1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Liên Hoa lâu: Chu Tước quyển - Đằng Bình (3)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Liên Hoa lâu: Chu Tước quyển

      Tác giả: Đằng Bình

      Thể loại: trinh thám, cổ đại

      Covert + Edit : Nông phương Thùy

      Nguồn: sưu tầm


      Giới thiệu:

      Áo xám vải thổ, ánh mắt ơ thờ,điệu bộ ngớ ngẩn,sợ quỷ sợ ma,đó là ấn tượng của những người từng gặp Lý Liên Hoa-chủ nhân của lầu Liên Hoa vân cát tường. Thế nhưng,đằng sao bộ dáng tưởng như vô dụng đó là óc quan sát tuyệt đỉnh. Những vụ huyết án trong giang hồ đều nhờ tay giải,cho dù vụ án có nhuốm đầy màu sắc quỷ dị với những cái xác biến mất,tiếng ma quỷ kêu khóc trong đêm hay những bóng trắng lập lờ lướt hành lang tăm tối.

      Người này bị giết như thế nào? Hung thủ là ai? Tất cả những bí mật đằng sau vụ án là gì? Lý lâu chủ rất sẵn lòng tìm ra câu trả lời cho những câu hỏi đó.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      CHương 1.1: Lầu Liên Hoa Vân Cát Tường

      Trời xanh mây trắng , càn khôn xán lạn.

      Trấn Bính Sơn là địa phương có gì hấp dẫn, kì trân dị bảo cũng địa linh nhân kiệt. Giống như các vùng đất khác giang hồ, dân chúng nơi đây rất thuần hậu,hoa màu xơ xác cằn cỗ, nước sông vấn đục, cũng có bao nhiêu đề tài mới mẻ để ói chuyện phiếm lúc trà dư tửu hậu.... Chính vì có thú vui nên mỗi khi có chuyện gì mọi người lại bàn rất lâu. Huống hồ gần đây lại xảy ra chuyện vô cùng kì lạ.

      Chuyện là thế này:Ngày 18 tháng 6, khi những người dân nơi đây mở cửa quét đường,đột nhiên phát con đường quen thuộc xuất tòa lầu bằng gỗ hai tầng. Tòa lầu hề thấp , bên trong những có thể ở được mà còn rất thoải mái. Cả tòa lầu được làm bằng gỗ, đó trạm trổ hoa văn vô cùng tinh xảo, ngay cả người mù cũng có thể sờ soạng ra được đó khắc hoa văn liên hoa (hoa sen) và tường vân (mây lành).

      Sau khi bàn luận nửa ngày,những người tinh mắt cuối cùng cũng biết tòa lầu này "đột nhiên xuất " như thế nào. ra toàn bộ kết cấu của nó là tòa lâu nhưng hề được đóng xuống đất... tóm lại, tòa lầu này được người ta dùng xe káo tới Trấn Bính sơn của bọn họ,đặt ở đây. Mọi người xì xào bàn tán, biết người đột nhiên kéo cả tòa lầu bằng gỗ đến đặt tại đây vào lúc nử đêm nửa hôm thế này rốt cuộc có mục đích gì, chẳng lẽ định làm miếu thổ địa cho trấn Bính Sơn. mới nhớ,miếu thổ địa của trấn Bính Sơn hương lụi khói tàn, được tu sửa nhiều năm nay ...

      Vụ việc bị bàn tán xôn xao suốt 3 ngày, cho tới khi có người làm nghề áp tiêu cho tiêu cục tình cờ trở về nhà, vừa nhìn thấy tòa lâu kinh ngạc thất sắc,điên cuồng hét lên tiếng ngay tại chỗ:

      - Lầu Cát Tường

      Sau đó ông ta cũng chẳng màng về nhà, quay đầu bỏ chạy,suốt dọc đường cứ gào thét"Lầu Cát Tường". Đột nhiên căn đầu này bị coi là lầu ma,những người nhìn thấy nó phát điên.

      Cho tới bảy ngày sau, người áp tiêu đó đem tất cả người trong tiêu cục quay về trấn Bính Sơn, lúc ấy mọi người đây mới biết ra tòa lầu này chẳng những phải lầu mà mà còn là tòa lầu may mắn, cực kì may mắn.

      "Lầu Liên Hoa vân cát tường" là y quán. Chủ nhân của nó họ Lý tên Liên Hoa.

      Chương 1.2

      Lý Liên Hoa là người như thế nào? Kì thực giang hồ cũng chẳng ai biết gì về .Lai lịch học vấn , tuổi tác lớn thế nào,võ công cao thấp ra sao,ngay cả dung mọ xấu đẹp cũng ai biết.Người này xuất giang hồ được sáu năm, tổng cộng chỉ làm có hai việc, nhưng hai việc này cũng đủ để "lầu Liên Hoa vân cát tường" trở thành truyền thuyết khiến nhiều người giang hồ tò mò.

      Hai việc làm đó như sau: Việc thứ nhất là cứu sống Thi Văn Tuyệt - kẻ được mệnh danh là "Hạo Thủ Cùng Kinh" (đọc sách đến bạc đầu), trạng nguyên trong giới võ lâm, trong khi thi đấu bị trọng thương mà chết, thậm chí được chôn nhiều ngày. Việc thứ hai là cứu sống Hạ Lan Thiết "Thiết Tiêu đại hiệp", vì rơi xuống núi mà chết, xương cốt toàn thân vỡ vụn, cũng được chôn cất nhiều ngày.

      Chỉ với hai việc đó khiến Lý Liên Hoa trở thành nhân vật được người trong giang hồ muốn làm quen và kết giao nhất, huống hồ còn có cái nhà gỗ kì lạ có thể mang theo bất cứ lúc nào. Điều này càng khiến Lý Liên Hoa trở thành truyền thuyết trong truyền thuyết.

      Tổng phiêu đầu của Hạc Hành tiêu cục đem tất cả người của tiêu cục vội vàng thúc ngựa tới Trấn Bính Sơn, sau 3 ngày đốt hương tắm rửa, cuối cùng họ run rẩy dâng lên tòa lầu bằng gỗ nam bái thiếp: Trình Vân Hạc của Hạc Hành tiêu cục có chuyện quan trọng cần bái kiến.

      Bái thiếp được quăng qua cửa sổ vào .

      Toàn bộ tiêu cục dưới khoảng bốn - năm mươi người theo Trình Vân Hạc chờ, phảng phất như trong lầu kia có Diêm La Vương thành hình...

      Rất nhanh,từ trong căn lầu gỗ im ắng như có người ở kia khẽ vang lên tiếng cọt kẹt. Toàn bộ Hạc Hành tiêu cục nín thở , người qua đường cũng đứng im, mở to mắt chờ đợi xem từ trong căn lầu ấy xuất thứ quái quỷ gì.

      Chương 1:Tiếp

      Cửa gỗ rất nhanh mở ra,cũng mở chậm rãi như mọi người tưởng tượng.Từ bên trong "soạt" tiếng, cỗ bụi đất bay ra, bay tứ tung đầu và mặt của Trình Vân Hạc, người trong nhà thốt lên tiếng "ai nha" sau đó áy náy :

      - dọn dẹp sắp xếp lại đồ đạc, biết ngoài cửa có khách, xấu hổ quá.

      Cả đoàn người Hạc Hành tiêu cục đầu đầy tro bụi ngạc nhiên nhìn người cầm chổi đứng trước cửa, chổi kẹp cái bái thiếp đỏ tươi. nhìn khá trẻ, nhiều nhất chỉ khoảng hai bảy, hai tám tuổi, nếu phải mặc thân áo xám có nhiều miếng vá có lẽ trông còn trẻ hơn. Da trắng, dung nhan nho nhã, nhưng cũng tuấn tới mức người khác gặp là thể quên được. Tay phải của cầm chổi, tay trái xách cái quẹt, mặt đầy áy náy nhìn thế trận mà bốn mươi năm mươi người dàn trước cửa. Trình Vân Hạc ho khan tiếng, ôm quyền hành lễ:

      - Tại hạ "Hạc Hành Vạn Lý" Trình Vân Hạc, bái kiến Cát Tường Lâu Lý tiên sinh. Mng các hạ thông báo giúp, rằng Trình mỗ có chuyện quan trọng thỉnh giáo Lý tiên sinh.

      Người trẻ tuổi áo xám"A" tiếng,hỏi:

      - Thông báo?

      Trình Vân Hạc trầm giọng :

      - Kính xin Lý Liên Hoa Lý tiên sinh cho được gặp mặt, tại hạ có chuyện quan trọng cần trao đổi.

      Người trẻ tuổi mặc áo xám thả chổi xuống,:

      - Ta chính là Lý Liên Hoa

      Trình Vân Hạc đột nhiên mở to hai mắt, há hốc miệng, lúc này, những người xung quanh bỗng dưng nghĩ, có nhét được hai ba quả trứng vào mồm ông ta cũng vừa. Rồi ông nhanh chóng khép miệng lại, ho khan thêm tiếng nữa.

      - Ngưỡng mộ đại danh Lý tiên sinh lâu....

      Câu tiếp theo biết nên mở miệng thế nào, đầu đuôi tình ông cẩn thận viết vào tấm bái thiếp kia, mà tấm bái thiếp lại được kẹp cái chổi của Lý Liên Hoa. Lý Liên Hoa :

      - Ngại quá.....Nhà ta đồ đạc vương vãi đầy đất.... - đưa tay mời Trình Vân Hạc vào trong.

      Trong lầu Liên Hoa vân cát tường quả nhiên đồ đạc vương vãi khắp nơi, có búa đinh rìu, có chổi có giẻ lau, vụn gỗ tro bụi phủ khắp nơi,còn có mấy cái hòm biết bên trong đựng cái gì. Tiền thính chỉ có bàn và ghế nhựa, đều được đan bằng mây, đáng hai mươi đồng. Trình Vân Hạc lòng đầy nghi vấn, nhưng danh tiếng của lầu Liên Hoa vân cát tường nổi như thế,người áo xám kia lại ở trong lầu, bảo ông nghi ngờ là giả, ông dám,đành cung kính ngồi đối diện Lý Liên Hoa, kể lại chuyện đáng sợ gặp được vào nửa tháng trước.

      Đêm đó vào canh ba, Tiểu Miên khách điếm.

      Trình Vân Hạc ban đêm thức dậy phát những cái bóng màu xanh ngọc lập lờ cửa sổ, khi bên ngoài vang lên tiếng ca quỷ dị, trong lòng ông nghĩ ngay đến 1 từ "quy", nhưng sau đó ông lại phá lên cười. Ông hành tẩu giang hồ hơn 20 năm, chưa bao giờ tin đời này có quỷ. Đúng lúc này, từ gian phòng của đại đệ tử bên cạnh vang lên tiếng hét thảm, Trình Vân Hạc giật mình, mặt biến sắc vội vàng chạy sang. Đại đệ tử Thôi Kiếm Kha của ông cũng nhìn thấy những cái bóng quỷ dị cửa sổ xanh, đứng dậy kiểm tra hàng hóa, khi mở rương gỗ được niêm phong cẩn thận ra phát hàng hóa trong rương biến mất, vàng bạc châu báu mà họ vận chuyển cánh mà bay,chỉ là việc ấy đủ để Thôi Kiếm Kha - kẻ phiêu hành hơn mười năm phải kêu lên thảm thiết như vậy. Thứ khiến phải kêu lên chính là trong rương chỉ còn hàng hóa mà thay vào đó là tảng đá thô ráp, bốn vách rương in đầy dấu tay máu.

      Dấu tay kia trông như có kẻ bị nhốt trong rương cuống quýt muốn trèo ra nhưng lại bị nắp rương chẹt lại, mà ràng trong gương lại chẳng có gì.

      Chương 1:tiếp

      Đêm khuya canh ba, những cái bóng cửa sổ xanh xuất ngay bên cạnh, lại còn có những thanh quái dị vang lên, đột nhiên lại nhìn thấy những dấu tay đầy máu trong rương khiến cho người hành tẩu giang hồ mười năm như Thôi Kiếm Kha cũng phải hét lên thảm thiết. Trình Vân Hạc vừa kinh hãi vừa tức giận, ra lệnh cho các đệ tử mở hết mười sáu chiếc rương lớn còn lại ra, trong mười sáu chiếc rương đó mười chiếc vẫn chất đầy vàng bạc châu báu, thứ nào cũng hiếm có trong nhân gian, nhưng có sáu chiếc rương trống ; chiếc đầy dấu tay máu, ba chiếc chứa đầy bàn thờ người chết, hai chiếc còn lại, nén đầy đá gồ ghề lồi lõm, chiếc thình lình xuất thi thể.

      Thi thể của thiếu nữ mặc áo trắng, dung mạo kiều diễm xinh đẹp hãy còn rất trẻ. Vẻ mặt trước lúc chết của nàng ở trong trạng thái kinh hoàng tột độ.

      Vừa nhìn thấy thi thể, Trình Vân Hạc và Thôi Kiếm Kha vô cùng kinh hãi. Người giang hồ ai biết nữ tử áo trắng này, nàng chính là con của Thành chủ Ngọc Thành “Thu Sương Thiết Ngọc Kiếm” Ngọc Thu Sương. Thành chủ Ngọc Thành Ngọc Mục Lam xưng bá sơn vực Tây Nam, lũng đoạn (nghĩa như là độc quyền) mỏ ngọc Côn Lôn, là đệ nhất hào phú trong giới võ lâm, chuyện ông ta vô cùng cưng chiều con cả thiên hạ ai cũng biết. Ngọc Thu Sương sao lại chết cách bí trong rương chứa vàng bạc châu báu do Hạc Hành tiêu cục áp tải thế này?

      Người từ các phòng khác trong khách điếm Tiểu Miên cũng bàn tán xôn xao, thoắt cái mấy chục người chạy vào phòng của Thôi Kiếm Kha, ai cũng giật nảy mình, vẻ mặt trắng bệch. Lúc đó Trình Vân Hạc mới biết, ra đêm hôm nay Ngọc Thu Sương cũng nghỉ chân tại khách điếm Tiểu Miên. Lúc năm sáu mươi kiếm sĩ của Ngọc Thành theo bảo vệ nàng giật mình tỉnh giấc bởi những cái bóng nơi cửa sổ xanh, người bạn thân ở cùng phòng với nàng là Vân Kiều đột nhiên phát Ngọc Thu Sương biến mất tăm tích. Bọn họ tìm kiếm bốn phía, vô cùng bất ngờ khi phát nàng chết trong rương châu báu của Trình Vân Hạc!

      Đây chính là chuyện “Bích song có quỷ giết người” gay huyên náo trong giới võ lâm suốt nửa tháng nay. Ngọc Mục Lam đau lòng con chết cách vô duyên vô cớ, trong lúc giận dữ giận bức sát toàn bộ kiếm sĩ theo hầu Ngọc Thu Sương vào đêm hôm đó, đồng thời phát lệnh truy sát, muốn giết toàn bộ người của Hành Hạc tiêu cục. Trình Vân Hạc bị dồn vào bước đường cùng, muốn mang theo già trẻ lớn bé trong nhà bỏ nơi khác lánh nạn, giải tán tiêu cục, bỗng nghe được tin tức về lầu Cát Tường.

      Lý Liên Hoa có thể cứu sống người chết - Trình Vân Hạc bỗng nhiên nghĩ đên: Nếu Lý Liên Hoa có thể cứu sống Ngọc Thu Sương, chừng mọi chuyện được giải quyết ? Cứu sống người chết, nếu là nửa tháng trước Trình Vân Hạc bao giờ chịu tin, nhưng việc đến nước này cũng đành “có bệnh vái tứ phương”, nếu ông trời run rủi cho ông gặp được Lý Liên Hoa, mất mát gì mà thử lần? Nếu... truyền thuyết là , vạn đại cát.

      Có điều khi nghe ông kể xong chuyện “Bích song có quỷ giết người”, Lý Liên Hoa chẳng có biểu ngạc nhiên hay kinh hãi gì mà chỉ “a” tiếng, gật gật đầu.

      Uống trà xong, Trình Vân Hạc đành phải cáo từ. Ông thực nghĩ ra lý do gì để ở lại căn lầu trống với tạp vật vứt lung tung dưới đất cùng vẻ mặt “ôn hòa mờ mịt ” của Lý Liên Hoa. Trình Vân Hạc rồi, lầu hai của lầu Liên Hoa vân cát tường mới có người điềm đạm lên tiếng:

      - Chuyện xảy ra được năm năm rồi vậy mà ngươi vẫn nổi tiếng nhỉ...

      Lý Liên Hoa ngồi nghế nhấm nháp ly trà, “a” tiếng,chẳng biết “a” cái gì.

      - Kì thực ta nghĩ mãi thông...

      Người lầu hai chầm chậm xuống. Người này gầy trơ cả xương, sắc mặt trắng bệch, nếu mập thêm tầm hai mươi cân (01 kg của Trung Quốc = 0.5 kg của Việt Nam) nữa có lẽ mĩ thiếu niên, nhưng trước mắt trông y giống kẻ chết đói. Vậy mà cái kẻ chết đói ấy còn mặc bộ y phục màu trắng hoa lệ, đặc biệt tinh xảo, eo cài miếng ngọc bội dưới kết tua dài hình bông lúa - thứ chỉ có đám công tử trọc thế (ta chẳng hiểu là gì ai hiểu giải thích giùm ta) mới thích, lưng y đeo trường kiếm vô cùng phong nhã.

      - thế gian này sao lại có kẻ tin vào chuyện hồi sinh người chết chứ? năm năm qua rồi, mọi người vẫn chưa quên được hai vụ đó của ngươi...

      - Bởi vì họ đâu có thông minh như ngươi. - Lý Liên Hoa mỉm cười, đứng dậy hoạt động xương cốt chút, cầm chổi tiếp tục quét nhà.

      - Ngươi có thể dừng quét nhà ? - “Xác chết” từ lầu xuống đột nhiên trừng mắt. - Đường đường Phương đại công tử ta ở trước mặt ngươi, vậy mà ngươi vẫn còn tiếp tục quét được? Ngươi có biết nếu vừa rồi Trình Vân Hạc biết ta ở đây, nhất định quỳ xuống cầu xin ta gặp Ngọc lão đầu để xin tha cho cả nhà ? người tuấn tiêu sái lại có thân phận hiển hách như bổn công tử ta ở trước mặt ngươi, vậy mà ngươi cứ mải mê quét nhà mãi như thế?

      - thể. - Lý Liên Hoa đáp. - lâu rồi ta chưa dọn dẹp,sắp xếp đồ đạc trong căn lầu này, rất bẩn, trời mưa bị dột.

      “Xác chết” bạch y trợn trừng mắt nhìn hồi lâu,đột nhiên tiếng thở dài.

      - Nhà ngươi vừa biết đánh nhau vừa biết trị bệnh,chẳng thể trồng trọt mà cũng có gan cướp bóc, bao nhiêu năm nay rốt cuộc làm sao ngươi có thể sống sót, lại còn nổi tiếng như thế chứ? Ta thực hiểu.

      “Xác chết” bạch y là đại công tử của Phương thị, “Đa Sầu Công Tử” Phương Đa Bệnh. Y nhận thức Lý Liên Hoa sáu năm, lâu tới mức y biết rất lý do vì sao người này lại nổi tiếng: Thi Văn Tuyệt quyết đấu với người khác bị trọng thương, thi triển Quy Tức Đại Pháp bế khí dưỡng thương, dân làng ở đó tưởng chết bèn đem chôn, Lý Liên Hoa đào lên, đương nhiên Thi Văn Tuyệt sống lại; còn về Hạ Lan Thiết, tiểu tử đó hỏi vợ nhưng thành, bèn diễn màn kịch nhảy núi tự vẫn, vờ chết tự chôn mình xuống đất, Lý Liên Hoa ngẫu nhiên ngang qua, đào tên tiểu tử đó lên.

      Người đời đều tò mò rốt cuộc Lý Liên Hoa làm thế nào mà khiến người chết sống lại được, còn Phương Đa Bệnh chỉ muốn biết rốt cuộc làm sao biết dưới chỗ đất nào chôn người sống để mà đào lên thôi.

      - Ta vẫn còn chút bạc để dành từ trước. - Lý Liên Hoa cẩn thận quét tiền thính, thu cái mẹt lại. - Chỉ cần tính toán chút vẫn có thể sống qua ngày.

      Phương Đa Bệnh trợn mắt lườm.

      - Ngươi còn bao nhiêu bạc nữa?

      - Năm mươi hai lượng. - Lý Liên Hoa mỉm cười. - Đối với ta mà có thể đủ dùng cả đời rồi.

      Phương Đa Bệnh “xì” tiếng.

      - Trong giới võ lâm mà lại có loại người hà tiện cả đời chỉ định tiêu có năm mươi hai lượng bạc như ngươi, đúng là sỉ nhục của người trong giang hồ. Nếu Trình Vân Hạc biết ngươi là loại người này, để xem còn tới tận đây tìm ngươi ... Hừ hừ, tới cầu xin thần y hiểu chút nào về y thuật, keo kiệt tới mức chịu bỏ xu nào ra ở quán trọ, chỉ còn cách cõng cái nhà lưng chạy long nhong khắp nơi để cứu người chết sống lại, vậy mà Trình Vân Hạc cũng nghĩ ra được. - Phương Đa Bệnh đảo tròng mắt, nhìn nhìn Lý Liên Hoa từ xuống dưới mấy lần. - Có điều, tiểu tử ngươi có định giúp ta cứu sống người chết đấy, ta nghĩ ra ngươi trả lời thế nào.

      Lý Liên Hoa ngồi ghế, tay tỉ mỉ nghịch mộng bàn lục cà lục cục, nghe vậy mỉm cười đáp:

      - Tại sao lại ? Dù sao ta chẳng biết buôn bán lại rành trồng trọt, cũng chẳng thiếu bạc, nếu có việc gì đó để làm, con người chẳng phải rất buồn chán ư?

      - khi Ngọc lão đầu phát ra ngươi là đại phu lừa bịp, muốn giết cả nhà ngươi, đừng mong Phương đại công tử ta cứu ngươi. - Phương Đa Bệnh chậm rãi . - Ngươi , bổn công tử tiễn.

      Sau đó Lý Liên Hoa thu dọn đồ đạc trong lầu Liên Hoa vân cát tường suốt ba ngày, biết trong tay nải của đựng những gì, chỉ biết viết phong thư tạm thời giao lầu Liên Hoa vân cát tường cho “Hạo Thủ Cùng Kinh” Thi Văn Tuyệt trông coi, sau đó lên đường.

      muốn đến Ngọc Thành, muốn thấy thi thể của Ngọc Thu Sương.

      hết chương 1

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 2: Bên trong Ngọc Thành

      Lý Liên Hoa lấy danh nghĩa tới “cứu sống Ngọc Thu Sương”quang minh chính đại bước vào Ngọc Thành ở núi Côn Lôn. Ngọc Thành được xây dựng núi cao cằn cỗi hoang vu, trong trữ kì trân dị bảo, trong giới võ lâm quá mười người có thể đường hoàng bước chân vào Ngọc Thành, trong số đó người thứ mười chính là Lý Liên Hoa, người thứ chín là Tông Chính Minh Châu.

      Lý Liên Hoa là tuyệt thế thần y tới để cứu sống Ngọc Thu Sương, mà địa vị của Tông Chính Minh Châu còn cao hơn. Y là vị hôn phu của Ngọc Thu Sương, cháu trai của Thừa tướng đương triều, trong triều đình là quan ngũ phẩm, còn là vị công tử tài mạo song toàn gia thế hiển hách, nhìn ôn hòa nho nhã nhưng tay lại cầm kiếm đầy uy vũ, là người mà những thiếu nữ trong nhân gian đều thiết tha mơ ước.

      Tông Chính Minh Châu đến sớm hơn Lý Liên Hoa nửa tháng. Ngày thứ hai sau khi biết tin Ngọc Thu Sương xảy ra chuyện, y tới Ngọc Thành,chỉ là Ngọc Mục Lam quá đau lòng trước cái chết của ái nữ, sau khi nhận được thi thể của con gần như phát điên, bức năm, sáu mươi kiếm sĩ phải tự tận theo môn quy, phóng hỏa đốt cung điện Ngọc Thành, đến nay thần trí vẫn mơ hồ.

      - Thế nào?

      Vị công tử áo trắng quần là áo lượt nho nhã cao quý lúc này đứng sau lưng Lý Liên Hoa, sốt sắng nhìn . Lý Liên Hoa khom lưng nhìn Ngọc Thu Sương được đặt trong quan tài bằng băng nửa canh giờ, mãi chẳng có động tĩnh gì. Chỉ nghe Lý Liên Hoa “a” lên tiếng, Tông Chính Minh Châu hoàn toàn hiểu “a” cái gì.

      - Lý tiên sinh?

      - Nàng ta là Ngọc Thu Sương? - Lý Liên Hoa hỏi.

      Tông Chính Minh Châu thoáng ngẩn ra.

      - Khi thành chủ Ngọc Thành phóng hỏa đốt thành, Thu Sương may bị lửa lan đến...

      ra trong quan tài bằng băng đặt thi thể bị cháy tới nhăn nhúm, chỉ là vì chưa cháy khô nên trông càng đáng sợ, coi như là Đại La Kim Tiên có hồi sinh được “người chết” như thế này, chỉ e ngay cả bách tính vô tri cũng tin, huống hồ Lý Liên Hoa phải Kim Tiên. Nhưng là thần y, Tông Chính Minh Châu ít nhiều gì cũng muốn thấy có chút động tĩnh.

      - Nàng ta là Ngọc Thu Sương? - Lý Liên Hoa lại hỏi.

      Tông Chính Minh Châu gật đầu. Mặc dù thi thể bị biến dạng tới đáng sợ, nhưng vẫn có thể nhận ra rất nhiều đặc trưng của Ngọc Thu Sương. Lý Liên Hoa lấy con dao trong tay nải màu xanh in hoa nhí mà luôn đem theo bên mình ra, thận trọng rạch đường xuống phần bụng của Ngọc Thu Sương. Tông Chính Minh Châu thất kinh, vội giơ tay ngăn lại.

      - Lý tiên sinh?

      Tay phải cầm dao của Lý Liên Hoa bị Tông Chính Minh Châu ngăn lại, bèn dùng mấy ngón tay trái vạch cái, phần bụng của Ngọc Thu Sương bật tung. Móng tay Lý Liên Hoa được cắt tỉa gọn gàng, nhưng thi thể Ngọc Thu Sương thối rữa, muốn rạch cũng chẳng khó khăn gì. Tông Chính Minh Châu giật mình thu tay lại, đột nhiên y thấy con dao tay phải của Lý Liên Hoa khều ra vật gì đó từ bụng Ngọc Thu Sương.

      - Đó là cái gì?

      - Máu đông. - Lý Liên Hoa đáp.

      Đó là cục máu bị đông cứng từ khá lâu, Tông Chính Minh Châu hiểu.
      - Máu đông?

      Những người có kiến thức thông thường lý giải có máu trong bụng nghĩa là bị thương ở bụng.

      - Ý của Lý tiên sinh là?

      Lý Liên Hoa mỉm cười.

      - Phương thức giết người của con quỷ này vô cùng kì lạ, nó hút máu, lột da, mà lại cắt đứt ruột của nàng, khiến nàng nội thương, chảy máu tới chết, nhìn bên ngoài hề thấy.

      Tông Chính Minh Châu cau mày.

      - Điều đó có nghĩa Thu Sương phải bị quỷ giết, mà là có người hại nàng?

      Lý Liên Hoa trả lời câu chẳng liên quan:

      - Ta chỉ biết nàng ấy chết quá lâu rồi, lại bị thiêu, thể cứu sống lại được nữa.

      Bộ dạng của khi những lời ấy ung dung bình tĩnh, cứ như có bản lĩnh khiến người chết sống lại, và điều đáng tiếc nhất của Ngọc Thu Sương chỉ là nàng chết quá lâu mà thôi. Tông Chính Minh Châu xốc xốc lại ống tay áo rộng bằng lụa trắng thêu chỉ vàng của mình.

      - Ta hiểu, cho dù Thu Sương bị người ta giết nữa hà tất kẻ ấy phải cắt đứt ruột của nàng? Quyền pháp chưởng pháp của các môn phái tuyệt đối có chiêu nào nặng tay vào chỗ cách tim năm tấc tính từ xuống, việc này hợp tình hợp lý.

      Lý Liên Hoa lại “a” lên tiếng. Tông Chính Minh Châu ngẩn người, y vẫn biết Lý Liên Hoa “a” cái gì, ngập ngừng hồi lâu, y chuyển đề tài:

      - Gần đây vào ban đêm trong Ngọc Thành thường xuất chuyện rất lạ...

      Lý Liên Hoa lẩm bẩm:

      - Ta sợ ma lắm.

      Tông Chính Minh Châu trong lòng rất hiếu kì, Người này dám dùng ngón tay để giải phẫu tử thi thối rữa, vậy mà lại bảo là sợ ma? Nhưng ngoài miệng y vẫn đáp:

      - Vậy tối nay Lý tiên sinh hãy ngủ cùng phòng với ta là được.

      Lý Liên Hoa đồng ý ngay, nhưng vẻ mặt khá ngượng ngùng.

      - Xấu hổ, xấu hổ quá.

      Hôm đó, Lý Liên Hoa dùng cơm với toàn bộ dưới trong Ngọc gia. Ngoài Ngọc Mục Lam ra, phu nhân Ngọc gia là Ngọc Hồng Chúc khiến Lý Liên Hoa vô cùng bất ngờ. Con chết, chồng phát điên nhưng vị phu nhân ấy vẫn xử lý mọi việc đâu vào đấy hề bị rối loạn, nhanh nhẹn kiên cường còn hơn cả những nam tử khác trong Ngọc gia, hơn nữa tuổi gần tứ tuần mà da vẫn trắng như tuyết, dung mạo như hoa, kiều diễm vô cùng.

      ra Ngọc gia núi Côn Lôn chỉ có người con độc nhất là Ngọc Hồng Chúc. Vì muốn có người lo hương hỏa, Ngọc gia thu nhận thư sinh bất đắc chí Bồ Mục Lam vào ở rể, để ông đổi sang họ Ngọc. Ông ta mặc dù nổi danh thiên hạ nhờ danh Thành chủ, nhưng mọi việc trong thành đều do tay Ngọc Hồng Chúc chăm chút lo liệu, làm khó cho vị nữ trung hào kiệt hiếm thấy này. Nghe Lý Liên Hoa đến để cứu sống con mình, Ngọc Hồng Chúc ràng tin nhưng cũng toạc ra, chỉ để mặc Lý Liên Hoa muốn làm gì làm.

      Đêm.

      Trong phòng dành cho khách của Ngọc Thành.

      Tông Chính Minh Châu cùng Lý Liên Hoa ở chung phòng, LýLiên Hoa ngủ giường, Tông Chính Minh Châu ngủ chiếc giường khác, nhưng y ngủ được. Y chưa bao giờ ngủ cùng phòng với kẻ khác, cho dù có vị hôn thê nhưng cũng chưa từng thân mật gần gũi, huống hồ người nằm trong phòng y bây giờ phải Ngọc Thu Sương xinh đẹp như hoa, mà là nam nhân rất bình thường, hành khiến người khác cảm thấy kì quái. Ấn tượng của Tông Chính Minh Châu về Lý Liên Hoa là kẻ làm việc chuyên tâm, khá cứng nhắc giống kiểu mọt sách, hiểu nhiều về nhân tình thế thái. Nhưng nếu đúng là mọt sách hiểu nhân tình thế thái sao lại biết cậy vào danh tiếng của mình để lại tự do trong Ngọc Thành? Nếu tâm địa sâu xa, suy nghĩ kín kẽ, y hiểu việc Lý Liên Hoa đến Ngọc Thành rồi giả ngây giả ngốc muốn cứu sống Ngọc Thu Sương mang lại lợi gì cho . Ngọc Thu Sương bị người ta cắt đứt ruột chảy máu tới chết, bên ngoài chẳng hề có bất kì thương tích nào, Lý Liên Hoa sao có thể nhận ra? Bao nhiêu nghi vấn khiến Tông Chính Minh Châu thể ngủ được.

      Bỗng dưng y mở trừng mắt. Bên ngoài hình như có động tĩnh bất thường.

      Y còn do dự chưa biết có nên mở cửa kiểm tra hay , đột nhiên phát cửa sổ đối diện với cửa chính xuất rất nhiều những cái bóng lốm đốm màu xanh biếc, chập chờn lúc lúc , rồi ngay sau đó giọng hát với điệu kì lạ vang lên, giọng hát giống như phát ra từ trong đình viện xa xăm ngoài kia.

      Đó là giọng hát khiến người ta nghe phải dựng hết tóc gáy. Giọng nữ, điệu vô cùng kì quái, hát đầy say sưa khúc ca tha thiết... Giọng hát đó nghe cứ như giọng của người bị cắt lưỡi sau đó buông lời hát tình ca, mặc dù bi thương nhưng những giai điệu ấy phải là thứ mà người sống có thể nghe hiểu.

      Đây chính là bóng ma cửa sổ mà mọi người nhìn thấy vào ngày Ngọc Thu Sương chết!

      Tông Chính Minh Châu ở trong phòng tối, nhìn những cái bóng quỷ dị cửa sổ, đột nhiên cũng rùng mình mà dựng hết lông mao. Hít sâu hơi, ngưng thần lắng nghe hồi lâu, y chẳng nghe thấy giọng của bất kì “người” nào. Y ngồi phắt dậy, nhanh nhẹn lao tới, giơ tay nhấc cánh cửa sổ lên. Bên ngoài trăng sáng sao thưa, khí hơi lạnh, chẳng có gì cả.

      - cửa sổ.

      Tông Chính Minh Châu giật mình, bị dọa bởi bóng ma cửa sổ xanh, mà toát mồ hôi lạnh vì câu quá đột ngột đó của Lý Liên Hoa. Nghe vậy y tiện tay kéo cửa sổ xuống, Lý Liên Hoa châm nến, xuống giường, chầm chậm về phía y. Khi ánh nến chiếu sáng bóng ma cửa sổ, những cái bóng màu xanh biếc quỷ dị đó hoàn toàn biến mất, giống như chúng sợ ánh nến vậy. Lý Liên Hoa đưa ngón trỏ phải ra, dùng lực vạch đường giấy dán cửa sổ, chỉ nghe toạc tiếng, giấy dán cửa rách nhưng hề lọt sáng, ngược lại có vài thứ gì đó luồn ra từ trong kẽ giấy.

      Tông Chính Minh Châu cười khổ. cánh cửa sổ này dán hai lớp giấy, vài con đom đóm được thả vào giữa hai lớp giấy ấy, hễ tới tối là đuôi đom đóm phát ánh sáng xanh lập lòe, trong căn phòng tối mù nhìn ra có cảm giác như bóng ma lúc lúc , còn ban ngày và khi có ánh nến, vì ánh sáng và ánh nến mạnh hơn so với ánh sáng phát ra từ đuôi đom đóm, nên nhìn thấy gì.

      - ra bóng ma xanh cửa sổ là những con đom đóm. - Y nhìn Lý Liên Hoa, kìm được lên tiếng hỏi. - Làm sao tiên sinh biết bí mật cửa sổ?
      Lý Liên Hoa mỉm cười.

      - Ta sợ quỷ. Ngươi chỉ lắng nghe xem có tiếng người hay , còn ta lại nghe xem đó có phải tiếng người hay .

      Tông Chính Minh Châu còn biết nên tin hay tin nữa, đành chỉ biết cười khổ. Lý Liên Hoa lắc lắc cánh cửa sổ.

      - Ngươi có ngửi thấy mùi mê hương ? Những con đom đóm này bị đánh thuốc tới hôn mê, cho tới tận canh ba nửa đêm mới tỉnh lại. Bên ngoài cửa sổ có rạch đường , khi đom đóm tỉnh lại tìm đường bay ra, và thế là “quỷ” liền biến mất.

      Tông Chính Minh Châu gật đầu.

      - Quả nhiên bên trong cái chết của Thu Sương có nội tình,đúng là có kẻ giở trò ma quỷ trong chuyện có bóng ma cửa sổ xanh.

      lúc chuyện, giọng hát ngân nga bản tình ca kia bỗng rít lên tiếng thê thảm rồi lập tức im bặt. Tông Chính Minh Châu giật nảy mình, khuôn mặt tuấn trắng trẻo bỗng trắng bệch tới thảm hại.

      - Bóng ma xanh cửa sổ sao lại xuất ở Ngọc Thành vào lúc này... đêm nay lẽ nào...
      Lý Liên Hoa “a” lên tiếng, lần này Tông Chính Minh Châu hiểu “a” điều gì rồi. Lý Liên Hoa tiếp:

      - Bởi vì có người tin có ma, vì vậy “quỷ” liền xuất .

      Ngay sau đó ngáp dài.

      - Ta buồn ngủ lắm, ngủ thôi.

      Tông Chính Minh Châu thể tin sau khi vạch trần bí mật bóng ma cửa sổ lại đưa ra kết luận rằng “Ta buồn ngủ lắm” lại còn bảo y “Ngủ thôi”. Trong lúc y ngẩn người đứng đó, Lý Liên Hoa quay về giường tiếp tục ngủ ngon lành. Y ngủ được, đành ngồi xuống giường thẫn thờ nhìn về cánh cửa sổ vừa bị vạch rách phía đối diện, đầu óc rối bời.

      Thu Sương bị người ta giết, nhưng thi thể tại sao lại xuất trong rương chứa đồ của Trình Vân Hạc? Ai động chân động tay tạo ra bóng ma cửa sổ? Tối nay kẻ nào vờ thần giả quỷ? Vì Lý Liên Hoa xuất nên “nó” cảm thấy bất an ư? Bao nhiêu câu hỏi cứ lởn vởn trong đầu y.

      Công tử áo trắng phong thần tuấn lãng nhưng sắc mặt trắng nhợt như người chết ngồi giữa căn phòng ngập ánh trăng, trong đôi mắt lộ vẻ hoang mang sợ hãi, nếu những thiếu nữ mê đắm y mà nhìn thấy cảnh này chắc thất vọng vô cùng. Còn người nằm giường sau lưng y kia lại ngủ rất ngon lành, hoàn toàn chẳng chảy dù chỉ giọt mồ hôi, thậm chí ngủ cách đầy vui vẻ thoải mái, vướng bận âu lo.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 3 : Tưới hoa

      Ngày hôm sau, khi Tông Chính Minh Châu tỉnh lại trong tình trạng đầu óc mơ mơ màng màng, y thấy Lý Liên Hoa còn giường nữa. cầm bầu hồ lô tưới hoa ngoài vườn, rất chăm chú tỉ mỉ, thỉnh thoảng còn lần lần sờ sờ những búp lá non, tâm trạng có vẻ rất thư thả thoải mái.

      Trong hoa viên còn có ba người khác, bọn họ mỗi người mang biểu cảm khác nhau nhìn Lý Liên Hoa tưới hoa. Người đầu tiên là Ngọc Hồng Chúc, người thứ hai là bạn thân của Ngọc Thu Sương - Vân Kiều, người còn lại chính là quản gia của Ngọc gia - Chu Phúc. Vẻ mặt Ngọc Hồng Chúc đầy sát khí, còn Vân Kiều nước mắt long lanh, Chu Phúc lại vô cùng bất mãn.

      Tông Chính Minh Châu đứng dậy rửa mặt, lúc bước ra ngoài ý mới hiểu, Lý Liên Hoa cho Ngọc Hồng Chúc biết về nguyên nhân cái chết của Ngọc Thu Sương. Ngọc Hồng Chúc tức giận vô cùng. Ái nữ của mình bị người ta giết, vậy mà hung thủ còn giở trò thần thần quỷ quỷ với bà, băm vằm hung thủ ra làm trăm nghìn mảnh, bà phải là Ngọc Hồng Chúc nữa!

      Vẻ mặt kinh hoàng của Vân Kiều có vẻ vô cùng kích động, Chu Phúc nửa tin nửa ngờ. Còn Lý Liên Hoa sau khi ôn hòa thuật lại tại sao trông Ngọc Thu Sương “nhìn giống như bị quỷ giết” vô cùng nghiêm túc hỏi Chu Phúc bầu hồ lô ở chỗ nào, rồi lấy lại tinh thần, hào hứng bỏ tưới hoa.

      Ánh mắt Tông Chính Minh Châu lướt qua lan can bằng bạch ngọc hành lang của Ngọc phủ, nhìn về phía bóng lưng đầy ung dung giữa những khóm hoa của Lý Liên Hoa, y ngẩn ngơ hồi lâu, sau đó thở dài. Y phải nghĩ suốt đêm mới có thể tìm ra câu trả lời mơ hồ cho những nghi ngờ của mình.

      Trong chuyện cửa sổ xanh có quỷ giết người, tổng cộng có bảy điểm khó giải thích:

      Thứ nhất, tại sao hung thủ lại giết Ngọc Thu Sương bằng cách“cắt ruột”?

      Thứ hai, tại sao Ngọc Thu Sương lại nằm chết trong rương hàng của Trình Vân Hạc?

      Thứ ba, bóng ma cửa sổ xanh do kẻ nào tạo ra?

      Thứ tư, giọng hát ma quỷ bên ngoài cửa sổ là chuyện thế nào?

      Thứ năm, con “ma” đó từ khách điếm Tiểu Miên tới Ngọc Thành như thế nào?

      Thứ sáu, tại sao hung thủ lại giết thiếu nữ yếu đuối kiều diễm như Ngọc Thu Sương?

      Thứ bảy, tại sao phải tạo ma tạo quỷ?

      Bảy nghi vấn này, Tông Chính Minh Châu chỉ có thể trả lời được hai câu, và người mà y hy vọng trả lời được nhiều hơn lại đứng tưới hoa ngoài vườn. Đúng vào lúc y hoang mang, Lý Liên Hoa đột nhiên cầm bầu hồ lô quay người lại mỉm cười.

      - Mặt trời lên rồi, Thành chủ Ngọc Thành chắc cũng dậy rồi nhỉ? - nhìn Ngọc Hồng Chúc, nho nhã . - Lý Liên Hoa bất tài, mặc dù cứu sống được Ngọc nương nhưng có thể hiến chút sức mọn này cho Thành chủ, cũng uổng công tại hạ đến đây lần này. Ngọc phu nhân có tin tại hạ ?

      hỏi như thế, cho dù là người ngàn vạn lần muốn lúc này cũng khó lòng từ chối, huống hồ Lý Liên Hoa lại muốn khám bệnh cho Ngọc Mục Lam, Ngọc Hồng Chúc cầu còn chẳng được, lập tức gật đầu nhận lời ngay. Vân Kiều lau lau nước mắt, khẽ :

      - Vậy ta về phòng nghỉ ngơi trước.

      Lý Liên Hoa dịu dàng đáp:

      -Mời Vân nương cứ tự nhiên.

      Ngọc Hồng Chúc đưa đến phòng Ngọc Mục Lam. Dọc đường được chứng kiến xa hoa giàu có của Ngọc Thành. hành lang mái nhà minh châu bích ngọc dát lấp lánh, đúng là xa xỉ mà người trong nhân gian khó lòng tưởng tượng. Lý Liên Hoa mỉm cười, nhướng mắt nhìn đám vàng bạc châu báu ấy vài cái, vòng mấy lượt, cuối cùng cũng đến phòng Thành chủ.

      Ngọc Mục Lam ngồi trong phòng, nghệt như con gà gỗ, hai mắt nhìn thẳng, dù người khác hỏi gì, gì ông ta cũng chẳng có phản ứng. Ngọc Hồng Chúc :

      - Từ sau đêm nổi lửa đốt thành đó, ông ấy luôn ở trong tình trạng thế này, chẳng thiết ăn uống, cũng ngủ nghê, bất kì ai chuyện ông ấy cũng như nghe thấy.
      ỉm câu: Những đại phu tới thăm bệnh cho Ngọc Mục Lam đều Ngọc Mục Lam bị trúng tà, có đại phu sau khi bắt mạch cho Ngọc Mục Lam đột nhiên phát điên.

      Lý Liên Hoa nhìn thẳng vào mắt Ngọc Mục Lam lúc, sau đó lấy ra cây kim bạc từ trong tay nải in hoa xanh của mình chầm chậm đâm vào mắt Ngọc Mục Lam. Ngọc Hồng Chúc giật mình, bà chưa từng thấy đại phu nào lại chữa bệnh như thế. Tông Chính Minh Châu đứng bên cạnh, trải qua chuyện cửa sổ xanh, y hiểu Lý Liên Hoa phải kẻ mù mờ hồ đồ, chỉ có điều hành động cử chỉ của luôn rất khó hiểu.

      Cây kim bạc của Lý Liên Hoa chầm chậm đưa tới trước mắt phải Ngọc Mục Lam, vậy mà hề dừng lại, mặc dù rất chậm, nhưng cũng hề giảm tốc độ, tiếp tục đâm vào mắt Ngọc Mục Lam. Tông Chính Minh Châu và Ngọc Hồng Chúc nhẫn nhịn rồi lại nhẫn nhịn, cuối cùng vẫn đưa tay ngăn. Đúng vào lúc cây kim gần chạm vào nhãn cầu của Ngọc Mục Lam, Lý Liên Hoa dừng tay, di chuyển vị trí nhưng vẫn nhắm vào mắt của Ngọc Mục Lam.

      Ngọc Mục Lam chẳng buồn chớp mắt, đúng là bị đờ đẫn rồi.

      - Xem ra bệnh của Ngọc Thành chủ rất nặng.

      Lý Liên Hoa khẽ thở dài tiếng. Người mới quen biết như Tông Chính Minh Châu ngàn vạn lần cũng ngờ rằng là người chẳng biết chút y thuật nào. Nghe thở dài, cả Tông Chính Minh Châu lẫn phu nhân Ngọc Hồng Chúc đều cau chặt mày.

      - Trong hoa viên của phu nhân có trồng loại kì thảo chữa bệnh điên, biết tại hạ có thể hái dùng chút để điều trị căn bệnh khó chữa này của Ngọc Thành chủ ?

      Lý Liên Hoa thản nhiên ung dung hỏi. Ngọc Hồng Chúc gật đầu.

      - Mời tiên sinh tự nhiên.

      Lòng Ngọc Hồng Chúc đầy thắc mắc. Hoa cỏ trong vườn đều do chính tay bà trồng, chẳng qua chỉ toàn hoa nhài, mẫu đơn, ngọc lan... những loài hoa hết sức thông thường, làm gì có thứ gọi là “kì dược”? Lẽ nào những loại hoa này còn có công dụng chữa bệnh mà bà hề biết?

      Lý Liên Hoa bước chân ra khỏi phòng, đột nhiên trèo lên lan can bạch ngọc, đứng từ cao nhìn khắp xung quanh, rồi lại trèo xuống khỏi lan can, chậm rãi về phía căn phòng cách nơi đứng xa, ở góc tường của căn phòng đó mọc nhúm cỏ xanh, Lý Liên Hoa bước lại vặt hai lá. Tông Chính Minh Châu càng nhìn càng thấy lạ, kìm được buột miệng hỏi:

      - Lý tiên sinh, đó là Đoạn trường thảo... trong chứa kịch độc...

      Lý Liên Hoa nhướng bên mày đáp:

      - sao.

      bỏ thứ cỏ Đoạn trường có chứa chất kịch độc đó vào trong người rồi nhìn căn phòng, hỏi:

      - Đây là phòng của ai?

      Ngọc Hồng Chúc đáp:

      - Là căn phòng trống.

      Lý Liên Hoa gật gật đầu, vòng đến chỗ khóm hoa mẫu đơn, ngắm nhìn những đóa hoa nở rộ lúc, đột nhiên cúi xuống nhổ khóm cỏ có hình dạng kì quái dưới gốc mẫu đơn lên. Ngọc Hồng Chúc và Tông Chính Minh Châu quay sang nhìn nhau, còn Lý Liên Hoa chuyên tâm lại lại trong vườn hoa, tổng cộng ngắt khoảng sáu loại cỏ dại hình dạng kì quặc. Trong sáu loại cỏ dại này, Tông Chính Minh Châu biết ba loại.

      Đoạn trường thảo chứa chất kịch độc, hai loại kia chứa hàm lượng độc , ba loại còn lại y biết.

      Khi Lý Liên Hoa thu thập những loại cỏ này, đột nhiên khẽ“à” tiếng. Tông Chính Minh Châu hễ nghe “à” lại giật thót cả mình theo phản xạ.

      - Sao thế?

      con đường bên ngoài hoa viên thông sang hành lang, có dấu chân ràng và còn mới. Sáng nay Lý Liên Hoa đứng tưới hoa trong vườn nên khiến cả đình viện đều bị ướt. Vừa rồi lúc mọi người ở trong phòng Ngọc Mục Lam, biết ai ngang qua hoa viên này, để lại dấu chân đất. Chỉ có dấu chân hình như người đó chỉ giẫm bước nhảy lên hành lang.

      Lý Liên Hoa cúi xuống nhặt viên đá từ dưới đất lên, đặt bên cạnh dấu chân làm kí hiệu, sau đó đứng dậy chỉnh sửa lại y phục. Tông Chính Minh Châu kinh ngạc nhìn dấu chân đó, lập tức ngẩng phắt đầu nhìn về phía hành lang.

      - Ai...?

      Ngọc Hồng Chúc bỗng lạnh lùng :

      - Là Vân Kiều!
      Lý Liên Hoa nghi hoặc nhìn Ngọc Hồng Chúc.

      - Sao phu nhân có thể nhận ra?

      Ngọc Hồng Chúc cười nhạt tiếng.

      - Từ sau khi Sương nhi chết, nàng ta cứ ở lì trong Ngọc Thành chịu , gặp ai cũng là tỉ muội thâm tình với Sương nhi, xì! Nàng ta... Hừ! Nàng ta đến đây vì Minh Châu, dưới lần ta thấy nàng ta lén lút lại trong thành, ngắm trộm Minh Châu rồi.

      Lý Liên Hoa lại “à” tiếng, lắc lắc đầu. Vẻ mặt Tông Chính Minh Châu đầy bối rối.

      - Bá mẫu, cháu ...
      Ngọc Hồng Chúc ngắt lời y:

      - Ta biết, nếu ta sớm đuổi cậu ra ngoài rồi.

      Tông Chính Minh Châu lại càng ngượng ngập, Lý Liên Hoa mỉm cười, buông bất kì lời bình phẩm nào đối với mối quan hệ tay ba rắc rối giữa Ngọc Thu Sương, Tông Chính Minh Châu và Vân Kiều.

      - Tông Chính công tử, công tử có thể giúp ta việc ?

      - Việc gì? - Tông Chính Minh Châu hỏi.

      Lý Liên Hoa vẫy vẫy tay ra hiệu cho y lại gần, rồi khẽ ghétai y thầm vài câu. Tông Chính Minh Châu tò mò hỏi:

      - Sao ngươi biết?
      Lý Liên Hoa lại mỉm cười.

      - Đoán thôi.

      Ngay sau đó lại thầm thêm vài câu nữa, Ngọc Hồng Chúc ngưng thần lắng nghe. Nội lực của Lý Liên Hoa cao, thể tập trung đưa thanh vào thẳng tai của Tông Chính Minh Châu được, bà dùng Thiên Thính Chi Thuật nghe được loáng thoáng, “Lửa... công tử ... Ngọc Mục Lam là... chân tướng...” vài từ như vậy, lòng vô cùng tò mò. Lẽ nào người này chỉ cần quanh Ngọc Thành hai vòng, tưới hoa ngắm cây, dùng kim bạc thử mắt của Ngọc Mục Lam là tìm ra đáp án mà muốn?

      - Lý tiên sinh. - Bà xưa nay chưa từng coi trọng câu trả lời của ai đến thế. Lẽ nào ngài biết chân tướng của những chuyện thê thảm gần đây xảy ra trong Ngọc Thành của ta rồi?

      Lý Liên Hoa “à” tiếng. Lần này Ngọc Hồng Chúc nghe tiếng“à” của Lý Liên Hoa bèn hiểu ra rằng, đó là thanh phát ra theo thói quen mỗi khi lơ đễnh hay tập trung suy nghĩ điều gì đó. Quả nhiên, quay lại nhìn Ngọc Hồng Chúc, hoang mang hỏi:

      - xấu hổ quá, vừa rồi phu nhân hỏi ta điều gì?

      Lý Liên Hoa rốt cuộc nhờ Tông Chính Minh Châu giúp việc gì?Ngọc Hồng Chúc còn chưa kịp đoán, Lý Liên Hoa xoay người lấy sáu loại cỏ dại trong áo ra nhét vào tay bà.

      - Phiền phu nhân thái sáu loại cỏ này, ngâm trong nước sạch,nửa ngày sau cần đem sắc mà cứ thế uống luôn cả nước lẫn cái. - rất nghiêm túc. - Đảm bảo sau khi Ngọc Thành chủ uống vào hiệu nghiệm ngay.

      Ngọc Hồng Chúc đón lấy những “thảo dược” đó, bà vốn tưởng mình nhìn thấu gã thư sinh viển vông này rồi, nhưng sau thời gian quan sát thêm, bà bỗng cảm giác mình chẳng hiểu gì về . Đến khi Lý Liên Hoa đưa cho bà sáu loại cỏ dại này, bà cũng giống hệt Tông Chính Minh Châu, hoàn toàn chẳng hiểu dụng ý của là gì. Lý Liên Hoa là câu đố, từ đầu tới chân đều vô cùng bí .

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :