1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Lão bà vĩnh viễn đúng - Tử Trừng (2/10) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      LÃO BÀ VĨNH VIỄN ĐÚNG
      Tử Trừng
      Converter: Meoconlunar
      Editor: Boobuongbinh​

      Liên tiếp gặp phải bạn trai thay lòng đổi dạ, rồi đến công ty giảm biên chế bị sa thải, Tiêu Thải Hồng nản lòng thoái chí trở lại quê nhà, Hoa Liên.
      ngờ bà mối nổi tiếng nhất trong thôn, dì Hồng, lại lưu ý đến nàng?!
      Lại an bài đối thủ mất còn của nàng, Thái Dương, đến xem mặt......
      việc sao có thể thành như vậy chứ!
      Toàn thôn mọi người đều biết, nhà thôn trưởng có đứa con trai là Thái Dương, biểu suất sắc, diện mạo lại đẹp trai rạng ngời.
      Mặc dù......

      Truyện sủng, nhàng, có chút hiểu lầm làm gia vị.
      linhdiep17 thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Mở đầu

      Ngồi trong tân phòng, trong tay còn cầm đóa hoa dâu, Tiêu Thải Hồng đến bây giờ vẫn dám tin, nàng cứ thế tùy tùy tiện tiện đem chính mình gả .

      Đến Đài Bắc công tác nhiều năm, trải qua nhiều người bạn trai thay lòng đổi dạ, công ty lại giảm biên chế, tìm được công việc lý tưởng, khi tâm tình trở nên nguội lạnh, nàng dứt khoát trở lại cố hương, Hoa Liên, giúp lão ba quản lý nhà tắm suối nước nóng.( oaaaa… Suối nước nóng, mình thích suối nước nóng, các bạn có thích tắm suối nước nóng nè???!!!!!)

      Trở về mới được mấy ngày ngắn ngủi, nàng trong tình trạng mơ hồ trở thành vợ người ta.

      Nàng còn nhớ tình huống lúc đó là như vậy…

      “Thải Hồng? Đây phải Thải Hồng sao?”

      Dì Hồng, bà mối nổi danh trong thôn, cầm quần áo cùng ít đồ dùng vừa vào đến lữ quán liền lớn tiếng ồn ào, phảng phất tìm thấy thân nhân thất lạc nhiều năm.

      “Ôi, ta là dì Hồng a! Ngươi quên rồi sao? Hồi , ta còn giúp ngươi ỉa đ*i a!”( A di đà phật, thiện tai, thiện tai, có tức là , tức là có. Viết badword phảo lỗi của mình, lỗi của mình là biết từ nào để thay thế aaaaaaaa…..)

      Mặt Tiêu Thải Hồng tái mét.

      Hồi là hồi , tại, nàng dù thể gọi là mỹ nữ, như thế nào, nàng cũng vẫn là nữ quý tộc độc thân, dù sao cũng phải để lại chút thanh danh làm cho người ta “thám thính”, giờ bị dì Hồng la toáng lên như vậy, trùng hợp lại bị vài khách nhân vừa từ bên trong ra nghe thấy, nàng cảm giác mất mặt nha!

      “Ách...... , quên a, dì Hồng.”

      Nàng đỏ mặt, miễn cưỡng nở nụ cười gượng gạo, thể cùng dì Hồng tán gẫu vài lời.

      “Ngươi hôm nay sao lại rảnh đến thăm lữ quán nhà ta a?” ( Từ nay gọi nhà tắm suối nước nóng nhà Hồng tỷ là lữ quán nhé)

      “Hừ. đến chuyện này liền bực!”

      thế giới này, có loại người tuyệt đối thể làm cho nàng mở miệng, khi chốt khóa bị mở ra, lời tuyệt đối chỉ có đại hồng thủy có thể hình dung đầy đủ.
      “Bình nước nóng nhà ta bị hỏng rồi, Hồng bá ngươi cũng sửa, sửa, nhưng xong vứt đó, tám trăm năm qua cũng gặp động quá đầu ngón tay, làm cho ta mỗi ngày thể đến nhà ngươi “báo danh”. Chúng ta đều là hàng xóm lâu lăm, lão Tiêu cho giảm giá ta.”

      “Ân, nhất định rồi.”

      biết có phải phụ cận nuôi chim người ta đóng lồng chim hay , nàng sao lại cảm thấy đầu có từng trận thanh chim chóc bay qua?

      “Dì Hồng, ngươi yên tâm, ta khôn lấy đắt ngươi.”

      “Oa a!”

      Dứt khoát đem tay quần áo cùng dụng cụ tắm rửa để lên quầy, Dì Hồng muốn sớm vào ôn tuyền, tắm thoải mái, vui vẻ cùng Thải Hồng chuyện.

      “Ta Thải Hồng a, ngươi ở Đài Bắc nhiều năm rồi đúng ?”

      Nàng nhu thuận gật đầu. “Ân, đúng vậy.”

      “Kia ở Đài Bắc có hay đối tượng tốt a?”

      Vòng vo hai, ba lượt liền chuyển tới đề tài này, tuyệt đối là bản tính bà mối.

      Khuôn mặt nhắn của Tiêu Thải Hồng hơi hơi trắng xanh, muốn lại nghĩ đến đoạn chuyện đau lòng cũ.

      Dì Hồng là người sáng suốt, nhất là tình giữa nam nữ, nàng xem nhiều lắm, vừa thấy Tiêu Thải Hồng thay đổi sắc mặt, trong lòng cũng đoán được tám, chín phần.

      “Ha ha, xem ta này mồm mép, nhìn đến nữ oa nhi xinh đẹp liền nhịn được hỏi đối tượng của người ta, Thải Hồng, ngươi đừng cùng dì Hồng so đo nha!”

      Kéo mở nụ cười chức nghiệp hóa, dì Hồng cũng cảm thấy có nửa điểm áy náy.
      “Di? A Hồng, ngươi đến đây a!” Tiêu mẹ Hoàng Tú vừa vặn từ hành lang ra, còn chưa thấy khuôn mặt dì Hồng, nghe thấy thanh liền biết là nàng “đại giá quang lâm”.

      “Thế nào? Chủ ý đánh tới người Thải Hồng nhà chúng ta rồi?”

      “Ta giảng kia cái gì a? Nam lớn lấy vợ, nữ lớn gả chồng thôi, ta cũng đau lòng tiểu chất nữ a, ai đánh nàng chủ ý chứ?” Đương nhiên, dì Hồng đánh chết cũng có khả năng thừa nhận, chính mình bao nhiêu tính toán “độ dày” phần lễ bà mối trong tương lai.

      Hoàng Tú liếc mắt Thải Hồng, trong lòng than thầm.

      Biết nữ chi bằng mẫu, Thải Hồng lần này trở về ràng mang theo mỏi mệt, hỏi cái gì nàng cũng , trong lòng nàng bao nhiêu chỗ để a.( Ý Tiêu mẹ là Hồng tỷ ít để chuyện gì trong lòng, nhưng nay lại giữ kín mọi chuyện, ) Nhưng, miệng nữ nhi lúc này lại giống trai ngọc đóng chặt, nàng cũng ép hỏi nữa, chỉ có thể trầm mặc đem lo lắng để trong lòng.

      Người ta muốn quên tình , phương thức tốt nhất, đơn giản nhất là bằng tốc độ nhanh nhất tìm được đoạn tình cảm lưu luyến khác, A Hồng đều tự mình đưa lên cửa, nào có đạo lý từ bổ cơ hội tốt đẹp này, thế có khác gì mèo che mỡ cơ chứ?

      Hoàng Tú cũng có hỏi Thải Hồng thêm gì, liền : “A Hồng a, bằng ngươi giúp Thải Hồng chúng ta chú ý chút, có chọn được người thích hợp hay ? Cũng cần điều kiện rất hà khắc a, chỉ cần là phong cách cổ, chịu được vất vả, chủ yếu là có thể thương Thải Hồng nhà chúng ta, vậy là đủ.”

      “Mẹ…”

      Tiêu Thải Hồng cả kinh, hoàn toàn nghĩ tới mẫu thân cũng bên cổ vũ.

      “Ôi, yên tâm, yên tâm, ta nhất định tìm nam nhân tốt nhất cho Thải Hồng a!”

      “Tốt lắm, chúng ta liền quyết định như vậy, đem nhiệm vụ này giao cho ngươi.”

      Lời còn văng vẳng bên tai, thế nào cảm giác mới trải qua ngắn ngủn vài lần thất thần, nàng liền từ giúp phụ thân quản lý lữ quán làm lễ tân hóa thân thành dâu mắc váy cưới trắng tinh, ngồi yên ở trong tân phòng đâu?

      Biến hóa này cũng tránh khỏi quá lớn !!!??

      Tiếng bước chân cùng tiếng chuyện ầm ĩ, thẳng tân phòng mà đến, nàng còn kịp trở lại thực tế, liền nghe cửa phòng “Bá” bị mở ra, sau đó người nam nhân bị mọi người đẩy vào cửa thâm nhập tầm mắt của nàng.

      Nam nhân tên là Thái Dương, từ giờ khắc này, trở thành “lão công của Tiêu Thải Hồng”.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 1.1

      Mọi người trong thôn đều biết thôn trưởng Thái Hữu Gia có người con trai xuất sắc, Thái Dương.

      Thái Dương từ đến lớn đều rất xuất sắc, thành tích ở trường hầu như đều giành được hạng nhất hề di chuyển, cho dù ra xã hội, đều dựa vào bản thân, gây dựng nông trường trồng hoa, trồng được rất nhiều loại hoa, ví dụ như hoa hồng, nước hoa bách hợp … , mỗi loại đều thu về khoản lợi nhuận rất lớn.

      chỉ có như thế, bề ngoài vô cùng xuất sắc. Mày rậm, mắt to , dáng người lại lực lưỡng do nhiều năm làm việc dưới ánh mặt trời, da thịt toàn thân màu đồng cổ khoe mạnh, càng làm các nữ nhân nhìn đến “thèm dãi ba thước”.

      Nhưng đối với Tiêu Thải Hồng, Thái Dương cũng chính là ác mộng của nàng.

      Bởi vì trong thôn dân cư nhiều lắm, cho nên học sinh tiểu học cũng ít đến đáng thương, cả trường cũng chỉ có mấy con mèo cũng chỉ bằng số ngón hai tay, hai chân cộng lại.

      Hơn nữa, lão ba của Tiêu Thải Hồng, Tiêu Vi Tiên, cùng trưởng thôn có chút giao tình, khi rảnh rỗi, hai bên gia đình đến chơi nhà đối phương, bởi vậy, cũng tạo nên thời thơ ấu “ bi thảm” của Tiêu Thải Hồng --

      Tên Thái Dương kia tuyệt đối là tên trứng thối trong ngoài đồng nhất!

      “Ô ô...... Oa --” Tiêu Thải Hồng vừa khóc vừa mở cửa nhà. Tình huống này diễn ra biết bao nhiêu lần, bé vừa khóc đến đổ Trường Thành bước vào trong nhà.

      “Thải Hồng?” Hoàng Tú cầm khăn lau, vừa nghe đến tiếng khóc của nữ nhi bảo bối, liền vội từ trong phòng bếp lao tới.

      “Có chuyện gì vừa khóc vừa về? Lần này là ai khi dễ ngươi?”

      Trong lòng thầm than, Hoàng Tú cảm thấy mình hỏi vấn đề rất ngu ngốc. Từ khi Thải Hồng bắt đầu lên tiểu học đến nay, mới chỉ ba tháng ngắn ngủn, tính tính cũng ước chừng có hơn nửa thời gian đều là lấy loại này tư thái vào cửa.

      Thải Hồng mỗi lần khóc, nàng liền mỗi lần hỏi, đáp án lại thủy chung chỉ có --Thái Dương.

      Thái Dương nhà người ta được toàn thôn công nhận là hảo hài tử, nhu thuận, lại lễ phép, hơn nữa là bảo bối được thôn trưởng nâng niu trong lòng bàn tay, Tiêu gia là tiểu dân chúng, tuyệt đối dám tới cửa đòi công đạo. Việc lấy trứng chọi đá này đơn giản giống như cùng toàn thôn đối địch. “Nhất lang oan lang toàn trang, toàn trang oan y nhất lang”, ước chừng chính là ý tứ này.

      “Thái… Dương a --” Tiêu Thải Hồng vừa khóc vừa trả lời, cuối còn kéo dài.
      Nhắm chặt mắt, Hoàng Tú trong lòng thầm hô “Bingo”, nhưng cũng cảm thấy vui vẻ gì.

      “Nào, cởi cặp sách ra.”

      Đem cặp sách của nữ nhi từ vai cởi xuống, Hoàng Tú ngồi xổm bên cạnh Tiêu Thải Hồng, nhàng vén sợi tóc vì khóc mà rủ xuống của con .

      “Đến, kể mẹ nghe, Thái Dương hôm nay khi dễ ngươi thế nào?”

      cầm tóc con, kéo con đau quá!”

      vất vả mới có cơ hội khiếu nại, cầm lấy tay mẹ kể khổ.

      “Ngươi xem,” Nàng cúi đầu chỉ vào đầu gối mình, đôi chân cơ hồ dính đầy cát ẩm. “ còn đẩy co vào hố cát, hại chân con biến thành như vậy......”

      đến đây, chuông cửa Tiêu gia vang lên, vẻ mặt hai mẹ con đồng thời cứng đờ.

      Hoàng Tú tiến lên mở cửa.

      “Tiêu mẹ, Thải Hồng xấu con, đúng hay ?”

      Người ấn chuông cửa là Thái Dương, tuy rằng tại để tóc húi cua, nhưng là có thể nhìn ra được hình dáng tuấn tú trong tương lai.

      Hoàng Tú trong lòng quả là muốn cười.

      Này hai cái tiểu quỷ, cơ hồ cách hai, ba ngày lặp lại lần tình huống như vậy. Đầu tiên là Thải Hồng khóc về nhà, sau đó linh tinh lang tang tố khổ đống, ngay sau đó, Thái Dương xuất , nhất nhất giải thích “động cơ phạm tội cách hợp lý”.

      Chỉ vào hai chân Thải Hồng, Thái Dương : “Thải Hồng nhất định con đem nàng đẩy vào hố cát đúng hay ? Tiêu mẹ, ngươi đều biết, hai ngày nay trong trường học có rất nhiều muỗi, ngươi xem, con cũng bị cắn vài cái.” Kéo quần đùi lên đùi xác thực có mấy nốt bị muỗi đốt.

      “Ta nghĩ, Thải Hồng tế da nộn thịt, kết cục tuyệt đối so với ta còn thảm hơn, cho nên ta cố ý đem nàng biến thành bẩn bẩn, như vậy muỗi cắn nàng.”

      Lý do của cậu bé luôn luôn hợp lý như vậy.

      “Ngươi còn kéo tóc ta!” Thải Hồng lên án.

      “Lớp bạn làm thủ công.” Chỉ vào chong chóng nàng làm hơi xiêu vẹo cắm ở túi
      sách. “Nột, đống giấy vụn dính tóc, tớ hảo tâm giúp bạn lấy xuống, bạn còn trách tớ”

      “Vậy cũng cần dùng sức như vậy a, ta đau quá nha!”

      “Ai bảo bạn ngoan ngoãn cho tớ giúp đem giấy vụn lấy xuống? Tớ là cho bạn lộn xộn mới cẩn thận dùng sức.”

      thực, Hoàng Tú rất bội phục tiểu soái ca này, chỉ có tài hùng biện đáng nể, càng hiểu được phòng bị những việc chưa xảy ra.

      Đương nhiên, những lý do này người lớn nghe, nhất là vào tai những người mẹ con, tuy có chút gượng ép, lại tìm ra được lý do trách cứ , tiểu quỷ này tương lai nhất định rất giỏi.

      Chính là, loại phim nhiều tập này muốn diễn tới khi nào mới có thể ngừng đây?

      Nhìn hai đứa trẻ vẫn cãi nhau đến mặt đỏ tai hồng, Hoàng Tú trong lòng hoàn toàn có đáp án......



      Tiêu Thải Hồng đến trà phường, nơi Dì Hồng chỉ định, thấy nam nhân ngồi ở bên cạnh Dì Hồng. Khi nhìn đến gương mặt kia quen thuộc đến mức làm cho người ta oán hận, nàng thể nặn ra được tươi cười.

      “Đến a, đến a, Thải Hồng.”

      Dì Hồng thân thiện tiếp đón, đối với nụ cười cứng ngắc mặt Thải Hồng làm như thấy.

      “Nha, đây là Thái Dương, các ngươi nhiều năm gặp rồi đúng ? Coi như đây là dịp tự ôn chuyện cũ cũng tốt.”

      Kỳ thực, có thể quay đầu chạy lấy người, nhưng giáo dưỡng của cho phép làm ra việc lễ phép như vậy. Vì thế, kiên trì tiến lên, kinh ngạc phát Thái Dương đứng dậy vì kéo ra ghế ngồi.

      tại là làm sao? Là Hồng Môn Yến sao? chẳng qua là tới uống xong trà chiều thôi a!

      “Cám ơn.”

      Giả bộ trấn định ngồi xuống, nhịn được cảm thấy bất ổn.

      Người này muốn làm cái gì? Tiên lễ hậu binh sao?

      có gì.”

      Cười , Thái Dương duy trì thái độ thân sĩ, làm cho tim Tiêu Thải Hồng đập lỡ nhịp.

      “Ha ha a -- các ngươi bao lâu chưa gặp rồi?”

      Dì Hồng thích nhất trường hợp xem mặt mà hai bên đều hiểu biết nhau, nàng vừa cần lãng phí miệng lưỡi, lại có khả năng nhận được lễ bà mối hầu như rất lớn, bà cười đến nếp nhăn nơi khoé mắt đều ra.

      “Bằng hữu cũ gặp nhau, nhất định có rất nhiều chuyện muốn , ta trước đến cửa hàng tiện lợi bên cạnh mua đồ lát, các ngươi tâm !”

      Ai cùng có chuyện muốn a? Cho dù giờ phút này Tiêu Thải Hồng thầm trong lòng, vẫn lễ phép đối dì Hồng gật đầu.

      Chờ dì Hồng ra trà phường, Thái Dương chậm rãi mở miệng.

      “Nghe em trở về mấy ngày, trùng hợp ta bận, cho nên đến giờ mới hẹn gặp mặt em, em tức giận ?”

      Tiêu Thải Hồng nhíu đôi mi thanh tú, vẻ mặt mang theo tia đề phòng.

      Cái gì cùng cái gì a! Ngày trước nàng trở về quê, ngẫu nhiên ở đường nhìn thấy tên đáng ghét này, khi đó, ngay cả cùng nàng gật đầu chào hỏi cũng lười, khi nào trở nên lễ phép như vậy?

      Hơn nữa, gặp mặt nhau cần đến loại trường hợp này sao? Cư nhiên còn tìm đến dì Hồng. Tuy nhiên, lúc này trưởng bối ở bên cạnh, cũng đến lúc chuyện thẳng thắn.

      “Vì sao ta phải tức giận? Chỉ là gặp mặt cũng cần dùng đến phương thức này? Ngươi biết dì Hồng......”
      Nơi này có ai chẳng biết đến “nghề nghiệp” của dì Hồng? khi mời đến dì Hồng ra mặt, chuyện này nên xử lý thế nào?

      “Ta biết.”

      đợi nàng hết lời, có chút chịu nổi, ngắt lời. “Bởi vì dì Hồng là bà mối, ta mới mời nàng ra mặt hẹn em.”

      Hẹn nàng?

      phải dì Hồng muốn kéo tơ hồng cho nàng?

      Việc này đại biểu cho ý gì? Tiêu Thải Hồng tim đập nhanh, dám nghĩ tiếp.

      thể phủ nhận, trải qua năm tháng, hai người còn là những tiểu hài tử ngây thơ như năm đó. Rút nét ngây thơ, nhìn có vẻ “ngon miệng”...... Ách, thành thục rất nhiều, năm đó nam hai thích khi dễ nàng phảng phất thấy nữa.

      Nhưng nàng bị bề ngoài biểu giả dối lừa bịp, người này bản chất vẫn phúc hắc, nàng cũng dễ dàng mắc mưu như vậy!
      Chrissanone2112 thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      “Ta nghĩ nhanh chóng cho em nhập hộ tịch nhà ta.” Giống như hình tượng ở thương trường, làm việc gì tuyệt dong dài, dây dưa, ngay cả chung thân đại cũng giống nhau. “Nếu được, hôn lễ của chúng ta tổ chức vào Chủ nhật hai tuần nữa.”

      “Ngươi điên rồi!” dám tin trừng lớn hai mắt, Tiêu Thải Hồng như bị bom tạc đến, thiếu chút nữa nhảy dựng lên. “Ai với ngươi ta muốn lập gia đình?”

      Bình tĩnh nhìn khẩn trương, Thái Dương đối với phản ứng của tựa hồ cũng ngoài ý muốn. “Nhưng em đáp ứng lời mời của dì Hồng, phải sao?”

      Bởi vì dì Hồng ở trong thôn là bà mối có danh tiếng nhất, cả trai lẫn khi nhờ bà dẫn xem mặt liền tỏ vẻ hai bên đều có ý muốn tìm đối tượng. Hai bên đều có ý tứ này, cùng lại có quen biết, thế nào cũng là thanh mai trúc mã còn trò chuyện tìm hiểu cái gì? Quá lãng phí thời gian.

      “Đó là mẹ ta cầu! Ta cũng muốn như vậy!”

      cậy mạnh phủ nhận.

      Cho dù ngẫu nhiên cảm thấy tịch mịch thế nào? Cho dù thực rất muốn có người đến đau sủng mình như thế nào? Ít nhất, chưa bao giờ nghĩ tới người kia !

      “Thải Hồng, chúng ta cũng còn trẻ.” Hơn nữa, cả hai vừa vặn đều là tuổi nên gả nên cưới, hiểu có gì phải do dự. “Em hai tám, ta ba hai, có cái gọi là tam, lục, cửu linh tinh kiêng kị nhàm chán, chúng ta lại rất hợp nhau.”

      Trợn trắng mắt, Tiêu Thải Hồng bị logic của đánh bại.

      “Ta bởi vì chính mình đến tuổi nên kết hôn liền kết hôn. Ngươi nghĩ như thế nào ta biết, nhưng ta cần hôn nhân như vậy, bye bye!”

      Mang theo chút nôn nóng, chờ nhân viên phục vụ đưa lên nước lọc, lấy ba lô chuẩn bị chạy lấy người.

      “Thải Hồng!” Thái Dương giữ chặt cánh tay , muốn làm cho dễ dàng rời như vậy. “Ta tệ như vậy sao? Làm ngươi vừa thấy ta liền vội vã rời ?”

      phải nhìn ra đến tâm tình của thực kích động, nghĩ đến chính mình cho ấn tượng xấu như vậy, xấu đến ngay cả cùng uống trà chiều cũng muốn.

      “Ngươi đùa cái gì” Tiêu Thải Hồng kinh hô, lần nữa ngồi xuống. “Ngươi tiếng chút được ? Đừng cho ta, ngươi biết ngươi là tình nhân trong mộng của nữ nhân toàn thôn, lời này nếu truyền ra ngoài, ta còn dám xuất môn lại sao?
      Ngươi muốn hại ta bị chém chết đầu đường hả?”

      chỉ biết người này có hảo tâm, chưa từng có!

      Thái Dương cũng có bởi vậy mà lộ ra tươi cười, ngược lại lạnh nhạt cười nhạo tiếng.

      “Tình nhân trong mộng? Ít nhất, ngươi cho rằng như vậy.”

      Kỳ thực, việc tránh như rắn rết là điều có thể lý giải, rất ràng chính mình khi còn làm bao nhiêu chuyện ngu xuẩn khi dễ , nhưng lại biết, chính mình là ôm loại nào tâm tư gì để khi dễ ......

      thích , cho tới nay cũng chưa bao giờ thay đổi.

      Khi còn hết sức lông bông, hiểu tình hình, nghĩ biện pháp làm cho chú ý đến tồn tại của mình là ý tưởng cùng mục đích duy nhất của . Tuy nhiên, biết loại hành động này lại phản hiệu quả -- sợ , thậm chí chán ghét , mà đây tuyệt đối phải kết quả lúc đó có thể đoán trước được.

      Nếu có thể sống lại lần nữa, nguyện ý lấy phương thức thành thục tiếp cận , làm cho xem tâm ý của , mà phải bài xích .

      “Ngươi thần kinh a!” cảm thấy khuôn mặt nhắn mình có chút nóng, tim đập cũng càng nhảy càng nhanh. “Nhiều nữ nhân ngươi như vậy còn chưa đủ nha? Thiếu ta cái có làm sao? Ta --”

      “Nhưng cũng phải là người ta muốn.” Mắt sáng ngời như muốn truyền đến tin tức nào đó. “Ngươi đủ thông minh, hiểu ý ta.”

      Oa a...... Người này bản tính ác liệt vẫn hề thay đổi! Chẳng lẽ biết vừa bị bạn trai đá lâu, cố ý tổn thương sao? (Boo: em chưa thấy ai như chị, tội nghiệp Dương, haizz… Thái Dương: Chỉ có Boo hiểu *vỗ vai* TTH:-*lườm* Hai người gì đó??!!! Đồng thanh: có gì, thưa vợ (chị))

      Cũng đúng a, cũng hiểu được mình ở Đài Bắc phát sinh chuyện gì...... Quên , nghĩ nhiều hại não, nghĩ nữa! (Boo:-*giơ tay* em đồng ý!!!)

      Xoa mi tâm, thầm muốn rời gian trà phường này.

      “Ta muốn về nhà.”

      Thái Dương kiên trì, sau khi hai người hướng dì Hồng chào tạm biệt, thể ngồi xe của , cho đảm nhiệm chức hộ hoa sứ giả, cho dù cảm thấy mình là đóa hoa gì, nếu là đài hoa còn có khả năng.

      Xuống xe, thể tưởng được có thực tế càng tàn khốc đợi , hoàn toàn là ngoài ý muốn

      “Thải Hồng.”

      Tạo hình tự cho là thực khốc kính râm mắt mèo, Lâm Đại Vĩ mị mắt, xuống xe, đến gần Tiêu Thải Hồng.

      Nữ nhân này khi nào câu được kẻ ngóc có tiền như vậy?

      thế nào biết có khả năng này a?

      Tiêu Thải Hồng thấy người tới, khuôn mặt ban đầu có thể coi như hồng nhuận nháy mắt trắng xanh, cương ở bên cửa xe biết làm sao.

      Thái Dương từ chỗ tay lái xuống xe, rất nhanh liền nhận thấy được Tiêu Thải Hồng thích hợp. Theo tầm mắt thấy nam nhân xa lạ, mi tâm nhăn lên.
      Đối với ánh nhìn của Thái Dương, Lâm Đại Vĩ cũng liếc đáp lễ, ánh mắt mang theo chút khinh thường, mặt hướng Tiêu Thải Hồng :“Ta mang bằng hữu đến nhà ngươi chơi, ngươi nhất định phải tính ta giá ưu đãi nha!”

      Tiêu Thải Hồng nhìn đến nữ tử mị phía sau Lâm Đại Vĩ, có chút lảo đảo lui bước.

      “Thải Hồng, chúng ta vào thôi.”

      dấu vết chống đỡ lưng , Thái Dương : “Vị tiên sinh này, ngươi là bạn của Thải Hồng, chúng ta đương nhiên tính ngươi “giá đặc biệt ưu đãi”, cùng ngươi so đo vài “tiền trinh”.”

      Lâm Đại Vĩ sao nghe ra hèn mọn trong lời của Thái Dương? Hơn nữa, bạn mới vẫn còn nhìn, nhất thời mất hết phong độ đứng ở trước mặt bọn họ.
      “Ai, ta cùng Thải Hồng cũng phải là bằng hữu bình thường nha!” Ý định làm cho Thái Dương khó coi, Lâm Đại Vĩ khiêu khích nâng lên hàm dưới. “Chúng ta từng thời đương.”

      Thái Dương hếch mày, cảm giác được thân thể Tiêu Thải Hồng trở nên cứng ngắc, thu cánh tay, gắt gao ôm , nhìn nam nhân làm người ta buồn nôn trước mắt, : “ thôi, cẩn thận chút.”

      Tiêu Thải Hồng giờ phút này vô cùng cảm ơn . Vốn tưởng rằng với tính cách ác liệt của , có lẽ ở thời khắc xấu hổ này, ở miệng vết thương của tát muối, nghĩ tới làm như vậy, ngược lại giúp chống đỡ, làm cảm động vạn phần.

      Dù sao ở thời khắc thương tâm như vậy, xác thực cần trụ cột giúp chống đỡ.

      “Này, ngươi nghe đến lời ta có phải hay ?”

      Lâm Đại Vĩ cũng nghĩ cứ như vậy liền từ bỏ. Nữ nhân mình đá lại có thể câu được nam nhân so với chính mình càng giàu có, thực làm cho tâm lý rất khó cân bằng, huống hồ còn muốn ở trước mặt bạn mới biểu ra bản thân so với nam nhân kia càng tốt hơn nhiều, cho nên vô luận như thế nào, đều tranh khẩu khí mới được.
      “Vậy thế nào?” Thái Dương rốt cục liếc xem , nhưng trong mắt ràng mang theo khinh bỉ.

      “Mặc kệ ngươi cùng Thải Hồng có trải qua cái gì, tương lai ấy chỉ thuộc về ta, ngươi chỉ cần phụ trách bảo vệ tốt nữ nhân của ngươi, ít động đến Thải Hồng!”

      Tiêu Thải Hồng gắt gao cầm cánh tay Thái Dương. bắt đầu hoài nghi chính mình vì sao trước kia thích Lâm Đại Vĩ nam nhân hẹp hòi như vậy?

      Bởi vì biết những lời ngon tiếng ngọt? Hay là biết săn sóc quan tâm?
      Những ưu điểm này toàn bộ có, có lẽ bởi vì mình ở Đài Bắc, thời điểm tịch mịch có người có thể tâm , rồi tự cho rằng đây là tình , cho nên mới có thể mù quáng thấy hết thảy ?

      Trong lúc cùng kết giao, mình luôn hỏi han ân cần với , luôn là chính mình
      lòng vì trả giá, mà , trừ bỏ ngẫu nhiên cùng ăn cơm, xem phim ra, ra đối mình có gì tốt.

      Lúc ấy, chỉ cần như vậy liền thỏa mãn, tại ngẫm lại, bản thân ngu ngốc!
      Thái Dương từ khi dễ thảm nhất, tuy rằng có lời ngon tiếng ngọt, nhưng lại nguyện ý cho cái tương lai, hơn nữa, tại giờ phút cảm thấy bất lực, hướng chìa tay giúp đỡ, so sánh hai người, Thái Dương là so với Lâm Đại Vĩ tốt hơn rất nhiều.

      Nhưng, vì vậy mà đem mình giao cho Thái Dương sao?

      Diễn xuất người người ai biết làm, ai hiểu được có phải hay cố ý biểu cho xem? Cái gọi là lâu ngày thấy nhân tâm, có lẽ còn cần thời gian đến quan sát động cơ cùng tâm ý của .

      Dù sao, có thể miễn cưỡng xem như thanh mai trúc mã, hơn nữa, hai người xa nhau thời gian dài cùng ở khoảng cách khá xa như vậy, về nhà lâu, liền đưa ra cầu kết hôn, thực quá mức đường đột, trong lúc nhất thời, rất khó thuyết phục chính mình đồng ý......

      Nhìn nhìn lại , có lẽ Thái Dương là nam nhân phù hợp để mình gửi gắm cả đời cũng chừng.

      “Này uy uy, ngươi phải ràng, Thải Hồng là nữ nhân ta cần nha!” Lâm Đại Vĩ tức giận, bắt đầu để ý hình tượng, lời ra miệng thèm suy nghĩ. “Nhặt dâm nữ của ta còn cao hứng như vậy, ngươi quả thực có bệnh -- ân!”

      Lời của còn kịp xong, lập tức nhận nắm đấm mạnh mẽ nhanh chóng vào bụng, nhất thời làm thể đứng thẳng dậy, chân nhuyễn ngồi quỳ mặt đất.

      Bạn mới của thét chói tai, đứng ở rất xa địa phương dám tới gần. Tiêu Thải Hồng cũng ngây ngẩn cả người, hoàn toàn đoán trước được ý niệm bảo hộ của Thái Dương mãnh liệt như vậy.

      “Chết...... tiệt...... Ngươi!” Lâm Đại Vĩ hai mắt phiếm hồng, bụng đau đớn làm cho rơi lệ.

      Có lẽ do tiếng nữ nhân thét chói tai quá mức bén nhọn, Hoàng Tú cùng chồng, Tiêu Vi Tiên từ trong nhà lao ra, phía sau còn theo vài cái khách nhân xem náo nhiệt, kinh ngạc nhìn cảnh tượng có chút khống chế được trước mắt.

      “Thái Dương, con sao lại đánh người?” Hoàng Tú nhìn Thái Dương lớn lên, biết luôn luôn là người người tính tình lương thiện, cho tới bây giờ, chưa từng nghe qua có lúc trở nên bạo lực như vậy, tại rốt cuộc là xảy ra chuyện gì làm cho cũng phải dùng đến nắm đấm?

      Thái Dương cắn chặt răng, trợn mắt trừng trừng nhìn Lâm Đại Vĩ.

      “Khá lắm Thải Hồng!” Từng giọt mồ hôi từ thái dương Lâm Đại Vĩ trượt xuống, làm cho có vẻ vô cùng chật vật. “Ta còn cho rằng ánh mắt của ngươi rất tốt, cư nhiên chọn người nam nhân thích đánh người, ta xem về sau rất khó phát sinh bạo lực gia đình, ha!”

      Thái Dương mị mị mắt, hai tay nắm chặt thành nắm đấm.

      “Ngươi có ý gì?” Dù sao, Thái Dương cũng là con của huynh đệ bái kết của mình, người này bây giờ còn liên lụy đến nữ nhi nhà mình, Tiêu Vi Tiên dù thế nào đều nhìn nổi, nhịn được : “Thải Hồng, người này từ đâu đến?”

      “Ngươi cần biết ta từ nơi nào đến.” Lâm Đại Vĩ còn biết thu liễm, cho rằng
      chính mình bị đánh liền chiếm ưu thế, đúng lý hợp tình quát Tiêu Vi Tiên câu. “Ta là nam nhân cần Tiêu Thải Hồng, như vậy ngươi vừa lòng chưa?”

      “Ngươi!” Thái Dương tức điên rồi, tiến bước lớn nắm cổ áo , trực tiếp nâng
      đứng lên.

      “Đủ!” Thở sâu, Tiêu Thải Hồng cuối cùng thấy tính cách ti bỉ của Lâm Đại Vĩ, tiến lên, kéo lấy cánh tay Thái Dương.

      “Đừng cùng loại người này tức giận, đáng.”

      Thái Dương sâu sắc nhìn liếc mắt cái, cam tâm đem Lâm Đại Vĩ đá hướng bên.

      “Cái gì đáng?” Lâm Đại Vĩ lau máu bên khóe miệng, kiêu ngạo cười to ra tiếng. “Là ai bám ta rời? Là ai khóc cầu ta đừng rời khỏi? Tiêu Thải Hồng, câu được kẻ ngốc có tiền liền trở mặt, khá lắm nữ nhân dâm đãng!”

      Tiêu Thải Hồng khuôn mặt nhắn trắng bạch, đôi môi nhịn được phát run.

      “Lâm Đại Vĩ, mời ngươi có phong độ chút!”

      Vốn những chuyện kết giao trước đây thành quá khứ, tất yếu ở trước mặt mọi người ra làm mất mặt, xấu hổ. Hơn nữa, lời căn bản có căn cứ, vạn nhất mấy người biết chuyện tin làm sao bây giờ? còn muốn ở trong thôn làm người a!

      “Ta, nam nhân có phong độ giống ta như vậy nhiều lắm.” Lâm Đại Vĩ biết bản thân vô cùng mất mặt, quả là muốn tranh cái mặt mũi trở về. “Dù sao người ta dùng qua, có người muốn nhặt, ta cần gì phải ngăn cản a?”

      “Ta cũng cùng với ngươi làm gì!” Tiêu Thải Hồng khống chế được, khuôn mặt nhắn đỏ bừng.

      Có người nữ nhân nào có thể chịu được được trái câu dâm nữ, phải câu hình dung mình rách nát? rốt cuộc đem nữ nhân trở thành cái gì?

      Lâm Đại Vĩ cười đến khả càn rỡ, biết sống chết tiếp tục thêm mắm thêm muối. “Cái kia ai, ngươi còn chưa có “dùng” ta ? Chậc chậc chậc, vị giống giống con cá chết, vẫn là lưu cho ngươi chậm rãi nhấm nháp !”

      “Lâm Đại Vĩ! Ngậm miệng chó của ngươi lại!”

      Tiêu Thải Hồng thực vô cùng tức giận, thể chịu đựng được đem những việc bản thân mình, ảo não xông lên trước đá cước.

      “Ta muốn ở cùng với ai là tự do của ta, ngươi có thể làm gì được ta?”

      “Ta cũng tin còn có nam nhân còn muốn nữ nhân dâm đãng như ngươi!” Giơ lên ác độc cười, Lâm Đại Vĩ đắc ý.

      “Ta muốn.”

      Trầm thấp hai chữ nháy mắt bình ổn tát cả cơn tức cùng dao động, chỉ có Lâm Đại Vĩ ngây ngẩn cả người, ngay cả Tiêu Thải Hồng cùng nhị lão Tiêu gia cùng tát cả mọi người, tất cả đều ngây ngẩn cả người.

      Thái Dương chăm chú nhìn Tiêu Thải Hồng, phảng phất trong mắt chỉ có mình .

      “Gả cho ta, Thải Hồng.”

      Tiêu Thải Hồng hai chân mềm nhũn, phản ứng Thái Dương tuyệt đối vượt qua khả năng tưởng tượng gấp trăm ngàn lần.

      Nhanh chóng tiến lên đỡ lấy thân hình mềm nhũn ra của , thanh Thái Dương vẫn ôn nhu như trước. “Bất luận em khi nào gật đầu, ta đều kiên nhẫn chờ đợi.”

      Tiêu Thải Hồng rung động nhìn gương mặt đẹp trai của gần ngay trước mắt, hàng vạn cái tế bào trong cơ thể thúc giục đáp ứng lời cầu hôn của nam nhân trước mắt.
      “Chấp nhận , Thải Hồng, nam nhân tốt giống Thái Dương như vậy có thể đến nơi nào tìm a?” vị khách nhân kiêm lão hàng xóm nhìn nổi, nhịn được .

      Có đôi khi thực kỳ lạ, ràng đống người là vì hiếu kỳ đứng xem, mà khi có người lên tiếng, những người khác xuất như nấm sau mưa, ví dụ như giờ phút này.

      “Khốn nạn, ngươi sao có thể nhận thức được nam nhân bằng heo chó kia a? Ta nghĩ a, người như Thái Dương a, vừa hiểu chuyện vừa vĩ đại, dù có đốt đèn lồng tìm thấy a!”

      “Tên xú nam nhân kia miệng chó thể mọc ra ngà voi, ta mới tin Thải Hồng chúng ta giống tệ như vậy a, tốt xấu ta cũng giúp ấy đổi tã a, từng bế , tuyệt đối có khả năng a!”

      Nếu có thể, Tiêu Thải Hồng rất muốn cười ra tiếng. Việc làm người cùng hồi đổi tã, bị bé qua đâu có liên hệ gì đâu? Tuy nhiên, đổi góc độ nghĩ lại, các hàng xóm bá bá, dì tựa như người thân của , thấy có khó khăn, tất cả đều cố gắng giúp , làm cho rất cảm động.

      “Các ngươi ỷ vào nhiều người khi dễ ta mình, hừ!” Lâm Đại Vĩ còn chưa có tỉnh ngộ, trắng mắt thấy mọi người hoàn toàn đứng về phía Tiêu Thải Hồng cùng Thái Dương.

      “Nữ nhân kia ta muốn chết, ta nếu gả cho người khác, đầu ta chặt xuống cho các ngươi làm ghế ngồi!”

      Quay đầu, Tiêu Thải Hồng ác trừng Lâm Đại Vĩ liếc mắt cái. “Câm miệng!”

      “Thế nào? Bị trúng tâm đen? Thẹn quá hóa giận?” Lâm Đại Vĩ đắc ý, tâm tính đại nam nhân tự đắc phồng to lên làm người ta giận sôi.

      “Nàng chính là lòng muốn gả chon am nhân giống ta a, nhưng ta chính là cần , như thế nào? Thải Hồng, cầu ta , có lẽ ta còn từ bi suy nghĩ chút.”

      “Suy nghĩ cái rắm!” Sở hữu máu dồn về não, Tiêu Thải Hồng dùng câu mắng thô bỉ nhất trong cuộc đời này mà mắng, kích động xoay người, đối mặt Thái Dương. “Thái Dương, ta đồng ý gả cho ngươi!”

      Trừ bỏ Lâm Đại Vĩ còn choáng váng, tất cả mọi người đều vô cùng hưng phấn, tiếng hoan hô, chúc mừng dậy lên, bao gồm Hoàng Tú cùng Tiêu cha. Mọi người đều cho rằng đây là lựa chọn thông minh nhất trong cuộc đời Tiêu Thải Hồng.

      “Ân.” Hơi hơi nhếch khóe môi, Thái Dương sung sướng nở nụ cười, lấy tay khẽ vuốt gương mặt . “Chúng ta kết hôn !”


      Chương 2

      Cứ như vậy, ở thời điểm khống chế được xúc động, Tiêu Thải Hồng đem bản thân “dâng” cho Thái Dương làm vợ, rồi tiếp tục mơ hồ đem chính mình gả cho.

      Căn cứ kế hoạch lúc trước của Thái Dương, hôn lễ ở Chủ nhật hai tuần sau cử hành.

      Bởi vì thời gian cấp bách, Thải Hồng cũng có dư thừa thời gian để hối hận, tại vào Thái gia, muốn hối hận quả thực là nhảm mà thôi, cũng khó trách đến giờ, vẫn có cảm giác thực.

      Thái Dương bị chúng bạn tốt chuốc rượu, ngày thường cơ hồ uống rất ít rượu, hôm nay cũng vui vẻ cùng mọi người uống. Cuối cùng, khi tất cả mọi người đều vừa lòng, mới cam nguyện đưa đẩy tới tân phòng, trả lại cho dâu.

      Tiêu Thải Hồng khẩn trương, hai tay giấu ở bên dưới đóa hoa dâu, tuy rằng có mang bao tay, vẫn có thể cảm giác thấy mồ hôi thấm ra.

      Dù sao lớn như vậy vẫn là lần đầu tiên cùng nam nhân ở cùng phòng.

      Trước kia, dù cùng Lâm Đại Vĩ kết giao, hai người luôn hẹn ước ở nơi công cộng để gặp mặt, chưa từng có lần ở cùng trong gian riêng tư, điều này làm cho tim đập vô cùng nhanh, cơ hồ muốn nhảy ra ngoài.

      Bất quá, vừa nghĩ đến Lâm Đại Vĩ liền buồn cười, nghe này bá bá, các dì , ngày đó sau khi nhìn “diễn xuất” của , vị bạn mới kia lập tức cho cái tát, sau khi lời chia tay, bỏ lại Lâm Đại Vĩ phẫn nộ rời .

      Có lẽ, nữ nhân đó cảm thấy hành động của Lâm Đại Vĩ thực khó coi, làm cho ta mất mặt? Mà Lâm Đại Vĩ, tám phần cũng nghĩ tới bản thân rơi xuống tình thế như vậy, là châm chọc.

      “Em còn chưa thay lễ phục sao?” Hai gò má Thái Dương hồng nhuận, hiển nhiên là do ảnh hưởng của rượu. “Cần hỗ trợ sao?”

      Nữ nhân thực vất vả, giống nam nhân chỉ cần mặc tây trang đơn giản là xong, làm dâu toàn thân tựa như đeo thạch cao, chỉ kiện quần lụa mỏng dài, ít nhất cũng nặng , hai kg, khỏi đồng tình với đến.

      “A?” Tiêu Thải Hồng kinh ngạc đứng lên, hoa dâu tay gần như rơi xuống.

      , cần. Em… Em có thể tự thay......” Ô, hình như cắn phải đầu lưỡi!

      Thái Dương hếch lên mày, lộ ra nụ cười vô cùng đẹp mắt. “Vậy sao? Cần tránh chút ?”

      biết khẩn trương vô cùng, dù sao, cũng chưa từng thích mình. Đối mặt dâu của mình, người mà mình thích lâu, nhưng chưa từng thích mình mà muốn hết sức thoải mái tựa hồ quá mức ép buộc, làm khó . Tuy nhiên, nếu có việc gì ngoài ý muốn xảy ra, chỉ cần qua đêm nay, quan hệ giữa bọn họ trở nên thân mật, khoảng cách giữa hai người có thể kéo lại gần hơn.

      Tiêu Thải Hồng ngại ngùng, hai gò má phiếm hồng, trơ mắt nhìn bắt đầu cởi áo
      khoác, rút ra caravat.

      Ông trời! nên vào lúc này, ở trước mặt , biểu diễn thoát y chứ?!

      muốn tắm.” nhướng mày, suất khí khuôn mặt lên chút trẻ con.

      “Ép buộc ngày trời mệt mỏi, em có muốn dùng phòng tắm trước ?”

      ...... cần, dùng trước !” Trời ạ! cũng biết ra lời đơn giản như thế là chuyện khó khăn như vậy, hôm nay cuối cùng lần đầu tiên lĩnh hội.

      Thái Dương buồn cười liếc mắt cái, cao giọng cười to vào phòng tắm.

      Đợi thanh cửa phòng tắm khép lại, Tiêu Thải Hồng vẫn ngồi yên ở tại chỗ năm giây, năm giây sau, nhảy dựng lên, hoả tốc đem bộ lễ phục nặng nề thay bằng bộ quần áo nhàng, áo phông, quần dài, rồi mới bắt đầu cởi bỏ kẹp tóc nhiều đến thể đếm được đầu, lấy nước tẩy trang rửa lớp trang điểm mặt.

      Trời mới biết tắm rửa có nhanh hay ? Vạn nhất, mới thay quần áo được nửa, đột nhiên ra làm sao bây giờ? có dũng khí cùng thân trần đối mặt a --

      Nghĩ đến đây, trái tim như lên tới cổ họng.

      Xong rồi! Hôm nay là “đêm động phòng hoa chúc”, y theo tập tục mà , chỉ sợ nhất định phải cùng đối phương “trần như nhộng”, sao lại quên này chuyện này?!

      Làm sao bây giờ? Nếu nhất định phải hoàn thành “ kiện kia”, cái kia...... là mắc cỡ chết người!

      miên man suy nghĩ, cửa phòng tắm bỗng nhiên “Bá” tiếng bị kéo ra, Tiêu Thải Hồng hút khẩu khí, toàn thân trở nên vô cùng cứng ngắc.

      xong rồi, ngươi có muốn dùng phòng tắm sao?” giống Thải Hồng khẩn trương, Thái Dương thoải mái buộc khăn tắm ở bên hông, tóc vẫn còn ướt, giọt nước duyên lăn theo cần cổ xuống thân hình tráng kiện.

      “Ân, được.” Dường như nghe thấy tim bắt đầu đập nhanh, khẩn trương nuốt nước miếng, qua Thái Dương, trốn vào phòng tắm.

      Thái Dương buồn cười lắc lắc đầu, đem khẩn trương làm chuyện lớn. Đời sống hôn nhân của vừa mới bắt đầu mà thôi, khó tránh khỏi có chút trúc trắc cùng mất tự nhiên, chờ thời gian nữa, muốn khẩn trương cũng khẩn trương nổi a, có gì phải lo lắng.(Boo: tin hay em cho đời sống của khẩn trương dài dài a?! - TD: Em dám!?*lườm* - Boo:-*vừa chạy vừa quay đầu hét* Em là editor, có gì em dámmmmm….!!!!!!! - Tác giả:-*cầm dao nhảy ra* Boo dám làm, tớ xử. Chỉ là ý tưởng này cũng tồi – Boo và tác giả*cười gian*)

      Đem tóc lau khô, Thái Dương cầm tạp chí nằm giường, lật xem, coi như là tiêu khiển khi chờ đợi vợ tắm rửa.

      Bất quá, vì sao sắp đọc xong quyển tạp, vợ còn chưa ra đâu? Chắc té xỉu ở bên trong chứ?

      Nghị vậy, nhất thời từ giường nhảy dựng, cấp tốc vọt tới cửa phòng tắm, chuẩn bị gõ cửa cánh cửa mở ra, chỉ thấy Tiêu Thải Hồng chớp chớp đôi mắt to tròn, hồ nghi nhìn chăm chú nắm đấm tạm dừng giữa trung của .
      Xấu hổ thu hồi tay, Thái Dương thanh thanh yết hầu.

      “Khụ, sợ em té xỉu ở trong phòng tắm.”

      có a, người ta sử dụng keo xịt tóc rất nhiều, tốn nhiều thời gian để tẩy sạch.”

      Mái tóc hơi xoăn, mềm mại rối tung sau gáy là thành quả mất rất nhiều công sức mới làm chúng khôi phục nguyên trạng, rất phiền phức a.

      Đương nhiên, phủ nhận chính mình có ý kéo dài thời gian, nhưng té xỉu là chuyện tuyệt đối là giả dối, hư ảo, thuần túy là suy nghĩ quá nhiều.

      “Nha.” Thả lỏng tâm tình, Thái Dương thực yên tâm.

      “Phốc xích --” Tiêu Thải Hồng nhịn được cười khẽ ra tiếng, cảm giác có chút chuyện bé xé ra to. “Em làm sao có thể ở trong phòng tắm té xỉu thôi! quên nhà của em làm gì a?”

      “Phòng tắm suối nước nóng a.” Cái gì cùng cái gì, mở phòng tắm suối nước nóng liền nhất định ở trong phòng tắm té xỉu sao? Đây là quy định ở quốc gia nào, sao chưa nghe ?

      “Đúng vậy.” ngọt ngào cười, hoàn toàn hiểu được chính mình giờ phút này có bao nhiêu mê người. “Suối nước nóng so với nước ấm trong nhà có độ ấm cao hơn, ta từ trong quán, sao có khả năng ở trong phòng tắm nóng hôn mê!”

      A? cũng đúng, thế nào hồ đồ ngĩ tới điều này a? Thái Dương ngượng ngùng vuốt vuốt mái tóc, khí đột nhiên trở nên có chút xấu hổ.

      “Đến, ta giúp ngươi sấy khô tóc.” Đụng vào đụng vào mái tóc còn hơi ẩm của , Thái
      Dương nghĩ ngợi kéo lấy bàn tay bé, tim hai người đồng thời đập nhanh vài nhịp.

      Oa a...... Chỉ là cầm tay thôi, khẩn trương cái gì a? Thậm chí, gò má còn bất giác nóng lên, có chút thẹn thùng, là từ sau khi trải qua thời thanh xuân, bao giờ có cảm giác như vậy.(Boo: Oaaaaa…. Có người thẹn thùng kìa!!!!Ha haaaaaa*Cầm dép chạy*)

      “Ta, ta có thể tự làm......” Tiêu Thải Hồng ngại ngùng .

      Biết đối phương là chồng của , là người cùng mình dắt tay cả đời, nhưng dù như thế nào, người chồng này mới là “lần đầu tiên sử dụng”, sao có thể làm phiền chứ?(Boo: *chọc chọc* Chị ơi, chẳng nhẽ chị từng sử dụng người chồng khác à??? - TTH:-*Liếc* -Boo*nín*Em chưa gì*xoay người, chạy*)

      sao, lại đây.” Thái Dương kéo ngồi giường, vừa ngại vừa chút hưng phấn cầm lấy máy sấy, bắt đầu sấy khô mái tóc mềm mại của .

      Bên tai vang lên thanh máy sấy hoạt động, cảm giác những sợi tóc dán tại gáy dần dần trở nên xốp mềm, tâm tình của cũng càng ngày càng thả lỏng, mệt mỏi cũng lặng lẽ trèo lên mí mắt .

      “Xong” Chờ đến khi Thái Dương vừa lòng khẽ nhếch khóe môi, có thể thấy được lúm đồng tiền , phát Thải Hồng tự giác gật gù, mới phát giác tiến vào trạng thái ngủ mơ màng.

      Nha! Bảo bối đáng thương, hôm nay thực quá bận.

      Ôm vào lòng, song song nằm giường, Thái Dương đem chăn hỉ đắp người, trong lòng cảm thấy thỏa mãn.

      cuối cùng cũng biến thành vợ của mình, nằm ở trong lòng , hoàn thành giấc mơ từ đến lớn. Đối với , việc này so với thành tích trong nghiệp càng làm cảm thấy hưng phấn.

      Từ nay có được Tiểu Thải Hồng, tốt!

      Ngủ đến nửa đêm, Tiêu Thải Hồng bất an xoay người.

      Nóng quá nha! tại mới đầu mùa xuân, căn bản còn chưa vào hạ, sao lại cảm thấy bên cạnh mình giống như có lò cháy a? Khí hậu có thể ngủ đến toàn thân là mồ hôi, thực thể hiểu nổi.

      Chuyển động thân hình muốn tìm vị trí tương đối mát mẻ, lại phát mình thể động đậy, đặt trước ngực là cánh tay tráng kiện, làm nháy mắt bừng tỉnh.

      Đúng nha, quên mất mình tại là vợ người ta, bên người nằm người nam nhân cũng là bình thường, mình khẩn trương cái gì a, khỏi yên lặng tự cười bản thân.

      Nghiêng đầu, nhìn gương mặt ngủ như đứa trẻ ngoan của , lòng chợt thấy yên bình đến kỳ lạ.

      Tóc đen tán loạn trước trán, lông mi dày đậm bao trùm con ngươi đen sáng ngời tinh , chiếc mũi cao thẳng, môi vững vàng khép kín.

      Trời ạ! là đẹp trai đến thể tin được!

      ra, khi ngủ, đối hề có cảm giác uy hiếp, như vậy, tại sao khi tỉnh, dễ dàng làm trở nên khẩn trương như vậy?
      sanone2112Chris thích bài này.

    5. thuyvy2711

      thuyvy2711 Active Member

      Bài viết:
      401
      Được thích:
      206
      hay quá!!!!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :