi cậu trở thành người em trong nhà. Đàn ông trong nhà này bị áp đảo quá, 4 nam 5 nữ. Giờ có cậu là cả nhà thành 10 người rồi."

      " vẫn thấy bị áp đảo" Leo chen vào.


      Merripen đến gần Christopher, bắt tay chặt, nhìn đánh giá, "Rohan đối với người Gadjo cậu cũng đến nỗi nào. Còn Beatrix cậu, điều đó khiến tôi cũng muốn để cậu cưới nó. Nhưng đây vẫn còn cân nhắc đấy."

      Christopher , "Bổ sung thêm để cân nhắc, tôi sẵn sàng mang theo cả đám thú của ấy nữa."

      Merripen cân nhắc rồi , "Cậu cưới con bé ."


      Cuộc trò chuyện bên bàn ăn lúc đầu rất nhanh và sôi nổi. Rốt cuộc, chủ đề cũng vòng về Ireland, về chỗ đất đai Merripen chuẩn bị thừa kế, khí trong phòng liền chùng xuống. Khoảng 10 năm trước, Ireland hứng chịu nạn đói khoai tây kéo dài, dẫn đến thảm hoạ lớn mà đến nay, đất nước này vẫn chưa khắc phục hết. Nước chỉ đưa ra vài giúp đỡ như là giải pháp tạm thời, họ nghĩ rằng chuyện này tự khắc phục bằng phương thức tự nhiên.


      Ireland, đất nước vốn nghèo, rơi vào nạn đói ở diện rộng, tiếp theo đó là bệnh truyện nhiễm bùng phát. Kết quả là rất nhiều gia đình chết còn ai, họ chết vệ đường, chết trong những túp lều chát bằng bùn của họ. Những chủ đất như Cavan đuổi cổ những tá điền xu dính túi, chiến đấu với những người còn ở lại, dẫn đến những vụ kiện tụng và đau đớn kéo dài vài thế hệ.


      Merripen , "Đất của Cavan và tá điền lôi thôi luộm thuộm nhiều năm nay rồi. Ông tôi quá bận tâm với đống tài sản ở để sửa sang và đổi mới. Đất đai ở đó có hệ thống thoát nước, có máy móc để cày bừa. Tá điền chỉ biết phương pháp làm nông nguyên thuỷ. Họ sống trong những căn nhà làm từ đá và bùn. Đa số gia súc đều bị bán để trả tiền thuê đất." Merripen ngừng chút, nét mặt buồn rầu. "Trước khi quay về Stony Cross tôi gặp Cavan. Ông ta từ chối chi tiền riêng của mình để trợ cấp cho những con người sống dựa vào ông ấy."

      "Ông ta còn sống được bao lâu nữa?" Amelia hỏi.

      "Chưa đến năm. Ông ta mà qua được Giáng Sinh này đúng là bất ngờ." Merripen trả lời.

      "Lúc nào ông ta hai năm mươi, chúng ta tự do đầu tư tiền của ông ta vào đất đai ở Cavan mà." Win đỡ.

      "Nhưng còn tiêu tốn nhiều thứ hơn là tiền. Chúng ta phải thay đổi cách sống của họ, chuyển từ nhà đắp bằng bùn sang những ngôi nhà chắc chắn. Chúng ta phải dạy tá điền kỹ thuật làm nông mới. Họ cần mọi thứ, máy móc, nhiên liệu, gia súc, hạt giống…" Merripen , giọng thấp dần, rồi nhìn Cam đầy ý. "Phral, điều đó khiến những gì ta làm với đất đai của Ramsay chỉ như trò chơi của trẻ con."

      Cam đưa tay lên rồi lơ đãng vuốt tóc trước trán, , "Chúng ta phải chuẩn bị thôi. Tôi cần mọi thông tin về tài chính và cổ phần của Cavan. Chúng ta có thể bán chút tài sản ở của ông ta, à, của để lấy chút vốn. phải áng chừng xem cần những gì, rồi đưa ra danh sách ưu tiên. thể nào làm tất cả mọi việc cùng lúc được."

      "Quá nặng nề." Merripen thẳng.

      bàn ăn lập tức yên lặng, Christopher nhận thấy rất hiếm khi Merripen nhận định việc gì là quá nặng nề.

      "Tôi giúp Phral." Cam , ánh mắt kiên định.

      Leo , "Tôi có linh cảm chẳng hay ho gì rằng tôi phải trông coi mảnh đất Ramsay này thân mình, trong khi 2 người các cống hiến hết mình để cứu lấy Ireland."


      Beatrix nhìn Christopher, miệng nàng mỉm cười và khẽ , "Thế nên tình hình của bọn em cần phải cân nhắc, đúng ?"

      Đó cũng là điều nghĩ.

      Merripen liếc nhìn gương mặt của Christopher, "Cậu giờ là người thừa kế Riverton, vì cậu qua đời rồi."

      "Phải." Christopher nở nụ cười tự diễu. "John luôn sẵn sàng với trách nhiệm tiếp quản nó, trong khi tôi ngược lại. Tôi chỉ có chút hiểu biết về chuyện cầm súng bắn người và đào hầm thôi."

      "Cậu biết cách quản lý người," Merripen chỉ ra trọng điểm. "Cậu biết cách lên kế hoạch và triển khai kế hoạch, cậu biết các tiếp cận rủi ro, thích nghi với nó vào những lúc cần." Khi quay sang phía Cam, Merripen lại cười tươi ngay được. "Hồi chúng ta cải tạo lại vùng đất Ramsay này, chúng ta bảo nhau rằng chắc chẳng làm nên cơm cháo gì đâu, chỉ có sai lầm thôi. Nhưng thế cũng có nghĩa chúng ta học được vài điều."


      Khi đó, Christopher hiểu ra mình có bao nhiêu điểm chung với những người đàn ông trong gia đình này, dù và họ được nuôi dưỡng và trưởng thành trong những môi trường và điều kiện khác nhau. Họ chạy theo thế giới biến đổi ngừng, đối mặt với những thách thức mà ai trong số họ có chuẩn bị trước. Cả xã hội bị xáo trộn và chọn lọc, chế độ phân cấp cũ sụp đổ, quyền lực được chuyển đến những con người xa lạ. người có thể để mình sa lầy trong những điều thích hợp, hoặc ta có thể bước tiến về phía trước để chính tay tạo ra tương lai trước mắt mình. Tương lai có tể có cả hấp dẫn lẫn mệt mỏi, Christopher có thể nhìn thấy điều đó khuôn mặc của Merripen và những người khác. Nhưng ai để mình chìm trong những gì qua.


      Christopher ngắm nhìn Beatrix, nàng chỉ ngồi cách vài ghế. ngắm nhìn đôi mắt xanh của đêm huyền diệu, đôi mắt có ngây thơ, có hiểu biết và có sâu sắc. Con người nàng chưa đựng nhiều điều khiến người ta muốn tìm hiểu. Nàng đôi khi điềm tĩnh đến phi thường, nhưng cũng có lúc cười đùa như đứa trẻ. Nàng thông tuệ, nàng sống theo bảo năng và rất hóm hỉnh. Trò truyện cùng nàng khiến thấy như mình mở ra kho báu với những thích thú bất ngờ.

      mới chỉ gần 30, chỉ lớn hơn Beatrix 6 tuổi, nhưng cảm thấy khác biệt giữa họ như cả trăm năm. muốn, cần được ở gần nàng, nhưng cùng lúc lại phải khoá chặt những điều khủng khiếp thấy làm cho riêng mình, để những điều đó thể chạm đến, thể vướng bẩn nàng.


      Kể từ buổi chiều hôm đó, hai tuần rồi ân ái với nàng, muốn mình như lợi dụng thân thể nàng trước ngày cưới. Nhưng những hình ảnh nóng bỏng gợi tình hôm đó cứ liên tục trêu ngươi tâm trí . Được cùng với nàng là điều thể mang gì ra so sánh hay tìm nét tương đồng. chỉ thấy những người phụ nữ trước đây chỉ khiến thấy vui thích giả tạo và dễ dãi, gì có thể giống như tình cảm nồng nàn bất tận của Beatrix.


      Nàng quá ngây thơ, quá tốt đẹp, nàng là điều số phận định sẵn cho . Nhưng vì càng quá muốn có nàng nên càng phải suy tính. sẵn sàng che chở nàng, dù số phận nghiệt ngã có giáng cho điều gì vì chuyện đó, cũng sẵn sàng bảo vệ nàng được an toàn, kể cả là bảo vệ nàng khỏi bản thân .
      Sandra, hthuqttn, taisinh8 others thích bài này.

    3. Oriole5185

      Oriole5185 Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      417
      Được thích:
      6,227
      Chương 22 _ Phần 2
      tiếng hét thất thanh phát ra từ phòng khách lớn, làm ngừng mọi cuộc trò chuyện của dạ tiệc tại Ramsay House.

      “Cái quái quỷ gì thế?” Ông nội của Christopher, ngài Annandale cau có hỏi. Ông được mọi người thăm hỏi trong phòng khách , ông dựa chiếc xô-pha , chờ những vị khách khác nhau tiến đến bày tỏ lòng kính trọng. Chuyến dài đến Hampshire khiến ông cáu kỉnh và mệt mỏi. Kết quả là, ngài Annandale cầu Audrey, người cùng ông từ London đến đây, luôn túc trực bên cạnh mình.

      Christopher nhìn chị dâu mình mong ngóng nhìn sang cánh cửa của phòng khách lớn mà nén cười. Dù chị ấy và đức ngài Annandale có mối quan hệ khá là thân thiện, nhưng liên tiếp mấy ngày qua, chị phải chịu đựng ông già lẩm cẩm này rồi.

      “Ai lại hét lên trong buổi dạ tiệc chứ?” Ông Annandale cáu kỉnh hỏi.

      Christopher vẫn giữ vẻ mặt nhàng, vì nếu đây là chuyện dính đến nhà Hathaways, nó có thể là bất kỳ điều gì.

      "Cháu xem có chuyện gì nhé?" Audrey hỏi ông, ràng chị ấy chỉ mong thoát khỏi ông nội chồng.

      ", cháu ở lại đây , nhỡ đâu ta cần gì đấy."

      Audrey kìm nén tiếng thở dài. "Vâng, thưa ông."

      Beatrix vào, xuyên qua những nhóm khách khứa, khi đến gần Christopher, hạ giọng, "Mẹ vừa nhìn thấy Medusa."

      "Mẹ vừa hét đấy à?" Christopher hỏi.

      "Cái gì thế?" Ông Annandale ngồi chiếc xô-pha vẫn gặng hỏi. "Con dâu của ta hét đấy à?"

      "Cháu e là vậy ạ," Beatrix với giọng rất áy náy. "Bác bất thình lình thấy con nhím cháu nuôi, nó chạy khỏi chuồng của nó ạ." Nàng liếc nhìn Christopher rồi vui vẻ thêm. "Hồi trước Medusa tròn quá nên leo nổi qua bức chắn, chắc bài tập mới cho nó có hiệu quả rồi."

      "Mấy cái gai nhím có ra oai em ?" Christopher cố nén cười hỏi nàng.

      , mẹ bị đâm vào đâu. Amelia đưa bác lên nhà để nghỉ ngơi rồi. Nhưng Medusa lại làm bác bị đau đầu."

      Audrey nhìn lên trần nhà và "Có lúc nào mẹ đau đầu đâu."

      "Sao cháu lại nuôi nhím?" Annandale hỏi Beatrix.

      "Nó tự chăm sóc được ạ. cháu cứu được nó ở chỗ hàng rào gai khi nó mới chỉ là con nhím con, bọn cháu tìm thấy mẹ của nó đâu. Cháu chăm sóc nó từ hồi đấy đến giờ. Nhím là loài thú rất thú vị, miễn là chúng ta bế nó đúng cách." Nàng ngừng lại rồi chăm chú nhìn Annandale. "Ôi trời ơi, ông là con đại bàng đúng ?"

      "Con gì cơ?" ông già hỏi, mắt nheo lại.

      " con đại bàng ạ." Beatrix đến gần để nhìn kỹ ông. "Ông có những đặc điểm rất đáng chú ý, ông thể được sức mạnh kể cả khi chỉ ngồi yên chỗ. Và ông thích quan sát mọi người. Ông có thể đánh giá ai đó trong thời gian rất nhanh, đúng ạ? Thảo nào ông luôn luôn đúng."

      Christopher chuẩn bị đứng ra can thiệp, chắc chắn ông nội đáp trả câu nào đó rất cay độc với nàng. Nhưng ngạc nhiên thay, ông Annandale lại rất hài lòng với những gì Beatrix vừa .

      "Đúng thế," ngài Bá tước Annandale trả lời. "Đúng là ta rất ít khi mắc sai lầm khi đánh giá điều gì đó."

      Audrey lại liếc mắt sang.

      "Hình như ông bị lạnh rồi," Beatrix quan sát thấy. "Chắc ông ngồi đúng chỗ có gió lùa rồi. Chờ cháu chút thôi." Nàng vội vàng chạy tìm tấm chăn mỏng, sau đó chạy về phủ tấm chăn lên bao quanh ông lão.

      Trong phòng rất ấm, và cũng chẳng thế nào có gió lùa ở trong này được. Tuy nhiên, ông Annadale rất thoải mái khi nhận chiếc chăn. Nhớ ra cái phòng nóng quá mức của ông ở nhà, Christopher cũng thấy chắc ông mình bây giờ thấy lạnh. Làm sao Beatrix có thể đoán được điều đó đúng là .

      “Audrey, để mình ngồi cạnh ngài Annandale nhé.” Beatrix năn nỉ, như thể đây là đặc ân vậy.

      “Được mà.” Audrey bật dậy khỏi cái ghế như thể mông có gắn thêm lò xo.

      Trước khi ngồi xuống ghế, Beatrix lấy tay quờ vào dưới gầm của chiếc ghế, nàng kéo chú mèo màu xám lơ mơ ngủ ra rồi đặt lên đùi ông Annandale. “Đây ông, gì ấm bằng ôm mèo trong lòng đâu ạ. Con mèo này tên là Lucky. Nó rên lên gừ gừ nếu ông nựng nó.”

      Ông Annadale nhìn con mèo biểu cảm.

      Rồi Christopher ngạc nhiên khi nhìn thấy ông Annandale bắt đầu vuốt ve bộ lông màu xám óng ả kia.

      “Con mèo này bị mất chân,” ông với Beatrix.

      “Dạ, cháu cũng định đặt tên nó là Nelson đấy, giống tên sĩ vị quan hải quân cụt tay, nhưng đây lại là con mèo cái. Nó vốn là con mèo của chủ hàng phô mai nhưng rồi chân của nó bị mắc vào bẫy.”

      “Sao cháu lại đặt tên nó là Lucky (may mắn)?” Ông Annandale hỏi.

      “Cháu hy vọng cái tên thay đổi vận may của nó.”

      “Có đổi được ?”

      “Nó được nằm trong lòng của Bá tước, đúng ạ?” Beatrix luôn khiến ông Annandale bật cười.

      Ông sờ sờ cái chân còn lại của con mèo. “Nó may mắn vì có thể thích nghi được với cuộc sống.”

      “Nó rất quyết tâm ạ,” Beatrix . “Ông nên nhìn cái cảnh đáng thương của nó khi mới bị cắt chân xong. Nó cố bằng cả cái chân mất, cố nhảy xuồng từ ghế, nó vấp ngã và mất thăng bằng suốt. Nhưng rồi ngày, nó tỉnh dậy và hình như chấp nhận rằng cái chân đó biến mất mãi mãi. Nó trở nên hoạt bát giống như xưa.” Nàng còn nhấn mạnh thêm, “Quan trọng là quên những gì mình mất, và học cách sống tiếp với những gì mình còn trong tay.”

      Ông Annandale nhìn Beatrix cách thích thú, ông mỉm cười , “Cháu là phụ nữ rất thông minh.”

      Christopher và Audrey liếc nhìn nhau và đều rất ngạc nhiên, trong khi đó Beatrix và ông Annandale bắt đầu chuyện rất vui vẻ.

      “Đàn ông ai cũng quý mến Beatrix,” Audrey về phía Christopher và thấp giọng , mắt ấy lấp lánh đầy ý cười, “Chú có nghĩ ông vừa ý về ấy ?”

      “Có, vì ông chẳng thích ai cả.”

      “Hình như ông lại có ngoại lệ với những phụ nữ trẻ ca tụng mấy phù phiếm của ông, lại còn chăm chú với mọi lời ông nữa.”

      Christopher liếc nhìn khuôn mặt sôi nổi của Beatrix. ràng là ngài Bá tước thể bỏ qua có mặt của nàng. Nếu Beatrix nhìn ai, nàng luôn hoàn toàn chăm chú nhìn người ấy, khiến cho người ấy nghĩ mình là người thú vị nhất nơi đây.

      “Em vẫn hiểu sao đến bây giờ ấy vẫn chưa kết hôn.” Christopher .

      Audrey khẽ giọng trả lời, “Đa số người trong giới quý tộc coi nhà Hathaways như điều làm hạ thấp mình. Dù đa số đàn ông rất thích thú khi chuyện với Beatrix, nhưng họ lại muốn cưới khác thường. Mà chú biết rồi đấy.”

      Christopher cau mày , “Khi em tìm hiểu về ấy, em công nhận em sai về ấy.”

      “Đúng là phải khen ngợi chú,” Audrey . “Tôi nghĩ chú có thể quan sát bạn ấy mà đánh giá gì. Trước đây, cũng có số chàng trai bị Beatrix hấp dẫn, chàng Chickering là ví dụ. ta cầu xin bố mình để được theo đuổi bạn ấy, nhưng bố ất doạ cắt đứt mọi khoản ta có. Thế nên ta đành phải đứng từ xa ngưỡng mộ bạn ấy, rồi mỗi khi có cơ hội đều điên cuồng tán tỉnh bạn ấy, dù biết làm như thế chẳng ra gì.”

      “Những ngày đó hết rồi,” Christopher . “Nếu thằng cha đó còn đến gần ấy…”

      Audrey cười, “Cẩn thận nhé! Thời buổi này được tỏ ra ghen tuông đâu. Đàn ông phải giả vờ tỏ ra thích thú khi vợ mình được chú ý đấy.”

      “Em rất thích thú khi quẳng ta ra ngoài cửa sổ.” Christopher dừng lại vì Audrey cười to. ràng Audrey nghĩ đùa giỡn. quyết định đổi chủ đề chuyện này, “Rất vui vì chị lại tham gia các buổi giao tiếp xã hội này.” rất lòng. Cuộc hôn nhan kéo dài bao nhiêu năm đó là từng ấy năm Audrey phải chăm sóc cho John. Ngay sau khi cưới chẳng bao lâu, John được chẩn đoán nhiễm lao phổi. Rồi thêm cả thời gian để tang như thử thách về đơn và nhàm chán với chị. Chị xứng đáng tìm được niềm vui trong cuộc sống, và chắc chắn phải có người bầu bạn bên chị. “Có người đàn ông nào chị vừa mắt ?”

      Audrey nghiêm mặt “Ý chú là mấy người mà mấy em nhà tôi sợ? , chẳng có ai như thế trong mắt tôi cả. Chắc chắn tôi có thể lựa chọn bất kỳ gã đào mỏ nào ở London, vì tôi có tài sản rất lớn do chồng để lại. Nhưng có chuyện bất lợi cho tôi là tôi thể có con."

      Christopher nhìn Audrey đầy cảnh giác, "Thế à? Sao chị biết?"

      "Ba năm kết hôn với John mà có con. Đến sảy thai cũng có. Và người ta luôn đổ lỗi cho phụ nữ trong vấn đề này."

      "Em lại đồng ý với quan điểm này. Người ta chứng minh rồi, chuyện vô sinh phải lúc nào cũng do bên người vợ. Khi hai người ở bên nhau, John hầu như là ốm yếu. Vẫn có thể hy vọng rằng chị có con khi ở bên người đàn ông khác."

      Audrey cười khổ, "Để xem số tôi thế nào nhé. Nhưng tôi lại muốn tái hôn. Tôi mệt mỏi lắm rồi. Tôi thấy mình như bà cụ 95 tuổi, chứ phải là 25 tuổi."

      "Chị cần thêm thời gian," Christopher lẩm bẩm. "Ngày nào đó chị thấy mọi chuyện khác nhiều, Audrey."

      "Có lẽ," Audrey hoài nghi .
      Last edited: 27/4/17
      Happyanh, Sandra, AChu9 others thích bài này.

    4. Oriole5185

      Oriole5185 Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      417
      Được thích:
      6,227
      Chương 22 _ Phần 3
      Rồi hai người bị câu chuyện sôi nổi giữa Beatrix và ông Annandale thu hút chú ý. "Cháu có thể trèo cây giỏi như bất kỳ người rừng nào đất Ramsay," Beatrix .

      "Ta tin đâu," ngài Bá tước , ông có vẻ rất vui vẻ.

      "Đúng thế mà, cháu mặc váy hay áo nịt bụng mà cháu mặc quần ống túm…"

      "Beatrix," Audrey cắt lời nàng, trước khi câu chuyện tế nhị về quần áo này xa hơn nữa. "Mình vừa nhìn thấy Poppy ở phòng bên. Lâu lắm rồi mình chưa gặp chị ấy. Mình cũng chưa bao giờ gặp chồng chị ấy cả."

      "Ồ." Beatrix miễn cưỡng chuyện với ông Annandale nữa. "Mình đưa bạn đến chỗ họ để giới thiệu nhé?"

      "Ừ." Audrey nắm lấy tay nàng.

      Ông Annandale nhìn có vẻ bực tức, cặp lông mày đen của ông rũ xuống khi Audrey kéo Beatrix .

      Christopher cười hỏi ông, "Ông nghĩ sao về ấy?"

      Ông Annandale do dự trả lời, "Nếu ta mà trẻ hơn 5 tuổi, ta cưới ấy ngay."

      "5 tuổi thôi ư?" Christopher ngờ vực hỏi lại.

      "Ừ 10 tuổi, cha bố cậu." khuôn mặt qua bao sương gió của ngài Bá tước là nụ cười , "Ta có lời khen về lựa chọn của cháu. Đó là mạnh mẽ, cam đảm và đáng theo cách rất riêng, ấy cũng có hấp dẫn riêng chứ cần ai khen chê xinh đẹp. Cháu phải nắm chắc dây cương để vượt qua mọi chuyện, mọi rắc rối đều có giá trị đổi lại." Ông ngừng lại, có vẻ bâng khuâng. " khi cháu có được người vợ như vậy, cháu bao giờ thích các bình thường khác."

      Christopher định tranh luận câu của ông về vẻ đẹp của Beatrix, trong mắt nàng đẹp gì sánh được. Nhưng câu cuối cùng của ông làm chú ý. "Ông đến bà à?" hỏi.

      ". Bà cháu là người ông nghĩ mình nên kết hôn. Ông người khác, hề phù hợp với ông. Rồi ông để người đó ra , còn ông mãi mãi hối tiếc." Ông thở dài, miên man trong kỷ niệm xa. "Ông sống cuộc đời mà có người đó…"

      Christopher rất thích thú, còn muốn hỏi thêm nữa, nhưng đây phải nơi và phải lúc để những chuyện này. Tuy nhiên, lần này lại có cái nhìn ngờ về ông . người đàn ông thế nào nếu người đó cưới như Prudence, trong khi lòng mình lại Beatrix? Điều này đủ để khiến người đó cay đắng.


      Buổi tối hôm đó, các khay sâm-panh được bưng lên, những vị khách mong chờ lời tuyên bố về chuyện đính hôn kia.

      Nhưng may, người được chỉ định tuyên bố chuyện kia lại biến mất.

      Sau khi tìm, mọi người cũng thấy Leo và đẩy vào phòng khách lớn, nâng ly chúc mừng và kể ra những lý do buồn cười để dẫn đến việc kết hôn. Dù đa số khách mời nghe rất chăm chú và cười suốt, Christopher vẫn nghe thấy vài phụ nữ giọng bàn tán gần đó và nghe có vẻ rất bất bình.

      "Gã Ramsay bị nhìn thấy tán tỉnh phụ nữ ở trong góc. Họ phải kéo ta ra đấy."

      " nào thế?"

      "Vợ ta."

      "Ôi trời đất ơi!"

      "Ừ đấy, sao đôi vợ chồng lại tiếp tục làm những việc đứng đắn thế nhỉ!"

      "Chắc nhà Hathaways chẳng biết gì hơn đâu."

      Christopher nén cười và kiềm chế để ra với hai bà già kia rằng: nhà Hathaways thực ra biết lắm. Chẳng qua họ quan tâm thôi. hướng ánh mắt mình sang Beatrix, biết nàng có nghe thấy , nhưng nàng lờ chuyện bàn tán này , nàng rất chăm chú nhìn mình.

      Leo kết thúc lời phát biểu với lời chúc sức khoẻ và thịng vượng chân thành cho cặp đôi mới đính hôn. Các vị khách đều nâng ly và cùng chúc phúc cho họ.

      Christopher cầm lấy bàn tay được bao bọc trong găng tay của Beatrix, in xuống nụ hôn cổ tay nàng. rất muốn kéo nàng ra khỏi phòng khách đông đúc này, chỉ muốn nàng là của riêng mình .

      " nhanh thôi," Beatrix thầm như thể đọc được suy nghĩ của , còn dùng ánh mắt vuốt ve nàng. "Và đừng nhìn em như thế nữa, chân em như nhũn ra rồi."

      "Vậy giờ muốn làm gì em đâu. em lại ngã luôn ra đây mất."

      Nhưng giây phút vui vẻ riêng tư đó kết thúc rất nhanh.

      Đức ngài Annandale, người vô cùng nổi bật đứng cạnh Leo, nâng ly sâm-panh lên và , "Thưa các bạn, tôi hy vọng có thể đóng góp thêm cho niềm vui ngày hôm nay với vài tin tức từ London."

      Đám đông đều kính cẩn yên lặng lại.

      cảm giác lạnh buốt chạy dọc sống lưng Christopher. liếc nhìn Leo, ta cũng nhún vai ngơ ngác.

      "Chuyện gì thế?" Beatrix thầm.

      Christopher lắc đầu, nhìn chằm chằm ông mình. "Chúa nhân từ, cũng biết."

      "Trước khi đến Hampshire," ông Annandale tiếp, "ta được Hoàng tử, Công tước xứ Cambridge*, thông báo rằng, cháu trai của ta được trao Huân chương chữ thập Victoria. Huân chương này vừa được đặt ra tháng vừa qua, đây là biểu tượng cao nhất trong quân đội dành cho dũng cảm khi chiến đấu với quân thù. Chính tay nữ hoàng trao huân chương cho Đại Uý Phelan trong lễ phong chức vào tháng Sáu tới tại London."

      (*Người dịch: Công tước xứ Cambridge nay chính là hoàng tử William, ngoài ra này còn được phong là Bá tước xứ Strathearn và Nam tước xứ Carrickfergus. Hệ thống phong tước của rất khác so với hệ thống phong kiến Châu Á)

      Mọi người trong phòng đều thốt lên và hoan hô. Còn Christopher cảm thấy cơ thể mình ngày lạnh lẽo. Đây phải điều muốn, lại thêm miếng sắt chó chết gài lên ngực , lại thêm buổi lễ khốn nạn để vinh danh những kiện muốn nhớ tới. Và phẫn nộ khi tin tức này lại đến vào trong những giây phút ngọt ngào nhất của cuộc đời . Sao ông lại làm thế với , sao ông trước hay cảnh báo trước với ?

      "Huân chương chữ thập Victoria trao tặng vì việc gì thế, thưa ngài?" có người lên tiếng hỏi.

      Ông Annandale mỉm cười với Christopher. "Có lẽ cháu tôi cũng đoán được rồi."

      Christopher lắc đầu, nhìn ông mà biểu cảm gì.

      Ngài Bá tước thoáng bực mình vì cái vẻ nhiệt tình này của Christopher. "Đại Uý Phelan được sĩ quan đề cử cho tước hiệu này vì chứng kiến Đại Uý cứu về sĩ quan bị thương trong cuộc chiến khốc liệt. Quân của chúng ta bị đẩy lùi khi cố gắng vượt qua hào của quân Nga. Sau khi cứu được vị sĩ quan kia, Đại Uý Phelan giữ vị trí của ông ta tới khi viện binh đến. Vị trí của quân Nga bị chiếm đống, vị sĩ quan bị thương kia, Trung Tá Fenwick, được cứu."

      Christopher hề muốn gì khi xung quanh là những tràng chúc mừng và chúc tụng. ép mình uống cạn ly sâm-panh, đứng vững và ra vẻ bình tĩnh, nhưng thực ra cảm thấ y mình mình trượt đến bờ vực nguy hiểm. Nhưng bằng cách nào đó, tìm thấy được cách ngăn nó lại, để giữ lại điên khùng này, đạt được đến cảm giác thờ ơ mà vừa cần vừa sợ.

      nghĩ, lạy Chúa, đừng vì chuyện cứu Fenwick.

      Hết chương 22
      Last edited: 18/5/17
      Sandra, AChu, tialia888 others thích bài này.

    5. Oriole5185

      Oriole5185 Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      417
      Được thích:
      6,227
      Chương 23
      Cảm giác được bùng nổ đằng sau tĩnh lặng của Christopher, Beatrix đợi uống xong ly sâm-panh của mình mới , “Ôi trời!” Nàng khá lớn, đủ để gây chú ý với những người xung quanh. “Việc vui này khiến em thấy choáng váng quá. Đại Uý Phelan, đưa em sang phòng khách được ?”

      Câu hỏi này có vẻ được rất nhiều người đồng tình, đây chính là bằng chứng của mong manh yếu ớt, mà tầng lớp này ưa thích.

      Beatrix cố gẳng tỏ ra yếu ớt và mệt mỏi, nàng bám chặt lấy cánh tay của Christopher. dìu nàng bước ra khỏi phòng khách lớn. Nhưng thay vì đến phòng khách , hai người ra chỗ ở ngoài trời, họ ngồi lại bên chiếc ghế dài lối rải sỏi.

      Họ ngồi bên nhau và chẳng ai điều gì. Christopher choàng tay ôm lấy nàng, đặt nụ hôn lên mái tóc nàng. Nàng lắng nghe những thanh trong đêm từ khu rừng gần đó, có tiếng chiêm chiếp và xào xạc, có cuộc trò chuyện du dương của những chú ếch, tiếng chim và dơi đập cánh. Cuối cùng, nàng cũng cảm nhận được lồng ngực của Christopher nhấp nhô theo tiếng thở dài.

      “Em rất tiếc,” nàng khẽ , nàng biết nghĩ đến Mark Bennett, người bạn thể cứu sống. “Em biết rất ghét huân chương này.”

      Christopher trả lời nàng. Cảm nhận được căng thẳng cực độ từ , nàng hiểu trong mọi ký ức đen tối mà giữ cho riêng mình, đây là ký ức khủng khiếp nhất.

      “Có cách nào để từ chối huân chương đó ?” Nàng hỏi. “Bị tước mất chẳng hạn.”

      chủ động từ chối được. phải làm gì đó bất hợp pháp hay ghê tởm để bị loại bỏ khỏi đề cử này.”

      “Chúng ta tạo ra tội nào đó cho ,” Beatrix đề nghị. “Chắc chắn mấy em nhà em có những ý kiến hay.”

      Christopher ngắm nhìn Beatrix, đôi mắt như tấm kính bạc dưới ánh trăng. Có giây phút Beatrix sợ rằng chuyện nàng cố tình coi này khiến buồn phiền. Nhưng rồi tiếng cười phát ra từ lồng ngực , choàng tay ôm trọn nàng vào lòng. “Beatrix,” thầm “cả cuộc đời này luôn cần có em.”

      Họ nán lại ở bên ngoài lúc lâu, trao nhau những nụ hôn, những vuốt ve và âu yếm đến khi khó có thể hít thở. khẽ than tiếng, đỡ nàng dậy khỏi ghế rồi đưa nàng vào nhà.

      Khi Beatrix đứng lẫn cùng đám khách khứa, vui vẻ trò chuyện và vờ như thích thú với mọi lời khuyên của họ, nàng vẫn thỉnh thoảng trộm liếc nhìn Christopher mỗi khi có thể. Nhìn vẫn có vẻ vô cùng bình tĩnh, vẫn giữ vững dáng vẻ của quân nhân. Mọi người đều chạy đến nịnh bợ , kể cả những người có chức vị xã hội hay dòng dõi quý tộc còn cao hơn cả . Dù Christopher vẫn duy trì vẻ mặt bình lặng đó, nàng vẫn cảm thấy yên lòng trong . rời khỏi chỗ có những người bạn khi xưa, ai trong số họ muốn nhắc đến việc trải qua những gì, làm gì trong cuộc chiến. Họ chỉ muốn bàn luận đến những chiếc huân chương, những dải viền vàng và những khúc ca nước. Chính vì thế chỉ có thể tỏ ra hời hợt và ngày càng thận trọng hơn.

      "Beatrix." Audrey đứng cạnh Beatrix, nhàng kéo nàng ra trước khi lại có người đến bắt chuyện với nàng. " với mình . Mình muốn đưa cậu cái này."

      Beatrix đưa Audrey về phía sau nhà, lên cầu thang dẫn đến căn phòng có hình thù kì lạ ở tầng 2. Đây là trong những căn phòng bí tại Ramsay House. Ở đây có những căn phòng và những gian lập dị chẳng để làm gì và chúng cứ phát triển đều từ khu nhà chính.

      Họ cùng ngồi xuống những bậc thang.

      "Bạn khiến cho Christopher khá lên rất nhiều," Audrey . "Hồi chú ấy mới trở về từ cuộc chiến, mình ngỡ chú ấy bao giờ có thể vui vẻ lại nữa. Nhưng giờ có vẻ chú ấy sống thoải mái hơn rồi, còn cái vẻ trầm tư im lìm nữa. Kể cả mẹ chồng mình cũng khác rất nhiều, và bà rất biết ơn điều đó."

      "Bà rất nhã nhặn với mình," Beatrix . "Nhưng ràng mình phải con dâu bà mong muốn."

      "Đúng là phải," Audrey cười . "Tuy nhiên, bà quyết định làm điều tốt đẹp nhất. Bạn là cơ hội duy nhất giữ được Riverton là tài sản của phía gia đình mình. Nếu bạn và Christopher có con, Riverton thuộc về em họ của bà, và bà thể chịu đựng được chuyện đó. Có lẽ bà thích mình hơn nếu mình có thể mang thai."

      "Mình rất tiếc," Beatrix khẽ và nắm lấy tay Audrey.

      Audrey cười cay đắng, "Số phận định thế rồi. Đó là bài học mình phải học. Đôi khi số phận định rồi, người ta chỉ có thể mắng chửi nó hay chấp nhận nó thôi. Vào những ngày cuối cùng, John với mình rằng bọn mình phải vui vẻ với thời gian chúng mình có với nhau. ấy ấy nhìn mọi chuyện rồi, và cuộc đời của ấy dần kết thúc. Điều đó khiến mình muốn đưa cho bạn cái này."

      Beatrix mong đợi nhìn Audrey.

      Audrey cẩn thận gỡ mẩu giấy da được gấp cẩn thận trong tay áo mình. Đó là bức thư chưa được phong lại.

      "Trước khi bạn đọc nó," Audrey . "Mình mốn giải thích. John viết thư này tuần trước khi ấy ra , ấy khăng khăng phải tự viết bức thư này. ấy bảo mình chuyển lá thư cho Christopher khi, hoặc là nếu, Christopher trở về. Nhưng sau khi đọc bức thư, mình chắc phải làm gì với nó nữa. Từ khi Christopher trở về từ Crimea, tâm trạng chú ấy rất hay thay đổi và hay bồn chồn. Mình nghĩ nên hoãn lại. Vì dù John có nhờ mình làm gì nữa, mình biết mình nên làm điều gì tổn thương thêm đến Christopher, sau những gì chú ấy phải trải qua."

      Beatrix mở to hai mắt. "Bạn nghĩ bức thư này có thể làm tổn thương ấy?"

      "Mình chắc nữa. Dù bọn mình cũng là chị em đấy, nhưng mình hiểu Christopher nên thể đánh giá."
      Audrey nhún vai bất lực. "Bạn cứ đọc thư , bạn hiểu ý mình là gì. Mình muốn đưa bức thư này cho Christopher nếu mình chắc nó có khiến chú ấy thấy tốt hơn , và mong nó đừng gây thêm đau khổ nào đó. Mình trao lại cho bạn, Beatrix, mình tin ở khôn ngoan của bạn."
      Sandra, vivian888, AChu8 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :