1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Liêu Vương Phi - Ân Tầm

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      LIÊU VƯƠNG PHI

      [​IMG]
      ► Tác giả: Ân Tầm

      ► Tên gốc: Liêu vương dược nữ vương phi

      ► Thể loại: Ngôn tình cổ đại, cường thủ hào đoạt, sủng, HE

      ► Tình trạng sáng tác: Hoàn

      ► Độ dài: 16 quyển, 259 chương

      ► Nguồn raw: http://www.hongshu.com/

      ► Editor: trollingkyu (Hết quyển 4), Liệt Hỏa Các (Phần còn lại)

      ► Beta: Liệt Hỏa Các

      ► Poster: Mạc Y Phi
      ► Văn án:

      là Đông Lâm Vương Da Luật Ngạn Thác của nước Khiết Đan, dưới người nhưng vạn người.

      Chinh chiến sa trường, được gọi là “Chiến thần”! Công phá thành trì của nước Bột Hải chỉ trong nháy mắt.

      Thoáng nhìn thấy tuyệt thế giai nhân Tần Lạc Y. ngang nhiên bá đạo, ngần ngại dùng mọi thủ đoạn để giữ nàng lại bên người.

      Nàng dùng y thuật của mình mới có thể đẩy vào chỗ chết.

      Nhưng cha nuôi lại trở thành tù binh, còn vị hôn phu trở thành con tin để uy hiếp nàng. điên cuồng khiến cho người khác hận!

      Thậm chí là chút kiêng dè thăm dò tâm tư của nàng, cuồng ngạo tà ác của lại khiến nàng đau khổ muốn chết.

      Nhưng trong vô tình, trái tim lại lạc lối…

    2. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Tiết tử
      Nước Bột Hải, ban đầu được gọi là “Chấn quốc”, năm 705 quy thuận triều đình nhà Đường. Mùa đông năm 925, nước Bột Hải đà thất thủ, Da Luật A Bảo Cơ ở phía nam bình định phía đông, sau khi chinh phạt Thất Vi ở phía bắc và giành được thắng lợi trước quân Hề ở phía tây liền hạ chiếu tiến công Bột Hải, đích thân điều Đông Lâm Vương Da Luật Ngạn Thác làm chủ tướng xuất chinh, đem binh lính trực tiếp tiến vào uy hiếp thủ phủ nước Bột Hải – thành Hốt Hãn. Trong phút chốc, thành Hốt Hãn báo động cả bốn phía, chỗ nào gót sắt bước qua đều trở nên hoang vu, phần đông các tướng sĩ nắm quyền của Bột Hải đều bị bắt được.
      Nhà lao ở kinh đô.
      Tang Trọng Dương bị trói chặt, thân thể thon dài đầy vết thương, máu chảy đầm đìa, gương mặt khôi ngô tuấn tú vì lâu ngày bị giam mà càng thêm tái nhợt, khóe miệng cũng hơi đọng vết máu. Tần Lạc Y chút sức lực quỳ mặt đất, bên cạnh còn có thuốc nước vừa vụng trộm mà lấy được, gương mặt tuyệt mỹ chảy đầy nước mắt.
      “Vương thượng, cầu xin ngươi, đừng tra tấn Tang đại ca!” Nước mắt vạch gương mặt đẹp đẽ của nàng tựa như thạch .
      “Lạc Y, cần cầu xin tên cẩu Khiết Đan này! Da Luật Ngạn Thác, ngươi có bản lĩnh giết ta !” Tang Trọng Dương mắt đỏ ngầu, nghiến răng nghiến lợi nhìn Đông Lâm Vương đứng bên cạnh. Da Luật Ngạn Thác lạnh lùng giương môi, cười cách tàn nhẫn, nhìn Tang Trọng Dương vốn la to, cúi người vươn tay nâng Tần Lạc Y dậy.
      “Y nhi, bản vương từng , bản vương phải là muốn giết gã này, nàng muốn bản vương thả , quả rất dễ …” cố ý ngừng lại, thèm nhắc lại, đôi mắt tàn nhẫn nhìn chằm chằm nữ tử quỳ gối ở trước mặt. Người con quật cường này, thế nhưng vì nam nhân như vậy mà hao tổn tinh thần, quả thực rất đáng giận! Trong mắt Tần Lạc Y dâng lên tia hy vọng, nàng đành lòng nhìn Tang đại ca, cũng chính là vị hôn phu của mình bị thương tổn.
      “Ngươi… Ngươi ?” Nàng sợ hãi hỏi Đông Lâm Vương. Đúng vậy, nàng sợ , nàng sợ cường thế của , càng sợ tàn nhẫn của , có chuyện gì là làm được. Con ngươi tối tăm của Da Luật Ngạn Thác càng thêm tràn ngập lửa giận. dùng lực, đem thân hình mềm mại của Tần Lạc Y dính sát vào chính mình, nở nụ cười đứng đắn:
      “Chỉ cần nàng ở bên, bản vương thả vô điều kiện!” Tần Lạc Y chóng mặt, nàng nghĩ tới việc có thể đưa ra điều kiện quá đáng như vậy.
      “Da Luật Ngạn Thác… ngươi có ngày bị đâm ngàn nhát! Ngươi chết được tử tế…”Tang Trọng Dương nổi điên, dường như dùng sức giãy cả xiềng xích mà hô to, vết thương người ngừng chảy ra máu tươi.
      “Tang đại ca…” Tần Lạc Y thấy bộ dáng của , lập tức chạy đến trước mặt , ngăn cản giãy dụa. Da Luật Ngạn Thác thấy Tần Lạc Y quan tâm Tang Trọng Dương như vậy, lửa giận thiêu đốt trong mắt, vẻ mặt thô bạo, tay kéo Tần Lạc Y ra, tay vung roi ngựa, hung hăng quật Tang Trọng Dương.
      “Đừng… vương thượng, xin đừng đánh huynh ấy nữa, cầu xin ngươi, ngươi muốn ta làm cái gì ta đều làm… cầu xin ngươi…” Tần Lạc Y nắm chặt cánh tay Da Luật Ngạn Thác mà khóc lớn cầu xin.
      “Lạc Y…” Tang Trọng Dương khốn khổ kêu tên Tần Lạc Y. Da Luật Ngạn Thác hung hăng cầm roi ngựa tay ném xuống đất, quay người ngồi lên chiếc ghế gỗ tinh xảo:
      “Vậy nàng hẳn là biết chính mình phải làm như thế nào?”
      “Lạc Y, được…” Tang Trọng Dương vô lực giãy dụa . Tần Lạc Y nén nước mắt, nàng nhìn toàn thân Tang Trọng Dương vốn trọng thương, từng bước về phía Da Luật Ngạn Thác. Đôi mắt nàng đầy bất lực, sau liền nhắm hai mắt lại, gật gật đầu, từng giọt nước mắt rơi mặt đất. Tay thu lại nhanh, đem thân hình mềm mại dựa vào trong lòng mình, con ngươi đen thâm trầm trở nên sâu thẳm, bên tai nàng:
      “Chỉ cần nàng ngoan ngoãn , bản vương gây khó dễ cho Tang đại ca của nàng!”
      Tần Lạc Y lảo đảo, vô lực nhìn gã nam nhân như ác ma này.
      “Lạc Y, muội cần lo cho huynh… Da Luật Ngạn Thác, đồ cầm thú! Ngươi làm khó Lạc Y mà dám tự nhận mình là hảo hán!” Tang Trọng Dương hận thể tự mình lập tức cởi bỏ xiềng xích, khi thấy Tần Lạc Y bị ép buộc lấy lòng Da Luật Ngạn Thác, hận thể lập tức giết . Đây quả thực là sỉ nhục rất lớn.
      “Bản vương chưa từng thừa nhận mình là hùng hảo hán cái gì hết! Bản vương muốn vị hôn thê của ngươi!”
      Da Luật Ngạn Thác cười ha hả, lập tức ngồi ôm lấy Tần Lạc Y chặt, ra khỏi nhà lao.
      “Lạc Y… Da Luật Ngạn Thác, đồ súc sinh, ngươi chết tử tế được… Lạc Y…” Tang Trọng Dương điên cuồng gào thét, trong lòng nóng như lửa đốt.
      “Tang đại ca…” thanh của Tần Lạc Y càng ngày càng xa

      *Chú thích: Vương quốc Bột Hải (698 – 926), được lập ra bởi Đại Tộ Vinh từ sau khi nhà nước Cao Câu Ly sụp đổ. Phạm vi lãnh thổ của quốc gia này tương ứng với phần lãnh thổ của nước Đông Phù Dư (ngày nay là hai tỉnh Cát Lâm, Liêu Ninh của Trung Quốc) và phần vùng Viễn Đông của Nga. (nguồn: Wikipedia)


      Quyển 1
      Chương 1: Tuyệt Sắc Giai Nhân

      Editor: Trollingkyu


      Tuyệt đại hữu giai nhân
      U cư tại cốc
      Vô luận khứ dữ vãng
      Câu thị mộng trung nhân

      (Hai câu đầu trích trong bài Giai nhân - 佳人 được sáng tác năm 759 của Đỗ Phủ)


      Dịch nghĩa:

      Có người con đẹp tuyệt trần, sống thầm trong núi non vắng vẻ.

      Bất kể quá khứ qua , đều là người trong mộng.



      Sau giờ ngọ (1), sơn cốc bởi vì có khói lửa chiến tranh mà tĩnh mịch khác thường, ánh mặt trời chiếu nhè , bầu trời trong vắt, thỉnh thoảng có tiếng kêu của những chú chim lâu ngày gặp mặt vang vọng toàn bộ sơn cốc, khiến cho những người vừa trải qua cuộc chiến lòng cảm thấy được an ủi phần nào.



      (1): khoảng từ 11h đến 13h


      “Tiểu thư, chúng ta nghỉ chút , em nổi nữa rồi!” Nha hoàn Sơ Tuyết nhăn mặt, chun mũi với Tần Lạc Y ở phía trước. Vừa dứt lời, nàng liền ngồi xuống ngay bên cạnh, điều chỉnh giỏ thuốc sau lưng lại chút, tay gõ vào hai cái chân mỏi mệt.



      Tần Lạc Y quay đầu lại, làn da trơn bóng có thể nhìn mồ hôi. Chủ tớ hai người tìm kiếm củ mài trong sơn cốc thời gian rồi.



      Nàng nhàng lau mồ hôi, nhìn Sơ Tuyết, mỉm cười oán trách : “Sơ Tuyết, em lại bắt đầu lười biếng nữa rồi!”



      “Tiểu thư… người ta rất mệt mỏi mà” Sơ Tuyết làm nũng, hẳn là suy nghĩ làm sao để có thể được nghỉ ngơi.


      “Sơ Tuyết, chúng ta phải nắm bắt thời gian, nhanh đem thảo dược đến quân doanh, nếu bệnh của cha nuôi thêm nghiêm trọng !” Lời của Tần Lạc Y mang theo chút u sầu.


      Tuy vậy, sầu muộn cũng thể che đậy dung nhan tuyệt mỹ của Tần Lạc Y. Y phục màu trắng theo những cánh hoa mẫu đơn khẽ nhúc nhích trong gió, chiếc eo thon nhắn, cổ tay giắt lụa mỏng, trong mắt dậy lên những cơn sóng ưu phiền.



      Bởi vì xảy ra chiến tranh, toàn bộ thành Hốt Hãn đều bị bao phủ bởi khói thuốc súng, trong thành dân chúng nếu bỏ trốn cũng bỏ mạng, càng nhắc đến chuyện buôn bán, các hiệu thuốc lớn đường đều đóng cửa.



      Tần Lạc Y vốn là người Giang Nam, lúc còn vì chiến tranh mà mất cha mẹ. em kết nghĩa của phụ thân nàng, cũng chính là Đại tướng quân trấn giữ nước Bột Hải Tang Tấn nhận Tần Lạc Y làm con nuôi. Nàng vốn có tư chất thông minh, trí tuệ, đọc thuộc vạn cuốn sách y học, am hiểu sâu sắc đặc tính của các loại thảo dược, nên sớm đem niềm thích thu thập dược liệu tạo thành thói quen, hằng năm thường xuyên dùng thảo dược trị bệnh khó chữa của cha nuôi ở sa trường.


      “Hừ! Đều tại đám cẩu Khiết Đan kia! Lần này lão gia và thiếu gia nhất định ở chiến trường giết chúng còn mảnh giáp!” Sơ Tuyết nhớ đến khoảng thời gian gần tháng chinh chiến vừa qua, đeo giỏ thuốc lên lưng, căm giận đứng lên .



      Thần sắc Tần Lạc Y bỗng chốc tối sầm, đôi mắt càng thêm lo lắng. Nàng làm sao mà muốn nghe tin thắng trận báo đến, nhưng xem tình thế trước mắt, đối với Khiết Đan, nước Bột Hải rơi vào tình cảnh “thế tại tất hành” (2).



      (2) “thế tại tất hành”: rơi vào thế bị động, thể thoát ra được



      Theo như Tang đại ca , lần này chủ tướng xuất chinh là Khiết Đan Đông

      Lâm Vương Da Luật Ngạn Thác. Mọi người đều biết người này vốn tài giỏi sa trường, thủ đoạn cứng rắn mạnh mẽ. Trong thời gian ngắn, Khiết Đan có thể bình định được nam bắc, dễ thấy Da Luật Ngạn Thác có tài chinh chiến thần tốc, cho nên nước Bột Hải có thể tránh được kiếp nạn này hay đúng là khó liệu. tại nàng chỉ cầu xin ông trời có thể để cho cha nuôi và Tang đại ca bình an trở về.


      “Tiểu thư, lão gia nhất định thắng trận trở về, phải ?” Sơ Tuyết rất thông minh, lúc nhìn thấy vẻ mặt của tiểu thư cũng miễn cưỡng có chút lo lắng.


      “Nhất định là như vậy, Sơ Tuyết, chúng ta phải tin tưởng họ, phải sao?” Tần Lạc Y thầm thở dài hơi, hẳn là có lòng tin đối với cha nuôi và Tang đại ca. Dù sao cha nuôi cũng là tướng quân đức cao vọng trọng của triều đình, nhiều năm trải qua chinh chiến sa trường, chưa bao giờ đến thất bại, mà Tang đại ca cũng kế thừa dũng mãnh của cha nuôi, được hoàng đế hết lời khen ngợi.



      Khuôn mặt nhắn thanh tú của Sơ Tuyết lập tức nở nụ cười. Nàng dùng sức gật đầu : “Vâng, em tin tưởng lão gia và thiếu gia!”


      Hết chương 1
      SiAm, Chris1012 thích bài này.

    3. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62





      ♥ Quyển 1 ♥

      Chương 2: Tang Tấn bị bắt



      Editor: Trollingkyu



      Quân doanh Bột Hải.



      Nơi doanh trại đóng quân, gió thổi cuốn theo cát bụi như con thoi ngừng qua lại. Trong gió tựa hồ có thể ngửi được mùi máu tươi nồng nặc, cờ chiến của nước Bột Hải ngã cong vẹo về bên, sa trường rải đầy thi thể binh lính. Dễ nhận ra trận chém giết vừa kết thúc ở nơi này.



      “Da Luật Ngạn Thác… tên cẩu tặc này, ngươi có bản lĩnh hãy giết lão phu!” Tang Tấn bị trói chặt vào cột, miệng vết thương người ngừng rỉ máu tươi, mắt đỏ ngầu, khàn giọng hô to trước mặt Đông Lâm Vương Da Luật Ngạn Thác.



      “Vương thượng, lão già này thực quá làm càn, xin để mạt tướng dạy dỗ chút!” tên thuộc hạ của Da Luật Ngạn Thác tay cầm giáo, vừa tiến lên phía trước vừa căm giận .



      “Khoan …” Da Luật Ngạn Thác điềm tĩnh đưa tay ngăn cản tên thuộc hạ

      .



      “Bản vương vốn dĩ rất xem trọng khí chất hùng. Bản vương vẫn luôn tán thưởng thái độ đối nhân xử thế của Tang lão tướng quân, chi bằng Tang lão tướng quân cúi đầu quy phục, bản vương tính toán so đo mà trọng dụng ngài, thế nào hả Tang lão tướng quân?”



      Da Luật Ngạn Thác cao cao tại thượng cưỡi lưng ngựa, gương mặt tuấn tỏa ra khí thế mạnh mẽ, ngang ngược như đao, khóe miệng mỏng khẽ nâng lên, ánh mắt cương quyết như diều hâu nhìn tướng quân Tang Tấn đối đầu với mấy ngày qua nhưng vẫn bướng bỉnh chịu đầu hàng, tràn ngập lạnh lùng và ngạo mạn của bậc quân vương.



      “Ha ha…” Tang Tấn ngửa đầu nhìn Da Luật Ngạn Thác vốn trẻ tuổi hơn mình rất nhiều, trong mắt lấp đầy mùi vị của máu, oán hận : “Lão phu nay chẳng may rơi vào tay bọn man di các ngươi, muốn giết cứ việc, cần nhiều lời vô ích như vậy! Muốn lão phu dốc sức vì bọn man di, quả thực là chuyện nực cười!”



      “Vương thượng, xem ra có kẻ chịu phục tùng người! Ha ha!” Bên cạnh Da Luật Ngạn Thác, phó tướng Khiêm Ngạo cười mỉa , đôi mắt tuấn ra vẻ giễu cợt nhìn vị vương này.



      Da Luật Ngạn Thác quay đầu lại, lạnh lùng trừng mắt nhìn người bạn cùng mình lớn lên từ . Nhiều năm như vậy, Khiêm Ngạo vẫn luôn theo ra sa trường.



      Khiêm Ngạo biết điều nhún nhún vai, ngậm miệng lại.



      “Nếu Tang lão tướng quân biết điều như vậy, bản vương cũng dùng “tiên lễ hậu binh” (1). Bản đồ kho báu của Bột Hải ở đâu? …” ràng Da Luật Ngạn Thác mất kiên nhẫn, lông mày nhíu lại, tỏa ra khí khái bức người, lời hồ như hung hăng hăm dọa người khác.



      (1) “tiên lễ hậu binh”: trước tiên dùng đạo lý thuyết phục sau đó mới dùng đến áp lực



      “Man di hổ là man di, muốn bản đồ ư? Kiếp sau …” Tang Tấn khuất phục , vết thương người vì lại kích động mà chảy máu rất nhiều.



      Da Luật Ngạn Thác nhìn Tang Tấn ở phía trước ngựa, cười giễu tiếng, “Tang lão tướng quân quả thực tinh trung ái quốc. Triều đình Bột Hải có thể có nhiều vị tướng lĩnh giống như Tang lão tướng quân đây, cũng đến mức làm cho bản vương có thể chấm dứt lịch sử của nước Bột Hải trong thời gian ngắn như vậy.”



      “Ngươi có ý gì?” Tang Tấn có thể nghe Da Luật Ngạn Thác có chút bất an hỏi.



      “Ngươi tự xem , hẳn là cảm thấy rất quen thuộc…” Da Luật Ngạn Thác vung tay lên, đem hai miếng da hươu ném đến trước mặt Tang Tấn.



      Nội dung hai miếng da hươu rơi ràng vào trong mắt Tang Tấn. Đây chính là hai trong ba mảnh bản đồ kho báu. Năm đó, quốc vương Đại Vĩ Hài (2) của Bột Hải đem bản đồ kho báu chia ra làm ba giao cho ba vị trọng tướng Nguyên Dư, Huyền Dịch và Tang Tấn, dùng cho việc tìm ra kho báu trong lúc quốc gia xảy ra tai họa để cứu nước. nay, hai trong ba mảnh lại rơi vào tay Da Luật Ngạn Thác, vậy hai vị tướng quân Nguyên Dư và Huyền Dịch…



      (2) Đại Vĩ Hài: trị vì từ năm 894 đến năm 906, vị vua thứ 14 của nước Bột Hải



      “Ngươi giết bọn họ…” Cơn giận dữ sôi trào trong lồng ngực Tang Tấn, hận thể cùng Da Luật Ngạn Thác quyết trận tử chiến.



      “Máu của bọn chúng còn có tư cách nhúng chàm bản vương! Bản vương hỏi ngươi lần cuối, mảnh còn lại của bản đồ kho báu giấu ở đâu? …” Da Luật Ngạn Thác lạnh lùng , ngay sau đó liền rút ra thanh bội kiếm bên hông, mũi kiếm sắc nhọn mang theo tia rét lạnh đảo qua giữa chân mày của Tang Tấn…





      ♥ Quyển 1 ♥



      Chương 3: Lần đầu quen biết Đông Lâm Vương


      Editor: Trollingkyu



      “Tiểu… tiểu thư… lão gia … người… làm sao bây giờ?” núp ở trong bụi rậm gần doanh trại, Sơ Tuyết hoang mang lo sợ hỏi Tần Lạc Y.



      Hai tay Tần Lạc Y khẽ run, trong đầu trống rỗng. Vừa lúc muốn đưa thảo dược đến quân doanh, nàng và Sơ Tuyết nhìn thấy Tang Tấn bị bắt làm tù binh liền vội vàng núp vào.



      “Làm sao bây giờ?” Tần Lạc Y tự hỏi chính mình, hai tròng mắt như ngấn nước chăm chú nhìn tình hình xa ở phía trước. “Sơ Tuyết, ta nhất định phải cứu cha nuôi, ta thể để cho người Khiết Đan bắt cha nuôi …” Thân mình Tần Lạc Y run rẩy, hai tay vì hoảng sợ mà trở nên lạnh buốt như băng.



      “Nhưng mà… tiểu thư, chúng ta nên làm cái gì bây giờ? Chỉ bằng hai người chúng ta làm sao có thể cứu được lão gia?” Sơ Tuyết run rẩy, tuổi còn trải qua chuyện như vậy, khó trách nàng lại sợ hãi.



      Tần Lạc Y hận thể lập tức xông ra cứu cha nuôi, bởi vì nàng phát trước ngực cha nuôi dường như có vết máu, hẳn là trong người có thương tích, hơn nữa thân thể cha nuôi ngày càng tệ , có thể nào chịu đựng được chuyện này? Càng nghĩ nàng càng sốt ruột, trong lòng cũng ngừng đau đớn. Tang đại ca đâu? Vì sao nhìn thấy Tang đại ca?



      “Da Luật Ngạn Thác, lão phu biết ngươi làm sao có được hai mảnh bản đồ này, nhưng mà thứ ngươi muốn từ lão phu quả thực là mơ tưởng, ngươi ra tay !” Tang Tấn vừa giãy dụa vừa hô lớn, đau đớn người làm cho ông càng thêm khó chịu.



      “Vương thượng, xem ra uy hiếp của người vô dụng với .” Khiêm Ngạo nhìn Tang Tấn, có chút nghiền ngẫm nhìn Da Luật Ngạn Thác.



      Da Luật Ngạn Thác để ý đến lời của Tang Tấn, đuôi lông mày nâng lên, thản nhiên với Khiêm Ngạo: “Hình như ngươi rảnh rỗi quá, võ công càng ngày càng thụt lùi…” xong, ánh mắt quét về phía bụi rậm cách đó xa.

      Khiêm Ngạo thở dài cường điệu, làm ra vẻ mặt bất đắc dĩ: “Đến cả hai nương mà người cũng buông tha…” ngay sau đó tung người cái, phóng lên lưng ngựa, tốc độ nhanh như gió táp về phía bụi rậm. Trong lúc Tần Lạc Y và Sơ Tuyết còn chưa kịp phản ứng, hai nàng bị ném ở trước ngựa của Da Luật Ngạn Thác, thảo dược rơi rải đầy mặt đất.



      “Lạc Y…” Tang Tấn nhìn Tần Lạc Y và Sơ Tuyết bị ném đến, nhất thời sợ hãi.



      “Cha nuôi, người thế nào? người của cha có thương tích, rất đau phải …” Sau khi thấy cha nuôi, nước mắt liền tràn ngập trong hốc mắt, Tần Lạc Y vội vàng đứng dậy chạy đến bên cạnh Tang Tấn, nghẹn ngào hỏi.



      Sau đó, Tần Lạc Y căm giận nhìn về phía Da Luật Ngạn Thác và Khiêm Ngạo, “Các ngươi… các ngươi muốn đối phó với cha nuôi như thế nào?”



      Da Luật Ngạn Thác hứng thú cúi đầu nhìn người con được gọi là “Lạc Y” kia, trước mắt lông mày như lông chim thúy, thịt như tuyết trắng, eo như được bó lại, răng trắng như ngọc, vai như được vót, hai bên nhíu lại ở giữa chân mày tuyệt mỹ như lá liễu, điểm nét đẹp mỹ nhân, làm cho toàn bộ khuôn mặt đẹp thể tả.



      Chỉ thấy nàng mang theo nét tuyệt mỹ mà quật cường, ngón tay trắng nõn nắm chặt lại, môi hồng trơn bóng run nhè , hiển nhiên là ra vẻ bình tĩnh. Những sợi tóc đầu vai như thác nước theo làn gió mềm quất vào mặt càng tăng thêm nét phong tình, những cao lớn ở nước Liêu thể sánh bằng. So với họ, nàng càng giống như hoa lan ở khe núi, “kinh vi thiên nhân” (1).



      (1) “kinh vi thiên nhân”: ý chỉ quá kinh ngạc khi nhìn thấy hoặc nghe thấy người nào đó đến mức giật mình



      đời lại có nữ tử tuyệt mỹ như thế!” Da Luật Ngạn Thác ngẩn ra, trong lòng vô hình có cảm tình lặng lẽ lan tràn.



      thúc ngựa, trong mắt tỏa ra khí thế nguy hiểm, từng bước đến trước mặt Tần Lạc Y, bỗng chốc mạnh mẽ vươn tay phải ra kéo nàng tựa vào trong ngực, mùi hương phảng phất phả vào trong mũi, tựa như hoa lan nấp.

      Nhìn nàng bị nước mắt làm cho ướt nhẹp, con ngươi mang vẻ tức giận, Da Luật Ngạn Thác cúi người cười tà mị, ngón tay cái bên trái nhàng đảo qua hai má trắng nõn nà của Tần Lạc Y.



      “Lạc Y, đúng ?” tăng thêm sức lực ở cánh tay, càng thêm ôm chặt Tần Lạc Y bên thân mình, con ngươi sâu thẳm càng trở nên thâm trầm: “Tang lão tướng quân, ngờ rằng ngươi còn có nữ nhi xinh đẹp như vậy!”



      Thấy Da Luật Ngạn Thác cợt nhả với Tần Lạc Y như vậy, Tang Tấn tức giận hét lớn tiếng, cố gắng đứng dậy, lập tức bị binh lính Khiết Đan ở hai bên mạnh bạo đè xuống đất.



      “Tiểu thư… tên khốn nạn nhà ngươi, mau buông tiểu thư nhà ta ra… tên khốn nạn!” Sơ Tuyết sốt ruột, khóc to lên, giãy dụa bò đến trước mặt Tần Lạc Y nhưng ngay tức khắc bị Khiêm Ngạo kéo trở lại.



      Tần Lạc Y bị buộc ngẩng đầu lên, nàng hoảng sợ nhìn Da Luật Ngạn Thác nhưng lại nhìn thấy đôi con ngươi sâu thẳm. Nam nhân ngoại tộc trước mắt toàn thân tỏa ra khí thế cho phép người khác cự tuyệt, vô cùng quyết liệt và ngang ngược, dáng người cao lớn hồ như bao phủ chính mình, ngũ quan kiên nghị như mê hoặc tâm tư của nàng.



      “Ngươi… tên man di này, mau thả ta ra…” Tần Lạc Y vừa thẹn thùng vừa giận dữ giãy dụa, cũng vì chút lơ đễnh mà cảm thấy tức giận, nhưng mặc cho giãy dụa như thế nào cũng thoát khỏi bàn tay to kìm hãm ở eo mình.



      “Da Luật Ngạn Thác, ngươi xem vậy mà bỉ ổi, bắt giữ tay trói gà chặt làm sao ra dáng hùng hảo hán! Biết điều đừng gây khó dễ cho nữ nhi của ta!” Tang Tấn ngừng giãy dụa, hô to về phía Da Luật Ngạn Thác.



      Da Luật Ngạn Thác như ma, ánh mắt tà nịnh chăm chú nhìn dung nhan tuyệt mỹ của Tần Lạc Y. Thế gian này lại có người đẹp như vậy.



      Ngón tay nhàng mơn trớn cánh mũi của Tần Lạc Y, sau đó trượt xuống đôi môi kiều diễm ướt át, cuối cùng dừng ở đôi vai vì vùng vẫy mà phía hơi lộ ra của nàng.

      “Tang lão tướng quân, e rằng ngươi nghĩ sai rồi, bản vương phải bắt giữ nàng, mà là… hứng thú!” Da Luật Ngạn Thác ngạo mạn cúi người, hít mùi hương thanh nhã của Tần Lạc Y vào sâu trong mũi.



      Hơi thở nam tính bên tai khiến cho thân thể nhạy cảm của Tần Lạc Y run rẩy, chính là Da Luật Ngạn Thác? Tên ác ma chiến trường giết người chớp mắt của Khiết Đan, Đông Lâm Vương đây sao?



      Tần Lạc Y dường như có thể cảm giác được hơi thở nguy hiểm của Da Luật Ngạn Thác, loại hơi thở này khiến cho nàng có chút sợ hãi, trước đây nàng chưa từng sợ nam nhân nào đến như vậy. Người này muốn làm gì mình? Nàng bất lực nhìn cha nuôi và Sơ Tuyết bị binh lính siết chặt .



      “Tang lão tướng quân, ngươi nghĩ thông suốt chưa?” Da Luật Ngạn Thác ung dung hỏi Tang lão tướng quân lần nữa.



      “Cha nuôi… đừng lo cho con!” Tần Lạc Y biết lúc này mình bị Da Luật Ngạn Thác dùng làm con cờ uy hiếp cha nuôi, nàng muốn cha nuôi vì mình mà phản bội Hoàng Thượng, nàng muốn cha nuôi phải khó xử như vậy.



      “Lạc Y…” Tang lão tướng quân nhìn Tần Lạc Y liền hiểu chuyện, trong lòng căng lên.



      “Tên bại hoại này… buông ta ra… tiểu thư…” Sơ Tuyết ra sức giãy dụa, hung hăng bấu lấy cánh tay của Khiêm Ngạo kẹp người mình.



      Khiêm Ngạo buồn bực hừ tiếng, đau đớn cánh tay khiến cau mày. Nha hoàn này đúng ầm ĩ, nghĩ đến đây, vung tay lên hung hăng vả vào miệng Sơ Tuyết.



      “A…” Sơ Tuyết trừng mắt nhìn Khiêm Ngạo.



      được làm tổn thương Sơ Tuyết!” Tần Lạc Y lạnh lùng với Khiêm Ngạo, ngay sau đó, nàng lại chuyển sang Da Luật Ngạn Thác: “Ngươi cho là dùng ta làm con tin là có thể đạt được thứ mình muốn? Hừ… thực là mơ mộng hão huyền!”



      Tần Lạc Y cười lạnh tiếng, đôi mắt đẹp bắn ra tia hận ý.

      Da Luật Ngạn Thác ngẩn ra, chưa bao giờ có nữ nhân nào có thể sử dụng ngữ khí cứng rắn như thế chuyện với mình, hơn nữa còn lại là người đẹp như vậy. Trong nháy mắt, loại cảm giác muốn chinh phục mãnh liệt tràn ngập trong lòng Da Luật Ngạn Thác.



      “Xem ra bản vương hẳn là phải cho ngươi ít thời gian suy nghĩ cẩn thận vấn đề vừa rồi, bất cứ khi nào nghĩ thông suốt đều có thể báo cho bản vương! Người đâu, đưa bọn họ cùng với tù binh áp giải trở về kinh thành!” Da Luật Ngạn Thác ra lệnh tiếng, giọng nặng nề chứa đầy sức mạnh cương quyết thể khinh thường.



      “Lạc Y… “



      “Tiểu thư… “



      “Cha nuôi, Sơ Tuyết…” Tần Lạc Y nhìn cha nuôi và nha hoàn bị binh lính giải , liều mạng vùng vẫy thoát khỏi lồng ngực nam nhân trước mắt này.



      “Về phần nàng…” Da Luật Ngạn Thác tà ác giương mày, nhìn dược thảo văng đầy đất, lại cúi đầu nhìn ánh mắt quật cường trong ngực, tà mị cười: “Bản vương tự có tính toán!”



      Tần Lạc Y liếc mắt nhìn thần sắc Da Luật Ngạn Thác trong đôi mắt, trong lòng nhất thời ớn lạnh.
      Hết chương 2+3
      Chrislayla5 thích bài này.

    4. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      ♥ Quyển 1 ♥



      Chương 4: Huyệt Nội Quan (1)


      Editor: Trollingkyu



      (1) Huyệt nội quan: huyệt có tác dụng trị bệnh ở ngực, tâm, vị…lại nằm ở khe mạch ở tay, vì vậy gọi là Nội Quan (theo Trung Y Cương Mục)



      Tần Lạc Y khẽ nhíu đôi mi thanh tú, dần dần tỉnh lại, nàng mở mắt ra, đây là đâu?



      Đôi mắt nàng trong trẻo nhưng lạnh lùng, lại có chút dịu dàng, lông mi đen dài run rẩy, rồi như là nghĩ đến gì đó, nàng nhịn được mà ngồi dậy khỏi chiếc giường ấm, trong lòng trống nện thùng thùng, ngón tay mảnh khảnh nắm lấy cổ áo.



      Đây là đâu? Mình làm sao vậy? Nàng cẩn thận nhớ lại, cảm giác thấy trận đau đớn mãnh liệt kích thích thần kinh của mình.



      Nàng nhớ cha nuôi và Sơ Tuyết bị Da Luật Ngạn Thác hạ lệnh bắt , vậy mình ở đâu chứ? Chẳng lẽ chỗ này chính là doanh trại của nước Liêu?



      Tần Lạc Y kích động nhìn xung quanh, dường như nàng ở trong quân doanh.



      Quân doanh này tuy là đóng quân để thuận tiện cho việc chiến đấu, nhưng ràng lại rất cao quý, góc chén được chế tạo từ vàng ròng được xếp ở chiếc bàn bát giác hoa lệ, góc tường treo da hổ và thanh bội kiếm tỏa ra hàn khí, mọi nơi đều hiển vẻ nam tính cứng rắn. Để chống lại rét lạnh, phía giường, chiếc áo lông cừu sắc trắng mềm mại ra mấy phần ấm áp.



      Nàng vội vàng đứng dậy, thân thể rời khỏi chiếc giường ấm áp.



      “Vốn dĩ bản vương cho nàng chiếc giường thoải mái như vậy!” thân ảnh cao lớn, thon dài dựavào cạnh cửa, giọng lạnh lùng tràn ngập tâm tình bất mãn.



      Tần Lạc Y bị giọng bất thình lình vang lên làm cho hoảng sợ, đột nhiên trông thấy Da Luật Ngạn Thác biết từ khi nào đứng ở cạnh cửa, đôi con ngươi đen nhìn chòng chọc vào mình.



      “Ngươi… ngươi muốn làm gì? Vì sao ta lại ở chỗ này? Cha nuôi ta và Sơ Tuyết đâu?” Tần Lạc Y khỏi có chút khẩn trương.



      Nàng nhớ mang máng Da Luật Ngạn Thác bắt cha nuôi và Sơ Tuyết , nhưng vì sao mình tỉnh lại trong doanh trại này, chút trí nhớ đều có.



      Da Luật Ngạn Thác nhìn vẻ mặt lộ khẩn trương của Tần Lạc Y, nàng sợ ! Ý nghĩa này nảy lên trong lòng tựa hồ có chút thoải mái.



      Khóe miệng hơi giương lên, quanh vòng: “Nàng nhất thời hỏi bản vương nhiều vấn đề như vậy, xem ra bản vương phải tốn chút thời gian giải đáp cho nàng!” xong, liền lững thững về phía Tần Lạc Y, ngồi lên giường, từ cao nhìn xuống, đem dung mạo tuyệt sắc của Tần Lạc Y thu hết vào trong đáy mắt.



      Bên cạnh Da Luật Ngạn Thác thiếu những xinh đẹp hầu hạ. Trong khi cho rằng nữ nhân chẳng qua chỉ là công cụ để thỏa mãn cơ thể mà thôi, khi nhìn thấy Tần Lạc Y, vẻ đẹp của nàng làm cho hoa mắt, nhìn nàng bất tỉnh ở trong lòng mình, càng thêm kiên định chiếm hữu nàng vì có chút tình cảm, trong lòng khỏi dâng lên tình cảm khó có thể kiềm chế.



      Tay nhàng mơn trớn cái gáy trắng nõn của Tần Lạc Y, cảm giác mềm mại trong tay truyền đến làm cho có chút “bất năng tự bạt” (2), từ đáy lòng vô hình thản nhiên tràn ngập chân tình.



      (2) “bất năng tự bạt” (不能自拔) : thể tự thoát ra được



      “Buông ta ra, tên cầm thú này!” Tần Lạc Y ngờ Da Luật Ngạn Thác cợt nhả mình lần nữa, bỗng chốc hung hăng cắn ngón tay duỗi ra ở bên môi, lảo đảo chạy ra cửa.



      Nàng nhất định phải thoát khỏi chỗ này, thoát khỏi tên ác ma này, nàng muốn gặp cha nuôi và Sơ Tuyết, còn có…Tang đại ca!



      “Chết tiệt…” Da Luật Ngạn Thác nhíu mày cái, ngón tay bởi vì hàm răng của nàng mà lưu lại dấu cắn sâu, nghĩ rằng nàng lại là khó thuần phục như vậy.



      Tròng mắt đen của Da Luật Ngạn Thác cũng bởi vì tức giận mà khiến cho người ta sợ hãi cực kỳ, hừ lạnh tiếng, thân thể to lớn đứng dậy, sải bước tiến lên chặn lối của Tần Lạc Y, thân hình ngang nhiên bao phủ nàng trong bóng tối, duỗi tay ra. chút thương hoa tiếc ngọc hung hăng ném Tần Lạc Y lên giường.



      Tần Lạc Y chóng mặt, còn chưa kịp kêu lên thân hình nhắn mềm mại tựa như hoa điệp rơi, thanh nặng nề ở giường vang lên.



      mặt Da Luật Ngạn Thác như bị tuyết bao phủ, lại nhìn khó bảo trong tay mình trốn cũng thoát được, từng bước về phía Tần Lạc Y, nhìn nàng ở giường, tựa hồ có cảm giác thích thú như bắt được con mồi.



      “Đồ vô sỉ nhà ngươi, tránh ra… “



      Trong hốc mắt Tần Lạc Y chứa nước mắt đầy ủy khuất, nàng ngừng lùi lại về phía góc giường, thoáng nhìn thấy bội kiếm bên góc tường liền nhanh nhẹn rút ra, giơ mũi kiếm nhắm vào Da Luật Ngạn Thác càng ngày càng bước lại gần.



      “Ngươi được qua đây, bằng … bằng ta giết ngươi!” Tần Lạc Y thảm thiết hô to, hai tay cầm chặt thanh bội kiếm.



      “Nàng còn có khả năng uy hiếp bản vương…” Da Luật Ngạn Thác vung tay lên, mạnh mẽ chưởng vào đôi tay Tần Lạc Y vốn mềm như nhánh cỏ non, hai tay nàng đau nhức, bội kiếm theo đó mà rơi xuống.



      Ngay sau đó, Da Luật Ngạn Thác dùng tốc độ như sét đánh kéo Tần Lạc Y lần nữa trở lại bên người!



      “Buông ta ra…đồ man di…” Tần Lạc Y cảm thấy hoang mang chưa từng có, nàng liều mạng giùng giằng.



      Càng giãy dụa, Tần Lạc Y càng thêm kích thích bản tính vốn vô cùng thích việc chiếm đoạt của Da Luật Ngạn Thác, con ngươi nheo lại, môi mỏng cong lên gợi chút tàn khốc, thô lỗ cướp lấy đôi môi đào của nàng, thân hình cao lớn thon dài gần như muốn chôn vùi nàng.



      Cổ họng Tần Lạc Y nghẹt thở, nàng trừng mắt nhìn, ngừng chống lại xâm phạm của , nhưng lại phí công vô dụng. được, được, được! Nàng nhắm mắt lại, mi mắt rung động, hôn nàng đau quá.



      “Tang đại ca…” Dưới đáy lòng, nàng tuyệt vọng kêu gào, nước mắt trong suốt tràn ngập hai mắt, nàng bỏ qua chống cự, bởi vì nàng chọn lấy cái chết để trốn tránh xâm hại của gã nam nhân dị tộc này.



      đắm chìm trong hương thơm, đột nhiên Da Luật Ngạn Thác có cảm giác bình thường, định thần nhìn lại, sắc mặt nhất thời đại biến, chiếc áo lông cừu như tuyết trắng nhuộm đỏ màu máu tươi.



      “Chết tiệt…” Thân thể cao lớn đột nhiên đứng dậy, kinh hãi phát Tần Lạc Y đâm tay mình vào cây kim lồi ra ở góc giường, màu máu đáng sợ tràn ngập cánh tay trắng toát chói mắt.



      Lửa giận vô cớ thiêu đốt ở trong đôi mắt Da Luật Ngạn Thác, nghĩ rằng lại có quật cường như vậy, dám dùng phương thức này đến trốn tránh thương của .



      tay ôm lấy Tần Lạc Y, mặt phủ đầy sương lạnh, ngũ quan tuấn mỹ vặn vẹo, trở nên thô bạo và dữ tợn, cắn răng : “Nàng dám dùng cách này để cự tuyệt bản vương?”



      Tần Lạc Y am hiểu y thuật, biết chỗ mình đâm trúng là huyệt nội quan, bởi vì nằm ở cổ tay, nằm khuất giữa cơ gan tay dài và cơ quặp cổ tay, cách gần hai gân xanh, cho nên mới ngừng chảy máu.



      Chưa mất ý thức, Tần Lạc Y nở nụ cười thê thảm, trong mắt tràn ngập khinh thường và quật cường, nàng khó khăn mở miệng, nhưng lại như thanh đao đâm vào ngực Da Luật Ngạn Thác:



      “Ta… thà rằng chết, cũng tuyệt đối ủy thân cho ngươi…” xong, nàng liền bất tỉnh nhân .





      ♥ Quyển 1 ♥



      Chương 5: Trị liệu


      Editor: Trollingkyu



      “Nàng thế mà lại dùng cách này để trốn tránh bản vương, quả thực là mơ tưởng!” Da Luật Ngạn Thác tràn ngập hận ý , bàn tay để bên thân thể Tần Lạc Y, sau khi cố gắng ổn định tinh thần bắt đầu vận công cầm máu cho nàng.



      Dần dần, lông mày Da Luật Ngạn Thác bắt đầu chậm rãi dãn ra. có thể cảm giác được nội lực trong bàn tay theo thời gian từ từ ngưng kết lại trong cơ thể Tần Lạc Y, sắc mặt nàng tái nhợt, chút hồng hào cũng có.



      Lúc thu hồi cánh tay, cơ thể yếu ớt của Tần Lạc Y ngã vào lòng Da Luật Ngạn Thác, lông mi đen rậm của vểnh lên như cây quạt, mà máu tươi cánh tay nàng đông lại.



      Trong mắt Da Luật Ngạn Thác lên tia bối rối, trái tim mơ hồ co giật, chưa bao giờ khẩn trương như vậy.



      nhàng đặt Tần Lạc Y ở trong lòng vẫn hôn mê như cũ lên giường.



      “Người đâu…” Giọng trầm thấp vang ra ngoài trướng.



      “Vương thượng!” Tên thị vệ đứng chờ ở cửa liền xuất bên trong doanh trướng.



      “Cho gọi y quan!” Da Luật Ngạn Thác lo lắng truyền lệnh.



      “Dạ…” tên thị vệ nhận lệnh.



      lâu sau, vị y quan trung niên vội vàng chạy tới, khi thấy vị nương giường, trong lòng thầm nghi hoặc, nàng là ai mà có thể nằm ở giường của Vương thượng.



      Khi thấy trong mắt Vương thượng lên chút vui, sợ tới mức vội vàng đến trước giường, khẩn trương tiến hành bắt mạch.



      Cho dù vẻ mặt tái nhợt cũng thể che đậy sắc đẹp tuyệt trần của vị nương này, cánh tay mảnh khảnh vì mất máu quá nhiều mà trở nên lạnh như băng, chẳng lẽ nàng chính là bị Vương thượng bắt được ở Bột Hải?



      tại nàng thế nào?” Da Luật Ngạn Thác phát y quan chẩn đoán lâu như vậy, tức giận hỏi, giọng lạnh lùng pha chút sốt ruột.



      Y quan vội vàng thu hồi tâm trạng, cẩn thận bắt mạch Tần Lạc Y, nhíu mày chút.



      “Như thế nào?” Da Luật Ngạn Thác nhìn vẻ mặt của y quan, trong lòng có chút bất an.



      “Bẩm Vương thượng, vị nương này thân thể vốn rất yếu, nay bốn phía huyệt nội quan đều bị thương, có lẽ trong thời gian ngắn nàng thể dùng sức!” Y quan đứng dậy, cẩn thận bẩm báo với Da Luật Ngạn Thác.



      Nhiều năm như vậy, vẫn theo Vương thượng hành nghề chữa bệnh, lại chưa bao giờ phát Vương thượng vì nữ nhân nào mà khẩn trương quá như vậy. loáng thoáng cảm giác được bị thương này và Đông Lâm Vương có quan hệ đơn giản.



      “Bản vương thay nàng vận công chữa thương, vì sao còn chưa tỉnh?” Khuôn mặt Da Luật Ngạn Thác chút biểu tình nhìn Tần Lạc Y, có chút lo lắng này rốt cuộc vì sao vẫn chưa tỉnh lại.



      “Vương thượng, ngoại thương của nương này đúng là có gì đáng ngại, có lẽ là bởi vì lao lực quá độ nên mới khiến cho đến bây giờ vẫn bất tỉnh…” khác thường của Tần Lạc Y làm cho vị y quan này trong lòng , càng thanh càng , cần ngẩng đầu lên cũng có thể tưởng tượng được vẻ mặt lúc này của Vương thượng.



      “Rầm…” Da Luật Ngạn Thác hung hăng đập tay lên chiếc bàn bát giác, giọng điệu tựa hồ như có mùi vị giết người: “Có lẽ? Bản vương cảnh cáo ngươi, nếu ngươi thể làm cho nàng tỉnh lại, bản vương đem đầu của ngươi treo ở quân doanh!”



      “Dạ… dạ… bây giờ thần lập tức kê đơn, bốc thuốc trị liệu cho nương!” Y quan bị dọa liền vội vã quỳ xuống , xem ra nương này đối với Đông Lâm Vương rất quan trọng.


      Hết chương 4+5
      Chris thích bài này.

    5. uyenphuong

      uyenphuong Active Member

      Bài viết:
      641
      Được thích:
      62
      Chương 6: Phó tướng Khiêm Ngạo


      Editor: Trollingkyu



      Khiêm Ngạo lấy tay đỡ đầu, có chút buồn cười nhìn nha đầu trước mắt bị trói như bánh chưng này.



      “Nếu ta nhớ lầm, tên ngươi là Sơ Tuyết đúng ?” hứng thú hỏi.



      Tiếng Hán của Khiêm Ngạo với Sơ Tuyết có thể coi là tiêu chuẩn, bởi vì sau khi Bột Hải được đưa vào lãnh thổ Đại Đường, ngôn ngữ chính thức liền trở thành tiếng Hán. thầm cao hứng, may nhờ lúc trước học tiếng Hán với vương gia, nếu tại xấu hổ rồi.



      Bởi vì giờ trong doanh trướng của Vương thượng có nương Tần Lạc Y, thể ra vào như trước, đột nhiên buồn chán nghĩ đến nha đầu làm cánh tay mình bị thương này.



      “Hừ!” Lúc Sơ Tuyết thấy người tới, khuôn mặt nhắn thanh tú trở nên căng thẳng, ánh mắt chứa đựng lửa giận, hung hăng nhìn chằm chằm nam nhân ở trước mắt.



      Khiêm Ngạo thầm cười tiếng, xem ra nha đầu này vẫn còn địch ý rất lớn đối với mình.



      đưa mặt tươi cười, nhàn nhã đến trước mặt Sơ Tuyết, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú gần như dán bên tai Sơ Tuyết.



      Ngay sau đó, gằn từng chữ : “Tự giới thiệu chút, ta tên là Khiêm Ngạo, là phó tướng chủ công nước Bột Hải các ngươi… “



      Sơ Tuyết tức giận, cắn cổ Khiêm Ngạo cái, ai bảo dựa gần mình như vậy, thực cho rằng trói hai tay mình như vậy có cách nào đối phó ? Nàng chán ghét điệu bộ chuyện của muốn chết.



      Khiêm Ngạo căng thẳng trận, chợt dùng lực đẩy Sơ Tuyết ra, trong mắt bắn ra hai ngọn lửa: “Này… ngươi là cái loại gì vậy? Sao lại bậy bạ cắn người như thế chứ? Thế gian sao lại có nữ tử ngang ngược như thế!”



      “Cẩu Khiết Đan, các ngươi đem lão gia và tiểu thư đến chỗ nào?” Sơ Tuyết sợ cường quyền mà hô to với Khiêm Ngạo, khuôn mặt nhắn cũng căng ra .



      “Lão gia nhà ngươi, trước mắt là trọng phạm của triều đình, trọng phạm đương nhiên là phải nhốt ở nơi của trọng phạm, mà tiểu thư nhà ngươi…” Khiêm Ngạo đau đớn xoa cổ, cố ý ngừng lại, nghĩ tới xú nha đầu này vẫn còn hung hăng như thế.



      “Tiểu thư nhà ta làm sao vậy, mau, tên heo Khiết Đan này!” Sơ Tuyết vừa nghe thấy nhắc tới tiểu thư, lo lắng nhìn hô to.



      Xú nha đầu này thế mà có thể hình dung người Khiết Đan với nhiều động vật như vậy, Khiêm Ngạo hài hước nhìn Sơ Tuyết.



      “Tiểu thư nhà ngươi à… nàng tự sát! đáng tiếc…” Trong đầu chỉ có ý cười, vẻ mặt làm bộ như bi ai nhìn Sơ Tuyết , trêu đùa nha đầu này đúng là có thú vị.



      “Cái gì? Tiểu thư nàng… oa…” Sau khi Sơ Tuyết nghe được tin này, cảm giác như trời muốn sập xuống, cái miệng nhắn lập tức khóc to lên.



      “Aizzzz… ngươi đừng có khóc…” Khiêm Ngạo nghĩ nha đầu này khóc liền khóc, sợ tới mức luống cuống tay chân.



      “Tiểu thư…oa oa… oa oa…” Sơ Tuyết vẫn khóc to như cũ, nàng thực hận chính mình thể ở bên cạnh tiểu thư.



      Khiêm Ngạo nhíu mày, cảm giác màng nhĩ của mình như bị vỡ, thực hối hận bản thân chưa hết lời.



      “Này… ngươi đừng khóc nữa, ta còn chưa xong đâu!” Khiêm Ngạo chịu nổi nhất là chuyện nữ nhân khóc, tiếng khóc của nàng khiến chóng mặt.



      Sơ Tuyết thoáng chốc ngừng khóc, nàng trừng mắt nhìn Khiêm Ngạo.



      Khiêm Ngạo xoa xoa lỗ tai bị đau, nhìn nàng cái, tiếp: “Tiểu thư nhà ngươi quả thực tự sát, nhưng được Vương thượng chúng ta cứu rồi!”



      Sơ Tuyết liền thở phào nhõm, trong lúc Khiêm Ngạo thầm vui mừng lỗ tai mình vừa mới tránh được tiếng ồn ban nãy, thanh chói tai lại vang lên ở bên tai.



      “Cái lũ cẩu Khiết Đan chết tiệt các ngươi! Nếu phải các ngươi hành hạ tiểu thư nhà ta, tiểu thư nhà ta có thể tự sát sao? Ta nguyền rủa các ngươi có kết cục tốt, toàn bộ đều xuống địa ngục, tất cả gặp Diêm Vương…

      A…!”



      Khiêm Ngạo chịu được nha đầu này lảm nhảm nguyền rủa nước Đại Liêu, chợt tiến lên, tay cố định cái đầu của Sơ Tuyết, nhanh chóng cúi người xuống, hung hăng cướp lấy cái miệng nhắn thích mắng chửi người của Sơ Tuyết.



      nghĩ tới nha đầu này vẫn còn hương vị ngọt ngào, từ phản ứng vừa thấy của nàng liền biết là nụ hôn đầu tiên, Khiêm Ngạo nghĩ đến điểm này, trong lòng tràn ngập vui sướng, càng thêm xâm nhập cặp môi của nàng.



      Sơ Tuyết bị hành động đột ngột của dọa cho ngây người, khi lưỡi tùy ý trọt vào trong khoang miệng, nàng lập tức phản ứng lại, trong lòng đột nhiên xấu hổ, hàm răng kẹp lại, hung hăng cắn đầu lưỡi Khiêm Ngạo.



      “A…đáng chết…” Khiêm Ngạo nhả ra, đột nhiên đẩy Sơ Tuyết ra, vươn tay lau vết máu môi, nha đầu chết tiệt này.



      “Hừ!” Sơ Tuyết bướng bỉnh hất cằm, dường như ra oai nhìn vẻ mặt thất bại của Khiêm Ngạo.



      “Xem ra ngươi và tiểu thư nhà ngươi đều giống người Bột Hải, làm sao tính khí bướng bỉnh như vậy lại giống người Bột Hải được chứ?” Khiêm Ngạo hổn hển , cũng vì hành động vừa rồi của mình làm cho giật mình, tại sao lại hứng thú với loại người này?



      “Ta và tiểu thư nhà ta vốn là người Giang Nam, từ ta theo tiểu thư, sau lại được lão gia thu dưỡng đưa đến Bột Hải, cho nên nếu các ngươi dám đối xử với tiểu thư nhà ta tốt, Sơ Tuyết ta có chết cũng liều mạng với bọn cẩu Khiết Đan các ngươi!” Sơ Tuyết căm giận .



      Nam nhân ghê tởm này, thế mà lại hạ thủ đoạn như vậy đối với mình, bản thân đâu thể bị nam nhân khi dễ, cẩu Khiết Đan đúng là cẩu Khiết Đan! Việc làm cũng đê tiện như vậy!



      “A? Hai ngày nữa chúng ta đến thượng kinh, ta cũng muốn xem ngươi liều mạng như thế nào với chúng ta!” Trong mắt Khiêm Ngạo tràn ngập chế nhạo, phát bản thân càng ngày càng thích trêu đùa Sơ Tuyết này.



      luôn thích nữ tử xinh đẹp, nhưng lại hứng thú với này, vốn tính là tuyệt sắc nhưng lại rất thanh tú, nữ tử người Hán có dáng người nhắn, đôi mắt trong veo như nước, hồn nhiên.



      Trong mắt Sơ Tuyết tràn ngập lửa giận, nàng hung hăng trừng mắt nhìn Khiêm Ngạo, hận thể tát gương mặt tuấn tú trước mắt này cái.



      “Tiểu thư nhà ngươi tại là người của Vương thượng chúng ta, về phần ngươi, nếu nghe lời, đến lúc đó chịu tội…” Khiêm Ngạo cố ý hung tợn hù dọa Sơ Tuyết.



      Lúc Vương thượng ép buộc áo trắng kia phải ở bên cạnh mình, Khiêm Ngạo có thể cảm giác được vị vương gia từ cùng mình lớn lên này có thay đổi, chính xác là tình cảm phát sinh biến hóa.



      Nhất là sau khi Tần Lạc Y bị thương, Vương thượng ngừng túc trực ở bên cạnh nàng, đây là chuyện chưa từng có ở Vương thượng. Tuy rằng bên cạnh Vương thượng có rất nhiều mỹ nữ cùng phi tần, nhưng chưa từng thấy khẩn trương như vậy, có lẽ lần này động tình, bản thân mình lại hoàn toàn biết.



      “Vương thượng các người? Ha ha ha, là buồn cười!” Sơ Tuyết giống như được nghe chuyện cười, cố ý cười lớn chế nhạo Khiêm Ngạo.



      “Ngươi cười cái gì?” Khiêm Ngạo ngờ tới phản ứng của Sơ Tuyết.



      “Tiểu thư nhà ta sớm cùng thiếu gia nhà ta định hôn ước, cái tên vương gia đầu heo của các ngươi làm sao lấy được tiểu thư nhà ta, kiếp sau !” Sơ Tuyết làm bộ hảo tâm nhắc nhở , hừ, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga!



      “Hả? Có hôn ước với thiếu gia nhà ngươi?” Khiêm Ngạo hơi ngẩn ra, đột nhiên nghĩ tới con trai trưởng của Tang lão tướng quân Tang Trọng Dương.



      Trong lúc công thành, Tang Trọng Dương lẩn vào dân chúng trong thành nên rời trước, Tang lão tướng quân vì bảo vệ đứa con trai này cho nên mới bị bắt giữ, đến nay bọn họ vẫn tìm được tung tích của Tang Trọng Dương, nhưng cũng nóng nảy tìm kiếm, bởi vì Tang Trọng Dương nhất định tìm tới nơi này.



      Ngược lại, bây giờ Khiêm Ngạo lại nổi lên hứng thú với hôn ước của Tần Lạc Y và Tang Trọng Dương, ha ha, xem ra về sau tình càng ngày càng thú vị, vở kịch chỉ mới bắt đầu.





      ♥ Quyển 1 ♥



      Chương 7: Tình thuở bản đầu


      Editor: Trollingkyu



      Dưới ánh nến có dáng người hơi lay động, ánh sáng chiếu lên khuôn mặt Tần Lạc Y, phác họa nên đường nét làm rung động lòng người.



      Nàng cứ lẳng lặng nằm ở giường như vậy, đẹp tựa tiên nữ, nhưng có vẻ muốn tỉnh lại, sắc mặt tái nhợt mới trải qua trị liệu có hơi chút hồng hào.



      Thân hình cao lớn của Da Luật Ngạn Thác ngồi ở bên cạnh chiếc bàn bát giác, con ngươi đen tràn ngập đau lòng và sốt ruột.



      nha hoàn cẩn thận nâng Tần Lạc Y dậy, để nàng có thể nhàng tựa vào người mình, nha hoàn khác đút thìa nước thuốc vào miệng Tần Lạc Y.



      Nước thuốc theo khóe miệng của nàng chậm rãi chảy ra, đôi môi vô thức ngậm chặt ngăn cho thuốc vào.



      Hai nha hoàn gấp gáp đến luống cuống tay chân, lau chùi khóe miệng của nàng.



      Da Luật Ngạn Thác nhịn được đứng lên, đôi mày tuấn nhíu lại, sải bước đến trước giường, bàn tay nhận lấy chén thuốc, tay kia vung lên đẩy hai nha hoàn sang bên.



      “Để ta làm…” nhàng để thân hình mềm mại của Tần Lạc Y dựa vào người mình.



      “Vương thượng thứ tội… hãy để cho chúng nô tỳ hầu hạ nương…” Hai nha hoàn thấy vẻ tức giận của vương thượng, sợ tới mức lập tức quỳ mặt đất.



      “Cút ra ngoài…” Tròng mắt Da Luật Ngạn Thác tràn ngập chất đầy căm phẫn.



      Hai nha hoàn bị dọa liền chạy ra khỏi doanh trướng nhanh như chớp.



      Ánh mắt Da Luật Ngạn Thác chuyển hướng về phía Tần Lạc Y, hai mắt lạnh lùng dần dần trở nên dịu dàng, cầm lấy chiếc thìa nhàng để bên môi Tần Lạc Y.



      Dòng nước thuốc màu nâu vẫn chảy xuống dưới như cũ, chưa tiến vào trong miệng của nàng được.



      Da Luật Ngạn Thác buông thìa, tay ôm Tần Lạc Y, tay nhàng lau khóe miệng của nàng, sau đó, ngón tay thon dài nhàng mơn trớn khuôn mặt của nàng.



      quật cường này, đây là cách nàng trừng phạt bản vương, cho dù có hôn mê vẫn bướng bỉnh như thế?” Da Luật Ngạn Thác than tiếng, dịu dàng như thầm với tình nhân vậy, nhu hòa đến mức chính mình cũng khó mà tin được.



      nhàng đặt Tần Lạc Y ở giường, con ngươi đen sâu thẳm của Da Luật Ngạn Thác nhắm chặt lại, xuất của này làm cho kế hoạch của hoàn toàn rối loạn, cho tới bây giờ nghĩ mình có thể vì mà trễ nãi hành trình, nếu phải vì nàng hôn mê có lẽ lúc này về kinh đô từ lâu rồi.



      “Bản vương quyết định muốn nàng, nàng là người của bản vương, cho phép của bản vương. Muốn chết, dễ dàng như vậy!” Da Luật Ngạn Thác kiên định .



      Ngay sau đó, tay cầm lấy chén thuốc, khổ sở uống ngụm, cúi người xuống, bàn tay to nhàng nâng đầu Tần Lạc Y, môi dính sát vào đôi môi mềm mại như cánh hoa của nàng, dùng môi cạy ép buộc nàng mở miệng ra, đưa thuốc vào trong miệng.



      Đến khi thuốc trong chén toàn bộ đều vào, Da Luật Ngạn Thác vẫn quyến luyến bên môi nàng như cũ, cùng với chén thuốc đắng chát thưởng thức ngọt ngào chết người của nàng.



      “Ta… thà rằng chết, cũng tuyệt đối ủy thân cho ngươi…” Lời của Tần Lạc Y từng qua lần nữa quanh quẩn ở bên tai Da Luật Ngạn Thác.



      Nội tâm co rút lại như bị đao đâm: “Nàng chọn cái chết, cũng

      ủy thân cho bản vương sao?” Da Luật Ngạn Thác tự lẩm bẩm, ngón tay mơn trớn mái tóc đen như thác nước tỏa ra hương thơm mát của Tần Lạc Y, trong mắt lên tia đau lòng.



      Thời gian qua luôn luôn biết tự kiềm chế, nhiều năm chinh chiến sa trường sớm quen với máu tươi cùng nước mắt, nhưng chưa bao giờ căng thẳng giống như bây giờ. Nước mắt Tần Lạc Y rơi xuống như vạn cánh hoa bay. Nàng chỉ dùng giọt lệ hòa tan cứng rắn của mình, mà máu tươi của nàng càng làm cho tâm mình thêm đau đớn.



      “Suy cho cùng nàng muốn bản vương đối xử với nàng như thế nào đây…” Da Luật Ngạn Thác nhìn đôi mắt nhắm chặt của Tần Lạc Y, hai mắt tràn ngập trống trải.



      Khiêm Ngạo đứng ở ngoài trướng nhàng lắc lắc đầu, cái gọi là “bàng quan giả thanh” (1), cho tới bây giờ vẫn chưa thấy qua vẻ mặt này của Vương thượng.



      (1) “bàng quan giả thanh”: ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê



      Da Luật Ngạn Thác, tộc huynh (2) của đại hoàng tử Da Luật Bội và nhị hoàng tử Da Luật Hưu Ca. Tính cách của từ trước tới nay luôn lạnh lùng cao ngạo, thủ đoạn tác chiến nơi sa trường đều quyết liệt lại nhiều mưu mô, có thể coi là thành lũy vững chắc của nước Liêu, trợ giúp Da Luật A Bảo Cơ giành được thiên hạ lưng ngựa, chiến công hiển hách, vì thế được phong làm Liêu quốc Đông Lâm Vương, dưới người nhưng vạn người, địa vị vinh quang lừng lẫy.



      (2) tộc huynh: họ đồng tộc



      nay chỉ vì Tần Lạc Y bị thương khiến cho Vương thượng trở nên như thế, xem ra ràng là còn chưa biết mình động tình. Mình đứng ở ngoài trướng lâu như vậy, võ công cao cường như lại cảm thấy được.



      Đây là nơi nào? Ta ở đâu? Tần Lạc Y vô thức nhìn bốn phía, phát mình bị nhóm người vây quanh.



      Đột nhiên, thân ảnh Tang Tấn xuất ở trước mặt nàng, nàng ngạc nhiên chạy tới phía trước: “Cha nuôi…” nhưng lập tức lại thấy Tang Tấn.



      Tần Lạc Y lo lắng chạy khắp nơi, cha nuôi đâu rồi?



      Khi nàng quay đầu lại lại thấy trong sương mù, thân ảnh cao lớn xuất , khuôn mặt khôi ngô tuấn tú hé ra, trong mắt tràn đầy vui vẻ nhìn mình.



      “Tang đại ca…Tang đại ca…” Tần Lạc Y cao hứng gào thét, chạy về hướng khác, nhưng lúc nàng chạy tới lại phát Tang đại ca quý của mình cũng biến mất trong sương mù.



      Tần Lạc Y bất lực ngã ngồi dưới đất, nước mắt lập tức chảy ra: “Tang đại ca… Tang đại ca…” nàng hô to, vì lý do gì mà mọi người lại bỏ rơi nàng?



      Đột nhiên, nàng có cảm giác lạnh lẽo sau lưng mình, khi nàng quay đầu lại, phát ánh mắt mãnh liệt bắn về phía chính mình, ánh mắt tà ác và quỷ quái kia, Da Luật Ngạn Thác…



      “Nàng mau tỉnh lại cho bản vương!” Mấy ngày qua Da Luật Ngạn Thác vẫn canh giữ Tần Lạc Y ở bên giường, cuồng dã hô to.



      Khi thấy thân thể Tần Lạc Y hơi run run vui sướng khó có thể nên lời, mà khi thấy đôi môi của nàng kích động, liền kề lỗ tai lắng nghe, lại nghe thấy miệng nàng vẫn liên tục kêu “Tang đại ca”, lửa giận lập tức thiêu đốt toàn bộ thân thể.



      Tang đại ca trong miệng nàng có phải chính là Tang Trọng Dương vẫn chưa bị bắt được kia? Chẳng lẽ với nàng chỉ có loại tình cảm huynh muội đơn giản như vậy?



      Mí mắt Tần Lạc Y hơi run rẩy giật giật vài cái, khe khẽ kêu tiếng, ngay sau đó chậm rãi mở to mắt, đôi mắt mê ly chống lại ánh mắt uất giận của Da Luật Ngạn Thác.



      Bản thân mình làm sai cái gì sao? Chủ nhân của đôi mắt này vì sao tức giận như vậy? Nàng nhíu mày chút, cảm giác miệng khô đến sắp nứt ra.



      “Nàng rốt cục cũng tỉnh…” Đôi mắt Da Luật Ngạn Thác lên vẻ vui mừng, tiếng trầm thấp vang lên, mang theo chút dịu dàng.



      Tần Lạc Y lẳng lặng nhìn Da Luật Ngạn Thác, giọng ôn nhu này cùng với thanh mình nghe được lúc hôn mê giống nhau như đúc, ân cần ở bên tai, là sao?



      Khi nàng nhìn thấy đôi mắt sâu thẳm kia liền cười khổ tiếng, nhất định là mình nhìn lầm rồi, tên này giết người chớp mắt, mua chuộc hai vị tướng quân, đoạt bản đồ kho báu, hơn nữa lại bắt cha nuôi và Sơ Tuyết, còn bắt mình làm tù binh, hận thể giết mình, làm sao có thể có nhu tình.



      “A…” Lúc Tần Lạc Y muốn giùng giằng ngồi dậy, lại phát tay phải của mình hề có chút sức lực, lập tức ngã xuống chiếc giường mềm mại.



      Da Luật Ngạn Thác cả kinh, vội vàng cúi người tiến lên, cánh tay mạnh mẽ vững vàng ôm lấy Tần Lạc Y.



      “Ngươi… Tránh ra…” Tần Lạc Y cảm thấy toàn thân mệt mỏi, hơi thở cũng cực kỳ yếu ớt.



      “Chẳng lẽ bản vương khiến cho nàng khó chịu như thế?” Con ngươi đen của Da Luật Ngạn Thác nhíu lại, nhích cơ thể tới gần, khéo léo nâng cằm nàng lên.



      Tần Lạc Y bị ép ngẩng mặt, nhìn khuôn mặt tuấn tú bỗng nhiên phóng đại khi lại gần, nhất thời tim đập trận, liền ép bản thân tránh ánh mắt của .



      “Gân mạch tay phải của nàng bị thương, bởi vậy phải tĩnh dưỡng cho tốt, thời gian ngắn nữa có thể khôi phục!” Da Luật Ngạn Thác hảo tâm nhắc nhở.



      “Ta liệu được, nếu chết được, hậu quả thành như thế này!” Tần Lạc Y thản nhiên , nàng làm sao biết tình trạng vết thương chính tay phải mình như thế nào đâu.



      “Cho dù nàng biết hậu quả vẫn muốn làm trái lời bản vương?” Trong đôi mắt đen của Da Luật Ngạn Thác bắn ra lửa, tựa như muốn thiêu đốt nàng.



      “Ta rồi… cho dù chết cũng ủy thân cho ngươi!” Đôi mắt Tần Lạc Y lên thần sắc lạnh thấu xương.



      “Vậy nàng định ủy thân cho ai? Tang đại ca của nàng?” Da Luật Ngạn Thác nắm chặt quả đấm, nghiến răng nghiến lợi nhìn Tần Lạc Y.



      Tần Lạc Y cả kinh, Tang đại ca? Trong lòng tràn ngập chua xót khổ sở.



      “Ngươi… Ngươi bắt Tang đại ca?” Nàng vội vàng hỏi.



      “Hừ! Nàng càng để ý , bản vương càng để cho sống dễ chịu…” Đôi mắt nheo lại, hung ác nham hiểm khiến cho người ta sợ hãi.



      Tần Lạc Y nghe vậy, toàn thân như bị rút hết khí: “Ngươi muốn thế nào…”



      Da Luật Ngạn Thác liếc mắt nhìn đôi mắt trong veo như nước của Tần Lạc Y, trong lòng hơi dịu tí, duỗi tay ra, hung ác nham hiểm vốn có trong đôi mắt thay bằng ánh nhìn ôn nhu.



      “Về sau được nhắc tới Tang đại ca của nàng ở trước mặt bản vương!” cúi đầu, tiếng dừng ở bên tai Tần Lạc Y, giọng trầm thấp , hơi thở nam tính đảo qua vai nàng.



      Tim Tần Lạc Y đột nhiên đập nhanh hơn, da thịt bỗng trở nên mẫn cảm, nàng vội vàng muốn tránh hơi thở nam tính này vì nó khiến nàng bối rối. Nhưng lập tức, đôi môi đỏ mọng của nàng liền bị lửa nóng của Da Luật Ngạn Thác hung hăng khóa chặt lại.



      “Đừng…” Tần Lạc Y trừng hai mắt như tin được, lúm đồng tiền đẹp kiều diễm như hoa đột nhiên biến sắc.



      Con ngươi Da Luật Ngạn Thác khép hờ, vóc người cường tráng ôm Tần Lạc Y chặt trong ngực mình khiến nàng thể thoát được. say sưa nhấm nháp hương vị ngọt ngào kia, trong hơi thở truyền đến mùi thơm làm cho lòng dâng trào.



      phát bản thân càng ngày càng rời được mùi hương thanh nhã này.



      Tần Lạc Y theo bản năng cắn chặt hàm răng, đề phòng Da Luật Ngạn Thác cường hãn tiến vào, nhưng bàn tay to của Da Luật Ngạn Thác duỗi ra, siết chặt phía sau đầu nàng, đầu lưỡi linh hoạt cạy hàm răng nàng, tiến quân thần tốc mà càng thêm nhu tình, Tần Lạc Y bị bắt ngẩng đầu lên, thể phối hợp xâm nhập của .



      Da Luật Ngạn Thác thở gấp, mùi thơm trong ngực làm cho thân thể lập tức căng thẳng, thở hổn hển, bàn tay thuần thục càng thêm đòi hỏi thuần khiết ôn nhu của nàng.



      “Đừng…” Đau đớn người khiến cho Tần Lạc Y nhịn được mà hét lớn tiếng, nàng cau mày, cảm thấy chóng mặt vô cùng, hành động bá đạo của chạm đến miệng vết thương của nàng.



      “Chết tiệt…” Đột nhiên thấy được biểu cảm Tần Lạc Y, vội kéo nàng từ dưới thân ra…



      “Bản vương quên người nàng có thương tích!” Da Luật Ngạn Thác ảo não , khi phát mình làm đau Tần Lạc Y mặt lộ vẻ áy náy.



      Tần Lạc Y hơi ngẩn ra, nàng tựa như tin lại vì lo lắng cho thương thế của nàng mà buông tha mình.



      Đôi mi thanh tú như nước mắt mùa thu khẽ cụp xuống. Con mắt đảo qua tia hoài nghi, lại dịu dàng như ngọc.



      “Nếu nàng cứ tiếp tục dùng ánh mắt như vậy nhìn bản vương, bản vương nhịn được muốn nàng!” Dục vọng trong mắt Da Luật Ngạn Thác chưa giảm, giọng trầm thấp cũng cho nên trở nên ồ ồ.



      “Vô sỉ!” Nàng cúi đầu , vì vừa mới thất thần mà cảm thấy có chút tức giận.



      “Đừng có khiêu chiến tính nhẫn nại của bản vương!” Da Luật Ngạn Thác có phần phát cáu, nữ nhân này, quả thực quật cường ghê gớm.



      Tần Lạc Y quay đầu chỗ khác, nhìn nữa, bản thân có thương tích trong người, tội gì lúc này lại lãng phí lời với .



      Da Luật Ngạn Thác nhìn Tần Lạc Y chút, sau đó nhịn được mà hô to ra ngoài trướng: “Ở bên ngoài nhìn lâu như vậy, xem đủ chưa?”



      “Khụ…” Khiêm Ngạo núp ở ngoài trướng nhìn nửa ngày, buồn cười nhịn được liền kéo lều trướng vào.



      “Chuyện gì?” Da Luật Ngạn Thác lạnh lùng .



      “Kinh thành báo lại!” Khiêm Ngạo vừa vừa ghé đầu nhìn Tần Lạc Y chút, nhưng chợt bị ánh mắt giết người bức quay trở về.



      Da Luật Ngạn Thác hung hăng trừng mắt nhìn cái, sau đó quay đầu, tay mơn trớn mái tóc đen rối tung của Tần Lạc Y, nhàng khẽ: “Nàng nghỉ ngơi trước, bản vương lập tức quay lại!”



      Khiêm Ngạo trợn to mắt, trời ạ, đây là Vương thượng lãnh khốc nhất của chúng ta đó sao?



      Ngay sau đó, liền bị bàn tay to của Da Luật Ngạn Thác mạnh mẽ kéo ra ngoài trướng.





      ♥ Quyển 1 ♥



      Chương 8: Thượng Kinh Báo Lại


      Editor: Trollingkyu



      Bên trong quân doanh của Liêu quân.



      Bầu khí trang nghiêm bao trùm toàn bộ bàn nghị trong doanh trại, đại tướng ngồi ngay ngắn, hai bên đều là mãnh tướng, cũng là chủ lực công chiếm Bột Hải lần này.



      Da Luật Ngạn Thác ngồi nghiêm chỉnh ở chính giữa, vẻ mặt lạnh lùng, mà bên cạnh chính là Khiêm Ngạo lúc nào cũng luôn giữ khuôn mặt tươi cười. Hai người quả thực là đối lập rệt.



      “Vương thượng, kinh đô báo lại, ngay trong hôm nay phải mau chóng khởi hành!” Tả tướng quân Tiêu Chí .



      Bên cạnh Da Luật Ngạn Thác thiếu những thanh niên cầm tướng, tuy rằng trẻ tuổi nhưng đều là trung tướng. Như phó tướng Khiêm Ngạo, tuy khuôn mặt tuấn tú luôn luôn tươi cười vô hại nhưng lúc chinh chiến sa trường lại đánh đâu thắng đó, gì cản nổi. Mà Tả tướng quân trước mắt này tuy tính khí nóng nảy nhưng làm chuyện gì cũng câu nệ tiểu tiết, hào khí ngất trời. Hoàn toàn tương phản với tính cách của là Hữu tướng quân Hưu Ca, vừa có sức mạnh lại vừa mưu trí, bình tĩnh tỉnh táo.



      “Vương thượng, tuy lần này chúng ta công chiếm nước Bột Hải thành công, nhưng mà mục tiêu cuối cùng của triều đình vẫn là tấm bản đồ kho báu, mà nay chúng ta chỉ lấy được hai mảnh bản đồ, vậy…” Hưu Ca có chút lo lắng .



      Da Luật Ngạn Thác giơ tay cắt ngang lời Hưu Ca.



      “Tang Tấn được áp giải về kinh đô rồi chứ?” chuyển hướng sang Khiêm Ngạo.



      Khiêm Ngạo gật gật đầu, nhướng mày nhàn nhã tự đắc : “Xem ra triều đình cũng biết tầm quan trọng của Tang Tấn, phái người ‘quan tâm’ chúng ta ít!”



      “Hừ!” Trong mắt Da Luật Ngạn Thác lên tia rét lạnh, cười lạnh cái, khóe miệng cong lên: “Bản đồ kho báu là tình thế bắt buộc, nhưng bản vương ghét nhất là bị người khác uy hiếp, Hưu Ca, ngươi biết phải làm gì rồi đó!”



      , Vương thượng, mạt tướng lĩnh mệnh, Tang Tấn ngay lập tức bị áp giải về Đông Lâm Vương phủ!” Hữu tướng quân Hưu Ca đáp.



      Khiêm Ngạo hăng hái nghiêng đầu, nhìn Đông Lâm Vương Da Luật Ngạn Thác ngồi ngay ngắn bên cạnh.



      “Nhìn cái gì?” Da Luật Ngạn Thác quả thực chịu nổi ánh mắt của Khiêm Ngạo, lần nào cũng là bộ dạng tươi cười, trời có sập xuống vẫn ‘đức hạnh’ như vậy, thực hoài nghi thần kinh của tên tiểu tử này có phải bị phá hư rồi hay .



      Khiêm Ngạo vuốt hai tay, sau đó miễn cưỡng trả lời: “Thần suy nghĩ, chờ bản đồ kho báu về tay chúng ta, chúng ta có nên xưng vương nước Bột Hải?”



      “Ha ha, Vương thượng ngồi vị trí này là hoàn toàn xứng đáng, luận về năng lực, sa trường, trong triều đình ai có thể so được với Vương thượng ta? Có ai dám đứng ra, Tiêu Chí ta là người đầu tiên phục!” Tả tướng quân Tiêu Chí lòng đầy căm phẫn đứng lên lớn tiếng.



      Da Luật Ngạn Thác là vị vương gia kính trọng nhất, nhiều năm như vậy, vẫn theo phục tùng, kính nể dũng mãnh của vương gia, chính mình có lẽ cả đời cũng học được.



      “Này, ta , Tiêu Chí, ngươi có thể chút được , kích động cái gì hả?” Khiêm Ngạo xoa xoa lỗ tai bị đau.



      Tiêu Chí sờ mũi ngồi xuống, luôn sợ nhất cái tên suốt ngày cười hì hì Khiêm Ngạo này, mà bản thân cũng sợ nhất là cãi nhau với , bởi vì mỗi lần như thế đều kết thúc trong thất bại.



      nghĩ tới lão già Tang Tấn này miệng vẫn còn cứng rắn, đến thời khắc này vẫn còn ôm mảnh bản đồ cuối cùng giao ra, các ngươi , có thể giấu nó ở nơi nào ?” Khiêm Ngạo gãi đầu, gương mặt tuấn tú lên tia nghi hoặc.



      Da Luật Ngạn Thác cười lạnh, hề lo lắng mà cầm lấy chén rượu bàn chậm rãi uống.



      thích chơi trò chơi với bản vương, bản vương liền tiếp! Trước mắt, hành tung của Tang Trọng Dương như thế nào?” Khóe miệng gợi lên nụ cười có chút lãnh khốc.



      “Bẩm Vương thượng, theo mật thám báo cáo, tra được hành tung của người này!” Hưu Ca .



      “Tốt!” Thân hình cao lớn của Da Luật Ngạn Thác đứng lên, cười sang sảng.



      Ngay sau đó, đến trước mặt Hưu Ca, bàn tay vỗ vào vai Hưu Ca, đôi mắt có chứa ý cười thoáng chốc bị vẻ lo lắng thay thế.



      “Bắt sống người này cho bản vương!” gằn từng chữ .



      “Mạt tướng lĩnh mệnh!”



      “Hừ, tại chúng ta có trong tay con của Tang Tấn làm con tin, lại có thêm Tang Trọng Dương, ta tin cái kia lão già kia còn giao bản đồ ra!” Tiêu Chí cười lớn.



      Đột nhiên, đôi con ngươi nghiêm túc của Da Luật Ngạn Thác tràn ngập kiên quyết, lạnh lùng nhìn Tiêu Chí, hừ lạnh tiếng.



      “Truyền lệnh xuống, ngày mai khởi hành quay về thượng kinh!” xong, lấy tay vén lều trại, cũng quay đầu lại ra ngoài.



      Tiêu Chí bị ánh mắt giết người Da Luật Ngạn Thác làm cho hoảng sợ: “Ta… Ta sai cái gì sao? Vừa rồi hình như Vương thượng rất tức giận!”



      Khiêm Ngạo bất đắc dĩ lắc lắc đầu, kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra tình cảm của vương thượng dành cho Tần Lạc Y là như thế nào, mà Tiêu Chí lại nhìn ra.



      tiến lên bước, vỗ vỗ bờ vai của Tiêu Chí: “Tiêu Chí à Tiêu Chí, ngươi là ngu ngốc ghê gớm!” xong liền cúi người rồi ra ngoài.



      Đầu óc Tiêu Chí mơ hồ mà đứng ở nơi đó, còn Hưu Ca cũng nín cười, bất đắc dĩ lắc lắc đầu rồi ra.



      “Aizzzz, các ngươi… …” Vẻ mặt Tiêu Chí nghi hoặc.

      Hết chương 6+7+8
      Phong nguyet thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :