1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lấy chồng nhà giàu - Triệt Dạ Lưu Hương (Tập 2) Hoàn

Thảo luận trong 'Truyện Đam Mỹ'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      [​IMG]

      Lấy chồng nhà giàu

      (Tập 2)

      Tác giả: Triệt Dạ Lưu Hương

      Người dịch: Hy Hy

      Số trang: 224

      Kích thước: 14.5 x 20.5cm

      Nhà xuất bản: NXB Thởi Đại

      Công ty phát hành: Chibooks

      Ngày xuất bản: 3/2014

      Nguồn: https://www.facebook.com/groups/eb.fun.free/
      Last edited: 5/5/15
      Tăm Bông thích bài này.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Giới thiệu






      Lộ Tiểu Phàm, thân như loài cỏ dại, dẫu chỉ cần kẽ nứt vẫn có thể vươn mình sinh trưởng.




      Cậu thử tất cả mọi vị trí kề bên Bối Luật Thanh, để rồi phát chỉ có khoảng trống biến thái. Dù cậu biến thái, cũng chỉ đành dày mặt chen vô. Cậu thể làm bạn bè của , làm thân tín của , cuối cùng lại làm tình nhân biến thái của .




      Kỳ thực Lộ Tiểu Phàm thấy mình oan uổng và thiệt thòi lắm. Thứ tình cảm khi xa khi gần, lúc ấm lúc lạnh, phải chăng đến phút cuối chỉ còn là mệt mỏi và thù hận?




      Biết làm sao đây để ta có thể mãi nhớ về nhau?






      Giới thiệu tác giả




      Triệt Dạ Lưu Hương




      Quê quán: Giang Tô




      từng làm ủy viên quản trị cấp cao của công ty và cũng làm về từ thiện chuyên nghiệp, sáng tác dưới hai mươi cuốn tiểu thuyết tình cảm, văn phong ngọt ngào ấm áp. Cuộc sống của vẫn là điều mơ hồ. thích phim ảnh và tiểu thuyết, thích cà phê và sôcôla ngọt, ham mê du lịch, từng đến nhiều quốc gia.




      số tác phẩm tiêu biểu:




      Cầu vồng loang




      Theo đuổi em năm ánh sáng




      Bóng tối ngăn trở




      Các tác phẩm của Triệt Dạ Lưu Hương do Chibooks xuất bản:




      Diệp Gia




      Thiên Vương (Tập 1,2)




      Lấy chồng nhà giàu (Tập 1,2)




      Seven





    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Tập 2





      Thực ra vịt quay ngon nhất thành phố phải Toàn Tụ Đức, bởi từ năm 92, Toàn Tụ Đức ngừng quay vịt bằng gỗ cây ăn quả, nhưng lại quán vịt quay nào nổi danh hàng đầu bằng Toàn Tụ Đức.




      Giữa thập niên 90 là thởi điểm dân đại lục mới lắm tiền thừa của bắt đầu du lịch tứ xứ, cứ ở đâu vang danh là người ta ùn ùn đến đó, cửa tiệm mang tính mẫu mực như Toàn Tụ Đức lại càng đông nghẹt suốt ngày.




      Từ sau lần nọ Lộ Tiểu Phàm dẫn Lộ Tiểu Bình ăn mà cần xếp hàng, mỗi lần lên thành phố với người ta, Lộ Tiểu Bình toàn tìm cơ hội để cậu giúp tay, làm màu với đồng nghiệp cùng.




      Quản lý vừa thấy Lộ Tiểu Phàm quả nhiên lịch cười chào: “Ồ, cậu đến đấy à?”




      Cậu ý ông ta lắm, hỏi: “Ông xem…Còn sắp xếp được gian trống nào ?”




      “Người khác nhưng cậu đến có thể nào ? An tâm, sắp xếp cho cậu rồi đây!” Quản lý cười tươi dẫn đám Lộ Tiểu Phàm vào trong, mở cửa buồng, trong là bàn cổ kính, bộ đồ ăn sứ xương trắng bong, ghế ngồi thêu hai mặt đỏ thẫm.




      Ba Lộ má Lộ vờng buồng ăn mới ngồi xuống. Ba Lộ bình luận: “Sang ngang nhà Bối ấy nhỉ?”




      Lộ Tiểu Bình cười hinh hích: “Ba Lộ, người ta là phong cách Tây, còn đây là kiểu Trung Quốc, đâu có giống nhau!”




      Mọi người hàn huyên mấy câu, đồ ăn được bê lên như nước chảy. Lộ Tiểu Phàm hơi đờ ra, cậu đâu gọi món, nhưng mà chưa gì Lộ Tiểu Bình gọi ba Lộ mau ăn rồi.




      Họ, ngoại trừ lần Lộ Tiểu Phàm cưới, mấy năm nay vẫn là lần đầu tiên ăn ở nhà hàng, thực chất ba Lộ cũng thích thú lắm, được thể Lộ Tiểu Bình giới thiệu trời dưới bể nữa, thế là ba Lộ má Lộ tập trung hết tinh thần vào thức ăn.




      ăn hăng say, ngoài cửa vang lên tiếng : “Sao buồng ồn thế nhỉ?”




      Tiếng ấy mang giọng miền Nam, nghe vào tai có phần uốn lượn, giòn giã mà kém phần êm tai. Theo giọng đó, cửa được mở, hai người đàn ông xuất nơi cửa.




      trong hai người, nhà Lộ nhận ra, đúng là đại thiếu gia nhà Bối – Bối Luật Thanh. Người còn lại trẻ và cũng rất tuấn tú, so với Bối Luật Thanh, vẻ tuấn tú của ta hoạt bát hơn, người vận chiếc áo len vặn thừng rất mốt và quần Tây vàng nhạt, vừa sành điệu, vừa phong cách.




      Hai người bắt gặp cả nhà Lộ gắp đũa ăn uống liền hơi ngỡ ngàng, nhà Lộ thấy họ tự dưng xuất cũng giật mình.




      diện của người đàn ông trẻ trung kia, nhất thởi làm Lộ Tiểu Phàm hiểu, hoá ra trưa nay Bối Luật Thanh mời nhà cậu ăn cơm lại là lần khách khí.




      Dĩ nhiên cậu hề xa lạ gì người nọ, ta chính là Lý Văn Tây, bạn từ tấm bé của Bối Luật Thanh ở Hồng Kông, năm xưa ta xuất lập tức đập nát ảo giác về mối quan hệ thân mật cùng Bối Luật Thanh mà cậu tự vẽ ra.




      Lý Văn Tây có mặt, làm cậu vỡ vạc kỳ thực ở nơi , cậu quá quan trọng như vậy.




      Nên lần ra tay duy nhất của Lý Văn Tây đối với cậu là muốn cậu dọn khỏi nhà , nhưng lần đó đánh cho cậu nguyên hình, để cậu hiểu bản thân mình cho rằng có thể tranh giành cùng ta chỉ là viển vông. Thành thử, bước ra khỏi cửa nhà Bối Luật Thanh cũng tương tự như cậu tỉnh dậy khỏi mộng, và từ đó về sau cậu còn mơ màng gì ở thành phố này nữa.




      Cậu đoán chắc là đặt buồng này mời Lý Văn Tây, kết quả quản lý lại ngớ ngẩn dẫn nhà cậu vào. Nhìn số thức ăn, bát đĩa lộn xộn bàn, cậu cũng chán nản. muốn mất mặt trước mặt người ấy nhất mười lần hết chín lần lại cứ xảy ra trước mặt .




      Tất cả mọi người cùng nghệch ra, vẫn là Lý Văn Tây phản ứng trước, cười xòa : “Bảo sao cậu mời tớ ra đây ăn, hoá ra mời khách trước rồi, tiện thể mời luôn tớ bữa à?”




      Má Lộ nghe ra là khách của Bối Luật Thanh, niềm nở mời họ ngồi, Lý Văn Tây tươi tắn ngồi vào bàn.




      Bối Luật Thanh ngồi xuống hỏi cậu: “Tiểu Phàm, em về nhà ăn cơ mà?”




      Cậu còn giống năm xưa, vì lỡ dệt nên giấc mơ quá lớn, nên khi tan vỡ chỉ biết chơ vơ như mảnh thủy tinh rải khắp đất. Cậu chỉ chỉnh đốn lại cảm xúc mình chút, đáp: “Em nhớ ra chưa dẫn ba ăn vịt quay nên đến. Còn thắc mắc làm sao quản lý lại kêu em tới trễ, ra là đặt buồng trước. Ngại quá, quấy rầy các … Hay em nhở quản lý sắp xếp buồng khác xem?”


      hơi im, rồi : “Phiền hà gì. Vốn đặt buồng cho nhà em đến ăn đấy chứ, nhưng gọi món rồi hủy được nên dẫn bạn đến. Đến rồi cứ ăn chung , đừng phí phạm.”




      Ý Lộ Tiểu Phàm là lập tức chia bàn ăn riêng, song Lộ Tiểu Bình lại hân hoan bảo: “ bạn đừng trách nhé, em trai nhà tôi tính hướng nội, gặp người lạ là mắc cỡ!”




      Lý Văn Tây mỉm cười, cười đến là đặc biệt: “Tôi và Tiểu Phàm là bạn cũ, phải người lạ!”




      Lộ Tiểu Bình nghe thế lại cười váng: “ là bạn em trai tôi chính là bạn của Lộ Tiểu Bình tôi rồi, tôi mời ly trước!”




      bữa cơm, Lộ Tiểu Phàm hãn hữu mới lên tiếng, trong khi đó Lộ Tiểu Bình lại đon đả làm quen Lý Văn Tây hết mực, hơn nữa nghe Lý Văn Tây kể mình thuộc nhóm chứng khoán lại càng đon đả hơn, nịnh nọt hết câu này tới câu khác.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      càng ba hoa nhiều, đầu Lộ Tiểu Phàm càng cúi dữ. Rồi Bối Luật Thanh hỏi chiều định đâu, cậu cũng chỉ rụt rè chưa nghĩ ra, chắc chơi mấy chỗ loanh quanh.




      Lộ Tiểu Bình bên kia cổ vũ Lý Văn Tây uống rượu, ai dè mặt Lý Văn Tây chưa biến hoá gì, say đến năng đầu đuôi.




      Lộ Tiểu Phàm và ba cậu phải dìu Lộ Tiểu Bình, mà vẫn còn níu kéo Lý Văn Tây buông, to còi: “Con người tôi chẳng có…bản lĩnh gì lạ, được cái tinh mắt, tôi thấy là biết ngay, là quý nhân, thấy tôi đúng nào?”




      Lộ Tiểu Phàm luống cuống gỡ tay Lộ Tiểu Bình ra khỏi cánh tay Lý Văn Tây, liên thanh : “Xin lỗi, xin lỗi, làm phiền các !”




      Bối Luật Thanh giúp cậu đỡ Lộ Tiểu Bình: “ trai em say lắm, để đưa nhà em về cho!”




      cần ạ, cần ạ!” Lộ Tiểu Phàm quay qua bảo, “ cần đâu, em ra bắt xe được mà, chở !” Cậu rồi tóm Lộ Tiểu Bình choàng qua cổ mình. Ba Lộ cũng mắng: “Cái thằng này, uống say ngật ngưỡng!”




      Má Lộ thấy con trai đứa say loạng chòa loạng choạng, đứa khác cố đỡ cũng loạng chòa loạng choạng, xót con, bà : “Đành nhở Luật Thanh cũng được!”




      Cậu còn chưa phản đối, đỡ Lộ Tiểu Bình: “Quyết thế !”




      Lộ Tiểu Bình được Bối Luật Thanh đỡ dường như cũng tỉnh táo ít, theo chủ tâm, Lộ Tiểu Phàm đỡ cũng chỉ còn cách theo mọi người ra xe đậu ở bãi đỗ.




      chung coi như Lộ Tiểu Bình cũng biết cố gắng, đến khi xuống trước cửa nhà Bối rồi mới nôn mửa, hên là làm bẩn xe . Lộ Tiểu Phàm thở phào nhõm, vội vàng vào nhà lấy chổi xẻng ra dọn cửa.




      Cậu thấy cau mày nhìn, bèn : “, hôm nay làm phiền quá, có việc !”




      lặng lúc, thản nhiên : “Được rồi, trước!”




      Lộ Tiểu Phàm đáp vâng, dõi theo xe rời khỏi khu căn hộ mới quét dọn sạch bãi nôn của Lộ Tiểu Bình trước cổng nhà. Lộ Tiểu Bình ói ra được, người ngợm dễ chịu hơn, nằm xiên xẹo ngủ khò khò trong phòng Lộ Tiểu Phàm.




      Cậu dọn dẹp xong xuôi, vừa vào nhà Lộ Tiểu Đích liền xông ra hỏi: “ Luật Thanh đâu?”




      “Ảnh rồi!” Cậu trả lời.




      rồi?!” Vẻ thất vọng mặt Lộ Tiểu Đích, “Sao kêu dẫn em Hoàng cung chơi mà?”




      Má Lộ bảo: “Đừng có nhõng nhẽo, hôm nay Luật Thanh phải tiếp bạn!”




      Lộ Tiểu Đích thở hổn hển: “Con thấy có mà do hai chơi bời kiểu gì ói mửa tùm lum có, Luật Thanh phải dạng người giữ lời đâu!”




      Má Lộ nguýt cái: “ xem hai thế nào , con con đứa chả biết ý tứ gì!”




      Lộ Tiểu Đích bị má quở, đành ấm ức chu mỏ trông Lộ Tiểu Bình, má Lộ nhìn theo bóng , thở dài thườn thượt: “Đúng là con lớn giữ được ở nhà nữa!”




      Lộ Tiểu Phàm rót cho bà cốc nước, bà vỗ vỗ chỗ bên cạnh: “Phàm Phàm, ngồi xuống đây!”




      Lộ Tiểu Phàm vâng lời, má Lộ cầm cốc nước : “Tại má Lộ tốt, má Lộ để con phải chịu tủi hổ ở đây…”




      Lộ Tiểu Phàm nghe má thế, liền phủ định: “ đâu má, con sống rất tốt!”




      Má Lộ thở dài: “Thiệt ra năm đó má Lộ để con ở rể nhà người ta là hòng ngày nào đó có thể dựa vào sợi dây thừng này, kéo tất cả chị em con thoát khỏi cái hố nghèo đói. Má tính cho con , nó là cả, đây là nghĩa vụ của nó, nhưng đâu ngờ người ta chọn con…Sau má ngẫm lại, may mà chọn con, Phàm Phàm, con biết chịu khổ, dễ ở chung, nhiều tính toán như Tiểu Bình!”




      Cậu nghe má Lộ bộc bạch lời xuất phát tự đáy lòng, nhớ đến bốn năm năm qua, phải nín nhịn nhiều mới để mình rơi nước mắt.




      Má Lộ làm thinh lát, lại tiếp: “ ra lần này má lên…là vì em con.”




      Cậu ngạc nhiên, má Lộ : “Nó còn nữa, vì liên quan đến thành phố nên ở quê ai cũng ưng, người ngại cao giá quá, người lại ngại thấp giá quá. Phàm Phàm, chuyện em con mà giải quyết dứt điểm, sau này sớm muộn gì cũng thành phiền phức to cho con. Má muốn con hỗ trợ thử xem sao…Ở thành phố có nhà nào phù hợp cần cưới vợ, lại bằng lòng Tiểu Đích ? Nhà mình cũng đòi hỏi điều kiện tốt quá, bình dân cũng được, miễn bạc đãi em con. Con yên tâm, chỉ cần đề đạt được với người ta, má nhất định về dạy nó cẩn thận!”




      thế, ba Lộ nãy giờ ngồi lặng phắc liền nóng nảy chen vào: “Cần gì tìm? Tôi thấy Tiểu Đích và Luật Thanh hợp đấy, Luật Thanh vẫn đối tốt với Tiểu Đích còn gì. Mình cũng có khả năng Luật Thanh có ý gì với Tiểu Đích mà!”




      Ba Lộ huỵch toẹt ra hết cả, má Lộ chẳng kịp cản, bèn sượng sùng, chỉ : “Phàm Phàm, hổng phải má Lộ chỉ điểm Luật Thanh. Thằng bé Luật Thanh đương nhiên khỏi phải , chọn được, Tiểu Đích nhà mình căn bản xứng… Nhưng con có thể giúp xem có phải Luật Thanh có ý gì với Tiểu Đích hay ? Phụ nữ gả , đàn ông cưới về, điều kiện nhà kém nhà trai cũng là lẽ thường tình. Nếu người ta hề có ý gì, má tuyệt đối bắt ép, chỉ muốn xem có ai…”

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Lộ Tiểu Phàm cảm giác tứ chi mình lạnh ngắt, khí lực toàn thân như bị rút kiệt, ỉu xìu : “Má Lộ, con hiểu ý má, con biết rồi…”




      Má Lộ áy náy nhìn con trai: “Ba má về trước, con xem để Tiểu Đích ở lại thởi gian để hai đứa tiếp xúc nhau nhiều hơn, tìm hiểu nhau kỹ hơn được ?”




      Cậu chưa kịp đáp trả, bỗng có người cười lạnh: “Nằm mơ!”




      Nghe ra tiếng phát ra từ sau lưng, Lộ Tiểu Phàm bối rối ngoái đầu lại, thấy ngay Bối Luật Tâm và bác Lâm xách đồ ăn đứng ở cửa. Mặt Bối Luật Tâm giận dữ thấy , còn mặt bác Lâm hơi kỳ quái, như thể vừa mắc cười vừa khinh miệt, song rơi vào mắt Lộ Tiểu Phàm, cơn phẫn nộ của Bối Luật Tâm vẫn đau mắt cậu hơn cả.




      “Luật Tâm, về rồi à?” Cậu đến gần trao ánh mắt cầu xin, nhưng Bối Luật Tâm lờ , ném túi đồ ăn lỉnh kỉnh trong tay xuống đất, chỉ vào cậu: “Mời cậu lập tức đưa người nhà cậu ra khỏi nhà tôi ngay!”




      Má Lộ vốn dĩ vừa tốt với nhà Bối chút, tranh thủ phó thác đại , lại sơ sẩy để người ta nghe thấy chuyện nhà mình, cũng xấu hổ lắm, nhưng chỉ bước qua bảo: “Luật Tâm, ba má giỡn mà, lại đây, ngồi , đừng để bụng!”




      Bối Luật Tâm cười mà như thể giận điên lắm rồi, ngoa ngoắt hẳn: “Giỡn? Bà giỡn á? Còn tôi đây, mời ông bà ngay, đừng bao giờ vác mặt đến nhà Bối chúng tôi nữa!”




      Ba Lộ cho đến nay chả ưa gì Bối Luật Tâm cho cam, cũng biết thừa tính hay ngạo nghễ quát nạt người, nhưng thể ngờ lại dám đuổi bố mẹ chồng ra khỏi nhà, nổi xung lên nhảy dựng ra khỏi ghế: “ dám đuổi bầy tui(*) à? Trước kia ai đến nhà chúng tôi xin được thành thân với bầy tui rứa?”




      (*)Nguyên văn: “Nga môn”, tiếng địa phương Thiểm Tây, nghĩa là “chúng tôi”. Ba Lộ giận nên lẫn lộn cả tiếng phổ thông và tiếng địa phương.




      Hàng lông mày đen nhánh của Bối Luật Tâm hơi nhướng lên, hất hàm: “Thấy thiệt ông có thể chọn cưới, lúc đó chẳng phải ông bà nghĩ muốn dựa hơi nhà chúng tôi sao? Bao nhiêu năm nay nhà ông bà hưởng lợi đâu có ít từ cuộc hôn nhân này. Nếu đám cặn bã nhà ông bà làm sao có thể từng kẻ lên thành phố?”




      Ba Lộ bị lời của làm uất đến nỗi miệng run rẩy. Lộ Tiểu Đích nghe lén má Lộ chuyện với ba nãy giờ thình lình lao ra, chỉ tay vào Bối Luật Tâm quát: “Chị chửi ai cặn bã?”




      “Chửi ai?” Bối Luật Tâm vén tóc, “Ai cặn bã? Chửi ai? Chửi cái đồ cặn bã trâng tráo trơ trẽn biết đường tự soi gương đấy!”




      Tay ba Lộ run bần bật vì giận, quát: “Tao biết ngay từ đầu hổng nên cưới cái loại con lăng loàn như mày mà, loại con đâu ra chưa cưới chửa, hổng biết dơ còn chửi người khác trơ trẽn!”




      Má Lộ lớn tiếng: “Ba Lộ!”




      Mắt Bối Luật Tâm đỏ ngầu, cười hung tợn: “Ừ đấy, tôi chửa tìm người chịu trách nhiệm hộ đấy, thế nhưng có người chịu gánh, có người chịu bán con cơ. Đừng làm như mình oan ức lắm, bụng tôi to tôi trơ trẽn cưới người ta. Ông bà biết tôi chửa hoang còn bán con cho nhà tôi, ba chữ ‘ biết dơ’ xin được trả lại cho ông bà nhé!”




      Óc Lộ Tiểu Phàm như có hàng vạn con ong chui vào vo ve vo ve, đầu choáng mắt hoa, tâm trí chấn động tới nỗi rỗng tuếch. Lộ Tiểu Đích đập vai cậu: “ ba, còn đánh vợ , coi chị ta ăn với ba thế nào kìa!”




      Bối Luật Tâm đáng nhẽ lên lầu rồi, nghe được câu này liền quay lại cười khẩy: “Đánh? cho biết, kêu gác cửa cho nhà chúng tôi, tôi còn e cậu ta đủ tư cách kìa! Chưa bắt cậu ta cuốn gói khỏi nhà tôi thôi, Bối Luật Tâm tôi còn tình nghĩa chán đấy! Nên đừng có huênh hoang quá, tưởng nhà là thân thích của chúng tôi chắc?”




      Bác Lâm cũng lắc đầu quầy quậy: “Phải đấy, ông bà cũng nên biết điều tí chứ, sao có thể nghĩ thế? Cho con thứ nhà ông bà học đại học, giúp con cả tìm việc làm, làm người mà chả đạo đức gì, bị mắng vậy đúng thôi.”




      Lộ Tiểu Đích gắt gỏng: “Bà già này cũng chỉ là bà ô sin, có tư cách gì chõ mõm vào hả?”




      Bác Lâm đó giờ cực đề cao mình, hai chữ “ô sin” quả tình là từ kiêng kỵ với bác, huống hồ nhà Bối có nữ chủ nhân, bác luôn coi mình là người làm chủ nửa nhà Bối, chuyện gì nhà Bối bác cũng được đóng góp ý kiến. câu này của Lộ Tiểu Đích làm bác run bây bẩy, quay ngoắt qua bảo Bối Luật Tâm: “ ơi, coi, lanh lanh đuổi ông mệ nó !”(*)




      (*)“ xem, xem, mau mau đuổi họ !” Nguyên văn là tiếng Thượng Hải.




      Bối Luật Tâm nhướng mày: “Nghe thủng chưa? Cút nhanh!”




      Lộ Tiểu Đích điên tiết đến nỗi vọt lên, túm Bối Luật Tâm gào: “Đồ ti tiện, dám kêu ba má tôi cút!”




      Hai người giằng xé nhau, Lộ Tiểu Đích ít nhiều cũng làm nông ở quê, sức khỏe phải biết, bác Lâm vội vàng tiến lên giúp giật tóc Lộ Tiểu Đích, má Lộ cũng vội vàng đến can, thế là mấy người giằng xé nhau.




      Giữa cơn rối ren, Lộ Tiểu Phàm bất thình lình thét lớn: “DỪNG TAY HẾT , DỪNG TAY! CÓ NGHE THẤY ? CÓ NGHE THẤY ? CÓ NGHE THẤY ?”




      Giọng cậu dội vang tới nỗi đám người cấu xé nhau cũng sửng sốt, sau đó phát người thét là Lộ Tiểu Phàm còn sửng sốt hơn.




      Lộ Tiểu Phàm bước lên, gỡ hết đám người bu vào nhau kia, rồi khẽ với má Lộ: “Má, con đưa mọi người !”




      Má Lộ run môi đồng ý: “Ừ!” Đoạn, quay đầu gọi ba Lộ, “Ba Lộ, còn đứng đó làm gì, vào dọn đồ rồi gọi thằng Lộ Tiểu Bình dậy!”




      Bà quay sang đá Lộ Tiểu Đích: “Nhanh, dọn đồ !”




      Chả mấy chốc, nhà Lộ thu dọn hết đồ. Lộ Tiểu Đích vừa khóc rấm rứt vừa dọn. Lộ Tiểu Bình bị ba dựng dậy khỏi giường, còn lơ ma lơ mơ: “Làm gì thế, ba Lộ, con ngủ ngon mà!”




      Ba Lộ tát cái: “Ngủ cái lủ tủ tủ! Dậy mau, !”




      Bối Luật Tâm và bác Lâm lạnh lùng nhìn người nhà họ Lộ xách túi lớn túi bé ra khỏi nhà. Lộ Tiểu Đích cố tình đóng cửa mạnh hết sức có thể, đến mức tường bốn phía còn rung rung, cây treo quần áo bằng gốm kiểu Tây Tạng dựng sau cửa bị chấn động đổ ập xuống, chính thức về thế giới bên kia.




      ***

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :