1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lão Công Đích Thị Phúc Hắc Đại Nhân - Khuyển Thần Khuyển Khuyển

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Đại Mãn Hán Thông Hôn Lục
      (Mãn Hán đại hôn nhân kí)
      aka
      《老公是腹黑大人》
      《Lão công đích thị phúc hắc đại nhân》
      《Chồng tôi là lão quái thai》

      Tác giả: Khuyển Thần Khuyển Khuyển
      Edit + Beta: An + Nguyên
      Nguồn CV: TTV
      Nguồn: http://grabiz.wordpress.com/




      Chú thích

      Tựa đề

      现代满汉通婚录 又名《老公是腹黑大人》

      đại Mãn Hán Thông Hôn Lục hay là Lão công đích thị phúc hắc đại nhân

      现代满汉通婚录 – Đại Mãn Hán Thông Hôn Lục
      (Hán Việt: Mãn Hán đại hôn nhân kí)

      [Warning: có spoil]

      (*) Có thể hiểu đơn giản thế này:

      - Ái Tân Giác La Khang Duật – thuộc tộc Mãn. Trong truyện có đề cập rằng Khang Duật đến từ Đông Bắc – vốn là nơi cư ngụ của tộc Mãn; hơn nữa mẹ Khang Duật ở Phủ Thuận – được gọi là “Thanh Nguyên Mãn tộc Tự trị huyện”
      - Âu Dương Miểu Miểu – thuộc tộc Hán. Miểu Miểu vốn là con Thượng Hải gốc, họ Âu Dương vốn cũng thuộc tộc người Hán.
      Trong lịch sử, tộc Mãn và Hán vốn được phép kết hôn (thông hôn). Trước đó, tồn tại chính sách đồng hóa, di cư người tốc Hán có tội đến Mãn Châu và bắt từng nhóm dân Mãn di chuyển đến các vùng khác nhau, cách nhau cả ngàn cây số. Toàn bộ dân tộc Mãn Châu trở thành người Hán gốc Mãn Châu, người tộc Hán hủy diệt nền văn hóa, tịch thu thư tịch tài liệu của Mãn Châu; chính quyền cấm học và truyền bá chữ Mãn Châu.

      Theo cách hiểu hạn hẹp của An, tựa là Đại Mãn Hán Thông Hôn Lục (ghi chép về hôn nhân Mãn Hán thời đại), để lên phần nào tình duyên trắc trở của hai bạn trẻ (gia đình phản đối) – cũng tương tự như ngày xưa người ta cho phép hai tộc Mãn Hán được phép kết hôn vậy.

      《老公是腹黑大人》- Lão công đích thị phúc hắc đại nhân
      Tên chuyển ngữ:《Chồng tôi là lão quái thai》

      (**) Tên này quá , còn nghi ngờ gì nữa, đây chắc chắn là lời đúc kết đầy cảm thán của Miểu Miểu về chồng bản sau bao nhiêu năm thấu hiểu http://***************.com/images/smilies/icon_smile.gif)
      (***) phúc hắc: có thể hiểu là xấu bụng, nhưng hoàn toàn khác với xấu xa, ác độc mà nên hiểu là trong đầu (bụng gì đấy) chứa toàn những điều xấu xa, bậy bạ – mang tính trêu chọc, quấy phá người khác; cũng có thể hiểu là thông minh, khôn lanh, cáo già => đại khái là nguy hiểm khó lường. Nhưng An để là quái thai… :)), phần cho… vui, phần để giảm tính xấu xa, tăng tính cáo già cho bạn trẻ Khang Duật :”>; đến nỗi vợ chịu nổi phải thốt lên… “quái thai~”.



      GIỚI THIỆU

      [An edit - Nguyên beta]



      Trích dẫn kinh điển của nam chính Ái Tân Giác La Khang Duật:

      “Cậu vốn có thể sai bảo con trai chẳng khác gì con chó, nhưng cậu thử sai bảo chó như con trai xem được ?”

      “Nếu tình địch tương lai lại là con chó, thử hỏi tôi còn mặt mũi nào nữa hả?”

      “Chữ cậu khó coi, về nhà luyện chữ chăm chỉ vào, nếu sau này khi kí tên vào ô phối ngẫu cùng nhau, mất mặt tôi lắm.”

      “Đồ ngốc, thấy là tôi hối lộ em vợ tương lai sao hả?”

      “Giường lớn như vậy mà cậu còn ngủ kiểu này, sau này chắc phải mua giường cực lớn mình may ra mới có chỗ ngủ!”

      “Nghe đây, mình cho phép cậu thích mình. Nhưng mà, ngoại trừ việc bên nhau hạnh phúc đến già, cậu tuyệt đối còn con đường nào khác nữa!”

      Ngoài những lời đây, Âu Dương Diễm Diễm – em sinh đôi của nữ chính cũng đánh giá Khang Duật như thế này:

      “Chị à, Khang Duật dẫu là nhìn ai, đôi mắt đều trong veo như nước tiểu, nhưng chỉ cần nhìn đến chị, mắt lại gớm như cục đờm.”

      miêu tả có chút ghê rợn, nhưng rất chính xác.

      Và thế là, nữ chính Âu Dương Miểu Miểu liền hoa hoa lệ lệ bị Khang Duật bắt mất…
      Chris thích bài này.

    2. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      TIẾT TỬ

      [Nguyên edit - An beta]

      Khang Duật và tôi chẳng những là chung lớp từ những năm cấp 2, lại còn ngồi cùng bàn. Hai đứa được xem như cặp đôi truyền thuyết sớm nhất lớp. Bên nhau 9 năm, cuối cùng, vào 14 tháng 2 năm 2004, Khang Duật cũng cầu hôn tôi.

      Vì Khang Duật phải là người Thượng Hải, trong khi mẹ tôi lại là phụ nữ trung niên Thượng Hải điển hình, đối với quê quán gốc gác lại cực kì coi trọng, bởi vậy, nhất quyết phản đối quan hệ của hai đứa.

      Phải làm gì đây? Bụng chửa vượt mặt rồi tính sau? Bỏ trốn? Quên , tôi đời nào làm chuyện ngốc nghếch như vậy, chỉ có thể kiên trì thuyết phục, hi vọng rồi có ngày mẹ cho phép.

      Với chuyện này, dù Khang Duật chả hay tỏ thái độ gì, nhưng tôi biết vẫn có sĩ diện của đàn ông.

      Lúc đó, Khang Duật chỉ là phi công thực tập mà làm ở công ty hàng LTU nổi tiếng toàn cầu của Đức; đối với phi công có quốc tịch Trung Quốc mà , luôn cầu đặc biệt nghiêm khắc. cách khác, có gì đảm bảo chắc chắn được lên chính thức.

      Vì thế, dù cho có thề rằng nhất định làm cho tôi hạnh phúc bao nhiêu chăng nữa, mẹ tôi vẫn chả xem ra gì.

      Có lẽ Khang Duật muốn chứng tỏ rằng thực tất cả những lời hứa của mình, cũng có lẽ vì gã sĩ diện quá cao , năm sau, vào 14 tháng 2 năm 2005, liền mua chiếc nhẫn kim cương ca-ra, cầu hôn tôi lần thứ hai.

      Khi nhìn thấy chiếc nhẫn này, đầu óc tôi hoàn toàn đờ ra.

      Lại còn là nhẫn của Cartier nữa chứ! ( hiệu trang sức nổi tiếng của Pháp)

      “Bao… bao nhiêu tiền?” – Tôi dám nghĩ tiếp, nhìn thấy ánh sáng của viên kim cương chói lóa muốn mù cả mắt.

      “Ở Thượng Hải toàn mấy cái bình thường nên nhờ đàn trong công ty trực tiếp mua ở Thụy Sĩ, 17 vạn. ” (≈ 560tr VNĐ ≈ 27,000$)

      “Cái gì!!” – tôi hoảng mình đứng phắt dậy, quơ ngã cả đồ uống bàn.

      Phản ứng này của tôi khiến cho Khang Duật phải cau mày – “Em thích?”

      Tôi lắc đầu liên hồi, lúc này tôi dám thích. Nhưng mà… nhưng mà….

      “Tiền ở đâu vậy ?” – Khang Duật bây giờ chỉ trong giai đoạn thực tập, tuy tiền lương cũng khá cao, nhưng bây giờ muốn để dành mua nhà, lại thêm tiền sinh hoạt nữa, làm cách nào mà có thể xoay được tới 17 vạn.

      vay.”

      “Cái gì nữa!!!” – Tôi thét lên chói tai.

      “Em bình tĩnh .”

      có bị ngốc vậy!! vay tiền để mua nhẫn, lại còn mua cái mắc thế này. Có phải đầu bị máy bay đâm rồi ??”

      “…”

      “Trả lại, mau mang trả rồi lấy lại tiền cho em. Mau lên!! Ngay lập tức!!” – Tôi nắm cổ áo Khang Duật đến nỗi lộ ra cả áo thun bên trong, hét như điên.

      lo được mà.”

      “Điêu, tiền đâu ra mà trả? bán thân kiếm tiền hả?” – vậy chứ phải công nhận rằng, Khang Duật vốn đẹp trai, rất có tố chất làm trai bao.

      Có vẻ Khang Duật cũng nghe nổi nữa, mặt tối sầm, nhìn hết sức hung dữ – “Em chỉ cần muốn – hay – là – !”

      Nếu dùng cách so sánh bình thường của tôi là giống chó Ngao phát điên.

      “Em biết là muốn được mẹ xem trọng hơn, nhưng tại sao lại cứ nhất thiết là dùng cách này?”

      “Muốn – hay -?” – Chó ngao Khang Duật bắt đầu nhe nanh.

      “…”

      Giằng co với nhau cũng phải ba phút đồng hồ, cuối cùng tôi cũng đồng ý nhận chiếc nhẫn. Tôi biết, tuy rằng của cải vật chất chả lên được bao nhiêu, nhưng với mẹ tôi, đây lại cách tốt nhất.

      là vậy, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy lăn tăn.

      “Cái nhẫn này, biết là có thể mua được bao nhiêu con chó đây ta…” – Tôi từ là đứa cực kì chó.

      “…”

      “Có thể mua được chó ngao lận đó nha!”

      Gân xanh gân đỏ của Khang Duật bắt đầu nổi chằng chịt.

      Tôi vẫn để ý, mãi nhìn vào chiếc nhẫn lấp lánh tay, cứ tiếp tục lẩm bẩm – “Nếu mà mua chó Ngao Tạng(1) chừng này cũng có thể mua được tám con chó kéo xe trượt tuyết Alaska lận đó.”

      Khang Duật trầm lạnh giọng, nhàng vang lên – “Vậy em là muốn có chó, hay muốn !!”

      Tại mải tính toán xem 17 vạn có thể mua được bao nhiêu con chó, tôi nhất thời theo phản xạ, buột miệng – “Chó.”

      Khang Duật lập tức nổi điên, đập bàn cái rầm.

      Tôi giật mình hoảng sợ, biết là do mình sai. Nhưng mà lời thốt ra, Khang Duật giận đến nỗi đầu muốn bốc khói.

      đúng, đúng. Cho em giải thích… Ấy, đừng !!”

      Khang Duật vừa mở cửa bỏ , lâu sau nhanh chóng quay lại, dù sao nơi này vẫn là phòng ngủ của tại công ti mà.

      Tôi vừa định mở miệng Khang Duật cướp lời – “Em về , về rồi chép phạt ‘ quan trọng hơn chó’ 100 lần mới hòng mới tha cho.”

      “…”

      “Nếu , bắt cóc con Lassie rồi đánh đập nó, còn muốn hành hạ nó trước mặt của em nữa.”

      Lassie là con chó Berger Đức(2) tôi nuôi suốt 11 năm nay, tôi rất thương nó.

      “…” – dã man! Gì vậy chứ, đúng là ‘bốc thuốc đúng bệnh’.

      Nhưng dù sao , nhờ cái nhẫn ngang ngửa với con chó Ngao hoặc tám con chó kéo này, làm mẹ tôi có cái nhìn khác được chút về Khang Duật.

      Ngày 14 tháng 2 năm 2006, hai đứa bên nhau được 11 năm, cũng là ngày thứ hai Khang Duật lên làm phi công chính thức. Tôi và , chính thức trở thành vợ chồng.

      tuần sau, hôn lễ được định tổ chức vào tháng 11. Nghe , vì năm nay là năm có hai ngày lập xuân(3), là năm tốt hiếm thấy cho việc kết hôn trong vòng 10 năm tới.

      Tôi sinh năm con chó, rất thích chó, năm nay là năm Tuất.

      Năm Tuất, tôi cầm tinh con chó, muốn được gả về nhà chồng.

      Nhưng mà…

      Từ đó tới giờ, trong đầu chỉ thôi thúc ý nghĩ, muốn đem chiếc nhẫn này ra tiệm cầm đồ, lấy tiền mua chó.

      Chỉ là…

      Tôi càng sợ rằng Khang Duật hành hạ Lassie mất thôi.

      Vì thế, cứ mỗi lần nhìn thấy cái nhẫn này, tôi chỉ có thể tự ám thị.

      Đây là con chó Ngao. Đây là tám con chó kéo xe trượt tuyết Alaska.

      Đây là con chó Ngao. Đây là tám con chó kéo xe trượt tuyết Alaska.

      Đây là con chó Ngao. Đây là tám con chó kéo xe trượt tuyết Alaska.

      Đây là con chó Ngao. Đây là tám con chó kéo xe trượt tuyết Alaska.

      Trời ơi… tôi chỉ còn biết tự trách sao mình quen lão này rồi thầm khóc hận mà thôi.
      _____

      (1) Chó Ngao Tạng: Chó Ngao Tạng có những đặc tính như lì lợm, đặc biệt là chỉ trung thành với chủ nhân duy nhất. con chó Ngao Tạng được tuyển chọn kĩ lưỡng, từ 2-6 tháng tuổi được bán với giá 50-200 triệu VND, con trưởng thành là khoảng 680 triệu. Con trong ảnh là có giá 1,6 triệu USD ‘ v ‘.

      [​IMG]

      (2) Chó Berger Đức: Chó chăn cừu Đức, hay còn gọi là Bẹc-giê Đức. Chó chăn cừu Đức thuộc nhóm chó chăn gia súc, ban đầu được gây giống để chăn cừu. Do có sức lực, thông minh, trung thành và có khả năng tuân thủ mệnh lệnh trong huấn luyện, chúng thường được dùng trong lực lượng cảnh sát và quân .

      [​IMG]

      (6) Hai ngày lập xuân - QT nguyên văn là ‘song đầu xuân’:

      Trong năm 2006 này, chu kì mặt trăng kéo dài tới 385 ngày, có 13 tháng với tháng nhuận giữa tháng 7 và 8; có hai ngày lập xuân vào mùng 4 tháng 2 năm 2006 và ngày 4 tháng 2 năm 2007. tượng này chỉ xuất 12 lần trong suốt 2300 năm. Hầu hết những người cao tuổi đều tin rằng năm có hai ngày lập xuân lại có tháng nhuận là thời gian vàng ngọc để lập gia đình. Vì thế, năm 2006, Bính Tuất được xem là năm rất tốt cho cưới xin.
      Chris thích bài này.

    3. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      Chương 1 – VƯƠNG GIA ĐẾN TRƯỜNG

      [Nguyên edit - An beta]

      Tên tôi là Âu Dương Miểu Miểu, người Thượng Hải, gia cảnh cũng coi như no ấm, ngoài bố mẹ ra, vẫn còn em sinh đôi – Âu Dương Diễm Diễm. Bố doanh nhân, mẹ bác sỹ pháp y, là gia đình hết sức bình thường.

      Thứ Hai ngày 11 tháng 9 năm 1995 – năm đó tôi 14 tuổi, vì học sớm năm nên lúc này học đến năm thứ hai cấp trung học cơ sở – ngày hôm đó, tôi và lần đầu gặp nhau.

      Tôi vẫn nhớ , ngày hôm đó, mưa phùn rơi, lắc rắc như tơ trời, cả buổi sáng hề thấy tia nắng nào, cứ mờ mờ mịt mịt. Hôm đó cũng chính là ngày tưởng niệm Mao Chủ tịch qua đời. Theo thường lệ, chúng tôi được miễn tập thể dục buổi sáng, thay vào đó là ở lại phòng học nghe chương trình phát thanh, nội dung là những đóng góp vĩ đại của ông khi còn sống, cụ thể là gì tôi chẳng nhớ , vì khi đó… tôi ngủ.

      Chính lúc ấy, xuất .

      tên là Khang Duật, nam sinh đến từ vùng Đông Bắc. Đáng nhất là có cái họ vô cùng đặc biệt – Ái Tân Giác La, trong tiếng Hán là Kim(1). Ngày nay tiểu thuyết thời nhà Thanh rất phổ biến, chừng nếu vương triều Mãn Thanh vẫn còn tồn tại, con cháu thân vương như , nhất định đúng tiểu Vương Gia.

      Thế nhưng, đối với bọn học sinh vào những năm đầu thập niên 90 như chúng tôi, Ái Tân Giác La vẫn là dòng họ nào đó rất xa xôi. Khi đó cũng có nhiều tiểu thuyết hay kịch truyền hình triều đại nhà Thanh để xem đâu, chúng tôi cùng lắm chỉ xem Khát vọng trưởng thành, hoạt hình Cảnh sát mèo đen, hay Hoa tiên tử, Doraemon, Công chúa Shera;… chưa hề có phim kịch lịch sử nhà Thanh, mà cho dù có, cũng hay như bây giờ.

      Ngay khi giáo viên giáo viết tên lên bảng, dưới lớp liền thốt lên từng đợt ồ à kinh ngạc, tôi bừng tỉnh dậy.

      Ái Tân Giác La?

      Suy nghĩ đầu tiên của tôi chính là, má ơi, họ của người này so với mình – là họ kép – mà còn dài hơn thế kia, đến lúc thi chẳng phải tốn rất nhiều thời gian để viết sao.

      nghĩ ngợi, tôi vừa lau nước miếng bên khóe miệng vừa nhìn về phía bục giảng nơi có cậu nam sinh đứng nghiêm trang.

      Ack… Khỏi phải lau thêm nữa, có lau cũng vô ích, là nước miếng bắt đầu chảy tràn lan rồi.

      ‘Nhìn rất nam tính nha’, những ý nghĩ như vậy nhanh chóng xuất trong đầu tôi, có khi nên dùng từ nam tính, mà lẽ ra phải là từ cá tính thích hợp hơn nhiều. Khuôn mặt góc cạnh, ngũ quan ràng sắc sảo, da màu tiểu mạch, đáng nhất là đôi mắt, nhìn rất sáng nhưng vẫn có vài phần kiêu ngạo, nên mới nhìn cảm thấy rất khó ưa. sinh năm 1980, so với tụi bạn cùng lớp lớn hơn tuổi, so với tôi những hai tuổi, ai bảo tôi lại học sớm năm cơ chứ. Nghe chuyển trường được là nhờ quan hệ, nên bây giờ phải học lại năm hai (tức là lớp 8 như ở VN). Có khi vì là người Mãn ở Đông Bắc, nên dù mới 16 tuổi, Khang Duật cao tới 175cm, do vậy ở Thượng Hải, thành phố phía Nam, giữa đám con trai lúc nhúc chưa trổ mã dậy , ràng nổi lên như con chó săn giữa bầy chó Nhật lông xù, dù có là chó con, cũng vô cùng nổi bật.

      Nước miếng của tôi cứ liên tục chảy lộp độp, tôi quên mất việc lau nó từ đời nào. Có lẽ vì tôi nhìn quá chăm chú, phát ra, đảo tròng mắt đen láy về phía tôi, vừa vặn lúc hai cặp mắt giao nhau.

      Ngay lúc đó, trong đầu tôi hiểu từ đâu vang lên trăm tiếng chó hoan ca ngập tràn – mùa xuân đến rồi sao? Mùa xuân ở nơi nào? Mùa xuân ở nơi núi rừng xanh biếc, có cả hoa hồng nha, có cây cỏ, còn có tiếng chim hoàng oanh hót líu lo, líu lo líu lo líu lo líu lo líu lo…

      Tôi hiểu những hình ảnh ấy là gì, mãi cho đến sau này khi trưởng thành, tôi mới hiểu được ý nghĩa của chúng.

      Điều đó có nghĩa là – tôi, phơi phới xuân tình.

      Bốn mắt nhìn nhau, cả hai dường như hề có ý định chớp mắt, mà trong đầu tôi, giai điệu ‘Xuân ở nơi nao?’ vẫn còn ngừng vang vang lại, chỉ là, thay vì líu lo líu lo líu lo líu lo, lại thành gâu gâu gâu gâu…

      Tôi cật lực tự đánh vào đầu mình cái, trong lòng hét lớn: tính để yên cho ta hả, cứ ầm ĩ mãi.

      Có lẽ là thấy tôi tự đánh vào đầu mình, cau mày, tôi nghĩ chắc lúc ấy nhất định cho rằng, con bé này có vấn đề về thần kinh.

      Tôi lại điên cuồng đánh vào đầu mình, hoàn toàn để ý đến chuyện giáo cái gì, vừa giới thiệu xong, sau đó nhìn về phía tôi, “Lớp trưởng…”

      Tôi lúc đó còn mải tự đánh vào đầu mình, cầu cho có thể khiến giai điệu ấy mau mau biến mất, tuyệt nhiên nghe thấy gì.

      “Lớp trưởng…”

      Tôi tình là nghe gì mà.

      “Âu Dương, cậu nghe à, giáo gọi cậu đấy, Âu Dương…” Bạn cùng lớp ngồi phía tôi gõ gõ bàn.

      “Hả?”

      Bạn học của tôi trợn trắng mắt, – ” giáo gọi cậu.”

      Ngay lập tức tôi như bừng tỉnh, đứng lên hét lớn, “Có!”

      Tiếng hét quá lớn, cả lớp ai cũng cười ha hả.

      giáo nhíu mày, – ”Đây là học sinh chuyển trường, để bạn ấy ngồi cạnh em nhé.”

      Vì tôi dậy sớm nên so với mọi người khá cao, thành ra lại ngồi ở bàn cuối cùng. Nhìn sang bên cạnh còn trống chỗ, tôi lật đật từ trong hộc bàn bên cạnh lôi ra mớ rác, nào là vỏ hạt dưa, nào là hột mơ, còn có cái khăn tay tôi dùng để hỉ mũi hồi sáng, đó vẫn còn quả “trứng chần” cỡ đại, biết làm sao được, người ta bị viêm mũi mà. Nhưng dù gì , trước tiên vẫn là phải dọn cho sạch cái . Bằng tốc độ ánh sáng, tôi nhanh chóng sắp xếp gọn gàng tất cả, sau đó gãi gãi đầu.

      ơi, có thể được rồi ạ.”

      Cả lớp lại được dịp phá ra cười.

      Sau đó, tới, nhìn tôi, sau đó quay qua bộ bàn ghế được dọn sạch, đột nhiên khẽ nhíu mày nhưng rồi cũng gì cả. Mãi đến vào học, mới thấp giọng, ghé qua tai tôi thào – “Lớp trưởng, cậu quên cầm theo đồ dùng cá nhân kìa.”

      Đồ dùng cá nhân?

      Tôi đưa mắt về hộc bàn của .

      Á… còn miếng băng vệ sinh chưa mang .

      Tôi vội vàng mang cái gói màu hồng nhạt cất , chỉ hận thể nuốt nó vào bụng.

      Suốt cả ngày trời, tôi dám liếc nhìn qua lần nào, là xấu hổ chết được.

      Cũng là hôm đó, chuyển trường đến trung học cơ sở Hồng Kiều ở Thượng Hải này, thành học sinh cấp hai, cùng tôi ngồi chung bàn.
      *

      Bây giờ ngồi nghĩ lại, cái tên Khang Duật, họ Ái Tân Giác La này, đúng là khắc tinh của tôi. Từ khi tôi gặp đến mãi về sau, ngừng có những chuyện xấu hổ xảy ra liên tiếp mà càng ngày càng quá đáng, càng lúc càng mất mặt. Tôi có thể chống lại vương quyền? Phật tổ Như Lai chứng giám, Quan Bồ Tát chứng minh, con xin thề, từ trước khi gặp tới bây giờ, con đích thực vẫn là đứa thông minh lanh lợi.

      Chớp mắt, Khang Duật chuyển tới lớp tôi cũng được tuần. Đúng là người Đông Bắc, quả rất cởi mở, chẳng bao lâu có thể hòa nhập với tụi con trai trong lớp. Cũng bởi là hậu duệ của vương triều Mãn Thanh nên tụi nam sinh đều gọi bằng biệt danh – Vương Gia.

      Hai tiếng ‘Vương Gia’ này đúng là làm tôi bị cười trận.

      Lúc đó là giờ ăn trưa. Trường tôi khi ấy có canteen, ra ban đầu cũng có, nhưng vì nhà trường muốn tăng thêm số phòng, nên dỡ bỏ, chỉ còn giữ lại cái nhà bếp, ở đó có nồi hấp. Mỗi ngày học, chúng tôi đều mang hộp cơm của mình đặt trong nồi, đến khi đến trưa có bữa cơm nóng hôi hổi, vừa nhanh vừa tiện.

      Quan hệ của tôi với mọi người cũng đều rất tốt. Trong tốp năm đứa đứng đầu lớp cả năm đều là bạn thân của tôi – từ hồi nhà trẻ đến lên trung học cơ sở, đều chung lớp. Tụi nó lúc nào cũng giữ năm vị trí đầu, còn tên tôi ở thứ sáu. những thế ở ban cán lớp, cũng đều là chị em tốt của tôi cả. Vậy mà trong khi đó, tôi và đứa em sinh đôi lại cùng trường. Cũng vì tôi theo hộ khẩu của mẹ, còn nó theo hộ khẩu của bố, phải cùng khu vực cho nên chung trường. Dù sao có nó hay cũng chả khác mấy, thể nào nó cũng chỉ giỏi ăn hiếp tôi mà thôi.

      Con với nhau, vẫn thích nhất là ngồi chỗ ăn cơm với nhau, sau đó cùng tâm , bàn tán nhau nghe về phim truyền hình hoặc hoạt hình tối qua. Thời đó có nhiều chuyện để cho lắm, tâm tư chúng tôi rất là trong sáng, những từ như bà tám hay nhiều chuyện phải dành cho tụi tôi đâu nha. Mà cũng phải , cùng tụi bạn ngồi ăn chung cũng có cái lợi, đó là những món mình thích ăn có thể đưa cho đứa khác, sau đó lại lấy đồ ăn của nó mà mình thích bù vào, đôi bên đều được lợi. Chỉ có điều tôi phải đứa kén ăn, nên lúc nào cũng ăn nhanh nhất.

      Mẹ tôi , con người tôi nhanh, ăn nhanh, lớn cũng nhanh hơn người khác, quả là chính xác. Có điều tôi vẫn luôn giữ danh hiệu đệ nhất, đằng nào táo bón ai chả phải bị.

      Nếu mà ăn cùng nhau, tất nhiên là phải ngồi cùng chỗ, chung cái bàn, nên bàn tôi thường được đem ra trưng dụng. Có điều lúc trước, bàn này chỉ có mình tôi ngồi, nay lại có thêm Khang Duật, nên tôi dành phải tìm cách đuổi . Hội con người ta chuyện, con trai nên nghe.

      Khang Duật cũng chả thèm quan tâm, dù sao cũng có đống bạn rủ ăn cơm còn gì.

      trong những đứa bạn tốt của tôi, Tiểu Phàn, tên đầy đủ là Phàn Tuyển, nhắn xinh xắn, mỗi cái tình tình lại rất nóng nảy, nên chúng tôi đều ngầm thống nhất với nhau, gọi nó là Tiểu Lạt, vừa , vừa cay, nhưng cũng rất dễ thương, hí hí, hèn chi làm đồ ăn cũng cay theo. Nhưng sao, tôi vẫn rất thích, đồ ăn mẹ nó làm là số .

      Từ Doanh, mắt , tóc xoăn tự nhiên, xinh đẹp duyên dáng. Học giỏi đến nỗi tới bây giờ tôi cứ cho rằng, chắc thể nào cái gì trong đầu nó cũng chỉ dùng để phục vụ mục đích học tập, mỗi lần thi cử gì đều đứng hạng nhất cả. Chỉ có điều lại ăn rất chậm, tôi thường giúp nó ăn bớt chứ để nó ăn mình chắc chắn là kịp giờ học buổi chiều.

      Lưu Lý Quân, nhìn chung cũng thanh tú, chỉ có điều lại có đôi mắt hơi xếch ở đuôi nên trông rất giống hồ ly, vậy nên, đôi khi cả bọn đều cảm thấy nó rất đẹp. Có lúc chỉ cần quay đầu lại cười cái, trông lại rất quyến rũ, đồng thời, nó cũng là đứa vui tính nhất hội.

      Còn nữa, nó có chức vụ mà lúc ấy tôi nghĩ là rất oách – Đại đội trưởng kiêm bí thư chi đoàn.

      Ngoài ra còn cặp chị em sinh đôi nữa, ngoại hình thôi. Tiểu Phàn cũng hay bảo hai đứa tụi nó nhất định là sinh đôi cùng trứng, từ đến lớn giống nhau như đúc từ khuôn, cực kì giống nhau. chị tên Úc Văn Tịnh còn em là Lý Văn Di. Chỉ là ở bên nhau lâu đến vậy, tôi nhắm mắt cũng có thể chỉ ra ai là chị, ai là em. Tụi nó theo họ mẹ, đứa còn lại theo họ của bố. (Cặp chị em sinh đôi, tên Văn Tịnh, có nghĩa điềm đạm, dịu dàng, còn Văn Di là vui vẻ, hoạt bát.)

      Còn tôi, thành , lại rất bình thường. May ra còn vớt vát được đôi mắt rất đẹp, vừa to lại vừa sáng. Vậy mà cái điểm đáng tự hào duy nhất đó lại bị cặp kính vừa to vừa dày che mất. Cái cửa sổ tâm hồn lại bị hai miếng thủy tinh cong queo đóng lại, có to hơn đẹp hơn nữa cũng có ý nghĩa gì. Ai da, càng nghĩ càng thể nén tiếng thở dài.

      “Miểu Miểu! Hôm nay sao lại vẫn ăn trứng sốt cà nữa thế hả?” – Tiểu Phàn chán ghét nhìn bộ dạng suy dinh dưỡng của tôi mở hộp cơm.

      Là thế này, mấy tuần nay ngày nào cũng ăn trứng sốt cà cả, đến người ngoài nhìn vào cũng còn muốn ớn, nhưng thành là tôi cũng hết cách rồi. Mẹ tôi là bác sĩ pháp y, ngày nào cũng phải làm việc với xác chết, bố bận… kiếm tiền. Trong nhà ngoài tôi chỉ còn con em lười biếng kia, thành ra tôi đành phải tự làm, mà món vừa nhanh vừa dinh dưỡng chỉ có mỗi món trứng sốt cà chua này thôi.

      “Nếu mày vậy cho tao miếng sườn của mày là được mà.” – Tôi nhìn chằm chằm vào miếng thịt trong cà mên của nó .

      “Này là mày cố ý mà.” – Miệng thế, nhưng nó vẫn gắp miếng sườn qua cho tôi.

      Quả là bạn bè chí thân, lòng tôi cảm động dâng trào. Tiểu Phàn, chờ mai mốt tao làm lớn, kiếm được tiền trả lại cho mày. Thương quá, mỗi lần ăn cái gì đều cho tao phần, hại mày bao lâu nay chỉ cao có 148cm, mày là vĩ đại.

      thế thôi, nhưng tôi vẫn ăn rất nhiệt tình, thiếu điều muốn nhai nát, nuốt cả xương, hơn nữa, còn nhân tiện gắp thêm đồ ăn từ mấy cái cà mèn khác để no bụng. Bữa cơm này ăn ngon.

      Còn trứng sốt cà chua này chỉ để trưng với cơm cho đẹp thôi.

      ăn, tôi thấy Khang Duật cùng tụi nam sinh trong lớp định ra ngoài chơi đá banh, bỗng nghe có người – “Vương Gia, lần này đến mày làm thủ môn.”

      ‘ừ’ tiếng.

      Tự dưng tôi thấy khó hiểu, tại sao lại gọi là Vương Gia? Chuyện này phần cũng là do tôi, thể nào nhớ được biệt danh của người khác, nhiều khi cũng chả nhớ tên. Bình thường với họ và tên ai đều râu ông này cắm cằm bà kia. Nhất là với mấy thằng con trai, tôi toàn đều gọi bằng ‘này’. Lúc mới chuyển trường, cũng có giới thiệu tên nhưng tôi sớm quên sạch, cả tuần rồi tôi cũng toàn gọi là ‘này’ mà thôi.

      Nghĩ thế, nên tôi ngu ngốc hỏi lại – “Vậy ra là cậu ta họ Vương à? Thế tại sao còn có chữ Gia? À, tao biết rồi nha, ra cậu ta tên là Vương Gia hả? Cái tên này là đẳng cấp nha, kiểu gì vai vế cũng cao hơn người khác. Ơ, thế sao đặt là Vương Gia Gia luôn , thế chả cao hơn à.” (Gia Gia có nghĩa là ông nội)

      Tôi vừa xong nghe lũ bạn nó phì tiếng rồi cả đám đều nhất loại phá ra cười sằng sặc.

      Chả biết là do tôi lớn tiếng hay do lỗ tai Khang Duật cực thính mà sau khi vừa xong, nhìn về phía tôi, dòm thấy đôi mắt chả khác quái là mấy.

      Tôi cũng trừng mắt nhìn lại. Tôi có sai cái gì hả? Tôi quay sang lũ bạn trong khi đưa mắt nhìn xung quanh.

      Sau cùng, cũng nhìn thẳng vào tôi.

      Tôi ngẩng đầu lên. Á… là biết dọa người mà.

      nheo mắt nhìn, còn tôi cứ chăm chăm vào cổ họng , nghe phải câu – “Lớp trưởng, mặt còn hột cơm kìa.”

      Tôi vô thức sờ lên mặt, quả là còn dính hạt. Le lưỡi ra liếm vòng quanh môi rồi đưa hạt gạo vào miệng. được lãng phí thức ăn mà các bác nông dân vất vả làm ra đâu.

      Giờ nghĩ lại cái hành động đó quả rất giống con ếch.

      “Lớp trưởng…” – thêm.

      mặt còn dính hột cơm nào nữa hả? Tôi đưa tay lên mặt sờ vài cái, có, hết rồi mà. Tim tôi đập loạn, nhìn . cũng nhìn tôi cách rất đáng sợ.

      “Cậu… rất ngốc!” – xong, xoay người bỏ , bước ra khỏi phòng học. Khi đó, còn nghe tên nào đó trong lớp – “Thôi bỏ , ngay cả tên tụi tao lớp trưởng còn nhớ kĩ. Phải hễ là tên của nam sinh cổ nghe qua lần là quên ngay, huống chi là mày…”

      Chờ bọn họ cả rồi, tôi mới có thể phản ứng lại được. Trợn tròn hai mắt, thể nổi tức mà hướng về tụi bạn mếu máo – “Cậu ta… Cậu ta là tao rất ngu kìaaa…”

      Vậy mà bọn họ chả ai thèm an ủi ta câu, đồng loạt dùng ánh mắt mà nhìn vào tôi như muốn — ‘Mày rất ngốc’.

      Này là ý gì, ý gì đây hả?

      “Miểu Miểu, cậu ta nhập học cũng được tuần rồi.” – Tiểu Phàn .

      “Mày ngồi cùng bàn với cậu ấy tuần rồi.” – Từ Doanh .

      “Trí nhớ của mày quả là kém đến đáng ngạc nhiên.” – Lưu Lý Quân .

      Tôi cau mày, bọn họ là về cái gì?

      Tiểu Song và Đại Song lấy ra quyển sách từ bên dưới bàn của , bìa sách viết to hai chữ – KHANG DUẬT.

      Tôi ngây người ra – “Vậy ra đây mới là tên của cậu ta?”

      Bọn họ gật gật đầu, ánh nhìn như thể mặc niệm cho chỉ số IQ của tôi.

      Tôi cười gượng, tụi nó cũng cười – cười rất giả là đằng khác.

      Vì thế, tôi bèn nhớ kĩ tên . Lần đầu tiên tôi nhớ tên của thằng con trai trong lớp, trong khi ngay cả những bạn học chung lớp suốt năm ròng tôi còn chưa nhớ mà gọi tên bọn họ.

      Đến giờ học buổi chiều, mới bắt đầu vào lớp, ngồi vào chỗ. Tôi rất muốn xin lỗi câu, nhưng nghĩ đến việc do mà tụi bạn tôi ngu ngốc là cổ họng nuốt trôi, vì thế, tôi chỉ vào tên vở, – “Chữ của cậu xấu quá.”

      lại lấy loại ánh mắt dọa người này nhìn tôi.

      Chỉ là lúc đó tôi vừa trả đũa được, cảm thấy rất vui, thèm tính toán với nữa.

      Vậy mà ai ngờ sau đó phun ra câu – “Chữ cậu còn xấu hơn chữ tôi nhiều!”

      Tôi nổi điên – “Khang Duật…” – Định gọi tên của rồi chửi um lên, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt tôi vô cùng sửng sốt. Ảo giác à, trong mắt như ánh lên tia sáng, có vẻ rất hài lòng.

      Hài lòng cái gì biết, hài lòng vì thấy chữ tôi xấu hơn sao?

      Lúc ấy, giáo bước vào lớp, tôi cũng dám chửi mắng gì nữa, quay ra nhìn chữ mình.

      Á… đúng là xấu .

      Huhuhu… Người ta hồi tiểu học luyện chữ bằng bút máy, hối hận quá , là hối hận mà.

      Vậy là, sau khi cùng kết thù, Khang Duật giờ là đứng thứ 2 trong danh sách những người tôi ghét nhất. Đứng nhất là loại người giết và ăn thịt chó.

      Nhưng mà, chỉ tháng sau, liền nhảy vị trí số .

      Vì tôi thấy rất mất mặt. Bây giờ, mỗi lần nhớ lại đều cảm thấy rất xấu hổ, chỉ muốn đào cái lỗ rồi nhảy xuống cho xong.

      Như thường lệ, hôm thứ sáu đó là ngày tổng vệ sinh, tôi và Khang Duật đều cùng quét rác. chung việc này cũng chỉ mang tính hình thức thôi, cầm chổi tùy tiện quét vài cái là xong. Đằng nào sàn lớp lúc nào chả bẩn, chỉ cần quét cho sạch số bụi phấn rơi rớt ở chỗ bảng mấy cái khác thầy cũng để ý.

      Có điều hôm nay, tôi có ‘bạn tốt’ đến thăm, vậy mà hồi trưa lại ăn kem, nên bây giờ thấy đau bụng kinh khủng. Nhưng mà, tôi là lớp trưởng, phải làm gương tốt cho mọi người, thể cứ như thế này mà giao đại việc cho ai đó. Tôi phải quyết tâm~ quyết tâm~~

      Nhưng mà… nhưng mà…

      Ôi… đau quá

      Tôi đau đến đổ mồ hôi lạnh, tay cầm chổi cũng bắt đầu run run. Làm con đáng thương, mỗi tháng đều phải mất rất nhiều máu. Trao đổi chất này nọ tạm chưa , thế lại còn bị đau bụng. Hôm nay là ngày thứ hai, vậy mà nó cứ ào ào, dây cả ra ngoài.

      thảm quá , đừng có hành người ta nữa mà.

      Mỗi tháng tôi đều thầm khấn cho người bạn này mau mau nghỉ, để người ta có thể quét lớp cho xong, rồi sau đó nhất định mang băng vệ sinh về cúng ngài, còn có cả nước đường đỏ, có cả táo tàu, có cả…

      Ui da, đau chết tôi mất!!

      Mặt tôi bây giờ vặn vẹo, nhăn nhúm thành cục.

      Lúc này, Khang Duật cầm cái ki hốt rác tiến về phía này, tôi ngẩng đầu lên, ra vẻ có gì, cười hỏi – “Cậu quét xong hết rồi hả?”

      gật đầu, nhìn chằm chằm tôi hồi rồi hỏi – “Cậu bị sao à?”

      Tôi vội vàng lắc đầu, cố gắng đứng thẳng người, – “Sao trăng gì? Tôi khỏe lắm.” – Cái này nghĩa là: Đáng ghét, tránh ra, tránh ra giùm !

      Cầm cái chổi trong tay, tôi chăm chú quét, quét cật lực đến nỗi bụi đất bay mù mịt.

      “Cậu có chỗ nào khỏe phải ?” – cứ theo sau tôi mà hỏi.

      phải rồi mà.” – Dù đúng là thế nhưng trước mặt , tôi nhất định .

      Tính tôi từ trước đến giờ rất ngoan cường, nhất là trước mặt lũ con trai, dù có chết cũng tỏ ra yếu thế.

      Sau đó, Khang Duật bước về phía tôi. Vì tôi cứ khom lưng cúi mặt, nhìn được, nên đành ngồi xổm xuống nhìn lên. Tôi muốn để thấy cái bộ dạng cắn răng nhịn đau, quay mạnh người , nhưng lại để ý đến cái ki ở dưới, bước lệch, ngã chổng vó.

      Dù sao, ngã cũng ngã rồi, nhưng cái chính là, tôi mặc váy, nằm đất thế này kiểu gì cũng chả đẹp nổi, hai cẳng chân lại nằm bò ra, còn ngay trước mặt . Cái váy bị tốc lên, tôi còn chưa kịp làm gì, thấy lành lạnh ở dưới.

      Đến khi định thần quá muộn, những gì đáng lộ đều lộ hết — kể cả cái quần trong màu vàng, còn chấm đỏ.

      Trứng sốt cà — đây là thứ duy nhất tôi có thể nghĩ tới lúc này.

      Chỉ thấy, ‘thưởng thức’ xong rồi, ngơ ngác ngẩng lên nhìn tôi, sau đó mặt ửng hồng, rồi lan tới cả mang tai, đến khi cả mặt đỏ lựng, đột nhiên đứng lên, xoay người.

      Tôi đây, tôi còn có thể có phản ứng gì nữa được chứ? Sững sờ hoàn toàn.

      Từ lâu quên mất cơn đau, bây giờ chỉ còn lại cảm giác xấu hổ.

      Xấu hổ đến nỗi ngất luôn…

      Tôi nghe thấy tiếng Tiểu Phàn kêu, có cả tiếng của Tiểu Song và Đại Song, còn có đống chị em tốt lay gọi, nhưng mà tôi thể nào trả lời được, còn nghĩ, tốt nhất là nên tỉnh lại nữa.

      À mà còn nữa, bao giờ dám ăn trứng sốt cà nữa đâu.

      Lại thêm, gã Khang Duật kia, bước lên vị trí đứng đầu trong bảng xếp hạng những kẻ tôi ghét nhất cách rất vẻ vang, cả đời này đừng mong tôi cho xuống.

      Còn nữa,…

      Thần phật ơi, sao người để con chết luôn cho rồi!

      _____

      (1) Họ Ái Tân Giác La – thông tin đầy đủ ở đây. http://vi.wikipedia.org/wiki/%C3%81i_T% ... %C3%A1c_La

    4. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      CHƯƠNG 2 – KIỆN XI XI(1)

      [Nguyên edit - An beta]

      Sau cái vụ ‘trứng sốt cà’, suốt hai tháng trời, cứ hễ nhìn thấy Khang Duật là tôi trốn tiệt, nếu vào học cũng chỉ nhìn vào sách, sống chết gì cũng chằm chằm vào đó, chứ tuyệt đối hề nhìn sang .

      Bởi vì cứ nhìn là tôi cảm thấy rất xấu hổ, tuổi thanh xuân này của tôi, cứ nghĩ rằng cả đời trong sạch thế là bị hủy, mặt mũi đâu mà gặp người đời nữa chứ hả?

      Khang Duật cứ ra vẻ có gì, như thể sớm quên béng chuyện này từ đời nào.

      Thế nên tôi cũng nghĩ, từ đó tới giờ cũng qua lâu rồi, có lẽ cũng nên sớm quên chuyện ấy, nên cứ day dứt mãi trong lòng, coi như nó chỉ là cơn ác mộng mà thôi.

      Đúng vậy, tôi nghĩ thế là phải, trong lòng cũng cảm thấy thoải mái vô cùng.

      Giờ cơm trưa, tôi hăng hái xuống căn tin lấy cà mên, lúc rẽ ngoặt, vô tình lại đụng phải Khang Duật từ hướng khác tới.

      Lúc phát người đó là , trong lòng vui vẻ, hớn hở, lập tức lại thấy nặng trình trịch. Dù rằng chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng khi gặp người vẫn khỏi có cảm giác ngượng ngùng.

      Là đứa hiếu thắng, lập tức quay đầu hay xoay người bỏ chạy, cả hai tôi đều làm được, vì thế, tôi mặt dày làm trò cực kì mất mặt, giơ chân đá rồi bước qua. Khang Duật ngờ lại bị tôi đá, bực mình hừ tiếng.

      Đá người ta xong, tôi còn hét lên – “Tránh ra!”

      Khang Duật vừa bị tôi đá, lại còn bị hét vào mặt, ngây cả người. Tôi thấy tránh, cũng nhất định đường vòng, bèn đẩy ra, sau đó khí thế hiên ngang, hùng hổ bước tới.

      Chẳng còn cách nào khác, bổn nương đây vốn là người như thế.

      Sau khi xa xa chút, tôi mới cảm thấy hối hận, len lén quay đầu nhìn . Cú đá đó, tôi dùng hết mười phần sức, bị thương mới lạ, nào ngờ quay lại thấy Khang Duật ở ngay đằng sau.

      Mặt lúc này còn khó coi hơn cả Bao Công nữa.

      Mắt trợn lên , tôi sợ đến mức co giò bỏ chạy.

      Mà tôi bỏ chạy đương nhiên đuổi theo phía sau.

      Tôi sợ đến hoảng loạn, chỉ đơn giản nghĩ là vì muốn báo thù, nên càng cố hết sức cuồng chân chạy nhanh hơn, hòng bỏ xa được , đâu ngờ cũng cật lực bám ngay sau.

      Tôi bạ đâu chạy đó, từ hành lang phòng học, cho đến sân thể dục, thế mà cũng chạy ngay sát đằng sau. Nhìn tụi tôi như bộ đôi thần kinh, đứa trước đứa sau cứ xăm xăm chạy sân thể dục.

      Chạy vòng, lại thêm vòng.

      Người biết khéo còn tưởng chúng tôi tập chạy 400m nữa ấy chứ.

      Từ trước đến giờ, thể lực tôi đều rất tốt, nhưng từ từ cũng dần kiệt sức, khó mà tiếp tục chạy nhanh, quay đầu nhìn lại Khang Duật thấy nhanh chóng bắt kịp.

      Lúc này tôi hoảng sợ cực điểm, bắt đầu ứa nước mắt, vừa chạy vừa la lớn – “Mọi người đến mà xem, giết người, Khang Duật muốn đánh con !!” – Vừa hét xong, Khang Duật đuổi kịp, đưa tay chụp lấy vai tôi.

      Tôi hoảng hồn nhảy dựng lên, quay đầu đá thêm phát.

      Hình như đoán được trước, Khang Duật giữ tay, khiến tôi phải ngừng lại.

      Tôi đành phải dừng, còn nghĩ nhất định đánh tôi, bèn rút tay về, hoảng sợ ngồi sụp xuống đất, đưa hai tay ôm đầu. Ấy vậy mà đợi cả buổi, cũng chả thấy động tay động chân gì.

      Tôi mở tay ra, ngẩng đầu lên, thấy cau mày trừng mắt nhìn – “Ai là tôi muốn đánh cậu? Tôi có đánh con .”

      “Vậy tại sao cậu đuổi theo tôi làm gì?”

      “Thế sao cậu lại bỏ chạy?”

      Hỏi thừa, tôi đá cậu, ngu sao mà chạy?

      Tôi xấu hổ hề xin lỗi câu, chỉ – “Tôi rèn luyện sức khỏe, được sao?”

      Ôi, cái lí do của tôi… ban nãy còn tri hô nào là giết người, đánh người, giờ tráo trở phủ nhận.

      cũng chả muốn tranh cãi với tôi làm gì, chỉ nhìn tôi – “Tôi có chuyện muốn với cậu.”

      “A! Vậy bây giờ luôn !” – Vẫn ngồi chồm hổm đất, tôi trả lời.

      chặc lưỡi cái, thấy tôi ngồi chồm hổm, thế là cũng ngồi xuống đất, sau đó tiếp tục – “Thế này, chuyện ngày hôm đó, tôi chả thấy cái gì hết cả.”

      thấy gì? Tôi chưa kịp phản ứng, ngồi ngẫm lại, nhớ tới mặt khi ấy đỏ như đít khỉ – “ xạo! ràng lúc đó là cậu thấy hết cả rồi… Nếu tại sao lại đỏ mặt chứ hả!”

      Bị tôi đúng hết rồi. gãi gãi đầu, mặt cũng ửng hồng.

      “Vậy cậu cũng đừng để tâm đến chuyện vụn vặt đó nữa. Cứ cho là bị thấy , cậu cũng đâu mất miếng thịt nào đâu.”

      Ê này này… Tôi có thể xem thế là lời an ủi được ?

      “Coi như tôi xin lỗi cậu rồi. Cậu lại còn đá tôi nữa, xem ra chúng ta huề nha. Được ?”

      Tôi cũng dám được. Ngẫm lại, cũng phải cố tình, tôi lại mang hết tội lỗi đổ lên đầu . thế nào cũng là tôi đúng, vậy còn đá đấm, quả vô tội.

      Đối với con , trong độ tuổi dậy lúc ấy, có thể hiểu được thế nào là nam nữ, vậy mà lại xảy ra chuyện xấu hổ như vậy, trong lòng thế nào thấy cũng ổn, ngẫm ngẫm lại vẫn thấy được lợi hơn.

      Nhưng ở tình huống rắc rối thế này, tôi lại trở thành kẻ bụng dạ hẹp hòi quá rồi.

      Nếu xin lỗi rồi chuyện này cũng nên cứ như vậy mà trôi qua.

      “Hồi nãy tôi đá cậu có sao ?” – Cũng nên quan tâm tới người ta chút.

      lắc đầu – “Quần dày lắm, sao đâu.”

      “Vậy… vậy… vậy ha!” – Tôi đứng dậy. Chạy lâu vậy, đói đến nỗi da bụng dính da lưng rồi. – “Tôi muốn ăn.”

      Tôi tiến về phía căn tin, Khang Duật cũng bước theo phía sau.

      “Cậu theo tôi làm gì?”

      Khang Duật trừng mắt liếc tôi cái – “Cậu muốn ăn còn tôi à? Ai hại tôi chưa ăn cơm phải chạy khắp sân thể dục hả?”

      Tôi rụt cổ, trong bụng nghĩ thầm, tôi cũng đâu bảo cậu đuổi theo.
      *

      Cầm cà mên, hai đứa trở về lớp. Lúc đó cũng gần vào giờ học buổi chiều, tụi bạn ăn cơm xong sớm từ lúc nào, ai ăn cùng tôi. Tôi đành phải về lại chỗ ngồi, cùng Khang Duật ăn cơm.

      Ăn xong, đến buổi chiều, đầu giờ là tiết thể dục, tôi vội vàng vào nhà vệ sinh để thay quần thể dục.

      Khi đó, đám con cũng thích mặc đồ thể dục tí nào, vì nó trông khá xấu. Màu xanh lam trông quê thế rồi, dọc quần lại còn có thêm hai đường biên màu trắng, mặc với áo nào trông cũng xấu hết. Vì vậy, đa số tụi nữ sinh đều chỉ mang và thay đồng phục thể dục khi đến tiết mà thôi.

      Ra sân tập, mọi người đều ngay ngắn xếp hàng, sau đó lần lượt điểm danh. Thầy giáo để ủy viên thể dục bước đến, kiểm tra tác phong từng người, nếu mặc quần thể dục hay mang giày thể thao đều bị đuổi ra khỏi hàng, phạt đứng bên. Sau khi kiểm tra xong, giáo viên thể dục mới từ từ tiến đến.

      Vừa nhìn qua tôi, bỗng thầy liền cười tít mắt, khiến tôi cực kì ngơ ngác.

      Tiếp đó, thầy quay xuống cả lớp, – “Hôm nay có hai trò, làm cho tôi cảm thấy rất vui. Tranh thủ giờ nghỉ trưa lại tập chạy 400m, hơn nữa lại chạy rất nhanh. Cho nên tôi quyết định, Đại hội thể dục thể thao cấp khu vực diễn ra vào tuần sau, đều cho cả hai tham gia, mang vinh quang về cho trường.

      Tôi rùng mình, giáo viên hai người, phải là tôi và Khang Duật chứ.

      Thầy giáo còn – “Các trò cũng cần noi theo gương hai bạn . Muốn học lý hóa cho tốt phải năng tập thể dục. nên suốt ngày chỉ cắm đầu vào đọc sách, thân thể cần khỏe mạnh mới được.”

      người bỗng hỏi – “Thầy tới ai vậy ạ?”

      Tôi nhịn được mà bước lui về sau bước, trong đầu cứ lẩm nhẩm niệm chú, phải tôi, phải tôi.

      “Chính là Âu Dương Miểu Miểu và Khang Duật. Hôm nay hai trò ấy giữa trưa nắng đổ mồ hôi tập chạy sân thể dục, làm thầy giáo tôi đây rất cảm động, vô cùng vui mừng.” – Họ Ái Tân Giác La này quá dài, cũng khá đặc biệt, nên các thầy giáo, bình thường cũng chỉ gọi là Khang Duật.

      Trong lòng tôi khóc ra nước mắt a.

      “Bắt đầu từ ngày mai, giữa trưa hai trò ra sân tập, tôi toàn tâm huấn luyện hai trò tốt.” – Thầy giáo nhìn tụi tôi, trông cứ như tìm được mục tiêu phấn đấu cả đời, nắm chặt tay, long lanh khóe lệ.

      Tôi dám từ chối, chuyện thế này đành phải đồng ý, rồi nhân tiện mắng chửi Khang Duật trăm nghìn lần.

      là có miệng mà thể giãi bày mà.

      Tôi cũng thấy Khang Duật từ chối, mà chắc cũng làm thế. Tôi thấy, có vẻ rất thích các hoạt động thể thao, giữa trưa ăn cơm xong cùng tụi nam sinh ra ngoài đá bóng. Dù sao đá bóng cũng phải chạy, đối với thế nào cũng chả có vấn đề gì.

      Nhưng mà tôi , ăn cơm xong, tôi còn muốn ngủ giấc nữa cơ.

      Thế này xong rồi, trong lòng lại đem Khang Duật ra mắng tiếp.

      Tại sao đời tôi lại thành ra thế này hả giời….

      Chuyện này làm tôi rất là buồn. Mấy tiết kế đều trôi qua trong chán chường. Gục đầu bàn, nằm dài ra, tôi đem sách dựng thẳng lên, che lại, đến mức giáo viên có dạy cái gì cũng chẳng nghe được chữ.

      Cuối cùng cũng đến giờ tan trường, tôi như mọi người mau chóng thu dọn sách vở. Lúc chuẩn bị ra về, nhìn Khang Duật từ từ xếp cặp, nét mặt có vẻ rất vui sướng, tôi chỉ thấy rất chướng mắt.

      Tiểu ác ma trong lòng bắt đầu mò ra.

      Mắt tôi bắt đầu tia ác ý, chờ quay lưng về phía tôi, liền hung hăng đưa chân đá cái.

      rít tiếng, ngã sấp đập vào cạnh bàn bên cạnh.

      Thấy thế, tôi liền nhanh chân chạy biến, ngay có thói quen toilet sau giờ học cũng nhớ tới, tụi bạn rủ về chung cũng trả lời, vội vội vàng vàng chạy như bay về phía cổng trường, sau đó mới dám ngửa mặt lên trời cười ha hả.

      Hết tức rồi, là rất thỏa mãn.

      Nắm tay thành nắm đấm rồi vung lên trời.

      Lòng tôi cảm thấy rất phấn khích, vui vẻ về nhà.
      *

      Các trường trung học Thượng Hải đều chia theo khu vực. Hộ khẩu ở đâu học ở trường khu đó, cho nên cũng có quá xa nhà, bộ là đến trường lựa chọn hàng đầu của tụi học sinh trung học. Đương nhiên cũng có số trường hợp, chưa đủ 14 tuổi đạp xe tới trường.

      Tôi cũng nằm trong số trường hợp vi phạm pháp luật kia, có điều do hôm nay xe đạp được mang tra dầu, nên thành ra dùng.

      Tôi theo hội khẩu của mẹ, nên địa chỉ và hộ khẩu cùng khu, nhưng may mà cũng xa, ngay chỗ giáp ranh, được chia bởi cái đường ray bỏ hoang, ngày nay được dân Thượng Hải biết tới là khúc đường Duyên An Tây – đoạn từ Hồng Hứa đến Hồng Tỉnh.

      Suốt hồi trung học cơ sở, hai bên đường ray đều là ruộng đồng bỏ hoang, cỏ dại mọc thành bụi, cao hơn đầu người. Mỗi lần tôi ngang qua đây, đều tiện tay ngắt cây cỏ đuôi chó, vừa hát vừa vung vẩy vừa , có khi hứng chí lên nhảy dọc các ô đường ray về nhà.

      Hôm nay cũng như mọi ngày, chỉ là… chơi, ngắm, tôi cảm thấy rất mắc tiểu.

      Đồng hồ sinh học của tôi rất chính xác. 6 giờ sáng nhất định phải tiểu, lúc tan học cũng phải gặp WC, vậy nên vừa cảm thấy mắc nhịn được.

      Tháng 11 những năm 90 khi ấy, Thượng Hải cực kì lạnh. Trời lạnh mà còn mót tiểu quả là kiểu tra tấn. Tưởng cứ chạy về nhà giải quyết là xong, nhưng mà cái chính là chạy nổi. Hai chân cứ khép chặt vào nhau, chỉ sợ thả lỏng ra cái là dừng được.

      được, được, nhịn được mà, đành mặt dày tè bậy vậy. Nghĩ thế, tức tôi bước bước dài, chui vào trong bụi cỏ, trước lấm lét nhìn trước xung quanh kiểm tra, phát có ai lập tức cởi quần.

      Vừa ngồi xổm xuống, định thở cái, bất ngờ thấy người chạy vội tới đây.

      Tôi dám núp sâu trong mớ cỏ dại rậm rạp này, sợ đụng phải mấy con như sâu, chuột nên chỉ chọn nơi vừa vừa, đủ cỏ để che. Ai ngờ ma xui quỷ khiến thế nào, người kia cứ mực hướng về phía tôi ngồi mà bước tới.

      Thấy có người tới, tôi hoảng hồn, mặt mũi trắng bệch.

      Đừng đến chuyện nín tiểu, kéo quần lên. Chưa kịp làm gì, vì giật mình, tức thời nước chảy ào ào.

      Nước tiểu nóng, trời lại lạnh, thế là liền có khói trắng xuất . Được xả ra là thoải mái, nhất là vào mùa đông, rét mà run. Tôi cũng lạnh run. Run gấp hai lần.

      Bởi kẻ kia, ai khác, chính là Khang Duật.

      Thấy trong mắt ánh lên vẻ kinh ngạc, tôi biết chắc thấy hết rồi, còn thấy cách rất chân .

      Tôi chỉ muốn chết ngay mà thôi.

      Trong đầu cố nghĩ ra lí do nào đó để nghĩ tôi tè bậy ở đây mà làm gì đó để phục vụ cộng đồng, tưới ruộng chẳng hạn…

      Cuối cùng, mọi suy nghĩ chỉ chuyển thành oán niệm cực bự ––– tại sao bây giờ trái đất bị hủy diệt luôn cho rồi!!

      Đương nhiên trái đất này theo mong mỏi của tôi mà bị hủy.

      Vì thế, tôi giả ngơ.

      “Ấy… cậu có muốn tới đây luôn thể nè…”

      “…”

      ____

      (1) Xi xi: Nguyên gốc là 嘘嘘 (wee-wee, hư hư) – tiếng gió mà các bà mẹ dùng xi tè các bé ấy :”>; ở đây, 嘘嘘 động từ cũng có nghĩa là ‘ tè, ’ ấy).

    5. Kỳ Kỳ

      Kỳ Kỳ Well-Known Member

      Bài viết:
      1,341
      Được thích:
      295
      CHƯƠNG 3 – PHẠT ĐỨNG

      [Nguyên edit - An beta]

      Tôi biết là mình về nhà bằng cách nào, mặc quần hay chưa? Hay là mặc cầm quần chạy về? Mà hai cái này có khác nhau sao? Cái gì cũng bị thấy hết mặc hay mặc khác nhau chỗ nào??

      Mặt mũi sớm mất sạch, quẳng tới đời tổ tông nào rồi.

      Về đến nhà, tôi chạy ngay lên lầu, xộc thẳng phòng của mình, bổ nhào lên giường rồi sau đó lăn qua lăn lại. Lăn từ giường rồi xuống đất, từ đất lại mò lên giường lăn tiếp.

      Tôi cho rằng đời tôi đến đây là hết.

      Là báo ứng mà. Nếu tôi đá có chuyện xấu hổ đến thế này.

      Giờ có hối cũng muộn.

      Tôi cứ tiếp tục lăn lộn, tiếp tục dộng đất rầm rầm, tiếp tục khóc nức nở.

      Đột nhiên tôi chợt nhớ, biết ngày mai là thứ mấy, có cần học hay ? Liếc qua lịch treo tường cái, khóc càng tợn.

      Ngày mai là thứ sáu, là thứ sáu, thứ sáu chết tiệttttttt.

      Tôi phải làm sao bây giờ? Ngày mai còn mặt mũi nào mà gặp Khang Duật nữa trời?

      Hay là giờ tôi chạy ra khỏi cửa, mò ra đường cái, sau đó đứng ở giữa đường chờ xe tới… Tôi thấy cách này rất hay, hiệu quả rất nhanh!!

      Nhưng mà, tôi có gan làm liều…

      Bỗng nhiên cửa phòng bị đẩy ra, con berger từ từ mò vào. Được bố và tôi chăm sóc kĩ lưỡng, so với mấy con chó săn bình thường, Lassie to khỏe hơn nhiều, lông đen lại có màu xám của sói rất dày, mỗi tuần đều tắm lần nên càng mượt mà. Lông ở cổ dày, tản đều trông giống khăn lông chồn. Nó cụp tai, hớn hở nhìn tôi, thấy tôi lăn qua lăn lại đất, hứng chí sủa vài tiếng.

      Tôi quan tâm tới nó, ngồi dậy, phẩy tay, ý bảo, chủ mày rất buồn, tự chơi mình .

      Chắc do tôi làm hư nó rồi. Thấy tôi để ý gì tới, nó càng phấn khích, giơ hai chân trước lên, bổ nhào vào người tôi.

      Mẹ ơi, nó ít nhất cũng 50 kg, đè tôi đến ngộp thở, còn xem tôi như cây kẹo mút mà liếm. Lát sau, mặt tôi toàn là nước dãi.

      “Lassie, tránh ra! Tránh ra!!” – Tôi đẩy nó.

      Những năm ấy, rất nhiều người nuôi chó, đặt tên là Lassie, theo như bộ phim điện ảnh ‘Lassie, come home’. Ai cũng muốn con chó của mình được như Lassie, cũng trung thành như thế. Mọi người đều thích gọi chó của mình là Lassie, tôi cũng vậy.

      Lassie rất bướng, nó còn hiểu nhầm thành tôi muốn chơi cùng nó, càng hăng hơn, ra sức mà liếm. Tôi bị nó liếm phát nhột, nhịn được bật cười.

      Thế là nó càng phấn khích, vẫy đuôi như mô-tơ.

      Tôi chịu hết nổi, đành ra lệnh, – “Lassie, ngồi xuống.”

      Chó berger Đức đúng là loại chó nghiệp vụ, được tuyển chọn kĩ lưỡng, cực kì khôn, chỉ cần kiên nhẫn dạy cái gì nó cũng học được. Vừa ra lệnh, nó ngay lập tức ngồi xuống, thè lưỡi thở dốc.

      người bỗng hẫng, cảm thấy thoải mái hơn, tôi ngồi dậy, nhìn nó.

      Mà phải công nhận điều rằng Lassie nhà tôi cực kì bảnh nha. Con mắt hình quả hạnh, màu đồng sẫm, rất sáng, ánh lên vẻ thông minh, cái mũi ươn ướt, vừa đen vừa bóng. chung là cực kì oai vệ khí phách hiên ngang.

      Tôi rất hài lòng, vỗ vỗ đầu nó – “Tốt, ngoan lắm.”

      “Gâu gâu!!”

      Bị nó quấy thế này, tôi lập tức quẳng ngay cái ý định ngu ngốc ra đường cho xe đụng đâu mất, nắm lấy phần bọng cổ nó mà nghịch. Nó khoan khoái phát ra tiếng thở khò khè, chẳng chốc mà nhe răng ra gặm gặm tay tôi. đau, là đùa thôi, dù răng nó hơi sắc tí. Hồi tiểu học tôi từng bị chó cắn lần. Nhưng phải lỗi con chó mà chẳng qua do tôi nghịch ngợm, xém chút là đốt sạch lông nó, trách được.

      Nếu người thích sợ bị chó cắn. Chó cắn người, tính do bệnh dại, chẳng qua cũng chỉ là vì tự vệ, cắn hồi thánh thói. Mà hơn nữa, nếu là con chó đó hay cắn bậy lỗi phải ở nó, mà do chủ dạy dỗ cho tốt.

      Cho nên tôi chả sợ cái hàm răng trắng hếu của nó tẹo nào, ngược lại, trong đầu vừa nảy ra sáng kiến.

      Tôi duỗi ra, đưa cái cánh tay trắng mềm cho Lassie, với nó – “Lassie, tới đây, cắn tao .”

      Lúc này, tôi chợt thấy mình quả là thiên tài.

      Lassie ngoẹo đầu suy nghĩ, nhìn tôi, kêu ư ử, ra vẻ hiểu cái lệnh mới này.

      “Đến mau! Đến cắn tao này! Giò lợn tươi ngon này!” – tôi lắc lắc cái tay trước mặt nó.

      Nó quẫy đuôi, con mắt lóng la lóng lánh hẳn lên. Hình như nó hiểu được, há mõm ra…

      Tôi mừng rỡ.

      Lassie thè lưỡi… liếm…

      Tôi tái mặt – “Ai cho mày liếm, là cắn!!”

      Lassie: Gâu gâu!! (Liếm rồi mà…)

      “Cắn!!” – tôi quát lớn.

      Nó, liếm…

      “Cắn mau!!” – Tôi nạt.

      Nó, vẫn tiếp tục liếm.

      Tôi im lặng… bỏ ý nghĩ này . Tôi nằm lăn ra đấy, khóc lóc đau thương cho cái kế hoạch thành.

      Người ta chẳng qua là muốn bị nó cắn cái để mai có thể đàng hoàng xin nghỉ phép, cần đến trường mà.

      “Mày là đồ ngu!” – Tôi chỉ thẳng vào mũi nó.

      Lassie thấy ngón tay tôi, lại liếm phát nữa…

      Tôi cảm thấy vô vọng, nằm sõng soài mặt đất, cứ như chết rồi.

      Hình như chơi cũng , Lassie thong thả bước đến cạnh tôi, nằm xuống, đem đầu gác lên bụng chủ nó.

      Tôi muốn cứ thành cái xác thế này rồi quên hết

      Ấy thế mà lại đấu được cơn đói, vừa nghe mẹ gọi xuống ăn cơm, tôi là đứa chạy xuống nhanh nhất.

      nhà bốn miệng ăn, cơm canh nóng sốt, nhưng tôi lại chẳng cảm nhận được vị gì, trong đầu mải tìm cách nào để ngày mai cần học.

      Tôi cúi đầu nhìn xuống bát cơm của mình, thỉnh thoảng lại nhìn lén bố mẹ cái. Hành động lén lút như vậy khiến con em tôi phát được. Nó đá tôi cái, giọng hỏi – “Làm sao vậy?”

      Tôi trả lời – “Chị muốn trốn học.”

      “Điên à!!” – Nó gắp miếng thịt, thảy vào bát tôi – “Thiếu muối rồi, ăn nhiều giùm chút !”

      Học sinh cao trung muốn trốn học, chán sống!!

      Bố tôi cũng nhận thấy biểu kì lạ của con , lo lắng hỏi – “Sao vậy, cục cưng?”

      ‘Cục cưng’ là từ được dân Thượng Hải để gọi con .

      Tôi lắc lắc đầu, dám .

      đủ tiền tiêu vặt phải ?” – Với tôi và em , bố tôi rất rộng rãi, hề keo kiệt tẹo nào.

      Tuy sư phải thế, nhưng tôi vẫn mặt dày gật đầu.

      Gì chứ, học sinh tuổi này đứa nào mà chả muốn có nhiều tiền tiêu vặt hơn.

      Bố tôi tỏ vẻ rất thông cảm, gắp rất nhiều đồ ăn cho tôi – “Cơm nước xong bố cho, con muốn bao nhiêu? Ăn cơm cái , ăn nhiều chút.” – Sau đó quay sang con em tôi, cũng như thế.

      Đứa này có đứa kia cũng vậy, bố tôi trước giờ luôn công bằng, thiên vị.

      Ăn cơm xong, tôi tìm bố xin tiền, trong lòng nửa vui nửa buồn. Trở về phòng, hứng thú với tiền bạc cũng bay biến đâu hết, tôi càng sợ đến trường vào ngày mai hơn.

      Mẹ nó, tiền đâu phải vạn năng.

      Nhắc mới nhớ, tôi vẫn chưa làm bài tập về nhà, thế là càng đau đầu dữ dội. Có điều tôi là đứa tự giác, lập tức lôi sách vở từ trong cặp ra, nằm dài bàn rồi bắt đầu làm bài.

      Chữ nghĩa tôi chảy ào ào, giống như muốn trút hết lo lắng buồn rầu nãy giờ vào bài tập.

      Bài tập cấp hai phải quá khó, tôi cũng thuộc loại học tốt, nên cũng nhanh chóng làm xong.

      Làm bài xong, tôi định xem tivi. Nhưng vừa mở tivi, tôi lại xem vào, thế là tắt, mò đến tủ sách tìm quyển truyện tranh. Tôi rất thích đọc truyện tranh, nhất là truyện tranh Nhật bản. Lúc tôi còn học cấp hai, truyện tranh Nhật Bản bắt đầu phát triển, bởi thế, tôi mua cũng ít, ‘Nữ hoàng Ai Cập’, ‘Áo giáp vàng’, ‘Bảy viên ngọc rồng’, ‘1/2 Ranma’ đều có đủ. Khi đó, truyện tranh được nhà xuất bản Hải Nam phát hành, quyển truyện dày như bây giờ, mà lại mỏng, có thể cuộn lại được. Đa số là tập có năm chương, chia làm nhiều quyển, vì thế nên giá sách cũng rất nhanh đầy.

      Tôi rất mê xem truyện, chỉ cần vừa cầm quyển truyện lên lập tức quên hết thảy mọi việc, dù cho đọc quyển này rồi hay chưa cũng như nhau.

      Như thường lệ, tôi đọc xong, quay quay lại ngủ mất từ khi nào.

      Khi đồng hồ báo thức reo là sáng sớm hôm sau.
      *

      Sáu giờ sáng, thời khắc đau khổ làm sao.

      Tôi buồn bã rời khỏi giường, ăn sáng, sau đó đeo cặp lên lưng, ra khỏi nhà.

      Suốt dọc đường , tôi cứ vắt óc suy nghĩ, biết gặp Khang Duật nên gì?

      cái gì với tôi?

      Hôm qua khi bị nhìn thấy hết, tôi có cái gì quái dị ? biết sao lại mất đoạn kí ức, tôi nghĩ kiểu nào cũng nhớ nổi.

      Cứ mạch như thế, nhanh chóng đến cổng trường.

      Tôi cảm thấy run run, cứ đứng ở ngay trước cổng, dám bước vào.

      Tụi học sinh đến trường ngang qua, đều nhìn tôi kì lạ nên tôi chỉ biết giả vờ đứng đợi bạn.

      Lúc này là bảy giờ mười phút, đành phải bước qua cổng, bằng bị tính là trễ.

      Tôi cứ kéo dài tới giây phút cuối cùng mới bước vào cổng trường, sau đó chậm, giống con rô-bốt cần tra dầu bước từ từ vào phòng học. Đến cửa lớp, tôi đứng nép bên cạnh cửa, lén nhìn vào trong. Cả lớp tới đủ cả, bắt đầu giờ truy bài.

      Tôi cũng thấy Khang Duật, lấy tay đỡ, nghiêng đầu về phía cửa sổ. nhìn cái gì biết?

      Tôi lập tức ý thức lại, xây dựng tư tưởng cho chính mình.

      Tôi tự với bản thân, chẳng qua là bị người khác thấy mình tè mà thôi, có gì đặc biệt đâu, ai mà chả phải ? Ở nhà vệ sinh tôi còn bị nhìn thấy nhiều hơn ấy chứ?

      Ừ, đúng vậy! sao đâu, Âu Dương Miểu Miểu. Vĩ nhân ai cũng đều từng làm chuyện điên khùng nào đó, hay cách khác, chỉ có làm chuyện ngu ngốc rồi mới có thể trở thành người vĩ đại.

      Tôi nhấc chân lên, hướng vào trong, còn chưa chạm đất rụt chân về.

      Tôi tự chửi mình, là đồ vô dụng, chưa kịp vào nhanh chóng rút chân về rồi.

      Thế là cứ đứng ngay ở cửa, hết duỗi ra lại thụt vào.

      bạn cùng lớp của tôi ngồi gần cửa nhìn thấy, lập tức hỏi lớn – “Lớp trưởng, làm cái gì thế hả?”

      bực mình, tôi quát lên – “ khiến cậu quan tâm!!”

      lượng quá lớn khiến cả lớp đều hướng về phía tôi, Khang Duật cũng quay đầu lại.

      Bó tay rồi, tôi đau khổ bước vào.

      Vừa đến chỗ ngồi, tôi để cặp sách xuống, nhưng dám nhìn, lại nghe câu – “Sớm ha!!”

      Sớm cái đầu cậu ấy chứ sớm. Tôi chửi thầm nhưng ngoài mặt dám biểu lộ gì, cười gượng cái, trả lời – “Ờ… Sớm… Cậu cũng đến sớm quá ha… haha…”

      Tôi lôi hộp bút, sách bài tập, còn có môn chính của tiết này, sách ngữ văn ra, sau đó ngồi xuống.

      cũng gì thêm, tôi càng cảm thấy xấu hổ, lại nghĩ nếu mà hình như có lỗi với tinh thần truy bài đầu giờ.

      biết có phải do tôi nhạy cảm quá hay , lại có có cảm giác rằng Khang Duật nhìn tôi, nhưng với người dám nhìn mặt càng cảm thấy khó chịu, bứt rứt.

      “Ngày hôm qua…” – Im lặng hồi, Khang Duật cũng bắt đầu mở miệng.

      Tôi vừa nghe tới hai chữ ‘hôm qua’, lồng ngực lại nảy lên cái. Ngày hôm qua sao, hôm qua có cái gì hả??

      Tôi nóng nảy, vội vàng cắt lời , đổi đại sang đề tài khác, vốn là muốn hỏi ‘sáng nay cậu ăn chưa?’

      Đây chính là câu chào hỏi phổ biến nhất của người Trung Quốc.

      Đúng vậy, chính nó!

      Tôi trong đầu ràng là muốn hỏi câu này, nhưng lại nhớ tới tình hôm qua của mình, kết quả lời ra lại trở nên lộn xộn.

      Tôi cứng lưỡi, lắp bắp – “Thế cậu… cậu… sáng nay … xi chưa?” (Từ ‘ăn -吃’ phiên là [chī], còn ‘ tè, xi’ – 嘘嘘’ phiên là [shī], nên em Miểu quíu quá, lộn.)

      Lời vừa ra, tôi nhìn như bị sặc nước miếng, ho khan trận.

      Mấy phút đồng hồ sau tôi mới nhận ra mình vừa cái gì.

      Mặt tôi lập tức đỏ ửng, lan tới tận mang tai.

      Tôi là ngu.

      Là vạch áo cho người xem lưng, là tự bôi tro trát trấu lên mặt mình đây mà.

      Nhất định cho rằng tôi là sinh vật ngu ngốc nhất thế giới.

      “Ha ha ha ha ha!!!”

      như dự đoán của tôi, Khang Duật bỗng phá lên cười, cười cật lực, còn gục đầu xuống, lấy tay đập rầm rầm mặt bàn, cười như điên.

      Giọng cười của khiến các học sinh khác quay xuống nhìn. lần nữa, tôi lại trở thành trung tâm của cả lớp.

      Tôi thấy xấu hổ chết được, đầu càng cúi thấp hơn nữa.

      Thấy mọi người đều quay xuống nhìn, còn cách nào khác, tôi đành đưa tay qua bàn bên, kéo kéo tay áo .

      nhận thấy, cười lại nhiều. Mọi người thấy cũng có chuyện nữa, cũng quay lên làm chuyện của mình.

      Hình như Khang Duật nhịn cười rất khổ, cả người cứ run bần bật. Tôi trong lòng thấy rất khó chịu, nhưng lại dám gì. Nếu như nảy ra ý đồ gì, đem cái chuyện xấu hổ này của tôi cho người khác biết tôi còn nhìn mặt ai được nữa.

      Bảy giờ rưỡi, ngoài trời bắt đầu có mưa , chúng tôi được ngồi trong lớp nghe chương trình thể thao phát thanh. Động tác của tôi cứ cứng ngắt, cẩn thận từng tí , dám đụng chạm gì đến, để cho có cơ hội kiếm cớ.

      Truy bài xong, nghỉ chút, tiếng chuông đầu tiên trong ngày vang lên, môn thứ nhất, ngữ văn, bắt đầu vào tiết.

      Thầy giáo ngữ văn của chúng tôi cũng là phó chủ nhiệm của lớp, vì làm chủ nhiệm cấp hai khó lên cấp, nên giáo viên chủ nhiệm lại tại là giáo viên văn.

      Từ trước đến giờ tôi chưa bao giờ chăm chú nghe giảng như thế trong tiết ngữ văn hôm nay, quả là hết sức chăm chú. Mỗi câu mỗi chữ đều ghi vào rất kĩ càng, cẩn thận đến từng nét bút.

      Thế mà Khang Duật vẫn tha cho tôi, nhích lại gần, khẽ – “ muốn hỏi tôi hôm qua nhìn xong có cảm nghĩ gì à?”

      Nghe xong, ngòi bút tôi chệch cái, thành đường cong kì dị.

      “Cậu muốn… Cậu muốn gì?” – Tôi nghe kiểu gì cũng thấy ràng là định đe dọa.

      “Cậu thử?” – Tiếng rất êm, dễ nghe, nhưng vào tai tôi, lại thấy rất đáng sợ.

      Da mặt tôi mỏng, thế lúc đó còn nên cực kì ngây thơ. Nếu để chuyện đó vào mười năm sau, tôi hoàn toàn có thể trả đũa lại, khép tội nhìn lén con vệ sinh.

      Nhưng lúc đó tôi chỉ là đứa nhóc cấp hai, có sâu xa được vậy, chỉ nghĩ chuyện mất mặt này do tự mình gây ra, dám để cho người khác biết.

      Khi trả lời, giọng tôi cũng run lên, căng thẳng nhìn – “Cậu muốn thế nào… thế ấy… được hết…”

      Tôi thấy Khang Duật nheo nheo mắt, hình như xem xét câu trả lời của tôi có mang tính khả thi hay , lúc mở to ra, lại cảm tưởng như thấy tinh quang chợt lóe.

      Tại sao cặp mắt này nhìn gian như vậy chứ?

      nhìn thẳng vào tôi, đối diện, khiến tôi càng sợ hơn.

      Qua giây, hai giây, ba giây, mới từ từ mở miệng – “Tốt lắm!!”

      Tôi hiểu lắm, tại sao con mắt lại ánh lên hài lòng thỏa mãn như thế?

      Là ý gì??

      Chẳng lẽ từ đầu giăng lưới rồi đợi tôi tự chui vào hả?

      Chưa kịp suy nghĩ kĩ cảm thấy đầu có bóng người.

      Ngẩng lên, là giáo viên ngữ văn.

      Thầy nhìn tôi và Khang Duật, run run bóp vụn viên phấn, sau đó đưa tay đẩy cái gọng kính sáng chóe.

      “Tốt cái gì? Các trò tôi nghe thử.”

      Á…

      học nghe giảng, lại ngồi trong lớp chuyện riêng, thế là cái thể loại gì?”

      Tôi cúi đầu, điệu bộ hối lỗi.

      chị đến ngay bục giảng, đứng đó tự kiểm điểm bản thân cho tôi.”

      Thời đó các hình phạt hầu như là phạt đứng.

      Ngay sau đó, tôi bị bắt đứng bên bục giảng cùng Khang Duật, chịu bao ánh nhìn của cả lớp.

      Dù gì tôi cũng là trưởng lớp mà, bao nhiêu uy nghiêm trước giờ mất sạch hết cả rồiiiiiiiiiiii.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :