1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Lão đại là tổng tài - Kim Huyên (10c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Lão Đại Là Tổng Tài

      [​IMG]

      Tên gốc: Hình Nam Phụng Trà
      Thể loại: Đô thị, lãng mạn, HE
      Tác giả: Kim Huyên
      Tình trạng bản gốc: Hoàn
      Tình trạng edit: Hoàn
      Độ Dài: 10 chương
      Editor: Tử Sa
      Nguồn Edit: http://tuthienquoc.wordpress.com

    2. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Văn án:

      Nàng - Dịch Tiểu Liên, chắc chắn trở thành tiểu nhân phạm tội từ lúc nào biết, vì thế nên mới dám đắc tội với tổng tài đại nhân,

      Đều do mẹ nàng cứ mơ tưởng đến chàng rể ưu tú, vì thế nên ép nàng vào làm nhân viên của công ty người ta,

      Muốn xem thử xem có khả năng tiếp cận được với tổng tài đại nhân nhà họ Hạ hay

      Từ đó về sau tinh thần ngày càng giảm sút, làm chỉ trễ mà còn bị nhốt trong thang máy với ,

      Trí nhớ tồi tàn của nàng biến thành người qua đường quen biết, làm cho Hạ tổng tài đại nhân sắc mặt trắng bệch nhìn nàng trân trối,

      ra tất cả oán giận trong lòng khi bị mẹ nàng bức hôn, lúc đó nàng lại được ban cho cái nhìn chằm chằm,

      Bất kể bản thân né tránh như thế nào, vẫn cứ đen đủi vô tình đụng độ suốt ngày,

      Nàng trong chốc lát trở thành kẻ thù của bọn nữ nhân trong công ty, thường xuyên bị sặc, bị tạt nước như cơm bữa,

      Để bảo vệ công việc với mức lương hậu hĩnh này, lời của là thánh chỉ thể tuân theo,

      Bất kể là bị bắt làm thêm giờ, nàng dù trong lòng buồn bực muốn chết cũng phải nghe lệnh bất cứ lúc nào

      Ngay cả khi muốn lái xe đưa nàng về, nàng vẫn nơm nớp lo sợ bị mẹ nàng phát rồi lại đẩy nhanh mơ ước của bà,

      vừa cái gì vậy, thực muốn nàng làm bạn sao?

      Con người vẻ ngoài ưu tú nhưng bụng dạ đen tối như là mẫu người nàng dám ,

      Tuy nhiên nàng còn chưa dám ra lời từ chối, ngại Bá Vương ngạnh thượng cung (ngang ngược cưỡng bức người khác)
      tart_trung thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Bổ sung tên tác giả tiêu đề bạn ơi

    4. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      MỞ ĐẦU

      EDIT: TỬ SA

      con đường lớn hướng lên núi Dương Minh, nơi biệt thự cao tầng chiếm hàng trăm bình (1 bình=36 mét vuông), được bao quanh bởi bức tường dài như có điểm cuối, phía trong của dãy tường đó cây cối um tùm, tươi tốt, làm cho người ta hoàn toàn thể nhìn thấy được kiến trúc bên trong huống hồ là người ở đó.

      Kiến trúc duy nhất có thể thấy trừ đám rêu xanh mọc lan ra phía ngoài tường, cũng chỉ có hàng ngàn tầng đá được xây chồng lên nhau, những tráng lệ, mà phía ngoài còn rất thanh nhã.

      cửa lớn chỉ đơn giản khắc hai chữ- Hạ Trạch (Nhà họ Hạ)

      Những người dân sống xung quanh quen gọi đó là “Tinh Môn”(Gia đình cao quý), chỉ vì mỗi người sống trong Tinh Môn, từ cha mẹ cho đến con cái, tất cả đều là tinh trong tinh , có được thành công phi thường.

      Con cả Hạ Tử Giác, nay 34 tuổi, nghe là làm tổng tài.

      Đứa con thứ hai Hạ Tử Kình, nay 32 tuổi, nghe là tự mở ra công ty kiếm được rất nhiều tiền, do chính mình làm chủ.

      Đứa con thứ ba Hạ Tử Cực, nay 30 tuổi, nghe kĩ sư tinh , là mục tiêu săn đuổi của các công ty đứng đầu thế giới, tiền lương mỗi năm hơn ngàn vạn.

      Đứa con thứ tư Hạ Tử Dược, nay 29 tuổi, nghe là nhà sản xuất, cũng chính là người làm nên Hồng Thiên Phiên.

      Ngắn gọn mà , tất cả thành viên trong nhà bọn họ đều là tinh , có được thành công phi thường, cho nên mới được những người dân gần đó gọi là Tinh Môn.

      Mà quan trọng là tất cả con trai trong nhà họ Hạ đều chưa lập gia đình, bọn họ có bề ngoài hoàn hảo, năng lực mạnh mẽ, xuất thân cao quý lại có thể kiếm được rất nhiều tiền, quả chính là những chàng trai vàng, thực là làm cho người ta điên cuồng.

      Nhưng về sau, ông bà Hạ cũng nhận ra việc, nhận thấy đám con mình cũng đến tuổi thành gia lập thất, nhưng chẳng ai có chút lo lắng, luôn cười mà rằng con cháu tự nhiên có mới là phúc, cứ tùy duyên là được.

      Hàng xóm đều bàn, tùy duyên, tùy duyên là tốt lắm, nhưng cái chuyện tùy duyên này có thể đưa nữ nhi từ nhà người ta dâng đến tận thềm sao?

      là đau đầu nha!

    5. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      CHƯƠNG 1.1

      EDIT: TỬ SA

      Dịch Tiểu Liên nay 28 tuổi, ngay sau khi tốt nghiệp đại học liền vào làm việc tại công ty kinh doanh Uy Đạt, năm năm sống bình yên, lương bổng cũng hợp lý từ hai vạn sáu cho đến ba vạn, tăng cách ổn định.

      Uy Đạt là công ty thương mại , tất cả nhân viên trong công ty kể cả ông chủ và bà chủ cũng chỉ có mười hai người mà thôi, nhưng mọi người đều rất vui vẻ, hơn nữa ông chủ lại rất hào phóng, tiền thưởng cuối năm đều phát thẳng bằng tiền mặt, thế nhưng lại lấy lại trăm ngàn gọi là tạo đà cho năm sau.

      Cho nên mặc dù bình thường có tiền tăng ca, nếu như có việc gì quan trọng cũng thể nghỉ lung tung, đặc biệt coi thường quyền lợi của “nhân dân”, nhưng cơ bản Dịch Tiểu Liên vẫn rất thích công việc này, hơn nữa nàng còn có ý nghĩ rằng chỉ cần công ty sụp đổ, nàng gần như có thể trung thành làm việc cho đến lúc nghỉ hưu.

      Phải a, chỉ là nếu công ty sụp đổ.

      Chán nản ngồi trong góc quán cà phê giản dị, Dịch Tiểu Liên nhịn được thở ra hơi dài, là khóc ra nước mắt mà.

      Trước kia thường nghe người ta tìm việc ở công ty lớn mới đảm bảo, nàng đều cảm thấy được thuyết phục, công ty nàng làm việc mặc dù , nhưng chuyện tăng lương và tiền thưởng cuối năm so với các công ty lớn tốt hơn nhiều lắm, vì vậy nên nàng căn bản là hiểu được làm việc tại công ty có gì tốt, mãi cho đến tháng trước, ông bà chủ bất ngờ tuyên bố bọn họ định đóng cửa công ty, nhập cư sang Canada sinh sống.

      Đảm bảo, đúng vậy, thực chất cái gọi là đảm bảo của công ty chính là ông chủ vì kiếm đủ tiền mà phủi mông bỏ chạy, bất kể đến tương lai đói rét của nhân viên, hoặc là ngủ đầu đường xó chợ, dãi nắng dầm sương để sống qua ngày! Đó đúng tàn nhẫn!

      Tuy nhiên vợ chồng ông chủ lại đưa ra việc cha mẹ già yếu, con lại còn , bên cạnh có ai bầu bạn chăm sóc tiếp theo là việc họ cũng nghĩ là đóng cửa công ty cùng nhau làm việc nhiều năm như vậy, bày ra dáng vẻ đau lòng như còn lựa chọn nào khác, như thế bọn họ còn có thể gì?

      Vấn đề là bọn họ được cấp phí thôi việc ngoài tiền lương chuẩn theo quy định của Luật Lao động, tất cả còn nhiều hơn tiền lương làm việc của nửa năm, cái này gọi là rượu mời uống muốn uống rượu phạt, bọn họ còn dám phản đối à?

      Cho nên, tại nàng mới có thể ngồi đây, 11 giờ sáng mà phải do nghỉ lễ, quán cà phê nàng ăn trưa này đơn giản, thoải mái, gian mát mẻ trong lành.

      thất nghiệp rồi, bắt đầu từ tháng này trở thành kẻ thất nghiệp .

      Aiz aiz aiz, là ba tiếng bất đắc dĩ.

      cho qua chứ biết làm thế nào? Cũng chỉ có thể đối mặt mà thôi.

      Nhưng ra đối với chuyện thất nghiệp này, thành nàng cũng cảm thấy buồn rầu cho lắm, bởi vì sau khi tốt nghiệp, làm việc suốt năm năm mà chưa từng nghỉ vì việc gì khác trừ chuyện nghỉ phép, hiếm khi bây giờ vừa có tiền lại vừa nhàn rỗi, nghỉ ngơi thêm hai tháng nữa sau đó rồi thử tìm công việc mới cũng tệ.

      Vấn đề ở chỗ, thể nghỉ ngơi ở nhà cách yên lành theo ý mình, vậy tính nghỉ ngơi kiểu gì đây?

      Đáng giận mà, rất đáng giận!

      Đám con trai nhà họ Hạ đáng ghét, có chuyện gì làm hay sao mà lại tự đem mình nướng lên cho hot như vậy? Nếu bản thân tốt thế, sao sớm kết hôn , sớm chút chết chắc, ở đây phơi cái mác độc thân ra làm gì cho phiền phức, hại nàng biết sao lại bị liên lụy, là tức chết người mà!

      A a a …

      muốn hét lên.

      Mẹ nàng rốt cuộc là nổi lên thần kinh gì, đột nhiên mơ tưởng có thể có chàng rể nhà họ Hạ? điên rồ!

      Bà điên quan trọng, dù sao thân làm con nàng cũng quên công ơn dưỡng dục của cha mẹ, vấn đề là, nàng có làm gì chăng nữa chắc chắn cũng bị nhấn xuống nước, tóm lại nàng và mẹ nàng cùng nhau nổi điên! Nhưng phải theo cách khóc, hai nháo, ba treo cổ đâu nha!

      là mong được điên nhanh cho rồi!

      Nhớ lại khi nàng tuyên bố mình thất nghiệp, nghe xong phản ứng đầu tiên của mẹ nàng là …

      “Cái gì? Thất nghiệp sao? tốt quá!”

      tốt quá? Đây là tất cả phản ứng của người mẹ sau khi nghe con mình thất nghiệp sao? Kêu to tốt quá cách vui vẻ và hào hứng, thèm hỏi tiếng về nguyên do nàng thất nghiệp.

      “Nhanh lên, con mau đến tập đoàn Liên Chuẩn để xin việc , vừa hay gần đây bọn họ cũng thiếu người.”

      Tập đoàn Liên Chuẩn? Chính là những thông tin hot gần đây, về nội bộ của công ty cao tầng bị đối thủ cạnh tranh đào khoét, cũng lấy rất nhiều nhân viên ưu tú sao?

      Trước kia mẹ nàng cũng hy vọng nàng có thể vào công tác tại công ty lớn, cho nên mới có thể ứng đáp cách vô tâm như vậy khi nàng mất việc tại công ty trước đây.

      Ban đầu nàng cứ cho là vậy, nghĩ rằng lời tiếp theo của mẹ nàng quả thực làm cho nàng choáng váng…

      “Con biết nhà họ Hạ giữa sườn núi chứ? Tinh Môn đó, con cả của nhà bọn họ chính là tổng tài Liên Chuẩn, tuổi còn trẻ chỉ mới 34 mà làm tổng tài, là tinh trong tinh , hơn nữa quan trọng là cậu ta chưa kết hôn, nghe cũng chưa có đối tượng kết giao, con mau đến công ty bọn họ xin việc , tục ngữ có : cận thủy lâu thai tiên đắc nguyệt (đề cao lợi ích khi ở vị trí đặc biệt, thuận lợi… tựa như câu: Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén), chừng bọn con có thể trở thành vợ chồng.”

      Bỗng nhiên nghe thấy những lời như vậy, nàng ngoài việc choáng váng, ngây người thể thốt nên lời ra, hoàn toàn thể phản ứng gì.

      Nãy mẹ nàng bảo nàng đến Liên Chuẩn phải để xin việc, mà là để xin chức con dâu nhà họ Hạ.

      Vấn đề là, có biết bao người cạnh tranh, cúi đầu để có được nó? Đầu của mẹ nàng cuối cùng cũng có vấn đề, tự nhiên ảo tưởng đến chuyện này?

      “Mẹ, please, cũng phảiđược nhận vào công ty kia là có thể khiến tổng tài coi trọng, con của mẹ có nhiêu trọng lượng đâu, please mẹ tạm thời đừng có cân mà hô mười được ?”

      “Cái gì mà có nhiêu trọng lượng? Con mẹ sinh ra xinh đẹp như vậy, cần thân cao có thân cao, cần dáng người có dáng người, cần năng lực có năng lực, con có điểm nào thua kém người khác chứ?”

      “Mẹ, cái này gọi là ‘lão Vương bán mướp’, ‘mèo khen mèo dài đuôi thôi’.” (2 câu thành ngữ có ý nghĩa tương tự như nhau)

      “Con… con muốn làm mẹ tức chết sao?”

      có ah.”

      được tự xem mình.”

      “Cái này gọi là của mình mình biết, thể gọi là tự xem mình.”

      “Mẹ câu, con chẹn họng câu là thế nào?” Mẹ nàng trợn mắt nhìn thẳng vào mặt nàng.

      “Chẳng thế nào cả, chỉ là mẹ chưa từng nghe qua câu thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân sao? (hai câu thành ngữ thường đôi với nhau, người có năng lực bên ngoài còn có người năng lực hơn, khuyên con người nên tự mãn với những gì ) Nếu con của mẹ tuyệt vời đến vậy, mẹ có cần phải tơ tưởng đến con trai gia đình người khác , mà sao phải để con trai gia đình người khác tơ tưởng đến con của mẹ?”

      “Con là muốn mẹ tức chết sao? Tóm lại, con phải đến Liên Chuẩn xin việc cho mẹ, nghe ?”

      “Nhưng chuyện là con muốn nghỉ ngơi thời gian ngắn trước khi tìm công việc mới.”

      “Nghỉ ngơi cái gì? Sau khi con lấy được người chồng tổng tài rồi hãy nghỉ ngơi, lúc đó muốn nghỉ bao lâu có bấy lâu?”

      , mẹ, mẹ có phải là người có năng lực đặc biệt, có thể mở mắt để ngủ, lại còn có thể mơ giữa ban ngày nữa ?”

      Cuộc đối thoại kết thúc ở đây, bởi vì sau đó mẹ nàng tức giận đến nỗi hoàn toàn để ý tới nàng, thậm chí thèm nấu nướng gì, hại nàng mỗi ngày phải ra ngoài để ăn, khiến cho cha nàng vô cớ bị vạ lây cũng chẳng có cơm ăn, cái gì là dù sao cũng phải cần tìm công việc, làm việc cho công ty lớn so với công ty bảo đảm hơn, cho dù phải vì bà, mà vì chính bản thân nàng cũng nên thử chọn lựa, ngắn gọn, chính là vẫn muốn nàng ngoan ngoãn đến xin việc ở Liên Chuẩn.

      Phiền a, là lắm phiền phức!

      chỉ muốn nghỉ ngơi thời gian cũng được sao?

      Huống hồ đâu ai công ty lớn ở Đài Loan chỉ có mỗi mình tập đoàn Liên Chuẩn đâu, chẳng lẽ nàng thể đến các công ty lớn khác để xin việc hay sao? Cần gì cứ lúc nào cũng phải đến Liên Chuẩn chứ?

      Nghĩ đến chuyện gây phiền lòng này, Dịch Tiểu Liên liền nhịn được mà gõ trán xuống mặt bàn, gõ gõ gõ, hận thể chỉ cần gõ cái là mọi phiền hà có thể theo cái gõ đó mất .

      “Ngươi là Tiểu Liên… Dịch Tiểu Liên… phải ?”

      Đột nhiên nghe thấy tên mình, Dịch Tiểu Liên trong tư thế gõ trán xuống mặt bàn bất chợt ngẩng đầu lên, sau đó nhìn thấy ngay người trông rất quen, nhưng khuôn mặt lâu rồi gặp.

      “Lăng Vị Ương.” Nàng thốt lên tên của đối phương trong ngạc nhiên, khống chế được cảm xúc mà từ chỗ ngồi nhảy dựng lên, đánh cái vào người đối phương.

      Lăng Vị Ương là bạn học thời cao trung với nàng, hai người từng là đôi bạn rất thân, nhưng bởi vì sau đó chọn trường đại học khác nhau, nơi sinh sống cũng khác nhau, khoảng cách cũng ngày càng trở nên xa hơn và cuối cùng là để bị cắt đứt liên lạc.

      lâu gặp, ngươi làm thế nào lại ở đây? lâu gặp rồi!” Nàng nắm chặt tay Lăng Vị Ương, hào hứng .

      “Hẳn là năm năm gặp nhỉ?” Lăng Vị Ương mỉm cười gật đầu , thầm nghĩ đây chắc chắn là cuộc gặp gỡ đầy bất ngờ.

      “Ngươi làm thế nào lại tới nơi này?” Dịch Tiểu Liên hỏi .

      “Em trai ta học đại học Văn hóa.”

      “A, vì vậy ngươi mới có mặt con đường lớn này.” Nàng chợt hiểu ra.

      “Còn ngươi?” Lăng Vị Ương hỏi nàng.

      “Ta sống gần đây à, ngươi quên rồi sao?”

      Lăng Vị Ương chớp chớp mắt, nhìn xuống chiếc áo T-shirt, quần sọt và đôi sandal trông đầy gọn gàng, thuận tiện mà mặc, kìm được nụ cười chua chát rồi : “Đúng vậy, ta thiếu chút nữa quên mất ngươi ở tại núi Dương Minh này.”

      “Aiz, đừng có ta ở tại núi Dương Minh này, dường như mang lại cảm giác là nhà ta có rất nhiều tiền, ta chỉ là người dân bình thường, sống trong căn hộ cũ cũng rất mực bình thường, hơn thế nữa tiền thế chấp cho đến nay vẫn còn chưa trả đủ”. Dịch Tiểu Liên thở dài , sau đó kéo nàng ngồi vào bàn hỏi: “Ngươi còn có hẹn với ai ? Có vội ?”

      Lăng Vị Ương lắc đầu.

      tốt quá, chúng ta đây lại có thể hảo hảo chuyện phiếm tán gẫu đủ thứ rồi.” Nàng vui vẻ , vì nàng rất cần ai đó lắng nghe nổi khổ của mình, ô ô…

      “Nhìn bộ dạng kia của ngươi, ngươi phiền não chuyện gì phải ?” Lăng Vị Ương hỏi nàng.

      “Phiền vì con trai còn quá , chồng kiếm được nhiều tiền, lại ta.”

      Lăng Vị Ương mở to hai mắt, kinh ngạc kêu lên: “Ngươi kết hôn rồi.”

      Dịch Tiểu Liên bật cười: “ lung tung vậy mà ngươi cũng tin hả?”

      Dở khóc dở cười trừng mắt nhìn nàng, Lăng Vị Ương đưa tay đánh nàng cái: “Đừng đùa, ta hỏi ngươi cách nghiêm túc mà.”

      “Tại sao ngươi lại hỏi như vậy?” Dịch Tiểu Liên tò mò hỏi , chẳng lẽ mặt nàng viết hai chữ phiền não sao?

      “Ngươi vẫn chưa bỏ được cái thói quen gõ trán vào bàn khi gặp rắc rối có phải ?” Lăng Vị Ương buồn cười : “Ta vừa rồi tận mắt thấy có người gõ đầu vào bàn, cảm thấy vừa buồn cười vừa quen thuộc, từ đó mới có thể nhận ra ngươi.”

      Cảm thấy buồn cười…

      Nghe vậy, Dịch Tiểu Liên là dở khóc dở cười.

      “Ngươi phiền não điều gì?” Lăng Vị Ương lại hỏi. Lúc còn học, luôn làm cố vấn những chuyện phiền não cho nàng, đúng là thói quen khó sửa.

      “Ta thất nghiệp rồi.” Dịch Tiểu Liên thở dài, “Mẹ ta muốn ta đến tập đoàn Liên Chuẩn xin việc, chính là cái tập đoàn Liên Chuẩn mà gần đây luôn được đăng các bản tin kinh tế tài chính đó.”

      Lăng Vị Ương chắc chắn nhìn nàng lúc, sau đó hỏi: “Thế nên phiền não của ngươi là thất nghiệp, hay là sợ xin việc ở tập đoàn Liên Chuẩn?”

      “Đều phải.”

      “Vậy vấn đề là gì?”

      “Mẹ ta muốn ta đến tập đoàn Liên Chuẩn xin việc!”

      mặt Lăng Vị Ương vẫn còn lên hai chữ hiểu: “Liên Chuẩn có vấn đề gì à?”

      “Liên Chuẩn có vấn đề gì, vấn đề chính là mẹ ta.”

      càng càng mơ hồ, nàng càng càng thể nắm được trọng điểm. “Mẹ ngươi sao? Ta vẫn hiểu vấn đề nằm ở đâu? Ngươi có thể kể lại từng chút được ?”

      “Ngươi có biết tại sao mẹ ta lại muốn ta đến Liên Chuẩn xin việc ? phải vì nó là mối liên kết giữa các công ty đa quốc gia, phải vì phúc lợi tốt, cũng phải vì nó tương đối đảm bảo, mà bởi vì người con cả của Tinh Môn cũng chính là tổng tài của công ty đó, người kia 34 tuổi, chưa lập gia đình, lại có bạn , còn có thể kiếm rất nhiều tiền, là chàng trai vàng, hiểu chưa?” Dịch Tiểu Liên xong có chút ngứa răng.

      Lăng Vị Ương hiểu ra, chỉ mỉm cười.

      “Ý là mẹ ngươi muốn ngươi đến Liên Chuẩn câu rể vàng, hơn nữa sắp đặt chỗ tốt nhất ngươi chỉ việc tuân theo.” hơi phì cười .

      “Đúng vậy.” Dịch Tiểu Liên tức giận nghiến răng thành tiếng đáp.

      “Phụt… haha…” Lăng Vị Ương rốt cuộc cũng thể kiềm chế được bật cười thành tiếng, nằm sấp xuống bàn cười đến phát run.

      “Xin… xin lỗi, nhưng rất buồn cười…” sắp chết vì cười.

      “Rất buồn cười đúng ? biết mẹ ta uống nhầm phải thuốc gì, như có thể ảo tưởng như vậy, chỉ thế quan trọng là, vì chuyện đó, bà ấy cùng ta đột nhiên lãnh chiến (chiến tranh lạnh), thèm nấu cho ta ăn, hại ta hàng ngày phải phí tiền ăn bên ngoài, cũng chịu nhớ tới việc con của mình thất nghiệp, có thu nhập, là càng nghĩ càng giận, làm ta giận đến muốn thổ huyết mà!”

      “Đầu tiên ngươi ngừng cái , ngừng lát thôi, đừng nữa.” Lăng Vị Ương vừa cười vừa ngăn nàng đừng , “, thêm nữa , làm ta cười chết mất, haha…” Ôi, cười nhiều đến nỗi phát đau luôn.

      Dịch Tiểu Liên thèm để ý tới , vật vả mới tìm được người có thể nghe nàng tâm , tại sao nàng chưa từng bày tỏ niềm vui này?”

      “Mọi chuyện quái quỷ này đều do đám người họ Hạ kia gây ra, có chuyện gì hay sao lại tự đem mình biến thành tinh như vậy? Ngươi biết ? Dân quanh vùng đều gọi người nhà bọn là Tinh Môn, nhưng còn sáng tác cho bọn họ đoạn thuận khẩu lưu (giống bài vè ở VN, là dạng văn học miệng được lưu truyền trong mọi tầng lớp nhân dân)…”

      “Phụt… hahahaha…” Lăng Vị Ương nghe xong cười đến toàn thân phát run, gần như phát điên.

      “Đúng rồi, đứa con thiên tài thứ tư chính là Hạ Tử Dược, ngươi còn nhớ ?”

      Tiếng cười của Lăng Vị Ương ngưng lại ngay lập tức, bất động tại tư thế ghé người lên mặt bàn đôi môi vẫn duy trì nụ cười, nhưng lại im lặng chút tiếng động.

      “Vị Ương?” Dịch Tiểu Liên giọng kêu “Ngươi đến bây giờ vẫn còn nghĩ đến việc đó phải ?”

      Trong quá khứ Vị Ương cùng Hạ Tự Dược từng gặp gỡ nhau thời gian, trước đây Vị Ương còn mang niềng răng, trong mắt mọi người nhìn thế nào cũng xứng với người con trai tuấn tú Hạ Tử Dược, kết quả chứng minh rằng thực tất cả chỉ là trò chơi, ván bài mà thôi.

      là, vốn cũng quên chuyện này, nhưng khi gặp Vị Ương lại nhớ ra tất cả.

      Nhưng thế cũng tốt, thù mới càng thêm hận cũ… tuy nỗi hận này là của Vị Ương, nhưng thân là bạn tốt, nhất định phải đồng cừu địch hi (chia sẻ thù hận, chống lại kẻ thù), nàng quyết định trở thành người bạn thân thiết cùng nhau căm ghét đám họ Hạ kia.

      “Ghê tởm bọn người họ Hạ, đúng là quân hỗn đản (khốn nạn, du côn…) !” Nàng bỗng tức giận giơ hai tay lên trời hô to, hoàn toàn quên mất bản thân mình ở nơi công cộng.

      “Khụ! Khụ khụ…”

      Chỗ ngồi phía sau bất ngờ nghe thấy tiếng hét to của nàng hình như giật mình, bị sặc nước, nàng lúc này mới cứng đờ cả người phát ra mình làm việc ngu ngốc.

      Lăng Vị Ương ngồi đối diện nàng, ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn nàng dở khóc dở cười.

      Dịch Tiểu Liên ngây ngô cười, bất đắc dĩ phải đứng dậy, xấu hổ quay về phía những vị khách trong quán bị nàng làm cho hoảng sợ, gật gật đầu xin lỗi.

      “Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi…” Nhất là chỗ ngồi phía sau nàng, vị khách trong bàn bị nàng làm sặc, càng phải xin lỗi cách chân thành hơn.

      Vì vậy nàng xoay người 180o, hướng về đối phương, cúi đầu : “Xin lỗi, hại bạn bị sặc rồi.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :