1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Lương điền mỹ thương - Tiêu Diêu Dương Dương

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. RIKY

      RIKY Well-Known Member

      Bài viết:
      359
      Được thích:
      574
      LƯƠNG ĐIỀN MỸ THƯƠNG

      [​IMG]

      Tác giả: Tiêu Diêu Dương Dương

      Converter: ngocquynh520

      Edit: hoa hồng

      Giới thiệu nội dung:

      Ra cửa dạo phố, Lý Noãn - bậc thầy đời về dưỡng sinh lại gặp phải tai họa bất giờ từ trời rơi xuống, bị bà bác nhảy lầu đè chết, tỉnh lại lần nữa, ngờ sống lại ở người tiểu nương mười lăm tuổi, trong nhà tuy nghèo nhưng được nhiều người thương, cũng coi như cha thương, mẹ bảo vệ, lại có huynh đệ tỷ muội bà con thương lẫn nhau, nhưng vì cái gì. . . . . .

      gần như nhảy qua tất cả các bước, thành mẹ đứa bé?

      Vuốt cái bụng bằng phẳng mang vẻ mặt âu lo: "Thôi thôi, con à, mẹ nhất định đối xử với con như con ruột của mình . . . . . ."

      *

      Làm giàu dễ dàng, cũng may nhân phẩm còn, trí nhớ vẫn còn, dựa vào là bậc thầy về dưỡng sinh, bản chất vốn có của thương nhân, dạy dỗ trai thông minh, dạy em trai em , cải tạo cha mẹ bánh bao, dẫn dắt người nhà cố gắng sống tốt hơn, tiện duy nhất chính là thanh danh tốt của người này, để làm Quỷ hồn thể lộ ra ngoài ánh sáng trong hai tháng, hơn nữa còn cẩn thận mở ra hình thức thăng cấp, oan hồn thay đổi thành lệ quỷ

      Tịnh Liên đại sư kia, tức chết người, ông ấy còn đặc biệt sắp xếp theo phong tục trông nom là thế nào, phải làm ta sống lại, lệ quỷ phải thăng cấp thành dạ xoa, còn là Mẫu Dạ Xoa sống sờ sờ.

      *

      Bán món ăn thôn quê, buôn trái cây, viết cách điều chế, quy định phép tắc, đổi gia phong, lên núi có thể hái thuốc, xuống bếp có thể tay cầm muôi. . . . . .

      khỏi cảm khái, có loại tốt, lên phòng khách, xuống được phòng bếp, đấu thắng tiểu tam!

      Nhà Lý Tứ càng ngày càng tốt lên, ngày trước thân thích tránh kịp lại rối rít tới cửa, trong miệng lễ giáo đạo nghĩa, lại làm chuyện của bọn cướp, dọa dẫm vơ vét, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, đều khi dễ cha - Lý Đức người coi trọng thân tình, có gì nghe lệnh, chỉ là có Lý Noãn ở đây, sao để cho bọn họ được như ý?

      Bà nội hỏi thế , ông nội muốn gặp con trai Lý Đức, bác cả là người ngu đần keo kiệt bủn xỉn, da mặt bác hai còn dày hơn bức tường, vợ bác hai càng thêm muốn tiền muốn mạng vắt cổ chày ra nước. . . . . .

      Người trong nhà cũ này, người còn khó dây dưa hơn người khác.

      Chỉ là ngươi có kế Trương Lương của ngươi, ta có thang trèo tường của ta, ăn của ta, sớm muộn cũng bắt ngươi phun ra, sợ tay ngươi nhiều, cũng sợ ngươi dám đến.

      *

      Người giàu rơi xuống mọi người cùng nhau chà đạp, người nghèo vùng lên mọi người cùng xem, rất nhiều người cẩn thận nhìn thấu bệnh đố kị, cái này vẫn còn trị được, cho thuốc mạnh hung hăng chữa trị!

      Thôn trưởng dẫn đầu tham gia náo nhiệt, thăng quan phát tài giở thủ đoạn, chỉ là ở trong mắt Lý Noãn, đây đều là trẻ con chơi đùa mà thôi, có thể ở trong thương trường lăn lộn được thuận buồm xuôi gió, mà đôi mắt biết nhìn việc?

      Cho chỗ tốt, ta thu, muốn hồi báo, ngươi suy nghĩ nhiều rồi.

      *

      Nuôi con trai ngoan, chế tạo vườn trái cây, xây dựng tiệm thuốc, mở ra dưỡng sinh đường, đọc lướt qua nghiệp y dược. . . . . .

      Nhiều năm sau, khi thành phú thương thần bí, trong lúc rãnh rỗi dạy con trai bài vè: "Có thể tin trời, có thể tin đất, nhưng bằng tin vào mình; núi đáng hận, nước đáng hận, đáng hận bằng cha con. . . . . ."

      tên con trai cưỡi ngựa mà đến,trong nháy mắt đen mặt.

      Tư thế oai hùng cao lớn, tung người xuống ngựa, chân đôi giày trắng như tuyết tới trước mặt : "Lý Noãn, nàng có đồng ý gả cho ta ?"

      "Làm vợ?" cười yếu ớt hỏi khẽ.

      "Cuộc đời này ta chỉ cưới người làm vợ, phải là nàng." Vẻ mặt trầm.

      " lấy!" Chém như đinh đóng cột, đứng dậy vào nhà.

      Hóa ra, cách mạng chưa kết thúc, còn cần tiếp tục cố gắng!

      Cha của đứa bé, rốt cuộc ngươi ở đâu?

      Ồ, nghĩ tới, năm năm kỳ hạn chưa đến. . . . . .

      Người nào đó, ngươi khỏi phải nghĩ đến chuyện muốn cướp con trai, cưới càng được nhiều lợi hơn, được? Vậy ngươi nghẹn cả đời !
      Dionlinhdiep17 thích bài này.

    2. RIKY

      RIKY Well-Known Member

      Bài viết:
      359
      Được thích:
      574
      Chương 1: Xin chớ ném đồ bỏ loạn.

      "Có nghe , nha đầu Lý gia kia chết rồi!" Vẻ mặt thôn nhân Giáp mang vẻ thần bí, hợp với phong cách bà tám.

      "Mệt nó chết sớm, đồ tiểu tiện chân (đồ đĩ) kia quả bại hoại nếp sống của thôn Lý gia chúng ta, nếu nó chết, cũng nhất định phải kéo dìm lồng heo!" Vẻ mặt thôn nhân Ất mang theo vẻ khinh bỉ khinh thường, khẽ ngước cái cằm béo ba bốn ngấn, lúc đó đôi môi đỏ như quả mận, giống như là dính máu heo.

      Thôn nhân Bính lắc đầu, giống như tiếc nuối dứt, thở dài : "Còn tuổi lo học, thế nhưng tằng tịu với nam nhân, còn mang thai nghiệt chủng, chết cũng sạch ."

      "Đáng tiếc gương mặt đó, dáng dấp cũng xinh đẹp, sao tính tình phóng đãng như vậy? Hai phu thê nhà Lý Tứ kia cũng biết nuôi khuê nữ thế nào, nuôi người có đức hạnh thế này, cũng là mất thể diện ném ra nơi xa xôi mà cho rồi, chậc chậc!" Thôn nhân Giáp xong, còn ý vị sâu xa chép miệng.

      Sáng sớm đầu thôn, ba nông phụ vác lấy rổ rau bước , ngươi câu ta lời, đại xảy ra trong thôn tối hôm qua.

      Vừa đúng lúc này, lại có hai người từ trong đường mòn ra ngoài, gì đó, thôn nhân Giáp bên này lập chen miệng : "Mẹ Trương Sinh, La đại tỷ, các ngươi biết , nha đầu Lý gia mang thai con hoang kia treo ngược tự sát vào ban đêm rồi!"

      "Nghe lúc khiêng xuống, còn trừng mắt, lè lưỡi, tình trạng chết tương đối dọa người!" Thôn nhân Ất nhớ lại hình ảnh kia, miệng to như chậu máu chuyện, bụng mỡ béo run rẩy.

      "Á! Đó là quá đáng sợ!" Mẹ Trương Sinh cũng run lên, lập tức bị đề tài này hấp dẫn.

      La đại tỷ với dáng người khỏe mạnh to lớn đứng bên cạnh lại khẽ cau mày, tiếng nào, xưa nay nàng tin Phật, có thói quen ngắn dài ở sau lưng người khác, hơn nữa người cũng chết rồi, nên nhập thổ vi an, cho dù là khi còn sống làm sai, vậy cũng nên bị lấy ra chuyện.

      Mấy người khác ngươi lời ta câu, càng càng hăng say, chỉ có La đại tỷ lời nào, bị hỏi cái gì, cũng chỉ gật đầu hoặc lắc đầu.

      nhóm năm người, cứ như vậy dần dần về phía trấn , ai cũng chú ý tới, cây đại thụ bên cạnh đường mòn mà hai người La đại tỷ vừa mới ra, có thiếu nữ xinh đẹp mười lăm mười sáu tuổi, sắc mặt có chút tái nhợt ngồi ở phía , cần cổ nàng có vết dây sâu, chỉ bình tĩnh nhìn bọn họ xa.

      Từ cây bước xuống, Lý Noãn bình thản vuốt sinh mạng mới trong bụng mình, có chút bất đắc dĩ : "Bảo bối à bảo bối, người cha đáng chết khốn kiếp chịu trách nhiệm, bỏ chạy mất tăm, làm hại đứa bé dịu dàng động lòng người như con cũng mất mạng theo mẹ, cũng làm cho ta đây người từ bên ngoài đến chiếm tiện nghi. Chỉ là con hãy yên tâm , coi như chỉ vì mẹ con đưa ta cơ thể, ta cũng xem con như ruột thịt."

      xong dừng chút, lại cảm thấy lời này có chút được tự nhiên, lập tức bổ sung câu: "Xem ta gì vậy kìa, con từ trong bụng ta chui ra, đương nhiên là ruột thịt của ta rồi. Haizz, ta hoàng hoa đại khuê nữ, vừa mới chết , lại giải thích được tiết kiệm tất cả các bước trực tiếp làm mẹ, ta quá mức kích thích và kinh hãi, có chút tìm từ thích hợp, con đừng để ý nhé."

      Tiếng vừa ngừng, xách lấy ba lô trong bụi cỏ, cầm cuốc rồi lập tức lên núi.*******************

      Trước đó bởi vì ra ngoài quá sớm, có chút mệt mỏi, cho nên tìm cây đại thụ nghỉ ngơi, ai biết bị mấy bà tám đánh thức, cơn buồn ngủ biến mất.

      Nhà Lý Noãn là nhà nghèo trong thôn Lý gia, mà nàng mới vừa tròn mười năm, ở nhà xếp hạng thứ hai, có phụ thân đàng hoàng tài giỏi tên Lý Đức, mâu thẫn hiền huệ cần cù tên Tô thị, còn có đại ca ôn hòa tên Lý Văn, lớn hơn nàng hai tuổi, phía dưới còn có đệ đệ hiểu chuyện nghe lời tên Lý An, cùng với muội muội khéo léo khả ái Lý Nhạc, theo thứ tự là mười hai tuổi và chín tuổi.

      Vốn là, gia đình như vậy, mặc dù mỗi ngày trôi qua được tốt lắm, nhưng cũng tuyệt đối kham khổ, nhưng năm năm trước, phụ thân Lý Đức lên núi đốn củi, lại bị rắn độc cắn bị thương, mặc dù được đại phu kịp thời giữ được mạng, lại thành người tàn tật ngay cả đứng cũng khó khăn. Cứ như vậy, nhà sáu miệng ăn, tất cả đều rơi xuống người mẫu thân Tô thị, trong nhà nam nữ đông đảo, cuộc sống vốn cũng hết sức như ý, nam nhân làm trụ cột gia đình ngã xuống, Tô thị phí hết tâm tư thu xếp kế sinh nhai, mấy đứa bé cũng cố gắng giúp tay, nhưng bởi vì mỗi tháng Lý Đức đều phải uống thuốc điều trị, cuộc sống trong nhà vẫn trôi qua nghèo khó, gần như đến từng bước trong khó khăn.

      Ngắn ngủn bốn năm năm, Tô thị chỉ mới ba bốn ba lăm tuổi, lại bị cuộc sống làm cho tóc bạc trắng, nhìn qua giống như bốn mươi năm mươi tuổi.

      ra thân thích cả Lý Đức ở thôn Lý gia cũng ít, thời điểm mình lập hộ, là lão tứ nhà trong, cho nên người trong thôn cũng đều gọi ông là Lý Tứ. Nếu những huynh đệ tỷ muội kia chịu ra tay giúp tay, trong nhà tuyệt đối có khả năng đến nổi có gì ăn, nhưng những thân thích kia phải nịnh bợ chính là có lòng có sức. tóm lại, những thân thích kia trước kia còn chút lui tới, sau khi trong nhà bọn họ trôi qua khó khăn, những thân thích kia cũng chưa tới lần, cho dù là lễ mừng năm mới, cũng thấy lộ mặt.

      Hôm nay nếu phải xảy ra chuyện của Lý Noãn, chỉ sợ bọn họ ngay cả ý định nhắc tới nhà này cũng có, tại nhắc tới, nhiều nhất cũng là khinh bỉ khinh thường, thậm chí có người cảm thấy mất thể diện, tuyên bố muốn đoạn tuyệt quan hệ với nhà Lý Đức.


      Nếu chuyện tốt ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm, hôm nay mười dặm tám xã, mặc kệ gặp qua hay chưa từng thấy, cơ bản cũng biết chuyện xấu của Lý Noãn, hơn nữa càng truyền càng ác liệt, hôm nay tin tức nàng tự sát, sợ rằng giống như mọc thêm đôi cánh, rất nhanh lại cuốn sạch những chuyện bát quát vào trong lỗ tai của những đại mụ đại thẩm kia, sau đó bị thổi phồng càng ngày càng khoa trương, truyền càng ngày càng xa, càng ngày càng thái quá. . . . . .

      Chỉ cần nghĩ đám lại đám đại mụ đại thẩm, vây ở chỗ về mình, khóe miệng Lý Noãn khỏi co quắp.

      rất bội phục những người truyền bá lời đồn đại, có thể thay mặt cho công nghệ cao ở đại, giống nhau có thể bằng tốc độ nhanh nhất truyền tin tức vào trong lỗ tai của mọi người, hiệu suất bực này làm cho người ta kinh thán thôi.

      Híp híp mắt, con ngươi sáng ngời lại lộ ra chút hứng thú, chính xác, qua được bao lâu, còn có chuyện quỷ nháo truyền ra đấy.

      Chỉ là, khổ cho năng lực chịu đựng bé của mẹ mà thôi.

      Lời người đáng sợ, trong lúc vô tình để lộ tin tức Lý Noãn chưa kết hôn mà có con, Tô thị gần như trong đêm lại già nua thêm mười tuổi, nhưng mặc dù chuyện huyên náo xôn xao, ràng thời điểm bà bước cũng có chút phù phiếm, vẫn vào thời điểm mấu chốt nhất, dứt khoát chắn những người muốn bắt Lý Noãn từ đường Lý gia chịu hình phạt, giống như gà mẹ bảo vệ con, bảo vệ nữ nhi ở phía sau, cộng thêm huynh trưởng Lý Noãn và hai người đệ đệ muội muội hết sức che chở, mới miễn cưỡng đuổi những người kia .

      Thế nhưng Lý Noãn trải qua giày vò như thế, trong lòng hoàn toàn hỏng mất, vào tối hôm qua tự treo cổ tự tử, nếu phải như thế, còn chưa tới phiên mượn xác hoàn hồn.

      Chính bởi vì những ký ức này, sau khi Lý Noãn sống lại cũng chọn rời , mà quyết định thay Lý Noãn bảo vệ người nhà đáng của nàng. Chỉ tiếc Lý Noãn kế thừa trí nhớ nhiều lắm, trừ những người thường tiếp xúc ra, ngay cả người trong thôn chỉ nhớ mấy đối tượng chạm mặt nhiều mà thôi, thậm chí còn tên cha khốn kiếp của đứa bé là ai, chút cũng có ấn tượng, nếu , nhất định bỏ qua cho tên khốn kiếp chịu trách nhiệm kia!

      Ở thế kỷ hai mươi mốt, Lý Noãn bậc thầy Judo xuất sắc, kiêm tu Thái Cực, phương pháp yoga dưỡng sinh, bởi vì gia cảnh giàu có, hai mươi tuổi mở công ty dưỡng sinh của chính mình, năm năm qua kiếm ít tiền, mơ ước khắp toàn cầu, đáng tiếc bởi vì công ty mới vừa bắt đầu phân thân nổi, cho nên cho đến hai mươi lăm tuổi, còn chưa khắp Trung Quốc nữa.

      Làm người ta tiếc nuối chính là, trời giáng tai họa bất ngờ, làm chết thảm trong khu phố buôn bán phồn hoa, thể tiếp tục thực mộng tưởng. . . . . .

      là trời giáng tai họa bất ngờ, lúc ấy cùng bạn thân dạo phố, mới vừa mua nước hoa thích, bị bác coi thường mạng sống của mình nhảy lầu đập trúng, trong nháy mắt ngất xỉu, đau đớn chút nào! Mẹ ! Xác xuất đạt được phần thưởng lớn nhất trong vé số cũng lớn như thế này!

      lòng muốn điên cuồng hét lên câu: Nơi công cộng xin đừng ném đồ bỏ loạn!
      Last edited by a moderator: 24/9/16

    3. RIKY

      RIKY Well-Known Member

      Bài viết:
      359
      Được thích:
      574

      Chương 2: Có phải quá dài hay


      Tháng mười mùa thu, trong núi cơn gió lạnh thổi qua, Lý Noãn hắt hơi cái, lúc này mới nhớ tới thân thể này thể bị giày vò, mới vừa rồi ngủ tàng cây, chỉ sợ là lây dính khí lạnh.

      Xem ra nên rèn luyện thân thể cho tốt rồi!

      Vuốt vuốt chóp mũi, tiếp tục vào trong núi, cũng lâu lắm, ánh mắt của nàng lập tức bị mấy cây đại thụ hấp dẫn. cây to, có cây mây to bằng ngón tay cái quấn quanh, dây leo phủ đầy trái cây màu xanh hình bầu dục, mỗi quả đều to bằng nắm tay trẻ con, trái cây có tầng lông tơ nhàn nhạt, phải là quả Dương Đào (kiwi) mọc hoang sao?!

      Lý Noãn hào hứng leo lên cây, cực khổ hái được gần nửa quả Dương Đào chín, mà còn dư lại phần lớn chưa chín, giữ lại lần sau tới hái cũng muộn.

      Ngồi tại chỗ lột vỏ quả Dương Đào lấp bụng, mặc dù chút, nhưng vị vẫn ngọt, chứa chút vị chua loãng, hết sức mỹ vị, vì vậy nhịn được lại ăn hai quả nữa, lúc này mới mang gùi lên lưng đứng dậy, nghiền nát vỏ mấy quả Dương Đào đất, để tránh bị người ngoài nhìn ra đầu mối, biết quả Dương Đào này có thể ăn.

      Có lẽ dáng vẻ cây Dương Đào đẹp, mặc dù là quả dại nhưng sinh trưởng ở nơi này lâu như vậy, cũng có người cho rằng nó có thể ăn, mặc kệ như thế nào, lấy ánh mắt thương nhân với ý tưởng của Lý Noãn, muốn để người ta biết bí mật này, ít nhất tại thể biết.

      Lại núi lát nữa, vóc người của Lý Noãn có chút chịu nổi, thể ngồi xuống thở hổn hển, sau đó mới tiếp tục lên núi.

      Rất nhanh, nàng phát có thể kiếm tiền, đó là các loại thảo dược!

      Nàng chú trọng dưỡng sinh, tất nhiên có chút hiểu biết thuốc bắc, mặc dù chưa tới hốt thuốc chữa người bệnh, nhưng phân biệt dược liệu thường gặp nàng vẫn biết. Mà người của thôn Lý gia thậm chí người những thôn xã khác, ngay cả biết chữ cũng khó khăn, tất nhiên biết dược liệu. Xung quanh đây núi lớn nhiều như vậy, biết có bao nhiêu tài phú giấu ở trong đó, riêng quả Dương Đào mọc hoang có rất nhiều, chớ đừng chi là người nào hái thảo dược, mà chút đó, đối với nàng mà , có chỗ nào mà phải là bảo tàng để phát tài!

      Nhất thời vui mừng, Lý Noãn bắt đầu tìm kiếm thảo dược, thuận tiện chú ý những thứ khác trong rừng, ví dụ như những cây nấm mới mọc.

      Cho đến ngay giữa buổi trưa, trong bụng kêu ọt ọt, Lý Noãn mới thể kết thúc công việc về nhà, đường nàng rất vắng vẻ, cộng thêm lúc này, mọi người đều ở nhà nhóm lửa nấu cơm, cũng gặp người nào, thuận lợi về đến nhà. Cũng phải nàng sợ cái gì, mà tại trong tay có đồ gì, còn chưa phải thời gian đấu tranh, biết là thiệt thòi trước mắt, ngu gì mà còn ăn phải chứ?

      Vừa vào sân viện của nhà mình, mới đóng cửa lại, nghe được tiếng khóc từ trong phòng mình truyền tới, Lý Noãn sững sờ, cũng để chiếc gùi đầy ắp của mình xuống, nhanh bước tới gian phòng của mình, cất bước vào, lập tức nhìn thấy Tô thị ngồi xổm ở bên giường khóc đến cực kỳ bi ai thôi, hai người đệ đệ muội muội cũng ở bên lau nước mắt, đau lòng vô cùng.

      "Là mẫu thân tốt! Noãn Nhi, nhị nha đầu, là mẫu thân tốt, mẫu thân ngờ những người đó nhẫn tâm như thế, con rồi, mà còn để con yên ổn, dám trộm thi thể của con, Noãn Nhi à. . . . . . Noãn Nhi của mẫu thân, nhị nha đầu của mẫu thân! Mẫu thân có bản lĩnh bảo vệ tốt con, là mẫu thân có bản lĩnh bảo vệ con! Noãn Nhi à, Noãn Nhi của mẫu thân . . . . . ." Tô thị nghẹn ngào, gần như khóc thành tiếng, trong thanh bao hàm nồng đậm tự trách và khổ sở.

      Nghe như thế, ngay cả đại ca xưa nay ôn hòa trầm ổn cũng đỏ mắt, nước mắt nóng hổi rơi xuống, cố nén lên tiếng, cuối cùng đành lòng xoay người, nhìn thấy Lý Noãn đứng ở cửa, thoáng chốc choáng váng, khiếp sợ cắm ở trong cổ họng, nhất thời vẻ mặt cũng có chút vặn vẹo.

      "Khụ khụ!" Rốt cuộc Lý Noãn nhịn được ho khan, tiếng này tới quá đột ngột, Tô thị và đệ đệ muội muội đáng của Lý Noãn đều sững sờ, sau đó kinh ngạc vô cùng quay đầu, ngơ ngác nhìn nàng.

      Nhìn khuôn mặt vàng vọt đầy đủ dinh dưỡng của mấy người kia, ánh mắt rơi vào mặt mũi già nua của Tô thị, Lý Noãn nín nửa ngày, sửng sốt gọi lên câu “Mẹ”.

      Ngược lại Tô thị dẫn đầu phản ứng kịp, thế nhưng sợ nàng "xác chết vùng dậy", từ dưới đất đứng lên qua, tay ôm lấy nàng : "Noãn Nhi, nhị nha đầu, con trở lại, con trở lại! Là mẫu thân tốt, con chết rồi mà còn để cho con chịu tội, Noãn Nhi của ta, đứa bé đáng thương của ta. . . . . ."

      Giọng của Tô thị mang theo nồng đậm nức nở, thân thể run rẩy, cũng phải sợ, mà là tâm trạng dao động cực hạn cách nào tự quyết.

      Cảm giác ấm áp này, là cảm giác quen thuộc của mẹ, trái tim của Lý Noãn bị dung hòa rồi, vốn chỉ xuất phát từ trách nhiệm mà ở lại, nhưng bây giờ nhịn được may mắn , đây phải chỉ là trách nhiệm, mà là thân tình huyết mạch máu mủ tình thâm, là ai cũng cách nào chặt đứt điều đó!

      Nhưng mà chẳng kịp chờ nàng mở miệng, đại ca Lý Văn lại đột nhiên xông lên kéo Tô thị ra, cảnh giác nhìn Lý Noãn, tận lực bình tĩnh ôn hòa : "Nhị muội, huynh biết muội cam tâm, chịu rời khỏi thế gian, muội có oán hận gì cứ làm người huynh, xin muội đừng tổn thương mẹ."

      Khóe miệng Lý Noãn co giật, há miệng, đệ đệ Lý An cũng xông lên ngăn cản đứng ở giữa mẫu thân và Lý Văn, lớn tiếng : "Nhị tỷ, đừng làm tổn thương đến mẫu thân và đại ca, tỷ muốn đánh đánh đệ , đệ sợ đau!"

      Chỉ có Lý Nhạc hoàn hồn, nháy nháy mắt to : "Nhị tỷ, tỷ mang gì lưng thế, có thể ăn ?"

      Nghe như thế, Tô thị sửng sốt, vội vàng nhìn phía sau người Lý Noãn, quả nhiên thấy nàng mang gùi đồ lưng, Lý Văn cũng lộ ra vẻ mặt dám tin, chẳng trách quá khẩn trương nên phát cái gì đúng, dù sao tối ngày hôm qua Lý Noãn tắt thở, khó khăn mới khuyên được mẫu thân và hai người đệ đệ muội muội ngủ, bản thân vẫn coi chừng thi thể Lý Noãn, nào biết lúc trời sắp sáng làm cơm trở lại, người thấy tăm hơi!

      Chẳng lẽ chết rồi, nhưng vẫn nỡ bỏ người trong nhà, cho nên mới ra ngoài hái ít thứ về nhà?

      Nghĩ tới đây, Tô thị càng thêm đau buồn, tránh khỏi tay Lý Văn, ôm lấy Lý Noãn lần nữa, khóc đến gần như ngất xỉu, : "Nhị nha đầu, khổ cho con rồi, con cần lại vì trong nhà mà quan tâm, an tâm thôi, chuyện trong nhà, mình mẫu thân còn chống đỡ được!"

      Đôi mắt Lý Văn vẫn đỏ lên, lên phía trước, Lý Noãn vội vàng cắt đứt lời khuyên “buông tay rời khỏi thế gian” sắp ra khỏi miệng của , dở khóc dở cười : "Đại ca, mẫu thân, đệ đệ, muội muội, ta còn chưa chết! Nhờ có các ngươi cứu ta kịp thời, cho nên lúc ấy ta chỉ bị thiếu khí, còn nằm mơ giấc mộng lỳ lạ, nằm mơ thấy nữ tử ăn mặc quái dị giao cho ta rất nhiều thứ, lúc buổi sáng sức khỏe của ta mới chậm rãi phục hồi như thế, nghĩ tới thứ học được trong mộng, lập tức cầm gùi lên núi."

      Tô thị chấn động toàn thân, theo bản năng ngẩng đầu nhìn trước mặt Lý Noãn, run rẩy : "? Noãn Nhi, có ? phải con an ủi mẫu thân chứ?"

      Lý Văn cũng dám tin nhìn Lý Noãn, vẻ mặt khiếp sợ lại hoài nghi, giống như muốn từ khuôn mặt của nàng nhìn ra chút chuyện gì đó.

      Trước khi phụ thân Lý Đức chưa bị rắn cắn, trong nhà còn lấy ra được chút tiền, cho Lý Văn trấn học hai năm tư thục, cộng thêm tính tình trầm ổn, thông minh học giỏi, tuy chỉ có hai năm học tập, phong cách và kiến thức của cũng vượt qua xa nông dân bình thường có thể so sánh được, trong ký ức của , vẫn chưa từng nghe có người ngừng thở ba canh giờ, chuyện này có phải quá dài hay !



      Chương 3: Ăn Dương Đào


      Mặc dù Lý An dưới dạy dỗ của đại ca Lý Văn, cũng học chút kiến thức, nhưng kém xa hun đúc và kiến thức ở tư thục, lập tức tin lời của nàng..., vui sướng xông tới lôi kéo cánh tay Lý Noãn, : "Nhị tỷ, tỷ có biết hay , thiếu chút nữa tỷ hù chết chúng đệ! Đúng rồi nhị tỷ, mau cho đệ xem, trong gùi của tỷ là thứ gì !"

      Lý Nhạc cũng chạy như bay tới, lôi kéo ống tay áo gật đầu liên tục, "Nhị tỷ, Nhạc Nhạc cũng muốn xem, Nhạc Nhạc cũng muốn xem."

      "Hai tiểu quỷ thèm ăn, là muốn nhìn xem có gì ăn ngon, phải ?" Lý Noãn buồn cười , thông qua những ký ức kia, nàng vẫn biết tính tình của người nhà, dứt lời, lại đưa tay cầm tay Tô thị, dịu dàng : "Mẹ, mẹ xem , phải con vẫn còn nóng hầm hập đây sao, hơn nữa mới vừa rồi, chính con từ bên dưới ánh nắng mặt trời về đây, nếu con chết rồi, nên hồn phi phách tán chứ. Mẹ, đừng khóc, là con tốt, với mẹ và đại ca, các đệ đệ muội muội, chỉ có mình ra ngoài, hại các ngươi lo lắng như vậy."

      Cảm nhận được dịu dàng từ bàn tay bé, Tô thị gật đầu, nhịn được cực vui mà khóc : "Nóng, là nóng, tốt quá, Noãn Nhi của ta còn sống, nhị nha đầu của ta còn sống! Bồ Tát phù hộ, Bồ Tát phù hộ!"

      "Nhị muội có việc gì, là quá tốt." Lý Văn nửa tin nửa ngờ, mặt để lộ ra chút hoài nghi nào, lau nước mắt nơi khóe mắt, mỉm cười .

      Kiếp trước, dầu gì Lý Noãn cũng là ông chủ công ty, nhìn qua vô số người, sao mà nhìn ra chất vấn trong con ngươi chứ? Con ngươi quay vòng, lộ ra vẻ áy náy, : "Đại ca, đều tại muội phá hỏng danh tiếng trong nhà, phá hủy hôn của huynh và Vương tỷ tỷ thôn bên cạnh, huynh muốn tức giận cứ tức giận, trải qua trận sống chết, rất nhiều việc muội cũng thông suốt rồi."

      Trái tim Tô thị căng thẳng, vội vàng quay đầu nhìn về phía Lý Văn, lại chuyện. Chuyện như vậy, quả là nhị nha đầu nên xin lỗi Văn Nhi, bà giúp ai cũng có vẻ quá thiên vị.

      Lý Văn sửng sốt, ngờ Lý Noãn ở trong thời điểm này nhắc tới chuyện kia. Đúng, tức nàng, dù sao đường đường là nam tử hán đại trượng phu, lại bị đàn hủy hôn, chuyện này truyền ra ngoài, mặt mũi cũng bị hủy, tức là thể nào. Nhưng bây giờ chuyện này bị nâng lên mặt bàn, đột nhiên cảm thấy mình quá hẹp hòi, phải là nữ nhân còn chưa vào cửa sao, chẳng lẽ còn có thể vì nàng ta đánh thân muội muội của mình hay sao? Hiển nhiên thể nào.

      Trong lòng suy nghĩ phen, ít chút hoài nghi cũng tan thành mây khói, thân muội muội của mình sống lại, còn so đo nhiều như vậy làm gì?

      "Nhị muội, Vương nương kia ta cũng chưa từng thấy qua, nửa phần tình cảm cũng có, vì nữ nhân quen mà làm tổn thương tới muội muội của mình, muội cảm thấy đại ca là người như vậy sao?"

      "Muội biết ngay đại ca thương muội, so đo với muội. Mẹ, đại ca, tam đệ, Nhạc Nhạc, xem ta mang thứ tốt gì về cho các người nè." Nhìn thấy hết nghi vấn, Lý Noãn khỏi cười tiếng, lập tức đặt gùi ở cái băng ngồi bên cạnh bàn, phía dùng từng tảng lá cây để che nắng, lộ ra bên trong đầy sọt đồ, mấy người lập tức vây quanh.

      "Đây là. . . . . . Nấm? Còn có ít nấm hương, nấm đầu khỉ. . . . . . Noãn Nhi, những thứ này là con hái trong buổi sáng nay sao, có thể bán ít tiền đâu!" Tô thị vừa lấy đồ trong gùi ra bên ngoài, vừa vui mừng .

      Đợi đến khi Tô thị lấy toàn bộ nấm ra, Lý Noãn mới chỉ chỉ cái gùi, cười híp mắt : "Mẹ, nơi này còn có bảo bối đấy!"

      Tô thị sững sờ, ánh mắt lướt qua thảo dược cỏ dại, nhìn chằm chằm quả Dương Đào bên dưới nghi ngờ, : "Noãn Nhi, con mang quả lông xù này về làm cái gì?"

      "Mẹ, đây gọi là quả Dương Đào, ăn hết sức tốt." Lý Noãn giải thích.

      Nghe là ăn, Lý An lập tức : "Nhị tỷ, trước kia đệ cũng thấy quả này ở núi, ai ăn được cả!" Mặc dù ngoài miệng như vậy, nhưng đôi mắt to sáng ngời lại nhìn chằm chằm quả Dương Đào, có chút mong đợi liếm liếm môi.

      "Nhị muội, cái này có thể ăn?" Lý Văn cau mày, vật này nhìn qua lông lá, vị cần nghĩ cũng biết. . . . . .

      "Nhị tỷ, ăn ngon ư, muội muốn thử lần." Lý Nhạc tuổi nhất, cũng có thể tiếp nhận vật mới mẻ.

      mặt Tô thị vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ, cẩn thận lắc đầu : "Nhị nha đầu, ta còn chưa bao giờ thấy người ăn quả này, vẫn là nên ăn, ngộ nhỡ có độc làm sao?"

      "Mẹ, đại ca, các ngươi hãy yên tâm, quả này tuyệt đối có thể ăn, ta dạy cho các ngươi ăn." Lý Noãn biết bọn họ tin, dứt khoát cầm quả Dương Đào lên, từ phía đầu lột vỏ ra, lộ ra thịt quả mê người bên trong, trong veo như nước, hoàn toàn khác biệt với dáng vẻ khó coi bên ngoài của nó, làm mấy người kia đều lập tức ngây dại.

      Lý Noãn cắn miếng, tướng ăn đặc biệt hấp dẫn người, Lý Nhạc lập tức nuốt nước miếng, hét lên: "Nhị tỷ, Nhị tỷ, muội cũng muốn ăn quả Dương Đào này!"

      "Còn có đệ, đệ cũng muốn ăn!" Lý An vội vàng xếp hàng.

      Ánh sáng trong mắt Lý Văn lóe lên, trực tiếp cầm quả Dương Đào lên lột vỏ ra, chần chừ lúc mới cắn xuống cái, thịt quả mềm mại vào miệng, hương vị ngọt ngào ngon miệng, so với quả táo, lê chua ăn ngon gấp trăm lần!

      miếng nuốt xuống, hai lời, ăn miếng thứ hai, là quá mỹ vị rồi.

      Lý Nhạc và Lý An thấy thế, cũng đợi tỷ tỷ lột vỏ, lập tức nhảy tới người cầm quả Dương Đào, học bộ dạng của ca ca tỷ tỷ, lột vỏ quả Dương Đào ra, tuy rằng bởi vì động tác có chút thô lỗ, làm chất lỏng quả Dương Đào cũng chảy xuống, chút nào ảnh hưởng đến thèm ăn của hai đứa bé, lần lượt ăn xong, Lý Văn cũng nhịn được liên tiếp ăn xong mấy quả mới dừng lại.

      Thấy ba người ăn, Lý Noãn lập tức để quả Dương Đào vẫn chưa ăn xong lên bàn, tự tay lột quả đưa cho Tô thị, Tô thị thử ăn chút, cảm thấy mùi vị hết sức ngon miệng, mới dám ăn.

      "Mẹ, các ngươi ở chỗ này ăn, con qua đưa cho cha mấy quả." Lý Noãn ăn xong quả Dương Đào mình vẫn chưa ăn xong lúc nãy, cười , lấy mấy quả ra khỏi cửa phòng, tới trong phòng Lý Đức.

      Lý Đức nằm ở giường, giữa hai lông mày đều là mây đen, vốn là thân thể khỏe mạnh bởi vì hàng năm uống thuốc cùng với thấy ánh sáng, có chút gầy gò. Tối ngày hôm qua, nhìn thấy Tô thị đỏ mắt vào cửa, hỏi thế nào cũng chịu xảy ra chuyện gì, bất giác lo lắng trùng trùng, buổi sáng tỉnh dậy, lại mơ hồ nghe được tiếng khóc, trong lòng ông lo lắng sâu hơn.

      "Cha, con mang thức ăn ngon tới cho cha." Lý Noãn vào cửa, trong phòng có chút u, tràn ngập mùi thuốc nồng nặc, nàng vẫn cười đến rất tự nhiên.

      " ra là nhị nha đầu, lần này lại có gì ăn ngon?" Lý Đức thu hồi khuôn mặt u sầu, lộ ra nụ cười từ ái, khi đối diện với mấy đứa bé trong nhà, ông luôn tỏ ra vui vẻ.

      Lý Noãn cười cười, đặt quả Dương Đào ở tủ, chỉ lấy quả ở trong tay, ngồi vào bên cạnh giường ông, ở trong ánh mắt kinh ngạc của Lý Đức lột vỏ ra, đưa tới, : "Trong nhà, chỉ có cha còn chưa ăn, đại ca và mẹ còn có các đệ đệ muội muội ăn vui vẻ đấy ạ, cha, nhanh ăn , ăn bị Nhạc Nhạc và tam đệ đoạt hết mất."
      Last edited by a moderator: 24/9/16

    4. RIKY

      RIKY Well-Known Member

      Bài viết:
      359
      Được thích:
      574
      Chương 4: Có biện pháp chữa khỏi chân

      Tính tình Lý Đức chất phác chính trực, suy nghĩ nhiều, cầm lấy đưa vào trong miệng, cắn cái hơn nửa, nếm được mùi vị cực kỳ ngon, lập tức bỏ nửa còn lại vào trong miệng, miệng to bắt đầu nhai nuốt, mới vừa nuốt xuống, Lý Noãn bóc quả thứ hai xong, ông đưa tay ra theo bản năng, đến nửa lại rụt trở về, cười : "Nhị nha đầu, quả này ăn ngon lắm, con cũng ăn ."

      "Cha, khi con hái cũng ăn rất nhiều rồi, hơn nữa cây còn rất nhiều, mấy ngày nữa con lại hái." Trong lòng Lý Noãn ấm áp, cười .

      Nghe thấy còn rất nhiều, Lý Đức mới đưa tay ra nhận lấy quả Dương Đào bắt đầu ăn ngồm ngoàm, sau đó Lý Noãn lột cho ông hai quả nữa, nhìn ông ăn xong mới cầm khăn đưa cho ông lau tay, "Cha, mặc dù quả Dương Đào này bổ dưỡng, nhưng có tính hàn, thân thể cha khó chịu, nên ăn nhiều, còn dư lại mấy quả ngày mai ăn."

      " ra quả này gọi là Dương Đào, nhị nha đầu, sao con biết nó ăn được?" Lúc này Lý Đức mới nhớ tới vấn đề này, mặt lộ ra nụ cười hiếm thấy.

      Lý Noãn mỉm cười : "Cha, con muốn cho cha chuyện này, hôm qua con cẩn thận bị té, cổ đụng phải hòn đá lồi ra mặt đất dẫn đến hôn mê, mẹ và đại ca cho rằng con chết rồi, đau lòng cực kì, lại dám cho cha, sợ ảnh hưởng đến bệnh của cha."

      "Cổ đụng phải! Nhị nha đầu, có nghiêm trọng hay , mau để cha nhìn chút." Lý Đức thiếu chút nữa nhảy dựng từ giường lên.

      Lý Noãn cười lên phía trước để cho ông nhìn, bởi vì ánh sáng mờ mờ, cộng thêm buổi sáng nàng xoa , hôm nay chỉ nhìn thấy vết đỏ nhàn nhạt, cũng phải hết sức nghiêm trọng.

      Để Lý Đức nhìn mấy lần, Lý Noãn cười ngồi bên giường : "Cha cứ yên tâm, mạng nhị nha lớn lắm! Chút thương thế này quan trọng, cha, lúc nãy con còn chưa hết. Sau khi con hôn mê, nằm mơ, có ăn mặc rất cổ quái dạy cho con rất nhiều thứ, cho nên sáng sớm sau khi con tỉnh lại, lập tức vào núi tìm kiếm những thứ trong mơ, quả nhiên con tìm thấy, quả Dương Đào vừa nãy, chính là trong số đó! Chỉ là mẹ và đại ca bởi vì như vậy, cho rằng con xảy ra chuyện, cho nên khóc, đều là nhị nha tốt, làm hại mẹ và đại ca, đệ đệ muội muội còn có cha lo lắng cho con."

      Lý Đức lại trung hậu cười : "Con, đồ nha đầu này, lần sau ra khỏi cửa nhất định phải , chỉ là có việc gì là tốt rồi, có việc gì là tốt rồi."

      Về phần chuyện giấc mơ kia, ông hoàn toàn để trong lòng, biết biết, đây chính là chuyện tốt, có gì mà hoài nghi, ông cũng chỉ thuận miệng hỏi chút, cõi đời này, có chuyện gì quan trọng bằng con mình chứ.

      "Cha, nhị nha nhớ rồi, sau này tuyệt đối để cha mẹ đại ca còn có các đệ đệ muội muội lo lắng cho con nữa!" Lý Noãn lộ ra nụ cười ngây thơ, có chút nũng nịu.

      "Đứa bé ngoan, càng ngày càng hiểu chuyện." Lý Đức đưa tay vỗ vỗ vai của con , gương mặt chất phác lộ ra vẻ vui mừng, chợt nghĩ tới đôi chân thể hoạt động của mình, vẻ mặt lại buồn bã.

      Lý Noãn nhìn ông như vậy, biết ông lại tự trách bản thân có bản lĩnh, chẳng những thể chia sẻ với trong nhà, ngược lại còn liên lụy người trong nhà chịu khổ theo, lúc này cười : "Đúng rồi, cha, con có biện pháp chữa trị đôi chân của cha!"

      Nàng làm dưỡng sinh, tình huống Lý Đức hôm nay hiển nhiên là bị rắn độc cắn nhưng lấy hết chất độc, dẫn đến bộ phận thần kinh bị rắn độc làm tê dại, cũng phải tàn phế , hơn nữa thương thế của ông chỉ trễ năm năm, cũng tính là quá lâu, mặc dù điều dưỡng đến đứng dậy có chút phiền phức, nhưng cũng phải hoàn toàn có biện pháp.

      Nghe vậy, thân thể có chút gầy gò của Lý Đức chấn động mạnh! Năm năm rồi, có lúc nào là ông muốn tốt lên, như vậy có thể tiết kiệm rất nhiều tiền, hơn nữa ông còn có thể làm công việc kiếm tiền, để cho bọn và vợ sống khổ như vậy.

      "Chân của ta ngay cả đại phu cũng tốt lên được, nhị nha đầu, con có biện pháp?" Mặc dù rất muốn chữa lành, nhưng ông vẫn chưa tin tưởng lắm.

      Nha đầu nhà mình, sao ông biết chứ? Đừng y thuật, nhị nha đầu nhà ông ngay cả chữ to cũng biết , sao biết được cách chữa trị chân cho mình? Chuyện như vậy quá mơ hồ, làm ông nhất thời khó mà tin được.

      "Cha, nhiều năm như vậy, nhị nha lừa gạt cha lúc nào chưa?" Lý Noãn khẽ mỉm cười .

      Nghe lời này, vốn chút cũng tin, nhất thời Lý Đức cũng tin nửa, "Nhị nha đầu, biện pháp kia con học từ đâu? Chân của cha, ngay cả đại phu trấn cũng xem rồi bảo được, mỗi tháng còn phải uống thuốc điều dưỡng, mất ít bạc, làm hại mấy đứa bé và mẹ con chịu ít đau khổ, nếu phải mẹ con ngăn cản, ta sớm chặt nó rồi!"

      "Cha, chuyện này để làm gì!" Lý Noãn nghiêm mặt cắt đứt lời ông , dáng vẻ có chút vui.

      " , ." Quả nhiên Lý Đức , chỉ im lặng thở dài.

      Tính tình Lý Đức đôn hậu chính trực, vì để cho trong nhà mỗi tháng lại lãng phí tiền thuốc người ông, từng có mấy lần cũng len lén bò đến phòng bếp cầm đao cắt chân, cũng may được ngăn cản kịp thời. Dầu gì chân này giữ lại, còn có đường chuyển biết tốt, nếu như chém , đời này của Lý Đức thể nào đứng lên, sao Tô thị nhẫn tâm thấy chồng tàn phế? Dù là chỉ có tia hi vọng, bà cũng muốn buông tha. Mấy đứa bé trong nhà đều rất hiểu chuyện, mỗi lần thấy như vậy, cũng biết cha là vì bọn họ mới làm như vậy, luôn nhịn được mà khóc.

      Mấy lần giày vò, sau đó Lý Đức cũng làm như vậy nữa, đầu như rơi xuống tảng đá nặng trịch, thân thể càng ngày càng kém, cho tới khi từ đại hán có thân thể cường tráng, biến thành nam nhân trung niên gầy gò như tại.

      Nhớ lại chuyện qua, trong lòng Lý Noãn có chút chua xót, mỉm cười : "Cha, cha đáp ứng con hai chuyện, con dạy cha biện pháp khôi phục khỏe mạnh."

      Trong lòng Lý Đức được như ý nên rất khó chịu, nghe lời này, theo bản năng hỏi lại: "Nhị nha đầu, con muốn cha đáp ứng con chuyện gì?"

      "Thứ nhất, cha thể cho người khác biết phương pháp kia là nhị nha dạy, mà là đại phu dạy cha, bao gồm mẹ và đại ca." Lý Noãn cười ra cầu thứ nhất.

      "Vì sao?" Vào lúc này Lý Đức hồi hồn lại, nhất thời càng thêm hiểu, hoàn toàn hiểu ra sao.

      Lý Noãn quệt mồm làm nũng : "Cha, chính là thể vào cho người khác biết, nếu cha đồng ý, nhị nha !"

      Nghe xong lời này, trái tim Lý Đức mềm nhũn, vội vàng gật đầu : "Được được, cha cho người khác, cho tất cả mọi người biết! Vậy chuyện thứ hai là gì?"

      "Thứ hai, trước khi cha chưa lành hoàn toàn, thể làm việc nặng."

      "Cái này được! Nhị nha đầu, mình mẹ con lo liệu trong nhà nhiều năm như vậy, chịu ít đau khổ, còn có các con, mấy năm này sống tốt. . . . . ." tới chỗ này, Lý Đức đấng mày râu cũng nhịn được nghẹn ngào, biết nên ra làm sao nữa.

      Lý Noãn vội vàng lắc đầu : "Cha, cha yên tâm, nhị nha bảo đảm với cha, nhất định làm cho nhà chúng ta sống cuộc sống tốt, cha, cha phải tin tưởng nhị nha!"

      "Con là con , có thể làm được chuyện gì?"

      phải Lý Đức tin, mà những lời này của Lý Noãn có sức thuyết phục. Ở cổ đại, ở nông thôn, chuyện mà có thể làm ít lại càng ít, có thể làm công việc nặng kiếm tiền lại làm được, nếu phải Tô thị cần cù, ràng là liều mạng kiếm tiền, lại chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ kế sinh nhai trong nhà.




      Chương 5: Thực tế chứng minh


      Nghĩ tới đây, Lý Noãn khăng khăng nữa, mà vòng vèo : "Nếu như vậy chuyện thứ hai đổi thành, nếu như cha phát cuộc sống trong nhà tốt lên, trước khi hoàn toàn khôi phục, thể làm việc nặng!"

      Nếu ràng lắm, vậy dùng thực tế để chứng minh, chủ tịch Mao đúng, thực tế là tiêu chuẩn chứng minh chân lý duy nhất!

      "Thành giao!" Lần này Lý Đức hài lòng gật đầu. qua lại, vốn Lý Đức chỉ tin nửa, giờ phút này cũng tin hoàn toàn rồi, đối với con mình, ông còn vì gì mà tin chứ?

      "Vậy tốt, cha, trước hết để cho con kiểm tra chút tình hình đùi cha, con lại so sánh để vạch ra cường độ và những bước khôi phục." Lý Noãn xong, đưa tay gõ lên mắt cá chân bị rắn cắn của Lý Đức, đúng lúc ấn lên dây thần kinh nhạy cảm nhất dưới da, cũng dần dần gia tăng sức lực, : "Cha, nếu như có cảm giác cứ tiếng."

      Lý Đức gật đầu cái, lát sau, đột nhiên vui vẻ : "Có có, nhị nha đầu, có cảm giác!"

      Bốn năm năm rồi, kể từ khi bị rắn độc kia cắn, ông cảm thấy đau gì, đột nhiên có cảm giác đau đớn, ông quá đỗi vui mừng, bây giờ là hoàn toàn tin lời của Lý Noãn.

      Lý Noãn nhíu đuôi lông mày, rồi đột ngột ấn mạnh xuống.

      Lúc nãy nàng ấn lên dây thần kinh mẫn cảm nhất mắt cá chân, người bình thường chỉ cần bị chạm cũng cảm thấy đau, ngờ chân Lý Đức lại phải dùng sức lực lớn mới có chút cảm giác, xem ra thương thế của Lý Đức còn nghiêm trọng hơn trong tưởng tượng của nàng. . . . . Chỉ là cũng có gì, cũng chỉ kéo dài thời gian bình phục, nhiều bước cơ sở chút, vừa đúng lúc có thể để ông nên lộn xộn.

      "Nhị nha đầu, nhanh, cho cha nghe thử, làm gì để chân tốt lên!" Lý Đức kích động, vỗ chân của chính mình hỏi.

      Lý Noãn nhịn được cười : "Cha, chân của cha muốn bình phục cũng phải là chuyện trong thời gian ngắn, trước hết con dạy cho cha chút động tác cơ bản, còn có phương pháp ấn huyệt, mỗi ngày cha theo phương pháp của ấn lên chân bị thương, dựa vào những động tác con dạy cho cha, nửa tháng sau có hiệu quả, đoạn thời gian này, con nấu cho cha ít nước thuốc, khi cha ấn huyệt, nhớ phải thoa nước thuốc mà con đưa cho cha lên chân."

      Lý Đức sững sờ, vẻ mặt vui mừng biến mất ít, "Lại phải tốn tiền mua thuốc, nhị nha đầu, mẹ con lo liệu trong nhà. . . . . ."

      "Cha, cha cứ yên tâm, những thuốc này đều là tự con hái núi, đồng cũng tốn!" Lý Noãn biết ông suy nghĩ gì, lập tức cười cắt đứt lời ông .

      Đại đa số thuốc là bản thân hái, chỉ là có ít thuốc bổ dưỡng như nhân sâm, tỷ lệ hái được núi quá , nếu như may mắn, cũng chỉ có thể tiệm thuốc mua.

      Dĩ nhiên, những chuyện này bản thân đều ràng, nàng để cho người cha toàn tâm toàn ý vì người nhà lo nghĩ biết.

      Tự mình hái thuốc?

      Lý Đức ngạc nhiên trợn to mắt, nhìn từ xuống dưới người con mình, lâu sau mới : "Nhị nha đầu, con… con biết hái thảo dược?"

      "Cha, phải con nằm mơ sao? tại thứ con biết rất nhiều, sau này cha biết! Chỉ là cha, chuyện con nằm mơ cũng thể ra ngoài, nếu bị bọn người xấu kia biết, sợ là bắt con ép hỏi thứ con học được, chừng còn muốn giết người diệt khẩu!" Lý Noãn nhắc nhở câu.

      phải nàng sợ Lý Đức ra ngoài lung tung, mà tính khí của ông quá tốt, tính tình cũng chính trực, ngộ nhỡ bị người ta hỏi đôi câu , chẳng phải phiền toái sao.

      Quả nhiên, nghe được bốn chữ "giết người diệt khẩu", Lý Đức lập tức thay đổi sắc mặt, vội vàng : "Nhị nha đầu, con yên tâm, cha tuyệt đối ra! Nếu ai dám bắt con , cha liều mạng với !"

      Cảm giác được bảo vệ, khiến trong lòng Lý Noãn hết sức thoải mái, nàng khỏi có chút cảm khái vận khí của mình. Sau khi trời giáng tai họa bất ngờ, lại rơi xuống cái bánh nóng, làm nàng có chút choáng váng.

      Mặc kệ như thế nào, có thể có nhà ấm áp như vậy, cho dù là cuộc sống tại khổ chút, trong lòng cũng ngọt ngào.

      "Chỉ cần cha , có người bắt nhị nha, cha, trước hết con dạy cha xoa bóp chân thế nào ."

      Lý Noãn dí dỏm nháy mắt mấy cái, đưa tay đặt ở đùi Lý Đức, tay cầm tay chỉ huyệt đạo và phương pháp ấn lên, sức lực, kể cả huyệt đạo cổ cũng để ông ấn vào, cũng chút chuyện cần chú ý, chỉ cần phối hợp nước thuốc giải độc và ấn lên huyệt, nước thuốc theo xoa bóp huyệt đạo thấm vào da, muốn khôi phục tri giác cũng phải việc khó.

      Mà chờ khoảng thời gian sau khi Lý Đức giải độc, vẫn chưa thể thực bước thứ hai trong kế hoạch khôi phục, ông còn cần ít vật bổ dưỡng và thuốc bên ngoài, đạt được khôi phục nguyên khí, trong điều dưỡng đạt được hiệu quả, nếu đột ngột xuống giường, thân thể này có thể chịu nổi.

      Phương pháp kia nhìn như đơn giản, lại cầu phải hiểu tác dụng của mỗi huyệt đạo, mà điều kiện y học cổ đại lạc hậu, kim châm điểm huyệt tất cả đều là phương pháp hỗ trợ cho điều trị, đối với tác dụng của đại đa số huyệt đạo cũng đều hiểu biết nửa vời, càng phát triển đến trình độ điều trị bằng các huyệt đạo, tất nhiên thể nào phát triển cao sâu vào như nghiên cứu dưỡng sinh ở xã hội đại. Hơn nữa y thuật của đại phu trấn cũng quá cao, đối với chứng bệnh bình thường thành vấn đề, ở phương diện loại bỏ độc tố này lại được, cho nên mới khiến Lý Đức bởi vì độc còn sót lại mà bệnh mãi dứt.

      Sau đó nàng lại dạy cho Lý Đức năm tư thế yoga đơn giản, để lúc ông rãnh rỗi có thể hoạt động thân thể. Lý Đức ở giường ngồi quá lâu, xương cốt cũng có chút lão hóa, cần lấy phương thức nhàng khôi phục, nếu gây ra những tổn thương khác.

      Chờ Lý Đức chữa trị toàn thân khỏi hoàn toàn, có thể xuống giường bộ, lúc này, bước đầu tiên cơ bản coi như hoàn thành, có thể thực bước thứ hai —— mỗi ngày, nửa canh giờ ngâm trong nước thuốc, liên tục nửa tháng, có thể giúp ông đả thông dòng máu khắp người, hoàn toàn đả thông từng kinh mạch từng bế tắc, phòng ngừa bệnh căn còn để lại.

      Sau đó là thân thể tráng kiện, cũng chính là bước cuối cùng, cho đến lúc này, cơ bản Lý Đức tốt hơn, chỉ cần ít phương pháp cường thân kiện thể
      .
      Dĩ nhiên Lý Noãn những bước này ra, nếu vừa nghe đến phải dùng nhiều thuốc như vậy, đoán rằng Lý Đức tình nguyện tàn phế cũng chịu trị liệu.

      Từ trong phòng Lý Đức ra ngoài, ánh nắng chiếu sáng, Tô thị nâng cái cuốc và cái gùi về phía phòng chứa củi, nông cụ nhà bình thường đều đặt ở phòng chứa củi. Thấy cái gùi lưng rỗng tuếch, Lý Noãn nhất thời lạnh , vội vàng tiến lên : "Mẹ, những thảo dược trong gùi đâu rồi?"

      Những thứ kia mới là bảo bối!

      Nhìn nàng khẩn trương, Tô thị vội vàng : "Hả, mẹ thấy con đặt chúng trong gùi, hẳn là thứ có ích, nên cũng lấy ra, đặt bàn ở trong phòng con rồi."

      "Phù!" Lý Noãn thở phào nhõm, vẫn còn sợ hãi vỗ vỗ ngực, nghĩ lại, lại cảm thấy quá khoa trương, ở niên đại này, cho dù là ném ra ngoài, cũng có thể tìm trở về, xem ra nàng còn chưa thích ứng với thời đại này.

      Nhìn nàng khẩn trương như thế, Tô thị nhịn được hỏi: "Noãn Nhi, mẹ thấy những cây cỏ kia rất lộn xộn, ngay cả heo cũng ăn, con hái chúng làm gì?"
      Last edited by a moderator: 24/9/16

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      Chương 6: Chôn


      Đương nhiên heo ăn, động vật có khứu giác trời sinh với thảo dược, trừ phi ngã bệnh, nếu chắc chắn muốn ăn.

      Khóe miệng Lý Noãn khỏi kéo ra, có chút bất đắc dĩ giải thích: "Mẹ, những thứ kia là thảo dược con hái từ núi xuống, có vài loại còn có giá tiền rất cao đấy, chờ con xử lý tốt, là có thể bắt đầu tiệm thuốc bán lấy tiền rồi."

      "A!" Tô thị giọng kêu tiếng, sau đó mặt biến sắc, vội vàng xoay người chạy vào trong phòng Lý Noãn: "An Nhi, Nhạc Nhạc, đừng chơi những thứ cỏ kia, đó là thảo dược nhị tỷ của các con hái từ trong núi đấy!"

      Lời này làm Lý Noãn giật mình, cũng chạy nhanh vào trong phòng mình, thấy thảo dược rơi vãi đầy đất, có ít bị phá thành mảnh , nhất thời cảm giác trước mặt bỗng tối sầm, thiếu chút nữa ngất , hít sâu hơi, nín nửa ngày, nhìn Lý An và Lý Nhạc tay chân luống cuống, cuối cùng bất đắc dĩ : "Thôi, thảo dược núi còn ít, dù sao sau này con vẫn còn muốn hái, những thứ này hỏng thôi."

      Vốn Lý Văn bỏ những quả Dương Đào còn dư vào trong giỏ xách, nghe thấy Tô thị kêu lên cũng sửng sốt, ngờ Lý Noãn lại đột nhiên biết thảo dược, còn hái những thảo dược kia về, ước chừng sững sờ lát mới bình tĩnh lại, lòng tràn đầy áy náy : "Nhị muội, đại ca biết những thảo dược này, làm uổng phí cả tâm huyết buổi trưa của muội."

      "Nhị tỷ, xin lỗi." Lý An biết làm sai chuyện, lập tức hiểu chuyện xin lỗi.

      Lý Nhạc đặt thảo dược trong tay lên bàn, bàn tay bé để ở sau lưng, chớp mắt to nhận sai : "Nhị tỷ, Nhạc Nhạc cố ý, tỷ đừng tức Nhạc Nhạc, có được hay ?"

      Nghĩ tới những thứ kia đều có thể hái ra tiền, Tô thị khỏi có chút đau lòng, nhưng biết nên cái gì, bà cũng biết những thứ kia, tại sao có thể trách con?

      Thấy người nhà mang dáng vẻ nghiêm trọng, chút tức giận của Lý Noãn cũng biến mất, hơi mỉm cười : "Mẹ, ngài đừng nóng giận, còn có đại ca, tam đệ, Nhạc Nhạc, phải chỉ vài cọng thảo dược thôi sao, núi còn nhiều, đáng tiếc mình ta, phí quá nhiều thời gian hái trái cây, cho nên mới chỉ hái được những thứ kia, ngày mai chúng ta cùng nhau lên núi hái thảo dược, bảo đảm còn nhiều hơn hôm nay."

      ra nếu khắp nơi đều có, sao nàng chỉ mang những thứ kia về chứ, chỉ là muốn người nhà vì vài cọng thảo dược mà lo lắng.

      Vừa nghe núi còn rất nhiều, mấy người đều thở phào nhõm, tiếp theo lộ ra nét vui vẻ, Lý Nhạc lập tức vui vẻ : "Được, Nhạc Nhạc cũng muốn ."

      "Ngày mai đệ nhất định hái rất nhiều thảo dược cho nhị tỷ!" Lý An vội vàng .

      "Có , vậy tốt quá." mặt Tô thị lộ ra vui mừng, nếu như có thể hái nhiều thêm phần thảo dược, tất nhiên trong nhà tốt hơn rất nhiều, nghĩ như vậy, đột nhiên lại nghĩ tới điều gì đó, có chút khó xử : "Chỉ là Noãn Nhi, chúng ta cũng biết thảo dược, phải hái thế nào?"

      "Chuyện hái thảo dược cứ giao cho con, buổi chiều con giao cho đại ca ít đồ vật, đến lúc đó mẹ và đại ca có việc làm rồi." Lý Noãn mỉm cười , sớm nghĩ xong công việc của mỗi người.

      Mặc dù cảm thấy, nhị nha đầu nằm mơ rồi biết rất nhiều thứ có chút kỳ lạ nhưng Tô thị vẫn gật đầu, : "Như vậy cũng tốt, chỉ là Noãn Nhi, bây giờ con mang thai, tạm thời cũng cần lên núi, tại người trong thôn đều cho rằng con chết, cho nên có người tìm tới cửa, ngộ nhỡ bọn họ phát con còn sống, nhất định tới tìm con gây phiền toái. Nếu mẹ bốc thuốc cho con, bỏ đứa bé này , như vậy con liều chết nhận, cũng có người dám con cái gì, con xem có được hay ?"

      Mặc dù che chở nữ nhi của mình, nhưng dù sao Tô thị cũng là người quy củ phép tắc, khuê nữ bị người hủy trong sạch, là bà bảo vệ chu toàn, bà nhất định nuôi nàng cả đời, nhưng đứa bé này thể sinh ra, nếu đời này khuê nữ của bà sợ rằng đều phải mang tội danh lưng, thậm chí vì thế bị bắt từ đường Lý gia mà mất mạng.

      Lý Noãn biết suy nghĩ của Tô thị, cười lắc đầu : "Mẹ, nếu ông trời ban đứa bé này cho con, con là mẫu thân của nó, sao con có thể tự tay giết nó chứ?"

      "Nha đầu, sao con bướng bỉnh như vậy, đúng mà nghe!" Tô thị gấp đến độ mù quáng.

      Đuôi lông mày Lý Văn giật giật, cũng nhịn được giọng khuyên nhủ: "Nhị muội, nghe lời của mẹ, bỏ , muội còn trẻ, đứa bé. . . . . . Sau này vẫn có."

      Lý Nhạc hiểu hỏi: "Mẹ, đại ca, nhị tỷ, mọi người cái gì mà đứa bé vậy ạ?"

      Nhất thời ba người có chút kinh ngạc, cũng thể cho hai đứa bé, là trong bụng Lý Noãn có bảo bảo, mặc dù tại , chờ qua hai tháng nữa, bụng lớn, muốn lừa gạt cũng dối gạt được.

      "Nhạc Nhạc, trẻ con nên hỏi nhiều như vậy." Lý An lập tức ra vẻ dạy dỗ, ra cậu cũng biết rốt cuộc mẹ, đại ca, và nhị tỷ cái gì, chẳng qua là cảm thấy giống như có chút nên hỏi.

      Lý Nhạc chun cái mũi lại, hừ : "Hừ, tam ca cũng là con nít!"

      "Mới phải, huynh trưởng thành rồi." Lý An phản bác.

      "Đúng vậy, đúng vậy!" Lý Nhạc làm cái mặt quỷ, le lưỡi cái, sau đó xoay người chạy ra ngoài, miễn cho bị tam ca thẹn quá hóa giận bắt được.

      "Muội đứng lại!" Lý An tức giận đuổi ra ngoài, hai đứa bé ở trong sân đùa giỡn.

      Nhìn hai đứa bé chơi đùa, Lý Noãn mới cười : "Đại ca, muội cũng bị hủy trong sạch, sau này còn ai lấy muội chứ?"

      câu hỏi làm Lý Văn á khẩu trả lời được.

      Tô thị muốn mở miệng an ủi đôi câu, lại nhìn mặt nàng mang theo nụ cười bình tĩnh, lời đến khóe miệng lại biết nên như thế nào.

      Lý Noãn tiếp: "Mẹ, đại ca, hai người đừng khuyên con nữa rồi, đứa bé là ông trời ban cho con, là thần tiên bầu trời ban ân, con bỏ nó, phải là bất kính với thần Phật sao?"

      Lý Noãn hết sức khẳng định, nàng như vậy, nhất định Tô thị và Lý Văn phản đối nữa —— trí nhớ cho nàng biết, dân chúng ở thời đại này, hết sức tín ngưỡng thần Phật.

      Tô thị ngẩn người, lâu cũng gì, cuối cùng gật đầu : "Đúng vậy, Noãn Nhi đúng, đây là Tống Tử nương nương* ban ân cho nhà chúng ta, sau này đứa bé này là đứa cháu thứ nhất trong nhà chúng ta."

      (*Tống Tử nương nương, trong tín ngưỡng dân gian Trung Quốc là vị thần phụ trách về việc mang thai và sinh con)

      Lý Văn có chút lo lắng, phát vẻ mặt Lý Noãn cũng miễn cưỡng, mới ôn hòa : "Cũng tốt, con được làm cậu rồi."

      Thấy hai người hề chấp nhất bỏ đứa trong bụng nàng nữa, Lý Noãn thầm thở phào nhõm, dĩ nhiên, nàng vô cùng ràng, mặc dù Tô thị và Lý Văn chấp nhận đứa bé trong bụng của nàng, nguyên nhân quan trọng nhất cũng phải thần Phật, mà bởi vì bọn họ thương chiều chuộng nàng.

      Nghĩ đến đây, Lý Noãn mỉm cười : "Nhưng mà bây giờ con thể lộ diện, cho nên sớm tinh mơ ngày mai chúng ta lập tức lên núi, mang theo lương khô, trời tối từ đường trở về, bị người phát . tại quan trọng nhất, là ăn cơm trưa trước , quả Dương Đào chỉ ăn lót dạ, thể no được. . . . . . A đúng rồi, tối hôm nay, phiền toái mẹ và đại ca chân núi đào cho con mộ phần, mộ bia viết lên tên của con."

      "Nha đầu ngốc, sao lại lời xúi quẩy này! cần làm nữa, mẹ để cho con và đứa bé trong bụng con có chuyện gì." Tô thị cho rằng Lý Noãn vì giữ được đứa bé, cũng mới vừa thoát khỏi cảm xúc bi thương của cái chết mới như thế.

      Mà Lý Văn cũng hiểu được, vỗ bả vai Tô thị giọng : "Mẹ, nhị muội đúng, nếu như người trong thôn phát nhị muội chưa chết, chắc chắn bỏ qua cho muội ấy, chúng ta đào phần ở đó, người khác cũng tìm đến muội muội gây phiền toái nữa, chỉ cần nhị muội lộ diện, là có thể sống bình an."

      "Noãn Nhi, ra con có ý này?" Tô thị sửng sốt .

      Lý Noãn cười gật đầu, làm nũng : "Vẫn là đại ca hiểu muội, mẹ, con đói rồi."

      "Mẹ phải nấu cơm ngay, thể để bảo bối trong bụng nữ nhi của ta đói được." Tô thị lau nước mắt nơi khóe mắt, cười , xoay người ra khỏi cửa tới phòng bếp.

      Lý Văn đưa tay xoa đầu Lý Noãn, ôn hòa : "Yên tâm , đại ca bảo vệ muội và cháu của huynh."

      "Ừm, đại ca tốt." Trái tim Lý Noãn mềm nhũn, gật đầu cười, nhưng mà nàng vẫn nhìn chằm chằm vào tay của Lý Văn, người đại ca này, coi nàng như đứa bé.

      Chỉ là, tại nàng có tâm tư quan tâm đến chuyện này, nàng nên vì tương lai mà tính toán.

      tại nàng lộ diện, nhưng cũng định trốn cả đời, nếu như thế, cuộc sống mất ý nghĩa của nó rồi, hơn nữa coi như nàng chịu được, đứa bé trong bụng của nàng sao, bao giờ cũng muốn lộ diện trước mặt người khác, cho nên nàng phải cố gắng.

      Nghĩ đến đây, khóe miệng Lý Noãn nhịn được giương cao, sờ sờ bụng.

      Sau đó, hai huynh muội lại vài lời, cùng nhau nhặt thảo dược đất lên, mặc dù hư hại ít, nhưng cũng thể làm gì được.

      Đêm hôm đó, có nhìn người thấy Lý Văn và Tô thị mang cuốn chiếu lác nặng trịch rời khỏi nhà, ở dưới chân núi xa đào cái hố, sau khi chôn xong, hai người ở đó ngây người rất lâu, mơ hồ có thể nghe được tiếng khóc, cho đến đêm khuya mới rời khỏi.
      Last edited: 24/9/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :