1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Lạc nguyệt giang hồ - Thục Khách (5.1) [DROP]

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Lạc nguyệt giang hồ
      Tác giả: Thục Khách

      Converter: ngocquynh520
      Editor: little_baby
      Số chương: 32


      Giới thiệu:
      Nhắc tới tên Giang Tiểu Hồ này, từ các vị quan trọng trách trong triều đình đến những người đàn bà chanh chua nơi xóm đều biết . cực kì nổi tiếng, nguyên nhân lại vô cùng đơn giản: kẻ vô dụng.

      lưng là gánh nặng thảm án cả nhà diệt môn, thế nhưng vẫn ăn uống, chơi , cờ bạc, thua sạch toàn bộ gia sản, bỏ rơi nương tử xinh đẹp, đến để cho kỹ nữ nuôi. Thậm chí ngay cả tên của , cũng giữ được.

      còn nghi ngờ gì nữa, bị toàn bộ mọi người công nhận là người đàn ông vô dụng nhất. Thế nhưng người vô dụng như vậy lại có xinh đẹp sống chết muốn gả cho . Có còn đạo trời nữa ?

      Xin độc giả đừng nóng giận. Nương tử của được mọi người gọi là “cọp mẹ”, cũng phải là nhân vật đơn giản đâu. Cho nên Giang Tiểu Hồ bị nương tử quản rất nghiêm.

      Chính là, đời có người vô dụng như vậy sao? Vô dụng đến mức vì giúp đỡ bạn bè tiếc cả mạng sống? Vô dụng thế nào mà khiến nương tử cảm động rơi lệ? Vô dụng mà lại có thể thực tốt tâm nguyện của gia gia mất?

      là nhiều lời đồn đại, khó phân biệt giả.

      Lời editor:
      Vì mê Trọng Tử nên em quyết định làm bộ này của Thục Khách. E biết tí tiếng Trung, đủ giao tiếp thôi, nhưng vì đọc khá nhiều tiểu thuyết ngôn tình đủ các thể loại, cả bản dịch và bản edit nên có rút được khá nhiều kinh nghiệm.

      Tập tành edit lần đầu, mong mọi người ủng hộ. Ai thấy hay comment hoặc thank e tí cho e có động lực làm tiếp ạ.


      Truyện được post song song ở blog cá nhânhttp://littlebaby85.wordpress.com/

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 1: Giang Tiểu Hồ vô dụng

      Chương 1.1

      Nhắc tới tên Giang Tiểu Hồ này, giang hồ hầu như người nào biết, người nào hiểu. Danh tiếng của vang dội, hề thua kém với thành chủ Thủy Phong Khinh của Thiên Thủy Thành hay giáo chủ Kim Tồn của Thiên Thủ Giáo nổi danh thiên hạ. Là người nổi tiếng như vậy, ai cũng thể quên . Đương nhiên, so với những người này, cũng có điểm đặc biệt nhất: đó là nguyên nhân khiến nổi tiếng.

      Nguyên nhân rất đơn giản, kẻ vô dụng. Các bà mẹ khi giáo dục con cái đều nhắc đến như tấm gương xấu: “Nếu con nghe lời khi lớn lên giống tên Giang Tiểu Hồ kia”. Nhờ vậy, đứa trẻ nghịch ngợm kia giảm bớt vài phần bởi vì Giang Tiểu Hồ là kẻ vô dụng nhất đời, vô dụng đến mức ngay cả tên của bản thân , cũng giữ được.

      Giang Tiểu Hồ trước đây mang cái tên này. 23 năm trước, lão thái gia của Giang gia mừng vì có trưởng tôn (cháu đầu), liền tự mình đặt tên cho cháu là Giang Hồ. Giang gia tiếng tăm lừng lẫy, chỉ là phú thương số Giang Nam, hơn nữa mỗi người đàn ông của Giang gia đều là võ lâm cao thủ quan trọng giang hồ. Lại có bí kíp “Kinh Phong Kiếm Nhật” tổ truyền nổi tiếng giang hồ, chỉ truyền cho con trưởng. Nhiều năm qua chưa có người nào dám đến cửa Giang gia gây phiền phức.

      Thế nhưng đời có chuyện nào là hoàn hảo, vài vị thiếu gia của Giang gia thành thân mười mấy năm, thê thiếp vô số, lại ai mang thai. Tục ngữ “Trong 3 điều bất hiếu, có con là điều nghiêm trọng nhất”, sản nghiệp to như thế sao có thể thiếu người thừa kế. Giang lão thái gia vô cùng lo lắng, sốt ruột, cố gắng làm nhiều việc thiện, tu sửa chùa miếu.

      Có lẽ tấm lòng thành tâm của ngài làm Bồ Tát cảm động. Ba năm sau, vợ cả của đại thiếu gia của Giang gia cuối cùng cũng sinh hạ được đứa con như mong đợi, người kẻ dưới ở Giang gia đều coi đứa trẻ này như báu vật. Bởi vì Giang gia rất nổi tiếng, tin vui này nhanh chóng truyền khắp giang hồ, tuy nhiên cũng có người nào suy nghĩ nhiều, bởi vì cao hứng tới đâu, cũng là con của nhà người ta thôi.

      Mọi người lại nhớ kĩ kiện khác. Nghe , ngày đó, bà mụ đỡ đẻ cho đại phu nhân lặng lẽ tiết lộ rằng lúc ấy, Giang lão thái gia vui tươi hớn hở ôm cháu đích tôn, cười to sảng khoái, trong lúc vô ý lại lộ ra bí mật: Ông trời quả thực bạc đãi Giang gia ta, những để cho Giang Mạnh ta có thể bế cháu trai, lại còn truyền lại bảo vật trân quý, là song hỷ lâm môn. Đương nhiên, việc này là hay giả cũng trở thành bí mật vì ngày thứ hai sau đó, bà mụ chết.

      Nhưng chính vì cái chết của bà mụ, mọi người càng khẳng định chắc chắn suy nghĩ trong lòng: Khi đứa trẻ này sinh ra Giang gia đồng thời có được vật báu. Còn về chuyện vật báu kia đến tột cùng là cái gì, giang hồ có nhiều lời đồn rất khác nhau. Có người đó là tàng bảo đồ thất truyền từ trăm năm trước của Thiên Thủ Giáo. Có người đó là quyển bí kíp võ công từ thời thượng cổ. Có người lại đó là đồ châu báu vô giá. Có người lại cho rằng đó là thanh kiếm tuyệt hảo có hai. Điều duy nhất có thể chắc chắn đó là chưa có ai từng nhìn thấy món “dị bảo” đó.

      16 năm trôi qua, cho tới khi Giang lão thái gia qua đời, Giang gia cũng có chút động tĩnh nào. Ngay cả Thiên thủ giáo nổi danh cũng nhiều lần phái cao thủ đến Giang gia, cũng tìm ra món bảo bối đó. Vì vậy, chuyện này dần dần phai nhạt, mọi người dần để ý đến những chuyện khác.

      Cháu trai Giang lão thái gia hết mực thương – Giang Hồ, khi trưởng thành chẳng những trở thành người xuất xắc như mong muốn, ngược lại lại trở thành kẻ ngu ngốc hiếm có, khiến mọi người mở rộng tầm mắt. Thực ra Giang Hồ ngày xưa là đứa trẻ ngoan. Trước khi mười tuổi, đổi tất cả 5 thày dạy học, lúc rời ai cũng cảm thán: trò này thông minh xuất sắc.

      Về sau, cũng vẫn đổi thày dạy liên tục, chỉ khác, tháng đổi lần, thầy nào lúc rời cũng nghiêm mặt, lưu lại câu: Gỗ mục thể gọt đẽo. Trớ trêu thay, Giang gia lại sinh hạ thêm được đứa con nào. Người Giang gia vốn nghĩ bồi dưỡng Giang Hồ trở thành người thừa kế văn võ song toàn, ai ngờ lại là kẻ ngu ngốc cực độ. Giang lão thái gia lúc còn sống luôn che chở cho , nhưng sau khi ngài qua đời, vì học mãi chẳng tiến bộ, nên Giang gia cũng quan tâm tới , tiếp tục cố gắng sinh con, ngay cả mẹ ruột của Tạ phu nhân cũng nản lòng vô cùng.

      Ai cũng thể tưởng tượng nổi, Giang gia nổi tiếng gia giáo, nghiêm khắc, lại xảy ra chuyện nghiêm trọng như vậy. Quả thực trở thành kẻ ngu ngốc, có chút thông minh xuất sắc như hồi . Hồi 3 tuổi có thể nhận biết chữ viết, nay quên sạch , càng về sau, càng tập tành nhiều thói hư tật xấu, trở thành kẻ ăn chơi trác táng.

      Trong thành, là khách quen của các kỹ viện lớn, đồng thời, lại mê đánh bạc, điểm khác người là từng đêm thua vạn bạc cùng với tòa điền trang. Cuối cùng, ngày thứ hai sau khi thức trắng đêm, chơi bạc thua tám nghìn lạng bạc, bị phụ thân đuổi ra khỏi Giang gia. Từ đó về sau, mỗi khi con nhà ai bị đánh, mẫu thân đau lòng ngăn cản phụ thân giơ gậy trừng mắt kêu to: bà biết Giang Hồ sao? Thế là đa số các bà mẹ đều nhịn đau lòng, buông con, lui sang bên.

      Lại về Giang Hồ, từ quý công tử biến thành kẻ nghèo hèn, những kẻ gọi là “bằng hữu” ai để ý đến , vừa thấy đều đóng cửa. Thấy mọi người xung quanh khinh bỉ cười nhạo, cũng tức giận, cả ngày da mặt dày cười hì hì. Người như vậy, dĩ nhiên bị chết đói.

      Có câu “kỹ nữ vô tình, con hát vô nghĩa”, nhưng lúc này những người duy nhất thờ ơ với lại là những nương ở kĩ viện. Có lẽ là vì diện mạo tuấn tú, các nàng đành lòng nhìn chết đói, liền đem tiền riêng cho tiêu. Phần lớn số tiền đều bị mang đánh bạc thua hết, đương nhiên cũng có lúc thắng, thậm chí còn thắng được hơn trăm lượng bạc.

      Nếu là người bình thường tiết kiệm cũng đủ tiêu , hai năm, đáng tiếc người này mặc dù ham bài bạc, lại tiền, tùy hứng liền ném tiền cho tú bà ở kỹ viện. Chính bản thân lúc no lúc đói, ban đêm ngủ tại ngôi miếu đổ nát ngoài thành, nhưng cũng vì vậy tú bà cũng quản nhiều đến chuyện cùng các nương. người đàn ông lại nhờ kỹ nữ nuôi, tất cả mọi người đều lén chê cười.

      Chương 1.2

      Tuy nhiên, vào lúc mọi người hầu như quên rằng là người Giang gia, lại có chuyện lớn xảy ra. Trong vòng đêm, toàn bộ người Giang gia, tổng cộng 142 người đều bị giết chết. Nghe bộ khoái đến điều tra , trường vô cùng thê thảm, tất cả thi thể, gồm cả thi thể của cha mẹ đẻ của Giang Hồ chồng chất trong viện, máu chảy ra dường như che kín mặt sân. Hơn nữa có vẻ như họ bị bức cung tàn khốc trước khi chết.

      Chuyện này trở thành huyết án lớn nhất giang hồ từ trước tới nay. Giang gia người người đều là cao thủ đứng đầu, hơn nữa chuyển sang kinh doanh buôn bán nhiều năm, ít có kẻ thù, tại sao tự dưng lại bị độc thủ. Ngay lập tức, mọi người nghĩ tới chuyện. Quả nhiên, nha môn phái người lục soát khắp Giang gia, gần như đào sâu ba thước cũng tìm thấy “dị bảo” trong truyền thuyết cùng bí kíp tổ truyền của Giang gia “Kinh Phong Kiếm Nhật”.

      Lúc này Giang Hồ nằm giường của hoa khôi Kiều Kiều. Nghe , sau khi nghe tin dữ, vuốt đầu suy nghĩ rất lâu, đột nhiên quá sợ hãi, nhảy dựng lên, câu đầu tiên là: “tiền, bạc trong nhà có còn ?”. Kẻ tim, phổi vô tình vô nghĩa này lại được gọi là Giang Hồ, nghe tức cười, từ đó mọi người liền đổi tên là Giang Tiểu Hồ. Còn chuyện hai bảo vật của Giang gia rốt cuộc là rơi vào tay ai, thời gian dần trôi, các đấng tài mới nổi khắp nơi, mọi người cũng lười truy cứu, bắt đầu chú ý việc khác.

      Trong núi phía ngoài thành, có tòa thành kêu Thiên Thủy Thành hết sức thần bí xuất . Thành chủ tên là Thủy Phong Khinh, là người trẻ tuổi, dung mạo tuấn tú, kiếm pháp tài giỏi, trong vòng 3 ngày liên tiếp đánh bại hơn 10 nhân vật nổi tiếng, cũng trong đêm đem “Côn Sơn thập ma” làm nhiều việc ác phong kiếm (nhốt vào trong kiếm), từ đó về sau ‘Thiên Thủy kiếm pháp” nổi tiếng giang hồ. Thành chủ Thủy Phong Khinh cũng trở thành nhân vật truyền kì giang hồ, người từng gặp nhiều, gần như có người có thể kết giao bạn bè với .

      Nếu như dùng hai chữ “truyền kỳ” để hình dung Thủy Phong Khinh, hai chữ “thần bí” lại dùng để hình dung Tân giáo chủ của Thiên Thủ Giáo. Thiên thủ giáo, tức là “ngàn cánh tay”, trong giáo có Quan ngàn tay, nhưng nếu nghe đến nghề của bọn họ cái tên này tuyệt đối đáng ngạc nhiên. Ví dụ, đường , tự dưng túi tiền đột nhiên biến mất, chắc chắn là đụng phải bọn họ.

      Đương nhiên, kẻ cắp bình thường thể gia nhập Thiên Thủ Giáo, mà phải là những người có tuyệt kĩ, ngoại trừ khả năng ăn trộm, còn phải giỏi khinh công, ám khí, độc dược. Bọn họ ăn trộm vô số, phải đồ quý hiếm lấy. Bảo bối khi lọt vào mắt dù là hoàng cung đại nội bọn họ cũng dám vào.

      Nghe lần, hai vị Đường chủ trong giáo tỷ thí, đề mục chính là xem ai trộm được ngọc bội Cửu Long – vật tùy thân của Hoàng thượng. Tân giáo chủ tên gọi Kim Tồn, hành tung quỷ dị, bí mật, thậm chí cả người trong giáo cũng cực ít người từng nhìn thấy diện mạo của , càng biết tuổi của . người càng thần bí, càng khiến mọi người mơ màng, có người ông già, có người lại đứa trẻ, cũng có người thanh niên, thậm chí còn có người cho rằng phải là đàn ông, mà là xinh đẹp.

      Phía tây thành có tòa trang viên rất lớn. Ánh mặt trời tà tà chiếu vào cửa lớn, cửa dính đầy bụi bẩn. Chỉ thấy trong đình mọc đầy cỏ dại, rất nhiều lầu các cao cao đứng sừng sững, bên trong hoang vắng, nhưng vẫn mơ hồ lộ ra vài phần khí phách năm xưa.

      thanh niên nằm nghiêng ở bậc thang ngoài cửa phơi nắng. Nhìn bộ dáng , mới khoảng hai mươi mấy tuổi, quần áo rách rưới, bẩn thỉu, nhưng gương mặt lại sạch , mũi thẳng, lông mi cong vút, ngoại trừ làn da hơi tái, trông cực kỳ tuấn tú. Lúc này, nhắm mắt dưỡng thần, hai hàng lông mi dày rủ xuống, dưới ánh mặt trời lấp lánh, làn tóc đen nổi bật khiến khuôn mặt càng thêm trắng nõn, vẻ mặt đắc ý. Dưới bậc, vài người vừa vừa cười qua: “Giang Tiểu Hồ, hôm nay nữ nhân nào nuôi ngươi?”. lười biếng mở mắt ra, cười cười: “ biết, có cơm ăn là được”. Mọi người cười to, hằn thầm tiếng: “Có gì mà cười”, rồi tiếp tục ngủ.

      Năm đó, sau khi huyết án xảy ra, bạc của Giang gia tất nhiên còn, người Giang gia chỉ còn mỗi , mà lại là kẻ vô dụng nhất đời, nên nha môn những mất công thăm dò, mà còn đem trả đất đai điền trang, những đồ quý báu đều bị các sai dịch thừa dịp đục nước béo cò lấy . Giang Tiểu Hồ may mắn còn có chỗ ở, tuy rằng bốn vách tường trống trơn, nhưng với , nhà ở so với ngôi miếu đổ nát là lý tưởng rồi, vì thế chưa đến năm sau khi chuyện xảy ra, trở về Giang gia.

      Có lẽ vì người Giang gia chết nhắm mắt, nên sau khi Giang Tiểu Hồ về Giang gia, trong khoảng 3 tháng xảy ra chuyện lạ. ràng, buổi tối ngày hôm trước còn nằm ngủ yên lành trong phòng, đến rạng sáng ngày hôm sau, khi tỉnh lại, lại thấy mình nằm bãi cỏ ngoài thành. Lúc ban đầu, quá kinh sợ, bị bệnh hơn tháng, có chết cũng chịu trở về. Nhưng về sau, có hôm đánh bạc chạy về ở vài đêm, dần dần phát trừ chuyện sáng sớm phải chạy bộ từ ngoại thành về là có vẻ phiền toái, còn lại cũng có gì nguy hiểm. Vì thế, yên tâm, thoải mái ở lại.

      Đương nhiên mọi người đều cho rằng dù gì Giang Tiểu Hồ cũng là con cháu Giang gia, nên các oan hồn chạm vào . Nhưng người ngoài vẫn cảm thấy sợ hãi, vì vậy ngoại trừ , ai dám tới gần Giang gia. Như vậy, Giang Tiểu Hồ cũng rất vừa lòng, cảm thấy thoải mái mà sống ở đây.

      Đáng tiếc nằm mơ cũng nghĩ ra, cảm giác thoải mái này qua rất nhanh, vì ở đó được bao lâu, giang hồ lại xuất tin đồn giật gân, liên quan đến Lan đại tiểu thư – người từng là vị hôn thê của .

      Lan gia cũng là võ lâm thế gia, có nhiều giao tình lâu đời với Giang gia. Hồi Giang lão thái gia còn sống định ra hôn này, đáng tiếc về sau Giang Tiểu Hồ trở thành kẻ vô dụng, bởi vậy sau khi Giang lão thái gia qua đời, Giang gia liền chủ động từ hôn. Lan Gia đương nhiên cầu còn được, ai lại đồng ý gả con cho kẻ vô dụng như vậy, vì thế hai bên giải quyết trong hòa bình. Giang Tiểu Hồ mừng rỡ tự tại, cùng lắm thiếu nương tử mà thôi.

      Đảo mắt vài năm trôi qua, Lan đại tiểu thư đến tuổi lập gia đình, chỉ trở thành nương xinh đẹp rung động lòng người, lại giỏi võ công. Lan đại lão gia cố gắng thay nàng tìm rể hiển, lựa chon trong vô số các tài mới nổi giang hồ, cuối cùng quyết định đem nàng gả cho Văn Tam công tử. Thế là người ta lại bắt đầu chê cười, cái tên Giang Tiểu Hồ vô dụng kia, chẳng những tên của mình giữ được, mà ngay cả nương tử cũng giữ nổi. Đối với việc này, Giang Tiểu Hồ chẳng thèm để ý chút nào.

      Ai ngờ, Lan đại tiểu thư cũng là nương có chính kiến, nhất định cho rằng “ gả hai chồng”, khi biết hôn với Văn Tam công tử là hôn sau, nàng liền rời nhà trốn , muốn gả cho kẻ vô dụng Giang Tiểu Hồ.

      Chương 2: Nương tử bám diết tha

      Chương 2.1
      -Tiểu thư muốn gả cho ?
      -Đương nhiên, em thử đoán xem có ngạc nhiên ?

      Hai nương vô cùng xinh đẹp chậm rãi bước , tới cửa lớn Giang gia dừng lại. Nhìn bề ngoài biết ngay hai người là quan hệ chủ tớ. nàng khoảng 17,18 tuổi, lông mày đen, mũi xinh, đôi mắt to, khi cười lên cong cong như ánh trăng, son môi phớt hồng, cả khuôn mặt vô cùng tinh xảo, chính là Lan đại tiểu thư – hòn ngọc quý tay Lan đại lão gia.

      Lan đại tiểu thư tên đầy đủ là Lan Tâm Nguyệt, từ khi 14 tuổi nổi tiếng là mỹ nhân, võ công lại giỏi. Nghe nàng luyện thành bí kíp tổ truyền của Lan gia “Lan tâm chỉ” được 4 năm. Giờ phút này nàng đứng ở cửa Giang gia nhìn quanh, vẻ mặt hờn giận mà :
      - Sao lại có ai nhỉ?
      - Hình như ở đây.
      - Ta chờ ở đây. Em về .
      - Tiểu thư, nghe Giang Tiểu Hồ là kẻ vô dụng.
      - Ta biết.
      -Tiểu thư, nếu gả cho , lão gia tức giận, quan tâm đến tiểu thư nữa.

      Lan đại tiểu thư bất mãn ngắt lời: “Lấy chồng theo chồng, gả cho chó theo chó. Em biết ư, người con xuất giá tòng phu (lấy chồng theo chồng), sau này theo trượng phu, còn liên quan đến nhà mẹ đẻ”.

      “Nhưng trượng phu phải nuôi nương tử. nuôi được tiểu thư sao?” Nha hoàn lo lắng nhìn vào cửa trước.

      Lan đại tiểu thư ở nhà được nuông chiều từ bé, ăn mặc đều dùng đồ tốt, phấn son phải của bảo khố trong kinh thành dùng, quần áo phải của Khởi vân trang ở Giang Nam mặc. Giang Tiểu Hồ này là kẻ vô dụng, chắc chắn phải là người có thể kiếm tiền nuôi nương tử.

      Nhắc tới vấn đề này, cũng là làm khó Lan đại tiểu thư, nhưng rất nhanh nàng nghĩ ra cách, cười híp mắt, lấy ra mấy thỏi bạc: “Ta lặng lẽ đem theo ít bạc, có tiền vốn, ta có thể tự mình kiếm tiền”
      -Vậy là tốt rồi.
      -Em mau .

      Nàng bảo nha hoàn rời , còn nàng vô cùng cao hứng đứng ở trước cửa chờ phu quân tương lai. Ai ngờ nàng chờ rất lâu, tới khi mặt trời sắp lặn rốt cuộc nàng chờ được nữa. Nàng định vào, nhưng lại nghĩ đến lời đồn rằng bên trong thường xuyên có chuyện ma quái. Tuy rằng nàng từ trước đến nay tin vào quỷ thần, nhưng mình nàng vào cũng cảm thấy hơi sợ. Hơn nữa, nàng còn chưa nhìn thấy phu quân, mình vào cửa hay lắm.

      Nàng nhíu mày nhìn bậc thềm bụi bặm, bình thường ở nhà, muốn ngồi còn có người dọn ghế, nay đường đường là Lan gia đại tiểu thư, sao dám để ý đến hình tượng mà ngồi bậc thềm vô cùng bẩn này? Nàng cân nhắc mãi, khẽ cắn môi, rồi quyết định là vẫn đứng đợi.

      Dần dần, mặt trời lặn, giữ mặt mũi cũng bù được cái chân đau nhức, nàng quyết tâm, lấy chiếc khăn tay trắng như tuyết lót xuống bậc thềm, cẩn thận ngồi xuống, bên xoa chân, vừa nghĩ nên cư xử như thế nào với phu quân tương lai. Nghe di nương nam nhân đều thích nữ nhân hiền lành, dịu dàng. biết khi gặp , có phải nàng nên dịu dàng chút. Quá trình chờ đợi khẩn trương lại làm cho nàng mơ màng suy nghĩ.

      Lan Tâm Nguyệt từng gặp Giang Tiểu Hồ lần. Lần ấy là đại thọ của Giang lão thái gia, nàng cùng Lan đại lão gia đến mừng thọ. Năm ấy nàng mới 8 tuổi, còn khoảng 13,14 tuổi. Lần gặp gỡ đó suốt đời nàng thể quên được.

      Lúc ấy bản chất xấu xa của bắt đầu thể , tất cả mọi người đều nhắc nhở nàng cách xa chút, nhưng nàng lại cố tình tìm chơi. Kết quả đương nhiên là bị hoa ngôn xảo ngữ lừa đánh bạc, những thua hết sạch bạc và trang sức, còn bị vứt xuống hồ nước bắt cá vàng, vớt được 20 con được lên.

      Đến khi đám hạ nhân tìm được Lan Tâm Nguyệt đáng thương cả người nàng ướt đẫm, chân tay bẩn thỉu, mất hết cả mặt mũi. Nghe sau đó Giang Tiểu Hồ bị đánh, nhất định là bị đánh rất đau.

      Chuyện xảy ra nhiều năm như thế, diện mạo của trong trí nhớ của nàng trở nên mơ hồ. Thế nhưng vào ngày bị Giang lão thái gia nổi giận đùng đùng mang , còn quay đầu lại nhìn nàng và cười. Nụ cười này nàng lại vẫn nhớ như in – khuôn mặt nhắn, tuấn tú, nụ cười sáng lạn như ánh mặt trời ấm áp, hoàn toàn hấp dẫn lực chú ý của nàng. Nụ cười tươi tắn kia làm cho nàng ấn tượng sâu sắc. Nàng đỏ mặt nghĩ: “Quả thực cười rộ lên trông đẹp vô cùng”.

      biết tại hình dáng ra sao rồi? Trước đây xấu, sau khi trưởng thành chắc cũng đến nỗi khó nhìn. Tuy “vợ chê chồng xấu”, nhưng phu quân xấu quá vẫn khiến cho nàng thất vọng. Lan đại tiểu thư quyết định suy nghĩ nhiều nữa, vì nghĩ cũng chẳng để làm gì. Nàng chỉ có thể xác định được rằng bây giờ nàng bị ném vào ao nữa, bởi vì nàng biết võ công, lại là kẻ vô dụng.

      Nàng cứ ngồi ngẫm nghĩ như vậy, thời gian dường như cũng trôi nhanh hơn. Sắc trời tối đen, Giang Tiểu Hồ vẫn chưa về nhà. Lan đại tiểu thư bắt đầu sốt ruột, nàng đứng lên nhìn xung quanh, ràng nàng cho nha hoàn báo trước với là nàng tới, sao cao hứng nghênh đón nàng, mà lại chậm trễ như vậy.

      Nàng sờ tay lên mặt, cảm thấy bất an. Bất cứ ai từng gặp mặt nàng đều thích nàng, nàng bộ dáng đâu có xấu. chẳng qua chỉ là kẻ nghèo túng, đến bữa cơm cũng phải lo, giờ được tặng nương xinh đẹp làm vợ, làm sao có thể ghét bỏ. Chẳng lẽ chuyển nhà?

      Đúng lúc Lan đại tiểu thư biết làm cách nào có người ngang qua, nàng chạy nhanh gọi lại: “Công tử có biết Giang Tiểu Hồ ở đâu ?” Người nọ tự dưng bị nương xinh đẹp gọi lại, liền nheo mắt trả lời: “ nương là …?”
      -Ta là nương tử của

      Người nọ ngay lập tức trố mắt lên, giống như nghe được chuyện cười lớn nhất đời, mãi sau mới trở lại bình thường và hỏi lại: “Nương tử? Giang Tiểu Hồ? nương là nương tử của Giang Tiểu Hồ?”
      -Đúng vậy

      Người nọ sửng sốt lúc, rồi đột nhiên phá lên cười, cười đến mức dường như thở nổi, chỉ tay về phía nàng: “ nương… phải là nương đùa chứ?”

      Lan đại tiểu thư tức giận: “Ai đùa với công tử. Công tử có biết ở đâu ?”

      Thấy nàng vẻ mặt giống đùa, người nọ chậm rãi ngừng cười, đánh giá nàng vài lần, rồi tươi cười: “ nương sao lại gả cho kẻ vô dụng kia? theo ngay cả cơm cũng ăn đủ no. nương sợ bị chết đói sao? bằng theo ta về nhà …”

      Nàng vừa sợ vừa tức: “Ta là nương tử của Giang Tiểu Hồ”
      - Tiểu tử đó vô dụng, nàng chịu theo ta, cũng dám làm gì.

      Người kia cười định lấy tay giữ mặt nàng. Chưa bao giờ có người nào dám đối với nàng như vậy nên nàng làm sao nhịn được, lông mày nàng dựng đứng, khẽ nghiêng mặt né tránh, rồi nâng tay nhanh chóng tát cho mười mấy cái tát, sau đó giữ vạt áo của , vặn cánh tay , kêu lên: “Ngươi lặp lại lần nữa!”

      Huyệt đạo bị khống chết, mặt sưng đỏ, người nọ đau đớn kêu la thảm thiết: ‘Ôi ôi, dám, dám …”
      -Giang Tiểu Hồ ở đâu?
      - Hình như ở Ủng Thúy Lâu, chỗ của Vòng nương

      Lan đại tiểu thư ghi nhớ tên này, hừ lạnh tiếng, thuận tay bỏ qua người nọ, xoay người nhặt khăn bậc thềm lau tay, rồi vứt . Sau đó, nàng vô cùng tao nhã, bước thong dong rời .

      Người nọ còn kinh hồn bạt vía, giờ nhìn bóng dáng nàng lại mặt mày choáng váng. Bộ dáng xinh đẹp rung động lòng người này hoàn toàn khác xa so với dáng vẻ ghê gớm vừa rồi, tưởng chừng như hai người khác nhau. Quả thể đánh giá người qua bề ngoài, nhìn bề ngoài là nương bé, yếu ớt, dịu dàng, hóa ra lại là “cọp mẹ”. Xem ra, tên Giang Tiểu Hồ này, vận khí chưa chắc tốt.

      Chương 2.2
      “Kỹ viện?” Bị mấy ánh mắt xung quanh nhìn chằm chằm, Lan đại tiểu thư rốt cuộc cũng hiểu ý nghĩa của hai chữ này, mặt bừng bừng tức giận. Nàng đứng nhìn cửa chính của Ủng Thúy Lâu mà tức giận vô cùng: “Giang Tiểu Hồ ngươi là giỏi. Tự dưng có được nương tử xinh đẹp, chuyện này người khác vui mừng kịp, ngươi những vui mừng quỳ gối trước cửa nghênh đón, mà còn có tâm tư chạy đến nơi như thế này. Chẳng lẽ ta lại gả cho người như thế?”

      Nàng cố gắng nhẫn nhịn, nhấc chân bước vào trong. Mùi son phấn tràn ngập, khiến cho người ta buồn nôn, còn có mấy bàn chơi bài, rất nhiều người chụm đầu vào chỗ. Nàng chạy nhanh, lấy ống tay áo che mặt, che mũi, cố gắng để bị ngất . Cuối cùng, nàng giữ chặt được nha đầu, giọng hỏi: “Giang Tiểu Hồ đâu?”

      Nha đầu kinh ngạc nhìn nàng vài lần, quay mặt sang chiếu bạc bên cạnh kêu lên tiếng: “Giang Tiểu Hồ, có người tìm huynh”.

      “Ai thế?” Kèm theo thanh lười biếng, người ngẩng đầu lên, người quần áo rách nát, nnhưng phải thừa nhận, diện mạo tuấn tú, lông mi, cái mũi, môi, chỗ nào cũng đẹp, có điều cặp mắt kia như chưa tỉnh ngủ, có thần thái.

      Lan đại tiểu thư rất hài lòng, nghĩ đến cuộc sống sau này phải chung sống với người quái dị, nên tâm tình nàng tốt hơn rất nhiều. Nhưng ngay sau đó, nàng lại phát lúc này ôm mỹ nhân, lại tỏ ra có việc gì, rằng coi trọng nàng.

      Nàng lặng lẽ nắm chặt tay áo, cố gắng tỏ ra tươi cười: “Giang Tiểu Hồ, còn mau theo ta trở về nhà?”

      ngẩn người hiểu: “Về đâu?”
      -Đương nhiên là về nhà

      lại càng hiểu: “Sao ta lại phải cùng quay về nhà? là ai?”
      -Ta là Lan Tâm Nguyệt

      nghiêng đầu suy nghĩ mãi, cuối cùng cũng nhớ ra cái tên này, vẻ mặt kì quái hỏi: “Lan đại tiểu thư tìm ta làm gì?”

      Lan Tâm Nguyệt cố gắng nhịn nỗi tức giận, rũ mắt xuống, tỏ ra ngượng ngùng: “Chàng quên rồi ư, chúng ta từng có hôn ước, hôm nay ta tìm chàng, làm nương tử của chàng”.

      “Nương tử?” Tất cả mọi người có mặt, bao gồm cả Giang Tiểu Hồ đều há mồm kinh ngạc. Giang Tiểu Hồ vô dụng tự nhiên lại nhặt được nương tử xinh đẹp như vậy. Các nam nhân ở đó đều cảm thấy tức giận, nương xinh đẹp nhắn như vậy, sao lại giống Giang Tiểu Hồ ngu ngốc.

      “Giang Tiểu Hồ?”

      lấy lại tinh thần, nhìn mỹ nhân trong lòng, rồi lại nhìn nàng, lắp bắp : “Này này, phải chúng ta từ hôn sao? Ta cưới .”

      Tên tiểu tử nghèo như vậy mà lại chịu cưới nàng? Lan Tâm Nguyệt rốt cuộc giữ bình tĩnh được nữa, xấu hổ : “Ta chính là nương tử của chàng”.

      liên tục xua tay: “ phải, phải. Chuyện hôn nhân này sớm kết thúc”.
      -“Ai kết thúc?”

      Lan Tâm Nguyệt bất chấp mặt mũi, rút cây trâm cài đầu ra, đến trước mặt , giọng ngọt ngào: “Đây là sính lễ nhà chàng năm đó đưa đến, chàng nhìn xem, ở mặt có ký hiệu của Giang gia”.

      Lời này vừa thốt lên, tất cả mọi người đều cảm thán, nương xinh đẹp như vậy lại điên rồi, đuổi theo muốn gả cho kẻ vô dụng. Giang Tiểu Hồ nhìn cây trâm kia, sửng sốt, nghi ngờ nhận lấy, nhìn kĩ chút, đưa tới miệng cắn , sau khi xác định đúng, mặt mày hớn hở: “Đúng là của Giang gia nhà ta, ta cầm về, mau rời thôi”

      xong, thuận tay nhét cây trâm vào tay áo, nhìn các bằng hữu đánh bạc: “Là vàng , ta mang nó đổi lấy mấy lượng bạc, hôm nay chúng ta chơi đến rạng sáng”

      Nàng nhịn được nữa: “Cái gì, chàng lại muốn giữ lấy nó, bảo ta rời ? Ta là nương tử của chàng!”

      ôm chặt mỹ nhân trong lòng, giải thích: “Bây giờ phải rồi. Ta có tiền nuôi
      -Ta có
      - Ta cần nương tử
      - Vì sao?

      nghiêm túc ngẫm nghĩ rồi : “Vì sao ư? có nương tử, muốn ngủ ngủ, muốn đánh bạc đánh, muốn tìm nương …”

      Lan Tâm Nguyệt tức hộc máu: “Chàng …”

      kiên nhẫn, vẫy tay: “ biết thế rồi mau ”, rồi lại chú ý đến chiếu bạc: “Tiếp theo tới ta?” Có tiền rồi, vô cùng vui vẻ phấn chấn.

      Nàng lại vô cùng tức giận, cả người phát run, đôi mắt đẹp trợn lên. Quả thực người này cách xa so với tưởng tượng của nàng về phu quân tương lai, gả cũng có gì đáng tiếc, cùng lắm về nhà bị phụ thân mắng vài câu.

      Có điều, đường đường là Lan đại tiểu thư, lại bị tên tiểu tử nghèo hèn, vô dụng cự tuyệt, chuyện này truyền ra giang hồ chẳng phải là chuyện để người ta chê cười. Hơn nữa, lại cư xử như nhìn thấy nàng, càng làm cho nàng tức chịu nổi.

      Nàng trừng mắt, nhìn chằm chằm Giang Tiểu Hồ lúc lâu, đột nhiên bàn tay mềm mại của nàng vung lên, mọi người chưa kịp phản ứng, nàng túm áo , kéo ra, miệng oán hận : “Dù sao hôm nay chàng cũng phải cùng ta trở về, cũng phải .”

      giật mình, giãy dụa: “Làm cái gì vậy? Ta cần nương tử hung dữ như vậy”

      Giang Tiểu Hồ vóc dáng to lớn, thể tưởng tượng được lại bị nương yếu đuối bắt lấy, nhưng lại thoát ra được. Vì thế mọi người trơ mắt nhìn bị kéo . Ngoài cửa còn truyền đến tiếng kêu thảm thiết: “Ta cần bà già như vậy làm nương tử, dịu dàng chút nào, ta cần cọp mẹ.”

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 3: Căn phòng cổ quái

      Chương 3.1
      Lan đại tiểu thư mặt lạnh, bước lên bậc thềm trước cửa Giang gia, cuối cùng cũng buông tay Giang Tiểu Hồ nhăn nhó, khổ sở. Nàng bước nhàng lên hai bậc, từ cao nhìn xuống trừng mắt với .

      Giang Tiểu Hồ ăn mặc quần áo rách rưới, vừa rồi bị nàng túm khiến càng thêm cũ nát. vô cùng bất mãn, nương tử từ trời rơi xuống, lại dám lôi kéo mình từ sòng bạc, kĩ viện ra. Nhưng bị khí thế của nàng lấn át, dám cao giọng, chỉ kéo kéo quần áo, thầm: “ làm cái gì!”

      Nàng dựng đứng lông mày, hai tay chống nạnh : “Chàng chịu lấy ta, hay là chàng cho rằng ta xứng với chàng?”

      Giang Tiểu Hồ muốn thăm dò đối phương, nhìn thấy vẻ mặt tức giận của nàng, nhanh chóng lui về phía sau hai bước, khuôn mặt lại tươi cười, thanh cũng nhàng hơn rất nhiều: “Lan đại tiểu thư, tại ta còn nuôi sống nổi chính bản thân mình, làm sao dám lấy nương tử?”
      -Ta có tiền vốn, chúng ta có thể vượt qua được khó khăn.
      -Nhưng ta lại nghĩ đến việc cưới .

      Lan đại tiểu thư tức giận: “Ta có điểm nào tốt”
      Giang Tiểu Hồ gật đầu: “ phải vậy. tốt lắm.”
      -Tốt thế nào?
      -Võ công giỏi.
      -Sao nữa?
      -Lại xinh đẹp.

      Nghe khen ngợi như vậy, nàng quên cả tức giận, gương mặt ửng đỏ, giọng cũng ôn hòa hơn nhiều: “Nương tử tốt như vậy, chàng còn muốn?”
      lắc đầu: “Ta thích.”

      Ngay lập tức nàng còn điệu bộ ngượng ngừng, hai mắt nàng trợn tròn, cao giọng: “Cái gì? Chàng thích?”

      Suốt ngày bị mọi người mắng là vô dụng, Giang Tiểu Hồ cũng có chút phục, bởi vậy quyết tâm tỏ ra “hữu dụng” lần trước mặt nữ nhân. Vì thế, ưỡn ngực dõng dạc : “Đúng vậy, ta thích.”
      -Vì sao?
      -Ta lấy cọp mẹ.
      -Chàng lặp lại lần nữa.
      -Ta lấy … Ôi, cứu mạng! A, a, a….
      - Chàng vô dụng như vậy, sao lại thích ta?
      -Thích, ta cưới , xin tha mạng, huhu.

      Nhìn thấy khuôn mặt tuấn mĩ bị bầm dập dưới đôi bàn tay trắng nõn của mình, Lan đại tiểu thư đột nhiên hết tức giận, ngược lại nàng cảm thấy tức cười. Nàng đắc ý cười tiếng, thu hồi nắm tay, tỏ ra rất hài lòng với câu trả lời của , nhưng thực ra trong lòng nàng có chút thất vọng. Đường đường là Lan gia đại tiểu thư lại phải dựa vào nắm đấm mới có thể gả ra ngoài, lại là gả cho kẻ nghèo hèn, vô dụng nhất.

      Trong sách có , người con gả cho phu quân, phải cố gắng hầu hạ khiến trượng phụ hài lòng, mới là nương tử tốt. Còn động tay động chân với phu quân chỉ có “cọp mẹ” mới hành động như vậy. Chẳng qua chắc là Lan đại tiểu thư hề so sánh bản thân với “cọp mẹ”. Nàng chỉ nghĩ rằng sau khi bị nàng đánh Giang Tiểu Hồ mới đáp ứng lấy nàng, cho nên chính nàng đối xử tốt với . tại là phu quân của nàng, sau này đối xử với tốt chút là xong.

      Nghĩ đến đây, nàng rủ mắt xuống, khôi phục lại điệu bộ dịu dàng, rung động lòng người, tiến đến gần : “Phu quân …”

      Giang Tiểu Hồ choáng váng, kịp phản ứng trước thay đổi bất ngờ của nàng, đợi đến lúc bình tĩnh cánh tay bị nàng nắm chặt. sợ tới mức liên tục xin tha: “Lan đại tiểu thư, van xin …”

      Nàng ngắt lời : “ Ta gọi là Lan Tâm Nguyệt.”

      Nàng ngước mặt lên cười ngọt ngào, đôi mắt cong cong như ánh trăng: “Phu quân, ta hơi mệt, chàng đưa ra vào nhà, nghỉ tạm được ?”

      Giang Tiểu Hồ nhìn nàng cười, lông tóc dựng đứng: “Vào … nhà …?”

      Nàng ôm lấy cánh tay , nũng nịu oán trách: “ vào nhà, chẳng lẽ chàng nghĩ là ngủ ở bên ngoài?”

      toát mồ hôi lạnh, vẻ mặt đau khổ, gật đầu như mổ thóc: “. Ta đưa vào …”

      Bước vào cửa lớn, nàng thấy lạnh cả người, nàng hơi run rẩy. Trong đình viện, có đèn, tối đen như mực, nhìn thấy vật gì. Các nương đều sợ tối, kể cả người võ công cao cường như Lan đại tiểu thư cũng ngoại lệ. Vì thế, nàng ôm chặt tay của Giang Tiểu Hồ, bước chậm rãi, cẩn thận theo vào trong.

      Nàng lo lắng hỏi: “Chàng đóng cửa à?”
      -Đóng cửa làm gì?
      -Có trộm đến nhà sao?

      kinh ngạc: “ có trộm đâu”
      -Sao chàng biết?

      trầm mặc: “Bởi vì nơi này có gì để trộm. Từ năm ngoái khi đến đây ở, ta tìm nhưng chẳng thấy thứ gì đáng trộm.”

      dẫn nàng mãi, rốt cuộc đến căn phòng. Đẩy cửa vào, cơn bụi đất xộc vào mũi, nàng gần như nôn mửa, cuống quít lấy ống tay áo che mũi, nhíu mày kêu lên: “Đây là nơi nào?”

      Giang Tiểu Hồ run run: “ Ta … Là phòng của ta.”

      Nàng thở dài hơi, rồi bảo : “Chàng mau thắp đèn lên.”

      vội thắp đèn. Dựa vào ánh đèn leo lét, nàng ngắm nhìn bốn phía để xem nhà mới của mình như thế nào. Rốt cuộc nàng phát làm như vậy là thừa, vì trừ tấm ván gỗ bên trải lớp cỏ để làm giường, trong phòng, đồ vật bài trí cũng chỉ còn lại cái đèn dầu kia. Chiếc đèn rất cũ kĩ, đến mức ngay cả hiệu cầm đồ cũng thèm nhận.

      Nàng kinh ngạc, lùi lại hai bước: “Chàng… Chàng sống ở nơi này?”

      Giang Tiểu Hồ gật đầu: “Phải”

      Nàng kêu lên: “Cái nơi quỷ quái này mà có thể ở lại ư?”

      Ngay lập tức đôi mắt tỏa sáng, xoay người nhìn nàng thở dài: “Ta sớm là ta rất nghèo, nuôi nổi Lan đại tiểu thư, cho nên cần gả cho ta. nhanh trở về nhà .”
      -Muốn đuổi ta ?

      biết tại sao nàng thấy điệu bộ của như vậy lại cảm thấy vô cùng tức giận, định giơ tay lên. sợ quá, nhảy dựng lên: “ phải, phải. Đừng đánh ta.”

      Nữ nhân đánh phu quân bị gọi là “cọp mẹ”. Nhớ lại lời so sánh khó nghe này, nàng nhanh chóng thu hồi nét mặt giận giữ, biến thành vẻ mặt tội nghiệp, nhìn : “Ta chạy đến tìm chàng, lấy chồng theo chồng, gả cho chó theo chó. Chàng cũng nên biết đạo lí này. Bây giờ phụ thân còn quan tâm tới ta nữa, chàng lại muốn cho ta ở lại, ta biết làm thế nào đây?”

      Giang Tiểu Hồ xác nhận là nàng đánh , nhàng thở ra, nhìn nàng tội nghiệp: “Ta phải muốn đuổi . Ta sợ sau này hối hận. xem, ta vừa có tiền lại vừa …”

      Lan đại tiểu thư vội vàng đáp: “ sao. Ta có tiền”

      Nàng vội vàng lấy bạc từ trong người ra, vui vẻ : “Chỉ cần chàng dùng số bạc này kiếm tiền, có ai dám chàng vô dụng nữa.”

      Giang Tiểu Hồ vui sướng, nhưng lại chợt nhớ ra điều gì, nghiêm mặt : “Nhưng ta sợ là còn chưa kiếm ra tiền bị đánh chết.”

      Lan đại tiểu thư an ủi: “Yên tâm, chàng là phu quân của ta. Ta đánh chàng.”

      Giang Tiểu Hồ mừng rỡ: “ thế sao?”

      Nàng nghiêm túc gật đầu: “Xuất giá tòng phu, tất nhiên ta nghe lời chàng, đánh chàng.”

      Thấy nàng thề sắt son như vậy, hơi chần chừ, nhìn nàng lúc lâu, cuối cùng vui mừng gật đầu: “ như vậy, gả cho ta cũng tốt”

      Lòng nàng tràn đầy vui sướng: “Vâng”.

      lập tức tới tấm phản, trải cỏ lên ngồi xuống: “ ngủ thôi, phải tiết kiệm dầu đốt. cho nàng biết, sáng sớm nào thức dậy, ta cũng hiểu sao mình lại tỉnh dậy ở miếu thờ Bồ Tát cách thành nam mười dặm”.

      Nàng sợ hãi: “Chúng ta … nằm ngủ ở đây?”

      ngáp cái, nằm xuống, hai tay gối lên gáy, lười biếng nhìn nàng: “Tất nhiên. gả cho ta phải ngủ cỏ. Nếu đồng ý có thể quay về nhà.”

      Nàng dường như sắp khóc: “Nhưng mà cỏ cọ vào, làm bị thương mặt của ta”.

      thay nàng nghĩ cách: “Thế cởi quần áo ra mà trải lên.”

      Nàng nghe thấy thế cũng hợp lí, định cởi váy ra, nhưng rồi nàng lại chần chờ. thấy kì quái liền hỏi: “Sao vậy?”

      Nàng do dự hồi lâu, rồi nhìn : “Dùng quần áo của chàng được ?”

      lắc đầu quầy quậy, tức giận : “ được. Chỗ ngủ, sao lại bắt ta dùng quần áo của mình trải giường cho ?”
      -Quần áo của ta bị bẩn, ngày mai ra ngoài thế nào được?
      - được.
      -Ta có bạc, ngày mai ta mua quần áo mới cho chàng.
      - được.

      Cho dù nàng khẩn cầu thế nào, nhất định chịu. Cuối cùng Lan đại tiểu thư kêu lên: “Chàng là phu quân của ta, chàng nên chăm sóc ta”.

      Giang Tiểu Hồ trừng mắt gì. lúc sau, vừa cởi quần áo vừa than thở: “Bị cỏ cọ vào làm mặt bị thương xinh đẹp chút nào. Ta muốn lấy người quái dị làm vợ. Ta sớm biết, người khác lấy nương tử là được hưởng phúc, còn ta lấy nương tử, những rước lấy phiền toái, mà đến cái áo duy nhất cũng còn”

      Chương 3.2
      Nàng rất hài lòng, để ý đến việc oán giận: “Chàng múc nước cho ta rửa mặt.”

      từ chối ngay lập tức: “Sao lại có chuyện nam nhân hầu hạ nương tử. gả cho ta, nên hầu hạ phu quân mới đúng”.
      -Nhưng bên ngoài trời rất tối…
      - sợ?
      -Vâng.

      Nàng giọng khẩn cầu: “Chàng lấy được ?”

      Mỹ nhân yếu ớt trước mặt nài nỉ, Giang Tiểu Hồ đột nhiên cảm thấy mình rất hữu dụng: “Thôi được rồi. Chỉ lần này thôi. Lần sau được viện cớ như thế nữa.”

      Nàng vui vẻ phấn chấn: “Chàng tốt quá.”

      thở dài, đứng lên bước ra ngoài. Nương tử mới gả vào nhà, làm nũng cũng là chuyện bình thường, cổ đại phải có nương tử Họa Mi đấy hay sao. Huống hồ tiểu mỹ nhân như vậy lấy lòng cầu cạnh mình, đành lòng cự tuyệt.

      Rốt cuộc, Lan đại tiểu thư vô cùng hài lòng, rửa mặt trong chậu gỗ, sau đó rửa chân tay, cẩn thận tránh chỗ cỏ, nằm quần áo của Giang Tiểu Hồ trải làm giường, chuẩn bị ngủ.

      Nàng chợt nhớ ra điều gì, tội nghiệp nhìn : “Phu quân, đêm nay thắp đèn ngủ cho ngon được ? Ta có tiền, ngày mai ta mua thêm dầu.”

      Khuôn mặt nhắn tinh xảo tẩy qua lớp phấn son, rất sạch , lại đầy vẻ hài lòng, phần cánh tay trắng nõn lộ ra ngoài, giống như củ sen mới đào. Giang Tiểu Hồ hai mắt nhìn chăm chăm, ngơ ngác nhìn nàng, đồng thời cảm thấy miệng lưỡi khô đắng, toàn thân nóng lên, trong lòng có cái gì đó rục rịch. Có nương tử xinh đẹp như vậy quả thực rất tốt, nàng xinh đẹp hơn hẳn các nương từng gặp, tuy rằng có chút dữ tợn, nhưng những lúc nàng hung dữ cũng rất đáng .

      chậm rãi tới.
      Nàng kêu lên thảm thiết: “Chàng lên giường làm gì?”
      tỏ vẻ giận: “Đương nhiên là ngủ.”
      Nàng kinh hãi: “Ngủ với ta?”
      -Ta là phu quân của , ngủ với ngủ với ai.

      Lúc này nàng mới chợt nhớ ra, con lập gia đình là phải ngủ cùng phu quân. Nàng cười an ủi : “Ta phải cố ý, chàng lên đây.”

      Giang Tiểu Hồ tuy trong lòng rất bực nhưng dám đắc tội nàng, đành phải mang vẻ mặt mất hứng lên giường nằm.

      Chuyện ma quái ở Giang gia mọi người đều biết, nhưng Lan đại tiểu thư tin chuyện này, đời làm gì có ma quỷ, đều là những người đó cố tình thêu dệt để dọa người. Nàng chỉ sợ tối, bây giờ đốt đèn, trong lòng thực kiên quyết nghĩ rằng nhất định phải tận mắt xem sáng sớm ngày mai có thức dậy ở cách đây 10 dặm hay .

      Nhìn căn phòng trống trơn, nàng lại kìm được thở dài. Nhớ ngày đó Giang gia giàu có, ngay cả Lan gia cũng thua kém, ngờ đột nhiên “dị bảo” từ trời rơi xuống, có được bảo bối vốn là chuyện vui, ai ngờ được “dị bảo” này ngược lại đem đến tai họa ngập đầu. Xem ra, có được bảo bối cũng chưa hẳn là chuyện tốt.

      Nàng còn cảm khái Giang Tiểu Hồ nằm bên cạnh lại trở mình, bàn tay chậm rãi trượt đến trước ngực nàng.

      cái tát vang lên. Nàng nhảy dựng lên, hai tay giữ chặt vạt áo, vừa sợ vừa giận: “Chàng … Chàng sàm sỡ ta.”

      Nương tử gả vào nhà chưa đến hai canh giờ, thế mà bị nàng tát lại đấm. ôm mặt, tỏ ra uất ức: “ gả cho ta, đương nhiên là ta muốn động phòng hoa chúc, làm việc phu thê nên làm”.

      Động phòng hoa chúc? Nàng dường như hiểu ra, mặt hơi đỏ lên, lẩm bẩm : “Chúng ta còn chưa bái thiên địa, cũng chưa uống ly rượu giao bôi, sao có thể …”
      -Chúng ta cứ đơn giản hóa mọi chuyện
      - được, đây chính là chuyện chung thân đại , chàng phải dùng kiệu hoa rước ta vào cửa.
      - phải là đòi vào cửa sao?
      - Ta muốn đường hoàng tiến vào.

      thầm: “Hôm nay cứ động phòng trước, ngày mai rước vào cửa, được ?”
      - được.

      Giang Tiểu Hồ tràn đầy dục hỏa chưa được phát tiết nên vô cùng tức giận, liền thẳng ra ngoài: “Vậy cứ ở đây mà chờ kiệu hoa, ta đến Ủng Thúy Lâu đây.”

      Nàng tức giận thở nổi: “Cái gì?”

      chút nghĩ ngợi, nàng đá cước vào mông , khiến ngã lăn, sau đó xoay người xách tai lên: “Chàng định lấy ta, mà còn dám đến mấy nơi như thế, vậy chàng lấy ta làm gì?”

      khóc ra nước mắt, liên tục xin tha: “Lan đại tiểu thư, van cầu đừng gả cho ta. trở về , ta chịu nổi bà già như .”

      Nàng tức giận, giơ bàn tay lên: “Chàng dám ghét bỏ ta?”

      cuống quýt che mặt: “Ôi, phải đánh ta sao?”

      Lan đại tiểu thư đắc ý: “Xuất giá tòng phu, ta chỉ đánh phu quân. Chàng vừa lấy ta, vậy chàng phải phu quân của ta, ta cứ đánh.”
      - biết thế phải hiểu được, phu quân muốn đâu, thê tử được quản.
      - Ta là nương tử của chàng, cho chàng tìm kẻ khác.

      Giang Tiểu Hồ kêu lên: “Sao lại có đạo lí này?”
      -Ta đúng là đúng.

      nghẹn họng, khôi phục dáng vẻ đáng thương, nghẹn ngào: “Lan đại tiểu thư của ta ơi, làm ơn bỏ qua cho ta , nương tử tốt như , ta có phúc được hưởng.”

      Nàng cũng hiểu được nỗi băn khoăn của , vỗ vỗ lưng : “Yên tâm , ta ghét bỏ chàng. Từ hôm nay trở , ta ngủ ở phòng này, chàng qua phòng khác ngủ.”

      Giang Tiểu Hồ còn dám nổi sắc tâm, chỉ gật đầu, hi vọng cách xa được “cọp mẹ” này chút là tốt rồi, ít nhất có thể bảo vệ an toàn cho bản thân.

      Trong phòng ánh đèn dần dần yếu , ngọn lửa ngày càng , dường như sắp tắt. Sao lại thế này? Dầu thắp đâu có ít. Ý thức được có chuyện mờ ám sắp xảy ra, Lan đại tiểu thư bắt đầu sợ, rời khỏi chiếc đèn, chạy về giường nằm xuống, cầu nguyện mình có thể ngủ được trước khi đèn tắt. Nhưng mà càng muốn ngủ càng ngủ được, cuối cùng khi ánh đèn chỉ còn leo lét, nàng vẫn buồn ngủ chút nào.

      Nàng chợt nghĩ đến chuyện đồn đại ly kì về Giang gia. Năm đó, nghe trong vụ thảm sát ở Giang gia, người chết chồng chất trong sân. biết có phải là cái sân này hay ? Cảnh tượng máu chảy đầy sân thê thảm dần dần lên trong đầu nàng, nàng cảm thấy người rét run, đồng thời cũng bắt đầu chột dạ, nằm bất động giường, dám cử động.

      Thực ra nàng tin mấy chuyện ma quỷ này, nhưng bây giờ ràng xảy ra trước mắt. Căn phòng này thực là cổ quái. Ánh mắt nàng vô tình nhìn về phía bên cạnh. cái bóng cực lớn chậm chạp bò từ tường xuống, khiến nàng quá kinh hãi, nhảy dựng lên. Trong nháy mắt, đèn tắt, bốn phía tối đen, giơ tay lên nhìn thấy ngón tay. Đáy lòng nàng vô cùng sợ hãi, nàng bắt đầu hối hận đuổi Giang Tiểu Hồ .

      bò xuống đây chứ? Thần kinh nàng căng như dây đàn, rốt cuộc nàng nhịn được nữa, cất lên tiếng gọi run run: “Giang Tiểu Hồ.”

      hồi lâu, vẫn có ai trả lời. Nàng lại cố gắng gọi to hơn chút: “Giang Tiểu Hồ.”

      Vẫn có tiếng trả lời. Trong bóng đêm, bắt đầu xuất rất nhiều tiếng động. Khi người nhìn thấy gì tai bắt đầu trở nên vô cùng thính. Nàng vểnh tai lên nghe, có rất nhiều thanh khác nhau, có tiếng chuột gặm gỗ xà nhà, có tiếng gió khiến cửa sổ kêu kẽo kẹt, còn có tiếng các loại côn trùng, còn có tiếng khóc mơ hồ.

      Có tiếng khóc? Nàng bất chợt nổi da gà. Giang Tiểu Hồ đồng ý kĩ viện nữa, sợ nàng, nên chắc chắn ở phòng cách chỗ nàng xa. Nàng bắt đầu rơi nước mắt, ở nhà nàng được ở căn phòng lớn, giường gỗ khắc hoa tinh xảo, còn có màn thơm ngào ngạt, chăn phủ gấm. Giờ đây lập gia đình, trượng phu ghét bỏ, còn phải chịu đựng hoàn cảnh này.

      Nàng bắt đầu hối hận. Ai bảo tự nàng muốn gả cho kẻ vô dụng. Đột nhiên, có cái gì bò lên người nàng, nàng sợ tới mức cuộn tròn lại chỗ, hô to: “Giang Tiểu Hồ.”

      Còn chưa nghe thấy tiếng trả lời thấy con gì đó lông xù nhảy lên tay, ngọ nguậy trong lòng bàn tay nàng. Ôi, chuột, nàng chịu đựng được nữa, sợ hãi kêu lên tiếng rồi ngất .

      Chương 4: Ám sát đường

      Chương 4.1: Sáng sớm bên suối

      Sáng sớm, mặt trời mới mọc chiếu ánh sáng nhàng mặt cỏ. thảm cỏ xanh mượt, lá cỏ vẫn còn đọng sương mai, giọt sương trong suốt lấp lánh dưới ánh mặt trời, giống như kim cương ngũ sắc.

      Gió khẽ lướt vào gương mặt nàng, cơ thể cảm thấy dễ chịu, bên tai truyền đến tiếng chim hót ríu rít. Lan đại tiểu thư mơ màng mở mắt ra, lấy tay xoa mắt, lập tức mở mắt to, bắt đầu xem xét xung quanh.

      Sao nàng lại nằm cỏ? Nàng ngây người lúc lâu, cuối cùng nhớ lại chuyện xảy ra tối qua, khỏi dựng tóc gáy. Nàng kêu lên sợ hãi: “Có chuột, có chuột. Giang Tiểu Hồ.”

      Nàng dát họng kêu lúc lâu, nghe thấy tiếng ngái ngủ vang lên từ phía bên trái tảng đá lớn phía sau nàng truyền đến: “Mới sáng sớm như vậy ai gọi cái gì?”

      Nghe thấy tiếng , nàng ra phía sau tảng đá thấy phu quân của mình ngái ngủ nằm ở đó. Nàng vô cùng mừng rỡ, đẩy : “Chàng mau đứng lên xem nào.”

      Giang Tiểu Hồ còn chưa tỉnh ngủ, từ từ nhắm mắt, trở mình, lầu bầu: “Ai thế?”
      -Là ta, nương tử của chàng.
      -Nương tử?

      bị nàng lay, đành phải bất đắc dĩ mở mắt, nhìn nàng hồi lâu, rồi mới nhớ ra mình có nương tử, trong lòng khỏi kêu khổ, cưới nương tử như thế này, những bị đánh đập khổ sở, mà còn ngủ cũng được yên. : “Sao vậy?”

      Lan đại tiểu thư kích động: “Chàng phát ra chúng ta ngủ ở nơi này sao?”

      nghiêng mắt nhìn xung quanh, nghi hoặc: “Sao cơ?”

      Nàng buông ra, đứng lên, sắc mặt trắng bệch: “Tất nhiên là có sao. ràng tối hôm qua chúng ta ngủ ở nhà chàng, sao lại chạy ra ngoài thành ngủ được.”

      chút để ý, : “Mấy năm nay toàn như thế mà.”

      Hóa ra lời đồn là có , Giang gia quả thực có ma quỷ. Nàng đột nhiên cảm thấy sợ hãi, toàn thân như ngâm trong nước đá, lạnh buốt. lúc lâu sau, nàng lắp bắp: “Thế .. đêm nay chúng ta lại trở về đó sao?”

      Giang Tiểu Hồ lười biếng nằm mặt đất, hai tay gối đầu, nhìn nàng: “Đó là nhà ta, tất nhiên phải trở về. Nếu sợ mau rời , cần theo ta.”

      Nàng im lặng hồi lâu, rồi cắn răng : “Ta sợ.”
      -Quả thực sợ?

      Nàng ưỡn ngực: “Ta có võ công, có thể bảo vệ chàng. Đêm nay chỉ cần chàng ngủ cùng ta chàng phải sợ.”

      im lặng, nàng để ý đến vẻ mặt của , nghĩ nghĩ chút rồi đưa ra chủ ý: “ bằng đêm nay chúng ta đều ngủ, để tìm hiểu ràng xem chuyện này là như thế nào.”

      nhìn nàng lâu rồi đột nhiên thở dài: “Vì sao muốn theo ta? ràng là thích ta.”
      -Ai ta thích chàng.

      ngồi xuống, kinh ngạc trừng mắt nhìn nàng, miệng tròn vo như quả trứng gà, mãi mới lấy lại được tinh thần, cười đau khổ: “ thích ta? Ta là may mắn, Lan đại tiểu thư, ta với cơ bản là chưa gặp nhau mấy lần. thích ta từ lúc nào?”

      Nàng chợt ngẩn người, tự dưng đỏ mặt, trừng mắt với : “Ta thèm với chàng.”

      Nữ nhân ra lời này thường trong hai tình huống. Đầu tiên là cố ý làm nũng, dỗi hờn khiến người ta sốt ruột, thứ hai chính là tìm được lí do, nếu thông minh chút ai hỏi tiếp.

      hỏi, chỉ thào : “Đánh là thân, mắng là , hóa ra Lan đại tiểu thư thích ta, nên mới đánh ta?”

      Nàng ngồi xuống, lúm đồng tiền tươi như hoa: “Đúng vậy. Tuy nhiên chàng phải cố gắng trở nên hữu ích chút mới được.”

      biết gì, đành phải gật đầu: “Được”. Nhưng trong lòng lại oán thầm.

      Nàng khoái trá kéo đứng dậy và : “Đợi ta rửa mặt chải đầu, ta với chàng về trong thành ăn cơm, rồi mua chút quần áo cùng đồ đạc cần thiết, còn thừa tiền giúp chàng kiếm thêm.”

      Con suối trong suốt, sạch . Nàng càng nghĩ lại càng thấy xót xa cho bản thân, ở nhà hàng ngày son phấn đều là đồ thượng hạng, nhưng hôm nay lại có gì cả. Oán thầm trong lòng hồi lâu, rồi nàng xoay sang gọi : “Giang Tiểu Hồ, chàng mau tới rửa mặt.”

      hoảng lên: “Ta rửa.”

      Nàng nhảy dựng lên, trừng mắt: “Cái gì? Chàng rửa mặt, buổi tối sao ngủ cùng ta được? Ta cần phu quân bẩn như vậy.”
      -Ta thích rửa mặt.

      Vừa kêu lên những lời này xong, ý thức được nguy hiểm, liền bỏ chạy. Đáng tiếc mới chạy được vài bước, lỗ tai bị bàn tay ngọc ngà, thon thả xách lên.
      -Chàng dám rửa?
      -Ta rửa.
      - được.

      Nàng kéo tới bên dòng suối, đè xuống đất, lời nào xối nước vào mặt .

      “Đừng mà.” kêu to lên, nghiêng đầu trốn tránh.

      Nàng vô cùng bực bội, kéo cổ xuống, lấy tay vốc nước xoa lên mặt : “Ta xem chàng có rửa hay .”

      Tay nàng chậm rãi xoa lên gương mặt trắng trẻo mềm mại của , xoa nhàng xuống mắt mũi của , xoa vào tai , cảm giác rất thích. Làn da của nam nhân khỏe mạnh, nam tính, dưới lớp nước mỏng, long lanh dưới ánh mặt trời, trừ hai chỗ bầm tím mặt nhìn hấp dẫn.

      Ánh mắt nàng khẽ dao động, đột nhiên nàng đỏ mặt, mặc kệ : “Ta mặc kệ chàng, tự chàng rửa .”

      Chương 4.2:
      - Lan đại tiểu thư, chắc chắn ăn hết được nhiều món như vậy?
      - Ta rất thích có nhiều đồ ăn.

      Thế là Giang Tiểu Hồ gì nữa, vùi đầu ăn. Đây là quán cơm khá nổi tiếng, có cá muối, tổ yến thượng đẳng, còn có loại rượu lâu năm, người bình thường kiếm được, bởi vậy Giang Tiểu Hồ vô dụng liền phá lệ, ăn uống rất thoải mái.

      Mọi người đều xì xào bàn tán: “Hóa ra, Giang Tiểu Hồ cưới được nương tử xinh đẹp”. Có người lại chỉ vào những chỗ bầm tím mặt , tỏ vẻ đồng tình: “Đáng tiếc, chỉ là cọp mẹ.”

      Lan đại tiểu thư có chút được tự nhiên, chạm vào : “Chàng ăn chậm chút.”
      -Ta sợ bữa sau có mà ăn.
      -Ta có bạc, sao lại có mà ăn?

      Cơm xong, nàng gọi trưởng quầy tính tiền. Từ lúc hai người vào quán, gọi món ăn lên, tầm mắt chưởng quầy rời khỏi bàn của họ, nghe vậy lập tức trả lời: “Tổng cộng 48 lạng bạc.”

      Lan đại tiểu thư kêu lên kinh ngạc: “Cái gì? Những thức ăn này ta đều ăn mỗi ngày, sao lại đắt như vậy?”

      Chưởng quầy sắc mặt khó coi nhưng thái độ vẫn lễ độ, hòa nhã: “ nương cứ đùa, những món này là do quán của chúng tôi làm ra, chúng tôi buôn bán giá cả phải chăng, nương tin có thể xem lại thực đơn, đó có viết giá cả ràng.”

      Ở nhà đều ăn những món này mỗi ngày, hóa ra chúng lại đắt như vậy? Nàng nhìn thực đơn hồi lâu rồi ngoan ngoãn trả tiền.

      Ra khỏi quán cơm người nàng chỉ còn hơn 50 lượng bạc. Nàng bắt đầu lo lắng, chút tiền ấy còn mua được bao nhiêu thứ đây. Nàng nhìn quanh, tự dưng lại thấy Giang Tiểu Hồ đâu. Sao chớp mắt mà chạy đâu mất. Nàng vừa vội vừa giận, đành vừa vừa gọi: “Giang Tiểu Hồ.”

      tìm vài con phố mà vẫn thấy bóng dáng đâu, nàng chuẩn bị quay về Giang gia tìm bỗng dưng nghe thấy tiếng ồn ào xung quanh, ở hai bên ngã tư đường, mọi người từ trong nhà chạy ra ngoài như ong vỡ tổ.

      -Thủy Phong Khinh.
      -Thủy thành chủ tự mình mua hàng hóa.

      Thủy Phong Khinh? Chính là thành chủ của Thiên Thủy thành nổi tiếng giang hồ?

      Nàng vừa mừng vừa lo, lập tức bỏ qua ý nghĩ tìm kiếm Giang Tiểu Hồ. Nàng cũng đứng trong đám người, chuẩn bị chỗ tốt để có thể chiêm ngưỡng nhân vật truyền kì này.

      Từ xa, đoàn người chỉnh tề tới. Đoàn người đông, khoảng 20,30 người, nhưng có người nào dám tỏ ra khinh thị bởi vì ai cũng biết Thành chủ Thiên Thủy Thành có bốn hộ vệ, tám cận thần, 12 người hầu, 36 sát thủ, đều là cao thủ hiếm có giang hồ.

      Mấy chiếc xe chở đồ nhanh chậm, tự động trước. Đáng chú ý nhất là chiếc xe ngựa ở giữa, cực kì tinh xảo, mui xe cao vút, khảm vô số châu báu, ngọc ngà. Cỗ xe ngựa hoa lệ này có vách, chỉ có vài lớp màn lụa trắng tinh, thỉnh thoảng gió thổi bay lên khiến bóng người bên trong như như .

      Mọi người đều biết người ở bên trong là ai. Phía ngoài màn lụa có bốn nha hoàn, bước chân nhàng, vững chãi, vẻ mặt tự nhiên, hiển nhiên đều có khinh công cực cao, dung mạo lại vô cùng xinh đẹp, quyến rũ, thanh tú. Mỗi người mỗi vẻ, tao nhã trong trang phục màu trắng, bước đều theo tiết tấu di chuyển của xe ngựa, phiêu diêu như tiên.

      Trong đám đông phát ra tiếng khen ngợi.

      Đột nhiên có tiếng hét lớn: “Thủy Phong Khinh, nạp mạng .”

      Từ tòa nhà người bay ra, trong tay cầm thanh kiếm sáng choang, tựa như tia chớp, đâm vào người ngồi xe.

      Chuyện đột ngột phát sinh, mọi người đều kêu lên sợ hãi, và chạy trốn. Thế nhưng xe ngựa vẫn , người ngồi xe cũng có động tĩnh, bốn nha hoàn xe thậm chí thèm liếc mắt cái, vẫn duy trì thần thái thờ ơ như trước, đứng thẳng người, dường như thèm để ý đến.

      Mũi kiếm chạm đến màn lụa, kẻ ám sát mừng như điên. Nhưng ngay sau đó, tựa như mũi tên bắn ra mất lực, rơi xuống đất. Nhìn lại thấy cổ họng đầy máu, ngay cả rên lên tiếng cũng kịp.

      Đoàn người lại vẫn tiếp tục , mặt đổi sắc, căn bản là nhìn ra ai động tay. Cũng ai để ý đến kẻ ra tay thất bại.

      Thành chủ Thiên Thủy Thành quả nhiên danh bất hư truyền, cao thủ dưới quyền lợi hại như vậy. Lan đại tiểu thư hâm mộ nhìn theo hướng chiếc xe ngựa xa dần, đột nhiên khuôn mặt xuất trước mặt nàng, chặn tầm mắt của nàng.
      -Nương tử nhìn ai?
      -Giang Tiểu Hồ!

      Xe ngựa xa dần rồi biến mất khỏi tầm mắt, đám người vây quanh cũng dần tản . Cỗ thi thể nằm ngang giữa ngã tư đường, thoạt nhìn khoảng hơn 30 tuổi, nhìn có thể đoán biết là sát thủ, chắc là nhận bạc đến ám sát. Máu màu đỏ tươi ồ ạt chảy ra, lênh láng đầy đường.

      Lan đại tiểu thư tóm nhanh lấy tay Giang Tiểu Hồ, giọng run run: “ chết.”

      Giang Tiểu Hồ cũng run rẩy: “Kẻ này dám can đảm ám sát Thủy Phong Khinh, chẳng lẽ là kẻ điên?”

      Nàng tỉnh táo lại, nghĩ nghĩ: “ phải kẻ điên. hẳn là cuộc sống bức bách, hoặc là có nguyên nhân bất đắc dĩ, nếu phải sát thủ lợi hại cũng dám tùy tiện làm chuyện ám sát này.”

      gật đầu: “ đáng thương.”

      Nhìn thi thể đất lúc lâu, nàng đột nhiên buông ra, chạy đến phố đối diện, ngăn lại chưởng quầy bán quan tài vào cửa chính.
      -Ông giúp nhặt xác được ?

      Chưởng quầy bực mình: “ nương, cửa hàng chúng tôi làm việc này.”

      Nàng ngốc, biết ý : “Ông muốn bao nhiêu bạc?”
      -Hai mươi lượng?
      -Đắt thế.

      Nàng nhìn lại bạc trong tay, còn lại hơn 50 lượng bạc, có nên đưa hay . Nàng còn do dự, ngờ bàn tay từ bên cạnh đưa ra, cầm thỏi bạc trong tay nàng, ném cho chưởng quầy, cười hì hì : “Chưởng quầy, nhặt xác cho , coi như tích chút công đức.”

      Chưởng quầy nhận ra , bèn cười: “Hóa ra là ngươi, Giang Tiểu Hồ.”

      sớm nghe tên tiểu tử này luyến tiếc tiền bạc, cũng có lương tâm, lúc trước nghe cả nhà chết hết cũng mảy may thương tiếc. Nay lại quan tâm giúp người nhặt xác, con mẹ nó có công đức lớn. thế này mà có thể sống sót là ông trời có mắt rồi, nay lại còn cưới được nương tử xinh đẹp như vậy, còn công lí gì nữa.

      Đáy lòng chưởng quầy tuy rằng cười nhạo, nhưng vì có bạc nên vẫn gật đầu đáp ứng, đem thi thể mang liệm.

      Ở cửa hàng quần áo, chưởng quầy vốn dựa vào quầy ngủ gật, đột nhiên phát có khách vào, vội vàng cười hì hì đứng lên tiếp đón. Thế nhưng nhìn thấy người theo phía sau, lập tức trở nên mất kiên nhẫn: “Giang Tiểu Hồ, ngươi vào làm gì, hay là cũng muốn may quần áo?”

      Giang Tiểu Hồ lười biếng cười: “Ta mua.”
      -Ta biết ngay là ngươi mua, ra ngoài, ra ngoài.
      -Ta mua, nhưng có người muốn mua.

      Nghe vậy, chưởng quầy nhìn hai người mấy lần, rồi cười nhạo: “Ngươi lại liên lụy đến nương thanh lâu nào rồi, khiến người ta thay ngươi tiêu tiền may quần áo?”

      Lan đại tiểu thư đứng bên cạnh, nhịn được mà bừng bừng tức giận: “Ta phải nương thanh lâu, ta là nương tử của . Ta muốn may quần áo cho , được sao?”

      Chưởng quầy há hốc mồm, quả nhiên tiểu tử này cưới được nương tử.

      “Sa tanh thô ráp như vậy cũng mang ra bán? Nha hoàn nhà ta cũng thèm mặc, chắc chắn làm xước da. Sa nguyệt sắc, nhưng sờ vào cũng đủ tinh tế, tính là thượng phẩm. Thêu Vân La hoàn hảo, nhưng màu sắc đẹp lắm.”

      Chưởng quầy: “…”

      Vải vóc trước mặt chất cao, chưởng quầy miệng há càng lúc càng lớn. Lan đại tiểu thư của chúng ta vẫn bình luận, ràng vẫn chưa hài lòng.

      Rốt cuộc, chưởng quầy lau mồ hôi, vào trong phòng ôm ra súc vải đỏ nhũ bạc: “ nương quả nhiên biết hàng. Đây là loại vải thượng hạng ở cửa hàng chúng tôi, của Giang Nam Khởi Vân trang, nếu còn vừa mắt , xin mời nơi khác.”

      Nàng hai mắt tỏa sáng, vuốt ve tấm vải: “Ông cũng có loại này sao. Tinh xảo, mịn màng, màu sắc đẹp,quả nhiên là của Khởi Vân trang, bao nhiêu tiền?”
      -Năm mươi lượng bạc thước.

      Nàng kêu lên sợ hãi: “Năm mươi lượng?”, rồi chậm rãi rút tay về, mãi mới thấp giọng : “Có loại nào rẻ hơn chút ?”

      Chưởng quầy sửng sốt rồi : “Thêu Vân La này cũng rất đẹp, chỉ 30 lượng.”

      Giọng nàng lại càng : “Có loại nào rẻ hơn chút nữa ?”

      Chưởng quầy nhìn nàng vài lần, thái độ trở nên ngạo mạn, cười lạnh: “ nương mua nổi mà còn soi mói như vậy. Lần sau muốn mua quần áo, nghĩ kĩ rồi vào.”
      -Ông …!
      -Làm phiền ta mất công.

      Chưởng quầy oán giận , rồi để ý tới nàng nữa, ôm vải cất .

      Chưa bao giờ bị nhục nhã như vậy, nàng nên lời, kinh ngạc đứng tại chỗ, mặt thoắt đỏ thoắt trắng, nước mắt thi nhau rơi xuống. Giang Tiểu Hồ thở dài, kéo nàng: “Chúng ta thôi.”

      Nàng cắn răng, oán hận bỏ tay ra, bước nhanh ra ngoài.
      -Nương tử.
      -Đừng cùng ta.
      -Chúng ta mua chút dầu thắp .
      -Mua cái gì?

      Nàng đột ngột xoay người, mắt đỏ hồng, giơ đôi tay trắng nõn lên đánh vào người : “Phu quân ta sao lại vô dụng như vậy. Đều tại chàng.”

      trốn sang bên, uất ức kêu: “Ta vốn vô dụng như vậy, sớm biết rồi còn gì.”

      Nàng ngẩn ngơ, chậm rãi rụt tay lại, cúi đầu . lúc lâu sau, nàng ngẩng đầu, lau nước mắt, nở nụ cười: “Là ta sai, nên đánh chàng. sợ, Tiểu Hồ, bây giờ chúng ta kiếm tiền, sau này có ai dám chê cười chúng ta nữa.”

      Được nương tử cổ vũ, Giang Tiểu Hồ cũng cảm thấy hăng hái: “Được.”

      “Chỗ bạc này của ta nhiều lắm, chỉ còn hơn hai mươi …” còn chưa dứt lời, nàng đột nhiên cứng người, mặt xám ngoét: “Nguy rồi, thấy bạc đâu nữa.”

      kêu lên sợ hãi: “Trang sức của …!”

      Nàng lập tức sờ lên đầu, quả nhiên cây trâm cài đầu cũng thấy đâu nữa.
      “Kẻ trộm chết tiệt. Lần sau để ta gặp lại ngươi, nhất định cho ngươi biết tay”.

      người nàng trừ quần áo, cũng còn thứ gì đáng giá, ngay cả ngọc bội giắt lưng cũng bị mất, đối với hai người trong tình trạng quẫn bách là họa vô đơn chí.

      Nàng lại lại lúc lâu, rốt cuộc tỉnh táo lại, mặc kệ bẩn quần áo, ủ rũ ngồi xuống thềm đá, sau đó tội nghiệp nhìn : “Chúng ta có tiền rồi, làm sao bây giờ?”

      Giang Tiểu Hồ vẫn im lặng, đột ngột lấy ra hai thỏi bạc từ trong ngực áo: “Ta có.”

      Nàng mừng rỡ: “Chàng lấy ở đâu ra?”
      -Ta mang trâm đưa hôm qua cầm.
      -Khó trách vừa rồi thấy chàng đâu.

      Nàng giật mình, rồi chợt nghĩ ra điều gì liền kêu lên sợ hãi: ‘Trâm kia là của Giang gia tặng cho ta làm sính lễ, sao chàng lại mang cầm đồ?”

      vốn nghĩ lấy tiền đó chơi vài ván bạc, nhưng dám với nàng: “Ta sợ bạc của đủ.”

      Nàng gì nữa, rồi lại thở dài, sau này có tiền chuộc lại vậy, trước mắt lấy được bạc vẫn là quan trọng nhất.
      -Ta lại hơi đói rồi.
      - ăn cơm .

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 5.1


      Mặt trời đỏ, ánh nắng tràn ngập trời chiều, Lan đại tiểu thư ngồi bậc thềm, hai tay chống má, ngây ngẩn cả người. Giang Tiểu Hồ cầm bạc kiếm tiền, sao đến giờ vẫn chưa trở lại? Giang gia ban ngày so với buổi tối đẹp hơn rất nhiều. Tuy vẫn có chút trầm, nhưng ánh nắng rực rỡ khiến khung cảnh có thêm chút khí sắc, trong viện lại có mấy đoá hoa dại tên nở rộ.


      Quả khung cảnh trong nhà rất đẹp, hiểu sao hôm qua nàng lại nhận ra. Nàng tò mò ngồi ở cửa, nhìn xung quanh hồi lâu, rồi đứng dậy, do dự chút, rồi nhàng đẩy cửa vào.


      Nàng hái ít hoa dại rồi cắm vào lọ, để cửa sổ. Đóa hoa dại trông rất đáng , bình thường trong phòng nàng toàn hoa mẫu đơn, sơn trà, mai, hải đường, cúc, bọn nha hoàn hầu như mỗi ngày đều đổi các loại hoa khác nhau. Nàng chưa từng nghĩ hoa dại cũng có thể nở đẹp như vậy, nhìn thành quả của mình, nàng càng cảm thấy rất hài lòng, chỉnh lại bó hoa cẩn thận, thầm nghĩ lúc Giang Tiểu Hồ trở về nhìn thấy, nhất định rất thích.


      Trong lúc nàng lơ đãng, tiếng gió xẹt qua rất sau đầu nàng. Nàng lạnh hết cả sống lưng, rùng mình cái. Nàng tập võ từ , đương nhiên nghe được tiếng động đó, làm sao mà tự dưng lại có gió được. chậm, mà chỉ xảy ra trong chớp mắt, nàng lập tức xoay người, trừng lớn hai mắt, quát to: “Ai?”


      Trong viện có ai, vẫn yên tĩnh như lúc trước, cỏ dại khắp nơi phơi nắng dưới ánh mặt trời, ngay cả lá cỏ cũng động đậy, giống như chưa từng có chuyện gì phát sinh. Lòng bàn tay nàng dần dần đầy mồ hôi. Nàng chậm rãi vào phía sau viện, mặc cho mặt trời chiếu ấm áp đầu, thân mình nàng lại nhịn được mà phát run, lông tơ cổ cũng sắp dựng đứng lên.


      Vừa rồi quả nàng cảm giác được có người đứng ngay phía sau nàng. Là người hay là quỷ? Nghĩ đến việc lạ đêm qua, nàng cười lạnh tiếng, thầm vận nội lực: “Ta biết đêm qua chính là ngươi giả thần giả quỷ giở trò, ngươi rốt cuộc là ai, mau ra cho ta.”


      tiếng động cửa sổ ở lầu bên trái mơ hồ vang lên. Nàng chút nghĩ ngợi, nhấn mũi chân cái, thân hình kiều như chim én vút lên, trong chớp mắt nhàng lên đến lầu bên trái.


      Ánh mặt trời chiếu lầu, lầu đầy bụi bặm. Hai cánh cửa sổ vẫn phát ra tiếng kẽo kẹt rất . Quả nhiên có người cố ý giở trò. Nàng nhàng thở ra, đồng thời quên phòng bị, miệng lạnh lùng quát: “Ai? ra.”


      có ai trả lời. “ chịu ra?” Nàng cười lạnh tiếng, đá văng cửa vào. Trước mặt nàng là chiếc bàn thờ, bàn thờ phủ đầy bụi bặm, trước bàn thờ bày cái lư hương bằn đồng to, trong lư hương nguội lạnh, có chút hương khói nào, khung cảnh thê lương.


      luồng khí lạnh quen thuộc đánh về phía nàng, nàng tái mặt, lui về phía sau vài bước mới đứng vững, sau đó hoảng sợ nhìn trước mặt. bàn thờ, có mười bài vị. Bài vị của Giang gia.


      Đột nhiên phía sau gáy nàng có luồng khí lạnh, dường như có người đứng ở phía sau, cố ý thổi khí. Nếu lúc này nàng đột nhiên quay lại nhìn thấy cái gì? Nàng nắm chặt đôi bàn tay trắng bệch, run giọng : “Ai?”



      Cửa phòng sau lưng nàng đột nhiên mở ra. Nàng kinh hãi, quay đầu lại, trong phòng ngoài nàng có ai khác. lẽ, là oan hồn? Những oan hồn bất bình? Rốt cuộc, nàng kìm được nỗi sợ hãi trong lòng, nàng từng bước chậm rãi lui ra cửa, rồi mở cửa cực kì nhanh chạy ra ngoài.

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :