1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lệnh truy nã Đông cung: Ái phi đừng vội trốn! - Ám Hương (408c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237
      Lệnh truy nã Đông cung: Ái phi đừng vội trốn!

      [​IMG]
      Tác giả: Ám Hương

      Thể loại: Xuyên , ̉ đại, cung đấu, hài, sắc, sủng, bla bla... HE ...

      Nguồn convert: http://***************.com

      Edit: Cáo

      Nguồn edit: http://bhlm.wordpress.com

      Độ dài: 408 chương

      Văn án

      Nàng ra đời liền mang theo tiên đoán trời định, long tình phượng cảnh thiên hạ chi mẫu, chỉ tiếc nàng mang danh phận đê tiện nhất - nữ nhi của thương nhân.

      Nàng đọc thuộc tất cả điển tịch, là tài nữ hơn kém, chỉ là có chút “giả tạo”! Như thế nào “giả tạo”? Tài nữ chân chính tất nhiên phải có tấm lòng bao la, hải nạp bách xuyên*, khoan dung độ lượng! Nhưng vị tài nữ này, lòng dạ rất hẹp hòi, rất phúc hắc, trừng mắt tất báo*, vì vậy ngày nào cũng gây thù kết oán với biết bao nhiêu người!

      ra là !” Tiêu Vân Trác nhìn nữ tử trước mắt, dung nhan khiến núi sông phải e lệ mà cắn răng nghiến lợi.

      “Tại sao lại là ngươi?” Ngu Thường Hy nhìn cái người trước mắt từng khiến nàng hận thể róc xương lóc thịt của , nhất thời hóa đá! Đây phải là tên thối cầm thú, cư nhiên lại biến thành Đông cung thái tử!

      ngày nào đó.

      “Thái tử điện hạ, Phùng lương đễ hỏi tối nay vị nào thị tẩm?”

      hỏi Ngu cung nữ!”

      “Hải Hà vương muốn xông vào phủ, ai dám ngăn cản, làm sao bây giờ?”

      hỏi Ngu cung nữ!”

      “…..” Mỗ thái giám im lặng triệt để, cái gì cũng hỏi Ngu cung nữ, vậy Thái tử gia ngài dùng làm cái rắm gì a? Đông cung này đến tột cùng là ai làm chủ?

      Vì vậy mỗ nữ hoàn toàn bị chọc giận, vò đầu bứt tai, lệ rơi đầy mặt, liên tục vỗ ngực ngẩng đầu hô to: “Ai tới diệt tên cầm thú này !”

      ***

      *hải nạp bách xuyên: biển lớn dung nạp trăm dòng sông , ý chỉ khoan dung độ lượng.

      *trừng mắt tất báo: người ta có thù tất báo nhưng chị Hy chỉ cần trừng mắt cũng cố sống cố chết mà báo thù!

      Last edited: 15/8/14

    2. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 1: Nhàn khán mãn đình hoa lạc kính


      “Nhàn khán mãn đình hoa lạc kính, nhưng bi trong lòng mảnh thu!” (dịch thô: rảnh rỗi ngồi nhìn hoa rơi chật lối mòn, trong lòng thương tiếc nỗi buồn thu sang). Thường Hy tại rốt cuộc hiểu được khi nữ nhân khát vọng quyền lực, so với nam nhân còn ác độc tuyệt tình hơn!


      Sĩ - nông - công - thương! Chỉ vì nhà nàng là thương nhân, cho nên nàng địa vị ti tiện. Ngay cả là thương hộ phú giáp cả phương, nàng vẫn như cũ bị người ta xem thường. Có lúc có tiền cũng phải đại biểu cho được người khác coi trọng, quan trọng nhất vẫn là thế lực.


      Vì muốn thay đổi địa cị cho cả nhà, vì có thể để cho gia tộc Ngu thị thoát khỏi cái danh thương nhân đê tiện, vì đời sau của Ngu thị có thể duỗi thẳng lưng ra đường, từ nàng bị giáo vô số lễ nghi quy củ, sách vở chồng chất vây quanh... Khi đó mặc dù rất mệt nhưng là vẫn vui vẻ, giống bây giờ...


      “Ngu tỷ tỷ, Thái tử gia đến chố Phùng lương đễ, tỷ trước cứ ngủ !” Triêu Hà thận trọng , sắc mặt có chút bất an.


      Khóe miệng Thường Hy chậm rãi nâng lên thành nụ cười lạnh, yên lặng gật đầu cái, lúc này mới nhìn Triêu Hà : “Muội ngủ trước , cần để ý đến ta, sáng mai còn phải làm nhiệm vụ, chớ để dậy nổi!”


      Triêu Hà còn muốn gì, cuối cùng lại hóa thành tiếng thở dài trong lòng, lặng lẽ xoay người ra ngoài. Thời điểm tới cửa đột nhiên xoay người lại cắn răng : “Ngu tỷ tỷ, có số việc tỷ phải thông suốt, Thái tử điện hạ ngài ấy...”


      “Triêu Hà, muội nhiều quá, nghỉ ngơi !” Thường Hy có chút vui, khuôn mặt tuyệt mỹ treo tầng sương mỏng, giống như cái loại khói lạnh mùa thu mờ mờ mái ngói cong, làm cho lòng người nhịn được mà phát run. Triêu Hà yên lặng lui xuống, thuận tay giúp Thường Hy khép lại cửa.


      Vãn Thu đợi ở ngoài, thấy Triêu Hà ra liền vội tiến lên phía trước, giọng hỏi: “Như thế nào, Ngu tỷ tỷ có tức giận hay ?”


      Triêu Hà lắc đầu cái, thở dài : “Nếu là tức giận ngược lại tốt lắm, nhưng là càng tức giận càng làm cho người ta cảm thấy bất an. Vãn Thu, ta sợ...”


      Triêu Hà còn muốn gì đó lại bị Vãn Thu lôi , đưa tay kéo kéo góc áo ngồi xuống ngay cạnh cửa ra vào. Họ đều là những cung nữ có trách nhiệm phải trực đêm, nhưng vẫn phải coi chừng, thể rời , thể để cho Ngu tỷ tỷ xảy ra chút ngoài ý muốn nào.


      Trong phòng, những lời đối thoại của hai người đều bị Thường Hy nghe thấy. Sầu bi giữa hai hàng lông mày nhàn nhạt tản chút. Nàng tự sát, càng sa sút. Người khác muốn đem nàng dẫm dưới chân, nàng càng kiên cường. Nàng tin vào số mệnh, càng tin cả đời này đều bị người khác dẫm dưới chân.


      Hôm nay nàng chỉ là cung nữ trong Đông cung, danh vị cung nữ này đúng là náo nhiệt, nhưng tất cả náo nhiệt đều do nam nhân kia ban cho. Mà nam nhân kia, lòng của nàng thể nào đoán được.


      Tinh thần có chút hoảng hốt, nàng lại nghĩ tới tuyển tú năm ấy. Khi đó bọn họ còn rất đơn thuần, ngay cả biết thâm cung dễ vào nhưng trong lòng vẫn luôn có ánh mặt trời, luôn có hy vọng, lòng mong muốn xông về phía trước. cùng với nàng, gặp nhau lúc ấy sao mà tình cờ, thậm chí nàng cò to gan động thủ đánh !


    3. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 2: Khởi đầu do cuồng ngôn mà rước họa


      Hết thảy tuyển tú đều thoát được bốn phương diện, đó chính là đức, ngôn, dung, công. (phẩm hạnh, lời , nhan sắc, khéo tay)


      Đức mặc dù xếp đầu, nhưng là tục ngữ , đường dài mới biết ngựa hay, lâu ngày mới thấu lòng người, có thể thấy đức hạnh này là thứ cũng thể nhìn ra được, phần lớn là dựa vào người khác đưa ra lời phán định với vị danh môn khuê tú này. Mà là lời bình hầu như tất cả cũng thể làm cho người ta tin được.


      Ngôn xếp thứ hai, đó là muốn khảo sát miệng lưỡi nữ nhân, bình thường là thông qua hỏi thăm đối đáp để hiểu . đúng là lưỡi nở hoa sen, miệng lưỡi lưu loát ở chỗ này có thể tận tình phát huy. Dĩ nhiên cũng phải có chút trình độ, quá nhiều bị người ta chán ghét, vừa đủ có thể khiến người người cùng vui. Từ đó thấy được “ngôn” là trong những vòng thi vô cùng quan trọng.


      “Dung” xếp thứ ba. Những tú nữ này hoặc đoan trang hoặc kiều mỵ, hoặc khả ái hoặc ôn nhu... giống như trăm hoa đua nở, ghen chết mắt người. Dĩ nhiên, góc độ thưởng thức của mỗi người là bất đồng. Các nữ nhân thích đoan trang khuê phạm, cực chán ghét vẻ dụ dỗ mị hoặc. Mà nam nhân ngược lại, đoan trang lấy làm chính thê như đồ bài biện trang trí, cho mọi người nhìn vào mà thưởng thức, dụ dỗ lại lấy được hoan tâm của họ, có thể là thê thiếp đều có, gì sung sướng hơn!


      “Công” xếp hạng cuối cùng, nữ công gia chánh chính là hạng mục mà mỗi nữ tử bắt buộc phải có. Cái này bỏ qua được, mặc dù là đứng thứ cuối nhưng lại vô cùng quan trọng. Mỗi tú nữ sau khi vào cung, may mắn vượt qua ba cửa ải đầu tiên đều phải dâng lên bức tranh thêu, sau đó lại để cho mấy vị Tần phi trong hậu cung tiến hành chọn lựa. Cho nên cửa này tuyệt đối được bỏ qua!


      Trải qua nửa tháng cạng tranh tàn khốc, mấy trăm người trúng cử chỉ còn sót lại năm mươi người, còn lại đều bị phân làm cung nữ của các cung.


      Mà trong số năm mươi người ở lại này, chọn ra bốn vi Vương phi cùng với năm vị Lương đễ, hai vị Nhụ tần, bốn vị Bảo lâm. Nhưng lần tuyển tú này chọn Thái tử phi, biết Hoàng đế lão tử nghĩ thế nào, dù sao cũng ra đạo thánh chỉ, Thái tử phi chờ sau này định đoạt!


      Như vậy tính toán, bốn vị Chính phi, năm vị Lương đễ, mười Nhụ tần, hai mươi Bảo lâm chính là ba mươi chín người. Năm mươi trừ ba chín còn lại mười người. cách khác, trong năm mươi người này có ba mươi chín người tiến vào cung điện của các hoàng tử, mười người dư lại có thể làm cung nữ, cũng có thể bị xung vào hậu cung của Hoàng đế lão tử.


      Tất cả còn chưa kết luận được, nhưng là năm mươi người được chọn, Thường Hy bất ngờ cũng trúng tuyển. Theo lý mà , lấy gia thế nhà nàng tuyệt đối thể đứng ở trong nhóm năm mươi người, là kỳ quái nha! Thường Hy cho là mình ở trong trăm người bị lưu lại làm cung nữ, nghĩ tới mình cư nhiên lại lọt vào nhóm năm mươi!


      Ngày đầu tiên vào Vĩnh Hạng cung, Thường Hy chịu nổi mấy nữ nhân cứ nhìn chằm chằm mình, ánh mắt như muốn giết người, len lén chạy ra cửa sau Vĩnh hạng cung, nhìn bầu trời óng ánh trong suốt, cỏ cây mơn mởn, cả vườn nở rộ hoa tươi, khỏi thở phào nhõm hơi.


      Chẳng qua là quen mặc tơ lụa mềm mại, giờ người lại là trang phục phải vật liệu thượng thừa, cảm thấy có chút bí bách, khỏi đưa tay xoa xoa chỗ gáy bị ngứa, giọng oán giận : “Y phục này dùng cái chất vải rách rưới gì đây, thoải mái!”


      cung nữ nho mà giọng điệu cũng lớn!”


      Thanh nam tử truyền đến, mang theo chút châm chọc. Thường Hy thân thể cứng đờ, vội thu tay lại. Nàng cư nhiên lại lớn mật rồi, ở trong hậu cung này cũng thể tùy tiện lung tung. Lần này thảm rồi, bị phát , lôi mình ra đánh chết ???


    4. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 3: Mới gặp gỡ, gặp lại nhận ra


      Thường Hy đưa lưng về phía người nọ, theo bản năng liền muốn trốn. Chân vừa muốn nâng lên, chỉ nghe sau lưng có thanh truyền tới: “Ngươi là tú nữ tham gia tuyển chọn, muốn chạy? Ngươi còn có thể chạy nơi nào?”


      Nghe được chế nhạo trong thanh kia, Thường Hy có chút tức giận. Người ta đúng a, mình là tú nữ, mặc áo tú nữ, chính là nếu có chạy cũng bị truy ra được. Lúc này chạy trốn căn bản là làm điều thừa. Nghĩ tới đây, hung hăng hít hơi, bất kể người đến là ai, trước phải qua được cửa ải này mới tiếp được.


      Nỗ lực để cho mìn tĩnh tâm hít thở, sau đó nở ra nụ cười hết sức thỏa đáng, chậm rãi xoay người lại, khi nàng trông thấy người phía sau khỏi giật mình. Xếp thành hàng, lại là năm vị mỹ nam ngọc thụ lâm phong, thần trí Nhược Hy trong nhất thời còn chưa có bay về được.


      Thường Hy mặc dù mặc áo tú nữ sắc hồng, màu sắc nhàn nhạt nhưng là chút nào che giấu được ánh sáng phát ra người nàng. Chân mang giày tơ, đầu cài trâm đồi mồi, thắt lưng treo dải lụa mềm, vành tai gắn minh nguyệt châu, ngón tay trắng nõn như búp hành, làn môi kiều mị đỏ thắm. đúng là mỹ nhân yểu điệu bước ra từ trong làn sương mỏng, đẹp đến mê người.


      Quả nhiên là tuyệt thế giai nhân, toàn thân đều phát ra thần thái khiến người khác thể bỏ qua. Lông mi mềm mại như cánh bướm, đôi mắt như hai suối nước tĩnh mịch mà thâm ảo, khóe miệng cong cong tươi cười, khiến cho năm vị mỹ nam trong lúc nhất thời đều trở nên sững sờ, ngờ trong nhân gian còn có mỹ nữ xinh đẹp như vậy.


      Thường Hy biết mình là cực đẹp, thế nhưng khi nàng nhìn thấy tận mắt năm phong thái khác nhau, mỹ nam tử thần thái bất đồng có chút ngẩn người nhìn mình, khỏi nhịn được cười khẽ tiếng, : “ đám ngốc tử!”


      Năm mỹ nam nhất thời phục hồi lại tinh thần, người trong số đó sắc mặt đỏ bừng, nhìn Thường Hy tùy tiện la ầm lên: “Ngươi ai ngốc tử?”


      Nghe thanh ra đây chính là cái người vừa nãy gọi mình lại, Thường Hy khỏi giương mắt nhìn lên. cùng bản thân cũng chênh lệch gì lắm, sêm sêm tuổi nhau, nhưng chỉ vì câu mà tức giận giơ chân, có thể thấy được là người thẳng tính, khỏi muốn chọc : “Ai nha, ngươi thấy sao? Cũng phải ở trước mắt ta sao?”


      Giờ phút này Thường Hy tập trung nhìn chằm chằm nam tử vừa phát ngôn khi nãy, nam tử kia thế nhưng trong lúc nhất thời còn chưa có lấy lại được tinh thần. Xung quanh bất chợt phát ra tiếng cười lớn, chỉ nghe có thanh hết sức dễ nghe vang lên: “ nghĩ tới tú nữ năm nay lại có thể khiến người ta vui mừng ngoài ý muốn như vậy!”


      Thường Hy quay đầu nhìn về phía nam tử vừa chuyện, chỉ thấy mày kiếm mắt sáng, mũi cao môi mỏng, đôi tròng mắt đen láy tỏa ra thứ ánh sáng dịu dàng, khóe môi tựa tiếu phi tiếu ôn hòa như gió. Dùng từ dịu dàng như ngọc để hình dung nam nhân này là vô cùng thích hợp rồi.


      Thường Hy chỉ cảm thấy gương mặt có chút đỏ lên. Đây là cái loại mỹ nam dịu dàng khiến người ta dứt ra được, nàng khỏi mở to mắt, muốn bị người ta nghĩ là hoa si, hư danh tiếng. (hoa si: mê zai đẹp)


      “Này, ngươi tại sao lại ta là ngốc tử?” Nam tử mới vừa rồi bị chế nhạo chịu bỏ qua, sải bước tới trước mặt Thường Hy, cao giọng chất vấn.


      Thường Hy kịp đề phòng, trong lúc nhất thời bị dọa sợ giật mình, theo bản năng lui về phía sau bước, mặt mày hơi giận, nhìn chằm chằm : “ có lễ nghĩa, thô lỗ!”


      Nam tử kia giống như bị trứng gà chẹn họng, mặt đỏ bừng, mở lớn mắt nhìn Thường Hy, hận thể đem nàng nuốt vào bụng, hai tay nắm thành đấm kêu răng rắc.


      Thường Hy nuốt nước miếng lui về phía sau bước, nghĩ thầm người này phải là muốn đánh nàng đó chứ?


    5. laila

      laila Active Member

      Bài viết:
      944
      Được thích:
      237

      Chương 4: Ngươi tới ta , sắc bén đối đáp


      “Ngươi còn dám như vậy, có tin hay ta đánh ngươi?” Nín nửa ngày, nam nhân kia rốt cục cũng thốt ra được câu mang tính uy hiếp nghiêm trọng.


      Thường Hy nhìn nam tử trước mắt, vẻ mặt của làm người ta cực kỳ muốn cười. Nàng thừa nhận nếu nữ hài tử nhìn thấy bộ dáng này của , đoán chừng sợ tới mức chảy hai hàng lệ , tỏ vẻ nhu nhược. Mẹ nàng từng cực kỳ nghiêm túc : vũ khí lớn nhất của nữ nhân chính là nước mắt.


      Chỉ tiếc đấy chỉ đối với các nữ nhân khác thôi. Đối với Thường Hy mà , đó nhảm, nam nhân tại sao phải khiến nữ nhân rơi nước mắt mợi chịu bỏ qua? Được rồi, nàng cũng thừa nhận nàng chỉ dám trong lòng vậy thôi, ai bảo quy củ là lớn nhất đây? Đối với cái người bởi vì phạm sai lầm mà phải quỳ n lần tại Từ đường mà , vững vàng nhớ câu, trong lòng thích sao nghĩ vậy, thích gì nấy, nhưng ngoài mặt vẫn phải giả bộ thông hiểu lễ nghi quy củ, tránh để người ta bắt được nhược điểm.


      Thường Hy cũng rất muốn đối với bộ mặt giận dữ này, đôi mắt đẹp nháy vài cái, nước mắt doanh tròng, làm ra vẻ đẹp yếu đuối nhu nhược... Nhưng là... Nhưng là... Ông trời a, nàng khóc được, gương mặt này làm cho người ta mắc cười!


      Vì mặt mũi của người khác, Thường Hy rất là biết ý tứ ngồi xổm xuống, hai tay che mặt, bả vai kịch liệt run rẩy. Này cũng dễ dàng a, muốn cười, lại còn phải giả làm bộ ủy khuất như vậy!


      “Lão Tam, với ngươi bao nhiêu lần, nên động tí là vung nắm đấm. Nhìn xem tiểu nương nũng nịu bị ngươi dọa cho phát khóc, chậc chậc, ngươi chừng nào mới sửa được cái tật xấu này?”


      Thương Hy nghe được thanh có chút hả hê, trong lòng thầm : phi, bà đây há có thể bị hù dọa?


      “Đại ca, ta cái gì cũng còn chưa có làm, nàng là quá sợ hãi, là nhát gan! Chơi vui, là chơi chút cũng vui!” Nam nhân được gọi là lão Tam còn lên cảm thụ.


      “Tam đệ, ngươi cái gì tốt làm lại luôn lỗ mãng như thế này. Nhìn xem ngươi đem nương nhà người ta dọa sợ, về sau cũng được như vậy nữa!”


      Thường Hy nghe được thanh dịu dàng, liên tục vẫn giữ được vẻ dịu dàng, người khiêm tốn. Trong lòng nàng còn suy nghĩ lung tung, chỉ thấy chủ nhân của thanh ngồi xổm xuống cạnh nàng: “ nương, Tam đệ ta luôn luôn lỗ mãng, cần phải để trong lòng. ra con người tốt vô cùng!”


      Thường Hy nơi nào khóc, nàng cười... cười có được hay ? Nhưng nàng cũng dám ngẩng đầu lên lớn tiếng câu này, sợ người khác giận giữ tát nàng cái, lợi bất cập hại, nàng nhẫn, cố gắng tiếp tục nhẫn!


      Thấy Thường Hy vẫn như cũ vùi đầu ở hai tai chịu đứng dậy, nam tử kia thể làm gì đành bất đắc dĩ đứng dậy, nhìn bốn người còn lại.


      người trong số đó tuổi dường như nhất, nhưng thái độ lại cực kỳ tăm tối, tới trước đạp mạnh bước, đứng ở trước mặt Thường Hy, hừ lạnh tiếng : “Cũng chỉ là tú nữ, đáng giá các huynh hao tâm tốn sức dỗ dành, hừ?!”


      Thanh nam tử này lạnh lùng, mang theo tia trầm. Thường Hy thích, trong lòng oán thầm, bà đây cũng muốn cho ngươi dụ dỗ, ai cho ngươi tới? Mình bị coi thường đứng bên , giọng điệu lại lớn như vậy, cũng biết là tiểu thái giám trong cung nào, vẫn còn ở đây sĩ diện. Nếu ngày nào đó bà đây bay lên làm phượng hoàng, cẩn thận ta tìm ngươi xúi quẩy!


      “Nàng có khóc, nàng cười!”


      thanh có chút độ ấm xuyên qua khí truyền đến lỗ tai Thường Hy. Trong lòng cả kinh, theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía phát ra tiếng , nhưng nghĩ tới lại chống lại đôi tròng mắt đen lạnh như băng sâu thấy đáy. Thường Hy dám ngửa đầu lên trời thề, nàng nhìn thấy trong hai tròng mắt đen đó, ràng là cười nhạo!


    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :