1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Lang Tình Trộm Ý: Hoa đào vô ý chọc tà quân - Lại Tiểu Thủy (c39) [DROP]

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Tác giả: Lại Tiểu Thủy
      Convert: Ami
      Edit: Shiwu
      Thể loại: Huyền Huyễn, Xuyên , Ngôn Tình, HE.
      Số chương: 189 chương.
      Nhân vật: Thần Quân Ly Mặc, đào Dung Thiển, Phượng Gia, Phong , Linh Vũ....​

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Giới Thiệu 1:

      Vừa hóa thành trẻ con nàng dùng tay bé phấn nộn sờ mặt của mắng: "Ngươi này. . . . . . Sói đội lốt cừu. . . . . ."

      chứng minh, con sói này vẻ mặt hòa nhã trong lòng đen tối, tu vi rất là cao thâm, nàng ở trước mặt luôn bại trận nhiều lần.

      Sáu tuổi trong ôn tuyền nàng cười nịnh với : "Quân thượng, ta tới xoa bóp cho ngươi."

      nhàn nhạt liếc nàng cái, hơi mỉm cười : " bằng xuống cùng nhau tắm thôi?"

      Vì vậy, nàng bị gạt xuống Ôn Tuyền uống nước tắm đầy miệng, cuối cùng chật vật bò .

      Mười hai tuổi nàng ngủ đều theo sát phía sau : "Quân thượng, ta tới giúp ngươi cởi áo."

      mặc cho nàng cởi áo bào của mình, tự tiếu phi tiếu: " bằng lên giường cùng nhau ngủ thôi?"

      Vì vậy,trước mặt sắc đẹp hấp dẫn cùng nhiệt độ ấm áp trong ngực, nàng cuối cùng chống đỡ được hoảng hốt chạy trốn.

      Mười tám tuổi nàng dựa vào bên cạnh : "Quân thượng, ta như vậy có lực hấp dẫn sao?"

      kéo nàng lại gần ở môi nàng hôn cái, cười nhạt: "Như vậy hài lòng chưa?"

      Vì vậy, thần trí nàng hoàn toàn ly khai ra ngoài, lảo đảo chạy .

      Lần đầu edit có nhiều lỗi các bạn thông cảm,thành cảm ơn. http://***************.com/images/smilies/icon_supplicate.gif
      Giới Thiệu 2:

      Nguyên nhân:
      Sương trắng lượn lờ khắp bầu trời, nàng ở địa phương xa lạ mê mang tìm kiếm, vẫn thẳng về phía trước.

      biết phải tìm cái gì, chỉ là luôn ở giữa biển mây ngừng tới, tới.

      Bỗng nhiên đạo ánh sáng bất ngờ cắt qua mây mù, trước mắt ra gốc cây cổ thụ che trời.

      Hơi ngửa đầu, nàng chợt thấy người, người đó bị xích sắt khóa vây ở đỉnh cổ thụ .

      Nàng xem khuôn mặt của , lại có thể nhìn thấy sợi tóc đen nhánh như mặc ngọc của , mặc dù bị vây khốn tại đây, lại vẫn lộ ra cổ khí chất thanh nhã tôn quý nên lời.

      Gió lướt qua, làm lay động nhánh lá xanh.

      chậm rãi ngẩng mặt lên, dường như cảm nhận được hương vị của gió, mắt đẹp khép hờ, đôi mắt đó hẳn nhìn thấy được nữa.

      thanh nhàng xào xạc mảnh, nàng nghe thấy thanh êm ái của : "Ngươi vĩnh viễn ở bên cạnh ta thôi? Như vậy, có ngày còn có thể được thấy ánh mặt trời, ta hi vọng lần đầu tiên nhìn nhìn thấy chính là ngươi. . . . . ."
      . . . . . . . . . . . .

      Cuồng Phong xẹt qua, trước mắt hình ảnh lại biến đổi, nàng đặt mình trong mảnh thủy triều cuồn cuộn.

      Trước mặt mơ hồ có thể thấy được phía trước hai đạo bóng dáng đứng thẳng đài cao, thon dài cao quý, gầy yếu ớt.

      "Ngươi vượt qua Thiên kiếp từ đó xếp vào tiên tịch, nay lại vứt bỏ tiên duyên, vĩnh viễn rơi vào luân hồi chuyển thế?" thanh nam tử trong trẻo như gió.

      "Chốn tiên giới ta từ bỏ, bằng cùng cùng nhau chuyển thế là người." thanh nữ tử lạnh nhạt.

      ". . . . . . Vì ngươi cam nguyện vĩnh viễn rơi vào luân hồi?"

      Trầm mặc.

      Nữ tử bỗng nhiên bước tiến lên phía trước, hướng nam tử chậm rãi đưa tay ra, trong lòng bàn tay là hạt châu đỏ tươi.

      ". . . . . . Ta đem trái tim của ta cho ngươi, ngươi đem tình trả lại cho ta có được hay ?"

      mảnh kim quang chói mắt thoáng qua, hạt châu đỏ tươi hóa thành tinh quang bay vào ngực nam tử, mà nữ tử chút do dự xoay người nhảy xuống đài cao.

      Cuốn 1 :Hoa đào Tiểu

      Chương 1: Trong lịch sử có hai xuyên qua


      Tim như bị đao cắt đau đớn chịu nổi, hét lớn giựt mình tỉnh lại.
      Lại là giấc mộng này . . . . .

      Trước kia thỉnh thoảng cũng mơ tới giấc mộng này, nhưng kể từ sau khi xuyên qua, lại nằm mơ thấy càng thêm thường xuyên , tựa như giấc mộng bình thường ngừng dây dưa nàng.

      Đến giờ, nàng chưa từng có lần thấy qua hình dáng người trong mộng, lại càng người trong mộng đến tột cùng là người nào? Cùng nàng có quan hệ thế nào?

      Bất quá, vừa nhắc tới xuyên qua, Dung Thiển tinh thần liền sa sút, nhịn được hồi than thở.

      "Mỗi khi trở lại đều nghe ngươi ở đây than thở, nghe đến lỗ tai ta đều muốn sinh kén rồi, lấy ở đâu ra nhiều khí lực để than thở như vậy ?" thanh quen thuôc thình lình vang lên, thiếu niên cầm trong tay chiếc bình ngọc chậm rãi tới.

      Dung Thiển nhìn thấy , tức giận buồn rười rượi mở miệng: "Ngươi thử biến thành thân cây bị chôn trong đất xem tâm tình có thể tốt hay !"

      Đúng vậy, nàng bây giờ là thân cây, gốc cây hoa đào bị bỏ quên được trồng trong tiên cốc tên là Dung Thiển.

      Hơn nửa tháng rồi, đến nay nàng cũng còn suy nghĩ nhiều, chẳng qua là tại rừng hoa đào lãng mạn trong công viên nàng tiêu sái cùng bạn trai thứ mười tám chia tay, sau đó ngồi nhìn hoa đào, thường thức xong liền hiểu sao lại té xỉu, lúc tỉnh lại, cứ như vậy bị loài người cho khai trừ!

      Vừa mới phát giác chuyện kinh hãi này Dung Thiển trong ba ngày thể phục hồi tinh thần lại.

      Cẩn thận suy nghĩ chút, nàng cũng có phạm qua tội ác gì ngập trời, khả năng duy nhất có thể làm cho lẽ trời tha chính là-

      Từng có tất cả mười tám người bạn trai đều khổ sở theo đuổi nàng, cuối cùng còn bị nàng mặt quăng sạch , đem tâm can đối phương đả thương hoàn toàn, cho nên, nàng tại. . . . . . Coi như là trừng phạt đúng tội sao?

      Nhưng, phạt cái gì tốt, lại muốn phạt nàng làm thân cây? !

      Bị chôn trong đất thể nhúc nhích cũng được, nhưng nàng muốn ăn đùi gà, muốn mặc quần áo xinh đẹp, nghĩ muốn tiếp tục lên mạng. . . . . . Nhưng những thứ này, hôm nay cũng là vĩnh viễn cùng nàng cách biệt rồi, đời chuyện thống khổ nhất cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi a!

      "Ta sớm qua cho ngươi, bởi vì ngươi là luồng hồn phách từ phía sau thế giới dắt tới, còn chỗ thân, chỉ đành phải hóa thân vào cây đào, đợi bảy bảy bốn mươi chín ngày sau là có thể tu luyện thành hình người." Thiếu niên nhặt cành liễu đổ chút Cam Lộ trong bình ngọc nhàng vẩy vào gốc cây đào, Cam Lộ rơi qua chỗ nào, ánh sáng chỗ đó nhàn nhạt lên .

      Dung Thiển sửng sốt chút: "Ngươi có cho ta biết?"

      "Ngày thứ nhất khi ngươi tỉnh lại, ta liền cho ngươi, nhưng ngươi như vào cõi thần tiên Thái Hư, hoàn toàn nghe được lời của ta." Thiếu niên rất là khinh bỉ nhìn nàng, nhớ tới lúc ban đầu bởi vì vâng mệnh mới hiếm khi kiên nhẫn hướng nàng giải thích canh giờ, nhưng nàng vẫn hờ hững, nửa phần phản ứng cũng có, để cho vô cùng tức giận.

      Dung Thiển rất cố gắng hồi tưởng lại, rốt cục mới nhớ lại tựa hồ thực có việc như vậy, vì vậy rất là thành khẩn xin lỗi: "Xin lỗi a xin lỗi! Ta lúc ấy đúng là bị đả kích quá lớn nha, tinh thần bị suy sụp a!"

      tay thiếu niên có chút dừng lại, ngước mắt nhìn Dung Thiển cái, mang theo tia xem thường: "So với những tiểu khác, ngươi cả ngày tu luyện, chẳng qua là đợi ở nơi này ăn uống chùa, lại được tu thành hình người, còn có gì oán trách ?"

      oán trách? Từ thanh niên tốt đẹp ở đại, bị mang tới nơi này biến thành cây, coi như cuối cùng hóa thành hình nhưng vẫn là hoa đào , nàng bây giờ biết phải như thế nào mới oán trách!

      Dung Thiển cắn răng, ngừng lại chút: " là làm phiền ngươi mỗi ngày tới tưới cây ."

      "Hiểu là tốt." Thiếu niên hừ tiếng, lại tiện tay vẩy vài giọt Cam Lộ, "Phải biết rằng đây chính là nước hiếm có ở Dao Trì, cho dù là đại nhân Ly Mặc, cũng mất rất nhiều tâm tư mới có thể có được, nếu phải dùng nó mỗi ngày tưới cho ngươi, ngươi chính là tu trăm năm cũng có được hình người."

      Chương 2 : Giẫm phải cái đuôi


      Ly Mặc đại nhân. . . . . .

      Nghe thấy cái tên này, trong lòng Dung Thiển lập tức dâng lên giận dữ.

      Bởi vì, chính là vị đại nhân Ly Mặc này chẳng biết làm cái gì, đem hồn phách của nàng từ đại kéo tới đây.

      Dung Thiển hết sức hoài nghi nàng ở kiếp trước có đào phải mộ phần tổ tiên của vị đại nhân Ly Mặc này , hay là giết cả nhà , nên bây giờ mới hung ác chỉnh nàng như vậy, hại nàng người giống người, quỷ giống quỷ!

      Dĩ nhiên, đến nay nàng cũng chưa gặp qua vị đại nhân Ly Mặc " Lư Sơn chân diện mục" này, đại nhân Ly Mặc đem hồn phách của nàng lấy tới đây nhét vào gốc cây đào trung hậu này, đợi nàng tỉnh lại để bàn giao liền rất có trách nhiệm bỏ nàng lại mà chạy, chỉ phái duy nhất thiếu niên gọi là Phong đến tưới nước tiên cho nàng, rất phúc hậu.

      ". . . . . . hiểu, đại nhân Ly Mặc như thế nào vì người như ngươi mà phí nhiều tâm sức như vậy." Trước mắt thiếu niên còn lắc đầu than tiếc .

      Nàng cũng thích việc hao tổn tâm trí như vậy.

      Dung Thiển miễn cưỡng chịu đựng oán khí trong lòng, rất là ôn nhu câu: "Phong a, ngươi còn trẻ như vậy mà thường hay càu nhàu, nhanh thôi vượt qua được con quạ đen đầu cành kìa."

      "Két" tiếng vang lên, cũng thấy thiếu niên có động tác gì, bình ngọc trong tay liền nhanh chóng nứt ra khe hẹp, mà cành liễu kia trong lòng bàn tay bị nghiền thành từng mảnh, như chất nhờn bình thường rơi cây đào.

      Dung Thiển khỏi sợ hết hồn hết vía.

      Dĩ nhiên, điều kiện trước tiên là, nàng phải có thịt.

      Nhìn ánh mắt thiếu niên chợt lạnh xuống, Dung Thiển thầm hối hận, thế này giống như cẩn thận giẫm phải cái đuôi của rồi?

      Dung Thiển chính là lo lắng yên thình lình thiếu niên đưa tay bẻ gãy cành cây đào, : "Đừng nhắc con quạ nữa."

      "Ti ——" Dung Thiển đau đến khỏi hít vào ngụm khí lạnh, nàng gãy cành liền tương đương với cắt miếng thịt người nàng, tâm địa người này có phần quá hung ác rồi!

      Dung Thiển chịu đựng đau, tức giận: " nhắc nhắc, ngươi cùng con quạ có lẽ còn có thù phải ?"

      Mắt thấy thiếu niên trầm mặt lại muốn đưa tay, Dung Thiển vội vàng lắc lư cành lá, rất là chân chó lấy lòng : "Ta sai lầm rồi, ta sai lầm rồi được sao? Phong ngươi tạm tha cho ta nha!"

      Cây tốt đấu cùng thiếu niên xấu, đợi nàng ngày kia biến lại thành hình người, cùng tính toán nợ nần cũng chưa muộn.

      nhẫn nại của Dung Thiển xưa nay vô cùng tốt.

      Sắc mặt thiếu niên lúc này mới hòa hoãn lại, thu tay lại phất tay áo chuẩn bị rời .

      "Đợi chút!" Thấy phải , Dung Thiển vội vàng gọi lại, cười hết sức thành khẩn: "Phong a, hiếm khi ngươi mới tới đây ở cùng ta chút , phải biết, người ở nơi này là buồn bực vô cùng kia!"

      mảnh rừng cây hoa đào lớn như thế, cũng người ở, cây hoa đào bên cạnh tu luyện còn chưa tới nơi, chưa thành được, đương nhiên khỏi bàn tới có thể mở miệng chuyện, cùng nàng tán gẫu .

      " trời công việc bề bộn, ta có nhiều thời gian ở cùng ngươi." Thiếu niên rất thân thiết mà cự tuyệt, suy nghĩ chút, lại : "Tới tháng nữa là đến mùa hoa nở, cũng là thời điểm ngươi hóa thành hình người, đến lúc đó, đích thân đại nhân Ly Mặc hạ giới tới giúp ngươi."

      Dung Thiển giật mình, tiếp tục như đưa đám.

      Còn tới tháng, biết đến ngày đó, nàng có thể hay buồn chết!

      " Lư Sơn chân diện mục " trích từ bài Đề Tây Lâm Bích của Tô Thức
      Xem tạihttp://www.thivien.net/viewpoem.php?ID=23959

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 3: Ly Mặc


      Mây khói bao phủ, sân đình yên tĩnh, hương đàn nhàn nhạt lượn lờ, người lẳng lặng ngồi trước bàn, tóc đen như mực, y phục xanh sẫm, phong thái tuấn mỹ, lúc này tay phải cầm con dao , tay trái cầm khối gỗ đào, cúi đầu tinh tế điêu khắc.

      Khối gỗ đào kia điêu khắc thành hình người, ngoại hình xem ra là vị nữ tử, nhưng gương mặt vẫn bằng phẳng như cũ, chưa khắc ra diện mạo.

      " Đại nhân Ly Mặc." thiếu niên đến, chính là Phong mới từ hạ giới trở về.

      Nam tử trước bàn nghe tiếng hơi ngẩng đầu lên, đôi mắt xinh đẹp, hai tròng mắt trong suốt như nước hồ, nhìn thấy thiếu niên, nhàng cười: "Phong , ngươi trở lại."

      Cầm người gỗ trong tay, Ly Mặc đứng lên, phủi ống tay áo, thờ ơ hỏi chút: "Nàng như thế nào?"

      Nhắc tới "Nàng" này, Phong sắc mặt liền tốt: "Cả ngày ngồi ở đó oán trách, chút thông cảm cho vất vả của đại nhân Ly Mặc."

      Ly Mặc lơ đễnh cười cười: "Điều này cũng khó trách nàng, cho dù ai gặp phải chuyện như vậy cũng đều có oán khí ."

      "Nhưng đại nhân Ly Mặc tất cả đều là vì tốt cho nàng." Thiếu niên rất bất mãn, mặt lại lên tia lo lắng: "Hơn nữa, tự tiện đem hồn phách của người từ sau thế giới dời tới cũng là phạm vào Thiên Quy, nếu Thiên Đế biết. . . . . ."

      Ly Mặc nhàng khoát tay áo, cũng thèm để ý: " cần phải lo lắng, Thiên đế công việc bận rộn, chú ý tới chuyện vụn vặt này, nếu là có thể đáp trả nguyện vọng của nàng, giúp nàng tiếp nối đoạn duyên này là tốt nhất."

      Huống chi, chính là thiếu nàng, nên trả lại.

      "Thần Quân." mùi hoa nhàn nhạt bay vào nơi đây, váy dài rực rỡ, tướng mạo xinh đẹp mang theo thái độ mấy phần kiều mỵ, tay trắng nõn cầm chiếc bình ngọc chậm rãi tới: "Ta mang nước Dao Trì tới đây."

      "Bách Hoa tiên tử." Phong cau mày, nhưng vẫn kính trọng gọi tiếng, tiện tay tiếp nhận bình ngọc tay nàng.

      Dao Trì ở tại hậu hoa viên trong tẩm cung của Thiên Đế, chỉ có hầu hạ Thiên Đế cùng Đế Phi như Bách Hoa tiên tử mới có thể lấy được nước Dao Trì.

      Vẻ mặt Ly Mặc thay đổi quá lớn, chỉ hơi mỉm cười gật đầu : "Dao Quang, làm phiền ngươi rồi."

      Đôi mắt đẹp của Dao Quang chuyển cái, khóe môi lộ ra tia ranh mãnh nở nụ cười: "Thần Quân nếu muốn cám ơn ta, có thể hay cho ta biết ngài muốn nước Dao Trì để làm gì? Bởi vì ta tò mò."

      Ly Mặc nhìn nàng lát, cười tiếng, hướng đôi mắt nhìn về gốc cây đào trong sân phía ngoài cửa sổ: "Trong lúc rãnh rỗi sưu tầm đủ loại hoa và cây cảnh, nghe nước Dao Trì có thể giúp hoa và cây cảnh trưởng thành, liền muốn lấy thử lần."

      Dao Quang sợ run lên, nhàng chạm vào tay áo bào của , ánh mắt phức tạp: ". . . . . . Thần Quân đúng là vẫn quên được nàng thôi ? Ta. . . . . ."

      "Ta ngửi được có vị chua, ngươi là ghen?" Ly Mặc mỉm cười liếc nàng cái, hình như cười mà lại cười.

      Dao Quang lập tức đỏ mặt lên nhìn chằm chằm , đôi mắt đẹp tựa như giận còn có chút vui mừng : "Thần Quân lại trêu chọc Dao Quang."

      Phong bên thầm nghĩ, hổ là đại nhân Ly Mặc, chút biến sắc liền đem đề tài chuyển sang chuyện khác .

      Đợi sau khi Dao Quang rời , Phong nhịn được : " Đại nhân Ly Mặc, mặc dù Bách Hoa tiên tử từng giúp ngài, nhưng ta cách nào thích nàng."

      So với cây hoa đào thối phía dưới càng làm cho chán ghét.

      Ly Mặc chẳng qua là lơ đễnh cười cười: " thích liền thích, có người nào bắt ngươi thích nàng hay sao ?"

      "Nhưng mà đại nhân Ly Mặc ngài thích." Phong rất cam tâm bĩu môi cái.

      Ly Mặc hơi nhíu mày lại: "Ta như vậy sao?"

      "Di?" Nếu thích vì sao còn có thể thân mật như thế ?

      Ly Mặc nhàng xé đoạn tay áo mới vừa bị Dao Quang kéo: "Thiếu ân huệ ngàn năm cũng sai biệt lắm, hôm nay vì nước Dao Trì cũng nên cấp cho nàng chút ngon ngọt cùng mặt mũi."

      Phong ngẩn ra, giây lát sáng tỏ.

      Đại nhân Ly Mặc quả phải là ngồi .

      Chương 4 : Tiểu hài tử xấu xa cực kì độc ác.

      Chẳng mấy chốc đến mùa xuân tháng ba, mùa hoa đào nở rộ.

      Hoa đào tiên trong cốc nở vô cùng rực rỡ.

      Dung Thiển lần đầu tiên tự cảm nhận được nụ hoa của mình nở ra như thế nào, cánh hoa mở ra, tựa như đáng trong phút chốc lột xác thành thiếu nữ xinh đẹp , rực rỡ nhất trong họ nhà hoa!

      Loại cảm giác này là cực kỳ kỳ diệu.

      Đương nhiên, nàng tuyệt đối vì vậy mà thích làm cây hoa đào.

      Phong , hôm nay vị đại nhân Ly Mặc hạ giới tới giúp nàng hóa thành hình người, cuối cùng là hết khổ rồi, mà nàng, cũng hết sức muốn gặp người hại nàng vị đại nhân Ly Mặc đến tột cùng là hình dáng thế nào! Đem nàng bắt đến nơi đây rốt cuộc chính là suy nghĩ cái gì? !

      "Sư phụ, hoa đào nở nơi này quả thực tốt." Xa xa, thanh non nớt chợt vang lên ở bên trong mảnh rừng hoa đào, làm Dung Thiển khỏi rung lên, trong lòng nâng lên nỗi kích động khó tả.

      lâu chưa từng nghe qua tiếng người nhìn thấy bóng người rồi.

      Mặc dù ngày ngày nghe Phong lải nhải, nhưng Phong được coi là người, làm sao so được với con người thân thiết ?

      Nhìn kỹ lại, Dung Thiển liền nhìn khuôn mặt hài tử thanh tú, bất quá bộ dáng chỉ năm sáu tuổi, toàn thân y phục trắng, tay bé trắng nõn tùy ý hái đóa hoa đào cây đào bên cạnh.

      Nam hài cầm hoa đào ở trong tay ngắm nghía hồi, tựa hồ cũng hài lòng, thuận tay ném cái, lại ngẩng mặt lên hướng bốn phía nhìn chút, ánh mắt dừng lại cây hoa đào Dung Thiển này.

      Trong lòng Dung Thiển lập tức " Lộp bộp" giật mình, đột nhiên cảm thấy mình thành con mồi bị con dã thú nhìn chằm chằm.

      Mắt nhìn thấy nam hài từng bước hướng nàng tới, Dung Thiển nhịn được nâng lên cành lá.

      Đừng hái ta, đừng hái ta, hoa đào nơi này nhiều như vậy, hà cớ gì chỉ nhìn trúng ta đây?

      Đáng tiếc nam hài hiển nhiên hiểu ý của nàng, nhàng nhìn cành hoa đào đung đưa, rực rỡ say mê.

      ra , cũng biết vì sao hết lần này tới lần khác chỉ nhìn trúng cây hoa đào này, chẳng qua là cảm thấy liếc mắt cái liền là thích.

      Dung Thiển hết sức đau buồn nhìn bóng dáng nho kia chạy tới càng gần, càng chạy càng gần. . . . . .

      Cuối cùng, hướng nàng đưa tay ra ——

      Ta tránh!

      Dung Thiển đung đưa cành lá tránh thoát được bàn tay bé kia, cuối cùng còn chuyển động.

      "Di?" Nam hài tay bắt vô ích, có chút kỳ quái cau mày lại, nhưng cũng bỏ qua, đưa tay ra lần nữa.

      Ta tránh tiếp!

      Dung Thiển hai tháng nay cũng phải là ăn , mỗi bộ phận thân cây có thể điều khiển linh hoạt, tin đối phó được với hài tử này.

      Nam hài mấy lần thất thủ, đôi mi thanh tú khẽ cau lại, khuôn mặt nhắn thanh tú căng thẳng, hiển nhiên có chút mất hứng.

      Dung Thiển đắc ý trong lòng, chỉ mong đợi nam hài này biết khó mà lui, buông tha cho việc hái hoa của nàng.

      Ai ngờ nam hài đột nhiên từ trong tay áo lấy ra tờ giấy vàng hướng cây Dung Thiển dùng sức dán, Dung Thiển nửa phần cũng thể động đậy được, chỉ nhìn được khuôn mặt nhắn non nớt giương lên nụ cười kiêu ngạo : "Xem ngươi con hoa đào này còn trốn thế nào?"

      Dung Thiển ngơ ngác nhìn khí thế của nam hài trước mặt, hồi lâu thể phản ứng kịp, đến khi hồi đau nhức truyền đến, rốt cục nàng mới lấy lại được tinh thần.

      Hoa đào bị bẻ xuống cành, đau chết nàng!

      Tiểu hài tử này, nàng xem như nhớ !

      Chương 5: Nhớ kỹ ngươi.


      " Phượng Gia, nên lên đường." Thanh du dương trong sáng vang lên, lão già mặc áo đạo sĩ bước chân vững vàng tới, râu xám dài, ánh mắt lại thư thái như người trẻ tuổi.

      Nam hài nhặt cành hoa, quay đầu nhìn về phía lão già, tay chỉ hướng Dung Thiển: "Sư phụ, nơi này có con hoa đào bị ta dùng đạo phù chế trụ."

      "Hoa đào ?" Lông mày lão già cau lại, ánh mắt sắc bén quan sát Dung Thiển, bộ dáng kia ngưng trọng nghiêm túc để cho Dung Thiển nhớ lại vị lão giáo sư ở đại học, nhớ mỗi lần nàng đến trễ vị lão giáo sư kia đều là bộ mặt như vậy.

      Dung Thiển bị chằm chằm trong lòng có chút chột dạ, nhìn ăn mặc của lão già này, giống như là vị đắc đạo cao nhân, chẳng lẽ cho nàng là nên muốn thu phục nàng ?

      Thay vì ngồi chờ chết, còn bằng bây giờ dựa vào chính mình.

      Vì vậy, Dung Thiển nhàng mở miệng: "Vị đạo trưởng này, ra ta phải là , ta chỉ là hồn phách bị người gửi ở bên trong gốc cây đào này, ta ra là người."

      Lão già vuốt vuốt râu dài, ung dung : "Bần đạo tu hành trăm năm, vẫn còn chưa từng nghe qua chuyện có thể đem hồn phách của người gửi xuống cây, ngươi Tiểu này chớ có lường gạt bần đạo."

      Lời ! Dung Thiển thề, nàng lời nào cũng là lời !

      Chưa nghe qua có nghĩa là có, chỉ có thể ngươi hiểu biết, nông cạn.

      Lời này Dung Thiển rốt cuộc dám ra khỏi miệng, ngộ nhỡ đối phương bị chọc giận lập tức đem nàng thu phục, kết quả kia đúng là thê thảm.

      "Sư phụ, hoa đào Tiểu này đần vô cùng, thu nàng, có lẽ sau này nàng cũng gây hại được." Nam hài chợt cầm lấy mảnh cánh hoa của nàng mở miệng câu, giọng là khinh miệt.

      Ngươi tiểu quỷ xấu xa, cứ muốn kéo ta xuống phải ? !

      Dung Thiển hít vào luồng khí lạnh, lại cười theo : "Đúng vậy a đúng vậy a, tu vi của ta rất thấp ."

      Thầm cắn răng lại vang "Khanh khách", tiểu hài tử vô liêm sỉ này, lại dám nàng đần! ràng ăn cơm nàng có ăn nhiều muối!

      Lão đạo trưởng lại cũng khẽ gật đầu, tựa như rất là đồng ý lời của nam hài: " như vậy, bần đạo liền thả ngươi Tiểu này lần, ngày sau trưởng thành thể làm loạn, nếu bần đạo biết, tuyệt đối tha thứ lần nữa."

      "Nhất định nhất định." Được tha mạng, Dung Thiển tất nhiên thành khẩn hòa theo, chỉ ước gì hai ôn thần này mau rời .

      Lão đạo trưởng hài lòng vuốt râu, nhìn về phía nam hài bên cạnh: "Phượng Gia, ngươi theo vi sư thời gian nhiều lắm, cũng học được đạo như vậy, quả là tư chất thông minh, rất tốt rất tốt."

      "Sư phụ quá khen." Nam hài rất là khiêm tốn.
      Dung Thiển lạnh nhạt nhìn, trong lòng bất mãn khẽ hừ tiếng, là có chút cam lòng, nghĩ đến nàng hai mươi hai năm kia sống vô dụng rồi, lại bị hài tử như vậy chế trụ.

      "Phượng Gia, thời điểm còn sớm, nên lên đường." Lão đạo trưởng phẩy tay áo bào, trước bước.

      "Dạ, sư phụ."Tiểu nam hài trước khi , lại đưa tay lên vỗ vỗ mạnh mấy cái nhánh cây, nhíu mày cười tiếng, trông rất đẹp mắt: "Phải nhớ là ta cứu ngươi."

      " cám ơn ngươi." Dung Thiển bị đau, hận đến cắn răng nghiến lợi.

      Phượng Gia! Nàng rất là cảm kích , quả cảm kích đến mức hận được hơi cắn chết !

      Hôm nay chỉ post 1 chương thui. Thành xin lỗi. http://***************.com/images/smilies/icon_supplicate.gif

      Chương 6: Nam nhân khiến nữ nhân thương tâm http://***************.com/images/smilies/icon_think.gif
      Sau khi đôi thầy trò ôn thần rời , rừng hoa đào lại khôi phục bình thường, Dung Thiển vì đạo phù kia còn dính vào người, vẫn như cũ thể nhúc nhích, tinh thần lúc này là sa sút.

      Làm thân cây, thành con đủ đả kích nàng, hôm nay ngay cả tiểu nam hài cũng có thể khi dễ đầu nàng, Dung Thiển cảm thấy, đạo làm người của mình có thể bị hủy diệt.

      Mà nhớ tới đây tội lỗi tất cả thuộc về tên đầu sỏ, Dung Thiển tất cả oán giận đều chỉ về hướng người đại nhân Ly Mặc.

      phải hôm nay muốn tới giúp nàng hóa thành hình người sao? Người đâu? Phóng chim bồ câu cho nàng được sao? !

      Dung Thiển hết sức hối thúc đến đau buồn, nhịn được rủa thầm: "Trời có mắt, ai có tính người, họ Ly tên Mặc, ngươi là con bò, đến coi như ngươi thông minh, có can đảm tới ta liền cành cây quất chết ngươi."

      Vừa dứt lời, đột nhiên từ sau lưng nghe được thanh ôn hòa trầm thấp cười : "Phong , xem ra ngươi sai, quả oán khí rất sâu."

      Người nào? !

      Dung Thiển sợ hãi cả người, bất đắc dĩ thấy được sau lưng, chỉ nghe thanh Phong lạnh lùng lại kéo theo vẻ khinh bỉ truyền đến: "Ở sau lưng xấu đại nhân Ly Mặc, coi chừng ta bẻ gãy cành của ngươi lần nữa."

      "Phong a, ngươi rốt cuộc tới, ta nhớ ngươi muốn chết." Nhìn thấy thiếu niên tuấn bước đến trước mặt, Dung Thiển lập tức cười nịnh lời tốt đẹp, hôm nay nàng bị tiểu nam hài bẻ hoa mấy lần, cành mà gãy nữa đúng là muốn mạng nàng .

      "Bộ dạng này chớ theo ta!" Phong khinh thường khẽ hừ, quay đầu : " Đại nhân Ly Mặc, ta xem với tính cách này nàng còn phải ở trong cây đào lâu hơn nữa cuộc sống sau này mới tốt được."

      Phong a, tốt xấu gì chúng ta cũng có giao tình lâu như vậy, ngươi nhẫn tâm như vậy sao?
      Trước cuộc sống sau này, nàng sợ tinh thần nàng trước đó hỏng mất.

      Dung Thiển tâm trạng đau thương, chưa chú ý nam tử tuấn nhã y phục xanh đen bên cạnh Phong , nghĩ đến chính là đại nhân Ly Mặc nàng vẫn"Tâm tâm niệm niệm" .

      Tóc dài đẹp như ngọc, tuấn mỹ "Vô Song", dáng người phong lưu ưu nhã, đôi mắt trong suốt nhu hòa. . . . . .

      chẳng qua chỉ đứng ở nơi này, ngay lập tức cả rừng hoa đào rực rỡ liền phai màu chán nản.

      Dung Thiển bị đả kích nghiêm trọng lần nữa.

      Đầu năm nay, nam nhân đẹp mắt như vậy phải chỉ làm nữ nhân thương tâm hay sao?

      "Hơn nghìn năm rồi, vẫn là bộ dạng tính tình này, đúng là cần phải rèn luyện hơn nữa." Ly Mặc cũng rất là đồng ý gật gật đầu.

      Dung Thiển hết sức khẳng định, tuyệt đối báo thù vừa rồi nàng mắng !

      Đều thể ở sau lưng tiểu nhân xấu, nếu kết quả rất thê thảm, nhưng nàng hết lần này đến lần khác lại cứ đụng vào nòng súng.

      Dung Thiển rất tức giận.

      Nhưng mà cái gì hơn nghìn năm? Lời này của ý tứ tựa như là biết nàng từ lâu rồi.

      " Đại nhân Ly Mặc lời kia..., rất nhiều người đều tính khí ta rất ôn nhu rất tốt lại khéo hiểu lòng người, cần phải rèn luyện nữa." Dung Thiển cười yếu ớt vô cùng ngây thơ, ấm áp như gió xuân.

      Nàng tự nhận da mặt đủ dày, mở mắt mò cũng có thể thuận lợi mặt đỏ tim nhảy.

      *"Tâm tâm niệm niệm": Luôn suy nghĩ đến.
      *"Vô Song": ai sánh bằng.

      Chương 7: Hóa thành hình ngườihttp://***************.com/images/smilies/icon_love2.gifhttp://***************.com/images/smilies/icon_wave.gifhttp://***************.com/images/smilies/icon_bighug.gif


      Ly Mặc nhìn Dung Thiển lát, bỗng nhiên cười, giống như gió mát thổi vào mặt, cả rừng hoa đào cũng tràn đầy hơi thở ngày xuân ấm áp, chậm rãi : "Nhớ mới vừa rồi có người , muốn cành cây quất chết ta?"

      Quả nhiên. . . . . . Rất tốt. . . . . . là mang thù tới.

      Dung Thiển hung hăng hít hơi, hết sức khẳng định : "Ngài nhất định là nghe lầm! đại nhân Ly Mặc, ta đối với ngài ngưỡng mộ chính là giống như bầu trời cuồn cuộn nước ngân hà chạy hoài dứt, ai dám đối với ngài bất kính, ta là người thứ nhất đánh chết !"

      Ly Mặc khẽ nhíu mày, vừa cười cười tiếng: "Phải ?"

      Dung Thiển ngừng cố gắng, tận dụng mọi thứ: " Đại nhân Ly Mặc, nếu ta có thể hóa thành hình người, ta chỉ mong có thể hầu hạ ngài, cúc cung tận tụy, trung thành đến chết!"

      Lời ngầm chính là, ta đây lanh lợi, có thành ý như vậy, ngài cũng nhanh chút để cho ta thành người ! Về phần chuyện sau khi thành người, vậy thể thuận theo rồi.

      "Tốt." Hết sức trong sáng và dứt khoát đáp lại tiếng, nụ cười Ly Mặc phảng phất gió nam mùa hè ấm áp, loại ấm áp và mê người: "Lời này, ta trước liền nhớ kỹ."

      ". . . . . ." Dung Thiển vốn chẳng qua là thuận miệng vỗ vỗ nịnh bợ, lại nghĩ rằng thế nhưng nghiêm túc, lập tức khỏi ngu lại.

      tính toán để cho nàng làm nô tỳ . . . . . . có thể tiếp nhận, nhưng nàng tiếp thụ nổi a!

      Bất quá cũng may Ly Mặc ngược lại cũng có tiếp tục cái đề tài này, chỉ đến gần trước mặt nàng, đưa tay lấy kia đạo phù cành, như có điều suy nghĩ: "Gặp đạo sĩ sao? "

      chưa dứt lời, vừa Dung Thiển liền phạm nội thương.

      " chỉ gặp được, còn thiếu chút bị thu." Dung Thiển tận lực để cho thanh mình nghe hết sức u oán cùng thê thảm, còn có thể tranh thủ người khác đồng tình càng tốt: "Ta ràng là người, khăng khăng ta là , còn tuyên bố muốn thu ta, nếu phải ta miệng lưỡi phen cầu xin bỏ qua cho ta, giờ phút này hồn ta biết thuộc về nơi nào. . . . . ."

      Phong khách khí chút nào mỉa mai : "Nếu ngươi lời nào như thế nào lại có người nhận thấy được ngươi, căn bản là tự tìm khổ, đáng đời mới đúng!".

      . . . . . . Phong , ta là phải là từng giết cả nhà ngươi còn tra tấn cả ngươi, để cho ngươi cứ ràng như vậy chĩa mũi nhọn vào ta?

      Dung thiển rất là tức giận, nghĩ tới mình trước đây phải là quá tuyệt tình bỏ rơi nam nhân nên đưa đến nhân dân căm phẫn mới phải rơi vào kết cục như vậy?

      Đúng là, bạn tốt của nàng đều nàng vô tâm đối với nam nhân.

      Dung Thiển có lúc nghĩ, có lẽ mình chính là người vô tâm ?

      biết tại sao, đối với bạn trai nàng chưa bao giờ có cảm giác thích, dường như, người nào là người nàng muốn tìm, mơ hồ cảm thấy sâu trong nội tâm tựa hồ mực chờ đợi người nào đó, nhưng lại biết mình chờ người nào.

      Ở thời điểm Dung Thiển ngẩn người, đột nhiên cái tay nhàng đặt cành của nàng , Ly Mặc giọng ôn hòa trầm thấp: "Có thể có chút đau."

      Dung Thiển vẫn mờ mịt hiểu gì liền thấy trong lòng bàn tay nổi lên cỗ ánh sáng xanh nhàn nhạt, ngay sau đó cơn co giật truyền tới toàn thân đau nhức, ràng đau nhức khó nhịn muốn kêu lên cũng ra.

      Tại mảnh ánh sáng bao bọc, Dung Thiển rốt cục được như mong muốn biến thành hình người, mặc dù cái giá phải trả cũng cực kỳ cao.

      Dung Thiển nghĩ, có lẽ nàng cả đời cũng thể quên được loại thay đổi da thịt đau đớn như thế này!

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 3: Ly Mặc


      Mây khói bao phủ, sân đình yên tĩnh, hương đàn nhàn nhạt lượn lờ, người lẳng lặng ngồi trước bàn, tóc đen như mực, y phục xanh sẫm, phong thái tuấn mỹ, lúc này tay phải cầm con dao , tay trái cầm khối gỗ đào, cúi đầu tinh tế điêu khắc.

      Khối gỗ đào kia điêu khắc thành hình người, ngoại hình xem ra là vị nữ tử, nhưng gương mặt vẫn bằng phẳng như cũ, chưa khắc ra diện mạo.

      " Đại nhân Ly Mặc." thiếu niên đến, chính là Phong mới từ hạ giới trở về.

      Nam tử trước bàn nghe tiếng hơi ngẩng đầu lên, đôi mắt xinh đẹp, hai tròng mắt trong suốt như nước hồ, nhìn thấy thiếu niên, nhàng cười: "Phong , ngươi trở lại."

      Cầm người gỗ trong tay, Ly Mặc đứng lên, phủi ống tay áo, thờ ơ hỏi chút: "Nàng như thế nào?"

      Nhắc tới "Nàng" này, Phong sắc mặt liền tốt: "Cả ngày ngồi ở đó oán trách, chút thông cảm cho vất vả của đại nhân Ly Mặc."

      Ly Mặc lơ đễnh cười cười: "Điều này cũng khó trách nàng, cho dù ai gặp phải chuyện như vậy cũng đều có oán khí ."

      "Nhưng đại nhân Ly Mặc tất cả đều là vì tốt cho nàng." Thiếu niên rất bất mãn, mặt lại lên tia lo lắng: "Hơn nữa, tự tiện đem hồn phách của người từ sau thế giới dời tới cũng là phạm vào Thiên Quy, nếu Thiên Đế biết. . . . . ."

      Ly Mặc nhàng khoát tay áo, cũng thèm để ý: " cần phải lo lắng, Thiên đế công việc bận rộn, chú ý tới chuyện vụn vặt này, nếu là có thể đáp trả nguyện vọng của nàng, giúp nàng tiếp nối đoạn duyên này là tốt nhất."

      Huống chi, chính là thiếu nàng, nên trả lại.

      "Thần Quân." mùi hoa nhàn nhạt bay vào nơi đây, váy dài rực rỡ, tướng mạo xinh đẹp mang theo thái độ mấy phần kiều mỵ, tay trắng nõn cầm chiếc bình ngọc chậm rãi tới: "Ta mang nước Dao Trì tới đây."

      "Bách Hoa tiên tử." Phong cau mày, nhưng vẫn kính trọng gọi tiếng, tiện tay tiếp nhận bình ngọc tay nàng.

      Dao Trì ở tại hậu hoa viên trong tẩm cung của Thiên Đế, chỉ có hầu hạ Thiên Đế cùng Đế Phi như Bách Hoa tiên tử mới có thể lấy được nước Dao Trì.

      Vẻ mặt Ly Mặc thay đổi quá lớn, chỉ hơi mỉm cười gật đầu : "Dao Quang, làm phiền ngươi rồi."

      Đôi mắt đẹp của Dao Quang chuyển cái, khóe môi lộ ra tia ranh mãnh nở nụ cười: "Thần Quân nếu muốn cám ơn ta, có thể hay cho ta biết ngài muốn nước Dao Trì để làm gì? Bởi vì ta tò mò."

      Ly Mặc nhìn nàng lát, cười tiếng, hướng đôi mắt nhìn về gốc cây đào trong sân phía ngoài cửa sổ: "Trong lúc rãnh rỗi sưu tầm đủ loại hoa và cây cảnh, nghe nước Dao Trì có thể giúp hoa và cây cảnh trưởng thành, liền muốn lấy thử lần."

      Dao Quang sợ run lên, nhàng chạm vào tay áo bào của , ánh mắt phức tạp: ". . . . . . Thần Quân đúng là vẫn quên được nàng thôi ? Ta. . . . . ."

      "Ta ngửi được có vị chua, ngươi là ghen?" Ly Mặc mỉm cười liếc nàng cái, hình như cười mà lại cười.

      Dao Quang lập tức đỏ mặt lên nhìn chằm chằm , đôi mắt đẹp tựa như giận còn có chút vui mừng : "Thần Quân lại trêu chọc Dao Quang."

      Phong bên thầm nghĩ, hổ là đại nhân Ly Mặc, chút biến sắc liền đem đề tài chuyển sang chuyện khác .

      Đợi sau khi Dao Quang rời , Phong nhịn được : " Đại nhân Ly Mặc, mặc dù Bách Hoa tiên tử từng giúp ngài, nhưng ta cách nào thích nàng."

      So với cây hoa đào thối phía dưới càng làm cho chán ghét.

      Ly Mặc chẳng qua là lơ đễnh cười cười: " thích liền thích, có người nào bắt ngươi thích nàng hay sao ?"

      "Nhưng mà đại nhân Ly Mặc ngài thích." Phong rất cam tâm bĩu môi cái.

      Ly Mặc hơi nhíu mày lại: "Ta như vậy sao?"

      "Di?" Nếu thích vì sao còn có thể thân mật như thế ?

      Ly Mặc nhàng xé đoạn tay áo mới vừa bị Dao Quang kéo: "Thiếu ân huệ ngàn năm cũng sai biệt lắm, hôm nay vì nước Dao Trì cũng nên cấp cho nàng chút ngon ngọt cùng mặt mũi."

      Phong ngẩn ra, giây lát sáng tỏ.

      Đại nhân Ly Mặc quả phải là ngồi .

      Chương 4 : Tiểu hài tử xấu xa cực kì độc ác.

      Chẳng mấy chốc đến mùa xuân tháng ba, mùa hoa đào nở rộ.

      Hoa đào tiên trong cốc nở vô cùng rực rỡ.

      Dung Thiển lần đầu tiên tự cảm nhận được nụ hoa của mình nở ra như thế nào, cánh hoa mở ra, tựa như đáng trong phút chốc lột xác thành thiếu nữ xinh đẹp , rực rỡ nhất trong họ nhà hoa!

      Loại cảm giác này là cực kỳ kỳ diệu.

      Đương nhiên, nàng tuyệt đối vì vậy mà thích làm cây hoa đào.

      Phong , hôm nay vị đại nhân Ly Mặc hạ giới tới giúp nàng hóa thành hình người, cuối cùng là hết khổ rồi, mà nàng, cũng hết sức muốn gặp người hại nàng vị đại nhân Ly Mặc đến tột cùng là hình dáng thế nào! Đem nàng bắt đến nơi đây rốt cuộc chính là suy nghĩ cái gì? !

      "Sư phụ, hoa đào nở nơi này quả thực tốt." Xa xa, thanh non nớt chợt vang lên ở bên trong mảnh rừng hoa đào, làm Dung Thiển khỏi rung lên, trong lòng nâng lên nỗi kích động khó tả.

      lâu chưa từng nghe qua tiếng người nhìn thấy bóng người rồi.

      Mặc dù ngày ngày nghe Phong lải nhải, nhưng Phong được coi là người, làm sao so được với con người thân thiết ?

      Nhìn kỹ lại, Dung Thiển liền nhìn khuôn mặt hài tử thanh tú, bất quá bộ dáng chỉ năm sáu tuổi, toàn thân y phục trắng, tay bé trắng nõn tùy ý hái đóa hoa đào cây đào bên cạnh.

      Nam hài cầm hoa đào ở trong tay ngắm nghía hồi, tựa hồ cũng hài lòng, thuận tay ném cái, lại ngẩng mặt lên hướng bốn phía nhìn chút, ánh mắt dừng lại cây hoa đào Dung Thiển này.

      Trong lòng Dung Thiển lập tức " Lộp bộp" giật mình, đột nhiên cảm thấy mình thành con mồi bị con dã thú nhìn chằm chằm.

      Mắt nhìn thấy nam hài từng bước hướng nàng tới, Dung Thiển nhịn được nâng lên cành lá.

      Đừng hái ta, đừng hái ta, hoa đào nơi này nhiều như vậy, hà cớ gì chỉ nhìn trúng ta đây?

      Đáng tiếc nam hài hiển nhiên hiểu ý của nàng, nhàng nhìn cành hoa đào đung đưa, rực rỡ say mê.

      ra , cũng biết vì sao hết lần này tới lần khác chỉ nhìn trúng cây hoa đào này, chẳng qua là cảm thấy liếc mắt cái liền là thích.

      Dung Thiển hết sức đau buồn nhìn bóng dáng nho kia chạy tới càng gần, càng chạy càng gần. . . . . .

      Cuối cùng, hướng nàng đưa tay ra ——

      Ta tránh!

      Dung Thiển đung đưa cành lá tránh thoát được bàn tay bé kia, cuối cùng còn chuyển động.

      "Di?" Nam hài tay bắt vô ích, có chút kỳ quái cau mày lại, nhưng cũng bỏ qua, đưa tay ra lần nữa.

      Ta tránh tiếp!

      Dung Thiển hai tháng nay cũng phải là ăn , mỗi bộ phận thân cây có thể điều khiển linh hoạt, tin đối phó được với hài tử này.

      Nam hài mấy lần thất thủ, đôi mi thanh tú khẽ cau lại, khuôn mặt nhắn thanh tú căng thẳng, hiển nhiên có chút mất hứng.

      Dung Thiển đắc ý trong lòng, chỉ mong đợi nam hài này biết khó mà lui, buông tha cho việc hái hoa của nàng.

      Ai ngờ nam hài đột nhiên từ trong tay áo lấy ra tờ giấy vàng hướng cây Dung Thiển dùng sức dán, Dung Thiển nửa phần cũng thể động đậy được, chỉ nhìn được khuôn mặt nhắn non nớt giương lên nụ cười kiêu ngạo : "Xem ngươi con hoa đào này còn trốn thế nào?"

      Dung Thiển ngơ ngác nhìn khí thế của nam hài trước mặt, hồi lâu thể phản ứng kịp, đến khi hồi đau nhức truyền đến, rốt cục nàng mới lấy lại được tinh thần.

      Hoa đào bị bẻ xuống cành, đau chết nàng!

      Tiểu hài tử này, nàng xem như nhớ !

      Chương 5: Nhớ kỹ ngươi.


      " Phượng Gia, nên lên đường." Thanh du dương trong sáng vang lên, lão già mặc áo đạo sĩ bước chân vững vàng tới, râu xám dài, ánh mắt lại thư thái như người trẻ tuổi.

      Nam hài nhặt cành hoa, quay đầu nhìn về phía lão già, tay chỉ hướng Dung Thiển: "Sư phụ, nơi này có con hoa đào bị ta dùng đạo phù chế trụ."

      "Hoa đào ?" Lông mày lão già cau lại, ánh mắt sắc bén quan sát Dung Thiển, bộ dáng kia ngưng trọng nghiêm túc để cho Dung Thiển nhớ lại vị lão giáo sư ở đại học, nhớ mỗi lần nàng đến trễ vị lão giáo sư kia đều là bộ mặt như vậy.

      Dung Thiển bị chằm chằm trong lòng có chút chột dạ, nhìn ăn mặc của lão già này, giống như là vị đắc đạo cao nhân, chẳng lẽ cho nàng là nên muốn thu phục nàng ?

      Thay vì ngồi chờ chết, còn bằng bây giờ dựa vào chính mình.

      Vì vậy, Dung Thiển nhàng mở miệng: "Vị đạo trưởng này, ra ta phải là , ta chỉ là hồn phách bị người gửi ở bên trong gốc cây đào này, ta ra là người."

      Lão già vuốt vuốt râu dài, ung dung : "Bần đạo tu hành trăm năm, vẫn còn chưa từng nghe qua chuyện có thể đem hồn phách của người gửi xuống cây, ngươi Tiểu này chớ có lường gạt bần đạo."

      Lời ! Dung Thiển thề, nàng lời nào cũng là lời !

      Chưa nghe qua có nghĩa là có, chỉ có thể ngươi hiểu biết, nông cạn.

      Lời này Dung Thiển rốt cuộc dám ra khỏi miệng, ngộ nhỡ đối phương bị chọc giận lập tức đem nàng thu phục, kết quả kia đúng là thê thảm.

      "Sư phụ, hoa đào Tiểu này đần vô cùng, thu nàng, có lẽ sau này nàng cũng gây hại được." Nam hài chợt cầm lấy mảnh cánh hoa của nàng mở miệng câu, giọng là khinh miệt.

      Ngươi tiểu quỷ xấu xa, cứ muốn kéo ta xuống phải ? !

      Dung Thiển hít vào luồng khí lạnh, lại cười theo : "Đúng vậy a đúng vậy a, tu vi của ta rất thấp ."

      Thầm cắn răng lại vang "Khanh khách", tiểu hài tử vô liêm sỉ này, lại dám nàng đần! ràng ăn cơm nàng có ăn nhiều muối!

      Lão đạo trưởng lại cũng khẽ gật đầu, tựa như rất là đồng ý lời của nam hài: " như vậy, bần đạo liền thả ngươi Tiểu này lần, ngày sau trưởng thành thể làm loạn, nếu bần đạo biết, tuyệt đối tha thứ lần nữa."

      "Nhất định nhất định." Được tha mạng, Dung Thiển tất nhiên thành khẩn hòa theo, chỉ ước gì hai ôn thần này mau rời .

      Lão đạo trưởng hài lòng vuốt râu, nhìn về phía nam hài bên cạnh: "Phượng Gia, ngươi theo vi sư thời gian nhiều lắm, cũng học được đạo như vậy, quả là tư chất thông minh, rất tốt rất tốt."

      "Sư phụ quá khen." Nam hài rất là khiêm tốn.
      Dung Thiển lạnh nhạt nhìn, trong lòng bất mãn khẽ hừ tiếng, là có chút cam lòng, nghĩ đến nàng hai mươi hai năm kia sống vô dụng rồi, lại bị hài tử như vậy chế trụ.

      "Phượng Gia, thời điểm còn sớm, nên lên đường." Lão đạo trưởng phẩy tay áo bào, trước bước.

      "Dạ, sư phụ."Tiểu nam hài trước khi , lại đưa tay lên vỗ vỗ mạnh mấy cái nhánh cây, nhíu mày cười tiếng, trông rất đẹp mắt: "Phải nhớ là ta cứu ngươi."

      " cám ơn ngươi." Dung Thiển bị đau, hận đến cắn răng nghiến lợi.

      Phượng Gia! Nàng rất là cảm kích , quả cảm kích đến mức hận được hơi cắn chết !

      Hôm nay chỉ post 1 chương thui. Thành xin lỗi. http://***************.com/images/smilies/icon_supplicate.gif

      Chương 6: Nam nhân khiến nữ nhân thương tâm http://***************.com/images/smilies/icon_think.gif
      Sau khi đôi thầy trò ôn thần rời , rừng hoa đào lại khôi phục bình thường, Dung Thiển vì đạo phù kia còn dính vào người, vẫn như cũ thể nhúc nhích, tinh thần lúc này là sa sút.

      Làm thân cây, thành con đủ đả kích nàng, hôm nay ngay cả tiểu nam hài cũng có thể khi dễ đầu nàng, Dung Thiển cảm thấy, đạo làm người của mình có thể bị hủy diệt.

      Mà nhớ tới đây tội lỗi tất cả thuộc về tên đầu sỏ, Dung Thiển tất cả oán giận đều chỉ về hướng người đại nhân Ly Mặc.

      phải hôm nay muốn tới giúp nàng hóa thành hình người sao? Người đâu? Phóng chim bồ câu cho nàng được sao? !

      Dung Thiển hết sức hối thúc đến đau buồn, nhịn được rủa thầm: "Trời có mắt, ai có tính người, họ Ly tên Mặc, ngươi là con bò, đến coi như ngươi thông minh, có can đảm tới ta liền cành cây quất chết ngươi."

      Vừa dứt lời, đột nhiên từ sau lưng nghe được thanh ôn hòa trầm thấp cười : "Phong , xem ra ngươi sai, quả oán khí rất sâu."

      Người nào? !

      Dung Thiển sợ hãi cả người, bất đắc dĩ thấy được sau lưng, chỉ nghe thanh Phong lạnh lùng lại kéo theo vẻ khinh bỉ truyền đến: "Ở sau lưng xấu đại nhân Ly Mặc, coi chừng ta bẻ gãy cành của ngươi lần nữa."

      "Phong a, ngươi rốt cuộc tới, ta nhớ ngươi muốn chết." Nhìn thấy thiếu niên tuấn bước đến trước mặt, Dung Thiển lập tức cười nịnh lời tốt đẹp, hôm nay nàng bị tiểu nam hài bẻ hoa mấy lần, cành mà gãy nữa đúng là muốn mạng nàng .

      "Bộ dạng này chớ theo ta!" Phong khinh thường khẽ hừ, quay đầu : " Đại nhân Ly Mặc, ta xem với tính cách này nàng còn phải ở trong cây đào lâu hơn nữa cuộc sống sau này mới tốt được."

      Phong a, tốt xấu gì chúng ta cũng có giao tình lâu như vậy, ngươi nhẫn tâm như vậy sao?
      Trước cuộc sống sau này, nàng sợ tinh thần nàng trước đó hỏng mất.

      Dung Thiển tâm trạng đau thương, chưa chú ý nam tử tuấn nhã y phục xanh đen bên cạnh Phong , nghĩ đến chính là đại nhân Ly Mặc nàng vẫn"Tâm tâm niệm niệm" .

      Tóc dài đẹp như ngọc, tuấn mỹ "Vô Song", dáng người phong lưu ưu nhã, đôi mắt trong suốt nhu hòa. . . . . .

      chẳng qua chỉ đứng ở nơi này, ngay lập tức cả rừng hoa đào rực rỡ liền phai màu chán nản.

      Dung Thiển bị đả kích nghiêm trọng lần nữa.

      Đầu năm nay, nam nhân đẹp mắt như vậy phải chỉ làm nữ nhân thương tâm hay sao?

      "Hơn nghìn năm rồi, vẫn là bộ dạng tính tình này, đúng là cần phải rèn luyện hơn nữa." Ly Mặc cũng rất là đồng ý gật gật đầu.

      Dung Thiển hết sức khẳng định, tuyệt đối báo thù vừa rồi nàng mắng !

      Đều thể ở sau lưng tiểu nhân xấu, nếu kết quả rất thê thảm, nhưng nàng hết lần này đến lần khác lại cứ đụng vào nòng súng.

      Dung Thiển rất tức giận.

      Nhưng mà cái gì hơn nghìn năm? Lời này của ý tứ tựa như là biết nàng từ lâu rồi.

      " Đại nhân Ly Mặc lời kia..., rất nhiều người đều tính khí ta rất ôn nhu rất tốt lại khéo hiểu lòng người, cần phải rèn luyện nữa." Dung Thiển cười yếu ớt vô cùng ngây thơ, ấm áp như gió xuân.

      Nàng tự nhận da mặt đủ dày, mở mắt mò cũng có thể thuận lợi mặt đỏ tim nhảy.

      *"Tâm tâm niệm niệm": Luôn suy nghĩ đến.
      *"Vô Song": ai sánh bằng.

      Chương 7: Hóa thành hình ngườihttp://***************.com/images/smilies/icon_love2.gifhttp://***************.com/images/smilies/icon_wave.gifhttp://***************.com/images/smilies/icon_bighug.gif


      Ly Mặc nhìn Dung Thiển lát, bỗng nhiên cười, giống như gió mát thổi vào mặt, cả rừng hoa đào cũng tràn đầy hơi thở ngày xuân ấm áp, chậm rãi : "Nhớ mới vừa rồi có người , muốn cành cây quất chết ta?"

      Quả nhiên. . . . . . Rất tốt. . . . . . là mang thù tới.

      Dung Thiển hung hăng hít hơi, hết sức khẳng định : "Ngài nhất định là nghe lầm! đại nhân Ly Mặc, ta đối với ngài ngưỡng mộ chính là giống như bầu trời cuồn cuộn nước ngân hà chạy hoài dứt, ai dám đối với ngài bất kính, ta là người thứ nhất đánh chết !"

      Ly Mặc khẽ nhíu mày, vừa cười cười tiếng: "Phải ?"

      Dung Thiển ngừng cố gắng, tận dụng mọi thứ: " Đại nhân Ly Mặc, nếu ta có thể hóa thành hình người, ta chỉ mong có thể hầu hạ ngài, cúc cung tận tụy, trung thành đến chết!"

      Lời ngầm chính là, ta đây lanh lợi, có thành ý như vậy, ngài cũng nhanh chút để cho ta thành người ! Về phần chuyện sau khi thành người, vậy thể thuận theo rồi.

      "Tốt." Hết sức trong sáng và dứt khoát đáp lại tiếng, nụ cười Ly Mặc phảng phất gió nam mùa hè ấm áp, loại ấm áp và mê người: "Lời này, ta trước liền nhớ kỹ."

      ". . . . . ." Dung Thiển vốn chẳng qua là thuận miệng vỗ vỗ nịnh bợ, lại nghĩ rằng thế nhưng nghiêm túc, lập tức khỏi ngu lại.

      tính toán để cho nàng làm nô tỳ . . . . . . có thể tiếp nhận, nhưng nàng tiếp thụ nổi a!

      Bất quá cũng may Ly Mặc ngược lại cũng có tiếp tục cái đề tài này, chỉ đến gần trước mặt nàng, đưa tay lấy kia đạo phù cành, như có điều suy nghĩ: "Gặp đạo sĩ sao? "

      chưa dứt lời, vừa Dung Thiển liền phạm nội thương.

      " chỉ gặp được, còn thiếu chút bị thu." Dung Thiển tận lực để cho thanh mình nghe hết sức u oán cùng thê thảm, còn có thể tranh thủ người khác đồng tình càng tốt: "Ta ràng là người, khăng khăng ta là , còn tuyên bố muốn thu ta, nếu phải ta miệng lưỡi phen cầu xin bỏ qua cho ta, giờ phút này hồn ta biết thuộc về nơi nào. . . . . ."

      Phong khách khí chút nào mỉa mai : "Nếu ngươi lời nào như thế nào lại có người nhận thấy được ngươi, căn bản là tự tìm khổ, đáng đời mới đúng!".

      . . . . . . Phong , ta là phải là từng giết cả nhà ngươi còn tra tấn cả ngươi, để cho ngươi cứ ràng như vậy chĩa mũi nhọn vào ta?

      Dung thiển rất là tức giận, nghĩ tới mình trước đây phải là quá tuyệt tình bỏ rơi nam nhân nên đưa đến nhân dân căm phẫn mới phải rơi vào kết cục như vậy?

      Đúng là, bạn tốt của nàng đều nàng vô tâm đối với nam nhân.

      Dung Thiển có lúc nghĩ, có lẽ mình chính là người vô tâm ?

      biết tại sao, đối với bạn trai nàng chưa bao giờ có cảm giác thích, dường như, người nào là người nàng muốn tìm, mơ hồ cảm thấy sâu trong nội tâm tựa hồ mực chờ đợi người nào đó, nhưng lại biết mình chờ người nào.

      Ở thời điểm Dung Thiển ngẩn người, đột nhiên cái tay nhàng đặt cành của nàng , Ly Mặc giọng ôn hòa trầm thấp: "Có thể có chút đau."

      Dung Thiển vẫn mờ mịt hiểu gì liền thấy trong lòng bàn tay nổi lên cỗ ánh sáng xanh nhàn nhạt, ngay sau đó cơn co giật truyền tới toàn thân đau nhức, ràng đau nhức khó nhịn muốn kêu lên cũng ra.

      Tại mảnh ánh sáng bao bọc, Dung Thiển rốt cục được như mong muốn biến thành hình người, mặc dù cái giá phải trả cũng cực kỳ cao.

      Dung Thiển nghĩ, có lẽ nàng cả đời cũng thể quên được loại thay đổi da thịt đau đớn như thế này!

      Hình ở dưới là giới thiệu cho chương tiếp theo.http://***************.com/images/smilies/icon_smile2.gif

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 8: Sói đội lốt cừu


      Ánh sáng tản , gốc cây hoa đào ban đầu kia biến thành đứa trẻ sơ sinh.

      Dung Thiển nằm mặt đất, có phần thể tin nhìn cánh tay ngắn lại xem xét thân thể bé của mình chút, đối mặt việc mình biến thành trẻ con trắng như tuyết thân thể lại mềm nhũn, gần như là hóa đá cứng ngắc tại chỗ.

      . . . . . . Đây là nàng sao? Nàng trông đợi lâu như vậy, lại biến thành đứa trẻ sơ sinh như vậy? !

      Dung Thiển bị đả kích lớn, muốn mở miệng tố cáo, phát ra, cũng là loạt thanh y y nha nha.

      Trừ đầu vẫn còn tỉnh táo, quả nhiên là hoàn toàn thoái hóa thành trạng thái trẻ con.

      Tâm trạng Dung Thiển như muốn sụp đổ, đôi tay chợt duỗi đến, tay lấy nàng bế lên: "Hôm nay còn coi là hài lòng?"

      Dung Thiển cứng ngắc ngẩng đầu lên, nhìn trước mắt gương mặt tuấn tú cười như gió nam ấm áp lướt vào mặt, nhớ tới cảnh tượng gặp gỡ thê thảm của bản thân, lúc này giật mình cảm thấy, thế gian này là quá đen tối, đột nhiên trong lòng giận dữ liền dâng lên, hung dữ cùng can đảm hướng về Ly Mặc, có chút cố sức đưa ra tay trắng nõn bé hướng gương mặt đó dùng sức bấm, khó khăn mơ hồ khạc ra câu : "Ngươi này. . . . . . Sói đội lốt cừu. . . . . ."

      Vẻ mặt ôn nhã tâm địa ngụy quân tử! Loại người tư cách này làm sao cũng có thể thành tiên? Còn là vị thượng tiên tiên vị thấp.

      Dung Thiển sớm nghe Phong nhắc mãi đến thân phận Ly Mặc nên thuộc nằm lòng, nghe ở Cửu Trọng Thiên địa vị là trong bốn vị thần quân đứng đầu chỉ đứng sau Thiên đế, vô cực cửu diệu Thần Quân.

      Dung Thiển rất là hoài nghi, thần tiên trời có phải đều giống như tùy ý làm hại người phàm sao?

      Ly Mặc thoáng giật mình, cũng quá mức để ý, chẳng qua là cười nhạt.

      Ngược lại tính tình Phong chịu được, thay Thần Quân nhà mình ôm lấy bất bình tới: "Đừng vội bậy! Tiểu tầm thường muốn tu thành hình người nhanh nhất cũng cần hơn trăm năm, ngươi bất quá chính là chỉ cần bốn mươi chín ngày có thể hóa thành hình người trừ nước Dao Trì tác dụng bên ngoài, lại cần thêm rất nhiều tu vi của đại nhân Ly Mặc, ngươi còn vừa lòng sao? !"

      Dung Thiển cũng là xem thường, nếu phải Ly Mặc đem hồn phách của nàng từ đại dời tới, nàng như thế nào lại rơi vào tình trạng bi thảm như vậy? Nàng là người có tư cách biểu đạt bất mãn nhất!

      Chẳng qua là Dung Thiển hôm nay chức năng chuyện thoái hóa, chuyện rất lưu loát lại hết sức khó khăn, lời này cũng chỉ có thể để ở trong lòng cách nào phản bác, đôi ánh mắt đen láy rất là phẫn uất nhìn chằm chằm Ly Mặc.

      Ly Mặc ôm Dung Thiển, cũng rất là tùy ý nhéo khuôn mặt nhắn trắng nõn nà của nàng, bên cười : "Phong , ta nhớ được, Linh Vũ ở tiên cốc gần đây thôi?"
      Phong giật mình lặng chút, sắc mặt có chút khác thường: " Đại nhân Ly Mặc đột nhiên hỏi nàng làm cái gì?"

      "Tiểu nha đầu mới vừa hóa thành hình người, còn cần có người chăm sóc mới được." Ly Mặc làm như cảm thấy tay trắng như tuyết này rất là đáng , thon dài nhàng đâm mặt của nàng, mềm nhũn non nớt, xúc cảm tốt.

      Dung Thiển cũng bị đâm có chút nổi giận, nàng cũng phải là bột nhão, tùy như vậy vẫn đâm ngừng?

      Vì thế tay bé cũng dùng sức đâm cái khuôn mặt "Phong Hoa Tuyết Nguyệt" kia gắt gao tha, cứ như vậy so đo cùng .

      Phong đứng ở đó cũng do dự: ". . . . . . Vậy cũng cần nhất định là tìm nàng."

      Ly Mặc quay đầu nhìn cái, gò má bị Dung Thiển kéo, vẻ mặt có vẻ có chút quái dị, khẽ nhíu mày: "Vậy Phong ngươi tới chăm sóc đứa trẻ này ?"

      Phong sắc mặt cứng lại, nhìn chút đứa trẻ trong tay Ly Mặc, khóe miệng co quắp chút: "Tốt thôi, ta tìm nàng."



      Phong sau khi rời , Dung Thiển cùng Ly Mặc vẫn giằng co chưa xong, cho đến cuối cùng, Ly Mặc rốt cục bất đắc dĩ cười cười, dừng tay hề đâm nàng nữa, lúc này Dung Thiển mới buông tay.

      trận gió thổi qua, trong khí tràn ngập cổ mùi vị nhàn nhạt tựa như mùi trúc xanh, làm như là từ người Ly Mặc truyền ra.

      Dung Thiển tinh thần mơ hồ có chút bừng tỉnh, giống như cực kỳ lâu trước kia, nàng liền đối với loại mùi vị này hết sức quen thuộc rồi, rất là hoài niệm, rồi lại khỏi cảm thấy có chút bi thương. . . . . .

      Mặc dù là tháng ba ấm áp, nhưng trong gió vẫn mang theo tia hơi lạnh.

      Dung Thiển nhịn được rùng mình cái, lúc này mới lưu ý đến mình bây giờ người còn trần truồng chưa có mặc y phục.

      Như thế tương đối xấu hổ, Dung Thiển cũng biết có bao nhiêu ngượng ngùng, dù sao nàng bây giờ cũng còn cái gì tốt đáng để nhìn, chẳng qua là bị ôm như bây giờ có chút được tự nhiên.

      Ly Mặc cảm giác được nàng khẽ run, tròng mắt mỉm cười, tiện tay hái được đóa hoa đào, trong chớp mắt liền dùng tiên pháp biến thành món đồ lót màu hồng mặc ở người Dung Thiển, sau đó đem nàng ôm vào trong ngực đường tới mảnh đất trống ở bên ngoài rừng hoa đào.

      Ly Mặc nhàng vung tay áo bào lên, tòa sơn trang màu sắc cổ xưa lập tức nhô lên, Dung Thiển dĩ nhiên nhìn ngây người.

      Mặc dù đến từ thế giới phía sau, từ trong miệng Phong biết được đúng là cái thế giới này có bao nhiêu khó hiểu, biết cái thế giới này cùng chỗ của mình khác nhau rất lớn, có thần tiên thiên giới cùng ma quỷ quái, cũng có cái gọi là tiên thuật cùng pháp.

      Ban đầu nghe cũng để ở trong lòng, tiếp nhận nhiều năm khoa học giáo dục đáy lòng nàng vẫn là quá tin tưởng loại chuyện ly kỳ này, nhưng hôm nay tận mắt nhìn thấy, cũng chân chính để cho nàng cảm nhận được tiên thuật cường đại.

      Hoa đào biến đổi thành quần áo, có thể là ảo thuật biến thành, nhưng cần hao phí bao nhiêu nhân lực tài lực vật lực mới có thể dựng lên sơn trang loại này, cư nhiên chỉ trong nháy mắt từ trong đất mọc ra sơn trang đứng ở trước mặt, nếu còn có thể giữ bình tĩnh đó mới là kỳ quái.

      "Về sau ngươi liền ở đây thôi."

      Lời ấm áp truyền vào trong tai, Dung Thiển ngơ ngác ngẩng đầu nhìn thấy nụ cười thanh nhã khuôn mặt tuấn tú, nhất thời kịp phản ứng.

      lời này ý tứ chẳng lẽ là . . . . . . tòa sơn trang lớn như vậy tất cả thuộc về nàng?

      Điều này là có chút thụ sủng nhược kinh.

      Dung Thiển trong lúc giật mình cảm thấy Ly Mặc này ra cũng kém cỏi lắm, ít nhất còn biết đưa nàng sơn trang làm bồi thường và trấn an, nàng cũng liền cố gắng tiếp nhận.

      muốn dùng khuôn mặt tươi cười với , lại ngờ cười câu: "Như vậy hầu hạ ta cũng tốt."

      Nụ cười mặt Dung Thiển lập tức cứng ngắc, cuối cùng còn có chút suy yếu.

      Nàng sai lầm rồi. . . . . . Nàng sai lầm rồi. . . . . . Nàng làm sao cho là người này cư nhiên có kém cỏi như vậy? căn bản là rất kém cỏi rất rất kém cỏi! Qủa là vô liêm sỉ a a a!

      ra giải thích được mà đem nàng đến, chính là làm tỳ nữ cho ? ! là tức chết người được!


      Chương 10: Linh Vũ
      Thời gian ước chừng nửa canh giờ, Phong mang theo nữ tử bộ dáng xinh đẹp quay trở lại.

      "Quân Thượng! Ngài rốt cục nhớ tới Linh Vũ ." Xa xa, liền có thể nghe thấy thanh trong trẻo dễ nghe của nử tữ, rất là thanh thúy.

      Dung Thiển nhìn thấy thiếu nữ mang theo vẻ mặt vui sướng cùng nhảy nhót chạy đến đây, thân hình uyển chuyển tốt tựa như loại chim bay, mà Phong theo phía sau nàng cũng là thủy chung khuôn mặt thối, biết là bất mãn cái gì.

      Ly Mặc cười : "Linh Vũ, xem ra, tu vi của ngươi lại tăng lên ít."

      Thiếu nữ vừa nghe, cười càng vui vẻ hơn: "Linh Vũ mỗi ngày đều chăm chỉ tu luyện, chỉ trông mong có thể sớm ngày độ kiếp thành tiên, vĩnh viễn hầu hạ Quân Thượng."

      Dung Thiển trong lòng thầm nghĩ thay nữ tử này đáng, nhất định là Ly Mặc kia bề ngoài giả nhân giả nghĩa lừa gạt thiếu nữ ngây thơ.

      Mà Linh Vũ rất nhanh cũng nhìn thấy Ly Mặc tay ôm trẻ con, khỏi có chút kinh ngạc: "Quân thượng, đứa trẻ này . . . . ."

      Ly Mặc hơi mỉm cười : "Đây là con hoa đào Tiểu mới vừa tu thành hình người, ngày sau ta có ở đây liền giao do ngươi thay ta chăm sóc thôi."

      "Ai? Hoa đào a. . . . . . Cư nhiên như vậy liền tu thành hình người ." Linh Vũ nhàng thở dài tiếng, sau đó cười lên: "Quân Thượng yên tâm, giao cho Linh Vũ nhất định thành vấn đề!"

      Dung Thiển cũng có gì bất mãn, theo thiếu nữ này so với theo con sói đội lốt cừu này có lẽ tốt hơn nhiều.

      Chẳng qua, để cho nàng có chút thất vọng là, Ly Mặc cũng lập tức rời , mà ở lại tháng trong sơn trang.

      . . . . . . . . . . . .

      "Quân Thượng, nàng bò." Linh Vũ xem giường kia Dung Thiển cố hết sức kéo cánh tay cùng chân ngắn liều mạng bò, vỗ tay cười.

      Ly Mặc ngồi ở trước bàn cầm quyển sách lật xem nghe được thanh Linh Vũ, khẽ ngước mắt nhìn, cười khen câu : "Bò cũng tệ lắm."

      Dung Thiển tức giận trợn trắng mắt, ra là đùa bỡn nàng làm xiếc đúng ?

      Cái thân thể trẻ con này tới bây giờ sử dụng còn chưa tốt, nàng mất thời gian nửa tháng, vất vả tại mới có thể miễn cưỡng bò, nhưng tay chân cũng thế nào linh hoạt, có vẻ có chút chậm chạp.

      Dung Thiển ừ ngô ngô miệng mở rộng, rất là phí sức mở miệng: "Ta. . . . . . Đói. . . . . . ."

      Linh Vũ quay đầu nhìn Ly Mặc: "Quân Thượng, con Tiểu này kỳ quái a, cư nhiên mỗi ngày đều kêu đói."

      Đối với tu luyện thành , như vậy chắc đói , bởi vì bọn họ có thể trực tiếp hút lấy linh khí trời đất, hơn nữa giống như Dung Thiển loại cây cỏ thành này, ăn cơm đối với bất quá chỉ là loại hưởng thụ trong lúc rãnh rỗi.

      Mà Dung Thiển thực tế cũng cảm thấy đói, chẳng qua là tập tính của người, nên đến lúc ăn cơm liền muốn ăn cơm, nếu tựa như thiếu thứ gì, khó chịu chịu được.

      Ly Mặc đáy mắt mỉm cười, mắt chỉ nhìn bên cạnh bình ngọc tay Phong : "Cho nàng uống."

      Phong khuôn mặt nghiêm túc cầm bình ngọc tới bên giường, Dung Thiển có thể cảm giác được khóe miệng của mình co quắp.

      Nước Dao Trì. . . . . . Lại là nước Dao Trì!

      Nửa tháng qua ngày nào cũng uống, uống đến lúc nàng nhìn thấy liền buồn nôn.

      Nước kia giúp nàng tu luyện, nhưng nàng mặc kệ cái gì tu luyện, nàng muốn ăn chính là thức ăn ngon, mà phải chuyên uống loại nước có mùi vị này!


      Chương 11: Ô Nha cùng Hỉ Thước



      Mắt nhìn thấy Phong đem bình ngọc đưa tới, Dung Thiển ngậm chặc miệng rất là kiên cường mà tỏ vẻ kháng cự.

      " biết điều!" Phong lạnh lùng khiển trách tiếng, ngay sau đó liền mạnh mẽ đem miệng bình đưa đến trong miệng Dung Thiển, bất kể Dung Thiển có nguyện ý hay , chính là ùng ục đổ xuống.

      Phong , ngươi khá lắm! Lợi dụng việc công để trả thù cá nhân!

      "Khụ khụ!" Dung Thiển bị sặc thẳng đến ho khan, hai mắt lưng tròng, tình thế yếu ớt, cũng chỉ có thể mặc cho người khi dễ.

      "Phong , làm sao ngươi có thể thô bạo như vậy?" Linh vũ rất là bất mãn chạy đến, đem Dung Thiển ôm vào trong lòng, vừa đưa tay vỗ nhè lưng của nàng vừa trấn an: "Thiển Thiển, đừng để ý tới con Ô Nha này, chính là xấu tính như vậy."

      Ô Nha?

      Tim Dung Thiển đập mạnh và loạn nhịp chút, đảo mắt nhìn về phía Phong , liền thấy sắc mặt Phong chốc lát liền u ám, bình ngọc trong tay rắc rắc bể tiếng.

      Dung Thiển lập tức lộ ra vẻ mặt chợt hiểu, thích thú mà nở nụ cười.

      Khó trách ban đầu giống như Ô Nha tức giận như thế, ra là, đúng là con Ô Nha a!

      Ô Nha từ xưa tới nay đều bị gọi là loài chim mang lại điềm xấu, được người thích, quả giống Phong như đúc, loại tính tình xấu xa này làm sao có thể khiến người ta vui vẻ ?

      Cho nên có kỳ chủ tất có kỳ phó, cái dạng chủ tử nào dạy ra người làm đó.

      Linh Vũ cũng còn oán giận: "Ngươi xem ngươi xem, cái bình ngọc đẹp như thế lại bị ngươi bóp nát, mảnh vụn rơi đầy đất còn phải quét dọn, ngộ nhỡ Quân Thượng chân cẩn thận giẫm phải bị thương làm sao bây giờ?"

      "Ngươi con Hỉ Thước lắm mồm này đủ chưa? !" Phong cuối cùng thể nhịn được nữa, cắn chặc từng chữ oán hận mở miệng.

      Dung Thiển giật mình lần nữa.

      ra Linh Vũ là con chim Hỉ Thước, trách được Phong đối với nàng có sắc mặt tốt, đều là chim, nhưng đãi ngộ khác biệt lại rất lớn, trong lòng khỏi bất bình a!

      "Người nào lắm mồm? ! Ngươi mới lắm mồm đó!" Linh Vũ khách khí chút nào phản kích, chọc cho Phong sắc mặt cũng chuyển sang màu đen .

      "Phong , chớ có thất lễ." Mắt thấy cuộc chiến tranh sắp bắt đầu, Ly Mặc thấp giọng câu, khóe miệng mang cười, mặt mày càng lộ vẻ tuấn tú.

      thể tùy tiện làm cho người ta biết chân thân, nếu liền có thể làm cho người ta biết nhược điểm của mình, Phong mặc dù hôm nay tu thành thân tiên, nhưng rốt cuộc cũng vẫn kiêng kỵ điểm này.

      Phong thiếu chút nữa liền nhịn được ra tay nhưng nghe Ly Mặc vừa như thế, cuối cùng có chút cam lòng dừng tay, vẫy ống tay áo lui qua bên.

      Dung Thiển trong lòng khỏi than đáng tiếc, vốn là nghĩ tới có thể xem kịch hay miễn phí , dù sao bây giờ cuộc sống này trôi qua quá nhàm chán.

      Ly Mặc hướng Linh Vũ khẽ vẫy vẫy tay, đợi Linh Vũ tới đây, liền thuận tay nhận lấy Dung Thiển trong ngực nàng, lạnh nhạt : "Muốn ăn cái gì?"

      Dung Thiển giật mình lặng chút, há mồm phí sức : "Thịt. . . . . . Món ăn. . . . . . Thức ăn ngon. . . . . ."

      Cẩn thận suy nghĩ chút, từ sau khi xuyên qua, nàng có hai tháng biết vị thịt rồi, tại chỉ cần là thức ăn, nàng đều có thể tiếp nhận.


      *Ô Nha: Con quạ.
      *Hỉ Thước: Chim khách.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :