1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lần nữa làm người - Kim Đại (Hoàn)

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      [​IMG]

      Tên sách: Lần Nữa Làm Người
      Tác giả: Kim Đại
      Dịch giả: Vũ Vũ
      Khổ sách: 14.5 x 20.5 cm
      Số trang: 396
      Giá thành: 97.000



      Kim Đại
      Sinh năm 1982, là song ngư thích nằm mơ. Văn phong của dung dị, thoải mái, tình cảm êm ả, nhân vật sống động chân , tựa như câu chuyện diễn ra bên cạnh mình.​

      Năm 2013, Kim Đại đạt giải thưởng "Đề tài đa nguyên" tại Đại hội tác giả Tấn Giang.​

      Giới thiệu:
      Trong ấn tượng của cậu vệ sĩ Vệ Tiếu, Lưu Kình tuyệt đối là thiếu gia đốn mạt tận cùng. Những gì cặn bã dơ bẩn, ta đều dính, những gì xấu xa tồi tệ, ta đều mang...

      Vệ Tiếu thể ngờ có ngày vị thiếu gia hư hỏng ấy lại bước vào cuộc sống của mình cách vi diệu như vậy. Để rồi qua từng tháng ngày gắn bó san sẻ, chiếc giường chia nửa, bát cháo chia phần, cùng nhau vượt bao phong ba bão táp, bao mưu hiểm nguy nan, tình cảm thương tiếc và ỷ lại đều hóa thành nỗi quyến luyến, vậy mà khi ngỡ rằng sắp chạm đến nhau, lại phải đối mặt với ly biệt.

      Lưu Kình lột xác làm lại cuộc đời, Vệ Tiếu bù đắp tổn thương bằng tất thảy bao dung, ai cần đau đáu xã hội gian khó, ai cần bận tâm nhân sinh thăng trầm... Hai tính cách khác biệt, hai cuộc đời bất đồng, cuối cùng thành bù đắp lẫn nhau, dạy nhau về cách sống, dạy nhau về tình người, bình bình lặng lặng quan tâm chia sẻ.​

      Hạnh phúc nhặt cũng chỉ như thế mà thôi.

      "Ông ngoại , cây tốt chăm thành hình hài, người cũng như cây, phải ai cũng có thể nhoáng cái trở thành cây cao vững chãi, người giúp mình tỉa vớt những cái nhánh vô dụng mới là người lòng mình. Lúc đó em cũng khong hiểu ý ông là gì, mãi cho đến khi mẹ em qua đời..."
      Last edited: 23/4/15
      Hà Hoàng thích bài này.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 1






      "Ông già, đừng có cãi chày cãi cối nữa, cứ la cứ hét lên , tỏ ra gắng gượng mà làm gì?" Vệ Tiếu tốt bụng nhắc nhở người nọ.




      Cùng ra tay lần này với cậu còn có Trương Tam, hai người, bên trái, bên phải, vây lấy ông lão bán trái cây, chuẩn bị nện cho ông ta trận.




      Vệ Tiếu chẳng biết bản thân còn tồn tại chút lương tâm nào hay nữa. Trong mắt cậu bây giờ, cậu khác gì con chó, chỉ vì chút xương tàn canh cặn mà bất chấp tất cả, chẳng chuyện tày trời nào Vệ Tiếu nghĩ mình dám làm. Ông lão bán trái cây cũng ngớ người biết mình đắc tội ai, cứ đứng đó la oai oái, nhắng nhít cả lên, đoạn ôm lấy đầu hỏi bọn họ: "Các lấy quyền gì mà đánh người chứ?"




      Tay Trương Tam vốn quá lão luyện trong mấy chuyện này rồi, cho ngay đá vào bụng ông lão bằng chiếc giày có gắn đinh.




      Vệ Tiếu may ra còn có chút lương tâm, chỉ huơ huơ vài chiêu bồi thêm cho xong chuyện.




      Cớ làm sao phải đánh ông lão, phải là thể , chỉ là có cũng cóc có tác dụng gì, lão ấy biết cũng vô ích. Vệ Tiếu thấy đánh vậy cũng đủ rồi, bèn hỏi Trương Tam: " Tam, đủ rồi đấy nhỉ?"




      Trương Tam vẻ mặt hung ác, bản tính sinh ra thích ức hiếp người khác, tuy nhiên cũng nghĩ ông lão bán trái cây này có ức hiếp nữa cũng chả sướng tay nên quyết định ngừng đánh, vừa dùng tăm xỉa mấy cái răng vừa hất hàm quát: "Cái lão già rác rưởi này, dám đắc tội với thiếu gia Lưu."




      Ông lão bán trái cây ôm đầu quằn quại, ngơ ngác, mấy cái răng bị đánh gãy làm ông ta năng ú a ú ớ.




      "Tôi có quen thiếu gia Lưu nào đâu..."




      Trương Tam trợn mắt hùng hổ nhìn ông lão thà, quát lớn. " biết mà dám nhìn ngó lung tung, thiếu gia Lưu thích nhìn là nhìn được hả, lại còn dám nhổ nước bọt nữa chứ, đánh thế là còn !"




      Lúc này đây, nước mắt chảy dài má ông lão. Ông nào có tội tình gì cho cam, ông chỉ là người bán hoa quả dạo bên đường, hàng ngày thấy bao nhiêu người qua lại, đâu có biết vị thiếu gia họ Lưu ấy? Vệ Tiếu hiểu oan tình này, chẳng qua đúng lúc thiếu gia Lưu ngứa tay muốn kiếm cớ gây với ai đó, bãi nước bọt vô tình cũng đủ thành chuyện.




      Người oan đời này nhiều vô kể, mới lần trước có gã quay xe, biết thế nào lại quay ngay trước đầu xe thiếu gia, dù chưa va chạm và cũng buồn đợi người ta giải thích, quy luôn cho gã đó cái tội láo lếu rồi lệnh cho đám đàn em xông tới đập nát mui xe, khổ chủ dám làm gì, chỉ biết ngậm bồ hòn làm ngọt. Về đến nhà, lão gia tuy biết chuyện, nhưng đương lúc ăn cơm cũng chỉ mắng đôi câu rồi thôi.




      Trước đây, Vệ Tiếu cảm thấy dù sao đời này vẫn còn chút đạo lý công bằng, nhưng về sau cũng biết do mình số đỏ hay giẫm nhầm phân chó, lại chọn cái công việc vệ sĩ này mà làm.




      Tuy lương bổng cũng được coi là đáng mơ ước, nhưng cái người cậu theo hầu ra thể thống gì. tính tình thiếu gia kênh kiệu thôi chưa bàn, lại còn lêu lổng du côn mới khổ.




      Vệ Tiếu phải là kiểu người "giữa đường thấy chuyện bất bình chẳng tha" nhưng đạo đức làm người vẫn có, lại từng ở trong quân ngũ mấy năm trời nên có thể chống lụt cứu nạn đều từng trải hết. Sau này xuất ngũ, nếu vì bất mãn với công việc được giao cậu gặp cái loại người chẳng ra người, ngợm chẳng ra ngợm như Lưu Kình làm gì. Ngặt nỗi hợp đồng ký, thêm nữa tại số cậu xui xẻo, làm sao lại được thiếu gia Lưu ưu ái trọng dụng, vốn chỉ là tên vệ sĩ quèn vòng ngoài, giờ cậu thân tín của .




      Cùng cùng về nên cậu biết ít chuyện. Vệ Tiếu cũng hiểu , phóng lao đành phải theo lao, chứ muốn thoát ra khỏi cái vòng này e rằng rất khó. Cũng giống như góc của núi băng, hễ lộ ra đều đáng sợ khủng khiếp.




      Cái mà người ta hay gọi là "giao du hắc bạch lưỡng đạo", hô mưa gọi gió, thích làm trời làm đất gì cũng được, chính là ám chỉ gia đình họ Lưu này đây.




      Ngoài mặt kinh doanh lớn lắm rồi, vậy mà những thứ sâu trong đó còn huyền bí hơn. Từ khi Vệ Tiếu nhận ra chúng, cậu bắt đầu suy tính tìm cách làm sao để toàn mạng thoát thân, mà hiềm nỗi khi tai họa ập đến có mà tránh đằng trời.




      Chết lúc nào chết, lại đúng dịp bạn cậu đến thăm cơ chứ.




      Kéo theo cơ man là rắc rối theo sau.






      Chương 2






      Vệ Tiếu, tên cũng như người vậy, cậu thích cười, bề ngoài luôn toát lên vẻ lạnh lùng sắt đá thường thấy ở người từng tham gia quân ngũ, nhưng ra tiếp xúc lâu mới biết con người sắt đá ấy cũng ấp áp vô cùng.




      Được làm bạn của người như vậy hạnh phúc biết bao, nhưng Vệ Tiếu lại có yếu điểm, đó là nhát , thích người ta mà dám theo đuổi. Cũng vì lẽ ấy mà mãi đến khi rời quân ngũ, cậu mới dám tỏ tình với lỡ thích từ hồi học cấp hai.




      Sau khi xuất ngũ, Vệ Tiếu phải ngậm ngùi rời bỏ quê nhà lên thành phố M kiếm sống vì tổ chức sắp xếp nổi cho cậu được công việc như ý, lôi thôi thế nào lại tìm đúng công việc hầu hạ cho cậu thiếu gia Lưu Kình. Lương cao đấy, ngặt nỗi đôi khi phải làm vài việc thiếu lương tâm khiến Vệ Tiếu rất phiền lòng.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Thiếu gia Lưu tuy là tên lưu manh nhưng lại đối xử với cậu rất hậu, khi tặng bật lửa đắt tiền, thắt lưng xịn hàng hiếm, lúc cho ví da được làm thủ công. Vệ Tiếu cũng biết Lưu Kình quý trọng mình như thế nào, vì rằng số người theo hầu hạ Lưu Kình lâu hơn so với cậu rất nhiều mà chỉ thích mỗi cậu kề cận, ngay cả mát xa tắm hơi cũng cho theo để cùng hưởng lạc thú.




      Vệ Tiếu cũng vì sao mình lại lọt vào mắt xanh của nữa. Đến ngay cả quản gia nhà họ Lưu có việc gì cũng tìm cậu thương lượng, điều này làm cho Vệ Tiếu hay dè dặt và bất an. Cậu hề biết nguyên nhân mình được coi trọng như vậy thực chất vô cùng đơn giản, chính là hai cái má lúm đồng tiền dễ thương mà cậu sở hữu.




      Ngày mới nhận việc, Vệ Tiếu được phân công làm bảo vệ canh cổng, thiếu gia Lưu thường vẫn hay ngồi xe ra ra vào vào, thấy cái cậu này trông có vẻ dễ nhìn nên hay để ý, hơn nữa phòng của vừa vặn có thể phóng tầm nhìn bao quát cả khu vườn.




      Nhiều khi đứng cạnh cửa sổ, vừa uống cà phê vừa ngắm nhìn cậu bảo vệ ưa cười.




      lòng mà , Lưu Kình thích những người làm công như vậy. Tuy là dân lưu manh nhưng ít nhiều cũng được thừa hưởng từ cha dòng máu quyết đoán đôi khi đến lạnh lùng, đối xử với người hầu kẻ hạ rất tốt song tuyệt đối dung túng. Người như Vệ Tiếu, suốt ngày hi hi ha ha, với ai cũng từ tốn nhàng, nếu chẳng may bị bắt gặp, thế nào lão quản gia cũng nhận lệnh trực tiếp tìm mà trị cho trận nên thân.




      Vậy mà Vệ Tiếu lại là trường hợp ngoại lệ của ngoại lệ, mỗi lần nhìn thấy cậu cười, lại lâng lâng cảm xúc khoan khoái khó tả. Phải chăng đó là lý do luôn muốn cậu kề cận bên mình nhiều hơn? Đôi khi trong cuộc sống, có những việc tưởng chừng thể giải thích nổi lại thành , Vệ Tiếu lại ứng đúng vào chuyện ấy, vô tình trở thành vệ sĩ thân tín của Lưu Kình.




      Vệ Tiếu cho rằng vị trí mình có là chuyện gì tốt đẹp, vì ở vị trí ấy cậu biết quá nhiều việc đáng lẽ nên biết hơn.




      Bản thân biết quá nhiều mà lúc nào cũng phải câm như hến, quả đúng là ác mộng đối với cậu, bởi chỉ cần câu sơ sẩy là xem như tự hại mình đầu rơi máu chảy, xương tan thịt nát. Vệ Tiếu là người tài năng mấy nổi trội, cũng khéo ăn khéo , chỉ được cái tính tình hòa nhã, lúc nào cũng cười, biết chịu khó lắng nghe. Bởi vậy Lưu Kình rất đỗi ngạc nhiên khi nghe tin Vệ Tiếu có thời làm lính.




      Phải tận sau này có dịp ghé thăm nơi ở của Vệ Tiếu, quả nhiên phát tấm drap giường phẳng phiu khác nào miếng đậu phụ đúng chuẩn nhà lính. Lưu Kình ngồi ngay ngắn giường đưa mắt nhìn Vệ Tiếu. Mỗi lần như này, Vệ Tiếu đều cảm thấy vô cùng căng thẳng.




      Lưu Kình liền cười bảo Vệ Tiếu qua ngồi cạnh, bắt đầu hỏi han về những ngày trong quân ngũ.






      Chương 3






      Cha của Lưu Kình cũng xuất thân từ lính. Nên lạ khi thích phong thái quân nhân của Vệ Tiếu. Tuy có người chê bai Vệ Tiếu là lính ngốc, nhưng Lưu Kình lại thích điều đó.




      Người như Lưu Kình bề ngoài lấc ca lấc cấc vậy thôi chứ bên trong chất chứa đầy những toan tính. Sinh ra trong gia đình hắc bạch lưỡng đạo lại phải sống thiếu mẹ từ , bất kể ai xung quanh, cũng đề phòng. Từ Lưu Kình được huấn luyện ý thức cảnh giác cao độ, duy chỉ lần lơ là dẫn đến bị chơi vố đau.




      Vệ Tiếu cũng từng nghe người ta kể, hồi còn bé, Lưu Kình được bảo mẫu ngày đêm chăm sóc, đối xử với tốt đến độ coi người ấy như là mẹ của mình vậy.




      Ngờ đâu lòng người khó đoán, bà ta lại rắp tâm dụ dỗ cha để rồi có thai. Từ đó bắt đầu tìm cách khử Lưu Kình, ý định làm bà chủ của gia đình họ Lưu. May mà ông chủ Lưu phải là loại người hồ đồ, hơn nữa tình cảm của lão dành cho người vợ quá cố còn nặng lắm, cuối cùng lão quyết định ép bà bảo mẫu phá thai.




      Từ đó trở , Lưu Kình lột xác trở thành con người hoàn toàn khác.




      Vệ Tiếu biết có nên thông cảm Lưu Kình hay , chỉ cảm thấy chuyện dì ghẻ con chồng đầy rẫy ra đó, nếu như ai cũng vì chuyện này mà thay đổi xã hội loạn mất thôi. Tuy cậu mặn mà với việc làm thuê cho nhà họ Lưu nhưng lương bổng mỗi ngày sộp, lại được tính theo năm, xem nhiều, nhưng phải được trả đủ cục.




      Điểm này cũng giống như làm ở Foxconn, hễ câu được người rồi, người ta phản đối bạn hay ở, nhưng chỉ cần bạn rời công ty cắc người ta cũng trả cho bạn. Vệ Tiếu chẳng khác nào con thỏ bị cà rốt cám dỗ, luôn tin rằng tương lai ở trước mắt, cứ cắm đầu cắm cổ làm, đến lúc nhìn lại ấy vậy mà qua hơn năm.




      Mới chừng ấy thời gian mà Vệ Tiếu thay đổi khá nhiều, lắm khi soi gương, cậu cảm giác cái người trong gương còn là Vệ Tiếu của trước đây nữa, quả sa đọa đến mức còn cách nào nhận ra đươc.




      Vệ Tiếu của bây giờ chẳng còn đỏ mặt vì đá ông lão bán hoa quả dạo đường nữa rồi. Đúng lúc này bạn của cậu gọi điện, là giục cưới vì tuổi cũng còn trẻ, hai là cũng muốn lên thành phố, vừa mở mang tầm nhìn, vừa tìm cơ hội phát triển, nên quyết định đến dựa dẫm Vệ Tiếu.




      Vệ Tiếu lần đầu tiên mở miệng xin Lưu Kình cho nghỉ phép hôm. Cậu cũng biết tính khí bất thường và có phần biến thái của Lưu Kình, vậy nên xin phép cũng phải mở lời lúc vui.




      Lúc này Lưu Kình chơi trò Truth or Dare[1] với hai em người mẫu chân dài. Mấy em vừa lấy tay che cặp ngực lồ lộ vừa thi nhau cười khúc khích, áo quần người bị lột sạch trơn chỉ còn mỗi đồ lót. Trong khi bàn tay Lưu Kình mải miết mơn trớn da thịt mấy em Vệ Tiếu cất tiếng khiến bao nhiêu cao trào chợt nhũn ra hết cả.




      [1. Truth or Dare: Trò chơi đồng đội mà trong đó, người chơi A hỏi đồng đội B của mình là “Truth or Dare?”, nếu B chọn “Truth” A hỏi B câu hỏi thường là khá riêng tư hay tréo ngoe, nếu B chọn “Dare” A sai khiến B làm việc gì đó nằm trong phạm vi B có thể làm được, thậm chí có uống rượu hay lần lượt lột từng món đồ người mình.]




      Cảm giác cụt hứng trào dâng trong lòng, chẳng khác gì yên lành bị thằng nào đó đâm nhát từ sau lưng, Vệ Tiếu lạ gì cái biểu này của Lưu Kình, sợ mất hứng lại cho mình nghỉ phép nên vội vội vàng vàng giải thích, là bạn của cậu quen đường sá ở đây.




      Mà bất ngờ là Lưu Kình hề gây khó dễ, lại còn bảo: “Hiếm được dịp bạn cậu lên, để tôi tiếp đãi.” Vệ Tiếu đâu nghĩ Lưu Kình lại vậy, cũng cảm thấy ái ngại thay.




      Vốn hiểu cái tính gàn dở của Lưu Kình, Vệ Tiếu chỉ đành chấp thuận. Cứ ngỡ Lỗ Bình cũng ái ngại khi biết chuyện này, nào ngờ nàng lại hào hứng ra phết, cũng muốn nhân cơ hội này ra mắt cậu chủ của người .
      Hà Hoàng thích bài này.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 4






      Lưu Kình là tiếp đãi, ra là cầu Vệ Tiếu dẫn bạn theo để chơi cùng .




      Bữa cơm ra cũng ngon lành.




      Lần đầu tiên được diện kiến Lưu Kình, Lỗ Bình sững người như còn tìm ra phương hướng. Vệ Tiếu mấy ngạc nhiên, vì nhiều lần thấy tình cảnh thế này rồi.




      Lưu Kình rất đẹp, đẹp đến nỗi nào gặp đều thấy tim mình đập loạn xạ cả lên, lòng xao xuyến sao tả nổi.




      Cơm nước xong xuôi, Vệ Tiếu đưa bạn về khách sạn, Lỗ Bình vẫn thấy có gì đó tiếc nuối, cảm khái sao Lưu Kình lại có thể đẹp đến vậy.




      Ngay cả Vệ Tiếu lần đầu tiên gặp Lưu Kình cũng thấy quái lạ, người đâu mà đẹp lạ lùng, da trắng nõn nà cứ như từ trong bức tranh nào đó bước ra, và cũng vì cái vẻ thanh tú ấy mà Vệ Tiếu từng hoài nghi chàng mặt trắng này chắc phải là cậu chủ của mình. Về sau biết đấy chính là con trai của ông chủ, Vệ Tiếu vẫn mất hồn đến hơn nửa ngày, nghĩ ra được cớ làm sao người phốp pháp và có phần hơi thô như ông chủ Lưu lại có thể sinh ra đứa con như vậy, cho đến ngày được Lưu Kình cho xem bức di ảnh của mẹ , Vệ Tiếu mới biết hình hài đẹp đẽ này được tạo ra từ đâu.




      Chuyện bạn mình có cảm tình với Lưu Kình khiến cho Vệ Tiếu ghen tuông, dù sao tình cảm giữa cậu và bạn là chân thành , Lỗ Bình có hỏi cũng bởi Lưu Kình quá đẹp mà thôi. Nhưng Vệ Tiếu nằm mơ cũng ngờ được rằng chuyện kiếm việc làm mà Lỗ Bình đề cập với Lưu Kình trong lúc trà tam rượu tứ được Lưu Kình sắp xếp đâu vào đấy rồi.




      Tuy chỉ là công việc bán hàng, nhưng đối với Lỗ Bình đủ thỏa lòng, bởi ở cái phố thị này chạy bạc mặt để kiếm công việc vốn khó, tìm được công việc tốt như vậy càng khó hơn.




      Sau khi nhận lương tháng đầu, việc đầu tiên nghĩ đến là mời cơm Lưu Kình, cảm ơn lòng tốt của . Vệ Tiếu sợ bạn mình lo lắng nên trước giờ chưa kể cho nghe những việc làm thất đức của Lưu Kình, mà sợ rằng lúc này có Lưu Kình thế nào chăng nữa, chưa chắc bạn của cậu tin.




      Vệ Tiếu vốn dĩ là tuýp người đơn giản, cậu nghĩ Lưu Kình tuy phải người tốt nhưng đối xử với người ăn kẻ ở ít ra đến nỗi nào.




      Lúc mời lại lo biết Lưu Kình có đồng ý , vì từ trước tới giờ chưa từng nể mặt ai. Thế mà Lưu Kình nhận lời, quả là chuyện hiếm thấy.




      Lúc tiễn bạn ra về, Vệ Tiếu có cảm giác hình như tâm trí Lỗ Bình có gì đó yên.




      Cậu nghĩ có lẽ Lỗ Bình vẫn còn mệt sau hồi ăn uống chuyện trò với Lưu Kình, phải đến khi biết chuyện bạn mình với Lưu Kình, cậu mới dần tỉnh ngộ, ra ngay từ lúc đó Lỗ Bình thay lòng đổi dạ. Lỗ Bình tự tiện gọi điện cho Lưu Kình mà cậu hề hay biết.




      Đối với Lưu Kình mà , có quá nhiều tự dâng mình lên cửa, do đó nếu ngủ với bạn của thuộc hạ mình, cũng nghĩ là mình sai, huống hồ đối phương là người chủ động.




      Lưu Kình thích theo đuổi loại con đàng hoàng đứng đắn, chỉ thích mấy em làng chơi hay tình đêm gì đó thôi, càng dâm dật phóng đãng càng tốt. Trong suy nghĩ của , loại phụ nữ bóc bánh trả tiền ấy đến cũng dễ mà cũng dễ. ngờ rằng, lần đầu tiên lên giường với Lỗ Bình lại làm rung động và ấn tượng đến như vậy, vẫn biết Lỗ Bình là còn trinh nhưng quần cởi rồi lẽ chơi, thế là thịt luôn em ấy.




      Xong việc, mọi thứ đâu lại vào đấy, ứng theo cái quy luật ghét rối rắm của Lưu Kình, Lỗ Bình bị quẳng sang bên như cái cách từng làm đối với bao đứa con khác. Lỗ Bình vốn là dân quê, gia đình cổ hủ, dạy phải làm “ ngoan”, chẳng qua lần này xui xẻo gặp phải Lưu Kình để rồi vướng vào lưới tình khó gỡ, cứ ngỡ đến đó đời sang trang.




      Dạo gần đây Vệ Tiếu cảm thấy thần thái của Lỗ Bình được tốt, người cũng tiều tụy trông thấy.




      có lúc cậu cũng hiểu mình làm gì khiến Lỗ Bình phật lòng mà trở nên lạnh nhạt với mình như thế, còn đòi chia tay cậu mấy bận.




      Ban đầu Vệ Tiếu cho rằng Lỗ Bình chịu áp lực nặng nề do công việc mới. Chỉ đến khi Lỗ Bình uống thuốc ngủ tự vẫn, cậu mới biết việc đơn giản như thế. May mà người ta phát kịp thời, chứ Lỗ Bình trở thành người thiên cổ.




      Vệ Tiếu ngày đêm túc trực trước phòng bệnh chăm sóc Lỗ Bình, cũng dám hỏi vì sao lại ra nông nỗi này, bận bịu quá có cả thời gian hầu hạ Lưu Kình. Lưu Kình lại hay ỷ lại vào Vệ Tiếu, thành thử cứ nửa tiếng đồng hồ lại gọi điện thúc giục lần. Vệ Tiếu bị thúc thiếu điều quỳ mọp đất, thưa thưa bẩm bẩm: “Tôi cắn rơm cắn cỏ lạy cậu, cậu làm ông nội tôi rồi còn chưa đủ hay sao?”




      Lưu Kình rất thích thú khi làm khó Vệ Tiếu, thích Vệ Tiếu, nay lại nghe người bình thường luôn nghiêm túc lại có phần khô cứng như Vệ Tiếu chịu gọi mình là ông nội, liền cười tít mắt tít mũi: “Đừng gọi tôi là ông nội, gọi là ông trời cũng thay đổi được gì đâu, cậu nhanh về đây, ở đây ba chân còn thiếu chân, cậu về tôi sai chúng nó bắt cậu về.”




      Vệ Tiếu chẳng định loan tin Lỗ Bình tự vẫn, nhưng đến lúc này rồi đặng, đành thở dài: “Tôi về được đâu, Lỗ Bình tự vẫn.”




      Lưu Kình vốn chỉ muốn trêu đùa chút thôi, nghe Vệ Tiếu vậy chợt nhíu mày lại. tuy là dân lưu manh nhưng đầu óc hoàn toàn mụ mị, lập tức nghĩ phải chăng Lỗ Bình dùng khổ nhục kế? Lưu Kình cảm thấy vui, lại cho rằng Vệ Tiếu biết tỏng mọi chuyện rồi nên cứ thế mà toạc ra: “Chỉ là cái màng trinh thôi chứ có gì, nếu ta thấy thiệt thòi, tìm nơi nào đó vá lại, cậu nhắn cho ta đừng có giở trò với tôi, miễn là giả chết, có chết thiệt, tôi cũng kệ, chết chết xa xa tí, đừng giở trò mèo vớ vẩn.”




      Vệ Tiếu nên lời, phải mất hồi sau mới dần hiểu ra những gì Lưu Kình .




      Lúc này bệnh viện rất đông người, cậu đứng tại góc trong đại sảnh, lặng im bất động.




      ngừng nghĩ ngợi, Tại sao lại ra nông nỗi này, tại sao có thể như vậy?




      Người con cậu nâng niu như vàng như ngọc, tại sao lại như vậy? Vệ Tiếu cố lấy sức thở hắt đôi cái, hai chân dường như mềm nhũn.




      khác nào phải chịu tra tấn dưới địa ngục.




      Người con cậu nhất... Vệ Tiếu cố hết sức để thở, tựa thể đó là việc duy nhất cậu có thể làm trong lúc này. Trở về phòng, cậu vờ như biết gì cả, nhẫn nại chăm sóc Lỗ Bình.
      Hà Hoàng thích bài này.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 5






      Vệ Tiếu tắt điện thoại, dành hết tâm trí để chăm sóc cho Lỗ Bình, đợi đến lúc Lỗ Bình khá hơn mới về lại bên Lưu Kình, nhưng cũng chỉ là chào hỏi qua loa rồi .




      Vệ Tiếu nghĩ kĩ rồi, nơi như thế này thể làm việc được nữa. Cậu thu dọn hành lý Lưu Kình bước tới, chặn ngay đầu cửa rồi hất hàm hỏi: "Ý cậu là sao?"




      Vệ Tiếu là người có lý có tình, cậu biết chuyện của Lỗ Bình thể trách Lưu Kình, nếu tự nguyện, Lưu Kình đời nào xơi được ? chơi bao nhiêu đứa con cũng mặc, nhưng tại sao lại đùa giỡn với Lỗ Bình? Vệ Tiếu ngẩng đầu nhìn , quan hệ chủ tớ từ trước tới giờ vẫn tốt đẹp, tính cách hai người tuy quá giống nhau nhưng được cái Lưu Kình luôn ưu ái cậu nhiều hơn người khác, thậm chí nhiều khi còn nghe lời cậu nữa cơ mà.




      Vệ Tiếu nghĩ dù sao cũng làm ở đây nữa, bèn lấy tư cách bạn bè thay cho quan hệ chủ tớ, với giọng điệu dứt khoát: "Cậu vì sao tôi làm như vậy mà." Lưu Kình cũng đoán biết được lý do Vệ Tiếu đòi , thấy Vệ Tiếu căng thẳng, cũng muốn nhún nhường liền nhướng mày đầy khiêu khích, khuôn mặt thanh tú nho nhã ấy dẫu có nở nụ cười đầy nham hiểm cũng đẹp đến tinh xảo, đánh cái liếc hướng về Vệ Tiếu.




      Vệ Tiếu mấy quan tâm Lưu Kình có nhìn mình hay , chỉ xách hành lý lên rồi cất bước. Lưu Kình tới giữ Vệ Tiếu lại. Vệ Tiếu khỏe hơn Lưu Kình rất nhiều, tuy bị kéo lại vẫn bước được, lại còn kéo lê Lưu Kình theo. Lưu Kình tỏ vẻ nhượng bộ: "Chỉ là đứa con thôi mà, tôi bù cho cậu đứa khác, đẹp hơn con đó nhiều."




      Vệ Tiếu cứ thế mà cắm đầu bước , cảm xúc chai lì thiết phải giận dữ.




      Lưu Kình cuối cùng cũng điên tiết, tính khí điên khùng sẵn có lâu nay lại được dịp bùng lên. xông ra ngoài hét lớn.




      Bọn người bên ngoài luôn chực sẵn để chờ lệnh, nghe Lưu Kình hô hoán, lại thấy Vệ Tiếu hằm hằm bước ra, có hai thằng vội vã chạy đến vây Vệ Tiếu lại.




      Vệ Tiếu biết Lưu Kình là người thiếu đạo đức nhưng ngờ rằng chuyện mình nghỉ việc cũng rắc rối như vậy. Trong khi cậu bị bọn người làm đến vây chặt, Lưu Kình hất hàm bước ra khỏi vòng vây.




      Vệ Tiếu tính bỏ chạy nhưng bọn người làm vây quanh mất rồi, mấy kẻ này vốn dĩ đều là đồng nghiệp của cậu cả, có người chơi thân, có người chỉ quan hệ xã giao, Vệ Tiếu nỡ đánh, ngoan ngoãn để họ kéo trở lại phòng.




      Cậu vừa bước vào phòng Lưu Kình cũng vội cho người đến bệnh viện nhét cho Lỗ Bình vạn, bảo ta vá lại màng trinh, càng nhanh càng tốt.




      Đến khi mọi việc xong xuôi, Vệ Tiếu biết chuyện Lỗ Bình lặng lẽ rời khỏi bệnh viện lời từ biệt. Cậu cậu muốn tìm Lưu Kình tính sổ, Lưu Kình vẫn đứng đó biểu gì.




      Lưu Kình thông minh nhưng lại hồ đồ hết lần này đến lần khác trong chuyện của Vệ Tiếu, và cũng biết, người vui vẻ hay cười như Vệ Tiếu lại nổi nóng với mình như vậy dễ ngày ngày hai mà bỏ qua ngay được.




      còn trêu đùa Vệ Tiếu: "Đàn bà như quần áo, cậu thay là xong, con đó ngực lép lắm, tay tôi nắm gọn rồi, lần sau tôi giới thiệu cho cậu con ngực to, đảm bảo cậu sướng rên."




      Vệ Tiếu mặt đỏ như gấc, phải vì xấu hổ mà vì khí giận bốc lên tận cổ.




      Nhưng suy cho cùng mình cũng chỉ là con sâu cái kiến trong tay người ta mà thôi, cậu đành nín nhịn cho xong chuyện.




      Vậy mà Lưu Kình lại tưởng cậu xấu hổ, đến bên vỗ vai có vẻ thân mật.




      Lưu Kình rất quý Vệ Tiếu, chính đôi khi cũng cảm thấy kỳ quái, ở Vệ Tiếu có gì đó rất lạ, rất dễ mến. Lưu Kình tuy thỉnh thoảng hồ đồ nhưng bọn người bên cạnh lại phải là lũ ngốc, cũng đôi lần nhắc nhở chủ mình.




      Lưu Kình hoàn toàn để ngoài tai những lời nhắc nhở đó. từ khi sinh ra đến giờ toàn bắt nạt người khác, có ai dám động đến sợi tóc? Còn Vệ Tiếu, dù trong lòng lấy làm vui vẻ nhưng cái gì cần làm đều làm đâu vào đấy.




      Việc ấy xem như là quá khứ. Tính cách Vệ Tiếu trước nay vẫn rất tỉnh, chẳng qua là chó cũng rứt giậu mà thôi. Tạm thời cậu nín nhịn, đợi đến khi hết hợp đồng rồi hẵng tính.




      Cái gì đến cũng phải đến, Lưu Kình bàn với Vệ Tiếu chuyện tăng lương, cốt để làm cậu vui lòng.




      "Cậu thấy lương cao hơn trước rồi đúng , tôi tăng cho cậu đấy." Lưu Kình cất giọng lấy lòng Vệ Tiếu.




      Vệ Tiếu nghe xong cười miễn cưỡng, nụ cười qua loa ấy lại toát lên vẻ đẹp tự nhiên. Lưu Kình thích nhìn Vệ Tiếu cười, đưa tay nựng má Vệ Tiếu, ăn ý : "Vài hôm nữa trang bị cho cậu thêm chiếc xe, à, bằng lái cậu thi xong rồi chứ hả?"




      Vệ Tiếu bị hỏi bất ngờ. Thời lính cậu học lái xe, bằng cũng có rồi, nhưng lâu nay lái, biết giờ thế nào.




      Nghe Vệ Tiếu đáp, Lưu Kình lấy làm phấn khởi lắm: "Tốt rồi, cậu cứ luyện lại , sau này làm tài xế riêng cho tôi là được, lúc nào tôi chơi rủ cậu theo."




      Vệ Tiếu muốn né Lưu Kình, giờ lại lôi ra cái nhiệm vụ ngoài ý muốn này, quả là đắng hơn thuốc.




      Vệ Tiếu từ đó làm tài xế riêng cho Lưu Kình.




      Tài xế riêng của Lưu Kình giờ trở thành bán thất nghiệp. Ông ta vốn là tài xế lớn tuổi, làm việc trong gia đình họ Lưu cũng khá lâu rồi, yên lành tự nhiên bị cho ra rìa quả là đắng, trong lòng ông ta thấy buồn, có cảm giác như mình bị thằng xó xỉnh Vệ Tiếu làm bẽ mặt. Thế là rất nhanh sau đó lời ong tiếng ve được truyền , nào là để được lòng cậu chủ, bạn cũng đem hiến tế.




      Vệ Tiếu vẫn giữ thái độ im lặng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :