1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lắm Mồm Bang - Thục Khách (7 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Lắm Mồm Bang
      [​IMG]

      Tác giả: Thục Khách.

      ~*~

      Convert: hnq@tangthuvien

      ~*~


      ~*~

      Edit: Thủy Nguyệt Vân.

      ~*~

      Thể loại: Cổ đại, hài, HE.

      ~*~

      Độ dài: 7 phần

      Văn án:

      Ngươi chắc hẳn là nghe đời này có cái bang phái kỳ lạ như vậy, chuyên lấy việc gieo rắc tin đồn gây chuyện thị phi để mưu sinh.

      Luôn làm người ta ghét cay ghét đắng, thế nhưng vẫn có ai dám đụng chạm đến, rất nhanh phát triển thành Đệ nhất đại bang ở Hạ Thiên Giới, mà ngay đến cái tên cũng mới lạ kém, đó là Lắm Mồm.

      Nhân vật chính: Lạc đại tiểu thư ┃ Phối hợp: Dương Uyên, Tấn Vương gia, Lộ Ngân Đẳng ┃ Tên khác: Lắm Mồm Bang, Tin đồn.
      Last edited by a moderator: 8/9/14

    2. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Phần 1: Đương gia của Thiên Hà Sơn lại là nữ tử.

      Edit: Thủy Nguyệt Vân.

      Ngươi chắc hẳn là nghe đời này có cái bang phái kỳ lạ như vậy, chuyên lấy việc gieo rắc tin đồn gây chuyện thị phi để mưu sinh, luôn làm người ta ghét cay ghét đắng, thế nhưng vẫn có ai dám đụng chạm đến, rất nhanh phát triển thành Đệ nhất đại bang ở Hạ Thiên Giới, mà ngay đến cái tên cũng mới lạ kém, đó là Lắm Mồm.

      Trong 《 Kinh Thi · Đại Nhã 》 có viết: “Phụ hữu trường thiệt, duy lệ chi giai*”, Vì vậy kẻ lắm mồm liền trở thành danh xưng của những người ba thành bốn thích gây chuyện thị phi, thế gian sợ là ai hận, chưa đến tác giả của bài văn này, chỉ đến Lạc đại tiểu thư – nữ đương gia của Thiên Hà Sơn thôi cũng là người phải gánh chịu tổn hại nghiêm trọng từ những lời đồn đó.

      *Phụ hữu trường thiệt, duy lệ chi giai: ý những người phụ nữ lắm mồm chính là nguyên nhân của tai họa.

      Dưới chân núi Thiên Hà, nửa con đường bị đoàn người chen chúc vây xem chật như nêm cối, ở giữa khoảng đất trống, thiếu nữ tướng mạo xinh đẹp nhìn có vẻ yếu đuối túm chặt nữ nhân mập mạp.


      Nữ nhân đó trông chật vật, mặc dù có khả năng đánh trả lại được nhưng miệng vẫn ngừng ồn ào: “Mau đến đây xem này, đường đường là Đại tiểu thư của Thiên Hà Sơn mà lại ra tay đánh người!”

      Vừa dứt lời, nàng ta liền bị ăn bạt tai vang dội.

      “Ngươi… Đánh người!”

      “Ngươi ta đánh người rồi, nên ta dĩ nhiên phải đánh cho ngươi xem thôi, ” Lạc đại tiểu thư ném nàng ta cho hai nha hoàn, cười nhạt, “ ra kẻ tung tin đồn chính là ngươi, phải ngươi khắp nơi rêu rao tơ tằm Thiên Hà của chúng ta là hàng giả sao?”

      Đáy mắt của nữ nhân kia lóe lên tia gian trá, quanh co: “Ta cũng chỉ là nghe , là thể giả được, mà là giả thể được, trong lòng Lạc đại tiểu thư cũng , hà tất phải làm khó ta? Ta khuyên mọi người nên đến nơi khác mua , khéo đến Thiên Hà lại mua phải hàng giả!”

      “Hay cho câu là thể giả được,” Thấy nàng ta làm ra bộ dáng chính nghĩa, Lạc đại tiểu thư vất vả lắm mới nhịn được tức giận xuống, xoay mặt về phía đoàn người , “Hôm nay ta cho mọi người tận mắt nhìn xem là hay là giả, làm phiền vị đại thẩm này đến cửa tiệm của chúng ta tùy tiện chọn khúc gấm Thiên Hà đến đây.”

      Gấm Thiên Hà được mang tới, hai nha hoàn nhận lấy rồi mở ra, tất cả mọi người đều cảm thấy trước mắt sáng ngời, nhìn thấy chất lượng bề mặt của gấm kia trơn nhẵn mềm mại, giống loại vải vóc thô ráp tầm thường, nhất là màu sắc, rực rỡ như ráng chiều ở phía chân trời, lộng lẫy loá mắt.

      Nghề chủ yếu của Thiên Hà Sơn là dệt vải, tại Hạ Thiên Giới cũng có chút danh tiếng, Hà Cẩm này chính là trấn sơn chi bảo, được lựa chọn trong những tơ tằm tốt nhất của Thiên Hà, dùng thủ pháp kỳ lạ để dệt nên, cộng thêm ba mươi hai loại màu sắc hoa văn, rực rỡ như ráng chiều, cực kỳ quý giá, phần đông người tiêu thụ chủ yếu đều là những công tử tiểu thư của Thần Tiên thế gia, người bình thường mặc nổi.

      Mọi người nhanh chóng xúm lại, ca tụng ước ao.

      Nữ nhân kia lại bày ra vẻ khinh thường: “Chẳng qua chỉ có như vậy, cũng nhất định là tơ tằm Thiên Hà.”

      Lạc đại tiểu thư tiến đến bung khúc gấm kia ra quấn lên người mình, khúc gấm quý giá càng tôn lên thân hình kiều mị như hoa.

      “Thành Hương, châm lửa!”

      Nha hoàn Thành Hương lấy lửa tiến lên, dù lửa sát bên nhưng gấm vẫn chậm chạp cháy, khoảng chừng qua thời gian nửa chung trà, mọi người chuẩn bị ca ngợi, bỗng nghe tiếng “Hô”, ánh lửa đột nhiên bốc lên, gấm Thiên Hà trong nháy mắt hóa thành tro tàn!

      Nữ nhân đắc ý: “Còn phải…” còn chưa dứt lời liền im bặt.

      Gấm mặc dù cháy hết, nhưng người ở dưới tấm gấm lại mảy may có chút vết bỏng, thậm chí ngay cả xiêm y mặc người lúc trước cũng lành lặn có tổn hại gì.

      biết là ai dẫn đầu kêu tiếng “Hay”, mà mọi người cũng ngớt lời tán thưởng theo.

      Lạc đại tiểu thư tự đắc: “Mọi người đều chỉ biết gấm Thiên Hà của chúng ta đẹp, nhưng thực ra nó còn có khả năng cứu tính mệnh người trong hỏa hoạn, đó mới chính là công dụng lớn nhất của gấm Thiên Hà, những kẻ tung tin đồn vu khống hãm hại kia, ràng là có ý tốt!”

      Nha hoàn Thành Hương chỉ vào nữ nhân kia : “Nàng ta chính là người của Lắm Mồm Bang, lần trước các nàng tranh chấp với Tây Trì Ngọc Phường, tiểu thư của chúng ta thấy các nàng quá đáng, bất quá cũng chỉ các nàng vài câu, thế mà các nàng liền nhắm vào Thiên Hà Sơn!”

      ra là Lắm Mồm Bang!” Mọi người hiểu , đều thóa mạ. Con người chính là như vậy, ràng thống hận những kẻ lắm mồm, nhưng vẫn cứ luôn tỏ ra đủ loại nhiệt tâm đối với lời đồn, tận lực truyền bá, mà lại chủ động truy cứu giả.

      Nữ nhân kia còn lời nào để , liền hừ tiếng: “Cứ chờ xem…”

      “Ta ghét nhất là tin đồn, giết người trong vô hình!” Lạc đại tiểu thư chỉ vào nàng ta, nâng cao thanh, “Đừng để ta nhìn thấy ngươi lần nữa, bằng ta thấy lần, đánh lần!”

      Hai nha hoàn buông tay, nữ nhân kia căm hận bỏ , những người vây xem cũng từ từ giải tán.

      Ở góc đường cách đó xa có dừng chiếc xe ngựa, xe ngựa nhìn như bình thường, nhưng nếu tỉ mỉ quan sát có thể phát cả cỗ xe đều dùng gỗ Đàn Hương cực kỳ quý giá làm thành, ngoài xe có bốn người cưỡi ngựa theo hầu, tất cả đều mặc y phục vô cùng danh giá.

      “Đương gia của Thiên Hà Sơn lại là nữ tử sao?” Trong xe truyền ra giọng thoáng mang theo ý cười.

      “Nghe ông chủ Lạc xa rồi, đó là nữ nhi của ,” Người đầu lĩnh theo hầu cũng chứng kiến màn hài kịch kia, dở khóc dở cười, “Tính khí này của Lạc đại tiểu thư, ở Hạ Thiên Giới tìm ra người thứ hai đâu.”

      Người bên trong xe cười : “Theo ta thấy, về dại dột cũng là tìm ra người thứ hai đâu, danh tiếng của Thiên Hà Sơn gặp nguy hiểm rồi.”

      Người theo hầu : “Theo lý mà Lắm Mồm Bang cũng luôn bị mọi người ghét, chỉ là lời đồn bất luận có sai lệch lớn đến đâu chăng nữa, cũng làm được gì, muốn dẹp yên việc này cũng đơn giản, chỉ cần thầm ở phía sau tốn chút tiền trấn an là được, nàng ấy là nữ tử, lại lấy cứng đối cứng như thế, phải chịu thiệt nhất định là bản thân mình.”

      Người bên trong xe suy nghĩ chút lại hỏi: “ phải tháng sau trong cung cần dùng lượng gấm thượng đẳng sao?”

      Người theo hầu đáp: “Đúng vậy, đại thọ Thái hậu của Thượng Thiên Giới, nương nương định dùng làm lễ vật chúc mừng.”

      “Quyết định chọn loại nào rồi chưa?”

      “Gấm Lưu Khởi của Bạch gia.”

      “Ta thấy của Thiên Hà cũng tồi, sai bọn họ mua lượng đưa vào cung .”

      “Dạ.”

    3. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Phần 2: Người như vậy có cái gì đẹp chứ.

      Edit: Thủy Nguyệt Vân.

      Đương gia dễ làm, chỉ mới có tháng mà Lạc đại tiểu thư thể nghiệm thấm thía, vào đêm rồi vẫn còn phải vật vờ với đám sổ sách dưới ánh đèn, nhíu mày hỏi: “Sao việc buôn bán lại giảm sút nhiều như vậy chứ?”

      Quản Vệ tiên sinh vội vàng trả lời: “Gần nhất bên ngoài đồn đãi rằng Thiên Hà của chúng ta kém hơn so với Lưu Khởi của Bạch gia.”

      “Ta còn tưởng là chuyện gì, hóa ra là Lưu Khởi!” Lạc đại tiểu thư khinh thường , “Ta từng thấy thứ kia rồi, khi xem dưới ánh mặt trời màu sắc cũng tồi, nhưng nếu xem dưới ánh đèn vẫn còn kém xa, đáng xách giày cho Thiên Hà của chúng ta !”

      “Gấm Lưu Khởi vốn tồi, lại nhờ vào lời đồn đãi, đương nhiên liền được mua nhiều,” Vệ tiên sinh oán giận , “Ta sớm khuyên tiểu thư, Lắm Mồm Bang mặc dù văn hay võ biết, nhưng người của bọn họ trải rộng khắp Hạ Thiên Giới, chọc vào liền rất phiền phức, tiểu thư lại còn …”


      Lạc đại tiểu thư đặt chén trà mạnh xuống, trừng đôi mắt đẹp : “Đó là tin vịt, dựa vào cái gì ta phải nhượng bộ, hừ!”

      Vệ tiên sinh cười khổ: “Vậy tiểu thư phải làm sao bây giờ?”

      Lạc đại tiểu thư suy nghĩ trong chốc lát, đột nhiên hỏi: “Tháng sau phải Thiên Hà có dạ hội sao?”

      “Phải sao, ” Nha hoàn Thành Hương khó hiểu hỏi, “Mọi khi tiểu thư vẫn ngại náo nhiệt nên mà, sao đột nhiên lại hỏi chuyện đó ?”

      “Năm nay chúng ta càng phải , ” Lạc đại tiểu thư đứng lên, “Giúp ta chuẩn bị bộ xiêm y thích hợp.”

      Thành Hương từ trước đến nay đều khôn khéo, nhanh chóng lĩnh hội được: “Dưới ánh đèn dạ hội, tiểu thư mặc gấm Thiên Hà của chúng ta chắc chắn vượt trội hơn những người mặc gấm Lưu Khởi.”

      Vệ tiên sinh vui vẻ : “Tiểu thư cao minh!”

      Ngày trôi qua rất nhanh, Lạc đại tiểu thư bên này vừa mới chuẩn bị ổn thỏa xong ngày dạ hội cũng tới.

      Dạ hội Thiên Hà mỗi năm lần là ngày lễ hội lớn của Hạ Thiên Giới, quý tộc bách tính đều trang điểm lộng lẫy mà đến tham gia, quan trọng hơn là, ngày hôm đó các phu nhân đều tập hợp lại, các nương chưa xuất giá cũng đều nhộn nhịp đến dạo chơi.

      Ngọn đèn soi bóng xuống mặt nước, du thuyền dập dờn, oanh thanh yến ngữ[1], cực kỳ náo nhiệt.

      [1] oanh thanh yến ngữ: giọng trong trẻo như chim oanh, chim yến.

      mặt sông, chiếc du thuyền vô cùng hoa lệ chậm rãi tới, những thuyền nương[2] người nào người nấy y phục bất phàm, muốn chú ý đến cũng khó, mọi người nhao nhao ghé mắt, đều suy đoán xem người bên trong là ai.

      [2]thuyền nương: những chèo thuyền hoặc đứng hầu truyền.

      Chiếc thuyền kia dừng ở giữa sông hồi lâu, mãi đến khi tất cả mọi người vây đến nhiều mới có tiểu nha đầu vén tấm mành lên, chỉ trong giây lát, mỹ nhân trang điểm lộng lẫy được nha hoàn dìu chậm rãi lên mũi thuyền. Son phấn nhàng, mày ngài tô phớt nhạt, người dĩ nhiên đẹp như ngọc, mà bộ xiêm y khiến người ta ao ước kia, dưới ánh đèn, màu sắc chẳng những giảm vẻ tươi sáng, mà lại càng tăng thêm vài phần mờ ảo, giống như trăng tròn cao hai bên có đám mây chuyển động, càng tô điểm cho người mặc thêm phần xinh đẹp, lại mất vẻ đoan trang quý khí.

      Có người nhận ra: “Là Lạc đại tiểu thư của Thiên Hà Sơn !”

      “Chẳng trách, nàng mặc chính là gấm Thiên Hà !”



      ít phu nhân thầm so sánh, rất nhanh phát ra chênh lệch giữa hai bên mà bắt đầu hối hận.

      “Tiểu thư, mọi người đều khen người đấy!”

      “Vậy sao.”

      Để đạt được thành quả của ngày hôm nay, chủ tớ hai người mất phen tâm tư rất lớn, lúc đắc ý, nào ngờ vào ngay lúc này, toàn bộ đoàn người bỗng đều hướng về phía sông khác.

      Bên kia tới du thuyền bình thường, cửa sổ khoang thuyền lại mở rất lớn, buông xuống bức rèm che hai tầng, mơ hồ có thể thấy được bóng người ở bên trong.

      Thành Hương vui vẻ : “Của Dương gia, là Dương công tử!”

      Vị Dương công tử này, Lạc đại tiểu thư cần hỏi cũng biết là ai, bởi vì thanh danh của thực quá lớn, lớn đến toàn bộ Hạ Thiên Giới ai biết —— Dương Uyên, là thân chất nhi(cháu ruột) của Hoàng hậu nương nương, tuy tuổi còn trẻ, nhưng phân nửa việc kinh thương của Hạ Thiên Giới đều nằm trong tay , nhân vật tuấn mỹ phong lưu, là đối tượng theo đuổi của các nương trẻ tuổi, chỉ cần định đến đâu, hầu hết các tiểu thư quý tộc đều chạy tới đó chờ sẵn.

      Đương nhiên, người này danh tiếng tuy lớn, nhưng cũng được tốt lắm, về phương diện đời sống riêng tư vẫn luôn bị lưu truyền tiếng xấu, bị mắng là kẻ ham mê tửu sắc, chỉ có điều những chuyện đó cũng chút nào ảnh hưởng đến mị lực của , đều cùng chuyện, nhưng nếu là nam nhân thành công, liền bị gọi là hạ lưu, nhưng nếu là nam nhân thành công, liền lập tức được sửa gọi là phong lưu.

      “Tiểu thư, chúng ta cũng …”

      “Người như vậy có cái gì đẹp chứ!” Lạc đại tiểu thư vì hận bị cướp tầm nhìn của mọi người cũng thèm để ý đến vẻ mặt thất vọng của Thành Hương, quay sang căn dặn, “Chúng ta ở ngay chỗ này thưởng thức cảnh đêm.”

      .

      Mành buông xuống, chiếc thuyền có bề ngoài bình thường nhưng phía trong khoang thuyền lại bày biện hoa mỹ gì sánh được, mặt sàn trải thảm lông dày màu trắng, phía trước cửa sổ đặt cái bàn , bình ngọc, ly ngọc, đĩa bạc, hai người ngồi đối diện nhau, đều là công tử trang phục cao quý.

      người mỹ phục hoa quan[3], mắt xếch lấp lánh, như cười như , trán lộ ra quý khí bức người;

      [3]mỹ phục hoa quan: quần áo mũ nón đẹp đẽ, lộng lẫy.

      Người còn lại cũng mặc áo bào rộng, dùng cây trâm cố định phần tóc , còn phần tóc buông xuống dài tới hông, đưa lưng về phía bên này, thấy dung mạo, trong bàn tay thon dài cầm nửa ly rượu.

      “Ngươi mời ta uống rượu mà cứ luôn nhìn ra bên ngoài làm gì vậy?”

      “Nhìn nàng.”

      Công tử mỹ phục nhìn theo ánh mắt của người kia, nở nụ cười: “Nhãn lực tốt.”

      ngờ nàng lại nghĩ ra được biện pháp này.”

      vậy là có ý gì?”

      Người theo hầu bắt đầu châm rượu, cười : “Tấn Vương gia biết, đó là Lạc đại tiểu thư của Cẩm Viên Thiên Hà Sơn, hôm nay nàng mặc chính là gấm Thiên Hà của nhà mình.”

      “Gấm Thiên Hà?” Tấn Vương gia lại nhìn lần nữa, chợt nhớ tới gì đó, “Hôm trước đại thọ mẫu hậu, trong những lễ vật của Hạ Thiên Giới các ngươi có lượng gấm tốt, mẫu hậu rất thích, ta nhìn thấy có chút giống cái này.”

      Người theo hầu : “Cũng chắc là gấm Thiên Hà, những ngày gần đây bên ngoài đều lưu truyền Thiên Hà sánh bằng Lưu Khởi, nên hôm nay nàng ấy cố tình mặc cái kia.”

      nử tử thông tuệ,” Tấn Vương gia dựa lưng vào ghế, cười nhìn người đối diện, “Đáng tiếc hình như nàng ta để tâm đến Dương Uyên ngươi lắm.”

      Dương Uyên thong thả đặt chén rượu xuống: “Nàng rất nhanh để tâm thôi.”

    4. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Phần 3: Phô trương làm dáng câu dẫn nam nhân, quá biết xấu hổ rồi.

      Edit: Thủy Nguyệt Vân.

      lộ diện ở dạ hội náo nhiệt, nhưng việc buôn bán trong tiệm ràng vẫn có chuyển biến tốt đẹp, Lạc đại tiểu thư rất phiền muộn, cũng quan tâm đến bộ dáng muốn lại thôi của Vệ tiên sinh cùng Thành Hương bên cạnh mà vẫn kiên trì mang theo hai người đến tiệm để tìm ra căn nguyên của vấn đề.

      Vừa đến đường cái, chợt nghe thấy tiếng chuyện.

      “Dù miệng lưỡi của nàng ta có hơi gay gắt chút, nhưng cũng phải là người như vậy chứ?”

      “Sao lại phải, chỉ trong dạ hội Thiên Hà nàng ta ăn mặc lòe loẹt lẳng lơ, phô trương làm dáng, nương lại câu dẫn nam nhân, cũng quá biết xấu hổ rồi!”

      “Hôm đó ngay cả Dương công tử mà nàng ấy cũng xem cơ mà…”

      “Đó chính là chỗ cao minh của nàng ta đấy, cố ý làm ra phong thái của tiên nữ lẻ loi đứng ở giữa sông, dẫn dắt chú ý của Dương công tử, muốn trèo lên phú quý, uyên ương thành đôi đó thôi!”

      Người phía trước đột nhiên dừng bước, Thành Hương cùng Vệ tiên sinh ở phía sau cũng đứng lại theo, mặt mũi trắng bệch.


      Ai cũng đều biết, Lạc đại tiểu thư của Thiên Hà Sơn, họ Lạc tên Ương. [NV: a, ca tên Uyên, tỷ tên Ương, trùng hợp a =D ]

      “Tiếc là con mắt của người ta cũng nhìn nàng cái nào, nghe Dương công tử cũng chê gấm Thiên Hà tốt.”

      “A, Dương công tử thích gấm Thiên Hà sao?”

      Nữ nhân kia cảm nhận được sát khí liền xoay người, nhìn thấy Lạc đại tiểu thư mặt mày xanh mét, vội vã ôm đầu chuồn mất.

      “Ngươi, đứng lại cho ta——” Lạc đại tiểu thư rống lên tiếng, nửa con đường đều nghe thấy.

      “Tiểu thư!” Thành Hương cùng Vệ tiên sinh đều khẩn trương.

      Lạc đại tiểu thư tức giận đến mức trong đầu đều thành khối hỗn độn, làm sao mà chịu nghe, liền nhấc làn váy lên mà đuổi theo, ngờ nữ nhân kia lại luồn quá nhanh, trà trộn vào đoàn người rồi biến mất tăm.

      Thành Hương đuổi theo kịp ôm chặt nàng: “Tiểu thư, tiểu thư!”

      “Khốn kiếp, ta còn chưa từng liếc mắt nhìn tên Dương công tử gì gì kia đến cái mà ả dám ta câu dẫn !”

      “Đáng giận!”

      “Nếu ta nhìn rồi, các ả cũng vẫn ta câu dẫn !”

      “Phải đó ạ, bọn họ rắp tâm bịa đặt thế nào chẳng có thể tìm được lý do.”

      Lạc đại tiểu thư vung nắm tay: “Lần sau để ta gặp phải, nhất định đánh chết ả!”

      Thành Hương ấp a ấp úng : “Chuyện này liên quan đến thanh danh của tiểu thư, nếu còn tiếp tục ầm ĩ nữa tốt đâu.”

      Vệ tiên sinh khuyên nhủ: “Vẫn là nên làm hòa với các nàng ấy , nếu để lão gia biết được nguy mất…”

      “Là các ả vô căn cứ, dựa vào cái gì ta phải nhượng bộ! Dựa vào cái gì chứ!” Lạc đại tiểu thư nghiến răng nghiến lợi , “Còn cái tên Dương Uyên kia nữa, dựa vào cái gì mà lại gấm Thiên Hà của chúng ta tốt! Dựa vào cái gì chứ! Thiên Hà ràng là gấm tốt nhất Hạ Thiên Giới, ta bắt ràng bỏ qua đâu!”

      “Ơ, đó là ngựa của ta mà!”

      “Tiểu thư! Tiểu thư!”

      Lạc đại tiểu thư làm sao chịu nghe, cướp lấy thiên mã bên cạnh xoay người nhảy lên, quất ngựa chạy .

      Thành Hương cùng Vệ tiên sinh dù lo lắng nhưng lại có cách nào, đành phải trả tiền cho chủ nhân con ngựa, lựa lời mà mua lại.

      .

      Dương quý phủ, người bình thường đều khó có thể tưởng tượng, Lạc đại tiểu thư cũng sinh ra trong nhà đại phú, nhưng lúc mới vào cửa cũng khó tránh khỏi lấy làm kinh hãi, chỉ là vật bày trí ở sảnh thôi cũng hết sức xa hoa khí khái, nhưng vẫn có cảm giác dung tục, bình phong bằng ngọc vẽ hoa văn tự nhiên đặc sắc, bàn ghế trắng noãn tinh xảo, đều là vật liệu khó tìm ở Hạ Thiên Giới, lại càng cần đến các loại đồ cổ quý hiếm.

      Lạc đại tiểu thư mặt lạnh ngồi ở ghế , vài tên gia đinh y phục bất phàm yên lặng đứng bên cạnh, mặt mũi đều bầm dập.

      Phòng trong, hai người xuyên thấu qua bình phong mà quan sát hết thảy.

      Tấn Vương gia : “Thanh danh của ngươi chẳng ra gì, làm liên lụy đến cả tiểu thư nhà người ta, vẫn còn thấy hổ thẹn sao?”

      Dương Uyên : “Nàng dám tại thời điểm này mà tiến vào Dương phủ, ta lại càng thêm bội phục.”

      Người theo hầu hỏi: “Công tử còn định ra ngoài sao?”

      “Mang cái áo choàng kia đến đây cho ta.”

      ở trong nhà, cần áo choàng để làm gì?”

      Dương Uyên cầm cán quạt gõ vào lòng bàn tay trái cái: “Lần đầu gặp mặt, dù sao vẫn phải lưu giữ ấn tượng tốt.”

      Tấn Vương gia chắp tay: “Ấn tượng tốt sợ là khó rồi, để ta xem ngươi làm sao khiến cho nàng nguôi giận.”

      .

      “Dương Uyên đâu, rốt cuộc là có ở nhà hay !” Trước sau qua thời gian nửa nén hương thế mà vẫn thấy bóng người, rốt cục Lạc đại tiểu thư chờ được nữa, đập bàn đứng dậy, trợn to mắt nhìn chúng gia đinh.

      Gia đinh bị hù dọa liền : “Công tử đến ngay, xin tiểu thư chờ thêm chút…”

      “Để khách nhân đợi lâu, đây là cách tiếp đãi khách của Dương phủ các ngươi sao?”

      “Việc này…”

      “Dương Uyên ở đây.” thanh mỉm cười kèm theo tiếng bước chân nhanh chậm, thân hình từ sau bình phong tới.

      Áo choàng màu tím thêu hoa mỹ, che phủ áo trắng bên trong, mơ hồ lộ ra đai lưng cẩm tú cùng ngọc bội, tóc dài nửa dùng trâm cố định, còn mấy lọn buông xuống trước ngực, mũi duyên dáng, mày tung bay, trong mắt hoa đào nổi lên ý cười yếu ớt, môi mỏng kéo ra độ cung mê người, tay cầm cây quạt xếp tinh xảo.

      là Dương Uyên sao? Lạc đại tiểu thư cũng ngây người, tiếp theo là nhíu mày.

      Dương Uyên ngược lại rất ôn hòa: “Lạc đại tiểu thư bất ngờ giá lâm, thể tiếp đón từ xa, thất lễ.”

      Lời của đối phương cực kỳ khách khí, Lạc đại tiểu thư cũng tiện phát tác, đành mặt lạnh chất vấn: “Ta nghe Dương công tử có chút bất mãn với Thiên Hà của chúng ta, gấm Thiên Hà mặc dù được tốt lắm, nhưng ta thầm nghĩ nay ở Hạ Thiên Giới vẫn còn chưa có cái có thể hơn được nó, biết là chỗ nào vừa mắt Dương công tử?”

      “Nga, có việc này sao?” Dương Uyên bất ngờ, khẽ nhíu mày , “Lạc đại tiểu thư từ đâu nghe được như vậy?”

      Chỉ câu , liền khiến Lạc đại tiểu thư nghẹn ngào.

      Nếu Lắm Mồm Bang có thể bịa đặt lời đồn xấu thanh danh của mình, đương nhiên cũng có thể bịa đặt lời đồn khác để phá rối việc buôn bán của Thiên Hà Sơn, lấy danh nghĩa của để gieo rắc tin đồn, những nương cùng tiểu thư đương nhiên cũng mua Thiên Hà.

      Đáng trách chính mình lại bị tức giận làm đầu óc u mê, chưa tìm hiểu ràng sơ suất lỗ mãng tới cửa hỏi tội, quá mất mặt rồi!

      Thấy nàng đứng ngẩn ra gì, Dương Uyên liền nhắc nhở: “Lạc tiểu thư?”

      Lạc đại tiểu thư đỏ mặt lên: “Ta, việc này, ta là nghe người khác .”

      Dương Uyên vẫn mang vẻ mặt ôn hoà: “Chỉ nghe lời đồn mà đến nhà hỏi tội, Lạc tiểu thư cũng có phần hấp tấp rồi.”

      “Ta… Xin lỗi.” Lạc đại tiểu thư xoay người định .

      “Chậm ,” Dương Uyên gọi nàng lại, tự mình ngồi xuống ghế , “ mời mà tới, là khách mời mà tới, đả thương hạ nhân của ta, gọi thẳng tên ta, là hành vi vô lễ, nếu Lạc tiểu thư còn bỏ như thế, sau này ta có nên tìm ông chủ Lạc đòi cái lẽ phải hay ?”

      Lạc đại tiểu thư nhịn xấu hổ xuống : “Ngày khác ta chuẩn bị lễ vật bồi tội, mong Dương công tử đại nhân đại lượng đừng tính toán.”

      Dương Uyên : “ bằng chứng, làm sao tin được?”

      Lạc đại tiểu thư cũng hào phóng: “Ta viết tờ giấy nợ với công tử, ấn dấu vân tay của ta là được rồi chứ.”

      “Dương phủ cũng thiếu tiền, ta cũng nhận giấy nợ của nữ nhân,” Dương Uyên lắc đầu , “Chi bằng để lại tín vật tốt hơn.”

      “Ta mang theo tín vật gì cả.”

      “Vậy ta đây chỉ còn có thể cùng Lạc tiểu thư gặp quan phủ thôi.”

      Sai là ở chính mình, mà đối phương lại được thể chịu bỏ qua, Lạc đại tiểu thư cắn răng, gỡ vòng vàng ở cổ tay xuống “Leng keng” đặt lên bàn: “Bên cái này có khắc tên ta, được chưa?”

      Dương Uyên cũng dứt khoát: “Mời.”

      Lạc đại tiểu thư cũng quay đầu lại mà bước .

      Lát sau, Tấn Vương gia từ sau bình phong tới: “Ức hiếp nữ nhân, ngươi rất thành thạo.”

      Dương Uyên lấy vòng tay vàng ra nhìn chăm chú: “Nàng đến nhà quả nhiên là vì gấm Thiên Hà.”

      “Chứ ngươi cho rằng nàng tìm ngươi làm cái gì, là vì Dương Uyên ngươi phá hỏng thanh danh của nàng, nên tìm ngươi chịu trách nhiệm sao?” Tấn Vương gia ngồi lên ghế , “Tiếc là áo choàng của ngươi hình như cũng chưa lưu được cho nàng bao nhiêu ấn tượng tốt phải.”

      Dương Uyên : “Tính tình hấp tấp như vậy mà ông chủ Lạc cũng yên tâm đem Thiên Hà giao cho nàng sao, ta vốn dự định lưu cho nàng ấn tượng tốt, biết thế nào lại thành ức hiếp nàng rồi.”

      Tấn Vương gia nhíu mày : “Lắm Mồm Bang cũng ghê tởm, chỉ sợ hôm nay nàng vừa ra khỏi cửa này phiền phức lại càng nhiều, thanh danh của nương nhà người ta…”

      Dương Uyên : “Ngươi thấy nàng có vẻ gì là sợ hãi sao.”

      Người theo hầu nhìn vòng tay nhắc nhở: “Công tử, như vậy tốt đâu, Lạc đại tiểu thư được định chung thân, là người có hôn phu…”

      “Hôn phu?” Dương Uyên cất vòng tay vàng vào trong tay áo, “ còn rồi.”

      Người theo hầu kinh ngạc: “ còn từ lúc nào?”

      Tấn Vương gia cười : “Lúc nàng vừa bước chân vào cửa Dương phủ này.”

    5. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Phần 4: Cùng lắm ta xuất giá thôi.

      Edit: Thủy Nguyệt Vân.

      Sơ suất trúng kế, hỏi tội thành, tự rước lấy nhục, Lạc đại tiểu thư kìm nén tức giận đầy mình mà trở về, sáng sớm ngày hôm sau liền sai người chuẩn bị lễ vật đưa đến Dương phủ, ngờ mấy hạ nhân cả buổi lại mang lễ vật còn y nguyên trở về.

      “Dương công tử chê lễ vật quá ít, đủ thành ý.”

      “Cái gì!” Lạc đại tiểu thư bỗng từ ghế đứng dựng lên, cắn răng hỏi, “Còn vòng tay của ta đâu?”

      Hạ nhân ấp a ấp úng : “Dương công tử bảo tiểu thư… tự mình đến chuộc.”

      Đối phương ràng là cố tình làm khó dễ, tiếc là chính mình đuối lý trước, Lạc đại tiểu thư nghĩ tới nghĩ lui cũng còn biện pháp nào khác, đành phải giao phó xuống: “Bảo Vệ quản đặc biệt chuẩn bị hậu lễ lần nữa để ta tự mình đưa đến.”

      Hạ nhân đáp lời lại xong định thấy Thành Hương hoảng hốt phăm phăm chạy vào: “Tiểu thư! Tiểu thư hay rồi! Bên ngoài đều nghị luận về chuyện hôm qua người đến Dương phủ!”


      Lần này Lạc đại tiểu thư lại khá bình tĩnh: “Ta biết, lại ta câu dẫn chứ gì.”

      chỉ có vậy, bọn họ còn người ở Dương phủ…” Thành Hương dám thẳng từ “Phóng đãng”, liền sửa cách lại, “ người ở trong đó đến hai canh giờ, biết cùng Dương công tử làm cái gì…”

      Lạc đại tiểu thư thiếu chút nữa tức giận đến bất tỉnh: “Làm gì có, chỉ nửa canh giờ mà thôi!”

      Nửa canh giờ cũng có thể làm rất nhiều chuyện a, Thành Hương giọng : “Sáng sớm đưa lễ vật đến Dương phủ, bọn họ người muốn dọn sạch gia sản đến Dương gia.”

      Đáng giận! Lạc đại tiểu thư nắm chặt nắm tay tới lui, nôn nóng vô cùng, đột nhiên Vệ tiên sinh cũng bước nhanh tiến đến: “Tiểu thư, bên nhà gia[1] gởi thư tới.”

      [1] gia: cách gọi chồng của tiểu thư.

      Lạc đại tiểu thư phát điên: “Cái gì gia, ai là gia của ngươi vậy!”

      “Là Lộ nhị công tử.” Vệ tiên sinh cười khổ dâng phong thư lên.

      Lạc đại tiểu thư đính hôn từ lâu, hôn phu là Lộ nhị công tử Lộ Ngân của Thiên Hồ Sơn, nay ông chủ Lạc lại có ở nhà, sao nhà họ Lộ lại gởi thư đến vào lúc này, Lạc đại tiểu thư đầy bụng nghi hoặc nhận lấy phong thư mở ra đọc: “Vốn kết thân với nữ tử Lạc thị của Thiên Hà Sơn… Nhưng gần đây nghe được người này phẩm hạnh đoan chính… Tình nguyện giải trừ hôn ước, nếu còn gì dị nghị chọn ngày hủy hôn…”

      Tất cả mọi người trong phòng đều biến sắc.

      Thành Hương chấn động : “Nhà họ Lộ quá đáng! Biết lão gia có ở đây, lại còn vội vã từ hôn, làm cho tiểu thư khó xử!”

      “Hủy cũng đúng lúc .” Lạc đại tiểu thư trái lại thèm để ý, “Sớm nghe con hồ ly tồi kia làm việc gì đàng hoàng, ai thèm gả cho .”

      Vệ tiên sinh vội la lên: “Làm như vậy được! Lời đồn bên ngoài mạnh mẽ, nếu lúc này lại từ hôn, về sau…”

      “Cùng lắm ta xuất giá thôi!” Lạc đại tiểu thư hừ tiếng, “Thành Hương, mang bút mực đến đây!”

      Thành Hương khuyên hết mức, thể làm gì khác đành lấy bút mực.

      Hạ nhân bên cạnh nhắc nhở: “Tiểu thư, còn bên Dương phủ làm sao bây giờ?”

      “Các ngươi mang thêm gấp đôi lễ vật đưa đến ,” Lạc đại tiểu thư cũng có ý định đến đó nữa, “ với tên Dương Uyên kia rằng nếu còn chê ít ta cũng cần vòng tay nữa, thích làm gì làm!”

      Xử lý xong mọi thứ, Lạc đại tiểu thư mang theo Thành Hương ra khỏi Cẩm Viên, thẳng đến Hồng Hương Cốc.

      Hồng Hương Cốc là nơi gió trăng nổi danh nhất ở Hạ Thiên Giới, những y phục xanh biếc, ngày đêm ca múa, hôm nay còn xảy ra việc đặc sắc hơn, gã công tử trẻ tuổi bị nữ nhân khuôn mặt xinh đẹp túm chặt vạt áo trước mạnh mẽ kéo xuống lầu, mãi tới khi kéo đến đường cái mới dừng lại, liền thu hút người qua đường đứng xem náo nhiệt.

      “Lộ Ngân, ngươi nghe ràng cho ta,” Lạc đại tiểu thư cầm phong thư ném vào mặt , “Lạc Ương của Thiên Hà Sơn, vốn nhận kết thân với Lộ Ngân của Thiên Hồ Sơn, ngờ người này lưu luyến thanh lâu phẩm hạnh đứng đắn, tình nguyện hủy bỏ hôn này, chỉ e sau này có bằng chứng, nay lập văn ước này để làm bằng.”

      Đám người ồ lên.

      “Sau khi từ hôn, hai chúng ta còn liên quan gì đến nhau nữa.” Lạc đại tiểu thư xoay người, “Thành Hương, chúng ta !”

      Lộ Ngân lấy lại tinh thần, vội vã ngăn cản nàng, ái muội cười: “ ngờ Lạc đại tiểu thư lại có khuôn mặt xinh đẹp như vậy, kỳ thực là do gia mẫu tin vào lời đồn đãi mà bức ta từ hôn, ta cũng là bất đắc dĩ a, như vậy , ta về giải thích cùng gia mẫu, tuy rằng tại danh tiếng nàng được tốt lắm, nhưng làm thiếp cũng…”

      Làm thiếp? Lạc đại tiểu thư giận sôi máu, giơ tay cho bạt tai: “Nhìn lại bộ dạng của ngươi , ngươi cho là ta thèm làm dâu nhà nhà ngươi sao? Ta khinh!”

      “Ngươi dám đánh ta?” Lộ Ngân chấn động, che mặt mắng, “Bát phụ[2] như ngươi, tương lai cũng ai dám lấy!”

      [2]bát phụ: người đàn bà đanh đá, chanh chua.

      Lạc đại tiểu thư để ý tới , vểnh mặt bước .

      “Đứng lại cho ta!” Lộ Ngân cười khẩy tới kéo nàng, “Việc hôn này há lại để nữ nhân như ngươi hủy là hủy sao, hôm nay ta cứ nhất định mang ngươi trở về làm tiểu thiếp, xem ai dám làm gì!”

      Thành Hương cuống quít cản lại, liền bị đẩy ngã xuống đất, Lạc đại tiểu thư biết ổn, hiểu được sức lực của mình bằng , vội vùng tay ra chạy về phía đường cái đối diện, vào đúng lúc này vừa khéo có chiếc xe ngựa chạy tới, đứng ở giữa hai người.

      Màn xe được nhấc lên, bên trong là khuôn mặt tuấn mỹ mang cười.

      Nơi có Uyên thân ắt thiếu quần chúng, huống chi tin đồn về hai người còn làm mưa làm gió, mọi người thấy có kịch hay để xem liền nhao nhao xúm lại.

      Lộ Ngân đen mặt: “Các ngươi…”

      Dương Uyên mỉm cười ra hiệu: “Làm phiền Lộ huynh dời bước để xe của ta qua được ?”

      Lộ Ngân vốn tưởng rằng tới để bảo vệ, định mở miệng mắng “Gian phu dâm phụ”, nào ngờ đối phương lại là trách mình cản đường, lại đích đứng ở giữa đường, bỗng thấy vô cùng xấu hổ, nhưng khi nhìn lại lần nữa Lạc đại tiểu thư cùng Thành Hương cũng chạy trốn thấy bóng dáng rồi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :