1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau đại loại là thế này - Bạch Thủy Chử Kê Đản (12C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau đại loại là thế này…
      我们第一次见面大概是这样的
      [​IMG]
      Tác giả: Bạch Thủy Chử Kê Đản

      Thể loại: đại
      Độ dài: 12C
      Editor: Phong
      Nguồn: https://phonglamlactuyet.wordpress.com


      Giới thiệu nội dung:
      ta lái xe đâm vào tôi khiến tôi lộn nhào…
      Tôi bò dậy dùng gót giày đập cho xe ta lõm xuống…
      ta mắng tôi qua đường có chút đạo đức công cộng nào.

      Tôi mắng ta lái xe nhanh vậy để vội ăn cứt chó à…
      Tôi đập xe ta, ta mắng tôi đanh đá! Tôi mắng ta là tội phạm giết người.
      Sau đó cả hai tức giận đường ai nấy .
      Năm đó tôi 26, ta 32.
      tart_trungTiểu Hi thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 1

      ta lái xe đâm vào tôi khiến tôi lộn nhào… Tôi bò dậy dùng gót giày đập cho xe ta lõm xuống… ta mắng tôi qua đường có chút đạo đức công cộng nào.


      Tôi mắng ta lái xe nhanh vậy để vội ăn cứt chó à…


      Tôi đập xe ta, ta mắng tôi đanh đá! Tôi mắng ta là tội phạm giết người. Sau đó cả hai tức giận đường ai nấy . Năm đó tôi 26, ta 32.


      Sau đó anhta , lúc đó ta sợ toát cả mồ hôi tay nhưng khi thấy tôi lồm cồmbò dậy như chú cá chép, trong lòng cảm thấy yên tâm nửa, thấy tôi mở miệng mắng người là chắc chắn tôi sao rồi.


      Lúc đó tôivội tới trạm xe đường dài, công tác để làm nghiệp vụ. Tôi lao hẳn ralàn đường ô tô để bắt taxi . Tóc xõa tung bay, áo kẻ caro, quần bò,quần áo nghiêm túc còn để trong balo, gặp khách hàng mới có thể mặc. Mông tôi bị đâm sầm vào khiến nó sưng tướng, nửa tháng sau mới tiêutan.Mỗi lần bôi dầu hồng hoa, tôi đều lẩm bẩm: Cái tên chết tiệt, nếu phải bà đây vội làm sao tha ày tiếp tục sinh tồn chứ… có giỏi lần sau xem bà giải quyết mày thế nào…lái máy kéo tới đè chết… hiếp xongrồi giết, hiếp xong rồi giết, giết xong rồi hiếp…


      ngờ, ngày này lại đến thực rồi.


      thángsau khi vết sưng bầm của tôi tiêu tan, những lời nguyền độc địa của tôicuối cùng ứng nghiệm. Lúc đó tôi làm việc ở công ty kế hoạch hộinghị triển lãm, phụ trách nghiệp vụ. Công ty nhận thiết kế và bố trí sân khấu triển lãm ấy công ty khác, trong đó có công ty của ta.


      ta là CFO* của công ty đó.


      ngàytrước khi hội nghị triển lãm diễn ra, ta và vài lãnh đạo khác tớinghiệm thu sân khấu triển lãm, tôi phụ trách đón tiếp. Chúng tôi lại gặp nhau rồi. Cũng may ta phải là lãnh đạo chủ động bắt chuyệnvới tôi vì thế cơ bản là chúng tôi gì cả.


      Thế nhưngsự tin tưởng tỏa ra từ ánh mắt ta khiến tôi điên tiết, dườngnhư ta , có phải là bất cứ loại người gì khoác lên người bộquần áo công sở, vấn cao tóc đều có thể được gọi là giới công chức.


      Tôi cốgắng thể cách chuyên nghiệp, cả kể hoạch vô cùng tuyệt vời,thêm phần giới thiệu và giải thích của tôi nữa khiến COO* của bọn họ vô cùng hài lòng, buổi trưa còn mời tôi ăn cơm, tôi lịch từ chối.


      Sắp ra tới ngoài cửa tôi nghe thấy ta gọi tôi, thế nhưng lại biếttên tôi, lại sợ người khác nghe thấy nên ta lí nhí gọi: “Ê, gìơi”. Ôi cái cảnh tượng này vô cùng xấu hổ, tôi bước nhanh hơn, vờnhư nghe thấy, chuồn đẹp.


      Trở về tôi liền trao công việc này cho đồng nghiệp làm. Tôi cũng cảm thấy ngạcnhiên, tại sao thấy ta tôi lại sợ nhỉ? Đúng là gặp ma, ràng làanh ta gây chuyện rồi bỏ , đâu phải là tôi. Dù sao tôi cũng khôngthích trải qua tình huống xấu hổ thế này.


      tacũng chủ động liên hệ với tôi nữa. Sau này tôi biết trong quãngthời gian ấy ta từ chức và nhảy công ty khác rồi.


      Mùa đôngtới, thời tiết rất lạnh, tôi tham dự đám cưới của người bạn.Chúng tôi lại gặp nhau. Lúc đó tôi hề nhìn thấy ta.


      dâu chú rể là đôi theo đạo cơ đốc giáo, vì thế hôn lễ được tổ chức theo nghi thức cơ đốc giáo.


      vịmục sư giảng đạo, giảng đoạn chân lý về tình và hôn nhân, sau đó dâu chú rể tuyên thệ, mục sư bảo chú rể , cho dù em khỏe mạnh,giàu nghèo, dịu dàng đáng hay đanh đá chua ngoa, luôn em, tôn trọng em, giữ gìn em, em mãi mãi là vợ .


      Tôi nghexong những câu này chợt nhớ lại vài mối tình ngắn ngủi của mình, thêmnữa là mùa đông lạnh lẽo, tôi chẳng ra làm sao lại bật khóc, thu hút sựchú ý của ít khách khứa, trong đó có ta.


      Sau nàytôi cảm thấy vô cùng hối hận, nhìn tôi chẳng khác gì hình tượng của mộtoán phụ, lại còn khóc lóc nước mắt nước mũi trong đám cưới của người ta, những người biết còn nghĩ rằng tôi và chú rể có chuyện với nhaunữa.


      Vì thế saukhi các nghi thức kết thúc, buổi tiệc bắt đầu, hội trường hỗn loạn, tôinhắm thẳng cửa và chuồn. Vừa ra ngoài khách sạn, gió to, định bắtxe, nước mắt sắp đóng băng lại mặt.


      chiếcxe dừng lại ngay trước mặt tôi, ta mở cửa xe rồi lịch đưa tay mời tôi lên xe. Lúc đó tôi cảm thấy bản thân mình vô cùng thảm hại, lạilạnh nữa, mặc dù cảm thấy ngạc nhiên lắm nhưng mà thôi, chẳng nghĩnhiều, cúi đầu leo lên xe của ta.


      takhởi động xe, gì cả, lặng lẽ đưa cho tôi hộp khăn giấy, tôibắt đầu lau mặt, vừa lau cái rụng mất bên mi giả, tôi khôngbiết phải làm thế nào, cầm cái mi giả lên, nghĩ xem nên tháo nốt bên kia xuống hay dán bên này lên… hay cứ để thế này.

      Chương 2

      tangoảnh sang nhìn tôi, bụm miệng rồi cũng bật cười, : “Nếu còn khóc chắc khóc rụng cả ngũ quan mất. Có phải là người đẹp dao kéotrong truyền thuyết thế”.


      Tôi nghephát tức, vốn thê thảm lắm rồi, lại còn phải chịu đựng cười nhạocủa tên tội phạm giết người này, tôi , tôi muốn xuống xe. ta vộivàng xin lỗi, là chỉ muốn làm tôi vui lên chút thôi.


      ta dừng xe con đường ven biển, gió ngoài thổi vào ầm ầm nhưng trong xe vừa ấm áp lại yên tĩnh. Còn có tiếng nhạc êm ái nữa, thực là tôicũng chả muốn tức giận làm gì nên cũng ngồi im lặng.


      lát sau, ta hỏi: “Bạn trai đâu?”.


      Tôi có.


      ta hỏi: “ phải là chú rể đấy chứ?”.


      Cái gì với cái gì thế này, tôi lập tức đá cửa xe định ra ngoài.


      ta vội kéo tôi lại, luôn miệng xin lỗi.Thực ra tôi tức ta, chỉ là cảm thấy vô cùng xấu hổ. Đúng là có lũ ngu nghĩ như thế này .


      Tôi : “Vì tôi cảm thấy tình chân thành thực rất xúc động”.Tôi nhìn ra biển lớn mênh mông và mờ mịt ngoài cửa sổ và , phải mỗi người đều hạnh phúc có thể tìm thấy người mình . ta gì cả.


      Tôi quay lại nhìn ta.


      Vừa ngoảnhsang thấy gương mặt to bự chình ình ngay trước mặt tôi, tôi sợ hãimuốn trốn, đầu đập ngay vào cửa xe. ta vội ôm lấy đầu tôi và xoa cho tôi.


      Tôi : “ lại gần thế này làm gì, định dọa chết tôi à?”.


      ta nâng mặt tôi lên và : “Nếu gần hơn nữa sao?”.


      Sau đó, ta HÔN tôi!


      Đây là nụ hôn đầu của tôi, chỉ có mình tôi biết. Tôi muốn dành cho chồng tôi. Bây giờ xong rồi.


      Tôi trợn tròn mắt, bất động, nhìn ta mút môi tôi.


      Tôi thực nghĩ rằng ta muốn cưỡng bức tôi nữa, suy nghĩ xem nên cắn lưỡi tự vẫn hay là sau này phải kiên cường nuôi đứa con thânphận, ta buông tôi ra.


      ta trừng mắt nhìn tôi: “ chưa hôn bao giờ?”.


      Tôi lắp ba lắp bắp : “Tôi hôn nhiều rồi”.


      ta cười: “Sao biết là thè lưỡi ra chứ?”.


      Máu nóng dồn lên đầu: “ là đồ háo sắc”.


      ta : “Đừng kết luận thế, tôi phải tội phạm giết người, cũng phải đồ háo sắc, đây là danh thiếp của tôi. Của đâu?”.


      Tôi ngu đần tìm danh thiếp đưa cho ta.


      Tôi nghĩ, tôi có nên cho ta cái tát như ti vi thường làm ? Hoặc cầu ta chịu trách nhiệm gì đó.


      Thế nhưngtừng giây phút trôi , khí vô cùng ngại ngùng, chuyện này dườngnhư trôi qua rồi, tôi thể đột nhiên cho người ta cái tát được, hơn nữa chắc gì tát chuẩn.


      Sau đó tôi tôi muốn về nhà.


      bảo chúng ta ăn rồi hãy về. Tôi nghĩ nên tìm nơi nào đó để rửa mặt rồi về, nếu dọa chết mẹ tôi mất. Đến nhà hàng cũng được.


      Tôi liền đồng ý.


      Sau đóchúng tôi tới nhà hàng, cuối cùng tôi cũng được vào nhà vệ sinhrửa mặt, bỏ nốt cái mi giả còn lại , xoa xoa đôi mắt sưng húp, còn đôi môi đầy phấn nữa chứ. Thực quá thảm. Thấy bản thân khôi phục lạitinh thần, cũng may tìm lại được chút tự tin.


      Khi tôi về chỗ ngồi ta : “Tôi tưởng lại trốn rồi chứ”.


      Tôi hậm hực : “Sao tôi phải trốn, tôi chả có lý gì phải làm thế”.


      ta cười, : “Tôi nợ lời xin lỗi”.


      Tôi :“Vài lời ấy chứ. Tôi vẫn canh cánh về nụ hôn đầu ban nãy, đó là nụ hônđầu của tôi đấy, ông ạ. Trong lòng tôi hận, răng tôi ngứa lắm đấy.Mặc dù từng đâm vào mông tôi nhưng cũng nghiêm trọng thế này”.


      ta lại cười: “Vậy tôi phải làm thế nào mới tha thứ đây?”.


      “Tổn thất tinh thần đền 500 vạn”. Tôi ác man .“ vấn đề gì”. ta đồng ý.


      Tôi sữnglại hồi. Biết thể lại còn đòi gì chứ. Tôi thầm chửi mắng mình, bây giờ tôi vẫn còn nhớ tới nụ hôn đầu của tôi nữa, chẳng có tâmtrạng đâu mà chuyện cười nữa.


      Tôi trả lời nữa mà chỉ cắm cúi ăn, ngại chuyện.Hôm nayphong thủy đúng chút nào, cảm giác . Tôi chỉ muốn mauchóng kết thúc hôm nay . Mai khôi phục bình thường. Cứ coi hôm naylà tình đêm . Hoặc là coi như bị chó liếm cho phát. Nghĩ tới đâytâm trạng tôi vui hẳn, tôi vẫn chưa mất nụ hôn đầu tiên, chỉ là bị chóliếm phát thôi mà. ta thấy tôi vui lại cứ tưởng do sức hấp dẫn của mình chứ, thế là cũng dươngdương tự đắc. khí bữa cơm cũng tuyệt lắm, ăn no rồi ta đưa tôi về nhà.
      tart_trung thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 3

      Tôi chuẩn bị xuống xe còn lịch quay lại với ta: “Nhà tôi đông người, chó dữ. mời lên nhà đâu”.


      ta cười, : “Sau này còn có cơ hội. Bye”.


      Thấy ta phủi bụi bước , tôi đá chân mấy phát và mắng vài câu. Cũng biết là mắng ta hay mắng mình nữa.


      Trằn trọccả buổi tối, tôi luôn nhớ lại dáng vẻ của ta, giữa chúng tôi liệu có xảy ra chuyện gì nhỉ? Lúc cảm thấy mình như con điên, cònkhông biết người ta có vợ con gì chưa, vậy còn để người ta lợi dụng,lại còn dương dương tự đắc nữa chứ!


      định ngủ nghe thấy tiếng chuông tin nhắn. Tim tôi đột nhiên nhảy loạn xạ, có cảm giác nhất định là tin nhắn của ta.


      Nếu ta mà tôi rồi hoặc ban đầu đâm vào tôi là do ta có cảm tình với tôi, tôi phải làm thế nào đây.


      Tôi lo lắng bất an cầm điện thoại, là số lạ, tôi dám đọc tin nhắn nữa, tôi bò xuống giường tìm danh thiếp của ta. Nhìn là nhận ra số điện thoạiđúng. Tim đập loạn xạ hơn. Hay là ta chuyển 500 vạn cho tôi rồi?


      Đầu óc bùng nhùng, tôi run rẩy mở tin nhắn. ta gửi cho tôi tin nhắn tình vô cùng kinh điển. Toàn văn như sau:


      ngày con tinh tinh đen cẩn thận dẫm vào bãi phân của con vượnkhông đuôi tay dài, vượn mẹ cẩn thận giúp tinh tinh đen lau sạch bãiphân rồi họ cùng nhau trải qua tình đêm, sau việc đó có người hỏi bọn họ sao quen nhau, tinh tinh đen liền : “phân vượn, đều là phânvượn”*.


      Tôi đọc xong lập tức tắt máy, lên giường ngủ. Chết tiệt. Lần này là tôi chửi tôi.


      Ngày hôm sau, bạn tôi gọi điện hỏi xem hôm qua ở hôn lễ tôi làm sao?


      Tôi : “Uống hăng quá”.


      ấy : “Đừng lòe tớ, còn chưa bắt đầu bữa tiệc cơ mà. Cậu uống nước lọc mà cũng uống hăng quá à”.


      Tôi mắng ấy: “Đồ lắm mồm”.


      ấy : “Đừng tức giận. Tớ đấy. Cậu có chú ý buổi hôn lễ luôn có người nhìn cậu ?”.


      Tôi nghe thấy là tim lại nhảy dựng lên, vội : “Tớ như thế này chú ý tới tớ đâu chỉ hai người”.


      ấy :“Biết ngay là cậu là đứa cách ly mà. Đó là phó tổng quản, sau khi hôn lễ bắt đầu là chú ý tới cậu rồi, sau đó tìm tớ để hỏi dò về cậu…”


      A… cũng may phải là ta. Phó tổng quản? Hôn lễ lại còn có phó tổng quản?


      bạn chán chê, câu cuối cùng tôi nghe được là: Cuối tuần này gặp nhau ở phố Lệ Lan nhé!


      Haizzz,tôi… tôi do dự có nên đồng ý hay nữa, dù sao tối qua tôi cũng vừa hôn người khác xong mà. Nghĩ nghĩ lại, *****, mày mày còn địnhvì cái nụ hôn chẳng ra nụ hôn này và cái tin nhắn buồn cười kia mà phảikhốn khổ gìn giữ hang động lạnh lẽo 18 năm sao?


      Được! Thứ sáu gặp! Tôi đột ngột sung sướng đồng ý.


      Buông điệnthoại xuống tôi mới thấy bản thân mình lợi hại quá thể, ngay cả tìnhhình của đối phương thế nào tôi cũng chả thèm hỏi, vậy mà đồng ý đixem mặt, đầu tôi chắc hỏng rồi. Đều là do cái tên tội phạm giết ngườikia gây ra.


      Thôi kệ, đồng ý rồi, người ta dù sao cũng là phó tổng quản, chắc điều kiện cũng quá kém được.


      Cuối tuầngặp gỡ phó tổng quản nhạt nhẽo, tôi tìm được cảm giác. Tôi cứ nhìm chằm chằm vào cái cúc áo của người ta, nó khác những cái cúckhác, đó hình như có chữ, tôi đeo kính nên nhìn .


      Bạn tôi lại hài hước chuyện, cố gắng tạo bầu khí mờ ám, cứ như là con chim bảo *. Càng thể tôi như đứa bù nhìn, càng giống như đangbán mình.


      Sau khi kết thúc, phó tổng quản đưa tôi về nhà. Cũng có phong độ lắm, nhắclại chuyện xấu hổ của tôi ở buổi hôn lễ. Điểm này tôi rất vừa ý.


      Vừa vào nhà, bạn tôi điện hỏi xem cảm giác của tôi thế nào.


      Tôi bình thường. ấy : “Thôi , cả tối cậu cứ nhìn ngực người ta, lại còn bảo có cảm giác”.


      Tôi cảmthấy giải thích bằng miệng cũng được, nên ứng phó hai câu,sau đó lập tức tắm rồi chui vào chăn. Hôm nay cần kết thúc sớm, ngàymai bắt đầu lại từ đầu.


      trong trạng thái mơ hồ đột nhiên tôi nghe thấy tiếng chuông tin nhắn.


      Chết tiệt, quên tắt máy rồi.


      Tôi cầm điện thoại mở tin nhắn: “Tuần này làm gì?”. ghi tên ai.


      Tim tôi chả hiểu sao lại bắt đầu đập mạnh mẽ, chằm chằm nhìn số điện thoại hồi, cuối cùng cũng xác định được là bãi phân vượn của tôi.


      Tôi sững lại lúc rồi trả lời năm chữ: “Vừa xem mặt về”.


      Tôi cũng chả hiểu sao lại phải báo cáo với ta nữa, dù sao dối cũng tốt mà. Tôi tự an ủi.

      Chương 4

      Sau đó tôi lặng người nhìn điện thoại tầm mười phút, có động tĩnh gì.


      Tôi định tắt máy ngủ, coi như xong ngày hôm nay. Thế là tắt máy.


      Chưa đầy hai phút sau tôi lại bò dậy bật máy.


      Sau đó suy nghĩ xem có nên tắt máy hay .


      lúc tinh thần tôi sắp phân liệt điện thoại báo có tin nhắn.


      “Tôi ở Seattle”.


      Seattle. ỞSeattle. Nhất thời tôi biết phải trả lời lại thế nào nữa. Tôi đixem mặt, ta ở Seattle. Người đằng người nẻo.


      Tôi định nhắn tin “Chúc chơi vui vẻ”, rồi hạ màn.


      định soạn tin điện thoại lại reo, lại là năm chữ:


      “Tôi sắp trở về rồi”.


      Khiến mấychữ tôi định soạn phải soạn lại, thôi, soạn nữa. Tôi nhìn điệnthoại cười khẩy cái, về về, liên quan gì đến mình chứ!


      Tắt máy ngủ .


      Seattle, ta ở Seattle.


      Cái “sắp” của ta thực tế nhanh chút nào, mất khoảng tuần phải.


      Trong thờigian đó tôi và phó tổng quản có gọi ba cuộc điện thoại, gặp nhau mộtlần, với kinh nghiệm gặp mặt của tôi quá trình qua lại sắp kết thúcrồi.


      Bị bạn tôi lôi cắt tóc, ấy nhìn tôi có cảm giác già quá nên quá trình “bán hàng” mới khó khăn. Cắt mất2/3 mái tóc, sau khi cắt kiểu phía sau nhìn khá giống Ah Sa, phía trướcnhìn giống chủ nhiệm hội phụ nữ. Tôi điên tiết là cả đầu, kiểu cuối cùng giống như kiểu đầu của nam ca sĩ Trần Dịch Tấn.


      Tôi nhìn bản thân mình lạ lẫm qua gương, dở khóc dở cười, đột nhiên lĩnh ngộ ra nhiều điều.


      Cuộc sống của tôi trước giờ rất tốt, vô cùng tốt. thiếu gì cả.


      Cơ thể khỏe mạnh, tinh thần vui vẻ, đơn, cũng buồn chán. Tôi vốn thèm khát đàn ông đến thế.


      Nên phảisống chung với đàn ông thế nào tôi hoàn toàn có kinh nghiệm, lẽnào vì muốn hợp với họ mà tôi phải biến bản thân mình thành cái hìnhdáng thế này mới vui sao?


      Bây giờ tôi cần đàn ông!


      cần.


      Cuối cùng,sau khi cắt tóc xong tôi mới hiểu ra điều ấy, tóc cũng chán chả thay đổi kiểu nữa, cuộc sống lại quay về điểm xuất phát.


      Tôi còn tìm được chiếc nhẫn của mình và đeo lên ngón áp út, đeo vào hợpvới dáng vẻ thành thục của tôi, cũng đỡ bị các chị em nhiệt tình quá hóa phiền.


      Tôi còn tìm kính đeo lên nữa, đỡ phải nheo mặt khi nhìn người khác, nhìn thế giống háo sắc quá.


      Tôi tìm lại chính tôi chưa được hai ngày nhận được điện thoại của ta. Lại gọi tới văn phòng của tôi nữa.


      “Tôi về rồi”. Bổ đầu là câu này.


      Mặc dù tôinghe ra giọng ta nhưng tôi vẫn cảm thấy hoang mang quá, con ngườinày sao tự nhiên thế chứ, cảm giác như tiếp theo tôi phải : “Em nhớanh quá, ”. Hoặc như “Cái tên chết tiệt này, mấy hôm nay điđâu thế hả?”.Tôi định thần lại lúc rồi giả vờ hỏi lại: “Xin hỏi ai đó?”.


      ta im lặng lúc: “Tan ca tôi đến đón ”.


      “A, thế à, e rằng hôm nay nhiều việc lắm” tôi ngẩng lên nhìn lượt, ai chú ý đến mình “Để hôm khác có thời gian tôi liên lạc với nhé!”. Ý ngầmlà cứ đợi .


      “Có việc à? Vậy đợi giải quyết xong vậy, chín giờ được ?”. Giọng điệuanh ta khác gi ông chủ, hơn nữa bản thân tôi lại dối nên tựdưng thấy chột dạ, dám lằng nhằng nên đồng ý luôn.


      Lạ , sao tôi cứ có cảm giác sợ ta thế. Chắc do lần đầu gặp nhau bị đâm vào mông rồi.


      Cứ thế, năm giờ tan ca, tôi vẩn vơ ngồi trong công ty, online, đọc sách, nghe nhạc, lau giày, sơn móng tay, ngáp vặt, khó khăn lắm mới tới 9h, đó là hậuquả của việc dối.


      “Phải làm người thành ” bố mẹ tôi dạy đúng.


      Ra ngoài công ty thấy xe ta.


      ta còn cúi người mở cửa xe, cười với tôi, dường như gặp tôi ta vui lắm vậy, trong lòng tôi chợt thấy vô cùng ấm áp.


      Ngồi trong xe, ta lấy ghế sau ra món quà rất đáng , tặng tôi.


      Tôi vội cảm ơn, mở ra xem, my god, sợi dây chuyền vàng trắng, còn có mặt dây rất đẹp nữa.


      , tôi liên tục mười tiếng “”, sao tôi có thể nhận món quà đắt thế này của được chứ, , tôi tiếp mười mấytừ “” nữa.


      Ah ta cười và : “Coi như là phần của 500 vạn bồi thường tổn thất tinh thần ”.


      Khôngkhông , , tôi chỉ biết , mất mặt quá “Tôi chỉ đùa thôi, đền tôi hai lọ dầu hoa hồng là được rồi”.


      ta vừa lái xe vừa : “Dây chuyền fake thôi, cũng chỉ bằng giá tiền của hai lọ dầu hoa hồng”.


      Uh. Tôi thấy mình giống con ngốc hơn. Giả còn phân biệt được nữa.


      ta đột nhiên : “Tóc của đáng lắm, giống con Pomeranian*”.


      Tôi vẫn nghĩ về cái dây chuyền, nghe ta gì, nên vội đáp: “Cảm ơn ”.


      ta nhìn tôi mất vài giây, chắc chắn tôi lòng cảm ơn ta, ta liềnbật cười. Tôi cũng biết tại sao nữa, cũng cười theo, nhìn nghiêngrăng ta trắng quá!
      tart_trung thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 5

      Sau đóchúng tôi tới quán trà nhạc, uống trà, chuyện, ta nóikhông nhiều nhưng rất có sức hấp dẫn, thu hút tôi ngừng, anhta ngồi nghe.Từ hôm đâmphải tôi, tới buổi triển lãm, cho tới việc ta đổi công tác, rồichuyến du lịch Seattle, chủ đề chung của chúng tôi cũng ít.Thế nhưngkhông ai nhắc lại chuyện hôm đám cưới và chuyện xem mặt của tôi. Ngay cả tôi chuyện vui quá cũng quên mất, ngốc quá nên lại tâm vớingười em mới quen này.


      Giữa chừngmẹ tôi gọi điện điều tra, tôi công việc, lát nữa về. Nghe xong điện thoại thấy sắc mặt ta vui, cứ nghĩ là do tôi dối nên tôi vội vàng giải thích, nếu như tôi kể chuyện với bạn bè thìbố mẹ tôi truy hỏi. ta ừmột tiếng. Xem ra tôi thể dối được rồi. Sau đó ta vớitôi, sở dĩ ra sầm mặt lại là vì lúc tôi nghe điện thoại ta nhìnthấy nhẫn của tôi… Thời giantrôi nhanh quá, 12 giờ đêm rồi, quán trà cũng sắp đóng cửa, tôi ,về nhà . ta về nhà ta ngồi lúc, cũng ở gần đây, chobiết nhà biết cửa.Chắc là do nhận đồ của người ta rồi nên tôi cũng ngại từ chối, nên “Cũng được”.Lên xe tôimới hối hận. Quen người ta tổng cộng chưa đến nửa ngày, cho dù đòingười ta 500 vạn, còn nhận của người ta dây chuyền rồi, sao đó nửa đêmcanh ba theo người ta về nhà, tôi là loại người gì thế này. Tôi trúng tà rồi chắc.Tôi phải mau chóng nghĩ cách thoát thân mới được. Nhà ta quả nhiên rất gần, tôi còn chưa tìm được lý do đến nơi rồi. Thực ra phải nhà ta mà chỉ là căn phòng ta thuê thôi. Chỉ có mộtmình ta.Dừng xe cái ta ra sau cốp xe, tôi bận nghĩ xem có nên xuống xe haykhông, thế nhưng cũng thể cứ ngồi mãi xe người ta được.Nghe thấy ta lục cục sau xe tôi vội vàng xuống xe định giúp đỡ, tôi vốn là người nhiệt tình mà.Thấy ta lôi ra vali to, tôi sững lại, phải định tặng tôi đấy chứ? Sao mà món quà to thế? phải ta vừa về từ Seattle đấy chứ?Tôi : “ vẫn chưa về nhà?”. ta đáp: “Hôm nay vừa về sau đó vội tới công ty giải quyết mấy việc, rồi đón ”. “Uh”… tôi biết phải gì nữa, tại sao ta lại làm thế chứ? Tôi cóchút cảm động, lại có phần hoảng sợ, lại cảm thấy mình kéo dài thời gian tới 9h, khiến ta 24 giờ được nghỉ ngơi gì, đúng là mình cóchút quá đáng… sững lại hồi lâu, tôi cảm thấy nên thể thành ý củamình, trong lòng vô cùng cảm động, nhưng cũng có chút bất an, tôi thốtra câu mà chưa qua kiểm duyệt của bộ não: “ khách khí quá”. xongtôi thấy mình ngu quá mất, thầm chửi bản thân, “Cái gì chứ, ***(tựmắng) mày có biết chuyện thế hả, nhiều câu khách sáo thế saomày lại câu miệng lừa đối với mõm ngựa thế này chứ?” ta ừmột tiếng, dường như hiểu ý tôi, thực ra tôi cũng có nghĩ gì đâu,nhưng tôi linh hoạt tìm ra lý do tới nhà ta rồi.“Vậy mau về nhà nghỉ ngơi , tôi làm lỡ thời gian của nữa, muộn thế này rồi.”Tôi muốn mau chóng chuồn, hôm nay cũng là ngày cần phải kết thúc nhanh gọn. ta kéogiật tôi lại suýt nữa đâm vàp vali, ta mau chóng túm lấy tay tôi rồi giơ nó lên trước mặt, nhìn chằm chằm tôi, đến mức hung hãnnhưng cũng thân thiện chút nào, từng chữ từng chữ rành rọt:“Lần sau tôi công tác về có phải em kết hôn ?”. Đầu óc tôi hôm nay dễ điều khiển, ta xoay 180 độ khiến nó thêm choáng,thấy gương mặt ta chình ình trước mặt, thêm ta trợn mắt,túm tay tôi phát đau, giống như bắt trộm tại trận vậy, tôi hiểutình thế ra sao, chỉ nghe thấy câu đầu cuối như thế,cũng hiểu sao tự dưng ta lại đột ngột hỏi vậy nữa. Tôi khôngtìm được nguyên nhân tại sao ta lại đột nhiên trở nên thay đổi tháiđộ như thế, tôi có thể làm rối chuyện này sao? Tư thế này cảu anhta giống như sắp đánh tôi vậy. Tôi nghĩ chắc do đêm khuya vắng người ta mới từ người lịch lễ độ trở nên thú tính, nếu tôi bị tadiệt khẩu chắc phải ngày hôm sau mới được phát , tự nhiên trong lòng cảm thấy lạnh toát.Tuyệt đốikhông được chọc giận tên cầm thú. nhớ là ai nữa, dù sao tôi cũng nhớ ra câu này rồi. Cứ đồng ý với ta là xong, mau mau sống sót trở về. Hàn Tín còn phải chịu nhục, Tư Mã Thiên bị cung hình cònviết sử ký, tôi chả nhẽ bằng người xưa sao”?“A, chuyệnnày ai biết được chứ?”. Tôi hồ đồ vừa đáp vừa nhìn sắc mặt ta, tôitoát mồ hôi, ta cũng có ý buông tay tôi ra.“Tôi, cũng lắm….”.“Kết hônmà, tình tôi nguyện…” thấy sắc mặt ta sầm lại tôi vội chữa: “Kết hay kết thực ra cũng chẳng có ý nghĩa gì”.Tôi sợ quásắp phát khóc rồi, nhưng dù sao cũng được tỏ ra yếu thế trước mặtkẻ ác (thầy giáo dạy thế). Nhưng giọng tôi ầng ậc nước, cuối cùngcũng thốt lên được:“ làm gì thế, buông tôi ra, tôi muốn về nhà”.

      Chương 6

      Tôi khôngbiết do khí thế của tôi khiến ta sợ hay do giọng sắp khóc củatôi khiến ta khôi phục bình thường, dù sao ta cũng buông tay tôi ra rồi, tôi vội vàng kiểm tra, hình của chiếc vòng tay hằn lên datôi, giống như xăm mình! Có điều may là chưa gãy xương.


      Tôi bị anhta kẹp giữa xe và người ta, nhấc cằm tôi lên, rồi sát lại rất gần,cảm nhận được hơi thở nóng bừng của ta phả vào mặt, ta :


      “Ngày kia tôi lại phải công tác hai tuần, tôi muốn biết là khi tôi về còn có cơ hội ”.


      Mặc dùkhông hiểu lắm nhưng tôi cũng đoán ra ta có ý định theo đuổi tôi,tôi hơi ngu tí về vấn đề này, cũng có kinh nghiệm đươngthực , nhưng cũng sắp 30 rồi, cho dù chưa ăn thịt lợn nhưng chả nhẽchưa nhìn thấy lợn chạy bao giờ.


      Nhưng trong tình thế này tôi có thời gian để suy nghĩ chín chắn, tôi đồng ý ngay: “Có, có, chắc chắn có”.


      Sau đó tôi cảm thấy câu này chẳng khác gì lạy ông tôi ở bụi này.


      Hình như ta cười nhạt cái rồi : “ lần là được rồi. Lên xe ”.


      Sau đó buông tay tôi ra.


      Tôi thấyanh ta quay người nhấc vali lên, vốn định giúp ta tay nhưng lạinghĩ, tôi hoàn toàn có lý do để thể tức giận, phải tỏ ra kiêungạo, được tỏ ra nhiệt tình vồ vập, khiến người ta ức hiếp!Tôi quay đầu chui vào xe.


      đườngvề nhà tôi gì cả, tôi càng nghĩ càng tức, chưa về tới nhà tôichưa dám phát tác. ta cũng sầm mặt lại, chúng tôi giống như cặpvợ chồng chuẩn bị li hôn vậy!


      Cuối cùng cũng về đến nhà, tôi vội nhảy xuống xe, ta thò đầu ra gọi tôi:


      “Lần sau ra ngoài với tôi đừng đeo chiếc nhẫn đó nữa”. Sau đó đóng cửa xe mất hút.


      Giờ tôi mới nhớ ra, ngón áp út của tôi đeo chiếc nhẫn của mẹ tôi tặng.


      Đó là nhẫn mẹ tôi tặng!


      Theo trực giác tôi hướng về phía ta gào lên, nhưng người ta sớm mất bóng.


      Ngẫm nghĩmột hồi, sao tôi phải giải thích với ta chứ! Cho dù tôi đính hôn với người khác, ta tự nguyện muốn hẹn tôi, như thế ta còn cónhân cách bằng tôi nữa, sao cứ phải nhìn tôi với dáng vẻ coi thường nhưthế?


      Ý talà, ra ngoài với ta được đeo nhẫn, đeo sợi dây chuyền ghẻ kia, ra ngoài với “ ấy” đeo nhẫn đeo dây chuyền. Cho dù tôithông dâm ta cũng chê! ta coi tôi là loại người gì, coithường tôi là quan tâm tới tôi nữa sao… Dường như có loại đànông thích Dirty girl*. Biến thái! Đồ điên!


      Woooooo! Đúng là khó chịu, tôi còn oan hơn cả Đậu Nga *.


      Cả đêm ngủ ngon, sáng sớm ngái ngủ bị mẹ tôi gọi dậy. làm muộn nữa!


      Tôi nhắmmắt, rửa mặt đánh răng, mẹ đưa tôi cặp lồng cơm còn ấm nguyên, tôicũng kịp hỏi xem bên trong có gì nữa và ra ngoài luôn.


      Vừa xuống đường nghe thấy mẹ tôi thét liên kinh thiên động địa: “Điện thoại, điện thoại”.


      A, quên điện thoại, leo lên năm tầng nữa kịp, tôi : “Mẹ ném xuống đây, con đỡ”.


      Mẹ tôinghiến răng nghiến lợi ném điện thoại xuống như ném lựu đạn, tôi vội lao tới đón, lao tới rồi mới phát ra tay cầm cặp lồng cơm nóng,canh nóng sánh ra ngoài, chảy lên đùi tôi đúng chỗ quần tất và bốt, tôi á lên tiếng và dừng lại, điện thoại bộp ngay xuống đất, phân thânthành hai mảnh.


      kịp rồi. tôi nhặt linh kiện điện thoại, dám tin cái điện thoại bé thế này mà tung ra lắm thứ thế.


      Tôi vội chạy tìm tuổi xuân vụt quá nhanh của mình, có cây che khuất nên mẹ tôi nhìn thấy, bà hỏi: “Bắt được chưa?”.


      Tôi gào lên: “Bắt được rồi”.


      Tới công ty xem xem có lắp được vào nữa .


      Tôi cắm đầu chạy, ông trời ạ, ta đứng cách sau tôi 20 mét. Lần nào tôi xấu mặtanh ta cũng xuất đúng lúc để chứng kiến, ta đúng là “Phúc tinh” của tôi.


      Tự dưng nhìn thấy ta tôi có chút bất ngờ.


      Tôi bước lại và hỏi câu ngu ngốc: “ ở đây từ tối qua à?”.


      Nếu như ta mà giống nhân vật nam chính trong các tiểu thuyết của Quỳnh Dao, cảđêm đứng dưới cửa sổ nhà tôi, chắc chắn tôi cảm động chết mất, chodù ta xuất với động cơ gì tôi nhất định suy nghĩ tớiviệc bỏ trốn cùng ta.


      Nhưng tốiqua mưa, giá ta mà đứng dưới mưa gọi tên tôi, bố mẹ tôi ngănkhông cho tôi gặp ta, tôi đẩy đổ cánh cửa bị khóa, như thế sẽtốt hơn.


      ta liếc tôi cái, : “ nghĩ tôi bị điên à, tôi qua đây, tiện thể đưa làm luôn”.


      Hi vọng như bong bóng xà phòng tan hết rồi. Cũng đúng, người ta làm sao phải đứng ở đây lúc nửa đêm canh ba chứ, ta cũng đâu phải kẻ trộm.


      Tôi nhẩm tính thời gian, cũng nhiều thời gian nữa, liền cảm ơn và lên xe.


      Lên xe tôi bày linh kiện điện thoại ra xem có thể lắp được , thấy ta chăm chú lái xe tôi cũng tiện làm phiền.


      Đến khi đèn đỏ tôi nhanh tay giơ thứ hình elip lên hỏi ta: “ biết cái này là gì , lắp vào đâu?”.


      ta nhìn cái rồi : “ biết”.


      “Thế sao?”.


      Haizz, ta thở dài, lấy điện thoại của tôi và tháo sim ra, sau đó lắp vào điện thoại của ta và đưa cho tôi


      cần”. Tôi cảm thấy ngại ngùng khi phiền người ta.


      “Của sao?”.


      “Tôi còn cái khác, tối tôi đón rồi đổi lại”.


      “Vậy cảm ơn”. Tôi cũng biết cảm ơn điện thoại của ta hay cảm ơn tối ta đón tôi nữa.
      tart_trung thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 7

      Tới công ty ta hỏi tôi: “Vẫn là chín giờ?”.


      Tôi dám nửa đêm canh ba gặp ta nữa nên vội : “ cần, năm giờ là được rồi”.


      ta cười và lái xe vụt .


      Tôi cảmthấy bản thân mình thực ngu hết thuốc chữa, làm sao phải tỏ vẻ sốtsắng chờ đợi thế chứ, trong mắt ta tôi vẫn là vợ chưa cưới của người khác cơ mà. Thế mà còn khao khát hẹn hò với tên dâm phu.


      Ngốc là chữ, tôi chỉ lần!!!


      Lần saunhất phải từ từ xử lý tốt các đoạn đối thoại của chúng tôi. Thể hiệnphong cách của đại thời nay, thay đổi hình tượng kháthất bại gần đây của tôi.


      Tôi làngười có dung lượng não có hạn, lần chỉ nhớ được 2-4 việc, đặc biệtlà về mặt tình cảm. Với những việc cứ nghĩ là đau đầu hoặc những việckhiến tôi thoải mái về tâm lý tôi ngủ giấc những việc đósẽ có ý hoặc vô ý thức bị lãng quên.


      Sau mộtngày bận rộn và những lời khiển trách của sếp, lúc tan ca cơ bản tôi đãquên hết chuyện vui tối qua. Buổi trưa mới biết mẹ tôi mang chotôi bát canh cá. Chắc là thấy tôi “gặp gỡ khách hàng” đến 1h giờ đêm nên có ý muốn bồi bổ cho tôi. xấu hổ với tín nhiệm của mẹ tôi.Tự đáy lòng tôi tha thứ ẹ tôi chuyện mẹ ném vỡ điện thoại củatôi sáng nay.


      Nhắc tớiđiện thoại, buổi trưa tôi rảnh rỗi ngồi nghịch điện thoại của ta, có cảm giác vụng trộm, thực hay lắm, nhưng tôi nén được.Thực những thứ còn lưu lại máy tính cũng nhiều, đều ở sim hết rồi. Nhưng tôi vẫn phát ra tin nhắn đáng nghi. ”Nhất định phải đợi ”. Nhìn thời gian tôi đoán là lúc ta ở Seattle, thế nhưng gửi .


      Sau này tôi mới biết là ta định gửi cho tôi, nhưng lúc đó ta biết lập trường của mình thế nào, nên cũng gửi nữa.


      Sắp tới giờ tan ca, tôi dùng ba phút để sửa sang lại bản thân, chải lại cái đầu,dặm thêm ít phấn, sau đó dùng hai bảy phút để suy nghĩ xem có nên tháochiếc nhẫn ra .


      Tháo xuống, có nghĩa là tôi chột dạ, giống như tên trộm. Hơn nữa bản thân tôi chẳng có gì sai.


      tháo ra, tôi lại sợ khiến ta tức giận, hủy hoại nhân tính.


      Với cá tính của tôi tuyệt đối mở miệng giải thích: “Cái nhẫn này là mẹ tôi tặng, tôi tuyệt đối có người đàn ông khác, nhất định phải tin tôi…”. Cho dù tôi có người đàn ông khác liên quan gì đến ta, ta có quyền gìmà can thiệp vào cuộc sống của tôi, có quyền gì coi thường tôi, có quyền gì cầu tôi đeo cái này đeo cái kia.


      Càng nghĩtôi càng tức, còn chưa gặp mặt mà tôi như chú gà chọi chuẩn bị sẵnsang chiến đấu rồi. Tôi lục tung đồ, rồi tìm đồng nghiệp, kiếm thêm bacái nhẫn nữa, tất cả bốn cái, đeo hết lên.


      Tôi hề ý thức được bản thân mình hoàn toàn mất lý trí. Quyết tâm buổi sáng bị suy nghĩ mới đẩy ra khỏi bộ não. Tôi cảmthấy mọi thứ đều được chuẩn bị tốt, chỉ đợi ta tới đón tôi, hômnay ta còn gây với tôi tôi sống chết với ta.


      Năm giờ, điện thoại tôi reo.


      Tôi đợi đấy! Tôi cầm điện thoại và : “Alo, ai đó?”.


      ta đáp: “Tôi, ở dưới tầng. Mười phút nữa có xuống được ?”.


      Khẩu khí gì thế, giống y như giáo quan trong trại cải tạo. tính toán mấy cáiđó, tôi chỉ muốn cho ta nhìn thấy nhẫn của tôi rồi tiếp, mauchóng xuống dưới thôi.


      Đến bây giờ tôi cũng hiểu lúc đó tôi định chứng minh điều gì cho nữa. Điển hình là đầu óc bị nước ngập não rồi.


      Xuống dướilầu, từ xa thấy ta ta thừ người ra đứng dựa bên xe hút thuốc, tôi tới trước ta mà ta cũng phát ra, tôi rabên và đứng nhìn, ta chau mày, trong đôi mắt có tiêu điểm,dùng ngón tay ấn huyệt thái dương.


      Tự nhiêntôi có cảm giác vô cùng lạ lùng, cảm thấy đôi vai người đàn ôngtrước mắt phải gánh vác trọng trách rất nặng, nhưng tôi chẳng thểchia sẻ được điều gì. Tôi cảm thấy ta rất đáng thương, cũng rất hốihận. Hơn nữa, ta cũng nên hút thuốc, có lợi cho sứckhỏe.


      ta quay đầu sang thấy tôi, vô cùng vui vẻ và : “Nhanh thế,” sau đó vội tắt thuốc.


      “A”, giọng ta đầy mùi thuốc, tôi : “ hút thuốc”.


      ta cười và đáp: “Thỉnh thoảng”.


      Trong xe tôi cố gắng tỏ vẻ ngoan ngoãn chút, muốn ta phải bận tâm nhiều.


      Muốn chỉbảo ta mấy chuyện, kiểu như có chuyện gì phải nghĩ thoáng ra,đưa mắt liếc ta ngậm chặt miệng, tôi cũng dám mở miệng.


      Cả đoạn đường ta gì. ta lái thẳng xe ra ngoài bờ biển, cứ tới đây là tôi lại hồi hộp. May là hômnay trời chưa tối, xung quanh cũng có vài người bộ.


      ta lấy trong túi sau xe ra và đưa điện thoại cho tôi và : “ dùng được nữa rồi, cứ dùng của tôi ”.


      Hả? Tôi bịđả kích nặng nề. Sao lại thế được? Tôi vội đón lấy di thể cái điện thoại và vô tình lộ ra hết bàn tay đầy nhẫn của tôi.


      ta túm chặt tay tôi, nhìn tôi với ánh mắt trách móc: “Đây là ý gì?”.


      Tôi độtnhiên cảm thấy mình ấu trĩ và buồn cười, huống hồ đến cực điểm rồi, đeo cả bàn tay đầy nhẫn có thể chứng minh tôn nghiêm và lậptrường của mình sao?


      Tôi cúi đầu đáp: “Tôi cũng biết”.


      ta nhìn ra biển lớn mênh mông và mờ mịt, (Biển mùa đông luôn thế),. nhìn tôi, dường như ta với bản thân mình.“Sáng sớm mai tôi phải sớm, phải Mỹ chuyến, ít nhất là mười ngày”. ”Tôi dứt ra được”.


      “Tôi biếttheo đuổi con chẳng ai như tôi, nên dành nhiều thời gian ở bên em, ở cạnh em, để em hiểu tôi, nuôi dưỡng tình cảm, tôi định cuối tháng về chuyện với em, ngờ…”.


      ngoankhông phải suy nghĩ chuyện lấy chồng. Thế này cũng có đạo đức lắm, nhưng dù sao em cũng chưa kết hôn, nếu tôi còn cơ hội, tôi…”.


      “Tôi, nếu tôi cứ bước qua em thế này, tôi…”.


      “Lần này tôi thực muốn, cũng nỡ từ bỏ”.


      “Tôi khôngcần biết bây giờ em thế nào, nhưng lần này trước khi tôi muốn biếtthái độ của em, nếu tôi thể công tác được”.


      “Tôi, tôi… muốn bỏ lỡ em”.


      Những gì ta có chút đau lòng.

      Chương 8

      Tôi nghe xong liền sững lại, giọng điệu này khiến tôi tiêu hóa được nội dung trong thời gian ngắn.


      Những điềunày có được coi là tỏ tình ? Mặc dù vẫn thiếu những câu đại loạinhư em hoặc nên vài câu khen vẻ đẹp của tôi trước chứ,xét cho cùng duyên cớ, hận cớ duyên, chắckhông thể vì chuyện tôi đập xe ấy mà tôi đâu nhỉ?


      Tôi mauchóng sắp xếp lại cảm xúc, dịch lại lượt lời ấy vừa , đại ýlà, ấy có tình cảm với tôi, nhưng tại ấy biết được như thế nào nên muốn tôi đồng ý để cho ấy chỗ, như thế ấymới yên tâm công tác.


      Vậy tôi nên đồng ý hay đây? Đáp án là trước, sau đó có thể.


      Đầu tiên,” là vì tôi tuyệt đối thể đồng ý trong tình hình thế này được. Tình hình gì chứ? ấy hiểu nhầm nhân cách của tôi thế này thìsao có thể quý trọng tôi, hoặc tôi được chứ? Tôi cần phải giải thích chuyện này cho ràng mới được.


      Sau đó, tôi “được”, bởi vì trong lòng tôi cũng có thứ cảm giác mà thểnói cho ấy được, nó khiến trái tim tôi khó chịu, hoang mang, tôi cần phải tìm cơ hội tìm xem rốt cuộc là nguyên nhân gì.


      Vì thế tôi kể lại câu chuyện của mình thành hai đoạn.


      ngườita cuối cùng để ý tới tôi, luôn có cảm giác ngại ngùng xấu hổ. Tôi cố gắng : “Thực ra tôi và người ấy có chuyện gì, thực ra dovẫn chưa hiểu nhau lắm, cái nhẫn chỉ là trò đùa thuần túy thôi…”.


      “Việc riêng của em em tự mình giải quyết, tôi chỉ muốn biết tới khi tôi trở về còn cơ hội hay ”. ấy ngắt lời tôi, xem ra ấy hứng thú với những tình tiết giữa tôi vàngười kia, tôi cũng biết ấy nghe có hiểu nữa.


      Tôi chỉmuốn bộc lộ quan điểm thứ hai của tôi, tôi nghĩ nên thẹn thùng tí,dù sao cũng là lần đầu tiên tôi xử lý tình huống thế này, thể đứng nghiêm và : “Sir, yes Sir” được.


      “Chắc là có”. là, mặt người ta đỏ hết cả lên rồi.


      ấy đột nhiên tiến lại gần mặt tôi, khiến tim tôi nhảy loạn xạ, phải lại… tôi , “, , muốn làm gì?”.


      ấy : “Em yên tâm, phải của tôi tôi động tới đâu. Đợi tôi trở về nhé!”.


      ấy dodự lúc rồi nhìn chằm chằm vào tôi: “ phải tôi cái gì cũng quan tâm, tôi hi vọng… trước khi tôi trở về… ít nhất em cũng lêngiường với người ta”.


      Wow! Muốnkhiến người khác tức chết đây mà! ràng ấy hiểu tầng ý nghĩađầu tiên mà tôi , vậy mà đưa ra kết luận lung tung.


      Nghĩ tôi là ai chứ, xe bus à, phải xếp hàng trước sau, lại còn nhận chỗ?


      Tự coi mình là lợn chắc! chê tôi nhưng tôi chê đấy =.=


      Điều đóchẳng khác gì tôi là kẻ dâm phụ, thực tôi chưa bao giờ phảichịu nỗi nhục như thế này! Lúc đó tôi tức giận ngút trời, cảm giác buồnnôn mơn man trong cuống mật. Tôi thà chết đứng chứ thèm sốngquỳ.


      Tôi thực chỉ muốn : “ nhắc muộn quá rồi. Tôi nghĩ làm gì có loại con gáinào tự mình gây lên tin đồn thế chứ”. Nhưng tôi cảm thấy vô cùng buồnchán và thất vọng, sao lại có thể nghĩ về tôi như thế chứ, nhất là anhấy.


      Thôi! ấy cũng đâu là gì của tôi. Còn liên lạc với tôi nhiều bằng “người ta” nữa chứ!


      Tôi nuốt nước bọt, cười lạnh lùng, chắc chắn bản thân mình tìm lại được giọng bình thường, tôi nhìn ấy và :“Cảm ơn nhắc nhở tôi nên làm gì và nên làm gì, tôi tự mình cânbằng. Nếu yên tâm sao lúc đầu tặng tôi chữ trinh tiết,rốt cuộc thích thân thể tôi hay tinh thần của tôi? Thích tinh thầncủa tôi hay thích phẩm cách của tôi? Thích cơ thể tôi hôm đó tôi sẽcho , dù sao cũng đáng tiền. Thích tinh thần của tôi saunày làm bạn tinh thần là được rồi. Thích phẩm cách của tôi, xin lỗi, tôi là loại người có phẩm cách”.


      ấy há hốc miệng nhìn tôi phừng phừng tức giận. Nhất thời có phản ứng gì cả.


      Tôi tháo sim ra và trả điện thoại cho ấy rồi lạnh lùng : “Cảm ơn ”.


      Mở cửa xe bước , tôi quay đầu lại.


      Gió lạnhlướt qua mặt tôi, tôi bình tĩnh hơn chút, cảm thấy ban nãy mìnhphản ứng mạnh quá! Nhưng tôi thực rất buồn, ngờ ấy lại nghĩ về tôi như thế. Thôi, chuyện đến nước này rồi, dù sao ấy cũng bỏ lỡ rồi. Lỡ rồi để nó qua luôn. Tôi hít sâu mấy cái, có cảm giáclồng ngực vô cùng khó chịu, khó thở.


      Tôi muốn khóc.


      Về nhà, tôi áp dụng hàng loạt cách để khôi phục lại tinh thần, tắm nước nóng, ănsocola và chuối, nghe nhạc, uống thuốc tĩnh tâm của mẹ tôi nữa, dằn vặtmột hồi, tâm trạng vẫn vô cùng down*.


      Tôi lêngiường ngủ sớm, chui vào trong chăn rồi ngồi ngây người ra đấy. Thấytrên bàn trang điểm còn vài đồng xu, tôi bắt đầu trò tung đồng xu, người ta ném đồng xu chuẩn lắm.


      Tôi ném 37 lần, kết quả, 21 lần mặt chính, 16 lần mặt sau.


      Ném chánrồi tôi mới phát ra bản thân mình có biết mặt chính và mặt sau có ý nghĩa thế nào đâu. hiểu tôi ném đồng xu làm gì nữa. Tôi khôngcòn sức để suy nghĩ vấn đề này nữa rồi.
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :