1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lang vương sủng thiếp - Ngạn Thiến

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Lang vương sủng thiếp
      Tác giả : Ngạn Thiến
      [​IMG]

      Edit : Hường, Yuujin, mimi
      Nguồn : https://ngontinh.wordpress.com/
      Beta : Hường

      Số chương: 144

      Kết cục: HE

      Văn án
      “A. . . . . . . . . . . . . . .” tiếng la thê lương cắt ngang màn đêm yên tĩnh.

      Nguyễn Nhược Khê kinh hãi nhìn thấy con sói thân cao chừng tám thước trước mắt, con sói đứng ở bên giường, sai, chính là sói nha.

      Cái mũi phun ra hơi thở trắng, đôi mắt màu hổ phách lộ tia máu nhìn chằm chằm nàng, lông mao toàn thân rậm rạp màu xám bạc, cơ thể rắn chắc ràng có thể thấy được — đây là con sói trẻ “hào hoa phong nhã “. Nàng sợ hãi nuốt nuốt nước bọt, thân thể run rẩy lui về sau. . . . . . .

      “Cứu mạng với. . . . . . . . . . .” Lại là tiếng la vang lên, nhưng mà tiếng còn chưa kịp thoát ra, tay nàng bị con sói kia bắt lấy, chỉ thấy nó tiến lại gần cúi đầu lộ ra hai hàm răng trắng, chắc khỏe cắn vào cổ tay nàng, nó uống hết dòng máu đỏ tươi chảy ra chừa giọt nào.

      “A. . . . . . . . .” Lại là tiếng kêu gào hoảng sợ, thân thể nàng rốt cục cũng mềm nhũn, chịu nổi hôn mê bất tỉnh.

      Sau nửa canh giờ, con sói đứng ở bên giường, ánh mắt vằn máu từ từ biến mất, bộ lông người từ từ biến mất . . . Ánh mắt nhoáng lên cái, nhìn người trước mặt, ánh mắt phong tình sáng ngời hơi hơi nhếch lên, trong hai tròng mắt màu hổ phách lộ ra mấy phần lãnh ý làm cho người ta sợ hãi, mũi thẳng, giống như con lai có nửa dòng máu phương Tây, đôi môi cong cong quyến rũ như ma quỷ tỏa ra lãnh khốc đúng là người đàn ông vô cùng tuấn mỹ.

      thư hồtrạch nữ thích bài này.

    2. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 001 — Lang Vương thuần chủng
      Bóng đêm vừa buông xuống, sắc mặt của hai gã thị vệ trở nên tái nhợt, cả người ngừng run rẩy, nhanh chóng đem nữ nhân vào căn phòng xa hoa lộng lẫy, cẩn thận đặt nữ nhân nằm lên giường xong vội vàng xoay người rời .

      Rất nhanh có hai cung nữ liền bưng chậu nước ấm đến bên giường, câu cũng , kéo cánh tay nàng ra, lấy khăn cẩn thận kì cọ, tẩy rửa sạch .

      , cần, ta cần, buông ta ra.” Nữ nhân đột nhiên giống như nổi điên, từ giường nhảy xuống đất, giãy dụa muốn chạy thoát khỏi nơi này.

      Nhưng nàng mới vừa bước được vài bước, cung nữ đưa tay đánh vào phía sau làm nàng bất tỉnh. Sau đó, đỡ lấy thân thể ngã xuống của nàng đặt trở lại lên giường, sắc mặt chút thay đổi tiếp tục công việc tẩy rửa cánh tay nàng.

      Sau khi làm xong công việc, lại lặng lẽ lui xuống, làm căn phòng càng trở nên quái dị lạ thường.

      “A. . . . . . . . . . . . . . .” tiếng la thê lương cắt ngang màn đêm yên tĩnh.

      Nguyễn Nhược Khê kinh hãi nhìn thấy con sói thân cao chừng tám thước trước mắt, con sói đứng ở bên giường, sai, chính là sói nha.

      Cái mũi nó phun ra hơi thở trắng, đôi mắt màu hổ phách lộ tia máu nhìn chằm chằm nàng, lông mao toàn thân rậm rạp màu xám bạc, cơ thể rắn chắc, ràng có thể thấy được – đây là con sói trẻ “hào hoa phong nhã “. Nàng sợ hãi nuốt nuốt nước bọt, thân thể run rẩy lui về sau. . . . . . .

      “Cứu mạng với. . . . . . . . . . .” Lại là tiếng la vang lên, nhưng mà tiếng còn chưa kịp thoát ra, tay nàng bị con sói kia bắt lấy, chỉ thấy nó tiến lại gần cúi đầu lộ ra hai hàm răng trắng, chắc khỏe cắn vào cổ tay nàng, nó uống hết dòng máu đỏ tươi chảy ra chừa giọt nào.

      “A. . . . . . . . .” Lại là tiếng kêu gào hoảng sợ, thân thể nàng rốt cục cũng mềm nhũn, chịu nổi hôn mê bất tỉnh.

      Sau nửa canh giờ, con sói đứng ở bên giường, ánh mắt vằn máu từ từ biến mất, bộ lông người từ từ biến mất . . . Nhoáng mắt cái, nhìn người trước mặt, ánh mắt phong tình sáng ngời hơi hơi nhếch lên, trong hai tròng mắt màu hổ phách lộ ra mấy phần lãnh ý làm cho người ta sợ hãi, mũi thẳng, giống như con lai có nửa dòng máu phương Tây, đôi môi cong cong quyến rũ như ma quỷ tỏa ra lãnh khốc đúng là người đàn ông vô cùng tuấn mỹ.

      đến ngăn tủ bên cạnh, cầm lấy quần áo được chuẩn bị từ trước mặc vào người. Sau đó, xoay qua nhìn lại nữ nhân nằm hôn mê giường, ánh mắt đen lạnh lùng sâu thấy đáy.

      “ Ba……..” thanh thanh thúy vang lên, gương mặt tái nhợt hôn mê của nữ nhân lập tức lên dấu năm ngón tay sưng đỏ .

      ” Đau.” Nguyễn Nhược Khê mơ mơ màng màng liền cảm giác mặt mình đau rát, đầu cũng ong ong choáng váng, nàng chậm chậm mở to hai mắt, liền bị đôi mắt tràn ngập hận ý chiếu vào.

      Nàng khỏi giật mình cái, trong đầu đột nhiên lên màn trước khi bị hôn mê, nàng nhìn xung quanh phòng dò xét, nhìn thấy con sói đáng sợ kia nữa, mới nhàng thở ra. Lúc này, nàng mới tập trung đánh giá nam nhân trước mắt. Trời ạ! đời sau lại có nam nhân hoàn mỹ đến thế. Quả thực là mâu thuẫn, nhìn toàn thân phát ra hàn khí, chỉ có thể dùng từ “lãnh” để hình dung, hai chữ “lãnh khốc”để diễn tả, ba chữ “rất lãnh khốc“, thân mặc quần áo cổ trang càng làm cho trở nên khốc liệt hơn.

      Nuốt nuốt nước miếng, nàng mới mở miệng :

      “ Cám ơn ngươi cứu ta.”

      ” Cảm ơn ta? Cảm ơn ta cái gì?” Tây Môn Lãnh Liệt có buông tha nàng đôi mày sắc bén nhíu lại, chẳng lẽ nàng bị dọa điên rồi, cứu nàng khi nào?

      ” Cám ơn ngươi giúp ta đuổi con sói đáng sợ kia .” Theo lẽ thường tình đương nhiên nàng cho rằng cứu mình.

      Chương 002 — Vũ Khuynh Thành
      Tây Môn Lãnh Liệt nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt đột nhiên trở nên hung ác nguy hiểm,

      “Con sói đáng sợ,” ngờ nàng lại dám ra câu đó, lập tức đưa tay bóp cằm của nàng, khóe môi mang theo nụ cười nhạt:

      ” Vũ Khuynh Thành, ngươi cười nhạo ta sao? Ngươi nghĩ rằng ta dám giết ngươi sao?”

      ” Buông ta ra, đau quá.” Nguyễn Nhược Khê cố sức thoát khỏi tay , ánh mắt nghi hoặc nhìn , biết cái gì?

      ” Ha ha… đau, ngươi cũng biết đau sao?” Đôi mắt đen của Tây Môn Lãnh Liệt sâu thấy đáy, ánh mắt mang theo châm biếm, mang theo đau đớn, ai biết được nỗi đau của .

      Nguyễn Nhược Khê nhìn , trong lòng khỏi thầm nghĩ, soái ca suất sắc như vậy lại bị bệnh thần kinh, đáng tiếc nha, nàng muốn cãi lại . Bây giờ phải về nhà bằng cách nào đây, vừa ngồi dậy bước xuống giường, đầu truyền tới trận choáng váng.

      Thân mình lảo đảo té ngã, liền cảm thấy hình như ở trong lồng ngực , theo bản năng đưa tay ôm lấy thắt lưng của , cho bản thân bị ngã sấp xuống.

      ” Nhanh như vậy thương nhung nhớ ta rồi sao? Nữ nhân của Vũ gia hóa ra đều là tiện nhân như thế.” Tây Môn Lãnh Liệt lạnh lùng châm biếm, nhìn nữ nhân nằm trong lồng ngực mình, chút thương tiếc, thậm chí chán ghét lập tức đẩy nàng ra.

      “Ầm…” Nguyễn Nhược Khê lập tức ngã xuống mặt đất, xoa xoa chỗ đau vừa bị đụng phải, tức giận nhìn vào mắng:

      ” Ngươi có ý gì?”

      “ Rẹt…” Tây Môn Lãnh Liệt đột nhiên đưa tay xé vạt áo trước ngực nàng, tà ác , lạnh lùng :

      “ Ta nên hỏi ngươi muốn gì? Tự mình cởi ra , ta có thời gian ngồi chờ ngươi.”

      ” Cởi cái đầu của ngươi, ngươi nghĩ mình là ai….” Nguyễn Nhược Khê thở hổn hển lại đột nhiên phát quần áo người mình lại là quần áo thời cổ đại, trong lòng lên tia hoảng loạn, liền đưa tay ra phía sau kéo kéo mái tóc về trước xem, trời ạ! Tóc của nàng khi nào dài như vậy? ràng là nàng tóc ngắn nha.

      Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Nàng hoảng sợ nhìn :

      ” Ngươi là ai? Vì sao ta lại ở chỗ này?”

      ” Bây giờ mà còn giả vờ sao? Vũ Khuynh Thành.” Tây Môn Lãnh Liệt liếc mắt nhìn nàng, bên trong đều là khinh thường.

      Cái gì? Vũ Khuynh Thành, là kêu nàng sao? Nguyễn Nhược Khê quan sát xung quanh, nhìn thấy bên cạnh có cái gương đồng dài rơi dưới đất, nàng cố gắng đứng dậy, tuy rằng đầu có chút choáng váng nhưng nàng vẫn cố gắng từ từ tới đó.

      Trong gương đồng lên hình ảnh có khuôn mặt xinh đẹp tinh tế, đôi môi chúm chím như quả đào, lông mày như tranh vẽ, mái tóc dài như nước, đen và bóng tuy rắng có chút hỗn độn, làn da lại tái nhợt có chút sắc, lòng bàn tay bên trái có dấu ấn kỳ lạ rất nổi bật, bộ dáng đáng thương, người thân váy áo dài màu vàng, người đứng trước gương chính là nữ nhân thời cổ đại.

      “A……….” Nguyễn Nhược Khê nhìn thấy bản thân mình trong gương nhịn được toàn thân run rẩy, đưa bàn tay run run chỉ vào trong gương:

      “Nàng là ai thế? , đây phải là ta.”

      Tây Môn Lãnh Liệt nhìn vẻ mặt hoảng hốt, khiếp sợ của nàng nghi hoặc nhíu mày nhìn nàng hồi, nàng diễn kịch sao?

      cho ta biết, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Tại sao ta lại ở chỗ này?” Nguyễn Nhược Khê đột nhiên xoay người vươn tay nắm lấy vạt áo của , giống như kẻ điên tra hỏi , nhưng trong nháy mắt cả người choáng váng, thân hình mềm nhũn, té xỉu vào trong lòng ngực .
      thư hồtrạch nữ thích bài này.

    3. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 003 — Xác ướp
      Vì sao đầu lại đau như thế này, cả người đều vô lực, đột nhiên nhớ đến chuyện xảy ra trước đó Nguyễn Nhược Khê mở to mắt cố gắng để bản thân tỉnh táo lại, nàng tự nhủ muốn tin rằng đây chỉ là giấc mộng mà thôi.

      “ Ngươi tỉnh rồi, uống chén thuốc này .” ma ma già khoảng bốn mươi đến năm mươi tuổi vừa thấy nàng mở to đôi mắt vừa tỉnh lại, liền đem chén thuốc màu đen đưa đến trước mặt nàng, trong giọng mang theo chút cảm xúc nào.

      ” Đây là cái gì?” Ngửi được mùi thuốc kia khó chịu, nàng nhịn được muốn nôn oẹ.

      ” Cái gì ngươi chẳng phải biết sao? Uống nhanh, ta có thời gian dong dài với ngươi.” Ma ma kiên nhẫn trực tiếp lấy tay bóp cái mũi của nàng, liền đem chén thuốc trực tiếp rót vào miệng nàng, ép nàng nuốt xuống.

      Cả người còn chút sức lực nào để chống đỡ, đầu lại choáng váng đau nhức, Nguyễn Nhược Khê chỉ có thể nuốt xuống hết chén thuốc bị bắt ép.

      Lão ma ma đem cái chén để qua bên, cũng thèm liếc mắt nhìn nàng cái, lập tức ra khỏi phòng.

      Nguyễn Nhược Khê lúc này mới chậm rãi nhớ lại tất cả mọi việc xảy ra, nhớ tới con sói to lớn đáng sợ kia, nàng cuống cuồng đưa tay ra nhìn xem, ràng phát tay có hai cái dấu răng in sâu, đôi mắt lập tức trợn to lên, chẳng lẽ đây phải là mộng sao, là sao? con sói đó hút máu nàng, thân thể lập tức khẩn trương, sợ hãi, chẳng lẽ nàng là … xuyên qua sao…

      , tình kỳ lạ như vậy như thế nào lại xảy ra người của nàng, Đúng vậy, nhưng nếu là phải nên giải thích mọi việc xảy ra như thế nào đây?

      ” Ưm………..” Bên cạnh đột nhiên truyền đến thanh yếu ớt, mỏng manh.

      ” Ai.” Nguyễn Nhược Khê giữ cánh tay, nhìn lại xung quanh, liền phát tiếng rên phát ra tại phòng bên kia, còn thấy có cái giường, giường giống như có người nằm.

      Nàng nghi hoặc chậm rãi đứng dậy, dùng tay tựa vào bên giường đến, mọi chuyện kỳ quái, hơi chóng mặt, chậm rãi tới.

      “A, quỷ………..” Vừa nhìn thấy người nằng giường, Nguyễn Nhược Khê nhịn được phát ra tiếng kêu sợ hãi, theo bản năng xoay người chạy trốn.

      “Ưm……..” Nữ nhân nằm giường chậm chạp đưa cánh tay ra, cố gắng phát ra chút thanh muốn làm cho nàng chú ý.

      Nguyễn Nhược Khê dừng lại chút, có thể được vậy phải là quỷ, nàng vỗ vỗ ngực, để bản thân bình tĩnh lại, xoay người quay sang hướng khác. Lúc này nàng mới cẩn thận nhìn người nằm giường.

      Xương trán cùng xương mặt kên ràng, đôi mắt to trũng sâu xuống, mặt còn chút sức sống nào, đều là trứu trứu đích tầng bao vây, so với bộ xương khô khác là bao nhiêu, da dẻ nhìn ra chút màu sắc nào, xương tay lộ ra bên ngoài gầy như que củi, tóc xơ xác hổn độn, nếu phải ánh mắt kia vẫn mở to, nàng thực nghĩ đây là xác ướp, rất kinh khủng.

      ” Ưm…………” nữ nhân giường lại khẽ động đậy cánh tay, phát ra tiếng rên mỏng manh, yếu ớt.

      ” Ngươi muốn chuyện với ta sao?” Nguyễn Nhược Khê giọng hỏi, cẩn thận đến gần nàng.

      Mắt của nữ nhân giường nháy cái, ánh mắt ràng vẫn còn sáng ngời.

      ” Ngươi , ta lắng nghe.” Nguyễn Nhược Khê nhìn nàng, biết nàng ta muốn gì? Cũng dám đến gần sát bên cạnh. Nàng ta tuy là người sống nhưng với hình dáng này làm bất kỳ ai nhìn vào cũng đều cảm thấy sợ hãi.

      Môi nàng có chút mấp máy, lại phát ra được từ nào, bàn tay gầy giơ cao như muốn gọi nàng đưa tay cầm lấy.

      Nguyễn Nhược Khê đương nhiên cũng hiểu được ý tứ của nàng, nhưng nàng lại do dự vài lần mà dám đưa tay ra bắt lấy.

      Nữ nhân giường dường như biết được do dự của nàng, từ bỏ ý định, bàn tay buông lõng xuống, nhắm hai mắt lại, giọt nước mắt theo khoé mắt chảy xuống.

      Chương 004 — Lời nguyền đế vương
      Tây Môn Lãnh Liệt đứng tựa bên cửa sổ, nhìn bầu trời về đêm, ánh trăng tròn tỏ sáng cách dị thường, đôi mắt đen sâu thăm thẳm, hai tròng mắt chứa đầy hận thù. Có ai biết được mỗi tháng vào đêm trăng tròn bị kích động đến thế nào, phải chịu tra tấn khổ sở ra sao.

      Đột nhiên có người từ cửa thẳng tiến vào, ngang nhiên ngồi xuống, sau đó từ trong người lấy ra viên thuốc ném tới:

      “ Lãnh Liệt, cho ngươi, vừa luyện ra”

      Tây Môn Lãnh Liệt đưa tay ra nhận lấy, chút do dự liền đưa vào trong miệng.

      ” Ngươi sợ ta hạ độc sao?” Người vừa đến bây giờ mới mở miệng phát ra tiếng cười tà mị.

      ” Ngươi dám sao?” Tây Môn Lãnh Liệt hỏi lại .

      ” Đương nhiên .” Người vừa tới cũng nhanh chóng trả lời.

      ” Ta nghĩ nhận lấy tội danh hành thích hoàng đế, ta còn muốn hưởng thụ trong hai năm tới.”

      ” Như vậy phải tốt, cho dù tất cả mọi người đời này đều phản bội ta nhưng ta tin tưởng rằng Phượng Minh ngươi .” Tây Môn Lãnh Liệt liếc cái, khóe môi gợn lên nụ cười , Phượng gia trước giờ đều bào chế ra những viên thuốc bổ sung thể lực cho , làm cho lấy lại nguyên khí bị tổn thương, làm cho nhanh chóng khôi phục sức khoẻ, mà Phượng Minh lại là bằng hữu thân thiết từ bé của .

      ” Vâng thưa Vương vĩ đại, coi trọng của người ta nhận nổi.” Phượng Minh vội vàng xua tay. Đôi mắt cười tà lại mang theo cảm động, đột nhiên nhìn thấy sắc mặt hồng hào của , mở miệng trêu chọc:

      “ Xem ra máu của người trẻ tuổi mới này tốt nha.”

      ” Ngươi cũng có thể thử xem sao?” Tây Môn Lãnh Liệt liếc cái, chân mày nhíu lại mang theo đau đớn bất đắc dĩ, ai muốn sống dựa vào việc uống máu người để duy trì tính mạng chứ.

      ” Lãnh Liệt, hãy cho ta chút thời gian, ta tìm cách hoá giải lời nguyền kinh tởm kia.” Phượng Minh đứng dậy, vỗ vỗ bả vai , giọng vô cùng chân thành, đời này chỉ sợ có bản thân mới biết trong lòng đau khổ nhường nào.

      ” Ta tin tưởng ngươi.” Tây Môn Lãnh Liệt gật gật đầu, tuy nhiên cái hy vọng kia xa vời, dường như là thể thực được, nhưng là vẫn từ bỏ hy vọng.

      ———————————————————————————————————————

      Nhìn thấy nữ nhân giường rơi lệ, Nguyễn Nhược Khê cũng có chút mềm lòng, cố gắng sợ hãi, lập tức cầm lấy tay nàng, mở miệng xin lỗi:

      xin lỗi.”

      Nữ nhân đột nhiên mở to đôi mắt, bàn tay cầm tay nàng ràng rất kích động, run nhè , như cố gắng muốn gì đó lại thể phát ra chút tiết nào.

      cần gấp, nên lời đừng cố nữa, ta có thể hiểu được.”Nguyễn Nhược Khê thuận miệng an ủi nàng.

      Chính là nghĩ tới, nữ nhân giường, trong hai tròng mắt lại đẫm lệ mang theo nụ cười chua sót, chỉ là cố sức nắm lấy tay của nàng, dường như muốn biểu đạt hàng ngàn hàng vạn từ.

      Trong lòng Nguyễn Nhược Khê nảy lên nghi hoặc, chẳng lẻ nữ nhân này cùng thân thể của nàng có quen biết? Hay là các nàng có quan hệ nào đó?

      Ma ma vừa rồi đột nhiên vào, thấy tay các nàng nắm chặt cùng nhau, khỏi châm chọc .

      đúng là tỷ muội tình thâm, ngờ tới gặp mặt trong tính huống này chứ, gặp nhau như vậy là tốt rồi chẳng mấy chốc dương cách biệt, cả đời này chỉ sợ bao giờ thấy được nhau.”
      trạch nữ thích bài này.

    4. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 005 — Nàng là huyết nô
      Tỷ muội? Suy nghĩ trong đầu Nguyễn Nhược Khê chợt dừng lại ở hai chữ . Bà ta các nàng là tỷ muội? Lại sợ hãi quay đầu nhìn về phía nữ nhân nằm giường.

      Ánh mắt của nữ nhân nằm giường ướt đẫm, dùng chút sức lực còn lại nháy nháy mắt, tựa như cho nàng đây là , trong ánh mắt mơ hồ, lộ ra vài tia ôn nhu.

      Ma ma thèm quan tâm, bỏ qua những sợ hãi của nàng, trực tiếp qua, nhìn nữ nhân giường, hướng ra phía cửa bên ngoài phân phó:

      “ Người đâu.”

      ” Nô tì tham kiến ma ma.” Hai cung nữ nhanh chóng vào.

      ” Đem nàng ném ra ngoài cho ta, giao cho công công nhặt xác xử lý.” Ma ma gần như vô tình ra lệnh.

      ” Vâng, ma ma.” Hai cung nữ vộ vàng tiến đến khiêng người.

      ” Ngô…..” Nữ nhân nằm giường lại phát ra thanh rất mang theo vẻ thống khổ, giống như cầu cứu.

      Nguyễn Nhược Khê lúc này mới phục hồi tinh thần lại, lập tức đứng trước mặt các nàng ngăn cản:

      ” Các ngươi muốn làm gì? Nàng còn chưa có chết mà.”

      ” Đúng vậy,nhưng tại nàng và kẻ chết có gì khác nhau? Sớm muộn gì cũng phải chết, việc ta làm xem như là hoàn thành ước nguyện của nàng, sống bằng chết như vậy, cũng liên luỵ hạ nhân chúng ta còn phải hầu hạ nàng.”Ánh mắt ma ma lạnh lùng nhìn về phía nữ nhân giường.

      ” Sao ngươi có thể như vậy được? Dù sao nàng còn chưa có chết, ta cho phép ngươi mang nàng .” Nguyễn Nhược Khê tức giận trừng mắt nhìn bà ta. Sao bả ta lại có thể mất nhân tình như thế? Cho dù có nhân tính, ít nhất cũng phải có chút đồng tình chứ.

      ” Hừ.” Ma ma hừ lạnh ra tiếng, châm chọc :

      ” Nếu có dư sức lực như thế, ngươi tốt nhất là nên suy nghĩ cho bản thân , sau này ngươi cũng có cùng kết cục như nàng, thể nào tránh khỏi. Đến lúc đó, nằm ở vị trí này chỉ sợ ai muốn chuyện với ngươi.”

      ” Có cùng kết cục như thế, ngươi có ý tứ gì?” Nguyễn Nhược Khê trợn to hai mắt nhìn nàng, trong lòng lại càng hoảng sợ, chẳng lẽ chính mình về sau cũng biến thành bộ xương khô giống như vậy? Vì sao? Vì sao lại thành như vậy?

      ” Có ý tứ gì? Ngươi phải là cố tình giả ngốc chứ? Chẳng lẻ người của Vũ gia các ngươi vào đây để làm cái gì ngươi biết sao?” Ma ma nghi hoặc giương mắt nhìn nàng, nàng phải là huyết nô sao?

      ” Làm cái gì?” Nguyễn Nhược Khê thuận miệng hỏi ngược lại, nàng căn bản phải Vũ Khuynh Thành, như thế nào lại biết là làm cái gì?

      ” Định giả ngốc sao?” Ma ma lạnh lùng liếc mắt nhìn nàng, cũng thèm giải thích cho nàng biết, lại hung hăng liếc mắt nhìn cung nữ, ý bảo mang nữ nhân giường ra ngoài.

      Hai cung nữ dám chậm chạp, nhận lệnh lập tức thi hành.

      được.” Nguyễn Nhược Khê lại ngăn cản các nàng lần nữa, cho dù bản thân cùng nàng có quen biết hay , nàng cũng thể nhìn thấy các nàng đem mạng người ra đùa giỡn.

      Ánh mắt nữ nhân nằm giường mang theo cảm động, nước mắt lăn dài má.

      ” Ngươi cũng phiền phức, cút ngay, đừng làm tốn thời gian của ta.” Ma ma đứng ở bên kiên nhẫn , lập tức đưa tay bất ngờ đẩy nàng ra.

      Nguyễn Nhược Khê chú ý, thân thể liền bị đẩy ngã ra, lảo đảo lui về phía sau vài bước, thân thể lay động ngã vào vách tường phía sau.

      Nhìn thấy hai cũng nữ kia nâng nữ nhân giường lên, đầu nàng nhìn thẳng về phía mình, nước mắt ướt đẫm mi, ánh mắt giống như vui mừng, giống như giải thoát, giống như tuyệt vọng, càng giống như muốn…

      ” Buông nàng ra.” Nguyễn Nhược Khê biết lấy sức lực từ đâu, lập tức vọt lên, đẩy ra cung nữ ôm nữ nhân.

      Cung nữ hề phòng bị, ngã xuống mặt đất.

      ” Ngươi là cần phải được giáo huấn.” Ma ma tức giận, bước tới vài bước, đưa tay cao lên muốn đánh vào mặt của nàng.

      Nguyễn Nhược Khê nhanh tay hơn đánh quyền vào mũi nàng, sau đó lại cước đá vào bụng của nàng. Nàng học quyền đạo mười mấy năm, rốt cục cũng có lúc có tác dụng.

      ” A…………….” bên mũi của ma ma bị chảy máu, ngã mặt đất, gào lên như lợn bị chọc tiết.

      Chương 006 — có sức lực phản kích
      Nguyễn Nhược Khê tức giận nhìn , xoay người muốn ôm lấy nữ nhân nằm đất, đầu lại đột nhiên choáng váng làm cho thân thể nàng kiềm được nghiêng qua nghiêng lại vài cái.

      ”Ngươi dám đánh ta, muốn làm phản mà.” Ma ma đột nhiên đứng dậy, ác độc, hung hăng mắng chửi nàng, muốn tới đánh nàng, nhưng là vừa nhìn thấy ánh mắt sắt bén của nàng lại sợ hãi lui về phía sau hô to:

      “Người đâu”

      ”Ma ma, ngươi có gì phân phó.” Lần này hai tên tiểu thái dám bước vào.

      ”Bắt lấy nàng cho ta.” Ma ma hung ác trừng mắt nhìn nàng.

      ” Vâng, ma ma.” Hai tên tiểu thái giám tiến lên dùng sức bắt lấy nàng.

      ” Buông ta ra.” Nguyễn Nhược Khê giãy dụa, vừa muốn đáng ra quyền chống trả, nhưng đầu lại choáng váng, choáng váng làm cho nàng còn chút sức lực nào chống trả, chỉ trơ mắt nhìn bọn họ khống chế mình.

      ” Tiện nhân, ngươi nghĩ ngươi là ai? Dám đánh lão nương ta.” Ma ma lúc này mới còn e dè, nể sợ mà về phía nàng.

      “ Ba ba…” lấy tay tát vào hai má nàng, còn có hết giận những khó chịu trong lòng, hung hăng dùng chân đá nàng.

      “Ngươi đánh trả , ngươi phải rất có bản lĩnh hay sao? Hoá ra cũng chỉ là tiện nhân.”

      Nguyễn Nhược Khê chỉ có cảm giác hoàng loạn, cái miệng xấu xí trước mặt mình sau đó biến thành rất nhiều cái, mà nàng lại hoàn toàn có khả năng chống đỡ.

      ” Ngô………..” Nữ nhân nằm mặt đất liều mạng phát ra tiếng động, hình như muốn dừng tay bà ta lại.

      ” Ngươi là ai chứ? Chỉ là kẻ sắp chết.” Ma ma lúc này mới dừng tay, dùng chân hung hăng đá nàng ta, lại ra lệnh:

      ” Đem nàng ném ra ngoài cho ta.”

      ” Vâng, ma ma.” Hai cung nữ lần thứ ba nâng lên nữ nhân nằm mặt đất.

      , các ngươi thể.” Nguyễn Nhược Khê cố gắng chống lại, ngăn cản bọn họ đem nàng .

      ” Ngươi tốt nhất nên cố gắng bảo vệ bản thân mình kìa, nếu tại ngươi phải là huyết nô, ngươi nghĩ rằng ta buông tha cho ngươi dễ dàng vậy sao?” Ánh mắt ma ma ánh lên vẻ hung ác, nham hiểm.

      Mắt thấy hai cung nữ sắp kéo nữ nhân ra đến cửa.

      ” Dừng tay.” Nguyễn Nhược Khê cố lấy hết sức lực còn lại, thoát khỏi khống chế của hai tiểu thái giám, từng bước lên, tay gắt gao giữ chặt váy áo của nữ nhân kia, chẳng lẽ là đây do thân thể này còn tồn lại ý thức về tình cảm tỷ muội, bản thân cũng quan tâm để mặc người khác mang . Nhưng lại thể khống chế được thân thể mình mất thăng bằng ngã về phía sau, đầu óc trống rỗng, nhận thức cuối cùng chính là cảm giác có người ôm lấy mình.

      ” Sao lại thế này?” Phượng Minh vừa đến Huyết Viên, liền thấy cảnh tượng này xảy ra, nhìn nữ nhân khó nhọc ngất trong lòng ngực mình, ánh mắt sắt bén lướt qua mọi người trong phòng.

      ” Nô tài/ nô tì tham kiến quốc sư.” Ma ma, cung nữ cùng thái giám lập tức quỳ xuống hành lễ, ma ma lúc này mới ngẩng đầu trả lời:

      ” Bẩm quốc sư, vừa rồi nô tì định đem ả huyết nô sắp chết này ra ngoài, nhưng là tiểu thư Vũ gia mới đến, sống chết chịu, còn ra tay đánh nô tì, nô tì có biện pháp nào khác đành phải cho người bắt nàng ta lại, ai biết đột nhiên nàng ta lại xông ra ngoài.”

      Phượng Minh nhìn nữ nhân trong lòng ngực, hai má in lại dấu bàn tay sưng đỏ, biết những lời ma ma kia ba phần là , bảy phần là giả, nhưng vẫn muốn truy cứu, nhìn thấy nữ nhân gầy yếu như bộ xương khô nằm mặt đất, đành phân phó :

      ” Đem nàng ta ra ngoài.”

      Vâng, quốc sư.” Hai tiểu nha hoàn thi hành mệnh lệnh, lập tức tới nâng nàng lên, lại phát váy của nàng bị Nguyễn Nhược Khê hôn mê nắm chặt, cả hai dừng lại, biết nên làm như thế nào cho phải?

    5. thanh thanh

      thanh thanh Well-Known Member

      Bài viết:
      4,023
      Được thích:
      6,123
      Chương 007 — Cực phẩm dễ nhìn
      Phượng Minh lúc này mới phát nàng cầm chặt lấy váy của nữ nhân nằm mặt đất, lập tức hiểu được, tuy các nàng là tỷ muội mười năm mới gặp, nàng cũng nhất định nhớ vị tỷ tỷ này, nhưng chính là huyết mạch tương liên, tình cảm thân thiết khó có thể dứt bỏ.

      ” Để cho nô tì.” Ma ma bên cạnh đột nhiên đứng dậy, lấy tay xé váy của nàng, ý bảo cung nữ bên cạnh đem nàng ra ngoài.

      ” Chờ chút, buông nàng ta ra, đợi khi nào nàng ta tỉnh để nàng kia ra ngoài.” Phượng Minh đột nhiên gọi lại phân phó cho các nàng, liền cấp cho tỷ muội các nàng cơ hội ở chung với nhau.

      ” Vâng, nô tì tuân lệnh.” Tiểu cung nữ vâng lời đem nữ nhân sắp chết đặt nằm lên giường.

      Ma ma đứng bên, tuy vì sao Quốc sư lại làm như vậy, nhưng cũng dám cái gì khác.

      Phượng Minh lúc này mới ôm Nguyễn Nhược Khê trong lòng ngực đặt lên giường, từ trong ngực lấy ra viên thuốc đưa vào trong miệng nàng ra lệnh:

      “Mang nước đến đây.”

      ” Quốc sư, nước đây ạ.” Cung nữ ở bên tuân lệnh rót chén nước mang đến.

      Phượng Minh nhận chén nước chầm chậm đưa đến bên miệng nàng, để nàng nuốt viên thuốc xuống.

      Đôi mi nữ nhân giường khẽ giật giật, Nguyễn Nhược Khê đột nhiên mở to đôi mắt, lập tức đảo mắt nhìn vòng quanh giường, gặp được người nằm giường, mới nhàng thở ra, nàng ấy có bị mang .

      ” Ngươi tỉnh, cảm giác thế nào?” Bên cạnh đột nhiên truyền đến tiếng nam nhân dễ nghe.

      Nguyễn Nhược Khê khỏi quay đầu lại, ánh mắt lập tức mở to nhìn nam nhân trước mắt.

      Con bà nó, lại là cái tinh phẩm, khuôn mặt lộ ra vẻ xấu xa, mũi cao, đôi môi dày, khóe môi nhếch lên chút, đỏ ửng như được bôi son, làm cho người ta nhịn được muốn hôn cái, khóe môi cười như muốn chế giễu người khác.

      Nàng nhịn được nuốt nuốt nước miếng, giọng thầm mình:

      “Đẹp hơn người như vậy làm gì để người khác muốn phạm tội? công bằng.”

      Phạm tội? công bằng? Phượng Minh có chút kinh ngạc nhìn Vũ Khuynh Thành trước mắt, đây là có ý gì?

      ” Hi, ngươi dễ nhìn.” Nàng hào phóng đưa tay ra, trong lòng mừng thầm, tinh phẩm dễ nhìn nha, trăm hiếm có.

      ” Dễ nhìn?” Phượng Minh kỳ quái nhìn nàng đưa tay ra, hiểu nàng muốn làm gì?

      ” Hắc hắc.” Nguyễn Nhược Khê xấu hổ cười cười rút tay về, nàng sao lại quên? Đây là cổ đại.

      Phượng Minh kỳ quái nhìn nàng, nhưng cũng truy cứu đến cùng, lấy ra cái bình ở người đưa cho nàng:

      “ Đây là thuốc dùng để bổ máu, mỗi ngày ngươi ăn viên là được, sau này ta mang đến cho ngươi nữa.”

      Thuốc bổ máu? Nguyễn Nhược Khê chần chờ chút, vẫn là đưa tay nhận lấy, đầu nàng choáng váng, hôn mê đại khái là bởi vì nguyên nhân thiếu máu, xem ra là người tốt nha, ít nhiều nàng có chút cảm động đáp trả:

      “ Cảm ơn ngươi.”

      ” Ta phải vì ngươi.” Phượng Minh đứng dậy liếc nhìn nàng cái, sau đó ánh mắt nghiêm nghị mang theo ý nhìn về phía ma ma đứng bên ra lệnh:

      “Chăm sóc nàng cho tốt.”

      ” Nô tì tuân lệnh.” Ma ma là người thông minh, bà ta làm sao hiểu được ý tứ trong lời của Quốc sư, cho dù Quốc sư bà ta cũng dám có hành động nào khác đối với Vũ Khuynh Thành, bà ta biết rằng nàng chính là huyết nô của Vương, tuy Vương oán hận Vũ gia, lại thể rời khỏi Vũ gia.

      Chương 008 — Chạy trốn đến tay của
      Đêm khuya yên tĩnh, Nguyễn Nhược Khê mình nằm giường, nghĩ lại tất cả những chuyện quỷ dị xảy ra, đầu khỏi nhìn về phía nữ nhân gầy yếu như bộ xương nằm giường bên kia. Trong đầu lên những lời lão ma ma lúc ban ngày.

      đúng là tỷ muội tình thâm, nghĩ tới gặp mặt trong tính huống thế này phải , gặp nhau lần lập tức dương cách biệt, cả đời này chỉ sợ bao giờ thấy được nhau.”

      Thân thể khỏi rùng mình cái, trong đầu đột nhiên xuất ý nghĩ đáng sợ, đó chẳng phải nàng về sau cũng giống như thế sau? Biến thành hình dáng đáng sợ như thế?

      , nàng muốn, chuyện này là đáng sợ, được, nàng phải trốn. Nàng thuộc về nơi này, tất cả những chuyện này đều có quan hệ gì với nàng. Việc duy nhất nàng phải làm là phải sống sót. khi trời cao cho nàng cơ hội, nàng muốn phải sống sót cho tốt.

      Nhìn thấy trong phòng có người, nàng lập tức lặng lẽ đứng dậy, nhìn nữ nhân giường trong lòng cầu khẩn:

      xin lỗi, ta phải , thể ở đây cùng ngươi, dù sao ta cũng phải muội muội của ngươi.”

      Lặng lẽ mở cửa ra, liền thấy hai tiểu thái giám ngồi trước cửa lim dim ngủ gật, giống như ngủ say.

      Trái tim loạn nhịp, thầm trấn an cùng lắm là bị bắt lại thôi, chậm rãi nhàng nhấc tay nhấc chân bước ra cửa, trong lòng khẩn trương nhìn về phía hai tiểu thái dám, may mắn bọn họ tỉnh.

      Nhấc váy, liền nhanh tay nhanh chân chạy ra ngoài, cho đến khi trốn được vào phía sau gốc cây đại thụ, lúc này mới thở ra hơi, phát cả người đổ mồ hôi lạnh, cười thầm chút, là kết quả thuận lợi.

      cung nữ tay cầm đèn lồng đến, Nguyễn Nhược Khê lập tức nhớ tới những tình tiết chiếu TV, ánh mắt quan sát chung quanh, thấy bên cạnh có cây gậy bằng gỗ, đưa tay cầm lấy, chuẩn bị thủ thế.

      “ Bộp…” chờ cung nữ qua cây đại thụ, nàng ở phía sau dùng hết sức lực đánh xuống, cung nữ ngay cả tiếng cũng thốt lên nổi, liền hôn mê bất tỉnh.

      Nàng bỏ cây gậy xuống, kéo nàng ta tới phía sau cây đại thụ, cởi váy áo nàng ta ra mặc vào, Nguyễn Nhược Khê mới cúi đầu ngang nhiên ra, gặp thị vệ tuần tra cũng sợ hãi mà lướt qua.

      bị phát , hạnh phúc vẫy chào mình.

      canh giờ sau, Nguyễn Nhược Khê vốn vui vẻ, ngồi phía tảng đá, nhìn thấy dãy phòng giống như mê cung, tức giận, nhịn được mắng mỏ.

      là đáng chết, có việc gì lại xây lớn như vậy, muốn trốn mà tìm khắp nơi cũng thấy cửa, là tức chết.”

      ” Có thích khách, bắt thích khách.” Xa xa đột nhiên truyền đến tiếng kêu la của thị vệ.

      Nàng sợ hãi lập tức đứng dậy, xong rồi, phải là phát ra cung nữ kia rồi chứ? Làm sao bây giờ? Trốn nhanh a, trời tối như thế này là thuận tiện để trốn, tối thiểu cũng dễ bị phát .

      “ Rầm…” Mở cửa, liền chạy vào bên trong, lập tức đụng vào người.

      ” Ai u…” Sờ sờ cái mũi bị đau, nhịn được than tiếng.

      Trong bóng đêm, hai tròng mắt màu hổ phách của Tây Môn Lãnh Liệt phát ra ánh sáng lạnh lùng chết chóc, cư nhiên có người dám tiến vào nơi này, muốn sống nữa rồi.

      ” Bắt thích khách.” Bên ngoài lại truyền đến tiếng la của thị vệ

      Nàng là thích khách? Đôi mắt đen của mang theo vài phần u ám, ớn lạnh.

      ” Ngươi…………….” vừa muốn lên tiếng, miệng bị nàng che lại.

      ” Xuỵt, cần lên tiếng.”
      trạch nữ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :