Lái xe bự - STEPHEN KING (Trinh thám)

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      [​IMG]
      STEPHEN KING




      Lái Xe Bự


      Big Driver



      Bản quyền tiếng việt © Công Ty Phương Đông




      Nhà Xuất Bản Phụ Nữ





      Tên ebook: Lái Xe Bự

      Tác giả: Stephen King


      Thể loại: Kinh dị, Tiểu thuyết, Trinh thám, Văn học phương Tây


      Người dịch: Lê Đình Chi


      Nhà xuất bản: NXB Phụ Nữ


      Nhà phát hành: Phương Đông


      Khối lượng: 242.00 gam


      Định dạng: Bìa mềm


      Kích thước: 13 x 20.5 cm


      Ngày phát hành: 10/2012


      Số trang: 220


      Nguồn: E-books for Everyone Project


      Ebook: http://daotieuvu.blogspot.com

      Giới thiệu:
      Nếu muốn đọc câu truyện ngắn, có chút rùng rợn, chút phiêu lưu và vừa vặn "Lái xe bự" là lựa chọn tồi cho bạn.
      Lái Xe Bự là cuộc phiêu lưu kinh hoàng của nữ tác giả tên Tess chuyên viết truyện trinh thám của các bà già thám tử. Dùng trí tưởng tượng để vẽ nên những câu chuyện ma quái, chẳng ngờ rằng chính Tess lại là nhân vật chính trong câu chuyện rợn người. thể hình dung được mình có lúc lại bê bết máu, thương tích đầy mình, nằm trong ống cống nước với hai xác chết.
      Với những chút gia vị được nêm vừa đủ, Stephen King tạo ra câu chuyện đủ "doạ" người, gây ám ảnh ở nỗi đau nhân vật chính phải chịu đựng chứ phải bởi máu, xác chết hay những cuộc truy đuổi rùng rợn.
      Stephen King luôn bắt đầu câu chuyện bằng việc chẳng có gì đặc biệt. Tess nhận lời mời đến buổi chuyện về những tác phẩm sáng tác như mọi lần. Việc diễn thuyết trước bốn trăm độc giả trong căn phòng của thư viện chẳng có gì nguy hiểm. Nhưng bước ngoặt đến từ lúc chánh thủ thư Ramona Norville đề nghị Tess đường tắt về nhà để tiết kiệm được quãng đường khá xa. Với mong muốn nhanh chóng về nhà cho chú mèo quý ăn tối, tất nhiên Tess đồng ý mà hề biết rằng điều gì chờ đợi mình phía trước.
      Điều đợi Tess con đường phía trước kinh khủng hơn bất cứ câu chuyện trinh thám nào từng sáng tạo ra để kiếm tiền. phải trải qua nỗi đau đớn, kinh hoàng, hoảng loạn. Quãng đường tắt trở thành con đường dài nhất về nhà. Trong đêm tối lạnh lẽo, Tess nén chịu đau đớn giả chết để thoát thân, khiếp đảm khi phải chứng kiến hai xác chết nằm ngay gần kề mình, trơ xương, phân hủy.
      chỉ là nỗi đau của tổn thương cơ thể, còn phải chiến đấu với nỗi sợ hãi mơ hồ, lẩn trốn, dò dẫm, lẩn trốn, dò dẫm. Cuối cùng sau cả quãng đường dài, mới trở về nhà - nơi có chú mèo quý chờ đón. Bi kịch con đường tắt khiến Tess cảnh giác cao độ ngay trong chính ngôi nhà của mình. nhà văn chưa bao giờ sử dụng súng luôn mang súng bên người ở bất cứ đâu.
      Trải qua đêm dài kinh khủng, Tess bình tâm. Vốn là người chuyên viết truyện trinh thám về bà thám tử già, Tess dễ dàng suy luận và điều tra ra kẻ hãm hại mình. Nhưng điều ngờ nhất, chính là việc đường tắt được sắp xếp trước. Người phụ nữ tưởng như đầy thiện chí kia lại là kẻ đưa vào cái chết.
      Chính đau đớn ấy, sản sinh ra Tess hoàn toàn mới, mạnh mẽ, dũng cảm và căm hận. phân vân lựa chọn báo cảnh sát kẻ hãm hại mình - như Tess cũ làm hay tự tay mình kết liễu hai kẻ làm nhục ?
      Lái Xe Bự câu chuyện kinh dị, giả tưởng theo mô típ thường thấy của Stephen King. Truyện của ông gồm nhiều tình huống bình thường nhưng vẫn có khả năng biến thành nỗi sợ tưởng cho nhân vật và cho chính độc giả.
      Lái Xe Bự được kể theo lối kẻ cả, gấp gáp hay vội vã, Stephen King thôi thúc người đọc lậy giở từng trang sách theo bước chân của nữ nhà văn Tess.
      ***
      Tác giả Stephen King:
      Stephen King
      sinh năm 1947 tại bang Maine - Mỹ, ông viết truyện đầu tay vào năm lên 7 và bán bản quyền đầu tiên khi 18tuổi. Năm 1970, ông nhận bằng B.A. của Đại học Maine ở Orono.
      King là nhà văn thiên về thể loại kinh dị hoặc giả tưởng rất được ưa chuộng thế giới, đặc biệt với mô-típ biến đổi những tình huống căng thẳng bình thường thành tượng khiếp đảm, với lối viết đa dạng. Nhiều tác phẩm của ông được dựng thành phim. Các tác phẩm của Stephen King:
      - Người Đàn Ông vận đồ đen (Tải ebook)
      - Blaze (Tải ebook)
      - Lái Xe Bự (Tải ebook)
      - Carrie (1976),

      - The Shining (1980), (Tải ebook)
      - Misery (1990),
      - The Green Mile (1999)
      ...

      Stephen King là người tiên phong trong việc xuất bản "sách điện tử" (e-book) mạng internet. Ông nhận được nhiều giải thưởng văn học, trong đó có giải Hugo cho tác phẩm Danse Macabre (1980) và Giải thưởng Tưởng niệm O. Henry cho truyện ngắn The Man in the Black Suit (1994).​

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      .1.

      Tess chấp nhận mười hai cuộc chuyện có thù lao mỗi năm, nếu có thể có được chúng. Với nghìn hai trăm đô la cho mỗi cuộc chuyện, cộng lại là hơn mười bốn nghìn đô la. Đó là quỹ hưu trí của . vẫn còn cảm thấy rất hạnh phúc với Hội đan lát Willow Grove sau mười hai cuốn sách, nhưng hề tự lừa dối mình rằng có thể tiếp tục viết chúng cho tới tận khi bước sang tuổi bảy mươi. Nếu thực làm như vậy, cuối cùng rồi tìm thấy gì ở đáy thùng cảm hứng cạn kiệt? Hội đan lát Willow Grove tới Terre Haute[1] chăng? Hay Hội đan lát Willow Grove thăm Trạm Vũ trụ Quốc tế? . Thậm chí nếu các câu lạc bộ sách quý bà, vốn là đối tượng độc giả chủ yếu của , có đọc chúng nữa (và rất có thể họ làm như thế). .


      Vậy là giống như sóc ngoan ngoãn, sống đàng hoàng với số tiền mà những cuốn sách của đem lại... nhưng vẫn cần mẫn tích trữ lương thực cho mùa dông. Mỗi năm trong mười năm vừa qua, bỏ từ mười hai đến mười sáu nghìn đô la vào quỹ của mình thị trường tiền tệ. Tổng số được cao như hy vọng, mà nguyên nhân là trồi sụt của thị trường chứng khoán, nhưng tự nhủ với bản thân rằng nếu tiếp tục kiếm được tiền, chắc ổn cả; chiếc động cơ có thể hoạt động bền bỉ. Và có thể thực ít nhất ba kiện miễn phí mỗi năm để lương tâm được thanh thản. Thứ ý thức nhiều khi phiền toái đó đáng ra chẳng nên quấy rầy về chuyện thu về những đồng tiền đàng hoàng từ những việc làm đàng hoàng, song thỉnh thoảng nó vẫn làm như thế. Có lẽ vì diễn thuyết và ký tên phù hợp với khái niệm về công việc mà được giáo dục để hiểu.


      Ngoài khoản thù lao ít hơn nghìn hai trăm đô la, còn có cầu nữa: đó là việc có thể lái xe tới nơi thực buổi trò chuyện mà phải nghỉ qua đêm quá lần đường hay về. Điều này cũng đồng nghĩa với việc hiếm khi về phía nam xa hơn Richmond hay về phía tây xa hơn Cleveland. đêm ở nhà nghỉ ven xa lộ quả là mệt mỏi song chấp nhận được, nhưng hai đêm như thế khiến trở nên vô dụng suốt cả tuần lễ kế tiếp. Và Fritzy, con mèo của , rất ghét phải ở nhà mình. chàng tỏ điều này khi về đến nhà, lượn qua lượn lại luồn giữa hai chân cầu thang, và khá thường xuyên sử dụng móng vuốt của mình cách bừa bãi khi nó đứng trong lòng . Và cho dù người hàng xóm Patsy McClain rất chu đáo trong việc cho chàng ăn, con mèo vẫn hiếm khi ăn gì nhiều cho tới khi Tess trở về nhà.


      hề sợ máy bay, hay do dự về việc cầu các tổ chức mời chuyện phải trang trải chi phí lại như cầu họ phải thanh toán tiền phòng trọ cho (luôn là những căn phòng đẹp, nhưng bao giờ xa xỉ). Chỉ đơn giàn là ghét những thứ này: chen chúc, khó chịu khi phải chịu để máy quét kiểm tra toàn bộ cơ thể, rối việc tại các hãng hàng bắt trả tiền cho những thứ vốn trước đây miễn phí, rồi những chuyến bay trễ giờ... cùng thể giũ bỏ được là chuyện bạn nắm được quyền tự chủ. Đó là cảm giác tệ hại nhất. khi bạn vượt qua tất cả những chặng kiểm tra an ninh đáng ngán và được phép lên máy bay, bạn buộc phải đặt thứ sở hữu quý giá nhất của bạn - tính mạng - vào tay của những người lạ.


      Tất nhiên, cũng đúng kém là các tuyến xa lộ và đường liên bang mà gần như luôn di chuyển, gã say xỉn hoàn toàn có thể mất kiểm soát, lao qua vạch kẻ giữa đường, và kết liễu đời bạn trong vụ đâm xe đấu đầu (còn bọn chúng lại sống sót; dường như những gã say xỉn luôn sống sót), nhưng ít nhất khi ngồi sau tay lái chiếc xe của mình, còn có ảo tưởng về kiểm soát. Và thích lái xe. Nó làm thấy thoải mái. vài ý tưởng tuyệt nhất đến với trong lúc cầm lái và radio xe ở chế độ tắt.


      “Tôi dám cược có lẽ từng là cái xe đạp dua đường dài trong kiếp trước của mình,” Patsy McClain từng có lần với như thế.


      Tess tin vào kiếp trước, kiếp sau hay những chuyện đại loại như thế - cách lý thuyết, nghĩ những gì ta nhìn thấy chính là tất cả những gì ta có - nhưng thích ý tưởng về cuộc sống trong đó phải là người phụ nữ bé với khuôn mặt thiên thần, nụ cười e dè, cùng với công việc viết lách những câu chuyện bí hiểm dễ chịu, mà là chàng to con, đội chiếc mũ phủ bóng lên vầng trán cháy nắng và hai gò má chai sạn, để mặc cho hình con chó bun trang trí lắp nắp ca pô xe dẫn ta theo hàng triệu con đường chạy ngang chạy dọc khắp đất nước. còn cần phải tỉ mẩn lựa chọn trang phục cho phù hợp trước khi xuất trước công chúng; những chiếc quần jean bạc màu, những đôi ủng có khóa bên sườn, thế là ổn. thích viết, và mấy bận tâm tới những gì công chúng , nhưng điều thực thích làm là lái xe. Với vẻ ngoài đặc Chicopee[2] của mình, cảm thấy có vẻ khôi hài... nhưng phải thứ khôi hài khiến bạn phá lên cười. , phải là thứ khôi hài đó.





      .2.

      Lời mời từ Books & Brown Baggers đáp ứng hoàn hảo các cầu của . Chicopee cách Stoke Village quá sáu mươi dặm[3], buổi chuyện diễn ra ban ngày, và 3B[4] đưa ra mức thù lao phải nghìn hai trăm mà là nghìn năm trăm đô la. Thêm cả các khoản chi phí nữa, tất nhiên rồi, nhưng những khoản này chỉ ở mức tối thiểu - thậm chí còn có cả chặng nghỉ tại khách sạn của Courtyard Suites[5] hay Hampton Inn[6]. Thư mời do bà Ramona Norville gửi tới, bà này giải thích rằng cho dù bà là chánh thủ thư tại Thư viện Công cộng Chicopee, nhưng bà viết thư mời với tư cách là chủ tịch của Bookss & Brown Baggers, nơi tổ chức buổi chuyện vào buổi trưa mỗi tháng. Mọi người được khuyến cáo tự mang bữa trưa của mình tới, và các kiện này rất được ưa thích. Janet Evanovich được lên lịch cho buổi chuyện ngày 12 tháng Mười, nhưng buộc phải rút lui vì việc gia đình - có lẽ là đám cưới hay đám tang, song Ramona Norville biết chắc là gì.


      “Tôi biết làm thế này cập rập,” bà Norville viết trong đoạn cuối thư có phần phỉnh phờ; “nhưng Wikipedia cho biết sống ở ngay khu vực lân cận tại Connecticut, và các độc giả của chúng tôi ở đây thực rất hâm mộ những của Hội đan lát. nhận được lòng biết ơn vô hạn của chúng tôi cũng như khoản thù lao đề cập ở .”


      Tess ngờ rằng lòng biết ơn chẳng kéo dài quá hay hai ngày, và vốn cũng buổi chuyện được xếp lịch cho tháng Mười (Tuần lễ Văn học Lữ hành tại Hampton); nhưng tuyến đường I-84[7] đưa tới I-90, và từ đường liên tiểu bang 90 đến Chicopee chỉ còn với tay. Dễ tới, dễ về; Fritzy thậm chí còn kịp biết ra khỏi nhà.


      Tất nhiên Ramona Norville gửi kèm cả địa chỉ email của bà, và Tess viết cho bà ngay lập tức, chấp nhận thời gian biểu cũng như mức thù lao. cũng nêu - theo đúng thói quen của mình - rằng ký tặng vào sách trong thời gian quá giờ đồng hồ. “Tôi có con mèo ra sức bắt nạt tôi nếu tôi đích thân quay về nhà cho nó ăn bữa tối,” viết. hỏi thêm vài chi tiết, cho dù biết gần như tất cả những gì được trông đợi từ mình; trải qua những kiện tương tự từ khi ba mươi tuổi. Dẫu vậy, những nhà tổ chức như Ramona Norville trông đợi được hỏi lại, và nếu bạn làm thế, họ lo lắng và bắt đầu băn khoăn liệu nàng nhà văn được mời tới hôm đó có xuất mặc áo lót và say ngật ngưỡng hay .


      Trong đầu Tess thoáng lên ý tưởng có nên đề xuất hai nghìn đô la thù lao cho công việc thực tế là đáp ứng theo nhu cầu từng cá nhân, song Tess lại nhanh chóng gạt ý tưởng đó sang bên. Như vậy là lợi dụng tình thế. Hơn nữa, ngờ rằng có lẽ toàn bộ các tập sách về Hội đan lát gộp lại (vừa vặn tá) cũng chưa bán được nhiều bản bằng bất cứ cuốn nào trong số những cuộc phiêu lưu của Stephanie Plum. Cho dù có thích hay - và thực tế, Tess mấy bận tâm đến việc này - chỉ là kế hoạch chữa cháy của Ramona Norville. Đòi thêm thù lao nghe có vẻ quá gần với tống tiền. nghìn năm trăm đô la kỳ thực còn hơn cả công bằng. Tất nhiên, khi nằm co quắp dưới cống ngầm, ho ra máu và mũi sưng vù, từng đó tiền nghe chẳng có gì là công bằng nữa. Nhưng liệu hai nghìn có công bằng hơn chút nào chăng? Hay thậm chí là hai triệu nữa?


      Liệu bạn có thể đưa ra biểu giá cho đau đớn, việc bị cưỡng hiếp và nỗi kinh hoàng hay câu hỏi mà các quý bà trong Hội đan lát chưa bao giờ cân nhắc đến. Những tội ác họ khám phá chỉ hơn những ý tưởng về tội ác là mấy. Nhưng khi Tess bị buộc phải xem xét đến vấn đề này, nghĩ rằng câu trả lời là . Với dường như chỉ có thứ duy nhất có thể coi là hoàn trả đầy đủ cho tội ác như thế. Cả Tom và Fritzy đều đồng ý.





      .3.

      Ramona Norville hóa ra là phụ nữ khoảng sáu mươi tuổi có đôi vai rộng, bộ ngực xồ xề nặng trĩu và khuôn mặt hồ hởi với đôi má ửng đỏ, mái tóc cắt ngắn kiểu Thủy quân lục chiến, và cái bắt tay cứng rắn của con người vô cùng cương quyết. Bà đợi Tess bên ngoài thư viện, khoảng mặt bằng được dành làm chỗ đậu xe cho Tác Giả của Hôm nay. Thay vì chúc Tess buổi sáng tốt lành (lúc này là mười giờ kém mười lăm), hay khen ngợi về đôi hoa tai (có đính kim cương, món xa xỉ dành riêng cho những dịp hiếm hoi ra ngoài ăn tối và những buổi chuyện như thế này), bà lại hỏi câu sặc mùi đàn ông: có phải Tess đến theo tuyến đường liên bang 84 ?


      Khi Tess trả lời xác nhận, bà Norville tròn mắt và phùng má ra. “ may là tới đây an toàn. Tuyến 84 là xa lộ tồi tệ nhất ở nước Mỹ, theo ý kiến khiêm tốn của tôi. Mà nó cũng là tuyến đường dài nữa. Chúng ta có thể cải thiện tình hình cho lượt về nếu Internet chính xác và sống tại Stoke Village.”


      Tess xác nhận đúng là thế, cho dù dám chắc mình có thích những người xa lạ - kể cả đó có là thủ thư đáng mến - biết nơi quay về ngả lưng sau chuyến mệt mỏi. Nhưng phàn nàn cũng chẳng ích gì; thời nay mọi thứ đều có Internet.


      “Tôi có thể giúp tiết kiệm được mười dặm đường,” bà Norville trong lúc hai người bước lên bậc thềm thư viện. “ có thiết bị GPS ? Nó giúp định hướng dễ hơn so với dựa vào phương hướng viết lên đằng sau chiếc phong bì. Những thiết bị hỗ trợ tuyệt vời.”


      Tess, người quả thực bổ sung thêm thiết bị GPS lên bảng điều khiển chiếc Expedition của (nó được gọi là Tomtom và được nối vào chiếc bật lửa), rằng mười dặm ngắn hơn cho lượt về quả là rất tuyệt.


      “Thà rằng thẳng qua trước lều của Robin Hood còn hơn lượn vòng quanh nó”, bà Norville , rồi khẽ vỗ vai Tess. “Tôi có đúng nào?”


      “Hoàn toàn đúng,” Tess tán thành; và số phận của được định đoạt cách chỉ đơn giản như thế. luôn là kẻ khoái những con đường tắt.





      .4.

      Những buổi chuyện về sách thường bao gồm bốn màn được xác định rất ràng, và lần xuất của Tess trong buổi sinh hoạt hàng tháng tại Books & Brown Baggers có thể là khuôn mẫu cho những trường hợp chung. khác biệt duy nhất so với thường quy là lời giới thiệu của Ramona Norville, đọng tới mức gần như cộc lốc. Bà mang theo những cặp tài liệu dày khiến người ta phát nản lên bục phát biểu, dường như cảm thấy cần thiết phải ôn lại thời thơ ấu Tess trải qua tại trang trại ở Nebraska, và cũng chẳng buồn bận tâm dẫn ra những lời khen ngợi của giới phê bình dành cho những cuốn sách viết về Hội đan lát Willow Grove. (Đây quả là điều hay, vì kỳ thực những cuốn sách đó hiếm khi được điểm đến, và mỗi dịp như vậy, kiểu gì tên của Marple[8] cũng luôn được viện đến, và phải lúc nào cũng theo cách tích cực.) Bà Norville chỉ đơn giản rằng những cuốn sách này rất được hâm mộ ( lời quá có thể tha thứ được), và rằng tác giả rất rộng rãi khi chấp nhận dành thời gian cho lời đề nghị đường đột (mặc dù, với mức thù lao nghìn năm trăm đô la, lượng thời gian ấy cũng chẳng phải là quyên góp công). Sau dó, bà nhường lại bục diễn giả cho tôi; trong tiếng vỗ tay chào mừng nhiệt tình của chừng bốn trăm người trong gian khán phòng tuy nhưng cũng vừa đủ chỗ của thư viện. Phần lớn là những phụ nữ thuộc loại người bao giờ tham gia các kiện công cộng mà trước hết đội mũ lên đầu.


      Nhưng kỳ thực lời giới thiệu giống với quãng nghỉ giữa hai màn hơn. Màn là cuộc tiếp tân lúc mười giờ, nơi những vị khách quan trọng gặp gỡ trực tiếp với Tess trong lúc dùng pho mát, bánh giòn và những tách cà phê tệ hại (những kiện diễn ra buổi tối diện của những chiếc cốc nhựa đựng thứ rượu vang cũng tệ hại chẳng kém). vài người xin chữ ký; nhiều người hơn thế đề nghị chụp ảnh, và thường họ chụp bằng điện thoại di động của mình. được hỏi lấy ý tưởng từ đâu và sử dụng những lời lẽ lịch hài hước quen thuộc để đáp lại. Sáu người từng hỏi làm cách nào để có được đại diện xuất bản, những tia sáng trong mắt họ cho thấy họ trả thêm phụ trội hai mươi đô la chỉ để hỏi câu hỏi này. Tess , bạn chỉ cần liên tục viết thư cho tới khi trong những người ở tình thế cấp bách hơn đồng ý xem qua món hàng bạn có trong tay. Đó phải là toàn bộ - khi đến các đại diện xuất bản, chẳng có toàn bộ nào hết - nhưng cũng gần như vậy.


      Màn Hai là bản thân bài chuyện, kéo dài chừng bốn mươi lăm phút. Bài này chủ yếu bao gồm những giai thoại ( có gì quá cá nhân) và bản mô tả về cách thức xây dựng nên các câu chuyện của mình (từ sau ra trước). Điều quan trọng là phải chen vào đó ít nhất ba lần nhắc tới tựa đề cuốn sách phát hành, mà vào mùa thu đó là Hội đan lát Willow Grove thám hiểm hang động ( giải thích hoạt động này có nghĩa là gì cho những người chưa biết).


      Màn Ba là thời gian dành cho các câu hỏi, trong phần này được hỏi lấy ý tưởng từ đâu ( câu trả lời dí dỏm, mơ hồ), liệu có phải xây dựng nhân vật dựa vào đời thực (“ tôi”), và làm cách nào người ta có thể khiến đại diện xuất bản để ý tới sáng tác của mình. Hôm nay, cũng được hỏi mua dây buộc tóc ở đâu (JCPenney[9], câu trả lời đem lại tràng vỗ tay thể lý giải nổi).


      Màn cuối là thời gian tặng chữ ký, trong quãng thời gian đó niềm nở đáp ứng các cầu được đưa ra để viết những lời chúc sinh nhật, chúc kỷ niệm ngày cưới hạnh phúc, Gửi Janet, người hâm mộ mọi cuốn sách của tôi và Gửi Leah - Hy vọng lại được gặp bạn tại hồ Toxaway[10] mùa hè năm nay! ( cầu có phần hơi kỳ quặc, vì Tess chưa bao giờ tới đó; nhưng có lẽ người xin để tặng có).


      Khi tất cả các cuốn sách được đề tặng và những người cuối cùng còn nấn ná lưu lại được thỏa mãn với vài tấm hình chụp bằng điện thoại di động, Ramona Norville đưa Tess về văn phòng của bà để uống tách cà phê đúng nghĩa. Bà Norville dùng cà phê đen, điều chẳng hề làm Tess ngạc nhiên. Bà chủ nhà chào đón Tess là nhân vật điển hình cho mẫu người chuyên uống cà phê đen, nếu người như thế từng thực bước trái đất (có lẽ là với đôi giày Doc Martens[11] trong những ngày nghỉ). Điều duy nhất đáng ngạc nhiên trong văn phòng là bức ảnh có kèm chữ ký được đóng khung treo tường. Khuôn mặt trong ảnh quen thuộc, và sau khoảnh khắc, Tess có thể lôi ra cái tên từ đống ký ức cũ kỹ vốn là tài sản giá trị nhất của bất cứ nhà văn nào.


      “Richard Widmark?”


      Bà Norville bật cười bối rối cách vui vẻ. “Diễn viên ưa thích của tôi. Tôi từng phải lòng ông ấy khi còn là trẻ, nếu muốn biết toàn bộ . Tôi xin được ông ấy ký tên cho mình mười năm trước khi ông ấy qua đời. Ngay cả khi đó ông ấy cũng rất già rồi, song đây là chữ ký , phải là in lên. Đây! Nó là của .” Trong khoảnh khắc ngơ ngẩn, Tess nghĩ bà Norville muốn tới bức ảnh có chữ ký. Nhưng rồi nhìn thấy chiếc phong bì những ngón tay thô kệch. Loại phong bì có cửa sổ trong suốt cho phép bạn nhìn qua vào tấm séc bên trong.


      “Cảm ơn bà,” Tess , rồi cầm lấy nó.


      cần phải cảm ơn. xứng đáng tới từng xu.”


      Tess bình luận gì.


      “Bây giờ. Chúng ta hãy về con đường tắt đó.”


      Tess cúi người ra trước, chăm chú lắng nghe. Trong cuốn sách về Hội đan lát, Doreen Marquis , Hai thứ tốt nhất đời là bánh sừng bò nóng và con đường về nhà nhanh chóng. Đây là trường hợp tác giả sử dụng chính những niềm tin ta nâng niu để làm sinh động thêm tác phẩm của mình.


      có thể đặt chương trình các đoạn giao cắt thiết bị GPS của ?”


      “Có, Tom rất thông minh trong chuyện này.”


      Bà Norville mỉm cười. “Vậy hãy nhập vào Stagg Road và US 47. Stagg Road là tuyến đường rất ít được sử dụng nay – gần như bị bỏ quên kể từ khi có tuyến 84 đáng nguyền rủa đó - nhưng phong cảnh rất đẹp. theo tuyến đường này trong chừng, ồ, khoảng mười sáu dặm. Mặt đường rải bê tông khá chắp vá, nhưng đến nỗi quá xóc, hay từng là như thế lần cuối cùng tôi chạy qua nó, lúc ấy là vào mùa xuân, thời điểm những chỗ dằn xóc tệ hại nhất lộ diện. Ít nhất đó là kinh nghiệm của tôi.”


      Tôi cũng vậy, Tess .


      “Khi ra tới đường 47, thấy tấm biển chỉ hướng cho tới đường 84, nhưng chỉ phải theo đường xa lộ chừng mười hai dặm thôi, đó là điều tuyệt vời. Và tiết kiệm được vô khối thời gian và bực dọc.”


      “Đó cũng là điều tuyệt vời,” Tess , và hai người cùng bật cười, hai người phụ nữ có cùng cách suy nghĩ dưới tầm quan sát của Richard Widmark mỉm cười. Khu cửa hàng bị bỏ hoang với tiếng động tích tắc khe khẽ như tiếng thở dài vẫn còn cách phía trước chín mươi phút nữa, nằm kín đáo trong tương lai như con rắn trong hang của nó. Và cả đường cống ngầm nữa, tất nhiên rồi.





      .5.

      Tess chỉ có thiết bị GPS; bỏ ra thêm khoản tiền để có được thiết bị được thiết kế riêng theo ý muốn. thích những món đồ chơi. Sau khi nhập vào thông tin về giao lộ (Ramona Norville cúi người vào trong qua cửa xe khi làm việc này, quan sát với vẻ thú vị đầy chất đàn ông), thiết bị định vị ngẫm nghĩ hai giây, rồi , “Tess, tôi tính toán lộ trình cho .”


      “Ái chà, hay quá nhỉ!” Norville thốt lên, rồi bật cười khi bắt gặp điều gì đó đặc biệt thú vị.


      Tess mỉm cười, mặc dù trong đầu thầm nghĩ lập trình cho thiết bị GPS của bạn gọi bạn bằng tên riêng cũng chẳng có gì đặc biệt hơn treo ảnh diễn viên chết tường văn phòng của mình. “Cảm ơn bà vì mọi thứ, Ramona. Tất cả đều rất chuyên nghiệp.”


      “Tại 3B, chúng tôi luôn làm tốt nhất có thể. Giờ đến lúc quay về. Với lời cảm ơn của tôi.”


      đến lúc tôi quay về,” Tess đồng ý. “Tôi cũng rất cảm ơn bà. Tôi rất vui với buổi chuyện hôm nay.” Đúng thế; luôn thực thích những dịp như thế này, theo cách “được thôi, hãy để tâm chăm lo tới nó”. Và quỹ hưu trí của chắc chắn rất hoan nghênh đợt bổ sung tiền mặt ngờ tới này.


      “Chúc quay về an toàn,” Norville , và Tess giơ ngón tay cái lên đáp lại.


      Khi nổ máy lao , thiết bị GPS , “Xin chào, Tess. Tôi thấy chúng ta thực chuyến .”


      “Phải, đúng thế,” . “Và hôm nay là ngày tốt lành cho nó, bạn có thấy vậy ?”


      giống những chiếc máy tính trong phim khoa học giả tưởng, Tom được trang bị hoàn hảo lắm cho những cuộc trò chuyện, mặc dù đôi lúc Tess có giúp thêm cho nó. Nó với hãy rẽ phải sau khi thêm được bốn trăm yard[12] nữa, sau đó rẽ trái lần đầu tiên. Bản đồ màn hình của Tom lên những mũi tên màu xanh lục cùng tên các đường phố, sau khi tải thông tin xuống từ những quả cầu của công nghệ ở tít cao kia.


      Chẳng mấy chốc, ra ngoại ô Chicopee, nhưng Tom dẫn quá ngã rẽ ra tuyến đường liên bang 84 mà bình luận gì, vào vùng đồng quê rực lên màu sắc của tháng Mười và khen khét mùi lá cây cháy. Sau chừng mười dặm tuyến được gọi là Old Country Road, đúng lúc băn khoăn hiểu có phải thiết bị GPS của mình phạm sai lầm hay , Tom lại lên tiếng.


      “Sau dặm, rẽ phải.”


      Chắc chắn rồi, lâu sau nhìn thấy tấm biển xanh lục với hàng chữ Stagg Road bị những vết đạn bắn thủng lỗ chỗ tới mức gần như còn đọc nổi nữa. Nhưng tất nhiên, Tom cần đến những tấm biển chỉ đường; theo cách của các nhà xã hội học (Tess từng theo học chuyên ngành này trước khi khám phá ra tài năng của trong việc viết về các bà già thám tử), chàng này được chỉ dẫn theo những tiêu chuẩn ngoại biệt.


      theo tuyển đường này khoảng mười sáu dặm, Ramona Norville vậy, nhưng Tess chỉ lái xe chừng mười hai dặm. tới khúc đường cong, nhìn thấy tòa nhà cũ đổ nát nằm phía trước bên tay trái (tấm biển phai màu treo chỗ trạm xăng còn cần bơm vẫn còn lưu lại các chữ cái ESSO[13], và sau đó nhìn thấy - khi quá muộn - mấy súc gỗ to gãy vỡ nằm rải rác mặt đường. Có những cái đinh han gỉ thò ra từ nhiều súc gỗ. bị xóc nảy lên khi qua cái ổ gà nhiều khả năng khiến những súc gỗ được chất cẩu thả này bị rơi xuống từ chiếc xe của chàng quê mùa hậu đậu nào đó, sau đó ta đánh tay lái rê xe vào bên vệ đường êm ái để cố vòng qua đoạn đường bừa bộn kia, đồng thời biết rằng rất có thể thể làm được điều đó; nếu tại sao lại nghe thấy mình thốt lên Ôi ôi?


      Những tiếng rắc-binh-bịch vang lên khi những mảnh gỗ bật lên đập vào gầm xe, rồi sau đó chiếc Expedition đáng tin cậy của bắt đầu nhấp nhô nảy lên thụt xuống, đồng thời nghiêng về bên trái; chẳng khác gì con ngựa bị thọt chân. vật lộn cố lái nó ghé vào mảnh sân um tùm cỏ dại của cửa hàng hoang phế, muốn đưa xe ra khỏi đường để ai đó tình cờ vòng qua khúc quanh cuối cùng đó tông vào đuôi xe . thấy mấy xe lại Stagg Road, nhưng cũng có vài chiếc xe xuất , trong đó có hai xe tải cỡ lớn.


      “Quỷ tha ma bắt bà , Ramona,” thốt lên. biết thực ra đây chẳng phải lỗi của người thủ thư; người đứng đầu (và nhiều khả năng cũng là thành viên duy nhất) của Câu lạc bộ Người hâm mộ Richard Widmark chi nhánh Chicopee chỉ cố muốn giúp đỡ, nhưng Tess biết tên của những gã ngớ ngẩn đánh rơi những món chết tiệt cắm đinh tua tủa này đường rồi ung dung tiếp tục bỏ , vậy là Ramona buộc phải giơ đầu ra chịu báng.


      có muốn tôi tính toán lại lộ trình cho , Tess?” Tom hỏi, làm chỉ muốn nhảy dựng lên.


      tắt thiết bị GPS , rồi tắt luôn cả động cơ. đâu hết trong lúc nữa. Ở đây có vẻ rất yên tĩnh. nghe thấy tiếng chim hót, thứ thanh của kim loại va chạm vào nhau giống như của cái đồng hồ phải lên dây cót kiểu cũ, ngoài ra còn gì khác. Tin tốt là chiếc Expedition dường như nghiêng về phía trước sang trái thay vì chỉ đơn thuần nghiêng sang bên. Có lẽ đó là chiếc lổp duy nhất bị thủng. Trong trường hợp đó, cần đến xe cứu hộ; chỉ cái kích nâng là đủ.


      Khi ra khỏi xe và nhìn xuống chiếc lốp trước bên trái, thấy mảnh gỗ vụn cắm vào nó do cái đinh to, han gỉ. Tess thốt lên tiếng rủa mà chưa bao giờ thành viên của Hội đan lát thốt ra, và lấy điện thoại di động của mình ra khỏi hốc chứa đồ nằm giữa hai ghế ngồi. Giờ đây phải rất may mắn nếu về được đến nhà trước khi trời tối, và Fritzy phải hài lòng với bát thức ăn khô để sẵn cho nó trong bếp. là quá nhiều cho con đường tắt của Ramona Norville... mặc dù nếu cách công bằng, Tess đoán điều tương tự cũng có thể xảy đến với tuyến đường liên bang; chắc chắn tránh được nguy cơ dính dáng vào những chuyện tồi tệ có thể khiến xe bẹp dúm nhiều tuyến đường đông đúc, chứ chẳng riêng gì I-84.


      Quy ước chung về những câu chuyện kinh dị và bí hiểm - thậm chí cả loại bí chút máu me nào ngoài xác chết duy nhất vẫn làm những người hâm mộ của hào hứng - luôn tương đồng với nhau cách đáng kinh ngạc, và khi mở điện thoại ra, thầm nghĩ, Trong câu chuyện, nó hoạt động. Đây là trường hợp cuộc sống bắt chước văn chương, vì khi bật nút nguồn chiếc Nokia của mình lên, dòng chữ CÓ DỊCH VỤ xuất màn hình. Tất nhiên rồi. Có thể sử dụng được điện thoại lại đơn giản quá.


      nghe thấy tiếng động cơ khe khẽ vang lên dửng dưng tiến lại gần, vòng qua khúc quanh, rồi nhìn thấy chiếc xe tải cũ kỹ màu trắng lượn quanh quãng đường vòng gây rắc rối cho . bên thùng xe có vẽ hình biếm họa bộ xương gõ dàn trống được làm từ những chiếc bánh nướng. Dòng chữ NHỮNG NGƯỜI THỢ NƯỚNG BÁNH ZOMBIE[14]. Được viết bằng thứ chữ được tạo hình như những giọt chất lỏng xuống hay được dùng trong các bộ phim kinh dị, chạy ngang phía hình vẽ đó (còn đặc biệt hơn nhiều so với bức ảnh Richard Widmark dành cho người hâm mộ treo tường văn phòng của chánh thủ thư). Trong khoảnh khắc, Tess sững sờ tới mức quên cả vẫy tay cầu cứu, và khi nhớ ra, người lái xe của “Những người thợ nướng bánh Zombie” lại quá bận rộn với việc né tránh mớ hỗn độn đường và nhìn thấy .


      ta leo lên lề đường nhanh hơn so với Tess lúc trước, song chiếc xe tải có trọng lượng lớn hơn chiếc Expedition, và trong khoảnh khắc gần như tin chắc nó đổ nghiêng xuống rãnh. Nhưng chiếc xe vẫn đứng vững - gần như vừa đủ để lật - và trở lại con đường ở đoạn dưới nơi có những súc gỗ ngáng trở. Chiếc xe tải biến mất sau khúc cua tiếp theo, để lại sau đám khói thải xanh lè và mùi dầu nóng bỏng khét lẹt.


      “Quỷ bắt cac người , lũ thợ nướng bánh Zombie!” Tess gào lên, sau đó bắt đầu phá lên cười. Đôi lúc đó là tất cả những gì bạn có thể làm.


      cất điện thoại vào túi chiếc quần ống rộng mặc, rồi ra ngoài đường, bắt tay vào tự mình dọn dẹp đống bừa bộn. thực việc này cách từ tốn và cẩn thận, vì khi lại gần có thể thấy ràng tất cả các mảnh gỗ (đều được sơn trắng và trông như thể bị mang vứt bỏ bởi người bận rộn với việc sửa sang nhà cửa) đều có đinh cắm vào. Những cái đinh to tuóng xấu xí. dọn dẹp rất từ tốn vì muốn bị đứt tay, nhưng cũng hy vọng mình có mặt đường, ở vị trí có thể dễ dàng trông thấy, bận bịu thực việc làm tốt tinh thần Từ tâm Ki tô giáo” khi chiếc xe tiếp theo ngang qua. Nhưng cho tới khi hoàn tất việc nhặt nhạnh dọn dẹp tất cả, ngoại trừ vài mẩu gỗ vụn vô hại và ném những súc gỗ to xuống đường rãnh bên vệ đường, vẫn chẳng có thêm chiếc xe nào khác ngang qua. Có lẽ, thầm nghĩ, “Những người thợ nướng bánh Zombie” chén sạch tất cả những người khác trong khu vực lân cận và giờ đây hối hả quay về nhà bếp của chúng để lấy chỗ đồ còn dư ra chế biến thành những chiếc Bánh Nhân Thịt Người luôn rất được ưa chuộng.


      quay trở lại khoảng sân um tùm cỏ dại trước khu cửa hàng đổ nát và rầu rĩ nhìn chiếc xe nghiêng sang bên của mình. chiếc xe bốn bánh, đống sắt di động trị giá ba mươi nghìn đô la, với các phanh đĩa độc lập, chưa kể tới cả Tom, chàng Tomtom Biết kia nữa... và tất cả những gì cần thiết để mắc kẹt giữa nơi khỉ ho cò gáy này là mảnh gỗ với cái đinh cắm vào nó.


      Nhưng tất nhiên tất cả chúng đều có đinh, thầm nghĩ. Trong bộ phim bí hiểm - hay kinh dị - chuyện này bao giờ là kết quả của bất cẩn; đây là kết quả của kế hoạch. Đúng ra là cái bẫy.


      “Quá nhiều trí tưởng tượng rồi, Tessa Jean,” , nhắc lại những lời mẹ vẫn ... và chuyện này mỉa mai, tất nhiên rồi, vì chính trí tưởng tượng cuối cùng lại là thứ giúp kiếm bánh mì hàng ngày. Đó là chưa kể tới ngôi nhà bãi biển Daytona, nơi mẹ sống sáu năm cuối cùng của đời bà.


      Trong gian bao la yên tĩnh, thêm lần nữa lại nghe thấy tiếng tích tắc khe khẽ. Khu cửa hàng bị bỏ hoang phế là kiểu kiến trúc bạn còn nhìn thấy nhiều vào thế kỷ XXI: nó có hàng hiên phía trước. Góc bên trái sụp đổ, phần lan can bị gãy ở đôi chỗ, nhưng đúng thế, đó thực hàng hiên, vẫn còn vẻ cuốn hút riêng trong cảnh tàn tạ của nó. Mà cũng có thể chính vì cảnh tàn tạ của nó. Tess đoán các hàng hiên trước cửa hàng tạp hóa trở nên lỗi thời vì chúng cổ vũ bạn ngồi nghỉ lát và tán chuyện về bóng chày hay thời tiết thay vì chỉ đơn giản trả tiền và hối hả cầm theo thẻ tín dụng của bạn xuống cuối con đường, tới chỗ khác, nơi bạn có thể quẹt thẻ ở quầy thu ngân. tấm biển bằng thiếc treo nghiêng nghiêng từ nóc mái hiên xuống. Trông nó còn mờ nhạt hơn cả tấm biển Esso. bước thêm mấy bước lại gần, giơ bàn tay che lên trán cho khỏi chói mắt. BẠN THÍCH NÓ NÓ THÍCH BẠN. câu khẩu hiệu kiểu gì vậy, mà chính xác là dành cho cái gì?


      sắp sửa moi được câu trả lời ra từ đống ký ức cũ kỹ trong đầu dòng suy nghĩ của bị gián đoạn bởi tiếng nổ của động cơ. Khi quay về phía phát ra thanh, tin chắc “Những người thợ làm bánh Zombie” cuối cùng cũng quay trở lại, kèm theo tiếng động cơ là tiếng rít chói tai của bộ phanh cũ rích. Đó phải là chiếc xe tải màu trắng mà là chiếc bán tải Ford F-150 cũ kỹ với nước sơn màu xanh trông tệ, còn xung quanh cả hai đèn pha đều trét nhựa Bondo[15]. người đàn ông mặc quần yếm, đội mũ lưỡi trai của cầu thủ bóng chày ngồi sau tay lái. ta nhìn vào đống gỗ vụn dưới rãnh.


      “Xin chào?” Tess gọi. “Xin chào, thưa ông?”


      Người đàn ông quay đầu lại, nhìn thấy đứng trong bãi đỗ xe cỏ mọc um tùm, giơ bàn tay lên ra dấu chào, rồi lái xe tới bên chiếc Expedition của , rồi tắt động cơ xe của ta. Nếu căn cứ vào thanh nó phát ra, Tess nghĩ đó là hành động gần như có thể gọi là giết người vì lý do nhân đạo.


      “Này, ,” ta . “Có phải dẹp đống bừa bộn đó ra khỏi đường ?”


      “Vâng, tất cả, trừ mảnh làm thủng lốp trước bên trái của tôi. Và...” Và điện thoại di động của tôi còn tín hiệu ở chỗ này, thiếu chút nữa thêm, nhưng rồi lại thôi. phụ nữ sắp bước sang tuổi bốn mươi đột nhiên lại trở nên dạ chẳng khác gì nàng mới hai mươi mốt, và đây là người đàn ông lạ mặt. người rất to con. “... và thế là tôi ở đây,” kết thúc, có phần hơi lúng túng.


      “Tôi thay cho nếu có lốp dự phòng,” ta , đồng thời bước xuống khỏi chiếc bán tải của mình. “?”


      Trong khoảnh khắc, thể trả lời. chàng này to con, về điểm này lầm. ta là người khổng lồ. ta phải cao đến mét chín lăm, nhưng chiều cao từ đầu tới chân mới chỉ là phần. ta có vòng bụng ngoại cỡ, hai bắp đùi to tướng, trong khi chiều ngang cũng bè bè như cánh cửa. biết, nhìn chằm chằm vào người khác là bất lịch (thêm hiểu biết về cuộc đời nữa học được trong lòng mẹ), nhưng khó làm thế lúc này. Ramona Norville kỳ thực cũng phụ nữ to con hiếm có, song nếu đứng bên người đàn ông này, bà hẳn trông thon thả chẳng kém vũ công ba lê.


      “Tôi biết, tôi biết,” người đàn ông , giọng có vẻ thú vị. “ nghĩ gặp Người Khổng Lồ Xanh Vui Tính[16] ở nơi hoang vu này đúng ?” Chỉ có điều, ta chẳng hề có màu xanh lục; nước da của ta có màu nâu rất sẫm. Đôi mắt ta cũng màu nâu. Thậm chí cả cái mũ ta đội cũng màu nâu, cho dù đôi chỗ phai màu tới mức gần như trắng bệch ra, như thể có lúc nào đó trong thời gian tồn tại của mình nó từng bị dính chất tẩy trắng.


      “Tôi xin lỗi,” . “Chỉ là tôi nghĩ dường như phải vừa lái chiếc xe tải đó, mà vừa khoác nó lên người.”


      Người đàn ông chống hai bàn tay lên hông và ngửa mặt lên trời cười. “Tôi chưa từng nghe ai thế bao giờ, nhưng có vẻ đúng đấy. Khi nào trúng xổ số, tôi mua cho mình chiếc Hummer.”


      “Được rồi, tôi thể mua cho chiếc xe như thế, song nếu giúp tôi thay lốp, tôi rất vui trả cho năm mươi đô la.”


      đùa chắc? Tôi làm việc đó miễn phí. giúp tôi tránh được khá nhiều rắc rối khi dọn dẹp đám gỗ vụn đó .”


      “Có ai đó qua chiếc xe tải rất tức cười có vẽ hình bộ xương bên thùng, nhưng ta tránh được đám gỗ.”


      chàng to con định quay sang chiếc lốp trước xẹp lép của Tess, nhưng lúc này ta lại quay lại nhìn , cau mày. “Có ai đó chạy qua mà chịu giúp sao?”


      “Tôi nghĩ ta nhìn thấy tôi.”


      “Và chàng đó cũng chẳng buồn dừng lại dọn dẹp mớ hổ lốn đó để người sau gặp rắc rối, phải ?”


      . ta làm thế.”


      “Chỉ cứ thế tiếp?”


      “Phải.” Có gì đó thích về những câu hỏi này. Sau đó, chàng khổng lồ mỉm cười, và Tess tự nhủ ngớ ngẩn.


      “Lốp dự phòng ở dưới sàn khoang hành lý, tôi đoán vậy có đúng ?”


      “Đúng rồi. Nghĩa là tôi nghĩ thế. Tất cả những gì phải làm là...”


      “Kéo tay nấm lên, phải, phải. Tới đó, làm thế.”


      Trong lúc ta vòng ra sau chiếc Expedition của , hai bàn tay đút sâu vào túi chiếc quần yếm, Tess nhận ra cửa chiếc bán tải của ta vẫn chưa đóng sập hẳn vào, và đèn chiếu sáng trần khoang lái vẫn sáng. Nghĩ rằng bộ ắc quy của chiếc F-150 có lẽ cũng bệ rạc chẳng kém gì chiếc tải nó phục vụ, mở cửa ra (bản lề cánh cửa kêu lên to chẳng kém gì mấy má phanh) rồi đóng sập hẳn nó vào. Trong lúc làm thế, nhìn qua của sau của chiếc xe vào dưới sàn khoang chiếc bán tải. Có vài thanh gỗ nằm rải rác mặt sàn kim loại nổi gờ han gỉ. Chúng đều được sơn trắng, mặt đều có đinh chĩa ra.


      Trong khoảnh khắc, Tess có cảm giác như thể trôi ra khỏi chính thân thể của mình. thanh tíc tắc, BẠN THÍCH NÓ NÓ THÍCH BẠN, giờ đây nghe còn giống chiếc đồng hồ báo thức kiểu cổ nữa mà như quả bom hẹn giờ.


      cố trấn an mình rằng những mảnh gỗ đó chẳng có nghĩa gì hết, những thứ như vậy chỉ có thể có ý nghĩa nào đó trong những cuốn sách chưa từng viết và loại phim hiếm khi xem: những thể loại quái đản, máu me. ăn thua. Nghĩa là còn hai lựa chọn nữa. có thể tiếp tục giả bộ như có chuyện gì xảy ra, vì làm khác thực quá kinh khủng, hoặc có thể bỏ chạy về phía khu rừng bên kia đường.


      Trước khi kịp quyết định, ngửi thấy mùi mồ hôi đàn ông nồng nặc. quay lại, và ta đứng đó, lừng lững như tòa tháp trước mặt , hai tay đút vào hai bên túi quần yếm. “Thay vì thay lốp xe cho ,” ta vui vẻ , “ nghĩ sao nếu tôi đ… ? thấy thế nào?”


      Thế rồi Tess bỏ chạy, nhưng chỉ trong tâm trí. Những gì làm trong thế giới thực là đứng ép sát người vào chiếc bán tải của người đàn ông, ngước mắt lên nhìn ta, người cao đến nỗi ta che kín mặt trời và khiến chìm hoàn toàn vào cái bóng của ta. nghĩ tới việc chưa đầy hai giờ trước, bốn trăm người – hầu hết là các quý bà đội mũ đầu - hoan hô trong căn khán phòng nhưng hoàn toàn đủ chỗ. Và ở đâu đó phía nam nơi này, Fritzy chờ đợi . hiểu ra - cách khó nhọc, như thể nâng vật gì rất nặng lên - rằng rất có thể bao giờ thấy lại con mèo của mình nữa.


      “Làm ơn, đừng giết tôi,” phụ nữ nào đó kêu lên với giọng rất yếu ớt sợ sệt.


      “Đồ chó cái,” gã đàn ông . với giọng của người bình luận về thời tiết. Tấm biển tiếp tục gõ tích tắc vào mái hiên. “Đồ chó cái lăng loàn hay phàn nàn. Chúa ơi.”


      Bàn tay phải của rút ra khỏi túi. Đó là bàn tay rất to. ngón tay hồng hào đeo chiếc nhẫn cẩn viên đá màu đỏ. Trông nó giống như viên hồng ngọc, nhưng viên đá này quá to để có thể là hồng ngọc. Tess nghĩ có thể chỉ đơn thuần là thủy tinh. Tấm biển tiếp tục gõ. BẠN THÍCH NÓ NÓ THÍCH BẠN. Thế rồi bàn tay siết lại thành nắm đấm và lao nhanh về phía , mỗi lúc to hơn, cho tới khi mọi thứ khác bị biến mất khỏi tầm mắt.


      Có tiếng kim loại va chạm vang lên từ đâu đó. nghĩ đó chính là đầu vừa đập vào thành chiếc bán tải. Tess thầm nghĩ: Những người thợ nướng bánh Zombie. Sau đó, trong thoáng chốc, tất cả trở nên tối đen.





      .6.

      ở trong căn phòng rộng tối tăm sặc mùi gỗ ẩm mốc, mùi cà phê cũ, và mùi đồ ngâm dấm để lưu cữu biết từ bao giờ. chiếc quạt trần cũ kỹ treo lủng lẳng từ trần nhà xuống, ngay đầu . Trông nó giổng như vòng quay ngựa gỗ hư hại trong bộ phim Những người lạ mặt chuyến tàu của Hitchcock. ở dưới sàn nhà, bị lột trần từ eo trở xuống, và cưỡng hiếp . Dường như việc bị cưỡng bức chỉ là thứ yếu so với sức nặng: cũng đè bẹp . gần như thể thở nổi. Hẳn đây phải là giấc mơ. Nhưng mũi sưng vù, cục u to bằng cả trái núi phồng lên đằng sau đầu ; và những mảnh dằm đâm vào mông . Bạn thể cảm nhận thấy những chi tiết như thế trong giấc mơ. Chuyện này xảy ra. cưỡng bức . lôi vào trong cửa hàng cũ này và giở trò khốn nạn với trong lúc những hạt bụi vàng lười nhác lượn lờ trong vạt nắng buổi chiều. Ở đâu đó người ta nghe nhạc và mua đồ trực tuyến qua mạng, ngủ trưa và chuyện điện thoại, nhưng tại đây người phụ nữ bị cưỡng bức, và chính là người phụ nữ đó. lột quần lót của ra; có thể thấy nó thòi ra ngoài túi chiếc quần yếm của . Nó làm nhớ tới Phán quyết[17], bộ phim xem tại buổi chiếu phim tư liệu ở trường đại học, vào thời còn giàu chất phiêu lưu hơn trong sở thích điện ảnh. Tụt quần chúng xuống, trong những gã dân quê cục súc trước khi bắt đầu cưỡng dâm chàng người thành phố béo tốt. Những gì lướt qua tâm trí bạn buồn cười khi bạn nằm dưới ba trăm cân[18] thịt của gã dân quê, và cái dương vật của gã cưỡng bức bạn cọt kẹt tới lui bên trong bạn như cái bản lề được tra dầu.


      “Làm ơn,” . “Ôi làm ơn, dừng lại.”


      còn nhiều nữa,” , và cái nắm tay đó lại xuất , bao trùm hết tầm mắt . bên mặt trở nên nóng bừng, rồi tiếng cạch vang lên giữa đầu ; và mọi thứ lại trở nên đen ngòm.





      .7.

      Lần tiếp theo tỉnh lại, gã đàn ông nhảy xung quanh trong chiếc quần yếm của gã, vặn vẹo hai bàn tay từ bên này sang bên kia và ông ổng hát bài Brown Sugar theo bất cứ giai điệu nào. Mặt trời lặn, và hai khung cửa sổ hướng về phía tây của khu cửa hàng bỏ hoang - với khung kính phủ đầy bụi nhưng kỳ lạ vẫn chưa bị những kẻ phá hoại lai vãng qua làm vỡ - sáng rực lên như có lửa. Bóng của gã đàn ông nhảy nhót đằng sau , chạy dài ra sàn nhà lát ván, hắt lên bức tường nổi bật những ô vuông sáng màu nơi từng có thời là chỗ treo các biển quảng cáo. Tiếng đôi ủng của gã dậm xuống sàn nghe như thanh của ngày tận thế.


      có thể thấy chiếc quần ống rộng của mình nằm nhàu nhĩ dưới quầy thu ngân, nơi hẳn từng có thời nhân viên thu ngân đứng làm việc (có lẽ là cạnh cái lọ đựng trứng luộc và lọ khác đựng món chân giò lợn muối chua). có thể ngửi thấy mùi mốc. Và Chúa ơi, thấy đau khủng khiếp. Khuôn mặt, lồng ngực , và hơn hết là phần dưới, nơi có cảm giác như bị xé toang ra.


      Hãy giả bộ bạn chết. Đó là cơ hội duy nhất của bạn.


      nhắm mắt lại. Tiếng hát ngừng bặt, và ngửi thấy mùi mồ hôi đàn ông áp sát lại gần. Giờ đây còn nặng mùi hơn.


      hoạt động thể lực, thầm nghĩ. quên khuấy việc giả vờ chết và cố hét to. Nhưng trước khi có thể làm thế, hai bàn tay khổng lồ của chộp lấy cổ và bắt đầu siết lại. thầm nghĩ: Thế là hết. Tôi chết. Những ý nghĩ bình thản, nhõm. Ít nhất khi đó còn đau đớn, còn phải tỉnh lại để nhìn thấy con-quái-vật-người kia nhảy múa trong ánh nắng chiều lóe lửa.


      lịm .

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      .8.

      Khi Tess tỉnh lại lần thứ ba, cả thế giới xung quanh trở nên nhuốm màu đen và trắng bạc, còn như bồng bềnh lơ lửng.


      Chết là như thế này đây.


      Thế rồi cảm nhận thấy hai bàn tay phía dưới - hai bàn tay khổng lồ, hai bàn tay của - và cảm giác đau đớn vòng quanh cổ như vòng dây thép gai. siết cổ tới mức đủ để giết chết , nhưng mang cổ hình hai bàn tay in hằn như chiếc vòng cổ, hai lòng bàn tay ở phía trước, các ngón tay ở hai bên và đằng sau gáy.


      Lúc này là đêm. Trăng mọc. vầng trăng đầy tròn trịa. mang qua bãi để xe của khu cửa hàng bỏ hoang. vác qua chiếc xe bán tải của . thấy chiếc Expedition của mình đâu. Chiếc Expedition của biến mất.


      bạn đâu mất rồi, Tom?


      Gã đàn ông dừng lại bên rìa đường. có thể ngửi thấy mùi mồ hôi của , cảm thấy lồng ngực phập phồng. có thể cảm nhận được khí ban đêm mát dịu đôi chân trần của mình. có thể nghe thấy tiếng tấm biển kêu tích tắc sau lưng, BẠN THÍCH NÓ NÓ THÍCH BẠN.


      Có phải nghĩ mình chết rồi ? thể nghĩ mình chết. Mình vẫn còn chảy máu.


      Hay chảy máu? Khó lòng chắc chắn. nằm mềm nhũn hai cánh tay , cảm thấy mình giống như trong bộ phim kinh dị, người bị Jason, Michael hay Freddy, hoặc bất cứ cái tên nào sở hữu, mang sau khi tất cả những người khác bị sát hại. Bị mang tới hang ổ lụp xụp nào đó nằm tận sâu trong rừng, nơi bị xích vào chiếc móc trần nhà. Trong những bộ phim đó luôn có những sợi xích và những cái móc trần nhà.


      lại tiếp tục bước . có thể nghe thấy tiếng đôi giày của giẫm lên mặt đường nhựa mấp mô của Stagg Road: clud-clump-clud. Sau đó, khi sang bên kia đường, những tiếng lạo xạo và tiếng rơi lách cách vang lên. đá những mảnh gỗ cẩn thận dọn dẹp và ném xuống rãnh ở chỗ này. còn nghe thấy tiếng động của tấm biển, nhưng lúc này có thể nghe thấy tiếng nước chảy. nhiều, phải dòng nước tràn trề, chỉ là tiếng nước chảy giọt. Gã dàn ông quỳ gối xuống. hầm hừ khe khẽ.


      Giờ giết mình, chắc rồi. Và ít nhất mình phải nghe tiếng hát gớm ghiếc của nữa. Đó là phần tuyệt vời, Ramona Norville hẳn thế.


      “Này, ,” với giọng khá dịu dàng.


      trả lời, nhưng có thể thấy cúi xuống , nhìn vào đôi mắt he hé của . cố hết sức giữ cho chúng bất động. Nếu thấy chúng cử động, dù chỉ là chút... hay giọt nước mắt...


      “Này.” vỗ lòng bàn tay vào má . thả lỏng để mặc đầu mình nghiêng sang bên.


      “Này!” Lần này thẳng tay tát , nhưng vào má bên kia. Tess để mặc cho đầu ngoẹo trở lại sang phía đối diện.


      Gã đàn ông véo núm vú , nhưng buồn lột áo và nịt ngực của ra, vậy nên cũng bị đau lắm. vẫn nằm mềm nhũn.


      “Tao rất xin lỗi gọi mày là con chó cái,” gã đàn ông , vẫn dùng thứ giọng dịu dàng. “Đ… mày tuyệt. Và tao thích những đứa nhừ hơn chút nữa.”


      Tess nhận ra rất có thể thực nghĩ chết. đáng kinh ngạc, nhưng hoàn toàn có thể đúng là vậy. Và đồng thời lúc này cũng muốn được sống biết bao.


      Gã đàn ông lại vác lên. Mùi mồ hôi đàn ông lại đột ngột trở nên nồng nặc. Những sợi râu lởm chởm chích vào bên mặt , và phải gắng hết sức để ngoảnh mặt tránh . hôn lên khóe môi .


      “Xin lỗi, tao hơi thô bạo.”


      Rồi lại tiếp tục mang . Tiếng nước chảy trở nên hơn. Ánh trăng bị che khuất. Có thứ mùi - mùi hôi nồng nặc - của lá cây mục ruỗng. đặt xuống lớp nước sâu chừng bốn hay năm inch[19]. Nước lạnh buốt, thiếu chút nữa buột miệng kêu lên. đẩy vào hai bàn chân , và để cho hai đầu gối mình co lên. xương, thầm nghĩ. Cần làm ra vẻ như xương. Họ chưa được bao xa chạm vào bề mặt kim loại uốn nếp.


      “Mẹ kiếp,” càu nhàu, có vẻ như suy nghĩ. Rồi đẩy mạnh .


      Tess vẫn tiếp tục bất động mềm nhũn người ngay cả khi có thứ gì đó - cành cây - cào đường đau điếng suốt dọc giữa lưng . Hai đầu gối ngừng va vào những nếp uốn nằm phía . Hai mông trượt qua khối lầy nhầy, và mùi thực vật mục rữa càng trở nên đặc quánh. Đặc quánh như súc thịt vậy. cảm thấy bị thôi thúc dữ dội muốn khạc thứ mùi đó . có thể cảm thấy lớp lá ướt bắt đầu bám lại sau lưng , giống như tấm đệm ướt sũng nước vậy.


      Nếu bây giờ nhận ra, mình đánh . Mình đá , đá, đá...


      Nhưng có gì xảy ra. Suốt hồi lâu, sợ dám mở mắt ra to hơn hay động đậy chúng dù chỉ chút. hình dung ra cúi xuống, nhìn vào trong đường ống nơi đẩy vào, đầu nghiêng sang bên, băn khoăn với câu hỏi, chờ đợi cử động như thế của . Làm sao có thể biết còn sống? Chắc chắn cảm nhận thấy nhịp tim đập. Và liệu có ăn thua gì khi tìm cách đá gã khổng lồ tới chiếc xe bán tải đó? dùng tay chộp lấy bàn chân trần của , lôi ra ngoài, và bắt đầu bóp cổ lần nữa. Chỉ có điều lần này dừng lại.


      nằm giữa đám lá mục ruỗng và thứ nước tù đọng, đôi mắt mở he hé nhìn vào bất cứ đâu, tập trung mọi chú ý vào việc diễn vai người chết. chìm vào trạng thái vắng ý thức ngập trong màu xám, hoàn toàn là bất tỉnh, và ở trong trạng thái đó trong khoảng thời gian cảm thấy rất dài nhưng có lẽ hề lâu. Khi nghe thấy tiếng động cơ - chiếc xe bán tải của , chắc chắn là xe của - Tess nghĩ: Mình tưởng tượng ra thanh đó. Hay mơ về nó. vẫn còn ở đây.


      Nhưng những tiếng nổ đều đặn của chiếc động cơ thoạt đầu vang lên to hơn, sau đó dần theo con đường Stagg Road.


      Đó là mẹo lừa.


      Ý nghĩ gần như khiến phát cuồng. Cho dù phải là vậy nữa, cũng thể ở lại chỗ này cả đêm. Và khi ngẩng đầu lên (nhăn mặt trước cảm giác đau như dao đâm phần cổ bị hành hạ lúc trước) và nhìn ra phía miệng đường ống, chỉ thấy quầng sáng trăng hình tròn bàng bạc bị thứ gì che khuất. Tess bắt đầu vật vã trườn về phía đó, rồi ngừng phắt lại.


      Đó là mẹo lừa. Tôi quan tâm nghe thấy gì, vẫn còn ở ngoài đó.


      Lần này, suy nghĩ đó trở nên mạnh mẽ hơn. Việc nhìn thấy gì phía miệng đường cống ngầm làm nó mạnh mẽ hơn. Trong cuốn tiểu thuyết rùng rợn, đây có thể là khoảnh khắc nhỏm giả tạo trước giây phút cao trào. Hay trong bộ phim kinh dị cũng vậy. Bàn tay trắng bệch nhô lên khỏi mặt hồ trong Phán quyết. Alan Arkin bất ngờ lao ra nhảy bổ vào Audrey Hepburn trong Đợi đến khi trời tối. thích những cuốn tiểu thuyết rùng rợn và các bộ phim kinh dị, nhưng dẫu vậy, việc bị cưỡng hiếp và thiếu chút nữa bị giết chết dường như vừa mở toang cánh cửa của cả kho tàng ký ức về phim kinh dị. Như thể chúng ở ngay kia, lơ lửng trong khí.


      Có thể đợi. Nếu, chẳng hạn, đồng bọn giúp lái chiếc xe tải . có thể ngồi chồm hỗm ở ngoài miệng cống ngầm, kiên nhẫn đúng kiểu dân quê.


      “Tụt những cái quần kia xuống”, thầm, rồi đưa tay lên bịt miệng. Nhỡ nghe thấy sao?


      Năm phút trôi qua. Có lẽ là năm phút. Nước trong cống rất lạnh, và bắt đầu rùng mình ớn lạnh. bao lâu nữa, răng hẳn va vào nhau lập cập. Nếu còn ở ngoài kia, nghe thấy.


      lái xe rồi. nghe thấy mà.


      Có thể. Mà cũng có thể phải.


      Và cũng có thể cần ra khỏi đường ống theo cách chui vào trong nó. Đây là đoạn cống ngầm, nó chạy xuyên qua bên dưới con dường, và vì có thể cảm giác được nước chảy bên dưới mình, đường cống bị bịt kín. có thể bò theo suốt chiều dài của nó và chui ra ở bãi đỗ xe của cửa hàng bỏ hoang. Như thế, có thế đoán chắc chiếc bán tải cũ kỹ của rời . Dẫu vậy, rất có thể vẫn chưa được an toàn, nếu còn kẻ đồng lõa nữa, nhưng Tess cảm thấy chắc chắn, trong tận nơi sâu thẳm mà đầu óc lý trí của tìm tới lẩn trốn, rằng có kẻ đồng lõa nào cả. kẻ đồng lõa chắc chắn khăng khăng đòi lượt của để giày vò . Hơn nữa, gã khổng lồ ra tay mình.


      Và nếu rồi sao? Khi đó sao?


      biết nữa. thể hình dung ra cuộc đời mình sau buổi chiều trong khu cửa hàng bỏ hoang và buổi tối trong đường cống ngầm với lá cây mục ruỗng ngập lên tới tận bụng, nhưng rất có thể cần phải làm việc đó. Có lẽ nên tập trung vào chuyện quay về nhà với Fritzy và cho chàng ăn gói Fancy Feast. có thể hình dung ra rất ràng hộp Fancy Feast. Nó được đặt tầng giá trong cái tủ bếp bình yên của .


      lật người nằm sấp xuống và bắt đầu nhỏm dậy hai khuỷu tay, với ý định bò qua đầu kia đường cống ngầm. Thế rồi nhìn thấy những gì chia sẻ chung đường ống với . trong các thi thể hầu như chỉ còn là bộ xương (giơ hai bàn tay xương xẩu ra như cầu cứu), nhưng đầu của cái xác vẫn còn lại đủ nhiều tóc để Tess hầu như chắc chắn đó là thi thể của phụ nữ. Cái xác còn lại hoàn toàn có thể bị tưởng nhầm là ma nơ canh trong cửa hàng với khuôn mặt bị hư hại tàn tệ, nếu tính đến đôi mắt lồi ra và cái lưỡi thè dài khỏi miệng. Cái xác này còn mới hơn, nhưng những con thú hoang cũng kịp quan tâm đến nó, và thậm chí ngay cả trong bóng tối, Tess vẫn có thể thấy những chiếc răng của người phụ nữ chết nhe ra thành nụ cười gằn quái gở.


      con bọ rùa chui ra khỏi mái tóc của xác chết, rồi thong thả bò dọc xuống sống mũi của ta.


      Kêu thét lên kinh hoàng, Tess lùi lại lao ra khỏi cống ngầm, rồi nhổm dậy hai chân, chiếc áo ướt sũng dính chặt vào người từ hông trở lên. hoàn toàn trần trụi từ hông trở xuống. Và mặc dù hề ngất xỉu (hay ít nhất nghĩ là vậy), trong lát ý thức của tựa như thực thể bị đứt gãy cách kỳ lạ. Khi hồi tưởng lại, sau này nghĩ về giờ đồng hồ sau đó như sân khấu tối đen chỉ thỉnh thoảng được chiếu rọi bởi vài quầng sáng. Thỉnh thoảng, người phụ nữ tơi tả với sống mũi vỡ và hai bên đùi bê bết máu lại bước vào trong những quầng sáng đó. Sau đó, ta lại biến mất vào bóng tối.





      .9.

      ở trong cửa hàng, giữa căn phòng trung tâm rộng lớn trống trải từng có lúc được chia thành từng dãy giá bày hàng, với tủ đá đựng thực phẩm đông lạnh (rất có thể) ở phía sau, và dãy tủ lạnh chứa bia (chắc chắn rồi) chạy suốt chiều dài bức tường phía xa. ở giữa mùi của cà phê và đồ muối chua phai nhạt từ lâu. Gã đàn ông có thể để quên cái quần của , hoặc cũng có thể dự định quay lại lấy nó sau - có thể khi thu dọn xong đám mảnh gỗ cắm đinh chi chít đó. khều cái quần từ dưới quầy thu ngân ra. Bên dưới nó là đôi giày và chiếc điện thoại di động của - bị đập vở. Phải, tới lúc nào đó quay lại. Sợi dây buộc tóc của biến mất. nhớ ( cách mơ hồ, theo cách người ta nhớ lại số chuyện xảy ra từ thời thơ ấu xa xăm nhất) lúc trước, cũng trong ngày hôm đó, phụ nữ từng hỏi mua nó ở đâu, và tiếng vỗ tay thể giải thích nổi khi trả lời là JCPenney. nghĩ tới gã khổng lồ hát Brown Sugar - và giọng hát đều đều trẻ con ông ổng của - và rồi lại chìm vào bóng tối.





      .10.

      bước đằng sau khu cửa hàng dưới ánh trăng. đôi vai co ro vì lạnh của lúc này có khoác những gì còn lại của tấm thảm, song tài nào nhớ nổi nhặt được nó ở đâu. Miếng thảm bẩn thỉu song ấm áp, và kéo nó sát hơn vào người. chợt nhận ra rằng thực tế vòng quanh cửa hàng, và đây có lẽ là lượt vòng quanh như thế lần thứ hai, thứ ba, thậm chí thứ tư của . cũng chợt nhớ ra tìm kiếm chiếc Expedition của mình, nhưng cứ mỗi lần tìm thấy nó đằng sau cửa hàng, lại quên khuấy mất tìm ở đó và lại vòng quanh lần nữa. quên vì bị nện vào đầu, bị bóp cổ và ở trong trạng thái sốc. cảm thấy có thể não bị xuất huyết - làm sao bạn có thể biết được, trừ khi bạn tỉnh dậy bên các thiên thần và họ cho bạn hay? Tiếng gió thổi rì rào lúc chiều giờ trở nên mạnh hơn chút, và tiếng tích tắc của tấm biển bằng thiếc có phần to hơn. BẠN THÍCH NÓ NÓ THÍCH BẠN.


      “7Up,” thốt lên. Giọng của hơi lạc nhưng vẫn lời. nghe thấy chính mình cất giọng hát. có giọng hát khá hay, và việc bị bóp cổ đem đến cho nó hưởng rin rít dễ chịu đến mức đáng ngạc nhiên. Như thể lắng nghe Bonnie Tyler hát ngay tại đây, dưới ánh trăng. “7Up có vị ngon... như điếu thuốc lá!” chợt nghĩ điều đó đúng, và cho dù có đúng vậy nữa, đáng lẽ nên hát bài gì đó khá hơn đoạn quảng cáo mắc dịch đó khi sở hữu hưởng rin rít dễ chịu trong giọng của mình; nếu bạn sắp bị cưỡng hiếp và bỏ mặc, coi như chết trong ống cống với hai xác chết thối rữa, điều gì đó tốt đẹp dứt khoát phải đến sau đó.


      Mình hát bài hát hay nhất của Bonnie Tyler, mình hát bài Đó là cơn đau tim. Mình chắc chắn mình còn nhớ lời, mình dám chắc chúng vẫn còn trong đống ký ức mà bất cứ nhà văn nào cũng có phía sau...


      Nhưng sau đó, lại chìm vào bóng tối.





      .11.

      ngồi tảng đá và khóc đến cạn nước mắt. Mảnh thảm rách bẩn thỉu vẫn quấn quanh vai . Xương chậu của đau rát như bị lửa đốt. Cảm giác chua chua lợm giọng trong miệng cho biết có lẽ nôn mửa vào thời điểm nào đó từ lúc vòng quanh cửa hàng tới khi ngồi xuống tảng đá này, nhưng còn nhớ nổi. Những gì còn nhớ...


      Mình bị hiếp, mình bị hiếp, mình bị hiếp!


      phải là người đầu tiên và cũng chẳng phải là người cuối cùng,” , nhưng lời nhắc nhở cộc cằn đầy thiện ý đó, được phát ra xen giữa loạt những tiếng nức nở, tỏ ra mấy hữu ích.


      định giết mình, thiếu chút nữa giết mình!


      Phải, phải. Và vào lúc này, thất bại của gã đàn ông kia cũng chẳng mấy làm được an ủi. nhìn sang bên trái và thấy cửa hàng nằm phía dưới con đường, cách chừng năm mươi hay sáu mươi yard[20].


      giết những người khác! Họ ở trong ống cống! Giòi bọ bò lên họ, và họ chẳng bận tâm!


      “Phải, phải,” bằng giọng rin rít của Bonnie Tyler, sau đó lại chìm vào bóng tối.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      .12.

      giữa con đường Stagg Road và hát bài Đó là cơn đau tim khi nghe thấy tiếng động cơ áp sát lại gần từ phía sau. quay người lại, thiếu chút nữa vấp ngã, và nhìn thấy ánh đèn pha sáng chói đỉnh ngọn đồi chắc hẳn vừa vượt qua. Đó là . Gã khổng lồ. quay lại, kiểm tra đường cống ngầm sau khi phát ra cái quần của biến mất, và thấy còn ở trong đó nữa. tìm kiếm .


      Tess vội vã lao xuống rãnh, quỳ xuống gối, để tuột mất chiếc khăn quàng tạm bợ của , rồi vội vàng đứng dậy, và hối hả lao vào trong những bụi cây. cành cây cào lên má rớm máu. nằm phủ phục xuống hai tay và hai đầu gối, mái tóc xõa xuống trước mắt. Con đường sáng lóe lên khi hai ngọn đèn pha từ đồi xuống. có thể thấy mảnh thảm vừa đánh rơi rất ràng, và biết gã khổng lồ chắc cũng thấy. dừng lại và ra khỏi xe. cố chạy trốn nhưng bắt được . gào thét, nhưng ai nghe thấy . Trong những câu chuyện như thế này, chẳng bao giờ có ai nghe thấy những lời kêu cứu cả. giết , nhưng trước hết cưởng hiếp vài lần nữa.


      Chiếc xe con - lần này là chiếc xe con chứ phải chiếc bán tải - chạy tới mà hề giảm tốc độ. Từ trong xe vang lên thanh của Bachman-Turner Overdrive[21] được vặn lượng lớn: “E-E-Em , chỉ là em vẫn c-chưa thấy gì hết.” dõi theo ánh đèn hậu khuất dần khỏi tầm mắt. cảm thấy mình lại sắp chìm vào bóng tối và đưa cả hai bàn tay tát mạnh lên hai bên má.


      !” gầm gừ bằng giọng của Bonnie Tyler. “!”


      lùi lại vài bước. cảm thấy thôi thúc khẩn thiết muốn nằm im giữa các bụi cây, nhưng làm vậy chẳng ích gì. chỉ còn rất lâu nữa trời mới sáng, mà nhiều khả năng còn lâu mới tới nữa đêm. Trăng vẫn còn thấp bầu trời. thể lưu lại đây, và thể chỉ tiếp tục... lẩn tránh . cần phải suy nghĩ.


      Tess nhặt mảnh thảm rách lên khỏi rãnh, bắt đầu quàng nó lên trở lại quanh vai, sau đó sờ lên hai tai, biết trước tìm thấy gì. Đôi hoa tai kim cương, trong vài món đồ xa xỉ hiếm hoi của , biến mất. lại ứa nước mắt, nhưng lần khóc lóc này ngắn hơn, và khi nó kết thúc, cảm thấy trở lại là chính mình hơn. Cảm thấy trở lại trong chính mình hơn, cư dân bên trong cái đầu và cơ thể của , thay vì bóng ma vật vờ xung quanh nó.


      Nghĩ , Tessa Jean!


      Được thôi, cố. Nhưng bước trong lúc suy nghĩ. Và có hát hò gì nữa. thanh của giọng bị biến đổi trong khiến muốn sởn gai ốc. Như thể khi cưỡng hiếp , gã khổng lồ tạo ra người phụ nữ khác. muốn trở thành người phụ nữ mới. thích con người cũ của mình.


      Bước . Bước dưới ánh trăng cùng với cái bóng của chính đường, bên cạnh . Con đường nào vậy? Stagg Road. Theo Tom, chỉ còn cách giao lộ giữa Stagg Road và tuyến đường US47 chưa đến bốn dặm khi rơi vào bẫy của gã khổng lồ. đến nỗi nào; vẫn bộ ít nhất ba dặm mỗi ngày để giữ dáng, tập bộ máy tập vào những hôm trời mưa hay có tuyết. Tất nhiên, đây là lần bộ đầu tiên với tư cách Tess Mới, người phụ nữ đau đớn, rớm máu, với giọng rin rít. Nhưng cũng có thuận lợi: người ấm lên, thân của khô ráo, và giày bệt. Thiếu chút nữa chọn đôi giày cao gót, và nếu thế cuộc tản bộ ban đêm này hẳn trở nên rất khổ sở. có nghĩa là nó có thể trở nên vui vẻ trong bất cứ hoàn cảnh nào, ...


      Nghĩ !


      Nhưng trước khi kịp bắt đầu, con đường phía trước lại sáng lên. Tess lại hối hả lao vụt vào dưới các bụi cây, lần này giữ lại được mảnh thảm. Tạ ơn Chúa, đó là chiếc xe khác, phải chiếc bán tải của , và nó cũng chạy chậm lại.


      Nhưng vẫn có thể là . Có thể đổi sang xe khác. có thể lái xe về nhà, về hang ổ của , và đổi sang chiếc xe con. Và nghĩ, ta thấy đây là chiếc xe con và chui ra khỏi chỗ nấp. ta vẫy mình dừng lại, và khi đó mình tóm được ta.


      Phải, phải. Đó là những gì xảy ra trong bộ phim kinh dị, phải nào? Nạn nhân gào thét 4 hay Stagg Road Kinh Hoàng 2, hay...


      cố để lại bị chìm vào bóng tối, vậy là lại tát lên má mình lần nữa. Sau khi trở về nhà, khi Fritzy được cho ăn và yên vị chiếc giường của chính mình (với tất cả cửa giả khóa chặt và đèn đóm bật sáng trưng), có thể nghỉ ngơi bao nhiêu tùy thích. Nhưng phải bây giờ. . Giờ cần tiếp tục bước , và nấp khi có xe chạy tới. Nếu có thể làm được hai việc này, cuối cùng sữ ra tới US 47, và ở đó nhiều khả năng cửa hàng. cửa hàng thực , nơi bán điện thoại trả trước, nếu gặp may... và xứng đáng được có chút may mắn. mang theo xắc tay tiền, xắc tay của vẫn nằm trong chiếc Expedition (cho dù nó ở đâu nữa), nhưng thuộc lòng số thẻ điện thoại AT&T của mình; nó chính là số điện thoại nhà riêng của cộng thêm 9712. Dễ như trở bàn tay.


      tấm biển bên vệ đường. Tess có thể đọc khá dễ dàng dưới ánh trăng:


      BẠN VÀO ĐỊA PHẬN THỊ TRẤN COLEWICH


      CHÀO MỪNG BẠN!


      “Bạn thích Colewich, nó thích bạn,” thầm.


      biết thị trấn này, vốn được cư dân bản địa phát là “Collitch”. thực tế đây là thành phố , trong vô số đô thị ở New England từng phồn thịnh vào thời hoàng kim của ngành dệt may, và bằng cách nào đó vẫn tiếp tục vật lộn để tồn tại trong kỷ nguyên tự do thương mại mới, khi quần và áo khoác của nước Mỹ được sản xuất tại châu Á hay ở Trung Mỹ, nhiều khả năng bởi những đứa trẻ biết đọc biết viết. ở ngoại ô, nhưng chắc chắn có thể tìm tới chiếc điện thoại.


      Sau đó sao?


      Sau đó ... ...


      “Gọi chiếc limousine,” thành tiếng. Ý tưởng này lóe lên trong đầu như ánh mặt trời. Phải, đó chính xác là điều làm. Nếu đây là Colewich, vậy thị trấn ở Connecticut nơi sống cũng chỉ cách đây ba mươi dặm nữa, có khi còn chưa đến. Dịch vụ thuê xe vẫn dùng khi muốn tới sân bay quốc tế Bradley, Hartford hay New York (Tess muốn lái xe trong nội đô nếu có thể tránh được) có văn phòng đặt tại thị trấn Woodfîeld gần kế bên. Royal Limousine vẫn tự hào phục vụ cả hai mươi tư giờ. Tốt hơn nữa, họ có thông tin về thẻ tín dụng của trong cơ sở dữ liệu.


      Tess cảm thấy dễ chịu hơn, và bắt đầu bước di khẩn trương hơn. Sau đó, ánh đèn pha lại sáng rực đường, và thêm lần nữa lại phải hối hả lao vào các bụi cây nằm bẹp xuống, kinh hãi như bất cứ sinh vật bị săn đuổi nào: chẳng khác gì thỏ lẩn tránh cáo. Chiếc xe này là chiếc xe tải, và bắt đầu run lẩy bẩy. vẫn tiếp tục run rẩy ngay cả khi nhận ra đó là chiếc xe tải cỡ hiệu Toyota màu trắng, chẳng có gì chung với chiếc Ford cũ kỹ của gã khổng lồ. Khi chiếc xe khuất, cố ép mình phải quay trở ra con đường, nhưng thoạt đầu thể. lại khóc, nước mắt lại chảy ròng ròng xuống khuôn mặt giá lạnh của . cảm thấy bản thân mình sẵn sàng để bước ra khỏi quầng sáng của tỉnh táo thêm lần nữa. thể để chuyện đó xảy ra. Nếu cho phép mình vào những vùng bóng tối tỉnh táo đó quá nhiều lần, có thể cuối cùng để mất con đường quay trở lại.


      buộc mình nghĩ tới chuyện cảm ơn người lái xe thuê, và thêm khoản thù lao nữa dưới dạng chuyển từ thẻ tín dụng trước khi chậm rãi bước theo lối có trồng hoa hai bên dẫn lên cửa trước nhà mình. Mở hòm thư ra và lấy chìa khóa dự phòng từ trong cái móc đằng sau nó. Lắng nghe Fritzy meo meo đầy lo lắng.


      Ý nghĩ tới Fritzy có hiệu quả. bước ra khỏi các bụi cây, tiếp tục bước , sẵn sàng lao vào chỗ nấp khi thấy ánh đèn pha. hiểu từ giờ trở luôn ở đâu đó ngoài kia. Trừ khi cảnh sát bắt được , tất nhiên rồi, và tống vào tù. Nhưng để việc đó trở thành thực phải trình báo những gì xảy ra, và ngay khi ý tưởng này len lỏi vào tâm trí , nhìn thấy hàng tít màu đen theo kiểu New York Post lên trước mắt:


      TÁC GIẢ “WILLOW GROVE” BỊ CƯỠNG BỨC SAU BUỔI CHUYỆN


      Những tờ báo lá cải như Post chắc chắn đăng bức ảnh của chụp từ mười năm về trước, khi cuốn sách đầu tiên của về Hội đan lát được xuất bản. Khi đó ở vào những năm cuối của tuổi hai mươi, với mái tóc màu vàng sẫm dài để thả xuống sau lưng cùng đôi chân bắt mắt thích khoe ra trong những chiếc váy ngẳn. Thêm vào đó - vào các buổi tối - là thứ giày cao gót có dây quai qua mắt cá chân mà số đàn ông (gần như chắc chắn trong số đó có gã khổng lồ) hay nhắc đến như những chiếc giày hãy-cưỡng-bức-tôi-. Bọn họ buồn nhắc tới chuyện nay già mười tuổi, nặng thêm hai mươi cân , và mặc bộ đồ kiểu công sở mấy khêu gợi - nếu gần như tồi tàn - khi bị tấn công; những chi tiết như thế khớp với thể loại chuyện các tờ báo lá cải thích thuật lại. Phần bài báo tường thuật có lẽ khá đứng đắn (cho dù có tung ra vài chi tiết vặt vãnh giữa các dòng chữ), song bức ảnh thời trẻ của kể lại câu chuyện thực, câu chuyện có lẽ còn xưa hơn cả việc phát minh ra bánh xe: ta cầu chuyện đó... và ta có nó.


      Liệu đó có phải là thực , hay cảm giác tủi hổ ê chề cùng tự tôn bị giày vò tàn tệ của chỉ hình dung ra viễn cảnh xấu nhất? Hay là phần con người có thể muốn tiếp tục nấp trong các bụi rậm bất chấp việc có thể vượt qua thành công con đường tồi tệ này, thoát ra khỏi cái tiểu bang Massachusetts tệ hại này, và quay về với ngôi nhà bình yên của ở Stoke Village? biết nữa, và đoán rằng câu trả lời đúng nằm đâu đó ở giữa. điều biết chắc là xuất mặt báo cả nước, kiện bất cứ nhà văn nào cũng muốn khi xuất bản cuốn sách, nhưng nhà văn nào muốn khi ta bị cưỡng bức, bị cướp, hành hạ và bỏ mặc như chết. có thể mường tượng ra ai đó giơ tay lên trong quãng thời gian dành cho độc giả đặt câu hỏi và hỏi , “ có cổ vũ ta theo cách nào đó hay ?”


      lố bịch, và thậm chí ngay cả trong tình trạng tại của mình Tess cũng biết như thế... song cũng biết rằng nếu việc này xảy ra, ai đó lại giơ tay lên để hỏi, “ viết về chuyện này chứ?”


      gì? có thể gì?


      gì cả, Tess nghĩ. Mình chạy khỏi sân khấu với hai tay bịt tai.


      Nhưng .


      .


      là trước hết thể có mặt sân khấu được. Làm thế nào còn có thể thực buổi đọc sách, chuyện hay ký tặng nữa, trong khi biết có thể xuất , mỉm cười với từ hàng ghế cuối? Mỉm cười từ dưới cái mũ lưỡi trai nâu kỳ quái với những chấm trắng bệch đó? Có thể với đôi hoa tai của trong túi áo . Trong khi mân mê chúng.


      Ý nghĩ trình báo cảnh sát làm da mặt nóng bừng lên như phải bỏng, và có thể cảm thấy khuôn mặt mình nhăn nheo lại theo đúng nghĩa đen vì hổ thẹn, thậm chí ngay tại đây, khi chỉ có mình trong đêm tối. Có thể phải là Sue Grafton hay Janes Evanovich, nhưng cũng chẳng phải là , nếu cách chặt chẽ theo ý nghĩa cá nhân riêng tư. Thậm chí có mặt CNN trong ngày hay hai. Cả thế giới biết gã khổng lồ điên rồ luôn cười cợt đút của quý của vào bên trong tác giả Willow Grove. Thậm chí cả chuyện gã đàn ông giữ lại đồ lót của làm kỷ niệm có lẽ cũng bị phơi bày. CNN chắc nhắc tới chi tiết này, nhưng The National Enquirer hay Inside View hiển nhiên chẳng hề e ngại.


      Các nguồn tin từ bên trong cuộc điều tra cho hay họ tìm thấy chiếc quần lót của nữ nhà văn trong ngăn kéo bàn của kẻ bị buộc tội cưỡng dâm: quần lót hiệu Victoria’s Secret màu xanh da trời, có viền đăng ten.


      “Mình thể trình báo,” . “Mình trình báo.”


      Nhưng từng có những người khác trước , và có thể có những người khác sau ...


      xua đuổi ý nghĩ đó . quá mệt mỏi để có thể cân nhắc tới việc cái gì có thể hoặc phải là trách nhiệm đạo đức của . cân nhắc tới chuyện này sau, nếu như Chúa có ý dành cho quãng thời gian sau này nữa... và dường như là vậy. Nhưng phải con đường vắng tanh vắng ngắt này, nơi bất cứ đằng sau ánh đèn pha nào tới gần cũng có thể là kẻ cưỡng bức .


      Của . Giờ là của





      .13.

      Sau khi qua tấm biển Colewich chừng dặm, Tess bắt đầu nghe thấy tiếng thình thịch trầm trầm đều đặn dường như vang lên từ con đường lan qua hai bàn chân . Ý nghĩ đầu tiên của là tới đám Morlock[22] bị đột biến của H.G.Wells bảo dưỡng những cỗ máy vùi sâu trong lòng đất của bọn họ, nhưng chỉ sau năm phút, nguồn gốc của thanh đó trở nên ràng. Nó vọng tới từ , chứ phải từ lòng đất, và là thanh biết : những nốt nhạc trầm của cây ghi ta bass. Phần còn lại của ban nhạc dần kết lại xung quanh nó trong lúc tiếp tục bước . bắt đầu thấy ánh sáng phía chân trời, phải đèn pha mà là cầu vồng ánh sáng đèn neon màu vàng và đỏ. Ban nhạc chơi bài Ngựa hoang Sally, và có thể nghe thấy những tiếng cười. Những tiếng cười say mèm và tươi vui, chen lẫn vào là những tiếng ồ hạnh phúc của đám đông tiệc tùng. Những thanh khiến muốn bật khóc thêm lần nữa.


      Ngôi nhà nằm bên đường, tiệm nhảy lớn cũ kỹ với bãi đỗ xe rộng bẩn thỉu có vẻ chật ních chỗ, có tên là The Stagger Inn. đứng ngoài rìa vầng sáng hắt ra từ bãi đỗ xe, thoáng cau mày. Tại sao lại có nhiều xe hơi đến vậy? Thế rồi nhớ ra hôm nay là tối thứ Sáu. Có vẻ The Stagger Inn là nơi cần tìm đến vào những buổi tối thứ Sáu nếu bạn là người ở Colewich hay bất kỳ thị trấn nào quanh vùng. Chắc chắn họ có máy điện thoại, song ở đây có quá nhiều người. Họ thấy khuôn mặt bầm tím và cái mũi sưng vù của . Họ muốn biết chuyện gì xảy ra với , và với tình trạng của lúc này, khó lòng bịa ra được câu chuyện nào hợp lý. Ít nhất là chưa. Ngay cả điện thoại trả tiền ở bên ngoài cũng ăn thua, vì có thể nhìn thấy có người ngoài đó. Rất nhiều người. Tất nhiên rồi. Thời buổi bây giờ bạn cần phải ra ngoài nếu muốn hút điếu thuốc lá. Hơn nữa...


      có thể ở đó. Liệu có phải nhảy cẫng lên xung quanh vào thời điểm nào đó, hát bài của Rolling Stones với giọng hát quái gở chẳng thành giai điệu nào của ? Tess đoán có thể nằm mơ ra phần này - hay cũng có khi đó là ảo giác - song nghĩ thế. Có thể nào sau khi cất giấu chiếc xe của , tới thẳng đây, The Stagger Inn, chải chuốt sạch và sẵn sàng để tiệc tùng nốt phần còn lại của buổi tối?


      Ban nhạc bắt đầu chơi lại cách khá hoàn hảo ca khúc cũ của Cramps: Liệu cái của em có chơi được chó. , Tess thầm nghĩ, nhưng hôm nay chắc chắn con chó chơi cái của tôi. Tess Cũ hẳn chấp nhận câu pha trò như thế, nhưng Tess Mới nghĩ nó tức cười. bật cười khàn khàn và tiếp tục bước , sang phía bên kia đường, nơi ánh sáng từ bãi đỗ xe rọi tới.


      Khi ngang qua đầu bên kia của ngôi nhà, nhìn thấy chiếc xe tải cũ màu trắng quay đuôi vào sân dỡ hàng. Ở phía này của The Stagger Inn có bảng đèn neon nào, nhưng ánh trăng cũng đủ sáng để cho thấy hình bộ xương gõ bộ trống làm từ những chiếc bánh của nó. còn phải băn khoăn tại sao chiếc xe chịu dừng lại để dọn dẹp những mảnh gỗ cắm đinh lởm chởm nằm ngổn ngang đường. Đám thợ nướng bánh Zombie chậm giờ giao hàng, việc mấy hay ho, vì vào các tối thứ Sáu, The Stagger Inn tưng bừng với những bản nhạc jazz, quay cuồng với các ca khúc được trình diễn, và cuồn cuộn cảm xúc tuôn tràn.


      “Cái của có chơi được chó ?” Tess hỏi, và kéo mảnh thảm bẩn thỉu sát lại quanh cổ thêm chút nữa. Tất nhiên khó có thể sánh với khăn choàng lông chồn, nhưng vào buổi tối tháng Mười se lạnh, nó vẫn còn tốt chán so với có gì.




      .14.

      Khi Tess tới giao lộ giữa Stagg Road và tuyến đường 47, nhìn thấy thứ tuyệt vời: trạm Gas & Dash[23] với hai trạm điện thoại trả tiền gắn tường giữa các phòng vệ sinh.


      Đầu tiên, bước vào phòng vệ sinh nữ, và phải đưa bàn tay lên bịt miệng để che tiếng kêu thét bật ra khi nước tiểu của bắt đầu chảy ra; dường như ai đó châm lúc cả bao diêm dưới đó. Khi đứng dậy khỏi bồn cầu, những giọt nước mắt mới lại nối nhau lăn xuống hai bên má. Nước trong bồn cầu có màu hồng đùng đục. lau mình - rất nhàng - bằng mảnh giấy vệ sinh, rồi xả nước. hẳn muốn lấy mảnh nữa gập lại đặt lên đũng quần lót, nhưng tất nhiên vào lúc này thể làm được điều đó. Gã khổng lồ giữ lại quần lót của như kỷ vật.


      “Đồ khốn nạn,” lầm bầm.


      chợt dừng lại khi bàn tay đặt lên tay nắm cửa, ngoái lại nhìn vào người phụ nữ có khuôn mặt tím bầm, đôi mắt mở to trong chiếc gương lấm tấm hạt nước treo phía bồn rửa. Sau đó ra ngoài.





      .15.

      khám phá ra việc sử dụng máy điện thoại trả tiền vào thời đại này trở nên rắc rối tới mức kỳ lạ, ngay cả khi bạn nhớ nằm lòng số thẻ gọi điện của mình. Chiếc điện thoại đầu tiên thử chỉ hoạt động có chiều: có thể nghe thấy người trực tổng đài hướng dẫn trợ giúp, nhưng người này lại nghe thấy , và vậy là gác máy. Chiếc điện thoại còn lại nằm xiên lệch tường bê tông - trông máy triển vọng - thế nhưng nó lại hoạt động. Có tiếng nhiễu xì xì khó chịu ngừng vang lên, song chí ít và nhân viên tổng đài có thể liên lạc với nhau. Chỉ có điều Tess chẳng hề có bút bi hay bút chì. Có vài thứ dùng để viết trong xắc tay của , nhưng tất nhiên xắc tay của biến mất.


      có thể đơn giản kết nối cho tôi ?” cầu nhân viên tổng đài.


      , thưa bà, bà cần phải tự mình quay số để có thể sử dụng thẻ tín dụng.” nhân viên tổng đài với giọng của người cố giải thích chuyện hiển nhiên cho đứa trẻ ngốc nghếch. Sau đó, nhận ra bức tường bê tông bẩn đến mức nào. cầu nhân viên tổng đài đọc số cho mình, và khi được cung cấp, dùng ngón tay viết chúng lên lớp bụi.


      Trước khi kịp bắt đầu bấm số, chiếc xe tải dừng lại trong bãi đỗ xe. Tim nhảy dựng lên tận cổ họng cách dễ dàng như người nhào lộn khiến xây xẩm mặt mày, và khi hai cậu thanh niên cười râm ran mặc áo khoác đồng phục trung học chui ra khỏi xe và chui vào cửa hàng, lấy làm mừng vì trái tim của mình chui tận lên đó. Nó chắn đường của tiếng la thất thanh chắc chắn vang lên nếu nó có mặt ở đó.


      cảm thấy thế giới quanh mình muốn trôi mất, và tựa đầu vào tường trong chốc lát, há hốc miệng ra thở hổn hển. nhắm nghiền mắt lại. nhìn thấy gã khổng lồ đứng lừng lững trước mặt , hai bàn tay đút trong túi quần yếm, và lại mở mắt ra. hối hả bấm số điện thoại viết lên lớp bụi tường.


      hồi hộp lo sợ cuộc gọi của mình rơi vào hộp thư thoại, hay nhân viên điều hành ngái ngủ với rằng họ còn xe, tất nhiên là họ có rồi, tối nay là tối thứ Sáu, liệu sinh ra ngốc rồi, thưa quý , hay lớn lên thành ra như thế? Nhưng chỉ sau lần đổ chuông thứ hai, cuộc gọi được trả lời bởi phụ nữ có giọng đậm chất công việc xưng tên là Andrea. ta lắng nghe cầu của Tess, và họ cử xe tới ngay, và người lái xe của là Manuel. Phải, ta biết chính xác Tess gọi từ đâu, vì họ thường xuyên điều xe tới chỗ The Stagger Inn.


      “Okay, nhưng tôi ở đó,” Tess . “Tôi ở chỗ giao lộ cách đó chừng nửa dặm từ...”


      “Vâng, thưa bà, tôi hiểu rồi,” Andrea . “Trạm Gas & Dash. Đôi lúc chúng tôi cũng điều xe tới đó. Người ta thường bộ tới đó và gọi xe nếu họ uống hơi quá nhiều. mất chừng bốn mươi lăm phút, có thể là giờ.”


      “Được rồi,” Tess . Nước mắt lại chảy xuống. Lần này là những giọt nước mắt biết ơn, mặc dù tự ra lệnh cho mình được chùng xuống, vì trong những câu chuyện như thế này, hy vọng của nữ nhân vật chính rất thường xuyên sai lầm. “Rất tốt. Tôi đợi trong góc gần chỗ mấy chiếc điện thoại trả tiền. Và tôi để ý.”


      Giờ ta hỏi mình liệu mình có uống hơi quá nhiều . Bởi vì rất có thể nghe giọng của mình giống như thế.


      Nhưng Andrea chỉ muốn biết thanh toán bằng tiền mặt hay thẻ tín dụng.


      “American Express. Chắc chắn tôi có trong máy tính của .”


      “Vâng, thưa bà, đúng vậy. Cảm ơn bà gọi cho Royal Limousine, nơi mọi khách hàng đều được phục vụ như bậc vương giả.” Andrea gác máy trước khi Tess kịp cũng rất cảm ơn ta.


      bắt đầu trả ống nghe về chỗ cũ, thế rồi người đàn ông - , chính là - chạy vòng qua góc cửa hàng, thẳng tới chỗ . Lần này chẳng còn cơ hội để hét lên nữa; cả người tê liệt vì kinh hoàng.


      Đó là trong hai cậu trai vị thành niên. Cậu ta ngang qua mà buồn đưa mắt nhìn , rồi rẽ trái vào phòng vệ sinh nam. Cánh cửa đóng sầm lại. lát sau, nghe thấy những thanh hào hứng của chàng trai trẻ trút bỏ gánh nặng cho cái bàng quang khỏe mạnh đáng nể.


      Tess xuống dọc theo bên cạnh tòa nhà rồi vòng ra phía sau. Đến đó, đứng bên cạnh thùng rác bốc mùi nồng nặc (, thầm nghĩ, phải mình đứng, mình nấp), chờ tới khi cậu thanh niên xong việc và bỏ . Khi cậu ta rời khỏi nhà vệ sinh, quay trở lại chỗ những chiếc điện thoại trả tiền để quan sát con đường. Bất chấp những chỗ đau nhức nhối người, bụng vẫn sôi lên vì đói. bỏ qua bữa tối, khốn đốn vì bị cưỡng bức và suýt mất mạng, gì đến việc ăn uống. Hẳn rất vui được thưởng thức bất cứ món đồ ăn vặt nào họ vẫn bán ở những nơi như chỗ này - thậm chí cả những chiếc bánh quy giòn phết bơ lạc bé xíu kinh khủng, có màu vàng ệch quái gở, có lẽ cũng trở thành cao lương mỹ vị - song chẳng có xu nào trong người. Thậm chí nếu có chăng nữa, cũng dám vào trong cửa hàng. biết thứ ánh sáng luôn ngự trị trong các cửa hàng phục vụ như Gas & Dash, những ngọn đèn huỳnh quang chói chang vô hồn đó khiến thậm chí cả những người khỏe mạnh trông cũng như bị ung thư tụy. Người thu ngân đằng sau quầy nhìn chằm chằm vào đôi má và vầng trán tím bầm của , vào cái mũi bị vỡ và đôi môi sưng húp, và ta, hay ta, có thể gì, song Tess chắc chắn thấy mắt họ trợn tròn. Và thậm chí cả cái bĩu môi nhanh chóng bị kìm lại. Bởi vì, khi tận mắt đối diện, người ta có thể nghĩ người phụ nữ bị đánh đập hành hạ trông buồn cười. Nhất là vào buổi tối thứ Sáu. Ai làm ra nông nỗi này, hỡi quý , và làm gì để đáng bị như thế? lẽ tình cờ gập phải dành thời gian ngoài giờ để tập trung cả vào ?


      “Quên ,” thầm. “Mình có gì đó để ăn khi quay về nhà. Có thể là sa lát cá ngừ.”


      Nghe có vẻ ngon đấy, nhưng phần trong con người bị thuyết phục rằng chuỗi ngày ăn sa lát cá ngừ - hay thứ bánh quy giòn phết bơ lạc vàng ệch của cửa hàng phục vụ - kết thúc. Ý nghĩ chiếc xe thuê dừng lại rồi đưa ra khỏi cơn ác mộng này ngừng ám ảnh như cơn đau nửa đầu khiến người ta muốn hóa điên.


      Từ đâu đó phía tay trái, Tess có thể nghe thấy tiếng những chiếc xe chạy qua tuyến đường I-84 - con đường đáng ra lựa chọn nếu thích thú đến thế với con đường ngắn hơn được đề nghị để quay về nhà. Ngoài đó, tuyến xa lộ, những con người chưa bao giờ bị cưỡng bức hay bị nhét vào ống cống hối hả tới những nơi khác nhau. Tess thầm nghĩ thanh vọng lại từ chuyến bình yên của họ là thứ thanh khiến cảm thấy độc nhất mà mình từng nghe thấy.





      .16.

      Chiếc xe thuê cuối cùng cũng tới. chiếc Lincoln Town Car. Người lái xe ra khỏi xe, đưa mắt nhìn quanh. Tess chăm chú quan sát ta từ góc cửa hàng. Người lái xe mặc bộ vét sẫm màu. ta là người con, đeo kính, người trông hề giống gã cưỡng dâm... nhưng tất nhiên, phải tất cả những người vóc dáng khổng lồ đều là những tên cưỡng dâm, và phải tên cưỡng dâm nào cũng có vóc dáng khổng lồ. Dù vậy, buộc phải tin tưởng ta. Nếu muốn quay về nhà và cho Fritzy ăn, còn lựa chọn nào khác nữa. Vậy là vứt mảnh thảm bẩn thỉu vẫn quàng vai thay khăn xuống cạnh chiếc điện thoại trả tiền còn hoạt động, và thong thả bước bình tĩnh về phía chiếc xe. Ánh sáng tỏa ra qua những ô cửa kính của cửa hàng dường như sáng đến lóa mắt sau hồi lâu đứng trong bóng tối phía bên tòa nhà, và biết khuôn mặt mình trông thế nào.


      ta hỏi chuyện gì xảy ra với mình, sau đó ta hỏi liệu mình có muốn tới bệnh viện .


      Nhưng Manuel (người rất có thể từng nhìn qua những khuôn mặt còn thảm hại hơn, chuyện này phải là có khả năng), chi mở cửa cho , “Chào mừng tới Royal Limousine, thưa bà.” ta có giọng mang sắc Tây Ban Nha nhè , kèm với nước da màu ô liu và đôi mắt sẫm màu.


      “Nơi tôi được phục vụ như người trong hoàng thất,” Tess . có mỉm cười khiến đôi môi sưng vù của đau điếng.


      “Vâng, thưa bà.” gì khác. Chúa ban phước lành cho Manuel, người có lẽ từng nhìn qua những khuôn mặt còn thảm hại hơn - có thể ở quê hương ta, mà cũng có thể ở ngay đằng sau chính chiếc xe này. Ai mà biết được những người lái xe thuê nắm giữ bao nhiêu bí mật? Đó là câu hỏi mà câu trả lời có thể chứa đủ nội dung cho cuốn sách hay. phải loại sách vẫn viết, tất nhiên rồi... có điều ai biết được sau chuyện vừa xảy ra viết loại sách nào? Hay liệu rồi có viết thêm cuốn sách nào nữa hay ? Cuộc phiêu lưu tối nay có thể khiến đánh mất hứng thú độc ấy thời gian. Mà cũng có thể là mãi mãi. thể trước được.


      chui vào phía sau chiếc xe, di chuyển như bà lão bị chứng loãng xương nặng. Khi ngồi xuống và ta đóng cửa, luồn các ngón tay quanh cán mở cửa và quan sát chăm chú, muốn đoán chắc người ngồi vào sau tay lái là Manuel chứ phải gã khổng lồ mặc quần yếm. Trong Stagg Road Kinh Hoàng 2 hẳn là gã khổng lồ; thêm màn cao trào nữa trước phần kết. Hãy có chút mỉa mai, như thế tốt cho máu của bạn.


      Nhưng người chui vào xe là Manuel. Tất nhiên rồi. nhõm thả lỏng người.


      “Địa chỉ tôi được cung cấp là 19 Primrose Lane, ở Stoke Village. Có đúng vậy ?”


      Trong thoáng chốc, tài nào nhớ ra nổi; bấm số thẻ gọi điện vào chiếc máy điện thoại trả tiền mà chút ngắc ngứ, nhưng lại hề có chút khái niệm nào về địa chỉ của chính nhà mình.


      Thư giãn , tự nhủ. Kết thúc rồi. Đây phải là bộ phim kinh dị, đây là cuộc sống của . trải nghiệm khủng khiếp, nhưng nó kết thúc rồi. Vậy nên hãy thư giãn .


      “Đúng rồi, Manuel, chính xác là thế.”


      “Bà có muốn dừng lại ở đâu , hay chúng ta thẳng về nhà bà?” Đây là những lời gần nhất ta đề cập tới những gì mà ánh sáng tỏa ra từ Gas & Dash hẳn cho ta thấy khi bước tới chiếc xe.


      may mắn là vẫn uống thuốc tránh thai - may mắn và có lẽ cả lạc quan nữa, vì thậm chí chẳng có đến mối quan hệ đêm trong suốt ba năm vừa qua, nếu như kể đến tối nay - nhưng ngày hôm nay may mắn trở nên có phần khan hiếm, và thầm biết ơn cú đòn đột nhiên khan hiếm này của nó. biết chắc Manuel có thể tìm thấy nhà thuốc mở cửa suốt đêm đường, các lái xe như ta dường như luôn biết tất cả những thứ như thế, song nghĩ có thể bước vào trong nhà thuốc hỏi mua thuốc tránh thai khẩn cấp. Khuôn mặt làm cho mục đích cần tới thứ đó trở nên quá hiển nhiên. Và tất nhiên, còn cả vấn đề tiền nữa.


      dừng lại ở đâu nữa, làm ơn đưa thẳng tôi về nhà.”


      bao lâu sau họ ra tới đường I-84, nhộn nhịp với mật độ giao thông của tối thứ Sáu. Stagg Road và cửa hàng bỏ hoang ở lại phía sau . Nằm phía trước là ngôi nhà của , với hệ thống an ninh và ổ khóa cho mỗi cánh cửa. Điều đó dễ chịu làm sao.





      .17.

      Tất cả diễn ra đúng như hình dung: về tới nơi, khoản thù lao thêm qua thẻ tín dụng, những bước bộ dọc lối có trồng hoa hai bên ( cầu Manuel nán lại, dùng đèn pha chiếu sáng cho tới khi vào bên trong nhà), tiếng Fritzy meo meo trong lúc sờ tìm trong hòm thư và khều lấy chìa khóa dự phòng ra khỏi móc. Sau đó, ở trong nhà, còn Fritzy bồn chồn lượn lờ quanh chân , muốn được bế lên vuốt ve, muốn được cho ăn. Tess thực tất cả những việc đó, nhưng trước hết khóa trái cửa ra vào, sau đó bật hệ thống chống trộm lên lần đầu tiên sau nhiều tháng. Khi nhìn thấy đèn báo KÍCH HOẠT khung cửa sổ màu lục phía ổ khóa, cuối cùng bắt đầu cảm thấy ít nhiều trở lại là chính mình. nhìn lên chiếc đồng hồ trong bếp và ngạc nhiên thấy rằng mới chỉ mười giờ mười lăm.


      Trong lúc Fritzy hào hứng chén món Fancy Feast của nó, kiểm tra các cửa ra vào phía sau và bên hông nhà, đảm bảo chắc chắn chúng đều được khóa chặt. Sau đó đến lượt cửa sổ. Về mặt lý thuyết, hộp điều khiển hệ thống báo động cho bạn biết nếu có cánh cửa nào đó bị mở, nhưng thấy tin tưởng vào nó. Khi chắc chắn toàn bộ cửa giả được đóng chặt, ra ngoài tủ tường ngoài tiền sảnh, lấy xuống chiếc hộp nằm ở tầng giá cùng lâu đến mức nắp hộp phủ lớp bụi.


      Năm năm trước, hàng loạt vụ trộm và đột nhập tư gia rộ lên ở bắc Connecticut và nam Massachusetts. Những gã thủ phạm phần lớn là đám nghiện ma túy ưa thích phong cách những năm tám mươi, trò mà nhiều kẻ hâm mộ ở New England gọi là Оху Contin[24]. Cư dân được cảnh báo cần đặc biệt cảnh giác và “thực những biện pháp đề phòng hợp lý.” Tess phải là người đặc biệt ủng hộ hay phản đối việc sở hữu súng, đồng thời cũng thực quá lo lắng về nguy cơ bị những kẻ lạ mặt đột nhập vào nhà ban đêm (khi đó ), nhưng khẩu súng có vẻ phù hợp với khuôn khổ của các biện pháp đề phòng hợp lý, và kiểu gì cũng định huấn luyện cho mình cách dùng súng để đưa vào cuốn sách tiếp theo về Willow Grove. Nỗi sợ bị đột nhập vào nhà dường như là cơ hội hoàn hảo.


      tới cửa hàng bán súng Hartford được đánh giá cao nhất Internet, và người bán hàng khuyên nên mua khẩu kiểu Smith & Wesson.38[25] mà ta gọi là Máy Vắt Chanh. mua khẩu súng chủ yếu vì thích cái tên đó. ta cũng cho biết cơ sở dạy bắn súng tốt ở ngoại ô Stoke Village. Tess chăm chỉ mang súng tới đó sau khi quãng thời gian chờ đợi bốn mươi tám giờ kết thúc và thực trở thành người sở hữu súng. bắn hơn bốn trăm phát đạn trong khóa học kéo dài tuần, lúc đầu rất thích thú với cảm giác mạnh khi siết cò súng, nhưng rồi nhanh chóng trở nên thấy chán. Kể từ lúc đó, khẩu súng vẫn luôn ở trong tủ, được đựng trong hộp cùng với năm mươi viên đạn và giấy phép sở hữu súng của .


      lấy súng ra, nạp đạn, và cảm thấy dễ chịu hơn - an toàn hơn - theo từng viên đạn được nhét vào băng. đặt khẩu súng lên bàn bếp, sau đó kiểm tra hộp thư thoại. Chỉ có lời nhắn. Của Patsy McClain bên hàng xóm. “Tôi thấy ánh đèn nào tối nay, vì thế tôi đoán quyết định ở lại Chicopee qua đêm. Hay có lẽ tới Boston? Dù thế nào nữa, tôi dùng chìa khóa ở sau hòm thư mở cửa cho Fritzy ăn. À, tôi cũng mang hết thư của vào để bàn ngoài phòng khách. Toàn là quảng cáo thôi, rất xin lỗi. Mai hãy gọi cho tôi trước khi tôi làm, nếu quay về. Để tôi biết về an toàn.”


      “Này, Fritz,” Tess , cúi xuống vỗ về con mèo. “Tao đoán là tối nay mày được khẩu phần đúp rồi. Mày khôn lắm...”


      Những cái cánh màu xám chập chờn trước mắt , và nếu phải giữ chặt lấy bàn bếp, có lẽ ngã vật ra lớp vải sơn lót sàn nhà. buột miệng kêu lên kinh ngạc, thanh nghe mơ hồ xa xăm. Fritzy dỏng hai tai ra sau, nheo mắt nhìn đánh giá tình hình, rồi dường như nó đến kết luận ngã xuống (ít nhất là xuống người nó), và quay trở lại với bữa tối thứ hai của mình.


      Tess chậm chạp đứng thẳng người dậy, bám chặt lấy bàn bếp cho an toàn, rồi mở tủ lạnh ra. có sa lát cá ngừ, nhưng có pho mát tách kem với mứt dâu tây. ăn lấy ăn để, dùng thìa cạo vét hộp đựng bằng nhựa để vét hết đến chút dính hộp cuối cùng. Món ăn mát mẻ, trơn tru trong cổ họng đau rát của . Trong mọi trường hợp, chắc liệu mình có thể ăn thịt được vào lúc này . Thậm chí có là cá ngừ đóng hộp nữa.


      lấy chai nước táo ép ra, tu thẳng từ chai, ợ lên tiếng, rồi nặng nề lê bước vào buồng tắm dưới nhà. mang theo cả khẩu súng, để các ngón tay ngoài vòng bảo vệ cò súng, như được dạy.


      chiếc gương lồi hình bầu dục gắn vào giá phía bồn rửa, món quà Giáng sinh từ trai ở New Mexico. gương có dòng chữ mạ vàng TÔI XINH ĐẸP. Tess Cũ dùng nó để tỉa lông mày và chỉnh sửa trang điểm cho mình. Con người mới của dùng nó để kiểm tra đôi mắt. Chúng vằn lên những tia máu, tất nhiên rồi, nhưng hai đồng tử vẫn cùng có kích cỡ. tắt đèn phòng tắm , đếm đến hai mươi, rồi lại bật đèn, và quan sát đáp ứng co đồng tử. Có vẻ ổn cả. Vậy là nhiều khả năng có chấn thương sọ não. Có thể là sang chấn, sang chấn , nhưng...


      Cứ như thể mình biết rồi vậy. Mình có bằng cử nhân nghệ thuật tại Đại học Connecticut và trình độ viết cao cấp về các bà già thám tử dành ít nhất phần tư mỗi cuốn sách để trao đổi với nhau những công thức nấu ăn mình nhặt nhạnh được từ Internet, rồi sau đó thay đổi chỉ vừa đủ để bị kiện về tội ăn cắp ý tưởng. Mình có thể bị hôn mê hay chết vì xuất huyết não trong đêm. Patsy tìm thấy mình vào lần tiếp theo ấy sang cho con mèo ăn. cần tìm bác sĩ, Tessa Jean. Và biết thế.


      Những gì biết là nếu tới gặp bác sĩ của mình, biến cố may vừa qua thực rất có thể trở thành thông tin công cộng. Các bác sĩ cam đoan giữ bí mật cho bệnh nhân, đó là phần trong lời thề của họ, và người phụ nữ kiếm sống bằng nghề luật sư, làm lao công hay là thành viên của Realtor[26] nhiều khả năng có thể có được điều đó. Và Tess rất có thể cũng vậy, chuyện này hoàn toàn có thể. Thậm chí là nhiều khả năng. Mặt khác, hãy thử nhìn xem những gì xảy đến với Farrah Fawcett[27]: trở thành nạn nhân của những tờ báo lá cải khi nhân viên bệnh viện để lộ thông tin. Chính Tess cũng từng nghe những tin đồn về các biến cố tâm lý của nam tiểu thuyết gia từng là tác giả thuộc dạng đầu bảng suốt nhiều năm liền với những cuốn sách kể về các hành động táo bạo đầy khí phách. Chính người đại diện xuất bản của thuật lại cho những tin đồn đặc sắc nhất trong số đó cho Tess nghe vào bữa trưa cách đây chưa đến hai tháng... và Tess lắng nghe.


      Mình còn làm nhiều hơn lắng nghe, nghĩ trong lúc nhìn khuôn mặt méo mó của mình được phóng đại lên trong gương. Mình lan truyền tin đồn ấy ngay khi có dịp.


      Thậm chí nếu bác sĩ và các phụ tá của ông ta giữ mồm giữ miệng về chuyện quý bà văn sĩ chuyên viết những câu chuyện bí hiểm bị hành hung, cưỡng bức và trấn lột đường quay về nhà sau buổi gặp gỡ công chúng, vậy những bệnh nhân khác, những người có thể nhìn thấy ngoài phòng chờ như thế nào? Với vài người trong số họ, đơn thuần chỉ là người phụ nữ với khuôn mặt bầm dập đến nỗi hầu như tự lên ta vừa bị hành hung; là tiểu thuyết gia sống tại Stoke Village, các vị biết ai rồi đấy, người ta làm bộ phim truyền hình về các bà lão thám tử của ta cách đây hai năm gì đó, bộ phim được phát kênh Lifetime Channel, và Chúa ơi, giá mà các vị tận mắt trông thấy ta.


      Kỳ thực, sống mũi của bị gãy. Khó lòng tin nổi có thứ gì làm người ta đau khủng khiếp đến thế mà lại bị gãy, song đúng là thế . Sưng vù (tất nhiên rồi, cái mũi tội nghiệp), và rất đau, nhưng vẫn có thể hít thở qua nó, và gác còn ít Vicodin[28] có thể làm dịu phần nào cơn đau tối nay. Nhưng có đôi chỗ tụ máu đen bầm, bên má thâm tím và sưng vù, và vành những vết thâm tím quanh cổ. Đó là phần tệ nhất, thứ vòng cổ mà người ta chi có thể sở hữu theo cách duy nhất. Còn có vô số vết sưng, bầm tím, xây xước sau lưng, hai chân và hai bên mông. Nhưng quần áo và tất có thể che kín những chỗ thảm hại nhất.


      Hay lắm. Mình là thi sĩ mà chẳng hề biết cơ đấy.


      “Cái cổ... mình có thể mặc áo cổ lọ...”


      Chắc chắn rồi. Tháng Mười là thời tiết dành cho những cái áo cổ lọ. Còn về Patsy, có thể mình ngã xuống cầu thang đập mặt xuống trong đêm. rằng...


      “Rằng mình nghĩ nghe thấy tiếng động và Fritzy luồn vào giữa hai bàn chân mình trong lúc mình xuống cầu thang để kiểm tra.”


      Fritzy nghe thấy tên nó và meo lên từ ngoài cửa phòng tắm.


      rằng mình đập khuôn mặt ngớ ngẩn của mình vào trụ tay vịn ở chân cầu thang. Mình thậm chí còn có thể...”


      Còn có thể tạo ra dấu vết ở chỗ đó, tất nhiên là có thể. Có lẽ với chiếc búa dùng để dần thịt cho mềm vẫn cất trong ngăn kéo bếp. cần làm gì thái quá, chỉ cần đập hai nhát cho xước sơn. câu chuyện như thế chẳng thể qua mặt được bác sĩ (hay bà già thám tử nhạy bén sắc sảo, giống như Doreen Marquis, thủ lĩnh của Hội đan lát), nhưng hoàn toàn có thể lừa được Patsy McC dễ mến, sở hữu ông chồng chắc chắn chưa bao giờ vung tay lên với vợ dù chỉ lần trong suốt hai mươi năm họ sống bên nhau.


      phải là tôi có bất cứ điều gì đáng phải xấu hổ về nó,” thầm với người phụ nữ trong gương. Người Phụ Nữ Mới với cái mũi biến dạng và đôi môi sưng húp. “ phải thế.” Đúng, nhưng bị phô bày ra trước công chúng hẳn khiến thấy hổ thẹn. trở nên trần trụi. nạn nhân trần trụi.


      Nhưng còn những người phụ nữ khác sao, Tessa Jean? Những người phụ nữ trong ống cống ấy?


      phải nghĩ về họ, nhưng phải tối nay. Tối nay mệt mỏi, đau đớn, và bị giày vò tới tận tột cùng của tâm hồn.


      Sâu thẳm bên trong con người mình (trong tâm hồn bị giày vò của ), cảm thấy cơn căm hận dần cháy bùng lên với gã đàn ông phải chịu trách nhiệm về việc này. Kẻ đẩy vào tình cảnh tại. nhìn xuống khẩu súng đặt cạnh bồn rửa, và biết nếu có mặt ở đây, dùng nó bắn thẳng vào do dự giây. Ý thức được điều đó khiến thấy bối rối về chính mình. Đồng thời cũng làm cảm thấy mạnh mẽ hơn chút ít.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      .18.

      dùng cây búa dần thịt đập sứt trụ tay vịn ở chân cầu thang, đến lúc đó, mệt tới mức cảm thấy như mình ở giữa giấc mơ trong đầu người phụ nữ khác. kiểm tra vết sứt, tới kết luận nó có vẻ hơi cố ý lộ liễu quá, và đập thêm vài cú nữa quanh rìa nhát búa đầu tiên. Khi nghĩ rằng trông nó giống với thứ có vẻ do tạo ra bằng bên khuôn mặt của mình - nơi vết bầm tệ nhất ngự trị - chậm chạp bước lên cầu thang, rồi bước vào lối , tay cầm súng.


      Trong khoảnh khắc, ngần ngừ đứng bên ngoài cửa phòng ngủ của mình, lúc này hé mở. Nhỡ ở trong sao? Nếu có cái xắc tay của , biết địa chỉ nhà . Hệ thống báo động chống trộm mới chỉ được bật lên khi quay về nhà ( quá cẩu thả). có thể đỗ chiếc F-150 cũ kỹ của khuất sau góc đường. Có thể cạy khóa cửa bếp. Nhiều khả năng chẳng cần tới nhiều hơn chiếc xà beng.


      Nếu ở đây, tôi ngửi thấy mùi . Thứ mùi mồ hôi đàn ông đó. Và tôi bắn , “Nằm xuống sàn nhà”, “Giơ hai tay lên trong lúc tôi gọi 911”, bất cứ trò ngớ ngẩn nào như trong các bộ phim kinh dị. Tôi bắn ngay. Nhưng biết đầu tiên tôi ?


      “Bạn thích nó, nó thích bạn,” bằng thứ giọng trầm trầm rin rít. Phải. Chính xác là thế đấy. hiểu, nhưng có.


      chợt nhận ra gần như mong muốn có mặt trong phòng mình. Có lẽ nghĩa là Người Phụ Nữ Mới chỉ hơi điên rồ hơn chút, nhưng thế sao? Nếu sau đó tất cả đều diễn ra đúng như thế, cũng đáng. Bắn chết có thể khiến việc bị bẽ mặt trước công chúng trở nên chịu đựng được. Và hãy nhìn vào khía cạnh tươi sáng! Thậm chí nó còn giúp ích cho việc tiêu thụ sách!


      Tôi thích nhìn thấy nỗi kinh hoàng trong mắt khi nhận ra tôi thực muốn làm vậy. Có thể điều đó ít nhất cũng giúp bù đắp lại phần nào những gì xảy ra.


      Dường như bàn tay sờ soạng lần mò của phải mất cả thế kỷ để tìm ra công tắc đèn phòng ngủ, và tất nhiên vẫn luôn trông đợi các ngón tay mình bị chộp lấy trong lúc quờ quạng. chậm rãi cởi quần áo ra, bật khóc nức nở cách ê chề khi cởi khóa quần và nhìn thấy máu khô bết lại lông mu.


      vặn nước vòi hoa sen nóng hết mức có thể chịu đựng được, rồi rửa sạch những chỗ có thể chịu đựng được và để nước xối sạch phần còn lại. Thứ nước sạch nóng rẫy. muốn tẩy sạch mùi của khỏi người , và thứ mùi mốc meo của mảnh thảm rách nữa. Sau đó, ngồi xuống bồn cầu. Lần này, việc tiểu tiện đỡ đau hơn, nhưng cơn đau choáng váng chạy lan khắp đầu khi thử - cách rất dè dặt - nắn thẳng lại sống mũi lệch sang bên khiến kêu thét lên. Được rồi, thế sao? Nell Gwyn, diễn viên nổi tiếng thời Elizabeth, cũng từng có cái mũi lệch sang bên. Tess dám chắc đọc được điều này ở đâu đó.


      mặc lên người bộ pyjama bằng vải flanen và chui lên giường, rồi nằm đó, đèn vẫn bật sáng và khẩu Máy Vắt Chanh.38 để bàn đầu giường, nghĩ rằng chẳng bao giờ ngủ được, rằng trí tưởng tượng bừng bừng như lửa đốt của biến mọi thanh vọng lại từ ngoài đường thành tín hiệu báo gã khổng lồ tới gần. Nhưng sau đó Fritzy nhảy lên giường, nằm cuộn tròn lại bên cạnh , và bắt đầu ngáy gừ gừ. Quả là dễ chịu hơn nhiều.


      Mình ở nhà, nghĩ. Mình ở nhà, mình ở nhà, mình ở nhà.





      .19.

      Khi tỉnh giấc, thứ ánh sáng lành mạnh cãi vào đâu được của lúc sáu giờ sáng chiếu vào qua các cửa sổ. Có những việc cần được làm, những quyết định cần được đưa ra, nhưng vào lúc này, còn sống sót và được nằm giường của mình thay vì chết ngạt dưới cống ngầm là quá đủ.


      Lần này, cảm giác khi tiểu tiện của gần như bình thường, và còn máu nữa. lại bước vào dưới vòi hoa sen, thêm lần nữa vặn nước nóng hết cỡ có thể chịu được, nhắm mắt lại, để làn nước xối xuống khuôn mặt rần rật của mình. Khi xối nhiều tới mức có thể chịu được, xoa dầu gội đầu lên tóc, vò từ tốn và bài bản, dùng các ngón tay gãi lên da đầu, tránh chạm tới những chỗ còn đau, những nơi chắc đánh . Lúc đầu, vết xước sâu sau lưng xót buốt, nhưng cảm giác đó rồi cũng trôi qua, và nhận thấy cảm giác khoan khoái. Hầu như hề nghĩ tới cảnh vòi hoa sen trong phim Psycho[29].


      Dưới vòi hoa sen luôn là nơi suy nghĩ tốt nhất, môi trường giống như trong bụng mẹ vậy, và nếu có lúc nào đó cần phải suy nghĩ vừa cật lực vừa sáng suốt, thời điểm ấy chính là lúc này.


      Mình muốn gặp bác sĩ Hedstrom, và mình cần phải gặp bác sĩ Hedstrom. Việc này coi như quyết định, mặc dù sau đó - có thể sau đây hai tuần, khi khuôn mặt mình trông ít nhiều trở lại bình thường - mình phải kiểm tra các bệnh lây qua đường tình dục...


      “Và đừng có quên xét nghiệm AIDS,” , và ý nghĩ khiến cười gằn tới mức thấy khuôn miệng nhói đau. Đó là ý nghĩ đáng sợ. Dẫu vậy, vẫn phải thực xét nghiệm. Vì bình yên tinh thần của . Và thể có được bình yên đó nếu cân nhắc tới điều giờ đây nhận ra chính là vấn đề trung tâm cần nghĩ tới vào sáng hôm nay. Những gì làm hay làm với vụ cưỡng dâm chính gặp phải hoàn toàn là việc cá nhân, song điều đó lại hề đúng với những người phụ nữ ở dưới ống cống. Họ mất mát còn nhiều hơn rất nhiều. Và nghĩ sao về người phụ nữ tiếp theo gã khổng lồ tấn công? hề nghi ngờ chút nào về việc còn có người khác nữa. Có thể phải trong tháng hay năm nữa, nhưng trước sau gì cũng có. Khi tắt vòi hoa sen, Tess nhận ra (thêm lần nữa) rằng thậm chí người đó có thể chính là , nếu quay lại kiểm tra ống cống và phát ra biến mất. Và quần của cũng biến mát khỏi cửa hàng, tất nhiên rồi. Nếu lục tìm trong xắc tay của , và chắc chắn làm thế, khi đó biết địa chỉ nhà .


      “Và còn cả đôi hoa tai kim cương của mình nữa,” . “Thằng chó đẻ đồi bại đáng nguyền rủa đó đánh cắp đôi hoa tai của mình.”


      Thậm chí dù có tránh xa khu cửa hàng và ống cống thời gian, giờ đây những người phụ nữ đó cũng thuộc về . Họ là trách nhiệm của , và thể chối bỏ điều đó chỉ vì ảnh của có thể xuất trang nhất của Inside View.


      Trong ánh sáng bình yên buổi sáng của vùng ngoại ô Connecticut, câu trả lời đơn giản tới mức lố bịch: cuộc gọi nặc danh tới cảnh sát Việc tiểu thuyết gia chuyên nghiệp với mười năm kinh nghiệm nghĩ ngay tới nó gần như xứng dáng bị phạt thẻ vàng. có thể cung cấp cho họ vị trí - khu cửa hàng bỏ hoang BẠN THÍCH NÓ NÓ THÍCH BẠN nằm ven tuyến đường Stagg Road - và mô tả hình dạng gã khổng lồ. Tìm kiếm kẻ như thế khó khăn tới mức nào nhỉ? Hay chiếc Ford F-150 với keo Bondo dính quanh đèn pha?


      Dễ-như-trở-bàn-tay.


      Nhưng trong lúc sấy khô tóc, đôi mắt lại nhìn qua khẩu Máy Vắt Chanh.38, và nghĩ, Như thế quá dễ dàng. Bởi vì...


      “Tao có gì trong đó?” hỏi Fritzy, lúc này ngồi ngưỡng cửa và nhìn bằng đôi mắt xanh lục sáng long lanh của nó. “Chỉ là tao có gì trong đó?”





      .20.

      Đứng trong bếp tiếng rưỡi sau. Chiếc bát đựng ngũ cốc vừa ăn được ngâm nước dưới chậu rửa. bàn bếp, tách cà phê thứ hai của nguội dần. chuyện qua điện thoại.


      “Ôi Chúa ơi!” Patsy thốt lên. “Tôi sang ngay!”


      , , em ổn mà, Pats. Mà chị cũng sắp muộn giờ làm rồi.”


      “Các buổi sáng thứ Bảy hoàn toàn là tự nguyện, mà nên khám bác sĩ ! Nhỡ bị chấn thương sọ não hay cái gì khác sao?”


      “Em bị chấn thương sọ não, chỉ tím bầm lên thôi. Và em rất ngượng nếu phải tới bác sĩ, vì em uống quá giới hạn ba cốc. Ít nhất là ba. Điều duy nhất tỉnh táo em làm trong suốt buổi tối là gọi chiếc xe đưa em về nhà.”


      chắc là mũi bị vỡ chứ?”


      “Chắc chắn.” À... gần như chắc chắn.


      “Fritzy ổn cả chứ?”


      Tess bùng nổ trong tràng cười thực chân thành. “Em mò mẫm xuống cầu thang giữa đêm vì cảm biến khói kêu, vấp phải con mèo và thiếu chút nữa giết chết chính mình, ấy vậy mà mọi cảm thông của chị lại dành cho con mèo. Hay đấy.”


      em quý ơi, ...”


      “Em chỉ đùa thôi mà,” Tess . “Chị cứ làm , và cần lo lắng gì nữa. Em chỉ muốn chị kêu toáng lên khi chị trông thấy em. Em được sở hữu vài vết bầm rất ngoạn mục. Nếu em có ông chồng cũ, chắc thể nào chị cũng nghi ta vừa ghé thăm em.”


      “Chẳng ai dám động dù chỉ bàn tay lên người đâu,” Patsy . “ rất dễ nổi quạu, em quý.”


      “Chị đúng,” Tess . “Em chịu được những trò vớ vẩn.”


      “Nghe giọng khản rồi đấy.”


      “Thêm vào mọi thứ khác, em còn bị cảm lạnh nữa.”


      “À... nếu tối nay cần gì... súp gà... vài viên Percocet[30].. đĩa DVD của Johnny Depp...”


      “Em gọi nếu em cần. Giờ chị làm . Các quý bà có ý thức về thời trang tìm kiếm những món đồ kín đáo cỡ sáu của Ann Taylor[31] trông cậy cả vào chị đấy.”


      “Thôi , nàng,” Patsy thốt lên, bật cười rồi gác máy.


      Tess cầm tách cà phê được đặt bàn bếp lên. Khẩu súng được đặt đó, bên cạnh lọ đường: hẳn là hình ảnh kiểu Dali[32], nhưng gần giống đến mức đáng nguyền rủa. Thế rồi hình ảnh đó nhân đôi lên khi bật khóc. Đó là ký ức về giọng vui vẻ của chính gây ra những giọt nước mắt này. thanh của dối trá từ nay phải sống cùng cho tới khi nó trở nên giống như . “Đồ khốn kiếp!” gầm lên. “Đồ khốn kiếp chết tiệt! Tao căm thù mày!”


      tắm hoa sen hai lần trong vòng chưa tới bảy giờ đồng hồ và vẫn cảm thấy bẩn thỉu. gột rửa, nhưng nghĩ vẫn cảm thấy ở kia, cái...


      “Tinh dịch của .”


      đứng bật dậy, khóe mắt thoáng nhìn thấy con mèo phát hoảng chạy từ ngoài cửa vào, và dừng lại trước chậu rửa vừa đúng lúc để gây ra mớ lộn xộn dưới sàn nhà. Cà phê cùng bánh ngũ cốc hiệu Cheerios của trộn lại làm trong dạ dày. Khi chắc chắn mình ổn, cầm lấy khấu súng và leo lên lầu để tắm dưới vòi hoa sen thêm lần nữa.





      .21.

      Khi tắm xong và khoác lên người chiếc áo choàng sợi tổng hợp thấm nước dễ chịu, nằm xuống giường để nghĩ xem nên tới đâu để thực cuộc gọi nặc danh. Tốt nhất là nơi nào rộng và đông đúc. Nơi nào đó có bãi đỗ xe để có thể ghé vào rồi chuồn . Siêu thị Stoke Village Mall nghe có vẻ hợp lý. Ngoài ra còn câu hỏi nên gọi cho nhà chức trách ở đâu? Colewich, hay như thể giống Phó cảnh sát trưởng Dawg[33] quá? Có lẽ gọi cho Cảnh sát Tiểu Bang tốt hơn. Và cần viết xuống những gì muốn thông báo... như thế cuộc gọi nhanh hơn... và ít có nguy cơ để quên gì đó hơn...


      Tess thiếp , nằm chiếc giường tràn ngập ánh nắng.





      .22.

      Chuông điện thoại reo lên ngoài xa, trong vũ trụ kế bên nào đó. Rồi tiếng chuông dừng lại, và Tess nghe thấy giọng của chính , những lời vui vẻ được ghi lại bắt đầu bằng Bạn gọi tới... Sau đó là người lưu lại lời nhắn. phụ nữ. Khi Tess cố gẳng tỉnh dậy hẳn, người gọi điện gác máy.


      liếc nhìn chiếc đồng hồ bàn đầu giường và thấy mười giờ kém mười lăm. ngủ thêm hai tiếng đồng hồ nữa. Trong khoảnh khắc cảm thấy hoảng hốt: biết đâu bị chấn thương sọ não hay tổn thương nào đó . Rồi bình tâm lại. hoạt động thể lực rất nhiều trong tối hôm trước. Phần lớn chúng đều cực kỳ khó chịu, nhưng hoạt động thể lực vẫn cứ là hoạt động thể lực. Ngủ thiếp lần nữa cũng là hoàn toàn tự nhiên. Thậm chí có thể ngủ thêm giấc nữa vào buổi chiều (thêm lần dưới vòi hoa sen nữa chắc rồi), nhưng trước hết việc cần ra ngoài. trách nhiệm cần làm tròn.


      mặc lên người chiếc váy dài bằng vải tweed và chiếc áo cổ lọ kỳ thực quá rộng với ; cổ áo chạm tới tận sát cằm . Với Tess, như thế càng hay. đánh phấn che vết bầm má. Nó thể che kín hoàn toàn vết bầm đó, và thậm chí cả cặp kính mắt bự nhất của cũng giấu được hoàn toàn đôi mắt thâm tím của ( về phần đôi môi sưng vù coi như vô vọng rồi), nhưng việc trang điểm dẫu sao cũng giúp ích được ít nhiều. Bản thân hành động trang điểm cũng làm cảm thấy gắn bó hơn với cuộc sống của mình. Và có trách nhiệm hơn với nó.


      Xuống dưới nhà, bấm nút PLAY máy ghi hộp thư thoại, nghĩ rằng cuộc gọi nhiều khả năng là của Ramona Norville, hoàn tất phần xã giao bắt buộc của ngày hôm sau: chúng tôi rất vui, hy vọng cũng vậy, phản hồi tuyệt vời, làm ơn hãy quay lại (còn khuya nhé), blah - blah - blah. Nhưng hóa ra phải Ramona. Lời nhắn của phụ nữ xưng tên là Betsy Neal. ta ta gọi tới từ The Stagger Inn.


      “Như phần nỗ lực của chúng tôi trong việc thuyết phục mọi người lái xe sau khi uống say, chính sách của chúng tôi là luôn gọi điện tới báo tin cho những người để lại xe của họ trong bãi đỗ xe của chúng tôi sau giờ đóng cửa,” Betsy Neal . “Chiếc Ford Expedition của bà, mang biển kiểm soát Connecticut 775 NSD, sẵn sàng để được lấy về cho tới năm giờ chiều nay. Sau năm giờ, chiếc xe được đưa tới Excellent Auto Repair, 1500 đường John Higgins, Bắc Colewich, chi phí do bà thanh toán. Xin vui lòng lưu ý là chúng tôi có chìa khóa xe của bà, thưa bà. Chắc bà mang theo trong người.” Betsy Neal dừng lời. “Chúng tôi cũng tạm giữ số tài sản khác của bà, vì vậy mong bà vui lòng tới văn phòng. Xin nhớ giúp tôi cần xem qua giấy tờ tùy thân nào đó. Cảm ơn bà, chúc bà ngày tốt lành.”


      Tess ngồi xuống trường kỷ và bật cười. Trước khi lắng nghe lời nhắn gửi lại của bà Neal này, vẫn lên kế hoạch lái chiếc Expedition của mình tới siêu thị. chẳng còn xắc tay, chẳng còn chùm chìa khóa, cũng chẳng còn cả chiếc xe mắc dịch đó, ấy vậy mà vẫn lên kế hoạch chỉ đơn giản bước ra khỏi nhà, leo lên xe, và...


      ngồi tựa vào lưng ghế, vừa bật cười vừa đấm nắm tay xuống đùi. Fritzy ở dưới chiếc ghế tựa kê trong góc đối diện của căn phòng, tròn mắt nhìn như thể bị điên. Tất cả chúng ta đều điên ở đây, vậy hãy uống thêm tách trà nữa nào, thầm nghĩ, và càng cười dữ hơn.


      Khi cuối cùng ngừng lại được (chỉ cảm thấy cảm giác mắc cười tiếp tục ào tới), bật lời nhắn lên nghe qua lần nữa. Lần này chú ý tới chi tiết người phụ nữ mang họ Neal kia nhắc tới việc họ giữ những món tài sản khác của . Là cái xắc tay chăng? Hay thậm chí cả đôi hoa tai kim cương nữa? Nhưng như thế quá tốt để có thể là . Chẳng phải vậy sao?


      Tới The Stagger Inn chiếc xe màu đen của Royal Limo có thể thu hút quá nhiều chú ý, vậy nên gọi tới Stoke Village Taxi. Nhân viên điều hành họ vui lòng đưa tới chỗ ta gọi là “The Stagger” với mức phí năm mươi đô la. “Rất tiếc phải lấy của nhiều đến vậy,” ta , “nhưng tài xế phải chạy xe về.”


      “Làm sao ông biết điều đó?” Tess hỏi, khỏi cảm thấy tò mò.


      “Để xe lại đó, phải nào? Luôn là thế mà, nhất là dịp cuối tuần. Mặc dù chúng tôi cũng nhận được những cuộc gọi sau những cử hát karaoke thâu đêm. Taxi của có mặt sau mười lăm phút nữa, có khi còn sớm hơn.”


      Tess ăn chiếc Pop-Tart[34] (nuốt làm cảm thấy đau, nhưng thất bại trong lần thử ăn sáng đầu tiên và lúc này rất đói), rồi đứng bên cửa sổ phòng khách, vừa quan sát chờ chiếc taxi tới vừa tung chìa khóa dự phòng của chiếc Expedition trong lòng bàn tay. quyết định thay đổi kế hoạch. Quên Stoke Village Mall ; sau khi lấy lại được chiếc xe (và bất cứ món tài sản nào khác Betsy Neal giữ), lái xe thêm nửa dặm nữa tới trạm Gas & Dash và gọi cảnh sát từ đó.


      Như thế dường như cũng là thích hợp.





      .23.

      Khi chiếc taxi của rẽ vào Stagg Road, nhịp tim của Tess bắt đầu tăng lên. Khi họ tới The Stagger Inn, nó lao vùn vụt với nhịp độ chừng trăm ba mươi lần phút. Người lái xe chắc hẳn thấy gì đó qua gương chiếu hậu... hoặc có thể chỉ là những biểu rệt của việc tăng nhịp tim khiến ông ta đưa ra câu hỏi.


      “Mọi việc vẫn ổn chứ, thưa bà?”


      “Hoàn hảo,” . “Chỉ là tôi lên kế hoạch quay lại chỗ này vào sáng nay.”


      “Chẳng mấy người làm thế,” người lái xe . Ông ta nhai cái tăm, giúp nó thực cuộc hành trình chậm rãi đầy triết lý từ phía bên này miệng sang phía bên kia. “Tôi đoán bọn họ có chìa khóa phải ? Bà để lại chỗ chàng phục vụ quầy bar chứ gì?”


      “Ồ, về chuyện đó có gì rắc rối cả,” cách vui vẻ. “Nhưng họ giữ món đồ khác của tôi - người phụ nữ gọi điện cho tôi là gì, và tôi cũng chịu thể đoán ra nổi.” Chúa lòng lành, mình nghe cứ hệt như trong mấy bà lão thám tử của mình vậy.


      Tài xế đưa cái tăm trở về vị trí xuất phát của nó. Đó là phản ứng duy nhất của ông ta.


      “Tôi trả thêm cho mười đô để đợi cho tới khi tôi quay ra,” Tess , hất hàm về phía ngôi nhà bên đường. “Tôi muốn đoan chắc là cái xe của tôi có thể khởi động được.”


      vấn đề,” người lái xe đáp.


      Và nếu tôi kêu thét lên vì ở trong đó, hãy đợi tôi ra rồi nổ máy chạy trốn, okaỵ?


      Nhưng đời nào thế, ngay cả khi ra mà hề có vẻ gì của kẻ loạn óc. Người lái taxi chở người đàn ông béo tròn, trạc ngũ tuần, và có hơi thở khò khè. Ông ta phải là đối thù của gã khổng lồ nếu đây là cái bẫy được dàn dựng... trong bộ phim kinh dị, rất có thể là như vậy.


      Bị lừa quay trở lại, Tess nghĩ thầm cách u ám. Bị lừa quay trờ lại bởi cú điện thoại từ ả bạn của gã khổng lồ, kẻ cũng điên loạn kém gì .


      Ý tưởng ngớ ngẩn, hoang đường, nhưng quãng đường dẫn tới cửa The Stagger Inn có vẻ dài, và nền đất cứng đơ làm đôi giày bộ của dường như gây ra tiếng động lớn: clump - clud - clump. Bãi để xe tràn ngập biển xe hơi tối hôm qua giờ đây vắng tanh, chỉ còn sót lại bốn hòn đảo lẻ loi, trong số đó là chiếc Expedition của . Nó nằm ở tít trong cùng bãi – tất nhiên rồi, hẳn là muốn bị trông thấy khi đưa nó vào trong đó - và có thể nhìn thấy cái lốp trước bên trái. chiếc lốp trơn màu đen cũ kỹ hề ăn nhập với ba cái lốp còn lại, song ngoài chi tiết đó ra, trông có vẻ ổn cả. thay lốp xe của . Tất nhiên là thế rồi. Nếu làm thế nào có thể đưa nó rời khỏi chỗ... chỗ...


      Khu giải trí của hắm. Nơi giết chóc của . lái xe xuống đây, đỗ lại, bộ quay về cửa hàng bỏ hoang, rồi lại lái chiếc F-150 cũ kỹ của . may mình tìm tới chỗ đó sớm hơn; nếu vậy hẳn phát ra mình lang thang quanh như kẻ mộng du, và giờ hẳn mình chẳng thể có mặt tại đây.


      ngoái đầu nhìn lại sau. Ở trong những bộ phim mà lúc này sao ngừng nghĩ tới được, chắc hẳn nhìn thấy chiếc taxi rồ máy chạy (để mặc mình lại với số phận của mình), song nó vẫn đỗ nguyên chỗ cũ. giơ tay lên vẫy người lái xe, và ông ta cũng giơ tay lên đáp lại. Chiếc xe của ở đây, còn gã khổng lồ . Gã khổng lồ ở nhà (hang ổ của ), rất có thể ngủ mê mệt sau đêm gắng sức vừa trải qua.


      Tấm biển cửa ghi CHÚNG TÔI ĐÓNG CỬA. Tess gõ cửa, và thấy ai đáp lại. thử xoay tay nắm cửa, và khi nó quay theo, những cảnh tượng rùng rợn trong các bộ phim lại sống dậy trong tâm trí . Những kịch bản ngu ngốc, nơi những tay nắm cửa luôn xoay mở và nữ nhân vật chính gọi vọng vào (bằng giọng run rẩy), “Có ai ở nhà ?” Ai cũng biết ta điên rồ nếu chui vào trong, nhưng rồi kiểu gì ta cũng làm như thế.


      Tess ngoái lại nhìn chiếc taxi lần nữa, thấy rằng nó vẫn ở nguyên chỗ cũ, thầm nhắc nhở mình là mang trong người khẩu súng ngắn lắp đạn trong xắc tay, và thế là cũng bước vào trong.





      .24.

      bước vào gian phòng chạy suốt chiều dài của tòa nhà theo phía nhìn ra bãi đỗ xe. tường được trang trí các áp phích quảng cáo: những nhóm nhạc mặc toàn đồ da, những nhóm nhạc mặc đồ jean, và cả nhóm toàn nữ diện váy ngắn. quầy bar phụ kéo dài ra tận quá dãy móc treo áo khoác; có ghế chân cao, chỉ có mặt bàn dài nơi bạn có thể uống ly trong lúc chờ đợi ai đó hoặc khi quầy bar bên trong quá đông. tấm biển duy nhất màu đỏ sáng chói phía những dãy chai: BUDWEISER.


      Bạn thích Bud, Bud thích bạn, Tess thầm nghĩ.


      bỏ kính mát ra để có thể bước vấp phải thứ gì đó, rồi băng qua gian phòng và hé mắt nhìn vào trong phòng chính. gian rất rộng và sặc mùi bia. Có sàn nhảy disco, lúc này tối om và im lìm. Sàn nhà lát gỗ nhắc nhớ lại những sân trượt pa tanh nơi và các bạn gần như trải qua cả mùa hè từ năm lớp tám cho tới khi vào trung học. Các nhạc cụ vẫn y nguyên ở chỗ của ban nhạc, cho thấy nhiều khả năng “Những người thợ nướng bánh Zombie” quay trở lại cho màn rock n roll quay cuồng nữa.


      “Có ai ?” Giọng của vang vọng lại.


      “Tôi ở ngay đây,” giọng khẽ vang lên trả lời từ sau lưng .





      .25.

      Giá như đó là giọng nam giới, hẳn Tess co rúm người lại. tránh được phản xạ đó, nhưng vẫn quay ngoắt lại nhanh đến nỗi hơi loạng choạng. Người phụ nữ đứng gần hốc tường hõm vào để treo áo khoác - tạo vật gầy gò cao chưa đến mét năm mươi tám - ngạc nhiên chớp mắt và lùi lại. “Oao; bình tĩnh nào.”


      “Сô làm tôi giật mình,” Tess .


      “Tôi thấy rồi.” Khuôn mặt trái xoan nhắn cân đối của người phụ nữ được bao quanh bởi mớ tóc đen óng mượt. Từ trong mái tóc thò ra cái bút chì. Người phụ nữ có cặp mắt xanh cuốn hút hoàn toàn giống hệt nhau. trong tranh Picasso, Tess nghĩ. “Tôi ở trong văn phòng. Bà là chủ nhân của chiếc Expedition hay chiếc Honda?”


      “Expedition.”


      “Có giấy tờ tùy thân ?”


      “Có, hai thứ, nhưng chỉ có là có ảnh của tôi đó. Hộ chiếu của tôi. Còn món giấy tờ kia vẫn ở trong xắc tay của tôi. Chiếc xắc tay thất lạc. Tôi nghĩ đó có thể là món đồ mà các vị giữ.”


      , tôi lấy làm tiếc. Có thể bà để rơi dưới ghế, hay đâu đó chẳng hạn? Chúng tôi chỉ nhìn vào các ngăn chứa đồ, và tất nhiên thậm chí chúng tôi cũng chẳng thể làm thế nếu chiếc xe bị khóa. Nhưng xe của , và số điện thoại của thẻ bảo hiểm. Nhưng chắc biết điều này rồi. Có khi tìm thấy xắc tay ở nhà.” Giọng của Neal cho thấy khả năng này khó lòng xảy ra. “ bức ảnh giấy tờ tùy thân được chấp nhận nếu nó giống với , tôi đoán là vậy.”


      Neal dẫn Tess tới cánh cửa nằm phía sau khu vực treo áo khoác, sau đó xuống lối hẹp lượn vòng men theo cạnh gian phòng chính. các bức tường lại xuất thêm nhiều áp phích của các ban nhạc. Có chỗ hai người qua sặc mùi thuốc sát trùng chứa clo làm đôi mắt và cổ họng nhạy cảm của Tess bị kích ứng mạnh.


      “Nếu bà nghĩ nhà vệ sinh nặng mùi vào lúc này, bà nên có mặt khi chúng phải phục vụ hết công suất,” Neal , rồi thêm. “Ồ, tôi quên mất - bà từng có mặt ở đây vào lúc đó rồi.”


      Tess bình phẩm gì.


      Ở cuối lối cánh cửa ghi CHỈ DÀNH CHO NHÂN VIÊN. Căn phòng phía sau cánh cửa đó khá rộng, vui mắt, và đầy ắp ánh mặt trời buổi sáng. bức ảnh Barack Obama lồng trong khung treo tường, phía đề can dán mang dòng khẩu hiệu PHẢI CHÚNG TA CÓ THỂ. Tess thể nhìn thấy chiếc taxi của - tòa nhà chắn mất tầm nhìn - nhưng có thể thấy cái bóng của nó.


      Tốt lắm. Hãy ở yên đó và nhận lấy mười đô của ông. Và nếu tôi ra, đừng có mò vào. Chỉ cần gọi cảnh sát thôi.


      Neal tới chiếc bàn kê trong góc và ngồi xuống. “Cho tôi xem giấy tờ tùy thân của bà.”


      Tess mở xắc tay ra, gạt khẩu.38 sang bên, lấy hộ chiếu cùng thẻ Hướng dẫn Tác giả của ra. Neal chỉ liếc qua bức ảnh hộ chiếu, song khi ta nhìn thấy thẻ Hướng dẫn, người phụ nữ mở to mắt ra. “Bà chính là tác giả của Willow Grove!”


      Tess mỉm cười xã giao. Nụ cười làm môi đau điếng. “Tội đúng như cáo trạng.” Giọng có vẻ khàn khàn, như thể vừa trải qua cơn cảm lạnh tệ hại.


      “Bà tôi rất thích những cuốn sách đó!”


      “Nhiều người bà khác cũng vậy,” Tess . “Khi ham mê đó cuối cùng cũng len lỏi được xuống tới thế hệ tiếp theo - thế hệ tại phải sống dựa vào thu nhập hưu trí - tôi mua cho mình tòa lâu đài tại Pháp.”


      Đôi khi câu này giúp có được nụ cười từ người đối thoại. Tuy nhiên, từ quý bà Neal .


      “Tôi hy vọng chuyện đó xảy ra ở đây.” ta cụ thể hơn và cũng chẳng cần phải làm vậy. Tess biết ta về cái gì, và Betsy Neal cũng biết là biết điều đó.


      Tess nghĩ tới việc kể lại câu chuyện kể với Patsy – về cảm biến báo khói kêu, con mèo quẩn dưới chân , và cú va đập với trụ cầu thang - và quyết định đá động đến chúng. Người phụ nữ này toát lên vẻ hiệu quả năng động vào ban ngày và nhiều khả năng ta luôn cố gắng giảm thiểu việc phải tìm đến The Stagger Inn vào giờ hoạt dộng của nó hết mức có thể, song ta vẫn hiểu quá những gì thỉnh thoảng vẫn diễn ra khi buổi đêm muộn dần và các vị khách mỗi lúc say xỉn. , ta cũng chính là người đến sớm vào sáng thứ Bảy để thực cuộc gọi nhắc nhở lịch thiệp. Chắc hẳn ta nghe nhàm tai những câu chuyện được thuật lại vào sáng hôm sau về những cú vấp ngã lúc nửa đêm, những lần trượt chân trong phòng vệ sinh, v.v... và v.v...


      phải ở đây,” Tess . “Đừng lo.”


      “Thậm chí phải ở ngoài bãi đỗ xe sao? Nếu bà gặp rắc rối ngoài đó, tôi cầu ông Rumble chuyện với các nhân viên an ninh. Ông Rumble là ông chủ ở đây, và nhân viên an ninh được cầu phải thường xuyên kiểm tra các băng ghi hình theo dõi vào những buổi tối đông người.”


      “Nó xảy ra sau khi tôi rời khỏi đây.”


      Mình thực phải tiến hành trình báo nặc danh, nếu mình có ý trình báo. Bởi vì mình dối, và ta nhớ.


      Nếu có ý định trình báo ư? Tất nhiên là có rồi. Phải nào?


      “Tôi rất lấy làm tiếc,” Neal dừng lại, như thể cân nhắc. Sau đó ta , “Tôi có ý xúc phạm bà, nhưng trước hết có lẽ bà chẳng có việc gì để làm ở nơi như chỗ này. tình kết thúc hay với bà, và nếu chuyện đó đến tai báo chí... vậy đấy, khi đó bà tôi chắc rất thất vọng.”


      Tess đồng ý. Và vì có thể thêm mắm thêm muối cách rất thuyết phục ( cho cùng, đó chính là tài năng giúp kiếm bánh mì), làm thế. “ chàng bạn trai xấu tính còn sắc nhọn hơn cả răng nanh của rắn. Tôi nghĩ Kinh Thánh viết như thế. Hay có thể là bác sĩ Phil[35]. Dù gì nữa, tôi chấm dứt với ta.”


      “Rất nhiều phụ nữ thế, sau đó lại mềm lòng. Và gã đàn ông làm điều đó lần...”


      còn làm lại. Phải, tôi biết, tôi ngốc. Nếu có chiếc xắc tay của tôi, vậy có trong tay món tài sản nào khác của tôi vậy?”


      Neal quay người chiếc ghế xoay của mình (ánh nắng lướt qua khuôn mặt ta, làm nổi bật lên trong chốc lát đôi mắt xanh khác thường đó), mở trong những ngăn tủ đựng tài liệu ra, rồi lấy ra Tom, chàng Tomtom. Tess rất vui được thấy lại thiết bị định vị cũ của . Điều này chẳng làm cho mọi thứ tốt hơn lên, song ít nhất cũng là bước đúng hướng.


      “Chúng tôi hề có ý tháo bất cứ thứ gì ra từ xe của khách, chỉ tìm địa chỉ và số điện thoại nếu có thể, rồi khóa xe lại, nhưng tôi thích để lại thứ này trong xe. Những tay trộm chẳng e ngại đập vỡ cửa kính để lấy cắp món đồ đáng thèm muốn như thứ này, và nó lại được để ngay bảng điều khiển của bà.”


      “Cảm ơn .” Tess cảm thấy nước mắt trào lên hai mắt đằng sau cặp kính mát và cố kìm chúng lại. “ chu đáo quá.”


      Betsy Neal mỉm cười, nụ cười khiến ta chuyển từ khuôn mặt Quý Của Công Việc cứng rắn sang khuôn mặt rạng rỡ chỉ trong nháy mắt. “ có gì. Và khi chàng bạn trai đó của bà quay lại cầu khẩn cơ hội thứ hai, hãy nghĩ tới bà tôi và các độc giả trung thành khác của bà, và hãy với ta, thể, Jose.” ta có vẻ nghĩ ngợi. “Nhưng hãy làm điều đó sau khi chốt xích an toàn cửa. Vì gã bạn trai tồi thực đúng là còn sắc hơn răng nanh của con rắn.”


      lời khuyên rất đúng đắn. Nghe này, tôi phải bây giờ. Tôi taxi đợi trong lúc tôi kiểm tra xem có thực tôi lấy lại được xe của mình hay .”


      Và rất có thể tất cả chỉ có vậy - hoàn toàn thực có thể - nhưng sau đó Neal lại hỏi, với vẻ khiêm tốn vừa phải, liệu Tess có thể vui lòng ký tặng chữ ký cho bà ta . Tess trả lời tất nhiên là có, và bất chấp tất cả những gì xảy ra, quan sát cách thú vị trong lúc Neal tìm tờ giấy công vụ, dùng thước kẻ chặn lên xé bỏ phần logo của Stagger Inn đầu trang trước khi đưa nó qua bàn.


      “Xin hãy ghi là “Thân tặng Mary, người hâm mộ chân chính.” Bà có thể làm vậy ?”


      Tess có thể. Và trong lúc ghi thêm ngày tháng, ý tưởng nữa lại lóe lên trong đầu . “ người đàn ông giúp tôi khi bạn trai tôi và tôi ... biết đấy, xích mích. Nếu nhờ ta, có thể tôi còn bị thương tích nặng nề hơn nhiều.” Phải! Thậm chí còn bị hiếp nữa! “Tôi muốn cảm ơn ta, nhưng tôi biết tên ta.”


      “Tôi sợ tôi khó lòng giúp ích được nhiều cho bà. Tôi chỉ là trợ lý trong văn phòng thôi.”


      “Nhưng là người vùng này, phải ?”


      “Vâng...”


      “Tôi gặp ta ở chỗ cửa hàng phía dưới đường.”


      “Gas & Dash?”


      “Tôi nghĩ tên nó là vậy. Tại đó bạn trai tôi và tôi cãi cọ nhau. Tất cả là về chiếc xe. Tôi muốn lái xe và cũng chấp nhận để ta lái. Chúng tôi đôi co về chuyện đó suốt đoạn đường bộ... vật vờ đường... vật vờ xuống Stagg Road...”


      Neal mỉm cười như người ta vẫn mỉm cười khi nghe qua cùng câu chuyện cười quá nhiều lần.


      “Tóm lại, chàng nọ qua chiếc xe bán tải cũ màu xanh với thứ chất dính dẻo đó trám quanh đèn pha...”


      “Bondo?”


      “Tôi nghĩ người ta vẫn gọi thứ đó như thế.” biết quá tên gọi của thứ đó là gì. Bố gần như đơn thương độc mã ủng hộ công ty này. “Tóm lại, tôi vẫn nhớ nghĩ khi ta chui ra khỏi xe rằng quả thực phải ta lái xe, mà là khoác nó lên người.”


      Khi đưa lại tờ giấy có chữ ký tặng qua bàn, thấy Betsy Neal lúc này thực cười hết cỡ. “Ôi Chúa ơi, có thể tôi biết ta là ai.”


      sao?”


      ta to con hay thực rất to?”


      “Rát to,” Tess . cảm thấy niềm hạnh phúc cụ thể đầy cảnh giác phải nằm trong đầu mình, mà ở chính giữa lồng ngực. vẫn cảm thấy như thế khi các đầu mối của cốt chuyện kỳ quặc nào đó thực bắt đầu gắn kết với nhau, được nối chặt lại như những đường khâu của chiếc túi xách được may đẹp. luôn cảm thấy vừa ngạc nhiên lại vừa khi điều đó xảy ra. hài lòng nào có thể sánh được với nó.


      “Liệu bà có tình cờ nhận thấy ta đeo chiếc nhẫn ngón tay út ? Với viên đá màu đỏ?”


      “Phải! Trông giống như viên hồng ngọc! Chỉ có điều quá to để có thể là hồng ngọc . Và chiếc mũ nâu...”


      Neal gặt đầu. “Với những vệt trắng đó. ta mang những thứ khỉ gió đó người cả mười năm nay rồi. Người bà nhắc đến là “Lái xe Bự”. Tôi biết ta sống ở đâu, nhưng ta là người vùng này, hoặc ở Colewich, hoặc ở Nestor Falls. Tôi vẫn thấy ta quanh đây - ở siêu thị, cửa hàng điện máy, Walmart, những nơi như thế. Và khi bà trông thấy ta, bà tài nào quên được. Tên của ta là Al, với cái họ gì đó nghe có vẻ Ba Lan. Bà biết đấy, trong những cái họ khó phát đó. Strelkowicz, Stancowitz, đại loại như thế. Tôi cược là tôi có thể tìm thấy ta trong danh bạ điện thoại, vì ta và cậu em trai sở hữu công ty vận tải. Hawkline, tôi nghĩ tên của nó là vậy. Hay Eagle Line. tóm lại là có nhắc tới loại chim trong đó[36]. Bà có muốn tôi tìm ta ?”


      , cảm ơn ,” Tess vui vẻ . “ giúp tôi rất nhiều, và người lái taxi của tôi đợi.”


      “Okay. Hãy nhớ chăm sóc lấy bản thân và tránh xa khỏi bạn trai của bà. Và tránh xa khỏi The Stagger. Tất nhiên nếu bà lại với bất cứ ai tôi như thế, tôi phải tìm bà và giết bà.”


      “Công bằng đấy,” Tess mỉm cười . “Tôi đáng bị như thế.” Ra đến cửa, quay lại. “ có thể giúp tôi việc ?”


      “Nếu tôi có thể.”


      “Nếu tình cờ thấy chàng Al Ba Lan Gì Đó quanh đây, đừng đến việc chuyện với tôi.” Khuôn miệng cười của nở rộng ra hơn chút. Làm thế khiến môi đau điếng, song vẫn làm. “Tôi muốn làm ta ngạc nhiên. Tặng ta món quà , hay thứ gì đó.”


      “Được thôi.”


      Tess nán lại thêm chút. “Tôi rất thích đôi mắt của .”


      Neal nhún vai mỉm cười. “Cảm ơn bà. Chúng hoàn toàn tương đồng, phải nào? Điều đó từng làm tôi ngượng ngập, nhưng giờ đây...”


      “Giờ đây nó rất hợp với ,” Tess . “ hòa nhập với chúng.”


      “Tôi đoán là vậy. Hồi hai mươi tuổi thậm chí tôi từng làm người mẫu. Nhưng đôi khi, bà biết ? tốt hơn khi trưởng thành qua những trải nghiệm. Chẳng hạn như sở thích dành cho những người đàn ông nóng tính.”


      Về việc này, dường như chẳng có gì để .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :