Lệ ngọc Tác giả: Lăng Nặc Edit: ngocquynh520 + thuhuynh96 Convert: Alek Beta: thewind27 Thể loại: cổ trang, cung đình, 1×1, angst, huyễn huyễn (1 ít), HE Tóm tắt by Alek: 2 bạn công thụ gặp nhau 1 lần ngày thơ bé, còn xíu mà thề non hẹn biển lum la. Lớn lên bạn công bị mất trí nhớ, còn bạn thụ đâu có biết mặt mũi bạn công lúc trưởng thành mà cứ khăng khăng chờ bạn công tới “hốt”. Sau đó bạn thụ phải vào hoàng cung làm hoàng hậu vì số trời định. Bạn hoàng đế ban đầu có cảm tình với bạn thụ vì bạn í có người tình (nam) mà nì kg làm hoàng hậu dc vì là ngoại tộc. Tuy nhiên qua vài lần tiếp xúc cả bạn thụ lẫn hoàng đế đều thay đổi quan điểm, tỏ ra có thiện cảm với nhau, rồi nảy sinh tình cảm luôn. Mà bạn hoàng đế vẫn giấu bạn thụ chuyện bạn í có tình nhân, xem như bắt cá 2 tay rùi, còn bạn thụ cũng có thằng nghĩa huynh thik đơn fương bạn í… rồi 1 cố xảy ra (coi truyện , o tóm tắt dc)………. bạn thụ fát bạn hoàng đế chính là bạn công năm xưa, còn bạn hoàng đế cũng lấy lại dc trí nhớ -> tưởng đâu HE, ai dè bạn hoàng đế tự dưng thay đổi 360 độ >.< Bạn hoàng đế bắt đầu bộc fát tình điên cuồng kèm tính chiếm hữu kinh khủng đối với bạn thụ. Trước mặt bạn thụ tỏ ra ôn nhu, sau lưng bạn í lãnh khốc bá đạo, diệt cỏ tận gốc, dẹp trừ mọi thứ có khả năng đe dọa tình củm của bạn í và bạn thụ, cụ thể là sai người giết thằng nghĩa huynh bạn thụ. Chuyện nì vô tình bị tình nhân lúc trước của bạn í biết, mà ngừi nì cũng là gian tế nhưng fải lòng bạn í -> fản bội quốc gia -> bạn hoàng đế fát , o thương tiếc giết luôn nì với lí do gian tế ( ra là giết ngừi diệt khẩu, sợ nì kể tội bạn í với bạn thụ). Mà kg may cho hoàng đế là đúng lúc việc diễn ra, bạn thụ lại chứng kiến hết -> bạn í bị shock -> bỏ . hoàng đế vì lo việc nước o thể đuổi theo mà fái ám vệ theo sát bạn í 24/24, đồng thời ảnh cũng eyes on bạn thụ 24/24 luôn ~.~ Bạn thụ miệng hận í mà lúc ngủ mớ cứ kêu tên í… 1 số việc xảy ra, cái thằng ám vệ hoàng đế sai bảo vệ bạn í fải lòng bạn í -> làm fản, bắt cóc bạn í, với lí do o mún bạn í ở bên cạnh 1 kẻ luôn gây tổn thương cho bạn í -> ám vệ và hoàng đế oánh nhau, hoàng đế vô ý giết chik ám vệ (thèng nì chik là đáng!!!) -> vì bạn thụ coi thằng ám vệ như nghĩa huynh thứ 2, thằng nì lại bị hoàng đế giết chik ngay trc mắt bạn -> bạn shock wá nhảy vực tự sát luôn =-= việc diễn ra ngay trước mắt bạn hoàng đế, bạn hoàng đế cũng tính nảhy theo mà bị ngăn lại T_T Bạn hoàng đế vật vờ dc vài hôm, đến 1 ngày nọ, bạn í chịu o nổi nữa bỏ mặc thiên hạ quốc gia, nhảy vực tự sát theo bạn thụ….”ta thà fụ tất cả người trong thiên hạ chứ thể fụ ngươi”!!!!!! Spoil tiếp là cả bạn hoàng đế và bạn thụ chưa tới số, nhảy vực mà dc người cứu….. cái vực này là chỗ thằng nghĩa huynh bạn thụ rơi xuống, cái ngừi đó lúc trước cứu thằng í, h cứu thêm bạn thụ, rùi hố luôn bạn hoàng đế. 3 người tái ngộ, giằng co @__@ -> lúc nì couple của chúng ta mới đích thị là chik o ai cứu nà. ANYWAY, truyện này là HE, hoàn toàn HE, o hề là kết thúc mở, o có spoil hết cả bất ngờ, mọi người tự xem điiiiii. Truyện này nghe spoil thấy couple trong truyện có vẻ baka, nhưng cá nhân tớ lại thích cái dạng như vậy. Tớ thích cái kiểu công si tình, bá đạo, chiếm hữu cao như công trong này. Cái việc í chọn người từ bỏ thiên hạ cũng o đáng trách gì hết, có thiên hạ mà mất tình sống đâu nghĩa lý gì, í phải bồ tát, o thể quảng đại… í đáng thương á. Bạn thụ cũng đáng ghét, chứng kiến người thân bị người giết, ai mà shock…. bạn í làm khổ bạn hoàng đế nhưng bản thân bạn í cũng bị dằn vặt trong nỗi khổ tương tư. Tình , thù hận, hiểu lầm… đan xen nhau. Nếu nhau có thể bỏ qua tất cả, giống như lyrics của bài lại từ đầu này nè: “Mình tạm chia tay nhau nhé em Để ta biết đc có nhau ? Mình tự cho nhau hai lối Để xem quãng đường của ai xa hơn… Thời gian lên tất cả Nếu ta còn quay trở về… lúc đó hai ta cùng mở rộng trái tim… Và cùng cho nhau…. lại từ đầu”
Chương 1 Sinh ở hoàng gia, tuy rằng có được quyền lực cao nhất. Được hưởng vô số vinh hoa phú quý, nhưng mất tự do vĩnh viễn, cùng với ý nguyện của cá nhân mình. “Hoàng nhi, tuổi ngươi cũng , phụ hoàng ngươi vào tuổi này, ngươi sớm sinh ra , ai gia cũng già rồi, đây là thời điểm tìm vị hoàng hậu thay ai gia đến phụ trợ ngươi......” Thái hậu đối diện người thống trị lớn nhất ở Tuyết Vực, vua củaTuyết Vực vương -- Kim Hàn Nhiên ra ý nghĩ từ lâu trong lòng mình. “Mẫu hậu, nhi thần còn trẻ, muốn lo lắng hôn sớm, huống hồ đây là chung thân đại của nhi thần, nhi thần muốn qua loa như thế.” Hàn Nhiên cũng muốn khiến thái hậu tức giận, nhưng là chính mình chút mong muốn lập gia đình cũng có, dù sao cũng là người ở cùng mình cả đời, đương nhiên muốn kết hôn với người trong lòng mình ngưỡng mộ. “Hoàng nhi, ngươi phải biết rằng ngươi là vua của cả Tuyết Vực, từ ngày ngươi sinh ra trong hoàng gia, tất cả của ngươi đều có thể là thân bất do kỷ, sở tác sở vi của ngươi đều phải vì dân chúng cả Tuyết Vực mà lo lắng. Nhiều thế hệ hoàng hậu của Tuyết Vực chúng ta đều xuất phát từ Liên Thành, ai gia vì ngươi làm chủ, chọn lựa ra vị hoàng hậu có thể xứng đôi với ngươi.” Khẩu khí quyết đoán như thế, làm cho người ta dám lại có lý do cự tuyệt, có lẽ tất cả chuyện này đều do trời định. “Mẫu hậu, nhưng Dạ ......” “Hoàng nhi, ai gia biết ngươi thích đứa Nhiễn Dạ này, nhưng phải người Liên Thành, cho nên tuyệt đối có khả năng là hoàng hậu được chọn.” Nhiễm Dạ tuy rằng được thái hậu thích, nhưng bởi vì nơi sinh ra, bởi vậy vĩnh viễn có khả năng được hậu vị. “Vâng, nhi thần biết.” Từ đến lớn đều là nghe theo ý nghuyễn của mẫu hậu, cho dù chính mình có muôn vàn muốn, nhưng nhớ đến dân chúng cả Tuyết Vực, Hàn Nhiên vẫn là nhịn xuống. Ban đêm, Nhiễm Dạ mình dựa tường, ngẩng đầu lẳng lặng nhìn trăng sáng cao, ánh trăng sáng tỏ chiếu sáng hai má gầy gò của Nhiễm Dạ, làm cho càng thêm nhiều tia thương cảm. Hàn Nhiên nhàng qua, từ phía sau ôm lấy thắt lưng hiễm Dạ, làm cho dựa vào ngực mình, "Dạ, suy nghĩ cái gì?” Nhiễm Dạ đem đầu dựa vào vai , hồi lâu mới mở miệng "Ta suy nghĩ về hoàng hậu tương lai của Hàn Nhiên.” “Dạ, ngươi biết?” “Uh, Hàn Nhiên ngươi yên tâm, ta có thể nhận, ta hiểu thân phận mình.” Nhiễm Dạ biết, vô luận chính mình trốn tránh như thế nào, ngày này vẫn tới, cho nên thời gian lâu, cũng chậm rãi tiếp nhận rồi. “Dạ, nếu ngươi sinh ra ở Liên Thành tốt rồi.” “Mỗi người có mệnh, Hàn Nhiên, có lẽ ngươi gặp được người tốt hơn ta...” “Dạ, ngươi nhớ kỹ, ta vĩnh viễn ở bên cạnh ngươi ......” Đêm tĩnh, gió ngừng, bốn phía yên tĩnh mảnh, người trong đêm biết ngày mai phát sinh cái gì, hết thảy tất cả cũng chỉ có thể lẳng lặng chờ đợi. Liên Thành, nơi sinh ra nhiều thế hệ hoàng hậu ở Tuyết Vực, hoàng hậu ra từ nơi này, mỗi người đều có được tư sắc tuyệt thế, cùng với tài hoa trác tuyệt, thi từ ca phú, cầm kỳ thư họa, lịch sử chính trị binh pháp...... gì giỏi. Có lẽ cũng chỉ có nhân tài như vậy có thể xứng với vua của Tuyết Vực! Thái hậu vì chuyện tình của Hàn Nhiên, tự mình đến Liên Thành, để chọn lựa người thích hợp nhất, mà sau khi Thái Hậu nhìn qua Trầm Tiêu Kì cái, liền sâu thích đứa bé này. Cá tính thuần khiết, dung nhan tuyệt mỹ, lại mang theo phần tính trẻ con, tóc dài tú lệ tán lạn tại vai, đẹp nhất trong số đó chính là đôi con ngươi đen tuyết thế kia, làm cho người ta nhìn thoáng qua sau đó quên được. Xa xa nhìn lại, Tiêu Kì mặc quần áo trắng giống như là tiên tử rơi vào dân gian, tình cảnh này, làm cho người ta đành lòng rời . Người được chọn làm hoàng hậu Tuyết Vực đều chỉ có nữ tử, nam tử cũng thế có thể, trọng yếu cần có nhất mới có thể chính là, trợ giúp hoàng đế cùng nhau thống trị cả quốc gia tốt. “Kì Kì, ngươi cũng đồng ý tiến cung chứ?” chuyện chính là biểu ca Lạc Ánh Lâm vẫn chiếu cố Tiêu Kì. Tiêu kì lúc còn rất liền mất cha mẹ, là tay Ánh Lâm nuôi lớn. Nguyên bản Ánh Lâm muốn thay đổi tiêu kì, nhưng Tiêu Kì từ liền đặc biệt vĩ đại, chỉ cần tiếp xúc đến thứ gì đó, có chuyện tinh thông, dần dần, Ánh Lâm cũng chịu phận bất hạnh. Có lẽ đây là số mệnh định, có thể làm chính là tận lực che dấu hào quang phát ra từ ngươi Tiêu Kì trước mặt người khác, chính là đến cuối cùng vận bị thái hậu phát hào quang của Tiêu Kì. “Ta cũng biết, nhưng thái hậu ra lệnh ta sao có thể chống lại? Ánh Lâm ca.... Ngươi cảm thấy được ta hẳn là nên hay ?” Tiêu Kì im lặng ngồi ở trước gương, Ánh Lâm cẩn thận chải tóc cho . “Người trong lòng ngươi làm sao bây giờ? muốn buông tay sao?” Ánh Lâm cũng thực thích Tiêu Kì, nhưng chỉ là ở trong lòng, luôn luôn đem cảm tình khống chế vô cùng tốt, có làm cho Tiêu Kì phát chút nào, nhưng Ánh Lâm biết trong lòng Tiêu Kì luôn có người, cái người gọi Dịch. “ có, nhưng rốt cuộc ở nơi nào mà?” mạt u sầu lên mặt Tiêu Kì, cầm lấy ngọc bội bên hông, chăm chú nhìn lâu lâu, đây là vật duy nhất người kia lưu lại cho Tiêu Kì, bởi vậy Tiêu Kì vẫn đeo ở bên hông, cũng rời khỏi người, mà Ánh Lâm yên lặng đem tất cả xem ở trong mắt. “Nếu đến lúc đó trở về tìm ngươi, mà ngươi ở đây, vậy làm sao bây giờ?” Ánh Lâm ràng biết, tiến vào cửa lớn thâm cung mà còn muốn ra chính là việc khó càng thêm khó. “Ta biết, qua nhiều năm như vậy, đều có trở về... Có thể muốn quên ta, ước định lúc còn , có ai lại nghiêm túc đây?” Tuy rằng đây là thể đổi, nhưng Tiêu Kì vẫn là muốn tin tưởng nó. “Kì Kì, nếu muốn vào cung , như vậy từ giờ trở phải quên người kia, trong lòng của ngươi chỉ có thể có Hoàng Thượng, thể có người khác, nhớ kỹ chưa?” Ánh Lâm tựa vào bên tai Tiêu Kì dặn dò. Nếu làm cho hoàng đế biết trong lòng Kì Kì có người khác, vậy hậu quả khó lường. “Ân, Kì Kì biết.” Tiêu Kì gật gật đầu, khóe miệng lộ ra tươi cười khuynh quốc khuynh thành, xinh đẹp làm cho người ta say. “Tốt lắm, thời gian còn sớm, nghỉ ngơi sớm chút, ngày mai phải theo thái hậu hồi cung rồi.” nhàng đóng cửa cửa phòng, Ánh Lâm ngẩng đầu nhìn sao trời tối nay, như có suy nghĩ gì. Hôm sau, Tiêu Kì và Ánh Lâm theo thái hậu khởi hành hồi cung, bởi vì Tiêu Kì từ chính là Ánh Lâm chiếu cố, cho nên thái hậu đặc biệt cho phép Ánh Lâm ở bên cạnh Tiêu Kì như trước, chờ mấy ngày nữa cho chức quan. Ánh Lâm muốn làm mà hưởng, cũng biết lấy dạng thân phận này ở bên cạnh Tiêu Kì dù sao phải kế lâu dài, vì thế quyết định bằng năng lực của mình để thi, chỉ có ở bên cạnh hoàng đế, mới có thể lúc nào cũng nhìn thấy Tiêu Kì, cũng làm cho bất luận kẻ nào sinh lòng nghi ngờ. Tuy rằng Tiêu Kì tiến cung cũng có dư chút thời gian, nhưng có ra mắt Hàn Nhiên, ngược lại là thái hậu thường xuyên đến xem . Tiêu kì đối Hàn Nhiên cũng là có gì cả, cho nên cũng để ý có đến xem mình , thái hậu thấy Tiêu Kì cả ngày u buồn, còn tưởng rằng là vì Hàn Nhiên, liền an ủi Tiêu Kì có thể là Hàn Nhiên có việc, có thời gian lại đây. Buổi tối trước đại hôn, thái hậu lại thăm Tiêu Kì, vừa lúc thấy Ánh Lâm ở nơi đó ”Tiểu Kì a, ngày mai ngươi cùng Hàn Nhiên đại hôn, tuy vốn là sắc phong thành phi, chờ mấy ngày nữa, ai gia nhất định làm cho Hàn Nhiên lập ngươi làm hậu, có cái gì hợp tâm ý cứ việc ra, ai gia vì ngươi xử lý.” “Hồi thái hậu nương nương, nơi này hết thảy đều tốt lắm, tạ thái hậu nương nương quan tâm.” biết vì cái gì, đêm nay ánh trăng chiếu xạ người Tiêu Kì, tăng thêm phần mỹ cảm. “Tiểu Kì a, rất nhanh chính là người nhà, cần khách khí như vậy, về sau phải gọi mẫu hậu.” xong ngẩng đầu nhìn Ánh Lâm đứng ở bên cạnh Tiêu Kì "Ánh Lâm, nghe ngươi có ý thi khoa cử? Kỳ ngươi cần phiền toái như vậy, ai gia với Hàn Nhiên cho ngươi.” “Hồi thái hậu, thảo dân có ý này. Thảo dân muốn dựa vào thực lực của chính mình chứng minh chính mình.” Vô luận Ánh Lâm làm cái gì, mục đích chỉ có : Hết thảy đều là vì tốt cho tương lai Tiêu Kì. “Ngươi có lòng này, rất tốt! Nam tử hán đại trượng phu là phải dốc sứcvì nước. Tốt lắm, sắc trời tối, ai gia trước.” xong, dẫn đám nô tỳ ra cửa, biến mất dưới ánh trăng. “Ánh Lâm ca, ta có chút sợ hãi, ngươi cũng thể ở lại bên cạnh ta sao.” Tiêu Kì nhìn thấy Ánh Lâm xoay người cũng muốn , vội vàng đưa tay bắt lấy ống tay áo . “Kì Lì, làm sao vậy, vẫn cảm giác xa lạ sao?” Ánh Lâm đối mặt Tiêu Kì ngồi xổm xuống, nhìn thấy Tiêu Kì cúi đầu. “ phải.” Tiêu Kì nhàng mà lắc lắc đầu. “Kì kì, nếu ngươi quên được, quên , cần miễn cưỡng mình làm việc mình thích, Kì Kì ngoan, cần suy nghĩ lung tung, có chuyện gì, còn có ca ở đây, phải sao? Nhanh ngủ , chờ ngươi ngủ ta lại .” Ánh Lâm nhìn Tiêu Kì cảm thán, từ , Tiêu Kì chính là đứa lòng như vậy, thích người, là chuyện tình cả đời. “Ân.” Tiêu Kì lộ ra tươi cười an tâm, nằm ở giường, chỉ chốc lát sau liền ngủ. Cảm giác Tiêu Kì muốn ngủ, Ánh Lâm hôn lên trán Tiêu Kì, liền đứng dậy ly khai. phô trương của đại hôn long trọng hoa lệ như quần thần đoán trước, làm cho bọn họ càng thêm khẳng định, vị phi tử này nhất định là người được chọn, tương lại thành hoàng hậu. Vô luận là quần thần, hay là các tần phi đều nghe Tiêu Kì sinh ra ở Liên Thành xinh đẹp như tiên, cho nên liền muốn mượn cơ hội này, xem phong thái lần. Chỉ tiếc, Tiêu Kì từ khi xuất đều rời khăn hỉ, vì thế bọn càng thêm tò mò dung mạo của Tiêu Kì. Có vài đứa thậm chí đường trộm theo đuôi Tiêu Kì hồi tẩm cung, thẳng đến bị các nô tỳ phát đuổi trở về mới từ bỏ. Tối nay, duy nhất người có thể nhìn thấy dung mạo Tiêu Kì lại chậm chạp chưa có tới, Tiêu Kì vẫn lẳng lặng ngồi ở bên giường, vừa chờ, lòng vừa khẩn trương nhảy lên, đến khi đợi lâu cũng có người đến, Tiêu Kì liền tự mình cởi áo ra ngủ. Nguyên bản Tiêu Kì đối Hàn Nhiên cũng có chờ mong gì, Hàn Nhiên đến ngược lại làm cho Tiêu Kì thả lỏng ít. Ở trong mắt người khác, hôm nay là ngày khí vui mừng, nhưng mà ở trong mắt Ánh Lâm, hôm nay tuyệt đối là ngày làm cho đau mến nhất, trơ mắt nhìn người mình mến gả cho người khác, mà người kia cũng phải bởi vì thương mà cưới ...... chiếc bàn đá có đầy những bình rượu rộng, người trước bàn liên tục đổ rượu vào miệng mình, ly lại ly, mặt Ánh Lâm bởi vì say rượu mà hồng ngược lại dưới ánh trăng gương mặt càng thêm trắng bệch, duy nhất có thể nghe thấy chỉ có tiếng "Kì... Kì....” Mọi người biết chân tướng việc nghĩ đến tối nay Hàn Nhiên và Tiêu Kì nhất định triền miên khó xa, chính là ai cũng ngờ, Hàn Nhiên tại ở trong cung Nhiễm Dạ. “Hàn Nhiên, ngươi sao?” Nhiễm Dạ ngồi ở bên cạnh bàn, lẳng lặng nhìn Hàn Nhiên đứng bên cửa sổ thần tình u sầu. “ có quan hệ, Dạ, cần lo lắng cho ta.” “Nhưng Hàn Nhiên, hôm nay dù sao cũng là đại hôn của ngươi, Tiêu Kì còn chờ ngươi!” Nhiễm Dạ từ trong mắt thái hậu nhìn ra, Tiêu Kì được thái hậu thích, nếu tối nay Hàn Nhiên quay về, vạn nhất thái hậu biết, biết phải như thế nào cho phải. “Dạ...” Hàn Nhiên đến bên cạnh Nhiễm Dạ, kéo tay Nhiễm Dạ” Chẳng lẽ ngươi cũng hy vọng ta đến chỗ sao?” “Ngươi có thể ở lại chỗ này.” Xem thêm: http://***************.com/viewtopic.php?f=170&t=92421
Bạn chủ Topic xem lại giúp mình, chứ dình chùm thế này đăng ko hợp lệ, mình tạm khóa Topic cho bạn tìm cách đăng lại. Khi nào có thể tách hãy pm mình