Lời Nguyền Của Thần Ti Tan - Rick Riordan (Huyền Ảo)

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      [​IMG]
      Các thành viên tham gia dự án :
      Quản lý dự án: Manchester96.
      Chụp ảnh: Giahuyvietnam97.
      Đánh máy: Manchester96, Baochuongsone, Jimmydn90, Little_jasmine0, Vinh20, Mayor1988, Vanpham_85, Crarydoan, Gahapruou, Nhl149, Lyk_xu.
      Làm ebook: Manchester96
      Check: Manchester96, Goliath1710.
      Ngày hoàn thành: 14/8/2011.
      ~~~~~~~~

      Thông tin ấn phẩm :
      Tên sách: Lời nguyền của thần Titan
      Chibooks và NXB Thời đại đồng ấn hành

      Tác giả: Rick Riordan

      Dịch giả: Cẩm Chi

      Số trang: 396

      Hình thức bìa: Bìa mềm

      Kích thước: 14x20,5 cm

      Năm xuất bản: 11/2010

      Trọng lượng: 550 gram

      Giá bìa: 79 000 VNĐ

      ~~~~~~~~~~~~~

      * (-*LỜI NGUYỀN CỦA THẦN TITAN *-)*

      ~~~~~~~~~~~~~~~~


      RICK RIORDAN - TIỂU THUYẾT GIA VĂN HỌC THIẾU NHI ĂN KHÁCH NHẤT NƯỚC MỸ

      RICK RIORDAN là tác giả có sách bán chạy nhất do tờ New York Times bình chọn cho Series truyện dành cho trẻ em Percy Jackson và các vị thần Olympia và Series Tiểu thuyết trinh thám dành cho người lớn Tres Navarre. Ông có mười lăm năm giảng dạy môn tiếng và lịch sử ở các trường trung học cơ sở công và tư ở San Francisco Bay Area ở California và ở Texas, từng nhận giải thưởng Giáo viên Ưu tú đầu tiên của trường vào năm 2002 do Saint Mary’s Hall trao tặng. Ông sống ở San Antonio, Texas cùng vợ và hai con trai, dành toàn bộ thời gian cho sáng tác. . Với “Lời nguyền của thần Titan”, Rick Riordan nhận được nhiều giải thưởng danh giá và mỗi cuốn sách của ông luôn được các bạn đọc tuổi nhiệt liệt đón nhận.

      Series Percy Jackson và các vị thần Olympia gồm 5 cuốn là: The Lightning Thief, The Sea of Monsters, The Titan’s Curse, The Battle of Labyrinth, The Last Olympian. Bộ sách này bán được 8.1 triệu bản toàn thế giới, chiếm 129 tuần trong danh sách Sách bán chạy nhất New York Times cho thể loại sách thiếu nhi.

      Trong năm 2011, bạn đọc Việt Nam có thể đón đọc đọc những tác phẩm mới của Rick Riordan là “The Battle of Labyrinth” và “The Last Olympian”. Trong phần 3 series này, Percy và các bạn phải là người duy nhất rơi vào nguy hiểm. con quái vật cổ xưa sống lại - con quái vật được mọi người cho là có đủ sức mạnh phá hủy cả đỉnh Olympus - và thần Artemis, vị thần duy nhất biết được cách để bắt nó, mất tích. Percy và các bạn cùng các thợ săn của Artemis chỉ có tuần để tìm kiếm nữ thần bị mất tích và khám phá ra bí mật của con quái vật mà nữ thần săn đuổi…

      Khi Percy Jackson nhận được cú điện thoại báo tin nguy cấp từ bạn Grover, cậu lập tức chuẩn bị cho cuộc chiến. Cậu biết mình cần có những người bạn á thần đồng minh, thanh kiếm Thủy triều bằng đồng đáng tin cậy, và… chuyến nhờ xe của mẹ cậu. Các á thần nhanh chóng chạy đến giải cứu và phát ra rằng Grover phát cực kỳ quan trọng: 2 người con lai hùng mạnh và biết cha mẹ họ là ai.


      Nhưng đó phải là tất cả những gì chờ đợi họ. Chúa tể các thần Titan, Kronos nghĩ ra mưu nguy hiểm nhất và các hùng trẻ tuổi rơi vào cạm bẫy đó. đường , họ còn phải đương đầu với thách thức khó khăn và nguy hiểm nhất: Lời sấm truyền về “Lời nguyền của thần Titan”







    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      1.

      Cuộc giải cứu hoàn toàn thất bại

      Vào ngày thứ Sáu trước kỳ nghỉ đông, mẹ sắp sếp áo quần và số vũ khí phòng thân của tôi vào chiếc túi dành cho cuộc chơi ngắn rồi đưa tôi đến trường nội trú mới. đường, chúng tôi đón thêm Annabeth và Thalia.

      Phải mất tám tiếng cho cuộc hành trình khởi hành từ New York đến Bar Harbor, Maine. Những hạt mưa đá và tuyết đổ như trút xuống đường cao tốc. nhiều tháng nay Annabeth, Thalia và tôi chưa gặp nhau, nhưng bão tuyết và những toan tính về những việc cần làm khiến chúng tôi vô cùng lo lắng và chẳng trò chuyện được gì nhiều. Trừ mẹ tôi. Bà nhiều hơn mỗi khi lo lắng. Khi chúng tôi đến Westover Hall, trời bắt đầu tối và bà kể cho Annabeth và Thalia hầu hết chuyện hồi đáng xấu hổ của tôi.

      Thalia lau sương cửa sổ và nhìn ra ngoài. “Ôi chà, vui lắm đây.”

      Westover Hall trông như tòa lâu đài của gã hiệp sĩ xấu xa. Nó được xây hoàn toàn bằng đá đen, với các ngọn tháp canh, các lỗ châu mai và cửa ra vào lớn hai cánh bằng gỗ. Nó đứng chênh vênh vách đá phủ đầy tuyết, mặt nhìn xuống khu rừng rộng lớn phủ đầy sương giá, còn phía bên kia nhìn ra đại dương xám xịt cuộn sóng.

      “Con có chắc là cần mẹ đợi ?” Mẹ hỏi tôi.

      ạ, cảm ơn mẹ,” tôi . “Con mất bao lâu. Nhưng bọn con ổn thôi.”

      “Nhưng con quay lại bằng cách nào? Mẹ lo lắm, Percy.”

      Hi vọng là mặt tôi đỏ lên lúc này. Để mẹ phải đưa đến trận đánh đủ xấu hổ rồi.

      sao đâu Jackson.” Annabeth cười trấn an. Mái tóc vàng của nằm gọn trong chiếc mũ trượt tuyết và đôi mắt màu xám của cũng chẳng khác gì màu của cơn bão tuyết. “Bọn cháu để cậu ấy gặp rắc rối đâu.”

      Mẹ tôi có vẻ đỡ căng thẳng hơn chút ít. Bà vẫn nghĩ Annabeth là á thần điềm đạm nhất từ trước đến nay trong bộ dạng của nữ sinh lớp tám. Bà luôn biết chắc rằng chẳng bao giờ Annabeth để tôi phải chết. Mẹ tôi đúng, nhưng có nghĩa là tôi phải lấy đó làm thích thú.

      “Được rồi, các con,” mẹ tôi . “Các con có đủ những thứ cần thiết chưa?”

      “Rồi ạ, cảm ơn Jackson,” Thalia . “Cảm ơn vì chở bọn cháu .”

      có áo len dữ phòng chưa? Các con có số điện thoại của chưa?”

      “Mẹ..”

      “Con có thức ăn và rượu thần chưa, Percy? Và đồng vàng drachma đề phòng khi phải liên lạc với trại?”

      “Mẹ, thôi mà! Chúng con sao đâu. thôi, các cậu.”

      Nhìn bà có vẻ buồn, tôi thấy hơi có lỗi vì chuyện đó, nhưng tôi nhanh chóng leo ra khỏi chiếc xe ôtô đó. Nếu mẹ còn tiếp tục kể những chuyện kiểu trông tôi dễ thương như thế nào khi ở trong bồn tắm hồi lên ba tuổi chắc tôi tự chôn mình trong tuyết lạnh cho đến chết cóng mất.

      Annabeth và Thalia theo tôi ra ngoài. Gió lùa qua chiếc áo khoác của tôi như những cây dao găm bằng băng vậy.

      Khi xe của mẹ tôi khuất, Thalia , “Mẹ cậu tuyệt đấy, Percy.”

      “Đúng là bà khá ổn,” tôi thừa nhận. “Thế còn cậu? bao giờ cậu liên lạc với mẹ chưa?”

      Ngay khi vừa dứt lời, tôi chỉ ước mình đừng thốt ra câu đó. Thalia rất giỏi trong việc tự tạo cho mình cái nhìn của quỷ dữ, với các bộ quần áo phong cách punk mà ấy vẫn thường mặc - chiếc áo khoác kiểu quân đội rách lỗ chỗ, quần da đen và trang sức bằng dây xích, cùng đôi mắt xanh thẫm được kẻ viền đen. Nhưng cái liếc mắt của ấy dành cho tôi lúc này đáng để cho điểm mười hoàn hảo. “Đấy có phải việc của cậu nhỉ, Percy?”

      “Tốt nhất là chúng ta nên vào trong,” Annabeth ngắt lời. “Grover đợi đấy.”

      Thalia nhìn lên tòa lâu đài và rùng mình. “Cậu đúng. Tớ tự hỏi biết cậu ấy tìm được cái gì mà lại phải gọi cầu cứu thế nhỉ.”

      Tôi ngẩng lên nhìn các tòa tháp tối đen của Westover Hall. “Chắc chắn chẳng có gì hay ho,” tôi đoán.





      Cánh cửa bằng gỗ sồi kẽo kẹt mở ra, và ba chúng tôi bước vào sảnh trong tiếng gào thét của bão tuyết.

      Tất cả những gì tôi có thể chỉ là, “Oaaa.”

      Nơi này rất rộng. tường treo đầy cờ chiến và vũ khí: súng trường cổ, rìu chiến và đống các loại vũ khí khác. Ý tôi là, tôi biết Westover là trường quân , nhưng trưng bày như vậy hơi quá mức. Thực là như vậy.

      Tôi thò tay vào túi, bên trong có cái bút có thể giết người, Thủy Triều. Tôi cảm nhận được nơi này có gì đó ổn, có gì đó nguy hiểm. Thalia cọ cọ vào chiếc vòng tay bằng bạc, đồ vật có phép thuật thích của ấy. Tôi biết chúng tôi có chung suy nghĩ. trận chiến sắp sửa diễn ra.

      Annabeth bắt đầu , “ biết ở đâu..”

      Các cánh cửa đóng sầm lại sau lưng chúng tôi.

      “Đư-ợc rồi,” tôi lẩm bẩm. “Chắc chúng ta phải ở đây lúc đấy.”

      Tôi có thể nghe được tiếng nhạc từ đầu bên kia hành lang. Nghe có vẻ là nhạc dùng trong khiêu vũ phải.

      Chúng tôi giấu túi xách vào sau cái cột và bắt đầu xuôi về phía cuối hành lang. Chưa được bao xa, tôi nghe thấy tiếng vọng của bước chân nện nền đá. người đàn ông và phụ nữ bước ra khỏi bóng tối chặn chúng tôi lại.

      Bọn họ đều có mái tóc màu xám ngắn và đồng phục màu đen kiểu quân đội, với sọc đỏ. Người phụ nữ có râu lưa thưa, còn người đàn ông kia lại mày râu nhẵn nhụi, là ngược đời, theo cảm nhận của tôi. Họ bước cách khó nhọc, như thể cán chổi được buộc vào xương sống của họ vậy.

      “Ừm,” người phụ nữ lên tiếng. “Các em làm gì ở đây?”

      “Dạ...” Tôi nhận ra mình lên kế hoạch trước cho việc này. Tôi quá tập trung vào việc đến gặp Grover để tìm hiểu xem có chuyện gì xảy ra nên cân nhắc việc người ta hỏi ba đứa nhóc lẻn vào trường làm gì lúc nửa đêm thế này. Lúc xe chúng tôi nhắc đến chuyện làm thế nào để vào được bên trong. Tôi , “Thưa , chúng em chỉ..”

      “Ha!” người còn lại lên tiếng làm tôi giật nảy mình. “Khách được mời đến buổi khiêu vũ! Các cậu bị tống cổ ra thôi!”

      Ông ta với giọng... Pháp phải. Chữ j(eject - từ chối) nghe như trong từ Jacques vậy. Người đàn ông có dáng cao lớn, khuôn mặc trông như diều hâu. Hai lỗ mũi nở ra mỗi khi ông ta , khó để nhìn chằm chằm vào mũi ông ta mỗi lúc như thế. Và hai mắt ông ta cũng có hai màu khác nhau: bên nâu, bên xanh - giống như mắt bọn mèo hoang.

      Tôi nghĩ ông ta chuẩn bị ném chúng tôi ra ngoài trời tuyết, nhưng sau đó Thalia bước lên và làm hành động rất kỳ quặc.

      ấy búng ngón tay. thanh to và đanh sắc. Chắc là do tưởng tượng của tôi, nhưng tôi cảm thấy cơn gió mạnh bay ra từ tay ấy, băng qua căn phòng, bủa vây khắp người chúng tôi cùng với hai giáo viên kia, và làm cho những tấm banner tường kêu xào xạt.

      “Ồ, nhưng chúng em phải là khách, thưa thầy,” Thalia . “Chúng em học ở trường này. Thầy nhớ à, em là Thalia. Còn đây là Annabeth và Percy. Chúng em học lớp tám.”

      Giáo viên nam nheo nheo đôi mắt hai màu. Tôi biết Thalia nghĩ gì nữa. Giờ chắc chúng tôi sắp bị trừng phạt vì tội dối và bị ném ra ngoài trời tuyết. Nhưng người đàn ông có vẻ lưỡng lự.

      Ông ta quay sang nhìn đồng nghiệp. “ Gottschalk, có biết những học sinh này ?”

      Mặc dù trong hoàn cảnh nguy hiểm, tôi vẫn phải cắn môi để khỏi phá lên cười. giáo tên là Cỏ phấn à? Ông ta đùa đấy.

      Người phụ nữ chớp mắt, giống như khi ai đó vừa thức dậy sau trạng thái hôn mê. “Tôi... Tôi có biết. Tôi nghĩ là tôi biết chúng.” ta cau mày với chúng tôi. “Annabeth. Thalia. Percy. Các em bỏ phòng thể dục ra đây làm gì hả?”

      Trước khi chúng tôi kịp trả lời, tôi lại nghe thấy thêm vài tiếng bước chân, và Grover hổn hển chạy tới. “Các cậu đến! Các cậu..”

      Cậu ấy im bặt khi nhìn thấy hai giáo viên đứng đó. “Ôi, Gottschalk. Tiến sĩ Thorn! Em, ờ..”

      “Thế thế nào, cậu Underwood?” người đàn ông - chắc hẳn ông ta phải là Tiến sĩ Thorn. Giọng lưỡi của ông ta cho thấy ông ta ghét Grover cách ràng. “Cậu bọn họ đến là thế nào? Những học sinh này sống ở đây mà.”

      Grover nuốt nước bọt. “Vâng, thưa thầy. Tất nhiên ạ. Em chỉ là em rất mừng vì họ ... Pha chế thức uống ngon tuyệt dành cho buổi khiêu vũ. Thức uống đó quá ngon. Họ làm ra nó!”

      Tiến sĩ Thorn liếc nhìn chúng tôi. Tôi nghĩ mắt của ông ta là giả. Bên màu nâu? Hay bên màu xanh? Trông ông ta như thể muốn ném chúng tôi xuống từ tháp cao nhất của lâu đài, nhưng sau đó Gottschalk mơ màng , “Đúng vậy, thức uống đó quả ngon tuyệt. Giờ quay lại , tất cả các em. ai được phép rời phòng thể dục lần nữa đâu đấy!”

      Chúng tôi để đến lần thứ hai. Chúng tôi vừa cáo lui vừa luôn miệng “vâng thưa ” , “vâng, thưa thầy.” và cúi chào vài cái, đơn giản vì đó là những việc nên làm.

      Grover hối hả giục bọn tôi nhanh về phía tiếng nhạc phát ra.

      Tôi có thể cảm nhận được ánh mắt của mấy giáo viên đó lưng mình, nhưng tôi vẫn tới cạnh Thalia và hỏi “Cậu làm thế nào với cái búng tay đó?

      “Ý cậu là Màn Sương Mù hả? Bác Chiron chưa chỉ cho cậu cách làm sao?”

      cục tức nghẹn trong cổ tôi. Bác Chiron là huấn luyện viên trưởng của chúng tôi ở trại, nhưng bác ấy chưa bao giờ dạy tôi cái gì như thế cả. Sao bác ấy chỉ dạy cho Thalia mà dạy cho tôi?

      Grover đẩy chúng tôi về phía cánh cửa có chữ “PHÒNG THỂ DỤC.” viết mặt kính. Dù có mắc chứng khó đọc tôi vẫn nhìn thấy nó ràng.

      “Xuýt nữa tiêu!” Grover . “Ơn Chúa các cậu tới được đây!”

      Annabeth và Thalia đều ôm cậu ấy. Còn tôi đập tay với cậu ấy cái.

      tốt lại trông thấy Grover sau mấy tháng trời. Cậu ấy cao hơn chút, mọc thêm vài cái râu, nhưng trông vẫn có gì khác so với lúc cậu ấy biến thành người - cái mũ đỏ mái tóc nâu loăn xoăn để che hai cái sừng dê, quần jean baggy[1], giày thể thao và chân giả để che cẳng chân lông lá và móng guốc. Cậu ấy mặc chiếc áo phông đen, đó in dòng chữ mà phải mất vài giây tôi mới đọc được. Nó viết WESTOVER HALL: Lính Bộ Binh. Tôi đó là cấp bậc của Grover hay chỉ là khẩu hiệu của trường.

      “Thế có chuyện gì mà khẩn cấp vậy?” Tôi hỏi.

      Grover thở sâu. “Tớ tìm được hai.”

      “Hai con lai?” Thalia hỏi với vẻ ngạc nhiên. “Ở đây à?”

      Grover gật gật đầu.

      Tìm thấy người là con lai đủ hiếm rồi. Năm nay, bác Chiron bắt các thần rừng làm việc khẩn cấp và gửi họ ra khắp cả nước, lùng sục ở các trường từ lớp bốn đến trung học phổ thông để tìm người. chờ đợi gần như tuyệt vọng. Chúng tôi mất dần các trại viên. Chúng tôi cần tất cả những chiến binh mới tìm được. Vấn đề là có nhiều á thần đến thế để tìm kiếm.

      “Họ có hai người. Mười và mười hai tuổi. Tớ lai lịch của họ, nhưng họ khá mạnh đấy. Chúng ta khắp hết thời gian rồi. Tớ cần giúp đỡ.”

      “Còn quái vật thi sao?”

      .” Trông Grover đầy lo lắng. “ ta còn nghi ngờ. Tớ vẫn chưa tin tưởng ở ta, nhưng hôm nay là ngày cuối cùng của học kỳ rồi. Tớ tin là để họ thoát khỏi ký túc xá mà phát ra. Có lẽ đây là cơ hội cuối cùng của chúng ta! Mỗi lần tớ cố tới gần họ, ta lại ở đó, cản trở tớ. Tớ biết phải làm thế nào!”

      Grover nhìn Thalia chăm chăm. Tôi cố xua cảm giác buồn bực vì điều đó. Trước đây, Grover thường nhìn tôi để tìm câu trả lời, nhưng Thalia đúng là cấp . phải chỉ vì cha ấy là thần Zeus. Thalia có nhiều kinh nghiệm hơn tất cả chúng tôi trong việc chống lại bọn quái vật trong thế giới .

      “Được rồi,” ấy . “Những người con lai đó tham dự buổi khiêu vũ à?”
      Grover gật đầu.

      “Vậy vào nhảy thôi,” Thalia . “Thế quái vật là ai?”

      “Ờ,” Grover kêu lên và nhìn xung quanh cách lo lắng. “Cậu vừa mới gặp ông ta. Chính là thầy hiệu phó, Tiến sĩ Thorn đấy.”



      điều kì cục về các trường quân . Bọn trẻ như điên loạn trong những kiện đặc biệt, và chẳng đứa nào mặc đồng phục cả. Tôi đoán do bình thường mọi thứ quá nghiêm ngặt, nên chúng nghĩ cần phải bồi thường thỏa đáng hoặc là cái gì đó tương tự như thế.

      Những quả bong bóng đen đỏ đó bay đầy sàn nhà tập. Và bọn con trai đá chúng vào mặt nhau, hoặc cố siết cổ nhau bằng những chếc băng rôn bằng giấp kếp dán tường. Bọn con tạo thành những vòn tròn và di chuyển quanh theo cách họ vẫn thường là, với đóng son phấn mặt, người mặc áo hai dây, bên dưới là quần jean màu mè sặc sỡ và những đôi giày trông chẳng khác gì mớ dụng cụ tra tấn. Cứ thỉnh thoảng họ lại quây lấy chàng trai tội nghiệp như đàn cá ăn thịt, la hét, cười khúc khích. Và cuối cùng khi họ hoàn tất, chàng trai có mấy chiếc ruy băng đầu và đống son môi như graffiti mặt. số chàng trai lớn tuổi hơn có vẻ giống tôi - khó chịu, đứng khép nép ở góc phòng và cố lẩn trốn, như thể họ phải chiến đấu để tồn tại trong bất cứ giây phút nào. Tất nhiên, trong trường hợp của tôi đúng là như vậy...

      “Họ kia kìa.” Grover hất đầu về phía hai đứa trẻ cãi nhau khán đài. “Bianca và Nico di Angelo.”

      Đứa con đội chiếc mũ lưỡi trai mềm màu xanh lá, như thể cố che khuôn mặt. Cậu con trai ràng là em trai của ta. Cả hai đều có mái tóc đen mềm mượt và làn da ô liu. Họ khoa chân múa tay rất nhiều khi chuyện. Cậu bé tráo qua tráo lại vài tấm thẻ. Chị cậu hình như mắng cậu về chuyện gì đó. bé liên tục nhìn quanh như thể cảm nhận được điều gì hay diễn ra.

      Annabeth , “Họ ... Ý tớ là, cậu cho họ chưa?”

      Grover lắc đầu. “Cậu biết thế nào rồi đấy. Càng thêm nguy hiểm cho họ thôi. khi họ nhận ra thân phận của mình, người ta càng dễ đánh hơi ra họ.”

      Cậu ta nhìn tôi, và tôi gật đầu. Tôi chưa bao giờ hiểu đối với bọn quái vật con lai có “mùi.” như thế nào, nhưng tôi biết cái mùi đó có thể dẫn đến họa sát thân. Và khi sức mạnh của bạn càng lớn, mùi của bạn càng gần với mùi bữa trưa thịnh soạn cho con quái vật.

      “Vậy hãy đến gặp họ và rời khỏi nơi này thôi,” tôi .

      Tôi tính bước về phía trước, nhưng Thalia đặt tay lên vai tôi. Thầy hiệu phó - Tiến sĩ Thorn vừa thò mặt ra ngưỡng cửa gần khán đài và đứng ngay cạnh chị em nhà Angelo. Ông ta gật cái lạnh lùng về phía chúng tôi. Con mắt xanh của ông ta như phát sáng.

      Theo những biểu của ông ta, tôi đoán Tiến sĩ Thorn bị Thalia lừa bằng Màn Sương Mù vừa rồi. Ông ta nghi ngờ thân phận chúng tôi. Ông ta chỉ muốn biết tại sao chúng tôi lại ở đây.

      “Đừng nhìn lũ trẻ,” Thalia cầu. “Chúng ta cần đợi cơ hội để tiếp cận chúng. Chúng ta phải giả vờ như quan tâm gì đến chúng cả. Đừng để ông ta đánh hơi thấy.”

      “Bằng cách nào?”

      “Chúng ta là ba con lai quyền năng. xuất của chúng ta làm cho ông ta bối rối. Trà trộn vào đám đông . Hãy tự nhiên. Nhảy vài điệu. Nhưng hãy để mắt đến bọn trẻ.”

      “Nhảy ấy à?” Annabeth hỏi.

      Thalia gật đầu. ấy hóng tai về phía tiếng nhạc phát ra và nhăn mặt “Ôi, ai chọn Jesse McCartney[2] thế nhỉ?”

      Grover nhìn khổ sở. “Tớ đấy.”

      “Ôi Chúa ơi, Grover. tầm thường. Sao cậu chọn kiểu Green Day[3] hay loại nhạc tương tự như thế?”

      “Green là ai?”

      “Thôi có gì. Chúng ta nhảy .”

      “Nhưng tớ biết nhảy!”

      “Cậu nhảy được nếu tớ dẫn cậu,” Thalia . “ nào, chàng dê.”

      Grover kêu eo éo khi Thalia nắm lấy tay cậu ta và kéo vào sàn nhảy.

      Annabeth mỉm cười.

      “Có chuyện gì sao?” Tôi hỏi.

      có gì. Tớ chỉ thấy vui khi Thalia quay lại.”

      Từ hè năm ngoái Annabeth bắt đầu cao hơn tôi, tôi ghét điều đó. ấy thường đeo trang sức gì cả, trừ chuỗi hạt đeo cổ của Trại Con Lai. Nhưng giờ ấy đeo đôi khuyên tai bằng bạc bé tí xíu có hình con cú - biểu tượng của mẹ ấy - nữ thần Athena. ấy bỏ chiếc mũ trượt tuyết ra và mái tóc dài vàng óng xỏa xuống hai bờ vai. Nó làm cho ấy trông lớn hơn, vì lý do nào đó.

      “Vậy...” Tôi cố nghĩ ra cái gì đó để . Hãy tỏ ra tự nhiên, Thalia bảo chúng tôi thế. Là con lai và trong nhiệm vụ nguy hiểm tự nhiên thế quái nào được? “Ừm, thế dạo này có thiết kế được thêm mẫu nhà nào ?”

      Mắt Annabeth sáng lên, mỗi lần về kiến trúc là ấy lại như vậy. “Chúa ơi, Percy. Ở trường mới của tớ, tớ chọn môn thiết kế 3D làm môn tự chọn, chương trình đó mới tuyệt làm sao..”

      ấy bắt đầu giải thích về việc ấy thiết kế tượng đài khổng lồ và muốn đặt nó ở Ground Zero[4] tại Manhattan. ấy về kết cấu đỡ mái, mặt ngoài của công trình và những thứ tương tự như thế. Tôi kiên nhẫn lắng nghe. Tôi biết khi lớn lên ấy muốn trở thành kiến trúc sư tài ba. ấy thích môn toán, các công trình lịch sử và chỉ có thế. Nhưng tôi thể hiểu nổi ấy gì, dù chỉ từ.

      là tôi khá thất vọng khi biết ấy rất thích ngôi trường mới. Đây là lần đầu tiên ấy theo học tại trường ở New York. Tôi luôn hi vọng được gặp ấy thường xuyên hơn. Nhưng đó lại là trường nội trú dành cho nữ sinh ở Brooklyn. ấy và Thalia đều theo học ở đó, đủ gần Trại Con Lai để bác Chiron có thể giúp đỡ khi họ gặp bất cứ vấn đề gì. Vì đó là trường nữ sinh, và tôi lại theo học ở MS-54 Manhattan năm đó nên tôi hầu như gặp lại họ nữa.

      “Thế à, ừ tuyệt nhỉ,” tôi . “Vậy cậu ở đó tới cuối năm à, phải ?”

      Mặt ấy có vẻ tối sầm lại. “Ừ, có lẽ tớ ..”

      “Này!” Thalia gọi chúng tôi. ấy nhảy điệu chậm với Grover, kẻ lúng túng khổ sở khi liên tục đá vào chân Thalia, và trông cậu ta như thể muốn chết đến nơi. Ít nhất chân Grover cũng là chân giả. giống như tôi, cậu ấy còn có lý do để bào chữa cho vụng về của mình.

      “Ra nhảy các cậu!” Thalia gọi. “Các cậu trông ngớ ngẩn nếu cứ đứng đấy mãi.”

      Tôi nhìn Annabeth lo lắng, sau đó nhìn cả đám con lang thang trong phòng thể dục.

      “Sao?” Annabeth .

      “Ừm, tớ mời ai nhảy được đây?”

      ấy đấm vào bụng tôi. “Tớ này, Óc Tảo Biển.”

      “Ờ, ờ, đúng rồi.”

      Và chúng tôi bước ra sàn nhảy, tôi nghển cổ xem Thalia và Grover như thế nào. Tôi đặt tay lên hông Annabeth còn ấy nắm lấy tay còn lại của tôi, như thể chuẩn bị ra đòn judo ném tôi vậy.

      “Tớ cắn đâu mà sợ,” ấy . “Percy, tớ hỏi , các cậu chưa nhảy ở trường bao giờ à?”

      Tôi trả lời. là chúng tôi có. Nhưng tôi chưa bao giờ thích nhảy cả. Tôi thường tụ tập với hội con trai chơi bóng rổ ở góc phòng.

      Chúng tôi quay vòng vài phút. Tôi cố tập trung vào những thứ nhặt, như những thanh giấy kếp được trang trí trần nhà, cái bát lớn đựng thức uống dành cho buổi tiệc, bất cứ cái gì ngoài rằng Annabeth cao hơn tôi và tay tôi toát mồ hôi, và có thể còn bóng nhẫy nữa, tôi lại còn liên tục dẫm lên chân ấy.

      “Lúc nãy cậu vừa gì?” Tôi hỏi. “Cậu gặp vấn đề ở trường hay sao?”

      ấy mím môi. “ phải chuyện đó. Là cha tớ.”

      “Ô ồ.” Tôi biết Annabeth có mối quan hệ được tốt đẹp cho lắm với cha ấy. “Tớ tưởng mối quan hệ hai người tốt đẹp lên rồi chứ. Lại là do mẹ kế à?”

      Annabeth thở dài. “Ông ấy quyết định chuyển , ngay khi tớ bắt đấu quen với việc sống ở New York, ông ấy vừa nhận công việc mới ngu ngốc là nghiên cứu cuốn sách về Thế Chiến thứ Nhất. Ở San Francisco.”

      ấy theo kiểu ấy có thể về Cánh đồng Trừng phạt hay chiếc quần tập của thần Hades vậy.

      “Thế ông ấy muốn cậu tới sống ở đó với ông ấy à?” Tôi hỏi.

      “Tới đầu kia của đất nước,” cách đau khổ. “Và con lai thể sống ở San Francisco. Ông ấy phải biết điều đó.”

      “Tại sao? Tại sao ?”

      Annabeth tròn mắt. Chắc ấy tưởng tôi đùa. “Cậu biết còn gì. Nó ngay ở đó.”

      “Ồ,” tôi . Tôi chẳng hiểu ấy đến cái gì nữa, nhưng tôi muốn trở nên ngu ngốc. “Vậy... Cậu quay lại sống ở trại hay thế nào?”

      “Còn nghiêm trọng hơn thế, Percy. Tớ... có lẽ tớ nên với cậu chuyện này.”

      Đột nhiên ấy như đông cứng lại. “Họ rồi.”

      “Sao cơ?”

      Tôi nhìn theo hướng tay ấy chỉ. hàng ghế khán đài. Hai đứa nhóc con lai, Bianca và Nico, còn ở đó. Cánh cửa cạnh khán đài mở to. thấy tiến sĩ Thorn đâu cả.

      “Chúng ta phải tìm Thalia và Grover!” Annabeth nhìn quanh lo lắng. “Họ nhảy chỗ nào rồi? nào!”

      ấy chạy qua đám đông. Tôi chuẩn bị chạy theo ấy đám con qua chắn đường tôi. Tôi cố gắng tránh họ và bị hành hạ bởi son môi và bị buộc nơ tóc. Và khi tôi thoát được, Annabeth biến mất. Tôi quay tròn, kiếm tìm ấy, hoặc là Thalia, hoặc Grover. Nhưng thay vào đó, tôi nhìn thấy thứ làm tôi nổi da gà.

      Cách đó khoảng mười lăm mét là chiếc mũ màu xan lục Bianca di Angelo đội nằm sàn nhà. Gần đó là vài tấm bài văng tứ tung. Sau đó tôi thoáng thấy Tiến sĩ Thorn. Ông ta nhanh chóng rời khỏi phòng qua cánh cửa ở đầu kia phòng thể dục, nắm cổ hai đứa trẻ nhà di Angelo lôi như lôi những con mèo con.

      Tôi vẫn nhìn thấy Annabeth, nhưng tôi biết ấy ra ở phía bên kia, tìm kiếm Thalia và Grover.

      Tôi định chạy theo ấy, nhưng rồi tôi nghĩ, Chờ .

      Tôi nhớ lại những điều Thalia với tôi trong sảnh chính. ấy nhìn tôi đầy ngạc nhiên khi tôi hỏi về trò ảo thuật búng ngón tay: Bác Chiron chưa dạy cậu trò đó sao? Tôi nghĩ đến cái cách mà Grover quay sang ấy với hy vọng ấy có thể đem lại ngày tốt lành.

      phải là tôi bức xúc gì với Thalia. ấy rất cừ. ấy chẳng có lỗi gì khi cha là thần Zeus, và ấy nhận được chú ý. Tuy nhiên… tôi cần phải chạy theo ấy mới giải quyết được vấn đề. Hơn thế nữa thời gian còn nhiều, hai đứa trẻ nhà di Angelo gặp nguy hiểm. Chờ đến lúc tôi tìm thấy các bạn mình chắc họ cũng rồi. Tôi biết bọn quái vật. Tôi có thể tự giải quyết vấn đề này.

      Tôi lấy cây Thủy Triều ra khỏi túi và chạy theo Tiến sĩ Thorn.



      Cánh cửa dẫn ra hành lang tôi om. Tôi nghe thấy thanh của trận chiến diễn ra phía trước, và những tiếng càu nhàu đau đớn. Tôi mở nắp cây Thủy Triều.

      Chiếc bút to dần cho đến khi trong tay tôi là thanh kiếm Hy Lạp bằng đồng dài khoảng mét với cán cầm bằng da. Lưỡi gươm sang mờ, tạo nên vệt sang vàng dây tủ khóa.



      Tôi dọc hành lang, nhưng khi tôi tới đầu kia chẳng có ai ở đó. Tôi mở cánh cửa và thấy mình lại quay lại sảnh chính. Tôi vừa vòng tròn. Tôi thấy tiến sĩ Thorn đâu nữa, nhưng ở đầu kia của căn phòng là hai đứa trẻ nhà dì Angelo. Chúng đứng bất động trong kinh hãi và nhìn chằm chằm vào tôi.

      Tôi bước tới chậm rãi, chúc mũi thanh kiếm xuống.” Ổn rồi, hại các em đâu.”

      Chúng trả lời. Đôi mắt hai đứa trẻ đầy vẻ sợ hãi. Có chuyện gì với chúng vậy nhỉ? Tiến sĩ Thorn đâu rồi? Có thể ông ta đánh hơi được có mặt của cây Thủy Triều và chạy trốn rồi chăng? Bọn quái vật rất sợ vũ khí bằng đồng lấy từ đỉnh Olympus.

      là Percy.” tôi , cố giữ giọng bình thường. “ đưa hai em ra khỏi đây, đến chỗ an toàn.”

      Mắt Bianca mở to ra. bé nắm chặt tay. Khi tôi nhận ra cái nhìn của bé có nghĩa là gì quá muộn. nhóc sợ tôi. ấy cảnh báo cho tôi.

      Tôi quay người lại và cái gì đó RÍT LÊN! Vai tôi đau nhói. lực như cánh tay khổng lồ giật mạnh tôi lại phía sau và quẳng tôi vào tường.

      Tôi huơ kiếm nhưng chẳng có cái gì để chém cả.

      tiếng cười lạnh lẽo vọng lại trong căn phòng.

      “Vâng, Perseus Jackson,” tiến sĩ Thorn . Ngữ điệu của ông làm méo mó cả chữ J trong tên của tôi. “Ta biết cậu là ai” .



      Tôi cố cử động vai. Áo khoác và sơ mi của tôi được ghim vào tường bằng thứ đinh nào đó – con dao găm màu đen – giống như con dao phóng dài chừng ba mươi căng ti mét. Nó làm xước da vai tôi và cắm qua áo tôi, chỗ da xước vai tôi như bỏng cháy. Tôi từng có cảm giác này rồi. Dao có độc.

      Tôi cố gắng tập trung. Tôi ngất .

      bóng đen di chuyển về phía chúng tôi. Tiến sĩ Thorn bước vào chỗ ánh sang lờ mờ. Ông ta vẫn trong hình hài của con người, nhưng mặt ông ta trông như ma cà rồng. Ông ta có hàm răng trắng đến hoàn hảo và đôi mắt bên xanh bên đen của ông ta phản chiếu ánh sáng từ thanh kiếm của tôi, trông như mắt của loài dã thú.

      “Cảm ơn vì cậu ra khỏi phòng tập thể dục,” ông ta . “Ta ghét các buổi khiêu vũ trong trường trung học”

      Tôi cố vung kiếm lần nữa nhưng ông ta ở xa quá.

      RÍT! con dao nữa phóng ra từ đâu đó đằng sau tiến sĩ Thorn. Có vẻ như ông ta chẳng hề di chuyển. Vừa rồi giống như có người vô hình nào đó đứng đằng sau ông ta và phóng những con dao vậy.

      Bên cạnh tôi, Bianca kêu eo éo. Con dao thứ hai xuyên qua bức tường đá và chỉ cách mặt phân.

      “Cả ba đứa mày theo ta,” tiến sĩ Thorn . “Im lặng. Phải nghe lời. nếu chúng mày chỉ cần gây tiếng động, kêu cứu hay cố chống trả, ta cho chúng mày biết ta ném chuẩn đến cỡ nào.”

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      2.

      Thầy hiệu phó có chiếc máy phóng dao

      Tôi biết tiến sĩ Thorn là loại quái vật gì, nhưng ông ta rất nhanh.

      Có lẽ tôi tự vệ được nếu tôi có thể khởi động cái khiên của tôi. Tất cả việc phải làm chỉ là chạm vào cái đồng hồ đeo tay của tôi. Nhưng để bảo vệ cho hai đứa nhóc nhà di Angelo lại là chuyện khác. Tôi cần giúp đỡ và tôi chỉ nghĩ ra cách duy nhất.

      Tôi nhắm mắt.

      “Mày làm gì thế, Jackson?” Tiến sĩ Thorn rít lên.” tiếp chứ!”

      Tôi mở mắt ra và tiếp tục lê về phía trước. “Tại vai tôi,” tôi giả vờ, cố làm ra vẻ đau đớn, mặc dù đến nỗi như vậy. “Rát quá.”

      “Ha! Chất độc làm đau mà. Nhưng nó giết mày đâu. tiếp !”

      Thorn dồn chúng tôi ra ngoài, và tôi cố tập trung. Tôi tưởng tượng hình ảnh khuôn mặt Grover. Tôi tập trung vào cảm giác sợ hãi và nguy hiểm. hè năm ngoái, Grover tạo ra đường dây giao cảm vô tình giữa chúng tôi. Cậu ta gửi hình ảnh vào những giấc mơ của tôi để tôi biết khi nào cậu ta gặp nguy hiểm. Theo tôi biết giờ chúng tôi vẫn còn kết nối với nhau, nhưng tôi chưa thử liên lạc với Grover bằng cách đó bao giờ. Tôi cũng liệu nó có tác dụng hay khi Grover vẫn còn thức.

      Này! Tôi nghĩ. Tiến sĩ Thorn bắt cóc chúng tôi. gã điên phóng dao có độc! giúp tớ với!

      Thorn dẫn chúng tôi vào rừng. Chúng tôi con đường mòn phủ tuyết được chiếu sáng bằng những cột đèn cũ kỹ. Vai tôi đau nhức. Gió lạnh lẽo thổi qua bộ quần áo rách rưới của tôi khiến tôi run lập cập.

      “Có khoảng rừng thưa phía trước.” Thorn .” Chúng ta gọi phương tiện chuyên chở.”

      “Phương tiện nào? Bianca hỏi. “Ông định đưa chúng tôi đâu?”

      “Im lặng ! Đồ con yếu ớt!”

      được với chị tôi kiểu ấy!” Nico . Giọng thằng bé run lên, nhưng tôi rất ấn tượng vì nó cuối cùng cũng dám câu gì đó.

      Tiến sĩ Thorn gầm gừ tiếng - ràng đó phải là thanh của con người. Nó làm tôi dựng tóc gáy nhưng tôi cố bước tiếp và giả vờ làm tù binh ngoan ngoãn. Trong lúc đó, tôi phát những suy nghĩ của mình như điên dại – bất cứ cái gì để có được chú ý của Grover: Grover! Táo! Hộp thiếc! Hãy lê cái mông đầy lông dê của cậu và đem theo vài người bạn nai nịt vũ trang cẩn thận tới đây ngay!

      “Tạm nghỉ.” Thorn .

      Cánh rừng mở ra trước mắt. Chúng tôi tới vách đá trông ra biển. Ít nhất tôi cảm nhận được mùi biển ở dưới kia, hàng chục mét dưới chân tôi. Tôi có thể nghe thấy tiếng sóng vỗ và ngửi thấy mùi bọt biển mặn mòi. Nhưng tất cả những gì tôi nhìn thấy là sương mù và bóng tôi.

      Tiến sĩ Thorn đẩy chúng tôi ra bờ vách. Tôi vấp ngã và Bianca giữ được tôi lại.

      “Cảm ơn.” Tôi lẩm bẩm.

      “Ông ta là thế nào?” thầm. “Làm sao chúng ta đánh được ông ta?”

      nghĩ.”

      “Em sợ lắm,” Nico lầm bầm. Cậu bé loay hoay với món đồ gì đó. chú lính đồ chơi bằng kim loại.

      được chuyện!” | Tiến sĩ Thorn .” Quay mặt về đây!”

      Chúng tôi quay lại.

      Đôi mắt hai màu của Thorn sáng lên đầy vẻ thèm thuồng. Ông ta móc cái gì ra từ trong túi áo khoác. Lúc đầu tôi nghĩ đó là con dao bấm, nhưng ra chỉ là cái điện thoại. Ông ta bấm nút cạnh và , “Kiện hàng sẵn sàng để chuyển phát.”

      tiếng đáp lại méo mó, và tôi nhận ra Thorn để chế độ đàm thoại xách tay. quá đại và cũng khiến người ta rùng mình – con quái vật dùng điện thoại di động.

      Tôi liếc ra phía sau, tự hỏi biết cái dốc cao chừng nào.

      Tiến sĩ Thorn cười lớn. “Làm sao làm, con của thần Poseidon. Nhảy ! Dưới kia là biển, hãy tự cứu mình”

      “Ông ta gọi là gì?” Bianca thầm.

      giải thích sau.” Tôi .

      “Ngươi có kế hoạch mà, đúng ?”

      Grover! Tôi nghĩ trong tuyệt vọng. Đến cứu tôi!

      Giá như tôi có thể lôi cả hai đứa trẻ nhà di Angelo nhảy xuống biển cùng tôi. Nếu chúng tôi sống sót sau cú nhảy tôi có thể dùng nước biển để bảo về cả ba người. Tôi từng làm thế rồi. Nếu cha tôi vui vẻ, và ông ấy nghe thấy ông giúp. Có lẽ vậy.

      “Tao giết chúng mày trước khi chúng mày chạm được xuống nước.” Tiến sĩ Thorn , như thế đọc được suy nghĩ của tôi. “Mày nhận ra tao là ai đúng ?”

      đốm sáng bập bùng chuyển động sau lưng ông ta và vật gì đó phóng sát sạt qua tôi, khiến tai tôi ù ù. cái gì đó nảy lên đằng sau Tiến sĩ Thorn, trông như súng cao su, nhưng mềm dẻo hơn…gần giống như cái đuôi.

      may,” Thorn . “Mọi người muốn mày sống, nếu có thể. Nếu mày chết rồi.”

      “Ai muốn chúng tôi?” Bianca hỏi gặng. “Bởi vì nếu ông nghĩ nhận được khoảng tiền chuộc ông nhầm rồi. Chúng tôi có gia đình. Nico và tôi…” Giọng bé hơi nghẹn lại. “Chúng tôi có ai cả, chỉ có hai chị em thôi”

      “Ôi,” Tiến sĩ Thorn . “Đừng lo, bọn chuột con. Chúng mày sớm gặp ông chủ của tao. Và chúng mày gia đình mới toanh.”

      “Luke,” tôi . “Ông làm việc cho Luke”

      Mồm tiến sĩ méo xẹo với vẻ căm ghét khi nghe tôi nhắc đến tên kẻ thù củ của chúng tôi – người bạn cũ cố giết tôi vài lần. “Mày biết chuyện gì xảy ra đâu, Perseus Jackson. Tao để Tướng quân giúp mày vui lên. Mày phải phục vụ cho Ngài việc lớn lao và đêm nay. Ngày chờ gặp mày đấy.”

      Tướng quân?” Tôi hỏi. Sau đó tôi nhận ra rằng mình vừa phát với chất giọng Pháp. “Ý tôi là…Tướng quân là ai?”

      Thorn nhìn về phía chân trời. “À, đây rồi. Phương tiện di chuyển của các người đây.”

      Tôi quay ra và nhìn thấy vệt sáng ở đằng xa – ánh đèn pha quét mặt biển. Sau đó tôi nghe thấy tiếng cánh quạt của chiếc trực thăng ngày to hơn và gần hơn.

      “Ông đưa chúng tôi đâu?” Nico .

      “Mày nên sợ hãi dần . Chúng mày có cơ hội gia nhập đội quân lớn! Giống y như trò chơi ngu ngốc mà chúng mày vẫn chơi với những tấm bài và bọn búp bê ấy.”

      “Đó phải là những con búp bê! Đó là những bức tượng ! Và ông có thể về với cái quân đội vĩ của ông và…”

      “Nào, nào,” Tiến sĩ Thorn đe dọa. “Tao làm mày đổi ý cậu bé ạ. Và nếu , uhm… vẫn có nhiều cách để xử lý bọn con lai mà. Chúng ta có rất nhiều những cái miệng gớm ghiếc cần được cho ăn đấy. Great! Stirring đường tới đây.”

      “Cái gì vĩ đại?” Tôi hỏi. Chỉ để mồm ông ta phải hoạt động liên tục trong khi tôi tính toán kế hoạch.

      đợt sóng quái vật.” Tiến sĩ Thorn cười ranh mãnh. “Con kinh khủng nhất, con quái vật mạnh nhất được đánh thức. Những con quái vật mà mấy ngàn năm nay xuất . Chúng gieo chết chóc và hủy diệt mà loài người chưa bao giờ được chứng kiến. Và chúng ta nhanh chóng có được con quái vật mạnh hơn tất cả, quan trọng hơn tất cả - nó có thể phá hủy cả đỉnh Olympus!”

      “Được rồi,” Bianca thầm với tôi. “Ông ta thực điên rồi.”

      “Chúng ta phải nhảy xuống dưới thôi.” Tôi nhanh với bé. “Nhảy xuống biển.”

      “Ôi ý kiến tuyệt vời. cũng điên rồi!”

      Tôi có cơ hội để tranh cãi với ta, vì ngày sau đó lực vô hình đập mạnh vào tôi.



      Nhìn lại nước cờ của Annabeth đúng là khôn ngoan. Đội chiếc mũ tàn hình, ấy lên tới chỗ của tôi và bọn trẻ nhà di Angelos, đẩy chúng tôi ngã xuống đất. Trong tích tắc, tiến sĩ Thorn bị bất ngờ nên con dao của ông ta phóng vọt qua đầu chúng tôi, vô hại. Tranh thủ lúc đó, Thalia và Grover có cơ hội tấn công từ phía sau – Thalia sử dụng chiếc khiên ma thuật Aegis của ấy.

      Nếu bạn chưa nhìn thấy Thalia lúc xung trận bạn chưa bao giờ thực thấy sợ hãi. ấy dùng chiếc giáo vĩ đại, được phóng to ra từ trong chiếc hộp đựng vũ khí ấy để trong túi, nhưng đó chưa phải là phần đáng sợ. Chiếc khiên của được làm phỏng theo cái mà cha – thần Zeus vẫn dùng, và còn được gọi là Aegis, món quà từ nữ thần Athena. Chiếc khiên có cái đầu của nữ thần tóc rắn Medusa được đúc liền, và mặc dù nó thể biến bạn thành đá trông nó vẫn gớm ghiếc đến nỗi hầu hết mọi người đều sợ hãi và bỏ chạy khi nhìn thấy chiếc khiên.

      Ngay cả tiến sĩ Thorn cũng nhăn mặt, gầm gừ khi nhìn thấy nó.

      Thalia bước tới với chiếc giáo trong tay. “Vì thần Zeus!”

      Tôi tưởng tiến sĩ Thorn kẻ bỏ . Thalia bất thình lình đánh vào đầu ông ta, nhưng ông ta tránh được và gạt chiếc giáo sang bên. Tay ông ta biến thành bàn vuốt màu da cam, với bộ móng vuốt sáng loáng phản chiếu ánh sáng từ chiếc giáo Thalia. Nếu đó phải là Aegis Thalia bị cắt thành từng miếng mỏng như ổ bánh mỳ. ấy gắng lăn trở lại phía sau và đứng vững đôi chân của mình.

      thanh của chiếc trực thăng to dần đằng sau tôi, nhưng tôi dám quay lại nhìn.

      Tiến sĩ Thorn tiếp tục ném rổ dao về phía Thalia và lần này tôi có thể quan sát được ông ta làm như thế nào. Ông ta có cái đuôi – cái đuôi da kiểu bọ cạp với những cái gai nhọn ở chóp đuôi. Nó phản chiếu Aegis nhưng lực của nó đủ làm Thalia ngã gục.

      Grover tiến về phía trước. Cậu ấy đưa ống sáo lên môi và bắt đầu thổi – điệu nhảy điên cuồng giống như khi người ta nhảy múa mừng chiếc tàu cướp biển ra khơi. Cỏ vươn lên khỏi mặt tuyết. Chỉ trong vài giây lớp cỏ to như những cọng dây thừng quấn quanh tiến sĩ Thorn, xiết chặt lấy ông ta.

      Tiến sĩ Thorn rống lên và bắt đầu biến dạng. Người ông ta bắt đầu biến dạng. Người ông ta to dần cho đến khi trở về hình hài thực - mặt vẫn là mặt người, nhưng thân hình của con sư tử lớn. Chiếc đuôi da cứng ngắc có những cái gai chết người lởm chởm ra tứ phía.

      “Manticore[5]!” Annabeth , còn vô hình nữa. Chiếc mũ lưỡi trai với chữ New York Yankee của rớt xuống khi ấy bổ tới chỗ chúng tôi.

      “Mấy người là ai?” Bianca di Angelo hỏi vặn. “Và kia là cái gì?”

      “Manticore còn gì?” Nico há hốc miệng vì kinh ngạc. “Sức mạnh tấn công của ở mức ba nghìn lần, cộng thêm năm lần khả năng ném tiêu của nữa!”

      Tôi biết cậu ta về cái gì, nhưng tôi có thời gian quan tâm đến chuyện đó. Con quái vật đó càu cấu lên đống cỏ thần chú của Grover để thoát ra, sau đó quay về phía chúng tôi với tiếng gầm gừ.

      “Nằm xuống!” Annabeth kéo hai đứa bè nhà di Angelos nằm rạp xuống tuyết. Đến cuối cùng tôi mới nhớ ra chiếc khiên của mình. Tôi bấm nút chiếc đồng hồ đeo tay và miếng kim loại bay ra theo đường xoắn ốc tạo thành chiếc khiên dày bằng đồng. Vừa kịp lúc. Những chiếc sừng đâm vào với lực kinh khủng làm mẻ cả chiếc khiên. Chiếc khiên đẹp đẽ, quà tặng của em trai tôi, bị hư hỏng nặng nề. Tôi biết nó có đủ sức chắn đỡ cho đợt tấn công thứ hai hay .

      Tôi nghe tiếng cú ĐẬP mạnh, rồi tiếng rên và Grover “hạ cánh.” cái HUỴCH ngay bên cạnh chỗ tôi.

      “Chịu thua !” con quái vật gầm lên.

      bao giờ!” Thalia hét từ phía bên kia chiến tuyến. ấy tấn công trực tiếp vào con quái vật, trong giây tôi nghĩ rằng ấy đâm thẳng qua người nó. Nhưng tiếng động vang như sấm và chùm ánh sáng xuất phía sau lưng chúng tôi. chiếc trực thăng ra từ màn sương, bay là là vách đá. Đó là chiếc trực thăng vũ trang theo kiểu quân đội màu đen bóng, với đủ thứ vũ khí gắn hai bên trông như những tên lửa điều khiển bằng laze. Đèn pha rọi làm Thalia chói mắt, và con quái vật hất được ra bằng cái đuôi của nó. Chiếc khiên văng xuống nền tuyết. Còn cái giáo bay theo hướng ngược lại.

      !” Tôi chạy ra giúp Thalia. Tôi đỡ được cú đánh ngay trước khi nó kịp đánh trúng ngực Thalia. Tôi giơ cái khiên của mình lên phía trước che cho cả hai chúng tôi, nhưng tôi biết nó đủ để chống chọi.

      Tiến sĩ Thorn cười lớn. “Giờ mày thấy nó vô dụng thế nào rồi chứ? Đầu hàng , các hùng tuổi.

      Chúng tôi bị mắc kẹt giữa con quái vật và chiếc trực thăng trang bị đầy vũ khí. Chúng tôi có cơ hội nào hết.

      Sau đó tôi nghe thấy thanh chói tay – tiếng tù và của thợ săn vang lên trong khu rừng.



      Con quái vật bất động. Trong tích tắc, tất cả đều bất động. Chỉ có tiếng rít của tuyết và tiếng cánh quạt của chiếc trực thăng đập phành phạch.

      ,” Tiến sĩ Thorn . “ thể nào…”

      Câu của chưa dứt bị chặn lại khi có cái gì đó xoẹt qua tôi như ánh trăng. Mội mũi tên bạc sáng lóa bắn trúng vai Tiến sĩ Thorn.

      lùi lạc vài bước, thét lên đau đớn.

      “Bọn đáng nguyền rủa!” Thorn rít lên. Ông ta phóng ra loạt dao - hàng chục cái cùng lúc – bắn vào rừng nơi những mũi tên bạc bắn ra. Và cũng nhanh kém, những mũi tên bạc được bắn trả lại. Hình như những mũi tên bắn trúng những con dao của tiến sĩ và xé nó ra làm hai mảnh giữa trung, nhưng có lẽ mắt tôi bị hoa rồi. có ai, ngay cả cá con lai của nhà thần Apollo cũng thể bắn chính xác đến như vậy.

      Con quái vật nhổ mũi tên ra khỏi vai và rú lên đau đớn. Hơi thở của nó nặng nhọc. tôi cố chém nó bằng thanh kiếm của mình, nhưng nó bị thương nặng như vẻ bề ngoài. Nó tránh được đòn của tôi và đập đuôi vào cái khiên làm tôi bắn sang bên.

      Sau đó những cung thủ từ trong rừng ra. Đó là những - có khoảng hơn chục người. Người trẻ nhất có lẽ được mười tuổi. Người lớn nhất chắc là khoảng mười bốn, bằng tôi. Họ mặc những chiếc áo parkas trượt tuyết màu bạc và quần jeans, mỗi người đều được trang bị vũ khí – cung tên. Họ tiến về phía con quái vật với quyết tâm thể khuôn mặt.

      “Thợ săn!” Annabeth kêu lên.

      Cạnh tôi, Thalia lẩm bẩm, “Ôi, tuyệt quá nhỉ!”

      Tôi có cơ hội để hỏi ấy vậy là có ý gì.

      trong những cung thủ lớn tuổi nhất bước lên với cây cung theo sau. ấy cao và xinh đẹp với nước da màu đồng. giống những khác, vòng khuyên đính mái tóc đen dài, trông chẳng khác gì công chúa Ba Tư. “Có được phép giết nó , thưa chủ nhân?”

      Tôi biết ấy với ai nữa, vì rời mắt khỏi con quái vật.

      Con quái vật rên rỉ. “Điều này công bằng! Đó là can thiệp trực tiếp vào cuộc chiến! Như thế là trái Bộ Luật Cổ Đại.”

      hề,” khác . Người này hơn tôi chút, hình như là mười hai hay mười ba tuổi gì đó. ấy có mái tóc màu vàng nâu được buộc lại thành đuôi ngựa phía sau, và đôi mắt rất lạ - màu vàng bằng bạc như ánh trăng. Khuôn mặt ấy xinh đẹp vô cùng, đến nỗi nó làm tôi nghẹt thở, nhưng nét mặt ấy rất nghiêm khắc. “Nhiệm vụ của chúng ta là săn những con thú hoang. Và ngươi, con vật bẩn thỉu hôi hám kia, cũng là thú hoang dã.” rồi ta nhìn lớn tuổi hơn với chiếc vòng đầu: “Zõe, ta cho phép.”

      Con quái vật rống lên. “Nếu ta bắt sống được lũ này ta phải cho chúng chết!”

      quay sang tấn công Thalia và tôi, vì biết rằng chúng tôi yếu và còn choáng váng.

      !” Annabeth kêu lên và lao tới chỗ con quái vật. Quay lại , con trai!” với chiếc vòng khuyên đầu . “Hãy ra tầm tên bay mau!”

      Nhưng Annabeth nhảy bổ lên lưng con quái vật và đâm dao vào gáy nó. Con Manticore rống lên, quay vòng vòng với cái đuôi đập lên đập xuống, trong khi Annabeth cố bám trụ.

      “Bắn!” Zõe ra lệnh.

      !” Tôi hét lên.

      Nhưng Thợ Săn để cho những mũi tên của họ bay ra. Mũi đầu tiên trúng cổ con Manticore. mũi khác vào ngực. con Manticore lùi về phía sau, rên rỉ. “Đây chưa phải là kết thúc đâu, bọn Thợ Săn! Chúng mày phải trả giá!”

      Và trước khi mọi người kịp phản ứng, con quái vật – với Annabeth lưng – nhảy qua vách đá và biến mất vào bóng tôi.

      “Annabeth!” Tôi réo tên ấy.

      Tôi bắt đầu đuổi theo, nhưng kẻ thù vẫn chưa tha cho chúng tôi. Những tiếng cạch-cạch-cạch phát ra từ chỗ chiếc trực thăng - tiếng súng máy.

      Đám Thợ Săn chạy tán loạn khi những cái hố xíu xuất mặt tuyết ngay dưới chân họ, nhưng với mái tóc vàng nâu vẫn điểm tĩnh nhìn lên chiếc trực thăng.

      “Con người” , ta .” được phép nhìn thấy ta khi săn bắn” .

      giơ tay về phía trước và chiếc trực thăng nổ tung thành tro bụi – , phải bụi. Những mảnh kim loại đen bắn tung lên trông như bầy chim – chính xác hơn là như những con quạ biến mất vào màn đêm.

      tên Zõe dừng lại đột ngột khi nhìn thấy Thalia. “Là à.” giọng ấy có vẻ ưa.

      “Zõe Nightshade,” Giọng Thalia run run giận dữ “Đúng lúc quá nhỉ, như mọi khi”

      Zõe nhìn chúng tôi lượt. “Bốn con lai và thần rừng, thưa chủ nhân.”

      “Được rồi,” trẻ . “ vài người ở trại của Chiron, ta hiểu rồi.”

      “Annabeth!” Tôi vẫn gào thét. “Các người phải để chúng tôi cứu ấy!”

      tóc vàng nâu quay về phía tôi. “Ta xin lỗi, Percy Jackson, nhưng giúp gì được cho bạn của cậu.”

      Tôi nhích chân định tiến lên, nhưng vài chặn tôi lại.

      “Cậu thể tự băng qua vách đá được.” tóc vàng nâu .

      “Để tôi !” Tôi khăng khăng gào lên. “ nghĩ là ai?”

      Zõe bước lên như thể định tát cho tôi cái.

      ,” kia ra lệnh. “Ta thấy cậu ta chưa có gì là bất kính cả, Zõe, chỉ hơi loạn trí thôi. Cậu ta hiểu đâu.”

      trẻ nhìn tôi, đôi mắt ấy lạnh và sáng hơn cả mặt trăng mùa đông. “Ta là nữ thần Artemis,” ấy .” Nữ thần săn bắn” .

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      3.

      lựa chọn của Bianca di Angelo



      Sau khi thấy Tiến sĩ Thorn biến thành quái vật và nhảy qua vách đá với Annabeth, bạn nghĩ còn gì có thể làm tôi sốc hơn được nữa. Nhưng khi bé mười hai tuổi bảo tôi ta là nữ thần Artemis, tôi còn câu thông minh vô cùng, đại loại như “Ừ…được rồi.”

      Nhưng thế vẫn chẳng là gì so với Grover. Cậu ta ngắc ngứ, rồi sau đó lật đật quỳ xuống nền tuyết và bắt đầu luôn miệng, “Cảm ơn, nữ thần Artemis! Người quả … Người quả là… Ôi trời ơi!”

      “Đứng lên , thần rừng!” Thalia đay nghiến. “Chúng ta còn nhiều thứ phải lo. Annabeth biến mất rồi kia kìa!”

      “Whoa,” Bianca di Angelo . “Từ từ. Hết giờ rồi.”

      Mọi người đều nhìn bé. chỉ ngón tay vào tất cả chúng tôi, như thể cố kết nối những cái nút lại với nhau. “Các người…các người là ai?”

      Nữ thần Artemis tỏ ra nhàng hơn. “Có lẽ câu hỏi này có vẻ hợp lý hơn này, hai người là ai? Cha mẹ hai người là ai?”

      Bianca lo lắng nhìn sang cậu em trai, lúc này vẫn nhìn nữ thần Artemis kinh hãi.

      “Cha mẹ chúng tôi qua đời rồi,” Bianca . “Chúng tôi là trẻ mồ côi. Có ngân hàng trả tiền học phí cho chúng tôi, nhưng…”

      bé ngập ngừng. tôi đoán nhìn mặt chúng tôi ấy cũng biết chúng tôi tin bé. “Sao vậy?” bé khăng khăng. “Tôi đấy.”

      “Các ngươi là con lai,” Zõe Nightshade . Giọng ta nghiêm trang. Nghe nó cổ kính, giống như ta đọc lời thoại ra từ cuốn sách cũ. “Cha hoặc mẹ của người là con người, và người còn lại là vị thần đỉnh Olympus.”

      trong những…vận động viên thi Olympic à?”

      ,” Zõe . “ trong các vị thần.”

      “Tuyệt quá!” Nico .

      !” Giọng Bianca run run. “Chẳng có gì tuyệt cả!”

      Nico nhảy chân sáo như thế cần cái nhà vệ sinh. “Thần Zeus có cấy tầm sét đánh đòn được sáu trăm dặm (damage) ? Ông ấy có được điểm cộng khi di chuyển…”

      “Nico, em im !” Bianca đưa tay lên che mặt. “Đấy phải trò chơi bài ngu ngốc của em, được chưa? Chẳng có vị thần nào cả!”

      Dù tôi vô cùng lo lắng cho Annabeth – tát cả những gì tôi muốn làm lúc này là tìm ấy – tôi cũng thể thấy thương cho hai đứa trẻ nhà di Angelos. Tôi nhớ cảm giác khi lần đầu tiên tôi biết mình là con lai.

      Thalia chắc chắn cũng cảm thấy điều gì đó tương tự, vì bực tức trong mắt ấy có vẻ lắng đọng hơn chút. “Bianca, tôi biết điều này khó chấp nhận, nhưng các vị thần vẫn tồn tại xung quanh chúng ta. Tin tôi . Họ là bất tử. Và khi nào họ có con với con người, những đứa trẻ như chúng ta, …ừm, cuộc sống của chúng ta bị nguy hiểm.”

      “Nguy hiểm,” Bianca , “như vừa rơi xuống kia à?”

      Thalia nhìn chỗ khác. Ngay cả nữ thần Artemis cũng đượm vẽ buồn phiền.

      cần tuyệt vọng vì Annabeth,” nữ thần . “Đó là dũng cảm. Nếu có thể tìm thấy ấy nhất định ta tìm được.”

      “Vậy sao Người để chúng tôi cứu ấy?” Tôi hỏi.

      ấy rồi. Cậu cảm nhận được điều đó sao, con trai của thần BIển? số ma lực phát huy tác dụng. Tôi biết tại sao hay như thế nào, nhưng bạn cậu biến mất.”

      Tôi vẫn muốn nhảy xuống vách đá kia để tìm kiếm, nhưng tôi có cảm giác là nữ thần Artemis đúng.

      Annabeth biến mất. nếu ấy ở dưới biển tôi nghĩ mình có thể cảm nhận được diện của ấy phần nào.

      “Ôi!” Nico giơ tay. “Thế còn tiến sĩ Thorn? Người bắn với những mũi tên, là tuyệt diệu. Liệu chết chưa?”

      con Manticore,” nữ thần Artemis . “Hy vọng là giờ bị tiêu diệt, nhưng quái vật chẳng bao giờ chết hẳn cả. Chúng tái sinh liên tục, và chúng ta phải săn chúng bất cứ khi nào chúng xuất trở lại.”

      “Nếu chúng săn chúng ta,” Thalia thêm vào.

      Bianca di Angelo rùng mình. “Điều đó giải thích việc…Nico, em có nhớ hè năm ngoái có những kẻ cố tấn công chúng ta ở con hẻm ở D.C ?”

      “Và người lái xe buýt đó nữa,” Nico . “Gã có cái kèn làm bằng sừng dê ấy. Em bảo với chị đó là đồ mà.”

      “Đó là lí do tại sao Grover luôn để tâm đến hai người,” tôi . “Để bảo vệ cho hai em an toàn nếu các em thực là con lai.”

      “Grover?” Bianca nhìn cậu ấy chằm chằm. “ ấy cũng là con lai à?”

      “Ừm, thực ra là thần rừng.” Cậu ấy đá giầy ra và để lộ những cái móng dê. Tôi cảm giác Bianca sắp sửa ngất luôn ra đấy.

      “Grover, giày vào ,” Thalia . “Cậu làm cho bé sợ chết khiếp đấy”

      “Này, móng của tớ sạch mà”

      “Bianca,” tôi , “Bọn đến đây để giúp đỡ các em. Em và Nico cần phải được huấn luyện để có thể tồn tại. Tiến sĩ Thorn phải là quái vật cuối cùng các em gặp phải đâu. Các em cần phải vào trại.”

      “Trại nào?” bé hỏi.

      “Trại Con Lai,” tôi . “Đó là nơi các con lai học cách sinh tồn và nhiều thứ khác. Các em có thể gia nhập với chúng tôi, ở đó cả năm nếu các em thích.”

      “Tuyệt, vậy thôi.” Nico .

      “Chờ .” Bianca lắc đầu.” Em …”

      “Còn lựa chọn nữa,” Zõe .

      , có!” Thalia .

      Thalia và Zõe nhìn trừng trừng vào nhau. Tôi biết họ về cái gì, nhưng tôi biết giữa họ có quá khứ chắc hẳn là tồi tệ. Vì lý do nào đó họ ghét nhau ghê gớm.

      “Chúng ta làm phiền lũ trẻ nhiều rôi.” Nữ thần Artemis cảnh báo. “Zõe, chúng ta nghỉ ở đây vài tiếng. Hãy căng trại, chữa trị cho những người bị thương và lấy lại đồ đạc mà những vị khách của chúng ta còn để ở trường.”

      “Vâng, thưa chủ nhân”

      “Và Bianca, với ta. Ta muốn chuyện với lúc,”

      “Còn em sao? Nico hỏi.

      Nữ thần Artemis nhìn câu bé căn nhắc. “Có lẽ cậu nên chỉ cho Grover cách chơi bài thích của mình. Ta dám chắc là Grover rất hạnh phúc khi được mua vui cho cậu lúc, làm vì ta, được nhỉ?”

      Grover cuống quýt đứng lên. “Đúng đúng, tất nhiên rồi, nào Nico!”

      Nico và Grover về phía cánh rừng, chuyện về những điểm tấn công, khả năng phòng thủ của giáp và số thứ ngớ ngẩn khác. Nữ thần Artemis dẫn Bianca mặt nghệt ra vì bối rối dọc theo vách đá. Thợ Săn bắt đầu mở ba lô và dựng trại.

      Zõe ném thêm cho Thalia cái nhìn đầy ác cảm, sau đó giám sát mọi việc.

      Ngay khi ta khỏi, Thalia dậm chân tỏ vẻ thất vọng. “Dây thần kinh của bọn Thợ Săn này! Chúng nghĩ bọn chúng…AAA!”

      “Tớ ở phía cậu,” tôi . “Tớ tin…”

      “Ồ, cậu ở phía tớ à?” Thalia quay sang tôi giận dữ “Lúc ở phòng tập thể dục cậu nghĩ cái gì, Percy? Cậu mình xử lý Tiến sĩ Thorn? ràng cậu biết ông ta là quái vật!”

      “Tớ…”

      “Nếu chúng ta đoàn kết có thể hạ được cần bọn Thợ Săn nhúng mũi vào, và Annabeth có thể sao. Cậu nghĩ đến điều đó chưa?”

      Hàm tôi đông cứng lại. Tôi nghĩ đến vài câu khó nghe để . Và có lẽ tôi làm thế, nhưng khi cúi xuống và nhìn thấy cái gì có màu xanh hải quân nằm tuyết dưới chân tôi. Đó là chiếc mũ bóng chày New York Yankee của Annabeth.

      Thalia thêm lời nào nữa. ấy lau giọt nước mắt má, quay người và bỏ , để tôi mình với chiếc mũ nhăn nhúm nền tuyết trắng.





      Đám Thợ Săn dựng xong trại chỉ trong vài phút. Bảy chiếc trại lớn, tất cả đều làm bằng lụa màu bạc, xếp thành hình bán nguyệt ở phía của đống lửa. trong số các thổi chiếc còi gọi chó màu bạc và hàng chục con sói trắng xuất từ phía khu rừng. Chúng bắt đầu đứng dàn quanh khu trại như những chú chó canh. Nhóm Thợ Săn quanh, cho chúng ăn và có vẻ hoàn toàn sợ hãi gì trước chúng. Nhưng tôi quyết định ngồi sát vào các chiếc lều. Những con chim ưng cũng nhìn chúng tôi chằm chằm từ cây, những đôi mắt lóe sáng trong ánh lữa trại và tôi cảm giác chúng cũng làm nhiệm vì canh gác. Ngay cả thời tiết cũng ủng hộ nữ thần. khí vẫn lạnh, nhưng gió ngừng và tuyết còn rơi nữa, nên ngồi bên đống lửa gần như hoàn toàn dễ chịu.

      Gần như…Trừ vết thương vai tôi và cảm giác tội lỗi đè nặng lên vai. Tôi thể tin được rằng Annabeth biến mất. Và dù tôi vô cùng tức giận với Thalia, tôi cũng bắt đầu có suy nghĩ rằng ấy đúng. Đó là lỗi của tôi.

      Lúc ở phòng tập luyện Annabeth muốn với tôi điều gì nhỉ? chuyện rất nghiêm trọng, ấy như vậy. Giờ tôi có lẽ bao giờ được nghe nữa rồi. tôi nghĩ về lúc chúng tôi nhảy cùng nhau được nữa bài hát, và trái tim tôi lại càng cảm thấy nặng nề hơn.

      Tôi nhìn Thalia lại tuyết ở rìa trại, lại giữa đám chó sói mà hề sợ hãi. ấy dừng lại và quay lại nhìn về phía Westover Hall, nơi bây giờ hoàn toàn là màu đen tôi, ra lờ mờ ở sườn đồi phía bên kia cánh rừng. Tôi tự hỏi biết ấy nghĩ điều gì.

      Bảy năm trước, Thalia bị cha mình biến thành cây thông để ấy tránh được cái chết. ấy đứng vững trước cả bầy quái vật, đỉnh Đồi Con Lai để cho các bạn là Luke và Annabeth có thời gian chạy trốn. ấy mới chỉ trở lại hình dạng con người được vài tháng nay. Và thỉnh thoảng ấy lại đứng im nhúc nhích, làm người ta có cảm giác ấy vẫn còn là cái cây.

      Cuối cùng trong số các Thợ Săn cũng đem chiếc túi xách của tôi lại. Grover và Nico quay lại sau khi dạo và chuyện xong, và Grover giúp tôi băng bó cánh tay đau.

      “Nó màu xanh lá!” Nico vui mừng .

      “Đừng cọ quậy,” Grover bảo tôi. “Đây, ăn ít bánh trong khi tớ rửa vết thương.”

      Tôi nhăn nhó khi cậu ta lau rửa vết thương, nhưng đúng là góc tư của bánh thánh phát huy được tác dụng. Nó có vị như những chiếc bánh sô la tự làm, tan trong miệng tôi và tôi cảm nhận được ấm áp lan tỏa khắp cơ thể mình. Bằng thứ đó cộng với loại thuốc mỡ thần kỳ của Grover, vai tôi khá hơn rất nhiều, chỉ sau vài phút Nico tìm kiếm trong túi của cậu ta, cái túi mà các Thợ Săn đóng gói cho cậu ấy, mặc dù làm sao họ có thể lẻn vào Westover Hall mà ai nhìn thấy tôi hiểu nổi. Nico lấy ra đám tượng và đặt lên tuyết – những bản sao tí hon của các vị thần và hùng Hy Lạp. Tôi nhận ra thần Zeus với cây tầm sét, thần Ares với cái giáo và thần Apollo với cỗ xe mặt trời của ông.

      bộ sưu tập lớn đấy nhỉ,” tôi .

      Nico cười toe toét. “Em có gần như đầy đủ rồi, cộng với bộ bài có hình họ nữa! À, trừ số quân cực kỳ hiếm.”

      “Em chơi trò này lâu rồi à?”

      “Chỉ năm nay thôi. Trước đó ….” Cậu ta nhíu mày.

      sao?” tôi hỏi.

      “Em quên rồi. Kỳ quặc lắm.”

      Cậu bé trông hơi bối rối, nhưng chỉ trong chốc lát. “Này, cho em nhìn chiếc kiếm vừa dùng lúc nãy được ?”

      Tôi đưa cây Thủy Triều ra, và giải thích làm thế nào biến nó từ cây bút thành thanh kiếm chỉ bằng cách mở nắp.

      “Tuyệt quá! Nó có bao giờ bị hết mực ?”

      “Ừ, thực ra chẳng bao giờ dùng nó để viết cả.”

      thực là con trai thần Poseidon à?”

      “À, ừ.”

      “Vậy chắc chơi lướt sóng giỏi lắm nhỉ?”

      Tôi liếc qua Grover, người cố gắng nhịn cười.

      “Ôi, Nico.” tôi . “ chưa thử lần nào cả”

      Cậu bé tiếp tục hỏi hết câu này đến câu khác. Tôi có đánh nhau với Thalia nhiều , vì ấy là con của thần Zeus? (Tôi trả lời câu đó). Nếu mẹ của Annabeth là nữ thần Athena, nữ thần của trí tuệ, tại sao Annabeth khôn ngoan hơn chút mà lại để bị rơi khỏi vách đá đó? (Tôi cố bóp cổ Nico vì dám đặt ra câu hỏi đó.) Rồi có phải Annabeth là bạn của tôi ? (Đến lúc này thôi thực muốn tống thằng nhóc vào bao tải có mùi thịt và ném cho lũ chó sói đằng kia.)

      Tôi đoán trước được khi nào cậu ta chuẩn bị hỏi tôi khi ra đòn được bao nhiêu điểm, và khi tôi chuẩn bị giữ được vẻ từ tế thêm phút nào nữa Zõe Nightshade xuất trước mặt chúng tôi.

      “Percy Jackson”

      ấy có đôi mắt màu nâu đậm và chiếc mũi hơi hếch lên chút. Với chiếc vòng khuyên đầu và vẻ ngoài đầy kiêu hãnh, Zõe trông chẳng khác gì người trong hoàng tộc. Và tôi phải tự kiềm chế mới ngồi dậy và “Vâng thưa quý .” ta nhìn tôi lượt đầy vẻ khó chịu, như thể tôi là túi quần áo bẩn mà ta vừa quăng ra tiệm giặt.

      theo tôi.” ấy . “Nữ thần Artemis muốn chuyện với cậu.”

      Zõe dẫn tôi đến cái trại cuối cùng, cái trại trông có gì khác biệt so với những trại khác, và vẫy tôi vào trong. Bianca di Angelo ngồi cạnh bé tóc vàng nâu, người mà tôi vẫn băn khoăn thể tin đó là nữ thần Artemis.

      Bên trong căn lều ấm áp và dễ chịu. Thảm lụa và gối rải la liệt khắp sân. Ở giữa, chiếc lò than bằng vàng cháy mà cần nhiên liệu, cũng chẳng bốc ra chút khói nào. Đằng sau nữ thần, chiếc giá trưng bày bằng gỗ sồi là chiếc cung bằng vàng vĩ đại của ấy. Nó được chạm trổ theo hình chiếc sừng nai. tường treo toàn da thú – gấu đen, hổ và số loài khác nữa tôi nhận ra. Tôi nghĩ các nhà hoạt động của tổ chức bảo vệ động vật chắc lên cơn đau tim mất nếu trông thấy những bộ da quý hiếm này, nhưng có thể vì nữ thần Artemis là nữ thần săn bắn nên ấy có thể thay thế bất cứ con vật nào ấy bắn bằng con khác chăng? Tôi nghĩ ấy có tấm da thú nữa nằm bên cạnh. Sau đó tôi nhận ra đó là con vật sống - con nai với bộ lông sáng lấp lánh và sừng bằng bạc, đầu nó nằm gọn đùi nữ thần Artemis.

      “Hãy vào đây với chúng ta, Percy Jackson.” Nữ thần .

      Tôi ngồi xuống trước mặt ấy nền nhà. Nữ thần nhìn tôi lượt, điều đó làm tôi thoải mái cho lắm. ấy có đôi mắt quá già dạn so với trẻ.

      “Cậu có ngạc nhiên về tuổi tác của ta ?” ấy hỏi.

      “À… chút.”

      “Ta có thể thân với hình dáng của con người trưởng thành, hay đống lửa, hay bất cứ cái gì ta muốn nhưng đây là hình hài ta thích. Đây là tuổi trung bình của các Thợ Săn của ta, tất cả những trẻ mà ta bảo trợ, trước khi họ lầm đường lạc lối.”

      “Lầm đường lạc lối?” Tôi hỏi.

      “Lớn lên, Trở nên hứng thú với lũ con trai. Trở nên ngu ngốc, bị chiếm hữu và luôn trong tình trạng bấp bênh. Quên cả bản thân mình.”

      “Ồ!”

      Zõe ngồi xuống phía bên phải của nữ thần Artemis. ta nhìn tôi chằm chằm như thể tất cả những gì nữ thần Artemis vừa đều là lỗi của tôi, như thể tôi là người sáng tạo ra đàn ông vậy.

      “Cậu phải tha thứ cho các Thợ Săn của ta nếu họ chào đón cậu,” nữ thần Artemis . “Rất ít khi chúng ta có nam giới ở trong trại. Nếu có họ cũng thường bị cấm được có bất cứ tiếp xúc nào với các Thợ săn. Gã cuối cùng được ở trong trại này….” ấy nhìn Zõe. “Là ai nhỉ?”

      “Là cậu bé ở Colorado.” Zõe . “Người biến cậu ta thành con thỏ lai hươu.”

      “À, đúng rồi.” Nữ thần Artemis gật đầu hài lòng. “Ta rất thích tạo ra những con thú như vậy. Đúng rồi Percy, ta gọi cậu đến đây để cậu kể thêm cho ta về con Manticore. Bianca kể về số… ừm, những câu điên loạn con quái vật . Nhưng có lẽ hiểu về chúng. Ta muốn nghe cậu .”

      Và thế là tôi kể cho ấy nghe.

      Khi tôi kể xong, nữ thần Artemis đặt tay lên chiếc cung vàng, vẻ mặt toan tính. “Ta sợ rằng đây chính là đáp án.”

      Zõe rướn về phía trước. “Là mùi hương à, thưa nữ thần?”

      “Đúng vậy,”

      “Mùi hương nào?” Tôi hỏi.

      “Những thứ mà cả thiên niên kỷ nay ta săn nữa,” nữ thần lẩm bẩm. “Con mồi quá già đến nỗi ta suýt quên mất nó.”

      ấy chăm chú nhìn tôi. “Chúng ta đến đây tối nay vì cảm nhận được mùi của con Manticore, nhưng đó phải là thứ ta tìm kiếm. Kể lại cho ta chính xác những gì tiến sĩ Thorn .”

      “Ừm, Ta ghét các buổi khiêu vũ trong trường học.”

      , , đoạn sau đó cơ.”

      ai đó gọi là Tướng quân giải thích mọi chuyện cho tôi”

      Mặt Zõe trở nên tái mét. ấy quay sang nữ thần Artemis và bắt đầu điều gì đó, nhưng nữ thần Artemis giơ tay lên.

      “Tiếp , Percy.” Nữ thần .

      “À, sau đó Thorn về cái Nồi nước vĩ đại…”

      “Stirring.” Bianca chữa lại.

      “Đúng. Và . “Chúng ta sớm có con quái vật quan trọng nhất – con quái vật lật đổ cả Đỉnh Olympus.”

      Nữ thần ngồi im trông hệt như bức tượng.

      “Có thể dối,” tôi .

      Nữ thần Artemis lắc đầu. “. dối đâu. Ta quá chậm trễ đến nỗi nhận ra những dấu hiệu. ta phải săn con quái vật này.”

      Zõe có vẻ cố gắng tỏ ra sợ hãi, nhưng ấy vẫn gật đầu. “Chúng ta rời khỏi đây ngay lập tức, thưa nữ thần.”

      , Zõe. Ta phải làm việc này mình.”

      “Nhưng, nữ thần Artemis…”

      “Nhiệm vụ này quá nguy hiểm, ngay cả đối với các Thợ Săn. Em cũng biết ta bắt đầu tìm kiếm ở đâu rồi đấy. Em thể theo ta đến đó.”

      “Vâng, theo ý chủ nhân.”

      “Ta tìm ra nó.” Nữ thần Artemis tuyên bố. “Ta đem nó trở lại Đỉnh Olympus vào Đông Chí. Đó là tất cả những chứng cứ ta cần để thuyết phục Hội đồng rằng chúng ta trong tình huống nguy hiểm như thế nào.”

      “Người có biết con quái vật như thế nào ?” tôi hỏi.

      Nữ thần Artemis nắm lấy chiếc cung. “Hãy cầu nguyện là ta sai .”

      “Các nữ thần cũng cầu nguyện được à?” Tôi hỏi, vì tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đó.

      Nữ thần Artemis thoáng nở nụ cười môi. “Trước khi , Percy Jackson, ta có nhiệm vụ cho cậu.”

      “Có liên quan gì đến việc biến thành con thỏ lai hươu ?”

      “Rất buồn là . Ta muốn cậu hộ tống các Thợ Săn trở về Trại Con Lai, để họ có thể được an toàn cho đến khi ta trở về.”

      “Cái gì?” Zõe thốt lên. “Nhưng nữ thần Artemis, chúng tôi ghét chỗ đó. Lần cuối cùng chúng tôi ở đó…”

      “Đúng, ta biết,” nữ thần Artemis . “Nhưng ta đảm bảo rằng Dionysus ganh ghét chỉ vì , hừm, hiểu lầm như vậy. Các Thợ Săn có quyền sử dụng nhà Số Tám bất cứ khi nào cần đến. bên cạnh đó, ta nghe họ xây lại các nhà mà các Thợ Săn đốt cháy rồi.”

      Zõe lẩm bẩm điều gì đó về những trại viên xuẩn ngốc.

      “Và giờ là lúc đưa ra quyết định cuối cùng.” Nữ thần Artemis quay sang phía Bianca. “ suy nghĩ kỹ chưa, của ta?”

      Bianca ngập ngừng. “Tôi vẫn cân nhắc chuyện đó.”

      “Đợi ,” tôi . “Cân nhắc về chuyện gì?”

      “Họ…họ mời em tham gia đội Thợ Săn.”

      “Sao cơ? Nhưng em thể! Em phải quay lại Trại Con Lai để bác Chiron huấn luyện. đó là cách duy nhất giúp em tồn tại.”

      “Đó phải là cách duy nhất, đối với ” . Zõe .

      Tôi thể tin vào tai mình. “Bianca, ở trại tuyệt lắm! ở đó có cả chuồng ngựa bay, rồi cả những trường đấu kiếm và… Ý tôi là, tham gia hội Thợ săn em được cái gì chứ?”

      “Đầu tiên,” Zõe , “là bất tử.”

      Tôi nhìn ta chằm chăm, rồi nhìn sang nữ thần Artemis, “ ta đùa, đúng ?”

      “Zõe chẳng mấy khi đùa,” nữ thần Artemis . “Các Thợ Săn theo ta trong những chuyến phiêu lưu. Họ là những người hầu , những người bạn đồng hành và là chị em thân thiết của ta. khi họ thề trung thành với ta họ là bất tử… trừ khi họ ngã xuống trong cuộc chiến, điều này hiếm khi xảy ra. Hoặc khi họ phá vỡ lời thề của mình.”

      “Lời thề nào?” tôi hỏi.

      “Lời thề bao giờ được mơ tới tình lãng mạn,” nữ thần Artemis . “ bao giờ lớn lên, bao giờ lập gia đình. Mãi mãi là trinh nữ.”

      “Như nữ thần?”

      Nữ thần gật đầu.

      Tôi cố tưởng tượng xem ấy gì. Trở nên bất tử. Lang thang khắp nơi chỉ với đám nữ sinh cấp hai mãi mãi. Tôi khó mà tưởng tượng được ra điều đó. “Vậy suốt ngày khắp đất nước này, tìm kiếm con lai và tuyển họ…”

      chỉ con lai,” Zõe xen vào. “nữ thần Artemis phân biệt xuất thân như thế nào. Tất cả những người tôn kính nữ thần đều được tham gia. Con lai, nữ thần cây, và con người…”

      “Vậy là gì?”

      tức giận lên trong mắt Zõe. “Đó phải chuyện của ngươi, cậu bé ạ. Vấn đề là Bianca có thể gia nhập nếu ấy muốn. ấy có quyền lựa chọn.”

      “Bianca, điều này điên rồ,” tôi .” Thế còn em trai em sao? Nico thể làm Thợ Săn được.”

      “Tất nhiên là ,” nữ thần Artemis đồng ý. “Nó vào trại. may, nhưng đó là cách tốt nhất cho cậu bé.”

      “Này!” Tôi phản đối.

      có thể gặp nó thường xuyên,” nữ thần Artemis khuyến khích Bianca. “Nhưng có trách nhiệm gì với nó cả. có những người cố vấn ở trại lo cho nó. Và gia đình mới. Là chúng ta.”

      gia đình mới,” Bianca lặp lại cách mơ màng. “ còn trách nhiệm gì cả.”

      “Bianca, thể làm thế,” tôi . “Đó là việc điên rồ.”

      ấy nhìn Zõe, “Có thực đáng ?”

      Zõe gật đầu. “Đúng thế.”

      “Vậy tôi phải làm gì?”

      “Hãy theo ta.” Zõe bảo bé, “Ta giao bản thân cho nữ thần Artemis.”

      “Ta – Ta giao bản thân cho nữ thần Artemis.”

      “Ta quay lưng lại với tất cả đàn ông, chấp nhận mãi mãi là trinh nữ, và gia nhập hội Thợ săn.”

      Bianca nhắc lại câu đó. “Thế được chưa?”

      Zõe gật đầu. “Nếu nữ thần Artemis đồng ý với lời thề của ngươi mọi thứ được định đoạt.”

      “Ta chấp nhận,” nữ thần Artemis .

      Ngọn lửa trong lò bừng lên, tạo thành quầng sáng bạc trong phòng. Bianca trông có gì khác cả, nhưng ấy hít hơi sâu và mở mắt to. “Tôi cảm thấy mình… mạnh hơn.”

      “Chào mừng em ,” Zõe .

      “Hãy nhớ lời thề của mình.” Nữ thần Artemis . “Giờ nó là tính mạng của đấy.”

      Tôi thể được lời nào. Tôi cảm giác mình như kẻ phạm tội. Và kẻ thất bại hoàn toàn. Tôi thể tin rằng tôi lặn lội tới đây, chịu đựng bao nhiêu mà cuối cùng chỉ để Bianca rơi vào tay hội những sống hoài chết.

      “Đừng vô vọng thế, Percy Jackson,” nữ thần Artemis . “Cậy vẫn đưa hai đứa trẻ nhà di Angelos tới Trại Con Lai. Và nếu Nico chấp nhận nó có thể ở đó.”

      “Tuyệt,” tôi , cố tỏ ra gắt gỏng. “Chúng tôi đến đó bằng cách nào nhỉ?”

      Nữ thần Artemis nhắm mắt lại. “Bình minh tới, Zõe, nhổ trại . Các cậu phải tới Long Island nhanh chóng và an toàn. Ta cho các cậu nhờ với trai ta.”

      Zõe trông được vui cho lắm về quyết định đó, nhưng vẫn gật đầu và bảo Bianca theo ta. Khi , Bianca dừng lại trước mặt tôi. “Em xin lỗi, Percy. Nhưng em muốn thế. Em thực , thực muốn như vậy.”

      Sau đó mất, và tôi lại bị bỏ lại mình với nữ-thần-mười-hai-tuổi.

      “Vậy,” tôi rầu rĩ . “Chúng ta nhờ trai Người hả?”

      Đôi mắt bạc của nữ thần Artemis ánh lên. “Đúng thế, cậu bé. Cậu thấy đấy, chỉ Bianca di Angelo mới có cậu em trai phiền nhiễu. đến lúc cậu được diện kiến người sinh đôi vô trách nhiệm của ta, thần Apollo.”

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      4.
      Thalia suýt thiêu New England



      Nữ thần Artemis đảm bảo với chúng tôi rằng bình minh đến, nhưng có lẻ tôi bị lừa. Trời còn lạnh hơn, tối hơn và tuyết rơi nhiều hơn cả trước đó. đồi, các cửa sổ của Westover Hall ánh đèn nào. Tôi tự hỏi biết các gíao viên biết hai đứa trẻ nhà di Angelos và Tiến sĩ Thorn mất tích hay chưa. Tôi muốn ở quanh đây khi họ phát ra. Và may mắn của tôi, cái tên duy nhất mà Cỏ Phấn nhớ được chỉ là Percy Jackson, và sau đó tôi là đối tượng của cuộc săn tìm người phạm vi cả nước… lần nữa.

      Đám Thợ Săn nhổ trại cũng nhanh chóng như lúc dựng trại vậy. tôi đứng co ro run lập cập trong tuyết ( giống như đám Thợ săn, những kẻ hình như bao giờ biết cảm thấy khó chịu), và nữ thần Artemis nhìn chăm chú về hướng đông như thể ấy đợi chờ điều gì đó. Bianca ngồi bên cạnh, chuyện với Nico. Tôi có thể nhận ra từ biểu cảm khuôn mặt rầu rỉ của thằng bé, rằng ấy giải thích việc gia nhập đội Thợ Săn. Tôi thể hiểu nổi tại sao bé có thể ích kỷ đến thế khi bỏ rơi em mình.

      Thalia và Grover xuất và xúm lại quanh tôi, lo lắng nghe xem chuyện gì xảy ra trong buổi diện kiến của tôi với nữ thần.

      Khi tôi kể chuyện họ, mặt Grover xám ngoét. “Lần trước đám Thợ Săn tới trại, mọi việc tốt đẹp gì.”

      “Sao tự nhiên họ lại xuất ở đây?” Tôi tự hỏi. “Ý tớ là, tớ chẳng biết họ xuất từ nơi nào nữa.”

      “Và Bianca gia nhập với họ,” Thalia với khinh bỉ. “Tất cả là lỗi của Zõe. ta huyênh hoang lắm, tốt đẹp gì…”

      “Trách sao được ta?” Grover . “Được bất tử với nữ thần Artemis cơ mà?” cậu ta thở dài cái thượt.

      Thalia tròn mắt. “Đồ thần rừng này. Cậu phải lòng nữ thần Artemis. Sao cậu hiểu là ta bao giờ cậu?”

      “Nhưng ấy thiên nhiên,” Grover với vẻ mặt đầy xúc động.

      “Cậu điên mất rồi,” Thalia .

      “Các loại hạt và trái cây[6],” Grover mơ màng. “Đúng rồi.”

      “Người , ờ, chờ mặt trời lên à?” Tôi hỏi.

      “Chờ trai ta. Đúng vậy.”

      Tôi muốn tỏ ra thô lỗ. Ý tôi là, tôi biết truyền thuyết về thần Apollo – hay thỉnh thoảng là cái tên Helice đánh cổ xe mặt trời băng qua bầu trời. Nhưng tôi cũng biết mặt trời là ngôi sao cách xa chúng ta hàng tỉ tỉ thước. Tôi quen dần với việc chứng kiến từng đoạn trong thần thoại Hy Lạp biến thành , nhưng việc thần Apollo cưỡi mặt trời … tôi vẫn thể nào hình dung nổi.

      hoàn toàn như cậu nghĩ đâu,” nữ thần Artemis , như thể đọc được tôi nghĩ gì.

      “Ồ, được rồi.” Tôi bắt đầu thư giãn. “Vậy, phải là ông ấy xuất trong …”

      Bỗng nhiên đám sáng bùng lên phía chân trời. luồng sáng ấm áp.

      “Đừng nhìn,” nữ thần Artemis cảnh báo. “Chờ đến khi xe đỗ lại

      Đỗ lại?

      Tôi nhìn qua hướng khác và thấy những đứa trẻ khác cũng làm như vậy. Ánh sáng và luồng hơi ấm mạnh dần cho đến khi chiếc áo khoác như chảy ra người tôi. Sau đó, đột nhiên ánh sáng tắt lụi.

      Tôi ngẩn lên nhìn. Và tôi thể tin vào mắt mình. Đó là chiếc ô tô của tôi. À , thực ra là chiếc xe tôi mơ ước. chiếc Maserati Spyder mui trần màu đỏ. Trông nó tuyệt, và nó phát sáng. Sau đó tôi nhận ra nó phát sáng vì nó nóng quá. Tuyết tan chảy dưới chân chiếc xe thành vòng tròn hoàn hảo, điều đó giải thích tại sao tôi đứng bãi cỏ xanh và giày tôi ướt nhẹp.

      Người lái xe bước ra, mỉm cười. Trông ta khoảng mười bảy, mười tám tuổi, và trong giây, tôi có cảm giác khó chịu rằng dó là Luke, kẻ thù cũ của tôi. Chàng trai có mái tóc màu vàng cát và ngoại hình điển trai giống hệt, nhưng đó phải Luke. Chàng trai này cao hơn, có sẹo mặt như Luke. Nụ cười của ta rạng hơn và tinh nghịch hơn. (Hồi đó Luke biểu cảm gì nhiều, ngoài vẻ cau có và khinh khỉnh). Người lái chiếc Maserati mặc quần jean, giày lưới và mặt cái áo phỏng tay.

      “Wow,” Thalia lẩm bẩm. “Trông Apollo nóng bỏng quá nhỉ.”

      là thần mặt trời mà lại,” tôi .

      “Ý tớ phải thế.”

      “Em bé bỏng!” thần Apollo gọi. Nếu răng ta trắng thêm chút nữa ta có thể làm chúng tôi lóa mắt mà chẳng cần dùng đến xe. “Có chuyện gì vậy? Em chẳng gọi cho cũng viết thư cho . lo lắng đấy!”

      Nữ thần Artemis thở dài. “Em vẫn ổn, Apollo. Và em phảiem bé bỏng của .”

      “Này, ra đời trước mà.”

      “Chúng ta sinh đôi! Chúng ta phải cãi nhau chuyện này biết bao nhiêu thiên niên kỷ nay rồi…”

      “Vậy có chuyện gì?” ta xen vào. “À, em có những này bên cạnh, hiểu rồi. Em cần số thủ bắn cung chứ gì?”

      Nữ thần Artemis trông như thể nghiến răng. “Em cần giúp việc. Em cần phải săn – mình. Em muốn đưa các bạn em đến Trại Con Lai.”

      “Tất nhiên là được rồi, em !” Sau đó ta giơ hai tay lên – cử chỉ thể mọi việc xong xuôi. “ cảm thấy tứ thơ Haiku lại sắp sửa tuôn ra.”

      Cả đám Thợ Săn rên rỉ. ràng trước đây họ gặp thần Apollo rồi.

      ta hắng giọng và giơ tay lên trông như kịch.

      “Cỏ xanh vươn mình qua tuyết,

      Artemis cần giúp đỡ của mình

      Mình là tuyệt.”

      ta quay sang chúng tôi cười nhăn nhở, chờ chúng tôi vỗ tay.

      “Dòng cuối cùng có mỗi bốn chữ à,” nữ thần Artemis .

      Apollo nhăn mặt. “Thế à?”

      “Đúng. Thế câu này được , Mình là kẻ huênh hoang?”

      , thế là sáu chữ rồi. Hmm.” ta lẩm bẩm mình.

      Zõe Nightshade quay sang chúng tôi. “Thần Apollo rơi vào tình trạng mê mẩn haiku này kể từ khi ông ấy thăm Nhật Bản. Lần này còn tệ bằng khi ông ấy thăm Limerick. Nếu tôi phải nghe thêm lần nữa bài thơ bắt đầu bằng, Ngày xưa có nữ thần ở Sparta tôi…”

      “Ta nghĩ ra rồi!” thần Apollo tuyên bố. “Ta là đáng nể. Đấy, năm chữ!” ta cúi xuống, trông như có vẻ rất hài lòng với bản thân. “Và bây giờ, em , phương tiện vận chuyển cho các Thợ Săn của em đúng ? Đúng lúc đấy, sẵn sàng rồi.”

      “Các con lai này cũng cần nhờ.” Nữ thần Artemis , tay chỉ vào chúng tôi. “ số người trong trại của Chiron.”

      vấn đề gì!” thần Apollo kiểm tra chúng tôi lượt. “Xem nào… Thalia đúng ? Ta nghe kể về em.”

      Thalia đỏ mặt. “Chào, thần Apollo.”

      “Con thần Zeus hả? Thế là em cùng cha khác mẹ của ta rồi. Em từng biến thành cái cây đúng ? mừng vì em trở lại. Ta rất ghét khi phải chứng kiến những đẹp biến thành cây. Trời, ta nhớ lần…”

      ,” nữ thần Artemis . “Đến lúc phải rồi đấy.”

      “Ờ, được rồi.” Sau đó ta nhìn tôi, và đôi mắt nheo nheo lại. “Percy Jackson?”

      “Ừ đúng. Ý tôi là… vâng, thưa Ngài.”

      Gọi thằng nhóc tuổi teen là Ngài nghe lố bịch nhưng tôi phải học cách cẩn thận với các đấng bất tử. họ thường dễ cảm thấy bị xúc phạm. Sau đó họ thổi bay mọi thứ.

      Thần Apollo nhìn tôi lượt, nhưng gì cả. Điều đó làm tôi rởn tóc gáy.

      “Được rồi!” cuối cùng ta cũng . “Chúng ta nên lên đường thôi nhỉ? Ta chỉ theo hướng thôi – hướng tây. Và nếu các ngươi quá diểm cần đến ta đưa lại được đâu nhé.”

      Tôi nhìn chiếc Maserati, chiếc xe chỉ chứa được hai người là cùng. Chúng tôi có khoảng hai mươi người.

      “Xe đẹp đấy,” Nico .

      “Cảm ơn nhóc,” thần Apollo trả lời.

      “Nhưng làm sao chúng ta ngồi hết được?”

      “Ồ,” thần Apollo có vẻ như lần đầu tiên để ý đến vấn đề này. “À, ừ. Ta ghét phải thay đổi hình dạng chiếc xe thể thao này, nhưng ta nghĩ…”

      ta rút chìa khóa xe ra và bấm mở nút an toàn tiếng Chirp, chirp vang lên.

      Chỉ lát, chiếc xe lại tỏa ra hào quan rực . Khi ánh sáng dịu xuống, chiếc Maserati biến thành chiếc xe buýt đầu rùa vẫn chở chúng tôi từ trường về nhà sau mỗi trận bóng rổ.

      “Rồi,” ta . “Mọi người vào .”

      Zõe cầu đám Thợ Săn xếp hàng lên xe. ấy nhặt túi đựng đồ cắm trại lên và thần Apollo . “Này cưng, để ta cầm cho.”

      Zõe giãy nảy. đôi mắt ấy đằng đằng sát khí.

      ,” nữ thần Artemis khiển trách. “ đừng giúp đỡ các Thợ Săn của em. Cũng đừng nhìn họ, chuyện với họ hay cố tán tỉnh họ. Và đừng có gọi họ là cưng.”

      Thần Apollo giơ tay. “Xin lỗi. quên. Này, em , em chuẩn bị đâu thế?”

      săn, “nữ thần Artemis trả lời. “Đó phải là việc của .”

      tìm ra thôi. nhìn thấy tất cả. Và biết tất cả.”

      Nữ thần Artemis thở dài cái thượt. “ đưa bọn họ , Apollo. Và đừng có la cà đáấ

      . có bao giờ la cà đâu nhỉ.”

      Nữ thần Artemis đảo mắt, sau đó nhìn chúng tôi. “Đến Đông Chí ta gặp các em. Zõe, em hãy quản lý các Thợ Săn. Hãy thay ta làm tốt việc đó.”

      Zõe đứng thẳng người lên. “Vâng, thưa nữ thần.”

      Nữ thần Artemis quỳ xuống và chạm tay xuống mặt đất như thể tìm dấu vết. Ki vừa đứng dậy, trông ấy có vẻ bối rối. “Nguy hiểm quá. Phải tìm ra con vật đó ngay.”

      di chuyển với tốc độ chóng mặt hướng về phía khu rừng và tan vào trong tuyết và bóng tối.

      Thần Apollo quay lại và cười lớn với chúng tôi, lắc lắc chùm chìa khóa kêu om sòm trong tay. “Vậy bây giờ,” ta , “ai muốn lái xe nhỉ?”

      Đám Thợ Săn xếp hàng vào xe. Họ đều chui tuột xuống cuối xe để càng xa thần Apollo và lũ con trai “truyền nhiễm.” như chúng tôi càng tốt. Bianca ngồi chung với bọn họ, để mặc cậu em ngồi bên với chúng tôi. Tôi thấy thế tàn nhẫn lạnh lùng, nhưng hình như Nico chẳng mấy để ý điều đó.

      “Tuyệt quá!” Nico vừa vừa nhảy lên nhảy xuống chiếc ghế lái. “Đây là mặt trời à? Em nghĩ thần Helios và Selence là thần mặt trời và mặt trăng cơ. Tại sao lúc là họ, lúc và nữ thần Artemis vậy?”

      “Do hoán đổi ngôi vị,” thần Apollo . “Người La Mã khởi xướng ra nó. Họ thể có đủ người của những cuộc hiến tế trong các ngôi đền, do đó họ giáng chức Helios và Selence và giao luôn việc của họ cho chúng ta. Em ta tiếp quản mặt trăng, còn ta là mặt trời. Lúc đầu ta cũng khó chịu về việc này, nhưng sau cũng ổn, vì ta cũng có được chiếc xe đáng này.”

      “Nhưng nó hoạt động như thế nào?” Nico hỏi. “Em tưởng mặt trời là quả cầu lửa vĩ đại chứa đầy ga và nóng hừng hực chứ!”

      Thần Apollo cười khủng khục và xoa đầu Nico. “Chắc lời đồn đó là do Artemis thường gọi ta là quả cầu khí gas vĩ đại. Thực điều đó phụ thuộc vào việc cậu muốn phương diện thiên văn học hay tâm lý học. Nếu về thiên văn học ư? Thế có gì vui nhỉ? Còn nếu cậu muốn về những điều con người nghĩ về mặt trời? Vậy đó mới là điều hấp dẫn. Họ có rất nhiều những câu chuyện về việc cưỡi mặt trời… ờ, ví dụ như vậy. Mặt trời giữ ấm cho họ, giúp họ trồng trọt, tạo ra năng lượng, chạy các đầu máy, làm cho mọi thứ trông… sáng sủa hơn. Cỗ xe này được tạo ra từ mơ ước của con người về mặt trời, nhóc ạ. Nó xưa như Nền Văn minh phương Tây rồi. mỗi ngày, cổ xe này lại chạy ngang qua bầu trời từ đông sang tây, chiếu sáng vạn vật cho loài người yếu đuối. Đó là năng lượng của mặt trời và cách loài người nhìn nhận về nó. Hiểu chứ cậu bé?”

      Nico lắc đầu. “ hiểu.”

      “Được rồi, vậy , hãy nghĩ đến nó đơn giản là chiếc xe mặt trời thực năng lượng và cũng đầy nguy hiểm.”

      “Cho em lái nhé?”

      được, trẻ con quá”

      “Ô! Tôi! Grover giơ tay.

      “Hừmm, được.” Thần Apollo . “Lông lá quá.” ta nhìn qua tôi và ánh mắt dừng lại chỗ Thalia.

      “Con của thần Zeus!” ta . “Chúa tể của bầu trời. Hoàn hảo đấy.”

      “Ôi ,” Thalia lắc đầu, “, cảm ơn.”

      “Nào,” thần Apollo . “Em bao nhiêu tuổi rồi?”

      Thalia do dự. “Em biết.”

      Điều đó là buồn, nhưng đúng. ấy bị biến thành cây khi mười hai tuổi, nhưng đó là chuyện của bảy năm về trước. Vậy lúc này đáng lẽ ấy phải mười chính tuổi – nếu có tính mọi thứ bằng thời gian. Nhưng ấy cảm giác vẫn như mười hai tuổi vậy. nếu bạn nhìn ấy bạn thấy Thalia ở khoảng giữa. Tất cả những gì bác Chiron kết luận được là: khi tồn tại dưới hình hài cái cây, ấy có già , nhưng quá trình chậm hơn rất nhiều.

      Thần Apollo nhịp nhịp ngón tay lên môi. “Em khoảng mười lăm, gần mười sáu tuổi.”

      “Làm sao biết điều đó được?”

      “Này, ta là vị thần tiên tri mà. Ta biết mọi thứ. Em tròn mười sáu tuổi vào khoảng tuần nữa.”

      “Đó là sinh nhật em, ngày 22 tháng 12.”

      “Có nghĩa là em đủ lớn để có giấy phép học lái xe tạm thời rồi!”

      Thalia đổi chân trụ, tỏ ra lo lắng. “Ừm…”

      “Ta biết em định gì,” Thần Apollo . “Em xứng đáng được hưởng vinh dự lái cỗ xe mặt trời, đúng ?”

      “Đó phải là điều em định .”

      “Đừng sợ hãi như vậy! Từ Maine đến Long Island gần lắm, và đừng lo lắng chuyện xảy ra với đứa trẻ cuối cùng ta huấn luyện. Em là con của thần Zeus cơ mà. Ông ấy thổi em ra khỏi bầu trời đâu.”

      Thần Apollo cười phá lên. Tất cả chúng tôi chẳng có ai hưởng ứng.

      Thalia cố phản kháng, nhưng thần Apollo ràng chấp nhận câu trả lời “” . ta nhấn nút bảng điều khiển và bảng hiệu ra kính chắn gió. Tôi phải đọc ngược nó (và với người mắc chứng khó đọc như tôi xuôi hay ngược cũng đều khó khăn như nhau). Nhưng tôi chắc chắn nó viết là CẢNH BÁO: XE TẬP LÁI.

      “Bỏ nó !” thần Apollo bảo Thalia, “Em phải lái cho tự nhiên!”



      Tôi phải thừa nhận là tôi ghen tức. Tôi thèm được lái xe. Mùa thu năm trước, vài lần mẹ đưa tôi tới Montauk khi những con đường bên bờ biển có người qua lại, và bà cho tôi thử lái với vhiếc Mazda. Ý tôi là, đó là chiếc xe của công ty ở Nhật, và ở đây là cỗ xe của thần mặt trời, nhưng chúng cũng có khác nhau mấy đâu?

      “Tốc độ tương đương với sức nóng,” thần Apollo khuyên. “Vì vậy khi bắt đầu nhàng thôi, và đảm bảo rằng em phải có thái độ tốt trước khi chính thức khởi động nó.”

      Thalia nắm bánh lái chặt đến nỗi các đốt ngón tay chuyển sang màu trắng. Trông ấy như sắp ốm đến nơi.

      “Có chuyện gì thế?” tôi hỏi.

      có gì,” ấy với vẻ cương quyết. “Kh- có chuyện gì cả.”

      ấy kéo bánh lái, nó nghiêng và chiếc xe lảo đảo lao nhanh về phía trước, làm tôi ngã về đằng sau và va phải vật mềm mềm.

      “Ôi!” Grover .

      “Xin lỗi.”

      “Chậm lại!” thần Apollo .

      “Xin lỗi!” Thalia kêu. “Mọi thứ vẫn nằm trong tầm kiểm soát!”

      Tôi cố gắng đặt chân xuống đất. Nhìn ra ngoài cửa sổ, tôi thấy vòng cây bốc cháy từ bãi đất trống nơi chúng tôi cất cánh.

      “Thalia,” tôi , “nới lỏng chân ga ra.”

      “Tớ biết rồi, Percy,” ấy vừa vừa nghiến răng nhưng cứ ghì chặt.

      “Lỏng chân ga ra,” tôi bảo ấy.

      “Tớ làm rồi!” Thalia trả lời. Người ấy cứng đờ như thể ấy được làm bằng gỗ dán vậy.

      “Chúng ta cần phải về phía nam để đến Long Island,” thần Apollo , “rẽ sang trái ,”

      Thalia bẻ tay lái và lần nữa làm tôi ngã nhào vào Grover, kẻ kêu nheo nhéo.

      “Rẽ trái nữa,” Apollo gợi ý.

      Tôi sai lầm khi nhìn ra cửa sổ thêm lần nữa. Chúng tôi ở độ cao của máy bay – quá cao đến nỗi bầu trời bắt đầu tôi đen lại.

      “Ah….” Apollo , và tôi có cảm giác ta cố tỏ ra bình tĩnh. “Thấp xuống chút, bé . Cape Cod phủ đầy băng bên dưới kìa.”

      Thalia bẻ bánh lái. Mặt ấy trắng bệch, trán dính bết mồ hôi. Cái gì đó ràng là ổn. Tôi chưa bao giờ thấy ấy như thế.

      Chiếc xe buýt lao xuống và ai đó bắt đầu la hét. Hình như là tôi phải. Bây giờ chúng tôi tiến thẳng ra Đại Tây Dương với tốc độ hàng nghìn dặm giờ - đường bờ biển của New England nằm phía bên trái giờ lùi ra xa. Và khi trong xe nóng dần lên.

      Thần Apollo bị quăng xuống tận đuôi xe, nhưng ta bò lên phía qua những hàng ghế.

      “Ngài cầm lái !” Grover van nài ta.

      “Đừng lo,” thần Apollo , nhưng trông ta còn lo lắng gấp bội. “ ấy cần phải học… Ối!”

      Tôi cũng nhìn thấy những gì ta thấy. Bên dưới chúng tôi là thị trấn tuyết phủ thuộc New England. Ít nhất nó từng có tuyết phủ. Trước mắt tôi, tuyết tan chảy những cành cây, các mái nhà và những thảm cỏ. Gác chuông màu trắng nóc nhà thờ giờ chuyển thành màu nâu và bắt đầu bốc khói. Từng đám khói , trông như những chiếc nến sinh nhật bất ngờ xuất khắp thị trấn. Cây và các mái nhà bắt đầu bốc cháy.

      “Bay cao lên!” tôi hò hét.

      Mắt Thalia sáng lên vẻ hoang dại. ấy giật mạnh bánh lái và lần này tôi bám trụ được. Khi chúng tôi ngẩng lên, qua chiếc cửa sổ phía sau tôi có thể thấy lửa trong thị trấn được dập tắt bằng luồng khí lạnh đột ngột.

      “Kìa!” thần Apollo chỉ. “Long Island chết tiệt ở phía trước rồi. Chậm lại . ‘Chết tiệt’ chỉ là cách diễn đạt thôi nhé”

      Thalia lao ầm về phía bờ biển phía bắc Long Island. Ở đó có Trại Con Lai – thung lũng, các khu rừng, bờ biển. Tôi có thể nhìn thấy sảnh ăn và các ngôi nhà, cả giảng đường nữa.

      “Mình vẫn kiểm soát được,” Thalia lẩm bẩm. “Mình vẫn kiểm soát được.”

      Giờ chúng tôi chỉ cách trại vài trăm thước.

      “Phanh lại ,” thần Apollo .

      “Tôi làm được.”

      “PHANH LẠI!”

      Thalia dậm mạnh chân xuống bàn đạp phanh và chiếc xe buýt mặt trời chúi đầu góc 45 độ, lao xuống và đâm sầm vào mặt hồ đầy xuồng trong Trại Con Lai với tiếng kêu loảng xoảng! Hơi nước cuồn cuộn dâng lên và vài nữ thủy thần hoảng sợ bò lên mặt nước với những chiếc giỏ đan dở bằng liễu gai.

      Chiếc xe buýt dập dềnh mặt nước cùng với vài chiếc xuồng lật úp cháy xém nữa.

      “Được rồi,” thần Apollo với nụ cười đầy tự hào. “Em đúng đó, em quý. Đúng là em vẫn kiểm soát được tình hình. Hãy xem chúng ta có luộc chính nhân vật quan trọng nào nhé?”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :