1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Lỗ Ái - Ám Hương (34)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Lỗ Ái

      Tác giả: Ám Hương
      Thể loại: HĐ, ngược
      Tình trạng: Hoàn
      Số chương: cập nhật
      Editor: Shyn, Ru Tơ
      Convenrter: uttichcoc ​
      Giới thiệu:

      chiếc giường khổng lồ xa hoa, giống hệt đế vương, suốt ba ngày ba đêm giữ lấy thân hình mềm mại của , biến từ ngây thơ trở thành đoá hoa nở rộ.

      “Nhớ kỹ cách tôi em, về sau em chỉ có thể là của tôi!”

      ______________________


      thầm mến rất nhiều năm, vì muốn chú ý mà làm rất nhiều chuyện, vì mà làm tổn thương biết bao .

      đốt cửa hàng bán hoa của tình địch làm bỏng người , đổi lại, kiêng nể danh tiếng thị trưởng của bố , trực tiếp đem tống vào tù.

      Sau khi ra tù, cuộc đời trở nên ảm đạm, còn là tiểu thư được nuông chiều từ bé Tô Đại Lận, mà là Tô Đại Lận với hai bàn tay trắng, cửa nát nhà tan.

      Thế nhưng trong mắt , vẫn là Tô đại tiểu thư được nuông chiều như ngày nào.

      hèn mọn sống, nhìn sắp kết hôn, địa vị càng ngày càng cao, diện mạo càng ngày càng mê người.

      Ngày dắt vợ đến dự tiệc, sắm vai bồn bàn, hèn mọn ngồi dưới chân lau vết rượu dính giày cao gót của vợ .

      Khi , cần.

      Khi muốn , dám.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Mở đầu:

      Editor: Shyn

      Nơi rừng núi hoang vắng, cổ thụ vươn cao che kín khoảng trời, trầm mà u lãnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe tiếng chui vào bụi rậm của con rắn , trời đất vô cùng tĩnh mịch.

      Duệ Triết, muốn dẫn em đâu vậy?” bất an nhìn chằm chằm vào mặt người đàn ông.

      ta lái xe rất nhanh, gương mặt đanh lại: “ phải muốn tôi thích sao? Tôi đưa đến nơi rất tốt!” Gương mặt tái xanh, đột nhiên dừng xe trước cửa nhà trọ.

      Duệ Triết?” ấy thích sao? Lòng đột nhiên có cảm giác bất an như có lửa thiêu đốt. Đây là lần đầu đưa ra ngoài.

      Người đàn ông trừng mắt cái, thô bạo kéo ra khỏi xe: “ xuống!”

      chật vật té xuống xe, chưa kịp bò lên, người đàn ông kéo lên tầng 2 của phòng trọ, cước đá văng cửa ra, ép chặt tay , trực tiếp áp vào tường, “Tô Đại Lận, phải thích tôi sao? Có phải để tôi làm chuyện tôi muốn muốn ? Được. Hôm nay, tôi làm theo ý !”

      Lập tức! hung tợn xé rách váy hồng của , quần áo bay tán loạn.

      run rẩy, sợ hãi đứng lên, nhìn khuôn mặt tuấn tú khiến mê đắm nhiều năm, khẽ trốn tránh cặp mắt hung bạo nhìn , “ Duệ Triết, em sợ!”

      cũng biết sợ!?” Người đàn ông cười lạnh, thô bạo ném lên chiếc giường lớn, “Loại phụ nữ như , con mẹ nó đáng chết!”

      như con Đại Bàng cường tráng, ngăn chân tay vùng vẫy của , cắn cắn nơi cổ , trong mắt nồng đậm lửa giận,“Tô Đại Lận, nhớ kỹ ngày hôm nay. Đây chính là cách tôi !”

      Túm tóc dài của hề thương tiếc, mạnh bạo làm nhục nhã thân .

      Duệ Triết, em cần em giống như vậy!” gào to lên, bên dưới truyền đến đau đớn, khó chịu, chỉ muốn đường đường chính chính được , chứ phải là bị cường bạo! ra cảm giác bị hôn người lại khó chịu như vậy, “Mau buông ra!”

      cởi thắt lưng, gân xanh trán nổi lên, đem trói tay giãy giụa của , kéo đến trước gương, gắt gao đè nặng từ phía sau, “Nhìn kĩ xem, tôi như thế nào!” Trước gương, trần như nhộng bị ném giường, bị tách hai chân ra, bị đối đãi khác kỷ nữ.

      kịch liệt giãy giụa đứng lên, nước mắt ngừng tuôn rơi, hoảng hốt lao về phía trước, “Duệ Triết, tôi thích , buông tôi ra, đưa tôi về nhà!”

      bắt lấy mắt cá chân của , thô lỗ kéo lại,“Về nhà? Tôi còn chưa đề bù thứ mong muốn hết. Sao lại về nhà?!!” Tay mạnh mẽ túm eo lại, giữ chặt mông , vật cứng đưa đến trước lối vào của . Trong nháy mắt đâm và rồi dứt khoát bỏ ra, thầm chửi , bước xuống giường, mặc quần áo, bước ra khỏi cửa.

      lăn đến đầu giường, thở hổn hển, khuôn mặt nhắn tái xanh. Duệ Triết tức giận rồi, ấy thay đổi, còn là Duệ Triết trầm ổn nữa, mà là con hổ giận dữ, muốn ăn tươi nuốt sống . Ngòi cửa truyền đến thanh xe rời , sau đó lại rơi vào mảnh im lặng.

      Duệ Triết!” vội vã lau nước mắt, lao ra khỏi cửa, đuổi theo bóng xe xa dần,“Đừng bỏ em ở nơi này, đưa em về nhà!”

      để ý tới, tuyệt tình rời .
      nhimxu, mylien1961Chris thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      CHƯƠNG I: RA TÙ

      Editor: Ru Tơ

      Thành phố Cẩm có thể là khá bận rộn, dòng người tấp nập như mắc cửi. Cửa hàng hoa nằm ngay chỗ rẽ đầu đường, khung cửa sổ được thiết kế hình ô vuông, lớp thủy tinh trong suốt, tấm rèm màu sơ-ri nhàng rũ xuống, tinh tế mà hề mất vẻ lịch tao nhã, người qua đường rộn rã vào ra, nối liền dứt, nhưng chẳng ai biết, làn khói đặc từ bên trong cuồn cuộn toát ra, đại hỏa ngày càng lớn, thiêu rụi cả những khung cửa sổ kính, mọi thứ mồn cửa Phong Linh.

      từ cửa hàng chạy vọt ra, cả khuôn mặt nhắn lem luốt thất kinh, dùng tay ôm cánh tay bị thương của mình, lảo đảo bước , có lúc như sắp ngã, hướng về chiếc xe thể thao đắt tiền dừng gần đó, cầm lấy điện thoại, bấm nhanh 119, giọng run run, năng lộn xộn

      “Ở đây có hỏa hoạn...... Mau tới cứu người! Người phóng lửa phải tôi, tôi.. tôi chỉ nhất thời muốn hù dọa ta. Tuyệt đối nghĩ đến việc châm lửa!”


      --

      Ba năm sau. Tại nhà tù nữ của Cẩm thành. Cửa chính của ngục giam mở “rầm” tiếng, phát ra giọng mang theo chút uy lực, lại có nữ tù nhân hết thời hạn giam giữ chậm rãi ra.

      “Rời khỏi đây rồi, nhớ mà ăn ở lương thiện” Người nữ canh ngục liếc mắc nhìn ra đầy cảm khái, lắc lắc đầu, rồi lại “rầm” tiếng đóng cửa ngục giam.

      run rẩy cách yếu ớt, dáng người cao gầy còn khoác lên chiếc váy dài Bohemian phai màu, trong tay cầm theo chiếc túi hành lý cũ kĩ.

      ngoái đầu nhìn thoáng qua bức tường, mái ngói đầy bụi bặm của nhà giam, chậm rãi lên sơn đạo khẩu. Hương cỏ xanh lan toả trong khí, hô hấp của bỗng chốc trở nên đều đặn, sợ rằng cái hương thơm đó theo chóp mũi mà trốn .

      Ba năm, ở đây ba năm, với những tòa thiếc, khung sắt cứng ngắc mà lạnh lẽo, từ thích ứng đến thích ứng, từ mong mỏi chờ đợi đến tuyệt vọng, rồi chết lặng.

      Bên môi cong gợi nét cười yếu ớt, đem bàn tay thậm chí có chút thô ráp vỗ về đám bạch dương thụ. còn nhớ vào năm bị áp giải tới đây, đám bạch dương thụ này còn bé xíu. Diệp tử ở trong gió lay động , đáp lại tiếng than khóc của . Có lẽ, chúng nó cười nhạo và cả việc làm đáng bị trừng phạt.

      Hẳn là cười nhạo.

      “Tiểu thư, muốn gọi xe sao? đường này đầy xe nhưng rất khó mà gọi được chiếc” chiếc xe hướng về phía , ấn kèn inh ỏi.

      tới, lễ phép hạ thấp người “Xin hỏi đến Nam Thai Đông, cần bao nhiêu tiền?” vốn chỉ ở trong ngục giam, đan túi chữ nhật kiếm được 300 tệ, thể dùng toàn bộ để xe.

      “Nam Thai Đông?” Người lái xe nghe , cố ý tựa đầu nhìn, mắt liếc nhanh cái túi đề nữ tù nhân giữ, trong mắt lên giọng mỉa mai “ ra là muốn cùng người giàu có, 300 tệ!”

      đứng thẳng người, dứt khoát đóng cửa xe “ xin lỗi, tôi ngồi.”

      “Ha ha!” cười như cười nhất nút đóng kính cửa xe. Chân đạp ga, nghênh ngang rời khỏi.

      mím môi liếc mắt nhìn cái xe ngày càng xa, lần nữa bước quốc lộ, lẳng lặng về hướng chân núi. Cứ mỗi khi có xe dừng lại, đều hơi cúi đầu, rằng cần xe. biết, người từ ngục giam ra, đều bị xem là kẻ hèn hạ.

      Rồi sau đó đến biệt thự Nam Thai Đông. Đêm khuya hơn chút, cơ thể lại dính phải luồng ám khí. dựa người vào buồng điện thoại công cộng nghỉ ngơi, hướng này thể nào cũng thấy ở lân cận mấy ngôi biệt thự nhiều cửa hàng tiện lợi. nghĩ mua vài bao băng vệ sinh cũng tốt.

      Ba năm sống trong ngục giam, chưa từng có người nào đến thăm, cũng chưa từng có ai đưa những đồ dùng vệ sinh. Mà trong tù những thứ này lại vô cùng ít, chỉ có thô ráp, hơn nữa còn rất quý. mỗi lần đến ngày đèn đỏ, băng vệ sinh đều phải dùng tiết kiệm, cũng là do bao băng vệ sinh bằng giá tiền công làm ngày đêm trong tù. Mà mỗi lần đến tháng, chỉ bao băng vệ sinh đương nhiên đủ cho sử dụng. Lượng kinh nhiều, lại còn phải chia cho đám người cùng phòng cầm nửa. bất tiện!

      Mang theo túi hành lí phai màu, vào cửa hàng tiện lợi.
      Nhân viên cửa hàng liếc nhìn cái, rồi cuối đầu tiếp tục xem tiểu thuyết.

      đứng ở phía trước, mới đầu cầm bao huân y thảo khô mát võng mặt - loại hương hoa cỏ giá 20 đồng, tiện đà lại buông, bàn tay di chuyển xuống phía dưới, cầm hai bao 20 phiến trang*.

      *Ru Tơ: Ở đây mình biết phiến trang là gì :v, mong độc giả thông cảm

      Nhân viên cửa hàng cấp cho loạt mã vạch, ôn hoà hỏi câu:“Còn muốn cỡ khác?” Rồi đem 2 bao kia ném trực tiếp đến, nhìn lướt qua cái. Khuôn mặt này có gì đó quen mắt, có phải từng gặp qua?

      cần.” đem đồ dùng vệ sinh nhét vào túi hành lý cúi đầu ra ngoài.

      “Ồ, hình như có chút ấn tượng , đây chẳng phải là Tô đại tiểu thư sao? Trước kia thường xuyên những chiếc xe thể thao đắt tiền….”

      mình dưới ánh trăng, bóng dáng của cao gầy mà đơn, đèn đường kéo cái bóng đen ra dài. dừng lại ở trước Uyển 33, lẳng lặng nhìn căn biệt thự ba tầng.

      Căn biệt thự vốn bị viện pháp niêm phong, Ba ở tòa án lại bị tắc nghẽn cơ bụng, trường đến bệnh viện qua đời. đau xót, quỳ xuống mạnh. Ba, con thực xin lỗi người. Sờ vào cái đầu, cái trán lạnh như băng, nước ở hốc mắt nhòe .

      Nếu có thể quay ngược thời gian, nhất định nghe lời ba, nhất định để chuyện này xảy ra.

      --

      “Ở đêm 50 tệ, vui lòng cho biết thân phận để có thể đăng ký” Đầu ngẩng lên nhìn, người đàn bà ôn tồn , tiếp tục may áo lông.

      “Đây là thân phận của tôi, làm phiền xem qua” Đại Lận đem chứng minh thư ra, đảo mắt vòng quanh nhà trọ. Phòng của khách san sát nhau, có chút bẩn cũ, ngay cả vách tường đều bong ra từng màng .

      theo ta.” Người phụ nữ lấy cái chìa khóa, dẫn lên lầu “Nhà vệ sinh ở cuối hành lang, tắm rửa đến đó!” Tay chỉ chỉ, rồi lắc lắc mông rời khỏi.

      Trong phòng chỉ có chiếc giường, vách tường màu đen, còn dính chút gì đó, lấy quần áo từ túi hành lý cũ, để ở giường, dời cái gối đầu, ngưỡng mặt nằm xuống.

      mình ngủ phòng cảm giác tốt, cần bị bạn cùng phòng chen lấn xô đẩy chiếm lấy cái giường; cần ngủ đến nửa đêm lại đột nhiên bị người khác sờ vuốt phải tỉnh; cần xếp hàng ra ngoài rửa mặt; cần tranh giành mỗi lần tắm rửa chỉ được vỏn vẹn 15 phút…

      Do nhớ lúc mới vào ngục giam, chịu ăn đồ ăn ở đó, chạy trốn, bị cảnh ngục đánh, bị đám người cùng phòng dùng công cụ tra tấn...... khóc, sợ, nhưng người nào tình nguyện giúp đỡ.

      Khoảng thời gian trong tù, cần đem so với thứ khác, cũng tự biết nó kinh khủng đến độ nào. cảm thấy 3 năm này quá đủ để chấm dứt cuộc đời, từ thích ứng đến chết lặng.

      hối hận về hành động lúc trước sao?

      cười khổ, sức mạnh nhất thời được truyền xuống con nhện , niết ở lòng bàn tay. Hối hận. Nếu đổi làm trước kia, khi thấy con vật bé này, nhất định sợ hãi, thét toáng lên, mà bổ nhào vào trong lòng Duệ Triết, nhưng tại, thậm chí có thể ăn luôn chén chứa đầy những con gián ghê tởm.

      Trước kia là ăn sơn hào hải vị, tại có thể lấy rau xanh làm món ăn quý và lạ.

      có tư cách trách oán Duệ Triết tự taynh tống vào ngục giam, mạnh tay nhúng vào vấn đề chính trị của ba , bởi vì gian hàng bán hoa của Diệp Tố Tố xác thực cháy , Diệp Tố Tố còn bị phỏng thành trọng thương. Là , là hùng hổ tìm phiền toái, túm lấy Diệp Tố Tố mảnh mai, từ ngoài cửa lôi vào bên trong cửa hàng, dùng sáp du* đe dọa ta, khi đè nặng, Diệp Tố Tố đánh nghiêng sáp du sôi trào ở cánh tay phía của , đá ngả lăn thành sắp xếp ngọn nến...... *

      *Ru Tơ: tình sáp du là gì mình nghĩ ra, cũng chả biết vì sao lại bốc cháy ^^ Nên mấy bạn thông cảm cho qua. Đại loại là từ cái sáp đấy rồi phát sinh ra ngọn lửa.

      “Cứu tôi!” kéo tà váy bị cháy quay cuồng mặt đất, ngọn lửa lẻn đến tấm thảm lông dê, hỏa thế thành hoạ.

      kinh ngạc giây, đại hỏa thiêu toàn bộ thảm lông dê, ngọn lửa tiếp tục bén đến bức màn, ghế sô pha, biết làm thế nào, Diệp Tố Tố đoạt lấy áo choàng phía ...... Sau khắc, nhìn biển lửa trước mặt, muốn người con kia vĩnh viễn biến mất.

      “Con mẹ nó, thứ đàn bà biết xấu hổ, nếu Tố Tố có việc, xem tôi như thế nào hành hạ !” Đằng Duệ Triết cho cái tát, làm cho nghiêng người lảo đảo.

      Xem tôi như thế nào hành hạ !

      trở người, cuộn mình đứng dậy. làm như vậy, thậm chí hề kiêng nể mặt mũi của ba , sau lần Diệp Tố Tố thoát nạn, kéo lên núi, làm nhục , chửi mắng, để tại núi cao mấy ngày mấy đêm; Lấy tội cố ý phóng hỏa, cố ý giết người, tống vào tù.

      Năm đầu tiên vào đại học, là sinh viên duy nhất chạy xe thể thao đắt tiền đến trường. Gặp phải chuyện may, giới truyền thông lại điên cuồng đăng tin, trỉ trích kiêu ngạo, ương ngạnh, được ba nuông chiều quá mức nên mới hành động như vậy.

      Ba giải thích hết sức ràng, nhưng thể bình ổn phẫn nộ của dân chúng. Bị bỏ tù 3 tháng, mới nghe được tin từ báo chí, ba bởi vì chuyện của mà bị liên lụy đến vấn đề chính trị. Đầu tiên là giới miễn chuyện, sau khi xử phạt kỷ luật, trực tiếp bị mất chức để điều tra, khiến dân chúng dịu phần nào.

      Mà hết thảy nguyên nhân, đều là từ việc Duệ Triết tự mình tống vào tù mà bắt đầu, hại chính ba của .

      cắn cắn môi. Đằng Duệ Triết, cái tên nghe tuấn mỹ, nhưng cũng kém phần thâm độc.

      “Nước ấm đặt ở cửa , nước nấu chín, có thể uống!” Chủ nhà thuê gõ cửa.

      “Được rồi.” chống thân mình ngồi dậy, vén vén mái tóc, cầm bình thủy vào lại phòng. Rồi sau đó lấy từ túi hành lý cái túi chườm nóng, nhàng để lên bụng.

      Thiếp hồi, bụng vẫn trướng đau, tay chân lạnh như băng, để túi chườm nóng qua bên , loạng choạng tới phòng vệ sinh ở cuối hành lang. Mỗi lần đến kỳ, rất ghét bụng lạnh, đau cách nào tả được. Nhịn ba năm, kinh nguyệt lý có huyết khối.

      Chị Đào , cần điều dưỡng, nếu , khó mà có con cháu nối dõi, nhất là người nữ phải bồi bổ nhiều. Sau khi ra tù, nhớ bà ngoại bỗ dưỡng cho. chỉ dùng giọng điệu kính trọng mà đáp, lại biết phải như thế nào. Căn bản người chăm sóc phải bà ngoại.

      Tô Đại Lận là do ba nhận nuôi, do vợ khó sanh, đứa bé qua đời ở phòng sinh lý. Sau khi ba ôm con trở về, nuôi đứa con này thành giống hệt vợ lớn, rồi công bố với bên ngoài là đứa con do vợ lớn sinh ra. Và còn, ba mẹ của mẹ Hàn Tử đương nhiên cũng là ông bà ngoại của .

      Ông bà ngoại đối xử với rất lạnh lùng, mẹ đối với lại rất tốt. Chỉ cần muốn, bất cứ diều gì đều thỏa mãn. Mẹ Hàn từ dạy , hễ muốn gì, đừng từ thủ đoạn mà chiếm đoạt, mặc kệ cái giá phải trả đắt bao nhiêu,…

      Ví dụ như, với thân phận của ba, đường có thể tùy tiện mà lái xe, xảy ra chuyện, chỉ cần ba lên tiếng là có thể giải quyết. Theo đuổi đàn ông, phải ráo riết, tích cực, động tĩnh càng lớn, càng có thể khiến cho chú ý. Đối với kẻ thù, chỉ sợ bị nhìn với con mắt khinh bỉ…

      “Mẹ, là động tĩnh càng lớn, càng dễ khiến cho chú ý sao?”

      nhìn vào bộ dạng tiều tụy của mình, vô lực cười cười: “Ở cùng ba con trước khi ly hôn, mẹ giống như mẹ ruột của con, là mẹ dạy con bước , chuyện, mặc quần áo, tình cảm con dành cho mẹ cũng sâu nặng chẳng khác gì tình cảm ruột thịt. Nhưng đến khi con bị bỏ tù, ba của con bị người khác hãm hại, mẹ lại đem đơn ly hôn đến trước mặt ba con, lúc mẹ vừa , con mới biết được tình có nghĩa như thế nào đối với mẹ. Tình đó, là mẹ tự hủy diệt. Ở trong tù ba năm, rốt cục cũng nghĩ thông suốt lý do vì sao mẹ đến thăm con dù chỉ lần.”

      lấy tay vỗ mặt của mình: “Lũ người đó đều bỏ cả, nhưng Tô Đại Lận mày còn tốt dạng , nhất định phải tiếp tục sống sót.”¬
      nhimxuChris thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 2:

      Editor: Shyn

      nhịn cơn đau đớn hết đêm ở quán trọ. Hôm sau, Đại Lận đến biệt thự của gia đình trước kia bị niêm phong. Bảo vệ nhìn bằng ánh mắt dò xét, hiển nhiên là tối hôm qua sơ sót, thả tiến vào. Hôm nay nhìn kĩ mặt của , ánh mắt như hai ngọn đèn pha, trông khá ưa nhìn.

      Đại Lận cũng biết đó là bảo vệ mới, chỉ đến tìm người quen.

      “Cậu mau vào nhà , ấy là con của chủ biệt thự này.” Chú Lâm giục bảo vệ vào trong, nhìn ôn hoà, lịch cúi đầu:“Tối hôm qua xem hồ sơ, tên và tướng mạo chính xác rồi, nhưng hình như gầy .”

      cắn môi dưới, hơi hơi cúi đầu, bước nhanh vào khu biệt thự. Ba năm trước đây ai là biết danh tiếng con thị trưởng Tô, từng đâm vào xem của diễn viên nổi tiếng, quát lớn rồi bỏ lại xe thèm giải thích, có lần may va vào chú Lâm, làm gãy xương của ông.

      Tổ chức vũ hội trong sân biệt thự, tự tiện rủ bạn về nhà tụ tập, mở nhạc lớn đến kinh thiên, cười đùa nhiều, hàng xóm chịu nổi, ý kiến liên tục. Mỗi lần bảo vệ đến ngăn cản , đều lấy thân phận cha ra, quát lên bắt họ câm miệng, còn cuốn gói cút!

      Khi đó nghĩ, chỉ cần trong nhà có chút gió thổi cỏ lay, tình thế lập tức dậy sóng, truyền thông nắm bắt tin tức thị phi, nhưng chỉ cần có ba ba tất cả đều có thể xử lí ổn thoả......

      thường leo lên lưng ba, ôm lấy cổ ông: “Ba ba, ôm con cái được ? Dẫn con chơi được ?

      Ba ba chỉ xoa đầu , thở dài dắt ra khỏi thư phòng, sau đó dắt chơi.
      Sau này, chỉ đeo bám Đằng Duệ Triết. Mỗi lần đến gặp cha , liền vọt đến bên cạnh , mặt dày mày dạn ngồi đùi . Đến khi nổi giận hất ngã xuống, lại đứng lên, gắt gao ôm lấy lưng áo :“ Duệ Triết, thích em sao? Em là con . phải chờ em lớn lên, ai tốt hơn em đâu, chỉ có thể mỗi em, cưới mỗi mình em.”

      có im lặng chút !” Khuôn mặt tuấn tú của đen lại, trực tiếp ném mạnh ra khỏi cửa.

      Năm đó Duệ Triết có bạn , ấy nhược liễu phù phong, giọng êm như mật rót vào tai, giọng điệu chỉ cần hốt hoảng chút cũng đủ khiến người khác đứng ngồi yên.

      ấy tên là Diệp Tố Tố.

      “Píp! Píp!” Phía sau có người ấn loa, bảo tránh ra nhường đường. giật mình rụt người lại, vọt đến ven đường, đầu óc mông lung nhanh chóng quay về thực tại.

      Xe Audi màu đen lướt qua mặt mà dừng lại, người đàn ông mang giày trắng tao nhã bước xuống:“Tôi là Tiêu bí thư, đến đón Tô tiểu thư đến đại ủy viện. Xin hỏi có phải tiểu thư Tô Đại Lận?”

      Trầm thấp mà ràng, mỉm cười ấm áp tao nhã.

      sửng sốt chút: “Đúng vậy.”

      *

      nơi trang nghiêm vừng chắc, lính gác đứng nghiêm trang ôm súng. Vừa vào cửa thấy hai dãy hoa lớn trải dài, đường rộng và thẳng tắp, cuối đường chính là lẳng hoa lớn lộng lẫy.

      Xe rẽ hướng bên phải, chạy qua khu khách sạn cao cấp, quan sát. Đây là nơi nghỉ ngơi của các huyện ủy, quan chức khi được mời dự hội nghị, có quan binh canh phòng bảo vệ nghiêm ngặt, người phận miễn vào.

      Năm đó lấy thân phận người nhà của cán bộ tự do bước vào đây, được nằm giường lớn vui chơi, chờ bố dự xong hội nghị.

      “Khách sạn này được tu sửa, đại sảnh được gắn thêm đèn, thêm số tiện nghi.” Tiêu bí thư trước mặt đột nhiên lên tiếng, giọng điệu nhàng : “Có phải trước kia Tô tiểu thư từng tới đại viện?”

      tới hai lần.” hơi nghiêng đầu, thản nhiên đánh giá cảnh sắc trong viện. So với vài năm trước, nơi này hoàn thiện hơn rất nhiều.

      “Bíp !.” Tiêu bí thư ràng nhìn từ kính chiếu hậu, nhưng cũng dễ dàng đem xe lái vào khu nhà , nhấn kèn xe.

      Bảo vệ cao lớn liếc mắt nhìn biển số xe, mặt căng thẳng lập tức trở nên ôn hòa. Mở trạm gác cho xe qua.

      Xe chậm rãi tiến vào khu nhà , bên trong đều là các căn biệt thự riêng biệt, trái phải 2 khu cách nhau con đường cái, mỗi biệt thự đều xây tường cao để ngăn cách, mỗi tường còn có đầy lưới điện.

      “Bên trái là khu biệt thự của các bí thư về hưu, bên phải là biệt thự của các bí thư cán bộ đương đảm công việc, biệt thự có bồn hoa lớn bên kia là nhà của Trâu bí thư.” Tiêu bí thư giới thiệu ngắn gọn, mở cửa xe giúp , mặt luôn lộ vẻ mỉm cười.

      gật gật đầu cám ơn, bước xuống xe. Trước kia ba từng dưa đến đây, cũng quá bỡ ngỡ.

      “Là Đại Lận đến đây sao?” Cửa màu trắng lớn bất ngờ bị mở ra, thanh bước chân truyền đến, người bước ra phải Trâu bí thư, mà là lão phu nhân đầu tóc bạc phơ. Theo sau bà lão là dì tuổi trung niên, bất đắc dĩ thương tiếc nhìn .

      “Bà nội Viên.” nghẹn ngào tiếng, dường như cảm xúc ùa về ào ạt. Trước kia cho dù khóc quâý thế nào, điên cuồng thế nào, bà nội đều dùng ánh mắt hiền từ nhìn , rồi vì mà chua xót, vì mà đau lòng.

      “Đứa này, con gầy .” Môi của bà nội Viên mấp máy, như run cầm cập, làm cho dì Trương phải kéo lại,“Bà ơi, bên ngoài trời lạnh, vào chuyện . Tiêu bí thư, vào trong luôn , cậu vất vả lái xe rồi.”

      Người đàn ông họ Tiêu kia gỡ kính, cười :“Tiểu tiêu cung kính bằng tuân mệnh, cháu khát nước rồi.” Giúp Đại Lận xách túi, nhanh chóng cởi giày da, thuần thục nhanh chóng bước lên cầu thang vào biệt thự.
      nhimxuChris thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      CHƯƠNG 3: TÁI NGỘ
      Đại Lận cùng bà nội vào nhà. Hơi lạnh từ máy điều hòa lan tỏa lập tức đánh tan cái nóng oi bức người. Nhà của Trâu bí thư vẫn có gì thay đổi, trong phòng tiếp khách, bên này là sô pha, tủ trang sức, xung quanh ghế sô pha là những cái ghế , cùng vài chậu cây cảnh.

      Bức bình phong trong phòng khách là giá sách. Phía sau giá sách là thư phòng, từ ngoài nhìn vô có thể thấy được nhiều tấm tranh chữ, tự thể mạnh mẽ, kích thước giống nhau, mặt bàn bày mực và giá bút.

      Trâu bí thư thích thư pháp, về chuyện này mọi người ai cũng biết

      “Đến đây, đến ăn dưa hấu giải nhiệt tí .” Dì Trương bưng lên mâm dưa hấu ướp lạnh, lướt ánh mắt qua người , người mặc tạp dề vào phòng bếp,“Tiểu Tiêu à, giờ là giữa trưa, cậu ở lại ăn cơm , tôi có nấu phần cậu rồi.”

      được, tôi phải về, văn phòng còn chuyện phải giải quyết.” Người đàn ông họ Tiêu cắn xong miếng dưa hấu trong tay, lập tức đứng dậy, vội vàng rút hai tờ khăn giấy, vừa vừa chùi miệng,“ cảm ơn ý tốt của dì Trương, lần sau tôi lại đến ăn”

      tới cửa, quay đầu về phía Đại Lận, nở nụ cười thay cho lời chào.

      Bà nội thở dài:“Đại lận, con nhớ Tiêu sao? Ba năm trước đây con và cậu ấy từng gặp mặt .”

      giữ trong tay miếng dưa hấu lạnh, chưa cắn lấy lần, hơi hơi cúi đầu :“Con nhớ .”

      Bà nội Viên lại thở dài, nắm tay đặt lên lòng bàn tay còn lại: “Đại Lận, ba năm trước, ta cùng bác Trâu vì giúp được gì cho ba của con nên đến giờ vẫn còn buồn bực, bởi vậy hy vọng con có thể ở lại ở nhà chúng ta, để cho ta dùng quãng đời còn lại mà chăm sóc.”

      nhàng ngẩng đầu lên, rút khỏi tay của bà nội:“Bà nội, con nghĩ mình cần tắm rửa.”

      “Được được, nên tắm trước khi trời lạnh, xong nhớ quay lại ăn cơm.” Viên lão phu nhân hiền lành cười rộ lên, vẫy tay, gọi dì Trương,“Nhanh lấy cho Đại Lận bộ quần áo, phòng của con bé nhớ dọn dẹp sạch , à,chuẩn bị dọn cơm.”

      Dì Trương mặc tạp dề tới, giúp xách túi hành lí cũ,“Tiểu thư, dì dẫn cháu lên lầu hai, phòng ngủ và nhà vệ sinh đều ở đó.”

      “Được.”

      Trương A Di mở cửa căn phòng gần nhà vệ sinh, đem túi đồ đặt sàn nhà, hỏi:“Cháu chính là con của thị trưởng Tô Cẩm Phong?”

      cúi đầu, ánh mắt mang chút hèn mọn, nhìn dì, :“Tô Cẩm Phong đúng là cha của cháu, tên của cháu là Tô Đại Lận.” Năm đó ba vừa nhậm chức, dì Trương sờ đầu , khen ngợi con trưởng này xinh đẹp, tương lai có thể làm người nổi tiếng. tại, dì Trương vẫn là dì Trương, Tô Đại Lận vẫn là Tô Đại Lận, có điều, làm ngôi sao, mà là ngồi tù.

      “Ha ha.” Dì Trương khô khan kéo kéo hai má, lạnh lùng cười nhạt, xoay người xuống lầu,“Lão phu nhân, Trâu bí thư sắp trở về, mau chuẩn bị dùng bữa.”

      “Được, đợi cả Đại Lận cùng ăn”

      nhàng đóng cửa phòng, dựa vào cánh cửa, nhìn căn phòng hai mươi mét vuông. ra, đây là cảm giác ăn nhờ ở đậu.

      *

      Dì Trương đưa cho bộ váy dài mới tinh trông rất đẹp,cỗ áo chữ V, có tay. mặc bộ váy vào, người toát lên vẽ nhã nhặn, dùng nước lạnh vỗ vỗ mặt mình, cầm khăn mặt nhàng lau bọt nước. Hai hàng lông mày dài, khá nhọn, mang chút khí phách, mắt xếch yên lặng như giếng cạn, thần thái có chút tái nhợt.

      “Đại Lận, mau xuống lầu ăn cơm, bác Trâu về rồi.” Giọng bà nội ở dưới lầu vọng lên.

      nhàng buông khăn mặt, ra khỏi phòng tắm, nhịp tim lại có chút dồn dập. Sau khi mắc tội, biết nên đối mặt như thế nào với người quen lúc xưa, cũng ngờ lại nhìn thấy ánh mắt đó của dì Trương.

      “Duệ Triết, vất vả mới có thể mời cậu đến chuyến, vậy nên cho tôi chút mặt mũi, mời cậu ở lại dùng bữa” Dưới lầu truyền đến giọng trầm ổn của bác Trâu, vừa vào nhà, vừa sang sảng cười: “Tổng giám đốc Đằng đây ngày thường bận rộn công tác, trăm công nghìn việc, mời cậu đến nhà so với việc lên trời còn khó hơn. Đừng bí thư của Cẩm thành là tôi, cho dù là quan lớn của thành phố cũng phải dành thời gian nghênh tiếp Đằng tổng.”

      Lòng xiết lại, chân cứng đờ. Đằng Duệ Triết cũng đến đây?

      “Đại Lận?” Bà nội Viên hướng về phía này gọi , ý bảo nàng xuống:“Ăn cơm thôi, mau đến bên này ngồi cạnh ta”

      vịn tay vào cầu thang, chân rút về, tưởng như định quay về phòng . Hít sâu hơi, chậm rãi xuống.

      Bốn người vây quanh bàn ăn, bác Trâu cùng dì Dương, bà nội và cả… Đằng Duệ
      Triết. Ban đầu chỉ nhìn được áo sơ mi của đàn ông phẳng phiu, trong khí lan tỏa hương vị thành thục, tuấn mỹ , toàn thân phát ra sức quyến rũ của doanh nhân thành đạt. nghĩ đến việc bỏ chạy, dám nhìn thẳng vào hai tròng mắt thâm thúy kia, ai ngờ, chính là lẳng lặng hướng về bên này tới, giọng,“Bác Trâu, dì Dương”.

      Trâu bí thư cùng vợ gật gật đầu, ra hiệu cho ngồi xuống .

      “Đại lận à, con ở đây là tốt rồi, đừng lo lắng vấn đề gì cả, bác cho người an bài mọi chuyện.” Trâu bí thư ôn tồn , hạ đôi đũa xuống, nhìn thẳng vào
      “Ở trong này cần khách sáo, cứ tự nhiên như ở nhà, cần cái gì, kêu dì Trương mua là được.”

      “Cám ơn bác Trâu.” chỉ ra những lời này.

      Đằng Duệ Triết nhìn , đôi mắt mới đầu lên tia kinh ngạc, rồi lập tức khôi phục bình tĩnh, dời ánh mắt .

      ăn chút cơm, vị nhạt như nước ốc. Sau khi ăn xong, giúp dì Trương chồng chén bát mang vào phòng bếp, dì Trương liếc cái, lạnh nhạt :“Tô tiểu thư tại là khách, dì nào dám cho tiểu thư làm những việc này! Nhanh đến phòng khách đánh bài cùng lão phu nhân và Trâu bí thư .” Dì Trương đẩy hướng ra khỏi phòng bếp, đuôi lông mày nhếch cao cao, giọng chanh chua:

      “Chén bát bẩn tiểu thư cứ đặt ở đấy, ngài bí thư cứ trách dì suốt ngày nhàn hạ, lấy tiền lương mà làm được bao nhiêu việc! Những công việc dơ bẩn này dành cho người làm như dì, để yên cho dì rửa , để dì hầu hạ đứa con quý giá của ngài thị trưởng !”

      tiêu sái ra khỏi phòng bếp.

      Lão phu nhân vốn cười ha ha cùng đằng Duệ Triết chuyện phiếm, thấy tiếng nào , giọng:“Đại lận, chắc con mệt mỏi. Nếu mệt rồi, trước hết trở về phòng nghỉ ngơi, khuôn mặt đó của con khiến người ta cảm thấy đau lòng.”

      Vì thế ánh mắt mọi người đều hướng về , càng thêm gượng gạo dám nhìn, cúi đầu, im lặng lên lầu. là người ngoài, ăn nhờ ở đậu, nơi này căn bản phải nhà .

      “Duệ Triết, ăn cơm xong rồi, chúng ta đến thư phòng.” Trâu bí thư lên tiến, thanh hùng hậu tràn đầy thưởng thức,“Tiểu Hạm buổi chiều 3 giờ tan học, 4 giờ có thể về đến nhà, con bé có chút chuyện muốn hỏi cậu.”

      còn nghe được tiếng phía dưới, vào nhà vệ sinh ở lầu hai, cầm lấy chiếc váy khi nãy vừa thay ra, bôi lên chút xà phòng, ngồi xuống vò .

      Cái váy Bohemian này là mua ba năm trước, dài đến tận mắt cá chân.
      Trước kia chẳng thích mặc những bộ váy này, mặc như vậy trông quá thục nữ, mua những thứ này, căn bản chỉ để cho Duệ Triết nhìn ngắm, hoàn toàn có thể so sánh với chiếc váy dài của Diệp Tố Tố hay mặc. Sau chuyện phóng hỏa, Đằng Duệ Triết đột nhiên trở nên cực kỳ lạnh lùng, hề quát mắng , cũng hề nổi giận, mà đem lên núi cao, rằng dẫn đến nơi đẹp.

      nghĩ Duệ Triết bắt đầu chán ghét bộ dạng của Diệp Tố Tố, trở nên thích , chống cự, cùng , ai ngờ, hành động sau đó của dù đem so với việc đánh hay mắng còn cảm thấy vô cùng nhục nhã. Nửa năm sau mới hiểu được, Đằng Duệ Triết đêm hôm đó muốn hủy diệt , bởi vì làm cho thể kìm nén cơn giận thêm giây nào nữa.

      Sửa lại chiếc váy nhăn nheo vì bị chà xát, khép hai đầu gối, chậm rãi thả lỏng cái váy dài. Rửa sạch nước xà phòng, rồi bước ra.

      Ba năm trước là bừa bãi bắt chước theo, nhưng ba năm sau, thích mặc lên người những bộ váy dài, mặc như vậy khiến cho cuộc sống của lại có phần thanh đạm.

      Phơi xong bộ váy, trở về sửa sang lại phòng. gian hơn mười thước vuông làm cho ngưởi ta cảm thấy thanh thản, khí có hơi ngột ngạt, trước mặt mớ đồ lộn xộn. Cũng may còn có tủ quần áo, có giường, có bàn học.

      Hành lý của cũng rất đơn giản, hai bộ quần áo cũ, quyển nhật kí và vài thứ lặt vặt. Sắp xếp đồ đạc xong, mở cửa sổ, ngồi ở bàn học mở ra quyển nhật kí, viết lên ‘Hôm nay tìm được nhà’. rồng hoa phượng múa, chữ xinh đẹp mà chỉnh tề, có điều lại mang theo chút hèn mọn.

      nhìn, đầu ngón tay xoa dòng chữ vừa viết ra, thoáng chút giật mình. Kỳ , cuộc sống sau khi ra tù của có chút mờ mịt. Cái ôm của ba, gương mặt tươi cười của mẹ, tình của Duệ Triết, chúng đều là những thứ dù có cố gắng đến mấy cũng có được, dù làm cách gì cũng thể chạm đến.

      Suy nghĩ cẩn thận, mong chờ vụt bay mất. Bởi vậy, còn có thể có nhà sao?
      thể!

      Bụng đột nhiên quặn đau, cơ thể yếu ớt, mơ hồ trở nên bừng tỉnh. Lấy từ túi hành lý hai miếng đồ dùng vệ sinh, vội vàng vào WC. Thứ máu đó nhuốm vào cái váy đẹp đẽ, trông như cây thuốc phiện ở thời kỳ nở rộ.
      nhimxuChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :