Lâu Đài Kinh Hoàng - Alfred Hitchcock (Trinh Thám)

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825



      Alfred Hitchcock


      lâu đài kinh hoàng


      Chương 1

      Ba cậu thám tử trẻ


      Bob Andy để chiếc xe đạp trước bậc thềm và bước vào nhà.
      - Có phải con đó ,hả Bob ?
      - Dạ con đây,mẹ ơi.
      Bob chạy xuống bếp, nơi mẹ cậu, phụ nữ trẻ tóc đen mảnh mai, nhồi bột bánh chiên.
      - Công việc ở thư viện có tốt ? con ?
      - chê vào đâu được, Bob trả lời.
      Để kiếm thêm ít tiền túi, Bob làm việc ở thư viện thành phố vài giờ trong tuần, cậu sắp xếp các quyển sách và làm phiếu. Công việc phải lúc nào cũng thích thú lắm.
      - Hannibal, bạn con, có gọi điện - Bà Andy vừa nhồi bột vừa . Cậu ấy có nhắn lại cho con.
      - Nhắn gì hả mẹ ? Mẹ nhanh !
      Nghe tên Hannibal,Bob nhảy phốc dậy.
      - Mẹ có ghi lại giấy, mẹ Bob đáp. Mẹ đưa cho con ngay khi tay mẹ sạch bột.
      - Thế mẹ nhớ Hannibal nhắn con gì ? Lỡ Hannibal cần con đến ngay.
      - Lời nhắn bình thường mẹ bao giờ quên. Nhưng lời nhắn của Hannibal lúc nào cũng quá kỳ quặc... Mẹ thể nào nhớ nỗi.
      - Phải Hannibal thích từ ngữ kỳ lạ- Bob công nhận. Bạn ấy đọc quá nhiều sách đến nỗi, có lúc,thoạt nghe, thể nào hiểu bạn ấy gì.
      Bà Abdy phản đối :
      - Con chuyện buồn cười thế. Hannibal là đứa con đặc biệt nhất mà mẹ biết. Chắc mẹ bao giờ quên cách cậu ấy tìm lại được chiếc nhẫn đính hôn của mẹ.
      Đúng vậy, vài tháng trước, bà Andy làm mất chiếc nhẫn có đính hột kim cương. Hannibal jones phỏng vấn bà tỉ mỉ về những gì bà làm trong ngày bị mất chiếc nhẫn. Sau đó,cậu ta bình thản ra phòng bếp phụ và thò tay phía sau hàng keo cà chua hộp : chiếc nhẫn lăn vào đó trong khi bà Andy nấu chín những keo khác.
      - Mẹ vẫn còn ngạc nhiên làm thế nào mà cậu ấy đoán ra được là chiếc nhẫn nằm chỗ đó. Mẹ của Bob nhận xét.
      - Hannibal bao giờ đoán : cậu ấy lý luận. Mẹ thể đưa cho con lời nhắn của Hannibal ngay bây giờ, hả mẹ ?
      - Mẹ cho ngay à còn cái chuyện gì mà mẹ đọc trong báo ngày hôm qua kìa ? Bộ Hannibal trúng được chiếc xe Rolls thuê trong tháng hả ?
      - Dạ phải,mẹ ạ. Đó là cuộc thi do công ty cho thuê xe tổ chức. Có cái lu chứa đầy hạt đậu khô đặt sau cửa kính cửa hàng, và phải đoán ra số hạt đậu. Người nào đưa ra con số gần sát nhất so với con số đúng được quyền sử dụng chiếc xe Rolls có tài xế trong ba mươi ngày ! Hannibal thực những phép tính để tính ra tổng thể tích của cái lu, thể tích trung bình của các hạt đậu v.v... Và cậu ấy thắng ! Mẹ ơi, mẹ cho con lời nhắn của Hannibal nhé ?
      - Mẹ đưa đây- bà Andy đáp và bắt đầu lau tay. Mẹ biết Hannibal làm gì với chiếc xe Rolls và tài xế nhỉ ?
      - Mẹ biết - Bob , chúng con dự dịnh...
      Nhưng mẹ cậu nghe nữa.
      - Lời nhắn đây- bà thông báo :" Cửa xanh số .Máy in quay".
      - Ồ ! Con cám ơn mẹ !.
      Bob bước ra tới cửa. Mẹ cậu vừa kịp gọi lại :
      - Con cho mẹ nghe, lời nhắn như thế này có ý nghĩa gì hả con ? Có phải viết bằng mật mã ?
      - Ồ phải đâu mẹ ạ. Đây là bài viết thông thường nhất. Dạ ,con đây.
      Rồi cậu leo lên xe đạp đến Thiên Đường buôn bán đồ cổ.
      Máy chỉnh hình mà Bob phải đeo ở chân, từ khi cậu bị gãy chân trong lần thử leo núi, gần như làm phiền cậu khi đạp xe, nên cậu nhanh chóng rời khỏi trung tâm thành phố và trục trặc gì đến mục đích chuyến của mình.
      Chính Hannibal đặt ra cái tên Thiên đường buôn bán Đồ cổ. Trước kia chỗ đó tên là Hiệu đồ cũ. Chính tại nơi này, ông Jones, chú của Hannibal bán đủ loại đồ vật hỗn tạp. Việc thay đổi tên cửa hàng rất có lợi cho ông : bây giờ, ở mấy chục cây số quanh vùng, người ta đến Thiên đường buôn bán đồ cổ để làm áp phe.
      Bob vượt qua cổng chính- cổng sắt vĩ đại mua ở nhà biệt thự lân cận - và chỉ dừng lại xa hơn ba trăm mét, ngay trước góc, nơi tranh tường có vẽ cảnh biển giận dữ và chiếc buồm sắp chìm đắm. Bob nhảy xuống đất trước hai tấm ván nơi Hannibal tự làm cho mình cửa vào bí mật đặt tên là cửa xanh số 1. Trong mắt của con cá bơi giữa hai làn nước có giấu nút ấn. Bob ấn ngón trỏ vào đó : các tấm ván xoay .
      Bob đẩy xe đạp vào và đóng cánh cửa mật lại.
      , Hannibal ngồi trong chiếc ghế bành đu cũ kỹ và dùng hai ngón tay bóp chặt môi dưới, điều này luôn là dấu hiệu của hoạt động trí óc dữ dội. Còn bạn của cậu, Peter Crentch, cho chạy cái máy in , trước kia hư hỏng, nhưng được Haninibal vá víu thành công.
      Máy in kêu kích cắc, Peter, cao lớn tóc đen, cho vào máy in những tấm carton trắng vuông mà cậu rút ra ngay sau đó.
      Như vậy là Bob đúng: có gì bí mật trong lời nhắn của Hannibal và lời nhắn chỉ có nghĩa: máy in chạy; hãy đến gặp mình ngay bằng cách qua cửa xanh số 1.
      Bob cất xe đạp vào góc xưởng; Peter ngừng chạy máy in và đưa cho Bob 1 tấm carton vừa mới in.
      - Cậu xem này! - Peter .
      Đó là 1 tấm danh thiếp, loại "làm ăn". đó có thể đọc:
      Ba Thám Tử Trẻ.
      Điều tra các loại
      Thám tử trưởng: Hannibal Jones
      Thám tử phó: Peter Crentch
      Lưu trữ và nghiên cứu: Bob Andy
      - Được đấy! - Bob la lên. Có thể là lịch . Vậy cậu vẫn đeo đuổi ý nghĩ của cậu, hả Hannibal ?
      - Chúng ta định thành lập hãng tình báo từ lâu rồi - Hannibal nghiêm trang đáp. Nay mình trúng được chiếc Rolls để sử dụng thoải mái trong 30 ngày, ta có thể dễ dàng lao tìm những bí để làm sáng tỏ. Vậy, đến đâu hay đó! Chúng ta chính thức trở thành 3 thám tử trẻ.
      - Là thám tử trưởng, mình có trách nhiệm hiệu chính chiến lược mọi vụ thao tác. Là thám tử phó, Peter lo về mọi hành động cần có tính lực sĩ. Còn cậu, Bob à, vì cậu bất lợi để theo dõi những kẻ khả nghi, để vượt rào,v.v... cậu chịu trách nhiệm về nghiên cứu tìm kiếm ở thư viện và cập nhật hồ sơ lưu trữ của chúng ta.
      - Mình cũng làm ở thư viện, cho nên như thế hoàn toàn phù hợp - Bob tán thành.
      - Vào thời đại ta, Hannibal tiếp, bất kỳ công việc điều tra nào cũng đòi hỏi nghiên cứu tìm tòi sâu sắc. Nhưng tại sao cậu nhìn danh thiếp chuyên nghiệp của chúng ta với nét mặt như thế? Hay nội dung vừa ý cậu?
      - Mấy dấu chấm hỏi ấy - Bob - Để làm gì vậy?
      - Mình biết thế nào cậu cũng hỏi - Peter . Hannibal dự kiến là cậu đặt câu hỏi này. Hannibal khẳng định là mọi người đặt câu hỏi này.
      - Dấu chấm hỏi - Hannibal giải thích, là biểu tượng phổ biến... của câu hỏi. Bởi vì chúng ta sẵn sàng trả lời những câu hỏi có thể đặt ra, dĩ nhiên dấu chấm hỏi phải là nhãn hiệu chế tạo của ta. Cũng dĩ nhiên là ta có 3 dấu chấm hỏi bởi vì chúng ta có 3 người.
      Bob tưởng Hannibal kết thúc bài phát biểu nhưng cậu con trai thông thái chỉ mới bắt đầu.
      - Ngoài ra - Hannibal tiếp, những dấu chấm hỏi này gợi lên quan tâm của công chúng. Người ta tự hỏi về ý nghĩa của chúng, y như cậu vừa mới hỏi. Như vậy người ta nhớ về chúng ta hơn. Những ký hiệu bí này quảng cáo cho chúng ta; mà bất kỳ vụ làm ăn nào cũng cần đến quảng cáo để thu hút khách hàng.
      - Hết xảy - Bob và đặt danh thiếp trở lại chồng nơi Peter lấy. Bây giờ chúng ta chỉ còn thiếu 1 cái gì đó để điều tra.
      Peter ra vẻ có thần cảm.
      - Cậu lầm rồi, Bob ạ. Chúng ta có 1 bí mật.
      Hannibal ngồi thẳng người lên, trông cậu đỡ béo mập hơn.
      - Chỉnh lại! Hannibal can thiệp. Chúng ta chưa có, nghĩa là chúng ta biết về tồn tại của bí mật, nhưng chúng ta chưa được thuê để làm sáng tỏ nó. Có 1 trở ngại .
      - Vấn đề gì? Bob hỏi, hết sức chăm chú.
      - Ông Alfred Hitchcock tìm 1 ngôi nhà có ma cho bộ phim sắp tới - Peter giải thích. Ở trường quay, ba nghe như thế.
      Ông Crentch làm việc ở Hollywood, nơi ông lo về các xảo thuật.
      - ngôi nhà có ma hả? Bob nhíu mày hỏi. Nhưng đâu có điều tra. Có liên quan gì đến chúng ta?
      - Chúng ta có thể tìm hiểu xem 1 ngôi nhà nào đó có ma hay . Dù có hay , cũng là quảng cáo cho chúng ta, và thế là nhóm của ta được lăng xê!
      - Có thể, nhưng ông Hitchcock chưa bao giờ cầu bọn mình làm việc cho ông ấy. Bob phản đối. Đó là cái mà cậu gọi là "trở ngại " đó hả?
      - Vấn đề chỉ là thuyết phục ông ấy dùng đến dịch vụ của ta - Hannibal đáp. Mà chúng ta làm hết sức mình để thuyết phục.
      - Tất nhiên. Bob mỉa mai. Chúng ta xếp hàng từng người 1 bước vào phòng làm việc của 1 trong các đạo diễn danh tiếng nhất thế giới, rồi ông ta: "Xin chào ông chủ. Ông chủ cần người hả?".
      - Các chi tiết hơi sai nhưng ý chung gần đúng. Hannibal trả lời. Mình gọi điện cho ông Hitchcock để thỏa thuận về 1 cuộc gặp.
      - Và ông ta trả lời chịu gặp cậu sao - Peter ngạc nhiên hỏi.
      - - Hannibal công nhận nhưng bối rối. thư ký cho mình chuyện với ông ấy.
      - Hứa hẹn quá há! Peter nhận xét.
      - Còn hơn nữa, chị ấy dọa kêu công an đến bắt tất cả bọn mình nếu bọn mình thử gặp ông ấy. Hannibal . Các cậu biết , thư ký tạm thời của ông Hitchcock hóa ra là 1 ở thành phố Rocky thân thương của ta, và chị ấy học cùng trường chúng ta. Chắc chắn 2 cậu nhớ. chị ấy tên là Henrietta Larson.
      - Henrietta Phá Đám! Làm sao mà nhớ được! Peter la lên.
      - Khi cần phá quấy những đứa hơn chị ấy, chị ấy còn tệ hơn cả giám thị, Bob thêm. Nếu Henrietta Larson là thư ký của ông Hitchcock, bọn mình có thể đành chịu thua lo bất cứ cái nhà có ma nào cả. Cả hổ cũng hãi sợ 1 như thế.
      - Những trở ngại, Hannibal đáp, được phát minh ra để ta vượt qua. Sáng mai ta đến Hollywood trong chiếc xe ô tô của ta, và ta đến thăm ông Hitchcock.
      - Để cho Henrietta gọi công an theo dõi bọn mình à? Bob phản đối. Mình sáng mai làm việc ở thư viện.
      - Vậy Peter cùng với mình. Mình gọi điện thoại ngay cho công ty thuê xe để báo là ngày mai mình cần xe Rolls từ lúc 10 giờ. Còn cậu, Bob ạ, vì trước sau gì cậu cũng ở thư viện, cậu tìm trong báo và tạp chí cũ cho mình thông tin về...
      Hannibal viết nguệch ngoạc vài chữ phía sau 1 tấm danh thiếp vừa mới in và đưa cho Bob. Bob đọc:
      - " Lâu Đài Kinh Hoàng"
      - Được, Babal ạ! Bob . Tuân lệnh cậu!
      Ba thám tử trẻ bắt đầu làm việc. Hannibal hài lòng nhận xét:
      - Các cậu hãy luôn luôn mang theo danh thiếp bên mình: danh thiếp là quốc thư cho các cậu. Còn ngày mai việc ai nấy làm!



      Chương 2


      cuộc gặp nhiều hậu quả


      Rất sớm trước giờ chiếc Rolls-Roys đến Thiên Đường Buôn Bán Đồ Cổ, Peter và Hannibal đứng trước cổng chính. Hai cậu mặc bộ đồ ngày chủ nhật , áo sơmi trắng, cà vạt, chải đầu cẩn thận. Hai cậu sáng loáng!
      Tuy nhiên, khi chiếc ô tô dừng lại sát bên cạnh, ánh chói lọi của chiếc xe làm phai mờ ánh chói lọi của 2 cậu.
      Đó là 1 chiếc Rolls-Roys kiểu xưa, có đèn pha to đùng như cặp trống, capô dài vô tận, thân xe hình trống cái. Nhưng thùng xe đen bóng như chiếc gương, óng ánh những bộ phụ tùng sang trọng, mà tất cả, kể cả thanh bảo hiểm đều mạ vàng.
      - Thế này, Peter khâm phục khẽ, là xe dành cho người trăm tuổi tỉ phú, hoặc cho tỉ phú trăm tuổi.
      - Xe Rolls là xe đắt tiền nhất được sản xuất hàng loạt, khắp thế giới. - Hannibal . Chiếc này trước kia là của 1 tù trưởng ả Rập thích xa hoa. Bây giờ xe được dùng chủ yếu để quảng cáo.
      Tài xế nhảy phóc ra khỏi chỗ ngồi. Đó là 1 người cao lớn, gầy nhưng khoẻ mạnh, có gương mặt dài với nét mặt nhu nhược. Tay cầm mũ kết, ông với Hannibal Jones.
      - Có lẽ cậu là ông Hannibal - Ông ta . Tôi là Warrington, tài xế.
      - Ơ ơ... dạ cháu hân hạnh được làm quen với chú, thưa ông Warrington. Chú cứ gọi cháu là Hannibal.
      Chú tài ra vẻ thấy chướng tai.
      - Trái lại, tôi buộc phải xin phép cậu chỉ gọi tôi là Warrington. Thông lệ là thế. Phía tôi, tôi phải chuyện với những người chủ hết sức kính trọng. Đó cũng là thông lệ. Bởi vì có thể rằng cậu là ông chủ của tôi...
      - Thôi, thôi, được rồi Warrington ạ - Hannibal . Nếu là thông lệ cứ làm thế.
      - Cám ơn cậu. Chiếc xe và chính tôi thuộc quyền sử dụng của cậu trong vòng 30 ngày.
      - 30 ngày 24 tiếng. Thể lệ cuộc thi qui định thế.
      - Tất nhiên, thưa cậu - Warrington vừa vừa mở cửa sau. Xin mời cậu lên xe.
      - Cám ơn Warrington. Nhưng chú biết , cháu và bạn cháu có thể tự mình mở cửa lấy.
      - Nếu cậu phiền, tôi thích để mất thói quen.
      - Cháu nghĩ, Hannibal tiếp, chú thấy bọn cháu trịnh trọng như những người mà chú chở trước đây. Và có thể, có những ngày bọn cháu cầu chú chở đến những nơi kỳ cục. Đây là lời giải thích.
      Hannibal chìa cho chú tài 1 danh thiếp làm việc. Warrington chăm chú đọc.
      - Tôi hiểu, - chú tài tuyên bố. Tôi có thể mạn phép thêm là tôi rất lấy làm thích được chở những người trẻ tuổi và có tính phiêu lưu. Phần lớn khách hàng của tôi đáp ứng những đặc điểm ấy. Bây giờ tôi phải chở cậu đâu?
      Peter và Hannibal nhìn nhau: ràng, 2 cậu thích chú tài này.
      - Đến trường quay phim Worlds, ở Hollywood, - Hannibal trả lời. Cháu muốn gặp ông Hitchcock. Cháu... cháu điện thoại cho ông ấy hôm qua.
      - Được, thưa cậu Hannibal. Tôi xin thêm là xe này có điện thoại, và tủ lạnh có thức uống, cả 2 để cậu dùng.
      - Cám ơn, Hannibal rất trang nghiêm.
      Cậu mở cái túi phía bên phải và lấy chiếc máy điện thoại mạ vàng ra. có mặt quay số: chỉ có 1 nút.
      - Ta bấm nút rồi xin tổng đài, Hannibal giải thích cho Peter. Nhưng bây giờ e rằng ta có số để gọi.
      Cậu nuối tiếc bỏ máy điện thoại lại vào chỗ cũ và ngả lưng vào ghế nệm da.
      - Babal ơi, - Peter khẽ, cậu biết rất là các trường quay phim đều có tường bao quanh, tường có cổng sắt, cổng sắt có bảo vệ, còn bảo vệ có 1 nhiệm vụ: để những kẻ như bọn mình vào.
      - Mình nghĩ ra 1 chiến thuật, Hannibal đáp. Hy vọng chiến thuật có hiệu quả.
      Chiếc Rolls chạy dọc theo 1 bức tường có đá hoa cường giả trang trí và phía có đề: Trường quay World. Cổng sắt mở và tài xế hề do dự cho xe chạy vào lối . Nhưng đúng vậy, có bảo vệ, và la lên:
      - Dừng lại! Các người đâu vậy?
      Warrington thắng lại.
      - Đến chỗ ông Hitchcock.
      - có giấy thông hành ?
      - Chúng tôi biết là cần phải có giấy thông hành. Cậu chủ đây chuyện với ông Hitchcock qua điện thoại.
      Điều này đúng . Nếu ông Hitchcock trả lời, có hề gì
      - Hừ! Bảo vệ và gãi đầu.
      Hannibal kéo kính xuống và thò đầu ra ngoài:
      - Sao thế, hả ông bạn, - cậu bằng giọng quốc lịch nhất, tại sao lại bắt tôi phải chờ?
      Peter nín thở, Hannibal thổi phình cặp má khá to lên và, nhìn lé xuống mũi, cậu tạo cho mình khuôn mặt theo kiểu Hitchcock! giống nhau lạ lùng.
      - Ờ ơ... nhân viên bảo vệ lúng túng. Tôi phải biết ai đến gặp ông chủ chứ.
      Hannibal khinh bỉ nhìn .
      - Có lẽ - Cậu , tôi phải gọi điện cho chú tôi.
      Rồi cầm lấy máy điện thoại mạ vàng, cậu ấn nút và xin số. Số điện thoại của chú cậu, tức là ông chú ở Thiên Đường Buôn Bán Đồ Cổ.
      - Thôi, thôi, - bảo vệ . Tôi gọi lên văn phòng để báo các đến.
      - Cám ơn ông bạn. thôi, Warrington ạ.
      Chiếc Rolls dừng trước 1 ngôi nhà gỗ rộng, hiên khá lớn có đề tên Alfred Hitchcock.
      - Chú chờ bọn cháu nhé, Warrington - Hannibal ra lệnh trong khi chú tài xế mở cửa cho cậu. Cháu biết bao lâu.
      - Dạ được, thưa cậu.
      Hannibal, cùng Peter, bước vào phòng tiếp tân có máy lạnh. thư ký tóc vàng, ngồi sau bàn làm việc, gác ống nghe điện thoại lại. thoạt nhìn, Peter nhận ra Henrietta Larson, nay lớn và ăn mặc màu mè. Nhưng khi đặt hai nắm tay lên hông và mở miệng ,Peter nhận thấy là dù sao,ít nhất về tính tình, thay đổi.
      - Các cậu đây rồi, đồ vô lại ! thét lên. Ủa Hannibal Jones ! Mập thù lù. Khoan . Cậu xem cảnh sát trường quay gì với cậu.
      đưa tay về phía máy điện thoại.
      - Chờ chút- Hannibal .
      - được cãi ! Cậu lén vào đây bằng cách tự xưng là cháu ông Hitchcock, rồi cậu...
      - đúng- Peter xen vào. Chính ông bảo vệ...
      - Còn cậu, đừng có xía vào chuyện của người khác- Henritta ngắt lời. Hannibal là tên quậy phá công cộng và đến lúc nó phải câm họng vì thói ba hoa khoác lác.
      lần nữa, đưa tay về phía điện thoại.
      - Thường nên hành động vội vã, Larson ạ - Hannibal vừa nhận xét bằng giọng lịch , vừa thổi phình má lên và nhìn lé xuống mũi. Tôi tin chắc là ông Hitchcock chú ý đến tôi, nếu thấy tôi.
      Giống nhau đến nỗi Larson bỏ ống nghe xuống như bị giật.
      - Cậu... cậu... cà lăm.
      Rồi tiếp bằng 1 giọng hung dữ:
      - Phải, tôi tin chắc ông Hitchcock chú ý đến 2 cậu, khi ông nhìn thấy 2 cậu.
      - Larson ơi...
      giọng vang lên phía sau lưng, 2 cậu quay lại. Chính ông Hitchcock đứng ngay khung cửa.
      - Chuyện gì thế? Tôi gọi , trả lời, - vĩ nhân .
      - Chuyện gì hả, thưa ông Hitchcock, chuyện là cậu này muốn cho ông xem 1 thứ mà chắc chắn làm ông quan tâm.
      - Rất tiếc. Hôm nay tôi có thời gian gặp bất kỳ ai. cho khách về.
      - Dạ thưa ông Hitchcock, tôi tin chắc ông cần phải nhìn thấy cái đó.
      Peter hoàn toàn thích giọng của Henrietta, nhưng ông Hitchcock nhún vai.
      - Được, Các cậu theo tôi.
      Ông bước sang văn phòng của mình và ngồi sau 1 cái bàn làm việc rộng.
      - Chuyện gì vậy? Tôi chỉ có thể dành cho các cậu 5 phút thôi.
      - Đây là cái cháu mong được cho bác xem, thưa bác. Hannibal trịnh trọng và đưa cho vĩ nhân danh thiếp của Ba thám tử trẻ.
      - Hừm! - Ông Hitchcock khi xem danh thiếp - Thám tử, phải. Tôi có thể hỏi 3 dấu chấm hỏi này dùng để làm gì? Có phải 3 dấu chấm hỏi lên là các cậu nghi ngờ vào khả năng của chính mình?
      - Hoàn toàn phải, thưa bác. 3 dấu chấm hỏi tượng trưng cho những điều bí mà chúng cháu dự định làm sáng tỏ và có thể chúng là bảng hiệu của bọn cháu. Công chúng tự hỏi 3 dấu chấm hỏi có ý nghĩa gì và như thế tồn tại của chúng cháu được khắc vào trí nhớ mọi người.
      - Tôi hiểu. Các cậu theo chủ nghĩa quảng cáo.
      - Mọi vụ làm ăn trong sạch đều cần đến quảng cáo trong sạch - Hannibal nhận xét.
      - Rất đúng. Nhưng 2 cậu chưa với tôi 2 cậu đến đây để làm gì.
      - Chúng cháu muốn tìm cho bác 1 ngôi nhà có ma.
      Alfred Hitchcock kéo đôi mày lên cao.
      - Các cậu muốn tôi làm gì với 1 ngôi nhà có ma?
      - Theo thông tin mà chúng cháu có, bác tìm 1 ngôi nhà có ma cho bộ phim sắp tới của bác. Ba thám tử trẻ muốn được giúp bác trong việc tìm kiếm
      Ông Hitchcock cười xẳng:
      - 2 hãng thuê nhà nay làm việc về vụ này. ở Salem, và ở Boston; 1 ở Charleston và Mew Orleans. Thế nào 2 hãng cũng tìm ra cho tôi 1 cái gì đó, các cậu nghĩ thế sao?
      - Nhưng nếu chúng cháu tìm được cho bác 1 ngôi nhà có ma tại Californie, gần đây, dù sao cũng tiện hơn cho bác.
      - Rất tiếc, cậu ạ. Tôi cần đến các cậu.
      - Thưa ông Hitchcock, chúng cháu cầu bác trả tiền. Để trả công cho chúng cháu, chỉ cần bác nhận viết lời giới thiệu cho quyển sách tường thuật lại những cuộc phiêu lưu của chúng cháu, do bố của hội viên của chúng cháu là Bob Andy viết lại. Ông Andy là nhà báo...
      Alfred Hitchcock nhìn đồng hồ.
      - Nhất định là có chuyện đó. Các cậu hãy bước ra và gọi Larson đến cho tôi.
      - Dạ, thưa bác.
      Vẻ mặt ủ rũ, Hannibal bước ra cửa, Peter theo sau, cũng kém ủ rũ. Vụ Hitchcock kết thúc bằng 1 thất bại thảm hại.
      - Các cậu chờ 1 lát.
      - Dạ, thưa bác.
      Hannibal và Peter quay lại. Vĩ nhân nhíu mày nhìn 2 cậu.
      - Tôi tự hỏi 2 cậu có hoàn toàn thành với tôi . Larson bảo tôi là cái 2 cậu muốn cho tôi xem rất là quan trọng đối với tôi. Chắc chắn phải là danh thiếp của 2 cậu...
      - Thưa bác, thế này, Hannibal rất bối rối giải thích. Cháu khá có tài bắt chước và Larson nghĩ bác thích xem cháu bắt chước Alfred Hitchcock lúc trẻ.
      - Bắt chước tôi ấy à?
      Giọng của nhà sản xuất phim đổi tông. Giọng lớn lên, đầy đe dọa.
      - ý cậu sao?
      - Như vậy đây, thưa bác.
      Hai má phình to, cặp mắt lé, vẻ mặt hỗn xược, giọng , Hannibal lại biến dạng 1 lần nữa:
      - Thưa bác, cháu nghĩ có thể có ngày bác quan tâm đến việc làm bộ phim về tiểu sử của chính bác và có thể, để quay cảnh thời thơ ấu, khi ấy bác cần...
      - Cậu hãy ngưng ngay cái màn diễn khó chịu ấy! - Ông Hitchcock gầm lên.
      Như có phép lạ, Hannibal trở lại với nhân cách của chính cậu.
      - Bác thấy giống chứ, phải ạ? Cậu hỏi.
      - Hoàn toàn giống chút nào! Trước kia tôi là 1 chàng trai mảnh khảnh thanh nhã. Hoàn toàn có gì giống với cái màn châm biếm thô lỗ mà cậu vừa mới làm!
      - Vậy cháu phải tiếp tục tập dợt thêm, Hannibal thở dài. Mấy bạn cháu thấy như vậy là khá lắm rồi.
      - Tôi cấm tuyệt đối được diễn lại cái màn bắt chước buồn cười ấy nữa. Nếu cậu hứa với tôi là bao giờ làm nữa, kể cả trước công chúng và ở nhà riêng, tôi chịu tất cả.
      - Bác chịu để cho chúng cháu tìm cho bác 1 ngôi nhà có ma phải ạ?
      - Phải.
      - Và bác viết lời tựa cho sách tường thuật lại những cuộc phiêu lưu của bọn cháu phải ạ?
      - Phải, phải ngàn lần. Bây giờ các cậu hãy rời khỏi phòng trước khi tôi mất hết chút bình tĩnh còn lại. lời cuối. Tôi thông báo cho các cậu biết là tôi hoàn toàn thích cái kiểu của các cậu. Nhất là cậu, bạn trẻ ạ - Ông Hitchcock với Hannibal - tuổi cậu như thế mà cậu quá tinh ranh.
      Vừa kịp ấp úng vài tiếng cám ơn, Hannibal và Peter trở ra xe theo nhịp chạy đua.
      Alfred Hitchcock ở lại 1 mình, rầu rĩ và suy tư.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 3


      Lâu đài kinh hoàng


      Sắp hết buổi chiều khi Bob Andy, bị thủng lốp xe dọc đường, bước vào hiệu buôn đồ cũ của ông bà Jones qua Cửa xanh số 1.
      Từ xưởng, cậu nghe bà Jones ra lệnh cho Hans và Konrad, 2 nhân viên của chồng bà. Còn Hannibal và Peter, thấy đâu cả.
      Bob chờ đợi gì khác. Cậu qua phía sau máy in và kéo mở khúc lưới cũ dường như chỉ tựa vào bàn thợ. Phía sau lưới, miệng của 1 ống tráng kẽm rộng lớn xuất . Bob ngồi xuống, kéo khúc lưới lại cho kín, rồi bò vào ống nhanh nhất với cái dụng cụ chỉnh hình ở chân. Khi cậu đến cuối "Đường hầm số 2", cậu đẩy 1 tấm gỗ, nó mở ra ngay. Cố gắng thêm 1 tí, Bob vào được "Bộ chỉ huy".
      Bộ chỉ huy là 1 chiếc xe lán bị tai nạn mà ông Jones mua năm ngoái. Ông bán lại được vì khung gầm quá hư hỏng, và bỏ cho cháu ông làm văn phòng.
      Trong vòng 12 tháng, Hannibal cùng 2 bạn, có Hans và Konrad giúp đỡ, chất quanh xe lán nhiều mảnh vụn đủ loại đến nỗi bây giờ xe lán được giấu kín hoàn toàn. Dường như ông Jones quên mất xe lán, còn nhớ là có nó. Và chỉ có 3 cậu biết là xe lán được trang bị phòng rửa hình và nhiều lối vào bí mật.
      Khi Bob chui ra khỏi ống, Hannibal chễm chệ 1 chiếc ghế bành khập khiễng. Peter Crentch ngồi ở 1 góc bàn.
      - Cậu đến trễ, - Hannibal .
      - Mình bị xì lốp. Cán đinh to, khi ra khỏi thư viện, Bob giải thích.
      - Cậu có thông tin về Lâu Đài Kinh Hoàng ?
      - Có nhiều hơn là cần thiết.
      - Lâu đài kinh hoàng hả? Mình thích cái tên này, Peter nhận xét.
      - Mà cậu còn chưa biết gì hết! Bob la lên. Cậu tưởng tượng xem, có 1 gia đình 5 người ...
      - Cậu hãy bắt đầu từ đầu , Hannibal ngắt lời.
      - Được, Bob đồng ý và mở 1 phong bì lớn chứa đầy phiếu mà cậu mang về. Trước hết, mình phải báo với các cậu: Skinny Norris rình mò theo mình cả buổi sáng.
      - Hy vọng cậu gì với cả! Peter . Skinny lúc nào cũng xen vào nhưng chuyện liên quan đến .
      - Tất nhiên mình gì với . Nhưng lúc nào cũng quanh quẩn bên mình. bắt đầu hỏi mình xem Hannibal định làm gì với chiếc xe thưởng.
      - Skinny - Hannibal giải thích, muốn là đứa duy nhất trong trường được ôtô. Nhưng nếu phải bố cậu ấy ở 1 bang nơi bằng lái xe được cấp sớm hơn ở Californie, cũng như bọn mình thôi.
      - Trong khi mình lục tìm báo và tạp chí, Bob tiếp, Skinny ngừng canh chừng mình. Mình để cho xem mình đọc cái gì, nhưng mà...
      - Nhưng mà gì?
      - Cậu biết , tấm danh thiếp đó cậu ghi " Lâu đài kinh hoàng" ấy?
      - Chắc là cậu bỏ bàn khi cậu lục lạo trong hộp phiếu rồi lúc về cậu thấy nó đâu nữa phải ?
      - Babal à, sao cậu đoán ra dược?
      - Suy luận lôgic - Thám tử trưởng .
      - Chuyện xảy ra đúng y như vậy. Rồi khi Skinny Norris ra khỏi thư viện, có vẻ rất tự hào về . Nhưng mình nhìn thấy lấy danh thiếp mà.
      - Ta thể quan tâm đến mọi Skinny thế gian, Hannibal tuyên bố. Ta có 1 vụ hệ trọng cần xử lý. Cậu hãy kể cậu tìm thấy những gì.
      Bob rút những phiếu cậu viết ra khỏi phong bì.
      - Đây. Lâu đài kinh hoàng nằm trong 1 vực hẻm,gọi là vực hẻm Đen,và nằm xa Hollywood 1 ít. Lâu đài do 1 diễn viên Stephen Terrill xây, trước kia là ngôi sao thời điện ảnh câm.
      - Stephen Terrill thường đóng các bộ phim kinh dị, có ma cà rồng và ma chó sói. Ông tự xây cho mình 1 lâu đài theo kiểu phim mình đóng và cho vào đó những bộ áo giáp cũ, quách Ai Cập, v.v...
      - Hứa hẹn quá há, Hannibal .
      - Hứa hẹn, phải, nhưng hứa hẹn cái gì? Peter càu nhàu. Còn cái ông Stephen Terrill ấy, ông biến đâu?
      - Mình sắp tới đây. Khi điện ảnh có lời được phát minh, người ta phát rằng người có Triệu Bộ Mặt (đó là bí danh của Terrill) có giọng kim hết sức tức cười, và ông đớt!
      - Mình tưởng tượng được hiệu quả như thế nào, - Peter . Ma cà rồng mà đớt! Chắc là khán gỉa bò lăn ra cười.
      - Đúng. Khi ấy Terril tiếp tục làm phim được nữa. Ông đuổi hết gia nhân và đuổi cả bạn thân nhất, đồng thời cũng làm ông bầu cho Terrill, 1 người nào đó tên là Jonathan Rex. Rồi ông ngưng trả lời thư từ và điện thoại nữa. Ông tự nhốt mình vào lâu đài, cùng với các xác ướp của mình. Và thế là mọi người bắt đầu quên lãng ông.
      - Ngày hôm đó, người ta tìm thấy 1 chiếc xe bị tai nạn ở 50 kilômét ở phía bắc Hollywood. Xe bị rớt từ đỉnh vách đá. gần như xuống biển.
      - Có liên quan gì đến Stephen Terrill? Peter hỏi.
      - Xe là của ông ấy. Đúng ra người ta tìm thấy xác ông ấy, nhưng có gì lạ cả: xác bị biển cuốn lúc thủy triều lớn.
      - ý cậu Terrill tự tử hả?
      - Lúc đầu, người ta chắc chắn. Khi ấy cảnh sát đến lâu đài. Cổng mở, nhà trống . bàn thư viện, có bức thư. Thư viết thế này.
      Bob xem lại ghi chép.
      Thế giới còn gặp lại tôi còn sống, nhưng linh hồn của tôi ngừng ám ảnh nơi này. Lâu đài này mãi mãi bị nguyền rủa.
      Ký tên: Stephen Terrill
      Peter huýt sáo dài:
      - Mình biết được càng nhiều về cái nhà tồi tàn cũ kỹ ấy, mình càng muốn bận tâm đến nó - Peter nhận xét.
      - Mình, mình thấy càng lúc càng thú vị - Hannibal đáp. Bob, tiếp tục .
      - Toàn bộ ngôi nhà bị lục soát, nhưng tìm thấy vết tích Terrill. Sau đó người ta mới biết là nhà bị cầm cố, nghĩa là nhà là vật đảm bảo đối với 1 ngân hàng cho Terrill vay tiền. Vì Terril trả nợ được, ngân hàng có thể lấy lâu đài và tất cả những đồ đạc chứa trong nhà. Thế là ngân hàng cho người đến lấy bàn ghế . Nhưng các công nhân lại nhanh chóng bị 1 mối kinh hoàng chiếm lấy và chịu kết thúc công việc. Dường như họ có nghe và thấy những chuyện rất kỳ lạ, họ thể đó là gì. Cuối cùng ngân hàng thử bán toàn bộ lâu đài y như thế, nhưng tìm ra người mua.
      Nhân viên hãng bất động sản quyết định ở lại cả 1 đêm bên trong để chứng minh rằng những mối sợ hãi là do tưởng tượng. Nhưng đến 12 giờ khuya, ông ấy tháo chạy, khiếp sợ đến nỗi xuống vực hẻm bằng cách chạy bộ!
      Hannibal có vẻ thích thú. Peter khó khăn nuốt nước bọt.
      - Tiếp - Hannibal . Còn hay hơn là mình mong nữa.
      - Những người khác có thử ở qua đêm ở lâu đài. Đặc biệt có 1 diễn viên quèn muốn tự quảng cáo cho mình. trở ra ngoài trước 12 giờ khuya. Răng đánh lập cập đến nỗi hầu như chuyện được. Tuy nhiên ấp úng được vài câu về 1 "con ma xanh" và về "sương mù kinh hoàng".
      - Chỉ có thế thôi à? - Peter hỏi. Có thể còn có những kỵ sĩ đầu, những con ma với dây xích kêu cọt kẹt, những...
      - Nếu cậu ngắt lời suốt, bọn mình kết thức sớm hơn - Hannibal nhận xét. Còn gì nữa , hả Bob?
      - Còn vài cố đại loại như vậy. gia đình 5 người, được ngân hàng tặng cho 1 năm thuê nhà miễn phí, biến mất ngay từ đêm đầu tiên v.v...
      - Người ta có thấy những tượng nào đó như thở dài, kêu rên, tiếng ủn ỉn, bóng ma ? Hannibal hỏi.
      - Lúc đầu . Sau đó có nhiều. Kêu rên , 1 bóng tối mờ mờ bước lên cầu thang, đôi khi có tiếng thở dài. Thỉnh thoảng từ tầng hầm có tiếng la ... Nhiều người nghe thấy tiếng nhạc, dường như phát ra từ cây đàn organ của lâu đài. số người có thấy 1 bóng hình màu xanh, cúi mình xuống cây đàn. Đó là con ma nhạc sĩ mà người ta đặt tên là Ma Xanh.
      - Chắc là phải có điều tra khoa học chứ?
      - Có 2 nhà bác học đến, nhưng họ chẳng nghe chẳng thấy được gì. Chỉ có điều là họ cảm thấy sợ hãi, khó chịu và lo sợ. Sau khi họ , ngân hàng từ bỏ bán lâu đài và chỉ chắn ngang con đường dẫn đến lâu đài.
      Từ 20 năm nay, có 1 ai đến ở trọn 1 đêm bên trong. Theo 1 bài báo mà mình đọc, những kẻ lang thang có thử dọn đến đó ở, nhưng họ bỏ , nhanh hơn là họ đến, và họ đồn những chuyện về chỗ đó đến nỗi 1 kẻ lang thang nào khác dám đến.
      - Những năm gần đây, người ta còn đến Lâu Đài Kinh Hoàng nữa. Theo mình biết lâu đài vẫn trống và ngân hàng bán được nó. ai đến đó vì có lý do để đến đó.
      - Người ta nghĩ đúng, Peter nhận xét. Cậu có cho mình 1 triệu mình cũng đến.
      - Mình cho cậu mà cậu vẫn phải đến đó - Hannibal đáp. Tối nay, cả 3 chúng ta mang máy ảnh và máy ghi đến đó giám sát. Ta kiểm tra xem lâu đài vẫn còn ma và ta thu thập được thông tin dùng làm cơ sở cho những cuộc thăm dò về sau. Mình hy vọng những tượng ấy hoàn toàn có và quang cảnh phù hợp với bộ phim sắp tới của ông Hitchcock.



      Chương 4


      Chuyến thám hiểm đến lâu đài


      Sau đó Hannibal chăm chú đọc lại mọi ghi chép mà Bob lấy từ thư viện về và ấn định giờ khởi hành. Peter tuyên bố thà mình bị treo cổ còn hơn là phải đến Lâu đài kinh hoàng, nhưng đến giờ quy định, cậu cũng sẳn sàng. Cậu mặc quần áo cũ gần như dùng được nữa và mang theo máy ghi xách tay mà cậu đổi với 1 bạn học bù bộ sưu tập tem.
      Bob có 1 quyển sổ tay với những cây bút chì chuốt nhọn; Hannibal có máy ảnh kèm theo đèn flash. Cha mẹ các cậu cho phép 1 chuyến dạo ban đêm, vì biết rằng Warrington nổi tiếng là nghiêm túc, cũng cùng tham gia.
      Đến lúc khởi hành, Hannibal chỉ 1 bản đồ vùng cho tài xế:
      - vực hẻm Đen.
      - Được, thưa cậu Hannibal.
      Bộ đèn pha lỗi thời nhưng mạnh, đâm thủng màn đêm, chiếc Rolls chạy vào con đường ngoằn ngoèo dẫn lên núi.
      - Chỉ thị cuối cùng - Hannibal tuyên bố. Chuyến tham quan này chỉ có mục đích là giám sát nhanh địa điểm. Tuy nhiên nếu thấy bất kỳ điều gì lạ, mình chụp hình, còn nếu nghe tiếng động, Peter ghi lại.
      - Yên tâm! - Peter mỉa. băng ghi chỉ nghe tiếng răng đánh lập cập mà thôi.
      - Bob chờ mình ngoài xe - Hannibal kết luận.
      - Đây đúng là công việc mình thích - Bob trả lời. Nhất là khi trời tối đen như thế này.
      vậy, chiếc Rolls chạy trong vực hẻm, nơi màn đêm còn đen tối hơn cao nguyên.
      - Đúng là tên vực hẻm Đen! - Peter nhận xét.
      - Ủa! Ta bị kẹt rồi! - Hannibal .
      Đúng vậy, 1 khối gồm những viên đá và sạn chắn ngang đường . Sườn vực hẻm có vẻ trống trải: có gì có thể ngăn chặn những khối lở, và 1 khối lở rơi đúng vào chỗ trước kia có tấm chông chắn ngang lối .
      Warrington quay sang 3 cậu:
      - Chúng ta thể xa hơn - chú tài thông báo. Nhưng theo bảng đồ, vực hẻm kết thúc 300 mét sau khúc quẹo này.
      - Cám ơn Warrington. thôi, Peter ơi. Bọn mình bộ phần đường còn lại.
      Hai cậu xuống xe.
      - 1 tiếng nữa chúng cháu quay về! - Hannibal với Warrington, chú tài cẩn thận trở đầu xe.
      - Này! - Peter khẽ bằng 1 giọng đầy lo âu, chỗ này thể gọi là đáng tin cậy lắm.
      Ngồi xổm trong bóng tối, Hannibal trả lời. Cậu cẩn thận xem xét cảnh quan trải dài trước mắt mình. Dưới đáy vực hẻm hẹp và tối, có thể nhìn thấy nét viền mơ hồ của 1 toà nhà quái dị. Chỉ có 1 cái tháp tròn có mái nhọn nổi lên ràng bầu trời đầy sao; phần còn lại của Lâu Đài Kinh Hoàng hầu như nhìn thấy được, bởi vì nó lấn vào vách sườn núi thẳng đứng.
      - Mình - Peter , mình nghĩ ta nên đến ban ngày. Như vậy thấy được nơi mình đặt chân.
      Hannibal lắc đầu.
      - Ban ngày bao giờ có gì xảy ra cả. Trong lâu đài, người ta sợ điên lên chính là vào ban đêm.
      - Mình muốn bị sợ điên lên - Peter phản đối. Mà mình cũng sợ điên lên 1 nửa rồi đây.
      - Mình cũng cảm thấy dễ chịu lắm - Hannibal công nhận.
      - Ồ! Vậy ta có thể về được rồi! Buổi tối đầu tiên ta làm như thế là đủ lắm rồi. Ta hãy về bộ chỉ huy và nghiên cứu thêm về vấn đề này.
      - Vấn đề được nghiên cứu xong rồi, Hannibal đáp lại và ưỡn thẳng thân hình ngắn cụt kết luận: chúng ta phải ở lại 1 tiếng trong Lâu Đài Kinh Hoàng, ngay tối nay.
      Cậu bật đèn pin lên và tiến về lâu đài, cẩn thận đặt chân lên những khối đá lăn từ đỉnh dốc xuống nên đường bị nứt nẻ. Peter phân vân 1 hồi, rồi chạy theo xếp.
      - Phải chi mình biết trước như thế này, mình bao giờ trở thành thám tử - Peter lầm bầm.
      - đỡ hơn khi nào ta làm được - Hannibal trấn an bạn. Cậu hãy nghĩ đến khởi tiến như sét đánh của hãng chúng ta!
      - Phải, nhưng giả sử ta gặp ma, hay bóng Ma Xanh, hay 1 con quỷ hút máu nào đó trong cái nhà cũ kỹ kia?
      - Đó chính là điều mình mong - Hannibal vừa trả lời vừa vỗ cái máy ảnh đeo vai. Nếu ta chụp được hình con ma, ta danh tiếng!
      - Nếu ma chụp hình ta...
      - Suỵt!
      Hannibal vừa mới chĩa máy ảnh vào bóng tối. Peter nín ngay và lắng nghe.
      1 ai đó - hoặc có thể là 1 cái gì đó - xuống dốc, đâm thẳng về hướng 2 cậu.
      Peter ngồi chồm hổm trong bóng tối. Hannibal lên phim.
      Tiếng động - đá lăn dốc - tiếng gần lại nhanh. Hannibal bật đèn flash. 2 con mắt đỏ sáng chói lên. 1 vật có lông nhảy vào chân Peter rồi biến mất phía sau cậu, trong khi vài viên đá còn lăn đường.
      - Chỉ là con thỏ! - Hannibal vọng la lên. Bọn mình làm nó sợ.
      - Còn nó làm gì mình, cậu quan tâm à?
      - Nó tác động lên cậu giống như 1 tiếng động và 1 di chuyển giải thích được tác động vào 1 thần kinh nhạy cảm, nhất là vào ban đêm. Tiến lên. cần phải trốn nữa. Nếu có ma, đen flash báo d8ộng cho ma rồi.
      Hannibal nắm lấy cánh ta Peter và ép bạn phải bước .
      - Ta có thể hát? Peter bước theo và đề nghị. Nếu bọn mình hát lớn tiếng "Youpi ai ai! Youpi youpi ai!" có thể bọn mình nghe con ma rên rỉ và khóc lóc.
      - Peter ạ, bộ cậu quên rằng bọn mình đến đây chính là để nghe tiếng rên rỉ, khóc lóc, than thở, thét, tiếng dây xích kêu cọt kẹt và nhiều tượng khác nhau thường kèm theo diện siêu tự nhiên?
      Peter định trả lời là cậu thà nghe gì cả. Nhưng khi Hannibal quyết định 1 cái gì đó trong đầu, thể nào làm cho cậu đổi ý.
      2 cậu càng tiến tới, lâu đài càng có vẻ to lớn và rùng rợn, và người ta càng muốn dạo vào bên trong ngôi nhà cũ kỹ bắt đầu đổ nát này. Peter cố gắng quên những gì Bob kể về nơi này...
      Sau khi dọc theo 1 bức tường đá cao nhưng sụp đổ, 2 cậu vượt qua cổng mở của Lâu Đài KInh Hoàng và bước vào sân.
      - Ta vào rồi - Hannibal và dừng lại.
      1 cái tháp chĩa lên trời, cao hơn 2 kẻ lạ đột nhập vào đó nhiều. 1 cái tháp khác, mập lùn hơn, dường như hìn 2 bạn và nhíu 2 lang cang có lỗ ném trông giống như đôi chân mày. 2 cửa sổ phản chiếu lại ánh sao trông giống như đôi mắt mù.
      Bỗng nhiên, 1 cái gì đó bay đầu 2 cậu.
      - Con dơi! - Peter la lên và né.
      - Dơi ăn thịt người đâu.
      - Lỡ con này muốn thay đổi chế độ ăn uống. nên mạo hiểm.
      Hannibal chỉ cánh cửa cao bằng gỗ chạm dẫn vào bên trong lâu đài.
      - Ta chỉ còn việc đẩy cửa và bước vào.
      - 2 cái chân mình nghĩ thế - Peter phản đối. 2 chân mình nghĩ là bọn mình nên trở về nhà hơn.
      - Chân mình cũng nghĩ thế - Hannibal thú nhận, nhưng chân mình có thói quen tuân lệnh mình. Tiến lên!
      Thế là cậu mập lại tiếp tục . Vì thể để cho bạn phiêu lưu 1 mình tại 1 nơi nguy hiểm như Lâu Đài Kinh Hoàng, Peter bước theo. 2 cậu thám tử trẻ bước lên bậc thềm bằng đá hoa cương và băng qua sân hiên có lót đan. Hannibal định nắm lấy tay cầm cánh cửa, Peter cầm tay bạn lại.
      - Khoan . Cậu có nghe nhạc ma ?
      2 bạn căng tai nghe. 1 lúc, 2 bạn có cảm giác nghe được vài nốt nhạc kỳ lạ, có vẻ vang lên cách đây hàng triệu kilômét. Sau đó chỉ nghe tiếng kêu của những con bọ sát và tiếng của 1 viên đá lăn xuống vực hẻm.
      - Có lẽ bọn mình tưởng tượng ra cái thanh ấy - Hannibal , nhưng cậu có vẻ tin chắc lắm - Hay là 1 cái đài phát trong vực hẻm bên cạnh, và bọn mình nghe được 1 tượng học.
      - Chính cậu mới là tượng học! Peter đáp. Mình, mình nghĩ rằng đó là con Ma Xanh chơi đàn orgue.
      - Vậy càng có lý do để ta bước vào.
      Hannibal nắm lấy tay cầm và kéo ra. Cánh cửa mở ra, với 1 tiếng kêu cọt kẹt khiến Peter ơn lạnh. chờ đợi lòng can đảm từ bỏ mình, 2 cậu bước vào, tay cầm đèn pin.
      1 hành lang dài, có cửa 2 bên hông, trải dài trước mặt. 2 cậu bước từ đầu này đến hết đầu kia hành lang; những cánh cửa bên hông dường như thổi vào 2 bạn 1 ? khí đầy bóng tối và bụi bặm...
      Sau hành lang là 1 căn phòng to rộng, cao bằng 2 tầng. Hannibal đứng lại.
      - Ta đến rồi - Hannibal tuyên bố. Ta ở lại 1 giờ trong căn phòng này. Sau đó, ta cút khỏi đây.
      Khi đó, 1 giọng trầm bí thầm vào tai cậu:
      - Cút - khỏi - đây...

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 5


      Ớn lạnh


      - Cậu nghe ? - Peter la lên. Con ma bảo ta cút . lẽ cậu bắt nó phải lại lần nữa.

      Hannibal nắm lấy tay bạn:

      - Khoan !

      Thế là giọng lập lại: "Khoan !"

      - Đúng y như mình nghĩ: tiếng vang, - Hannibal khẽ. Cậu có thấy là căn phòng này rất cao và lại hình tròn nữa. Tường tròn phản chiếu lại thanh. Phòng này được ông Terrill xây với mục địch ấy. Nó tên là phòng Tiếng Vang.

      - Mình đùa, - Peter trả lời và nghe giọng của phòng Tiếng Vang theo. Ngay từ đầu mình biết đó là tiếng vang.

      Và để chứng tỏ, cậu phá lên cười.

      Ngay tức khắc căn phòng vang đầy tiếng cười kỳ lạ. Ha, ha, ha, ha! Hô, hô, hô, hô! Dường như chính các bức tường cũng cười. hoà kết thức bằng tiếng khúc khích siêu hạ giới.

      - Mình phát động nên tất cả cái đó à? - Peter thầm.

      - Đúng. Nhưng mình van cậu, cậu đừng làm nữa.

      - Có đổi lấy tất cả vàng thế giới mình cũng làm nữa.

      - hướng này. Ta có thể yên tâm chuyện.

      Hannibal kéo bạn sang 1 bên:

      - Tiếng vang chỉ trả lời nếu ta đứng đúng ngay chính giữa phòng. Mình định kiểm tra xem tượng này có thể là nguồn gốc của các biểu kỳ lạ mà các nhà quan sát nêu hay .

      - Đáng lẽ cậu phải báo trước cho mình.

      - đáng lẽ cậu phải chăm chú đọc các ghi chép của Bob, ở đó rất về phòng Tiếng Vang.

      - Mình đọc kỹ nhất là cái phiếu về gia đình 5 người biến mất hoàn toàn sau khi ở qua tối ở đây.

      - Có lẽ gia đình đó trở về quệ Tuy nhiên, dường như chưa ai có thể qua trọn 1 đêm trong cái nhà này 20 năm vừa quạ Nhiệm vụ của ta là tìm ra cái gì làm cho những người thử qua đêm ở đây sợ. Nếu là con ma , ý mình là nếu chủ cũ, Stephen Terrill, có mặt ở đây, 1 cách siêu tự nhiên nào đó, bọn mình thực 1 phát minh khoa học quan trọng.

      - Chứ ai khác có thể ở đây?

      Vừa , Peter vừa dùng đèn pin quét lên những bức tượng bằng đá. cầu thang dẫn lên lầu xuất , và Peter hoàn toàn muốn leo lên cầu thang! tường đá có những bức thảm treo tường bị hư hỏng nhiều; ở dưới có những băng ghế bằng gỗ chạm khắc trải dài. Trong các hốc tường, có những bộ áo giáp nguyên vẹn.

      ở 1 số nơi có treo những bức tranh lớn. Từng cái 1, Peter cho nổi lên trong bóng tối. Các bức tranh đều vẽ cùng 1 người mặc những bộ y phục khác nhau. Đây ông mặc đồ của nhà quý tộc , kia ông bị gù, xa hơn mặc đồ chú hề, phía cuối mặc đồ hải tặc chột mắt.

      Peter nghĩ rằng người đó chắc là Stephen Terrill, ông cho vẽ tranh mình trong bộ y phục của các vai diễn khác nhau.

      - Mình vừa mới kiểm tra tình trạng hệ thần kinh của mình - Hannibal . mình sợ. Mình chỉ thấy hơi căng thẳng.

      - Mình cũng thế - Peter . Từ khi cái tiếng vang kia giỡn trò ngu ngốc nữa, ta có thể nghĩ mình ở trong 1 cái nhà cũ kỹ y như những nhà cũ bình thường khác.

      - Cậu hãy lưu ý rằng trong phần lớn các trường hợp, những điều kinh hoàng đầy ấp lâu đài thường tác động ngay tức . Ban đâu, nghe mình chỉ cảm thấy hơi lo sợ 1 chút. Sau đó rất căng thẳng. Và cuối cùng là hốt hoảng!

      Peter hầu như nghe nữa. Cậu ta dùng vòng tròn sáng của ánh đèn pin cho diễu hành lại 1 lần nữa tất cả bức tranh, khi bỗng nhiên cậu nhìn thấy 1 cái gì đó khiến lúc đầu cậu cảm thấy hơi lo sợ và sau đó rất căng thẳng!

      Con mắt độc nhật của tên hải tặc nhìn cậu chằm chằm. Con mắt kia bị vải bịt kín mắt che kín, nhưng con mắt còn tốt, mở lớn, lẫn máu, gần như sáng, ràng là nhìn Peter, và thậm chí nó vừa mới chớp.

      - Babal... Bức tranh ấy... Nó nhìn bọn mình!

      Peter thầm, giọng bình thường.

      - Bức tranh nào?

      - Bức tranh này.

      Peter chĩa đèn hướng vào tên hải tặc.

      - Mình thấy mà. Nó liếc trộm bọn mình bằng 1 con mắt.

      - ảo thị - Hannibal tuyên bố. Hoa. sĩ chỉ cần vẽ mắt người mẫu nhìn thẳng trước mặt là ta có cảm giác ta bị nhân vật trong tranh nhìn, dù ta đứng ở đâu nữa.

      - Đó phải là con mắt vẽ - Peter phản đối. Đó là con mắt ở giữa bức tranh.

      - Chắc cậu nhầm lẫn. Mình tin chắc là con mắt vẽ. Ta lại gần .

      Hannibal ra chỗ bức tranh, còn Peter, sau khi phân vân 1 hồi, cũng theo. Hai cái đèn chĩa vào tên hải tặc cho thấy Hannibal đúng. Con mắt độc nhất được vẽ rất giống nhưng nó được cái ánh sáng hơi ướt của con mắt tự nhiên.

      - Chắc mình nhầm, Peter công nhận. Tuy nhiên, hình như mình thấy nó chớp... ?! Hannibal ơi! Cậu có cảm thấy giống mình ?

      - Mình, mình cảm thấy lạnh 1 cách kỳ cục. Chắc là bọn mình bước vào 1 vùng nhiệt độ thấp. Mấy vùng như vậy cũng thường có trong mấy nhà có ma.

      - Vậy còn gì phải nghi ngờ nữa, nhà này đúng là có ma rồi - Peter trả lời, răng đánh lập cập. Mình sợ quá! Mình sợ quá!

      Peter đứng, cố gắng run. Nhưng luồng gió lạnh ngắt, từ đâu đến cả, thấm qua người cậu. Sau đó Peter nhìn thấy những cuộn sương mù, gần như vô hình, hình thành trong khí, y như có 1 thần linh nào đó hình thành. Cùng lúc đó, khó chịu mà cậu phải chịu, lúc đầu chỉ là căng thẳng cực độ, biến thành hoảng hốt.

      Cậu quay gót. Cậu muốn, nhưng gót cậu ép buộc cậu. 2 phút sau, cậu ra khỏi lâu đài và phi nước đại trong lối với vận tốc phi nước đại thông thường của ngựa đua.

      Bên cạnh cậu, Hannibal chạy. Đây là lần đầu tiên trong đời mình, Peter nhìn thấy Hannibal chạy trốn với 1 tốc độ như thế này.

      - Mình tưởng đôi chân cậu có thói quen tuân lệnh cậu!

      Peter thở hổn hển.

      - Tất nhiên. Và mình ra lệnh cho chúng chạy!

      Hannibal đáp cùng giọng điệu.

      Cũng phải vì chuyện mà 2 cậu chạy chậm lại. Đèn pin của 2 cậu vạch những đường ngoằn ngoèo trong bóng đêm.

      Phía sau lưng 2 người, là khối Lâu Đài Kinh Hoàng đầy đe dọa, 1 nguồn bí gây nên hốt hoảng chưa lý giải được.



      Chương 6


      Ma điện thoại


      Chân Peter dài hơn chân Hannibal nhiều, nhưng nhiều lần cậu xém bị Hannibal bỏ xạ Bỗng nhiên, tim Peter muốn rụng ra khỏi lồng ngực: cậu vừa mới nghe thấy tiếng đuổi theo.

      - Bước... bước chạy... sau ta, - cậu , đứt hơi.

      Hannibal vẫn chạy, lắc đầu trả lời:

      - Tiếng vang... bước chân bọn mình... dội tường...

      Peter đồng ý với ý kiến này : cái tiếng mà cậu nghe giống tiếng vang? cũng giống tiếng người chạy. Nhưng vì ngay sau khi hai cậu chạy qua khỏi bức tường, im lặng trở lại, lần nữa đành phải công nhận rằng Hannibal có lý.

      Tiếng vang...

      Nhưng chắc chắn? phải tiếng vang gây nên nỗi hoảng hốt nén được chiếm lấy hai bạn trong căn phòng hình tròn ở lâu đài kinh hoàng: có nghi ngờ gì về chuyện này.

      Hannibal và Peter chạy chậm lại để vòng qua những khối đá to sụt lở biến lối thành con đường mòn. Nhưng chạy chậm lại có nghĩa là? dừng lại. Hai cậu thám tử vẫn chạy.

      Sau khúc quẹo, khối lâu đài đen tối biến mất. Tuốt ở dưới thung lũng, những ánh đèn lấp lánh của? Los Angeles xuất . Và gần hơn nhiều, cách đó ít hơn trăm mét, chiếc Rolls với Warrington ở tay lái chờ đợi.

      Peter và Hannibal, an tâm khi nhìn thấy chiếc xe, chỉ còn chạy lon ton, khi bỗng nhiên phía sau lưng, tiếng thét kéo dài vang lên. Thậm chí trong tiếng thét ấy còn có tiếng òng ọc, y như tiếng người thét lên... à, được đâu, nên nghĩ đến những chi tiết rùng rợn, Peter thầm nghĩ.

      Lại tăng tốc nữa, hai cậu đến được chiếc xe, những bộ trang trí vàng của xe ánh đỏ lên dưới ánh sao. ai bận tâm để biết ai mở cửa xe. Peter ngồi sụp xuống yên sau,Hannibal cạnh cậu.

      - Warrington ơi!- thám tử trưởng la lên. Chở chúng tôi về nhà.

      - Được thưa cậu Hannibal - Tài xế đáp, vẫn phớt tỉnh ăng lê.

      Động cơ kêu vù vù, rồi xe chạy nhanh con đường, qua hết khúc quẹo này đến chỗ quẹo khác.

      - Chuyện gì thế ? Bob hỏi, trong khi hai bạn cố thở đều lại, ngồi ngả nệm da - Ai la như thế ?

      - Mình biết - Hannibal đáp.

      - Còn mình muốn biết - Peter thêm. Nếu có ai biết, hy vọng người ấy đừng cho mình.

      - Hai cậu gặp con Ma xanh hả ? - Bob hỏi.

      Hannibal gật đầu.

      - Bọn mình gặp gì cả. Nhưng dù sao bọn mình ? bị trận sợ hết hồn? hết vía. Sợ xém mất luôn cả lý trí!

      thể mất được nữa - Peter can thiệp vào, chúng ta bị mất rồi.

      - Vậy là lâu đài có ma, đúng ? - Bob la lên. Tất cả những gì người ta kể là à?

      - Mình- Peter , mình nghĩ lâu đài là trụ sở Công đoàn của các loại ma liên kết với nhau.

      Từ lúc xe Rolls chạy nhanh,Peter thở dễ dàng hơn.

      - Cậu cứ tin chắc rằng đây là nơi mà? bọn mình bao giờ đặt chân trở lại, phải hả Babal?

      Peter quay sang sếp mình, sếp dùng ngón tay trỏ và ngón tay cái kẹp chặt môi dưới và có vẻ suy ngẫm? sâu sắc.

      - ê Babal ơi! Bọn mình bao giờ đặt chân trở lại đó nữa nhé? - Peter lại, hy vọng nhiều hơn là tin chắc.

      Khi xe dừng lại trước hiệu đồ cũ của gia đình Jones, Hannibal cám ơn Warrngton :

      - Tôi điện toại đến công ty khi nào cần xe nữa, cậu thêm.

      - Lần sau ta may mắn hơn cậu Hannibal ạ - chú tài xế trả lời. Tôi có thể mạn phép là tôi rất thích cuộc chơi này? Tôi chỉ thường chở các bà già? và các ông chủ ngân hàng giàu có, những chuyến này mang lại phong phú trong công việc nhàm chán của tôi.

      Hannibal và hai bạn bước vào Thiên đường Đồ Cổ. Chú Titus và thím Mathilda Jones ở nhà, qua cửa sổ căn nhà chú thím ở, có thể nhìn thấy chú thím xem tivi.

      - Chúng ta về sớm hơn là mình tưởng - Peter đáp, mặt vẫn còn hơi xanh.

      Hannibal cũng được hồng hào lắm, nhưng cậu thấy lý do gì phải nhiều về cơn hoảng hốt của mình.

      - Peter ạ-? Hannibal nghiêm khắc . Mình hy vọng là cậu thâu băng lại tiếng thét mà chúng ta nghe. Chúng ta nghe lại và cố gắng nhận dạng nó.

      - Sao - Peter gầm lên. Cậu dám hy vọng là mình thâu? lại tiếng thét à? Này! Lúc nãy mình chạy chứ? phải thâu. Có thể cậu để ý thấy?

      - Mình chỉ thị là mọi tiếng động đặc biệt là phải được thâu lại - sếp thêm. Tuy nhiên do tình huống, mình khiển trách cậu.

      Lần này, 3 cậu qua "Tiện nghi số 3" là cánh cửa thuận tiện nhất để vào "Bộ chỉ huy". Đó là 1 cánh cửa lớn bằng gỗ sồi, có khung, dường như chỉ tựa vào đống đá xây tường.

      Hannibal rút 1 chiếc chìa khoá lớn bị rỉ từ 1 cái hộp sắt vụn, nơi ai nghị tìm chìa khoá trong đó, mở cửa ra, và bước vào cùng 2 bạn.

      Sau khi qua 1 cái nồi hơi to tướng xuất xứ từ cái máy hơi nước, và sau khi chịu khó cong người làm 2 để trở ra, 3 bạn chui vào cái lỗ thông hơi tròn và vào được bộ chỉ huy.

      Hannibal bật đèn lên và ngồi sau bàn làm việc của mình.

      - Bây giờ - Hannibal - ta hãy xem xét kỹ những gì xảy ra. Peter ơi, ai khiến cậu rời lâu đài 1 cách hấp tấp như thế?

      - có ai cả - Peter trả lời. Mình bỏ , bởi vì mình muốn bỏ . 1 cách hấp tấp, bởi vì mình rất vội.

      - Mình đặt câu hỏi kiểu khác. Ai làm cho cậu muốn bỏ ?

      - Hừm... trước tiên, trong phòng Tiếng Vang, mình bắt đầu cảm thấy lo sợ. 1 tí thôi. Rồi sau đó càng lúc càng căng thẳng hơn. Bỗng nhiên căng thẳng biến thành nỗi hốt hoảng và mình buộc phải vắt giò lên cổ chạy.

      - Kinh nghiệm của cậu, Hannibal vừa vừa kẹp chặt môi dưới, giống với mình từng điểm 1. Lo sợ. Căng thẳng. Hoảng hốt. Tuy nhiên, nếu về tượng tự nhiên, có gì nào? Vài tiếng vang, 1 luồng gió lạnh ngắt...

      - Cậu quên cái bức tranh nhìn mình bằng con mắt sống.

      - Mình nghĩ là ảo giác. việc là chúng ta nghe thấy gì có thể khiến ta phải sợ, mà ta vẫn sợ. Tại sao?

      - Thế nào cậu hỏi tại sao? Bất kỳ ngôi nhà cũ kỹ nào cũng là khá đáng sợ rồi. Mà ngôi nhà này, 1 tiểu đội mà cũng phải sợ nó.

      - Phải chăng đây là câu trả lời? Có thể - Hannibal . Chúng ta chỉ còn việc quay trở lại Lâu Đài Kinh Hoàng và ta...

      Đúng lúc đó, điện thoại reng.

      Ba cậu há miệng nhìn điện thoại.

      Đây là lần đầu tiên điện thoại này reng. Hannibal cho lắp điện thoại cách đây chưa đầy 1 tuần, khi cậu quyết định thành lập nhóm. Cậu dự định trả tiền điện thoại bằng số tiền kiếm được khi sửa chữa ít đồ dùng cũ cho chú mình. Số điện thoại được Công ty điện thoại đăng ký và cấp cho Hannibal, nhưng, tất nhiên, nó chưa được đăng trong danh bạ. 1 ai, ngoại trừ 3 cậu, biết số điện thoại. Thế mà điện thoại lại reng!

      - Phải trả lời... - Peter khẽ và nuốt nước bọt khó khăn.

      - Chính là việc mình định làm.

      Hannibal nhấc máy.

      - Alô! - Cậu - Alô!...

      Cậu cầm ống nghe sát cạnh 1 cái micro nối liền với cái loa, cả micro và loa lấy từ cái radoi cũ và cho phép 2 trợ lý nghe được cuộc chuyện điện thoại. Nhưng 3 bạn chỉ nghe tiếng vù vù kỳ lạ, rất xa xôi.

      - Alô! - Hannibal lại.

      ai trả lời. Cậu gác máy lại.

      - Chắc là lộn số... - cậu . Mình là...

      Chuông điện thoại reng lần nữa.

      Hannibal cầm lấy ống nghe 1 cách căng thẳng đến nỗi xém làm rớt máy.

      - Alô!

      Lại tiếng vù vù, nghe rất xa, dường như bị lập giữa những khoảng gian vô tận. Sau đó có 1 giọng run lên ràng, như giọng của 1 kẻ chưa phát từ hàng thế kỷ nay và nay cố 1 cái gì đó.

      - Hãy...

      Sau khi cố gắng khủng khiếp, 1 nỗi cố gắng vượt mọi trí tưởng tượng, giọng xong:

      ... từ bỏ...

      Giọng tắt hẳn sau khi thở hổn hển kéo dài và chỉ còn tiếng kêu vù vù kỳ lạ như lúc đầu.

      - Từ bỏ cái gì? - Hannibal hỏi.

      Điện thoại thể trả lời được. Nó chỉ có thể kêu vù vù.

      Hannibal gác máy lại. 1 hồi lâu, đứa nào cả. Cuối cùng Peter đứng dậy:

      - Mình phải về - cậu tuyên bố. Mình vừa mới nhớ lại là mình có việc ở nhà.

      - Mình cũng thế, - Bob . Mình với cậu.

      - Chắc chắn thím Mathilda có việc nhờ mình, Hannibal la lên rồi cũng đứng dậy. Cả 3 vội vàng rời khỏi bộ chỉ huy đến nỗi chen nhau ra cửa.

      Có lẽ giọng qua điện thoại chưa hết câu. Nhưng có nghi ngờ gì về cái mà người - hay vật - ấy định :

      " Hãy từ bỏ Lâu Đài Kinh Hoàng".

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 7


      Bị chôn sống


      - vấn đề được đặt ra! - Hannibal .

      Peter và Hannibal ngồi trong bộ chỉ huỵ Còn Bob làm việc ở thư viện.

      - ra - Hannibal nhíu mày lại tiếp và nhìn tờ giấy đặt trước mặt - có 2 vấn đề được đặt ra.

      - Mình biết cách giải quyết mấy vấn đề ấy - Peter . Cậu nhấc máy điện thoại, cậu gọi cho Hitchcock và cậu với ông ấy là bọn mình quyết định tìm nhà có ma cho ông ấy nữa. Cậu thêm là mỗi khi bọn mình tìm được 1 cái, bọn mình bị nổi da gà khắp người và chân bọn mình tự chúng bỏ chạy.

      Hannibal hề quan tâm đến lời đề nghị kia.

      - Vấn đề thứ nhất - Cậu tiếp: xác định ai gọi điện thoại cho chúng ta ngày hôm qua.

      - Ai, hoặc cái gì - Peter chỉnh lại. Ma, ma chó sói, hồn ma hay chỉ là 1 linh hồn thoát xác.

      - Theo mình biết, linh hồn thoát xác dùng điện thoại, cũng giống như ma, ma chó sói, hồn ma.

      - Thời xưa chúng dùng. Chúng cũng có thể đại hóa lên vậy. Bộ cậu thấy giọng hôm qua giống giọng người ta à?

      Toàn bộ khuôn mặt quay tròn của Hannibal biểu vẻ lúng túng.

      - - Hannibal công nhận. Dĩ nhiên, điều kinh ngạc nhất là ngoài Warrington và chính chúng ta, 1 vật thể sống nào biết về mục đích chuyến của chúng ta.

      - Có những vật thể sống - Peter lưu ý.

      - Nếu Lâu Đài Kinh Hoàng có ma, chúng ta phải chứng minh. Ta phải tìm thông tin về Stephen Terrill. Bởi vì chính ông ấy nguyền rủa lâu đài, và ta có thể giả thuyết là hồn ma của ông ấy ở trong lâu đài.

      - Có vẻ logic.

      - cách khác, ta phải tìm 1 người có quen với Stephen Terrill thời ông ấy còn diễn, và có thể kể cho ta về ông ấy.

      - Cậu điên rồi sao! Thời điện ảnh câm nằm đâu gần thời tiền sử.

      - Hoàn toàn phải, Chúng ta có cảm giác là xa xôi bởi vì chúng ta còn trẻ. Ở Hollywood chắc phải có hàng tá người quen rất nhiều với Stephen Terrill.

      - Cậu kể tên .

      - Mình nghĩ tốt nhất là đến gặp ông bầu của Terrill - Kẻ Thầm.

      - Kẻ Thầm à! Tên lạ quá!

      - Đó là bí danh người ta đặt cho ôgn ấy. Tên ông là Jonothan Rex. Chân dung ông ấy đây.

      Hannibal đưa cho Peter bản sao của 1 trang báo, bản photo do Bob thực ở thư viện. đó thấy 1 người đàn ông cao lớn, đầu cạo trọc, cổ bị 1 vết sẹo xấu xí cắt ngang, bắt tay 1 người bé vẻ mặt tươi cười hơi u sầu. Hốc mắt của người thứ nhất nằm xiên và cặp mắt có 1 nét dữ dằn đáng chú ý.

      - à! Peter la lên. Đây là mặt của Terrill! Ông ấy đâu cần hóa trang nhiều để làm người ta sợ.

      - Cậu lầm người rồi. Ông Terrill là người hơn. Người mà ràng có vẻ hiền như bụt.

      - Hả? Chính người này, có vẻ dễ thương, lại đóng vai quái vật và ma cà rồng sao?

      - Ông ấy có khuôn mặt hoàn toàn bình thường, nhưng ông ấy có thể gán cho khuôn mặt mình những biểu quỷ quái nhất. Nếu cậu chưa đọc, bài báo có ...

      - Mình đọc những khúc về ma nhiều hơn - Peter thú nhận.

      - Bài báo rằng, trong thành phố, Stephen Terrill quá nhút nhát, do bị tật khi phát , đến nỗi ông ta gần như dám chuyện với mọi người. Nên ông thuê ông bầu là Kẻ Thầm khủng khiếp, kẻ dễ dàng áp đặt những điều kiện của riêng mình với các nhà sản xuất phim khi thảo luận.

      - Mình thấy có gì lạ. Ông ta có vẻ như lấy dao đâm mình nếu mình từ chối.

      - Chỉ cần tìm lại người này. Chắc chắn ông ta kể cho bọn mình nghe tất cả những gì mình cần biết.

      - Chỉ cần, chỉ cần! Cậu có ý nào ?

      - Có. Danh bạ điện thoại. Có thể Kẻ Thầm còn ở trong vùng.

      Chính Peter tìm thấy tên.

      - Đây rồi! Jonathan Rex. 915. Valley Road. Ta điện thoại cho ông ấy hả?

      - Mình nghĩ nên đến đại nhà ông ấy mà báo trước. Nhưng mình điện thoại để xin xe.

      - Cậu có ý hay khi trúng thưởng được chiếc Rolls ấy. biết bọn mình làm gì khi hết 30 ngày.

      - Ta suy nghĩ. Mà mình có kế hoạch. Nhưng bây giờ, việc khẩn cấp nhất là báo thím Mathilda rằng chúng ta về trễ giờ ăn tối.

      Bà Jones phản đối gì. Nhưng khi chiếc Rolls to tướng, bóng láng dừng trước cổng Thiên Đường, người đàn bà tốt bụng gật đầu:

      - Babal ơi! Babal à! Con lại bày ra chuyện gì nữa đây hả? Ngồi trong chiếc xe dành cho 1 tiểu vương ả Rập nào đó! Con hãy tin kinh nghiệp già của thím: con chết sạt nghiệp!

      sợ gì lời tiên đoán của người phụ nữ tốt bụng, Hannibal ngã lưng nệm da.

      Sau khi chúi đầu nghiên cứu nhiều bản đồ, Warrington thông báo là tìm thấy Valley Road rồi. Con đường này nằm sườn núi bên kia.

      - Có phải 1 lúc sau đó, con đường qua cách vực hẻm Đen 1-2 kilômét ? Hannibal hỏi.

      - Phải, cậu Hannibal ạ. Ngay đường phân thuỷ.

      - Vậy ta hãy vòng qua vực hẻm Đen. Có 1 điểm mình muốn kiểm tra.

      Vài phút sau, chiếc Rolls đến cửa vào vực hẻm, nới tối hôm qua 2 cậu thám hiểm và vội vã rời khỏi. Khi dừng xe lại nơi có tấm chông và đống đá chắn ngang đường , Warrington thốt lên:

      - Nhìn kìa! - Ông . Có những vết bánh xe sau những vết mà ta để lại hồi hôm quạ Lúc đó tôi chắc, nên , nhưng thưa cậu Hannibal, tôi có cảm giác ràng là có ai theo chúng ta.

      - Theo? Peter và Hannibal ngạc nhiên nhìn nhau.

      - bí mật khác phải giải mã - Hannibal tuyên bố. Nhưng việc nào giờ nấy. Bây giờ mình muốn nhìn xung quanh lâu đài.

      - Tốt! Peter tán thành. Phần mình, nếu là xung quanh thôi, mình đồng ý.

      Ban ngày chỉ cần vài phút để leo lên con đường chật hẹp, đầy khối đá sụt lỡ, dẫn đến lâu đài.

      - Nghĩa là bọn mình đến nơi này ban đêm! Peter la lên. Bọn mình phải dũng cảm lắm đấy!

      Hannibal và Peter vòng bên ngoài cái nhà dễ sợ, ra phần sau lưng lâu đài và thậm chí còn ra xa đến chỗ những khối đá dốc đứng cao hơn lâu đài từ phía này. Hannibal giải thích:

      - Chúng ta tìm 1 chỉ dẫn nào đó chứng tỏ là lâu đài dùng làm nơi trú chi người. Vết chân, mẫu thuốc lá... thể có gì được.

      Tuy nhiên việc tìm kiếm làm lộ ra đấu vết nào cả. Cuối cùng, 2 cậu dừng lại nghỉ 1 chút.

      - ràng - Hannibal thích thú , có người nào đến đây cả. Vậy nếu có ai ở lâu đài, chỉ có thể là ma thôi. Mà đây chính là điều mà chúng ta muốn chứng minh.

      - Cậu nghĩ có ích lợi ? Peter hỏi. Mình sẳn sàng tin lời cậu.

      Đúng lúc đó, những tiếng la, có gì là giống ma cả, vang lên ngay cạnh cửa chính vào lâu đài, và 2 bóng người la hét và hươ tay múa chân, chạy ra khỏi cửa lớn. 1 trong 2 kẻ lạ vấp và té nằm dài xuống đất. 1 vật sáng rớt ra khỏi tay . chú ý đến, kẻ chạy trốn ngồi dậy và bỏ chạy theo bạn .

      - Hai tên này, - Peter sau khi qua cơn ngạc nhiên ban đầu, chắc chắn phải ma rồi. Nhưng chắc chắn chúng vừa mới gặp phải 1-2 con ma.

      - Nhanh lên, Hannibal ra lệnh. Ta phải nhận dạng chúng.

      Rồi cậu đuổi theo 2 kẻ lạ mặt chạy xuống dốc để ra khỏi vực hẻm. Nhưng còn thấy chúng nữa.

      Hannibal đến chỗ 1 trong 2 tên bị ngã, cúi xuống lượm 1 cái đèn pin, có gắn miếng kim loại đó có khắc 3 chữ cái đầu ẸS.N.

      - ẸS.N à? Cậu có nhớ gì ?

      - Tất nhiên! Peter la lên. Ernest Skinny Norris. Nhưng thể được? Sao lại lảng vảng quanh đây làm gì?

      - Cậu có nhớ Bob đánh mất 1 danh thiếp của chúng ta và Skinny ngừng theo Bob ở thư viện ? Cậu hãy nghĩ đến điều Warrington với chúng ta: có lẽ có ai theo chúng ta tối hôm qua! Mình nhận ra thằng Skinnỵ muốn tìm xem chúng ta làm cái gì rồi sau đó làm thay chúng, hay ít nhất cũng ngăn cản cho chúng ta thành công.

      - Phải, Peter công nhận. Skinny dám làm tất cả để được hơn cậu, ít nhất là 1 lần. Nhưng nếu đến xem chuyện gì xảy ra trong Lâu Đài Kinh Hoàng, cùng với 1 người bạn nữa, cậu phải công nhận chui ra rất nhanh.

      Peter cười, nhưng Hannibal vẫn nghiêm.

      - Bọn mình cũng thế, Hannibal vừa vừa cho đèn pin vào túi, bọn mình cũng chui ra rất nhanh. Điểm khác nhau là bọn mình quay lại còn Skinny bao giờ quay lại. Mà tốt hơn hết là vào xem ngay có chuyện gì.

      Peter định phản đối; 1 tiếng gầm gừ khủng khiếp ngăn cản cậu.

      Hai cậu ngước mắt lên và thấy 1 khối đá to lăn xuống dốc.

      Peter định nhảy sang 1 bên để né, nhưng Hannibal nắm lấy tay cậu:

      - Đừng động đậy. Nó hụt chúng ta nhiều mét.

      Hannibal lầm. Khối đá lăn qua cách 2 cậu 10 mét và rớt xuống đường, làm bể lớp nhựa đường.

      - Nếu nó trúng bọn mình - Peter lầm bầm, có thêm 2 diễn viên phụ trong đám mấy con ma lâu đài.

      - Nhìn kìa, Hannibal . đỉnh dốc, sau mấy bụi cây, có người trốn. Mình dám cá là Skinny leo lên đó và cho lăn khối đá này để đè bẹp chúng ta.

      - Vậy bọn mình cho 1 bài học! Peter dọa. thôi Babal ơi! Tất cả bọn Skinny tren thế gian này hãy coi chừng đấy!

      2 cậu leo dốc vực hẻm, bị cản trở bởi các bụi cây cản đường và những viên đá lăn dưới chân.

      Sau khi vòng qua 1 mũi đá to, 2 cậu dừng lại 1 hồi để thở. Thẳng trước mặt 2 cậu, 1 kẻ nứt có bờ dốc đừng đâm sâu vào đá, bị mở ra hàng ngàn năm trước đây bởi 1 trận động đất làm vỡ sống lưng của ngọn núi.

      2 cậu vừa mới nhìn, 1 tiếng cạo tăng dần vang lên ngay đầu. 2 cậu nhìn. Cà 1 khối lở, gồm đá vụn và viên đá, trượt về phía 2 cậu.

      Peter cảm thấy rũng rời chân taỵ Nhưng do dự 1 giây, Hannibal nắm lấy Peter và lao sâu vào kẻ nứt, lôi bạn theo mình.

      1 giây sau, trong tiếng sấm sét, khối đá lở ngang chỗ hở hẹp . Có những khối đá rơi vào kẻ nứt. Những khối khác chồng chất bên ngoài, tạo thành 1 vách dày, lấp kín chổ náu của 2 cậu. Cuối cùng những khối khác lăn xuống đường tạo thành đống, vài chục mét phía dưới.



      Chương 8


      Người đàn ông có sẹo


      Sau cái tiếng ầm ầm kinh khủng của khối đá lở, là im lặng. Bóng tối đen tuyệt đối, khí đầy thứ bụi khô, làm rát cổ họng.

      - Babal ơi, Peter giữa hai cơn họ Bọn mình toi rồi. thể ra được. Bọn mình bị ngạt.

      - Cậu hãy bắt đầu thở qua cái khăn tay trong khỉ chờ bụi lắng xuống- Hannibal khuyên và mò mẫm trong bóng tối để đặt tay lên vai bạn. Cậu đừng lo về việc bị ngạt thở. Chúng ta tha hồ có khí. Và nhờ Skinny-Norris, chúng ta còn có chiếc đèn chiếu nữa.

      - Cũng chính nhờ Skinny Norris mà bọn mình có tất cả mọi vụ đá lở của nước Mỹ! - Peter đáp. Nếu mình tóm được tên này, biết tay mình.

      - Rất tiếc, Hannibal bác bỏ, ta bao giờ chứng minh được là gây nên vụ đá lở.

      Hannibal bật đèn pin lên và bắt đấu chiếu sáng vào từng phần khác nhau của nơi trú cách có hệ thống. Hai cậu ở trong loại hang động tự nhiên, cao hai mét, rộng hai mét rưỡi. Vào bên trong núi, kẽ nứt nhanh chóng biến thành đường? nứt bình thường có vẻ sâu nhưng quá chật hẹp để có thể vào được.

      ở phía trước, chỗ trước kia hang động vẫn mở ra ngoài trời, khối đá to đến áp sát vào đó. Những khối khác chồng chất phía bên và hai bên; lớp bụi dày đặc lấp đầy các khe hở.

      - Lối thoát phù hợp cho việc sử dụng - Hannibal bình luận.

      - Lại từ ngữ từ điển, cả trong tình huống như thế này! Peter phẫn nộ. Sao cậu thể như mọi người: bọn mình bị kẹt, bọn mình ra được.

      - Mình là ra được bởi vì điều ấy chưa được chứng minh. Cậu hãy giúp mình đẩy những khối đá này. Nếu dịch chuyển được đá...

      Nhưng hai cậu khônglàm được. Sau khi dốc hết sức lực, hai cậu buộc phải dừng lại để thở.

      - Thế nào rồi Warrington cũng tìm mình - Peter bằng giọng sầu thảm. Nhưng dĩ nhiên chú ấy tìm thấy. Khi đó chú ấy báo cảnh sát và nghười ta phái cho bọn mình? ê kíp cứu hộ. Nhưng ai nghe bọn mình la xuyên qua núi, nếu có tìm ra bọn mình, cũng là vào giữa tuần sau. Từ đây đến đó... ủa cậu làm? gì vậy ?

      Hannibal quỳ gối: dường như cậu tìm cái gì đó dưới đáy kẻ nứt.

      - Mình tìm thấy tro, cậu giải thích. Chắc là có người cắm trại đốt lửa ngay nơi này.

      Dùng đèn pin để trợ giúp, Hannibal tiếp tục tìm kiếm, lục lạo trong tro và đất. Cuối cùng cậu lôi ra được 1 cái gậy dài khoảng 1 mét và khá dày. 1 đầu được gọt thành mũi nhọn, nhưng mũi bị gãy.

      - Có lẽ người cắm trại dùng cây này đễ nướng thịt biftek - Hannibal tuyên bố. Chúng ta rất may mắn là tìm thấy được cây này.

      Peter nhìn cây với nét mặt hoài nghị Cũ, yếu, 1 đầu bị cháy, có thể dùng nó như thế nào đây?

      - Nếu cậu tưởng là cậu dùng cái này để đẩy được đá, cậu lầm đấy!

      - Mình có tưởng tượng gì như thế cả - Hannibal đáp.

      Khi mà thám tử trưởng có 1 ý nghĩ nào đó, cậu thích thực ý trước khi giải thích nội dung. Bởi vậy Peter thấy nên hỏi, trong khi Hannibal tháo con dao 8 lưỡi mà cậu luôn luôn đeo ở dây nịt, và bắt đầu chuốt nhọn mũi cây.

      Khi cây đủ bén, Hannibal quay mặt ra bức tường đá và đất chắn ngang lối ra. Sau khi xác định được 1 điểm có vẻ phù hợp cho mục tiêu của mình, nằm giữa 2 khối đá, cậu đâm cây vào. Khi đụng phải chỗ cản, cậu rút cây ra và ấn trở lại sâu hơn 1 chút.

      Sau đó, vừa đẩy vừa xoay công cụ bên này bên kia, để tách đá vụn ra, cuối cùng Hannibal đâm thủng được 1 chỗ hở, trong đó cây có thể dịch chuyển dễ dàng. Khi đó Hannibal rút cây ra. Những cục đất rã vụn ra. 1 lỗ ánh sáng tròn xuất ở cuối cái giếng vừa mới đào.

      Hannibal lại tiếp tục làm việc, mò mẫm đây đó. Khi cây đụng phải 1 vật chướng, cậu đẩy nó dần dần ra ngoài. Vài phút sau, cậu làm rơi được bụi đất đủ để xê dịch 1 khối đá kích thước bằng quả bóng đá, nằm ở phía bức tường.

      - Bây giờ, Peter ơi, nếu cậu chịu tiếp tay mình đẩy cái khối này từ trái sang phải, mình nghĩ mưu mẹo của mình thành công.

      Peter tuân lệnh. Thoạt đầu khối đá chống cự. Sau đó, nó đột ngột chịu thua sức lực của 2 cậu và chạy xuống dốc, kéo theo 1 chục viên đá khác và từ đó tạo nên 1 lỗ hở hình vuông, cạnh khoảng 60 centimét, ở phía bức tường.

      - Babal ơi! Cậu là thiên tài! - Peter tuyên bố.

      - Mình chỉ cố gắng vận dụng tốt trí thông minh mà tạo hóa ban cho mình - thiên tài khiêm tốn đáp.

      - Tùy cậu, nhưng cậu khéo léo làm cho bọn mình thoát được khỏi cảnh gian nan này.

      Người này giúp người kia, 2 bạn leo ra ngoài. Nhưng tình trạng 2 cậu là thảm hại! Đầy bụi bặm từ đầu đến chân.

      - Trông bọn mình tuyệt ! - Peter la lên.

      - Chúng ta rửa mặt rửa mày ở trạm xăng đầu tiên gặp được đường . Rồi chúng ta đến gặp ông Rex.

      - Cậu vẫn chưa đổi ý à?

      - Trái lại. Bây giờ quá trễ để tham quan lâu đài ban ngày, nhưng chúng ta còn vửa đủ thời gian để đến làm quen với ông Rex.

      Nhảy qua những khối đá rải đầy đường , 2 cậu đến chỗ chiếc Rolls đậu. Khi nhìn thấy 2 cậu, Warrington, bách bộ, thở phào nhõm.

      -? Cậu Hannibal! Warrington la lên. Tôi lo đây. Cậu có bị chuyện gì lành ?

      - có gì nghiêm trọng đâu, Warrington ạ. Này, chú có thấy hai cậu con trai qua đây, cách đây khoảng bốn mươi phút ?

      - Cách đây bốn mươi phút nhiều, thưa cậu Hannibal - chú tài xế? vừa chỉnh vừa ngồi vào chỗ. Hai cậu thanh niên, đến từ phần phía vực hẻm, thấy tôi và vội vã bỏ chạy. ràng chúng giấu chiếc xe trong bụi cây, mà hai cậu có thể nhìn thấy phía bên này, bởi vì vài phút sau, có chiếc ôtô kiểu đua màu xanh chạy ra.

      Peter và Hannibal nháy mắt với nhau : Skinny Norris có chiếc xe màu xanh, kiểu xe đuạ- Sau đó,Warrington tiếp, tôi nghe tiếng đá sụp lở. Vì thấy hai cậu về, tôi? lo cho an toàn? của? hai cậu quá. Mặc dù được phép rời bỏ xe, tôi tìm hai cậu nếu hai cậu về.

      - Chú nghe tiếng đá lở sau khi xe , hả chú? Hannibal hỏi.

      - Phải, thưa cậu Hannibal. ràng là sau. Bây giờ tôi phải chở hai cậu đâu đây? 915, Valley Road - thám tử trưởng trả lời, vẻ mặt lo âu.

      Peter hiểu điều gì khiến bạn mình lo lắng. Nếu Skinny Norris trước vụ đá lở, ai đẩy các khối đá.

      - Bí mật vết bánh xe dường như làm - Hannibal và véo môi. Thủ phạm là Skinny Norris. Nhưng sau khi Skinny rồi chúng ta thoáng nhìn thấy ai trong vực hẻm.

      - Có lẽ là? Người Tuyết Ghê Tởm - Peter trả lời.

      - ít? khả năng.? Dù sao, đó phải là mạ Warrington ơi, chú làm ơn dừng lại ở trạm xăng đầu tiên mà chú thấy. Chúng tôi muốn làm vệ sinh chút.

      Khi hai thám tử phủi bụi và rửa mặt rửa? mày, chiếc Rolls chạy tiếp, vượt qua đường phân thủy và trở xuống thung lũng nằm phía bên kia. Chẳng bao lâu, xe chạy vào Valley Road.

      Ban đầu Valley Road là con đường rộng lớn, dọc theo những ngôi nhà villa sang trọng. Sau đó, khi dần dần trở lên đường phân thủy, đường càng lúc càng chật hẹp hơn, ngoằn ngoèo giữa các sườn dốc, dưới chân mỗi sườn dốc có thể có cái nhà mái hiên ? hay kho lúa cũ nào đó.

      Đường vẫn lên. Đường dừng lại đột ngột, bị vách đá thẳng đứng chắn ngang. Có khoảng trống dành sẳn? để xe có thể trở đầu và tiếp.

      Warrington tin nỗi vào mắt mình.

      - Chúng ta đến cuối đường rồi - Warrington , mà thấy cái nhà nào hết.

      - Có, cháu nhìn thấy hòm thư, mình giữa thiên nhiên. Chắc là phải có nhà đâu đó, Peter .

      Peter xuống xe cùng Hannibal. Hòm thư, có đề "Rex, 915", đặt tựa vào bụi cây. Tại nơi này bắt đầu có con đường mòn đầy đá, chạy giữa những bụi cỏ và những cây con, cho phép leo dốc. Hai cậu theo con đường mòn và hồi sau lên được cao hơn con đường cái nhiều.

      vòng qua đám bụi cỏ, hai cậu nhìn thấy ngôi nhà mái ngói tựa vào vách đá. Ngay bên cạnh nhà, sát theo đường thẳng đứng của vực hẻm, có những lồng chim to lớn xếp thành tầng, trong đó hàng trăm con két, bay lượn từ sào này sang sào khác, kêu ỏm tỏi điếc tai.

      Hai cậu dừng lại nhìn lồng chim. Có tiếng chân bước vang dội sau lưng hai cậu. Hai cậu quay lại và, hơi lo lắng, nhìn con người tiến lại phía mình.

      Người này cao lớn, đầu trọc; mặt giấu sau cặp mắt kính đen to; vết sẹo tái mét vạch đường ngoằn ngoèo cổ ông, từ tai đến xương ức.

      ông phát bằng giọng chỉ phát ra tiếng thầm rùng rợn:

      - Các cậu hãy đứng yên tại chỗ. Đừng có nhúc nhích ly, nghe ?

      Hai cậu đứng sững tại chỗ, còn người đàn ông tiến đến, tay vung cây gươm ngắn, mà lưỡi dao mài bén như lưỡi dao lam sáng bóng lên dưới ánh mặt trời.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 9


      Những hồn linh ác tâm


      - Đứng im, đứng im - người đàn ông vừa thầm, vừa bước tới. Nếu 2 cậu muốn sống, hãy đứng im.

      ra cũng cần phải dặn Peter đứng yên, nếu như cậu có muốn, cậu cũng thể động đậy được.

      Bỗng nhiên cây gươm ngắn sà xuống giữa Peter và Hannibal, đập xuống đất ngay chân 2 cậu.

      - Trật rồi! - người đàn ông có sẹo la lên, ràng ông rất thất vọng.

      Sau đó ông tháo mắt kính râm ra. Cặp mắt ông màu xanh và ánh mắt có vẻ thân thiện. Ông chớp mắt với 1 vẻ có gì là đe dọa cả.

      - Có con rắn trong cỏ, các cậu ạ, ngay phía sau các cậu. Do trong vùng có rắn đuôi chuông, tôi muốn thủ tiêu nó. Nhưng tôi vội quá.

      Ông lau trán bằng 1 cái khăn tộng lớn có ô vuông đỏ và trắng.

      - Tôi cắt bụi cây - Ông tuyên bố. Hễ có ít bụi cỏ hơi khô là dễ gây nên hỏa hoạn lắm. Nhưng hươ dao nóng quá. Các cậu có muốn uống chút nước chanh ?

      Ông vẫn thầm bằng cái giọng khàn khàn, nhưng 2 cậu quen rồi. Có lẽ dây thanh của ông Rex bị hư hỏng trong tai nạn, gâya nên cái sẹo.

      Kẻ Thầm dẫn khách vào nhà. Trong 1 căn phòng mở ra hiên, có những chiếc ghế bành xung quanh cái bàn đó có cái bình đầy chất lỏng có đá. Phía bên kia hiên là mấy lồng chim lớn, nơi két vẫn gây ồn ào.

      - Tôi nuôi két. Việc này giúp tôi kiếm sống - Ông Rex vừa giải thích vừa rót đầy 3 ly nước chanh.

      Ông đưa cho 2 cậu 2 ly, rồi xin lỗi và ra ngoài 1 lúc.

      Hannibal uống hớp nước chanh.

      - Cậu nghĩ gì về ông Rex? - Hannibal hỏi.

      - Mình thấy ông ấy cũng dễ thương đấy chứ, - Peter trả lời. Tất nhiên phải tập làm quen với giọng của ông ấy.

      - Phải... chắc chắn là ông ấy rất tử tế. Nhưng biết tại sao ông ấy với bọn mình là ông ấy cắt bụi cỏ? Tay và cánh tay ông ấy hoàn toàn sạch . Đáng lẽ ông ấy phải có cọng cỏ khô, mẫu vỏ cây lẫn vào lông tay, nếu Ông ấy chặt cây.

      - Chẳng lẽ ông ấy lại bịa đặt ra câu chuyện để kể cho 2 thằng nhóc mà ông ấy chưa bao giờ gặp?

      Hannibal lắc đầu.

      - Mình biết. Nếu ông làm thợ chẻ củi cả buổi chiều, làm thế nào cậu giải thích được là bàn ông ấy có bình nước chanh, có nước đá chưa bắt đầu tan nữa ?

      - Ối ! Chắc là có cách trả lời đơn giản thôi.

      - Mọi câu trả lời đều đơn giản, khi ta tìm ra.

      Ông Rex bước vào phòng trở lại. Ông thay áo sơ mi ngắn tay bằng áo sơ mi thể thao và có quấn khăn choàng quanh cổ.

      - Nhiều người thích nhìn thấy vết sẹo của tôi- Ông thầm, nên tôi che nó lại khi tiếp khách. Đây là kỹ niệm về vụ hiểu lầm mà tôi bị dính đến ở Mã Lai, cách đây lâu lắm rồi. à, mà các cậu hãy , tại sao các cậu lại đến thăm tôi ?

      Hannibal lại chìa tấm danh thiếp ra.

      - A ! Ba cậu thám tử trẻ ! ông Rex . Có thể biết các cậu điều tra cái gì ?

      Thám tử trưởng giải thích là cậu định hỏi ông Rex vài thông tin về Stephen Terrill, người đàn ông có sẹo lấy mắt kính râm mà ông bỏ ở góc bàn đặt lên mũi trở lại.

      - Tôi chịu được ánh sáng ban ngày - Ông thầm. Tôi chỉ nhìn ban đêm. Vậu có thể cho tôi biết tại sao cậu quan tâm đến người bạn thân đáng thương của tôi ?

      - Chúng cháu tự hỏi xem ông Terrill có phải là người có khả năng trở thành, sau khi chết, thần linh hằn thù ám ảnh ngôi nhà cũ của mình để cho những người khác đến ở - Hannibal trả lời.

      Đằng sau kính màu, ánh nhìn ông Rex dường như trở nên chăm chú hơn, sắc sảo hơn.

      - Câu hỏi rất hay, bạn của Stephen Terrill . Trước tiên, các cậu phải biết rằng, tuy đóng vai quái vật, hải tặc, quỷ hút máu và ma chó sói, nhưng ra Stephen là người rất hiền lành. Cho nên ông ấy cần đến tôi. Ông ấy bao giờ đủ can đảm để thảo luận với người tạ Tôi làm ông bầu cho ông ấy. Các cậu hãy nhìn.

      Ông lấy bàn 1 tấm hình lớn có khung. 2 cậu xem xét cẩn thận. hình thấy 2 người đàn ông bắt tay nhau qua khung cửa. 1 trong 2 người là Kẻ Thầm. Người kia có vẻ thấp hơn và trẻ hơn. ràng tấm hình này là bản chính của tấm hình mà 2 cậu biết rồi.

      2 cậu đọc lời đề tặng: "Tặng người bạn thân J.R.Stephen".

      - Tôi lo mọi công việc cho ông ấy, ông Rex tiếp. Tôi biết cách bắt người ta phải nghe tôi. Người ta thích bắt bẻ tôi. Như vậy Stephen có thể hoàn toàn chuyên tâm vào nghề. Ông ấy coi công việc của mình là quan trọng hơn hết. Ông ấy thích gây cảm xúc mạnh cho khán giả. Khi bộ phim cuối cùng gây nên vui cười của toàn thể khán giả, ông đau lòng vô cùng. Ông rất ghét bị người ta chế giễu. Tôi nghĩ chắc là các cháu hiểu điều này chứ.

      - Dạ phải, thưa chú, Hannibal . Cháu hiểu hoàn toàn điều đó. Cháu thích người ta chế giễu cháu.

      - Mấy tuần liền, sau khi bộ phim ra, ông Rex tiếp. Stephen chịu ra ngoài. Ông đuổi các gia nhân. Chính tôi phải chợ. Tuy nhiên các bài báo vẫn cứ đến: người ta bò lăn ra cười khắp những nơi có chiếu bộ phim. Cuối cùng Stephen nhờ tôi thu hồi tất cả những bản phim khác còn lại. Tôi làm thế, và các cậu hãy tin tôi, tôi làm như vậy tốn rất nhiều tiền. Tôi mang đến cho ông ấy và đồng thời tôi buộc phải thông báo cho ông ấy biết ngân hàng cầm cố lâu đài ông ấy, đe dọa lấy luôn lây đài. ra, các chủ ngân hàng là những tên trộm bợm, và họ đòi nhiều tiền hơn là số tiền chúng tôi thiếu. Nhưng chúng tôi còn tiền gì hết.

      - Tôi vẫn còn nhớ cảnh tượng. Chúng tôi đứng trong phòng lớn của lâu đài. Stephen nhìn? tôi bằng ánh mắt nảy lửa: "Chúng bắt tôi được! - Stephen la lên. Dù chuyện gì xảy ra với thân thể tôi nữa, linh hồn của tôi bao giờ rời ngôi nhà này".

      Giọng thầm nín . Cặp kính đen giống như đôi mắt của 1 con vật kỳ lạ nào đó... Peter phấn chấn lên:

      - Nghe chú kể, có thể tưởng là ông ấy định vào làm việc cùng các bóng ma.

      - Phải - Hannibal công nhận - Tuy nhiên, ông Rex ạ, chú bản chất của ông Stephen Terrill hiền lành. Chẳng lẽ ông ấy trở thành 1 hồn linh ác tâm có khả năng làm cho bất kỳ ai bước vào lâu đài khiếp sợ?

      - ý kiến bắt bẻ của cậu là có lý, cậu ạ - Ông Rex trả lời. Nhưng cậu biết , cái thế lực vô hình làm khiếp sợ khách đến nhất thiết là hồn linh người bạn đáng thương của tôi. Nó có thể là của những hồn linh khác, ác tâm hơn nhiều, ở lâu đài. ít nhất, tôi cũng nghi ngờ như thế.

      - Những hồn linh khác, ác tâm hơn... ? Peter lại.

      - Phải. ra, có 2 khả năng. Chắc các cậu đều biết là người ta tìm thấy xe của Stephen Terrill dưới chân vách đá phải ?

      2 cậu ra hiệu là đúng.

      - Và chắc các cậu cũng có nghe về bức thông điệp mà ông ấy để lại rằng lâu đài mãi mãi bị nguyền rủa chứ?

      2 cậu lại gật đầu, rời mắt khỏi Jonathan Rex.

      - Cảnh sát tưởng rằng bạn tôi cố tình lao xe xuống chân vách đá, - người đàn ông có sẹo tiếp. Tôi cũng nghĩ thế. Tôi gặp lại bạn tôi từ lúc có cuộc đối thoại mà tôi vừa mới kể cho các cậu. Ông ấy đuổi tôi sau khi bắt tôi hứa là bao giờ được đặt chân trở lại lâu đài. Tôi biết suy nghĩ của ông ấy như thế nào lúc ông ấy viết bức thông điệp kia. Các cậu hãy nhớ rằng, khi còn sống, công việc của ông ấy là làm cho mọi người sợ, mà bây giờ chính những người này lại chê cười ông ấy. Các cậu nghĩ rằng ông ấy có thể có ý muốn tiếp tục làm cho mọi người sợ, chỉ để dạy cho họ hiểu rằng được biến ông ấy thành trò cười?

      Dường như người đàn ông chìm vào ngẫm nghĩ, và Hannibal kéo ông ra khỏi dòng suy ngĩ khi :

      - Thưa chú, chú đến 2 khả năng. Và đến những hồn linh khác nhau, ác tâm hơn.

      - Tất nhiên. Khi Stephen xây lâu đài, ông cho chở đến từ khắp mọi nơi thế giới những vật liệu lấy từ các kiến trúc đươc coi là có ma.

      - Nhật Bản cung cấp cho ông ấy sườn của 1 ngôi đền bị trận động đất chôn vùi 1 nữa, cùng với cả 1 gia đình quý tộc Nhật. Quốc cung cấp toàn bộ bức tường của 1 lâu đài, nơi 1 thiếu nữ thà chịu treo cổ hơn là phải lấy 1 người đàn ông do bố chọn. Vìng Rhin là những viên đá của 1 lầu đài trong đó có hầm giam kín, nơi 1 nhạc sĩ điên bị nhốt nhiều năm liền vì sáng tác 1 thứ nhạc mà lãnh chúa ưa thích. Sau khi nhạc sĩ chết, nhạc gây nên hình phạt đó được nghe thấy từ phòng nhạc của lầu pháo đài, mặc dù được khoá lại...

      - Úi chà! Peter la lên. Nếu bây giờ những ngừơi này dạo trong Lâu Đài Kinh Hoàng hèn gì mình cảm thấy khó ở trong đó.

      - Mọi chuyện đều có thể có, Jonathan Rex trả lời. Điều tôi biết, là chính những kẻ lang thang cũng tránh đến vùng xung quanh lâu đài. Mỗi tháng 1 lần, tôi đến đó để xem tình trạng ngôi nhà của người bạn đáng thương. Tật nhiên là tôi ở bên ngoài, nhưng tôi chưa bao giờ thấy dấu hiệu là có người.

      Hannibal gật đầu. Nhận xét của ông Rex phù hợp với nhận xét của riêng cậu. Còn cáo giác kẻ gây nên vụ đá sụp lở, bây giờ phải lúc.

      - Báo chí còn đến Ma Xanh chơi đàn orguẻ - cậu hỏi thêm.

      - Riêng tôi chua bao giờ thấy Ma Xanh. Tuy nhiên tôi có nhớ là ít thời gian trước khi chết, Stephen có với tôi về 1 tiếng nhạc bí xuất phát từ cây đàn orgue để trong phòng chiếu. Thậm chí ông còn khóa cửa lại và tháo gỡ bộ phận điện cung cấp khí cho đàn orguẹ Nhưng thanh vẫn dứt. Nhưng chỉ cần Stephen bước vào phòng là nghe thấy gì nữa hết.

      Peter nuốt nước bọt khó khăn. Ông Rex tháo mắt kính ra và chớp mắt.

      - Tôi dám bảo đảm với các cậu rằng Lâu Đài Kinh Hoàng bị ám ảnh bởi con ma của người bạn đáng thương của tôi hay bởi ma của bất kỳ người nào khác - Ông thầm. Nhưng tôi có thể rằng nếu cho tôi 10 ngàn đôla để bước qua ngưỡng cửa và qua đêm ở đó, tôi từ chối.



      Chương 10


      Té ngã xui xẻo


      - Hannibal ơi! - Giọng hùng hồn của bà Jones vang lên.

      - Hannibal ơi, con hãy xếp những thanh sắt này tựa vào hàng dậu. Peter, con hãy giúp Hannibal khiêng chúng. Bob, con hãy ghi lại có bao nhiêu thanh tất cả!

      Ngày hôm đó, phải là chuyện chơi đùa ở Thiên Đường Buôn Bán Đổ Cổ. Bob, ngồi cái chậu úp ngược, tự hỏi xem bao giờ mới có thể có cuộc họp ở bộ chỉ huy được. 48 tiếng trôi qua từ lúc Hannibal và Peter gặp Kẻ Thầm, và 3 thám tử trẻ chưa hội họp được buổi nào. Có thể bà Jones để cho 3 cậu bị thất nghiệp. Ngoài ra, Bob còn có công việc ở thư viện, và Peter còn có việc nhà.

      Ông Jones vừa mới thực 1 chuyến mua, nên các xe tải đầy ắp vật dụng linh tinh đến liên tục. Cứ theo nhịp độ như vậy, 1 tuần lễ trôi qua mà 3 thám tử có được 1 phút để suy nghĩ về những vấn đề nghiêm trọng đặt ra trước mắt.

      Lúc đó có tiếng còi xe, và 1 chiếc xe thể thao màu xanh ra.

      - Đó là Skinny! - Peter la lên.

      - biết đến đây làm gì! - Bob thêm.

      Skinny Norris là 1 thanh niên gầy nhom và dài thòn, có cái mũi cũng gầy và dài. Gia đình Norris chỉ ở Rocky 1 thời gian nhất định trong năm, nhưng như vậy cũng là quá nhiều theo ý Peter, Bob và Hannibal, bởi vì Skinny làm cho 3 cậu hết sức khó chịu. Là đứa duy nhất trong trường có xe ôtô, ra vẻ ta đây hơn mọi người và cố gắng tập hợp quanh toàn bộ nhóm thanh niên trong thành phố. Mà cũng thành công: phần lớn các bạn trai và bạn giả vờ như biết .

      bước xuống xe, tay cầm 1 cái hộp giày. Sau đó, rút ra khỏi túi cái kính lúp, rồi dùng nó như kính cầm tay, giả vờ kiểm soát hiệu đồ cũ. chú ý đến , ông Jones và 2 nhân viên bỏ , mang cây đàn orgue theo.

      - Rất, rất tốt, Skinny bằng 1 giọng kiêu căng. Chắc là chúng ta đến nơi rồi. Nhìn theo tình trạng suy tàn của đống rác rưởi xung quanh, ta chỉ có thể ở nhà bạn Jones của ta mà thôi.

      - Ha, ha, ha! - 2 đứa bạn của Norris cười lên, cẩn thận ở lại trong xe.

      - Cậu muốn gì, hả Skinnỷ - Peter vừa vừa nắm chặt tay lại.

      Skinny giả vờ như nghe. nhìn chòng chọc vào mặt Hannibal qua kính lúp, rồi bỏ kính vào túi trở lại.

      - có gì nghi ngờ nữa! la lên. Đúng là tôi bị mất danh dự phải chuyện với Hannibal Mac Sherlock, thám tử vô danh lừng lẫy khắp thế giới. Tôi mang đến cho 1 bí phải làm sáng tỏ, 1 bí làm thất bại mọi thám tử tài ba nhất Scotland Yard. Tôi tin chắc là khó khăn tìm ra thủ phạm bí mật của vụ ám sát hèn hạ mày.

      Vừa , Skinny vừa đưa cho Hannibal hộp giày do mang đến. thể nghi ngờ gì về cái chứa đựng trong hộp, do mùi mà hộp tỏa ra. Tuy nhiên Hannibal vẫn mở hộp ra. Skinny nhìn cậu mở hộp với 1 nụ cười ranh mãnh. Cái hộp đựng 1 con chuột chết. Chết từ lâu.

      - Mac Sherlock có giải được bí mật khủng khiếp này ? Skinny hỏi. Tôi tặng 50 tem sưu tầm cho ai bắt được thủ phạm!

      Bạn ôm bụng cười. Hannibal mất bình tĩnh.

      - Skinny ạ - Hannibal , mình hề ngạc nhiên là cậu tìm cách rửa hận cho kẻ quá cố thân thương này. Tất cả cho thấy rằng nó là 1 trong những người bạn thân nhất của cậu...

      2 kẻ ngồi trong xe thể thao cười nữa và 1 màu đỏ đột ngột lan tràn 2 má của cậu Norris.

      - Thoạt nhìn, Hannibal , mình có thể là nó chết do bị vỡ tung ra khi muốn làm ra vẻ ta đây xịn lắm, chuyện này cũng có thể xảy ra cho những người khác ngoài nó.

      - Bộ cậu tưởng cậu thông minh lắm hả? - Skinny hỏi, tìm được cách đáp nào khác.

      - à mình nhớ đến 1 chuyện, Hannibal vẫn bình thản . Mình phải trả lại cho cậu 1 vật của cậu.

      Hannibal chạy vào nhà và mang ra cái đèn pin mà cậu lượm được cách đây 3 ngày.

      - Mình đọc thấy chữ cái ẸS.N. - Cậu . Có thể nghĩa là Ernest Skinny Norris?

      - Hay là "Em Sợ Nhiều"? Hay là "Em Né"? Peter mỉa mai hỏi. Nghe cậu luyện cho cuộc chạy trăm mét phải Skinny?

      Norris giật lấy đèn khỏi tay Hannibal và trở lên xe.

      - Ba Thám Tử Trẻ! cười khẩy và rồ máy. Cả thành phố cười!

      Chiếc xe xanh chạy lui và ra khỏi Thiên Đường.

      - Mình biết ngay là Skinny chôm danh thiếp mà! Bob la lên. biết là bọn mình thành lập hãng.

      - Càng tốt, Hannibal trả lời. Chúng ta muốn là mọi người biết điều ấy; nhưng chúng ta phải thành công vụ điều tra đầu tiên. Bây giờ, ta hãy cố họp trước khi thím Mathilda gọi ăn trưa.

      Và Hannibal ra đường hầm số 2.

      Khi đó, nhìn nơi đặt chân, cậu trượt phải khúc ống và nặng nề ngã dài xuống đất. Cậu định ngồi dậy nhưng được. Bob và Peter thấy cậu nghiến chặt răng và kéo ống quần lên.

      - Mình bị bong gân cổ chân - cậu thông báo. Chân sưng lên. Chắc là giới y tế phải can thiệp vào rồi!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :