Loạn đả thiên hạ-Hoa Kim Ngân

Thảo luận trong 'Thùng Rác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Truyện: Loạn đả thiên hạ
      Tác giả: Hoa Kim Ngân
      Edit: Hoa Kim Ngân
      Thể loại: dị giới, nữ cường
      Giới thiệu: Lý Uyển Nguyệt, thiên tài y học. Trong lần đến khu rừng Tử Thần để nghiên cứu số loại thuốc bất ngờ gặp tai nạn rồi xuyên . xuyên đến thời đại vô cùng xa lạ và nơi này cũng có tên trong lịch sử: Phượng Thiên Quốc. Bạch Nguyệt Ly - là đại tiểu thư của Tể tướng phủ. có dung mạo xấu xí, nổi tiếng ngu ngốc, từ mồ côi mẹ. Tuy sống thiếu tình thương dịu dàng của mẫu thân nhưng thay vào đó được hưởng mọi tình thương của phụ thân mình. lần ngồi ngây ngốc ngắm hồ cá bỗng nhiên bị ai đẩy ngã xuống hồ, chết bất đắc kì tử. Vào lúc này cũng là lúc Lý Uyển Nguyệt xuyên , hồn phách nhập vào tiểu thư ngu ngốc này. Khi tỉnh lại mới biết, chủ cũ của cơ thể này vô cùng đáng thương, vì để trả ơn giúp cho vị tiểu thư này thay đổi hoàn toàn. là chuyện cười của mọi người nữa, khiến cho những người lúc trước coi thường đều phải ngước mắt nhìn lên, quỳ xuống mà xin tha thứ.

    2. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 1: Giáo sư
      -Giáo sư, có kết quả rồi.
      - Như thế nào?
      - Dạ, đúng như giáo sư . Qua cuộc điều tra sơ bộ kết quả cho thấy trong khu rừng Tử Thần có xuất cây Lưu Ly. Vào ban đêm, nó phát ra ánh sáng đỏ nhưng rất nhạt nên những người dân xung quanh ai phát ra.
      - Quả đúng như vậy. Mau thu xếp, chuẩn bị đồ.
      Người được gọi là giáo sư kia chính là Lý Uyển Nguyệt. vui vẻ, hớn hở, làm lúm đồng tiền, 2 má hồng lên, làm nổi bật làn da trắng nõn của .
      - Dạ. Đúng là giáo sư mà, ngay cả lúc cười người cũng rạng rỡ như thế.
      - Nè, nhanh lên, còn đứng đó làm gì. nhíu mày, đôi mắt xinh đẹp nhíu lại.
      - Dạ, đến liền.
      Hai người đem đồ chuẩn bị chất lên xe, rồi kiểm tra xung quanh sau đó vô xe. Chiếc xe chạy với tốc độ cực nhanh.
      Khoảng 20’, chiếc xe dừng lại ở cánh rừng rậm rạp, hai người bước ra xe, cầm theo túi xách đứng trước khu rừng.
      Bên trong rừng cây um tùm, nhìn thấy gì cả. Gió lạnh ùa ra, bên trong có lấy tia sáng.
      -Giáo sư à, hay là đừng vào nữa, tôi thấy ớn lạnh quá.
      nỗi sợ hãi dâng lên ý niệm của , cảm giác rất bất an.
      - Sợ gì chứ. Đồ nhát chết. Sợ đừng có mà vô, ta mình.
      Giọng tức giận, có gì đâu mà sợ chứ. nhanh chóng bước vào.
      - A, giáo sư, đợi tôi với.
      Lo lắng đuổi theo.

    3. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 2: Khu rừng Tử thần
      Trong khu rừng, khí u, lạnh lẽo đến thấu xương. Những cây đại thụ, bụi dây leo rậm rạp đến mức tia sáng lọt qua. Nơi đây yên tĩnh, có lúc còn nghe thấy từ trong sâu thẳm của khu rừng có tiếng gì phát ra rất rợn. Nó giống như tiếng khóc của những nhưng tìm thấy ai cả. có nhiều người vô đây nhưng ai trở về nên từ đó về sau khu rừng này được gọi là khu rừng "Tử Thần".
      - Giáo sư à, hãy nghe tôi mà, nơi đây đáng sợ lắm.
      Nguyễn Minh Khoa hốt hoảng đuổi theo Lý Uyển Nguyệt.
      - Ta nè, sao ngươi nhát gan thế. Những thứ đó chỉ là tin đồn nhảm mà thôi.
      nhíu mày rồi lại giãn ra, nhìn xung quanh tìm cây Ly Yên. -
      Nhưng mà giáo sư...
      - Thôi ngươi đừng nữa, ồn ào quá mất. Nếu rảnh ngươi tìm phụ ta nè.
      - Ừ. Cúi đầu xuống tỉ mỉ nhìn xung quanh.
      Khoảng 11h trưa mà khu rừng vẫn tia sáng. Trong khu rừng có 2 bóng người mệt mỏi liu xiu đến gốc cậy đại thụ. 2 bóng người đó đích xác là Lý Uyển Nguyệt và Nguyễn Minh Khoa. Cả 2 người đều mệt mỏi, mồ hôi ướt đầm đìa.
      Sau vài bước 2 người đều ngồi bệt xuống đất, Lý Uyển Nguyệt nhanh chóng lấy chai nước trong ba lô ra, mở nắp, hơi uống hết chỉ còn nửa chai.
      - ngờ nơi đây lại rộng và nhiều dây leo đến vậy.
      thở hồng hộc, 2 má hồng nhuận như đánh phấn, những giọt mồ hôi chảy lăn tăn má, đọng lại lông mi, càng làm nổi bật vẻ đẹp của .
      - Đúng vậy đó giáo sư, hay là mình nghỉ mệt, ăn uống cho lại sức rồi hãy tìm tiếp.
      vừa vừa lấy mấy bịch bánh, chai nước ra.
      - Minh Khoa à, giờ ta mới thấy ngươi câu vô cùng có lý đấy.
      Cười cười, lấy bịch bánh, mở ra, cầm miếng bánh bỏ vào miệng.
      - Giáo sư à, sao lại vậy chứ, bộ trước giờ ta toàn là sai sao.
      Gương mặt tối sầm xuống, giọng có mấy phần ủy khuất.
      - Chính xác. Hehe.
      cười vô lại mà nhìn . Nguyễn Minh Khoa mang khuôn mặt ủy khuất, cam tâm, trừng mắt nhìn .

    4. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 3: Tai nạn
      - Minh Khoa à, dậy , trễ rồi.
      Nghe thấy tiếng Lý Uyển Nguyệt gọi, Nguyễn Minh Khoa cũng từ từ mở mắt ra, giờ cánh tay trái lên nhìn đồng hồ.
      - Giáo sư, mới có 12h trưa chớ mấy, cần gì phải gọi sớm như vậy.
      Mắt lim dim, ngáp cái to, lấy tay dụi dụi mắt.
      - Cốp! Còn sớm gì nữa. Khu rừng này rộng như vậy, nếu giờ mà mau tìm chắc đến tối mới xong. nhíu mày lại, đánh vào đầu 1 cái rồi đứng dậy.
      - A! Sao giáo sư lại đánh đầu tôi chứ. Đau quá.
      xoa xoa cục u đầu, giọng mang mấy phần ủy khuất.
      - Thôi, giỡn nữa. Mau dậy lấy đồ cất rồi tìm .
      xong cũng bắt đầu cất đồ đạc bỏ lại vào ba lô.
      - Dạ.
      Sau khi cất đồ xong xuôi cả hai cùng bắt đầu tìm. Nét mặt hai người đều rất nghiêm túc, tỉ mỉ nhìn xung quanh.
      Có vài lúc họ dừng lại để nghiên cứu số loài cây lạ. Phải khu rừng này càng vào sâu càng có nhiều loài cây quý. Có thể là do có nhiều tin đồn về khu rừng này nên ai dám vô cả và khai thác chúng. Mây loài cây này hiếm đến mức khiến cho Lý Uyển Nguyệt cũng phải sững sờ.
      Sau khoảng 2 tiếng đồng hồ đột nhiên Nguyệt Minh Khoa la lớn:
      - Giáo sư ơi, hình như ở bên kia có cây rất giống cây Lưu Ly phải.
      Vừa vừa chỉ thẳng vào cái cây màu đỏ kia. thân cây có vài sợi dây leo có đốm vàng. Lá của nó màu xanh nhưng gân lại là màu tím. Cây này có màu sắc vô cùng nổi bật nhưng tại thân nó quá , ở tận trong cùng khu rừn này nên ai có thể phát ra.
      - Đúng rồi, Minh Khoa, mắt ngươi đúng là tinh lắm đấy.
      Hai mắt phát sáng, mặt cười hớn hở như nhặt được tiền vậy. giơ ngón cái lên tán thưởng Nguyễn Minh Khoa nhưng mắt vẫn nhìn về phía cây Lưu Ly.
      - Được rồi, mau đem nó về phòng thí nghiệm nào.
      Nguyễn Minh Khoa cất cao giọng, mau chóng xắn tay áo lên, phấn khởi đến chỗ cây Lưu Ly.
      - Khoan . Ở đó là vực thẳm.
      có đọc trong sách là cây Lưu Ly này chỉ sống ở vực thẳm mà thôi. Nơi nào mà có cây Lưu Ly đằng sau nó là vực thẳm sâu thấy đáy, gió lại cực mạnh, chưa ai có thể thoát khỏi nó, chỉ có số ít người cẩn thận đến cực điểm mới thoát khỏi cái hố đó nhưng cũng chưa chắc có thể mang cây Lưu Ly về.
      chưa kịp ngăn cản Nguyễn Minh Khoa đến trước, chuẩn bị hái cây Lưu Ly bị trợt chân ngã xuống vực thẳm. May mắn Lý Uyển Nguyệt chạy tới kịp bắt lấy tay của chứ nếu số phải ăn cơm với Diêm Vương rồi.
      - Giáo sư, mau buông tay ra chớ nếu cũng rớt xuống luôn đó.
      hốt hoảng, mồ hôi ướt đầm đìa mà với .
      - Còn lâu, bị như vậy cũng là do tôi hại. Nếu có chết cũng phải để tôi chết chứ phải .
      cố gắng kéo lên, mồ hôi ướt đẫm. Cuối cùng cũng kéo được lên nhưng mà có cơn gió mạnh thổi qua khiến ngã xuống hố. Hình như ông trời định người phải xuống đó là .
      - Giáo sư.
      la lên, nước mắt tuôn ra như suối, mặt trắng bệch.
      - Minh Khoa à, đừng buồn, hãy cố gắng sống hết phần đời còn lại của tôi và hãy thực ước mơ đó giùm cho tôi. Có lẽ sau này tôi thể nào mà thực được nữa, xin đấy.
      rồi cũng nhắm nghiền mắt lại và nở nụ cười buồn bã, để mặc tiếng gào thét của Nguyễn Minh Khoa.
      - !
      Nguyễn Minh Khoa gào khóc.Tiếng thét vang vọng cả khu rừng nhưng thứ đáp trả lại chỉ là nụ cười và yên lặng của .

    5. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 4: Xuyên qua
      Xôn xao
      - Ta biết chắc chắn lần này ta thể nào mà sống lại được đâu.
      - Đúng đấy, hạng nữ nhân như ta sống đời này chỉ tổ phí cơm thôi.
      - Đúng thế, từ khi ta sinh ra tới giờ chưa từng thấy ai xấu như ả.
      ... .....
      - CÁC NGƯƠI IM HẾT !
      Tiếng thét chói tai, mang đầy sức mạnh vang vọng cả sân khiến ai nấy cũng im bặt. sai, người sở hữu tiếng thét này ai khác chính là Tể tướng đương triều của Phượng Thiên Quốc. Ông là vị quan thanh liêm. phò vua, dưới thương dân nên rất được vua tin cậy.
      Nhưng tiếc thay đến nay ông 50t rồi mà chỉ có đứa con , ba đứa con trai trước của ông đều chết yểu nên ông rất thương người con này. Ông cũng từng hứa với người vợ quá cố của ông rằng chăm lo tốt cho nó nhưng...
      giờ nó nằm bên cạnh ông mà biết rằng còn sống hay chết. Ông nhìn mà đau lòng, hốc mắt sưng to chứng tỏ ông khóc rất nhiều.
      - Nguyệt nhi, ta có lỗi với nàng. Ta chăm sóc tốt cho con nó, đợi khi an táng, chuẩn bị hậu cho Ly nhi ta cũng với nàng.
      Càng hốc mắt của ông càng đỏ, ông vô cùng đau lòng khi thấy khuôn mặt xanh xao của .
      - Ưm ~
      Tiếng rên yếu ớt của Bạch Nguyệt Ly vang lên, khiến cho cha ngừng khóc, mở to con mắt ngạc nhiên rồi sau đó chuyển sang vui mừng .
      - Ly nhi, con tỉnh rồi sao. Người đâu mau gọi đại phu.
      Tất cả gia nhân cuống cuồng chạy tìm đại phu. Trong sân mảnh lộn xộn.
      - Đại phu đến rồi.
      phụ nhân dẫn theo vị đại phu vào. Cả người ông ta mảnh màu trắng, thở hồng hộc vào.
      - Khấu kiến Tể tướng.
      Ông cung kính chắp tay, định cúi đầu hành lễ giọng cắt ngang.
      - Miễn lễ, ông mau coi nữ nhi của ta thế nào rồi. Bạch Trường Phong vội vàng khoát tay, vừa vừa nhìn vào nữ nhi của ông.
      - Dạ.
      Nhận mệnh vị đại phu đó dám chậm trễ, vội vàng xách hòm thuốc qua, đặt tay lên bắt mạch cho Bạch Nguyệt Ly.
      - Thế nào?
      - Dạ, thưa Tể tướng. Mạch trạng của tiểu thư có thể ổn định, hơi thở bình hòa, có thể là tiểu thư bị sao cả.
      - sao?
      Nhưng nữ nhi của ta sao còn chưa tỉnh? Ông phấn khích nhìn đại phu nhưng lúc sau chuyển sang nghi hoặc
      - Thưa...cái này tại hạ cũng biết, dám đoán bừa ạ.
      trán mồ hôi chảy như mưa. Ông sợ Tể tướng sau khi nghe thấy chém đầu của ông nên giọng thấp dần.
      - Cái gì! Ông là đại phu cái kiểu gì vậy, người đâu mau nhốt vào đại lao.
      Cái đáp án này khiến ông thể chấp nhận được. Ông quay đầu sang nhìn , mặc kệ tiếng nỉ non, cầu xin của đại phu rồi đột nhiên kì tích xuất .
      - Đây là đâu.
      Bạch Nguyệt Ly từ từ mở mắt ra, nhìn xung quanh. Tại sao ở đây lại đông người vậy? Đáng lẽ phải rơi xuống vực thẳm rồi chứ. Rồi chú ý đến cách ăn mặc của họ. Tại sao bọn họ lại mặc đồ cổ trang, cách bài trí xung quanh cũng rất lạ lẫm. Chẳng lẽ... Tiếng sét đánh ngang tai. OMG, xuyên .
      - Con , con tỉnh.
      Bạch Trường Phong sau khi thấy Bạch Nguyệt Ly tỉnh mừng rỡ, nắm chặt lấy tay .
      - Con ?
      Người này là ai, sao lại gọi là con , chẳng lẽ đây là phụ thân của khối thân thể này

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :