1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Lửa Yêu - Kanittaya

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Lửa

      [​IMG]
      Tác giả: Kanittaya

      Dịch giả: Nguyễn Thùy Châu

      Kích thước: 16 x 24 cm

      Số trang: 544

      Ngày xuất bản: 11 - 11 – 2013

      Giá bìa: 129.000 ₫

      Công ty phát hành: Quảng Văn

      Nhà xuất bản: NXB Văn Học

      Chụp pic: narutoquyen

      Type

      mocnam: 1-14

      Thùy Nga: 15-22

      Ringgy: 23-hết

      Beta: lamthuydung7590

      Giới thiệu
      Tình danh từ khó có thể được định nghĩa bằng lời. Với sức cám dỗ kỳ lạ, nó có thể là thỏi nam châm khiến cho những con người ở hai thái cực đối lập bị hút lại gần nhau. Hay đôi khi, tình lại là ngọn lửa thù hận, cháy bùng lên và thiêu rụi tất cả. Lửa là tác phẩm hội tụ đầy đủ những cung bậc cảm xúc của tình , nơi người đọc được trải nghiệm, được cuốn vào thế giới của Patiya và Paremai – thế giới của mâu thuẫn, ghen tuông, khinh ghét, quyến rũ và mưu…

      Patiya - người mang trong mình hai dòng máu Thái Lan và Mỹ, nhà sản xuất phim, có biệt danh là “kẻ làm tình bền bỉ”, quyết tâm làm mọi thứ để bôi nhọ dòng họ danh giá và quyền quý của mình ngay cả việc nhận đóng vai chính trong các bộ phim X của Mỹ, nhằm rửa hận cho mẹ , cựu người mẫu người Mỹ bị những người trong dòng họ bên nội của khinh ghét vì cho rằng có mặt của bà làm ô uế thanh danh của họ.

      Paremai - phóng viên mảng tin hình , người tuyên bố quyết lật tẩy mặt nạ của “” để rửa nhục cho Yaimai, em ngây thơ chết vì bị cưỡng hiếp của .

      Hai con người ấy đáng ra thể gặp nhau. người ở nước Mỹ xa xôi, là đạo diễn và diễn viên phim X chuyên nghiệp, còn người ở Thái Lan, vốn ghét cay ghét đắng những tin tức xằng bậy. Nhưng định mệnh xoay chuyển khiến họ gặp nhau trong mớ bòng bong của vụ án sát nhân.

      Hai con người mâu thuẫn với những khác biệt nhưng ngọn lửa của ham muốn còn mạnh mẽ hơn hết thảy liệu có khiến họ gục ngã trước sức quyến rũ của nhau…

      ~~~~~~~~~~~~~~~

      Lửa có thể được coi là master – pieces của Kanittaya (tại thời điểm tại). Đọc cuốn tiểu thuyết này, người đọc có thêm các hiểu biết về phim porn và kiến thức về báo chí. Bản thân tôi thích nội dung và những màn đối đáp giữa các nhân vật. Cảnh nóng khá nhiều nhưng làm mất tập trung của người đọc. Kanittaya có thể khiến người đọc cảm nhận được dịu dàng của tình qua từng hành động và cảm xúc mà Patiya dành cho Paremai.

      - Độc giả Happy Luck

      Diễn biến truyện nhanh, hấp dẫn. Love scene nhiều nhưng thô. Tác giả rất biết cách thu thập và sắp xếp thông tin để người đọc thấy dễ hiểu hơn. Hơi bất ngờ về nghề nghiệp của nam chính nhưng sau khi đọc xong lại thấy thông cảm.

      - Độc giả Aomjai Banjongsirikul

      ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

      Thông tin tác giả

      Kanittaya sinh ngày 31/3 tại tỉnh Phuket, Thái Lan. Tác giả từng học tại đại học Thammasat và tốt nghiệp Á khoa ngành truyền thông và báo chí. Từng là phóng viên cho tờ TimePost, Kanittaya sau đó chuyển sang làm mảng giáo dục cho báo Matichon từ năm 1999 đến nay. Các sách xuất bản: Mật mã kẻ giấu mặt, Con đường sương mù, Gửi tình qua C-Box, Hoa hồng trong lửa.

      ~~~~~~~~~~~~~~~~


      ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

      Mở đầu

      Chỉ có số ít từ bị cấm kỵ trong dinh thự nhà Warakorn. trong số đó là “Patiya”…

      Mọi thành viên trong dòng họ lâu đời này đều biết rằng bất cứ khi nào nếu ai đó vô tình buột miệng thốt ra từ “Patiya” trước mặt bà lớn Nongkhran, cụ bà tám mươi tám tuổi, chủ nhân của vương quốc Warakorn này, bà lớn thay đổi sắc mặt và lên tiếng nhắc nhở người đó ngay lập tức. những thế, bà còn chửi rủa người được nhắc tên cách thương tiếc khiến cho mọi người đều hiểu bà lớn ưa gì đứa cháu trai này.

      Vì vậy cái tên “Patiya” biến mất khỏi tâm trí các thành viên trong dòng họ Warakorn và còn được nhắc tới nhiều năm… chắc phải bằng quãng thời gian bị gửi học ở Mỹ để rèn giũa bản thân, bắt đầu từ khi bước vào tuổi thanh niên. Mọi người hầu như đều quên mất rằng vẫn còn đứa cháu trai tên là Patiya nối dõi dòng họ Warakorn tồn tại thế giới này.

      Đúng vậy! Mọi người gần như quên hoặc cũng cố quên nếu như Patiya chăm chỉ tạo nên những vụ bê bối cho dòng họ. tích cực đưa bản thân lên trang nhất của những tờ báo hàng đầu của Mỹ kể từ khi tốt nghiệp trường Đại học New York(1) rồi làm việc trong ngành công nghiệp điện ảnh. Từ tin “Đạo diễn nổi tiếng nhận đóng phim khiêu dâm” cho tới tin “Nam diễn viên trẻ nhận giải thưởng nam diễn viên xuất sắc nhất của XRCO(2), hay mới nhất đây là tin “Đạo diễn và diễn viên phim khiêu dâm bị buộc tội lạm dụng trẻ vị thành niên là mười bốn tuổi”.

      (1) Là trường đại học tư hàng đầu và lớn nhất nước Mỹ, đặc biệt nổi tiếng trong lĩnh vực điện ảnh và diễn xuất.

      (2) Giải thưởng XRCO được trao bởi The X-Rated Critics Organization (XRCO) là giải thưởng phim cấp ba hay nhất, được tổ chức thường niên tại Las Vegas. Đây là lễ trao giải có quy mô lớn tương đương với lễ trao giả OSCAR. Lễ trao giải này được tổ chức lần đầu tiên vào năm 1984.

      Lần nào cũng vậy, họ Warakorn xuất báo chí Mỹ mỗi khi Patiya tạo nên các vụ lùm xùm, đặc biệt trong khoảng từ năm, sáu năm trở lại đây khi trở thành đạo diễn điện ảnh các tin xấu càng xuất nhiều hơn, cứ như đó là cố tình của vậy. Cũng bởi sử dụng họ trong làng điện ảnh nên cái họ đó bao giờ cũng được nhắc tới cùng những vụ bê bối do gây ra. Đây chính là nguyên nhân khiến bà lớn Nongkhran càng căm ghét và coi như “Mũi giáo mép giường”, “Gai nhọn trong tim” chỉ trực đợi dịp đâm xuyên vào ngực bà khiến bà đột tử. Trong mắt bà lớn Nongkhran, chỉ là kẻ phá hoại… sinh ra chỉ để phá hoại thanh danh của dòng họ mà thôi. Bà lớn cũng sợ rằng danh tiếng được gây dựng nhiều đời nay bị Patiya làm vấy bẩn.

      Bởi thế thời gian này bị coi là con cừu đen của dòng họ mà ai muốn giao thiệp.

      Dường như mọi người trong dòng họ Warakorn đều muốn quên nguồn gốc của nỗi căm ghét đối với Patiya. Tại sao lại hư hỏng từ bé đến nỗi người thân thể dạy bảo, chán nản đến mức phải gửi ra nước ngoài và bỏ mặc ta từ đó?

      Vấn đề là do… bà lớn Nongkhran có bốn người con cả trai lẫn . Bố của Patiya là con cả, là người được bà lớn quý nhất nhưng lại khiến bà phải đau lòng và thất vọng nhất bởi khi du học ở Mỹ, Piriya lấy người mẫu hạng bét làm vợ. Hơn thế nữa ông còn đưa vợ về nhà trong khi bà dặn dặn lại trước lúc ông sang Mỹ rằng được lấy vợ Tây bởi bà nhắm trước là con dòng họ quý tộc cho ông rồi. Bà lớn ghét Cash Sandra vì cho rằng phụ nữ ra gì, thuộc hạng xướng ca vô loài, xứng với dòng họ cao quý của bà. Khi quá thương thất vọng và tức giận cũng rất nhiều. Vậy là mọi thứ đều trút lên đầu người mẫu trẻ quốc tịch Mỹ - Cash Sandra. Do vậy, cuộc sống của gia đình Piriya luôn ở trong tình trạng căng thẳng, khó chịu. Cash Sandra cố gắng thuyết phục chồng dọn ra ngoài sống, bởi muốn ở trong khu dinh thự cùng với họ hàng nữa. thích cảnh nhiều gia đình sống chung trong khuôn viên khu dinh thự. Nhưng Piriya là người nhu nhược, cho dù rất vợ nhưng dám “cắt đứt” với mẹ. Vì vậy Cash Sandra buộc lòng phải chung sống với cả dòng họ Warakorn cho tới khi sinh Patiya. Dù phải chịu ấm ức với chồng nhiều lần nhưng chưa bao giờ nghĩ ôm con trở về Mỹ bởi còn chồng và muốn để con mình thiếu bố.

      Mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu vẫn tiếp tục diễn ra, thi thoảng lại có va chạm nhưng tới mức quá nặng nề bởi thời gian sau bà lớn Nongkhran quay sang quan tâm tới người con trai thứ hai bằng việc tìm cưới về con dâu có dòng dõi cao quý. Thêm vào đó, bà luôn tất bật lo tìm chỗ học cho các cháu cùng độ tuổi với Patiya. Cash Sandra thường kể về nỗi bực tức khó chịu của mình cho Patiya, cậu con trai duy nhất trong độ tuổi ghi nhớ tất cả nghe. ghét kiểu gia trưởng của dòng họ Warakorn, ghét thiên vị và bất công của bà lớn, ghét thái độ đối xử của các em chồng. Bà lớn Nongkhran là người có quyền tối cao trong gia đình, bởi vậy mọi người trong nhà từ lớn đến bé đều phải nghe theo lời bà. Khi bà lớn chưa viết di chúc dành quyền thừa kế cho những ai đám con cháu đều vào hùa với bà, dám làm bà phật ý, trong đó bao gồm cả việc thể khinh ghét đối với Cash Sandra giống như bà làm.

      Patiya lớn lên và nhận biết được mọi chuyện. Cậu thấu hiểu nỗi bức bối khó chịu của mẹ khi phải sống chung dưới mái nhà với dòng họ Warakorn. Cậu từng gợi ý mẹ đưa cậu ra ngoài sống hoặc quay trở về Mỹ nhưng cậu luôn nhận được câu trả lời rằng bố rất tốt, bố đáng bị đối xử như vậy, rằng bố luôn bên mẹ, rằng mẹ có cậu là bến bờ an ủi, thương. Cậu cũng hiểu mẹ mình là phụ nữ cứng rắn còn bố mình lại là người mềm yếu, quyết đoán.

      Mới chín tuổi, Patiya mồ côi cả cha lẫn mẹ. Khi ấy Cash Sandra bị đám con trai nhà giàu bỏ thuốc mê cưỡng hiếp tập thể. Bà lớn Nongkhran và họ hàng tin đó là vụ cưỡng hiếp. Họ cho rằng Cash Sandra là người khêu gợi và tự nguyện chung đụng với nhóm người đó, đồng thời thổi vào tai Piriya những suy nghĩ này khiến cậu lung lay. Vì muốn chứng minh trong sạch của mình nên ngay lập tức Cash Sandra đâm đơn kiện đám nhà giàu đó, bỏ qua lời can ngăn của bà lớn cũng như họ hàng nhà chồng, những người luôn lo sợ rằng làm ảnh hưởng tới danh tiếng của dòng họ, và cũng quan tâm đến chuyện khiến cho dòng họ danh giá lâu đời vốn tồn tại từ cuối triều vua Rama V bị tổn hại thế nào. Bà lớn muốn bưng bít để chuyện này biến mất cùng thời gian nên cố gắng khuyên can nhưng cuối cùng cũng thành công. Piriya đứng về phía vợ phải vì bị ép buộc mà do cảm thông với vợ và muốn cùng vợ đấu tranh. Nhưng vụ án chưa được làm sáng tỏ Piriya và Cash Sandra bị tai nạn. Piriya lái xe đâm vào cột đường cao tốc khiến cả hai chết tại chỗ. Ngay lập tức cảnh sát cũng khép lại hồ sơ vụ án theo cầu của bà lớn Nongkhran bởi bà muốn dòng họ Warakorn bị mang tai tiếng thêm nữa.

      Những điều này càng làm tăng thêm căm ghét của bà lớn đối với Patiya. Sau vụ tai nạn, bà tuyên bố với họ hàng rằng do chịu được áp lực từ việc liên tục bị xuất báo chí trong thời gian gần đây nên Piriya và Cash Sandra quyết định cùng nhau tự tử. Điều đó càng khiến Patiya căm ghét bà lớn và họ hàng nhiều hơn vì họ hùa vào đổi tội cho bố mẹ cậu. Sau tang lễ của bố mẹ, Patiya bắt đầu trở nên hư hỏng. Cậu kết bạn với đám trẻ bụi đời, ăn chơi lêu lổng, gây tai tiếng cho bà lớn và họ hàng từ chuyện gú, ma túy, đánh lộn cho tới việc bị đưa vào trung tâm giáo dưỡng thanh thiếu niên. Sau mỗi lần chuyển trường, cậu vẫn chứng nào tật ấy, thậm chí còn ngang tàn, ngỗ ngược hơn. Việc chuyển trường liên tục của cậu khiến bà lớn rất chán nản. Bởi vậy tất cả họ hàng đều ngăn cản khi bà lớn nêu ý kiến gửi Patiya cho họ hàng đằng ngoại ở Mỹ của cậu nuôi nấng. Tất cả mọi người đều cho rằng thể dạy bảo Patiya được nữa. Kể từ khi Piriya và Cash Sandra mất, Patiya còn nghe lời ai cả.

      Bà lớn Nongkhran chu cấp tiền học và chi tiêu hàng tháng đầy đủ nên cậu phải xin họ hàng đằng ngoại. Song bà lớn chưa bao giờ liên lạc hoặc điện thoại hỏi thăm tình hình ăn ở của cậu lấy lần. Hôm tiễn cậu ở sân bay, bà lớn vào mặt cậu rằng gửi cậu là để cậu rèn giũa bản thân. Patiya tin rằng bà chỉ muốn cậu rèn giũa mà còn muốn cắt đứt quan hệ ruột thịt với cậu nữa.

      Patiya tới sống với họ hàng đằng ngoại từ khi mười lăm tuổi và kể từ đó cho tới nay tròn hai mươi mốt năm chưa hề quay trở lại đất nước Thái Lan lần nào cả. Đúng vậy! hai mươi mốt năm chưa hề trở lại Thái Lan nhưng cũng chưa bao giờ biến mất khỏi tầm mắt những người họ hàng tại nơi này, chỉ có điều bọn họ giả vờ như biết hoặc quan tâm mà thôi. Bởi Patiya ngừng thu hút chú ý của các phương tiện thông tin đại chúng ở Mỹ, đặc biệt là khi thành công hơn trong nghiệp, nhất là trong ngành công nghiệp giải trí dành cho người lớn “danh tiếng” của càng vang xa gấp nhiều lần.

      dường như cố ý muốn nhắc nhở họ hàng rằng vẫn còn đứa cháu nối dõi dòng họ Warakorn tồn tại thế giới này.

      xem gì thế Pak?”. Primpau vừa hỏi vừa nghển cổ qua vai trai ngó vào màn hình vi tính. Pakhinai vội vàng tắt ngay trang web mở.

      Primpau và Pakhinai là hai em. Hai người còn có thêm trai và chị nữa. Cả bốn người đều là con của bà Parada, người con thứ ba của bà lớn Nongkhran. Bà Parada có hai người trai là Piriya và Pandon, cùng người em là Piyada.

      có gì cả”. Pakhinai xoay ghế lại đối diện với em .

      có gì tại sao lại vội tắt ? Lộ tẩy rồi nhé. Hay là xem web khiêu dâm?”.

      “Đừng có ra vẻ hiểu biết như thế Poeng!”. Pakhinai vừa trả lời vừa tát mạnh cái vào đầu em .

      “Ối! Đau!”. Primpau kêu lên, đưa tay xoa xoa đầu trước khi tiếp tục phàn nàn: “Mà người ta tên là Prim đấy! phải Poeng! Bao giờ mới gọi cho đúng đấy hả?”.

      cũng thế thôi, có gì khác đâu. Mà đừng có thóc mách với mẹ nhé!”.

      “Chứng tỏ xem web khiêu dâm !”. Primpau ánh mắt ranh mãnh, làm ra vẻ guốc trong bụng trai.

      “Tao đánh cho trận bây giờ. Ai bảo là xem web khiêu dâm? Tao đọc tin của thằng Pat đấy chứ”.

      “Tin của Pat?”. Primpau cao giọng nhắc lại, ánh mắt thoáng lo lắng trong giây lát nhưng Pakhinai chưa kịp để ý. hỏi tiếp: “Sao thế ạ? Có tin gì của Pat ?”.

      Pakhinai tỏ vẻ khinh ghét rồi cười mỉa mai, nhại lại cách đáng ghét:

      Pat, Pat! Xi! Thằng Pat trở thành trai của mày từ bao giờ vậy? Để ý lời ăn tiếng . Ai nghe thấy mách mẹ mày khổ đấy!”.

      “Ở đây chỉ có hai người. phải còn ai vào đây chứ?”

      “Cái con này cứ cãi lem lém ấy nhỉ?”.

      Primpau nhăn nhó rồi hỏi tiếp: “Thế tin về Pat có gì ạ?”.

      “Mày quan tâm tới thằng Pat ấy đấy à Poeng? Con các dì chú bác khác đều khinh ghét nó cả. Tao thấy chỉ có mình mày là ca ngợi nó thôi”. trai vẫn chưa thôi trêu đùa gọi là Poeng.

      “Em đâu có khen ngợi gì chứ, chỉ là thương hại thôi”. Ánh mắt trở nên buồn bã trong giây lát.

      “Mày biết cái gì? Chuyện hồi đó mày còn chưa ra đời cơ mà”. Pakhinai cãi lại.

      có khác gì, được mấy tuổi chứ?”.

      “Vừa phải thôi! Tao hơn mày nhiều tuổi là được chứ gì, Poeng? Tao chỉ ít hơn thằng Pat có ba tuổi thôi. Hồi nó gây ra những chuyện xấu xa, tao cũng bắt đầu ‘hiểu chuyện’ rồi. Nó là cái thằng phá hoại dòng họ”. Pakhinai nhấn mạnh câu cuối.

      Primpau chỉ hiểu về giai đoạn sau của Patiya, lúc bị đưa sang Mỹ học. Khi những người họ hàng bơm vào đầu những thông tin sai lệch về Patiya, bước vào tuổi thanh niên, còn Patiya nổi tiếng với vai trò của đạo diễn trẻ tài hoa, bộ phim đầu tiên của đoạt giải Cành cọ vàng tại liên hoan phim Cannes(3).

      (3) Liên hoan phim Cannes (Cannes Film Festival de Cannes) là liên hoan phim được tổ chức từ năm 1946, đây là trong những liên hoan phim lâu đời và có ảnh hưởng nhất thế giới, được tổ chức vào khoảng tháng năm hàng năm tại Palais des Festival et des Congres, thành phố Cannes miền Nam nước Pháp.

      chuyện hài hước nhưng thể cười được trong dòng họ Warakorn là dù cái tên Patiya là điều cấm kỵ nhưng càng cấm lại càng được khiêu khích. Đám con cháu trong nhà, đặc biệt là các chị em đều thi nhau tìm kiếm thông tin về Patyia Google để biết về nhiều hơn.

      Kể từ đó, tin tức của được đám con cháu trong độ tuổi thanh niên của dòng họ Warakorn theo dõi sát sao. Ngay cả tin nhận đóng phim khiêu dâm và nhận giải thưởng “Nam diễn viên xuất sắc nhất từ XRCO” cũng được các chị em tìm đọc. Primpau phủ nhận việc các chị em họ đều khinh ghét làm băng hoại tên tuổi của dòng họ, nhưng đồng thời ai cũng muốn biết mọi chuyện về .

      Primpau quay trở lại cuộc chuyện khi cảm thấy tâm trí mình quá xa.

      “Thế lần này Pat lại gây vụ bê bối gì vậy? chưa kể cho em nghe đâu đấy”. đoạn tin internet được trai rất quan tâm. Có lẽ cũng phải là tin tốt lành. Primpau nghĩ.

      “Chuyện gì ấy à? tin trang nhất của tất cả các báo nó lừa mười bốn tuổi lên giường. Bây giờ nó bị buộc tội lạm dụng trẻ vị thành niên đấy”.

      Primpau kêu khẽ trong cổ họng trước khi thốt lên: “ thể nào như thế được. Có chuyện hiểu lầm gì hay ?”.

      Pakhinai nhíu mày: “Mày có nằm dưới gầm giường của nó lúc nó chung đụng với bé đó ? Chắc chắn là . Vậy cớ gì lại biện hộ giúp nó? Hay mày muốn đóng vai nữ chính để bảo vệ nó?”.

      Primpau mím chặt môi, mặt đỏ bừng, lúng túng đáp: “ đúng là đồ thô thiển hết sức!”.

      muốn tin Patiya lại làm chuyện trái pháp luật như vậy. Đúng! ấy có thể là người có đạo đức nếu nhìn vào cụm từ “Kẻ làm tình bền bỉ” mà báo chí nước ngoài thường dùng. có thể thay người tình như thay áo nhưng vẫn tin chắc rằng là người tốt, bao giờ có chuyện lừa lên giường cho dù đối phương có sẵn lòng hay .

      hiểu tại sao lại tin như vậy?

      Pakhinai gí ngón trỏ vào trán em rồi giễu cợt: “Sao? Có thế mà thể chịu được à? Đừng có quá cổ hủ lạc hậu như vậy. Chỉ có mỗi từ chung đụng thôi mà. ngày nào đó mày có người , mày cũng phải chung đụng với người mày như vậy thôi”.

      Primpau lại càng đỏ mặt hơn. nắm chặt nắm đấm như muốn đấm vào mặt trai.

      Pakhinai hề biết đến cử chỉ đó, tiếp tục : “Làm thế nào để tao có thể khiến cho thằng cha ấy hộc máu mồm vì tội nó cứ liên tiếp gây ra những vụ bê bối cho dòng họ nhà mình nhỉ?”.

      “Chúng mình mang họ bố, ảnh hưởng gì chứ?”.

      “Ơ, cái con Poeng này! Tao câu mày cãi câu, tao làm gì mày cũng định cản trở phỏng? Đá đít cho cái bây giờ. Thôi, biến chỗ khác chơi! Tao muốn đọc tin về thằng Pat chút nữa. Người ta có tâm trạng vui cứ phá đám”.

      Primpau đứng dậy, sắc mặt thay đổi chút xíu khi bị đuổi thẳng thừng.

      “Em cũng muốn ở lại nữa. Cái này, càng ngày càng thô thiển. Người đâu biết, chẳng giống em ruột gì cả”.

      “Ơ, cái con Poeng xấu mồm này. Có nịnh tao kẻo lại bị đá cho dính vào tường bây giờ?”. Pakhinai đứng dậy nhưng em út chạy biến khỏi phòng mất rồi.
      bornthisway011091 thích bài này.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 1





      Thế giới của Yaimai hoàn toàn trong sáng cho tới khi Patiya Warakorn bước vào…

      Yaimai, mười chín tuổi, ngây thơ trước thế giới bên ngoài, sinh viên trường đại học công lập nổi tiếng ở Thái Lan. hoàn toàn sống trong khuôn phép gia đình cho tới khi gia đình bị tan vỡ. Nguyên nhân khiến bố mẹ chia tay nhau là bởi bố gặp người phụ nữ khác, bao biện rằng đó là người vừa ý hơn. Yaimai phải đến sống với bố và người vợ mới của ông khi mười lăm tuổi. Còn Paremai, người chị hơn bảy tuổi, vẫn sống với mẹ.

      Yaimai là hay xấu hổ, dễ xúc động, hiền lành, nên thường bị bạn bè lừa gạt, sai khiến. Khi phải tách khỏi chị để đến sống với bố và mẹ mới, Yaimai lại càng khép mình. Đặc biệt khi họ có con chung với nhau, càng trốn trong thế giới riêng của mình nhiều hơn. dùng hết ngày này qua ngày khác ngồi trước màn hình máy vi tính mà bố cứ tưởng rằng nghiên cứu tìm tòi tài liệu để làm bài tập, nhưng thực là nghiện chat với chàng trai internet.

      Yaimai bắt đầu phân biệt được thế giới thực với thế giới ảo. hết sức say mê chàng trai mạng. gặp ta trong chương trình chat tìm bạn. Patiya chủ động vào bắt chuyện, bày tỏ ý muốn được làm người bạn tốt. Càng ngày càng thân thiết và tin tưởng ta đến nỗi kể về cuộc sống riêng cũng như giãi bày nỗi khổ tâm về gia đình của mình cho ta nghe. Ban đầu là chat mỗi ngày vài phút, rồi vài tiếng, rồi cả đêm lẫn ngày, rồi bỏ học và cuối cùng là nghỉ học.

      ta năng lịch thiệp, đẹp trai, hơn nữa lại có công việc tốt. Hôm nào được chuyện với ta, Yaimai cảm tưởng như cuộc sống của thiếu cái gì đó. Làm gì, ở đâu cũng muốn nhanh chóng cho xong rồi lao về nhà để chuyện với ta. Hôm nay cũng ngoại lệ, cũng vội lao vào phòng ngủ mở máy vi tính ngay khi bước chân về tới nhà.

      Chương trình MSN hoạt động. vội vàng liếc mắt tìm kiếm tên Patiya…

      “Chào , online lâu chưa ạ?”. Yaimai chào hỏi ngay khi thấy nick của ta sáng.

      Patiya trả lời: “Được lát rồi. Thế Mai sao?”.

      “Em vừa online thôi”.

      “Mai ăn cơm chưa?”

      Yaimai cười tươi khi người chuyện cùng tỏ vẻ quan tâm: “Em ăn rồi. Sao Pat lại hỏi thế ạ?”. Thực ra là chạy thẳng về nhà mà hề rẽ vào nơi nào cả. Vừa nãy, lúc ngang phòng ăn, dì gọi vào ăn cơm tối nhưng cũng từ chối rằng ăn bên ngoài rồi.

      có gì đâu, chỉ là lo cho em thôi. Sợ em online luôn mà ăn cơm”.

      Yaimai bật cười. ta thường hay làm cười cách dễ dàng chỉ với những câu ngắn gọn, ý tứ.

      “Cảm ơn lo cho em. sao? ăn cơm chưa ạ?”.

      ăn rồi. Hôm nay em học có mệt lắm ?”.

      ạ, em chỉ phải đọc sách ôn thi giữa kỳ thôi mà”.

      và Patiya từng cho nhau xem ảnh. đem file ảnh của gửi rửa và giữ trong ví làm kỷ niệm. Patiya, ba mươi sáu tuổi, khôi ngô tuấn tú, đẹp tựa thiên thần và có thân hình khêu gợi đến chết người. ta mang trong mình hai dòng máu là Thái Lan và Mỹ và làm việc ở công ty sản xuất phim. tin rằng ta có cả tá phụ nữ để lựa chọn nhưng hiểu sao Patiya lại chọn chuyện với . ta khen ngoan, xinh xắn, dễ thương và chỉ biết học. Khi trêu lại rằng chắc dùng những lời lẽ ngọt ngào này để với tất cả các khác ta phủ nhận và khẳng định chắc chắn mình phải hạng người như vậy. ta với vẻ thành khiến vui sướng nghĩ rằng mình là người đặc biệt đối với ta.

      “Hôm nay Pat có bận ạ?”. hỏi tiếp.

      Patiya trả lời: “ bận gì cả. là người quản lý mà. Chúng ta biết nhau được mấy tháng rồi nhỉ?”.

      tháng ạ. Sao thế ?”.

      “Ôi! cứ tưởng là lâu hơn thế chứ. Chúng ta cứ như là biết nhau từ lâu lắm rồi. nghĩ rằng đến lúc chúng ta gặp nhau rồi đấy. muốn mời em ăn cơm”.

      Yaimai sững sờ. nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính trước khi trả lời: “Từ từ cũng được ạ. Đợi đến lúc chúng ta thân thiết hơn nữa có được ?”.

      “Mai tin sao?”.

      , phải vậy. Chỉ là em thấy hơi vội. Em vẫn chưa sẵn sàng. Cho em thêm chút thời gian nữa có được ?”.

      “Cũng được. Nhưng cho xin số di động của Mai để gọi điện chuyện có được ?”.

      Yaimai lưỡng lự giây lát nhưng rồi cũng gõ vào cửa sổ chat số điện thoại di động của mình.

      “Nhưng ở trong lớp học là Mai tắt máy đấy”.

      sao. Đây là số di động của . 08x-xxxxxxx. Gọi cho bất cứ lúc nào cũng được”.

      “Cám ơn ạ”.

      Yaimai vội lưu số điện thoại của ta lại. Chuông điện thoại của chợt vang lên. nhắn Patiya đợi rồi quay sang nhận điện thoại của chị .

      “Em chào chị Pare”.

      “Em dạo này sao rồi? Lâu rồi chị em mình gặp nhau”.

      “Dạo này em bận ôn thi giữa kỳ nên gọi cho chị được. Chị vẫn khỏe chứ ạ?”.

      “Cũng bình thường thôi. Thứ bảy này gặp nhau nhé? Chị ở Bangkok khoảng tuần nên muốn hẹn em đến ăn cơm”.

      “Chị định đâu vậy ạ?”.

      “Chị xin nghỉ phép để leo núi Phu Kradung. Đội trưởng Tul rủ chị cắm trại ấy”.

      “Ôi người của chị lãng mạn . Nhưng chị định tuần trăng mật đấy à?”. trêu.

      và chị thường xuyên gặp nhau bởi mỗi người đều có công việc riêng phải làm. tất bật với việc học, còn chị trong cương vị là phóng viên chuyên về mảng tin pháp luật cho tờ báo nổi tiếng của Thái Lan, luôn bận rộn với những vụ án giết người. Chị người rất tự tin, mạnh mẽ, dám đương đầu với thử thách, sợ ai nên được bạn bè đặt cho danh hiệu “Người phụ nữ cứng rắn”.

      Paremai có rất nhiều chàng trai theo đuổi, trong số đó có đội trưởng Tul hay trung tá cảnh sát Tule Deso, đội trưởng đội điều tra của Sở Cảnh sát Băng Cốc. theo đuổi Paremai từ khi chưa là phóng viên chính thức cho tới nay, trở thành nhà báo chuyên về mảng tin pháp luật thường trú tại Tổng cục Cảnh sát quốc gia. bốn năm trôi qua nhưng thái độ và tính cảm của đối với vẫn thay đổi. Yaimai muốn được xinh đẹp, cứng rắn, mạnh mẽ bằng nửa chị thôi nhưng bố rằng cứ ngoan ngoãn, dịu dàng như nay là tốt lắm rồi. Ông còn chị quá cứng nhắc và bướng bỉnh nên ông chọn mà quyết định chọn về sống với mình.

      Chắc chắn trong mắt bố, chị quá cứng nhắc… bởi vì ngay khi bố vừa chuyển , chị ấy lập tức đổi sang họ mẹ.

      Paremai chen vào điện thoại: “Người người đương gì đâu? Tul phải người của chị. ấy chỉ là người bạn thôi. Mà em cũng đừng tuần trăng mật trước khiến chị bị mang tiếng chết. Bọn chị cả nhóm, có cả các bạn của đội trưởng Tul và các bạn của chị”.

      “Hì hì, em xin lỗi. Em chỉ đùa tý thôi”. vội vàng xin lỗi khi biết rằng chị ở đầu dây bên kia hài lòng trước khi lên tiếng: “Chị thế đội trưởng Tul mà nghe được đau lòng chết đó. ấy mất bao công sức trồng cây si thế mà”.

      “Em quá lên rồi đó Mai ạ. cần phải nghe được mới buồn đâu vì chị nhiều lần thẳng với ấy rồi”.

      “Đáng thương quá! Chị thể hiểu cho tấm lòng của đội trưởng Tul chút hay sao? ấy là người tốt mà lại đẹp trai nữa chứ. Chị em đúng là có trái tim sắt đá rồi”.

      “Đừng có nhúng mũi vào chuyện của người khác như thế chứ! cứ lo cho bản thân ! Kỳ này mà điểm tổng kết kém chị cho vé máy bay sang Mỹ học hè đâu đấy”.

      “Trời! Chị coi thường khả năng của em rồi đấy. Em chị bao giờ có điểm tổng kết thấp đâu, chỉ có cao hơn năm trước thôi. Em giành được tấm bằng tốt nghiệp loại xuất sắc giống như chị cho mà xem”.

      “Ừ, ừ. Chị tin rồi. Làm đúng như lời là được. Đừng có suông đấy!”.

      Chị Pare coi thường em quá rồi đấy. Em là em chị mà. Chị cứ đợi xem. Em giành tấm bằng xuất sắc cho bằng được. Cố lên!”.

      Yaimai biết rằng sau câu của , nụ cười hiền từ nở đôi môi của chị .

      “Mai! Chị phải cúp máy đây. Có cuộc gọi đến. Em giữ gìn sức khỏe nhé. Mẹ gửi lời hỏi thăm em đấy!”.

      “Vâng ạ. Chị và mẹ cũng nhớ chăm sóc bản thân. Thứ bảy này gặp chị ở nhà nhé!”.

      “Ừ. Gặp em sau”.

      Chị cúp máy rồi, Yaimai liền quay trở lại trước màn hình vi tính.

      đợi có lâu ạ? Em xin lỗi vì chị em gọi tới”.

      “Người là nhà báo của tờ… đấy à?”.

      “Vâng ạ. Em chỉ có người chị thôi mà”.

      Cả hai chuyện trò thêm lúc lâu nữa rồi Patiya hỏi: “Mai sắp ngủ chưa?”.

      “Em định tắm chút, người bắt đầu dinh dính rồi”.

      “Vậy out trước nhé. Mai chuyện tiếp”.

      “Vâng ạ. ngủ ngon nhé!”.

      “Chúc em ngủ ngon!”.

      Patiya gửi biểu tượng hôn tạm biệt. Yaimai đỏ bừng mặt. gửi biểu tượng mặt cười to đáp lại. Đến khi ta offline rồi mới mở Google để tìm kiếm bằng từ khóa Patiya Warakorn nhưng thấy thông tin gì cả, chỉ thấy những người có cùng họ Warakorn đều là những người có chức tước và nắm giữ những trọng trách quan trọng trong nhà nước mà thôi.





      Thực ra Yaimai thấy lạ lắm bởi từng sử dụng địa chỉ e-mail và tên

      họ của để tìm kiếm biết bao nhiều lần nhưng chưa lần nào thấy thông

      tin gì trang web cả.

      tìm thấy… Nhưng cũng chưa từng thôi cố gắng bởi việc làm đó khiến

      hạnh phúc. Google tìm thấy thông tin nào về Patiya có thể do

      phải người thực nổi tiếng như lời . Còn họ của trùng với dòng

      Warakorn nổi tiếng có thể chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên mà thôi. Yaimai vừa nghĩ

      vừa kéo tấm ảnh của Patiya được ép plastic cách cẩn thận ra rồi hôn lên

      đó.

      là ai vậy Patiya? Yaimai thầm khi nhìn chăm chăm vào tấm ảnh.

      Mái tóc dài bồng bềnh màu đen ôm lấy khuôn mặt cương nghị. Đôi lông mày rậm cong như nét vẽ đôi mắt màu nâu. Sống mũi cao cùng đôi môi mỏng, đẹp như của con . Khuôn mặt của với các đường nét chuẩn như bức tượng đẹp nhất được tạc nên bởi nhà điêu khắc nổi tiếng thế giới. Lạy trời! Patiya đẹp tựa thiên thần.

      Nếu mắt ấy cười lên chút, tin chắc rằng tất cả phụ nữ thế giới sẵn sàng quỳ sụp dưới chân , sẵng sàng lao vào vòng tay . đáng tiếc, đôi mắt màu nâu ấy lại ánh lên tia giận dữ như thể căm ghét cả thế giới này. Trong giây lát, Yaimai cảm thấy nổi gai ốc với đôi mắt ấy.

      Cục phòng chống tội phạm kinh tế(1) tổ chức buổi họp báo thông báo về việc bắt giữ khối lượng lớn băng đĩa lậu, băng đĩa khiêu dâm cùng với các loại đồ chơi tình dục có giá trị tương đương hơn ba mươi triệu Bath.

      (1) Gọi tên theo cơ cấu phân cấp mới của Tổng cục Cảnh sát quốc gia, được sửa đổi năm 2009.

      còn nghi ngờ gì nữa, chỉ sáng ngày mai thôi đây là tin trang nhất của tất cả các báo. Paremai vừa nghĩ vừa cắm cúi ghi lại lời phỏng vấn vị cục trưởng Cục Phòng chống tội phạm kinh tế trong khi đội ngũ quay phim truyền hình và chụp ảnh cho các báo tập trung ghi lại hình ảnh của bị can và tang vật.

      Các phóng viên tham dự buổi họp báo đến từ tất cả các phương tiện thông tin đại chúng. Ngoài ra còn có phóng viên thường trú tại Sở Cảnh sát thành phố Bangkok, phóng viên thường trú tại Cục Phòng chống tội phạm, hai phóng viên thường trú tại các tòa án và nhóm phóng viên lưu động hay còn gọi là phóng viên chuyên biệt gồm mười người.

      Thông thường Paremai là phóng viên thường trú tại Tổng cục Cảnh sát quốc gia nhưng do đây là tin quan trọng, hơn nữa là người làm việc chu đáo và nhanh nhẹn, lại có mối quan hệ tốt với lãnh đạo Cục Phòng chống tội phạm kinh tế nên trưởng nhóm giao cho lấy tin này thay cho phóng viên lưu động hay nhóm phóng viên chuyên biệt. Tất cả các phóng viên chuyên mảng tin pháp luật đều có máy ảnh kỹ thuật số riêng để tự chụp ảnh gửi về tòa soạn. Ngoại trừ những buổi họp báo lớn, số tờ báo liên hệ trực tiếp với thợ chụp ảnh của tòa soạn để đến chụp ảnh.

      Tiếng ông cục trưởng Cục Phòng chống tội phạm kinh tế vang lên: “Địa điểm tiêu thụ các loại đồ chơi tình dục phần lớn là ở Khlongthom và Mabunkhrong. Trước kia thường có tượng lén bày bán trực tiếp, nhưng gần đây bọn tội phạm thay đổi hình thức bán hàng bằng cách gửi catalogue tới tận tay khách hàng qua đường bưu điện để khách hàng lựa chọn sản phẩm hoặc bán hàng qua website. Các loại đồ chơi tình dục có cả loại phi pháp và hợp pháp. Ví dụ bao cao su cũng thuộc nhóm đồ chơi tình dục, nếu loại nào được chứng nhận của Ủy ban Vệ sinh an toàn thực phẩm và dược phẩm được gọi là hợp pháp. Còn loại nào được Ủy ban Vệ sinh an toàn thực phẩm và dược phẩm chứng nhận bị coi là phi pháp”.

      Cục trưởng Cục Phòng chống tội phạm kinh tế tiếp: “Loại hàng hóa làm giả các bộ phận sinh dục được coi là sản phẩm khiêu dâm, phi pháp. Hình phạt dành cho người bán theo Điều 287 của Bộ luật Hình là phạt tù ba năm, phạt tiền quá sáu nghìn Bath hoặc vừa phạt tù, vừa phạt tiền. Đồ chơi tình dục là sản phẩm phi pháp, nhưng tượng lén lút buôn bán ở khắp mọi nơi vẫn tiếp diễn tràn lan vì nó đem lại lợi nhuận cao trong khi khung hình phạt thấp. Người bán thường nhập hàng từ những nước coi đồ chơi tình dục là sản phẩm hợp pháp, được tự do mua bán như Hồng Kông, Singapore, Trung Quốc hay Nhật Bản. Họ lén lút vận chuyển qua đường hàng hoặc đường thủy, máy kiểm tra ở sân bay thể phát được bởi chúng được sản xuất từ cao su hoặc silicon”.

      Sau đó ông cục trưởng Cục Phòng chống tội phạm kinh tế cho phép phóng viên được đặt câu hỏi. Ông đưa mắt nhìn từng phóng viên trước khi dừng lại ở Paremai và gật đầu ra hiệu cho hãy nêu câu hỏi nếu có. Paremai liền xin ông giải thích hơn về đầu mối của vụ việc trước khi tiến hành bắt giữ. Ngay lúc đó, Khatha, nam phóng viên của tờ báo quay sang hỏi chủ cửa hàng đồ chơi tình dục bị bắt giữ và bị đưa ra buổi họp báo này rằng: “Tôi muốn biết khách hàng nữ thường chọn mua loại đồ chơi nào nhiều nhất ạ?”.

      Chủ cửa hàng im lặng suy nghĩ rồi trả lời: “Phần lớn là loại Vibrator(2), Dildo(3). Còn khách hàng nam thích búp bê tình dục”.

      (2) Vibrator: dụng cụ thủ dâm có chế độ rung.

      (3) Dildo: dương vật giả.

      nữ phóng viên im lặng lắng nghe buổi họp báo lâu liền đặt câu hỏi: “Thu nhập hàng tháng có cao ?”.

      Chủ cửa hàng từ chối trả lời câu hỏi. Khatha liền hỏi tiếp: “Khách hàng nữ của chị phần lớn nằm trong độ tuổi nào? Họ thích mua Dildo cỡ nào?”.

      Ngay lập tức, tất cả các phóng viên và nhóm cảnh sát ngồi nghe đồng loạt ồ lên, nhóm phóng viên nam cười thích thú, trong khi đó các nữ phóng viên đều đỏ mặt và lầm bầm mắng Khatha là đồ biết xấu hổ. Nhưng Khatha dừng câu hỏi lại ở đó. hỏi tiếp về cách sử dụng những món đồ chơi tình dục mới lạ này. Thậm chí chỉ hỏi mà còn cầm hết món này tới món khác lên xem, từ vật giống thỏi son, thanh mascara, trái tim, viên kẹo, con cá heo, cho tới móc treo chìa khóa Kero, Kitty và búp bê hình cấm vệ quân.

      Paremai cảm thấy chướng mắt và ghê tởm những câu hỏi và câu trả lời dần theo chiều hướng khiêu dâm. Tệ hơn nữa là chủ đề tới tạo nên sảng khoái cho nhóm cảnh sát và các phóng viên nam, họ đều cười cợt thoải mái. ra khỏi phòng họp khi cảm thấy thể chịu đựng hơn được nữa. Các nữ phóng viên khác cũng lần lượt bỏ ra ngoài.

      tới phòng dành cho phóng viên nằm trong trụ sở của Cục Phòng chống tội phạm kinh tế, điện thoại thông báo tin tức cho tòa soạn để các trưởng ban xem xét có nên dùng làm tin trang nhất cho ngày mai hay và nếu sử dụng dùng làm tin đáng chú ý(4) mức thứ mấy.

      (4) Tin đáng chú ý được chia làm hai loại: Tin đáng chú ý nhất là tin tức lớn nhất trang báo, sử dụng phần lớn diện tích trang báo. Còn tin đáng chú ý mức hai trở xuống được sắp xếp theo tầm quan trọng, cỡ chữ tiêu đề của các tin này cũng được giảm dần.

      Paremai và các nữ phóng viên đánh máy được nửa tin bỗng nghe thấy thành ồn ào như ong vỡ tổ của các nam phóng viên sau đó thấy họ bước vào phòng dành cho phóng viên. ngẩng mặt lên khỏi máy tính xách tay khi Khatha bước đến ngồi xuống bên cạnh, đặt chiếc móc ta cầm lên hỏi bị can xem nó là cái gì và sử dụng ra sao.

      liếc mắt nhìn ta cách dữ dằn nhưng chưa kịp lên tiếng, Khatha nghển cổ lên nhìn vào màn hình máy vi tính : “Cậu đánh máy tin sắp xong rồi nhỉ. Gửi vào e-mail cho tớ cũng được!”.

      Paremai nghiến chặt răng. liếc mắt nhìn chiếc móc treo chìa khóa đặt bên cạnh máy tính trước khi gằn giọng hỏi gắt: “Cái gì đây?”.

      “Cái gì à? Đây là Vibrator hay còn gọi là trứng rung đấy mà. Cách sử dụng là kéo cái này ra…”. Khatha trả lời cách thành , rồi cầm chiếc móc treo chìa khóa Kitty lên làm thử bằng cách kéo đầu Kitty ra và ấn nút hoạt động trước khi đeo nó vào đầu ngón tay út, ngó ngoáy trước mặt Paremai.

      Paremai chịu được nữa, đứng phắt dậy, mặt đỏ gay rất tức giận: “Vứt cái của nợ này , Khatha! Tôi hỏi nó là cái gì, sử dụng ra sao mà hỏi ông làm cái trò điên rồ gì, sao đem thứ hạ lưu này ra ngó ngoáy trước mặt tôi? Hãy rụt tay lại rồi đem cái đồ bẩn thỉu của ông cút ra chỗ khác, Khatha!”.

      Khatha tiu nghỉu khi thấy Paremai tỏ thái độ khinh ghét rất ràng, hơn nữa lại còn lên tiếng đuổi thẳng . Nhưng với tính cách dễ dàng chịu xin lỗi ai, Khatha tiếp tục trêu ghẹo như có gì xảy ra: “Cái gì? Có mỗi cái đồ chơi bé tý này mà cũng tỏ thái độ ghê thế trong khi đằng ấy làm tin pháp luật, tin họp báo bắt giữ băng đĩa khiêu dâm, đồ chơi tình dục bao nhiêu lần rồi ấy chứ”.

      Từ mặt tới cổ Paremai đều đỏ nhừ, phải xấu hổ mà là tức giận vì bị coi thường. gằn giọng như muốn ra hiệu cho Khatha hãy dừng hành động trêu trọc lại: “Tôi kinh tởm cái đồ vật bẩn thỉu ở trong tay ông. Hãy biến ra chỗ khác cùng với thứ mà ông dùng quyền lực để ép buộc có được từ tay cảnh sát”.

      “Ai là tớ dùng quyền lực để ép buộc? Tớ chỉ cần xin là cảnh sát họ cho ngay thôi”. Khatha khoe khoang.

      Paremai cười khẩy thay cho câu trả lời.

      đáng ghét! Cứ như là chưa bao giờ sử dụng đồ chơi tình dục hay sao mà tỏ vẻ ghê gớm đến thế? Đằng ấy hãy thử dùng lần xem. Đảm bảo thích đến nỗi muốn sử dụng đồ nữa ấy chứ”.

      Khatha vẫn tiếp tục đùa cợt như hề biết đến thái độ giận dữ đến tột độ của Paremai.

      “Đồ điên! Đồ dâm dục! Đồ mất nết!”. Paremai chửi tràng dài rồi vớ quyển sách luật bàn, tiến lại gần, dùng gáy sách đập liên tục vào mặt Khatha.

      Khatha vội lấy tay gạt ra. ta lùi lại quá đà bị ngã nhào xuống ghế nhưng vẫn cười hài lòng.

      “Mất nết gì chứ? Tớ đấy. Đằng ấy vẫn tin à? chưa chồng như đằng ấy rất phù hợp với món đồ chơi này. tin thử dùng lần mà xem, đảm bảo nghiền ngay, có khi lại trở thành khách hàng quen hoặc tín đồ của đồ chơi tình dục ấy chứ”.

      “Đồ trơ tráo! Khách hàng quen phải ? Tín đồ của đồ chơi tình dục phải ? Này cái đồ dê cụ thích kiếm chuyện này”. Paremai vừa vừa đấm liên tiếp vào mặt Khatha khiến ta phải dùng cả hai tay chống đỡ.

      Khatha cười giòn tan rồi cãi lại: “Tớ là tớ chỉ có ý tốt. Đằng ấy chưa có người cũng nên có đồ chơi cho đỡ buồn và để giải tỏa bức xúc. Có như vậy tâm tính mới dịu bớt, dễ nổi cáu”.

      “Đồ điên! Ông bảo tôi hay cáu kỉnh à? Cái mồm ông gây phiền nhiễu quá rồi đấy. Ông muốn tôi cho trận phải ?”. chuyển sang đấm liên tục vào bụng ta.

      Khatha cười lớn, cố gắng dùng tay nắm lấy tay của nhưng được. Các phóng viên khác có mặt trong phòng đều theo dõi chăm chú. vài người lắc đầu tỏ vẻ vừa chán vừa khó chịu bởi họ đều biết Khatha thích trêu chọc Paremai từ khi còn là phóng viên lưu động cho tới khi chuyển về thường trú tại Tổng cục Cảnh sát quốc gia. Cứ mỗi lần gặp mặt là lại trêu chọc . Waoweo, nữ phóng viên của tờ báo nọ bước tới đứng chặn giữa hai người dang tay ra ngăn: “Đủ rồi đấy. Hay người hãy ngừng việc cãi cọ như trẻ con này lại . Pare cũng vậy, biết ta là người thích trêu cho phát tức mà còn đối đáp lại. Còn nữa Khatha, sao cứ thích trêu ấy làm gì?”.

      tại Pare dễ bị kích động quá ấy mà. Xem này, chỉ đùa có chút mà mặt đỏ như đít khỉ rồi. Thế này lại càng đáng để đùa đấy. Vui quá!”.

      “Đồ điên! mặt tôi là cái đít khỉ à? Đáng để trêu đùa à? Này … Đồ mất nết! Đồ dở hơi!”. Paremai vừa vừa giơ nắm đấm lên hướng về phía ta.

      Khatha càng cười to hơn, để ý gì đến việc Paremai rướn mình qua vai của “trọng tài sàn đấu” đấm vào ngực ta.

      “Weo thấy chưa? Pare là người dễ bị kích động đến cỡ nào? Chỉ đùa có chút xíu mà thế rồi. Vui quá mất!” Khatha vẫn tiếp tục khiêu khích trong khi cả hai tay chống đỡ cú đấm của Paremai.

      tiếng “bịch” vang lên đồng thời máu cũng bắt đầu rỉ ra từ khóe miệng Khatha khi vừa kết thúc câu .

      Waoweo lắc đầu, nhìn cảnh tượng đó bằng ánh mắt ngao ngán. quay sang : “Đủ rồi đấy Pare ạ. Cậu biến mình thành chủ đề để cả phòng đàm tiếu đấy, đặc biệt là Khatha, ta rất vui vì được trêu cậu”.

      Paremai quay phắt lại nhìn khắp phòng lượt, ngay lập tức mặt đỏ bừng khi thấy mình trở thành tâm điểm chú ý và chủ đề buôn bán của tất cả các cặp mắt và đôi môi nhiều chuyện. Vẻ mặt thoáng lo lắng.

      “Cũng được. Dừng lại ở đây ”. Paremai rồi kết thúc bằng cú đấm vào giữa miệng và mũi của Khatha. nhanh tay lấy máy tính rồi ra khỏi phòng trong khi mọi người trợn tròn mắt. Khatha nhìn theo cách bất ngờ trước khi lắc đầu cho hết choáng váng.

      “Sao rồi? Nổ đom đóm mắt chứ gì?”. Waoweo hỏi với giọng chế giễu.

      Khatha trả lời vội mà gọi với theo Paremai trước khi khuất: “Này Pare! Đừng quên gửi tin qua e-mail cho tớ khi đánh máy xong đấy nhé!”.

      Paremai quay lại giơ nắm đấm lên thay cho câu trả lời rồi quay lưng bước tiếp, thèm quay lại nhìn lần nào nữa.

      là dữ dằn quá!”. Khatha nhận xét bâng quơ.

      Waoweo lắc đầu, chặn họng ta: “Nhưng có người cũng chưa từ bỏ ý định trêu chọc người ta”.

      đáng như thế bảo tôi trêu sao được? Nhưng cũng chỉ vậy thôi chứ đau điếng cả người đây. Con gì mà tay chân khỏe thế. Mặt mũi xinh như hoa hậu mà tính dữ như bà chằn”.

      ta vừa phàn nàn mình vừa rút khăn giấy lên lau máu cam ngừng chảy ra, tay còn lại vẩy qua vẩy lại bởi hứng nhiều nắm đấm của Paremai.

      Waoweo lắc đầu chán nản. thêm: “Đáng đời. Cứ thích trêu người ta lắm vào. Hỏi nhé, ông thích cậu ấy nên mới trêu chọc mãi như vậy phải ?”.

      Khatha trả lời, đứng dậy kết thúc cuộc chuyện chỉ bằng câu ngắn gọn: “Tôi đây”.

      “Đúng là thích người ta rồi”. Waoweo như thể biết hết mọi chuyện.

      cũng muốn thích đấy nếu Paremai quá cứng nhắc như vậy. ấy dữ quá khiến bọn đàn ông đều sợ dám tán. Nhưng phải công nhận là ông trời ban cho ấy thân hình tuyệt mỹ, chê vào đâu được. Nếu ấy mặc bikini đảm bảo bọn cá sấu bờ phải nước miếng cho mà xem”.

      “Người nước miếng đầu tiên là ông chứ còn ai nữa? Cái đồ trơ trẽn! Cũng bởi cái miệng biết giới hạn nên Pare mới ghét cái mặt ông đến thế”.

      Khatha bật cười khoái trá, cãi lại: “Các cụ rằng phụ nữ ghét là phụ nữ ”.

      “Ờ. Chắc Pare ông nhiều lắm nên mới đấm vỡ mồm ông ra thế kia”. Waoweo nhấn giọng chế nhạo rồi quay mặt bước , bỏ lại Khatha cau mày nhìn theo.

      Khatha nhún vai suy nghĩ về thái độ của Paremai. Mọi người đều biết Paremai là người ghét tình dục lệch lạc, trái đạo đức do đó lần nào có phóng viên đem đĩa CD lậu đến mở xem trong phòng, đặc biệt là đĩa khiêu dâm, đều bỏ ra ngoài ngay tức . Khatha lẩm bẩm: “Cứ cẩn thận đấy. Các cụ ghét của nào trời trao của ấy”.

      bornthisway011091 thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 2




      Cuối tuần hẹn Yaimai đến nhà ăn cơm nên Paremai dậy sớm hơn thường lệ để giúp bà Nupmai – mẹ làm cơm rồi lái xe đón em ở nhà ông Metee – bố , nơi mà ba năm nay, kể từ khi ông có con riêng với vợ mới chưa từng đặt chân đến.

      Khi lái xe đến gần con đường dẫn vào khu đô thị mới, Paremai điện thoại bảo em chuẩn bị trước, nhưng Yaimai xin thêm mười phút để trang điểm. Do đó, đỗ xe lại đợi em ngoài cổng, cách bức tường nhà đoạn khá xa. tắt nhạc, tắt máy bởi muốn đánh thức người trong nhà dậy để họ biết rằng ở bên ngoài. Paremai mở cửa xe cho gió lùa vào sau đó ngả người ra ghế nhắm mắt ngủ. Ngay lập tức hình ảnh ngôi nhà hai tầng dần trong tâm tưởng

      Hai mươi hai tuổi, bố mẹ chia tay nhau, Paremai biết bố có nhà riêng. Mẹ bắt quả tang ông cặp bồ với Jidapa và nuôi ta cách công khai còn mua nhà, mua xe cho vợ bé. Khi đó, mẹ làm mọi thứ như dẫn đến đánh ghen, dọa tự tử để ông từ bỏ vợ bé. Nhưng ông vẫn thèm bận tâm.

      Đúng vậy! Bố là kiểu đàn ông thèm đoái hoài gì tới vấn đề đạo đức, bởi ngày mẹ phải nhập viện sau khi cố tình uống thuốc quá liều, ông vẫn đem chuyện muốn ly dị ra với bà. Nghĩ tới đây, Paremai cắn chặt môi, mở mắt nhìn chằm chằm vào ngôi nhà trước mặt với ánh nhìn đầy căm phẫn. thừa nhận mình căm ghét cả hai người đó, cho dù có phải xuống địa ngục vì căm ghét đấng sinh thành, cũng chấp nhận. ước rằng ông ta phải trả giá vì những tội lỗi gây ra cho mẹ .

      Kể từ ngày ly dị, bà Numpai sống vật vờ như cái xác hồn, nghiện rượu nặng với những cơn tâm thần sau mỗi lần say rượu. Bà đập phá đồ đạc, lôi những chuyện cũ ra để chửi bới ông Metee. Paremai thể cấm mẹ uống rượu. Nếu mẹ trong tình trạng bình thường, có lẽ kịch liệt phản đối khi bố đưa Yaimai về nuôi với lý do giảm bớt gánh nặng cho còn phải trông nom bà Numpai. Cũng vì tình trạng của bà Numpai ngày càng xấu nên chấp nhận để Yaimai sống với ông Metee. có em ở nhà, dồn hết tâm trí vào việc trông nom chăm sóc mẹ, vỗ về an ủi và đưa bà cai rượu ở Viện Phật giáo Thamkrabok cho đến khi bà cai nghiện thành công.

      Tiếng gõ cửa xe kéo Paremai ra khỏi hồi ức. quay lại, giật mình khi trông thấy dì Jidapa đứng bên cạnh xe. Có lẽ chìm vào giấc ngủ quá lâu nên nghe thấy tiếng xe của dì ấy.

      “Pare đến đón Mai à? Sao con vào trong nhà mà đợi?”. Jidapa hỏi han với giọng nhàng như người lịch thiệp.

      “Xe của tôi làm chắn lối vào à?” Paremai hỏi tránh rồi xuống xe. trải nghiệm giúp Paremai giữ được bình tĩnh tốt hơn, nóng nảy như trước kia. Bây giờ có thể “Ngoài thơn thớt cười, trong nham hiểm giết người dao” cách hoàn toàn tự nhiên. Những việc qua dạy phải biết cứng rắn, vượt lên tất cả trong mọi tình huống.

      . Dì vừa chợ về, thấy con đỗ xe ở đây nên đến hỏi chuyện thôi. Con có vào trong nhà đợi em ? Mai cũng sáng nay có hẹn với con”. Jidapa mỉm cười lạnh nhạt.

      “Vâng. Tôi đến đón Mai. Nhưng, tôi đợi ở trong xe cũng được”.

      “Con vào trong nhà đợi . Nắng bắt đầu gắt rồi đấy”. Jidapa thuyết phục.

      Từ chối được, Paremai đành theo dì ta vào nhà.

      “Nhà cửa hơi bừa bộn. Dạo này cu Jet nghịch ngợm quá. Cu cậu trong độ tuổi thích khám phá nên cái gì cũng lục lọi bầy bừa ra. Chạy theo quét dọn suốt ngày cũng kịp”. Dì ta lên tiếng gợi chuyện, cần để ý xem người cùng có quan tâm hay .

      “Sao thuê người giữ trẻ?”. Paremai hỏi, giọng bình thản.

      Jipada bật cười: “Dì thích người ngoài đến ở nhà mình, nhất là thời buổi này khó mà tin nhau được”.

      Paremai khẽ gật đầu, nét mặt vẫn vô cảm.

      “Dạo này con vẫn khỏe chứ? Lâu quá chúng ta gặp nhau nhỉ?”.

      “Vâng. Tôi vẫn khỏe”.

      Jidapa mỉm cười, biết rằng Paremai muốn chuyện lắm.

      “Vậy con cứ tự nhiên nhé. Để dì chuẩn bị cho con ít đồ ăn ”.

      cần đâu. Mai xuống là tôi về luôn”.

      “Cứ để dì”. Jidapa để ý đến lời , vẫn vào bếp và quay trở ra với khay đồ uống và bánh cho .

      “Cảm ơn”. Paremai ngẩng đầu lên khỏi tờ tạp chí cầm tay khi dì ta đặt khay đồ uống lên bàn.

      “Pare cứ tự nhiên. Dì xem em nó dậy chưa”.

      “Vâng”.

      Đợi dì ta khỏi. Paremai đứng dậy xem bức ảnh treo tường, trong ảnh ông Metee khoác vai Jidapa trong khi dì ta bế đứa bé sơ sinh, Jidapa hơn Paremai bốn tuổi. Điều đó cũng có nghĩa là ông Metee lấy vợ bé trạc tuổi con mình. Nghĩ đến đó, Paremai cảm thấy khinh bỉ, nở nụ cười mỉa mai.

      Ông Metee bước vào phòng khách và nhìn thấy cảnh tượng đó. Đôi môi định nở nụ cười chào con của ông liền mím lại. Paremai quay phắt lại khi nghe thấy tiếng bước chân, nụ cười mỉa vẫn còn đọng lại môi . vội vàng thay đổi nét mặt trước khi khẽ mỉm cười như hề biết đến ánh mắt lạnh lùng của người cha.

      “Dì Pa con đến đón Mai?”.

      “Vâng. Bố vẫn khỏe chứ ạ?”. Paremai hỏi với giọng bình thản, xa cách.

      “Cũng thường thôi. Còn con?”. Ông Metee ngồi xuống phía đối diện ngắm nhìn con .

      Paremai năm nay hai mươi sáu tuổi. có những bước tiến thuận lợi trong nghiệp. Chỉ mới bốn, năm năm trong nghề phóng viên nhưng những bài viết của được các lãnh đạo để ý tới và nhận được rất nhiều giải thưởng của các tổ chức báo chí tư nhân như “Giải thưởng ảnh chụp xuất sắc nhất của Isara Amantakul(1)”. Đó là bức ảnh chụp người đàn ông nhảy xuống đất từ tòa nhà cao tầng để tránh ngọn lửa lan đến căn hộ nơi ta sinh sống. Năm ngoái còn giành “Giải thưởng tin bài xuất sắc nhất” của Tổ chức Isara Amantakul. Đó là tin bài điều tra về vụ án giết người trong quá khứ. Giải thưởng gồm tiền mặt, kỷ niệm chương và khóa học ngắn hạn về truyền thông đại chúng tại trường đại học nổi tiếng của Mỹ trong thời gian sáu tháng(2). vừa mới trở về từ khóa học đó cách đây hai tháng.

      (1)Giải thưởng Isara Amantakul là giải thưởng cao nhất dành cho phóng viên và nhiếp ảnh được tổ chức bởi Hội báo chí Thái Lan do tổ chức Isara Amantakul tài trợ, được công nhận là giải thưởng Pulitzer Thái Lan.

      (2) Người giành giải thưởng Pulitzer Thái Lan nhậ được khóa học ngắn hạn trong thời gian từ bốn đến sáu tháng. Giải thưởng này được tổ chức bắt đầu từ năm 2010.

      Paremai là người giỏi việc, nhanh nhẹn, thông minh sắc sảo nên chỉ trong thời gian vài năm được chuyển đến thường trú tại Tổng cục Cảnh sát quốc gia. được lãnh đạo và đồng nghiệp công nhận là người phụ nữ cứng rắn, mang trong mình dòng máu chiến sĩ. Nếu so sánh Paremai và Yaimai với hoa, ông Metee cho rằng con lớn giống như bông hoa thép, có thể chống chọi lại mưa nắng, trong khi Yaimai là bong hoa lụa mỏng manh, cần đươc nâng niu. Bởi thế nên ông chọn con út để đưa về sống với mình chứ chọn con lớn quá cứng nhắc, khó bảo.

      Paremai biết ánh mắt của người cha soi xét mình. trả lời: “Con cũng bình thường như bố thôi”.

      Ông Metee gợi chuyện: “Mai rằng con vừa từ Mỹ về được hai tháng à? Tình hình thế nào?”.

      “Cũng tốt ạ”. trả lời ngắn gọn.

      Người bố tiếp tục gợi chuyện: “Hôm trước thấy con đưa tin về cuộc họp báo bắt giữ băng đĩa lậu tivi”.

      “Vâng ạ”. nhìn xuống đồng hồ đeo tay như muốn tìm cớ chấm dứt cuộc chuyện.

      Ông Metee quan tâm tới hành động đó. Ông vẫn tiếp tục: “Ống kính dừng lại ở hình ảnh của con người tương đối lâu nhỉ. Có lẽ chàng quay phim đó thích con rồi”.

      Paremai trả lời vào vấn đề mà ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào mắt bố: “Con ra ngoài đợi em đây ạ. Nếu Mai xuống bố bảo với nó là con đợi ngoài cổng nhé”.

      “Từ từ con”. Ông Metee vội gọi trước khi con bước ra khỏi phòng.

      “Có gì ạ?”. Paremai quay lại hỏi.

      “Chúng ta thể chuyện tử tế với nhau lần được hay sao? Bao giờ con mới hết giận bố?”.

      “Hết giận chuyện gì ạ?”. Paremai bình thản hỏi, ánh mắt vô cảm.

      “Con cũng biết là bố muốn đến chuyện gì mà”.

      Paremai thở dài: “Chuyện lâu rồi. Bố đừng để bụng suy nghĩ nữa”.

      “Người để bụng suy nghĩ là con chứ phải bố, bởi nếu con tỏ ra xa lạ với bố thế này”.

      Paremai thở dài:

      xa cách xuất phát từ hòa thuận đâu ạ. Trường hợp của chúng ta là ở vấn đề khoảng cách. Bố đừng có hy vọng gì vào lúc này, vì ngay cả trong thời gian chúng ta còn chung sống với nhau, bố cũng đâu có quan tâm gì tới bọn con mà chỉ lo cho hạnh phúc riêng của bố”.

      Ông Metee choáng váng như bị tát vào mặt.

      “Con biết rằng con là đứa đanh đá. Vì thế bố đừng cố bới lại chuyện cũ làm gì, điều đó chỉ khiến cho bản thân bố đau lòng mà thôi”.

      Ông Metee định gì đó nhưng kịp vì có tiếng của Yaimai vang lên: “Em xong rồi. Chị đợi lâu chưa?”.

      Yaimai đứng sững lại khi bước vào phòng khách, cảm nhận được khí căng thẳng giữa chị và bố. nhìn hết người này tới người kia: “Có chuyện gì vậy ạ?”.

      có gì đâu. thôi”.

      Yaimai hơi nhíu mày, định hỏi nhưng Paremai chặn lại: “ có gì mà. thôi. Muộn lắm rồi đấy”. Paremai rồi bước ra trước.

      Yaimai liền e ngại quay lại chào ông Metee.

      Ông gật đầu: “ con. Con chơi cho vui vẻ nhé!”.

      “Chị Pare chuyện gì với bố thế? Sao khí lại căng thẳng vậy ạ?” Yaimai hỏi khi xe ra đến đường lớn.

      Paremai trả lời em : “ có gì đâu. Em đừng quan tâm. Nhưng sao em thay quần áo chậm thế?”.

      Yaimai cười gượng: “Tại em dậy muộn. Em xin lỗi vì để chị phải chờ lâu”.

      “Sao em đặt đồng hồ báo thức?”.

      “Em đặt rồi nhưng… ngủ say quá nên nghe thấy tiếng chuông”.

      Paremai lắc đầu, mềm lòng: “Đêm qua em ngủ muộn à?”.

      “Vâng ạ”. trả lời với giọng càng hơn.

      “Làm gì mà phải ngủ muộn?”.

      …” Yaimai ấp úng.

      Paremai quay nhìn em : “Sao? Tại sao lại ngủ muộn?”.

      “Em làm bài tập ấy mà”. giải thích nhưng được tự nhiên cho lắm.

      “Thế thôi mà cứ phải ấp a ấp úng”.

      Yaimai cười gượng rồi vội đổi chủ đề: “Thế hôm nào chị leo núi Phu Kradung ạ?”.

      “Ngày mai, chị chuẩn bị hết đồ đạc rồi”.

      “Mai chưa bao giờ được leo núi Phu Kradung cả. Chắc vui lắm nhỉ. Nghe các bạn em kể có vẻ đó là nơi để chứng tỏ tình được đấy. Nhiều đôi nhau sau khi xuống núi nhau nhiều hơn nhưng cũng có nhiều đôi lại bỏ nhau luôn”.

      “Ơ, sao lại thế?”. Paremai quay sang hỏi.

      “Tại đường lên núi khó , trong lúc leo biết tính cách của nhau, biết là người tốt bụng hay ích kỷ”.

      Paremai gật đầu tán đồng, hai chị em chuyện linh tinh cho tới khi xe dừng ở trước cổng. Paremai đánh xe vào gara rồi đến chỗ Yaimai đứng đợi để cùng vào nhà. em lao vào ôm lấy mẹ rồi hỏi han hết chuyện này đến chuyện khác.

      “Mẹ vẫn khỏe chứ ạ?”.

      “Mẹ khỏe con ạ. Con sao? Mẹ thấy con gầy nhưng ánh mắt lấp lánh tươi vui quá nhỉ. Có người rồi đúng ?”. Bà Nupmai hỏi dò trong khi hai tay xoa má con .

      Yaimai đỏ bừng mặt trong khi Paremai sững lại khi nghe mẹ hỏi vậy. vừa ngồi xuống ghế, cầm miếng bánh định ăn, vừa vội ngẩng mặt lên xem xét em .

      Vừa lúc đó em quay mặt lại phía chị. Đúng rồi! Yaimai đúng là như mẹ . Quầng mắt thâm lại nhưng ánh mắt lấp la lấp lánh! Paremai nghĩ chưa từng ai nên có kinh nghiệm nhưng vẫn tin vào lời nhận xét của mẹ.

      Paremai cầm bánh lên ăn trong khi đôi mắt sắc bén vẫn dò xét em .

      Yaimai mặc bộ váy liền kín đáo, trông rất nữ tính, khác hẳn kiểu quần bò vẫn mặc mọi khi. từng nghe mọi người xung quanh so sánh và Yaimai như những loài hoa, là loài hoa mọc vùng đất cằn cỗi, chịu được mưa nắng, còn em là loài hoa xứ lạnh mỏng manh cần được nâng niu, chăm sóc trong nhà kính.

      Đúng! Yaimai đẹp cách hiền dịu. Từ bé khi được mẹ dẫn chơi, Yaimai thường được mọi người khen là xinh đẹp đáng . cũng chưa bao giờ ghen tỵ với em, ngược lại còn rất tự hào và muốn chăm sóc, che chở cho em nhiều hơn. Nhưng từ trước tới nay, Yaimai chưa bao giờ có biểu hoặc có người đàn ông nào trong lòng vì chỉ chăm chú vào việc học.

      Ai có thể làm cho em rung động tới mức thay đổi thế này?

      bị cắt ngang suy nghĩ bởi tiếng chuông điện thoại của Yaimai. Yaimai cầm túi xách luống cuống lục tìm điện thoại làm ví rơi xuống đất.

      Paremai cúi xuống nhặt ví trong khi Yaimai vội ra ngoài nghe điện thoại. Paremai nhíu mày khi nhìn thấy hai má của Yaimai đỏ ửng trong lúc ấn phím trả lời điện thoại. đưa mắt liếc chiếc ví trong tay, chau mày khi thấy tấm ảnh lạ rơi xuống nền nhà.

      Hai mươi hai giờ ba mươi phút chủ nhật, tại điểm hẹn trước lúc khởi hành lên đường tới núi Phu Kradung.

      Đội trưởng Tula là người chủ trì, chủ chi trong chuyến du lịch lên núi Phu Kradung lần này. Sau khi mọi người tự giới thiệu làm quen với nhau xong, Paremai mới tiến đến chào hỏi các bạn của Tula trong đó có Prim-pau Supapat, là bạn của em họ Tula vừa mới tới. Primpau là có khuôn mặt đáng và ít tuổi nhất trong đoàn, vừa tốt nghiệp đại học nên gần như trở thành tâm điểm chú ý của các chàng trai. Paremai trò chuyện nhiều với vì khi Mankeo, thành viên cuối cùng trong đoàn tới cũng là lúc Tula bảo mọi người lên xe và cuộc hành trình lên núi Phu Kradung chính thức khởi hành.

      Tula dành chỗ ngồi ghế trước gần Paremai và độc quyền trò chuyện với trong suốt chặng đường khiến tất cả mọi người trong đoàn đều nửa đùa nửa rằng tán từ lúc còn chưa xuất phát. Paremai lúng túng trong khi Tula làm như biết, vẫn tiếp tục quan tâm đến .

      “Điều hòa có lạnh quá ? Tăng nhiệt độ lên chút nhé!”. Tula hỏi rồi nhổm dậy chỉnh hướng gió.

      Paremai lí nhí cảm ơn rồi hỏi về tin trang nhất của tất cả các tờ báo:

      “Đội trưởng Tul này, trong hội nghị Ủy ban viên chức cảnh sát cao cấp vào thứ tư tới, liệu thủ tướng có đề cập tới chuyện thuyên chuyển quan chức cảnh sát hay ạ?”.

      Tula cười rồi đùa: “ có lần nào chúng ta chuyện mà chưa lôi công việc vào chưa nhỉ? từng nghĩ rằng Pare quen với là để moi tin mật đấy”.

      Paremai sững lại, trong giây lát cảm thấy có lỗi vì bị trúng. chịu đâu với cũng chỉ bởi vì muốn lấy tin mật mà thôi. nhiều lần có được tin độc(3) là từ cuộc chuyện với mà ra. May mà ánh đèn đường sáng nên nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của lúc này. khỏa lấp xấu hổ bằng giọng : “Tại bây giờ chuyện thuyên chuyển quan chức cảnh sát hot nhất mà. Gặp cảnh sát mà hỏi chuyện này hỏi chuyện gì ạ?”.

      (3) Tin độc được dịch nghĩa từ exclusive news, là tin tức mà chỉ duy nhất tờ báo có được, phần lớn là tin điều tra sâu.

      chuyện trăng, trời, mây, gió ấy. Ví dụ hỏi xem dạo này công việc của có nhiều ? ăn cơm chưa? Có bao nhiêu chuyện có thể với mà”. Tula dịu dàng.

      Paremai nóng mặt bởi lời trêu đùa pha chút tán tỉnh ngọt ngào đó. giấu xấu hổ trước khi hỏi với sắc mặt bình thản: “Những chuyện đó thấy cả rồi, đâu cần phải hỏi ạ. Nhưng nhất quyết chịu chuyện thủ tướng liệu có đề cập đến chuyện thuyên chuyển quan chức cảnh sát vào thứ tư tới này đấy ạ?”.

      Tula bật cười trước tính cách dễ dàng bỏ cuộc của mà mình thích. trêu tiếp: “Có nghĩa là em nhất định phải có câu trả lời cho bằng được chứ gì?”.

      Paremai khẽ cười: “Nếu đúng sao ạ?”.

      “Thế câu trả lời là… có tin báo lại hoãn cuộc họp lần nữa đấy”.

      Paremai nhích người quay sang nhìn thẳng vào với ánh mắt tò mò. nhìn chằm chằm rồi hỏi: “Tại sao ạ? Tại sao thuyên chuyển mãi chưa được?”.

      cũng như các phóng viên biết cả rồi đấy. Tổng cục trưởng Tổng cục Cảnh sát quốc gia chưa làm xong danh sách bởi chỉ trống có sáu mươi vị trí trong khi thực tế phải thuyên chuyển tới cả trăm người nên xin với thủ tướng cho hoãn hội nghị Ủy ban viên chức cảnh sát cao cấp lại. Khi danh sách của thủ tướng và phó thủ tướng an ninh thống nhất với nhau ông tổng cục trưởng phải xin thêm thời gian nữa để sắp xếp nhân ”.

      “Sắp xếp các tướng còn xong như vậy, việc sắp xếp các tá lại càng mất thời gian nhỉ”.

      “Ừ. Phải hoãn theo thôi”.

      “Bị vướng mắc chỗ nào ạ? Tại sao danh sách thủ tướng và phó thủ tướng lại chênh lệch nhau?”.

      “Cái này thực . Sâu hơn nữa thể trả lời được. Mà nhé, điều biết em cũng biết cả rồi”.

      “Em nghĩ có lẽ do việc bổ nhiệm thuyên chuyển các tỉnh trưởng của Bộ Nội vụ nhiệm kỳ trước Đảng…”. Paremai tên đảng liên hiệp trong chính phủ trước khi tiếp: “ cử người xuống địa phương để đảm bảo việc bầu cử, trong khi đảng của mình là đảng nòng cốt trong việc thành lập chính phủ lại được ít phần trăm số phiếu nhất. Vì vậy thủ tướng sợ rằng nếu để cho phó thủ tướng sắp xếp thuyên chuyển quan chức cảnh sát cũng đồng nghĩa với việc chiều theo đảng liên hiệp nên thủ tướng mới phải sửa lại luật chơi nhằm cử cảnh sát xuống các địa phương vì lợi ích cao nhất trong cuộc bầu cử”.

      “Pare phân tích sâu sắc quá. cho rằng em biết nhiều thứ còn sâu hơn cả nữa đấy”.

      khen hay kháy em đấy?”. Paremai tự véo vào mặt.

      “Khen . Ối! Lại gây nữa rồi”. Tula kêu lên như bị kiến cắn trước khi bật cười.

      Paremai vẫn tiếp tục véo vào mặt. Nhưng chưa kịp đáp lại tiếng của người ngồi phía sau vang lên: “Này, đôi phía tình cảm quá. Gần nửa đêm rồi mà còn thủ thỉ tán tỉnh nhau. Hai người thấy buồn ngủ à?”. Mankeo, bạn đồng nghiệp của Paremai, người được cho là thân thiết với cả hai nhất lên tiếng trêu.

      “Vừa vừa thôi Man. Ai tán ai hả? Cậu thấy tớ làm việc à?”. Paremai quay xuống cãi.

      Tula bật cười, đưa mắt sang trêu : “Thấy chưa? Em thừa nhận là làm việc đấy nhé. Đúng là làm việc hai tư hai từ giờ . Em thấy mệt à?”.

      “Ok. Vậy nghỉ thôi. Chúc đội trưởng ngủ ngon nhé! Mai gặp lại”. Paremai xong liền kéo tấm chăn lụa lên đắp tới cổ, dựa đầu vào cửa kính ô tô, chấm dứt cuộc chuyện tại đó.

      Tula khẽ lắc đầu mỉm cười trìu mến. gặp Paremai bốn năm về trước khi còn là phóng viên chuyên biệt mới vào nghề phải lưu động ở các đồn cảnh sát. Lần đầu tiên gặp Paremai, cảm mến , bị tiếng sét ái tình của trẻ kém giáp đánh trúng. Paremai đẹp sắc sảo và có điều gì đó rất thu hút người khác giới. thể đó là cái gì, có thể là tính cách cứng rắn, sợ ai, dám hỏi dám dù lúc đó chỉ là phóng viên mới vào nghề, còn trong giai đoạn thử việc.

      Tiếng chuyện thầm trong xe chấm dứt. Mọi người đều nhắm mắt cố để giấc ngủ đến. Sáng sớm hôm sau khi xe đến chân núi Phu Kradung, tiếng chuyện ồn ào như ong vỡ tổ lại vang lên.

      Trong lúc chờ đợi vườn quốc gia Phu Kradung mở cửa, mọi người lần lượt vệ sinh cá nhân, sắp xếp đồ đạc, phân chia hành lý, cân trọng lượng và dán nhãn để thuê người gánh lên đỉnh núi.

      Đúng lúc này, Paremai nhận được cuộc điện thoại của ông Metee.

      “Con nghe đây ạ”. Paremai trả lời, giọng bình thản.

      “Pare! Xảy ra chuyện lớn rồi. Em con mất tích rồi”.

      “Gì cơ ạ? Sao lại mất tích ạ?”. Paremai hỏi giật giọng khiến Tula và những người khác đều giật mình nhìn sang.

      Ông Metee tiếp lời: “Hôm qua Mai với bố là dự tiệc sinh nhật bạn. Bố nghĩ nó về khuya và kiểu gì tiệc sinh nhật cũng kết thúc muộn. Bởi thế bố ở lại chờ. Sáng nay thấy nó xuống ăn sáng mới phát mất tích. Bình thường nó đâu có thế”.

      “Khoan ạ. Sao bố lại chắc chắn là em mất tích? Có thể Mai ngủ lại nhà bạn sao ạ?”.

      “Mai chưa bao giờ ngủ ở ngoài trừ bên chỗ mẹ con. Bố điện thoại hỏi đám bạn thân của nó rồi, mọi người đều trả lời là Mai có ở đấy. Hơn nữa các bạn trong nhóm đều khẳng định là tối qua có ai tổ chức sinh nhật cả”.

      “Lạy Phật!”. Paremai thốt lên, mặt tái nhợt.

      “Lẽ ra đêm qua bố nên ở lại đợi mới phải”.

      Đầu dây bên kia vẫn tiếp tục than vãn. Paremai giơ tay lên vuốt trán để tỉnh táo hơn. hỏi lại: “Bố báo cảnh sát chưa ạ?”.

      “Cảnh sát rằng có thể Mai đến ngủ ở nhà bạn, vì vậy phải đợi qua hai mươi tư tiếng đồng hồ mới bị coi là mất tích”.

      “Vâng. Có thể là Mai dự tiệc sinh nhật của người bạn thân lắm nên các bạn trong nhóm mới biết ạ”.

      “Cũng có thể là như thế, nhưng bây giờ bố rối quá Pare, bố phải làm sao đây?”.

      “Bố cứ bình tĩnh. Bây giờ thế này nhé, bố điện thoại tới tất cả các bệnh viện xem có nơi nào tiếp nhận bệnh nhân nữ còn trẻ hay . Còn con điện thoại kiểm tra các đồn công an và gọi cho các bạn phóng viên lưu động xem có ai nhận được thông tin hay đầu mối gì về các vụ tai nạn . Hôm qua em ra khỏi nhà lúc mấy giờ ạ?”.

      “Sáu giờ con ạ”.

      “Có ai đến đón hay em mình ạ?”.

      Paremai lục túi lấy cuốn sổ ra rồi thoăn thoắt ghi lại các chi tiết trước khi hỏi thêm: “Bố thử gọi vào di động của em chưa ạ?”.

      “Gọi rồi, nhưng có tín hiệu”.

      “Bố gọi điện báo chuyện này cho mẹ chưa ạ?”.

      “Chưa. Bố gọi điện cho con đầu tiên”.

      “Được rồi ạ. Bố đừng vội gọi cho mẹ nhé. Có thể xảy ra chuyện gì đâu. Vậy nhé. Để con gọi điện cho các bạn phóng viên lưu động trước ”. Paremai cúp máy. Tất cả mọi người đều hồi hộp theo dõi cuộc chuyện của . Ngay khi vừa cúp máy, mọi người đồng thanh hỏi xem có chuyện gì xảy ra. cất cuốn sổ tay vào túi, kể vắn tắt lại tình hình rồi xin phép về trước.

      “Vậy chúng ta cũng hủy chuyến này thôi vì có tiếp cũng chẳng vui vẻ gì”. Mankeo .

      “Đừng mà Man. Tớ thấy thoải mái nếu trở thành nguyên nhân khiến mọi người phải hủy chuyến này, chúng ta chuẩn bị cả tuần nay rồi. Mọi người cứ tiếp , đừng lo cho tôi nhé!”. rồi Paremai đưa ánh mắt cầu khẩn nhìn mọi người lượt như muốn xin lỗi vì làm khí mất vui.

      “Vậy thế này, mọi người tiếp, còn tôi quay về Bangkok cùng Pare”. Tula kết luận.

      “Tôi nữa”. Mankeo đề nghị.

      “Vậy đội trưởng Tul lấy xe về trước . Còn chúng em về sau bằng xe bus hoặc tàu cũng được”. Primpau gợi ý.

      “Được đấy. Tul lấy xe về trước ”. Mọi người đồng tình.

      “Đừng. Mọi người đâu cần vất vả chỉ vì người. Để tôi tìm cách về mình tốt hơn”. Pare phản đối lại bằng giọng nhàng đồng thời nhìn vào mắt tất cả mọi người trong đoàn.

      “Sao có thể thế được. phải chị Pare phải vội quay về Bangkok để tìm em sao? Vì vậy về được càng nhanh càng tốt”. Primpau .

      Paremai thể lấy lý do nào khác để từ chối. cảm ơn Primpau và tất cả mọi người rồi mau chóng quay về Bangkok. Tất cả mọi người đều chúc cho nhanh chóng tìm được Yaimai.

      bornthisway011091 thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 3





      Paremai vô cùng lo lắng khi thể liên lạc được với Yaimai vì bé tắt máy. gọi hỏi các bạn phóng viên lưu động nhưng cũng chưa có tin tức gì.

      Hai mười tư giờ đồng hồ chờ đợi để báo cảnh sát kéo dài tựa hai mươi tư năm.

      “Pare cứ bình tĩnh. Có thể tình hình xấu tới mức như chúng ta nghĩ đâu”. Tula an ủi.

      “Đúng đấy Pare à. Phải bình tĩnh. Có thể Mai ngủ lại ở nhà người bạn nào đó cũng nên”. Mankeo dời tay khỏi điện thoại, quay sang nắm lấy tay Paremai động viên. giúp Paremai điện thoại kiểm tra thông tin ở gần chín mươi(1) đồn cảnh sát. Công việc này cần khá nhiều thời gian.

      (1) Có tất cả tám mươi tám đồn cảnh sát khắp thành phố Bangkok (Thông tin năm 2010).

      “Nếu ngủ lại nhà ai tại sao giờ này vẫn chưa về? Di động tại sao phải tắt? Giờ quá trưa rồi”.

      “Có thể Mai đường về sao? Rồi vô tình điện thoại hết pin nữa nên thể gọi điện báo cho người nhà được”.

      biết có đúng như lời Man vì Mai chưa bao giờ cư xử như vậy cả. Bao giờ nó cũng về nhà đúng giờ. Nếu hôm nào về nhà được nó gọi điện báo trước cho bố. Mà chúng ta về tới đâu rồi nhỉ?”. quay sang hỏi Tula ngồi kế bên.

      “Bình tĩnh Pare. Về đến Bangkok rồi. Để điện thoại cho cấp dưới lần nữa, biết đâu có tin tức gì mới chăng?”.

      “Cảm ơn , cả cậu nữa, Man à”.

      có gì đâu”.

      Tula định câu gì đó nhưng tiếng chuông điện thoại vang lên. ấn phím nhận cuộc gọi, ngay lập tức mặt trắng bệch khi nghe thấy lời ở đầu dây bên kia.

      gì cơ đội trưởng Ek? Nhắc lại lần nữa xem nào?”.

      Đầu dây bên kia nhắc lại: “Tôi nhận được tin báo có án mạng ở khách sạn… Nhìn ảnh chụp, nạn nhân tại trường khá giống với mà đội trưởng tìm kiếm ạ”.

      Đội trưởng Tula sững sờ lúc khá lâu. hỏi kỹ lại rồi cảm ơn và cúp máy trước khi quay sang phía Paremai.

      “Pare!”. Đội trưởng Tula nhìn thẳng vào với vẻ lo lắng.

      “Sao ạ? Có chuyện gì sao đội trưởng?”. Paremai hỏi với thái độ nóng lòng khi thấy nét mặt căng thẳng của người đối diện.

      Tula nhìn vào mắt của Paremai rồi : “Pare hãy hết sức bình tĩnh nhé! Cấp dưới của gọi điện báo rằng vừa nhận được tin báo có án mạng tại…”. Tula tên khách sạn nổi tiếng nằm trong khu vực mà đồn của chịu trách nhiệm, sau đó tiếp: “Cảnh sát đến trường thấy xác có hình dáng gần giống với Yaimai nên cấp dưới của đề nghị dẫn người nhà đến xem. Đoán chừng chết dưới sáu tiếng(2)”.

      (2) Tình trạng cứng lại sau khi chết là do chất adenoisine triphosphate hay còn gọi là ATP có trong mô của các bộ cơ bị giải phóng. Thông thường tượng này xảy ra khoảng 2-4 giờ sau khi chết và cứng hoàn toàn khoảng 6-12 giờ, nhưng cũng tùy thuộc vào yếu tố môi trường. Ví dụ nếu người nào bị sốt cao và co giật, có nguy cơ tử vong cao, lúc này ATP trong các bộ cơ được giải phóng hết nên gây ra tình trạng toàn thân cứng lại ngay sau khi chết gọi là cadaveric spasm.

      Cảm giác mất mát tràn ngập trái tim khi chứng kiến tình trạng của em chết.

      Xác chết trong tư thế nằm ngửa, nửa thân dưới trong tình trạng lõa thể. Bộ váy hồng mặc bị kéo lệch khỏi ngực. Chiếc quần lót ren trùm lên đầu xác chết. Hai tay bị trói chặt ra phía sau bằng chiếc áo khoác dài tay màu đen. Xung quanh cổ có những vết đỏ, giống như vết hằn của ngón tay và bàn tay. Phía trước bụng có vết đỏ thẫm. Ngoài ra, bên cạnh xác nạn nhân còn có chiếc áo lót kiểu có móc khóa, đồng màu với chiếc quần lót, chiếc dây buộc tóc màu đen và chiếc giầy, chiếc còn lại rơi xuống bên cạnh giường.

      Paremai hét lên, định lao vào ôm thân thể còn linh hồn của em nhưng bị đội trưởng Tula kéo lại, an ủi hãy để cho nhân viên cảnh sát thu giữ bằng chứng trước. than khóc vật vã trước khi ngất lịm trong vòng tay của đội trưởng Tula. bế Paremai ra bên ngoài để sơ cứu. Mankeo cũng theo ra. Nhân viên cảnh sát khoanh vùng trường bằng băng dính màu vàng để ngăn khách trọ tại khách sạn vây bên ngoài cửa phòng xem. Tuy vẫn chưa có phóng viên nào tới đưa tin nhưng chỉ lát nữa thôi phóng viên của tất cả các tờ báo kéo tới vì phóng viên là những người “đánh hơi” rất nhanh.

      Tula đề nghị nhân viên khách sạn mở phòng bên cạnh và cung cấp túi y tế để sơ cứu cho Paremai. bao lâu Paremai tỉnh lại. ngừng than khóc với trái tim tan nát. và Mankeo cũng an ủi . lúc lâu sau bình tĩnh lại và nín khóc.

      “Lạy phật! Sao lại như thế? Tại sao lại xảy ra với Mai? Lạy trời! Mai phải chịu tai họa khủng khiếp quá”. Vừa than vãn, vừa nấc lên nghẹn ngào. Giọng của Paremai thổn thức, phải chịu cú sốc quá lớn.

      Trong suốt quãng thời gian ngồi xe tới đây, luôn cầu mong đó là nhầm lẫn. Xác chắc chắn phải là Yaimai. Có lẽ lời cầu nguyện của chưa thấu tận thiên đình. Paremai đau đớn nghĩ.

      Tula theo dõi cách lo lắng. Từ lúc thông báo tin xấu cho , luôn thấp thỏm, rời mắt khỏi .

      “Pare có chịu nổi ? phải quay lại giúp mọi người tay. Pare ở lại đây cùng với Man nhé. Xong việc qua thông báo tình hình cụ thể cho em”.

      . Cho em cùng với”.

      “Nhưng tinh thần cậu bất ổn. Cậu nên sang đó lúc này. Nếu kiềm chế được chỉ làm vướng chân cảnh sát thôi. biết chừng còn làm hỏng các bằng chứng nữa ấy chứ”. Mankeo, bạn thân của phản đối.

      !”. Paremai quay sang phía đội trưởng Tula: “Em hứa lần này em kiềm chế được bản thân, khóc lóc than vãn làm ảnh hưởng tới các đâu”. Paremai hứa.

      “Liệu có được ?”. Tula tỏ ra lưỡng lự, chắc chắn.

      mà đội trưởng! Cho em vào với em em ! Cho em được nhìn em lần cuối mà!”. Giọng của run rẩy khiến người bị thuyết phục thể cứng rắn từ chối được đành phải gật đầu.

      Tula thấy yên lòng khi Paremai cứng cỏi hơn, có thể kiềm chế được tình cảm, òa khóc và lao vào ôm xác em nữa. để yên cho cảnh sát điều tra và bác sĩ pháp y làm nhiệm vụ khám nghiệm tử thi tìm nguyên nhân dẫn đến cái chết. cũng vào làm vướng chân cảnh sát trong việc thu giữ tang vật để làm bằng chứng trước tòa trong việc tiến hành xử án sau này. Tula nhìn lần nữa để biết chắc rằng bị sốc do cảnh tượng thương tâm rồi quay sang tiếp tục làm việc.

      “Phía khách sạn gọi điện tới đồn báo lúc mấy giờ?”. Đội trưởng Tula hỏi đội trưởng Ek đồng thời đưa mắt xem xét xác nạn nhân kỹ lưỡng. Trong khi đó các nhân viên điều tra và bác sĩ pháp y làm nhiệm vụ của mình cách nghiêm túc và khẩn trương.

      Đội trưởng Tula đưa mắt nhìn tấm ga trải giường nhàu nát và những chiếc gối bị vứt lung tung giường rồi nhìn khắp phòng cách cẩn thận. Đồ dùng của khách sạn, từ điện thoại, tạp chí cho tới lọ hoa, cốc uống nước… bị rơi vãi khắp nơi, mảnh thủy tinh rơi vỡ sàn nhưng phát được bất kỳ vết máu nào, kể cả tấm thảm trải sàn cũng như tường.

      Đội trưởng Tula nghe tiếng của đội trưởng Ek trả lời: “Khách sạn gọi đến báo lúc mười ba giờ năm phút ạ”.

      Tula gật đầu, quay lại xem xét xác nạn nhân trong lúc bác sĩ pháp y thu giữ mẩu da ở các kẽ móng tay của nạn nhân làm bằng chứng. Ở cổ của nạn nhân có vết móng tay, có lẽ do thủ phạm ấn móng tay xuống cổ nạn nhân hoặc có thể là vết móng tay của chính nạn nhân khi cố gắng gỡ tay thủ phạm ra. phải gửi xác nạn nhân đem mổ khám nghiệm để kiểm tra cách kỹ càng hơn nữa.

      Tiếng của thiếu tá cảnh sát Montri, nhân viên điều tra vang lên:

      “Mười ba giờ năm mươi phút ngày… tháng… năm… xảy ra vụ án mạng tầng mười khách sạn… Ở trường thu được giấy tờ tùy thân nhưng từ việc nhận diện của người thân cho biết nạn nhân tên là Yaimai Saisoporn, mười chín tuổi, sinh viên của trường Đại học…”. Sau đó mô tả tình trạng của xác chết và các bằng chứng được tìm thấy tại trường trước khi tiếp: “Phỏng đoán nạn nhân bị kẻ xấu dùng vũ lực cưỡng hiếp, do nạn nhân chống cự nên thủ phạm dùng áo khoác của nạn nhân trói hai tay quặt ra phía sau rồi cưỡng hiếp trước khi bóp cổ cho đến lúc nạn nhân tắt thở. Tại trường, bác sĩ tìm thấy mẩu da dính vào móng tay và kẽ răng của người chết, có lẽ trong lúc chống cự, nạn nhân cào cắn thủ phạm. Ngoài ra còn tìm thấy vết máu và tinh dịch khô dính ở bộ phận sinh dục và dưới bụng nạn nhân. Phỏng đoán nạn nhân chết dưới…”.

      Montri ngừng lại rồi dùng ngón trỏ đeo găng tay ấn xuống mặt trong cánh tay và lưng nơi có vết bầm tím của nạn nhân. Sau đó tiếp: “Phỏng đoán nạn nhân tắt thở dưới tám tiếng đồng hồ vì vết bầm tím ở lưng và mặt trong cánh tay lan rộng nữa”.

      Vết bầm tím là do tượng các mao mạch khu vực đó tạo nên. tượng này thường xảy ra khoảng ba mươi phút đến hai tiếng và ngừng lan rộng sau khi chết khoảng từ tám đến mười hai tiếng bởi tụ máu. Có nghĩa là cho dù có di chuyển hay thay đổi tư thế người chết, vết bầm tím da dịch chuyển.

      Có thể kiểm tra vết bầm tím của nạn nhân bằng cách dùng ngón tay ấn xuống vị trí của vết bầm. Nếu vết bầm vẫn lan rộng da vị trí đó xuất màu trắng trong giây lát. Ngược lại, da ở khu vực đó chuyển sang màu trắng.

      Tiếng của thiếu tá Montri vẫn tiếp tục vang lên trong khi nhân viên điều tra khác chụp ảnh, còn người nữa làm nhiệm vụ ghi chép lại các tang vật. Đội trưởng Tula bắt đầu ghi lại danh sách những người phải triệu tập đến để lấy lời khai.

      “Pare!”. Tula vừa gọi vừa quay lại nhìn Paremai khi ghi chép cái gì đó vào cuốn sổ tay. Nghe tiếng gọi, lập tức ngẩng lên nhìn .

      “Có gì đội trưởng?”. Paremai hỏi với giọng . Nước mắt được thay bằng dòng máu phóng viên trong . ghi chép tất cả mọi thứ vào cuốn sổ tay đồng thời nhờ Mankeo chụp lại các tang vật. Trong lúc làm việc, cố gắng làm ảnh hưởng tới nhân viên cảnh sát và bác sĩ pháp y.

      “Em ghi chép gì vậy?”. Đội trưởng Tula hỏi.

      Paremai cười buồn trả lời: “Các chi tiết chung chung ạ. có gì quan trọng đâu. Đội trưởng có việc gì ạ?”.

      “Yaimai có người hay chàng trai nào theo đuổi ?”.

      Paremai nhíu mày suy nghĩ: “Em dám khẳng định ạ. Bởi hôm thứ bảy hẹn gặp Mai, em cũng có hỏi chuyện này nhưng em ấy phủ nhận. Còn nếu nó có mà giấu em chịu”.

      Tula gật đầu rồi tiếp: “Nếu vậy từ ngày mai triệu tập những người có liên quan tới lấy lời khai. Còn hôm nay cầu người dọn phòng, người đầu tiên thấy xác Yaimai và lễ tân tới lấy lời khai trước. Kết quả ra sao điện thoại báo cho Pare sau nhé”.

      “Cảm ơn . Em sẵn sàng tới lấy lời khai lúc nào cũng được. Còn về bố mẹ em chắc họ cũng đến nơi rồi đấy ạ, em điện thoại báo rồi”.

      “Được rồi. Còn về buổi họp báo, Pare định thế nào? Phóng viên các báo đợi cả ở bên ngoài rồi đấy”.

      “Đội trưởng cứ tiến hành họp báo theo những gì cho là phù hợp ạ. Chỉ xin đừng nêu tên của em em ra mà thôi. Đúng là việc này giấu được lâu, nhưng em cũng muốn tên của em em bị nêu ra từ miệng cảnh sát hoặc nhân viên khách sạn. Còn về phần cánh phóng viên, em xin họ giữ bí mật”. Lúc vào phòng, nhìn các phóng viên tới đưa tin, thấy phần lớn đều là các bạn bè chuyên mảng tin pháp luật.

      “Đồng ý”.

      “Cảm ơn đội trưởng nhiều lắm. Pare …”. Chưa kịp hết câu phải ngừng lại bởi tiếng gào khóc của bà Nupmai vang lên khi cảnh sát mở cửa phòng. Bà Nupmai định lao vào ôm xác con. Paremai vội vàng chạy lại đỡ mẹ, an ủi: “Đừng mà mẹ. Cảnh sát và bác sĩ pháp y tìm bằng chứng. Nếu mẹ vào trong bây giờ làm hỏng hết bằng chứng mất. Để cho cảnh sát làm việc mẹ nhé. Đừng vội vào làm phiền họ. Khi nào họ xong chúng ta vào trong”. Paremai rất hiểu tâm trạng mẹ lúc này bởi lúc đầu khi trông thấy cảnh tượng này, cũng mất hết tâm trí như mẹ bây giờ.

      Bà Nupmai ôm chặt con vào lòng, khóc than vật vã: “Lạy Phật! Tại sao con tôi lại xấu số đến vậy chứ? Con quỷ dã man nào làm con bé ra nông nỗi này? Trái tim nó bằng gì mà nó lại ác độc mất hết nhân tính như vậy? Con tôi đâu có tội tình gì mà phải hứng chịu điều này chứ?”.

      Paremai ôm mẹ chặt. vừa xoa lưng mẹ vừa an ủi với giọng run run. Cảnh tượng đó khiến mọi người đều động lòng.

      “Lũ người xấu ở đâu chẳng có. Chỉ là em con xấu số. Nhưng con hứa… Con lôi nó ra đền tội cho bằng được, dứt khoát để cho nó nhởn nhơ đâu. Nó phải trả giá cho những gì nó gây nên”. Giọng của chứa quyết tâm.

      Ông Metee bước vào ôm cả hai mẹ con, nước mắt chảy dài ngăn lại được. Ông đứt quãng: “Bố có lỗi. Bố có lỗi con ạ. Nếu bố để ý cẩn thận hơn em nó phải chịu tai họa khủng khiếp này”.

      Tiếng khóc cùa bà Nupmai càng to hơn, cả ba người ôm nhau như để cùng đương đầu với mất mát. Paremai cố gắng nuốt tiếng nấc, ngẩng mặt lên để kìm lại dòng nước mắt. Cùng lúc đó ánh mắt bắt gặp ánh mắt cảm thông của đội trưởng Tula yên lặng dõi theo. quay mặt tránh thấy cảnh bác sĩ dùng túi nilon bọc hai tay của Yaimai nhằm bảo vệ bằng chứng là mẩu da trong móng tay. Sau đó, xác Yaimai được gói lại cẩn thận bằng tấm vải trắng để làm mất những vật liền với xác và để cho xác bị dính bẩn.

      Cảnh tượng đó khiến Paremai thể kìm nén được nữa, nước mắt từ từ chảy thành dòng trước khi òa khóc, nức nở với trái tim hoàn toàn tan vỡ.

      Lần đầu tiên Paremai bước vào phòng ngủ của em tầng hai. Trước đó tự nhủ rằng suốt đời này bao giờ bước quá khỏi phòng khách nhưng sau đó lại xảy ra cơ này.

      Hôm qua buổi họp báo kết thúc tốt đẹp. Mọi người đều đồng ý giữ bí mật họ tên của nạn nhân như cầu. Paremai thẳng thắn về quan hệ của và Yaimai. Vì vậy tất cả các phóng viên chuyên tin pháp luật đều nhận hợp tác và còn đề nghị giúp đỡ nếu có điều kiện.

      Đội trưởng Tula với rằng hôm qua lấy lời khai của lễ tân khách sạn nhưng chưa phát ra điều gì khác lạ. Điều quan trọng là người lễ tân đó mô tả được hình dáng của kẻ tình nghi với lý do lúc đó có tới hai đoàn khách cùng vào nên thể nhớ được ai với ai. tại cảnh sát kiểm tra cuộn băng từ camera bí mật của khách sạn.

      Điều gì lôi kéo Yaimai ra ngoài gặp kẻ giết người tại phòng nghỉ của khách sạn? Paremai tự hỏi mình đồng thời tìm kiếm dấu hiệu bất thường.

      Phòng ngủ của Yaimai được sơn gam màu , gọn gàng ngăn nắp, khác gì tính cách của chủ nhân. tìm thấy hóa đơn bộ đồ lót nhãn hiệu nổi tiếng mà Yaimai mặc hôm xảy ra án mạng khi lục tìm thùng rác cạnh bàn máy tính. Paremai chau mày vì ngày trong hóa đơn cho biết Yaimai mua bộ đồ lót này trước hôm xảy ra án mạng có ngày để mặc gặp kẻ xấu vào này hôm sau.

      khỏi thắc mắc tại sao Yaimai lại dám mặc bộ đồ lót có ren khêu gợi, khác hẳn với tính cách ngoan hiền của nó thế này. Phải chăng Yaimai chủ ý ăn mặc như vậy để gặp người đó? Chủ động ăn mặc đẹp cả trong lẫn ngoài vì ta? cách khác, Yaimai phải rất thân thiết với kẻ xấu nên mới dám tin tưởng mà gặp tại khách sạn.





      Có rất nhiều câu hỏi nhưng Paremai thể nào tự trả lời được. thở dài rồi ngồi xuống mở máy tính để bàn của em .

      nhấp chuột vào thư mục “My received files” đầu tiên. Ngay lập tức, rất sửng sốt khi thấy rất nhiều file ảnh của người đàn ông, chính là người mà nhìn thấy tấm ảnh trong ví của em .

      Paremai thốt lên ngạc nhiên trước khi xem xét file ảnh cách cẩn thận. Tất cả các ảnh đều được Yaimai đặt tên là Patiya và đánh số thứ tự từ đến mười lăm. lưu file ảnh vào USB của mình. Sau đó, nhấp chuột xem các thông tin khác trong máy tính và bắt gặp đoạn hội thoại MSN giữa Yaimai và người đàn ông có nick chat là Patiya Warakorn. mở ra, đọc kỹ đoạn chat từ khi hai người bắt đầu chuyện với nhau cho đến khi ta hẹn gặp Yaimai tại buổi tiệc sinh nhật của mình vào hôm Yaimai bị sát hại.

      Trong suốt khoảng thời gian đọc đoạn hội thoại dài hàng trăm trang này, Paremai cảm thấy lạnh sống lưng. tắt máy tính, lưu tất cả mọi thứ liên quan tới Patiya Warakorn vào USB của mình rồi đưa tay lên vuốt mặt lấy lại bình tĩnh trước khi rút phích cắm và ôm CPU theo.

      “Ơ, con định về luôn à Pare?”. Jidapa hỏi.

      “Vâng”.

      “Sao lại vội về thế? Ở lại ăn cơm tối . Sao mặt con tái nhợt ra thế kia? được khỏe à?”.

      Paremai từ chối rồi vội chuyển chủ đề: “Bố lên xong danh sách các bạn trong nhóm của Mai chưa ạ?”.

      “Xong rồi con ạ”. Ông Metee trả lời rồi đưa tờ giấy cho con .

      “Cảm ơn bố”. đặt CPU xuống rồi gấp tờ giấy lại, cất vào túi xách và tiếp: “Việc lấy lời khai, khi nào tới lượt bố và dì Pa, con điện thoại báo trước ạ”.

      “Ừ. Thế vụ án có thêm manh mối gì chưa con?”.

      “Chưa đâu ạ”.

      Ông Metee gật đầu: “Thế con định đem CPU của Mai à?”.

      “Vâng ạ. Con muốn kiểm tra thông tin trong máy tính cho kỹ càng”.

      “Có thấy gì đáng chú ý ?”.

      Paremai cân nhắc lát rồi trả lời: “Con thấy ảnh người đàn ông tràn ngập trong máy tính của Mai. Bố bao giờ nghe Mai nhắc đến cái tên Patiya Warakorn chưa ạ?”.

      Ông Metee nhíu mày: “Chưa. Mai chưa bao giờ về người đàn ông này cả”.

      Paremai gật đầu như thấy có gì là lạ cho lắm: “Vâng. Đúng là phải như vậy”.

      “Sao vậy con? Có gì liên quan tới vụ án à?”.

      “Thế này , có gì tiến triển con gọi với bố sau vì có thể việc như con phỏng đoán. Nhưng bố đừng vội di chuyển đồ đạc trong phòng Mai nhé. Con muốn quay lại kiểm tra phòng của em lần nữa. Đợi vụ án kết thúc rồi muốn làm gì làm”.

      “Thế dì vào quét dọn có được ?”. Jidapa hỏi nhàng.

      “Được ạ. Miễn sao đừng di chuyển đồ là được. Con xin phép về đây ạ. Chiều con có hẹn với đội trưởng Tula”. rồi bước ra khỏi ngôi nhà.



      đến muộn hay tại Pare đến sớm vậy?”. Đội trưởng Tula lên tiếng trêu ngay khi ngồi xuống ghế. hẹn Paremai ở Starbucks gần đồn cảnh sát để về diễn biến mới của vụ án.

      Paremai chuyển máy tính xách tay mở folder ảnh của Patiya đến trước mặt Tula: “Lúc sáng em lấy CPU của Yaimai về, thấy rất nhiều thông tin đáng quan tâm”.

      Tula nhìn ảnh người đàn ông, hỏi: “Người đàn ông này là ai? Người của Yaimai à?”.

      “Nếu đội trưởng hỏi câu này lúc trước vẫn nhận được câu trả lời như cũ”.

      như vậy có nghĩa câu trả lời ngày hôm nay thay đổi rồi phải ?”. Tula quay sang nhìn trước khi quay lại nhìn kỹ ảnh của người đàn ông. Phải thừa nhận rằng người đàn ông trong ảnh có khuôn mặt đẹp hoàn hảo như diễn viên Hollywood và nếu có ai với rằng ta là diễn viên, cũng lấy gì làm lạ. Gương mặt điển trai thu hút mọi ánh nhìn này vừa toát lên vẻ huyền bí của châu Á vừa có nét gì đó rất Tây. Đội trưởng Tula vừa nghĩ vừa chớp mắt nhìn lần nữa.

      Paremai lặng lẽ nhìn chàng đội trưởng. Lúc đầu khi trông thấy những tấm ảnh này, cũng sững sờ vì vẻ đẹp trai của khuôn mặt đó. Nhưng vốn phải người “phát cuồng vì trai đẹp” nên giây phút ấy nhanh chóng qua . Sau đó còn cảm thấy “chướng mắt” là khác. Sau khi đọc đoạn hội thoại MSN giữa Yaimai và Patiya cả đêm qua, càng cảm thấy câu “ nên nhìn mặt mà bắt hình dong” đúng.

      Đây là loại đàn ông nguy hiểm, rất đáng sợ. toàn dùng lời lẽ ngọt ngào để lừa phỉnh phụ nữ. Đáng chú ý là trước khi Yaimai bị sát hại tuần, ra sức thuyết phục Yaimai gặp cho bằng được. Em rất trong sáng và thơ ngây, con bé tin tưởng đến nỗi kể hết mọi chuyện cho nghe, từ chuyện học, chuyện trong gia đình cho tới chuyện sinh hoạt hàng ngày. Qua các đoạn hội thoại này, biết rằng em nghiện chat với rất nặng.

      Paremai thấy nuối tiếc vì bận tối ngày nên gần gũi em nhiều hơn. Đợt xin nghỉ phép này mới có thời gian cho vụ án của em .

      phải lôi kẻ xấu ra trước pháp luật để đền tội cho bằng được. Paremai tự hứa với bản thân.

      Paremai trả lời Tula: “Vâng ạ. Đúng như vậy. Sau khi đọc được đoạn hội thoại giữa em và người đàn ông này câu trả lời thực thay đổi rồi”.

      ta là ai? Diễn viên à? Nếu rằng ta là diễn viên nước ngoài cũng có gì lạ, bởi nhìn trong ảnh ta có gương mặt của người châu Âu nhiều hơn”.

      “Có lẽ ta phải là diễn viên đâu ạ vì Google thấy có thông tin gì cả. Làm báo được bốn năm, dù phải phóng viên mảng tin văn hóa giải trí nhưng em cũng thường xuyên theo dõi tin tức của làng giải trí Thái Lan và nước ngoài. Em chắc chắn rằng chưa từng thấy ta xuất báo chí, ít nhất là ống kính. Nhưng nếu ta là người nổi tiếng có lẽ thuộc loại đứng phía sau nhiều hơn. Vì nếu đứng trước ống kính, chắc chắn Pare nhớ được. Gương mặt nổi bật như thế kia cơ mà”. Paremai nổi tiếng là người có trí nhớ tốt được bạn bè công nhận.

      Đội trưởng Tula hơi mếch lòng vì Paremai khen ngợi người con trai khác trước mặt . Nhưng khi thấy nét mặt hề có ý khen ngợi, lại cảm thấy thoải mái hơn.

      “Nếu vậy ta là ai?”. Tula hỏi tiếp.

      Paremai đẩy tập giấy copy ra trước mặt rồi trả lời: “Đây là hội thoại chat MSN giữa Mai và người đàn ông đó. Em in hết ra đây. Đội trưởng giữ lấy bản làm bằng chứng. Đại khái thế này, Mai quen với tên Patiya qua chương trình tìm bạn chat. Hai người kết bạn và Mai hết sức tin tưởng , kể hết mọi chuyện về cuộc sống riêng với , gửi cả file ảnh của mình trao đổi với . Hai người cũng cho nhau số di động. Trong các đoạn hội thoại, tên Patiya rằng mình vẫn độc thân, là con lai giữa Thái và Mỹ, ba mươi sáu tuổi và làm việc ở công ty sản xuất phim”.

      “Em tên, họ là gì nhỉ?”. Tula quay sang hỏi lớn.

      “Patiya Warakorn ạ. Trong đoạn hội thoại, bảo với Yaimai họ tên đó”.

      “Nếu vậy có manh mối rồi vì người chủ khách sạn nơi xảy ra vụ án mạng rằng có người tới check in với tên họ như thế. Lễ tân với rằng vào check in với tên Patiya Warakorn. Thế Pare thử gọi vào di động của hay chưa?”.

      “Thử rồi nhưng số điện thoại này bị khóa. Em thể kiểm tra với hệ thống được bởi đây là số thuê bao trả trước nên cần đăng ký sử dụng dịch vụ”.

      Tula gật đầu: “Chứng tỏ lên kế hoạch lừa ngay từ đầu”.

      “Vâng. Em cũng nghĩ như vậy”.

      “Thế em kiểm tra các công ty sản xuất phim ở Thái Lan hay chưa? Nếu chưa để nhận việc này cho”.

      em kiểm tra nhưng vẫn chưa xong vì tìm Google có tới bảy mươi công ty sản xuất phim. Trong đó có khoảng mười công ty nổi tiếng em chọn gọi trước, họ đều phủ nhận cái tên Patiya Warakorn”. Paremai vừa vừa đẩy tờ giấy đến trước mặt Tula: “Đây là tên của tất cả các công ty sản xuất phim và băng đĩa nhạc cùng với số điện thoại mà em tìm được. Nếu đội trưởng giao việc này cho cấp dưới kiểm tra là tốt quá. Còn đây là lai lịch của tên Patiya để có gì còn so sánh, và đây là danh sách tên các bạn trong nhóm của Yaimai”.

      “Được. vấn đề gì. Cảnh sát có được thông tin dễ dàng hơn”.

      “Vâng ạ. Có điều rất đáng chú ý. Khi em thử dùng cả tên tiếng Thái và tiếng cũng như địa chỉ e-mail mà dùng để chat MSN với Yaimai để tìm internet thấy tên của xuất cùng với đường link. Điều đó có thể hiểu theo hai cách, là Patiya cố ý lập e-mail mới để chat với Yaimai, hai là e-mail sẵn có của , chỉ có điều đây là e-mail cá nhân nên thể dùng để đăng lên bất kỳ tin nào được. Điều đáng chú ý là khi sử dụng tên và họ của để tìm kiếm Google, em bắt gặp tên của rất nhiều vị quan chức cao cấp trong Nhà nước cùng có chung họ với . Để em thử tìm kiếm thông tin về nguồn gốc dòng họ Warakorn xem tại sao lại có nhiều người làm quan to mang họ này như vậy”.

      “Có thể có hai lý do, là tên Patiya này đúng là người trong dòng họ đó, hai là là loại người thích mạo danh người khác”.

      “Nếu thuộc loại thứ hai tên này đúng là kẻ ngu ngốc khi chọn dòng họ nổi tiếng để mạo danh, bởi vì việc tìm kiếm dễ dàng và nhanh chóng hơn rất nhiều”. Paremai tiêp câu của .

      “Đúng vậy. Vì thế chúng ta bắt đầu từ việc tìm kiếm dòng họ Warakorn”.

      “Vâng ạ. Bây giờ em chưa đăng tin này vì muốn kiểm tra cho chắc chắn . Phiền đội trưởng kiểm tra giúp em thông tin với Bộ Nội vụ xem là ai và có đúng là người trong dòng họ này hay ”. Thực ra có thể tự kiểm tra nhưng chắc phải mất nhiều thời gian hơn.

      “Ừ, cứ để . May là em chưa công bố tin này, vì nếu chưa xác định thông tin cách chính xác, cho dù có đoạn hội thoại này là chứng cớ có thể vẫn xảy ra việc kiện tụng với tội xúc phạm danh dự của người khác bởi biết đâu tên tội phạm mạo danh Patiya. Hoặc giả sử Patiya đúng là thủ phạm thực mà ta vội vàng công bố tin này khiến manh động chạy trốn mất. Vì vậy em đừng công bố tin này trong thời gian nữa được ?”.

      “Được ạ. Em cũng nghĩ như đội trưởng. Phải làm sáng tỏ thông tin rồi mới công bố ở tất cả các báo. Như thế tin có sức mạnh hơn”.

      Tula mỉm cười vì điều muốn còn đồng nghĩa với việc ra đòn đối với thủ phạm cách hiệu quả, tạo được ảnh hưởng tốt hơn việc đăng tin tờ báo duy nhất nào đó. Bởi việc đăng tin tất cả các phương tiện thông tin đại chúng khiến cho người dân cả nước đều biết tới tin tức này.

      Tula bình thản trả lời: “Ừ. Nếu có thông tin gì được làm sáng tỏ, là người cho công bố báo chí để tránh việc em bị kiện lại”.

      “Được ạ. Cảm ơn ”. Paremai mỉm cười xúc động: “Thế có tìm thấy giấy tờ tùy thân, chứng minh nhân dân và điện thoại di động của Yaimai ạ?”.

      “Vẫn chưa tìm thấy. lệnh cho cấp dưới tìm kiếm trong bán kính trăm mét kể từ khách sạn nhưng vẫn chưa thấy gì đáng nghi vấn cả”.

      Paremai gật đầu nghĩ thầm có lẽ thủ phạm vẫn cất giữ những bằng chứng đó hoặc hủy chúng rồi. hỏi tiếp: “Thế có tìm được đầu mối gì từ camera bí mật của khách sạn ạ? Hôm qua tại trường các có tìm được dấu vân tay của thủ phạm ?”.

      “Phía khách sạn thông báo gửi đĩa CD vào ngày mai vì hôm qua thợ kỹ thuật nghỉ ốm. Nếu nhận được đĩa CD kiểm tra ngay. Còn về dấu vân tay, phía khẩn trương kiểm tra”.

      Paremai cảm thấy lo lắng khi vẫn chưa có dấu hiệu gì tìm được đầu mối để truy bắt thủ phạm.

      bornthisway011091 thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 4





      Thành phố Los Angeles, bang California, Hoa Kỳ.

      Ngay khi Patiya Warakorn bước vào tòa nhà lớn được thiết kế theo phong cách đại, ông già giúp việc người Pháp vội vàng bước tới cởi áo choàng cho . Bởi vì là người chăm sóc từ khi còn là cậu thiếu niên cho tới bây giờ khi người đàn ông trưởng thành nên ông mới dám hỏi: “Chuyến của cậu ra sao? Mọi việc có thuận lợi ạ?”. Ông Chong hỏi rồi gấp chiếc áo choàng lại, khoác lên tay trước khi đích thân lấy loại đồ uống mà Patiya ưa thích từ khay đồ uống người đầu bếp vừa bê lên.

      Patiya là đạo diễn điện ảnh nổi tiếng và gửi tác phẩm của mình tranh giải Oscar(1). có các ý kiến phê bình tích cực từ các phương tiện thông tin đại chúng rằng và tác phẩm điện ảnh của là đối thủ nặng ký tham gia tranh cử nhiều hạng mục của giải Quả cầu vàng(2) và giải Oscar trong đầu năm tới. chỉ là đạo diễn điện ảnh nổi tiếng mà còn là diễn viên khiêu dâm hot nhất nay, các vai diễn của đều vô cùng nóng bỏng và cuốn hút. Các fan hâm mộ đặt cho danh hiệu “Kẻ làm tình vĩ đại”. Tất cả bọn họ đều cho rằng những cử chỉ giường của rất mãnh liệt, giống bất kỳ ai, biết cách chạm tới những điểm nhạy cảm của các bạn tình.

      (1) Giải thưởng Oscar, hay còn gọi là giải thưởng của Viện Hàn lâm, là giải thưởng cao quý nhất thế giới về điện ảnh, được tổ chức bởi Viện Hàn lâm khoa học và nghệ thuật điện ảnh (Academy of Motion Picture Arts and Sciences).

      (2) Giải Quả cầu vàng (Golden Globe Award) là giải thưởng được trao cho tác phẩm điện ảnh và chương trình truyền hình, được tổ chức lần đầu năm 1944 bởi Hiệp hội báo chí nước ngoài ở Hollywood (HFPA). Lễ trao giải Quả cầu vàng có số lượng khán giả theo dõi đứng thứ 3 thế giới, chỉ xếp sau lễ trao giải Oscar và Grammy, được tổ chức thường niên vào đầu năm dựa kết quả bỏ phiếu của phóng viên và các hãng thông tấn khắp Hoa Kỳ.

      Sau khi Patiya nhảy sang lĩnh vực điện ảnh dành cho người lớn tên tuổi của ngày vang xa hơn. Mọi người biết đến với cái tên Manuel Warakorn, đạo diễn và nam diễn viên khiêu dâm nổi tiếng. Kể từ khi sang Mỹ hai mươi mốt năm về trước, Patiya chưa từng dùng tên tiếng Thái của mình mà sử dụng tên Manuel do mẹ đặt cho. Rất ít người biết được có tên tiếng Thái là Patiya, ngoại trừ người nhà và những người thân tín, Chong chính là trong số đó.

      Ông Chong là người làm công lâu năm trong gia đình Carter. Khi Cash Sandra kết hôn và theo chồng về Thái, bà Maderline, bà ngoại của Patiya đồng ý. Tuy quý cậu con rể cho lắm nhưng bà cũng tỏ thái độ khinh ghét hay cản phá cách kịch liệt như bà lớn Nongkhran từng làm với con dâu. Vì lý do này nên khi Patiya bị gửi quay lại sống với gia đình bà, bà Maderline rất tức giận, bởi điều đó chứng tỏ bà Nongkhran chỉ khinh ghét con bà mà còn chối bỏ đứa cháu trai của bà nữa.

      Lúc Patiya mới đặt chân đến Mỹ, các thành viên trong nhà, bao gồm cả ông Chong đều được biết thông tin về cậu. Ai cũng quý và rất lo lắng cho cậu, họ cùng nhau chăm nom và chăm sóc cậu với tất cả tình thương của mình như muốn bù đắp và xóa những tháng ngày đau khổ mà thời niên thiếu cậu phải gánh chịu. Cho tới khi cậu tốt nghiệp trường Đại học New York và chuyển tới sống ở Los Angeles để gia nhập ngành công nghiệp điện ảnh Hollywood, ông Chong tự nguyện tới chăm nom cho cậu, nhưng chính cậu là người phản đối với lý do chưa có đủ tiền để trả lương cho ông, mặc dù ông Chong rằng giúp cậu trông nom nhà cửa công. Cuối cùng cậu vẫn kiếm tiền trả lương cho ông bằng được.

      Ông Chong quý Patiya như con trai của mình, có lẽ bởi ông mất người con trai duy nhất trong lần nó đánh nhau với bọn say rượu. Patiya cũng trạc tuổi con trai ông, Patiya bước vào nhà Carter cũng là lúc con trai ông vừa qua đời, nên ông luôn coi cậu như con trai của mình.

      Sauk hi vào làm việc trong ngành công nghiệp điện ảnh Hollywood, Patiya tiến dần từ những vị trí thấp lên cao và cuối cùng trở thành đạo diễn. Thu nhập của tăng dần đến mức có thể tự thành lập công ty điện ảnh, ngoài ra còn có thêm nguồn thu nhập nữa khi nhảy sang lĩnh vực phim khiêu dâm vào ba năm trước. Ngôi nhà này được xây vào cuối năm vừa qua chính là nhờ vào số tiền tiết kiệm từ nguồn thu nhập ấy.

      Bộ phim khiêu dâm đâu tiên mà Patiya tham gia thuộc thể loại features hay có tên đầy đủ là Pornography Features, đây là thể loại phim có cốt truyện, đơn thuần chỉ là những cảnh sex. Bộ phim với lượng đĩa bán hết sạch chỉ trong vòng tháng, lượng tải về nhiều nhất website và được tái sản xuất nhiều lần giúp thành danh từ đó. Điều đó cũng có nghĩa là tạo ra nguồn thu nhập khổng lồ cho công ty sản xuất thông qua tiền bán đĩa và phí tải về website. Quan trọng hơn, chính thành công này giúp giành giải thưởng nam diễn viên xuất sắc nhất của XRCO, giải thưởng cao nhất trong lĩnh vực điện ảnh dành cho người lớn, tương đương với giải Oscar trong lĩnh vực phim khiêu dâm.

      Đây cũng là lý do khiến các công ty sản xuất phim dành cho người lớn tầm cỡ tại bang California, nơi được coi là trung tâm của lĩnh vực công nghiệp phim khiêu dâm đều đưa ra mức cát sê cao để lôi kéo trở thành diễn viên thuộc quyền quản lý của họ. lựa chọn ký hợp đồng ba năm với công ty sản xuất phim khiêu dâm lớn nhất California. Song Patiya đưa ra cầu chỉ nhận đóng phim thuộc thể loại gonzo là chủ yếu, còn thể loại phim features chỉ nhận đóng mỗi năm phim mà thôi để có thời gian sản xuất phim cho công ty riêng của mình.

      Phim khiêu dâm dành cho người lớn thường được chia làm hai loại, Gonzo Pornography hay gọi tắt là gonzo, thể loại phim chủ yếu quay các cảnh sex, mất ít thời gian quay phim, nó có cốt truyện. Còn thể loại thứ hai là features, thể loại phim có cốt truyện, có kịch bản lời thoại, phải bố trí cảnh quay, trang phục và có ít cảnh sex.

      Ông Chong mấy ngạc nhiên khi Patiya nhảy sang làm phim khiêu dâm bởi vẫn mang vết thương từ thời niên thiếu. Họ hàng đằng nội luôn tỏ ra khinh miệt nghề người mẫu của mẹ , cho rằng mẹ là loại xướng ca vô loài, thêm vào đó còn tỏ thái độ khinh ghét và coi thường bà. Vì vậy Patiya khắc ghi trong lòng và muốn trả thù tất cả. Gần đây, Patiya tung tin rằng sử dụng số tiền tiết kiệm từ họ hàng đằng nội để thành lập hội từ thiện mang tên Viện Warakorn khám chữa bệnh AIDS miễn phí cho các bạn diễn phim khiêu dâm.

      Bà lớn Nongkhran nhảy dựng lên khi đọc được tin đó. Đích thân bà điện thoại cho bà ngoại của Patiya, cầu Patiya quay lại Thái Lan gấp. Đây là lần đầu tiên bà liên lạc với Patiya sau hai mươi mốt năm bỏ bê, quan tâm gì tới . Đây chính là nguyên nhân khiến Patiya phải trở về Thái Lan vào tuần trước.

      “Mọi việc rất tồi tệ phải ạ?”. Ông Chong hỏi tiếp khi thấy cậu chủ chưa trả lời câu hỏi ngay mà thẳng tới sa lông, ngồi xuống tu hơi hết sạch cốc đồ uống ưa thích.

      . Mọi chuyện đều suôn sẻ”. Patiya chậm chạp trả lời, dáng vẻ như suy nghĩ.

      “Nhưng sao trông cậu tệ thế? Ý tôi là trông cậu rất căng thẳng”.

      chút thôi, nặng nề hơn quá khứ được đâu”. Vừa vừa ngồi thẳng dậy: “Phiền bác Chong điện thoại cho nhân viên mát xa tới cho tôi. cầu loại chỉ mát xa thôi, có thêm dịch vụ hoặc khuyến mại gì cả”.

      Ông Chong nhận lệnh rồi hỏi tiếp: “Thế dẫn họ lên phòng nào?”.

      “Phòng tập thể hình nhé”.

      “Được ạ”. Ông Chong nhận lệnh cách lễ phép rồi làm nhiệm vụ.

      Tòa dinh thự của Patiya có diện tích rất rộng,bao gồm bốn tầng kể tầng hầm. Phòng tập thể hình nằm tầng thượng nơi có cả bể bơi. cầu kiến trúc sư thiết kế tầng này chỉ làm nơi tập thể dục mà thôi.

      Patiya nhìn theo ông Chong, người mà tôn trọng như người họ hàng lớn tuổi khuất rồi mới kê đầu lên bành ghế ngả lưng, tay bóp trán nghĩ ngợi. thực đúng như ông Chong . Tuy mọi thứ suôn sẻ nhưng suôn sẻ cách căng thẳng.

      Việc quay trở về đối mặt với họ hàng sau hai mươi mốt năm bị lãng quên, ưa gì nhau có cố gắng nở nụ cười hay tỏ ra bình thường cũng thể che giấu được vẻ khinh ghét trong hàng chục đôi mắt đó. Bởi vậy nếu căng thẳng đúng là chuyện lạ.

      Việc Patiya quay về Thái Lan gấp có liên quan đến việc phân chia tài sản thừa kế. thừa biết đó chỉ là cái cớ mà bà lớn tạo ra, lý do chính bà gọi về là để cản việc thành lập hội từ thiện khám chữa bệnh AIDS miễn phí cho các diễn viên phim khiêu dâm, tiện thể sỉ vả trận vì những hành động làm từ trước tới nay. Patiya nghĩ cách khinh bỉ.

      Nhưng vẫn về, vẫn chấp nhận tham gia vào trò chơi của bà lớn.

      Hành trình trở về Thái Lan lần đầu tiên sau hai mươi mốt năm dần trong tâm trí

      Patiya thấy xa lạ với tòa dinh thự to lớn trước mặt vì nó thay đổi rất nhiều kể từ khi bước chân ra . Nó được tu sửa và mở rộng hơn nên trông cũng mới và hoành tráng hơn hồi vẫn ở đây.

      Patiya vừa đặt chân tới Bangkok hôm qua. nghỉ tại khách sạn giữa trung tâm thành phố và hôm nay sử dụng xe dịch vụ của khách sạn để tới tòa dinh thự của bà lớn Nongkhran. Patiya xuyên qua bãi cỏ rộng, dài hút tầm mắt, tiến thẳng tới tòa nhà. Có vẻ như mọi người đều biết trước việc trở lại của vì ngay khi bước vào cửa, người giúp việc nháy mắt rằng mọi người chời trong phòng khách cả rồi. Sau đó người giúp việc này ngượng ngùng dẫn vào phòng khách.

      Trong phòng có đầy đủ mọi người, đoán như vậy. Ngồi bên phía của bà lớn Nongkhran có gần hai mươi người trong dòng họ khiến cho căn phòng rộng lớn trở nên chật chội. Họ là những ai thể nhớ nổi.

      Patiya tự tin bước vào phòng khách, hề e dè trước bao nhiêu cặp mắt đổ dồn về phía mình. đưa mắt nhìn khắp lượt, cố nhớ lại xem đó là những ai, nhưng cũng chỉ có thể nhớ được vài người trong số họ.

      Đúng là ngày tụ họp của đại gia đình có khác. Patiya nghĩ cách khinh bỉ.

      Bà lớn Nongkhran đưa mắt nhìn đứa cháu trai trưởng từ lúc vừa bước chân qua ngưỡng cửa phòng khách. Patiya cao lớn giống Tây và đẹp trai lạ thường. Có vẻ như dòng máu châu Á khiến càng đẹp hơn, tóc của có màu đen, còn da dẻ và khuôn mặt lại giống người Mỹ.

      Dòng máu Thái Lan của bố trong dường như bị lép vế vì mọi nét đều nghiêng về dòng máu phương Tây của mẹ. Bà lớn Nongkhran nghĩ thầm. Patiya đẹp đến nỗi tất cả họ hàng ngồi trong phòng khách, đặc biệt là phái nữ, từ các cho tới các bà đều trầm trồ. vài người còn há hốc miệng, kiềm chế được, kêu Trời kêu Phật.

      Nhiều người từng thấy ảnh của mạng, nhưng ngoài đời vẫn đẹp và hấp dẫn hơn nhiều. như người bước ra từ tranh vẽ của các họa sĩ nổi tiếng thế giới với mọi đường nét hoàn hảo. Hơn thế, nóng bỏng và vẻ đàn ông toát ra từ thân hình khiến khí trong phòng trở nên nóng hơn.

      Đúng vậy! vô cùng đàn ông. Các bà các trong phòng dường như đều quên mất là phải tỏ ra bình thường bởi họ căm ghét , vậy là các ông chồng hoặc trai, em trai ngồi bên cạnh đều phải bấm mạnh vào tay để cho họ tỉnh lại. Bà lớn Nongkhran nhìn cảnh tượng đó với thông cảm bởi ngay bản thân bà cũng thể ngờ rằng cậu thanh niên Patiya thời gầy gò, má hóp chẳng khác nào con nghiện lại có thể trở thành chàng trai cao lớn đẹp đẽ, oai vệ như thế này.

      thể ngờ được. Bà lớn tự nhủ nếu Patiya mỉm cười hoặc chỉ cần hé miệng chút mỉm cười đáp lại. Song đáng tiếc bà chỉ thấy được nụ cười mỉa mai của đứa cháu ngay khi nó bước qua cánh cửa phòng khách.Vậy là nụ cười chào cháu kịp thời khép lại, thay vào đó là thái độ lạnh nhạt như cũ.

      “Đến đây ngồi !”. Bà lớn Nongkhran chỉ chiếc ghế còn trống bên tay phải mình rồi tiếp tục soi xét đứa cháu trai được sinh ra bởi người con trai mà bà quý nhất. Patiya lặng lẽ bước đến, ngồi xuống trước tất cả các cặp mắt đổ dồn dõi theo mọi cử chỉ hành động của mình. Patiya mặc áo sơ mi và quần slacks được cắt may công phu, dễ dàng nhận thấy đó là sản phẩm được đặt may từ hãng thời trang nổi tiếng. Mái tóc bồng bềnh màu đen; sống mũi cao, thẳng; đôi mắt nhìn từ xa có màu đen nhưng thực tế lại là màu nâu rất đẹp; đôi môi mỏng như của con , đây chắc chắn là người ăn sắc sảo và chịu nhún nhường ai.

      Tất cả các đương nét tạo nên khuôn mặt hoàn hảo, mạnh mẽ kiểu đàn ông đích thực.

      “Cháu có nhớ được các ông bà ? Đây là ông…”. Bà lớn Nongkhran giới thiệu từng người theo thứ tự, nhưng Patiya chỉ im lặng chắp tay chào. làm như quên phong tục của người Thái khiến mọi người bất ngờ, đặc biệt là bà lớn Nongkhran, bà thể chịu đựng được cung cách đó nên lên tiếng nhắc: “Tay cụt hay sao mà biết chắp lại chào các ông bà hả?”.

      Đối với Patiya, cụm từ họ hàng đằng nội biến mất kể từ ngày bố mẹ rời khỏi thế giới này. Bởi thế trả lời lại với giọng vô cùng bình tĩnh: “Nếu bà nghĩ gọi cháu về đây chỉ để những chuyện đâu vào đâu như cách cư xử là mất thời gian vô ích. Cháu thuộc loại cứng đầu cứng cổ. Bà hãy vào việc chính , đừng phí thời gian vào những hành vi thấp hèn của cháu làm gì”. Giọng của Patiya tuy nhàng, lên gân nhưng tất cả mọi người ngồi nghe đều biết rằng chịu cúi mình trước bà lớn Nongkhran. tỏ ra kiêu căng giống người chỉ lo giữ gìn danh dự cho mình. Điều đó càng làm tăng thêm căm ghét của mọi người ngồi đó.

      Vừa định hỏi han Patiya về chuyến xem có thuận lợi hay , bà lớn Nongkhran đành phải im lặng, nên lời. Bà cảm thấy nấc nghẹn với câu cạnh khóe của đứa cháu trai nên đổi chuyện: “Tốt!”. Bà lớn hắng giọng trước khi tiếp: “Muốn thế cũng được, Patiya. phải làm quen, phải chào hỏi các bậc cao niên làm gì cho phức tạp, mất thời gian. Cháu vốn là loại người biết đến ai còn gì. Nếu trong suốt năm, sáu năm qua cháu hành động cách đê hèn, tạo nên nhiều vụ bê bối như vậy”.

      Mọi người gần như nín thở khi thấy bà lớn Nongkhran rất tức giận, còn Patiya mở to mắt cố tỏ ra ngạc nhiên. Patiya bật cười rồi trả lời: “Cháu rất ngạc nhiên khi thấy bà nội luôn theo sát những tin tức về cháu. Nếu sớm biết thế chắc chắn cháu cạo đầu tu để bà nội được hưởng phúc thoát mọi tội lỗi mà lên thiên đường rồi đấy chứ. là tiếc!"

      Nét mặt khi câu cuối của tỏ vẻ khinh thường cách giấu giếm kích động tinh thần của bà lớn Nongkhran khiến bà thay đổi sắc mặt, bà cứng họng. Patiya thành công trong việc khiêu khích bà.

      “Đừng có khua môi múa mép, hỗn láo với người lớn! Tao phải bạn mày, Pat! Được! Nếu vậy tao vào chuyện luôn. Mày biết tao gọi mày về làm gì đúng ?”.

      Patiya trả lời với thái độ bình tĩnh: “Bà nội với bà ngoại Maderline rằng muốn chuyện về di chúc. Nhưng cháu đoán có lẽ còn có nhiều chuyện hơn như thế”.

      Lại lần nữa Pat tỏ thái độ khinh miệt bà nội cách ràng. Cứ chờ xem. Bà mà giữ được bình tĩnh, hét ầm lên Pat khổ. Primpau thầm lo sợ thay cho Patiya. vừa thấy hết sức bất ngờ, vừa rất thán phục người họ này vì là người đầu tiên và duy nhất trong dòng họ dám đối đáp với chủ nhân của vương quốc Warakorn cách e ngại.

      Kể từ khi Patiya bước vào, thu hút ánh mắt của và các chị em. Từ phút đó cho tới bây giờ, vẫn chưa thấy ai, đặc biệt là các chị em họ trạc tuổi mình rời mắt khỏi . Mọi người chăm chú nhìn như muốn đoán xem làm gì hoặc đưa mắt nhìn ai tiếp theo. Tất cả các cử chỉ của Patiya đều rất quý phái, lịch thiệp và vô cùng cuốn hút, từ việc cầm đồ uống trở . Song sau lịch thiệp đó là thái độ tự chủ, chịu nhún nhường hay dễ dàng thỏa hiệp bất cứ ai. Chính mâu thuẫn đó của tạo nên sức hấp dẫn vô cùng với những người xung quanh.

      Trông đẹp như vị thần giáng thế. nhìn chằm chằm vào , gần như dám thở vì sợ rằng nếu chớp mắt hoặc thở mạnh hình ảnh đẹp đẽ trước mắt sé biến mất. chưa bao giờ gặp người đàn ông nào đẹp đến như vậy. thầm nghĩ nếu đem tất cả những chàng trai nóng bỏng và hấp dẫn nhất thế giới ra để bình bầu, biết có ai sánh được với Patiya hay ?

      ! chắc chắn ai cả. đẹp trai và hấp dẫn nhất. lấy làm ngạc nhiên khi được bình bầu là người đàn ông hấp dẫn nhất thế giới của ngành công nghiệp phim khiêu dâm và công nghiệp điện ảnh Hollywood. Nghĩ tới đây, Primpau đỏ bừng mặt. Từ tới lớn, chưa bao giờ nghĩ xem bộ phim khiêu dâm. Nhưng kể từ khi biết rằng có người họ tên là Patiya là đạo diễn nổi tiếng tồn tại thế gian này, bắt đầu tìm kiếm, theo dõi thông tin về nghiệp của , thậm chí đăng ký làm thành viên của trang web khiêu dâm để tải các clip mà đóng về xem. cũng tin rằng hơn nửa các ở đây cũng làm như , chỉ có điều ai dám thẳng thắn thừa nhận mà thôi.

      “Đừng có cái giọng đáng ghét đó với tao, Patiya!”. Giọng tăng thêm hàng trăm decibel(3) của bà lớn Nongkhran kéo Primpau ra khỏi dòng suy nghĩ. đưa mắt liếc nhìn Patiya xem có giật mình hay nhưng nét mặt vẫn có gì thay đổi.

      (3) Decibel (viết tắt là d8-) đơn vị được dùng trong các lĩnh vực vật lý, điện tử. Tầm nghe của chúng ta khoảng từ 0 đến 125dB. Dưới 40dB nghe rất khó, 105dB tai bị đau đớn, còn 115dB trong khoảng thời gian dài bị điếc vĩnh viễn.

      khâm phục .

      Patiya so vai như có chuyện gì. Bà lớn Nongkhran cứng họng, bà ngừng trong giây lát để bình tĩnh sắp xếp từ ngữ sắc bén rồi tuôn ra tràng: “Mày như vậy cũng sai, Pat ạ. Tao nghe tin tức của mày trong suốt năm, sáu năm qua, kể từ khi mày trở thành đạo diễn. Mày rất chịu khó gây nên những chuyện đồi bại, phá hoại thanh danh cái dòng họ này. Phá hoại thế nào chắc tao cũng chẳng cần phải nhắc lại. Nếu là đàn bà, có lẽ năm nào mày cũng phải vào viện để phá thai rồi. Nhưng vì mày là đàn ông nên tao đoán chắc rằng mày chết bởi bệnh AIDS ngày nào đó cũng sốc mà chết vì những bầu ngực quá khổ của các ả diễn viên mà thôi”.

      Lập tức tất cả mọi người trong phòng đều cảm thấy nghẹt thở, đặc biệt là các bà các đều đỏ bừng mặt.

      Patiya nhìn cảnh tượng đó với ánh mắt bình thản. bình tĩnh đáp lời: “Xin lỗi. Nếu bà nội xem kỹ những thước phim đó chút thấy cháu luôn dùng bao cao su trong mỗi lần làm tình. Hơn nữa cháu cũng rất lo lắng cho sức khỏe của các bạn diễn. Vì vậy cháu đem hết số tiền bà gửi sang trả tiền học phí cho cháu để thành lập Viện Warakorn khám chữa bênh AIDS miễn phí cho các diễn viên đóng phim khiêu dâm. Vậy là bà làm việc thiện cho nhân loại đấy ạ”. cố tình giọng khen ngợi.

      Mọi người đều thấy bà lớn Nongkhran đỏ bừng mặt, đỏ rồi tái, tái rồi lại đỏ như người bị bệnh máu lưu thông kém. Bà lớn Nongkhran gào lên: “Mày đừng có trêu ngươi tao, Patiya! Những hành vi bê bối của mày trong thời gian vừa qua chưa đủ để phá hoại thanh danh dòng họ hay sao mà lại còn tích cực gây nên những chuyện đáng xấu hổ như vậy? Được! Mày chuyện này cũng đúng lúc lắm vì đây cũng chính là lý do tao gọi mày về gấp. Mày hãy chọn , Patiya. Nếu mày từ bỏ việc thành lập cái tổ chức chết tiệt đó, tao viết trong di chúc là dành toàn bộ tài sản thuộc phần thừa kế của bố mày cho mày. Bằng , tao dành hết số tài sản thuộc quyền thừa kế của bố mày cho những đứa con cháu khác”.

      Patiya đứng dậy, : “Tùy bà nội thôi ạ. Tài sản là của bà nội, bà nội muốn làm gì với nó cũng được. Ai ngăn cản bà nội chứ? Cháu về đây. Bà hết chuyện để với cháu rồi đúng ạ?”.

      “Ngồi xuống, thằng Patiya!”. Bà lớn Nongkhran quát, giọng đanh lại. Patiya ngồi xuống, bà tiếp: “Mày thế nghĩa là sao, Patiya? Mày cho xem có từ bỏ những thứ xấu xa đó hay chứ?”.

      Patiya vẫn trả lời với giọng dửng dưng: “Nếu việc dùng tiền để thành lập hội từ thiện bị cho là chuyện bê bối cháu xin trả lời là ‘’ ạ. Cháu thành lập hội từ thiện đó sớm thôi”.

      “Đồ kiêu ngạo! Tao cho mày số tiền đó để mày đóng học hoặc dùng nó vào những mục đích có ích khác chứ phải để làm những chuyện ghê tởm như vậy. Hãy từ bỏ , Patiya! Nếu mày vẫn kiên quyết thành lập cái tổ chức xấu xa đó cho bằng được mày hãy dùng số tiền bẩn thỉu của mày mà làm. Đừng đụng đến những đồng tiền trong sạch của tao!”.

      Giọng bà lớn Nongkhran ngày càng to khiến mọi người trong phòng đều cảm thấy lo sợ cho Patiya, nhưng vẫn hết sức bình tĩnh. trả lời như có chuyện gì xảy ra: “Từng xu từng đồng mà bà nội gửi sang cho cháu, coi như thuộc quyền sở hữu của cháu rồi. Vì vậy cháu muốn dùng vào việc gì là quyền của cháu”.

      “Đồ kiêu ngạo!”. Bà lớn Nongkhran lại gào lên: “Mày làm thế để mong tao chóng chết chứ gì, Patiya? Mày ghét tao lắm phải ?”.

      Patiya lại đứng dậy, đó là dấu hiệu cho thấy muốn kết thúc cuộc chuyện ở đây. : “Nếu bà nội vậy chúng ta còn gì để với nhau nữa. Cháu đoán rằng bà xong việc với cháu rồi phải ạ?”.

      “Ngồi xuống, Patiya! Nếu mày bước ra khỏi nhà tao lúc này mày biết tay tao!”.

      Lại lần nữa mọi người trong phòng chờ xem hành động của Patiya, xem quyết định thế nào. Cuối cùng chọn việc ngồi xuống. Các em họ, đặc biệt là những người trạc tuổi lén tỏ vẻ thất vọng vì bọn họ hi vọng Patiya chống đối, kích động bà lớn Nongkhran để bà càng tức giận và căm ghét . Nhưng thực tế có đúng là như vậy hay , trong trái tim của con người khó ai đoán biết được. Càng ghét bao nhiêu tận sâu trong lòng càng quý hơn bấy nhiêu, chỉ là tình cảm đó luôn liền với nỗi thất vọng mà thôi.

      “Chúng ta hãy cùng thỏa thuận với nhau, Patiya! Nếu mày đồng ý gây ra những chuyện bê bối nữa, tao viết di chúc dành phần thừa kế của bố mày cho mày ngay trong nay mai, và chuyển cho mày tất cả số cổ phiếu đứng tên tao trong công ty Warakorn nữa. Còn , tao cho mày dù chỉ xu. Hãy chọn !”.

      Khi bà lớn Nongkhran dứt lời, làn sóng phản đối trong phòng dậy lên ngay lập tức, đặc biệt là từ Pandon, người con trai thứ hai của bà. Tại sao ư? Bởi chuyển nhượng toàn bộ số cổ phiếu đứng tên bà trong công ty cũng đồng nghĩa với việc trao quyền chủ tịch hội đồng quản trị cho Patiya.

      Pandon đứng bật dậy chen ngang: “Con thấy mẹ trao vị trí chủ tịch hội đồng quản trị của công ty cho Patiya là hợp lý. Việc trao quyền thừa kế phần của Piriya cho cháu con đồng ý. Nhưng vấn đề vị trí lãnh đạo công ty Warakorn, Patiya phù hợp với bất kỳ vị trí nào cả. phải vì con phiến diện hay ghét bỏ gì cháu mà công ty này tồn tại với dòng họ nhà mình rất lâu rồi, từ thời ông bà tổ tiên. Vì thế nên để vào tay của đứa trẻ con. Xin lỗi, cháu nó còn là đứa trẻ vắt mũi chưa sạch, chút kinh nghiệm nào. Con cho rằng nên chuyển sang cho Pasakorn như chúng ta từng nghĩ từ trước là phù hợp nhất”.

      Pasakorn, hay còn gọi là Pas, năm nay ba mươi hai tuổi, là con trai lớn của Pandon với bà vợ làm giáo sư, tiến sỹ trường đại học. nay Pasakorn làm giám đốc kinh doanh trong công ty Warakorn. Trước đó mọi người bàn bạc và quyết định để Pasakorn lên làm chủ tịch hội đồng quản trị của công ty thay cho bà lớn Nongkhran.

      “Vâng. Cháu cho rằng chú Pan đúng. Cháu là đứa trẻ con nên thể bằng thằng Pasakorn đâu. Trao vị trí chủ tịch công ty cho nó là rất đúng”. Patiya nhàng với thái độ bình thản, thèm quan tâm.

      phải gì cả!”. Bà lớn Nongkhran dứt khoát rồi đưa mắt trách mắng người con trai còn lại của mình, sau đó quét mắt lườm tất cả đám con cháu trong phòng khiến tất cả im bặt.

      “Tôi là người quyết định việc trao cái gì cho ai, ai được cãi lại hoặc phản đối quyết định của tôi. Cứ thử ý kiến xem, tôi cho đồng nào cả. Đảm bảo đấy!”.

      Sau đó bà lớn Nongkhran quay sang phía Patiya hỏi: “Sao rồi Patiya? Mày đồng ý với điều kiện của tao hay từ chối? Nếu mày đồng ý, tao viết di chúc cho mày ngay nay mai”.

      Đám con cháu trong phòng đặc biệt là Pasakorn cứng họng, dám làm gì, chỉ biết ấm ức.

      Với nụ cười mỉa mai, khinh thường những người xung quanh, Patiya trả lời: “Cháu vẫn khẳng định câu trả lời cũ. Cho dù bà nội có cho cháu được thừa kế tài sản hay , cháu vẫn sống theo cách của cháu thay đổi”.

      “Mày lại xem nào, Patiya! Tao cho mày cơ hội để trả lời lại lần nữa. Tao nhất định chấp nhận lời từ chối của mày đâu”.

      “Tùy bà nội thôi. Hết việc với cháu rồi phải ạ?”. vừa hỏi vừa đứng dậy.

      “Tao cho mày thời gian từ giờ đến tháng tới. Đến lúc đó tao điện thoại để nhận câu trả lời mới của mày”. Bà lớn Nongkhran lên tiếng trước khi Patiya bước ra khỏi phòng.

      “Tùy bà nội. Cháu xin phép ạ”. Patiya chắp tay chào họ hàng rồi bước thẳng ra ngoài.

      “Đồ kênh kiệu!”. Pakhinai phá vỡ bầu khí im lặng. Câu của Pakhinai vừa vang lên, mọi người lại lên tiếng hùa theo, thi nhau khiến bà lớn Nongkhran phải giơ tay ngăn lại.

      “Dừng! Im hết! Nếu tiếp tục bàn ra tán vào làm ảnh hưởng tới quyết định của ta, đừng trách ta gạch tên ra khỏi danh sách thừa kế. Ta quyết định rồi, vì thế việc này chấm dứt tại đây. Thôi, hôm nay ta mệt mỏi lắm rồi. Ta nghỉ đây”. xong bà lớn Nongkhran đứng dậy thoăn thoắt bước , tỏ ra mệt nhọc chút nào cả. Những bậc lớn tuổi đều ra theo, bây giờ trong phòng khách chỉ còn các cháu trong độ tuổi thanh niên mà thôi.

      Puwanai, người em sinh đôi của Pasakorn : “Thằng Pat đáng ghét. Mọi người có thấy ? Nó làm ra vẻ biết đến ai, cứ như mình là người đặc biệt, cho mình là thần thánh tái thế ấy. Hừ! Chỉ là thằng diễn viên phim khiêu dâm. xong ghê cả mồm. Tôi dám với ai rằng nó là họ của chúng ta. buồn nôn”.

      “Ai bảo là Pat, à tên Patiya đó là diễn viên khiêu dâm? ta là đạo diễn nổi tiếng đấy nhé”. Primpau lên tiếng giải thích nhưng cũng chỉ dám . Trước mặt những người họ hàng, dám gọi Patiya là Pat vì sợ bị mọi người kết tội. chưa dứt lời Pakhinai, người trai ngồi ngay bên cạnh cãi lại: “ cũng chỉ là thằng đạo diễn nhãi nhép mà thôi. Thế Prim từng thấy nó đạt giải thưởng gì hay chưa? Giải XRCO, đó cũng được coi là giải Oscar đấy nhưng cũng chỉ là giải Oscar dành cho phim khiêu dâm mà thôi”. Mọi người cười ồ lên. Chỉ có mình Primpau là cười được. chỉ biết cúi đầu, cau mày và im lặng từ lúc đó.

      Pasakorn thêm vào: “Đúng thế, cứ làm như mình là con cừu đen của cả nhà ấy, coi ai ra gì, hơn nữa lại còn chịu cúi đầu trước ai nữa, kể cả bà nội. Tôi hiểu tại sao mọi ngày bà nội lại làm như vô cùng ghét , ai tới là thay đổi sắc mặt. Nhưng tới hôm nay, mọi người thấy , lúc gặp nó , bà nội lại cầu cạnh nó, dâng cho nó mọi thứ ngay cả chức chủ tịch hội đồng quản trị của công ty”.

      “Đúng vậy. Trong khi chức đó chúng ta thống nhất với nhau là dành cho Pas”. Payu, ba mươi lăm tuổi con trai lớn của Piyada ủng hộ. Cho dù Pasakorn là vai nhưng do nhiều tuổi hơn nên Payu chưa bao giờ gọi bằng mà chỉ gọi tên ở nhà thay thế.

      Pakhinai bày tỏ quan điểm: “Đúng thế! Bà ngoại làm như vậy với Pas sao được? Nếu tính thằng Pat Pas và Nai là hai cháu trai lớn của dòng họ Warakorn. Hơn nữa chúng ta lại làm việc cho công ty từ kho mới tốt nghiệp ở nước ngoài về. Bây giờ tự nhiên cho thằng Pat nhúng tay vào công bằng chút nào cả. rất ghét cái thằng đó. Trông thấy nó chỉ muốn đấm cho nó hộc máu mồm ra. Cái bản mặt của nó khiến người ta thấy ớn, lúc nó bước vào thấy nóng mắt, buồn nôn rồi. Mà nó lại còn nhìn chúng ta bằng đuôi mắt, cứ như chúng ta là rác rưởi, coi bố mẹ chúng ta như gốc cây, chịu chắp tay chào dù chỉ cái. Làm thế nào để dạy cho nó bài học bây giờ. muốn cho nó sặc máu chó để nó hết cái tính kiêu ngạo đó ”.

      “Thuê bọn đầu gấu đánh cho nó trận có được ? Bây giờ nó nghỉ ở đâu nhỉ? Có ai biết ?”. Puwanarot, chàng trai ba mươi tuổi, người con thứ ba của Pandon hỏi.

      “Đừng làm như vậy. trở thành tin con cháu giết nhau vì tranh giành tài sản trang nhất các báo đấy”. Pawit, con trai lớn của Parada lên tiếng.

      “Nếu vậy chúng ta phải làm gì với nó đây?”. Pakhinai hỏi ý kiến mọi người.

      “Chắc chắn có cách chứ. Chúng ta phải nghĩ từ từ”. Puwanarot nêu ý kiến.

      Pawit lắc đầu khi thấy có ai nghe . đứng lên, : “Tôi về đây. Ai muốn làm chuyện xấu gì cứ tự nhiên, tôi xin kiếu. Pit, Prim có về cùng luôn ?”. Pawit quay sang hỏi hai em .

      “Có ạ”. Pitchaporn và Primpau đồng thanh trả lời trước khi theo trai ra ngoài.

      Pit là quá thể. Mới thế chịu được rồi”. Pimlapat và Pimwimon cũng bày tỏ ý kiến.

      “Hai đứa phải cố tỏ ra như vậy đâu. Vừa nãy chị để ý thấy hai đứa nhìn thằng Pat chớp mắt còn gì. Chẳng phải hai cũng thích nó hay sao”. Patrawadee rồi chớp chớp mắt, làm như guốc trong bụng hai .

      Pimlapat đỏ mặt cãi lại: “Thích cái gì mà thích? Chị đừng có linh tinh”.

      Pimwimon phụ họa cùng chị : “Đúng thế. Đừng có kiếm chuyện với tụi em nhé. Em cũng thấy chị lén nhìn chớp mắt đấy”.

      “Đúng vậy Wadee. đừng có người khác. thấy ràng cũng lén nhìn nó chớp mắt. Sao tất cả các lại thích nó đến thế nhỉ?”. Pakhinai đồng thời đưa ngón tay chỉ vòng trước khi tiếp: “Cái Prim cũng vậy. Mỗi lần chửi thằng Pat là nó lại bênh chằm chặp, cứ làm như thằng đó là chồng nó bằng. Giờ lại đến các . xin các đừng có làm như có gì trước mắt nữa. Nhìn thấy mà muốn ọe”.

      . Chúng em có làm như biết gì đâu”. Patrawadee cãi.

      “Ừ. Cứ chối . Đừng để cho biết rằng các lén lút hâm mộ nó nhé. Bằng cho các biết tay”. Pakhinai dọa.

      “Trời, Pak. Ai mà thích nổi nó được chứ? Nó chỉ là thằng diễn viên phim khiêu dâm mà thôi. Nhìn thấy là ghê tởm. Bẩn thỉu”. Pimlapat làm điệu bộ muốn nôn.

      “Đúng thế. Ai mà lấy cái ngữ ấy làm giống xui xẻo cả bảy đời ấy chứ. biết qua tay bao nhiễu đứa rồi. Eo ôi, kinh tởm quá!”. Patrawadee chỉ là còn làm điệu bộ như nổi gai ốc.

      Pimwimon như sợ bằng hai nên thêm: “Đúng thế. Chị ghét nó chết được. Đồ hư hỏng khiến cho dòng họ mình mất hết danh tiếng. Nếu nó biến mất khỏi thế giới này vui biết mấy. đâu cũng xấu hổ vì có họ hàng là diễn viên phim khiêu dâm. Úi, xong thấy ghê cả mồm”.

      bornthisway011091 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :