1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Lắng nghe trái tim anh - Mạc Nhan

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Lắng nghe trái tim

      Tác giả: Mạc Nhan

      Số chương: 10 (100 trang word)

      Editor: NanaTrang

      Nguồn CV:http://***************.com/

      Nguồn post: ***************




      Giới thiệu.

      Tính tình thô lỗ nóng nảy, quen được bạn làm sao nào?

      Có câu ‘lòng của phụ nữ như kim dưới đáy biển’, thay vì bảo vào trong biển tìm cây kim,

      Còn bằng nuôi con chó trung thành bầu bạn có lẽ vui vẻ hơn!

      Nhưng kể từ khi gặp được An Hân Hân, uy nghiêm của Đường Quan Vũ bắt đầu bị khiêu chiến,

      này hề sợ , luôn nở ra nụ cười tươi mê người với ,

      Kỳ quái hơn chính là, này chưa bao giờ hiểu lầm ,

      nhịn được mà hoài nghi có phải bên cạnh mình có mật thám hay , nếu sao có thể hiểu như vậy?

      An Hân Hân có bí mật muốn ai biết —— nghe hiểu động vật chuyện,

      Mặc dù ngoại hình thô kệch của Đường Quan Vũ thường xuyên hù dọa già trẻ lớn bé hàng xóm láng giềng,

      Nhưng hiểu , giúp người nào hay là làm chuyện tốt gì?

      cần giải thích cho hành động của mình, cũng cần hỏi gì nhiều,

      Chỉ cần nghe vài động vật bên cạnh tám chuyện với nhau là biết đấy!

      Mặc kệ ánh mắt của sắc bén cỡ nào, luôn nhíu chặt mày, luôn chuyện hung dữ,

      biết chỉ cần nụ cười ngọt ngào của mình, luôn bó tay với ~~

      *****

      Giới thiệu bên tangthuvien: Chuyện hay, đọc rất ấm áp và thú vị.

      Nữ chủ có khả năng nghe hiểu động vật, vẻ ngoài ngọt ngào tươi sáng, nam chủ là chàng cảnh sát hình to xác vẻ ngoài bặm trợn

      *****​

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Mở đầu.

      An Hân Hân mở to mắt, tò mò nhìn trai ở trước mặt, bởi vì bộ dáng của trai này rất kỳ quái.

      Cũng phải là bộ dạng của ta xấu, thực tế, dáng dấp của trai này nhìn rất khá, nụ cười cũng rất thân thiết, chỉ là chân của ấy rất kỳ quái, người khác đều có hai chân, bản thân cũng vậy, nhưng trai này có chân, bởi vì nửa người dưới của ấy là làn khói, làn khói này chính là từ trong cái chai bay ra.

      "Ha ha ha ~~ vì báo đáp ân cứu mạng của bé, Tệ Nhân ta tặng bé món quà."

      "Kẹo?"

      " Ha ha ha ~~ tốt hơn kẹo."

      "Em muốn ăn kem."

      "Ha ha ha ~~ ta biết kem là thứ gì, nhưng thứ Tệ Nhân ta muốn tặng cho bé, là món quà vô cùng vô cùng tốt, người khác muốn cũng được đấy."

      An Hân Hân năm tuổi chớp chớp đôi mắt to đáng trong suốt lại hồn nhiên nhìn trai trước mắt, tóc của ta rất dài, đầu còn có cái sừng, đôi con ngươi xanh thẳm lóe ra ánh sáng thần bí, hơn nữa tiếng cười ‘ha ha ha’ của trai này hùng hậu mạnh mẽ, cả gian phòng đều là tiếng vang của .

      "Tại sao lại từ trong bình chạy ra?" Tiểu An Hân Hân ngây thơ, có chút sợ hãi mà là tràn ngập tò mò.

      đến đây, nụ cười vốn như ánh mặt trời của trai đột nhiên chuyển thành tối tăm. "Bởi vì ở ngàn năm trước, ta đánh nhau với người ta, cẩn thận bị hòa thượng chết tiệt gian trá nhốt vào trong bình."

      "Ồ, đánh thua?"

      Chữ thua này khiến cho khuôn mặt đẹp trai của trai co rút mấy cái, móng tay của mười đầu ngón tay cũng trong nháy mắt mà biến dài ra, đừng nhìn khuôn mặt của đẹp trai, nụ cười cực kỳ phóng điện, nhưng chính là người vừa khó chịu lập tức nổi giận, chỉ cần động đầu ngón tay là loài người bé tựa như con kiến này bị bóp chết ở tay .

      "Ta thua, ta chỉ nhường mà thôi, ta chỉ là —— ta lải nhải nhiều với bé làm gì? Coi như bé có vận khí tốt, dựa theo luật trời, ta những thể làm hại bé, còn nhất định phải tặng bé món quà báo đáp bé thả ta ra ngoài."

      "Em muốn ăn MacDonald."

      "Chậc!" trai chắc lưỡi tiếng, bây giờ là thời đại nào rồi hả? Tiểu quỷ này chẳng những sợ , còn những thứ nghe hiểu..., còn hỏi có phải là nhân vật trong phim hoạt hình hay ? Bị nhốt ngàn năm, làm gì biết nhân vật trong phim hoạt hình là cái gì? Ngay cả thế giới này biến thành hình dáng ra sao cũng biết được, xem ra phải nghĩ biện pháp mau sớm thích ứng cái thế giới mới này. Nhưng trước khi , nhất định phải để lại món quà cho ân nhân, đây là luật trời, nếu như làm trái, cho dù pháp lực có mạnh hơn nữa cũng bị trời phạt.

      Khuôn mặt tối tăm của trai lại hồi phục thành khuôn mặt tươi cười như ánh mặt trời. "Ha ha ha ~~ mặc kệ là kem hay MacDonald gì đó của bé, quà của bé là do ta quyết định, ừm! Cầm , bé được lời rồi."

      Móng tay dài nhọn hoắc mở ra ở trước mặt An Hân Hân, tiếp đó lại ra huỳnh quanh tỏa sáng lấp lánh, giống như đom đóm trong đêm hè, hoặc như ngôi sao điểm bầu trời, ánh sáng này dường như tìm đường của mình, bay thẳng đến gần An Hân Hân, vòng quanh mấy vòng xung quanh bé, sau đó biến mất thấy đâu nữa.

      "Là cái gì vậy?" An Hân Hân tò mò hỏi.

      "Rất nhanh bé được biết thôi, tặng quà cho bé rồi, Tệ Nhân ta thôi —— ha ha ha ~~"

      trai hóa thành luồn khói bay ra ngoài cửa sổ, chỉ còn lại tiếng cười vang dội, An Hân Hân tựa ở bên cửa sổ ngạc nhiên nhìn màn này.

      bé còn tuổi, trong cái đầu suy nghĩ chút, trai bốc khói rốt cuộc tặng cho bé món quà gì vậy?

      "Aizz, thời tiết càng ngày càng nóng rồi."

      "Đúng vậy, năm nay nóng hơn năm ngoái đấy."

      An Hân Hân nghi ngờ hết nhìn đông tới nhìn tây, là ai chuyện vậy?

      Bên cạnh bé cũng có người, nhưng thanh lại truyền đến.

      "Cây cũng trở nên ít ."

      "Còn phải là những loài người thối tha kia chặt chém lung tung, còn chém nữa, chúng ta phải dọn nhà rồi."

      An Hân Hân tò mò mở to mắt nhìn về phía hai con chim sẻ đậu cái cây ở trước cửa sổ, nghe nhầm, chim chuyện phiếm, mà mỗi câu chúng nó , bé đều nghe được.

      "Có hai loài người đến đây, đợi đến lúc bọn họ đến cho bọn họ hai đống đạn phân để chọc phá bọn họ."

      " thành vấn đề, cần phải chính xác, trả mối chặt cây." An Hân Hân ngạc nhiên mở mắt to, nhìn hai con chim sẻ nâng cao cái mông, cực kỳ cố gắng ném bay hai đạn phân, chính xác rớt xuống người dưới tàng cây, tiếp theo là truyền đến tiếng chửi rủa.

      "Oh —— Shit!"
      Tuyết Liên thích bài này.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 1.1

      Editor: NanaTrang

      Ở thành phố Đài Bắc phồn thịnh, trong ngõ của thành phố gần như bị các tòa nhà cao tầng bao phủ, có ngôi nhà cũ tên là "quán cơm An Tâm", là quán cơm có rất nhiều người thuộc tầng lớp công nhân và khách hàng quen thích ủng hộ nhất.

      Mặc kệ những nhà hàng ăn uống dây chuyền hoặc là nhà hàng cao cấp do những đại tài phiệt mở ra có bao nhiêu sao, mùi vị tay nghề đều thua kém quán cơm truyền thống này, nắm được dạ dày của khách hàng.

      Quán ăn cổ xưa này là do đôi vợ chồng già kinh doanh, sử dụng bí phương gia truyền, khách hàng ngửi thấy mùi đều phải xuống ngựa… Oh , là ngửi thấy mùi đều phải xuống xe, tất cả đều hướng về tay nghề của ông nội An bà nội An mà đến.

      "Xin hỏi muốn dùng gì ạ?"

      Trong ba người phụ trách giao tiếp đưa cơm, trong đó có tay chân gọn gàng, làm việc cũng cần mẫn, là cháu của đôi vợ chồng già kia. Bộ dáng mi thanh mục tú, xinh đẹp động lòng người, là hai mươi tuổi khiến người ta nhìn vào cảm thấy cực kỳ thoải mái lại bình dị gần gũi.

      Bí phương tổ truyền của ông cố nội bà cố nội cộng thêm nụ cười mê người của cháu đáng , chính là nguyên nhân cửa tiệm này được khách quen ưu ái, nhìn suất cơm của bọn họ bán, ăn hoài ngán, nhìn hoài chán. "Tôi muốn cơm chiên trứng thêm trứng!"

      "Tôi muốn cơm sườn heo thêm hai chén cơm!"

      "Tôi muốn cơm thịt kho và canh sò!"

      "Tôi muốn mua về phần cơm sườn heo, hai phần đùi gà, ba phần thịt dê ——"

      Mỗi lần đến giờ dùng cơm, quán cơm An Tâm luôn luôn đắt khách, khách ngồi kín bàn, phục vụ trừ việc bắt chuyện kêu món cho khách ra, còn phải phục vụ khách chờ mang về, thậm chí có đôi khi còn phải tiếp điện thoại đặt hàng.

      may, cháu khả ái xinh đẹp của ông chủ cực kỳ giải giang, trí nhớ của phải là tốt bình thường mà là cực tốt.

      "Tám phần sườn heo rán bốn phần đùi gà năm phần dưa cải ba phần canh, đều là dùng bên trong, phần cơm sườn heo hai phần đùi gà ba phần thịt dê mang về, bàn số tám cơm cá hồi, cho bàn số sáu cơm gà quay trước, bọn họ gọi trước, bàn số bốn muốn cơm thịt kho và canh sò, khách bàn số hai gọi thêm cơm sườn heo và hai chèn cơm trắng, ba phần cơm chân gà đưa đến bàn số bảy, trong đó có phần cay là của mặc áo sơ mi màu lam gọi, cơm chiên trứng thêm trứng là của mặc đồng phục màu lam gọi."

      Dưới chỉ huy của An Hân Hân, hai phục vụ khác là Tiểu Vân và Tiểu Song lập tức dựa theo chỉ thị của An Hân Hân đưa đồ ăn đến mỗi bàn.

      Đây chính là điểm mà quán cơm An Tâm khiến mọi người vui vẻ, phục vụ của nhân viên trong quán vừa mau vừa chuẩn, tuyệt đối nhầm lẫn, ngay cả bàn nào thêm cay, thêm chén cơm, hoặc là đóng gói mang về đều nhớ mồn , ngay cả ——

      "Hoan nghênh quý khách, hôm nay vẫn muốn gọi cơm lươn thích nhất sao?" An Hân Hân cười tít mắt hỏi khách nam vừa mới vào.

      "Ô? Làm sao biết tôi thích ăn cơm lươn?"

      "Hì hì, hai lần tới đây đều gọi cơm lươn." Khách nam ngại ngùng gãi gãi đầu, ngờ phục vụ xinh đẹp này lại có ấn tượng sâu với , chẳng lẽ là đối với

      "Tôi còn biết hai người bạn ở phía sau , bên phải thích ăn cơm thịt bò nạm, bên trái là ngồi ."

      Vị khách sửng sốt, mà hai người bạn phía sau ta cũng đồng thời kêu lên.

      "Oa —— trí nhớ của tốt, đúng toàn bộ."

      "Ha ha ha, A Bang, người ta cũng phải là đặc biệt nhớ cậu ăn cái gì, đừng quá tự mình đa tình đấy nhé."

      Lời này dẫn tới tiếng cười vang lên.

      Ở chỗ này, lúc dùng cơm luôn luôn tràn đầy sức sống và vui vẻ, sỡ dĩ khách nối liền dứt, đơn giản là vì bữa ăn ngon, ngoại trừ trí nhớ của cháu ông chủ tốt, còn có cảm giác thân thiết mà nhà hàng khác có.

      Tiểu Vân và Tiểu Song thể bội phục trí nhớ của .

      "Hân Hân, tại sao trí nhớ của cậu lại tốt như vậy? là quá lợi hại rồi."

      "Đúng vậy đó, nhiều khách như vậy, làm sao cậu có thể biết bàn nào gọi cơm gì hoàn toàn đều nhầm lẫn vậy?"

      "Ha ha, trí nhớ của tớ tốt thôi." An Hân Hân lè lưỡi, thực tế, sở dĩ trí nhớ của tốt là có nguyên nhân khác, bởi vì có bốn trợ thủ, chính là ba con chó chiêu tài và con mèo chiêu tài trong nhà. (chiêu tài là gọi tiền; = con vật may mắn trong quán ý)

      Đây là bí mật của , ai biết được có năng lực có thể nghe hiểu động vật chuyện. Từ lúc năm tuổi sau khi gặp được trai kỳ quái đó, biết ta sử dụng phép thuật gì ở người , khiến có thể nghe được nội dung chim tám chuyện, nguyên nhân hai con chó đánh nhau, tâm của mèo, còn có thằn lằn xì xào bàn tán tường.

      "Cơm chân gà của bàn số bảy vẫn chưa có đó." Nữu Nữu Maltese* xông tới báo cáo với .

      "Chị biết rồi, Nữu Nữu ngoan." sờ sờ đầu Nữu Nữu, còn Nữu Nữu cũng rất vui vẻ ngoắt ngoắt cái đuôi.

      Nữu Nữu là con chó lông rậm màu trắng xinh đẹp được tuổi, trừ bộ lông được chải chuốt vừa mềm vừa mượt ra, tính tình của nó rất được mọi người thích, là con chó quý của An Hân Hân.

      Trừ Nữu Nữu ra, còn có hai con chó săn là Harry và Haru qua lại như con thoi ở trong tiệm dò xét khắp nơi, cùng với con mèo mập Lily, đều đúng lúc nhắc nhỡ nên chú ý bàn kia, hoặc là khách bàn nào đó gọi món gì, có chúng nó giúp tay, khiến cho An Hân Hân có thể ứng phó với tất cả khách hàng.

      "Hân Hân." Tiểu Song đột nhiên khẩn trương kéo kéo góc áo của .

      "Sao thế?" Hân Hân kỳ quái hỏi.

      "Phiền toái lại tới rồi." Dưới nhắc nhở của Tiểu Song, An Hân Hân nhìn về phía cửa quán ăn người đàn ông cao lớn vào quán ăn của bọn họ, mà khi người đàn ông này xuất tất cả mọi người hẹn mà cùng nhau nhìn về phía ta.

      Muốn xem người đàn ông này rất khó, bởi vì người ta tản mát ra khí thế " dễ chọc", vóc người của cao lớn cường tráng, màu da ngăm đen, mặc áo Tshirt màu đen bó sát, tôn lên cơ ngực rắn chắc của .

      Cánh tay của cũng rất có lực, nhìn cánh tay tráng kiện kia cũng biết có luyện tập qua, mặt mang mắt kính màu đậm, khiến người ta thể nhìn thấy cặp mắt sau mắt kính, đường cong gương mặt kiên cường cùng đôi môi mỏng nhếch lên thành đường thẳng, có nụ cười, vẻ mặt lạnh lủng, tản mát ra hơi thở nguy hiểm đủ để cho người ta đổ mồ hôi lạnh.

      Đôi mày thanh tú dài của An Hân Hân kề sát mi tâm*, nụ cười mặt cũng mất . biết vì sao lại Tiểu Song khẩn trương như vậy, bởi vì người đàn ông này tám phần là đồng bọn của đám lưu manh đến phá rối ba ngày trước, đến bây giờ Tiểu Vân và Tiểu Song vẫn còn sợ hãi, chỉ tiếc lúc đó có ở nhà, nếu tuyệt đối cho những người đó đẹp mặt. (* điểm giữa hai đầu lông mày; ý ở đâu là nhíu chặt mày á)

      "Hân Hân… Người đó…"

      "Các cậu phụ trách những bàn khác , người đó để tớ ứng phó." Phân phó Tiểu Song và Tiểu Vân tiếp tục làm việc, cầm lấy thực đơn đến bàn số mười, Nữu Nữu cũng tận trách theo sau lưng chủ nhân.

      đến trước mặt người đàn ông đeo kính, vẻ mặt nghiêm túc thay bằng nụ cười mê người lúc đầu.

      " muốn gọi cái gì ạ?"

      Người đàn ông chậm rãi ngẩng đầu lên, đón nhận ánh mắt đề phòng của , kính râm mặt khiến thể nhìn cả khuôn mặt , thâm sâu khiến người ta có chút sợ hãi, ép mình thể lùi bước, nếu như cố tình đến đến phá rối, cũng cho ta mất mặt.

      Lúc này mới chú ý tới, người đàn ông này phải mình, còn mang theo con cho sói.

      Con chó này cũng giống như chủ nhân của nó, sắc mặt đông lạnh, có chút tùy tiện, toàn thân cũng tản ra khí thế dễ chọc, mà cặp mắt rét lạnh của con chó kia liếc nhìn chằm chằm vào Maltese xinh.

      Nữu Nữu hoàn toàn cảnh giác, đối mặt với con chó cao lớn cũng khỏi dựng đứng lông lên, nhưng nó là con chó trung thành, nó phải bảo vệ chủ nhân, cho dù con chó trước mặt lớn gấp hai nó, nó cũng ép mình nâng cao cằm, nghênh đón cái nhìn sắc bén của con chó đó.

      Chủ nhân và chó trung* của hai bên, cứ như vậy mà tám con mắt giằng co lẫn nhau. (* chó trung là con chó trung thành)

      Người đàn ông nhìn chằm chằm khuôn mặt đề phòng kia quan sát lát, trầm giọng đáp: "Hai phần cơm thịt dê nướng." Giọng thanh lãnh hùng hậu, đủ có tính uy hiếp giống chủ nhân của giọng .

      "Cơm thịt dê nướng phải ? Chờ chút có." An Hân Hân xoay người về phía phòng bếp, còn Nữu Nữu cũng theo sát ở sau lưng chủ nhân.

      Sau khi thông báo cho bà nội xong, Tiểu Song tới bên cạnh khẩn trương hỏi: " ta có gây khó dễ cho cậu ?"

      " có, ta chỉ gọi hai phần cơm nướng thôi."

      " ta nhất định là đến phá rối."

      "Đừng khẩn trương, quan sát trước rồi hãy ."

      an ủi Tiểu Song duy trì bình tĩnh, đồng thời cũng cặn kẽ chú ý nhất cử nhất động của người đàn ông đeo kính.

      Quán cơm này của bọn họ bởi vì buôn bán tốt, nên khiến cho đám du côn lưu manh nghấp nghé. Bọn chúng bắt chẹt thu phí bảo hộ, mặc dù bọn họ báo cảnh sát rồi, nhưng cảnh sát cũng thể bảo vệ bọn họ 24/24, chuyện này khiến cho ông nội bà nội vô cùng phiền lòng, nhưng hai cụ già lại muốn để cho lo lắng, nếu phải Tiểu Song và Tiểu Vân len lén cho biết biết có chuyện này xảy ra.

      Ông bà nội là người mà quý nhất, cho nên nhất định phải bảo vệ bọn họ, hôm nay đến đây cũng có chuẩn bị, nếu như người đàn ông đeo kính râm đó dám gây chuyện, lập tức ghi hình ta lại để làm chứng cớ, trừ giao cho cảnh sát ra, còn phải post lên mạng, đồng thời giao cho đài truyền hình đưa tin để công chúng cả nước xem, để cho mọi người nhìn thấy bộ mặt của lưu manh.

      nhìn chằm chằm người đàn ông đeo kính râm đó, cơm thịt dê được đưa đến trước mặt , động đũa, chuẩn bị dê vào miệng cọp, ăn từng miếng thịt dê, ăn từng ngụm cơm, lúc ta ăn cơm đúng là như bị bỏ đói tháng, ngay cả con chó của ta cũng giống vậy.

      tới hai ba phút, chủ nhân và sói đều giải quyết sạch phần cơm thịt dê của mình, chỉ còn lại xương, ngay cả cơm chừa lại hột.

      "Ôi chao… ta ăn nhanh đấy..." Tiểu Song thấp giọng chắc lưỡi hít hà, An Hân Hân thấy cũng phải trợn mắt há mồm.

      Lúc này, người đàn ông đeo kính râm đột nhiên nhìn về phía các , Tiểu Song và Tiểu Vân sợ tới mức vội vàng cúi đầu.

      ", ta nhìn lại đây!"

      "Trời ơi, ta vẫy tay kìa! Làm sao bây giờ Hân Hân?"

      Đúng vậy, người đàn ông này chẳng những gì về phía các , còn giơ cao tay bảo các qua.

      Tiểu Song và Tiểu Vân sợ đến mức mất bình tĩnh, chỉ có Hân Hân vẫn cố gắng giữ tĩnh táo như cũ.

      "Đừng sợ, hai cậu đến bàn số và số năm dọn dẹp sạch , tớ ứng phó với ta." An Hân Hân mỉm cười an ủi hai người, nhưng vừa quay người lại, lập tức nâng cao cảnh giác đến bàn của người đàn ông đeo kính râm kia, Nữu Nữu Maltese xinh đẹp theo sau lưng chủ nhân, cũng nâng cao toàn bộ tinh thần cảnh giác.

      " có vấn đề gì sao?"

      Tốt nhất là đừng với trong cơm có gián hoặc trong canh có tóc, mượn cơ hội để bắt chẹt bồi thường, nhưng nếu dám làm như thế, ——

      "Thêm phần cơm đùi gà."

      sửng sốt."Cái gì?"

      "Lượng cơm ít quá, tôi ăn no, làm phiền cho tôi thêm chén cơm, đùi gà có thể gọi riêng ? Tôi muốn cho con chó của tôi."

      ngây người, vốn lường trước gây khó khăn cho , nghĩ đến lại gọi thêm phần cơm đùi gà.

      Thấy vẫn còn ngẩn người, người đàn ông trầm giọng hỏi: " thể gọi riêng đùi gà sao?"

      An Hân Hân vội vàng hồi thần."À… Có thể, phần cơm đùi gà với thêm chén cơm, gọi thêm cái đùi gà riêng phải ? Lập tức có ngay."

      Lúc rời , vẫn còn rất nghi ngờ liếc nhìn người đàn ông đeo kính râm ở phía sau cái, nghĩ thầm chẳng lẽ chỉ tới dùng cơm ?

      Nữu Nữu theo sau lưng chủ nhân, cũng nghi ngờ quay đầu lại nhìn chằm chằm con chó, nhìn cho đến khi cặp mắt sắc bén của con chó hề báo trước bắn trở lại, nó mới vội vàng quay đầu, đuổi theo bước chân của chủ nhân.

      "Cái gì đây?"

      Đột nhiên tiếng rống to vang lên, tất cả mọi người ở đây đều cả kinh ngừng động tác lại, tất cả sững sốt nhìn về phía phát ra thanh, người đàn ông mặc tây trang đắt tiền, nhìn như là phần tử tri thức, phẫn nộ lớn tiếng : "Trong cơm chiên của tôi lại có gián!"

      Trong lúc tất cả mọi người kinh ngạc đến ngây người An Hân Hân lên trước xem xét, quả nhiên phát bên trong cơm chiên có con gián , chính mình cũng nhịn được mà ngây người.

      Cái này sao có thể? Ông nội và bà nội chú trọng nhất là vệ sinh, mỗi ngày sau khi đóng cửa đều nhất định phải rửa sạch nhà bếp đến ngăn nắp bóng loáng, hơn nữa, ngay cả mấy chỗ xíu cũng buông tha, mức độ gần như là thích sạch , đừng con gián, ngay cả con kiến cũng có khả năng.

      "Trời ạ! Trong canh của tôi cũng có gián!" Lần này là tiếng thét chói tai của mặc đồng phục công ty.

      "Ối —— Tôi cũng có!"

      "Tôi cũng vậy!" -----
      Tuyết Liên thích bài này.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 1.2

      Editor: NanaTrang

      Bốn năm người liên tiếp kinh hoảng thét lên, khiến cả quán đều xôn xao, ngay cả những người khách khác cũng thay đổi sắc mặt, thậm chí còn thả đũa xuống nhìn chằm chằm vào phần cơm của mình, lo lắng mình cũng trúng thưởng!

      "Hân Hân, sao, sao lại thế này?" Tiểu Vân sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.

      " thể, trong cơm thể có gián được." An Hân Hân tin, tình huống này chưa từng xảy ra, nhưng những người này hề giống lưu manh, bọn họ thoạt nhìn cũng chỉ là tầng lớp làm mà thôi.

      Chuyện này xảy ra quá đột ngột, hơn nữa còn liên tục xảy ra với bốn năm người khách, khiến cho cảm thấy chuyện kỳ quặc, tài nào tin tưởng được trước mắt, nhất định là có người phá rối.

      "Gâu gâu gâu!"

      "Chó thối! Tránh ra!"

      Đôi em đại cẩu Harry và Haru này ngừng hướng về phía người đàn ông mặc áo khoác thể thao màu đen và quần jean sủa nhặng, khiến An Hân Hân khỏi kinh ngạc; người khác nghe hiểu hai con chó này kêu cái gì, nhưng hoàn toàn nghe hiểu Harry và Haru kêu cái gì.

      "Là người này mang gián tới!" Harry kêu lên.

      "Tôi cũng ngửi thấy mùi, người ta có giấu mấy con gián!" Haru cũng kêu là.

      An Hân Hân lập tức về phía tên đàn ông xa lạ kia, tức giận chỉ trích ta. "Là ! Là lén thả gián vào trong cơm của mọi người!"

      Gã đàn ông bị chỉ trích đầu tiên là cả kinh, tiếp theo tức giận nhảy dựng lên mắng to: " bậy, trong cửa hàng các có gián lại đổ tội cho tôi, muốn trốn tránh trách nhiệm sao?"

      Lúc này ông nội bà nội cũng vội vàng chạy từ nhà bếp lên phía trước, muốn biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Sau khi đợi Tiểu Song giải thích xong, bọn họ cũng rất khiếp sợ, mặt kinh ngạc trong thức ăn có gián, mặt khác cũng cảm thấy bất an đối với suy đoán của An Hân Hân, bởi vì "hung thủ" cháu xác nhận có tướng mạo lịch , mặc quần áo đắt tiền, thoạt nhìn tuyệt đối giống người biết làm chuyện xấu.

      Bà nội An khẩn trương kéo cháu . "Hân Hân, có phải cháu nghĩ sai rồi ?"

      " sai đâu bà nội, cháu rất khẳng định chính là người này giở trò quỷ, hơn nữa chứng cớ ở ngay trong túi áo khoác của ta." vô cùng kiên trì, bởi vì biết khứu giác của Harry và Haru rất nhạy cảm, ngửi ra thấy chứng cớ người của gã đàn ông này.

      Gả đàn ông kinh hãi trong lòng, bởi vì đối phương sai, quả trong túi của cái bao đựng rất nhiều gián. thừa dịp lúc ai chú ý len lén thả gián ra ngoài, chính là vì muốn phá hư danh tiếng của tiệm này, khiến cho sinh ý của bọn họ giảm xuống, hoàn thành công việc lão đại giao cho .

      ngờ lại bị con đàn bà thối này phát ra?! tại sao ta lại phát được? Chỉ là, đương nhiên cho dù đánh chết ta, ta cũng thừa nhận.

      "Chả hiểu gì cả, thèm nghe nữa!" Gã xoay người muốn rời .

      An Hân Hân sao có thể để cho gã đó dễ dàng như vậy, nếu đối phương chạy thoát, cửa hàng ông bà nội vất vả kinh doang bị nhiễm bẩn, nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa sạch.

      "Harry, Haru, cản ta lại!"

      Hai con chó vừa nghe thấy mệnh lệnh của An Hân Hân lập tức chắn ở trước mặt gã đàn ông kia, gầm gừ lộ ra răng nanh công bố cảnh cáo ta.

      "Tránh ra! Cẩn thận tôi kiện các người!"

      "Muốn gọi cảnh sát sao? Vừa khóe, tôi cũng có ý này, ông nội, làm phiền ông gọi điện báo cảnh sát."

      "Hân Hân, cái này, cái này có ổn ?" Bà nội khẩn trương hỏi, bà là người dân thiện lương chất phác, muốn làm lớn chuyện.

      Còn An Hân Hân khác, có tâm tính của người bình thường chỉ cần liên quan tới luật pháp lùi bước. Ngược lại, cho rằng người bình thường cũng bởi vì hiểu biết pháp luật, mới dễ dàng bị người xấu lợi dụng nhược điểm này.

      Luật pháp là để bảo vệ người, mọi người nên sợ luật pháp, người xấu mới cần phải cảnh giác sợ hãi, hơn nữa rất xác định chứng cớ ở trong túi của gã đàn ông này.

      "Ta đồng ý với ý kiến của Hân Hân." Ông nội An đột nhiên mở miệng.

      "Ông à?"

      "Chuyện này liên quan đến danh dự của tiệm chúng ta, quán ăn này chúng ta vất vả tạo dựng nên làm sao có thể chỉ vì mấy con gián biết từ đâu tới mà phá hỏng thanh danh? Có thể kiếm tiền được hay là chuyện , nhưng đời này ta đối nhân xử thế đỉnh thiên lập địa, tuyệt đối thể chấp nhận danh dự bị mất hết, báo cảnh sát ."

      "Ông à… Cái này, cái này…"

      Ông nội An trấn an bà nội An. "Đừng sợ, mọi việc có tôi gánh vác, chỉ cần chúng ta làm việc trái với lương tâm, tôi tin tưởng ông trời tự có công đạo, hơn nữa, tôi tin tưởng Hân Hân."

      Có ông nội khích lệ, An Hân Hân càng thêm kiên định hơn. "Ông nội, cháu đảm bảo với người là gián do ta mang đến, hơn nữa còn giấu ở trong túi áo."

      Gã đàn ông thầm kêu thảm ở trong lòng, biết quỷ kế bị lộ.
      [​IMG]
      TrâuTuyết Liên thích bài này.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 2.1

      Editor: NanaTrang

      "Mẹ ơi, cây dù của con đâu rồi?"

      "Thời tiết tốt thế này mang theo dù làm gì?"

      "Lát nữa trời đổ mưa đấy ạ."

      "Bên ngoài nắng chói chang thế kia, sao trời đổ mưa được chứ?"

      "Con nghe chứ sao."

      "Nghe ai ?"

      "Chuyện gia khí tượng ạ."

      "Hả? Báo khí tượng à?"

      "Hì, tìm được rồi, ra là để ở chỗ này."

      An Hân Hân bỏ cái dù vào trong túi xách, sau đó vội vã tới cửa, chuẩn bị mang giầy thể thao ra ngoài. Nếu như lát nữa trời mưa mang giày thể thao tương đối tiện lợi hơn.

      "Mẹ ơi, con đây."

      "Đợi chút, bữa sáng của con đâu?"

      "Con lấy cơm nắm và nước hoa quả mẹ làm cho con bỏ vào trong túi rồi ạ, trễ giờ rồi nên con ăn nó đường."

      Sau khi vẫy tay chào tạm biệt ba mẹ, An Hân Hân nhàng bước ra ngoài.

      Đợi sau khi con rồi, mẹ An lắc đầu cái, đóng cửa lại nhìn ông xã : "Aizz, vừa rồi có nghe thấy , con bé này lại trời đổ mưa đấy?"

      Ba An ngồi ăn sáng ở trong phòng ăn cười : "Có thể là đấy."

      "Ông xã?"

      "Em còn nhớ trận động đất mạnh của mười năm trước ?"

      "..."

      "Nhờ có con bé, cả nhà chúng ta mới có thể bình an thoát khỏi. Nếu phải nửa đêm con bé đánh thức chúng ta và ba mẹ sau đó kéo cả nhà ra ngoài, bằng e rằng chúng ta chạy khỏi tai nạn động đất kia rồi."

      Hồi tưởng lại trận động đất dữ dội đáng sợ năm đó, đến giờ mẹ An vẫn còn sợ hãi trong lòng.

      "Đúng vậy đó, con bé cái gì nhỉ…. Cá này, chim này, ếch nữa này, vẫn luôn lo sợ có động đất, lúc ấy em tin, cũng cảm thấy chỉ là trùng hợp, nhưng mà… ba đứa này, tin con bé nghe hiểu động vật chuyện sao?"

      " biết, nhưng rất hiểu con chúng ta là người như thế nào. Em yên tâm, Hân Hân rất thông minh, bởi vì con bé biết chúng ta lo lắng cho nó, nó cũng biết nếu như liên tục luôn miệng với người khác nó nghe hiểu ngôn ngữ của động vật, chắc chắn người ta xem con bé như người bị bệnh thần kinh, thầy giáo và bạn học cũng nhìn con bé bằng ánh mắt quái dị. Phần lớn người trong thế giới này đều thể chấp chứa những người có khác biệt quá lớn với mình."

      Mẹ An gật đầu cái.

      "Đúng vậy, con bé cũng đồng ý với chúng ta bao giờ cho người khác biết, cũng tùy tiện chuyện với động vật ở trước mặt người ta. Mặc dù lúc ấy em cảm thấy đây chỉ là do trẻ con ảo tưởng ra, nhưng qua nhiều năm như vậy, dường như em cũng bắt đầu tin tưởng, con bé có thể nghe hiểu ngôn ngữ động vật."

      "Gâu." Bé chó Nữu Nữu ngửa đầu nhìn bọn họ, mặc dù nó là con chó, nhưng lại rất có gia giáo, ngồi giống như thục nữ bé vậy.

      Mẹ An vươn tay ôm lấy nó, tò mò hỏi Nữu Nữu: "Nữu Nữu này, mày và An An có thể chuyện với nhau sao?"

      "Gâu."

      "Nếu như mày nghe hiểu sủa ba tiếng ." N

      ữu Nữu sủa ba tiếng, ngược lại lại làm nũng liếm mặt của mẹ An, khiến cho ba An ha ha cười : " thấy, Nữu Nữu là làm nũng với em muốn đòi đồ ăn, em có thể dùng thức ăn chuyện với nó."

      Mẹ An cũng cười tiếng, thương ôm lấy chó của nhà họ An, lơ đãng liếc nhìn bầu trời bao la ngoài cửa sổ. "

      Ôi? Ông xã, nhìn ngoài cửa sổ kìa."

      Ba An nghe theo lời vợ quay đầu lại, hai vợ chồng cùng nhau nhìn về phía ngoài cửa sổ, trước đó vài phút bầu trời vẫn còn chói chang thế nhưng biết từ lúc nào chuyển thành trời đầy mây u, mây đen dầy cộm chiếm cứ bầu trời. Hai người hẹn mà cùng nhìn nhau, từ trong mắt của đối phương nhìn thấy kinh ngạc, trong lòng đều cùng nghĩ đến chuyện.

      Chẳng lẽ trời đổ mưa? ràng khí tượng bảo hôm nay trời trong nắng ấm mà.

      Mười phút sau, bầu trời bắt đầu vang lên tiếng sấm ầm ầm.

      ***

      Trận mưa lớn này hạ xuống khiến cho người ta trở tay kịp, người đường phố đều hoảng hốt tránh mưa. ai cho rằng thời tiết lại thay đổi lớn như vậy, vài phút trước vẫn còn trời trong nắng ấm vậy mà lúc này lại chút lưu tình trút mưa lớn như thác nước.

      Ở dưới các mái hiên đều là những người mang theo ô đứng trú mưa, cửa hàng bán ô và áo mưa đến vài phút toàn bộ bị tranh mua hết sạch. Chỉ có người hoàn toàn rơi vào thảm cảnh này, chống cây ô của mình lên chậm rãi bước ở trong cơn mưa.

      An Hân Hân sớm biết trước trận mưa này, bởi vì ở ban công ngoài trời nhà , nghe thấy đám kiến ầm ĩ muốn chuyển nhà, còn nếu chuyển nhanh đến nơi cao nhất bị mưa to cuốn .

      Từ khi biết năng lực dị thường của mình khiến cho ba mẹ cảm thấy bất an, khiến cho mọi người ngộ nhận được bình thường, cho nên chưa bao giờ cho người khác biết mình có năng lực có thể nghe hiểu động vật chuyện.

      " mau, tại sao mày còn hả?"

      "Gâu gâu ——"

      An Hân Hân tò mò nhìn sang bên cạnh, ở dưới mái hiên có kéo dây thừng cổ của con cún, cố gắng kéo nó vào trong cửa, nhưng con cún này làm thế nào cũng chịu vào

      "Sao lại như vậy! Bình thường mày ngoan lắm mà, tại sao mỗi lần tới nơi này, mày đều chịu vào chứ?" thở phì phò mắng.

      "Gâu gâu —— ẳng ẳng —— ô ô ô ——"

      An Hân Hân bước tiếp, nhưng càng xa càng đành lòng, cuối cùng dừng bước lại, im lặng hồi lâu, xoay người về phía kia giằng co với con cún.

      "Em , em tốt nhất đừng nên dẫn nó vào nhà bạn trai của em, bởi vì bạn trai của em thừa dịp lúc em vắng mặt mà bắt nạt nó, đây chính là lý do vì sao con cún của em sau mỗi lần tới đây khi về nhà đều bị tiêu chảy. Còn nữa, đùi phải của nó bị thương phải do nó nghịch ngợm gây ra, mà là bạn trai của em làm cho nó bị thương, nếu như em tin, tốt nhất nên lén lút trốn tự mình xác minh. Ngoài ra, con cún của em sau khi mỗi lần em rời , trẻ tuổi khác xuất , rất thân mật với bạn trai của em. Hơn nữa đó và bạn trai em cũng nhau bắt nạt nó.

      Sau khi mạch hết toàn bộ lời muốn , để ý tới vẻ mặt kinh ngạc của , An Hân Hân xoay người rời , bởi vì điều nên cũng rồi.

      Mặc dù quyết định cho người khác biết, nhưng thỉnh thoảng vẫn có ngoại lệ, tựa như tình huống lúc nãy vậy, hoặc là tình huống khác tương tự.

      " kỳ quái, tại sao nhiều ngày như vậy rồi, chúng nó vẫn để ý đến đối phương là ai nhỉ?"

      "Có lẽ cần phải có thêm thời gian để bồi dưỡng tình cảm nhỉ?"

      "Phải ?"

      "Nhất định là vậy, mình tin bao lâu nữa chúng nó sinh con đấy."

      "Chiêm chiếp chiêm chiếp —— chiêm chiếp chiêm chiếp ——"

      Hai con chim trong lồng, con gầy, con mập, mỗi con hướng, từ đầu đến cuối vẫn duy trì khoảng cách.

      Vốn về phía trước năm sáu bước, An Hân Hân lại quay lại lần nữa, nhìn hai đứng trước lồng chim nghiên cứu ——

      "Ông chủ bán chúng nó cho các em gạt các em đấy, ra hai con này đều là đực cả, hơn nữa vốn chúng nó đều có vợ nhưng lại bị ông chủ hám lợi chia rẽ ra. Còn có, con mập chỉ biết bắt nạt con gầy, đây chính là lý do vì sao chúng nó vẫn giữ khoảng cách. Hơn nữa con gầy luôn luôn trốn tránh con mập kia, nó sợ đến mức ngay cả ăn cũng dám ăn, cho nên mới gầy như vậy."

      Cũng giống như lúc nãy, để ý đến hai mắt trừng miệng mở, sau khi xong lại xoay người rời .

      Những tình huống này thấy nhiều rồi, có rất nhiều người nuôi thú vật nhưng lại có kiến thức để hiểu chúng nó, cũng học thêm khóa nào trước đó, chỉ vì nhất thời kích động hoặc là vì thỏa mãn chính mình. Cũng suy nghĩ xem có phải mình thực có thể cả đời phụ trách với sủng vật hay , ngay cả chim chóc là đực hay cái cũng biết , thậm chí cũng quan tâm đến tâm tình của nó, kỳ những động vật này cũng có tình cảm đấy.

      " là… hiểu cần phải nuôi chứ..." An Hân Hân buồn bực vui, bực tức như vậy kỳ cũng rất khổ sở. Mỗi lần nhìn thấy chủ nhân ngu ngốc như vậy, nhịn được mà tiến lên làm gà mẹ.

      cố gắng bình phục tâm tình của mình, tự với mình tức giận cũng vô dụng, có thể làm chính là cố gắng hết sức có thể để giúp đỡ động vật.

      Nhìn đồng hồ đeo tay, thời gian bán hàng từ thiện [1] cứu giúp mèo chó lang thang sắp đến rồi, vội vàng tăng nhanh bước chân. đám bạn bè cùng chung chí hướng hẹn bán hàng từ thiện chí công [2], muốn quyên tiền đến nhà sủng vật và nhà máy thức ăn gia súc để giúp đỡ. Ngoài tiêu phí trong hội bán hàng từ thiện ra, tiền bán hàng từ thiện có được sử dụng toàn bộ để giúp đỡ chó mèo lang thang.

      [1] bán hàng vì việc công hoặc việc nghĩa, hàng bán thường là hàng quyên góp được, giá bán thường cao hơn giá thị trường

      [2] còn có tên là nghĩa công, là tên gọi tắt của người công tác tình nguyện. Bình thường là chỉ cầu vật chất thù lao, xuất phát từ ý nguyện tự do. Chí công thường là nhân viên công tác từ thiện đoàn thể, xã đoàn, chính đảng.

      "Cứu mạng…"

      định tăng nhanh bước chân lại nghe thấy tiếng kêu cứu yếu ớt truyền đến, khiến cho dừng chân lại lần nữa cẩn thận lắng nghe.

      "Cứu mạng… Tôi đói bụng quá..."

      Là tiếng kêu cứu của động vật? Là động vật nào đây?

      thanh dường như từ nơi xa truyền đến, rồi lại làm cho người ta cảm thấy giống như ở ngay bên cạnh. Mặc dù tiếng kêu cứu có thể khiến kịp giờ, nhưng vẫn có cách nào bỏ mặc được.

      Tiếng mưa rơi quấy nhiễu phán đoán nơi phát ra thanh của , có cách nào xác định thanh đến từ chỗ nào, nghe qua hẳn là động vật .

      Men theo thanh, che ô dọc theo ngõ hẻm, mơ hồ cảm thấy thanh này là từ trong cánh cửa truyền tới, mà cánh cửa kia lại đóng, nhàng đẩy cái là mở ra, tiếng kêu cứu mỏng manh kia càng thêm ràng, tựa hồ cho biết tìm đúng nơi rồi.

      vào trong tòa cao ốc này, dọc theo cầu thang lên , bị tiếng kêu cứu mỏng manh kia dẫn dắt níu chặt tim.

      lòng chỉ muốn tìm ra động vật đáng thương phát ra tiếng kêu cứu cho nên nghĩ nhiều. Dĩ nhiên biết ở trong tòa cao ốc này chất chứa nguy cơ, lại càng biết ở trong nơi bí mật gần đó, có đôi mắt sắc bén nhìn chăm chú vào , tầm mắt di chuyển theo cử động của .

      bóng dáng như ma quỷ tiến lại gần, vô thanh vô tức vươn tay ra bịt miệng của lại, ngay cả thời gian cho giãy giụa cũng có, lập tức kéo vào trong góc ở bên, hòa nhập vào trong bóng tối, phát ra tiếng vang nào.

      An Hân Hân vẫn xảy ra chuyện gì bị bọc ở trong khuỷu tay cứng rắn mà mạnh mẽ, lập tức ý thức được bị người đàn ông này ôm vào lòng. Chỉ là tới phiên làm ra phản ứng kịch liệt, bởi vì đối phương còn kích động hơn so với .

      luồng khí nóng phun ở bên tai , truyền đến tiếng gầm tức giận của đàn ông.

      "Chết tiệt, tới đây làm gì hả?"

      Khuôn mặt tựa như hạt dưa bị bàn tay bịt miệng lại, chỉ chừa hai con mắt mở to. cố gắng nghiêng mắt nhìn sang bên cạnh thấy khuôn mặt hung dữ của đàn ông chiếm cứ toàn bộ tầm mắt của , tựa như ống kính đặc tả vậy.

      Lúc đầu còn tưởng mình bị người ta bắt cóc, nhưng khi nhìn thấy người đàn ông đen kín đen lập tức nhận ra đối phương.

      ? Hôm đó lúc ăn cơm gọi hai phần thịt dê, phần đùi gà thêm cơm, lại gọi thêm cái đùi gà riêng, bên cạnh dẫn theo con chó cũng khốc giống như chủ nhân, hơn nữa lại còn giúp chủ nhân đánh ngã gã đàn ông mang theo gián đó! ngờ lại gặp ở chỗ này hơn nữa còn ở dưới tình huống thế này.

      mong đợi có thể gặp được lần thứ hai đấy, bởi vì cực kỳ có thiện cảm đối với . thế giới này gần như mỗi đều có giấc mộng, hi vọng có cuộc gặp gỡ lãng mạn với chân mệnh thiên tử của mình. Nhưng phải là dưới tình huống quái lạ này, vả lại còn bị đối phương trách mắng giống như đại nhân la mắng trẻ con nên xuất ở đây.

      cảm thấy đối phương có ý nghĩ xấu với , ngược lại dường như mình xông vào nơi này là rước lấy cho đối phương phiền toái đủ lớn.

      Vừa thấy mặt bị đối phương mắng đến thối đầu, cực kỳ hiểu lại siêu cấp vô tội.

      mình đắc tội với lúc nào? Tại sao lại kích động đến như vậy? Hơn nữa làm gì có người lúc chất vấn người khác lại dùng tay bịt miệng người đó lại chứ, có thể trả lời được mới lạ đó.

      " biết nơi này rất nguy hiểm sao!"

      "..."

      "Nơi này phải là nơi nên tới có biết hả!"

      "..."

      " tới nơi này là tự tìm phiền toái đấy!"

      "..."

      "A Vũ, cậu bịt miệng người ta như thế bảo người ta trả lời cậu kiểu gì hả?" Trong chỗ tối truyền đến giọng của người đàn ông khác giúp trả lời.

      An Hân Hân tò mò dời mắt về phía bên kia, kinh ngạc phát trừ người đàn ông đeo kính đen ra, phía sau bồn hoa lớn còn có người nấp.

      "Oa? em này phải là em trong quán cơm An Tâm sao?" người khác trốn ở trong tủ giầy cũng nhô đầu ra.

      "Người ta phải là em làm công, mà là thiên kim tiểu thư của quán cơm đó."

      "Tại sao ấy lại tới đây?"

      "Đến đưa cơm sao?"

      "Đần, cậu có nhìn thấy ấy mang theo bento ?"
      Winter, TrâuTuyết Liên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :