1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Liệt Hỏa Yêu Phu - Chu Ngọc (18/169)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      LIỆT HỎA PHU

      Tác giả: Chu Ngọc

      Thể loại: Xuyên -dị giới

      Độ dài: 169 chương + 14 ngoại truyện

      Edit: cu_meo
      Giới thiệu:

      A, ông trời ơi, có ai xui như nàng a, bị hai con tinh bắt cóc đem giới a.

      Cái gì, giỡn sao, bắt nàng đem gả cho con khuyển ?

      Đối mặt với đối nghịch cùng khiêu chiến trong giới, nếu lộ chuyện nàng là con người nàng chỉ có đường chết.
      thuytlinhdiep17 thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 1: Bị bắt cóc xuyên qua

      Mặt trời lặn về phía tây, chân trời điểm màu hồng rất đẹp.

      -“Huyền Cơ, rốt cuộc còn bao lâu nữa mới có thể tìm được? Sức mạnh của ngọc khuyết sắp dùng hết rồi?” Giữa sắc hồng loáng thoáng có thanh truyền đến nhưng thấy bóng người.

      tiếng xen lẫn tiếng uống rượu vang lên.

      -“Ta làm sao biết được, ực, đến nhân giới rồi, ực, mà ngọc khuyết vẫn chưa có nóng lên.”

      ngươi được uống rượu, ngươi lại uống say thành cái dạng này. Lại đây, đem ngọc khuyết đưa ta.”

      thanh phẫn nộ cùng bất mãn vang lên.

      -“ đưa ngươi, Ngọc khuyết này ta giữ, ực, rượu ở chỗ con người uống ngon , ngươi được lấy ngọc khuyết, ta giữ”.

      -“Đưa ta, ngươi giữ hỏng việc mất”.

      -“ đưa. A”.

      Hai bên tranh đoạt, giành giật, luống cuống tay chân, chỉ thấy ánh sáng như sao băng rơi xuống, như như . Hai người nhất thời ngẩn ra.

      “Trời ạ”. Người say nháy mắt tỉnh rượu, cả hai nhanh chóng vọt xuống cùng đuổi theo.

      Trường trung học Triển Dương, ba cấp cùng học trong trường, từ cấp đến cấp ba, quản lý được nghiêm ngặt lắm. Sáu giờ, học sinh tan học, người ra càng ngày càng nhiều.

      Hơn 6 giờ, vẫn chưa đến giờ tự học, mọi người ai làm việc nấy, trường bóng người.

      -“Mười đồng, mười đồng, , sao còn ít tiền như thế này, còn tới bảy ngày nữa mới hết tháng a”.

      Trong con hẻm vắng vẻ bên cạnh trường Triển Dương, Tử Vũ vừa vừa lục ví tiền, thấy còn có mười đồng, khỏi khổ sở, mười đồng đồng sao sống qua bảy ngày a?

      Đầu năm nay tiền cũng đừng hòng sống được, nàng rất điểm này. Giờ học cấp ba, nửa năm nữa là có thể lên đại học, đây là mục tiêu quá xa xôi so với nàng, vấn đề với nàng phải là chuyện thi cử mà cái chính là tiền, mà nàng lại có tiền.

      Thôi, dù sao vẫn còn lâu mới lên đại học, giải quyết chuyện thực tế trước mắt cái .

      Vuốt vuốt tóc, đem tiền cất kỹ. Từ nang mất cha mẹ, có người thân, phải tự mình lo việc học, còn mắc nợ. Xã hội này, muốn sống tốt phải có tiền nên nàng phải tự nỗ lực kiếm tiền. Ai kêu cha mẹ nàng tốt gặp tai nạn còn đụng phải người khác, bán tất cả tài sản cũng đủ đền bù, nàng còn gánh thêm khoản nợ mấy chục vạn, đành phải bỏ quê mà .

      “A, ông trời, ông bất công …khụ, khụ, cái gì vậy?” Nghĩ vậy, nàng bi phẫn ngửa mặt lên trời kêu to, tiếng kêu mới được 1 nữa, đột nhiên có vật gì đó rơi vào trong miệng, nàng giật mình nhìn lên trời chỉ thấy vài con chim yến vừa mới bay qua.

      “Phân chim?” Nháy mắt, sắc mặt Tử Vũ chuyển đen, trong bụng muốn nôn kịch liệt, luống cuống móc họng ói ra.

      “Sao ta lại xui thế chứ? Ọe …” Tỉ lệ thấp như vậy mà cũng trúng, có phải ta mua vé số liền trúng độc đắc a?

      Đột nhiên, oanh tiếng vang lên bên cạnh, trận tro bụi bốc lên cắt ngang tiếng la của nàng, Tử Vũ vừa nôn vừa hé mắt nhìn.

      Chỉ thấy bên cạnh là 2 cái thùng rác, biết ai có mắt, đụng phải làm hư thùng làm rác văng tứ phía, tro bụi đầy trời phát ra mùi khó ngửi làm cho Tử Vũ khỏi nhắm mắt, khó chịu a, mùi thối phối hợp với tình trạng tại của nàng làm nàng muốn nôn hơn.

      -“Khụ, khụ, con mẹ nó, đây là đâu?” tiếng phát ra từ trong thùng rác.

      “Ta cũng muốn biết, mẹ nó, còn gì hình tượng của ta a”.

      Xoay người bước 2 bước, Tử Vũ kinh ngạc, trừng mắt nhìn 2 cái thùng rác hư, tâm tình trong nháy mắt liền tốt lên, nàng còn chưa đến nỗi nào a, có người đụng phải thùng rác so với nàng còn thảm hơn. So với người, thấy người thảm hơn mình nên tâm tình nàng trong nháy mắt liền tốt lên, nhất thời đem chuyện phân chim bỏ qua bên, 1 bên tiếp tục nôn ọe 1 bên híp mắt cười hắc hắc, là ai ko có mắt, đụng phải thùng rác, chuyện này khó gặp a.

      Rác văng tứ phía, từ trong thùng rác có hai người đứng lên, tóc dài màu bạc. Tử Vũ bên mắt nhìn thấy người có đầu tóc bạc khỏi nheo mắt nghĩ đúng là khác người a. biết thùng rác kia chứa rác gì mà lúc này nước cứ chảy đầu người bọn họ, cùng vài loại rác gì đó dính đầu tóc bạc, đủ loại màu sắc rất đẹp mắt. Tử Vũ nhìn thấy mắc cười quên luôn cả chuyện nàng nuốt phải phân chim.

      Nhìn thoáng qua hai người này ăn mặc tệ, mặc dù bây giờ thấy người đầy rác nhưng nhìn qua đoán cũng là người có địa vị trong xã hội.

      -“Rác?”

      Đột nhiên, phía sau nàng phát ra tiếng thất thanh làm nàng giật mình, thanh rất lớn.

      thừa, hai thùng rác lớn như vậy mà thấy bây giờ mới giật mình đúng là đầu óc bình thường.

      -“Huyền Cơ”.

      tiếng kêu đầy sát khí phát ra từ miệng của nam nhân. Tử Vũ nhất thời cảm nhận được cỗ sát khí nông đậm, nàng lùi lại, xem náo nhiệt cũng phải an toàn là hết nha.

      nam tử hơi thấp lùn từ trong thùng rác nhảy ra, bên vuốt rác người bên ủy khuất mở miệng:

      -“Ta cũng chạy a, có ngọc khuyết, chúng ta may là ngã chết a.”

      Tử Vũ thấy nam tử người tỏa ra sát khí ngừng hít thở, hàm răng nghiến ken két, xung quanh nàng trong phạm vi mười bước đều có thể nghe thấy, nàng đồng tình nhìn nam tử thấp kia, huynh đệ, hãy bảo trọng a.

      Người tên gọi Huyền Cơ cảm giác được tầng tầng sát khí kia, nhất thời bối rối lui về phía sau, bên cố sửa sang lại dung mạo bên :

      -“Liễu, chúng ta còn thời gian, trước hãy tìm ngọc khuyết, thể chậm trễ đại , thể chậm trễ a.”

      Tử Vũ nghe Huyền Cơ như vậy, đoán nam tử nọ hẳn tên Liễu, sát khí tiêu tán hết, khỏi nhíu mày thấy hết chuyện liền xoay người bỏ . Nàng hết tiền, nàng còn phải làm thêm, nếu tối nay phải nhịn đói a.

      Tử Vũ vừa bước hai bước, đột nhiên nao nao, mới vừa rồi chung quanh có ai, hai người này bỗng nhiên xuất , thấy phương tiện gì xuất như thế nào a?

      Trong long còn tự hỏi biết họ tới như thế nào thấy 2 người họ đến chặn trước mặt nàng, đưa mũi hít hít ngửi ngửi.

      Sắc mặt Tử Vũ chuyển đen, thối a, nước chảy người họ phát ra mùi thối kinh khủng. Nàng nhất thời lui lại, hai người kia tuy rằng đẹp có đẹp nhưng thân người thối hoắc cũng khiến người tránh xa a.

      -“Ngọc khuyết bị nàng ăn rồi”.

      Huyền Cơ gắt gao nhìn nàng, mặt màu sắc biến đổi liên tục, hồng, hoàng lam, lục thanh, chanh tử đến đen thui rồi biến tái nhợt như sắp khóc.
      Nam nhân tên Liễu ngây người, toàn thân cứng ngắc nhìn Tử Vũ, thào :

      -“Nàng là con người a, này, này …”.

      Tử Vũ thấy hai người vẻ mặt biến hóa liên tục, khỏi lắc đầu, khinh bỉ, đáng thương a, đáng thương. Nàng bên vừa than thở vừa về phía trước, sáu giờ rưỡi nàng phải làm ở siêu thị, bây giờ hơn sáu giờ mười, nàng có chút buồn bực, tại học cũng trễ mà đến siêu thị làm cũng trễ. Lại bị trừ lương, tháng sau nàng ngoài trả nợ, tiền ăn uống sinh hoạt đều phải dựa vào lương này a.

      -“Ngươi nhả ra cho ta”.

      Thấy Tử Vũ định bước Huyền Cơ đột nhiên quát lên, rất nhanh hướng bên người Tử Vũ bắt nàng lại. Tử Vũ nhất thời thân hình chợt lóe, tránh trảo của huyền Cơ, lại hướng Huyền Cơ đánh ra quyền, muốn động đến nàng đâu dễ như vậy, nhiều năm như vậy nàng sống mình, có bản lãnh gì nhưng ứng phó với lưu manh thành vấn đề, nàng chính là cao thủ võ thuật nha.

      Quyền quyền cước cước, đánh qua đánh lại, tung ra mấy chiêu Tử Vũ nhất thời kinh ngạc, đối phương là cao thủ a, nàng đánh lại ngược lại đối phương càng ngày càng chiếm thế thượng phong. Lưu manh thời nay thân thủ tốt.

      Nam nhân tên Liễu đứng ngẩn người bên cạnh, lúc này mới hồi phục lại tinh thần, nhìn Huyền Cơ cùng Tử Vũ trước mặt, nhướng mắt lên tiếng :

      - “Ngọc khuyết biến hóa rồi.”

      Huyền Cơ vừa nghe lập tức dừng tay, sợ hãi :

      -“Làm sao bây giờ? làm sao bây giờ? trở về là bị giết chết a.”
      Nam nhân tên Liễu lau nước thúi trán, tư thái vẫn ung dung mặc dù tại nhìn khác người, dừng chút :

      - “Nghĩ xem ngươi muốn thể về được hay là về được mà bị đuổi giết?”.

      Huyền Cơ vừa nghe vậy nhất thời ảo não, gắt gao coi chừng Tử Vũ chuẩn bị chạy, ngửa mặt lên trời than thở:

      - “Mệnh ta sao lại khổ như vậy a?”.

      Bọn họ thuộc thế giới con người, trở về ở đây liền chờ chết. Từ trường giống nhau, mất ngọc khuyết bọn họ tại bắt đầu có cảm giác thoải mái còn dây dưa mãi ở chỗ này e chê tuổi thọ bọn họ quá dài a.

      Tử Vũ thấy vậy chạy nhanh ra xa, lấy điện thoại chuẩn bị gọi, nàng xác định hai người này nếu phải lưu manh là bệnh thần kinh, đoán chừng là bệnh nhân vừa trốn khỏi bệnh viện tâm thần, như vậy nàng phải có nhiệm vụ bảo trì trị an trật tự của xã hội mới được.

      -“Sức mạnh của ngọc khuyết hết rồi”.

      Nam tử tên Liễu nhìn thoáng qua động tác của Tử Vũ biết nàng định làm gì, quay đầu lại nhìn Huyền Cơ . Ngọc khuyết này là do mấy vị trưởng lão trong tộc tập trung sức mạnh lại mà làm ra, dùng để xuyên , có thể trợ giúp bọn họ tìm được người muốn tìm, kỵ nước, lúc này lại bị con người nuốt vào bụng, biến hóa nhanh là may cho bọn họ rồi.

      Huyền Cơ nghe vậy hít sâu hơi :

      -“A, hay ta bắt đại người này, có còn hơn , về dễ ăn hơn”.

      Vừa y vừa nhìn nam nhân tên Liễu, hai người trong nháy mắt ánh mắt phát ra lửa, cười hiểm, trong khoảnh khoắc đạt thành hiệp nghị.

      -“Xin hỏi bệnh viện tâm thần phải ạ? Ở phía đông đường cái có … á … Các ngươi muốn làm gì? Các ngươi thúi a”.

      Tử Vũ còn chưa xong chỉ thấy Huyền Cơ cùng Liễu nhanh như điện bắt hai tay nàng lại, quanh thân nàng trong nháy mắt bị sương mù bao phủ, tầng tầng lớp lớp, sau khi sương tan, ngã tư đường trở nên tĩnh lặng bóng người, chỉ còn lại chiếc điện thoại nằm đất bên trong vẫn còn truyền ra tiếng .



      Chương 2: tinh giới


      Trời trong xanh gợn mây, gió thổi qua núi, khí trong lành thanh mát.

      đá núi, dãy phòng ốc được xây theo phong cách tựa như tứ hợp viện, bài trí đơn giản, sơ sài, nhìn qua có vẻ thấp kém.

      -“Con người a”.

      tiếng hét chói tai thất thanh từ trong chính sảnh truyền đến, làm mấy con chim và quạ đen hoảng loạn bay tứ tán.

      “- Tộc trưởng, người này là người được ngọc khuyết chọn, ta cũng còn cách nào khác”.

      Tiếng của nam nhân tên Liễu truyền ra.

      Trong đại sảnh Tử Vũ vẻ mặt bình tĩnh nhìn bốn phía, xung quanh là đám người nhìn nhìn nàng đánh giá với vẻ mặt lạnh nhạt, nhưng chỉ cần chú ý nàng thấy vẻ lạnh nhạt kia chỉ là giả mà thôi.

      Người được gọi là tộc trưởng, đứng đối diện Tử Vũ, là nam tử trung niên khoảng 50 tuổi, tóc bạc trắng, có dáng vẻ hau hau Huyền Cơ và Liễu, rất tao nhã. Chỉ là bây giờ khiếp sợ vô cùng, gương mặt vặn vẹo làm mất đẹp đẽ. người mặc trang phục dân quốc, màu xám đen, sạch , có đều bị bạc màu, nhìn qua có chút hài hòa.

      “- Sao lại là con người? Nhìn yếu quá. , có phải các ngươi tìm được người nên tùy tiện bắt đại người đem về hay ?”

      Tộc trưởng trừng mắt hung hăng nhìn hai người huyền Cơ và Liễu hỏi.

      Huyền Cơ vẻ mặt khép nép :

      “- Con lão ba …”

      “- Gọi ta tộc trưởng”.

      Thấy tộc trưởng trừng mắt nhìn mình. Huyền Cơ liền gật đầu :

      “-Tộc trưởng, nếu phải ngọc khuyết tìm được nàng, ở nơi này sợ rằng nàng sớm chết, sao còn có thể chuyện được với người”.

      Huyền Cơ xong, liếc nhìn Liễu trao đổi ánh mắt, dáng vẻ ngoan ngoãn. Dấu chuyện phải là ngọc khuyết tìm được Tử Vũ mà là do bọn họ làm rơi ngọc khuyết bị Tử Vũ ăn mất nên nàng mới bị họ bắt đến đây.

      Tộc trưởng nghe Huyền Cơ như vậy, nhíu mày hồi lâu liền gật đầu

      “- cũng đúng”.

      xong liền nhìn nhìn tiếp tục đánh giá Tử Vũ.

      Mái tóc cắt ngắn, mặt trái xoan, mắt to mi dài long lanh mọng nước như hai quả đào, mũi xinh, môi hồng.Tuy phải là tuyệt đại mỹ nhân nhưng có thể coi là đẹp. người còn tỏa ra loại khí chất kiên cường cùng mạnh mẽ, nhìn qua thấy gì thu hút nhưng càng nhìn cũng thấy quyến rũ.

      “- Ân, tiểu nương, ngươi tên gì?”

      Tộc trưởng gật đầu hài lòng .

      “- Ngươi tên là gì? Ta hỏi ngươi tên là gì?”

      Tộc trưởng thấy Tử Vũ phản ứng, liền đưa ngay tai Tử Vũ hét to, Tử Vũ giật mình, lấy lại phản xạ hướng thanh kia đánh tới quyền.

      “- Ngươi muốn làm gì?”

      Tộc trưởng thân thủ vững vàng bắt được tay Tử Vũ, nhướng mày nhìn nàng.

      “- Ba ba, ba ba, ôm a”.

      Tử Vũ hồi phục lại tinh thần nhìn phía đối diện thấy con sói có bộ lông màu đen, rất xinh đẹp, tiếng người chạy tới trước mặt tộc trưởng. Thấy vậy Tử Vũ ngẩn người.

      “- Gọi ta tộc trưởng”.

      Buông cánh tay Tử Vũ ra, Tộc trưởng bên vừa trừng mắt giáo huấn con sói bên nhìn Tử Vũ tràn đầy thương tiếc. Bên cạnh, mấy người vây bắt nàng cũng lắc đầu nhìn nàng bằng ánh mắt giống tộc trưởng. Tử Vũ chưa thấy qua tình huống này bao giờ nhất thời bị hù dọa cho cứng người.

      “- Thần tiên? quái?”

      Thấy ánh mắt thương tiếc của mọi người, nàng hồi phục tinh thần, nàng cái gì cũng được nhưng thương tiếc ư, nàng cần.

      “- quái? Chúng ta là tinh phải quái”

      nữ tử tóc bạc nhíu mày nhìn Tử Vũ .

      Hít thở, lại hít thở. Tử Vũ cố gắng đè nén rung động trong lòng nhìn huyền Cơ :

      “- Các ngươi bắt ta làm gì? Có cầu gì mới có thể thả ta?”

      Nàng thuở tự bươn chải, kinh nghiệm khá nhiều, biết rằng thế giới này lắm điều như ý, lường được tai họa đến lúc nào.

      Huyền Cơ thấy nàng hỏi , khỏi ho khan tiếng chuẩn bị tộc trưởng bên cạnh hừ lạnh, Huyền Cơ liền đem lời định nuốt xuống.

      Tộc trưởng :

      “- phải bọn ta bắt ngươi mà là ngươi có duyên với bọn ta, Bọn ta tập hợp sức mạnh của mấy người mới tạo ra được ngọc khuyết để tìm nữ tinh, biết tại sao lại tìm được ngươi. Chứng tỏ ngươi và bọn ta có duyên a”.

      cả nữa giờ, Tử Vũ cũng hiểu được ý của tộc trưởng, nàng cùng quái có duyên nên bị bắt tới nơi này, có duyên nên bị bắt ư? Đầu năm nay chuyện như vậy cũng có thể xảy ra sao?

      “- chuyện chính

      Tử Vũ bình tĩnh hít sâu hơi, đưa tay cắt ngang lời giải thích dài dòng của tộc trưởng. Văn phong như thế biết làm thế nào có thể ngồi được ghế tộc trưởng a.

      Qua lời của quái, Tử Vũ quan sát thấy những quái này cũng quá hung ác. Lại quan sát tiếp nàng càng khẳng định suy đoán của mình là đúng nên tâm trạng nàng liền buông lỏng.

      Tộc trưởng lang tộc ngẩn người, :

      “- Ta có con , ngọc khuyết này được tạo ra để giúp ta tìm con , ngươi là do ngọc khuyết tìm được nên bây giờ ngươi là con của ta”.

      Tử Vũ lặng người, bắt nàng về làm con ư, đời có chuyện như thế này sao? Nàng kinh ngạc trừng mắt nhìn tộc trưởng, máy móc :

      “- tiếp”.

      Tộc trưởng thấy Tử Vũ vậy, gật đầu tán thưởng :

      “- là ngươi có duyên với ta, tánh tình cũng hơi giống ta làm con của ta, như vậy có gì lạ đâu”.

      Huyền Cơ cùng Liễu đứng bên cạnh nghe thế liền liếc nhau cái, cảm giác hột mồ hôi to chảy xuống, nghĩ nữ tử trước mắt thẳng thắn.

      Nàng phát hoảng, xuyên a, nàng còn xuyên qua thế giới toàn là tinh. Tử Vũ run rẩy, xoa xoa hai cái chân nhũn ra, đỡ trán, nàng rốt cuộc cũng hiểu ra chuyện gì.

      Chuyện là trăm năm trước, tộc trưởng lang tộc có quen biết với người bạn tốt thuộc khuyển tộc, khi đó hai người vợ đều mang thai nên mới đùa rằng muốn tác hợp nhân duyên cho hai đứa trẻ. Thời gian trôi qua trăm năm, hai người còn liên lạc với nhau, chuyện đùa năm xưa cứ ngỡ là quên rồi.

      ngờ được mấy hôm trước, tộc trưởng nhận được tấm thiếp của người khuyển tộc, đưa tin muốn đến để thực lời đính ước năm xưa.

      Tộc trưởng lang tộc có năm người con nhưng có đứa nào là con . Ông nghĩ đây là cơ hội ngàn vàn nên muốn liều phen định tìm nữ tinh ở giới khác đem về làm con , ai ngờ lại tìm được nàng, nghĩ hẳn là có duyên với nàng.

      Tử Vũ vuốt trán hít sâu hơi giận dữ :

      “- Liên quan gì đến ta, đó là chuyện của các ngươi, quan hệ đến ta, ta muốn về, các ngươi đưa ta trở về, bằng ta đề yên cho các ngươi.”

      Tộc nhân Lang tộc nhìn lẫn nhau, tộc trưởng than thở :

      “- trở về được, ngọc khuyết là bảo vật trấn môn của tộc ta, chỉ có thể dùng được lần, bây giờ ngọc khuyết còn nữa làm sao trở về?”

      Tử Vũ nghe xong răng nghiến trèo trẹo đánh quyền về phía tộc trưởng, lúc mới đến nàng còn hoảng sợ, bây giờ biết mọi chuyện, sợ hãi biến mất chỉ còn phẫn nộ. Chuyện này liên quan gì đến nàng, muốn nàng gả cho con quái? Chuyện này là sao đây? Mặc dù cuộc sống ở chỗ kia của nàng được tốt lắm nhưng ông trời a, nằm mơ nàng cũng chưa nghĩ tới chuyện kết hôn, nàng mới 18 tuổi, nàng muốn cưới sớm.

      Tử Vũ đánh ra quyền, chỉ thấy phía trước mấy bóng người nhoáng lên, nàng liền bị bắt lại, mấy tên lang bắt tay bắt chân nàng, nàng đánh lại a.

      Con sói vai tộc trưởng nhìn nàng khinh miệt hừ tiếng :

      “- Muốn sống ngươi phải nghe lời bọn ta, bằng , ta giết ngươi ăn thịt, ta đói đây”.

      dứt lời nó liền chép chép miệng ra vẻ thèm thuồng. Mấy con xung quanh nắm tay nắm chân nàng cũng đều đồng thời gật đầu.
      thuyt thích bài này.

    3. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      ung ho truyen moi
      michellevn thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 3: LIỆT HỎA

      Tử Vũ nghe xong lửa giận trong lòng lập tức biến mất, nàng sao lại xúc động như vậy, thầm nghĩ nếu nàng tình nguyện làm theo lời họ có kết cục như thế nào? Những người này là quái nàng có cái bản lãnh đánh thắng họ, nghĩ vậy lửa giận trong lòng liền bay hết.

      “- Buông tay ra”.

      Nàng tỉnh táo lại trừng mắt với mấy con bắt nàng. Mấy con kia thấy Tử Vũ hiểu được liền cười hắc hắc buông tay, thú vị nhìn Tử Vũ.

      Ngã ngồi ghế, nàng nghĩ nếu nàng đáp ứng bọn họ nàng chết.

      -“Nếu ta đáp ứng các ngươi ta được gì?”

      -“Ngươi được ăn ngon, mặc đẹp, có nhiều tiền, ngươi muốn gì được nấy”.
      Huyền Cơ giành mở miệng trước, trong mắt lóe sáng.

      Nghe xong nàng có chút ngẩn ngơ :

      -“Những thứ đó có ích gì? tinh cũng cần những thứ đó sao?”

      Nàng nghĩ tinh tối ngày đều phải khổ cực tu tu luyện luyện để thành tiên, còn cần những thứ phàm tục đó sao?

      Nghe nàng hỏi, tất cả quái nhìn nàng với ánh mắt hiểu nổi, Tử Vũ nhướng mi, chẳng lẽ giống trong tiểu thuyết sao.

      “- Ta biết ngươi suy tính cái gì, nhưng để sống được ở đây ngươi phải hiểu chút về giới, nếu chuyện bị lộ”.

      Tộc trưởng lang tộc trầm nhìn Tử Vũ vuốt vuốt càm .

      Tử Vũ nhìn nhìn nghĩ trước hết nên làm theo lời bọn họ cái , còn chuyện trở về nàng có cái bản lãnh đó. thể trở về mà ở đây so với chỗ của nàng còn nguy hiểm gấp mấy trăm lần. Thôi kệ, nàng phải đợi vậy, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng nàng trước phải giữ lại cái mạng này .

      Tộc trưởng thấy Tử Vũ im lặng, nghĩ nàng hiểu liền vui vẻ kéo tay nàng, móng tay sắc bén cắt qua cổ tay nàng tạo thành vết cắt , sau đó giọt máu của mình vào vết cắt tay nàng. Tử Vũ thấy vậy nhíu nhíu mày khó hiểu.

      “- người ngươi hơi thở con người quá nặng, làm như vậy có ai nhận ra ngươi là người. Nếu ngươi để tinh phát ngươi bị đem nhậu a”.

      Huyền Cơ bên cạnh vừa đe dọa vừa giải thích. Tử Vũ nghe vậy mi mắt giựt giựt, có thiên lý mà.

      -“Tốt lắm, ngươi đừng oán giận bọn ta, ở đây mọi chuyện ngươi cần phải lo gì hết, bọn ta cho ngươi người chồng giàu có. Ta có con , giờ có, tốt mà, ngươi hãy chuẩn bị, ngày mai họ tới ngươi đừng để chuyện bị lộ”.

      Tộc trưởng lang tộc vỗ vỗ bả vai Tử Vũ, mặt đầy hòa ái, nàng nghĩ nếu ông ta bỏ ánh mắt tham tiền kia tốt a.

      Tử Vũ nhìn mấy con quái vẻ mặt tươi cười, khoanh tay hừ lạnh :

      -“ Ta được gả , tất cả các ngươi đều có lợi, ta muốn chia ba phần, nếu , ta cho các ngươi biết cùng lắm chết chung”.

      giới, đối nàng là nơi xa lạ, khi mới đến nàng bị dọa cho nên nàng cố gắng làm sao để giữ lại tính mạng. Bây giờ xét lại nếu nàng làm theo lời bọn họ, phải là nàng cứu bọn họ mạng sao, vì thế nàng thèm nể mặt đưa ra điều kiện. Đây là tộc trong giới, tính luôn cả tộc trưởng chỉ có sáu người, thêm con sói , nhìn qua có vẻ túng thiếu, lại còn đem bảo vật trấn môn để tìm người có thể thấy bên kia là người có tiền có thế nên những người này mới vì tham tiền ép nàng gả .

      “- Ngươi …”

      Sắc mặt tộc trưởng biền đổi nhanh chóng từ tao nhã sang xanh mét, từ xanh mét lại hóa đen, xong lại trưng ra bộ mặt keo kiệt bủn xỉn.

      “- Nghĩ , nếu có ta ngươi cũng được lợi gì, ba ba của ta.”

      Tử Vũ cố tình , nàng là người xoay theo chiều gió nhưng tuyệt đối phải là loại người nhu nhượt, chỉ cần mạng còn vẫn có thể kiếm tiền. Hơn nữa nếu tiền ở đây cũng quan trọng như chỗ nàng nàng trước phải tính toán kiếm tiền cho tương lai .

      -“Tốt”

      Tộc trưởng lang tộc xanh mặt bậm môi khó nhọc thốt ra chữ, làm cho sắc mặt của máy con còn lại tối .

      Nghe vậy mặt Tử Vũ rạng rỡ hẳn lên.

      đêm kịch liệt còn hơn ra trận. Trời sáng, sau khi hiệp nghị đạt thành, Tử Vũ liền bị nhồi nhét đống kiến thức cơ bản về giới.

      -“ Liệt Thanh, lâu rồi gặp, ta rất nhớ ngươi a”.

      Tộc trưởng lang tộc ra cửa nghênh đón đoàn người, vẻ mặt tươi cười hướng những người vào .

      -“ Thành Liêm, ta cũng nhớ ngươi, lâu như vậy có tin tức của ngươi làm ta tìm mãi”.

      Tử Vũ bị lôi ra đại sảnh, chỉ thấy ngoài cửa thấp thoáng bóng người, nam tử tóc dài màu đỏ cùng tộc trưởng lang tộc bước vào, dáng người rất cao, vẻ mặt ngay thẳng, hơi thở trầm ổn, nhìn qua làm cho người ta cảm giác người là kết hợp giữa dịu dàng và mạnh mẽ. Mặc quần áo kiểu dân quốc màu đỏ nhạt nhìn rất mới, so với tộc trưởng lang tộc phóng khoáng hơn nhiều.

      Tử Vũ thấy vậy khỏi thầm nheo mắt, thế giới này đảo lộn a, khuyển là cẩu, lang cẩu, lang cẩu, lúc nào lang cũng phía trước cẩu phía sau, so ra sói với chó, sói lúc nào cũng có khí chất hơn chó. Hơn nữa chồng tương lai của nàng lại là cẩu a, nàng bất mãn.

      Mọi người ngồi xuống, Tử Vũ bị đẩy đến trước mặt nam tử tên Liệt Thanh, Ông ta nhìn nàng đánh giá, mỉm cười :

      -“ Thành Liêm, con ngươi tên gì?”

      -“ Nữ nhi gọi Tử Vũ”.

      Tộc trưởng lang tộc trả lời.

      Liệt Thanh gật đầu vẻ mặt có chút xấu hổ cùng lo lắng nhìn Tử vũ :

      -“Tên rất hay, rất xứng đôi”

      Tử Vũ thấy Liệt Thanh khách khí chuyện với nàng liền cười :

      -“Liệt thúc thúc người đừng khách khí”.

      Tộc trưởng lang tộc thấy vậy cười rất vui vẻ, nhìn phía sau Liệt Thanh hỏi:

      “- Liệt Thanh, hài tử của ngươi đâu?”

      Liệt Thanh có chút nhíu mày nhìn ra ngoài :

      -“Vào

      Tiếng vừa dứt tất cả mọi người đều nhìn ra cửa,chỉ thấy nam tử bưu hãn bước vào, Tử Vũ nhìn thấy khỏi hô thầm, cường trán a. Người kia thần sắc dữ tợn, vết sẹo cắt ngang qua mặt làm cho người ta nhìn được diện mạo, khinh khủng. Tử Vũ khóe miệng rút gân, đây là chồng nàng a?

      Tử Vũ chưa kịp kêu rên, thấy phía sau người nọ bước ra hai người tay nâng cái rương thả xuống đại sảnh. Liệt Thanh phất tay cho ba người lui xuống để lại mình trong đại sảnh.

      -“ Liệt Thanh, đây là sao?”

      Liệt Thanh tự mình tới trước, mở rương, từ trong rương xách ra người, mái tóc ngắn màu đỏ hồng rối tung đầu, trong mắt là hai tròng mắt bốc lửa phảng phất như tròng mắt phải màu đen mà là ngọn lửa nhìn mọi người, làm cho mọi người có cảm giác bị thiêu đốt. Ngũ quan rất đẹp, mang vẻ mỹ cảm. Mặc dù từ trong mái tóc đỏ hồng lộ ra hai cái tai khuyển nhưng nhìn qua vẫn thấy đáng .

      thân quần áo màu hồng ôm gọn thân thể nhắn, bị Liệt Thanh xách lên, người bị sợi dây trói lại như bánh ú, thể phản kháng, chỉ là thân phát ra lửa giận ngập trời.

      Đây là nữ mỹ nhân a.

      Lang tộc nhìn người trong tay Liệt Thanh ngẩn người lát liền hồi phục tinh thần kinh ngạc cùng vui sướng :

      -“Liệt Thanh, con của ngươi là nữ nhi phải hài tử sao?

      Huyền Cơ nhìn thấy mỹ nhân liền nhảy dựng xông lên phía trước cười hắc hắc :

      -“Liệt thúc thúc, con người xinh đẹp”.

      -“Đúng vậy, Đúng vậy”.

      Năm người con của tộc trưởng ngồi phía sau Tử Vũ đều vọt tới, nịnh nọt nhìn nữ tử trước mặt.

      Tử Vũ nhìn nữ tử kia, đôi mắt sâu quyến rũ động lòng người, có khí chất nha. Nhưng là giờ nàng giận dữ, ánh mắt tóe lửa có thể giết chết cả lang tộc. Toàn thân bị trói chặt, nàng biết Liệt Thanh có ý gì, đem con của mình trói lại đưa đến bảo cưới.

      Nhưng như vậy a, như vậy nàng cần phải gả cho tên tinh kia, ha ha, Tử Vũ tươi cười sáng lạn, ông trời rốt cuộc cũng thương xót nàng.

      Liệt Thanh xấu hổ cười :

      -“ Hỏa nhi tính tình mạnh mẽ, chỉ có thể dùng biện pháp này mới khiến nó nghe lời. Tử Vũ, lại đây, ta giao nó cho con, nó tên Liệt Hỏa”.

      Tử Vũ nghe nhíu mày, Liệt Hỏa? Nữ nhi sao lại có tên này, nàng ngẫm nghĩ đứng dậy bước lên trước hướng Liệt Hỏa thấy thân hình Liệt Hỏa tương đương nàng. Liệt Hỏa lúc này giận dữ nhìn nàng. Nàng tiến đến ôm lấy Liệt Hỏa, thấy vậy Liệt Thanh liền buông tay, Tử Vũ bất ngờ té xuống lảo đảo cả người, Liệt thanh sớm có chuẩn bị liền đỡ lấy bả vai Tử Vũ. Tử Vũ khỏi nhìn cái người được mình ôm kia, thân thể nhắn mà sao nặng ghê.

      Nàng nghi hoặc hướng Liệt Thanh gật đầu :

      -“ Con chiếu cố nàng”.

      Dứt lời nàng ôm lấy Liệt hỏa, cố hết sức ra ngoài. Bị trói trước mặt nhiều người như vậy khó trách Liệt Hỏa giận dữ.

      -“Liệt Thanh, hăc hắc, chúng ta đây …”.

      Trong đại sảnh, tộc trưởng lang tộc còn chưa xong chỉ nghe bịch tiếng, mọi người quay đầu nhìn ra, chỉ thấy Tử Vũ té ngã người Liệt Hỏa, cả hai nằm đất.Tử Vũ cuống quít xin lỗi, thấp giọng lẩm bẩm:

      -“ nhắn như vậy sao lại nặng quá a”.


      CHƯƠNG 4: TẮM UYÊN ƯƠNG

      Tử vũ thấy Liệt hỏa bị mình làm cho té đất mấy bận, thân sạch tinh tươm bây giờ dính đầy bùn đất, nhìn lại mình thấy cũng bị dính dơ nên nàng liền vừa lôi vừa kéo Liệt Hỏa đến con suối nước nóng tối qua nàng tìm được cách đó xa.

      “-Ta Liệt Hỏa, sao nàng lại nặng vậy a?

      Tử Vũ cố gắng dốc hết sức lực gỡ dây trói cho Liệt Hỏa. sợi này biết được làm bằng chất liệu gì mà nàng cắt nàng xé cũng đứt, nàng đành tìm nút thắt để gỡ.

      Liệt Hỏa trả lời Tử Vũ, nhắm mắt lại làm như thấy nàng, chỉ là ngọn lửa càng phát dữ dội hơn. Tử Vũ nhìn lắc đầu, bị nhà ép hôn chắc Liệt Hỏa thích nên mới giận dữ như thế. Bất quá nàng vì lợi ích của mình chịu ủy khuất trước tinh này chút để giữ lại cái mạng cũng sao a.

      -“Liệt Hỏa a, ta …”

      Tử Vũ cũng cần Liệt Hỏa trả lời, bên vừa chuyện mình, bên vừa cởi trói cho Liệt Hỏa. Thấy Liệt Hỏa động đậy nằm đất, nàng liền làm người tốt cởi quần áo Liệt Hỏa, đem Liệt Hỏa xuống suối, ở đây khí mát mẻ tắm là tốt nhất.

      Thấy Liệt Hỏa cứ im lặng, Tử Vũ cẩn thận hỏi:

      -“ Liệt Hỏa nàng phải là chuyện được a?”.

      Nghe vậy, Liệt Hỏa mở mắt, nhìn nàng giận dữ, Tử Vũ thấy vậy cười hắc hắc, nàng quên a, đây là giới làm gì có chuyện quái chuyện được.
      Quần áo người Liệt Hỏa được cởi ra, Tử Vũ liền cũng cởi quần áo của mình, ném lên bờ bên cạnh con suối. quay đầu lại nhìn chỉ thấy Liệt Hỏa mặt mày đỏ lựng, bảy sắc cầu vòng ngừng thay đổi liên tục, hai gò má càng lúc càng đỏ nhìn qua giống như là xấu hổ.

      Tử Vũ ngồi bên cạnh Liệt Hỏa cười aa nhéo hai gò má nàng :

      -“ Nàng xấu hổ sao, đều là nữ nhi cả, nàng xem nàng đáng ”.

      Vừa liền nhịn được lại dùng sức nhéo nhéo hai gò má đỏ ửng của Liệt Hỏa. Nữ này thuần khiết nha, tắm với nàng cũng thẹn thùng.
      Liệt Hỏa nghe Tử Vũ sắc mặt biến đổi, có vẻ sượng sùng, biết làm gì khác hơn là hung hăng trừng mắt nhìn Tử Vũ rồi lại tiếp tục nhắm mắt, chỉ là làn da có màu đỏ hồng làm cho Tử Vũ rất thích thú.

      Ngồi phía sau Liệt Hỏa để Liệt Hỏa dựa vào trong lòng mình, Tử Vũ bên gội đầu cho Liệt Hỏa bên đùa nghịch hai cái lỗ tai khuyển. Nàng chưa từng thấy qua tóc ai lại đẹp như vậy, làm người ta cứ muốn cắn phát. Tử Vũ vừa tắm cho Liệt Hỏa vừa chuyện.

      Liệt Hỏa tựa vào trong lòng Tử Vũ, toàn thân lúc này nhuộm màu phấn hồng, độ nóng so với nước suối còn cao hơn, sắc mặt xanh mét. vậy Tử Vũ còn ngừng vuốt ve hai cái lỗ tai, nàng sờ đến đâu sắc mặt đen đến đó, mặt cùng thân có hai màu sắc khác nhau nhìn thất quỷ dị, đáng tiếc là Tử Vũ lại thấy.

      Tất cả tộc nhân lang lúc này bận nịnh hót với Liệt Thanh nên lúc này ở đây bóng người. Trọng lượng Liệt Hỏa so với thân thể khác biệt, nặng. Tử Vũ thể làm gì khác hơn là lại vừa ôm vừa vác Liệt Hỏa đem đến phòng nghỉ của nàng.

      -“Nặng quá”.
      Bịch tiếng nàng đem Liệt Hỏa ném lên giường, nàng mệt mỏi ngã luôn người Liệt Hỏa đứng dậy nổi, biết Liệt Hỏa bị gì mà đến giờ vẫn thể động đậy, khiến nàng mệt chết được.

      -“Mệt mỏi quá”.

      Vuốt vuốt trán, nàng đêm qua ngủ, lúc này biết mình cần phải gả cho quái tâm trạng liền thả lỏng, nằm luôn người Liệt Hỏa ngủ, cũng thấy ánh mắt muốn giết người của Liệt Hỏa .

      -“Á”, tiếng hét chói tai làm Tử Vũ tỉnh giấc.
      -“Á …á … á”.
      Vài tiếng kêu sợ hãi liên tục vang lên làm Tử Vũ hoàn toàn tỉnh táo nhanh chóng hướng tiếng kêu nhìn qua. Nàng nhìn thấy Huyền Cơ , Liễu cùng ba con lang lúc này đứng trong phòng sắc mặt kinh hoảng. Liễu miệng vẫn còn mở vẫn còn duy trì bộ dáng khi hét. Huyền Cơ tay chỉ vào nàng, ngón tay run run, ba con còn lại sắc mặt bảy sắc cầu vòng ngừng biến đổi liên tục, điểm giống duy nhất của cả bọn đó là ánh mắt ngây ngốc, ngay cả con sói đầu Huyền Cơ cũng trợn mắt há hốc mồm run rẩy, cứng đờ người té xỉu đất, bộ dáng chổng vó hồi lâu thể hồi phục.

      Tử Vũ trừng mắt nhìn lũ hỏi:

      -“ Chuyện gì?”

      Hỏi xong liền xoay đầu nhìn lại.

      Yên tĩnh, trong gian tất cả mọi thứ đều dừng lại.

      Chỉ là Tử Vũ thấy mình nằm dưới người, tóc màu hồng lửa, hai hàng lông mày thẳng đứng, tròng mắt phát hỏa phảng phất có thể thiêu đốt hết thảy mọi thứ, mũi cao thẳng cương trực, đôi môi kiên nghị mạnh mẽ, đẹp như điêu khắc phát ra mùi vị nam tử a.

      Tử Vũ trợn mắt lại nhìn thấy nửa thân cởi trần, ngực săn chắc, quần áo màu đỏ đậm giắt ngang thắt lưng. Da thịt màu đồng, người còn có vài vết thương. Ý nghĩ xoẹt qua trong đầu nàng, đây là nam nhân a, mà chính xác là nam . Nàng nhìn lại mình thấy thân thể đặt giữa hai chân nam tử kia, có quần áo.

      -“Ông trời ơi, ông trời, bộ dáng này là như thế nào?”

      Huyền Cơ hồi phục lại tinh thần trước tiên, nhảy dựng lên chỉ lào Liệt Hỏa hỏi.

      -“A, a, thần tình của ta a …”

      Mấy con lang còn lại cũng hoảng sợ hét chói tai.

      Tử Vũ ngẩng đầu mặt bình tĩnh nhìn Liệt Hỏa , thấy nhìn nàng, kinh hoảng :

      -“ Ngươi là Liệt Hỏa ?”

      Liệt Hỏa nhìn vào mắt Tử Vũ gì, mà nàng hình như cũng cần trả lời, chậm rãi đứng dậy ra ngoài.

      Huyền Cơ bên túm lấy bốn chân chổng vó của con sói , bên lắc mình tránh qua cho nàng ra. Cả bọn đều nhìn nàng, thấy nàng hoàn toàn bình tĩnh, :

      -“Nàng có phải hay bị giựt mình quá mà như vậy a?”

      Huyền Cơ nhìn Liệt Hỏa nhúc nhích giường, rồi lại quay đầu khóe miệng rút gân nhìn bóng lưng Tử Vũ biến mất.

      Liễu mở to mắt nhìn Liệt Hỏa, thấy tràn ngập tức giận, rùng mình :

      -“ Khó a”.

      Đứng ở cửa phòng, năm con nhìn nhau, ba con đồng thanh kêu lên bảo tìm lão đại, Huyền Cơ cùng Liễu cũng xoay người chuẩn bị rời , nghĩ nơi đây nên ở lâu a.

      Chưa bước được bước, thấy Tử Vũ mới vừa rồi còn bình tĩnh đến dọa người, bây giờ hai tay cầm hai thanh đao, mặt xanh mét, giận dữ lao đến.

      -“Ta muốn giết ngươi”.
      thuyt thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      CHƯƠNG 5: NGỦ CÙNG NHAU

      Huyền Cơ cùng Liễu cả kinh, đồng loạt xoay người hướng hai thanh đao của Tử Vũ ngăn lại.

      “- nên a, có gì từ từ ”.

      Người kia là cái kho tiền, thể giết, nữa đời sau bọn họ đều phải trông cậy vào đó a.

      Tử Vũ vẫn mặc kệ xông lên.

      -“Ta chém chết ngươi”

      Huyền Cơ cùng Liễu ngăn được Tử Vũ. Nàng đem hai thanh đao múa loạn , tiếng đao xé gió ngăn cả lực.

      Tử Vũ hô lên hướng Huyền Cơ che ở phía trước chém xuống, Huyền Cơ theo thói quen tránh ra, Tử Vũ thấy Liệt Hỏa nằm giường, nàng giận dữ đem hai thanh đao hướng chém xuống.

      -“Thần tình của ta a”.

      Huyền Cơ cùng Liễu đồng thanh hét lên kinh hãi, chạy đến ngăn nàng.

      Liệt Hỏa nằm giường thân thể trần trụi vốn thể động đậy, nhưng trong nháy mắt ngoe ngẩy ngón tay thấy có thể hoạt động, mắt liền sáng, thấy Tử Vũ chém tới, năm ngón tay rất nhanh xoay qua hướng giường phát ra chưởng, trong nháy mắt phóng lên bay qua đầu Tử Vũ rơi xuống phía sau ba người kia.

      -“A, nóng quá, nóng quá”.

      Huyền Cơ thấy Liệt Hỏa từ đầu nhảy đến, cũng ngăn Tử Vũ nữa, lắc mình lao nhanh đến góc tường, ngừng dùng tay quạt quạt đầu muốn xua khí nóng, vẻ mặt u ám.

      Tử Vũ thấy Liệt Hỏa phóng qua đầu, càng thêm giận dữ, cầm đao dùng hết sức lực hướng Liệt Hỏa chém tới.

      Liệt Hỏa chặn đao, cũng đánh trả, bên lắc mình tránh, giận dữ hét:

      -“Ngươi rốt cuộc chừng nào mới để ta yên hả?

      Liệt Hỏa mở miệng thôi, mở miệng thanh phát ra trầm trầm nam tính pha chút gắt gỏng, làm cho Tử Vũ càng cáu lên, hung hăng tiếp tục tấn công hét: "Ngươi là đồ lưu manh”.

      -“Ta lưu manh? Ngươi mới là lưu manh, ai cho ngươi tắm ta hả?”

      Liệt Hỏa nghe xong lập tức giận thêm, đâu muốn nữ nhân này tắm cho , đem xem hết vậy còn sờ soạng người , giờ còn là lưu manh. Nghĩ vậy liền giận dữ hướng Tử Vũ đánh ra quyền.

      -“Ngươi cái gì?”

      Tử Vũ hét to tiếng, nàng có lòng tốt giúp người ta tắm rửa là nàng sai sao? Tử Vũ quay đầu tránh quyền của Liệt Hỏa, phát huy ba trăm phần trăm sức lực hướng Liệt Hỏa đánh hai đấm, gào lên:

      -“ Ai kêu ngươi ngươi là nam nhân”.

      Liệt Hỏa hừ lạnh, tránh hai đấm của Tử Vũ cũng hét lên:

      -“ Ta nếu có thể chuyện, ta để ngươi chiếm tiện nghi ta sao?”

      Huyền Cơ cùng Liễu đứng bên cạnh khuyên nhủ cùng quan sát, đều đồng thời gật gật đầu thấp giọng : “ Ô”

      Tử Vũ phát cuồng lưu tình hướng Liệt Hỏa rống lên:

      -“ Ta chiếm tiện nghi ngươi? Ngươi là nam nhân có cái gì đẹp mà nhìn, ta là 1 nữ tử bị ngươi xem hết, xem rốt cuộc ai chiếm tiện nghi ai hả?

      Huyền Cơ cùng Liễu nghe xong liền phát ra tiếng “ Ô”, nữa, hai tiếng ô phát ra làm cho Tử Vũ cùng Liệt Hỏa lửa giận thêm ngút trời.

      -“ Cũng phải ta muốn xem ngươi”.

      Liệt Hỏa sắc mặt đỏ bừng biết có phải là do xấu hổ hay ?

      Tử Vũ cũng gào lên.

      -“Ngươi nghĩ là ta muốn cho ngươi xem sao?”

      Thoáng chốc trong giây lát, sấm sét va phải lửa địa cầu, chỉ thấy trong phòng quyền phong cùng đao phong bay loạn xạ, Tử Vũ cố sức đánh tới, ánh mắt hận thể đem Liệt Hỏa chém thành tám khúc. Mà Liệt Hỏa cũng càng càng giận cần biết người trước mặt là nam nhân hay nữ nhân, là người hay , năm ngón tay nhất thời biến hóa, móng vuốt giương ra hướng Tử Vũ chộp tới.

      Phanh tiếng Liệt Hỏa tay bắt đao, tay xoẹt ngang xe gió hướng đánh Tử Vũ.

      tốt, Huyền Cơ cùng Liễu đứng ở góc phòng thầm kêu ổn liền vọt tới giúp Tử Vũ. hóa a, thuật này tinh ở giới ai cũng có thể làm được nhưng Tử Vũ lại là người, cái gì là biến hóa, trảo này mà chộp tới, chết mới lạ.

      Phanh, Phanh, Phanh, ba tiếng va chạm liên tục vang lên, Huyền Cơ cùng Liễu chấn động lui lại, tay túm được Tử Vũ đẩy mạnh ra ngoài. Liệt Hỏa thấy Huyền Cơ cùng Liễu ra tay giúp Tử Vũ trong mắt liền rực lửa, cũng quên hai người này, lúc trước thấy là nữ nhân liền sáng mắt muốn kết hôn với , hai lời, mi mắt nhướng lên hướng hai người kia đánh tới, nam nhân nào dám cưới , giết.

      Tử Vũ được Huyền Cơ đẩy mạnh ra phía sau, đầu đụng vào tường, đau đớn ngất trời, lửa giận liền tan bớt, vuốt vuốt cái ót, mắt rưng rưng, dựa vào tường ngồi xuống quan sát ba tinh kia.

      Ba kia thân thể như chớp lao vào nhau thấy bóng dáng, nhìn ra cửa thấy Liệt Thanh đứng cùng Tộc trưởng lang tộc quan sát ba đánh nhau. Liệt Thanh mỉm cười nhìn Tử Vũ, Tộc trưởng lang tộc mặt mày nhăn nhó cũng nhìn nàng, phía sau y có vài con khóe miệng giựt giựt nhìn nàng. Nàng kêu lên tiếng, thân thể nóng lên. Trời ạ, vừa rồi do phẫn nộ nàng giữ miệng ra hết rồi, bây giờ còn mặt mũi a.

      Phanh phanh hai tiếng lớn, Tử Vũ nhìn thấy Huyền Cơ cùng Liễu bị đánh bay ra ngoài, Liệt Hỏa hai mắt giận dữ vung móng vuốt lên đuổi theo.

      Huyền Cơ mắt thấy móng vuốt của Liệt Hỏa giơ trước mặt mình khỏi sợ hãi kêu cứu.

      -“Lão ba, cứu mạng a”.

      Bỗng, ào cái, tiếng nước chảy vang lên. Tử Vũ trợn mắt há hốc mồm nhìn Liệt Hỏa, cả người ướt nhẹp. Phía sau , Liệt Thanh bình tĩnh xách thùng nước.

      Tĩnh lặng, chỉ còn thanh nước mình Liệt Hỏa, giọt lại giọt nghe rất êm tai.

      Lửa giận mất hết, sát khí cũng hết, chẳng lẽ nước lạnh có thể dập lửa? (đương nhiên rùi)

      Liệt Hỏa cứng ngắc lắc lắc đầu, bọt nước văng tung tóe, Mặc dù nhìn rất tuấn tú, nhưng Tử Vũ vừa nhìn thấy liền nghĩ giống cẩu, động tác này giống cẩu a.

      -“Mặc quần áo vào cho ta”.

      Liệt Thanh ho khan nhàn nhạt .

      Liệt Hỏa vừa nghe nhìn Huyền Cơ hừ lạnh, tay vung lên, móng vuốt liền biến trở lại thành bàn tay người, xoay lại ra ngoài, thân thể trần trụi trong nháy mắt biến mất. là nước lạnh có thể hạ hỏa nha.

      -“Tử Vũ, lại đây, chúng ta vào đại sảnh chuyện, con có thắc mắc gì thúc thúc hết”.

      Liệt Thanh hướng Tử Vũ cười xin lỗi, kéo nàng hướng đại sảnh, phía sau Tộc trưởng lang tộc cùng Huyền Cơ, đám người nhìn nhau hiếu kỳ đuổi theo.

      -“Liệt Hỏa nhà ta thân là nam tử, chỉ là khi sinh ra mẫu thân bị tấn công, trong bụng bị chấn động, lực bị tổn thất hơn phân nữa, khi sinh cơ hồ biến hóa được, ta phải cùng với rất nhiều bằng hữu truyền lực, mới có thể làm cho biến hóa rồi trưởng thành.Thế nhưng mọi chuyện vẫn giải quyết xong được.”

      xong Liệt Thanh nhìn Tử Vũ thở dài hơi.

      Tộc trưởng lang tộc nghe Liệt Thanh như vậy nhíu mày hỏi:
      -“Là quái nào mà mạnh vậy? Có thể xuyên qua bụng mẹ hạ lực vào thai nhi?”

      Mặc dù tham tiền, nhưng Tộc trưởng lang tộc cũng có chút kiến thức, câu liền hỏi ra trọng tâm của vấn đề.

      Trong mắt Liệt Thanh ra tia hối hận lẩm bẩm :

      -“Đây là lỗi của ta”.

      Xong dừng chút liền gật đầu tiếp:

      -“Đúng là đối phương rất mạnh, lấy dương thể hại Hỏa nhi, nhiều năm như vậy ta chỉ có thể đem thuật này ép xuống tháng biến hóa ba lần, cứ cách mười ngày lại xảy ra biến hóa lần, thể trừ tận gốc. Lần này đường gặp ngay lúc biến nữ nhi, con ta tính tình mạnh mẽ, ta còn cách nào khác hơn là hạ dược mang đến đây. Tử Vũ, ta cam đoan con ta là nam nhân rất bình thường, còn chuyện kia ta cố gắng tìm mọi cách để trị tận gốc, nhất định ta trị khỏi cho Hỏa nhi”.

      Tử Vũ rất phẫn nộ, nghe xong liền nghiêm mặt im lặng, nàng biết Liệt Hỏa phải cố ý, nhưng tấm thân trong sạch của nàng như vậy liền tự nhiên rất hào phóng đưa xem, lại còn mặc quần áo ôm nhau ngủ ( vô lý, vậy là hai chị ý mặc đồ từ suối vào a). Nàng đây phải phẫn nộ mà là xấu hổ quá hóa giận. Nàng ngẩng đầu định với Liệt Thanh , vừa mở miệng lời còn chưa ra thấy Liệt Hỏa lo lắng chầm chậm bước vào.

      Mặc quần áo màu đỏ, vóc người thon dài, tuấn mỹ, ngũ quan nét, tóc đỏ hồng làm cho cả người sáng bừng lên như ánh mặt trời. Tử Vũ thấy liền đem lời định nuốt xuống, lại tức giận, thèm nhìn quay đầu sang hướng khác. Lại Liệt Hỏa , vào bước lại ngồi bên cạnh Liệt Thanh, cũng hừ lạnh iếng nhìn lên nóc nhà.

      Liệt Thanh nhíu mày gọi: “Liệt Hỏa …”

      -“Ai nha nha, Liệt Thanh a, chuyện , đây là hai tiểu tình nhân giận dỗi ấy mà. Này, nhìn xem, ngủ cũng ngủ với nhau rồi, vậy chuyện cưới xin chúng ta cứ tiến hành làm như định ”.

      Tộc trưởng lang tộc còn chưa dứt lời, Tử Vũ cùng Liệt Hỏa cùng đồng thanh nhảy dựng lên giận dữ hét:

      -“Ai ngủ với ”.

      -“ Ai ngủ với nàng ấy”.

      CHƯƠNG 6: BÁN ĐỨNG


      Huyền Cơ cùng cả đám người đồng thanh đáp:

      -“Ngươi cho chúng ta là người mù ”.

      -“Đó là, đó là …”.

      Tử Vũ mặt đỏ như hoa đào, biết đáp lại như thế nào.

      Tộc trưởng lang tộc phất phất tay:

      -“Ngượng ngùng gì nữa, dù sao các ngươi cũng sắp cưới, các ngươi muốn thế nào như thế ấy a, chúng ta là người lớn cũng coi trong việc đó, ta rất vừa ý Liệt Hỏa nên chúng ta đừng chậm trễ nữa. Việc này coi như định, Tử Vũ từ bây giờ trở xem như là người nhà của các ngươi”.

      Liễu ngoan ngoãn ngồi phía sau, lời nào tiến lên bắt Tử Vũ muốn phản bác hướng Liệt Hỏa ném tới, Tử Vũ phải là đối thủ của Liễu nên chưa kịp phản ứng bị ném tới bên người Liệt Hỏa. Liệt Hỏa thấy thế định tránh ra, Liệt Thanh bên cạnh vẻ mặt nhu hòa tươi cười như tia chớp chế trụ Liệt Hỏa. Liệt Hỏa thể động đậy, đành nhìn Tử Vũ bay vào ôm trong lòng mình.

      -“Nhìn xem , tình cảm hai đứa tốt a”.

      Tộc trưởng lang tộc trong mắt đều là ý cười.

      Liệt Thanh ngăn Liệt Hỏa, nhìn Tộc trưởng lang tộc tươi cười:

      -“Tốt, từ hôm nay trở , Tử Vũ là thê tử của con ta, là con dâu của Liệt gia ta”.

      Tử Vũ luống cuống tay chân giãy giụa tránh khỏi người Liệt Hỏa, thấy Tộc trưởng lang tộc như vậy liến bán nàng , định mở miệng phản bác liền thấy ánh mắt hung ác uy hiếp của Tộc trưởng lang tộc, nàng liền như quả bóng xì hơi, quên, nàng vốn là tới để gả cưới, hơn nữa nơi này là giới, nàng quyền thế chỉ có thể vâng lời, nàng cam lòng.

      đêm chuyện, đương nhiên là trừ nàng cùng Liệt Hỏa, tất cả mọi người đề sung sướng, vui vẻ, hài lòng. Liệt gia biếu ba xe lớn tiền lễ, cả nhà Tộc trưởng lang tộc nhìn tiền mà chảy nước miếng, thể mở mắt, nhìn họ nhào vào xe tiền với ánh mắt sáng lấp lánh nàng mới hiểu như thế nào là lang tính a.

      Trời sáng Liệt Thanh liền cáo từ, còn chuyện cần làm phải sớm quay về. Tộc trưởng lang tộc vất vả mới kiếm được món tiền lớn, cũng muốn Liệt Thanh nhìn ra Tử Vũ là giả mạo, câu cũng giữ lại, hai lời trực tiếp tiễn khách.

      -“Ha ha, Liệt Thanh a, Tử Vũ thân thể yếu nhược, đến bây giờ vẫn chưa thể biến hóa, thể đánh nhau, huynh hãy chiếu cố nó giúp ta”.

      Đưa Liệt Thanh ra cửa, Tộc trưởng lang tộc muốn hàng bán nhanh chóng bị trả về, ra vấn đề của Tử Vũ. Thấy từ tối qua đến giờ thấy hai người Tử Vũ cùng Liệt Hỏa cứ đấu đá lẫn nhau khỏi lo lắng. Nếu Liệt Hỏa bị chọc giận, giơ móng vuốt cho Tử Vũ trảo phải là mọi chuyện công cốc sao, vì để sau này xảy ra chuyện ngoài ý muốn Tộc trưởng lang tộc liền hơi.

      Liệt Hỏa nghe Tộc trưởng lang tộc Tử Vũ như vậy, khinh bỉ nhìn nàng, thấp giọng :

      -“Heo”.

      Ngay cả biến hình cũng được, còn dám đấu với , biết tự lượng sức.

      Tử Vũ hung hăng trừng lại Liệt Hỏa, xoay người hướng Liệt Thanh vẻ mặt ủy khuất:“Ba ba, Liệt Hỏa ăn hiếp con”. Liệt Thanh trừng mắt tát cái vào sau ót Liệt Hỏa, tức giận:

      -“ nam nhân tính toán với thê tử của mình, còn ra thể thống gì nữa”.

      Liệt Hỏa lắc mình tránh cái tát, nhưng vẫn bị kình phong xoẹt qua lỗ tai. căm tức nhìn Tử Vũ, hôm qua vẫn còn hung hăng đánh , bây giờ chuyện như hoa lê khóc trong mưa, thể hiểu nổi.

      Liệt Thanh đánh Liệt Hỏa chưởng xong lại quay đầu nhìn Tử Vũ, sắc mặt thương vuốt tóc nàng: “Liệt Hỏa tánh tình lỗ mãng, nếu sau này nó ăn hiếp con, ba ba đánh nó”.

      Tử Vũ chậm chậm giả bộ lau nước mắt, bộ dáng đáng thương bên :“Tử Vũ nghe lời ba ba”. bên trừng mắt khinh bỉ nhìn Liệt Hỏa. tinh kia, đừng thấy ta chưa được 18 tuổi coi thường, ta đây kinh nghiệm đầy mình, ta đánh lại ngươi, ta liền tìm người khác đấu với ngươi, xem có đánh chết ngươi ?

      Liệt Hỏa thấy Tử Vũ vừa khinh bỉ vừa đắc ý nhìn liền giận dữ trừng lại nàng rồi chạy .

      Huyền Cơ cùng Liễu nhìn nhau thán phục nữ tử trước mặt, thông minh a, nhanh như vậy tìm được bùa hộ thân.

      -“Bảo trọng, chúng ta sau này hãy thường xuyên liên lạc”.

      Đứng trước cửa nhà Tộc trưởng lang tộc cùng đám lang tươi cười vẫy vẫy tay, Tử Vũ cũng có tình cảm sâu đậm gì với họ, khóc lóc chia tay gì đó nàng làm được, vì vậy dứt khoát xoay người rời , nàng muốn nhìn thêm những ánh mắt giả tạo kia.

      -“Tử Vũ tiểu thư, người đừng thương tâm, sau này có cơ hội về lại thăm nhà”. nam tử trung niên dáng người nho nhã bước tới cùng nàng, nhu hòa nhìn nàng cười .

      Thương tâm? Như thế nào nhìn ra nàng thương tâm, nàng thương tâm hồi nào? Nhưng bất quá, nàng cũng thương tâm, phải thương tâm vì chia tay đám lang kia mà thương tâm vì lo lắng cho tương lai của nàng, biết như thế nào?

      Nàng cố áp chế bi thương trong lòng, im lặng .

      -“Tử Vũ, đừng thương tâm, sau này nhà của Hỏa nhi chính là nhà của con”. Liệt Thanh đuổi theo vuốt vuốt tóc nàng ôn nhu .

      Nàng nhìn Liệt Thanh, thấy ông vốn là người nhân hậu, ôn hòa từ ái nhìn nàng, ánh mắt thương kia tuyệt đối thể là giả, nàng khỏi có chút xúc động, nàng lâu rồi được ai đối xử chân thành như thế, lúc này lại cảm nhận được tình cảm ấm áp thương của người cha đối với con, nàng vui sướng gật đầu:

      -”Dạ”.

      -“Lên ngựa”. Liệt Thanh vỗ vai Tử Vũ, bên quay người leo lên lưng con ngựa trắng, bên phất tay hướng lang tộc vẫy vẫy, sau liền vỗ đầu ngựa chạy .

      Tử Vũ thấy trước mặt nàng là con hồng mã, vừa xinh đẹp vừa diễm lệ, nhìn nàng, ánh mắt thiện ý như cười, nàng vỗ vỗ đầu ngựa, thấp giọng dụ dỗ:” Ta nhờ ngươi chiếu cố ta a”. xong nàng ôm cổ ngựa leo lên, thấy có yên ngựa, thấy roi cũng thấy dây cương, biết cưỡi sao đây.

      Ba người khác đứng đằng sau nhìn Tử Vũ ai lên tiếng, Liệt Hỏa thấy bộ dạng ngốc ngếch của nàng nghĩ cưỡi ngựa cũng biết còn dám đánh với , đúng là đầu óc có vấn đề.

      Nằm bò lưng ngựa, Tử Vũ nắm chặt lông ngựa, huých huých bảo có thể rồi, ngựa vẫn đứng yên, Tử Vũ nhíu mi nàng chưa từng cưỡi ngựa nhưng nhớ làm động tác như vậy ngựa , nhưng cho dù nàng làm gì con ngựa vẫn nhúc nhích, đánh đánh vẫn , tăng lực đánh mạnh vẫn .

      Tử Vũ thấy Liệt Hỏa nhìn mình bằng ánh mắt khinh bỉ cũng thèm để ý tiếp tục giật giật, vẫn , nàng động động người, tay nắm lông ngựa, tay hướng mông ngựa vỗ vỗ, vẫn , sao vậy trời, rốt cuộc là như thế nào mới a?

      Liệt Hỏa chịu hết nổi rống lên: “Ngươi rốt cuộc có hay ?”
      Tử Vũ bị Liệt Hỏa nhìn đến phát sốt, ngồi ngay ngắn đánh phát, ngựa vẫn .

      -“Ngu ngốc, nhìn ta”. Liệt Hỏa nhìn lên trời trắng mắt khinh bỉ nàng, sau đó đánh vào đầu con ngựa màu đen của , chỉ thấy lóe lên cái con ngựa phi như bay về phía trước.

      Tử Vũ cười cười ngượng nghịu nhìn ba khuyển còn đứng đợi :”Mời, mời”. bên hướng đầu ngựa đánh phát, ba khuyển thấy vậy khỏi cười ra tiếng hướng phía trước chạy . Tử Vũ thấy mấy ba , vỗ vỗ đầu ngựa thầm:” Huynh đệ, ngươi nhất định phải chậm a, hãy chậm chút, ta là lần đầu tiên cưỡi ngựa.”

      Vút cái, chỉ thấy ngựa hồng tung bốn vó, như thanh lợi kiếm nhanh như chớp phóng , nhìn uqa chỉ thấy ánh chớp màu hồng lóe lên tựa như sao băng đuổi nguyệt. Mà lưng nó, Tử Vũ kịp phòng bị, ngờ tốc độ ngựa ở giới lại nhanh thế, chưa kịp sợ hãi theo quán tính rơi từ lưng ngựa xuống, lăn mấy vòng, kịp kêu lên thấy ánh hồng biến mất vô tung vô ảnh.
      thuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :