1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Lừa gạt vợ trước trở về - Hương Di (4.1)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Tên truyện: Lừa gạt vợ trước trở về
      Tác giả: Hương Di
      Số chương: 11 chương
      Convert: ngocquynh520
      Editor: nhimnhinhanh​

      Giới thiệu
      Lúc đầu, khi còn ở phòng phỏng vấn việc làm, thề tuyệt đối có ý nghĩ gì với ta hết.

      Nhưng khi làm trợ lý cho năm, năng lực và sức quyến rũ của ta thể làm ngầm cho phép trái tim mình rung động.

      Cho nên mới xảy ra chuyện khi du lịch ở Las Vegas.

      Mặc cho lôi kéo kết hôn, lúc ở giường, thậm chí còn buột miêng thích ,

      Nhưng mà biết hành động ấy phạm vào đại kỵ của , thể làm gì khác hơn là chán nản nghỉ việc.

      Ba năm sau gặp lại, vẫn mê người, tự tin như cũ, nhưng muốn liên quan đến nữa.

      Cố ý làm sao, vào lúc này, bạn bị ngân hàng ngầm đòi nợ, thể làm gì khác hơn là buộc phải mở miệng cầu giúp.

      ngờ ta lại hào phóng cho vay tiền mà cần trả lại, hơn nữa còn hứa hẹn giúp cải thiện lại cửa hàng bán bánh bao của mình.

      Chỉ cần —— bằng lòng giả làm vợ , giúp ta đối phó với việc bị người nhà bức hôn.

      Vậy mà nào biết lần kết hôn giả này làm như , quá trình gần giống như buổi lễ kết hôn bình thường.

      Ở nơi chụp hình cưới, cũng hôn rồi cùng chọn nhẫn cưới.

      Thậm chí khi bị mẹ ruồng rẫy, cho mượn bờ vai để an ủi .

      Mặc dù, ta biểu lộ ràng là muốn , nhưng lại cách nào khống chế bản thân mình thêm nữa...

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 1.1

      Giữa hè tháng bảy, cho dù gần sáu giờ tối nhưng thời tiết oi bức vẫn giảm chút nào.

      Triệu Phản ngồi trong chiếc RV màu đen, bên trong khí mát mẻ hoàn toàn ngăn cách với khí trời khô nóng ở ngoài kia.

      Hai mắt soi gương chằm chằm, kiểm tra lại dáng vẻ của mình.

      Trong gương phản chiếu khuôn mặt có tướng mạo tuấn, mỹ lệ, lông mày của hẹp dài, sống mũi cao thẳng, cánh môi hơi mỏng, làm người khác chú ý nhất ngũ quan của là cặp mắt hoa đào hơi hếch lên.

      Đưa tay đùa dỡn mái tóc đen dài ngang vai, Triệu Phản hài lòng nhìn mình chăm chú trong gương, tuấn, hoàn mỹ tỳ vết.

      Chí Cung xách theo hai chai nước suối trở về, sau đó mở cửa xe lên xe, nhìn thấy Boss của mình lại tự luyến, nhưng luyện thành thói quen nên mấy để ý.

      Chỉ là dung mạo của ông chủ rất xuất sắc, lần đầu tiên nhìn thấy gương mặt tuấn tú, đường nét tinh xảo kia cũng phải kinh ngạc, gặp lần thể làm được đến tột cùng là nam hay nữ.

      Nhớ tới chuyện, Chí Cung kích động mở miệng, "Mới lúc nãy mua nước uống, tôi gặp Á Dung đó." khuôn mặt đứng đắn, thân hình có chút mập mạp, mặt luôn treo nụ cười hiền hoà.

      Thấy ông chủ có phản ứng gì, cho cậu là người hay quên chuyện, nhớ Lâm Á Dung là ai, nên vội nhắc lại:"Trước kia, Á Dung từng làm trợ lý cho cậu năm."

      Chỉ là ba năm trước khi bọn họ và nhân viên Las Vegas du lịch, sau khi trở lại đột nhiên từ chức, về phần nguyên nhân là cái gì, tất cả mọi người đều lắm.

      Triệu Phản liếc ông cái, "Tôi mau quên như vậy." đương nhiên nhớ Lâm Á Dung là ai, cũng biết nguyên nhân nghỉ việc là gì hơn kẻ nào khác.

      Nhớ tới chuyện năm đó, vẻ mặt hơi trầm xuống.

      Chí Cung nhạy bén nhận ra sắc mặt ông chủ mình hình như tốt lắm, cũng dám lên tiếng nữa.

      Triệu Phản là ông chủ có chí hướng lớn, năm hai mươi mốt sáng lập ra " Công ty cố vấn quản lý Uy Khang", công ty kiếm được nhiều tiền, luôn luôn vui lòng mà chia lời với những nhân viên này, nhưng tính khí của rất khó nắm bắt, đôi khi phút trước mặt còn nụ cười, phút sau trở mặt chửi ầm lên.

      Khi tâm tình tốt hoặc là nhìn khách hàng vừa mắt, cho dù người ta có cầm tiền mặt óng ánh tới cửa cầu xin , cũng nhận.

      tự mình in danh thiếp, chức vụ phải là Chủ tịch cũng phải là Tổng giám đốc mà là "Quản lý cải tạo công ty", danh như ý nghĩa, công việc của chính là trợ giúp các công ty chuyển đổi mô hình kinh doanh làm việc, hoặc là tiến hành sửa đổi lại những tổ chức tốt đối với công ty.

      Trời sinh cho nhạy bén sáng suốt, chỉ cần tự mình đến công ty kia quan sát mấy ngày, gần như có thể lập tức hiểu vấn đề nằm ở đâu.

      Vì vậy trải qua mấy năm, những công ty được sửa đổi lại, muốn chuyển đổi mô hình có thể chuyển đổi thành công, những người kinh doanh tốt cũng bị loại bỏ ra khỏi công ty, công trạng có cũng có thể tính theo quy mô của công ty mà tăng lên, từ đó những công ty được cải tử hồi sinh.

      Vì vậy công ty Uy Khang nổi tiếng, vang dội, danh tiếng truyền khắp nơi, những công ty xếp hàng tới cửa cầu xin ông chủ cải tạo lại kể hết, trong nước ngoài nước đều có.

      Thân là quản lý bộ nghiệp vụ, mỗi ngày việc phiền não nhất là phải có khách hàng mà là muốn làm thế nào để từ chối những khách hàng nối liền dứt tới cửa kia.

      "Bây giờ, ấy ở đâu? Làm gì?" Mấy giây sau, Triệu Phản lên tiếng hỏi thăm.

      "Cái gì?" Chí Cung nổ máy chuẩn bị lên đường về công ty, nghe loáng thoáng nhất thời hiểu được ý của Triệu Phán.

      "Tôi hỏi ông Lâm Á Dung bây giờ ở đâu? Làm gì?" nhẫn nại lặp lại lần nữa.

      " ấy mở cửa hàng bán bánh bao phố, à , là mộ nhà hàng." Sau đó tự tay chỉ nhà bán bánh bao đối diện.

      Cặp mắt hoa đào kia nheo lại, nhìn theo hướng Chí Cung chỉ, vừ vặn thấy đẩy cửa kính ra, dung mạo xinh đẹp, tóc buộc thành đôi ngựa sau ót, ôm trong ngực đứa trẻ khoảng hai, ba tuổi.

      Ánh mắt của dời từ khuôn mặt của về phía đứa bé được ôm trong ngực.

      cúi đầu nhìn đứa bé ngủ say trong ngực, hôn lên khuôn mặt cái rồi sang bên trái.

      " ấy kết hôn rồi?" thu lại đôi mắt, Triệu Phản bất ngờ hỏi.

      " biết, ban nãy chưa kịp hỏi, nhưng mà có con có thể là kết hôn rồi, đứa bé kia ước chừng hơn hai tuổi rồi." Nghĩ đến việc gì đó, Chí Cung suy đoán, "Tính toán thời gian, có lẽ lúc đột nhiên từ chức, chừng là chuẩn bị kết hôn đó, chỉ là ấy cũng khách khí, kết hôn cư nhiên cho chúng ta biết."

      Đối với suy đoán của ông, Triệu Phản rất xem thường, "Ai có con phải kết hôn? Đây là hai chuyện khác nhau, đầu năm nay phải là có nhiều người có con rồi mà kết hôn đấy sao ——" lời vừa mới dứt, đột nhiên bị lời của mình làm chấn động.

      Nghĩ đến việc gì, giật mình quay đầu lại, ánh mắt nhìn xung quanh tìm kiếm bóng dáng của Lâm Á Dung, nhưng làm thế nào cũng thể thấy .



      Chương 1.2

      "Mỗi lần nhìn thấy cậu thương tiếc bản thân mình như vậy, cậu có biết là mình từng có suy nghĩ là bắt cậu lại, đánh cho cậu tỉnh hay ?" Nhìn khuôn mặt của bạn tốt tái nhợt gầy gò, mặt Lâm Á Dung lên vẻ đau lòng.

      Bởi vì bạn trai muốn có con, vì vậy bạn tốt lại lần nữa sảy thai, nhớ , đây là lần thứ tư hay thứ năm, thai nhi trong bụng của Tĩnh Quyên bị sảy rồi.

      Trần Tĩnh Quyên mím môi đẹp có phản bác lời của .

      Lâm Á Dung càng càng tức và phẫn nộ, " ta quý trọng cậu, ít nhất cậu cũng phải hiểu được điều là biết bảo vệ mình, chẳng lẽ cậu biết cách ngừa thai? Cậu có biết , những người thường sảy thai cơ thể cực kỳ đau đớn, thậm chí còn có thể bị vô sinh!"

      " ấy thích mang bao. . . . ." Sắc mặt của Trần Tĩnh Quyên tái nhợt ngập ngừng , mà lại bị dị ứng với thuốc tránh thai, cho nên cũng có biện pháp nào khác để tránh thai.

      " ta thích mang cậu từ chối à?" Nhìn thấy bạn tốt muốn lại thôi, Lâm Á Dung hiểu trong lòng ấy suy nghĩ gì, "Cậu dám từ chối ta, sợ chọc giận ta làm ta mất hứng có đúng ? Tĩnh Quyên, cậu tỉnh táo chút có được hay , Lý Huấn Đức vốn cậu, hoàn toàn quan tâm đến sống chết của cậu, nếu tại sao ta có thể đứng trơ mắt nhìn cậu lại lần nữa chịu đựng sẩy thai khổ sở như vậy?"

      Trần Tĩnh Quyên nghe thẳng thắn như vậy, đau lòng đến mức khóc nức nở.

      "Mình hiểu, Á Dung, những việc cậu mình đều hiểu, nhưng mình ấy, mình muốn xa ấy. Cậu yên tâm, lần này mình đặt vòng trong cơ thể để tránh thai, sau này cẩn thận mang thai nữa."

      Nhìn bạn tốt khóc khổ tâm, Lâm Á Dung ác độc quyết tâm an ủi , chuyện lại càng ác hơn, hy vọng làm thế có thể khiến ấy tỉnh lại, ngu ngốc thêm nữa.

      " ta xứng đáng, ta đối với cậu như vậy, căn bản là ta để cậu trong lòng, ta đối xử với những khác còn tốt hơn cậu nhiều. Lúc mưa to, ta có thể đưa năm nữ đồng nghiệp về nhà, nhưng lại để cho cậu đội mưa về, thậm chí lúc ngã bệnh, ta còn ra ngoài chơi với bạn bè, mặc kệ cậu phát sốt nằm thở thoi thóp giường. Khi tâm tình ta tốt, ta còn có thể ra tay đánh cậu, cậu nhớ lần trước bị ta đánh cho cả khuôn mặt cũng sưng to lên sao? Người như vậy cậu còn lưu luyến làm gì nữa?"

      "Á Dung, làm ơn! Cậu đừng nữa. . . . . ." Mỗi câu Á Dung ra như giống như đao hung hăng đâm vào trái tim của , Trần Tĩnh Quyên nghẹn ngào lau nước mắt lên tiếng cầu khẩn.

      ra những lời mà bạn tốt , so với ai khác hiểu nhất. Nhưng ai bảo người đàn ông này nhiều như vậy, biết ấy có nhiều điểm tốt mà vẫn nguyện rời khỏi .

      Nhìn thấy đôi mắt mang lệ của ấy cầu xin, trong lòng Lâm Á Dung nhất thời mềm nhũn, có cách nào đành giơ tay lên.

      "Được, được, mình , nữa, cậu hãy coi những lời lúc nãy của mình đều là dối nha." rút tờ giấy lau mặt, đau lòng lau nước mắt mặt thay Tĩnh Quyên.

      "Á Dung, mình biết cậu vì mình mới như vậy." rất là Á Dung tâm quan tâm đến mình, mới có thể nặng lời như vậy để khuyên nhủ .

      biết mình rất vô dụng, biết bạn trai kém cõi, nhưng mà thể hạ quyết tâm rời khỏi ấy được.

      "Thôi, mình hiểu, rất nhiều chuyện phải mấy câu là có thể khuyên nhủ." Tình giống như hố sâu, người ở bên ngoài quan sát nghĩ cách đưa tay kéo người trượt chân rơi vào trong đó ra, vậy mà người ở bên trong lại chịu ra ngoài, có dùng sức cũng chỉ uổng công.

      Chỉ có chính tự mình hiểu ra , mới có thể leo lên khỏi hố sâu, tìm cách ra ngoài.

      Năm đó phải cũng giống thế sao?

      Đau đến cực hạn, trái tim và lòng tự tôn đều vô tình bị chà đạp, phá hủy. Như thế mới hiểu mà tỉnh ngộ, ngu ngốc nữa mà chém đứt tình cảm.

      Lâm Á Dung khẽ thở dài cái, lấy mấy cái bánh bao ở giá xuống, bỏ vào trong cái túi đựng đồ ăn rồi đưa cho bạn tốt.

      "Tĩnh Quyên, cho cậu mấy cái bánh bao này đem về mà ăn."

      "Những cái này đều là bánh bao cậu bán, mình thể nhận." Trần Tĩnh Quyên chịu nhận.

      "Những cái bánh bao đến tối cũng thể bán xong hết tất cả, coi như là cậu giúp mình ăn phần." Lâm Á Dung trực tiếp nhét túi bánh bao vào trong tay .

      Vành mắt của Tĩnh Quyên hơi đỏ nhận lấy, "Cám ơn." biết là vì Á Dung biết gần đây tình của rất túng quẫn, ấy muốn giúp nên mới nhét những cái bánh bao này cho .

      Mỗi lần tới tìm Á Dung, ra cũng rất ngại, bởi vì còn nợ Á Dung khoản tiền chưa trả, nhưng ấy chưa bao giờ giục .

      Lâm Á Dung lấy năm ngàn lượng trong bóp da ra nhét vào trong tay Tĩnh Quyên, "Cậu gầy quá , nhớ mua chút thuốc bổ để bồi bổ cơ thể nha."

      "Á Dung, mình thể lấy thêm tiền của cậu được." Trần Tĩnh Quyên muốn đưa tiền lại cho .

      "Từ khi còn , chúng ta lớn lên cùng nhau giống như hai chị em, cậu còn khách khí với mình sao? Cậu nhận mình giận đó!" sưng mặt giả vờ giận.

      Tĩnh Quyên im lặng rơi lệ nhận lấy số tiền kia.

      Nâng mặt của bạn tốt lên, Lâm Á Dung nghiêm mặt cầu, " Tĩnh Quyên, mình chỉ xin cậu điều, xin cậu hãy tự chăm sóc tốt cho mình được hay ?"

      ". . . . . ." thút thít gật đầu.

      "Mẹ, sao dì lại khóc thế?" Ở bên quầy hàng, đứa trẻ nằm ghế tỉnh dậy, dụi dụi mắt, nhìn về phía hai người, gương mặt đáng lộ ra vẻ nghi ngờ.

      Trần Tĩnh Quyên vội vàng lau khô nước mắt, khuôn mặt gầy gò nở nụ cười thẹn thùng." Dì đau mắt hả? Để Bình Bình ôm dì cái có được ?"

      "Được." Lâm Tuyên Bình mở hai tay ngắn ngủn để cho ôm lên.

      "Bình bình ngoan quá." Ôm nó làm nhớ tới đứa bé trong bụng, giơ tay xoa xoa bụng của mình. Thai nhi cũng có cơ hộ ra đời lớn lên nữa rồi, Tĩnh Quyên xúc động đôi mắt ứa lệ.

      "Dì đau mắt lắm sao? Để con giúp dì thổi nhé." Nó cho cái miệng nhắn, dùng sức thổi vào mắt của .

      "Tốt lắm, Bình Bình cần thổi nữa." Lâm Á Dung ôm con trai lại gần mình, cưng chiều ôm chặt khuôn mặt bé mềm mại của nó.

      Hít sâu mấy hơi, sau khi hồi phục lại tâm trạng, Trần Tĩnh Quyên xoa xoa cái đầu màu nâu mềm mại tinh tế, mở miệng hỏi: "Tử Tú lại xuất ngoại sao?"

      "Ừ, ngày hôm qua lại bay đến Italy xem hàng rồi." đưa ly nước trái cây cho Bình Bình uống.

      là mẹ nuôi của Bình Bình, Phương Tử Tú là mẹ ruột của nó, Tử Tú tự mình mở shop áo quần, ấy thường hay ra nước ngoài xem hàng, Bình Bình phải ở nhà mình, nên ấy phải đưa con trai bảo bối này cho chăm sóc.
      Nhìn Bình Bình tay ôm cổ , tay cầm nước trái cây uống,... bộ dạng thân mật, Trần Tĩnh Quyên :" Cậu thường giúp Tử Tú chăm sóc Bình Bình, cậu và nó như hệt mẹ con vậy."

      "Mình coi nó là con ruột mà." , Tĩnh Quyên và Tử Tú lớn lên cùng nhau ở nhi viện, ba người tuổi như nhau, tình cảm như chị em.

      Bởi vì bạn trai Tĩnh Quyên thích trẻ con nên ấy thể giúp tay, vì vậy khi Tử Tú xuất ngoại đều đưa bảo bối của ấy cho Á Dung thay chăm sóc.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807

      Chương 1.3:


      Bởi vì Bình Bình được Á Dung chăm sóc, nên khi Bình Bình bắt đầu học Tử Tú kích động dạy Bình Bình gọi Á Dung là mẹ nuôi. Nhưng Bình Bình học được, thấy thế Tử Tú định dạy Bình Bình gọi là mẹ, kết quả là Bình Bình vừa học là biết. Vậy nên từ đó về sau, Bình Bình gọi Á Dung là mẹ, gọi Tử Tú là ma ma.

      Trần Tĩnh Quyên nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhắn đáng của Bình Bình, nhớ tới điều gì đó, vẻ mặt buồn bã : "Nếu như mình bị sảy thai, đứa bé lớn nhất có lớn như Bình Bình ?"

      Lâm Á Dung trầm ngâm chút, nghĩa nên thừa cơ hội này cho bạn tốt hiểu, "Tĩnh Quyên, cậu biết cậu và Tử Tú khác nhau ở đâu ?"

      Đột nhiên nghe hỏi như thế, Trần Tĩnh Quyên suy nghĩ lúc rồi trả lời, "Tử Tú gặp được người đàn ông tốt mà mình lại biết nhìn người, phải ?"

      " phải, khác biệt lớn nhất giữa hai người là cá tính, Tử Tú là người độc lập phụ thuộc vào đàn ông, có họ cậu ấy cũng có thế sống tốt. Nên, khi cậu ấy mang thai mà chồng cậu ấy may qua đời, cậu ấy vẫn có thể tự mình nuôi con mà sống tiếp. Còn cậu quá yếu đuối, phụ thuộc vào người khác cậu có cách sống tự lập. Chon nên dù cậu biết Lý Huấn Đức là đồ thối nát nhưng vẫn có cách để rời khỏi ta."

      Nghe phân tích, trong mắt Trần Tĩnh Quyên nổi lên tia ảm đạm. hiểu mình quả giống Tử Tú và Á Dung, hai người họ rất kiên cường. Cho nên cuộc đời của mới lộn xộn như vậy.... Lâu sau, mới giương mắt nhìn Á Dung.

      "Á Dung, sau khi trở về mình suy nghĩ lại."

      Lâm Á Dung tiễn ra về, chuẩn bị về tiệm ngờ lại nhìn thấy người ba năm gặp.

      Ba năm gặp nhau, mà người đàn ông trước mắt vẫn rực rỡ như trước, lúc nào cũng ngạo mạn tự cho mình là đúng.

      "Tôi hỏi , đứa bé này có phải của tôi ?" Triệu Phản liếc mắt nhìn ôm đứa bé trong ngực, đôi mắt hoa đào mê hoặc liếc xéo chất vấn.

      Nghe lời của , đưa mắt về, khuôn mặt xinh đẹp toát ra vẻ thể tin được.

      "Tại sao biết, Bình Bình là con của ?"

      " đừng mong dấu diếm tôi, đôi mắt to tròn đẹp long lanh của nó rất giống tôi, còn có cái mũi, thẳng đứng giống như tôi vậy. Ngay cả đôi môi cũng hoàn mỹ giống như tôi vậy, cả ngũ quan quả như bản sao của tôi."

      Ngày hôm qua, khi nhìn thấy đứa bé mà ôm, sau khi trở về suy nghĩ lại. Cảm giác đứa bé mà ôm trong ngực có thể là con của . Mang trong mình nghi ngờ như vậy, nên hôm nay mới tới đây hỏi cho ràng.

      Lâm Á Dung kinh ngạc, trừng mắt nhìn . Ba năm gặp, chỉ số tự luyến của ta lại tăng cấp rồi.

      ta hình dung khuôn mặt của Bình Bình giống mình, vẫn quên khen ngợi mình chút!

      lườm , "Nó phải con của ."

      Trong ngực , Bình Bình cũng giương đôi mắt to long lanh nhìn về phía rồi nâng đầu ngón út ngắn ngủi chỉ hướng , : "Mẹ, chú ấy trắng ."

      Triệu phản giống như chộp được nhược điểm, lên án , "Tôi nghe thấy rồi, nó gọi là mẹ, đừng nghĩ chối cãi."

      "Bình Bình gọi tôi là mẹ sao? Nó với có nữa điều quan hệ." Lâm Á Dung nghiêm túc .

      Đối với lời , Triệu Phản vẫn có chút hoài nghi, hỏi :" Nó hơn hai tuổi rồi chứ?"

      "Hai tuổi hai tháng."

      tính toán ngày tháng, càng thêm khẳng định, "Vậy càng sai, ba năm trước nghỉ việc, nếu là khi đó mang thai rồi sinh đứa bé. Như vậy, thời gian sai biệt lắm, đứa bé cũng lớn từng này rồi." nhìn chằm chằm Bình Bình mấy lần nữa, cảm thấy đứa bé này lớn lên rất giống mình.

      Bình Bình cũng nhìn chớp mắt, đôi mắt to sáng ngời đầy tò mò.

      Xem , cái này gọi là cha con trời sinh, nhìn nó, nó cũng nhìn lại .

      Triệu Phản nhịn được chọc chọc mấy cái vào khuôn mặt bé mềm mại của nó.

      Gương mặt Bình Bình bị chọt có chút đau nên nó cong môi đẩy tay ra.

      Lâm Á Dung hiểu tại sao lại cảm thấy Bình Bình giống mình: " Đáng tiếc khi đó tôi mang thai, tôi lại lần nữa, đứa bé này tuyệt đối phải con của ." xong, muốn để ý đến nữa, ôm Bình Bình vào cửa hàng bánh bao.

      Triệu Phản chưa từ bỏ ý định nên vào cùng ." cần gạt tôi, bất luận là thời gian hay là dung mạo của đứa bé, nhất định nó là con của tôi."

      Đối với việc cứ dây dưa với việc này nghỉ, mặt Lâm Á Dung xuất vẻ kiên nhẫn.

      "Tôi thừa nhận, quả là khuôn mặt của Bình Bình rất đáng . Chỉ là nó với chút quan hệ nào, nên cố tình hiểu mà chạy tới đặt quan hệ với nó."

      Triệu Phản tin lời , hướng mắt đến Bình Bình hỏi: " Ba của cháu đâu rồi?"

      "Ma ma hôm đó ông hóa thành thiên sứ bay lên trời rồi." Bình Bình hiểu thiên sứ là cái gì, chỉ biết ngây thơ ra những rời mà ma ma cho nó biết.

      Nghe vậy, Triệu Phản giận dữ vói , " lại có thể với con trai là tôi chết."

      tức giận trách móc: "Ba nó quả qua đời."

      Sắc mặt trầm xuống, đôi mắt hoa đào bắn ra ánh sáng lạnh lẽo, " lại dám rủa tôi? Tôi còn sống tốt đứng đừng sờ sờ ở đây này.

      chịu đựng của cuối cùng hết, hét lên."Rốt cuộc là muốn tôi mấy lần nữa mới hiểu được tiếng người! Bình Bình phải con trai của , cần nổi điên ở chỗ này mà đòi nhận con trai!" Ba năm trôi qua, Lâm Á Dung còn là năm đó luôn coi lời là thánh chỉ, mặc cho vênh mặt sai khiến.

      "Tôi tin, dám để tôi đưa nó xét nghiệm

      giận quá hóa cười: "Căn bản là nó phải con của , cho dù xét nghiệm ADN cả trăm lần cũng bao giờ đúng." rất buồn bực, tại sao sau ba năm, vừa mới xuất ta khăng khăng nhận Bình Bình là con trai của do đẻ ra. đây là điều rất hoang đường.

      "Lấy kéo cho tôi." đưa tay về phía .

      " lấy kéo để làm gì?" hoài nghi hỏi.

      " cắt vài sợi tóc của nó làm sao xét nghiệm ADN."

      " muốn xét nghiệm ADN." có chút giật mình.

      Sợ rồi chứ, nâng chằm lên nhìn , bộ dạng kiêu ngạo, " phải luôn miệng , nó phải là con trai tôi. Tôi chỉ có thể tự mình xác nhận xem có phải hay ."

      ". . . . . . Bình Bình phải do tôi sinh làm sao có thể là con của ."

      khuôn mặt sắc sảo của Triệu Phản lộ ra sắc mặt giận dữ:" Vì để tôi nhận con trai, ngay cả lời như thế cũng được."

      Nghe chỉ trích, Lâm Á Dung vừa bực mình vừa buồn cười, "Bình Bình là con của bạn tôi, ấy nhờ tôi chăm sóc, cho nên nó chút quan hệ nào với đâu."

      Xem xét khuôn mặt bé đáng của Bình Bình, Triệu Phản vẫn tin lời .

      "Nó có phải là con trai của tôi hay , xét nghiệm ADN biết."

      " đúng là... vẫn ngang ngược như vậy, hoàn toàn nghe lời người khác , nghĩ thế nào làm như thế. Tôi giải thích được mà cho cắt tóc Bình Bình, nếu như vẫn muốn kiên trì xét nghiệm, có thể lấy nước miếng của nó." Lâm Á Dung lấy ly giấy đưa đến trước mặt Bình Bình, "Bình Bình con nhổ chút nước miếng trong ly này nha."

      Cặp mắt to tròn, đen bóng của Bình Bình khẽ chớp chớp, "Ma ma được nhổ nước miếng lung tung."

      "Mẹ con nhổ nước miếng lung tung, con ngoan ngoãn ngụm nước miếng vào đây, rồi mẹ lấy bánh pudding (pút-đing) cho con ăn được ?" lời dụ dỗ nó.

      Nghe có bánh pudding ăn, Bình Bình lập tức vài ngụm nước miếng vào trong ly giấy.

      "Được rồi." vội vàng kêu nó dừng lại, sau đó đưa ly giấy trước mặt Triệu Phản."Nè, cầm xét nghiệm ."

      nhìn nước miếng trong ly giấy, chân mày đầy chán ghét nhíu lại, chậm chạp vươn tay ra lấy.

      " phải là muốn xét nghiệm ADN sao? Còn mau cầm lấy làm xét nghiệm." từng làm trợ lý cho năm, biết rất thích sạch , nhìn thấy mặt thoáng qua vẻ căm ghét làm nhịn được nâng môi lên hả hê cười khẩy.

      Triệu Phản đưa mắt nhìn đầu tóc màu nâu ngắn ngắn mềm mại và óng ả của Bình Bình, kiên trì "Tôi muốn lấy tóc nó."

      Lâm Á Dung phải là ngốc nghếch năm đó , đừng tưởng rằng còn có thể nghe gì mà nghe theo đó.

      " muốn xét nghiệm chỉ có thể cầm nước miếng của nó ." Nhìn thấy mở miệng, hình như còn muốn cái gì nữa giành trước bước, "Tôi đếm đến năm, nếu nhận ly giấy này tôi vứt nó. Nhưng mà cũng đừng nghĩ tới việc xét nghiệm ADN gì nữa, tôi để động đến sợi tóc của Bình Bình. Nếu như dám cắt tóc nó, tôi liều chết với ."

      Nếu là trước kia, làm trái với lời của , tại lại dám lên giọng với , còn chuyện đầy ác ý như vậy? mặt Triệu Phản tức giận, nhận lấy ly giấy đựng nước miếng của Bình Bình.

      "Nếu để cho tôi biết nó là con của tôi ..."

      Lời đe dọa của còn chưa hết, Lâm Á Dung cười cắt lời của , "Ha ha ha ha, dù trời có sập xuống, chuyện này cũng thể xảy ra.

      Đáng ghét!

      kia lại cả gan dám đối đầu với như vậy!

      Cầm ly giấy ngồi lên xe, nhớ tới thái độ vừa rồi của Lâm Á Dung đối với mình, Triệu Phàn càng nghĩ càng giận.

      Trước kia khi còn làm trợ lý cho , có thể luôn luôn nghe theo lời , chất vấn. Giao cho chuyện gì cũng có thể làm tốt, giao cho việc gì cũng có thể nghĩ đến công việc để làm. trong những trợ lý mà hài lòng nhất.

      Cho dù đến tận bây giờ, vẫn người nào có thể vượt qua .

      Ba năm trước đây, sau khi nghỉ việc, trợ lý nào cho có thể vượt qua ba tháng.

      phải có năng lực, mà là những người đó đều phạm vào đại kỵ của , đều bị cho rớt.

      Tuần trước, vừa mới đuổi việc thư ký, tại vị trí này bỏ trống, cũng có hứng thú chọn người khác.

      Liếc ly giấy vừa mang về, mị hoặc tiếp lời lúc nãy bị cắt lời, "Nếu để tôi biết nó là con tôi, nhất định rất thảm!"

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 2.1:

      Tắm cho Bình Bình xong, sau khi dụ dỗ nó ngủ, Lâm Á Dung ngồi ghế salon. như người mất hồn nhớ lại bốn năm trước, khi phỏng vấn trợ lý ở công ty " Cố vấn quản lý công ty Uy Khang".

      Từ khi bắt đầu nộp lý lịch, rồi trải qua cuộc thi lý thuyết, thi vấn đáp, sau khi nhân viên quản lý đưa ra những thử thách liên tiếp, cuối cùng còn và sáu người khác cạnh tranh. Cùng đến cửa ải cuối cùng do người sáng lập ra Uy Khang tự mình đưa ra câu hỏi.

      Chính mắt được thấy cái người trong truyền thuyết, người mà phàm là công ty do cải tạo giúp đỡ đều có thay đổi thần kỳ, đó là người cải tạo Triệu Phản. rất căng thẳng, lòng bàn tay toàn mồ hôi. Nhưng điều làm cho ngạc nhiên nhất chính là dung mạo tinh xảo, đẹp đẽ của .

      Cũng may rất nhanh nhớ tới việc mình trải qua cửa ải cuối cùng của thử thách. vội vàng thu lại đôi mắt, trấn an tinh thần, sau khi trả lời những vấn đề mà hỏi, có cảm giác dường như rất hài lòng với mình. Vì vậy về quy tắc chung cũng là quan trọng nhát của công ty và điều cấm kỵ....

      "Công ty chúng ta nghiêm cấm xuất tình trong văn phòng, nếu như phát đuổi việc ngay lập tức."

      "Tôi đồng ý, tôi cũng hi vọng có thể làm việc trong môi trường văn phòng đơn thuần chút, cần có nhiều tình cảm nam nữ dễ gây bất hòa." vội vàng bày tỏ.

      Triệu phản tiếp lời: "Quan trọng nhất, thân là trợ lý của tôi, trừ cấp số cấp dưới ở bên ngoài, cho phép có suy nghĩ an phận với tôi. Nếu khi bị tôi phát , lập tức đuổi việc ."

      "Xin Triệu tiên sinh yên tâm, mặc dù tôi rất kính trọng thành tựu công việc, nhưng tuyệt đối thể có suy nghĩ an phận với , bởi vì phải là mẫu người mà tôi thích." Vì để giành được công việc này, lúc đó thề chắc chắn như vậy.

      Sau đó thuận lợi giành được công việc này, vào Uy Khang làm việc, chính thức trở thành trợ lý của . tận mắt nhìn thấy những công ty đứng bên bờ phá sản, được cải tạo giúp đỡ mà cải tử hồi sinh, thay da đổi thịt.

      Đối với , lòng sùng bái của ngày càng sâu hơn, vậy nên cũng bắt đầu có cách nắm giữ tình cảm của mình, dần dần nảy sinh tình cảm với .

      Sợ bị đuổi việc, đau khổ đè nén để phát ra tình cảm này.

      Vì khao thưởng nhân viên, công ty sắp xếp chuyến du lịch tới Mỹ.

      Cuối cùng là đến Las Vegas.

      Đêm trước khi trở về vừa đúng lúc sinh nhật của đồng nghiệp, cho nên bọn họ bao quán bar để mừng sinh nhật cho cậu ta.

      Triệu Phản cũng .

      khí đêm đó rất vui, dưới dẫn dắt của đồng nghiệp scó inh nhật vào hôm nay. Mọi người đều chạy đến mời rượu Triệu Phản, mỗi người ly, họ cảm thấy ông chủ hết sức hào phóng.

      Cứ như vậy uống ly rượu lại ly rượu nữa.

      Có lẽ là bởi hơi cồn, tâm tình của rất cao hứng, chạy lên sàn nhảy khiêu vũ còn theo người ta giành Microphone hát nữa chứ.

      vẫn lặng lẽ nhìn chăm chú, phát hình như say, ánh mặt mơ màng, bước chân hơi lảo đảo. Lúc lâu sau, thấy hình như muốn ra ngoài, vội vàng chạy lại dìu .

      Đôi mắt hoa đào tinh tế nhìn chằm chằm trong giây lát, sau đó bất mãn trách móc , " đừng chuyển động, tôi nhìn là ai hết."

      Trong lòng biết có lẽ do uống say nên hoa mắt, cảm thấy chuyển động, dùng giọng ấp ám : "Triệu tiên sinh, em là Á Dung."

      Triệu phản nghiêng đầu suy nghĩ, khuôn mặt tuấn xuất nụ, chỉ chỉ lỗ mũi của , "Á Dung. . . . . . Tôi biết, em là trợ lý của tôi."

      mặt lúc này là nụ cười rực rỡ làm cho hô hấp của ngừng lại, trống ngực đập thình thịch. tham lam nhìn khuôn mặt vô cùng tuấn của , vuốt cằm : "Đúng, em là trợ lý của , uống say rồi để em đưa về." rồi đưa tay ra đỡ lấy cánh tay của .

      trừng mắt nhìn , đẩy ray ra:" Tôi có say." Thân thể hơi lảo đảo ra ngoài.

      vội vàng đuổi theo cùng ra," Triệu Phản, muốn đâu?"

      "Bên trong nóng quá, tôi muốn hóng gió."

      Bởi vì uống quá nhiều rượu mà cặp mắt vài tia máu, bước chân loạng choạng. lo lắng ngã nhào cho nên luôn theo sát bên.

      "Nóng quá. . . . . ." lầu bầu , sau đó cởi áo sơ mi người ra ở trần.

      Nhìn thấy thế lại cởi áo, có chút sững sờ, nhặt áo sơ mi bị vứt đất. Mắt lại thấy muốn cởi thắt lưng của quần dài, sợ đến há hốc mồm lập tức chạy lên cản lại.

      "Triệu tiên sinh, đừng cởi nữa, chúng ta về khách sạn nghỉ ngơi."

      "Tôi rất nóng, em tránh ra!" vui đẩy tay ra lần nữa.

      nhàng khuyên , "Cởi quần áo ở chỗ này rất khó coi, chúng ta về khách sạn ."

      "Tôi chưa muốn ngủ." Tế bào não của bị cồn rượu chuốc say, đầu óc nóng lên, cảm xúc dâng cao, tại rất muốn làm những chuyện điên khùng.

      "Trước tiên, mặc áo lên ." đưa áo sơ mi cho , muốn giúp mặc áo vào lần nữa, ngờ lại chạm vào thân hình màu mật ong rắn chắc của . xấu hổ, gò má nóng lên , trống ngực đập thình thình.

      nhìn được đẩy tay ra, như đứa trẻ bốc đồng oán trách, " Trời rất nóng, tôi muốn mặc quần áo!"

      "Được được, mặc mặc, vậy khoác là được." cầm áo sơ mi khoác lên vai .

      "Tôi muốn khoác, lấy ." gạt áo sơ mi lưng ném cho .

      ngờ khi uống say lại trở thành như vậy. Nhưng người con trai trước mắt là người lén say đắm, là người dùng hết lòng kiên nhẫn chăm sóc .

      lo làm thế nào để dụ dỗ mặc quần áo vào, đột nhiên phát hiên luôn luôn tự mình, nên thử : "Nhưng mặc quần áo vào rất xấu nha."

      " bậy, tôi xấu ở đâu?" trơn to đôi mắt hoa đòa mị hoặc cáu giận.

      chỉ vào những người đường, dùng giọng dụ dỗ trẻ con : " tin nhìn , tất cả mọi người đều đều mặc quần áo phục chỉ có mặc."

      mở to đôi mắt, tròng mắt lâng lâng nhìn bốn phía.

      " xem, mọi đều mặc quần áo phải ?"

      cúi đầu nhìn mình, lơ mơ hỏi: "Tôi rất xấu xí sao?"

      "Chỉ cần mặc quần áo vào, chính là người đẹp trai nhất thế gian." cười khẽ dụ dỗ , cảm thấy uống say mặc dù rất điên nhưng cũng đáng .

      hài lòng sửa lại lời của ...., " phải tôi là người đẹp nhất mà là đẹp trai nhất."

      "Đúng , đúng, chỉ cần mặc áo vào, chính là người đẹp nhất, mau mang áo ." cầm áo sơ mi đưa cho .

      Nhưng nhận, lại duỗi cánh tay dài, sửng sốt hồi mới hiểu được là muốn thay mặc áo vào. Trong lòng động cái to, sau đó kiềm chế kích động trong lòng, cẩn thận giúp mặc chiếc áo sơ mi màu xanh dương nhàn nhạt.

      Sau khi mặc quần áo tử tế, Triệu Phản cúi đầu nhìn mình, chỉnh chỉnh cái áo rồi ngẩng đầu hỏi , "Tôi có đẹp trai ?"

      "Đẹp trai, ai đẹp trai hơn được." nhìn chăm chú, mặt dấu được vẻ ái mộ.

      Nghe câu trả lời của câu, rất hài lòng cười tiếng, nụ cười lộ ra chút khờ khạo.

      Làm kiềm chế được cứ mãi si ngốc nhìn , nhìn đến nhịn được bèn đưa tay vuốt ve gương mặt của .

      Đôi hoa đào mị hoặc kia, hình như có chút hiểu nhìn .

      hốt hoảng đưa tay về, lắp bắp, " Em... chúng ta về ."

      để ý đến , ánh mắt bị ánh sáng của hình chữ thập bên trai hấp dẫn liền cất bước chạy qua hướng đó.

      thể làm gì khác hơn là theo sau .

      Đó là nhà thờ , ở Las Vegas có ít nơi tương tự thế này, nơi này dùng để dành cho những người nhất thời bị tình làm cho mê muội muốn nhanh chóng được kết hôn.

      Lúc này, có nam nữ ra từ cửa chính, hai người thân mật tay trong tay, ôm hôn nhau cực kỳ ngọt ngào.

      Triệu Phản nghiêng đầu nhìn bọn họ, nghi ngờ hỏi, "Bọn họ làm gì?"

      người của họ đó toát ra hương vị ngọt ngào của hai người nhau say đắm, nên suy đoán, "Có lẽ họ vừa mới kết hôn ở trong."

      "Kết hôn? Chơi rất vui sao?"

      "Việc đó phải để chơi. Việc đó dùng. . . . . . A ——" lời còn chưa cong bị kéo vào trong. " muốn làm gì?" hiểu hỏi.

      "Chúng ta cũng kết hôn ." mặt cười tiếng.









      Chương 2.2

      Editor: nhimnhinhanh

      Lâm Á Dung ôm đầu gối núp ghế sa lon, vẫn chìm đắm trong ký ức. Đêm đó ở Las Vegas, và Triệu Phản kết hôn như vậy, nhưng cuộc hôn nhân của họ chỉ duy trì tới mười giờ.

      Sáng sớm ngày thứ hai, sau khi tỉnh rượu, mộng đẹp của cũng theo đó tan biến.

      tỉnh lại, thấy ngủ bên cạnh minhg, ánh mắt đầu tiên của là kinh ngạc, tiếp theo là tức giận.

      "Tại sao lại ngủ giường tôi."

      " quên rồi sao? Tối hôm qua là đưa em vào đây." vô tội giải thích.

      "Tại sao tôi có thể mang vào phòng của mình?" dám tin, tức giận bào chữa.

      Biết tối hôm qua say, có lẽ nhớ chuyện xảy ra, xuống giường yên lặng mặc quần áo tử tế, khuôn mặt ngượng ngùng khó xử, biết nên giải thích thế nào.

      Liếc thấy đầu giường bày tờ hôn thú và tấm hình hai người chụp chung, Triệu Phản cầm lên xem, khuôn mặt nhất thời xanh mét.

      "Tờ hôn thú này và tấm hình là sao?"

      "Tối hôm qua, kéo em đến nhà thờ kết hôn." giọng , dám nhìn thẳng đôi mắt tỏa ra tia tức giận của .

      Say rượu làm cho đầu đau muốn nứt, cặp mắt của Triệu Phản u nhìn về phía rồi trừng cái, giọng mang đầy chỉ trích, " nên biết tôi hôm qua tôi uống ít, tại sao còn để chuyện như vậy xảy ra?"

      Đối mặt với những lời chỉ trích của , uất ức : " kéo mạnh em , em làm sao ngăn cản được." thực tế là tối hôm qua khi muốn kết hôn với , lập tức cả người đều mê man. Căn bản là nghĩ tới việc ngăn cản, cứ như vậy ngây người trả tiền, cùng làm giấy tờ kết hôn.

      Triệu Phản xoa huyệt thái dương căng ra, giọng rất ác liệt, "Tối hôm qua tôi uống say, căn bản là biết mình làm gì ở đâu. Lần kết hôn này tính là ." Đối với chuyện của tối hôm qua, chút trí nhớ về nó cũng có.

      mím môi mở miệng, trái tim dường như phát đau. Tối hôm qua, từng ảo tưởng rằng, lôi kéo kết hôn như vậy, có lẽ vì trong lòng có tia tình cảm với .

      Nhưng vào lúc này, biết những điều kia cũng chỉ là mình ảo tưởng thôi!

      Sau khi chớp mắt cái, Triệu Phản mở miệng , " được, chút nữa chúng ta lập tức ly hôn." nghĩ, nếu có giấy kết hôn, phải hủy nó ngay.

      cố nén cay đắng dâng lên trong lòng, quyết tâm bày tỏ, " cần phiền phức thế, ở Đài Loan quy định kết hôn phải tự mình đến sở chánh để đăng ký. Chỉ cần chúng ta đăng ký, chuyện tối hôm qua coi như là kết hôn hợp pháp."

      rất cố chấp mà : " được, nếu chúng ta có cử hành nghi thức, phải hủy bỏ." nhìn , vẻ mặt nghiêm nghị sau đó ra lệnh, "Còn nữa, sau khi trở về, lập tức từ chức."

      "Tại sao???" Bộ mặt lúc này hết sức mặt kinh ngạc.

      "Lúc mới vào công ty tôi cảnh cáo với rồi, trừ cấp số cấp dưới ở ngoài phòng khác. cho phép có ý gì đối với tôi, nhưng ngày hôm qua lại leo lên giường của tôi. Trong lòng rắp tâm cái gì đừng tưởng tôi biết, tôi từng lên giường với tôi mà đối với có ý gì khác biết. Tôi để tự từ chức là cho mặt mũi lắm rồi, đừng biết điều."

      bị lời của làm kinh ngạc, nhất thời mất năng lực suy nghĩ.

      say đắm, mà chỉ được báo đáp vậy thôi sao?

      có thể đáp ứng tình cảm của , nhưng tại sao lại có thể đối xử như vậy với !

      "Tối hôm qua là kéo tôi lên giường đấy!" tố cáo.

      hỏi ngược lại: "Tôi uống say như vậy, nếu như muốn phản kháng hoặc chạy trốn, đều có thể. Nhưng tại sao làm như vậy?"

      từng uống rượu say hai lần, biết mình sau khi uống say làm ra số hành động kỳ quái.

      lần là ở trong nước, khi và mấy em cùng uống trộm rượu. Lúc đó là lần đầu tiên uống rượu, mấy ly rượu vừa xuống bụng say rồi, kết quả là chạy ôm cây cột điện điên cuồng hôn.

      Trò hề này còn bị chụp được, đến nay điều này vẫn là... khốn kiếp, đúng là trò hề.

      lần khác là ở lúc đại học, các bạn học ở ký túc xá uống rượu, uống nhiều sau đó biến thành cụng rượu, so với tửu lượng của những người khác, say rất nhanh. Kết quả lôi kéo bạn học về phía cuối lầu, la hét muốn bay lên trời cao.

      Người bạn học kia bị hù gần chết, liền đánh bất tỉnh rồi kéo xuống lầu.

      Bởi vì kinh nghiệm hai lần say rượu này, sau này đều tận lực tránh uống rượu, muốn uống cũng là uống cho qua, chưa từng uống say lần nào.

      Tối hôm qua, bởi vì khí quá vui, bất tri bất giác uống nhiều quá, ngờ lại lôi kéo kết hôn, thậm chí còn lên giường với !

      "Tôi. . . . . ." khó có thể giải thích, quả có phản kháng, chỉ vì tất cả mọi chuyện tối hôm qua đều là điều thầm chờ mong, căn bản là nghĩ tới chuyện cự tuyệt .

      Sau khi say rượu nhức đầu khiến sắc mặt Triệu Phản càng ngày càng khó coi, " còn lời nào để đúng ."

      kinh ngạc nhìn , cảm giác cả trái tim giống như bị lời tuyệt tình của chém nát.

      sai, nên có ý nghĩ khác đối với , .

      Đêm qua, cho là tình này có lẽ được đá lại, ngờ phản ứng của sau khi tỉnh lại, lại đâm đao vào ngực .

      Đau, đau đến nỗi, thể tìm lời ra giải thích.

      "Tại sao lại có thể đối xử với em như vậy, biết em mà . . . . ." nhất thời kích động ra tình cảm chôn dấu tận sâu trong lòng.

      Nghe lời của , sắc mặt Triệu Phản thay đổi, giống như mây đen che đỉnh núi, ngưng kết lại tầng sương lạnh, giọng lạnh lùng đến dọa người, " tôi là chuyện của mình , liên quan gì đến tôi? Tôi có ép tôi sao? Chớ mang tình cảm cá nhân của mình đổ lên đầu tôi." xong, vô tình đuổi ra ngoài.

      Chuyện cách đây ba năm, lại nhớ tới đêm kia, ngực Lâm Á Dung chua xót.

      Nhưng hận Triệu Phản, bởi vì ban đầu khi phỏng vấn, quả ràng cấm kị của mình.

      Sau khi trở về từ Las Vegas, lập tức đưa đơn từ chức, ngày thứ 2 liền rời khỏi Uy Khang.

      tốn tháng để hồi phục lại tâm tình của mình. Chờ sau khi bĩnh tĩnh lại, đến ký học tại trung tâm rồi mướn cửa hàng, mở nhà hàng bán bánh bao.

      Thời gian là phương thuốc trị bênh tốt nhất, ba năm sớm làm mờ tình cảm của đối với . MẤy năm qua, với công việc làm bánh và bán bánh bao, cuộc sống của bình thản trôi qua mà phong phú.

      từng nghĩ rằng, có lẽ ngày gặp lại . Chỉ là ngàn vạn lần suy nghĩ đến lúc nhìn thấy lần nữa, lại nghe giải thích mà muốn nhận con trai.

      Nghĩ đến việc chờ xét nghiệm ADN xong, phát Bình Bình phải con , chắc hẳn là có rất nhiều vẻ mặt, Lâm Á Dung khỏi cười ra tiếng.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 2.3:
      Edit: nhimnhinhanh
      Bên ngoài cửa hàng bán bánh bao An Tâm, có người mang mũ lưỡi trai màu nâu nhạt, lặng lẽ nhìn chăm chú vào cửa hàng bánh bao.

      Nhìn thấy Lâm Á Dung thả đứa bé ngồi đầu gối lên ghế, ra quầy phía sau. Người nọ vội vàng nhảy xuống xe, lấy cây kéo chuẩn bị từ trước nhanh chóng vọt vào trong.

      tới trước mặt Bình Bình, nó giương đôi mắt to tròn, duỗi ngón tay ra, khuôn mặt mềm mại là nụ cười đáng , giọng non nớt vang lên:" Chú bánh trôi."

      Lo lắng tiếng kêu của đứa bé làm Lâm Á Dung bước ra nên Triệu Phản vội đưa ngón tay trỏ lên miệng ý bảo nó im lặng: "Cháu ngoan nào, im lặng lúc để chú cắt nhúm tóc là xong." rồi cầm cây kéo đến gần Bình Bình.

      Bình Bình thấy cầm cây kéo, lại càng lại gần mình nên nó đột nhiên cảm thấy sợ và khóc òa lên.

      Thấy nó đột nhiên gào khóc, Triệu Phản cực kỳ tức giận, khẽ nguyền rủa, "Đáng chết, chú làm gì cháu mà cháu khóc lớn như vậy! Chú chỉ muốn cắt vài cọng tóc của cháu, phải đánh cháu, cháu câm miệng cho chú!"

      Bình Bình để ý đến , mà lại khóc lớn tiếng hơn, vừa khóc vừa hô to, "Mẹ, chú bánh trôi là người xấu."

      Nghe thấy tiếng khóc của nó, Lâm Á Dung vội vàng bước ra, hỏi, "Bình Bình, con làm sao vậy?" Sau khi nhìn lại thấy người đàn ông cầm cây kéo chỉa về phía Bình Bình, vội cầm cây gậy đặt ở đầu góc, gầm lên, "Ông định làm gì?"

      Triệu Phản trừng mắt nhìn Lâm Á Dung chuẩn bị xông lên liều mạng với mình.

      "Tôi chỉ muốn cắt nhúm tóc của nó, muốn làm nó bị thương."

      Lúc nãy, trong lúc cuống quýt nên nhìn mặt của người đàn ông này, vừa nghe thấy giọng của ta, liền phát ra người đàn ông đội mũ lưỡi trai này là Triệu Phản, buông cái gậy trong tay, liếc cái.

      " lại tới làm chi?" bước lại ôm Bình Bình vẫn còn khóc vào trong ngực, vừa vỗ lưng nó vừa nhàng dỗ dành.

      Triệu Phản chỉ vào Bình Bình, "Tôi tới vì muốn cắt nhúm tóc của nó, bảo nó im lặng lúc, tôi cắt xong là ngay."

      " muốn cắt tóc nó làm gì?" hiểu hỏi.

      "Xét nghiệm DNA." Mặt sa sầm lại..

      thuận miệng : " phải ngày hôm qua, tôi cho ly nước miếng của nó rồi sao?"

      Triệu Phản tức giận : " cẩn thận bị đổ."

      Ngày hôm qua sau khi xuống xe, liền đem ly giấy đựng nước miếng của Bình Bình đến bệnh viện xét nghiệm, lúc bước vào thang máy con muỗi biết sống chết bay tới bay lui cạnh , vì xua đuổi nó nên lý giấy cẩn thận bị rơi. Có người đì qua nhưng mở to mắt đạp bẹp ly giấy kia.

      Ly giấy bị đạp bẹp cả, ngại bận nên lượm ly giấy về.

      Thấy ngày hôm qua, sống chết cũng chịu cho cắt tóc của Bình Bình, tính là hôm nay lặng lẽ tới đây cắt tóc no.

      Nghe lời của , trước tiên Lâm Á Dum ôm Bình Bình cách xa chỗ ngồi, lại cầm cây gậy lrnr lần nữa, lạnh lùng nhìn chằm chằm, " thử động đến sợi tóc của nó xem."

      Đối với thái độ trừng mắt đối đầu của , Triệu Phàn vô cùng vui. " ngăn cản tôi xét nghiệm ADN, có phải vì chột dạ ? Bởi vì nó là con tôi?"

      "Tôi nhiều lần rồi, nó tuyệt đối phải là con trai của ! Lại , nếu như nó là con trai của , vì sao mà tôi thừa nhận?"

      "Bởi vì hận tôi, cho nên muốn tôi nhận con trai." Nhất định còn oán hận năm đó buộc phải từ chức, cho nên mới để cho nhận mặt con trai.

      "Tôi chưa từng hận , chuyện năm đó tôi sớm quên rồi." Đối với có oán, nhưng tuyệt đối chưa bao giờ hận.

      Nghe vậy, Triệu Phản dò xét cẩn thận ánh mắt của . Thái độ của đối với mặc dù có thiện ý, nhưng hình như ánh mắt cũng có hận ý.

      Trầm ngâm giây lát, đưa ra mồi như, "Nếu như chứng minh là nó là con tôi, tôi có thể suy nghĩ cho danh phận."

      Nghe lời gần như bố thí của , Lâm Á Dung kìm được cơn giận, gương mặt lạnh lẽo, từ từ thốt ra từng chứ : "Tôi lại lần nữa nghe cho , nó tuyệt đối phải là con trai của , chuyện này tôi có thể thề độc. Nếu như ngươi muốn có con, nên tìm người khác, đừng ở đây quấy rầy tôi." Sau đó chỉ hướng cửa chính, hét: "Nghe rồi cút ra ngoài cho tôi!"

      Năm đó bị ma xui quỷ ám nên phải kết thúc lần cưới với , nhận được sỉ nhục như vậy đủ rồi. thề tái phạm lỗi như vậy lần thứ hai.

      nhẫn tâm cự tuyệt chọc giận Triệu Phản, khuôn mặt tuấn, tinh tế kia lên tia giận giữ.

      "Nếu như đứa bé phải của tôi, tại sao lại gấp gáp đuổi tôi như vậy?" ít bị người khác xua đuổi như vậy nên rất giận dữ hỏi lại.

      "Bởi vì tôi phải là Lâm Á Dung của ba năm trước, hết mực. Bây giờ gặp , tôi chỉ cảm thấy vô cùng đáng ghét, muốn gặp lại ." Sau đó lại : "Tôi cho biết, về phần , tin là chuyện của , liên quan đến tôi, bây giờ mời cho." để cây gậy xuống, xoay người ôm lấy Bình Bình, đến mở cửa chính, đuổi khách.

      "... Chuyện đứa tôi bỏ qua thế đâu!" ra lời tàn ác xong, trừng mắt nhìn rồi hầm hầm ra.

      Chơi với Bình Bình lúc lâu đến trưa, sau khi dụ dỗ nó ngủ nhìn trong tiệm trống rỗng, lại nhìn phía đối diện, tiệm bánh bao trang trí thanh nhã chật ních khách.

      Vốn là chung quanh đây chỉ có nhà bánh bánh bao, tiệm của lớn lắm, tất cả bánh bao đều là tự tay làm. Nhân lúc buổi sáng làm bánh bao, sau khi mười rưỡi mở tiệm, tự mình trông tiệm đến sáu giờ tối về, còn mời cả sinh viên giúp tay.

      Mỗi tháng trả tiền mướn tiệm và trả lương cho sinh viên, còn có chút lời lãi.

      Nhưng kể từ khi nhà kia khai trương cửa hàng bán bánh bao, tiệm bánh bao An Tâm của liền thay đổi, chỉ có thể giăng lưới bắt chim, chỉ còn số khách có tình cảm tệ tới cửa.

      Mỗi ngày, trong tiệm lúc nào cũng còn dư lại đống bánh bao, làm cho nhức đầu nhức óc cũng rất đau lòng.

      Nhức đầu chính là bánh bao dư lại rất nhiều nên khó xử lý, đau lòng chính là những cái bánh bao kia đều dùng tiền để mua nguyên liệu, bột mì để làm.

      Còn dư bánh bao nhiều như vậy, số tiền kia đều lãng phí, tiếp tục như vậy, việc tháng này lỗ vốn là thể tránh khỏi.

      Mấy ngày nay, cố gắng nghĩ tới nhưng phương pháp để cải thiện tình hình lúc này.

      từng làm trợ lý cho Triệu Phản năm, theo nhìn cách cứu vãn, cải tạo những công ty sắp phá sản, cũng học được chút ít. Vì vậy nghĩ đến mấy phương pháp như giảm giá, khuyến mãi kêu gọi khách hàng.

      Nhưng mấy ngày trôi qua hiệu quả rất có hạn, khách trở về chưa là nhiều.

      Nhìn đống bánh bao kệ tự tay làm, khỏi suy nghĩ, nếu như Triệu Phản làm cách nào để thay đổi hoàn cảnh xấu trước mắt?

      Suy nghĩ hồi lâu, Lâm Á Dung liền cười khổ than thở. có thiên phú và tài năng giống Triệu Phản, nghĩ ra được làm thế nào để cải thiện tình cảnh khốn khó lúc này.

      Sau khi rời lần trước, Triệu Phản hai, ba ngày tới tìm . Nhìn dáng dấp cũng biết Bình Bình phải là con trai của .

      Dù sao chuyện này muốn điều tra cũng khó, tùy tiện hỏi thăm hàng xóm chút, hoặc là sai người điều tra hộ tịch, tài liệu là có thể biết phải mẹ của đứa bé.

      Cũng biết lúc đầu tại sao vừa nhìn thấy ôm Bình Bình liền tự mình nhận định nó là con của .

      Phát tâm tư của mình đều suy nghĩ đến chuyện của Triệu Phản, Lâm Á Dung vội vàng chỉnh đốn lại suy nghĩ của mình. Cầm tấm giấy đỏ, quyết định liều mạng với tiệm bánh bao đối diện.

      Sau khi cầm ra dán lên cửa kính, khi vào trong tiệm nhận được cuộc điện thoại.

      Nghe đối phương xong, sắc mặt lập tức biến đổi.

      "Được, tôi lập tức qua đó."

      Cúp điện thoại, vội vàng ra ngoài, tới cửa nhớ tới Bình Bình, quay lại ôm nó vẫn còn ngủ say, gọi taxi lập tức tới bệnh viện.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :