1. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Lắng Nghe Tiếng Yêu

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Lắng nghe tiếng

       Tác giả: Carole Mortimer 

      Người dịch: Sơn Dương 

      NXB liên kết: NXB Lao Động

      Số trang: 284

      Khổ sách: 12x20cm

      Giá bìa: 59.000đồng

      Ngày xuất bản : 28-01-2013

      Type: yunafr

      Giới thiệu
      Jude Marshall, Max và Will Davenport là ba người bạn thân từ còn đại học.

      Jude Marshall đứng đầu tập đoàn Marshall, lạnh lùng và tàn nhẫn, hề nương tay thương trường.

      Max trở thành luật sư của Jude, kiểu người lạnh lùng và xa cách.

      Will Davenport là kiến trúc sư hàng đầu cho những công trình của Jude, ngang tàng và bướng bỉnh nhưng cũng được coi là hiền lành nhất trong bộ ba độc thân.

      Ba người đàn ông đẹp trai, giàu có và thành đạt, từng làm tan nát bao trái tim các thiếu nữ. Vậy mà họ lại bị hạ “knock out” cách khoan nhượng khi đối đầu với những người phụ nữ nhà Calendar: May, March, và January.

      Câu chuyện bắt đầu khi Tập đoàn Marshall muốn mua vùng đất để xây dựng khu giải trí nhưng chỉ còn mỗi trang trại nho nhà Calendar nằm chính giữa vùng đất là chưa chịu bán, và tất nhiên cả ba chị em nhà Calendar hề có ý định bán trang trại thương mang đầy ký ức của người cha mới mất gần năm rưỡi trước của họ.

      Ở “Lọ Lem Bướng Bỉnh”, chàng luật sư Max lạnh lùng đầu hàng vô điều kiện trước hấp dẫn và nhiệt tình của January xinh đẹp – em út của nàh Calendar. Và đến “Lắng nghe tình ”, Will Davenport, chàng kiến trúc sư được coi là hiền lành nhất ba người cũng bị đánh bại bởi nàng March, người được coi là nóng tính và hung dữ nhất trong cả ba chị em nhà Calendar. kết hợp hay ho.

      Họ gặp nhau lần đầu hề thân thiện, (tất nhiên hề biết danh tính của nhau) - nhất là từ phía March, khi mà chàng đột nhiên ở đâu xuất lấy mất chỗ để xe mọi khi của , làm làm muộn. ngày mở đầu tồi tệ! Thế mà còn chưa đủ khi vô duyên lại phải chạm chán lần nữa, lần này là trong văn phòng của khi muốn thuê nhà, và làm cho văn phòng bất động sản. Thế là câu chuyện của cặp đôi “oan gia” bắt đầu.

      [caption id="" align="aligncenter" width="542"]
      <img alt="" src="https://i.imgur.com/mKl4hKM.jpg" width="542" height="922" /> Book Cover[/caption]

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      CHƯƠNG 1
      “Chào buổi sáng”, giọng chào vui vẻ vang lên, rồi nhanh chóng chuyển sang tông thăm dò, “Ờ… lần nữa nhỉ…?”.

      March đóng tập hồ sơ chứa đầy những con số khiến phải nhăn mặt nhíu mày. Chẳng vui chút nào với những gì thấy, phải mất vài giây để March tự động nở nụ cười lịch dành cho khách hàng bước vào văn phòng môi giới bất động sản nơi làm việc.

      Nụ cười lịch biến thành cái nhíu mày khi ngước lên và nhận ra lý do cho câu hỏi thăm dò của người vừa lên tiếng.

      Chắc chắn là “lần nữa”, chẳng phải vậy sao?

      ngồi ngả lưng vào chiếc ghế, cái nhìn chằm chằm phiền muộn giờ hướng lên người đàn ông đứng trước bàn với vẻ chế giễu.

      Trong hoàn cảnh khác, hẳn thấy người này vô cùng ưa nhìn. Cao ráo, tuổi tầm ba mươi lăm, phong thái tự tin, mái tóc vàng nhạt màu hơi dài được tạo kiểu gọn gàng, đường nét khuôn mặt được chạm trổ cách cứng cáp, đôi mắt ta có màu của bầu trời ngày hè trong veo - mà ngày hôm nay trăm phần trăm là phải!

      Ngoài kia tuyết rơi - và đầy nửa tiếng trước, người đàn ông này tấp gọn chiếc xe vào chỗ đậu xe sát lề đường mà March sắp sửa để vào!

      lịch với vai trò lễ tân trong văn phòng môi giới bất động sản bận rộn và cơn phẫn nộ vì phải đỗ xe xa tận nửa dặm và bộ trong tuyết đến văn phòng thay vì được đỗ ngay bên ngoài tòa nhà vật lộn chiến đấu trong .

      Điều sau dễ dàng chiến thắng!

      “Sửa lại cho tôi nếu tôi sai nhé”, chanh chua mở lời, “nhưng lần cuối cùng chúng ta thấy nhau, khiến tôi có khởi đầu buổi sáng chẳng tốt lành gì!”.

      Người đàn ông nhíu mày. “ nhớ ra tôi à.”

      March trừng mắt nhìn, khó mà quên được ta!

      cực kỳ giận dữ khi định cho xe tấp vào chỗ đậu xe sát lề đường thấy người đàn ông này gọn gàng để cái xe thể thao màu đỏ của ta vào chỗ của . Nếu phải sợ làm trễ do thời tiết xấu, chắc chắn xuống xe và cho ta trận ra trò. Thay vào đó, phải lái xe vòng vòng tận mười phút để tìm chỗ đậu khác, rồi lê bước trở lại văn phòng con đường đầy tuyết. Tất cả là vì người đàn ông đáng nguyền rủa này!

      Việc chiếc xe thể thao màu đỏ vẫn chễm chệ ngoài kia còn phải lội bộ chỉ làm mọi việc tệ hơn thôi.

      Lý do ta giành chỗ đậu xe với giờ ràng vì ta thẳng vào văn phòng này. Chắc là sau khi phí phạm thời gian lượn lờ ở sạp báo cách đây hai căn nhà, vì tờ báo kẹp dưới nách ta lên điều đó. Ừm, vậy đó là lỗi của ta vì chịu chờ mở cửa văn phòng. đến muộn nếu ta cướp mất chỗ đậu xe!

      Người đàn ông nở nụ cười kỳ quặc. “Chúng ta bắt đầu có vẻ tệ nhỉ”, ta nhận xét.

      Đúng vậy, nhưng ta hiển nhiên là khách hàng và chỉ mỗi mình có mặt ở văn phòng lúc này.

      March ráng nặn ra nụ cười lịch . “Tôi có thể giúp được gì, …?”

      “Davenport”, ta nhàng thốt ra. “Will Davenport. Liệu có phiền nếu tôi ngồi xuống… March?”, ta liếc nhìn bảng tên ve áo của trước khi hỏi.

      “Đó là công dụng của mấy cái ghế đấy… Davenport”, dài giọng.

      ta ngồi xuống cái ghế đối diện với . “ tôi biết, March, có phải mọi người ở đây đều thân thiện như ?” Nụ cười chế nhạo cong cong môi ta trong khi đôi mắt quan sát qua cái bàn rộng.

      Đôi má March nóng lên trước lời khiển trách cố ý. Có lẽ mình xứng đáng bị vậy, miễn cưỡng chấp nhận. Mặc dù điều đó phải lý do để bào chữa cho hống hách của ta trước đó.

      “Chỉ khi chỗ đậu xe của họ bị chiếm mất thôi!”, gay gắt.

      ta toét miệng cười. “Tôi sống ở London.” Rồi nhún bờ vai rộng bên dưới cái áo len màu xanh biển và áo khoác ngoài dày cộp. “Chỗ đậu xe dành cho người đến đầu tiên!”

      Nụ cười đó khiến March cảm thấy mình như bị tước bớt vũ khí. ta rất điển trai, những sợi tóc vàng sáng hơi dài phủ trán, tiếng cười nấp đâu đó trong đáy mắt xanh sẫm màu, nét cứng cỏi của khuôn mặt dịu nhờ nụ cười.

      Nhưng hiển nhiên rằng người đàn ông này đẹp trai đến chết người phải là điểm chính, đúng ?

      “Tôi là người đến đầu tiên!”, cáu kỉnh nhắc lại.

      ta hơi nhíu mày. “Có lẽ chúng ta nên chuyển đề tài?”

      Phải, như thế tốt hơn. Clive, nếu xuất , ắt hẳn chẳng mấy thích thú nếu biết làm phật lòng khách hàng - có lẽ đây là vị khách hàng duy nhất của họ vào ngày như hôm nay!

      March hít hơi lấy lại kiểm soát, sắp xếp vài tập hồ sơ bàn trước khi cố mỉm cười lịch . “ muốn mua bất động sản trong khu này sao, Davenport?”

      .”

      mở to đôi mắt màu xám lục được bao quanh bởi hàng mi dày sẫm màu giống màu mái tóc dài qua vai của . Nếu ta quan tâm đến việc mua bán bất động sản, vậy tại sao...?

      “Tôi tìm chỗ cho thuê để ở trong vài tuần”, ta .

      nhăn trán nữa. “Nghỉ hè ư?” đứng dậy, đến tủ hồ sơ đằng sau. “Chúng tôi có vài căn nhà gỗ xinh xắn...”

      , phải để nghỉ hè. Bây giờ cơ”, Will Davenport chỉnh lại khi mở ngăn kéo.

      March quay phắt lại với chân mày nhướng cao trước khi cau mày nhìn ra ngoài trời. Tuyết vẫn rơi. Giờ là tháng , trời đất, vị khách nào trong danh sách đăng ký lại thuê căn nhà gỗ vào mùa đông - chủ yếu là vì rất ít nhà có hệ thống sưởi, trừ lò sưởi truyền thống.

      “Tôi có công việc ở đây trong vài tuần.” Will Davenport trả lời. “Tôi đặt chỗ ở khách sạn rồi, nhưng ghét thiếu riêng tư ở đấy.”

      March các khách sạn có thiếu riêng tư hay chưa từng ở đó lấy lần. Sống ở trang trại, là con thứ hai trong ba chị em và được người cha đơn thân nuôi nấng từ khi lên bốn, họ có nhiều tiền để tiêu xài cho những dịp hội hè. Và kể từ lúc người cha mất hồi năm ngoái, tình trạng càng lúc càng tệ hơn.

      Đột nhiên March cảm nhận được ánh nhìn đánh giá của Will Davenport từ đỉnh đầu đến tận gót chân .

      Ở tuổi hai mươi sáu, có dáng người cao và thanh mảnh, đôi chân dài quyến rũ sau chiếc váy đúng mốt màu xanh biển hợp với cái áo xanh dương dịu mắt tôn lên làn da sáng. trang điểm nhàng, tô lớp son bóng màu đào môi, chỉ có cái cằm quyết đoán hơi hếch lên cho thấy bản tính bướng bỉnh của chủ nhân.

      ràng Will Davenport thích những gì ta ngắm, nhưng miệng cười tán thưởng còn đầu hơi nghiêng nghiêng giễu cợt trước ánh nhìn ngờ vực của .

      Được lắm!

      ta lao thẳng vào đời theo đúng nghĩa - và giờ săm soi cứ như là món ăn ngon nhất thực đơn!

      March đột ngột ngồi lại vào ghế của mình, trừng mắt nhìn ta cùng lúc tự hỏi Clive và Michelle khi nào mới chịu đến văn phòng. Thẳng thắn mà có đủ cố gắng để đối phó với Will Davenport cả ngày rồi.

      Clive Carter và Michelle Jones phải là đồng nghiệp duy nhất trong văn phòng môi giới bất động sản Carter và Jones, nhưng họ sống cùng nhau ở ngoại ô thị trấn. Việc hai người đó chưa đến văn phòng có nghĩa là tuyết cản lối họ. Khổ !

      lễ tân, March thường chỉ trả lời điện thoại và đưa khách hàng gặp Clive hay Michelle. mong có thể làm được điều gì đó với vị khách hàng đặc biệt này!

      Carter và Jones có ở văn phòng”, bắt đầu cách quả quyết.

      “Tôi nghĩ mình tự xem được, March à”, Will Davenport dài giọng giễu cợt.

      March nóng mặt vì điệu chế nhạo của ta. “Tôi cố là tốt nhất nên gọi lại sau và chuyện với trong hai người họ”, cáu kỉnh, đôi mắt xám lục lóe lên những tia sáng cảnh báo tâm trạng cáu bẳn chực trào ra.

      Môi ta cong lên. “ đủ khả năng giới thiệu chi tiết bất cứ căn nhà cho thuê nào trong vùng sao?”

      Nếu ta có ý định sỉ nhục - và ràng là thế - ta thành công.

      March cau mày. “Tất nhiên tôi có thể giới thiệu chúng, Davenport...”

      “Vậy có lẽ nên làm như thế”, ta lạnh nhạt đề nghị.

      March hít hơi sâu, cố cưỡng lại ý muốn lau sạch nụ cười chế giễu đầy tự tin khuôn miệng như tạc ấy!

      ta làm tức điên lên! chỉ thế, ta là kẻ kiêu căng, hống hách và mặt dày mày dạn dám...

      Đợi chút… ta tìm chỗ để thuê. nơi lý tưởng cho ta, đúng vậy!

      Will chắc mình hoàn toàn thích nụ cười vui như mở cờ cong cong đôi môi March giờ. Như thể biết điều gì đó mà

      cũng thể trách cứ hoàn toàn vì bực mình với - chiếm chỗ đậu xe của lúc sớm, và việc đó ràng làm nổi quạu.

      cảm thấy có đôi chút tội lỗi về việc đó khi vừa bước vào văn phòng và nhận ra ngồi sau bàn giấy, nhưng tội lỗi bỗng nhiên biến thành ngưỡng mộ. March xinh đẹp vô cùng khi tức giận. Đôi mắt xám lục lấp lánh cảm xúc lạ thường, làn da sáng ửng hồng, và miệng

      Nhưng cũng mấy thoải mái với vẻ mặt hài lòng lặng lẽ của lúc này…

      “Cho tôi biết, Davenport…”, khẽ chồm người dựa vào bàn, “… có nhất thiết ở trong thị trấn , nếu có chỗ ở xa hơn quan tâm chứ?”.

      Will cảnh giác nhìn . “Còn tùy vào hướng đến đó”, thận trọng trả lời.

      Về phần nào đó công việc của làm hại tới ai, hơn nữa là người chuyên nghiệp, nhưng từ những kinh nghiệm học hỏi được biết rằng phải ai cũng nhìn nó theo cùng hướng. Càng ít người biết lý do có mặt ở vùng này càng tốt. Nhất là vào thời điểm này.

      “Hướng về làng Paxton”, March giọng trả lời. “Nếu biết nó ở đâu...”

      “Tôi biết”, cắt lời . “Hướng về Paxton lý tưởng đấy.”

      March hơi ngạc nhiên. “Vậy sao?”

      “Lý tưởng”, lặp lại giễu cợt.

      biết nó lý tưởng ra sao. Thực ra, đó đúng là nơi muốn ở. Ở đó phải lái xe ra ngoài, có thể hòa nhập vào môi trường dễ hơn, do đó làm người dân địa phương chú ý đến. số người dân địa phương đặc biệt!

      March có chút chắc chắn. “Nơi tôi muốn giới thiệu là trang trại trong vùng, phải là ngôi nhà gỗ mà là phòng vẽ chuyển đổi thành phòng gia dụng (1) bên ga ra.”

      “Nghe được đấy.” gật đầu. “Khi nào tôi có thể xem nó? Tôi muốn trả phòng khách sạn và chuyển càng nhanh càng tốt”, nhanh trước vẻ mặt ngạc nhiên của .

      chớp mắt khó hiểu trước dứt khoát của . “Tôi dám cam đoan chủ nhà có ý định cho thuê vào mùa đông, vậy nên tôi phải gọi cho họ trước và thử xem...”

      “Cứ làm thế ”, dịu giọng.

      Giờ March trông cực kỳ bối rối. ràng quen với những việc xảy ra nhanh chóng. Được rồi, phải làm quen với nó, vì Will muốn phí phạm thời gian, muốn hoàn thành công việc, rồi nhanh chóng rời khỏi Dodge City. Trước khi có ai đó muốn bị thương!

      “Thời giờ là tiền bạc, March”, nhắc bằng giọng khô khan.

      Nét mặt đột nhiên trở nên nuối tiếc. “Cha tôi cũng từng thế”, khàn giọng trả lời cái nhìn chất vấn của .

      từng ư?”

      March ngồi thẳng lên, má ửng hồng như thể mình vừa quá nhiều. “Ông mất rồi”, lên tiếng cùng lúc nhấc điện thoại lên. “Tôi gọi cho trang trại bây giờ đây.”

      Will vẫn ghim mắt vào March hơn là nghe cuộc đối thoại của . xinh đẹp. Có lẽ khoảng thời gian ở Yorkshire đơn như tưởng. Nếu như có thể dẹp bỏ định kiến của với về việc “ cướp chỗ đậu xe của ”, thế thôi!

      xem lúc giờ ba mươi có tiện , Davenport?” March nhìn , tay che ống nghe. “Những người làm việc ở trang trại cũng nghỉ để ăn trưa”, thông báo khi nhướng cao chân mày.

      “Được”, gằn giọng, biết giễu mình.

      Việc sinh ra và sống ở thành phố ràng đến mức thế sao? Chắc vậy. Nhưng cho đến nay thích những gì mình thấy ở Yorkshire, và khu vực này đặc biệt đẹp.

      Dù vậy, Will vẫn cảm thấy lấn cấn về nơi March dẫn mình xem, có gì đó ổn. lẽ ở đó có con bò đực hung hăng nào thích tấn công người lạ? Hoặc giả là bầy chó săn? Hay chỉ là thấy thú vị khi đẩy , người quen sống đầy đủ tiện nghi ở thành phố, vào ở trang trại?

      Có lẽ là vậy, theo trí nhớ từ trước tới giờ, chưa từng đặt chân đến trang trại. Nhưng việc gì mà chẳng có lần đầu tiên, và địa điểm đó nghe có vẻ rất lý tưởng…

      “Quyết định vậy nhé, Davenport”, March ngắn gọn sau khi cúp máy, viết dòng địa chỉ lên giấy rồi đưa nó cho . “Tôi chắc chắn là cả Carter lẫn Jones đều rất sẵn lòng cùng ...”

      , cảm ơn”, nhanh chóng ngắt lời. “Tôi tự đến đó.”

      gật gù. “Nếu thấy căn phòng đó phù hợp với cầu cứ gọi lại cho Carter hoặc Jones và thảo luận với họ nhé, đừng ngại.”

      Ấn tượng đem đến cho Will lúc này quá rệt - cứ như thể biết chắc rằng điều đó xảy ra ấy!

      Chỉ bấy nhiêu đó thôi cũng đủ khiến kích động với mong muốn xóa sạch nụ cười đắc ý thấp thoáng khuôn mặt xinh đẹp của ! “March, tôi có thể mời ăn tối ?”

      Suýt chút nữa cười sặc sụa khi chứng kiến nét mặt đột ngột sửng sốt của . Suýt chút nữa thôi. Bởi vì ngay lúc đưa ra lời mời, cũng chợt nhận ra bản thân mình muốn ăn tối cùng …!

      gai góc và thẳng thắn, hoàn toàn giống với những phẩm chất mà nhân viên lễ tân nên có trong công việc đón tiếp khách hàng, nhưng đồng thời cũng thích tính bộc trực của , nó tỏa sáng lấp lánh nơi đáy mắt và chẳng có gì phải bàn cãi về vẻ đẹp của cả.

      March dường như nỗ lực để lấy lại bình tĩnh, dần dần ngồi thẳng người ghế, khẽ lắc đầu. “Tôi nghĩ là , cảm ơn nhé, Davenport”, căng thẳng từ chối, đôi mắt xám lục sẫm lại vì kích động, ánh lên những tia phẫn nộ.

      nhướng mày. “ có chút thương xót nào dành cho người mới đến còn lạ nước lạ cái như tôi sao?”

      Miệng cong lên châm chọc. “Là người mới đến nên có thể vẫn chưa nghe về điều này Davenport ạ, nhưng ở chỗ chúng tôi từng có kẻ chuyên lén lút theo dõi và tấn công người khác.”

      Khi chuyện đó xảy ra, Will cũng có nghe về nó - tuy nhiên chắc là mình thích cách ý của !

      “Theo như tôi nhớ, gã đó là người địa phương”, lạnh lùng nhắc nhở.

      “Vâng, đúng vậy”, cộc lốc thừa nhận, hai má lúc này trở nên tái nhợt. “Nhưng đó là lý do chính đáng cho việc đề phòng gấp đôi với người lạ.”

      gật đầu tỏ vẻ đồng ý. “Có lẽ tôi trở lại vào ngày mai và mời lần nữa - khi ấy tôi còn là người lạ nữa nhé!”

      March thoáng mỉm cười. “ cứ thử xem”, thách thức.

      Nhưng chỉ lãng phí thời gian mà thôi, ý tứ trong lời của ràng là thế. đáng tiếc. còn muốn tìm hiểu về nhiều hơn.

      “Dù thế nào nữa cũng cảm ơn nhé, March.” đứng dậy rời . “Họ chờ gặp tôi vào lúc giờ ba mươi, đúng chứ?”

      “Vào giờ ăn trưa”, lãnh đạm xác nhận.

      Tốt thôi, như vậy có thời gian hoàn tất công việc kia ở thị trấn. Tuy nhiên, cho đến lúc này, nó đem lại nhiều khó khăn hơn từng nghĩ.

      quay lại nhìn March. “Tôi nghĩ là… ”, tự trả lời, rầu rĩ lắc đầu. “Xin lỗi.” nhăn mặt trước cái nhìn dò hỏi của . “Tôi thăm dò tin tức của người bạn, ta vẫn ở tại khách sạn cho đến vài ngày trước đây, nhưng ta cũng chỉ là người lạ khác nên tôi cho rằng có bất kỳ thông tin nào về ta!”

      March nhìn với vẻ chế giễu. “Tôi nghĩ là .”

      Will toét miệng cười. “ chưa bao giờ bối rối khi chuyện đâu nhỉ?”, tỏ vẻ ngưỡng mộ .

      “Chỉ trong trường hợp nhận được lời mời ăn tối từ người hoàn toàn xa lạ thôi”, thầm giễu cợt bản thân thoáng thất thố vài phút trước, khi ta đưa ra lời đề nghị.

      cười khẽ. “Vẫn chưa quá trễ để thay đổi quyết định...?”

      “Tôi quyết rồi, cảm ơn”, tươi cười đáp lời, chú ý bị phân tán khi tiếng chuông cửa vang lên phía sau , thông báo có người vừa mới đến.

      “Cảm ơn vì cái này nhé, March.” Will vung vẩy mẩu giấy có ghi địa chỉ đó. “Giờ có thể sử dụng chỗ đậu xe của tôi rồi đấy, nếu muốn”, cố tình trêu.

      March ném cho cái nhìn ý dưới cặp mày nhăn lại. “Tôi cho rằng đó là chỗ đậu xe của tôi, Davenport ạ và tôi cũng chẳng phiền lòng đâu nếu chú ý điều đó.” bật cười vô thức.

      Will lịch gật đầu chào người đàn ông và người phụ nữ vừa tiến vào, qua cách ăn mặc và phong thái của họ, đoán đó chính là Carter và Jones mà March đề cập tới.

      liếc mắt nhìn vào bên trong trước khi lái xe rời , giơ tay lên vẫy chào tạm biệt March khi bắt gặp cũng nhìn mình qua ô cửa sổ. Nụ cười đắc ý vẫn thấp thoáng bờ môi cong cong, quả là phụ nữ bé tinh quái.

      Đáng tiếc là từ chối lời mời ăn tối của . Tuy nhiên, có lẽ với tình hình lùm xùm của giờ tốt hơn hết là nên dính líu gì đến .

      Theo như những gì được biết có đủ rắc rối với cộng đồng dân cư ở đây, có mối quan hệ cá nhân với bất kỳ ai trong số họ.

      Khi Max xuất

      <hr />

      (1): căn phòng lớn có bếp và phòng tắm, phần còn lại làm phòng ngủ và phòng khách ( có phòng ngủ riêng).

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      CHƯƠNG 2


      March chẳng hề ngạc nhiên chút nào khi lại trông thấy chiếc xe thể thao màu đỏ hoành tráng đỗ ngoài sân khi ghé qua trang trại vào giờ nghỉ trưa. Thực ra, thừa biết nó ở đó!

      Will Davenport, với vẻ ngoài điển trai và thái độ ngụy biện đáng ghét - tiếng xin lỗi về vụ “cướp” chỗ đậu xe của - khiến hoàn toàn điên tiết vào sáng nay. Tốt lắm, giờ tình thế đảo ngược rồi, ta sớm nhận ra thôi.

      Thứ Tư là ngày công ty chỉ làm việc buổi sáng, rất lưu ý điều này khi sắp xếp để Will Davenport tham quan căn phòng cho thuê vào lúc giờ ba mươi.

      “Thực ra cần tốn công đến tận đây như thế này, biết đấy”, chất giọng kéo dài thể lẫn vào đâu được của Will Davenport vang lên sau lưng khi March xoay người lấy túi xách ở phía sau xe. “Tôi bảo mình có thể tự xoay xở được mà”, thêm vào với vẻ phản bác qua loa.

      March chậm rãi đứng thẳng người lên trước khi quay lại trao cho ta nụ cười giễu cợt. “Vậy xoay xở tốt chứ?” chế nhạo.

      “Tất nhiên.” Will bước sang bên để lộ ra người đứng phía sau. “Ngoài việc ký vào hợp đồng, tôi tin là May và tôi giải quyết xong mọi thứ.” toét miệng cười với vẻ hài lòng.

      March quay qua người phụ nữ trẻ đứng bên cạnh Will. “Em nghĩ là chúng ta có hợp đồng nào cho Will ký cả, phải May?”, nhàng nhắc nhở.

      Chị mỉm cười. “Chị chắc lắm, ”, kéo dài giọng, cùng lúc ném cho March cái nhìn thách thức bỡn cợt.

      May là người lớn nhất trong ba chị em, cũng là người điềm đạm hơn cả. cần đoán cũng biết rằng mấy hài lòng với mánh khóe nho mà March dùng để “lừa” Will Davenport vào tròng ngày hôm nay.

      Mà thôi, cũng đáng giá đấy chứ - cứ nhìn vẻ mặt bối rối của ta khi đảo mắt liên tục giữa hai chị em mà xem!

      “Chúng ta?”, chậm rãi lặp lại, nét mặt cảnh giác.

      March nhe răng cười đắc ý. “ phải tôi đến để kiểm tra việc của đâu nhé, Davenport. Tình cờ là tôi cũng sống ở đây.”

      Nếu bảo rằng ta có vẻ choáng váng trước chân tướng việc đó là giảm tránh rồi, thực ra nhìn ta lúc này cứ như vừa bị ai đó đấm phát vào ngay giữa mặt ấy.

      Đúng vậy, ta dường như rất sửng sốt - March nhận thấy còn điều gì khác nữa khi thái độ của ta lập tức trở nên thận trọng. từng nghĩ, ngay khi vừa trông thấy , rằng khi Will hết ngạc nhiên khi biết nơi mà giới thiệu đến chính là trang trại của gia đình mình ta cười chế nhạo việc này. Nhưng ràng đánh giá đúng về khả năng hài hước của ta, bởi vì gương mặt ta lúc này chắc chắn có vẻ gì là buồn cười cả.

      “Đây chỉ là trò đùa thôi, Davenport ạ”, thiểu não . “Và nó phải là trò đùa khôn ngoan”, gượng gạo thừa nhận. “Xét cho cùng, chúng tôi có căn phòng cần cho thuê, còn rằng mình tìm chỗ ở tạm trong vùng này…” Giọng càng lúc càng , hề nhìn nhận tình huống theo khía cạnh hài hước, lúc này đôi mày của cau lại với vẻ tối tăm.

      “Hai người là chị em”, chỉ ra cách khó khăn.

      “Tôi nghĩ rằng có được điểm cộng (1) nào khi phỏng đoán việc này!” March cười toe toét khi bước đến cạnh May, tương đồng giữa hai người phụ nữ quá ư ràng, cả hai đều cao và có mái tóc sẫm màu, ngoại hình của họ rất giống nhau, chỉ khác có mỗi màu mắt, May có đôi mắt trong và xanh như ngọc lục bảo.

      Will Davenport đáp trả nụ cười của . Thực ra ngay lúc này bối rối đến mức nên lời.

      “Vào nhà và thưởng thức tách trà nhé, Davenport?” May nhanh chóng làm chủ tình hình, bắn cho March cái nhìn quở trách khi nắm chặt cánh tay của Will và kéo vào nhà.

      March chậm chạp theo sau họ. Đúng là có số người chẳng biết hài hước gì cả, khinh bỉ phán xét. Trời ạ! Nó chỉ là trò đùa thôi mà. Trước khi biết cũng sống ở đây, dường như ta cũng rất khoái cái căn phòng gia dụng đó còn gì.

      Có lẽ đó là vấn đề của ta, thấy hơi bực bội. Có khi nào ta nghĩ rằng thử cân nhắc lại lời mời ăn tối trước đó của ta nhỉ? Rằng làm như vậy vì vài lý do cá nhân nào đó?

      Tốt thôi, ta cần phải lo lắng, hề có ý định làm phiền ngay cả khi ta quyết định chuyển đến đây sống vài tuần, cả ngày đều làm việc bên ngoài, thời gian còn lại bận tối mặt với mấy việc lặt vặt của trang trại. Hơn nữa, có cảm giác rất là Will Davenport và quá khác biệt…

      “Nấu nước , March”, chị kiên quyết cầu khi họ ở bên trong căn bếp ấm áp, Will Davenport trông vẫn chẳng vui vẻ hơn chút nào khi ngồi vào bàn ăn. “ ràng biết đây cũng là nhà của March phải ?” May gợi ý khi ngồi xuống đối diện .

      “Hoàn toàn !” trông như thể chỉ vừa mới thoát ra khỏi trạng thái sững sờ khi ngước mắt lên nhìn March. “ là March Calendar?”

      cười toe. “Chắc chắn rồi.”

      May cau mày nhìn March trước khi chuyển chú ý sang vị khách của họ. “Thỉnh thoảng em tôi lại có ý tưởng hài hước lập dị nào đó…”

      “Ôi trời!” March nóng nảy cắt ngang. “Chỉ là trò đùa nho thôi mà. Việc tôi cũng sống ở đây có thể tạo ra khác biệt gì cơ chứ?”, cáu kỉnh thêm.

      May thở dài. “Được rồi, nếu chị ở vào tình cảnh của Will…”

      “Dĩ nhiên là chị phải”, March chế giễu. Đôi giày của Will Davenport (2) , thực ra tất cả trang phục người , có vẻ xa xỉ hơn bất cứ thứ gì mà chị em có khả năng chi trả!

      Chị trừng mắt giận dữ. “March, em định đến bao giờ mới chịu hiểu rằng mình thể cứ cư xử theo kiểu đó hả? Lạy Chúa! Em hai mươi sáu tuổi rồi, phải là con nhóc sáu tuổi đâu!”

      Hai má đỏ bừng trước khiển trách của May. “Đó chỉ là trò đùa”, lặp lại cách hoài nghi.

      “Nó có thể là…”

      có gì đâu, May ạ”, Will Davenport nhàng ngắt lời. “March chỉ trả đũa vụ hồi sáng nay thôi, phải nào?” nhìn với đôi mắt xanh dài và hẹp.

      March nhún vai. “Ờ, tôi nghĩ nó khá là vui”, lẩm bẩm tỏ vẻ chán ghét.

      Và, bất kể May nữa, điều này hài hước. Tuy nhiên, March cũng hiểu lý do khiến May lo lắng - số tiền thu được từ việc cho thuê căn phòng trong hai tuần với họ mà đúng là “buồn ngủ gặp chiếu manh”. Bất kỳ khoản thu nhập phụ nào cũng luôn được xem là hữu ích đối với trang trại như thế này.

      Có vẻ như Will Davenport hoàn toàn thả lỏng. “Đúng vậy, rất hài hước!” gật đầu ủ rũ. “Thế này May ạ, sáng nay tôi gây ra phiền phức cho March bằng cách ‘cướp’ chỗ đậu xe của ấy”, gượng gạo giải thích đồng thời bắn cho March ánh nhìn giễu cợt, “Giờ hiển nhiên là thời điểm để trả thù”. Cái nhìn chằm chằm của như thách thức March. “Ừm, tôi e là tự biến mình thành trò cười rồi March ạ - tôi dự định thuê căn phòng này trong vài tuần. Nếu như đồng ý?” quay sang hỏi May.

      “Này, tôi cũng sống ở đây đó”, March phản bác bằng giọng điệu yếu ớt.

      “Tôi cho rằng giờ tất cả chúng ta đều nhận thức vấn đề rồi!” May nóng nảy thốt lên.

      Will Davenport mỉm cười. Nụ cười dần chuyển thành tiếng cười khoái trá. “Sau tất cả những chuyện xảy ra, tôi nghĩ mình tận hưởng khoảng thời gian vui vẻ khi ở đây”, lẩm bẩm tán thưởng.

      “Sao có thể nghi ngờ điều đó được cơ chứ?” March giễu cợt, trong lòng cũng nhõm hơn nhiều vì sau cùng ta ở lại. May bỏ qua cho nếu ta quyết định rời chỉ vì trò đùa mà gây ra.

      “Chỉ có điều là dễ dàng quá, tôi cứ tưởng…” May ngắt lời, nhưng lúc này cũng mỉm cười.

      “Tôi định chuyển tới trong ngày, tầm cuối giờ chiều, như thế có tiện ?”, người khách thuê phòng mới nhàng gợi ý.

      ta thích ở trong khách sạn”, March xen vào.

      “Tất nhiên là có thể dọn đến trong ngày hôm nay”, May xác nhận. “Căn phòng hoàn toàn được sưởi ấm vào tối nay”, thêm với vẻ hối lỗi.

      Việc này ràng vẫn chưa được chuẩn bị mặc dù March gọi điện trước đó để nhắc nhở May kiểm tra và bật hệ thống sưởi lên cho khách của họ. Căn phòng vốn bị bỏ trống từ mùa hè trước, nên có hệ thống sưởi nào ở đó cả.

      “Tuy nhiên, có muốn ghé qua và dùng bữa cùng với chúng tôi vào tối nay ?” May vẫn thấy khó xử.

      Theo ý của March việc này quá xa mất rồi. Người đàn ông này thuê căn phòng gia dụng, nơi hoàn toàn tách biệt với trang trại và cuộc sống của chị em , chứ phải là dọn vào ở cùng họ!

      Will Davenport ngả lưng ra ghế và bắn cho nụ cười hiểu biết - như thể thừa biết suy nghĩ trong đầu lúc này. gần như chắc chắn điều, chẳng giỏi tí nào trong việc che giấu cảm xúc của mình! Còn với gã đàn ông này, người ở lại đây đủ lâu để tạo nên bất cứ thay đổi gì quan trọng, thấy mình chẳng có lý do để bận tâm đến ta…

      thấy sao hả March?”, dài giọng giễu cợt. “Cuối cùng chúng ta có thể ăn tối cùng nhau rồi nhỉ!”

      Ồ, vui quá - còn lâu mới nghĩ thế!

      “Lúc sáng Will có mời em ra ngoài dùng bữa tối”, thẳng thắn với May khi chị tỏ vẻ hiểu cuộc đối thoại của họ.

      Nét mặt May thoáng chút đăm chiêu khi liếc qua Will Davenport trước rồi chuyển sang quan sát March kỹ hơn. “ vậy ư?”, lẩm bẩm trong nghi hoặc.

      !” March xác nhận kèm theo chút phật ý, điều mà hề trông đợi chính là khiến cho người chị cả của mình bắt đầu suy đoán xem giữa Will Davenport và xảy ra chuyện gì - bởi vì ràng là có gì cả. “Dĩ nhiên là em từ chối”, thẳng thừng. “Thận trọng luôn là điều cần thiết, phải sao?”, thêm vào với giọng điệu mỉa mai.

      May quay sang Will Davenport. “Em tôi từng hát trong khách sạn ở thị trấn, mới đây con bé bị dính líu đến vụ bắt giữ gã bệnh hoạn thích tấn công người dân trong vùng”, nhăn mặt giải thích.

      “Tôi hy vọng có ý ám chỉ rằng tôi…”

      đâu, tất nhiên là rồi”, May tươi cười bác bỏ câu chất vấn mỉa mai của Will. “Chỉ là chuyện đó khiến cho January dễ chịu chút nào, mà bất kỳ ai trong hoàn cảnh đó cũng thế thôi”, cau mày thêm. “Thực tế, chồng sắp cưới của con bé phải đưa nó du lịch vài ngày cho khuây khỏa.”

      “January?” Will Davenport phiền muộn lặp lại. “Cha mẹ của chắc hẳn là thích dùng các tháng trong năm để đặt tên cho con cái của mình nhỉ?”

      “Về phần mình, tôi luôn cảm thấy nhõm vì sinh vào tháng Chín”, March xen vào cách tỉnh bơ. “Tôi có thể tưởng tượng rằng gì tồi tệ hơn khi phải sống cả đời với cái tên Sept (3) ! Tôi cho rằng tên August (4) cũng quá xấu...” đột ngột ngưng lại khi nghe tiếng May cười khúc khích.

      “Cái tên đó hoàn toàn phù hợp với em đâu!” May giải thích với nụ cười toe toét.

      “Phải đấy, cái tên March cực kỳ hợp với ”, Will Davenport quả quyết với bằng giọng điệu châm chọc.

      March nheo mắt cảnh cáo khi đặt cốc trà lên bàn trước mặt .

      đáp trả cái nhìn chằm chằm của bằng vẻ mặt hết sức vô tội khiến tài nào ưa nổi. “Tháng Ba luôn mang lại cho tôi cảm giác phấn khích và sảng khoái, đó là tháng thích hợp cho việc thư giãn đầu óc”, dài giọng chế giễu.

      “March chính là thế đấy!” May thừa nhận trong tiếng cười vui vẻ.

      “Cảm ơn nhiều nhé!”, cáu kỉnh làu bàu.

      có gì.” Will nghiêng đầu giễu cợt trước khi quay lại với May. “Vụ ăn tối nghe có vẻ rất tuyệt đây - nếu như chắc chắn rằng tôi được chào đón?”

      Dĩ nhiên là ta được chào đón rồi. Tuy vậy, March cũng hiểu đạo lý “ăn mày thể đòi xôi gấc”, số tiền ta chi trả cho việc thuê nhà trong hai tuần tới rất hữu ích khi họ phải trả tiền hoa hồng cho Carter và Jones - tất nhiên phải thế. Thêm vấn đề nữa, chuồng gia súc cần phải được lợp mái lại và cả đống những việc lặt vặt trong trang trại cần giải quyết.

      , sau khi cân nhắc mọi mặt, quyết định thèm để ý tới gã đàn ông “ mời mà đến” này trong hai tuần tới.

      Will vẫn chưa hết ngỡ ngàng trước giống nhau của hai chị em. Có lẽ nên nhận ra mối quan hệ này khi May Calendar tự giới thiệu bản thân lúc họ vừa gặp mặt, nhưng lúc ấy dường như có điều gì đó quan trọng hơn khiến cho đầu óc choáng ngợp.

      Giờ nó vẫn choán hết tâm trí !

      rằng lúc này em January du lịch với chồng sắp cưới của ấy sao?”, nhàng gợi ý.

      “Là Max.” May gật đầu, kèm theo nụ cười trìu mến. “ đúng ra đó là chuyện tình lãng mạn theo kiểu tiếng sét ái tình, nhưng chúng tôi đều mến cậu ta, đúng March?”, đưa mắt tìm kiếm đồng tình từ em mình.

      Phải mất vài giây Will mới tiếp thu được tin tức mới nhất này. Max đính hôn với trong những chị em nhà Calendar? Tốt lắm, việc này chắc hẳn là lời giải thích cho những điều khác!

      “Giờ chúng tôi mến ta”, March hài lòng .

      “Ồ?” Will gợi ý với vẻ hứng thú.

      Nhưng quá lộ liễu, hy vọng thế. Có lẽ tình cờ rơi vào hoàn cảnh vô cùng nguy hiểm - do chính March Calendar tạo ra, dù ta hoàn toàn biết điều đó - nhưng sau cùng lựa chọn ở lại đây.

      thích hai người phụ nữ này. Đặc biệt là March, cùng với khiếu hài hước lập dị và tính tình bộc trực của . là thoải mái khi ở bên cạnh người luôn thẳng ra suy nghĩ trong lòng mình. Còn nếu như ta trực tiếp ra chỉ việc nhìn vào suy nghĩ của ấy.

      Nhưng vẫn còn choáng váng bởi là Max có mối quan hệ vô cùng thân thiết với gia đình này, ta kết hôn với người trong số họ. Theo như những gì Will nhớ Max là người độc, luôn khinh bỉ mọi ý nghĩ về tình , chứ đừng đến việc kết hôn. Tuy nhiên, nếu January có bất kỳ điểm nào giống với March và May, cuốn hút giữa bọn họ cũng là điều dễ hiểu…

      Đúng vậy, thấy mến hai người phụ nữ này, nhưng sau hai tuần nữa, họ có còn thích hay lại là vấn đề khác…

      “Chỉ là vấn đề trong gia đình thôi”, May trả lời qua loa.

      “Tôi có thể giúp đỡ gì ?”, ngay khi đưa ra câu hỏi, Will cũng biết rằng mình quá xa, cứ nhìn vẻ mặt bối rối của May và thái độ thù địch công khai của March biết.

      , trừ phi quen biết với Jude Marshall”, March khó nhọc thốt lên. “Max là luật sư, lúc đầu ta được cử đến đây thay mặt Jude Marshall để thu mua trang trại của chúng tôi”, giải thích khi trông thấy cái cau mày của Will. “Nhưng chúng tôi có ý định bán nó!”, thêm, đôi mắt nhìn về phía May lóe lên vẻ kiên định sắc bén.

      Will hoàn toàn nhận thức được ý tứ trong cái nhìn ấy. Bất đồng nội bộ chăng? Nhất định là vậy rồi. Câu tiếp theo của May chứng thực điều đó.

      “Chúng ta cân nhắc về việc đó, March ạ”, May với em .

      “Chỉ có chị thôi, chứ em dứt khoát đồng ý”, March cắt ngang, hai gò má nhạt màu của lúc này đỏ bừng lên vì giận dữ.

      May thở dài hơi trước khi quay lại với Will. “Tôi e là phải thứ lỗi cho chúng thôi, Davenport ạ...”

      “Gọi tôi là Will”, nhàng lên tiếng.

      May mỉm cười cảm kích. “Tôi e rằng quyết định có nên bán trang trại hay chính là vấn đề gây tranh luận vào lúc này.” rầu rĩ lắc đầu.

      “May cho rằng chúng tôi nên bán, còn tôi đồng ý”, March cắt ngang với thái độ bất cần.

      “Còn January nghĩ thế nào?” Will ngăn được bản thân bị cuốn hút bởi em út. Mặc dù qua tình huống vừa rồi nhìn ra rạn nứt giữa March và May…

      “Con bé ủng hộ bất kỳ quyết định nào của tôi”, March tuyên bố với vẻ đắc ý.

      “Bất cứ quyết định nào của ?”, thận trọng nhắc lại. Bọn họ là ba chị em, phải họ nên cùng ra quyết định sao?

      “Đúng vậy, biết đấy, May ...”

      “Chị nghĩ là chúng ta quấy rầy … à… Will rồi”, May sửa lại cách xưng hô khi thấy cái nhìn quở trách nhàng của Will. “Những rắc rối của chúng ta đủ khiến ấy buồn chán rồi, March ạ”, tuyên bố cách cứng rắn khi đứng dậy. “Điều duy nhất Will cần biết chính là chúng ta dứt khoát bán trang trại trong thời gian hai tuần ấy ở đây”, May nhàng thêm vào.

      nhõm làm sao.” mỉm cười, chuẩn bị ra về khi nhận thấy hành động đứng dậy của May như là tín hiệu cho biết đến lúc rời khỏi đây. “Tôi trở lại đây vào khoảng năm giờ chiều, được chứ?”

      May gật đầu. “ có thể sử dụng ga ra bên dưới căn phòng.”

      “Đúng vậy.” March cười toe toét. “Và khi trời đổ tuyết, chiếc xe bé của cũng mất hút ở dưới đó luôn!”

      Thứ được March mô tả như “chiếc xe bé ” thực ra là chiếc Ferrari! Đó là niềm kiêu hãnh và sở thích của Will, là kết quả tích lũy sau cả năm làm việc vất vả. Tuy nhiên, phải thừa nhận rằng March đúng về vụ tuyết phủ! Năm nay, mùa đông ở Yorkshire vô cùng khắc nghiệt, cho đến vài ngày trước, rất nhiều người thể ra khỏi nhà vì tuyết rơi dày đặc làm tắc nghẽn giao thông.

      trưng ra nụ cười thiểu não, gật đầu . “Tôi cố gắng ghi nhớ điều đó.”

      “Bữa ăn tối lúc bảy giờ.” May nhanh khi tiễn ra cửa.

      “Tối nay chúng ta có món thịt hầm và bánh hấp phải , May?” March xen vào, cố ý hướng về phía Will nở nụ cười nhạo báng.

      hiển nhiên nghĩ rằng là người đàn ông có thói quen ăn những loại thức ăn bình dân như thế, và theo khía cạnh nào đó đúng - sống mình, vô cùng bận rộn và những thứ đại loại như bữa cơm gia đình là điều quá xa xỉ. Dù vậy, cho rằng March có thể hiểu được điều đó…

      “Nghe có vẻ tuyệt đấy”, với May cách trìu mến.

      “Giống như những món bà của từng làm ư?” March chen ngang với giọng điệu châm chọc.

      “March!” May tươi cười.

      “Hy vọng là thế”, lãnh đạm trả lời March. “Bà của tôi là đầu bếp hạng nhất đấy!”, thêm với vẻ thách thức, tận hưởng cảm giác thỏa mãn khi thấy nụ cười hợm hĩnh tắt hẳn gương mặt xinh đẹp của March!

      “Bà của chúng tôi cũng thế, và bà truyền nghề lại cho cả ba chị em tôi”, May tươi cười cam đoan, khẽ chạm vào tay áo khoác của tỏ ý xin lỗi vì kiểu chuyện thẳng thừng của March.

      lạ khi người dạy ba chị em nấu nướng là bà mà phải là mẹ của họ…

      “Đấy! Thấy chưa March, chúng ta cũng có điểm chung đó thôi!” toét miệng cười trêu ngươi.

      “Có lẽ đó là điều duy nhất”, lẩm bẩm trả lời. Càng khiến cho nụ cười toe toét của Will lan rộng tỏ ý tán thưởng. Người phụ nữ này luôn có câu trả lời cho mọi vấn đề!

      “Ngoài thịt hầm và bánh hấp, có thể nào kèm thêm món bánh táo nướng vào thực đơn tối nay ?”, gợi ý, vẻ mặt đầy mong đợi. “Bà của tôi làm bánh ngọt cũng rất tuyệt”, tỉnh khô thêm.

      có muốn chúng tôi bày biện bộ dụng cụ ăn bằng bạc nguyên chất và khăn trải bàn bằng vải lanh trắng luôn ?” March nóng nảy đáp lời.

      Cặp chân mày màu vàng sáng của nhướng lên đầy giễu cợt. “ cần đâu, trừ phi bình thường cũng dùng bữa như thế.”

      “Còn lâu ấy”, phản bác.

      “Chỉ là lời đề nghị về món bánh nướng thôi mà.” nhún vai, nét cười ánh lên trong mắt khi March hoàn toàn thèm che giấu vẻ căm ghét trong suốt cuộc chuyện. “Thế nhưng, nếu thể làm được món bánh nướng tuyệt vời đó…”

      “Ồ, con bé làm được đấy”, May chen vào, vẻ tươi cười nấp nơi đáy mắt khi lắng nghe cuộc đấu khẩu với vẻ thích thú rệt. “Bí quyết để làm ra món bánh ngọt ngon lành chính là có đôi bàn tay lạnh, tôi nghe thế”, tinh quái thêm.

      “Tay lạnh, tim nóng ư?” Will trêu chọc.

      “Đừng có kéo tôi vào việc này”, March gào lên với vẻ ghê tởm.

      Ừm, có lẽ như thế tốt hơn, Will tán thành với chút khó chịu trong lòng. Đây là dịp để tận hưởng niềm vui nho khi chứng kiến March Calendar trả giá - giống như lúc đầu chơi xỏ - hoàn toàn khác với việc dính líu đến bất kỳ ai trong số các chị em nhà Calendar.

      Theo những thông tin thu thập được, với vụ đính hôn bất ngờ của Max và January Calendar vừa rồi, bạn của rơi vào cái bẫy tinh vi. nghĩ là Jude cảm kích khi có thêm gã Will cũng hành động như thế!
      <div align="

      <hr align="center" size="2" width="100%" />


      Chú thích:

      (1). Nguyên văn: Brownie points. Brownie nghĩa là thành viên của nhóm nữ hướng đạo tuổi, thường mặc đồng phục màu nâu. Vì các Brownie luôn luôn nhận được điểm tốt khi hoàn thành công tác tốt, cho nên kể từ thập niên 1950, Brownie points có nghĩa là điểm tốt cho hành động tốt.

      (2). Ở đây March chơi chữ, nguyên văn lời May là “Well, if I were in Will's shoes…” nghĩa là nếu ấy ở trong hoàn cảnh của Will, nhưng March lại dùng cụm từ “Will’ shoes” theo nghĩa đen là đôi giày của Will, do đó câu trả lời của March ý là: “Dĩ nhiên chị phải là đôi giày của ta”.

      (3). Ở Scotland hoặc Ireland, từ Sept này có thể được dịch nghĩa là “con cháu” hoặc “hạt giống”.

      (4). Trong tiếng Scots Gaelic và Ireland, từ August dùng để tưởng nhớ các hoạt động thu hoạch vụ mùa và tưởng nhớ đến Lugh, vị thần ánh sáng của người Celtic cổ đại.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      CHƯƠNG 3
      “Em thể tin nổi mình làm việc này cơ đấy”, March lẩm bẩm khi cán bột để làm món bánh táo nướng.

      Tiếng cười khúc khích của May vang lên phía sau March khi loay hoay bày biện bữa ăn tối lên chiếc bàn bếp.

      “Will Davenport tốt nhất nên ăn nó sau khi em phải bỏ ra bao nhiêu công sức như thế!” March thêm với vẻ chán ghét.

      “Tại sao em lại đưa Will đến đây nếu em ưa ta?” Giọng May đầy nghi hoặc. “Dù vậy, chị phải thừa nhận rằng ta vô cùng quyến rũ.”

      March tiếp tục làm bánh. phải là ưa Will Davenport - ra là có, ờ… nếu phải thẳng thắn thừa nhận đúng là rất thích ta - tuy nhiên, ở ta có gì đó… Có lẽ suy nghĩ quá nhiều, nhưng trực giác mách bảo với rằng ta vẫn còn chuyện giấu giếm chị em họ.

      Nghĩ kỹ lại, thấy mình đúng là ngớ ngẩn. Xét cho cùng họ biết rất ít về Will Davenport, ngay cả lý do khiến ta ở lại đây, có quá nhiều thứ họ vẫn chưa biết về ta!

      “Chị hy vọng lúc này căn phòng ấm hơn rồi”, May thêm với vẻ lo lắng, ánh mắt lướt qua ô cửa sổ trong phòng bếp, dõi về căn phòng phía đối diện.

      Hơn tiếng trước, Will trở lại trang trại, ánh sáng phát ra từ căn phòng bên ga ra cho biết diện của mặc dù họ vẫn chưa tận mắt nhìn thấy ta.

      Nhưng sớm thôi, March nhận ra điều đó khi liếc nhanh qua đồng hồ treo tường, chỉ khoảng hơn nửa tiếng nữa ta sang đây ăn tối cùng họ.

      ấy có gì với chị về lý do chuyển đến đây ?” March ra vẻ ngẫu nhiên nhắc đến việc này với chị trong lúc dọn dẹp đống bừa bộn do mình gây ra.

      ta chỉ nhìn xung quanh thôi”, May thờ ơ trả lời, ràng chị vẫn lo lắng về vụ lò sưởi trong căn phòng cho thuê.

      “Nhìn gì nhỉ?” March xoay lại hỏi May với vẻ mặt cau có.

      May nhún vai. “ ta đề cập tới.”

      “Sao chị hỏi thử?” March thở dài chán nản. “Gặp em là em hỏi rồi.”

      “Chị biết là em làm thế.” May lắc đầu thất vọng. “Em vẫn chưa trả lời chị là tại sao em lại thích ta?”, nhắc lại bằng giọng điệu sắc sảo.

      “Em chẳng việc gì phải thích người đàn ông chỉ để lôi kéo ta ở trọ chỗ chúng ta”, March ngắt lời, hoàn toàn phớt lờ ánh mắt thăm dò của May.

      “Cái đồ vụ lợi.” May cười dịu dàng.

      Chẳng sao cả. Nhưng nếu có ý định xoay xở để giữ lại trang trại đến cùng phải tận dụng triệt để việc cho thuê căn phòng gia dụng nhằm trang trải bớt các khoản chi phí. Điều đó có nghĩa là thể kén chọn đối tượng cho thuê!

      Chỉ mới thời gian trước, ba chị em họ còn thống nhất ý kiến về việc giữ lại trang trại. Nhưng mọi chuyện thay đổi chỉ trong vài tuần nay. January vừa mới đính hôn với Max, và hiển nhiên là chẳng bao lâu nữa họ tổ chức đám cưới. Còn May, với sở thích tham gia vào đội kịch nghiệp dư của địa phương, gần đây được thỏa lòng mong ước khi tay đạo diễn nọ có hứng thú mời chị ấy vào thử vai trong bộ phim mà ông ta tiến hành quay vào mùa hè này. Chỉ còn lại mỗi mình March….

      Có thể điều này hợp lý lắm, hoặc có lẽ chỉ thể cái tôi bướng bỉnh của mình, nhưng March muốn bán trang trại cho cái gã Jude Marshall thần thần bí bí ấy chỉ vì có thể gộp chung nó vào điền trang bên cạnh, là khu đất mới thu mua được gần đây, để mở khu liên hợp thể thao mở rộng! Từ những thông tin ít ỏi nghe ngóng được, trang trại trở thành phần của câu lạc bộ chơi golf mà dự định xây dựng trong khu phức hợp. câu lạc bộ golf, trời ạ - trong khi bao thế hệ gia đình sống và làm việc ở trang trại này.

      March xoay lại sau khi đặt khay bánh táo vào lò nướng, khẽ cau mày. “ đến vấn đề tiền nong…”

      “Có lúc nào mà chúng ta đề cập đến nó đâu chứ?” May chán ghét cắt ngang.

      March nở nụ cười đồng tình. “Ít ra lần này em có ý nhắc đến tình trạng thiếu hụt của chúng ta.” toét miệng cười. “Có việc gì đó diễn ra ở văn phòng, chỉ là em chắc lắm. Ờ, vậy đó. Nhưng...” đột ngột ngừng lại khi tiếng gõ phát ra từ cánh cửa phòng bếp, liền sau đó là xuất của Will Davenport. “Thôi, quên ”, March qua loa với chị . “Có dịp em kể với chị sau.”

      “Tôi đến sớm quá ư?” Will lưỡng lự đứng ở lối vào trước cái nhìn trừng trừng của March.

      “Tất nhiên là rồi”, May niềm nở đáp lại - chặn ngang câu trả lời thẳng thừng mà March có thể thốt ra bất cứ lúc nào - nhanh chóng kéo Will vào nhà và đóng cửa lại, ngăn cách với cái lạnh ở bên ngoài.

      Nếu có điều gì mà March thấy biết ơn vào lúc này, chính là ý thức được bản thân mình bị nhấn chìm bởi cảm giác e thẹn hiếm hoi bất ngờ ập đến.

      ra chưa hề nghĩ rằng Will Davenport thực muốn thuê căn phòng đó. có lúc, giống như từng , chỉ muốn ta trả giá chút đỉnh cho hành động bất lịch của mình vào sáng nay. Nhưng bây giờ ta quyết định thuê nó, sau tất cả, chợt nhận ra mình bị ta thu hút ra sao.

      Trong trường hợp này, ngu ngốc làm sao. Will chỉ ở lại đây có đôi tuần, sau đó rời và quay trở lại nơi mà có trời mới biết là ở đâu. Thậm chí có thể là - tạm quên chuyện mời ăn tối khả nghi nhé - trở về với vợ con của ta, biết đâu được!

      Vậy nhưng, chỉ mới nhìn ta qua hàng mi khép hờ cũng đủ khiến cho tim lỗi nhịp. ta rất cao, đầu cơ hồ chạm đến thanh xà ngang trần nhà, mái tóc vàng óng mềm mại rủ qua trán, đôi mắt xanh chứa vẻ hài hước dễ chịu, vẻ quyến rũ lịch lãm bên trong chiếc áo len dày màu xanh da trời cùng với quần jean bạc màu.

      Will Davenport là ai? Quan trọng hơn, ta làm gì ở đây? Ít ra cho đến khi có được câu trả lời cho những thắc mắc này, có lẽ tốt hơn hết nên cực kỳ thận trọng…

      Cực kỳ thận trọng! bị sao vậy? Chẳng lẽ việc xoay xở tìm mọi cách giữ lại trang trại vẫn chưa đủ khiến bù đầu ư, cần gì phải rước thêm phiền toái bằng cách để mặc cho bản thân mê mẩn Will Davenport thế này?

      “Có phải tôi ngửi thấy mùi bánh táo nướng nhỉ?”, hít hơi tỏ ý tán thưởng, đôi mắt xanh lấp lánh ý cười khi nhìn sang March với vẻ thách thức.

      Đôi môi cong lên thành nụ cười châm chọc. “ hiểu sao tôi lại thấy nghi ngờ điều đó”, dài giọng. “Nướng bằng lò điện làm sao tỏa ra mùi được chứ”, thêm khi chợt mềm lòng trước vẻ mặt thất vọng của .

      “Em có vẻ thích trò đùa nho của ấy nhỉ?” toét miệng cười với May.

      “Là khiếu hài hước lập dị đúng hơn”, May làu bàu với vẻ trìu mến, đón lấy áo khoác của và treo nó lên phía sau cánh cửa. “Tôi hy vọng là phiền nếu chúng ta dùng bữa trong phòng bếp”, hơi nhíu mày khi thêm.

      “Nơi chúng ta ăn tối là căn phòng ấm áp nhất trong ngôi nhà này”, March thẳng thừng xen vào. Chị em luôn dùng bữa trong phòng bếp, vậy nên đâu có lý do gì phải xin lỗi về việc đó?

      “Tuyệt đấy”, Will tỏ ra hăng hái. “Đợi đến lúc tôi ổn định chỗ ở rồi, nhất định phải để tôi đáp lễ và mời hai chị em ăn tối nhé.”

      Đây quả là ý tưởng thú vị - xét cho cùng căn phòng đó chỉ có phòng tắm và phòng lớn hơn được sử dụng chung cho phòng bếp, phòng ăn và cả phòng ngủ. ấm cúng làm sao!

      “Tại nhà hàng nào đó”, Will tỉnh bơ với March cứ như ràng có thể đọc được suy nghĩ của .

      Đây là nỗi khổ khi sở hữu gương mặt “trong suốt” - hoàn toàn có khả năng che giấu cảm xúc của bản thân. Nhưng nếu may mắn có lẽ lúc nãy Will chú ý đến - khi còn thầm thừa nhận ta quyến rũ ra sao. Tuy nhiên, trông đợi vận may đó!

      “Uống ly nhé”, đột ngột lên tiếng đồng thời đặt ly rượu lên bàn, ngay vị trí được dành sẵn cho . Có lẽ nếu ta ngồi xuống căn bếp còn cảm giác quá chật chội nữa.

      “Cảm ơn.” chuyển động cách tao nhã khi hạ người ngồi xuống trong những cái ghế trong phòng bếp. “Thế có ai trong số chị em các là họa sĩ à?”, hứng thú gợi ý.

      Tay March bỗng run rẩy đến mức suýt chút nữa đánh rơi ly rượu của mình, trợn tròn mắt nhìn , im lặng đột ngột khiến khí trong phòng bếp trở nên ngột ngạt.

      Ừm, hình như mình lại lỡ lời nữa rồi, Will thầm kêu khổ trong lòng.

      là xui xẻo, vì có nhiều việc thể thảo luận cùng hai chị em nhà Calendar nên Will quyết định chọn đề tài mà cho là vô thưởng vô phạt - chỉ để nhận lấy im lặng căng thẳng ngay sau khi ngẫu nhiên thốt ra câu hỏi, có vẻ như vô tình chạm đến điều cấm kỵ rồi đây.

      “Hoặc có lẽ do tôi hiểu lầm khi cho rằng căn phòng tôi ở nay từng là xưởng vẽ”, tiếp tục đều đều, biết chắc rằng mình lầm tí nào.

      Lúc trưa, chỉ xem xét căn phòng qua loa, đủ để kết luận rằng nó giúp mình thoải mái hơn trong vài tuần ở lại đây theo dự định ban đầu. Chiều nay trở lại, trong lúc nhẩn nha dạo chung quanh, phát ô cửa sổ rất lớn dọc theo bên tường, cho phép căn phòng đón ánh sáng tối đa. Sau khi kéo chiếc thang xuống để leo lên tầng gác mái, chỉ cần liếc sơ qua thấy cái giá vẽ lem nhem thuốc màu và nhiều bức tranh được xếp dựa vào tường.

      hề có bất kỳ hành vi xâm nhập nào ngoài cái liếc nhanh - và từ biểu sửng sốt gương mặt của May lúc này, cùng với vẻ mặt cáo buộc công khai của March, lấy làm mừng vì mình làm thế!

      “Tôi từng là họa sĩ”, March lạnh nhạt ngắt lời, đôi mắt xinh đẹp của lúc này chuyển sang màu xám lục của nước biển trong những ngày mưa bão giá lạnh.

      từng?” Will nhàng lặp lại - có mùi nguy hiểm ở đây chăng? ràng March có chút hứng thú nào trong việc thảo luận thêm về chủ đề này!

      “Con bé vẫn là”, May nhanh chóng phá tan bầu khí ngượng ngập lúc này.

      . Em - - phải”, March mạnh mẽ cướp lời.

      Ồ! Lần này lỡ lời rồi phải ? Will mấy quen thuộc với cảm giác này. Có học thức cao, kiến thức rộng và được kính trọng trong giới của mình, quen với việc trò chuyện thoải mái và tự tin trong bất kỳ chủ đề nào mà mình tham gia. Nhưng dường như khi đứng trước chị em nhà Calendar, mọi việc còn dễ dàng như thế nữa!

      nhấp ngụm rượu, cho March đủ thời gian cần thiết để bình ổn lại cảm xúc, đồng thời cũng nhận ra cố gắng thả lỏng bản thân. Nhưng sao phải thế? vẽ vời khi rảnh rỗi - có gì to tát đâu chứ?

      “Uống thêm nhé, Will?” May đề nghị, đưa cái chai lên đầy mời gọi.

      “Cảm ơn ”, nhận lấy với vẻ biết ơn.

      “Coi chừng món bánh táo kìa, March”, May nhắc khẽ.

      Will đợi cho đến khi em nhà Calendar quay lại kiểm tra lò nướng rồi mới nhướng mày ngước nhìn May. lắc đầu đầy ngụ ý, đủ để xác nhận rằng chủ đề về những bức tranh tầng gác mái phải là điều nên theo đuổi.

      Dù sao nữa cũng có ý định làm thế, cần thêm chuyện này bản thân March đủ gai góc lắm rồi.

      Tuy vậy, chắc chắn là tò mò của bị những bức tranh kia khiêu khích. Có chuyện gì với chúng vậy nhỉ? Hay là chúng quá nghiệp dư nên March chỉ đơn giản muốn đề cập tới?

      Nếu quay trở lại căn gác mái và xem xét chúng chút liệu có bị xem là vượt quá vai trò của người khách trọ tạm thời nhỉ?

      Hầu như chắc chắn là vậy, thừa nhận, thầm nhăn nhó trong lòng. Nhưng cũng thừa biết mình muốn làm thế, bằng bất cứ giá nào.

      “Chỗ mà thuê là căn phòng gia dụng, Davenport ạ”, March cáu kỉnh khi dường như đọc được những suy nghĩ của lúc này. “Chúng tôi chưa bao giờ rằng tiền thuê bao gồm cả cái quyền rình rập căn gác mái ở phía .”

      “March!” May rên rỉ với vẻ lúng túng rệt trước thô lỗ của em mình.

      sao đâu, May”, Will mềm mỏng cam đoan với trước khi quay lại với March. “Tôi biết về điều đó, March ạ. Nhưng giờ tôi hiểu rồi…” nhún vai, miễn cưỡng chấp nhận tình thế tại, rằng mình xâm nhập vào căn gác mái đó lần nào nữa, lòng hiếu kỳ của thực bị khuấy động cách mạnh mẽ.

      “E hèm, chúng ta bắt đầu dùng bữa nào.” May dường như vô cùng bối rối bởi khí ngượng ngập bất ngờ này.

      phải là trước đây nữa. Will từng nghĩ rằng March Calendar hoàn toàn giản đơn, cảm xúc của rất dễ dàng bị nhìn thấu - thậm chí là chút xao động thoáng qua trong tâm trí vào khoảnh khắc nhìn thấy xuất nơi ngưỡng cửa lúc nãy - nhưng giờ nhận ra còn nhiều điều khác về nữa. khiến người ta hiếu kỳ….

      Đây là điều xảy ra với Max ư? Có phải ta cũng đến đây và đánh giá chị em nhà Calendar qua vẻ bề ngoài của họ - xinh đẹp, thân thiện, đơn giản - để rồi nhận ra rằng đó phải là tất cả về họ? January Calendar chắc hẳn phải quyến rũ Max, theo như Will biết Max là gã trung thành với chủ nghĩa độc thân, rơi vào lưới tình của ta.

      Tuy vậy, thực tế rằng Max giờ đây hứa hôn với em út nhà Calendar cho thấy ta có vẻ vô cùng sung sướng với kế hoạch dụ dỗ này!

      Nụ cười của Will nhạt chút khi nhận thức được mình vẫn phải tìm ra cách thông báo tin tức nho này với Jude….

      Tuy nhiên, tâm trạng vui vẻ của cũng khôi phục được vài phần bởi mùi thơm và tiếp đó là vị ngon của món thịt hầm và bánh cực kỳ hấp dẫn.

      “Giống mùi vị của bà nấu chứ?” March lên tiếng trêu ghẹo sau khi Will nếm thử miếng đầu tiên cách ngon lành, ràng phải là người phụ nữ thù dai, ngoại trừ vụ thất bại ở chỗ đậu xe sáng nay.

      “Ngon hơn”, nồng nhiệt cam đoan. “Nhưng đừng bao giờ mách với bà là tôi thế nhé?” cười toe toét.

      liếc nhìn với vẻ giễu cợt. “ hiểu sao, tôi rất nghi ngờ về cơ hội để việc đó xảy ra!”

      , tất nhiên là nó xảy ra. Will thậm chí biết bản thân bị cái gì xui khiến mà lại ra câu đó.

      March cười phá lên khi thấy vẻ mặt bối rối của , căng thẳng trước đó hoàn toàn biến mất khi nhìn châm chọc. “Đừng tỏ vẻ lo lắng như thế chứ, Will. Về phần mình, tôi luôn nghĩ rằng câu ngạn ngữ ‘con đường dẫn tới trái tim của người đàn ông chính là thông qua dạ dày của ta’ vô cùng nhảm nhí! Nếu người đàn ông chỉ quan tâm đến những món ăn bạn có thể chuẩn bị cho bữa ăn của ta tốt nhất là cho nhấn nút biến luôn!”

      thể kiềm chế được tiếng cười khoái trá trước giọng điệu đầy vẻ phẫn nộ của . “Biết đâu ta có thể nấu nướng thay cho sao?”

      “Nghe có vẻ hấp dẫn nhỉ!” March trả lời tỉnh bơ.

      có biết nấu nướng , Will?” May ranh mãnh hỏi chen vào.

      Xét cho cùng, chị cả cũng hoàn toàn là sứ giả hòa bình vô tư như từng nhận định. Will hướng về phía May tỏ lòng biết ơn với nụ cười rầu rĩ.

      “Hãy cho tôi biết”, lẩm bẩm như thể khó hiểu, “có phải tất cả đàn ông ở vùng này đều mù, điếc và ngu ngốc cả, phải ? Tôi thể tin là vẫn chưa lập gia đình từ nhiều năm trước.” giải thích khi thấy ánh mắt dò hỏi của May. Chỉ cái liếc nhanh qua bàn tay trái của hai người phụ nữ trước mặt, nhận ra cả hai đều đeo nhẫn, January Calendar chỉ mới đính hôn với Max gần đây - rất gần là đằng khác!

      March cười toe toét trước lời bình luận của . “Có thể là do chúng tôi có hứng thú”, thách thức.

      Và có lẽ ba chị em nhà Calendar so với hai là quá nhiều chăng? Mặc dù Max dường như gặp nhiều khó khăn để biết được những vấn đề trong quá khứ!

      “Chắc là thế”, Will trả lời bâng quơ, nhận thấy cuộc đối thoại dần trở nên riêng tư.

      Mới đầu Will cũng phân vân biết việc chấp nhận lời mời ăn tối có phải là ý tưởng sáng suốt hay , trong khi thừa biết tốt hơn cho tất cả bọn họ nếu duy trì khoảng cách nhất định với chị em nhà Calendar. Nhưng thái độ miễn cưỡng lộ liễu của March lúc nhận lời cũng đủ để thôi thúc hành động đáp trả!

      Còn gì có thể đẩy vào bước đường này trước khi rời khỏi…?

      “Vậy, trong ba chị em nếu January là ca sĩ...”, thực tế nho này được xác nhận ở khách sạn từ trước. thậm chí từng trông thấy trong những tấm áp phích quảng cáo của January đặt ở khách sạn, January Calendar cũng xinh đẹp như hai người chị của vậy. “… Và March làm việc tại văn phòng môi giới bất động sản, điều này có nghĩa là toàn bộ thời gian của đều dành cho trang trại?”, hỏi May với vẻ hiếu kỳ.

      Công việc đồng áng dường như là chọn lựa nghề nghiệp rất kỳ quặc dành cho những người phụ nữ xinh đẹp này, nhưng Will biết thực tế, từ chính chị em nhà Calendar chứ phải từ Jude, rằng họ tuyệt đối bán trang trại. Ít nhất March nhất quyết…

      “Cũng hẳn”, May cười phá lên tỏ vẻ để tâm. “ biết đấy…”

      “May là diễn viên”, March xen vào kèm theo nụ cười tự hào khi nhìn về phía May. “Chị ấy được đề nghị tham gia vào bộ phim...”

      “Vẫn chưa, phải thế đâu”, May có vẻ ngượng ngùng. “Bên cạnh đó, March này, chị với em là chị thậm chí vẫn chưa quyết định về việc thử vai cơ mà.” May cau mày nhìn em khiển trách.

      Will có cảm giác rằng đây hẳn là động tác mà May lặp lại biết bao nhiêu lần suốt những năm vừa qua ở bất kỳ nơi nào có liên quan đến nàng March thẳng tính!

      diễn viên ư?”, nhắc lại bằng giọng thích thú. January là ca sĩ, March hẳn là họa sĩ có tài - bất kể có ra sức phủ nhận thế nào nữa! Còn May có vẻ dự định theo nghiệp diễn xuất. thể tự hỏi - bằng cách nào mà ba người phụ nữ trẻ hiển nhiên là được nuôi dưỡng và lớn lên ở trang trại lại có thể sở hữu những năng khiếu tài hoa trong các lĩnh vực khác nhau như vậy.

      Nhưng nếu May phải vắng thời gian để đóng phim, điều đó hẳn giải thích được bất hòa vào lúc này giữa hai chị em họ về việc bán trang trại. Ít ra đó là điểm khởi đầu…

      “Vẫn chưa chính thức.” May trông hết sức bực bội. “Tôi cần phải tham gia thử vai vào tháng tới...”

      “Chỉ đơn giản là kỹ thuật diễn xuất thôi”, March nhàng bác bỏ. “Chị dư sức làm được điều đó”, thêm vào cách chắc chắn. “Chị của tôi là diễn viên cực kỳ xuất sắc đấy”, với Will cách đầy tự hào.

      điều mà March, với gương mặt “trong suốt” của mình, bao giờ có thể làm được!

      Từ nụ cười chế giễu March nhắm thẳng vào lúc này có thể thấy rằng cũng mấy giỏi trong việc che giấu suy nghĩ phải!

      “Xin lỗi.” Nhưng ngay cả khi lời xin lỗi, vẫn nén được tiếng cười thích thú của mình.

      , cần phải xin lỗi”, March cau có thừa nhận, đứng lên dọn dẹp mớ đĩa trống trơn bàn.

      Will cũng đứng dậy, băng qua căn bếp để đến chỗ March đứng đổ đầy bọt xà phòng vào bồn rửa. “Nếu tôi đề nghị giúp rửa chén, liệu tôi có nhận được tha thứ ?”, gợi ý bằng chất giọng khàn khàn.

      “March vô cùng ghét việc lau dọn… Nên tôi ngạc nhiên chút nào đâu!” May là người dài giọng đáp lời .

      Nhưng Will hầu như nghe câu trả lời của chị, hơi thở của đột ngột bị chặn lại trong lồng ngực khi nhận thấy mình bị mê hoặc bởi ánh mắt xám lục rực rỡ của March lúc quay lại ngước nhìn .

      Làn da giống như thạch cao, mịn màng và có màu trắng ngà, khuôn miệng rộng đầy gợi cảm, chiếc cổ thon dài với đường cong tinh tế của loài thiên nga, chiếc áo thun màu xanh lá rộng thùng thình cùng quần jean đen thoải mái mà mặc thể che giấu sức quyến rũ toát ra từ cơ thể mảnh mai. cơ thể mà hoàn toàn cảm nhận được ngay khi vừa bước chân vào nhà nửa tiếng trước…

      lần nữa Will nhận thấy mình tự hỏi liệu đây có phải là điều xảy ra với Max hay . Đột ngột, choáng váng bởi ham muốn, mọi ý thức và cảm xúc đều tê liệt ngoại trừ căng cứng của cơ thể, cảm giác kích thích râm ran dọc theo sống lưng.

      !

      Will dứt khoát hướng tầm mắt của mình ra khỏi cái nhìn chăm chú của March, cơ thể cũng vô thức lùi lại vài bước, xoay lưng về phía với quyết tâm phá vỡ thứ bùa chú khoái cảm nhanh chóng vây hãm mình bằng chính hấp dẫn của nó.

      Will, Max và Jude chơi với nhau từ hồi còn học, bọn họ mất liên lạc ngay sau khi tốt nghiệp đại học vì mải theo đuổi nghiệp của bản thân, nhưng chính nhờ nghề nghiệp giống nhau giúp họ khôi phục lại tình bạn của mười mấy năm về trước. Giờ đây, khi ở tuổi ba mươi bảy, mặc dù có nhiều mối quan hệ tiêu khiển nhưng chưa ai trong số họ từng kết hôn cả. hiểu sao, sau từng ấy thời gian, Will cho rằng ai trong số họ làm điều đó. Nhưng Max, kẻ mà Will thề là ít có khả năng bị hạ gục nhất trong ba người, em út nhà Calendar.

      Will có ý định rơi vào cái bẫy tương tự với March Calendar!

      khó khăn hít vào hơi. “Tôi có thể thưởng thức món bánh táo nướng vào dịp khác được ?”, căng thẳng dò hỏi, cố tình quay sang với May chứ phải với March. “Tôi chợt nhớ ra mình có cuộc điện thoại quan trọng cần phải gọi.”

      “Hơi đâu mà giúp rửa chén chứ gì!” March lầm bầm phía sau bằng giọng điệu chán ghét.

      Như vậy có vẻ hơi bạc bẽo, biết chứ, nhưng cần phải rời khỏi chỗ này, cần ít khí trong lành. Cần phải thanh lọc đầu óc và các giác quan của mình khỏi mọi thứ có liên quan đến March Calendar!

      hãy đem bánh về mà ăn”, May nhiệt tình đề nghị, đến nhấc ổ bánh lên và đặt nó vào tay .

      “Này, em cũng thích ăn bánh táo đấy!” March phản đối.

      “Will là khách của chúng ta đó, March.” May quay lại cảnh cáo em trước khi trao cho Will nụ cười tươi tắn. “Tôi thường nghĩ rằng mình cực kỳ thất bại trong những tình huống có liên quan đến cách cư xử của March!” lắc đầu ảo não.

      Lại lần nữa Will cảm thấy mình bị thu hút bởi ấm áp của chị em nhà Calendar, tâm trạng vui vẻ khôi phục khi mỉm cười với May. “March có lý khi mà chính ấy làm ra ổ bánh này”, lẩm bẩm, hướng về phía nở nụ cười châm chọc.

      “Ồ, cứ mang nó ”, March nóng nảy khoát tay. “Dù sao nữa, hẳn là cần phải lo lắng về liều lượng ca-lo!”, thêm với vẻ chán ghét.

      March cũng chẳng phải lo lắng, nếu lấy cơ thể yểu điệu và quyến rũ của làm cơ sở đánh giá…

      Lại nữa rồi. Will lắc đầu tự khinh bỉ bản thân. Thôi được, March rất xinh đẹp, tinh quái và thẳng thắn, cũng như sở hữu cơ thể đầy đặn gợi cảm, nhưng liệu đó có phải là lý do khiến cho mỗi khi ở bên cơ thể lại phản ứng vụng về như nam sinh còn non nớt?

      đâu, nhưng đó lại là lý do khiến buộc bản thân mình phải rời khỏi nơi này trước khi làm điều gì đó có thể hối tiếc về sau - chẳng hạn như hôn lên nụ cười nhạo báng đôi môi hơi bĩu ra của lúc này!

      “Tôi e là có cái điện thoại nào trong phòng cả”, May chỉ ra với vẻ lo lắng. “Nhưng có thể sử dụng điện thoại ở đây nếu...”

      “Sao ta dọn vào đây ở luôn cho tiện? Lúc đó chúng ta có thể cầu ta trả theo giá thuê phòng B&B (1) !” March gay gắt chen ngang.

      Đôi môi Will khẽ giật giật vì phải cố kìm nén nụ cười khoái trá khi trông thấy cách May cau mày trước kiểu chuyện ngang ngạnh của em . March đúng là thể kiềm chế được.

      Và, bất chấp thất vọng về cách cư xử lỗ mãng của March, May ràng vẫn quyết tâm che chở hai em . Điều này khiến Will phải tự hỏi làm thế quái nào mà Max, với cái tính khí ngạo mạn bẩm sinh của , lại có được chấp thuận của hai lớn nhà Calendar để kết hôn với em út!

      cần đâu”, Will vui vẻ trả lời. “Tôi có cái di động để trong xe.”

      “Ồ, tất nhiên là thế”, March cáu kỉnh ngắt lời. “Chúng tôi ngớ ngẩn khi nhận ra điều đó.”

      May mệt mỏi lắc đầu, hiển nhiên quyết định rằng điều tốt nhất có thể làm trong tình huống này chính là tiếp tục xin lỗi về bất lịch của March nữa. “Dùng ngon miệng nhé, Will”, lẩm bẩm thiểu não. “Và nếu có cần thêm gì, như là khăn tắm hoặc những thứ đại loại như thế cứ việc với tôi.”

      “Chúng tôi gửi trong số các hầu sang đó cùng với thứ cần ngay lập tức”, March làu bàu.

      Từ tia lửa bất ngờ lóe lên trong cái nhìn chằm chằm của May, Will có thể nhận thấy rằng phải lúc nào May cũng luôn là người chị thấu hiểu và bình tĩnh, rằng có thể làm tổn thương chính mình nếu thấy cần thiết. Và ngay lúc bước ra khỏi cửa, có linh cảm rằng thấy đó là điều cần thiết, với bất kỳ chuyện gì có dính líu đến March!

      Điều này đáng tiếc. lòng muốn mình là nguyên nhân cho bất kỳ bất đồng nào giữa hai chị em. Ngay cả khi March đáng bị như thế!

      “Bánh trông rất ngon, March ạ, cảm ơn nhé”, thân thiện với .

      nhíu mày nhìn tỏ vẻ nghi ngờ, nhưng khi bình tĩnh đáp trả cái nhìn chằm chằm của nét cau có khuôn mặt bỗng dịu lại. “ có gì”, sau cùng cũng nhàng đáp trả.

      “Cảm ơn vì bữa ăn tối nhé May, nó rất tuyệt.” Will chần chừ ở ngưỡng cửa, hoàn toàn hiểu tại sao trong lòng lại thấy rất phiền muộn khi phải rời khỏi căn bếp này dù đến lúc phải ra về - nhất là khi chính quyết định làm như thế!

      “Đừng quên lời hứa đáp lễ của là được”, March lên tiếng nhắc nhở.

      vẫn chưa quên lời đề nghị ban nãy của mình, Will thừa nhận với chút ngạc nhiên trong lúc băng qua sân để trở về phòng - chỉ là nếu mời chị em nhà Calendar ra ngoài ăn tối, chỉ người thôi cũng dám chắc mình có thể đối phó được, huống chi là hai!

      cảm thấy hơi mất phương hướng sau khi ở cùng họ chưa tới giờ đồng hồ, có chút mê man, như thể nốc quá nhiều rượu trong căn phòng mịt mù khói thuốc - nếu trải qua cả buổi tối cùng họ có trời mới biết còn nảy sinh ra cảm giác quái quỷ gì nữa?

      điều mà biết , đó là phải giữ cho đầu óc mình tỉnh táo trước khi gọi điện cho Jude. gã Jude, theo như hiểu biết chắc chắn của Will, là người còn lâu mới vui vẻ trước tin tức về vụ đào ngũ bỏ theo phe địch của Max...
      <div align="

      <hr align="center" size="2" width="100%" />


      Chú thích:

      (1). Bed and breakfast: là kiểu nhà trọ , cung cấp chỗ nghỉ qua đêm và bữa ăn sáng cho khách.

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :