1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Lần này, là em vứt bỏ anh - Đường Tâm (2.2)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      LẦN NÀY, LÀ EM VỨT BỎ
      Tác giả: Đường Tâm
      Convert: ngocquynh520
      Số chương: 10 chương
      Thể loại: HE

      Đúng là tự làm bậy thể sống.

      Ban đầu trong lúc vô tình mập, cho nên liều mạng giảm cân,

      Trời mới biết, hình dáng trước kia của tốt biết bao

      Bây giờ gầy trở thành xinh đẹp, hại phải lo lắng đề phòng cả ngày lẫn đêm;

      muốn giấu kín, cho bất cứ ai phát !

      Bây giờ món ăn ngon mấy cũng ăn, sức ăn còn bằng chú chim ;

      Lại nghe vì muốn gầy, còn chịu đói tám năm, hối hận lại đau lòng!

      Tiểu tham ăn tay trái gà chiên, tay phải cola của trước kia, đâu rồi?

      Chẳng lẽ hiểu, tướng ăn của mê người biết bao nhiêu, rất đẹp mắt sao?

      Thậm chí chỉ nhìn ăn cái gì đó thôi, cảm thấy đói bụng. . . . . .

      Cứ tiếp tục như vậy nữa được..., người thích cũng phải kiểu người gió thổi là bay;

      Chẳng những phải cho ăn no, còn phải hấp dẫn :

      Làm người phụ nữ của , đủ sức cho ăn no mỗi ngày

      Nhìn dưới ánh mắt thương nhân của gia tộc , cuộc mua bán này của tuyệt đối có lợi,

      Nhìn xem, hôn ấy có tư vị tốt như vậy, nhất định là do tẩm bổ có hiệu quả

      Cho dù. . . . . . Chi phí cơm nước cao hơn chút nữa. . . . . .
      ChrisHale205 thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Mở đầu

      Trong cửa hàng của nhãn hiệu danh tiếng tại trung tâm thương mại, Bách Tuấn dẫn theo bạn mới Mạnh Tư Tư chọn lựa hàng hóa.

      "Em thích cái này!" Mạnh Tư Tư kéo cánh tay của , giọng kiều chỉ vào sản phẩm túi xách mới ở trước mặt.

      "Vậy mua thôi." Bách Tuấn lập tức vẫy tay gọi nhân viên phục vụ đến, nhướng mày hào phóng."Chỉ cần là những thứ Mạnh tiểu thư nhìn trúng, tất cả đều gói lại cho tôi."

      Nhân viên phục vụ vẫn gì nghe nấy trước sau như với ta, mà lúc này khuôn mặt lại lộ vẻ khó xử." xin lỗi, ngày Bách, cái túi xách này được người khác đặt hàng rồi."

      "Vậy mang cái khác tới." Giọng điệu của Bách Tuấn giống như chuyện đương nhiên vậy.

      "Nhưng. . . . . ."

      "Cái túi xách tôi đặt hàng tới chưa?" Nhưng vào lúc này, ngoài cửa vang lên giọng nữ thanh thúy, nhân viên phục vụ khác lập tức nghênh đón.

      trẻ tuổi mặc quần sort, dáng người yểu điệu thướt tha vào trong cửa hàng; ngũ quan khéo léo của hết sức xuất sắc, cho dù tới đâu cũng có thể đưa tới những ánh mắt đuổi theo.

      "Ninh tiểu thư, khỏe chứ, túi xách của đến rồi." Nhân viên phục vụ tươi cười đón khách.

      "Tôi thấy rồi." Ninh Vũ Hoa về phía Mạnh Tư Tư, áy náy cười với ấy tiếng." xin lỗi, túi xách này tôi mua rồi."

      lấy cái túi xách từ trong tay Mạnh Tư Tư, xoay người giao cho nhân viên phục vụ."Bọc lại giúp tôi, hàng mới đến hôm nay tôi cũng muốn xem chút."

      "Tốt, mời theo tôi." Nhân viên phục vụ cung kính nhận lấy túi xách.

      Mạnh Tư Tư sau khi bị người lấy túi xách trong tay, lập tức chu miệng lên, gì nhìn Bách Tuấn, tỏ vẻ kháng nghị.

      Bách Tuấn nhìn nhân viên phục vụ trước mặt." còn sững sờ ở đây làm gì nữa? Nhanh mang chiếc túi xách mới ra đây."

      Hành động của kia, làm cảm thấy mất mặt.

      "Ngài Bách, rất xin lỗi. Vì chiếc túi xách đó là hàng sản xuất hạn chế, toàn bộ Đài Loan, chúng ta cũng chỉ nhập về có chiếc, cho nên. . . . . ." Nhân viên phục vụ khổ sở rũ mắt xuống.

      Bách Tuấn là Tứ thiếu gia của tập đoàn Bách Thực, nếu phải bởi vì có hàng, còn lâu mới muốn đắc tội ông chủ này.

      "Vậy lập tức đặt chiếc nữa từ nước Pháp tới đây!" Lông mày của Bách Tuấn bỗng chau lại, vẻ mặt trở nên rất lạnh.

      "Chuyện này. . . . . . Chỉ sợ cũng làm được. . . . . ." Cái trán của người nhân viên toát
      [​IMG]

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 1: (1)

      Bách Tuấn dần dần chứng thực suy đoán trong lòng, kỳ quái gặp được trong cửa hàng hàng hiệu, quả nhiên cố tình nhằm vào .

      Mấy ngày nay, mặc kệ đến đâu, cũng " hẹn mà gặp" với ấy.

      Hình như ràng có được thời gian biểu của vậy, hơn nữa mỗi lần"Vô tình gặp được" , đều khiến có cảm giác cố ý nhằm vào .

      Sau hôm diễn ra kiện ở cửa hàng đồ hiệu, đến hộp đêm uống rượu, nhưng bạn bè giới thiệu em cho , lại chính là !

      cố ý chuyện với đối phương, hoàn toàn vắng vẻ bên; ai biết lại hề cảm thấy xấu hổ chút nào, ngược lại ngồi đối diện , mỉm cười nhìn uống rượu.

      vốn dĩ muốn khiến cho khó chịu, lại phát đối phương hề quan tâm.

      Thậm chí mỗi khi cầm ly rượu lên đều có thể thấy được, ánh mắt của mang theo vài phần khinh bỉ.

      càng biểu như có chuyện gì xảy ra, hờ hững, cái nhìn của ấy càng chăm chú và bình tĩnh; cái loại vẻ mặt hơi nhạo báng đó, giống như cho biết, để ý đến biểu vô lễ của chút nào.

      Đêm hôm ấy, uống đến mức cực kỳ thoải mái, quả có thể liệt vào kinh nghiệm hộp đêm buồn bực No.1 trong cuộc đời .

      Tuần trước, chơi golf ở sân golf, ngờ lại xuất ở đường bóng bên cạnh .

      Chuyện này nhất định là có kỳ quái, cho dù "Trùng hợp" như thế nào, cũng vượt ra khỏi trình độ mà có thể tiếp nhận rồi!

      Bách Tuấn vì mải suy tư, cho nên vội vàng vung gậy, đương nhiên biểu đúng với trình độ, hoàn toàn đánh được bóng ra ngoài.

      Đây là "Nhà dột còn gặp mưa rào suốt đêm" , lúc sắc mặt của biến thành màu đen, quả nhiên truyền đến tiếng đầy chế nhạo của đối phương.

      "Tứ thiếu gia nhà họ Bách cả ngày rảnh rỗi, phải có rất nhiều thời gian luyện tập mới đúng. Sao đánh bóng lại kém cỏi như vậy?" Sau khi xong, đánh thành công gậy, quả bóng golf bay ra xa với độ cong hoàn mỹ.

      Vừa nghĩ tới cái vẻ mặt chê cười lúc đó của , cho tới bây giờ, vẫn cảm thấy trong cơ thể có cơn giận cùng cam lòng.

      Mặc dù sau đó biểu gần như hoàn mỹ, nhưng lúc quay đầu lại phát rời từ lâu.

      Càng làm cho canh cánh trong lòng là, thứ bảy tuần trước, đưa bạn đến nhà hàng ăn cơm, lại phát nhà hàng mà thích nhất, bị bao trọn, hại thể vào nhà hàng dùng cơm được.

      Quả nhiên là cố ý nhằm vào rồi!

      Tất cả những chuyện này, khẳng định phải là "Trùng hợp" hay "Vô tình gặp được" gì cả, mà do tỉ mỉ thiết kế sắp đặt.

      Mặc dù vẫn chưa biết lý do gì mà lại làm như vậy, nhưng lại có thể từ cách năng của , cảm thấy chỉ có xem thường cùng xem thường đối với mình.

      Tại sao lại phải làm như vậy? người trăm phương ngàn kế để làm như vậy, tất nhiên có mục đích thể cho người khác biết.

      Nhưng vội vàng xác minh chân tướng, với kinh nghiệm vài ngày ngắn ngủi này, rất nhanh có thể tìm ra cơ hội, hỏi vô đến cùng.

      Cơ hội này, thực tới rất nhanh.

      Bách
      [​IMG]

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 1: (2)

      "Tôi thầm mến ? Đừng có đùa! Tôi xin trịnh trọng lần nữa cho biết, tôi tuyệt đối . . . . . . Á!" Ninh Vũ Hoa kêu tiếng, mặt mũi bỗng trắng bệch.

      Máy bay bỗng nhiên rung lắc lợi hại, nhịp tim của Ninh Vũ Hoa cũng tăng nhanh ngừng theo.

      Lúc này, truyền đến giọng của nữ tiếp viên hàng , giải thích máy bay chỉ là gặp phải dòng khí lưu mạnh mẽ; ấy cầu mọi người nên kinh hoảng, ngồi yên tại vị trí, cũng thắt chặt dây an toàn.

      Mặc dù là cách nhau lối , Bách Tuấn cũng có thể phát thân thể Ninh Vũ Hoa khẽ phát run, cảm xúc cực kỳ lo lắng.

      "Đừng sợ, chỉ là loạn lưu, bay qua là tốt thôi." Mặc dù có phê bình kín đáo đối với hơi nhiều, nhưng người đàn ông, vào những lúc như thế này, nhất định phải mở lời an ủi phụ nữ.

      "Tôi. . . . . . Tôi sợ. . . . . ." rung lắc mạnh làm cho cắn chặt đôi môi đỏ mọng, trong hốc mắt cũng bắt đầu chứa đựng nước mắt.

      " ràng rất sợ, cũng cần cậy mạnh." nhíu chặt lông mày, nhìn sắc mặt gần như trong suốt của , trong đầu đột nhiên thoáng qua vài hình ảnh quen thuộc.

      "Tôi. . . . . . Tôi đâu có. . . . . ." Ninh Vũ Hoa dùng sức siết chặt hai tay của mình, nhưng vẫn thể át chế nỗi sợ hãi lao ra cách điên cuồng trong cơ thể .

      Chuyện gì xảy ra? phải khắc phục được chứng sợ hãi máy bay rồi sao? Sao lúc này lại sợ đến mức cả người như rút gân, máu ngưng kết?

      Lại trận rung lắc mạnh nữa, Bách Tuấn bỗng cởi dây an toàn.

      " làm gì đấy? Nhanh chóng ngồi xuống! Nguy hiểm!" Ninh Vũ Hoa bắt đầu cảm thấy khó thở.

      Nhìn thấy Bách Tuấn về phía mình, vội lắc đầu." đừng tới đây, rất nguy hiểm. . . . . ."

      " có chuyện gì!" nhanh chóng ngồi vào chỗ ngồi bên cạnh , trong giọng trấn tĩnh tràn đầy trấn an kiên định."Bây giờ rất an toàn, tuyệt đối xảy ra bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào."

      xong, liền đưa tay ra, chộp ngay lấy đôi tay ngừng run rẩy của , còn véo lên ngón tay lạnh lẽo của , cho an ủi cùng sức mạnh.

      "Có ?" Những giọt nước mắt chuyển động trong hốc mắt của , bởi vì đến, trong nháy mắt bất lực rơi xuống."Bách Tuấn, phải bảo đảm với tôi, có việc gì. . . . . . Tôi. . . . . . Tôi sợ. . . . . ."

      "
      [​IMG]

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 2: (1)

      "Cái gì, kết hôn?" Bách Tuấn đứng trong thư phòng của cha mình là Bách Kiềm, vẻ mặt cà lơ cà phất từ trước đến nay, bởi vì câu của cha mình mà bỗng nhiên biến sắc.

      " sai." Bách Kiềm vừa uống trà sâm, vừa lộ vẻ giảo hoạt."Cha biết những năm gần đây con đều nghĩ hết biện pháp trốn tránh vào làm việc trong công ty, vậy hãy kết hôn trước . Nhanh chóng khai chi tán diệp, sinh cháu trai cho nhà họ Bách."

      "Cha, con đâu có trốn tránh vào làm việc trong công ty? Ai bảo con có ba người trai ưu tú như vậy chứ, có các rồi, hoàn toàn cần con làm gì cả." Giống như thường ngày, cười mỉm .

      "Ai cần con làm cái gì?" Bách Kiềm nhìn cậu con trai mình sủng ái nhất, đôi tay đặt lên bàn."Những năm gần đây con chơi cũng chơi rồi, điên cũng điên đủ rồi, cũng nên có cống hiến cho gia đình này."

      "Cha, cha giống như làm con của cha, nhất định phải làm gì đó vì nhà họ Bách vậy." nghiêng người dựa vào bên cạnh bàn đọc sách, mặt chút để ý."Cha cũng biết, từ trước đến giờ con có hứng thú với việc của công ty, mỗi lần cha giao việc cho con, phải đều bị con làm hỏng sao? Cuối cùng, cuối cùng vẫn cần các đến dọn dẹp giúp con."

      "Cũng vì như vậy, cho nên cha buộc con phải về công ty làm việc nữa." Bách Kiềm lặng lẽ nheo mắt lại."Cha cho con hai lựa chọn, hoặc là, chấp nhận sắp xếp của cha, đến đảm nhiệm chức giám đốc chi nhánh của Công ty ở Thượng Hải, đạt được thành tựu cần trở lại; còn , theo ý cha chọn để kết hôn, để cho cha và mẹ con có thể bồng cháu sớm chút ──"

      "Chờ chút! Cha và mẹ muốn ôm cháu gì chứ? phải các đều kết hôn rồi sao? Chị cả và chị hai cũng mang thai ──"

      "Bọn nó là bọn nó, con là con!" Bách Kiềm hề thỏa hiệp cắt đứt lời ."Con tính toán cả đời vô công rồi nghề mà sống đến già, cha cũng có thể mặc kệ con, chỉ cần con lựa chọn lấy vợ sinh con là được, đây cũng là điều kiện duy nhất để con tiếp tục ở lại nhà họ Bách."

      "Điều kiện duy nhất? Cha chứ?" Mặc dù khóe miệng Bách Tuấn vẫn treo nụ cười cợt nhả như cũ, nhưng thân thể bỗng cứng lại, lại hơi tiết lộ nỗi kinh ngạc trong lòng ."Con muốn trở lại công ty làm việc, nhất định phải kết hôn? Nếu , cha đuổi con ra khỏi nhà?"

      "Xem ra, hình như con quá tin tưởng cha làm như vậy." Bách Kiềm mỉm cười nhìn con trai."Con có thể thử xem xem, nếu như lựa chọn cả hai điều, xem xem có kết quả như thế nào."

      "Cha, trò đùa này quá lớn rồi." Trong nháy mắt tim Bách Tuấn đập mạnh và loạn nhịp, thân thể rốt cuộc đứng thẳng.

      Bách Kiềm cười giảo hoạt, giống hệt con trai."Làm cha, cha có cái quyền lợi này."

      Bách Tuấn bình tĩnh ngẩng đầu lên, nhướn mi, lẳng lặng đối mặt nhìn cha mấy giây.

      Xem ra, lần này cha nghiêm túc.

      Sau 26 năm trốn tránh, tự do của , có thể bị buộc chấm dứt từ đây rồi.

      Môi mỏng của Bách Tuấn nâng lên nụ cười tùy ý, hất sợi tóc rơi xuống trán."Cha, ấy là ai? Chính là Tứ thiếu phu nhân của nhà họ Bách mà cha chọn đó."

      "Con lựa chọn kết hôn?" Hình như Bách Kiềm cũng cảm thấy ngoài ý muốn.

      "Kết hôn là chuyện sớm hay muộn, nhưng làm việc trong công ty. . . . . . thích hợp với con." Bách Tuấn hề giấu giếm suy nghĩ của mình chút nào.

      "Con cần phải suy nghĩ kỹ, đưa ra quyết định rồi, thể sửa đổi." Bách Kiềm lộ ra nụ cười thỏa mãn.

      "Đó là đương nhiên." Bách Tuấn xem thường nhíu mày.

      Kết hôn có gì khó đâu? đời này còn nhiều cặp vợ chồng bằng mặt bằng lòng mà; vì tình cũng tốt, vì tiền cũng tốt, vì bảo đảm cũng tốt, vì cảm giác an toàn cũng tốt. . . . . . Tóm lại, mỗi người đều có mục đích
      [​IMG]





      Chương 2: (2)

      "Sao tôi lại phải chứ?" quan tâm đến người qua lại, Ninh Vũ Hoa tức giận quay đầu lại ngày trước cửa thang máy." thể sai được, tôi chính là Ninh Vũ Hoa, chính là em mập trong miệng !"

      "Cuối cùng em cũng chịu giảm cân?" Bách Tuấn mang theo vài phần vui mừng, sau khi nhận được câu trả lời khẳng định chắc chắn của , vẻ mặt vui mừng chạy về phía ." nhóc thối này, trở về Đài Loan sao trực tiếp đến tìm ? ngờ lại trở nên xinh đẹp như vậy. . . . . ."

      nhiệt tình bắt lấy cánh tay của , tay còn kéo mạnh mái tóc xoăn mềm mại của , ánh mắt vui vẻ quét qua cả người ." ngờ. . . . . . Nhóc con, em lại trở thành dáng vẻ như vậy, làm sao có thể nhận ra em được? Dù có nằm mơ cũng nghĩ ra, em mập lại biến thành em !"

      " làm gì đấy..., làm rối hết tóc của người ta rồi!" Ninh Vũ Hoa vội vàng né tránh, vui nhăn mày lại.

      Hành động thân mật này của , khiến thể kiềm chế mà nhớ lại quá khứ, cho nên gương mặt ửng đỏ, toàn thân nóng lên.

      " rất vui!" Ánh mắt mang theo sủng ái của Bách Tuấn dừng lại khuôn mặt nhắn xinh đẹp của .

      "Vui vẻ? hoàn toàn nhận ra em! Vui vẻ cái đầu ý!" Thừa dịp đối phương chú ý, liền hất tay ra, xoay người nhanh về phía cầu thang.

      "Em biến thành như vậy, nhận ra được cũng là chuyện bình thường, tức cái gì. . . . . ." ranh mãnh lắc đầu cái, đuổi theo bước chân của ."Chúng ta tìm chỗ ngồi xuống chuyện, rốt cuộc mấy năm nay cuộc sống của em thế nào? Em dùng phương pháp giảm cân mà quỷ gì, mới biến thành yểu điệu thục nữ như tại vậy. . . . . ."

      "Em mới thèm với ! Đối với người quên em còn mảnh, sao em phải ôn chuyện với chứ!" Ninh Vũ Hoa trừng mắt nhìn xong, liền xuống thang cuốn.

      Kỳ quái, biểu càng thân thiện, trong lòng lại càng cảm thấy oán giận cùng buồn bã.

      "Lớn tuổi, tính khí cũng lớn." Bách Tuấn bao dung khẽ mỉm cười."Được, lời xin lỗi với em, nhận ra em, là đúng."

      " còn dám ?" quay đầu lại, bởi vì nụ cười của mà dùng sức siết chặt ví da.

      "Cười chưa? Em chỉ nhìn cái nhận ra rồi! Mặc dù cao hơn, cũng thay đổi cường tráng hơn, nhìn qua vênh vênh váo váo, càng kiêu căng hơn. . . . . . Nhưng em vẫn chỉ nhìn cái là nhận ra luôn!"

      Ngày đầu tiên trở về Đài Loan, còn chưa đặt hành lý xuống, chuyện đầu tiên nghĩ tới, chính là gặp !

      Cho nên đến viếng thăm nhà họ Bách, gặp được Bách Kiềm, còn biết những năm này, cuộc sống của Bách Tuấn có bao nhiêu ngu đần, hơn nữa còn nghe tích khốn kiếp là vô tâm với nghiệp, chỉ lo lưu luyến bụi hoa!

      Buổi chiều đó, đươc Bách Kiềm chỉ điểm, tới hộp đêm Bách Tuấn thường đến, cũng tận mắt chứng kiến dáng vẻ trái ôm phải ấp, đắm chìm trong thế giới vàng son.

      Vì vậy, ngày hôm sau, liền gọi điện thoại cho Bách Kiềm, đồng ý cầu của đối phương.

      Cho dù thế nào, cũng phải nghĩ biện pháp, làm cho Bách Tuấn trở lại cuộc sống bình thường , trở thành người đàn ông đội trời đạp đất, có đảm đương, có trách nhiệm.

      Mà lý do tại sao mình lại muốn làm như vậy. . . . . . Ninh Vũ Hoa cũng có tra cứu.

      Có lẽ, là loại khoe khoang thôi.

      Nhiều năm qua, nguyện vọng của chính là làm người thắng, đứng trước mặt của , để cho thấy em mập năm đó, hôm nay biến thành kiên cường có thể mình đảm đương phía!

      Mà ước định của và Bách Kiềm, có thể giúp đạt tới mục đích nhanh hơn chút.

      Khóe miệng Ninh Vũ Hoa mím lại quật cường, khiến Bách Tuấn thở dài."Em giận , có đúng hay ? Về chuyện nhận ra em ngay, em muốn phải nhận lỗi với em như thế nào? Mời em ăn cơm, hay là dẫn em dạo chợ đêm? Hay là, tự mình nấu bữa cơm chuộc lỗi với em?"

      "Em cần! nghĩ cho em ăn để trở thành em mập sao? Ăn ăn ăn. . . . . . Sao chỉ biết nghĩ đến ăn vậy!" chu miệng lên, phồng má, giận đùng đùng về phía cửa chính.

      "Vậy em muốn như thế nào? Chỉ cần em ra, có thể làm được!" Bách Tuấn thèm để ý đến ánh mắt của người khác chút nào, vẫn đuổi theo phía sau .

      "Em cũng cần làm bất cứ chuyện gì." Ninh Vũ Hoa tiếp tục sải bước về phía trước.

      "Nhưng tại nhất định phải chuyện với em." bước bước dài chận đường của , trân gương mặt dịu dàng hàm khí phách kiên trì." chuyện về quá khứ của chúng ta chút, chuyện về cuộc sống mấy năm nay của em chút. . . .
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :