1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Lên Cung Trăng Tìm Tình Yêu - Hoa Thanh Thần (Full)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Lên cung trăng tìm tình

      [​IMG]

      Tác giả: Hoa Thanh Thần
      Dịch giả: Phan Lưu Ly
      Công ty phát hành: TNHH Thương Mại Sách Việt.
      Nhà xuất bản: NXB Văn Học
      Số trang: 581
      Ngày xuất bản: 11-4-2014
      Type: Mimiwonder

      Lời nhận xét của Đóa Đóa Vũ tác giả Nhất hộc châu:

      Tác phẩm của Hoa Thanh Thần luôn là hoàn quyện giữa nước mắt và nụ cười, khiến người đọc ngộ ra tình giữa ngọt ngào và tổn thương sâu sắc. câu chuyện đầy thương và bảo vệ, đọc rồi khỏi đắm chìm say mê. tác phẩm xứng đáng được sưu tầm.

      Lời nhận xét của Vân Hà tác giả Túy lưu niên:

      Lên cung trăng tìm tình của Hoa Hoa là cuốn tiểu thuyết xuyên mà tôi thích nhất thời học sinh, câu truyện trong sáng mà cảm động lòng người, câu chuyện hài hước đôi phần ngược tâm nhưng vô cùng tươi mới. Tình đẹp lãng mạn của Lạc Bảo và Thượng Quan Tầm từng là mootjng ước suốt thời của tôi. Sau nhiều năm được cầm cuốn sách này, trong tôi vẫn còn nguyện vẹn cảm xúc ngọt ngào khi ấy.

      Lời nhận xét của An Trí Nguyên tác giả cuốn Giang hồ như lời đồn:

      Khi tôi biết đến tên tuổi của Hoa Thành Thần viết cuốn Lên cung trăng tìm tình . Chớp mắt nhiều năm trôi qua, giờ cuốn sách được xuất bản. Tôi vẫn còn nhớ nhân vật Hạ Chi Lạc và Thượng Quan Tầm từng qua những con đường ra sao, cầm cuốn sách tôi tưởng như được trùng phùng với người bạn cũ. Tình khắc cốt ghi tâm đến cuối cùng vẫn in đậm trong tâm trí tôi. Cảm ơn Hoa Thành Thần cho tôi nhiều xúc cảm sâu sắc đến thế.


      Nếu như nắm chặt tay nàng có thể khiến nàng cảm thấy hạnh phúc, vậy , ta mãi mãi bao giờ buông tay…
      xkhangkhahanhl thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Mở đầu:

      Tôi, Lạc Bảo, là người cực kỳ mê tiền hám của, trước giờ chưa từng từ chối bất cứ cơ hội nào có thể đem lại tiền bạc hoặc lợi ích cho bản thân, nguyên tắc hàng đầu của tôi là “ càng nhiều càng ít”.

      Tiền lương, tốt nhất là mỗi tháng ông chủ tăng lên gấp đôi. Ngày nghỉ, tốt nhất là làm ngày nghỉ ba ngày. Nhà cửa, tốt nhất là chỉ sau đêm tỉnh dậy từ diện tích trăm mét vuông biến thành hai trăm mét vuông. Khách hàng, tốt nhất cữ mỗi khách lại kéo thêm khách khác. Người đẹp, cho dù là đàn ông hay đàn bà, tốt nhất là đều biến thành các mĩ nam sành điệu hoặc những mĩ nữ gợi cảm đến chảy cả nước miếng. Cổ phiếu, tốt nhất cứ mỗi tuần tăng liên tiếp năm ngày liền. Đánh mạc chược, tốt nhất là ngay sau vòng đầu tiên khiến cho cả ba người kia trăng tay…

      Chỉ có thứ mà bạn duy nhất bao giờ muốn từ môt lại thành hai, từ đơn biến thành đôi…

      Vào ngày đẹp trời kia, khi bạn vừa mới nhấc chiến mông khỏi cái bồn cầu xong hồi “ hăng hái chiến đấu”, bỗng có người đàn ông và người đàn bà từ trời rơi xuống trước mặt bạn, bình thản thông báo: “ Bảo Bảo, chúng ta mới là cha mẹ ruột của con.” Khi ấy song thân của bạn lại đột nhiên trở thành song song thân. Cảm giác này như thế nào nhỉ?

      Ồ, ra tôi là đứa trẻ bị bỏ rơi ư?

      Thường , trong tình huống này, trước tiên bạn phải tỏ ra phẫn nộ tột cùng, tiếp theo là kêu gào thảm thiết. sau đó là khóc hết nước mắt, và cuối cùng là tức giận bỏ nhà ra . Tôi cũng chỉ là người trần mắt thịt, phải thánh nhân, cho nên tôi thực thiếu bước nào trong bốn bước cơ bản kia.

      Người ta vẫn : Đời như là mơ. Thế nên khi gặp phải những chuyện như ý cũng hay cữ coi như bình thường thôi nhé!

      Trước khio lao ra khỏi nhad vì “ trận chiến khốc liệt” hồi sáng, tôi để quên mắt nút xả và quên tai nắp bồn cầu, dẫn tới việc lập tức “ ôm hôn thắm thiết” chiếc Nissan Teana đà xông tới với tốc độ tên bắn

      Còn tôi, Lạc Bảo “ trâu” như vậy đó !


      Chương 1.1 : Hai dòng kí ức

      Tôi cảm thấy toàn thân đau đớn vô cùng, giống như xương cốt trong người mình bị bẻ vụn ra vậy. Vẫn còn cảm giác. Lẽ nào tôi chưa chết? Tôi vẫn còn sống, hơn nữa còn cảm nhận được những cơn đau tê tái, lẽ nào đây chính là cảm giác sau khi bị ô tô đâm sao?

      Bên tai tôi bỗng truyền đến giọng nữ: “ Tỉnh rồi! tỉnh rồi! Cuối cùng cũng tỉnh lại rồi.” Kèm theo đó là tiếng khóc lóc ỉ ôi.

      Tôi mơ màng mở mắt ra, dường như nhìn thấy bóng dáng mờ mờ ảo ảo của ba người phụ nữ đứng cách giường khá xa.

      Bỗng, truyền đến bên tai tôi giọng đàn ông lạnh lùng như băng: “ Hạ Chi Lạc, đừng tưởng có Mai Phi chống lưng thích làm gì cũng được. Nơi đây là Thụy Vương phủ. Bản thân làm ra những việc vô sỉ, giữ được phẩm hạnh của người phụ nữ, vậy sau khi bại lộ còn hành hạ kẻ dưới cách tàn độc. Đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng ta tha thứ cho . Nếu về sau còn làm ra những chuyện như thế này đừng trách Bản vương khách khí!.”

      Giữa mớ thanh hỗn độn của những lời nạt nộ ấy, tôi cố mở to hai mắt, khó khăn lắm mới nhìn ra được khuôn mặt hoàn mĩ của người đàn ông đứng ngay cạnh giường ngừng mắng nhiếc mình. ta mặc chiếc áo khoác dài màu tro, mái tóc dài buông xõa tự nhiên, đẹp đến mức bút nào tả nổi!

      Xin hãy thứ lỗi cho tôi vì nhất thời chẳng thể tìm ra từ ngữ diệu kì nào để diễn tả, cũng như hình dung về vẻ đẹp này! Những lúc như thế này, tôi mới thấy hối hận vì trước kia đọc ít sách quá! Tóm lại, chàng đẹp trai này quả thực được ông trời hết sức ưu ái, khiến cho “ bà ế chồng” sống đời hai mươi bảy năm nay là tôi đây cuối cùng cũng tìm lại được “ mùa xuân” tươi đẹp của cuộc đời mình!

      Đợi , chàng này ăn mặc kiểu gì vậy? ta còn nhắc đến Mai Phi gì đó, lại còn hành hạ kẻ dưới cách tàn đọc nữa chứ? Lẽ nào tôi vẫn nằm mơ sao? Tôi lắc đầu liên tục, đưa ánh mắt nghi hoặc dò xét hai đứng ngay sau chàng, bọn họ cũng ăn mặc trang điểm như thời cổ đại vậy. Thường , chỉ khi chụp ảnh hay đóng phim người ta mới mặc những bộ trang phục diêm dúa cầu kì như thế này. Chẳng lẽ mấy người ấy cosplay [1] sao?

      Chưa hết, bên chàng này còn có tầm mười sáu, mười bảy tuổi quỳ gối, mắt phải thâm tím, nổi bật trán là vết thương rỉ máu nhưng trông khá sạch , chắc hẳn được sơ cứu rồi. Cảnh tượng xung quanh chẳng khác nào bộ phim cổ trang, còn tôi hệt như khán giả ngô nghê dõi theo mấy chăm chú.

      chàng đẹp trai tức giận “ hừ” tiếng rồi quay người dặn dò mỹ nữ đứng phía sau: “ Ngươi hãy chăm sóc vương phi cẩn thận! Tất cả những kẻ hầu cận khác lui hết ra! Điều A Tử sang Trúc Hiên, còn lại cứ để Vương phi tự suy nghĩ về những hành động ác độc của mình rồi tính sau!” xong, ta nhanh chóng rời khỏi căn phòng.

      “ Dạ vâng, thưa Vương gia!” Mỹ nữ đó nhanh nhẹn đáp lời.

      Tôi cố hết sức chống người ngồi dậy, nhìn về phía mỹ nữ trước mặt, đột nhiên buột miệng: “ Nhược Lan, ta..”

      Phát ra giọng của mình khản đặc, tôi bỗng nghẹn họng bật ra thêm tiếng nào nữa, nhưng phải vì cổ họng khô rát m

      Tôi lại biết được mới lần đầu đứng trước mặt mình tên “Nhược Lan”? Tôi cảm thấy hết sức kinh hoàng và sợ hãi.

      “Vương phi, xin người hãy nghỉ ngơi dưỡng sức! Nhược Lan quay lại vào giờ ăn tối. Nhược Lan xin phép cáo lui!” xong, nàng ta liền dắt theo hai nha hoàn cùng với A Tử - người trước đó vừa quỳ dưới mặt đất – vội vàng rời .

      Cái tên “A Tử” nhanh chóng lên trong đầu tôi. Người thiếu nữ mắt phải thâm tím, trán rớm máu khi nãy có tên là A Tử… Tình huống xảy ra đột ngột vào lúc này khiến tôi biết phải làm sao. Nhìn cánh cửa bị đóng lại, tôi lắc lắc cái đầu đau đớn tột cùng, đột nhiên ký ức của người phụ nữ khác dần lên trong đầu tôi…

      Là ký ức của người phụ nữ có tên Hạ Chi Lạc.

      Tôi hoang mang bước xuống giường, lê đôi chân mềm nhũn còn chút sức lực nào loạng choạng đến trước chiếc gương đặt bàn trang điểm. Khi nhìn thấy khuôn mặt lạ lẫm lên trong gương, toàn bộ máu trong người tôi đều đổ dồn về não, tôi chỉ vào gương, thét lên đầy kinh hoàng, cứ như thể nhìn thấy ma quỷ: “Aaaa…” Thét được hồi tôi kiệt sức, ngồi phịch xuống chiếc ghế trước mặt, ngây ra như kẻ mất hồn.

      Sau khi định thần, tôi bắt đầu xâu chuỗi mọi chuyện lại với nhau.

      Gương mặt xinh đẹp trong tấm gương kia vô cùng thuần khiết, vẻ đẹp tự nhiên cực kỳ hiếm thấy, cho dù dùng bất cứ loại mỹ phẩm nào khuôn mặt vẫn rất đặc biệt hơn hẳn so với những gương mặt “đẹp nhân tạo” trát đầy son phấn trong thế giới tại…Đây chắc chắn phải là khuôn mặt của tôi. Rồi đến cách bài trí, đồ đạc trong căn phòng này, cả những lời của mấy người hồi nãy, cùng với mớ ký ức thuộc về người phụ nữ nào đó ầm ầm kéo về trong tâm trí khiến tôi hoảng hốt. Nỗi sợ hãi trước nay chưa từng có bỗng trào dâng trong tôi…Tôi hề bị ô tô đâm chết, nhưng lại vô duyên vô cớ bay tới gian khác, lạc về thời cổ đại hoàn toàn hề tồn tại trong phạm vi kiến thức của tôi. Từ ngữ chuyên môn để miêu tả việc này có lẽ là “xuyên ” chăng? Lẽ nào tôi bị quỷ ám hoặc bị đầu thai nhầm chăng.

      Trò đùa này của ông trời có phần hơi quá đà rồi! Tôi cũng là xui xẻo! Là đứa trẻ bị bỏ rơi, bị ô tô đâm đành, vậy lại còn xuyên , còn “mượn xác hoàn hồn” nữa! Tôi gây ra tội nghiệt gì cơ chứ? Cuộc sống yên bình bỗng chốc biến thành bong bóng xà phòng, hư vô ảo mộng chỉ trong ngày thôi sao?

      Tôi ngồi chết lặng trước bàn trang điểm, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp cực kỳ lạ lẫm đó. Nhớ đến nguyên nhân khiến mình bị xe đâm, tôi nhất thời kìm nén nổi, nỗi tức giận lại dâng lên ngút trời. Sống đời hai mươi bảy năm nay, đây là lần đầu tiên tôi phải nếm trải thứ cảm giác độc và bất lực như thế này!

      Vốn dĩ vui vẻ sống cuộc đời an lành, đột nhiên lại có bố mẹ đẻ từ đâu xông tới nhận con, đảo lộn tất cả mọi thứ trong vòng quỹ đạo ổn định của tôi. Tại sao cha mẹ ruột thịt lại xử với con mình như vậy kia chứ? Trước đây, vì sợ con cái trở thành gánh nặng nên tìm đủ mọi cớ để vứt bỏ chúng , đến khi chúng trưởng thành rồi, lại muốn được hưởng phúc. Bây giờ họ mới cảm thấy đứa con chính là khúc ruột của mình, thế nên thể nhận nó về. Liệu bọn họ có từng nghĩ rằng hành động này khiến cha mẹ tôi - những người nuôi dưỡng tôi thành người – phải đau đớn, xót xa tới mức nào hay ?

      Bị ô tô đâm, tuy rằng chết, nhưng xem ra cuộc sống mới này của tôi cũng chẳng khá hơn là bao. Điều khiến tôi đau lòng nhất chính là việc mình chẳng thể nào gặp lại cha mẹ được nữa. Nghĩ tới đây, tôi úp mặt vào bàn trang điểm, khóc tu tu.

      Khóc cạn nước mắt rồi, tôi quay đầu ngắm nhìn căn phòng hoa lệ, sang trọng này lượt, đột nhiên cảm thấy nực cười. Sinh tồn chính là mục tiêu duy nhất của tôi sau này. Tôi phải tiếp tục sống, thậm chí phải sống cách vui vẻ, hạnh phúc nhất có thể. Nếu chỉ là xuyên hay “mượn xác hoàn hồn” như phim hay trong các tiểu thuyết ngôn tình theo logic, nhất định có cách để quay về thời đại. Còn nếu được đầu thai làm người, tôi rất muốn chạy đến mắng Diêm Vương trận, làm gì có ai vừa đầu thai bị ăn bớt mất hai mươi bảy năm cuộc đời cơ chứ? Tôi đúng là con quỷ xui xẻo mà.

      ………………………………..

      [1] Là từ tiếng do người Nhật sáng tạo, viết tắt của “Costume play” Từ này chỉ người hâm mộ các nhân vật trong manga anime, tokusatsu, truyện tranh sách, video game… ăn mặc hoặc có điệu bộ giống nhân vật mà mình thích.
      Last edited: 17/9/14
      xkhang thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 1.2

      Lại ngắm nhìn gương mặt trong gương, những cụm từ tán thưởng mà tôi có thể nghĩ được là “ lông mày lá liễu, môi đỏ như son”, đem so với khuôn mặt hết sức bình thường của tôi ở thời đại thực là cách nhau trời vực! Gương mặt ấy tuy lúc này được bôi trát bất kỳ loại son phấn nào, thần sắc còn có phần nhợt nhạt, mệt mỏi nhưng chỉ cần nhìn qua cũng dễ dàng nhận ra khuôn mặt nào hoàn mĩ hơn.

      Tôi nên cảm thấy may mắn vì điều này mới phải! Mặc kệ là xuyên hay là đầu thai nhầm, ít ra ông trời cho tôi cơ hội trùng sinh, hơn nữa còn bạn cho tôi khuôn mặt thiên sứ gắn thân hình gợi cảm nữa chứ! Dù tôi gian nào, thời gian nào chăng nữa vẻ đẹp này vẫn luôn là ước mơ của người phụ nữ.

      Hiên tại, để có thể tiếp tục sinh tồn, tôi bắt buộc phải mở ra dòng kí ức khác từ mớ suy nghĩ hỗn độn trong đầu minh: Hoàng triều Kim Bích, vương triều hoàn toàn xa lạ trong vốn kiến thức lịch sử ít ỏi của tôi, người trong Hoàng tộc này mang họ Thượng Quan. Chủ nhân của thân thể mà tôi “ tạm trú” này chính là Hạ Chi Lạc, thiên kim tiểu thư duy nhất của Hộ Bộ thượng thư [1] đương triều Hạ Trọng Đường, thân là Vương phi của đương kim tam hoàng tử Thụy Vương – Thượng Quan Tầm. Hạ Chi Lạc năm nay mười chín tuổi, mới được gả vào Thụy Vương phủ hồi đầu xuân. Ỷ thế có Hạ Tích Mai là phi tử được hoàng đế sủng ái nhất, bản thân lại là viên minh châu được Hạ Trọng Đường nâng niu bao nhiêu năm nay, chiều chuộng đến độ vô pháp vô thiên nên Hạ Chi Lạc chẳng coi ai ra gì, ngay đến ma quỷ nếu có gặp nàng ta cũng phải nhường nhịn vài phần.

      À, còn về chàng trai tuấn tú vừa xuất lúc nãy, đó là Thượng Quan Tầm, tam hoàng tử của Hoàng triều Kim Bích.

      Vào năm Hạ Chi Lạc mười ba tuổi còn Thượng Quan Tầm tròn mười bảy, ngay từ lần đầu gặp gỡ, Hạ Chi Lạc vô cùng thích, thậm chí còn lập lời thề nhất quyết gả cho ai ngoài Thượng Quan Tầm. Sau đó, Hạ Chi Lạc dùng đủ mọi thủ đoạn để ngăn cản tất cả những người muốn đính hôn cùng Thượng Quan Tầm. Năm Hạ Chi Lạc mười lăm tuổi, trong lúc Hoàng đế Thượng Quan Minh vô cùng vui vẻ, chỉ hôn cho nàng ta và Thượng Quan Tầm. Đáng tiếc lại gặp đúng lúc mẫu thân của Tượng Quan Tầm là Hàn Thục Phi qua đời, Thượng Quan Tầm lấy lí do phải thủ hiếu ba năm, cứ kéo dài mãi thời gian hoàn hôn. Đến tận cuối năm ngoái,, khi Hạ Chi Lạc mười tám tuổi, bị liệt vào hàng “ ế” rồi, Thượng Quan Tầm còn cách nào khác mới đành phải rước nàng ta về Thụy Vương phủ làm phi.

      Trong kí ức của Hạ Chi Lạc, hình như nàng ta còn có tình địch vô cùng lợi hại. Người phụ nữ mà Thượng Quân Tầm đem lòng thương chính là đại thiên kim của Tướng phủ, Bạch Ánh Tuyết. Hai người ấy thầm thương trộm nhớ nhau từ lâu rồi. Bạch Ánh Tuyết và Hạ Chi Lạc cùng tuổi, cả hai đều là bậc đại mỹ nhân nổi tiếng khắp kinh thành, có điều Bạch Ánh Tuyết nổi danh vì hiền thục dịu dàng, tài hoa hơn người, còn Hạ Chi Lạc lại nổi tiếng vì đanh đá ghê gớm, tâm địa hung ác, thủ đoạn tàn độc, người là đại diện cho tiên nữ trời, người kia chính là ma nữ dưới địa ngục.

      Hạ Chi Lạc đương nhiên biết điều này, thế nên nàng ta quyết định “ tiên hạ thủ vi cường”, tìm mọi cách để được hoàng đế chỉ hôn trước, đồng thời cũng xúi bẩy hoàng đế chỉ hôn cho Bạch Ánh Tuyết với thái tử Thượng Quan Doãn. Bi kịch của hai cuộc hôn nhân này cũng bắt đầu từ đây.

      Vào đêm động phòng hoa chúc, Thượng Quan Tầm chẳng buồn vén mạng che mặt của tân nương lên, chỉ lạnh lùng vứt lại câu “ hãy tự lo lấy thân” rồi bước ra khỏi phòng tân hôn, sau đó hề bước vào Liên Hiên dù chỉ nửa bước. Từ đêm hôm đó tới nay được hơn tháng, Hạ Chi Lạc nghĩ ra theieus cách gì để dụ Thượng Quan Tầm bước vào căn phòng này, ví dụ như tự sát, phóng hỏa… Số lượng những hành động hoang đường ngày càng tăng, tác dụng chưa thấy đâu mà chỉ tạo nên hiệu ứng có tên là “ chai lì”. Mãi tới tận hôm A Tử bị đánh, cuối cùng Thượng Quan Tầm cũng xuất .

      ra, hôm đó Hạ Chi Lạc bắt A Tử mang theo chiếc khăn tay nhuốm máu của mình tìm Thượng Quan Tầm để chuyển lời: nếu chàng tới nàng giăng máu khắp Liên Hiên. lâu sau, quả nhiên Thượng Quan Tầm tới. Sau khi mơ hồ cảm nhận được rằng mình bị lừa uống li trà có xuân dược, Thượng Quan Tầm hết sức phẫn nộ, liền dùng nội lực ép hết xuân dược ra ngoài, rồi trước lúc giận dữ bỏ tiếc lời mắng nhiếc Hạ Chi Lạc là vô liêm sỉ, mất hết phẩm hạnh của người phụ nữ. Uất ức vì bị mắng, Hạ Chi Lạc liền trút hết mọi oán giận lên người A Tử. A Tử bị đánh đập dã man đến mức chịu nổi liền cãi lại nàng ta, rồi lại bất cẩn đẩy nàng ta ngã vào cạnh bàn dẫn tới bất tỉnh nhân . Sau khi nàng ta hôn mê ba ngày liên tiếp, lúc tỉnh lại ý thức Hạ Chi Lạc trở thành của tôi.

      Qủa nhiên là gặp quỷ rồi. Tôi “ mượn xác hoàn hồn” Cũng biết nương Hạ Chi Lạc này giờ còn sống hay chết, hay là cùng dùng chung thân xác này với tôi? Nếu như cùng dùng chung thân xác, ban ngày là tôi, còn ban đêm lại là nàng ta, nhân lúc tôi ngủ say mà nàng ta lại nổi máu biến thái dụ dỗ Thượng Quan Tầm … Đúng là nghiệp chướng ! Cho dù là chàng đẹp trai đó cũng được, thể vùi dập bản thân tôi như thế chứ!

      Nghĩ đến đây, bỗng toàn thân lạnh toát, tôi liên tục lắc đầu, cố gắng giữ hco bản thân mình trở nên tỉnh táo. Tôi dùng tay vuốt mặt, cảm thấy vô cùng đau đớn nên bước ra gọi cửa để lấy ít nước sạch rửa mặt. Nhưng tôi kéo mãi mà cửa phòng vẫn nhúc nhích, lại dùng sức kéo thêm vài lần nữa mới phát ra cửa bị người ta khóa từ bên ngoài mất rồi. Bây giờ tôi hiểu thế nào là “ đến bữa tối quay lại”. cách dễ hiểu lúc này là tôi bị giam lỏng.

      Tôi ảo não quay lại giường rồi nằm vật xuống. Thôi bỏ , vẫn nên ngủ giấc rồi tính sau. Mặc dù chỉ có linh hồn “ xuyên ” nhưng tôi vẫn cảm thấy vô cùng mệt mỏi, toàn thân rã rời.

      Nằm mê man rồi thiếp , biết tôi ngủ bao lâu, đến khi mở mắt ra, Nhược Lan cùng với hai a hoàn khác mang bữa tối đến cho tôi.

      “ Vương phi nương nương mời người dùng bữa!” mặt Nhược Lan chút biểu cảm.

      Tôi hiếu kì về này. ấy cho tôi cảm giác rất khác biệt với những người hầu khác, nhưng lại chẳng thể được rốt cuộc là khác nhau ở điểm nào. Trong kí ức của Hạ Chi Lạc, ngoài thông tin đó là ăn mày do Thượng Quan Tầm nhặt về ra, tôi hoàn toàn biết bất cứ điều gì khác về ấy, mà nhìn Nhược Lan cũng có vẻ gì là tiểu thiếp của Thượng Quan Tầm.

      Khuôn mặt ấy cực kỳ lạnh lùng, sau khi bày biện thức ăn xong liền cung kính đứng gọn sang bên.

      Tôi muốn trở thành con thú bị giam cầm, bèn quay sang với Nhược Lan: “ Lúc ra ngoài, xin đừng khóa cửa lại!”

      “ Dạ?” Nhược Lan nhìn tôi bằng ánh mắt kì dị, sau hồi quan sát kĩ càng, nàng ấy lấy lại vẻ lạnh lùng trước đó rồi đáp: “ Vương phi nương nương, xin người cứ dùng bữa trước !”

      này là…

      Nhược Lan lặng lẽ nhìn tướng ăn như hổ vồ của tôi. Đợi đến khi tôi ăn xong, ấy dắt theo hai a hoàn lui ra ngoài rồi đóng chặt cửa lại. Lát sau, ấy bê chậu nước ấm vào, hầu hạ tôi rửa ráy, rồi lại lẳng lặng lui ra, nhân tiện cũng đóng cửa luôn. Từ đầu chí cuối, ấy vẫn hết sức lặng lẽ.

      Đêm hôm đó trôi qua thê lương và dài đằng đẵng, còn tôi vẫn cứ bị giam lỏng như vậy.

      Ngày hôm sau, cũng giống như hôm trước, Nhược Lan cùng hai a hoàn vào hầu hạ tôi ăn uống rửa ráy, cánh cửa đó trước sau vẫn luôn bị khóa chặt.

      Ngày thứ ba cũng vậy.

      Tôi làm con thú bị nhốt trong này hai ngày rồi. Đối với tôi, người trẻ tuổi suốt ngày thích hóng hớt chuyện thiên hạ, sẵn sàng phát huy tài năng “ buôn dưa lê, bán dưa chuột” mọi lúc mọi nơi việc này quả quá sức chịu đựng!

      Tôi nhét đầy bữa trưa vào bao tử của mình, đến khi Nhược Lan chuẩn bị rời khỏi phòng, tôi hề vội vã hấp tấp mà cực kỳ bình tĩnh, điềm đạm lên tiếng: “ Tôi phải là phạm nhân, các người nhốt tôi thế này hai ngày rồi, tôi muốn… chắc là có thể được chứ?”

      “ Dạ?” Nàng ấy vẫn dùng giọng điệu kì lạ đó chuyện với tôi, cứ như thể tôi là người từ sao hỏa tới, còn ngôn ngữ tôi sử dụng ấy nghe hiểu vậy.

      “ Đến khi nào tôi có thể rời căn phòng này, ra ngoài hoạt động như con người bình thường?” Tôi thầm nghĩ, ràng đến mức này mà ấy vẫn còn hiểu nữa đúng là óc heo.

      [1] Bộ Hộ là tên gọi của cơ quan hành chính thời kì phong kiến tại số quốc gia Đông Á như Trung Quốc, Việt Nam,,, Bộ Hộ tương đương với Bộ tài chính ngày nay. Vị quan đứng đầu bộ Hộ là Hộ Bộ thượng thư, tương đương với bộ trưởng Bộ Tài chính ngày nay.
      [2] Ra tay trước luôn giành được lợi thế.


      Chương 1.3

      Nhược Lan dùng ánh mắt quái dị quét lượt khắp người tôi rồi chậm rãi trả lời: “Vương gia , đợi đến khi nào Vương phi kiểm điểm lại hành vi và lời của mình xong rồi mới tính.” xong, Nhược Lan lại quay người rời .

      “Ha ha, đúng thực là nực cười! là “hành động ác độc”, thế mà qua lời lại được sửa thành hành vi, lời ”. Tôi lên tiếng chỉnh lại câu của ấy, đồng thời cũng rất hiếu kì biết ấy làm như vậy là vì quan tâm đến cảm nhận của tôi hay chỉ ra mấy lời đó cho tròn bổn phận của mình mà thôi. Nghĩ đến đây, tôi lại tiếp tục: “Cái gọi là “tự kiểm điểm hành động độc ác của bản thân” chính là phải giam mình trong bốn bức tường này để suy nghĩ sao? Hay là còn có ý nghĩa gì khác nữa?”

      Nhược Lan quay người nhìn tôi, ánh mắt đầy vẻ kinh ngạc nhưng vẫn hề năng gì.

      “Còn A tử đâu rồi? Tôi muốn gặp bé, vết thương của bé thế nào rồi?” Tôi muốn bị nhốt ở đây thêm nữ, chỉ cần có thể bước ra khỏi căn phòng này, bảo tôi làm gì cũng được. Tuy rằng căn phòng này rất rọng, rất dễ chịu, đồ đạc cũng rất hào nhoáng, nhưng bị người ta giam lỏng thế này chẳng dễ chịu chút nào! Điều quan trọng nhất là tôi muốn làm hoàn cảnh tại của mình rốt cuộc ra làm sao, bởi vì tôi còn muốn tiếp tục sống.

      giờ A tử khỏe lại nhiều rồI, Vương phi cần phải lo lắng. Nhược Lan quay lại vào bữa tối.” ấy giữ vẻ mặt bình thản ấy rời , tiếng đóng cửa và tiếng chìa khóa lách cách lại vang lên.

      Tôi hề nổi nóng. Thân là con người từ thời đại dii lạc tới đây, tôi chưa từng chứng kiến những chuyện gây khó dễ, hành hạ người khác như thế này bao giờ. Chị đây tuy phải dạng người dễ tức giận, nhưng khi chị cáu hậu quả vô cùng nghiêm trọng.

      Trong lúc suy nghĩ xem làm cách nào để thoát khỏi căn phòng này, tôi vô tình liếc thấy hai chiếc ghế to đùng ở phòng bên ngoài, lại nhìn đến cánh cửa gỗ chạm trổ tinh tế, khóe miệng tôi bất giác cong lên. lòng rất xin lỗi hai cánh cửa gỗ tuyệt đẹp, chị đây cũng hề muốn đập nát chúng mày để đổi lấy tự do cho chị đâu, nhưng chẳng còn cách nào khác, chị cũng bị ép buộc mà thôi.

      Cuối cùng chuỗi ngày bị nhốt trong căn phòng này cũng sắp kết thúc rồi. Tôi quay người về phía hai chiếc ghế gỗ to kia rồi nhấc lên, chúng khá nặng, ném vào cánh cửa tuyệt đẹp kia chắc hẳn thú vị! Thế nhưng, thực lại hề đơn giản như những gì tôi tưởng tượng. Tôi vận hết sức bình sinh mà chiếc ghế đó vẫn hề nhúc nhích. Chán nản! Tôi cảm thấy cực kỳ chán nản!

      Tôi quay người bước vào trong phòng, liếc thấy mấy chiếc ghế gỗ tròn đặt quanh bàn ăn, chúng cũng khá được, đập vào cánh cửa kia chắc cũng có hiệu quả đấy! Tôi liền bê chiếc ghế ra ngoài cửa rồi vận hết nội công, ném mạnh về phía cửa chính. Vào lúc đó diễn ra việc nằm ngoài dự kiến…

      Cánh cửa bỗng dưng được mở ra, chiếc ghế tròn lúc này lập tức trở thành hung khí lao thẳng và người bước vào. Tôi so vai, hai tay trống , đứng ngây người tại chỗ… Thôi chết rồi, cú ném vừa rồi tôi dùng hết sức! Tôi giơ tay bưng kín mặt theo bản năng, thầm cầu mong cho người bước vào bình an. Mong rằng thượng đế bảo vệ họ, Amen!

      làm cái gì thế hả?” tiếng thét lớn vang lên khiến tôi suýt nữa hồn xiêu phách tán.

      Giọng này quen thuộc quá, hình như là … Thượng Quan Tầm!

      Tôi bỏ tay mặt ra, chỉ thấy dáng vẻ tay bắt lấy của Thượng Quan Tầm cực kỳ có phong cách. Tôi thầm cảm thán, phong độ ngời ngợi, ngọc thụ lâm phong [1], khuôn mặt đầy tức giận chẳng hề ảnh hưởng gì đến hình tượng hoàn mĩ, tuấn tú của chàng ta cả.

      “ Nhược Lan đến tìm ta cầu cạnh cho . Ta vốn tưởng biết ăn năn hối lỗi, ngờ lại càng ghê gớm hơn trước, ràng biết rằng có người sắp vào, vậy mà vẫn ném chiếc ghế ra cửa, có phải là muốn trút giận vì bị giam lỏng hai ngày nay ? May mà hôm nay ta bắt được chiếc ghế này, nếu đổi thành người khác, chỉ e bị thương nặng rồi. ngờ mãi vẫn chẳng chịu thay đổi, xem ra vẫn cần phải đóng cửa tự sám hối tiếp thôi!” xong, Thượng Quan Tầm định quay người bỏ .

      Lần thứ hai gặp mặt, ta lại tiếp tục mắng phủ đầu tôi. Tôi lúc này mới hiểu ra ý tứ trong câu vừa rồi của ta. Lẽ nào, Thượng Quan Tầm nghe thấy tiếng bước chân, tưởng là Nhược Lan nên mới rắp tâm làm như vậy? Chết mất thôi, người đàn ông này mắc chứng hoang tưởng à?

      Tôi lập tức lớn tiếng quát: “ Này, có phải bị hoang tưởng hả? Ta đâu phải là sát thủ giang hồ, sao có thể nghe tiếng đoán người? Ai mà biết được là lại đẩy cửa bước vào đúng lúc như thế chứ”

      vừa cái gì?” chàng đẹp trai quay đầu nhìn lại.

      “ Ta , ta hoàn toàn cố ý làm vậy, ta cũng đâu có chủ định ném ghế vào người , chẳng qua lại tại ấy…” Tôi chỉ tay về phía Nhược Lan đứng ngay sau Thượng Quan Tầm, : “ Ta hai lần bảo ấy đừng khóa cửa, ta tin rằng ấy bị điếc, cũng bị ngốc, nhưng mà ấy lại cứ vờ như nghe thấy. nhẫn nại của con người có giới hạn, ta bất đắc dĩ lắm mới phải đạp cửa, chứ đâu phải vì muốn trút giận như lời . nên biết những chuyện trùng hợp đời này còn nhiều lắm.” Tôi phủi tay, nhún vai, tỏ thái độ do tình cảnh bị ép buộc. Tuy rằng Thượng Quan Tầm cao hơn tôi cái đầu, nhưng tôi cũng thể vì thế mà nhụt chí, cái gì cần vẫn cứ phải .

      “ Hay cho câu “ nhẫn nại của con người có giới hạn”, hay cho câu “ bất đắc dĩ lắm”. Vậy có biết người khác phải nhẫn nhịn bao lâu rồi ?>” Thượng Quan Tầm lạnh lùng lên tiếng.

      “ Ta biết.” Tôi đáp lại rất nhanh, vốn dĩ tôi chẳng biết cái gì cả, người mà ta phải nhẫn nhịn là Hạ Chi Lạc, liên quan gì đến tôi cơ chứ? Vừa mới tới quát thẳng vào mặt tôi, cho dù có ghét chủ nhân của cái thân thể này đến mức nào cũng thể tùy tiện đổ oan cho người khác như vậy được.

      Tôi nhìn đôi mắt tuyệt đẹp tràn đầy phẫn nộ của Thượng Quan Tầm bằng ánh mắt thách thức. Đột nhiên, tiếng động lớn vang lên, chiếc ghế trong tay Thượng Quan Tầm biến thành vô số mảnh vụn rơi xuống. Tôi kinh ngạc nhìn đống vụn nát mặt đất, cuối cùng cũng tỉnh ngộ. Võ công của Thượng Quan Tầm phải nhờ đến các phương pháp kĩ xảo hay máy móc công nghệ cao như khi người ta quay phim. Nếu như tôi là chiếc ghế đó… Oh My God! Sao tôi lại dây vào cao thủ võ lâm như thế này cơ chứ?

      Tôi ngước mắt nhìn Thượng Quan Tầm, gương mặt ta cực kỳ khó coi. Vẻ tức giận mặt người đàn ông vô cùng căm ghét “ tôi” này dường như thay cho lời cảnh cáo kiểu như:: Nếu còn dám chọc giận ta nữa mạng sống của cũng kết thúc giống như chiếc ghế này, có bản lĩnh cứ thử xem!

      Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt! Tôi đành hạ thấp giọng, cố gắng làm cho bản thân mình trông đáng thương: Ta hề có ý gì khác. cũng biết đấy, nếu cứ tiếp tục bị nhốt như thế này ta phát điên lên mất. Con người trong tình cảnh mất lí trí bất cứ chuyện gì cũng có thể làm ra được, những việc này hoàn toàn phải là chủ ý ban đầu của ta. Chỉ cần ngừng giam cầm ta, ta xin đảm bảo với tuyệt đối làm những chuyện khiến cả người lẫn thần cùng phẫn nộ như thế nữa! Còn nữa, ta rất quan tâm đến thương tích của A Tử.” Tôi làm vậy phải vì tôi hoảng sợ mà là vì lúc này tôi hiểu mục tiêu cuối cùng của mình chính là rời khỏi căn phòng này.

      thương trường, để đạt được mục đích việc khom lưng cúi đầu là chuyện hết sức bình thường. Tình cảnh phải hạ mình của tôi ngày hôm nay cũng có khác gì việc luồn cúi để moi được tiền của những kẻ keo kiệt bủn xỉn đâu? Nếu muốn trở thành người đứng đầu bạn phải chịu được nỗi khổ mà ai chịu đựng nổi.

      Thấy thái độ của Thượng Quan Tầm có phần dịu xuống, tôi thở phào nhõm. ta ra hiệu cho A Tử vào trong, sau đó quay người rời , trước lúc còn quay sang dặn dò Nhược Lan vài câu, biết ta gì mà chỉ thấy Nhược Lan cúi đầu nhận lệnh rồi lại đứng như bức tượng bên cạnh cửa.

      Tôi quan sát A TỬ lượt, vết thương đỡ hơn nhiều so với hai ngày trước, Ánh mắt bé nhìn tôi đầy vẻ hoảng loạn và khiếp sợ. Bỗng dưng tôi cảm thấy rất đau lòng, trong đầu lên cảnh tượng Hạ Chi Lạc ngược đãi bé, ngược đãi nô tì theo hầu mình gần mười năm trời. Hạ Chi Lạc này quả đúng là độc vạn phần! Hầy, là đau đầu nhức óc!

      " Ta muốn chuyện riêng với A Tử. Các người lui xuống trước " Những việc cần giải quyết thể làm.

      " Vương gia , mấy ngày nay Vương phi mệt mỏi, bảo chúng nô tì phải đứng hầu hạ cạnh bên." Nhược Lan lạnh lùng đáp.

      " Mệt? Làm sao mà mệt được chứ? Ta " an dưỡng " ở đây suốt hai ngày rồi mà." Tôi hết sức bình thản mỉm cười đáp lại.

      " Những việc Vương gia dặn, chúng nô tì dám tuân theo, xin Vương phi nương nương lượng thứ."

      Cái Nhược Lan này đúng là người nguyên tắc. Để nàng ta lại giám sát tôi sao? Tất nhiên là thể được rồi. Bảo bọn họ ? Còn khó hơn lên trời. Vậy ...

      Tôi bất ngờ xông đến trước mặt A Tử, kéo bé vào trong phòng, rồi nhanh như chớp đóng sập cửa lại. đồng thời quên cài chốt ngang, để tất cả bọn Nhược Lan ở hết bên ngoài.

      Ở trong phòng A Tử lúc này mới kịp phản ứng, lập tức quỳ rạp xuống mặt đất: " Tiểu thư, A Tử dám nữa, sau này A Tử dám nữa, xin người hãy tha cho A Tử."

      Bên ngoài, Nhược Lan ngừng gõ cửa : " Vương phi nương nương, xin người hãy mở cửa,nếu người muốn làm gì cứ sai khiến Nhược Lan."

      ---------------------

      [1] Nghĩa là " cây ngọc đón gió". Người con trai có nét kiêu hùng, người con có nét kiêu sa được ví như cây ngọc, đứng trước gió mạnh mà hề bị đổ, lại càng đjep hơn nữa. " Ngọc thụ lâm phong" trong tướng học là tướng quý.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 1.4

      “Yên tâm , ta làm gì A Tử đâu, ta chỉ muốn chuyện riêng với lúc thôi. Nếu muốn biết ta làm gì tốt nhất là nên im lặng đứng ngoài cửa, còn nếu dám tìm Vương gia các ngươi cứ chờ mà hối hận!” xong, tôi liền quay người đỡ lấy A Tử quỳ trước mặt mình, lúc này toàn thân ngừng run rẩy: “Đứng lên , ta chỉ muốn chuyện cùng em, có ý gì khác đâu!”

      A Tử theo bản năng đứng gọn sang bên, khẩn khoản van xin: “Xin đừng…tiểu thư, cầu xin người, cầu xin người, hãy tha cho A Tử! A Tử dám nữa, bao giờ dám nữa…” [ Type by Mimi - dienđanlequyđon.com]

      Nhìn vào cơ thể run lên bần bật của A Tử, tôi bắt đầu cảm thấy đau đầu, bé sợ hãi như thế này tôi nên thế nào để cho bé hiểu đây? Tôi chán nản thở dài tiếng, cứ tiếp tục thế nào chi bằng ra hạ sách thôi.

      Tôi kéo bé lại gần, ghé sát tai nghiêm giọng : “ Đứng nghiêm lên, nhìn thẳng vào ta! Nếu muốn ta tha cho em, vậy bắt đầu từ lúc này trở , ta bảo em em cái đó, bảo em làm gì em làm cái đó, nếu ta cũng ngại vạch lên mặt em vài đường nữa đâu. nghe chưa?”

      Tôi vừa dứt lời, liền thấy Nhược Lan đứng bên ngoài hét lên: “Vương phi nương nương!” là biết nghe lời, nàng ta hề chạy đứng đợi ở bên ngoài.

      Lời vừa rồi của tôi xem ra rất hữu hiệu, tuy rằng A Tử vẫn vô cùng hoảng sợ nhưng còn khóc lóc, cầu xin nữa… khởi đầu tốt đẹp.

      Tôi bước vào phòng, ra hiệu cho A Tử vào theo, tôi muốn người khác nghe thấy những lời sau đó giữa hai chúng tôi. A Tử do dự hồi, sau cùng vẫn theo tôi vào bên trong.

      Tôi ngồi chiếc ghế tròn mà người xưa thường dùng lúc treo cổ tự vẫn, rồi bắt đầu ngắm nhìn A Tử cách kĩ càng. Nha đầu này nếu như mặt có mấy vết thương kia trông khá xinh xắn. Tôi thở dài, tất cả đàn ông và phụ nữ ở cái gian chưa xác định này đều xinh đẹp, ưa nhìn vậy sao?

      Tôi nhấp ngụm nước trà hoa hồng nguội ngắt mà Nhược Lan pha từ nãy. Tuy rằng thời tiết còn hơi lạnh, nhưng vừa hay nó có thể giải trừ được tâm trạng nóng nực, bí bách của tôi lúc này: “A Tử, năm nay em bao nhiêu tuổi? ở bên cạnh ta được mấy năm rồi?”

      “Thưa tiểu thư…qua trung thu năm nay, A Tử…vừa tròn mười sáu, cũng theo hầu tiểu thư được mười năm rồi…” giọng của bé còn run run, ngập ngừng lẫn nghẹn ngào, xem ra vẫn còn rất sợ hãi.[ Type by Mimi - dienđanlequyđon.com]

      Mười năm trời! Bị Hạ Chi Lạc giày vò trong khoảng thời gian dài như vậy, tôi hết sức khâm phục kiên cường của A Tử. Thế nhưng, việc trước mắt là phải giải quyết chuyện của bé ra sao đây? Thứ nhất, A Tử biết hết mọi chuyện về Hạ Chi Lạc, bây giờ tôi lại “mượn xác hoàn hồn”, chắc chắn sớm nhận thấy điểm khác thường, đây quả là trở ngại lớn đối với tôi. Thứ hai, nếu tiếp tục để bé ở cạnh mình, lúc nào tôi cũng phải đối diện với ánh mắt sợ sệt, hoảng loạn của bé, cuộc sống sau này chắc cũng chẳng thể nào dễ chịu, thoải mái được. Hầy…trong lòng tôi lại thầm than thở.

      A Tử lén nhìn sang, vừa hay chạm phải ánh mắt của tôi, bé liền hoảng hốt cúi đầu xuống thấp.

      “ Phụ mẫu của em có khỏe ?”

      “ Phụ mẫu đều..đều qua đời rồi ạ.”

      “ Vậy còn người thân? ai còn sống sao?” ra chỉ có mình tôi đơn cõi đời này. Trong kí ức của Hạ Chi Lạc hề tồn tại bất cứ thông tin nào liên quan đến A
      A Tử, xem ra trước nay nàng chưa từng quan tâm đến hoàn cảnh của bé A Tử này.

      “Phụ mẫu của A Tử mất sớm. Năm đó, cậu ruột nhận A Tử về nuôi, nhưng gia đình cậu cũng nghèo khổ, trong nhà có ba đứa trẻ, lại thêm A Tử làm tăng thêm ít gánh nặng, cho nên bất đắc dĩ phải bán A Tử cho Hạ phủ”.

      Những người hầu trong các bộ phim truyền hình đều có thân thế tương tự như thế, tôi bất giác cảm thán, xem ra bản thân mình cũng rất biết cách đầu thai, chọn đúng thân xác ngàn vàng, đáng quý này của Hạ Chi Lạc.

      Tôi nhàng : “Nếu bây giờ ta cho em về nhà cậu em có đồng ý ?”

      A Tử mở to hai mắt nhìn tôi, cứ như thể điều tôi vừa ra vô cùng kinh khủng vậy. bé hoảng loạn quỳ sụp xuống rồi lớn tiếng khóc than, khẩn cầu xin: “Tiểu thư, xin người hãy tha cho A Tử, A Tử bao giờ dám làm vậy nữa. Tiểu thư, người bắt A Tử làm gì cũng được, xin người hãy tha thứ cho gia đình A Tử…”

      diễn vở kịch gì thế này? nương, tôi là lòng muốn cho quay về nhà mà. Tôi đáng sợ đến mức đó sao?

      “Đợi chút , A Tử! Ta nghĩ em hiểu lầm rồi, ta muốn cho em quay về nhà cậu em, đấy! Cả ngày phải sống trong tâm trạng thấp thỏm lo âu bao nhiêu năm vậy rồi mà em còn chưa thấy đủ sao? Ngộ nhỡ ngày nào đó thần trí ta lại u mê khiến em bị thương nữa…”

      Ánh mắt A Tử đầu vẻ sợ hãi, nhìn thấy bộ dạng bé tôi đột nhiên chẳng muốn gì thêm nữa, cái con bé này… hầy, khiến cho người ta phải đau đầu!

      Tôi tỉ mỉ lục lọi mọi kí ức của Hạ Chi Lạc, sau đó đến tủ đựng quần áo gần đó, mở cánh cửa tủ rồi lôi ra hộp gấm ở ngăn kéo thứ ba, trong đó có tờ khế ước “bán thân suốt đời”. Tôi đọc qua lượt rồi giơ tờ giấy mỏng manh có thể khống chế cuộc đời của cả con người ấy ra trước mặt A Tử: “A Tử, đây là giấy bán thân của em sao?”

      “Đúng thế, thưa tiểu thư…” A Tử nhanh chóng gật đầu.

      “Được” Tôi liền xé nát tờ giấy là ngọn nguồn của tội ác ngay trước mặt A Tử.

      “Tiểu thư!”

      Tôi đỡ A Tử dậy rồi ấn bé ngồi xuống chiếc ghế khác cạnh bàn, sau đó chậm rãi lên tiếng cắt ngang kinh ngạc của bé: “A Tử, mười năm nay Hạ Chi Lạc có lỗi với em, bây giờ ta chỉ có thể chuộc lỗi bằng cách trả tự do cho em mà thôi.” Tôi quay người lại, lấy ra tờ ngân phiếu từ trong hộp gấm đặt vào tay bé rồi tiếp: “Có lẽ,cho em tiền để bồi thường là phương thức hạ đẳng nhất, nhưng ta tin rằng đây cũng là cách tốt nhất dành cho em. Từ giờ phút này trở , em chính là Trang A Tử, phải nô tì của Hạ gia, cũng phải nô tì của Thụy Vương phủ. Về sau, em muốn dùng số tiền này vào việc gì cứ tùy ý, ai có thể điều khiển được em cả. Cho dù em có muốn tiếp tục ở lại Thụy Vương phủ, ta cũng tuyệt đối giữ em lại bên cạnh mình nữa”.

      Nghe xong những lời này, A Tử đột nhiên ôm lấy tôi bật khóc nức nở. Tôi có thể cảm nhận dường như muốn xả ra hết mọi đau khổ, uất ức trong bao nhiêu năm qua. Thực ta, những lúc Hạ Chi Lạc nổi điên cũng đối xử rất tốt với A Tử, có đồ ăn ngon, mặc đẹp luôn nghĩ đến bé đầu tiên. Chỉ từ khi được gả vào Thụy Vương phủ, bị Thượng Quan Tần lạnh nhạt, giày vò nên tính tình nàng ta trở nên thất thường. Tôi nhàng vỗ về A Tử, nước mắt cũng bất giác tuôn rơi. Tôi ôm lấy A Tử lúc lâu, nỡ buông ấy ra.

      Mãi cho tới khi Nhược Lan lên tiếng, tôi mới nhận ra lúc này tới thời gian dùng bữa tối. Trước kiên quyết của tôi, A Tử ở lại ăn cùng tôi bữa cơm sau cùng, bởi vì tôi biết có lẽ sau này còn duyên gặp lại, cho dù có duyên gặp lại, tôi cũng cố hết sức để né tránh bé, để tránh chạm đến nỗi đau lòng của cả hai.

      Ngày hôm sau, A Tử rời khỏi Thụy Vương phỉ. Chuyện này hoàn toàn gây chấn động cho tất cả kẻ người dưới của Thụy phủ. Mọi người đều bàn tán sau lưng rằng, lần ngã đập đầu này khiến não tôi có vấn đề, khiến tính nết tôi đột nhiên thay đổi. Ha ha như vậy chẳng phải càng tốt hay sao?

      Sau đó, Thanh Thanh thường ngày làm việc ở phòng giặt đồ, ít khi tiếp xúc với tôi đều được điều đến hầu hạ thay A Tử. Thanh Thanh năm nay mới mười bốn tuổi, là nhi, dung mạo xinh xắn, đáng , độ tuổi này nếu ở thời đại chắc chỉ phải lo học hành chăm chỉ ở trường.
      Last edited: 17/9/14

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 2.1: Tai họa bất ngờ

      Tôi rất thích ngủ nướng vào buổi sáng. Trong xã hội mà các hoạt động về ban đêm rất phong phú, nhộn nhịp, như mua sắm, chơi bar, hát karaoke, đánh bài ngủ nướng buổi sáng chính là việc quá đỗi bình thường đối với mọi người. Thế nhưng lúc này, những con người cổ đại ở bên cạnh tôi lại nghĩ vậy, phụ nữ thức dậy muộn bị người ta bàn ra tán vào.

      Chắc hẳn vì hôm qua tốn nhiều tâm sức, nên tôi ngủ mạch tới tận mười giờ trưa hôm sau, thời này tầm đó chắc là giờ Ngọ. Nếu phải Thanh Thanh vào nhàng đánh thức, chừng tôi ngủ qua cả giờ Mùi, chính là giờ chiều cũng nên. [ Type by Mimi - dienđanlequyđon.com]

      Sáng sớm, Thanh Thanh vào thăm dò mấy lần, nhưng thấy tôi vẫn còn ngủ say nên dám đánh thức. Tuy rằng có chút sợ tôi, nhưng đến giờ Ngọ vẫn chưa thấy tôi tỉnh dậy, lại tưởng tôi bị bệnh, từ sợ hãi chuyển sang lo lắng, bé vội vã lên tiếng gọi “ Vương phi nương nương.” Khi thấy tôi tỉnh dậy và thực sao, Thanh Thanh mới thở phào nhõm, con tiểu nha đầu này đúng là đáng !

      “ Thanh Thanh, lần sau em cứ gọi ta là “ tiểu thư” nhé, đừng gọi là “ vương phi” nghe chẳng thoải mái chút nào!” biết tôi gặp phải vận may chết tiệt gì, bản thân cũng hiểu có tài đức gì mà có thể đầu thai thành Vương phi, chỉ nghĩ thôi tôi nổi cả da gà.

      “ Vương phi nương nương, làm sao thế được ạ?”

      “ Có gì mà được? Chẳng phải A Tử vẫn luôn gọi ta như vậy hay sao?”

      Thanh Thanh suy nghĩ lúc liền đổi cách xưng hô: “ Dạ thưa tiểu thư!”

      Sau đó, Thanh Thanh bắt đầu giúp tôi mặc y phục. Ba lớp trong, ba lớp ngoài y phục, chỉ mặc vào thôi mất rất nhiều công sức và thời gian. Đầu tháng hai, tuy tuyết ngừng rơi nhưng thời tiết vẫn rất lạnh, mặc như thế này có thể còn chấp nhận được. Nếu như đến tầm tháng sáu, tháng bảy mà vẫn phải mặc kiểu này, tôi thực nổi điên mới lạ. Hôm nào phải bảo người dưới may cho tôi mấy bộ quần áo thoải mái như thời đại, như vậy có thể cần phải nhờ đến tiểu nha đầu này giúp đỡ rồi, chứ nếu tôi cảm thấy bản thân chẳng khác nào tàn phế.

      Mặc y phục xong, tôi bị đẩy ngồi xuống trước bàn trang điểm, Thanh Thanh giúp tôi chải đầu, tôi đột nhiên liên tưởng tới những kiểu tóc trong các bộ phim cổ trang xem liền hỏi: “ Thanh Thanh, em chuẩn bị chải cho ta kiểu tóc nào thế?” Nếu như phải làm phức tạp như trong phim, lại còn cắm lên đống trâm nặng trĩu, lâu sau, chắc chắn tôi bị thoái hóa đốt sống cổ.

      “ Kiểu trụy mã, nhưng Thanh Thanh để lại lọn tóc thả bên vai, như vậy mất vẻ trang nhã mà lại khiến cho khuôn mặt xinh đẹp của tiểu thư càng thêm quyến rũ.”

      “ Kiểu trụy mã? Đợi …” May mà phải kiểu tóc phi tiên, nếu tôi chắc trông như chuột Micky mất. Thế chẳng thể nào “ nuốt” nổi! Nghĩ vậy, tôi liền cầm bộ trâm cài đầu lên hỏi bé: “ Thanh Thanh, cái này được làm từ chất liệu gì vậy?”

      “ Thưa tiểu thư, nó được làm từ vàng ạ!”

      “ Nặng khoảng bao nhiêu?”

      “ Chắc phải được hai, ba lượng.”

      “ Cái này nữa? À , cái này, cái này và cả cái này nữa, cho dù nó được làm từ chất liệu gì, em có thể cho ta biết cộng lại nặng bao nhiêu ?” Tôi chỉ vào đống trâm vàng, trâm ngọc mà bé định gài hết lên đầu mình, hoảng loạn hỏi.

      “ Dạ…chắc cũng tầm hơn cân ạ!” Thanh Thanh nhìn bằng ánh mắt đầy hồ nghi, đáp.

      “ Hơn cân? Ồ, em cũng biết nó nặng hơn cân, vậy chẳng phải giống như đặt cái chảo lớn lên đầu ta ư, như vậy ta làm sao mà lại được chứ? Hơn nữa, đeo chúng trong suốt thời gian dài bị thoái hóa đốt sống cổ đấy!”

      “ Tiểu thư, cái này…cái đó… thế nhưng. A Tử tỉ tỉ , đó đều là những thứ tiểu thư thích mà.” [ Type by Mimi - dienđanlequyđon.com]

      “ Được rồi, từ nay trở cần phải phiền phức thế nữa, thu gọn chúng lại cả ! Số này tặng cho em hết đấy, cất , đừng làm mất!” Tôi bốc nắm trang sức bằng vàng từ hộp đựng rồi đưa cho Thanh Thanh.

      “ Tiểu thư, cái này…tiểu thư tặng lại cho Thanh Thanh sao?” Tiểu nha đầu nghẹn ngào nuốt nước miếng liên tục.

      “ Đương nhiên rồi!” tôi đưa lời khẳng định.

      Thực ra, là người ai chẳng vàng hám của, tôi cũng phải ngoại lệ. Nếu ở thời đại, những thứ này biết đổi được bao nhiêu là tiền, tôi còn lâu mới tặng cho người khác. Thế nhưng, nay, tôi ở cái nơi quỷ quái này, cho dù có thể quay về vàng bạc, châu báu cũng đều mang theo được. Hơn nữa ở đây, tôi muốn tiền có tiền, muốn quyền có quyền, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, còn mạnh hơn vàng bạc vạn lần, thứ mà bao nhiêu người mong ước, ngừng tranh cướp để có được. Tôi cần gì phải giữ lại mấy khối vàng nặng trĩu bên người làm gì chứ? Chi bằng đem chúng tặng người ta, mua chút nhân tâm tốt hơn!

      “ Đa tạ tiểu thư!Đa tạ tiểu thư!” Thanh Thanh ngô nghê ôm đống vàng ngọc vào lòng, bộ dạng như muốn nhảy, muốn thét vì quá vui sướng nhưng lại dám. Nhìn đáng ! Mãi lúc sau, bé mới định thần lại quay sang : “ À, tiểu thư, mái tóc của người..”

      “ Thôi bỏ , để ta tự làm.” Tôi nhìn vào gương rồi tự mình chải đầu. Tôi lấy mỗi bên trái, phải lọn tóc, cuộn lại vài vòng, sau đó lấy miếng vải có màu hợp với bộ y phục mặc, buộc gọn ra phía sau, sau đó lấy miếng vải có màu hợp với bộ y phục mặc, buộc gọn ra phía sau, cả quy trình chỉ mất khoảng vài phút. Nếu như ở đại còn tiện hơn nhiều, tôi chỉ cần dùng chiếc trâm là có thể búi gọn mái tóc dài này lại.

      Tôi nhìn hình ảnh của mình trong gương, kiểu tóc vừa đơn giản lại gọn gàng, sau đó nhìn lại bộ y phục màu trắng ngà mặc, tay áo và vạt váy đều được thêu hoa văn đơn giản bằng sợi kim tuyến, chỉ lay động đôi chút là những hoa văn tuyệt đẹp này lại thoắt thoắt . Tôi vô cùng hài lòng với tạo hình lúc này của mình.

      Thanh Thanh mấy tán đồng: “ Tiểu thư, kiểu tóc này của người..”

      “ Làm sao?” Tôi liền hỏi.

      “ Chỉ sợ hợp với lễ tiết…” Thanh Thanh lí nha lí nhí cất lời.

      “ Lễ tiết? em thấy Hạ Chi Lạc ta có lúc nào tuân thủ theo lễ tiết chưa? Chỉ sợ những nét e thẹn, lễ tiết mà người phụ nữ nên có, khi gặp phải ba chữ “ Thượng Quan Tầm” là bị vứt hết xuống sông mà thôi. Lễ tiết? hừm!” Tôi lại chẳng mấy để tâm những thứ này.

      “ Tiểu thư….”

      “ Được rồi, bị giam cầm hai ngày, cuối cùng có thể ra ngoài dạo mát. thôi!” Tâm trạng tôi lúc này đặc biệt vui vẻ và thoải mái, rốt cuộc tôi có thể tự do rồi!
      nhudao thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :