1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lục Phiến Môn Hệ Liệt - Quế Viên Bát Bảo [ 2 truyện 19 chương - hoàn ]

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thaotina

      thaotina Active Member

      Bài viết:
      289
      Được thích:
      170

    2. thaotina

      thaotina Active Member

      Bài viết:
      289
      Được thích:
      170
      Biên tập: Candy
      *
      [1] Duyên khởi
      Nơi đây là Thập Bát trấn, trấn lớn nhất của Vân Châu.
      Gần đêm khuya, toàn bộ thôn trấn đều bị mùi hương ngọt ngào ái muội triền miên bao phủ.
      Vân Bát Nguyệt ngồi trước bệ bếp, đối diện là cái chảo lớn to chừng người ôm. Nàng rướn nửa thân mình, dùng thìa dài múc từ xuống, tựa như ảo thuật, trong thìa kết đọng vô số hạt tròn li ti trong suốt.
      Kết tinh mồi đường vốn là phân đoạn quan trọng nhất trong quá trình làm đường, nhưng biết vì sao, Bát Nguyệt lại hơi lo lắng.
      Mùi đường diễm mị nhân, hoàn toàn khác biệt với phong cách đường quế hoa mà Vân Bát Nguyệt hay làm.
      Nàng dùng đầu lưỡi khẽ liếm miệng thìa, cảm giác gì a, trơn ngọt thơm nồng, quả khiến cho vị giác gần như mất kiểm soát, hận thể ngập cả đầu lưỡi vào trong đường. Đầu óc mê muội, ảo ảnh sinh sôi. Vì nó, dù phải chết ngay lập tức cũng hề hối hận.
      Đây tuyệt đối phải loại đường bình thường.
      Vân Bát Nguyệt nắm chặt tay, vò lấy tờ giấy ghi phương thức làm đường kia.
      Suy nghĩ dần dần trở về tháng trước, nàng đến Phàn Long trấn gần nhà mua mồi đường, bỗng nhiên nghe thấy tiếng hỗn loạn phía sau, người hoang mang rối loạn vội vàng chạy tới, túm lấy bả vai của nàng: “ nương cứu mạng, có người muốn giết ta.”
      Sắc trời tối, Vân Bát Nguyệt thấy diện mạo người nọ, chỉ cảm thấy người thoang thoảng tỏa ra hương vị của đường.
      Tiếng đánh giết phía sau ngày càng gần.
      Vân Bát Nguyệt nhìn quanh bốn phía cũng thấy nơi có thể thân, đành quýnh quáng ôm lấy người kia, mãnh liệt hôn lên môi. Đám đông chạy vội qua người bọn họ, còn quay đầu cười ha ha.
      Đợi truy binh xa rồi, Vân Bát Nguyệt mới buông người kia ra.
      Chạng vạng tranh tối tranh sáng, ánh chiều tà hắt lên gương mặt của , vẻ tươi cười lộ ra ngả ngớn thành lời, khắp chân mày khóe mắt đều là hoa đào, nhưng trông cực kì xinh đẹp, xinh đẹp đến độ dù bị lừa, vì mà chết, cũng hoàn toàn cam tâm tình nguyện.
      giơ tay lên sờ môi: “ ngọt.”
      Vân Bát Nguyệt ngây dại.
      Ngón tay thon dài trắng nõn, cử chỉ tao nhã tựa như các quý công tử, nhưng nhìn khóe môi ngậm đầu ngón tay kia, thần thái muốn bao nhiêu hạ lưu có bấy nhiêu hạ lưu.
      Vân Bát Nguyệt xoay người muốn chạy, nhưng truy binh từ xa cũng trở lại, vừa nhìn thấy bọn họ liền quát to tiếng: “Người ở bên kia, đừng để thoát!”
      Vân Bát Nguyệt quay đầu liếc người nọ cái, thấy ngay cả ý muốn chạy trốn cũng có.
      Truy binh đuổi tới trước mặt, đồng loạt xông lên đánh đấm.
      Vân Bát Nguyệt nhịn được kinh hô tiếng, đột nhiên thấy hoa mắt, người nọ phi thân lên cao, sau đó vững vàng hạ đất. Chỉ trong nháy mắt, tất cả truy binh đều nằm dưới chân .
      Người nọ nhìn Vân Bát Nguyệt, nhướn mày cười : “Tuy đánh nhau cũng có thể giải quyết bọn họ, nhưng ta lại thích cách của nàng hơn.”
      Vân Bát Nguyệt tức đến toàn thân run rẩy, chạy tới trước mặt tát cho cái. Cảm thấy chưa hết giận, lại vung tay đấm vào trước ngực . Nàng biết võ công, tiểu nữ tử đánh người cũng khác làm nũng là mấy.
      Nhưng thân hình người nọ lảo đảo chút, ngã xuống đất.
      Vân Bát Nguyệt hoảng sợ, nghĩ rằng người này nhiều thủ đoạn bịp bợm, chắc chắn là gạt người. Nhưng cuối cùng vẫn lo lắng nhìn qua, thế mới phát trước ngực người nọ sũng máu. chưởng của nàng, có thể đánh vào miệng vết thương của .
      Vân Bát Nguyệt vội vàng chạy đến nâng dậy: “Ngươi… ngươi còn sống ?”
      Thôi chết, lỡ miệng xui xẻo như vậy. Vân Bát Nguyệt đỏ mặt, người nọ nằm đất nở nụ cười.
      “Nhờ phúc của nàng, vẫn còn thở.”
      Bộ dáng tươi cười của là giết người, sau đó tay quấn lại, ôm Bát Nguyệt chặt, nàng muốn đẩy ra, nhưng ngại miệng vết thương: “Ngươi buông tay ra !”
      “Đỡ ta chút.”
      Bát Nguyệt vừa lo vừa tức, người nọ nằm trong lòng nàng đột nhiên ngẩng đầu, cặp mắt sáng tràn đầy hoa đào cực kì bình thản: “ nương là người tốt, thôi cứ bỏ ta ở đây, cần quan tâm đâu. Nay ta thân trọng thương còn bị người đuổi giết, biết khi nào mất mạng, ta đành lòng liên lụy nàng.”
      Quá mức giảo hoạt.
      Bát Nguyệt ngẩn người nhìn , biết vì sao đời lại có người mặt dày như vậy.
      Trong binh thư, chiêu này có tên ‘Lấy lui làm tiến, muốn che phải mở’, nếu phải từng đọc qua ít sách vở, Bát Nguyệt cho rằng suy nghĩ cho mình. Nhưng nay mắt sáng ngời, tay vẫn ôm chặt thắt lưng của nàng, có chút xu hướng buông ra.
      Bát Nguyệt thở dài, dìu đừng lên, lập tức liền tựa cả người mềm oặt lên người nàng.
      “Tránh xa ta ra chút.” Bát Nguyệt tức giận.
      “Ta suy yếu vô lực, mất máu quá nhiều.”
      “Bớt suy nghĩ lung tung cựa quậy loạn xạ là được.”
      “Phật tổ làm chứng.” chụm hai tay lại, sít sao ôm nàng vào lòng, “Tâm của ta tuyệt đối còn ngay thẳng hơn cả trời cao.”
      “Có quỷ mới tin người.”
      “Vậy ta mổ ra cho ngươi xem.” làm khó cho , vóc dáng cao như vậy lại có thể kề sát mặt bên tai nàng để chuyện, gió xuân mềm mại thổi qua, tóc mai phiêu diêu, khiến cho toàn thân người ta cảm thấy ngứa ngáy thôi.
      Tiệm thuốc của Cố lang trung ở ngay bên cạnh tửu lâu lớn nhất Phàn Long trấn, mọi người gọi là lang trung ‘đòi nợ’, có đủ bạc, tuyệt đối khám bệnh.
      Bát Nguyệt đưa hết tiền mua mồi đường cho , mới lười biếng liếc nhìn nam tử kia cái: “ có bệnh gì cả.”
      “Nhưng… nhưng …”, Bát Nguyệt nhấc nam tử kia lên, để lang trung nhìn thấy ngực . mặc áo màu lam nhạt, vết máu nhuộm thành mảnh lẫn lộn mơ hồ.
      Như vậy mà có bệnh?
      “Trung khí đầy đủ, sắc mặt hồng nhuận, ấn đường sung mãn, mắt sáng như sao…” Cố lang trung ngừng lại chút, “Ngốc nữ, nếu ngươi chưa , sờ lên miệng vết thương của biết thôi.”
      Bát Nguyệt nghe lời sờ thử.
      Nam tử kia đè tay nàng lại.
      Nàng đụng đến thứ gì đó ở dưới y phục của , lạnh lạnh như nước, mềm mềm êm êm, chẳng biết là thứ quỷ quái gì.
      Nam tử nhìn nàng nở nụ cười: “Nàng hôn ta, ôm ta, lại sờ ta, ta còn trong sạch nữa rồi, nàng phải chịu trách nhiệm.”
      Bát Nguyệt giận sôi lên, chẳng trách cha với nàng, nam nhân bên ngoài đều là lưu manh. Nàng lập tức nắm chặt thứ kia: “Rốt cuộc đây là cái gì?”
      “Tâm của ta.” Nam tử , “Nàng tin ta, ta liền mổ ra cho nàng xem.”
      “Ngươi tìm chết .” Bát Nguyệt vung tay rút ra, trong tay là loại quả tròn tròn, màu sắc đỏ tươi, bị đập đến nát bét nên mới tràn ra chất lỏng gần giống vết máu.
      “Nàng lấy tâm của ta ra rồi.” Nam tử chậm rãi đường hoàng ngồi dậy, lười biếng duỗi vai rướn lưng.
      “Đây là quả cà chua, từ Tây Vực đưa tới, có thể dùng làm thuốc.” Cố lang trung mở sổ bạc, ghi thêm phần thu nhập trong ngày vào.
      Bát Nguyệt tức giận quay ngoắt bước , đến ngoài cửa bỗng nhiên nhớ ra: “Lang trung, người này có bệnh, ngươi trả bạc cho ta.”
      bệnh chẳng lẽ là bệnh sao, nếu ta , làm sao ngươi biết bệnh?”
      Bát Nguyệt bị chặn họng, câu cũng nên lời, trợn tròn đôi mắt, nhìn qua nhìn lại: “Các ngươi… các ngươi…”
      Cố lang trung nâng mắt nhìn nam tử kia: “Cầm thú, ngươi làm cho nương tức phát khóc, còn mau trả tiền cho nàng.”
      Người nọ lười nhác cười: “Tâm cũng để nàng cầm rồi, mấy lượng bạc kia là cái gì.”
      Nước mắt của Bát Nguyệt vốn tràn đầy hốc mắt, vừa nghe lời này liền ào ào rơi xuống, xoay người chạy vội ra ngoài.
      Thời tiết tháng năm, cái lạnh của mùa xuân còn chưa tan hết, Bát Nguyệt rời nhà vào buổi trưa, ăn mặc phong phanh, lúc này cảm thấy lạnh thấu xương.
      Nàng dùng hai tay ôm vai, cúi đầu bước , vừa vừa gạt nước mắt trào ra.
      Nhà của nàng phải rất giàu có, ngày hội làm đường của Thập Bát trấn Vân Châu cận kề, để giúp đường do Bát Nguyệt làm giành được giải nhất ở Đường hội, cha đem tiền tiết kiệm nhiều năm lấy ra dùng hết. Có điều thiên phú có hạn, đường do Bát Nguyệt chế tạo luôn có vài phần khuyết điểm làm cho người ta hồn khiên mộng nhiễu.
      Đến bây giờ, ngay cả tiền mua mồi đường cũng bị lừa rồi.
      Lúc ngang qua sông, Bát Nguyệt ngồi xuống bờ đê, ngón tay theo bản năng cuốn lấy gốc cỏ dưới đất. Trước đây có người từng , chỉ cần ước nguyện vọng khi sao băng bay qua, có lẽ kỳ tích xuất . Bát Nguyệt luôn luôn chờ đợi, nhưng cho đến bây giờ, nàng vẫn chưa từng nhìn thấy sao băng.
      Bên người có tiếng quần áo sột soạt, Bát Nguyệt biết là người kia, nhưng nàng còn sức so đo với nữa.
      “Người của nàng thơm quá.” tiếp cận phải rất gần, nhưng thái độ vô cùng thân thiết, tựa như lâu lâu trước kia bọn họ quen nhau, “Là mùi đường quế hoa phải ?”
      “Hả?” Bát Nguyệt ngây người, hương liệu do chính nàng đặc chế, sao lại biết.
      “Rất phù hợp với nàng.” Người nọ dường như biết Bát Nguyệt nhìn , xoay qua mỉm cười với nàng, vừa cười, mặt của nàng liền hồng lên, lập tức quay .
      “Đường và nữ nhân giống nhau, có thuần khiết có phóng đãng, có khuê các có thanh lâu, có mạnh mẽ có ôn nhu, có liếc mắt liền đỏ mặt cũng có phong tình vạn chủng chờ người ôm lấy, nàng biết nam nhân thích dạng nữ nhân nào nhất ?”
      Bát Nguyệt suy nghĩ chút, chậm rãi quay đầu lại.
      Bộ dáng người nọ kỳ thực rất chật vật, quần áo rối loạn lôi thôi, tóc cũng bù xù, nhưng ý cười mặt lại thong dong tiêu sái, để tâm đến bất cứ điều gì, giống như quái chạy ra từ trong núi.
      Bát Nguyệt vốn muốn , có liên quan gì tới ta đâu, nhưng mở miệng lại trở thành: “Là dạng gì?”
      “Lúc chuyện thuần khiết yếu đuối đến mức có thể té xỉu bất cứ lúc nào, nhưng vừa lên giường, biến thành bộ dáng diễm dâm đãng nhất…”
      đến cuối, Bát Nguyệt theo phản xạ vung tay lên, ‘bốp’ tiếng, hung hăng tát cho cái: “Hạ lưu!”
      Người nọ cười khổ: “Ta đến đường…”
      Vậy ánh mắt ngọt dính như đường cứ dán vào người nàng là cái gì?
      bao giờ muốn gặp lại ngươi nữa!” Bát Nguyệt đứng dậy rời , người nọ nắm chặt tay nàng, tay giữ lấy cằm của nàng, mạnh mẽ hôn xuống.
      Bát Nguyệt phất tay muốn đánh , bắt được tay nàng, dựa lại gần, sờ đến trước ngực nàng, mò vào trong vạt áo, Bát Nguyệt nhịn được mà kinh hô, chợt nghe khẽ bên tai: “Đây là sính lễ, chờ ta trở về dạy nàng công phu giường…”
      Rốt cuộc cũng chịu buông nàng ra, nàng tức đến điên người, quay lại tấn công, nhưng thân hình người nọ vừa lóe liền biến mất trong bóng đêm, nhìn thấy nửa điểm dấu vết.
      Bát Nguyệt rùng mình cái, tựa như hết thảy những chuyện vừa xảy ra đều là ảo giác của nàng. Nhưng tờ giấy trong lòng lại là chứng cứ chắc chắn mười phần. Nàng lấy ra soi dưới ánh sao, hóa ra đó viết phương pháp chế đường.
      *
      P.S: Truyện có 7 chương thôi, 1 tuần 2 chương nha :”> Đọc xong ta phải cảm thán, nam chủ siêu cầm thú giảo hoạt >.< là hồ ly oan uổng cho hồ ly rồi~~~

    3. thaotina

      thaotina Active Member

      Bài viết:
      289
      Được thích:
      170
      [2] Duyên kinh
      Chiếc thìa dài đập vào viền chảo, vang lên tiếng ‘đinh’ nho , Bát Nguyệt giật mình kinh hãi, vội vàng hoàn hồn. Tờ giấy công thức trong tay ướt đẫm mồ hôi, đường nàng làm ra dựa phối liệu như được viết giống như người nọ , là nữ nhân diễm phóng đãng nhất giường, chỉ cần ngửi thấy nhiệt độ của đầu lưỡi liền quấn quít gắt gao.
      Nhiệt tình kia khiến người ta thể chống đỡ nổi, liếm chút thần hồn điên đảo.
      Màn đêm sâu thẳm giống như mùi ngọt thần bí khó lường này. Thi thoảng truyền đến tiếng chó sủa, xen lẫn trong đó là hai tiếng kêu gào. Vân Bát nguyệt lắng tai nghe, đúng thế, là tiếng động vật kêu gào. Nàng nhảy dựng lên, chạy vài bước tới dưới cây đại thụ ngoài cửa.
      Gà trong nhà luôn bị chồn ăn vụng, cho nên Vân Bát Nguyệt mượn bẫy thú của nhà săn bắn bên cạnh, nhưng vừa nheo mắt nhìn kĩ, đống trắng tuyết trong bóng tối như mực, ràng là tiểu hồ ly.
      “Ơ? Ngươi từ đâu tới đây?” Hồ ly bộ dạng xinh đẹp, tất nhiên nhận đối đãi khác với chồn. Vân Bát Nguyệt cảm thấy đau lòng, ôm lấy bông tuyết lông tròn mềm mại vào lòng, rút khăn tay từ vạt áo, quấn miệng viết thương cho nó.
      “May mà bị thương nặng.” Bát Nguyệt thào tự . để ý thấy ánh trăng đầu bị che khuất, ra bóng đen dài.
      Vừa muốn vào phòng, ngẩng đầu lên sợ tới mức ngã nhào xuống đất: “A a a a a…”
      Trước mặt là thiếu niên mặc áo trắng như tuyết, tóc dài buông thõng tới hông, đôi mắt phượng bảo quang lưu chuyển, mơ hồ màu ngọc bích nhàn nhạt như u hỏa.
      quái a…” Vân Bát Nguyệt trợn mắt há mồm nhìn , chẳng lẽ, đây là hồ ly báo ân trong truyền thuyết ư?
      Nhưng bẫy thú là nàng đặt, nàng với nó, có ân, chỉ có thù.
      “Ngươi đừng hại ta.” Vân Bát Nguyệt lùi về sau hai bước, quả bóng nhung mềm trong lòng cựa quậy lộn xộn, ánh mắt nàng dại ra, nhìn nhìn hồ ly, lại nhìn thiếu niên, ra phải người à?
      thần kì, sao lại giống nhau như vậy?
      “Ngươi cứu Cầu Cầu?” Thiếu niên nhìn hồ ly, khẽ hất cằm.
      “Ừm.” Vân Bát Nguyệt ậm ừ, dám thực ra bẫy thú cũng là của nàng.
      Thiếu niên nửa ngày mở lời, Vân Bát Nguyệt lén lút ngắm , tựa như suy nghĩ điều gì: “ ràng là người tốt, sao lại làm ra thứ đường hại người này?”
      “Đường làm sao có thể hại người?” Bát Nguyệt thốt ra.
      “Ngươi biết cái gì à.” Thiếu niên hướng nàng vươn tay, “Đưa Cầu Cầu cho ta, đa tạ ngươi.”
      Vân Bát Nguyệt hề nghi ngờ chủ nhân của nó là , bởi vì người thú này, căn bản chính là mặt vợ chồng. Nhưng nàng muốn hỏi cho , ôm Cầu Cầu lùi lại chút: “Ngươi… ngươi nốt chuyện vừa rồi .”
      (Mặt vợ chồng: Chỉ giống nhau, ăn ý.)
      Thiếu niên thấy nàng trốn, mày rậm nhíu lại, có vẻ hờn giận: “Ngươi nghĩ ta đến nơi quỷ quái này làm gì? Là vì giết ngươi! Nếu phải thấy ngươi cứu Cầu Cầu, sao có thể thừa hơi chuyện với ngươi chứ!”
      Vân Bát Nguyệt bị dọa đến ngây người: “Vì sao muốn giết ta?”
      “Công thức làm đường này, có phải do tên lưu manh mắt hoa đào đưa cho ngươi ?”
      “Đúng vậy…”
      có lòng tốt, muốn hại ngươi chết!” Thiếu niên tiến lên trước, Vân Bát Nguyệt vẫn trốn về sau.
      Rốt cuộc thiếu niên bị nàng chọc giận: “Ngươi muốn chết rồi!” Tiến lên trước bước, giơ tay muốn túm lấy áo Bát Nguyệt, nàng vừa hô tiếng cẩn thận, thiếu niên dẫm xuống bẫy thú.
      Là cái bẫy thú do nhà săn bắn kia tỉ mỉ tạo ra, con mồi càng lớn, kẹp càng chặt.
      mệt chết người.” Vân Bát Nguyệt chịu được nhíu mày, cứu đứa rồi, giờ lại phải cứu đứa lớn.
      Gương mặt thiếu niên tái nhợt chút máu, bỗng nhiên ánh đao trong tay chợt lóe, đâm xuống chân của chính mình. Vân Bát Nguyệt giật mình, chồm tới túm lấy , đao kia liền đâm vào cánh tay nàng. Nàng đau đớn hét lớn tiếng, thiếu chút nữa hôn mê.
      “Ngươi điên à?” Vân Bát Nguyệt tức giận cực điểm, thôi thế cũng được, đều là bệnh nhân bị thương, cần ghét bỏ lẫn nhau…
      Thiếu niên làm nàng bị thương, hề áy náy chút nào: “Ta thể tha thứ cho mình phạm phải sai lầm thấp kém như vậy.”
      “Muốn chết a ——” Vân Bát Nguyệt muốn chết, vì sao nàng luôn đụng phải mấy người kỳ quái, “Bây giờ ngươi đâm vào tay ta rồi, cũng coi như phạm phải sai lầm, tốt nhất là chặt hết tay chân luôn !”
      Thiếu niên hướng con mắt trong như nước hồ tháng sáu nhìn nàng: “Làm sao ngươi có thể so với ta?”
      Nghe xong lời này, Vân Bát Nguyệt càng cảm thấy bản thân ‘nhân cùng mệnh tiện’.
      (Nhân cùng mệnh tiện: Người nghèo thân phận thấp kém.)
      “Đau chết mất.” Nàng vật lộn mở bẫy thú ra, y phục như tuyết của thiếu niên bị máu làm ướt sũng, miệng vết thương thoạt nhìn hơi dọa người, “Tối rồi, chỉ có thể giúp ngươi xử lý đơn giản chút, ngày mai lên trấn mua thuốc sau.”
      May mà Vân Bát Nguyệt bị thương nặng lắm, đao đâm nghiêng, chỉ xước qua cánh tay.
      Nhưng vẫn đau đến ngủ được, Vân Bát Nguyệt ngồi canh chảo đường cả đêm, vàng luyện trăm lần mới thành, đường hảo hạng cũng cần trải qua vô số quá trình trắc trở quanh co. Hương khí ngày càng đậm đà, khiến cho người ta như si như túy, vì sao lại đây là thứ hại người?
      Nàng nhìn thiếu niên, phát cũng ngủ.
      “Này.” gọi nàng.
      “Cái gì?” Vân Bát Nguyệt tức giận.
      “Giang hồ gọi ta Thập Nhất thiếu gia, nhưng ra ta họ Quế.”
      “Quế Thập Nhất?” Nửa đêm ngủ được chỉ vì điều này cho nàng?
      Thiếu niên ngạo mạn nheo mắt: “Hãy sử dụng kính ngữ với ta.”
      Hừ, được rồi, Vân Bát Nguyệt nghĩ, tối nay thu hoạch của nàng phong phú, vác về hồ ly, thiếu gia, còn cả vết sẹo to bự.
      *
      Đến hàng thuốc Phàn Long trấn phải qua con sông, mười lăm dặm đường núi.
      Lúc tới nơi thái dương lên đến đỉnh đầu, Vân Bát Nguyệt ngại nỡ đòi tiền của thiếu gia, nhưng quả nghèo chịu nổi, đành phải mang tấm thảm duy nhất trong nhà đưa cho chưởng quầy, đổi thảm thay kim sang dược, thuốc mỡ giảm đau, cả ít đồ ăn cho hồ ly.
      (Kim sang dược: Thuốc trị thương.)
      Lúc về ngang qua tửu lâu, cái mũi của Bát Nguyệt nhạy cảm hơn người thường, ngửi được mùi đồ ăn, bụng vang lên mấy tiếng .
      đói, từ giữa trưa hôm qua đến giờ chưa ăn gì cả, nàng cũng làm từ xương thịt, phải đúc bằng sắt.
      Vân Bát Nguyệt đứng chảy nước miếng dưới tửu lâu, hề lưu ý đến bàn tay tiến lại gần mình, rút lấy bọc đồ nàng kẹp bên hông, vội vã bỏ chạy. Nửa ngày sau nàng mới giật mình phản ứng lại, bực cả mình, thuốc chữa thương thôi, chẳng phải thứ gì hay ho, thế mà cũng có người cướp nữa. Nàng vừa đuổi theo vừa tức giận muốn khóc, mấy tên khốn nạn này chỉ biết bắt nạt nàng.
      Tiểu tặc kia vùng thoát khỏi Bát Nguyệt, cước bộ chậm lại, nghênh ngang về phía trước, bọc đồ rất nặng, biết có gì bên trong. muốn mở ra xem, bỗng nhiên có người vỗ vỗ vai . có tật giật mình, ôm bọc lùi về sau vài bước, nhìn thấy người trẻ tuổi mắt cười trong suốt, bộ dáng đẹp, ai da, tiểu tặc vừa nhìn vừa xuýt xoa, con mẹ nó phải xinh đẹp bình thường nha.
      càng nghĩ càng ghen tị, muốn rạch vài nhát gương mặt hoa đào của tên này.
      Nhưng người trẻ tuổi lại cười với : “Đưa bọc đồ cho ta.”
      Hả? Tiểu tặc trừng mắt lớn, đen ăn đen nha? Muốn tranh của lão tử, nhìn lại bộ dạng của ngươi .
      Người trẻ tuổi rút ra thứ gì đó từ trong áo, nhoáng lên cái trước mặt tiểu tặc, đợi thấy ràng thu về, nhưng tiểu tặc kinh hoảng, ‘bùm’ tiếng quỳ xuống: “Đại gia, ngươi là đại gia của ta nha, bọc đồ đưa ngươi, cái gì ta cũng đưa ngươi, ngươi tha ta …”
      Người trẻ tuổi ôn hòa nhã nhặn lấy bọc đồ, trở về theo đường cũ. Quả nhiên Vân Bát Nguyệt vẫn đứng ở giữa đường nhìn hết đông nhìn sang tây, nắng giữa trưa chiếu thẳng vào mặt nàng, trắng mịn tươi tắn, ngay cả lông tơ mảnh vành tai đều có thể thấy được ràng.
      Người trẻ tuổi từ đằng sau vươn tay sờ sờ vành tai của nàng, mềm, khiến cho người ta nhớ tới mộc nhĩ tươi còn non.
      Dường như còn có thể ngửi được mùi hương nhàn nhạt.
      Vân Bát Nguyệt hoảng sợ quay lại, quả nổi điên. Lại là người này, lại là người này, những việc hay ho nàng đụng phải dường như đều bắt đầu từ khi gặp .
      Nhưng người trẻ tuổi lại trả bọc đồ cho nàng, thêm câu, Vân Bát Nguyệt lập tức im thin thít.
      : “Nàng muốn ăn gì?”
      Tục ngữ ‘dân coi miếng ăn như trời’, Vân Bát Nguyệt khuất phục cũng phải có đạo lý. Huống chi, lớn như vậy rồi nàng cũng chưa từng bước chân vào tửu lâu, đây là lần đầu. Tửu lâu hổ là tửu lâu, ngay cả hoa khắc lưng ghế dựa trông cũng sống động như vậy. Đồ ăn vừa bưng lên, Vân Bát Nguyệt liền gió cuốn mây tan ăn sạch bách, cho đến khi chỉ còn ít đồ mới ngượng ngùng ngẩng đầu: “Ngươi ăn…”
      “Ăn nước miếng của nàng?” Người trẻ tuổi nhìn sáu cái đĩa trống trơn, ra trong đó còn cái vẫn dư ra chút đồ ăn, quả thực có thể ăn, hơn nữa hình như vẫn mang theo chút ý tứ ‘còn chưa tận hứng’.
      Vân Bát Nguyệt đỏ mặt, dù thế nào, nương chưa lấy chồng có thể ăn nhiều như vậy thể coi là chuyện đáng kiêu ngạo được.
      Người trẻ tuổi phân phó tiểu nhị: “Cho thêm phần giống vừa rồi.”
      Vân Bát Nguyệt vội vàng xua tay: “Ăn hết ăn hết.”
      Người nọ liếc nàng cái: “Ăn hết, còn lại thưởng cho ta cũng được.”
      Mặt Vân Bát Nguyệt càng đỏ tợn, xấu hổ cúi đầu.
      Người trẻ tuổi chống cằm thầm nghĩ, trêu chọc nữ hài này thú vị, dù có thẹn thùng sợ hãi hay hại người đều hậu tri hậu giác, luôn luôn chậm hơn người bình thường, là điển hình làm trước sau. lấy ra cái bình từ trong ống tay áo, nhét vào bàn tay của Vân Bát Nguyệt, bàn tay nàng mềm mại ấm áp, nắm rồi muốn buông ra. Vân Bát Nguyệt khó khăn lắm mới rút được tay về, nghĩ muốn tranh cãi với , nhưng liếc mắt thấy bàn đầy đồ ăn, lại cảm thấy chính mình có lập trường, bi thảm bán mình cầu thân.
      (Hậu tri hậu giác: Nhận biết chậm, phản ứng chậm.)
      Bình tay trong suốt long lanh, từ ngoài có thể nhìn xuyên thấy bột phấn màu tím bên trong, chẳng lẽ đây chính là bình ngọc lưu ly? Vân Bát Nguyệt dù ngờ nghệch cũng từng nghe qua, đồ quý trọng như thế này, cho tới bây giờ chỉ có nhân tài của hoàng cung đại nội mới có thể có được, người này… Vân Bát Nguyệt ngạc nhiên, nghi ngờ nhìn sang.
      chỉ cười cười, mắt sáng cười thành hai đóa hoa, bỗng nhiên kề sát vào Vân Bát Nguyệt hỏi: “Ta xinh đẹp hay hồ ly nam trong nhà nàng xinh đẹp?”
      Vân Bát Nguyệt sợ hãi, quái a, vì sao ai cũng biết chuyện bí mật của nàng.
      “Nàng thu lưu dã nam nhân, ta rất ghen tị a.”
      Vân Bát Nguyệt gì, trong lòng thầm nghĩ, đừng trêu ta nữa, ai mà nhìn thấy tướng hoa đào mặt ngươi cơ chứ.
      “Đem thứ này cho ăn .” Người nọ chỉ chỉ vào cái bình trong tay nàng.
      “Hở?” Vân Bát Nguyệt theo bản năng kêu lên, “Ngươi muốn làm gì?”
      “Nàng còn biết sao?”
      “Biết cái gì?” Vì sao ai cũng hỏi thế, nàng phải tiên tri mọi việc đều biết.
      Người trẻ tuổi cười cười: “Quả nhiên phải người giang hồ, tên của Quế Thập Nhất thiếu gia cũng chưa từng nghe qua. là đệ nhất sát thủ ở Trung Nguyên, lưng đeo tội danh sát hại hơn trăm tính mạng, là tội phạm quan trọng mà Thánh Thượng khâm bút vẽ tranh truy nã, quan phủ khắp nơi đều treo giải thưởng truy bắt .”
      Sao? Vân Bát Nguyệt nhếch môi, là hồ ly nam ngốc nghếch vừa bước vài bước đạp vào bẫy thú nhà nàng?
      cũng ngươi phải người tốt, ngươi muốn hại chết ta đấy.”
      “Vậy nàng tin hay tin ta?” Người trẻ tuổi cười mị mắt, bộ dáng thực vui vẻ.
      Vân Bát Nguyệt chần chừ chút, hiểu vì sao, nàng tình nguyện tin tưởng hồ ly nam kia. Trực giác của nữ nhân vốn là thứ thế lý giải, hoàn toàn có căn cứ, chỉ là nàng cảm thấy người trước mắt mình quả thực phải người tốt.
      “Ta đứng đầu tứ đại danh bộ đương triều, phụng mệnh đến bắt Quế Thập Nhất.” Người trẻ tuổi rút ra lệnh bài ở thắt lưng giơ lên trước mắt Vân Bát Nguyệt, thấy hai mắt nàng trợn to chớp chớp, mới chậm rãi thu về, “Nàng hạ độc là giúp dân trừ hại.”
      thích, nếu ngươi muốn bắt tự mà bắt, sao phải dùng ta.”
      “Chuyện này —— ta muốn , chúng ta kỳ thực là người nhà, từ lúc sáu tuổi hai ta định thân, ta là ai? Ta chính là vị hôn phu của nàng, thế mà nàng chịu giúp ta sao?”
      (Định thân: Định ra việc hôn nhân.)
      “A a a a?” Vân Bát Nguyệt hoàn toàn đóng băng, nửa ngày sau mới hoàn hồn, vội vàng chỉ huy tiểu nhị đóng gói sáu món ăn kia, thèm liếc mắt nhìn người nọ cái, ôm bọc đồ trở về nhà.
      Dọc đường vừa bước vừa lẩm bẩm, có quỷ mới tin ngươi, có quỷ mới tin ngươi.
      Nhưng thực ra trong lòng dần dần hình thành con quỷ .
      Nam nhân kia có đôi mắt đào hoa lạm tình, hai tay kiên định mà mạnh mẽ, ôm ấp của ấm áp dị thường, có đôi môi hoàn mĩ mà mềm mại.
      Nếu quả là vị hôn phu của nàng —— Vân Bát Nguyệt chợt cảm thấy đỉnh đầu muốn nổ tung, sớm muộn cũng có ngày bán vợ cầu vinh, hoặc giả nàng phải vật vã ra ngoài kiếm tiền nuôi .
      Cuối cùng của cuối cùng, rốt cuộc Vân Bát Nguyệt nhớ ra, nàng quên hỏi chuyện tờ công thức kia.

    4. thaotina

      thaotina Active Member

      Bài viết:
      289
      Được thích:
      170
      *
      [3] Duyên nghiệt
      Vừa về nhà, Vân Bát Nguyệt bị tình cảnh trước mắt dọa ngây người, lồng gà mở toang hoác, chỉ còn mấy con gà con run lẩy bẩy trốn ở góc trong cùng. Nàng hít sâu hơi, tận lực đè nén lửa giận trong lòng. Được rồi, nàng biết mình nuôi hai con hồ ly trong nhà, nhưng bắt gà cũng phải ngó mặt chủ chứ?
      Vân Bát Nguyệt mở cửa phòng, quả nhiên lông gà bay tứ tung, vị thiếu gia kia nằm nghiêng giường xem Cầu Cầu ăn đến hài lòng, may mà còn vào hùa theo. Vân Bát Nguyệt quăng đồ ăn cho , Quế Thập Nhất uể oải nhấc mắt: “Ta ăn đồ thừa.”
      ăn bị đói.” Vân Bát Nguyệt khinh khỉnh liếc . Trước kia nàng hay tiếp xúc với nam nhân, tới bây giờ cũng biết ra nam nhân là loại sinh vật xấu xa vô sỉ ngạo mạn như vậy. Nàng rút ra kim sang dược, bảo thiếu gia đem cái cẳng cao quý của giơ ra. bôi thuốc bỗng nhiên nhớ đến: “Đúng rồi, ngươi có quan hệ gì với cái tên lạm hoa đào kia?”
      có quan hệ.” Tiếng của Quế Thập Nhất rất êm tai, chân của cũng trắng quá mức cho phép, giống như bàn tay ngọc buông ở bên giường, “ vẫn muốn bắt ta mà thôi.”
      Kim sang dược hơi đặc dính, Vân Bát Nguyệt thoa chút dầu lên . Nàng đặc biệt tình nguyện hầu hạ thiếu gia, cảm thấy giống như… giống như… trước đây theo cha vào nhà người giàu có, tượng bạch ngọc trong nhà đó hoàn mĩ đến mức nếu xuất vết xước thôi cũng khiến người ta đau lòng: “Ngươi quả thực là sát thủ sao?”
      “Ta từ đầu rồi.”
      “Vậy vì sao lại muốn giết ta?”
      “Ai bảo ngươi làm loại đường kia.”
      “Đường có ảnh hường gì tới ngươi?”
      Cặp mắt xanh biếc của Quế Thập Nhất nhìn chớp vào nàng: “ ngươi ngốc, đúng là ngươi chỉ ngốc bình thường mà.”
      “Ngươi mới ngốc ấy.” Vân Bát Nguyệt đứng lên, mất hứng nhìn hồi lâu. Tuy nàng quả thông minh, nhưng cần phải cách trắng trợn như vậy .
      “Đường này ăn vào nghiện.”
      Vân Bát Nguyệt ngẩn ra: “Cái gì?”
      “Mùi hương sực nức như vậy, kỳ thứ thuốc tên ‘thuốc phiện’, dùng ít có thể chữa thương, nếu dùng quá liều, lâu ngày hại thân. Dù là người khỏe mạnh thế nào, nếu dính phải thứ này, cả đời đều thoát được.”
      “Nghe có vẻ thần kỳ a.” Vân Bát Nguyệt cảm thấy chuyện này còn khó tin hơn việc tên hoa đào kia là vị hôn phu của nàng. Nhưng thiếu gia giống những người khác, kiêu ngạo, thích đùa, cũng dối. Cho dù bạc rơi từ trời xuống, Vân Bát Nguyệt cũng bưng chậu ra ngoài để hứng.
      Sắc mặt Quế Thập Nhất hơi khó coi, hạ thấp người, tay che miệng vết thương: “Ngươi gặp Lan Đình Ngọc ở trấn ?”
      “Đó là ai a?” Sao lại đặt cái tên hoa hoét thế?
      “Chính là cái gã có tướng hoa đào kia.”
      “Đúng, bảo ta hạ độc ngươi, ta chịu, bỏ chạy về luôn.”
      Gương mặt Quế Thập Nhất biến sắc, giơ đoản kiếm chọc xuống miệng vết thương, miệng vết thương được xoa thuốc bắt đầu có cảm giác nóng rực, xuống tay cực dứt khoát, vài động tác liền xẻo hết thịt thối xung quanh, máu chảy ra, chỉ chốc lát liền ướt sũng đệm chăn.
      Vân Bát Nguyệt sợ tới mức tiếng cũng thốt được, thấy Quế Thập Nhất cắn răng đè xuống miệng vết thương, máu vẫn phun trào ngừng, nàng vội vàng ba chân bốn cẳng xé mảnh vải băng vết thương cho . nhấc chân đá văng nàng, Vân Bát Nguyệt té ngã, mắt thấy ánh đao trong tay lóe lên, thoắt đến gần. Nàng ôm miệng mở to mắt, đao kia ngừng lại trước chóp mũi của nàng.
      Nàng khóc.
      Lệ rưng rưng nơi hốc mắt, chỉ cần chạm khẽ cái, cuồn cuộn ngừng như nước biển.
      “Ngốc chết ——” Quế Thập Nhất thở dài thu đao về, vung tay lên lần nữa liền đánh bay kim sang dược vào trong nồi, đường còn nấu, mùi thuốc cùng mùi đường nháy mắt liền tràn ngập khắp gian phòng.
      Vân Bát Nguyệt kinh hô tiếng, vùng vẫy đứng lên, đường kia… đường kia là tâm huyết nàng dành suốt bao nhiêu ngày, mặc dù bọn họ đều đó là thứ hại người —— nhưng, giống như đứa dù xấu xa trong mắt người khác, mẫu thân sao có thể thừa nhận?
      Đến lúc này rồi mà nàng chỉ nhớ đến đường của mình. Quế Thập Nhất lửa giận bốc lên, phen giữ lấy yết hầu của nàng, giết nàng chỉ là chuyện dễ dàng, nhưng vì sao thể xuống tay?
      Từng giọt nước rơi xuống mu bàn tay, rất nóng, khiến cho lòng người rung động.
      Vân Bát Nguyệt mơ hồ nhớ lại trước đây, các loại mùi hương ngọt ngào luôn bao phủ khắp nhà, đó là mộng đẹp duy nhất mà nàng nhớ : “Cha ta từng là thợ làm đường giỏi nhất Quan Tây, cả đời làm đường, về sau vị giác khứu giác đều bị hỏng, còn biết được cái gì là ngọt, cái gì là mặn. Nhưng kể cả thế, ta cũng tình nguyện đem hết số tiền kiếm được để làm đường, việc này, ngươi… vĩnh viễn ngươi cũng hiểu được…”
      Từ khi còn xíu nằm trong nôi, nàng quyết cả đời làm bạn với đường.
      Quế Thập Nhất quả , chân rất đau, tay cũng rất đau, buông Bát Nguyệt ra, nàng liền chậm rãi khuỵu xuống theo vách tường: “Đồ xấu xa, tên họ Lan kia.”
      sớm dự đoán được, người thân mềm tâm cũng mềm như Vân Bát Nguyệt bao giờ hạ độc Quế Thập Nhất thiếu gia, vì thế lúc trả lại bọc đồ cho nàng thêm vào ít thứ.
      đánh lại ngươi sao? đại nam nhân sao phải lén lút như vậy, muốn bắt ngươi cứ bắt , sao còn phải lợi dụng ta để hãm hại ngươi a?”
      “Bát Nguyệt ngốc.” Quế Thập Nhất xoa xoa đầu nàng, nàng vừa run lẩy bẩy vừa khóc.
      Chẳng lẽ ngươi thấy có dụng ý xấu với ngươi ư? Vì sao muốn lừa mình dối người tiến vào cạm bẫy mang tên ‘trảo bộ’?
      (Trảo bộ: đại loại như bắt phạm nhân.)
      “Kỳ , ta… phải người Trung Nguyên.”
      “A?”
      “Quế là tên nước, ở ngay cạnh đại mạc Tây Vực, sở hữu con sông trân quý, nổi tiếng hậu thế nhờ sản xuất hoa quế. Có năm, nước láng giềng hiến cho vương thượng của chúng ta công thức làm đường, đường làm ra khiến cho người trong nước như say như ngốc, lâu dần thể sinh sản, tinh thần ủ rũ, nước láng giềng dấy binh đoạt được lãnh thổ Quế quốc, dân chúng mất nước đều lưu lạc bên ngoài. Chỉ cần biết có người dựa vào công thức này mà làm đường, ta tuyệt đối bỏ qua .”
      Tuyệt đối bỏ qua…
      Người họ Lan kia biết , lại muốn đem tờ công thức làm đường này đưa cho nàng. tình cờ khiến và nàng gặp nhau, tới nay vẫn thấy quá trùng hợp. là vị hôn phu của nàng, thái độ khinh bạc cùng dụng ý xấu xa…
      Đó ràng là…
      Vân Bát Nguyệt đột nhiên đứng lên ra ngoài, chuyện hồi sáu tuổi, hẳn cha là người nhớ nhất, nàng muốn tìm để hỏi cho .
      Nơi Bát Nguyệt ở là gian đường phường dựng bằng cỏ tranh, hướng Nam mới là nhà chính, nàng đẩy cửa vào, nhưng thấy cha.
      Trí nhớ của Vân Bát Nguyệt đối với những chuyện xảy ra trước sáu tuổi ràng lắm, chỉ có đường, mùi thơm của đường, rồi sau đó vì đường phường kinh doanh tốt mà đóng cửa, ba người nhà lưu lạc khắp nơi, lúc nàng mười tuổi mẫu thân qua đời, cuộc sống của nàng cùng phụ thân càng thêm gian nan.
      tường đất treo chuỗi đồng tâm kết móc bằng chỉ đỏ, đó là di vật của mẹ Bát Nguyệt, nàng là phụ nhân dịu dàng điềm đạm, tình cảm với cha cực kì sâu đậm.
      (Đồng tâm kết: chuỗi nút thắt, thường thể kết duyên, tình cảm gắn bó của vợ chồng, đôi lứa.)
      Cánh cửa phát ra tiếng kèn kẹt, Bát Nguyệt gọi tiếng cha, lão nhân đáp, gần đây thính lực của cũng tốt lắm. Bát Nguyệt muốn hỏi tiền căn hậu quả, nhưng biết bắt đầu từ đâu: “Lúc con sáu tuổi chúng ta ở nơi nào a?”
      “Gì? Dưa hấu từ trời rơi xuống a?” Lão nhân ngẩng đầu nhìn, “Con ngốc, sao dưa hấu có thể rơi từ trời xuống chứ?”
      Vân Bát Nguyệt vò đầu, đành phải hỏi thẳng: “Cha từng định thân cho con chưa?”
      “Tiền? Tiền gì cơ?”
      “Con gặp người, là vị hôn phu của con, còn từ lúc sáu tuổi chúng ta định thân.”
      Bàn tay mò mẫm khắp nơi của lão nhân bỗng nhiên dừng lại, quay lưng về phía nàng, biểu tình mặt.
      Vân Bát Nguyệt cao giọng: “Có chuyện này hay a, cha?”
      “Cái gì?” Lão nhân quay đầu lại, vẻ mặt tươi cười, “Quả nhiên đầu óc của con có vấn đề, hẳn là phong thủy nơi này tốt, ta chuyển nhà, mau lên, thu dọn đồ đạc, chúng ta chuyển nhà.”
      Trong phòng phần lớn là đồ cũ nát, có đồ gì cần thiết mang , lão nhân gom vài bộ quần áo, rút tâm kết tường xuống, kéo Bát Nguyệt ra ngoài.
      Bọn họ ở nơi này bảy năm, tuy phòng đồ xấu, nhưng sớm quen thuộc với hoàn cảnh con người nơi đây. Vân Bát Nguyệt lặng lẽ nhìn nhất cử nhất động của cha, quả nhiên chuyện này có tình dấu diếm để ai biết. Nhưng rốt cuộc là nguyên nhân gì, khiến cho người kia có thái độ thù địch sâu sắc với nàng, lại làm cho cha trốn tránh như chạy nạn đây?
      Vân Bát Nguyệt miết chân mặt đất, nàng làm việc gì áy náy, cần phải vội vàng chạy trốn như vậy.
      thôi, con ngoan.” Lão nhân đến dắt tay nàng, nàng giãy.
      Tuy Bát Nguyệt luôn luôn ngoan ngoãn, nhưng phải có điều kiện tiên quyết là nguyên nhân chính đáng, hơn nữa rồi sao, chẳng phải lại tìm nơi hoang vu trốn tránh cả đời ư? Cuối cùng nàng cũng hiểu vì sao chưa bao giờ cha chịu mang nàng tới nơi phồn hoa, nhưng bây giờ người ta cũng đuổi tới nơi rồi còn gì?
      Có tác dụng gì đâu?
      Lão nhân nóng nảy: “ mau!”
      “Con , trừ phi cha cho con biết vì sao!”
      Lão nhân há miệng vài lần, lại đem lời nuốt về: “Con đừng hỏi nữa, mau theo cha , chậm chạp kịp!” Vân Bát Nguyệt ôm chặt lấy cây cột, hai người cha kéo con túm, phòng xây bằng gạch mộc sao có thể chịu được sức mạnh như thế, lạo xạo cọt kẹt trận tiếng vang, lão nhân giận dữ, tát cho Bát Nguyệt cái khiến nàng lui ra sau hai bước, trợn tròn đôi mắt nhìn .
      Từ trước đến nay cha chưa từng đánh nàng, mặc dù ở thời điểm khó khăn khổ sở nhất, cũng để dành miếng ăn cuối cùng cho nàng. Bát Nguyệt ôm gương mặt sưng đỏ, kỳ quái, muốn khóc chút nào, có lẽ căn bản là khóc được.
      “Con …” giơ tay túm nàng.
      “Bát Nguyệt né về phía sau: “Con biết, chúng ta nợ người ta, cho nên mới phải chạy trối chết như vậy. Nhưng bất kể thế nào, tự con trả cho , muốn mạng của con, con cũng cho . Cha phải sống tốt, tìm căn nhà tử tế nơi thôn trang mà ở, sau này đừng trốn ở những nơi như thế này nữa!”
      “Con , mau quay lại, con …”
      Vân Bát Nguyệt chạy trốn nhanh, lập tức thấy bóng dáng, lão nhân ở phía sau nghiêng ngả lảo đảo chạy theo vài bước, rốt cuộc ngã xuống đất.
      Bát Nguyệt nhớ , nhiều năm trước nàng từng làm đường hạnh nhân, bất kể hạn chế cho nhân vào rồi, khi ăn vẫn cảm thấy đắng, lúc đó mẹ từng : “Nhân như nào, ra quả ấy, dù dùng ít hạnh nhân đến đâu, đắng cũng thể biến thành ngọt.”
      Cũng đạo lý đó, đối với nàng, thực ra chính là nợ, sao có thể biến thành tình. Từ lúc bắt đầu đến kết thúc, chẳng qua cũng chỉ trêu đùa nàng, sỉ nhục nàng, để nàng có đường phản kháng mà thôi.
      Nếu thế, thuận theo là được.
      Vân Bát Nguyệt chạy đến tửu lâu Phàn Long trấn, gọi bầu rượu, hề lo lắng chuyện mình rỗng túi, dù sao, người kia nhất định đến.
      Nàng uống ly lại ly, đầu óc choáng váng ý thức mơ hồ, thấy khung cảnh trước mắt, cuối cùng nhịn được cất tiếng khóc lớn.
      Vì sao nhất định phải thiếu nợ, vì sao nhất định phải trả tiền, vì sao bắt nàng phải gánh vác những chuyện chính nàng còn nhớ thế? Nàng túm lấy vạt áo người trước mắt: “Ngươi… ngươi tên là Lan Đình Ngọc?”
      Người nọ lắc đầu.
      phải ngươi?” Nàng đẩy ra, tìm được người tiếp theo: “Là ngươi, là ngươi đúng ?”
      Người nọ cười hì hì ngừng, nương tìm tới tận cửa, thu nhận là kẻ ngốc: “Ta là Tình ca ca của ngươi, muốn theo ta sao?”
      Vân Bát Nguyệt nhìn nửa ngày, miệng to mắt hí, mặt vuông bụng tròn, cái mũi còn phập phồng: “ phải ngươi…” Nàng bĩu môi, tìm mục tiêu khác.
      Nhưng tay lại bị người nọ cầm lấy, Bát Nguyệt giãy dụa, đạp chân kêu to: “Họ Lan kia, nếu ra đây ngươi tìm thấy người trả nợ, ta… a… ta có thể cùng người khác luôn rồi…”
      Thế mà có người khe khẽ thở dài, bộ dáng biết làm sao. tiếp nhận Bát Nguyệt từ trong tay nam nhân mặt vuông tai rộng kia: “Nàng là của ta, phiền ngươi chiếu cố.”
      Tên kia phục, Lan Đình Ngọc đẩy , liền mang theo cả cái bàn lăn thành đống.
      A ha, hình như đúng người rồi, Vân Bát Nguyệt liêu xiêu qua lại, đong đưa thêm vài cái liền quên luôn rốt cuộc nàng tìm vì chuyện gì.
      *
      P.S: Manh động, quá manh động *thở dài* bạn Nguyệt cả đời cũng đấu nổi bạn Ngọc rồi ~_~

    5. thaotina

      thaotina Active Member

      Bài viết:
      289
      Được thích:
      170
      *
      [4] Duyên túc
      Rượu thể uống quá nhiều, cơm thể ăn quá ít, tục nữ câu nào cũng là chân lý.
      Vân Bát Nguyệt lắc lư mặt người nọ, xem trái xem phải, rất vừa lòng gật đầu: “Ừm, tệ, xinh đẹp.”
      Loại cảm giác này, giống câu chuyện được lưu truyền khắp đường lớn ngõ , ác bá cùng mỹ nữ.
      “Vậy ——” Lan Đình Ngọc mỉm cười, “Muốn nhìn kỹ nữa ?”
      “Muốn a muốn a.” Vân Bát Nguyệt vui mừng phấn khởi, đời này có chuyện tốt như vậy ư, muốn xem liền xem, còn có thể nhìn từ đầu đến cuối.
      “Vậy theo ta .”
      đến chỗ nào?” Vân Bát Nguyệt ngơ ngác, chỉ biết theo .
      “Đương nhiên là ——” thở ra bên tai nàng, “Tìm nơi có thể nhìn cho kỹ.”
      Vân Bát Nguyệt tay giữ lấy tay , sợ chạy trốn, tay kia ôm lỗ tai của mình, ngứa, vì sao luôn thích trêu chọc tai của nàng chứ.
      Chân trước theo vào khách sạn, cửa sau lưng liền khóa. gian phòng ở nho , trời nắng nóng, Bát Nguyệt lại uống rượu, chỉ cảm thấy nóng, hơi nóng tỏa khắp người, nhịn được tùy tiện xé rách quần áo.
      chủ động a. Lan Đình Ngọc ngồi ở ghế bát tiên(*) bên cạnh, theo thói quen vuốt cằm, khó trách nữ nhân trong Đông cung đồ chịu mặc quần áo, mặc rồi thể nhìn ra, vốn dĩ người càng hấp dẫn hơn.
      (*) Ghế bát tiên

      Nàng đưa lưng về phía , bờ vai tròn mà trắng nõn, nhìn tiếp xuống phía dưới, có hai hõm nhợt nhạt.
      Hạt sen giữa hè cũng mê người đến vậy.
      Xuống tay từ đâu mới tốt đây? Lan Đình Ngọc suy tính vấn đề hề giống vấn đề này.
      Bỗng nhiên Vân Bát Nguyệt chỉ vào : “Ngươi —— “
      “Cái gì?”
      ràng là ngươi phải cho ta xem!”
      “A, đúng.” Lan Đình Ngọc mỉm cười, “Nàng muốn xem từ đâu?”
      Trong nháy mắt linh quang chợt lóe, hẳn là bị ánh mắt nụ cười cong thành ánh trăng của người này kích thích, Vân Bát Nguyệt thanh tỉnh được chút, nàng túm tóc: “Ta cho ngươi, ta tùy tiện nhìn ngươi —— cha ta từng , nữ hài tử thể loạn xem nam nhân, nhất là loại như ngươi, nhìn qua giống người tốt ——”
      “À há…” Lan Đình Ngọc nghe qua hờ hững.
      chung người cha nào cũng phải giáo dục nữ nhi bớt tiếp cận loại nam nhân như , nguyên nhân ư —— chậc, dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết, đó là chuyện rất nguy hiểm, nhưng cho tới giờ chưa từng cầu các nàng làm cái gì, hết thảy đều là hai bên tình nguyện.
      “Nhưng —— hôm nay khác.” Vân Bát Nguyệt túm lấy cái yếm tỏ cõi lòng đầy oán giận, “Cha ta nợ ngươi cái gì, ta biết, dù sao ta trả hết cho ngươi, mặc kệ là tính mạng, hay là người, muốn ngươi cứ lấy…” Nàng nấc lên tiếng, liếc qua khóe mắt, “Ta chỉ có thể hào phóng lần như vậy, quá thời hạn còn giá trị, nếu ngươi cần sau hối hận cũng bù thêm đâu ——”
      “A ——”, ra là vậy a, uống rượu, muốn trả nợ, mới tạo thành điều kiện nàng hoài bão, vậy chuyện này có bao nhiêu phần cam tâm tình nguyện, bao phần lấy việc công làm việc tư đây? mỉm cười, nhìn nàng, dưới ánh mắt tìm tòi ngừng của , nàng bắt đầu chột dạ, mặt đỏ nhụt chí. Lan Đình Ngọc nghĩ, vậy là đủ rồi, đến gần nàng, sờ sờ tóc nàng, nàng chợt cảnh giác giống như con thú .
      Cũng mềm mại như con thú .
      Khi tỉnh lại phát xung quanh có ai, sắc trời sáng như tuyết, khiến cho người ta thể nấp.
      Đầu đau đến nỗi chỉ cần chạm nổ tung.
      Bên ngoài khách sạn tiếng người ồn ào, ánh mặt trời như kiếm đâm thẳng xuống dưới, Vân Bát Nguyệt lấy tay che trán, ràng có bão cát, nhưng hiểu vì sao ánh mắt vẫn mê man. Những ngày vui vẻ hạnh phúc dường như là chuyện của đời trước, còn quan hệ gì với nàng.
      Về nhà cũng muốn gặp cha, nàng trốn vào trong đường phường, tiểu hồ ly tròn vo chui vào ôm ấp của nàng.
      “Sao ngươi vẫn ở đây?” Vân Bát Nguyệt mỉm cười, e rằng trong nhà còn lấy con gà, nuôi gà cũng phải chuyện dễ dàng, về sau nên làm gì bây giờ… Suy nghĩ hỗn loạn…
      Nàng siết chặt cánh tay, tựa như muốn ôm chặt lấy nguồn ấm áp.
      “Tìm được rồi?” Là tiếng rất êm tai của thiếu gia, vì sao cũng chưa ?
      “Ừm.”
      “Đêm qua…”
      “Ừm ừm ừm…” Dường như cam chịu, nàng cứ mặc cho tự tưởng tượng. nam nữ, đêm khuya ở cùng nhau, có thể làm gì nữa đâu? Đơn giản là…
      ‘Bốp’ tiếng, mặt của Bát Nguyệt nghiêng đến bên, hồi lâu cũng xoay đầu lại.
      “Sao ngươi có thể như vậy…” Ra tay rồi liền hối hận, nam nhân nên đánh nữ nhân, huống chi Bát Nguyệt… nàng hoàn toàn phản kháng, lời nào, cũng khóc.
      Nàng chỉ ngơ ngác ngồi, dường như duy nhất Cầu Cầu hiểu lòng người mới có thể an ủi nàng mà thôi.
      Nàng rất hy vọng chính mình có thể biến thành Cầu Cầu.
      ai gì, thời gian cứ trôi qua chầm chậm, ràng có thanh , Quế Thập Nhất lại có thể nghe được tiếng nức nở nho : “Đừng khóc.”
      Nàng khóc a, Bát Nguyệt nghĩ.
      “Ngươi cần phải khóc.” có vẻ nóng nảy.
      khóc a. Có gì đáng khóc đâu, nếu nàng tự ý tìm tới cửa, có lẽ còn có thể ngồi ở đây lừa mình dối người. tại cái gì cũng hiểu được rồi, muốn khóc cũng khóc ra.
      “Đường.” đưa cho nàng.
      Sau khi lửa tắt, đường đọng thành khối, còn ngửi thấy hương vị thoang thoảng của loại kim sang dược, nhưng bỏ vào trong miệng rồi liền ngọt ngào muốn chết, giống như tình .
      “Kim sang dược hóa giải hết hiệu lực của thuốc phiện, còn độc hại.”
      Nhưng mùi hương câu hồn nhiếp phách cũng biến mất, đời làm gì có chuyện tốt đến dễ dàng, có độc ngược lại còn ngon hơn. Vân Bát Nguyệt suy nghĩ, nếu có thể tìm loại hương liệu thiên nhiên để át mùi dữ dội của kim sang dược…
      Mấy ngày nay mệt mỏi, Bát Nguyệt gần như quên mất đường hội của Thập Bát trấn Vân châu cận kề, đó là đường hội lớn nhất ở phía Đông Nam, cũng là thánh địa mà bảy năm qua nàng tha thiết ước mong.
      Nhất định phải lấy lại tinh thần.
      Nhưng mặc kệ là loại hương liệu nào, cho vào trong đường đều giống như kim ném xuống biển, tìm thấy chút dấu vết. Mùi hương của kim sang dược quá sực nức, hương liệu bình thường căn bản có tác dụng.
      Chân của Quế Thập Nhất thiếu gia hồi phục thần tốc, thấy và Cầu Cầu phải , Vân Bát Nguyệt vẫn cảm thấy nên chân tướng cho : “Thực ra… cái bẫy thú kia là do ta đặt…”
      “Ta biết.”
      “Ngươi biết?” Bát Nguyệt trợn tròn mắt.
      Quế Thập Nhất thiếu gia lộ ra vẻ mặt ‘Ngươi ngốc muốn chết': “Để ở ngoài cửa nhà ngươi, ngoại trừ ngươi còn có ai?”
      Vân Bát Nguyệt cười ha ha, xấu hổ, cứ tưởng rằng nàng có thể giấu diếm cơ.
      “Ngốc muốn chết.” Quế Thập Nhất rốt cuộc nhịn được ra lời.
      “Ngươi mới…” định tiếp, người bị kéo lại, bị hung hăng cưỡng hôn.
      Đau a, vừa buông lỏng tay Bát Nguyệt liền bịt kín miệng: “Làm gì a?”
      Tên bạo lực, phỏng chừng chảy máu.
      Muốn mắng vài câu, nhưng vừa nhấc tay thấy tên đầu sỏ, tựa như lúc xuất quỷ nhập thần đến trước mặt nàng, nay rời vô thanh vô tức.
      Bát Nguyệt nhìn phương hướng ngày tàn, nhàng chạm vào khóe môi cùng miệng vết thương nho , có chút máu, nàng giơ ngón tay lên trước mắt, nhìn hồi lâu, đột nhiên hiểu được điều gì, trong lòng hơi đau xót.
      Nhưng chỉ cần Bát Nguyệt bước lên thêm vài bước nhìn thấy bóng dáng của Quế Thập Nhất, ngồi nhánh cây, Cầu Cầu đứng vai. quá xa, lấy cước bộ của , Phàn Long Trấn chẳng qua chỉ là lộ trình bữa cơm.
      muốn ở lại nhìn Bát Nguyệt lúc, vừa ngốc, vừa vụng về, giống như nữ hài tử ở quê hương của . Bởi vì chưa từng bước ra khỏi trấn bước, luôn mang theo ngọt ngào khờ dại.
      dạo qua Phàn Long trấn vòng, rất dễ dàng tìm được tung tích Lan Đình Ngọc. Người này truy tung ba năm, đều quen thuộc lẫn nhau đến thể quen thuộc hơn. Thậm chí dù quay lưng cũng có thể nhận ra khác nhau giữa bước chân của với những người khác.
      Quế Thập Nhất ngồi nóc nhà phòng chính ở khách sạn chờ .
      Vào đêm, áo dài truyết trắng nhàng lay động theo gió, ai vào khách điếm cũng bị dọa nhảy dựng: “ quái a…”
      Vài tiểu nhị trong điếm định trèo lên bắt , còn chưa tới gần, bị quăng xuống hồ nước trước khách sạn.
      Lan Đình Ngọc suýt nữa bị trong số đó đụng đến, ngẩng đầu lên, mỉm cười với người nóc: “Là ngươi a.”
      Mặc kệ xảy ra chuyện gì, dường như bao giờ cảm thấy giật mình bối rối, Quế Thập Nhất thiếu gia cực kỳ chán ghét ở điểm này.
      “Xuống dưới uống rượu.”
      “Ngồi nóc mát mẻ hơn.”
      Lan Đình Ngọc ném cho bầu rượu, hai người ngồi xa đối ẩm.
      Mấy ngụm rượu đều uống xong rồi, bình rỗng ném xuống trước mặt, Lan Đình Ngọc né sang bên cạnh, bình lăn vài vòng mặt đất, phát ra tiếng vang trong trẻo. Quế Thập Nhất thiếu gia đứng dậy, rút kiếm cầm tay: “Ta vốn kính trọng ngươi, cho nên dù những năm gần đây ngươi tìm ta phiền toái khắp nơi, ta cũng để trong lòng, nhưng nay coi như hiểu , bắt nạt tiểu nương, nhọc ngươi có thể hạ thủ được!”
      ràng là uống rượu…” Lan Đình Ngọc nhặt bình lên quơ quơ, còn gì, “Sao vào trong bụng ngươi liền biến thành dấm chua nhỉ?”
      (Dấm chua – Uống dấm chua: Chỉ ghen tuông.)
      Đây đúng là chuyện khiến người ta khó hiểu, mỉm cười, kiếm quang đên gần, tránh. Kiếm trong tay Quế Thập Nhất sáng như tuyết, sát khí tận trời, muốn đẩy vào chỗ chết. Lan Đình Ngọc vẫn chỉ tránh. Tránh nổi nữa, bỏ chạy. Quế Thập Nhất thiếu gia giận dữ, đuổi theo bay loạn ở khách điếm.
      “Đồ vô sỉ, đứng lại đó cho ta.”
      “Nhưng ta thích đánh nhau với ngươi!”
      “Ai muốn đánh nhau với ngươi!”
      “Vậy ngươi muốn làm gì?” Bỗng nhiên Lan Đình Ngọc dừng chân quay đầu lại, trường kiếm trong tay Quế Thập Nhất chỉ thẳng vào cổ họng , cách chút nữa xuyên qua yết hầu, nhưng ngay cả chớp mắt Lan Đình Ngọc cũng chẳng buồn động, “Ngươi muốn làm gì? Cứ đuổi ta chạy như vậy?”
      “Ngươi… ta…” Đêm khuya mà vẫn có thể nhìn thấy gương mặt đỏ hồng lên giống cà chua của người này, “Chẳng phải ngươi muốn bắt ta sao? Ta đưa lên cửa cho ngươi bắt, vì sao bắt?”
      ràng là ngươi muốn giết ta…” Kiếm còn đặt cổ đấy.
      “Ta cho ngươi bắt, ta theo ngươi đầu thú.” Trường kiếm trong tay Quế Thập Nhất thiếu gia vẫn ép sát cổ họng , “Nhưng ta có điều kiện!”
      Lan Đình Ngọc chỉ cười, dường như biết muốn gì: “Ừ hứ?”
      Quế Thập Nhất thiếu gia cắn chặt khớp hàm, mặt hồng trận, trắng trận, xanh trận, lam trận: “Ngươi phải lấy Bát Nguyệt!”
      “Vì sao? Mua tặng ư?”
      “Lưu manh, ngươi có phải người hay ? Ngươi vấy bẩn trong sạch của nàng, nàng là nữ hài tử, sau này làm sao gả chồng được!”
      “A, biết ta là lưu manh vì sao còn muốn ta lấy nàng?”
      “Nàng thích ngươi.”
      “Ta thích nàng sao?”
      “Ta mặc kệ ngươi có thích nàng hay , hoặc là lấy nàng, ta theo ngươi đầu thú, hoặc là, ta cho ngươi chết ở nơi hoang sơn dã lĩnh này, ai thay ngươi nhặt xác!”
      “Như vậy a…” Lan Đình Ngọc lười biếng duỗi thắt lưng, giày vò hơn nửa đêm, trời sắp sáng rồi. “Được, ta đáp ứng ngươi, dù sao Vân Bát Nguyệt cũng là vị hôn thê của ta, dung mạo à, đại khái vấn đề gì. Dù sao đáp ứng ngươi, cũng coi là ta chịu thiệt đúng ?”
      Quế Thập Nhất thiếu gia kìm nén lửa giận, chỉ sợ chính mình vô ý đâm chết : “Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy, ngươi thể đổi ý!”
      “Yên tâm .” Lan Đình Ngọc thu kiếm của , dùng dây thừng đặc chế của Lục Phiến môn trói , sau đó ngồi xổm xuống, đối mặt với Quế Thập Nhất thiếu gia, tươi cười nhã nhặn: “Ngươi biết ? Kỳ ta ghét nhất dùng sức mạnh, ngươi chịu theo ta đầu thú, lòng ta rất cao hứng.”
      Quế Thập Nhất thiếu gia hung hăng trừng .
      “Chẳng qua, ta vẫn nên cho ngươi.” Lam Đình Ngọc thành khẩn , “Đêm hôm đó ta chạm vào Bát Nguyệt, các ngươi đều rất coi thường nhân phẩm của ta, nữ nhân uống rượu tỉnh táo, ta xuống tay sao? Ta sao? Đương nhiên là .”
      Thần sắc của Quế Thập Nhất thiếu gia lộ vẻ kinh hoàng, dần dần trở nên mờ mịt, dưới tình hình chiếm hết ưu thế như lúc này, tất nhiên Lan Đình Ngọc dối, vậy vì sao Bát Nguyệt lại… lại lộ ra biểu tình bi thương như vậy…
      “Ngươi hiểu nữ nhân.” Lan Đình Ngọc rất có hứng thú xem xét thiếu niên trước mắt, truy tung ba năm, trơ mắt nhìn từ sát thủ lãnh huyết biến thành tình thánh, quá trình này thú vị. “Mặc cho ta chạm vào nàng hay chạm nàng, nàng đều xấu hổ và giận dữ muốn chết…”
      “Cầm thú!” Ngoại trừ hai chữ này, Quế Thập Nhất thiếu gia nghĩ ra từ nào hợp với hơn nữa.
      Lan Đình Ngọc cười to, phất rối tóc đầu , “Cầm thú phải thành thân, thuộc hạ của ta chiếu cố ngươi, phải ngoan ngoãn.”
      Đột nhiên tiểu hồ ly chui ra từ lòng của Quế Thập Nhất thiếu gia, cắn miếng lên cổ tay Lan Đình Ngọc, nhưng tức giận, chỉ mỉm cười sờ sờ bộ lông tuyết trắng của nó, nó liền buông lỏng miệng.
      “Mẫu.” Lan Đình Ngọc như đinh đóng cột.
      (Mẫu: Giống cái.)
      Từng sợi tóc gáy người Quế Thập Nhất thiếu gia đều dựng thẳng, vốn nghĩ, hai mươi năm ngắn ngủi mình giết vô số người, sớm muộn gì cũng chết, cho dù tránh được quan phủ truy tung, cũng trốn hết được độc thủ của kẻ thù, chi bằng dùng tính mạng đổi lấy đời hạnh phúc cho Bát Nguyệt.
      Nhưng nam nhân này có thể khiến Bát Nguyệt hạnh phúc sao?
      bắt đầu hoài nghi, tiếp đó hối hận, nhưng Lan Đình Ngọc mở rộng cửa phòng nghênh ngang rời , cho dù gương mặt ăn năn đến trắng xanh, cũng quá muộn quá muộn rồi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :