1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Lão đại là nữ lang - La Thanh Mai (170/170)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Iris N

      Iris N Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      5,273
      [​IMG]
      Tác giả: La Thanh Mai
      Thể loại: Nguyên sang, Trọng sinh, Quan trường, Nữ giả nam trang
      Độ dài: 170 chương
      Nguồn convert: wikidich.com
      Editor + Beta: Iris N

      Văn án:

      Thăng quan - phát tài - thu đàn em

      ............

      Bỗng nhiên lại phát lão đại minh thần võ hóa ra lại là nữ giả trang nam phải làm sao giờ?

      Đám đàn em bày tỏ ngậm ngùi: Đương nhiên là tiếp tục theo rồi!

      Nữ chính trọng sinh phải để báo thù mà để từng bước lên đỉnh cao.

      Thiếu niên nhiệt huyết, mực tiến lên, quyết lùi bước.

      Tình thân, tình bạn, tình , công danh lợi lộc, ăn ngon mặc đẹp, nàng đều phải giành được.




      Chú ý:

      1, Phần đầu tác phẩm về giai đoạn trưởng thành và những thay đổi trong suy nghĩ của nữ chính, thiên về tình thân và quá trình phấn đấu phát triển bản thân của nữ chính.

      2, Nam chính hơn nữ chính mười sáu tuổi, nữ chính tuổi nhưng về tâm hồn trưởng thành, thích giấu tài, thích bộc lộ bản thân.

      Editor: Cái văn án quá lừa tình nghe như nữ chính sắp làm thổ phỉ, cơ mà phải đâu, là truyện về con đường phấn đấu ở chốn quan trường. Nữ chính trọng sinh nhưng báo thù rửa hận, chỉ mong sống cho đáng sống lần. Nữ phải xuyên nhưng nhìn nhận được những bất công trong xã hội dành cho phụ nữ nhưng oán hận mà cố gắng để vượt qua nó, làm chủ cuộc đời mình theo cách phù hợp với thời đại. ^_^


      MỤC LỤC

      Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5
      Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10
      Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15
      Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20
      Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25
      Chương 26
      Chương 27 (1) (2) Chương 28 (1) (2)
      Chương 29 (1) (2) (3) Chương 30
      Chương 31 (1) (2) Chương 32 (1) (2)
      Chương 33 Chương 34 Chương 35
      Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40
      Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45
      Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50
      Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55
      Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60
      Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65
      Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70
      Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75
      Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80
      Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85
      Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90
      Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95
      Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100
      Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105
      Chương 106 Chương 107 (1) (2) (3)
      Chương 108 (1) (2) (3) (4)
      Chương 109 Chương 110 (1) (2) (3)
      Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115
      Chương 116 Chương 117 Chương 118 (1) (2) (3) (4)
      Chương 119 Chương 120
      Chương 121 Chương 122 (1) (2) (3) (4)
      Chương 123 Chương 124 Chương 125
      Chương 126 Chương 127 (1) (2) (3)
      Chương 128 (1) (2) (3) (4)
      Chương 129 (1) (2) (3) (4) Chương 130
      Chương 131 Chương 132 (1) (2) (3) (4) (5)
      Chương 133 (1) (2) Chương 134 Chương 135
      Chương 136 (1) (2) (3)
      Chương 137 (1) (2)
      Chương 138 Chương 139 Chương 140
      Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144 Chương 145
      Chương 146 Chương 147 Chương 148 Chương 149 Chương 150
      Chương 151 Chương 152 Chương 153 Chương 154 Chương 155
      Chương 156 Chương 157 Chương 158 Chương 159 Chương 160
      Chương 161 Chương 162 Chương 163 Chương 164 Chương 165
      Chương 166 Chương 167 Chương 168 Chương 169 Chương 170​
      Last edited: 26/10/20
      Jenny Kún, Tiểu Ly 1111, saoxoay5 others thích bài này.

    2. Iris N

      Iris N Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      5,273
      Chương 1: Bánh bao rau
      Phó Vân nằm mơ.

      Nàng mơ thấy ngày rét đậm. Bên ngoài, tuyết như những mảnh vải bông xé vụn lả tả rơi như muốn cuốn hết mọi thứ. Trong nhà chính, cả nhà ngồi vây quanh nồi lẩu.

      chiếc nồi đồng đựng nước dùng sôi sùng sục đặt chiếc bàn bát tiên (Chú thích hình ở cuối chương) bằng gỗ hoa lê. Dưới nồi, than hồng cháy đượm vang lách tách. Trong nồi, phía dưới rải cải trắng, củ cải, nấm mới được đưa từ thôn trang tới và những miếng măng thái to bản, phía đó là lớp thịt gà, thịt vịt, xương lợn, cùng là sủi cảo, chả cá, trứng cút, ngó sen, điểm xuyết mấy miếng phù trúc mềm mại. nồi lẩu thập cẩm đầy ăm ắp mang theo hương vị thơm ngọt tràn ra khắp phòng. Trong làn hơi ấm áp, Ngụy lão gia đừng lên, gắp miếng thịt vào bát nàng.

      Vẫn trong làn hơi ấm áp thơm ngọt ấy, cha, mẹ, trai, chị dâu, em , các cháu trai, cháu đều mỉm cười nhìn nàng. Nụ cười của họ vẫn như những ngày tháng qua từ lâu ấy, những ngày tháng êm đềm tươi đẹp. Nhưng rồi chẳng ai gì cả, ngay cả nồi nước lẩu sôi to kia cũng chẳng phát ra tiếng kêu ùng ục theo lẽ thường, cả gian phòng yên tĩnh tiếng động.

      Vân nghi hoặc nhíu mày: Cha mẹ nàng còn sống sao?

      nghi hoặc trôi , nỗi hân hoan ập vào lòng nàng, lòng bàn tay nàng cũng nóng rực lên, kích động đến run rấy: Hóa ra người nhà nàng vẫn chưa chết, họ còn sống!

      oOo

      Tiếng gió Bắc thổi và giọt lệ nóng bỏng nơi khóe mắt kéo Vân lại với thực, giữa đêm đen tĩnh lặng, nàng mở choàng mắt nhận ra khuôn mặt đẫm nước mắt từ bao giờ.

      Giờ là mùa đông, gió Bắc lạnh thấu xương, ngay cả nước cũng đóng thành băng.

      Nơi biên ải lại càng khắc nghiệt, xung quanh trăm dặm cũng hoang tàn vắng vẻ. Từ bãi chăn thả của Thiên Hộ Sở [1] ở Cam Châu, về hướng nam, dần dần có thể thấy bóng dáng của thôn làng nhưng cũng vẫn đìu hiu quạnh quẽ... Trong trạm dịch cũ nát, cửa sổ cũ nát bị gió thổi kêu kẽo kẹt.

      [1] Thiên Hộ Sở: đơn vị trong quân đội, quản lý 1000 quân, được lập ra dưới chế độ Vệ Sở dưới triều Minh. Các đơn vị quân đội địa phương được gọi là "Sở" hay "Vệ Sở" được thiết lập ở những địa điểm quan trọng, có ý nghĩa quân trong cả nước.

      Nàng khoác áo đứng dậy, khép cửa sổ lại.

      Hàn thị ôm chặt chiếc tay nải ngủ say sưa bỗng xoay người, lờ mờ nhận ra bóng người đứng ở mép giường sợ tới mức lăn thẳng xuống đất. Lồm cồm bò dậy, việc đầu tiên bà làm là kiếm tra lại chiếc tay nải xem giấy thông hành và mấy xâu tiền đồng có còn hay , sau đó mới ngẩng đầu lên xem cho người đứng ở đó là ai. Nhận ra người đứng ở đầu giường chính là con Đại Nha của mình, bà mới thở phào nhõm, ngáp cái, lấy ngón tay ấn vào trán nàng, nhàng quở trách: "Trời lạnh như thế này còn chịu chui vào chăn cho ấm, đừng có để bị cóng!"

      Đôi bàn tay thô ráp của bà lại di chuyển đến khuôn mặt nàng, lạnh ngắt, Hàn thị giật mình, vội vàng ngồi dậy, động tác thô lỗ, còn bực bội lải nhải: "Giờ bị bệnh muỗn chữa phải mất mấy ngàn tiền [2], người mẹ chỉ còn lại có vài quan [2], vừa đủ chi tiêu đường, con mà bị bệnh, mẹ cũng chẳng có tiền mời người đến khám đâu!"

      [2] Đơn vị tiền tệ: 1 quan = 10 tiền = 1000 văn

      xong bà lại mắng người chồng chết, "Bỏ mặc mẹ góa con côi chẳng nơi nương tựa, nếu phải chú con còn có lương tâm, mẹ con ta chỉ còn nước hít khí trời thôi!"

      Sống ba năm trong trại chăn nuôi của Thiên Hộ Sở, Hàn thị vẫn luôn chăm sóc cho Vân nên mặc dù chẳng mấy thân thiết với người phụ nữ thô lỗ này, nàng vẫn biết tâm địa bà chẳng phải là xấu. Nàng lặng lẽ bò lên giường đất, quấn chặt chăn quanh mình rồi nghe lời bà, nhắm mắt lại.

      Hàn thị ca cẩm hồi về những khốn khó của cuộc đời cho tới khi mồm miệng khô đắng mới mò mẫm lấy nước uống. Trời lạnh đến mức bà phải rùng mình. Nhìn thấy bả vai Vân lộ ra ngoài lớp chăn, bà cau mày, đưa tay xốc lại chăn cho nàng, đến cả khuôn mặt cũng bị giấu dưới lớp chăn. Lúc này, bà mới nằm xuống ôm tay nải tiếp tục ngủ.

      Vân bị chăn che đến mức khó thở nhưng vẫn chờ đợi lúc, tới khi đầu giường bên kia vọng lại tiếng ngáy của Hàn thị mới im lặng kéo chăn xuống chút để thở cho thoải mái.

      Nàng vốn là chết từ lâu.

      Vân là đích nữ (con con vợ cả) của quan thị độc ở Hàn Lâm Viện Ngụy Tuyển Liêm, từ vốn được nuông chiều. Tới năm mười bốn tuổi, nàng gả cho thư sinh nghèo Thôi Nam Hiên. Tuy rằng nhà chỉ có bốn bức tường nhưng vợ chồng hòa thuận, giúp đỡ nhau vượt qua những tháng ngày khó khăn. Năm năm sau, Thôi Nam Hiên có công phò tá Thiên tử, bước lên mây. Sau khi Hoàng đế lên ngôi, công thần như cũng được hậu đãi, đặc cách phong làm thiếu chiêm ở Chiêm Phủ [3], chịu trách nhiệm quản lý Hàn Lâm Viện. được lòng vua, nghiệp lên như diều gặp gió.

      [3] Chiêm Phủ: Nơi quản lý việc học hành của Thái tử, được lập ra để Thái tử có cơ hội tiếp xúc dần với quần thần và việc triều chính.

      Ngược lại, Ngụy Tuyển Liêm lại vì tỏ lòng thương cảm cho Định Quốc Công bị chết oan mà khiến Hoàng đế tức giận, bị phạt trượng đình đánh chết ngay trước triều đình.

      Hoàng đế mới lên ngôi còn trẻ xốc nổi, nóng lòng muốn lập uy, chỉ đánh chết Ngụy Tuyển Liêm trước mặt văn võ bá quan mà còn muốn diệt cả Ngụy gia.

      Toàn bộ nam giới tới tuổi thành niên của Ngụy gia bị giết trong ngục của Bắc Trấn Phủ Ty [4]. Phụ nữ trong nhà bị bán làm nô tỳ. Ngụy phu nhân Nguyễn thị vốn dòng dõi thư hương, chịu nổi nỗi nhục này, cùng con , con dâu, cháu uống thuốc độc tự sát. Các cháu trai, chắt trai còn bị sợ hãi, cũng chẳng còn người chăm sóc nên lần lượt chết yểu.

      [4] Bắc Trấn Phủ Ty: Cơ quan do Cẩm Y Vệ quản lý.

      Tân đế dung nổi cựu thần, bốn đời Ngụy gia già trẻ lớn bé mấy chục con người chết như thế.

      Vân là con gả ra ngoài, vốn thoát được kiếp nạn này. Chồng nàng Thôi Nam Hiên là học trò của Nội Các thủ phụ Thẩm Giới Khê, tuổi trẻ tài cao, lại được hoàng đế trọng dụng, mới hai mươi tuổi được liệt vào hàng Tiểu Cửu Khanh, tiền đồ gấm vóc. tới mười năm nữa, chắc chắn lên tới vị trí cao trong triều đình.

      [5] Cửu Khanh vốn là chín quan chức quan trọng trong triều đình dưới thời Tần Hán, về sau có nhiều thay đổi. Hệ thống quan lại trong truyện giống với triều Minh, lúc đó Lục Bộ Thượng Thư, Đô Sát Viện Đô Ngự Sử, Đại Lý Tự Khanh, Thông Chánh Sứ Ty hợp thành "Đại Cửu Khanh"; Thái Thường Tự Khanh, Thái Phó Tự Khanh, Quang Lộc Tự Khanh, Chiêm , Hàn Lâm Học Sĩ, Hồng Lô Tự Khanh, Quốc Tử Giám Tế Tửu, Uyển Mã Tự Khanh, Thượng Bảo Ty Khanh là "Tiểu Cửu Khanh".

      Nàng được phong cáo mệnh [6] nhưng lại rời kinh sư, rồi bỏ mạng ở nơi băng tuyết giá lạnh.

      [6] Danh vị Cáo mệnh được phong cho vợ hay mẹ của quan lớn trong triều đình.

      Nàng biết Thôi Nam Hiên công bố nguyên nhân cái chết của nàng như thế nào, nàng chỉ nhớ rằng nàng chết, chết ngày mười tám tháng mười ba năm trước, đúng ba tháng sau ngày vị hoàng đế trẻ tuổi kia đăng cơ ở điện Kim Loan.

      Cứ như thể giấc mộng hoàng lương [7], sau khi tỉnh lại nàng trở thành bé bốn tuổi, là con của Phó lão đại, mã phu chuyên nuôi ngựa ở trại chăn nuôi của Thiên Hộ Sở ở Cam Châu. Mẹ nàng là Hàn thị, vốn là con nhà lành nhưng lại bị giặc Thát Đát bắt cóc đến vùng thảo nguyên này.

      [7] Điển cố "giấc mộc hoàng lương": "Hoàng lương" có nghĩa là kê vàng. Ngày xưa có Lư Sinh thi đỗ, vào hàng cơm nghỉ chân. Có lão già cho mượn cái gối nằm. Lư Sinh ngủ và chiêm bao thấy đỗ tiến sĩ, làm quan to, vinh hiển hơn 20 năm, gia đình hưng vượng, con cháu đầy đàn. Tỉnh ra mới biết ấy chỉ là giấc mộng. Nồi kê nhà hàng còn chưa chín. Ý giấc mộng đẹp và ngắn ngủi.

      Hàn thị vốn là người phủ Hán Trung, lần chạy nạn cùng người nhà lại bất hạnh gặp cảnh chiến loạn, suýt nữa bị người Thát Đát làm nhục, thể về quê được nữa. Bà quay mặt về hướng quê nhà khóc lớn trận rồi quyết định gả cho Phó lão đại.

      Hai vợ ngày ngày cùng nhau chăm sóc ngựa, cuộc sống trôi qua êm đềm hòa thuận.

      Phó lão đại rất thương Vân , thấy nàng cả ngày ủ rũ, gầy rộc nên giấu chút muối ăn tích cóp được đổi bánh sữa, thịt dê của dân du mục thảo nguyên mang về cho nàng ăn, chỉ hy vọng nàng sớm có da có thịt.

      Nhưng cuộc đời có ai trước được cái gì, đầu xuân năm trước Phó lão đại ốm nằm liệt giường rồi nhắm mắt xuôi tay, Hàn thị trở thành quả phụ còn Vân cũng thành đứa trẻ cha.

      Hàn thị khóc lên khóc xuống chập rồi lại xắn tay áo, cầm xẻng lên, đến chuồng ngựa tiếp tục dọn phân. có đàn ông sao chứ, vẫn cứ phải sống qua ngày đó thôi. Nước mắt cũng nào đổi được lương thực, bà chẳng có nhiều thời gian như thế để mà buồn đau.

      Rồi cách đây lâu, có người trông có vẻ chất phác tới doanh trại Thiên Hộ Sở, tự xưng là lão bộc ở Phó gia, được tứ lão gia phái tới tìm trai ông ta là Phó lão đại.

      Hỏi tên tuổi quê quán cho ràng, thấy lão bộc cũng là người thà, Hàn thị quyết định đưa con về Hồ Quảng nương nhờ nhà chồng.

      Nàng len lén với Vân : "Mẹ hỏi Vương thúc rồi, ông ta Phó gia nhờ vào nghề nuôi tằm ươm tơ nên mới phất lên, giờ nhà cũng có mấy trăm mẫu đất, hai ba căn phòng lợp ngói, ngày mùa cũng cần phải ra đồng, thuê người làm công là được! Cha con chỉ có mỗi đứa con là con, chú con thế nào cũng cho con vài mẫu đất, mẹ trồng trọt, còn có thể nuôi lợn, dệt vải cũng được. Thôi cứ trở về vẫn là hơn."

      Vương thúc là lão bộc kia của Phó gia.

      Hàn thị vốn là dân chạy nạn, trong lòng vẫn luôn mong muốn được trở về Trung Nguyên. Hồ Quảng thục, thiên hạ đủ [8], huyện Hoàng Châu cũng ở gần phủ Võ Xương và phủ Hán Dương giàu có đông đúc, là vùng trồng lúa, làm sao mà nghèo đói cho nổi.

      [8] Hồ Quảng thục, thiên hạ đủ (ngạn ngữ): Chỉ cần lúa ở Hồ Quảng chín dân khắp nơi đều được no đủ. Ý Hồ Quảng là vùng đất màu mỡ, trồng được nhiều lương thực.

      Huống chi Phó lão đại lúc sinh thời vẫn luôn nhớ về quê hương, nay người trong nhà tới tìm, Hàn thị cũng muốn đưa linh cữu chồng mình về quê, âu cũng là lá rụng về cội.

      Trùng hợp thế nào tổ tiên Ngụy gia cũng là người Hồ Quảng, kiếp trước Vân lớn lên ở phủ Giang Lăng. Giang Lăng là vùng đất nhiều hồ, tôm cá đủ đầy, ngó sen chẳng thiếu.

      Hàn thị say giấc lại trở mình, duỗi tay duỗi chân, đùi phải đạp vào bụng Vân phát, cũng chẳng nhàng gì.

      Vân vốn đắm chìm trong hồi ức bị đạp đau đến nhíu mày, giờ tỉnh táo hoàn toàn, cũng chẳng biết phải làm sao, chỉ mỉm cười. Nỗi bi thương đong đầy khi nãy cũng như thể đám bụi bị gió thổi qua, mau chóng tan thành mây khói, nàng lau khô nước mắt nơi khóe mi, đẩy chân Hàn thị ra, co người lại, từ từ chìm vào giấc ngủ.

      Người Ngụy gia đều chết, Vân cảm thấy mình còn sống nào có ý nghĩa gì. Nếu phải mỗi lần nàng bị bệnh, Phó lão đại và Hàn thị đều khóc chết sống lại, chạy vạy khắp nơi vay tiền chữa bệnh cho nàng, nàng có lẽ buông tay nhân gian từ lâu.

      Cuối cùng, nàng vẫn còn sống.

      Nếu còn sống, phải sống cho tốt mới phí công chuyển thế làm người.

      thế nào chăng nữa, còn sống vẫn luôn là điều tốt, mỗi ngày còn sống đều là món quà ông trời ban tặng cho nàng. So với bao nhiêu người khác, nàng chẳng phải là quá may mắn hay sao?

      Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, Vân tỉnh dậy.

      Bên ngoài, trời có tuyết hạt [9], chút ánh sáng mờ mờ xuyên qua cửa sổ giấy dầu, gió Bắc vẫn gào thét, hạt băng nện mái ngói nghe leng keng.

      [9] Tuyết hạt: tuyết rơi xuống, bị tan chảy phần rồi sau đó gặp lạnh lại đông cứng lại và bị nén chặt trở thành những hạt băng.

      Vân xoa xoa hai tay, chạy trong phòng vài vòng cho ấm lên rồi hít thở đều đặn, luyện bộ quyền pháp đơn giản mà Phó lão đại dạy cho nàng để rèn luyện sức khỏe. Từ năm bốn tuổi cho đến giờ là bảy tuổi, nàng vẫn kiên trì luyện tập, chưa lười biếng ngày nào.

      Hàn thị trèo xuống giường, vòng qua bình phong ra ngoài, trước khi còn quay lại nhìn Đại Nha, buồn bã thở dài.

      Đại Nha yếu thế này, có khi gió thổi qua cũng ngã, đừng đến làm việc nhà nông, biết có thể nuôi lớn tới khi trưởng thành hay .

      Phó gia liệu có coi thường Đại Nha là con ?

      Bà cả ngày chỉ biết nuôi ngựa ở trại chăn nuôi, cả người chìm trong phân ngựa, nào có thời gian chăm lo dạy dỗ con . Đại Nha bảy tuổi mà biết châm bếp nhóm lửa, biết thêu thùa may vá. Biên cương chỉ có gió với cát mà chẳng hiểu sao Đại Nha càng lớn càng yểu điệu yếu ớt, trong nhà lại chẳng có tiền, có nổi mấy đồng làm đồ cưới. Đại Nha dáng vẻ như tiểu thư mềm yếu thế này, sau này việc hôn nhân tính thế nào đây?

      Hàn thị càng nghĩ càng thấy buồn lòng, từ khi mới sáu tuổi, bà biết thổi cơm nấu canh, còn có thể giã gạo, hấp bánh bao, cán bột, hái quả, Đại Nha bảy tuổi rồi cơ mà!

      Bà cúi đầu lau lau tay vào cái bọc trước bụng mình, quyết định khi nào về Hồ Quảng dạy con nấu ăn, có khi còn phải mời thầy đến dạy con bé biết thêu thùa may vá. Con ấy mà, thế nào cũng phải học vài kỹ năng quán xuyến gia đình, nếu sau này làm sao tìm được chồng tốt đây.

      Đại Nha là đứa trẻ cha, về sau làm gì có ai bảo vệ, giúp đỡ con bé, sau này con bé phải tự mình lo liệu mọi việc, thể nuông chiều con bé nữa.

      Hàn thị ngẫm lại chính mình là người tằm tiện, ăn uống kham khổ, sao Đại Nha lại chẳng khác gì đứa trẻ con được nuông chiều như thế chứ?

      Mấy tiếng gõ cửa vang lên, tiếp đó là tiếng Vương thúc gọi cửa. Mấy người bước chân vào tới Trung Nguyên, ông ta kiểm lại tiền bạc thấy vẫn đủ dùng liền nhờ người thuê chiếc xe lừa, giờ tới đây báo với mẹ con họ để khởi hành cho kịp giờ.

      Sểnh nhà ra thất nghiệp, đâu đâu cũng đầy rẫy nguy cơ, khi Vương thúc vừa ra khỏi đất Hồ Quảng, lộ phí bị kẻ gian trộm mất, đến cả chăn đệm cũng bị lấy, chỉ còn lại hai lượng bạc giấu ở nách. Ông ta là người có năng lực, dọc đường làm việc cho người ta, khuân vác, làm thuê cũng cần tiền, chỉ cần tối đến có bát mì nóng, chỗ ngủ trong đống cỏ khô nhà người. Cứ như thế, ông ta cũng tới được Cam Châu mà chẳng mất đồng.

      Hai lượng bạc kia cuối cùng dùng để thuê người dời mộ cho Phó lão đại.

      Hai mẹ con gấp gọn chăn đệm, xuống bếp mua mấy chén nước cơm nóng. Người làm trong bếp thấy họ đáng thương nên cũng lấy tiền.

      Mỗi người uống bát nước cơm xong, Vương thúc lau miệng : "Tất cả là do tiểu nhân đường cẩn thận, trông coi hành lý tử tế. Khi nào tới phủ Khai Phong hẳn đỡ hơn, tứ lão gia quen biết nhiều người, chỉ cần tên tứ lão gia là có thể tìm được thuyền đưa nương tử và tiểu nương tử về huyện Hoàng Châu. Bánh bao súp [10] ở phủ Khai Phong rất ngon, đến khi đó tiểu nương tử muốn ăn bao nhiêu cũng được!"

      [10] Bánh bao súp, hay còn gọi là tiểu long bao, là loại bánh , vỏ mỏng, có nhân thịt và nước súp ở trong.

      Vân quá gầy, Vương thúc thậm chí nghi ngờ có phải từ trước đến nay nàng chưa từng được ăn no hay . Hàn thị nghe xong cả mừng, còn quá tằm tiện, cắn răng chi ra hai văn tiền mua hai chiếc bánh bao rau cho Vân .

      Vân đưa chiếc cho Vương thúc, Vương thúc từ chối. Hàn thị chỉ mua hai chiếc cho con , đến bản thân bà cũng nỡ ăn, ông ta làm sao dám nhận.

      Hàn thị bật cười ra tiếng, chờ Vương thúc ra ngoài mới kéo tai Vân : "Ai cần con hào phóng hả! Ăn mình có làm sao chứ!"

      Vân kéo tay Hàn thị ra. Hàn thị vốn bộp chộp, động tay biết nặng , "Mẹ, mẹ đừng keo kiệt như thế, cha mất rồi, hai mẹ con chúng ta trở về nhờ cậy Phó gia, ai mà biết được tình hình nhà họ thế nào? Vương thúc là người tốt, ngàn dặm xa xôi tới đón chúng ta về quê, chúng ta đối xử tử tế với ông ấy chút, về đến Phó gia, ông ấy cũng có thể giúp đỡ chúng ta ít nhiều."

      Hàn thị nghe nàng xong lại gạt , "Người nhà với nhau, sao phải suy nghĩ nhiều như thế? Chúng ta cũng chẳng tham đồ nhà họ, cho mẹ vài mẫu đất đủ để nuôi sống con là được rồi."

      Vân lắc đầu, Hàn thị sinh ra nghèo khổ, hiểu tình hình của các gia tộc lớn, cả nhà có hai em, đến lúc chia gia sản cũng còn tranh chấp, đằng này Phó gia vừa mới giàu lên thoáng chốc, chỉ sợ ngày nào cũng có họ hàng nghèo khó tới cửa xin tiền. Lúc này, hai mẹ con nàng tới nhờ cậy nhà họ, tự nhiên thêm hai miệng ăn, chắc chắn có người vui.

      Nàng còn nghe Vương thúc , Phó gia được như ngày hôm nay đều là do mình tứ lão gia gây dựng, chẳng liên quan gì đến Phó lão đại. Phó lão đại trước kia rời khỏi Hồ Quảng là vì uống rượu say đánh bị thương công tử nhà tri huyện, muốn tránh tai họa mới đào tẩu.

      Phó gia phát triển đến mức này, Phó lão đại chẳng có đóng góp gì. Ông vốn là con trai trưởng, lại gây họa, bỏ mặc nhà già trẻ lớn bé chạy trốn tới nơi khác, như vậy là bất hiếu bất nghĩa. Trước mặt Phó gia, Vân và Hàn thị sao có thể thẳng lưng mà sống đây!

      Hơn nữa, vài lần Vân nhìn thấy Vương thúc muốn gì với Hàn thị nhưng lại chẳng nên lời.

      Vương thúc có lẽ che giấu chuyện gì đó, mà chuyện kia chắc chắn có lợi cho Hàn thị.

      Trước khi trở lại Phó gia, Vân muốn biết rốt cuộc có vấn đề gì chờ đợi họ ở đó. Hàn thị là người thẳng tính, chẳng biết tính toán gì. Bà coi Vương thúc là nô bộc, rất tôn trọng ông ta nhưng cũng chưa hề nghĩ tới việc muốn nhờ ông ta giúp đỡ. Đối với bà, người nhà vốn nên giúp đỡ nhau, chuyện đâu rồi có đó, cần phải nghĩ quá nhiều.

      Vân chỉ có thể dựa vào chính mình, nàng chẳng phải đứa trẻ bảy tuổi , nàng có thể giúp đỡ Hàn thị.

      Nàng ăn xong chiếc bánh bao, lấy chiếc còn lại, cắn miếng rồi nhét vào tay Hàn thị. "Mẹ ơi, rau cứng quá, con thích ăn. Con ăn vỏ thôi, mẹ giúp con ăn nốt nhé."

      Hàn thị dí ngón tay vào đầu nàng, mắng: "Sao con lại kén chọn như thế chứ? văn tiền cái cơ đấy, lại còn thích ăn nữa à?"

      Mắng mắng thế nhưng bà cầm chiếc bánh trong tay, hơi do dự biết có thêm có nên bỏ thêm chút tiền, "Ăn no chưa? Nếu còn đói mẹ mua thêm cho con chiếc nhân thịt dê nhé?"

      Vân cười cười lắc đầu, ra sau nhà tìm nước rửa tay.

      Hàn thị cắn mấy miếng ăn xong chiếc bánh, lau sơ miệng nghĩ thầm: Sức khỏe Đại Nha yếu ớt, vẫn cứ nuôi con bé cho tốt rồi tính!

      Đàn bà con là cái giống đáng thương, khi còn phải sống khổ cực, thiếu ăn thiếu uống, làm việc vất vả, lấy chồng xong cũng được sung sướng, phải chăm sóc cả gia đình nhà chồng, phải cung kính với cha mẹ chồng, nhường nhịn em chồng. Hàn thị từ chưa được bữa no nào, đến khi thành thân với Phó lão đại cũng thoải mái hơn nhiều, nhưng may Phó lão đại lại đoản mệnh. Hàn thị thở dài, bà trải qua nhiều đau khổ đến thế, làm sao đành lòng để con cũng khổ như mình, thôi bà cố gắng kiếm thêm chút tiền, giúp con tích cóp đồ cưới, đồ cưới nhiều con bé mới có tiếng trong nhà.

      Bà chép miệng, quay đầu lại nhìn nồi hấp bánh bao mềm mềm xốp xốp trắng như tuyết, lại nghĩ đến chiếc bánh vừa ăn xong, lại càng ôm chặt bọc quần áo chứa mấy quan tiền trước mặt.

      Đúng là văn tiền cái, ngon chết được ấy!

      Chú thích của editor:
      Bàn bát tiên

      [​IMG]

      Bánh bao súp (tiểu long bao)

      [​IMG]
      Last edited: 7/8/20
      nguyễn ngọc nhi, SiAm, hayley9 others thích bài này.

    3. Iris N

      Iris N Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      5,273
      Chương 2: Dưa muối

      Người đánh xe lừa là ông lão tầm năm mươi tuổi, người khoác chiếc áo bằng vải bố có lót bông trùm kín tới tận gối, đầu đội chiếc mũ sáu mảnh (Chú thích hình ở cuối chương), đôi tay giấu trong tay áo, cười hiền hòa.

      Hàn thị mang bọc chăn đệm lên xe lừa rồi quấn chặt Vân vào trong chăn như gói bánh chưng, xoa đầu nàng, "Ngồi ngoan đó cho mẹ, đừng có mà nghịch ngợm."

      Vân cũng muốn ngồi yên nhưng đường gập ghềnh, xe lừa lại quá xóc, cứ đoạn người nàng lại trượt ra khỏi tấm chăn. Hàn thị quấn quấn lại nhiều lần tự nhiên nảy ra ý tưởng nhờ ông lão đánh xe kiếm giúp bà ít dây thừng để buộc cả người lẫn chăn lại cho đỡ mất công.

      Vân lắc đầu, nhất quyết chịu, lấy tay giữ chặt tấm chăn, như vậy quá bằng trói nàng trong đống hành lý, cái ý tưởng này mà Hàn thị cũng nghĩ ra được!

      Hàn thị vốn chẳng phải là người có ý có tứ gì, biết để ý trước sau, hồi còn ở trong trại chăn nuôi, đôi khi bận quá còn quên mất mình có đứa con là Vân . Có lần Vân thiu thiu ngủ chiếc ghế đá dưới bóng cây, Hàn thị làm về, chẳng thèm để ý, đặt mông xuống là ngồi luôn, ngay chỗ đầu nàng, may mà nàng còn tránh kịp.

      Vân có thể sống đến năm bảy tuổi cũng chẳng dễ dàng gì!

      Hàn thử kéo chăn của Vân ra vài lần, thấy tuột ra nữa bật cười ha hả, đập cái đánh bốp vào cánh tay gầy như que củi của nàng, "Hóa ra con cũng yếu đâu nhỉ!"

      Bà thầm nghĩ, xem ra việc bếp núc vẫn phù hợp với Đại Nha, xào nấu đồ ăn chẳng phải là cần cánh tay khỏe hay sao?

      Trong lúc hai mẹ con còn co co kéo kéo, Vương thúc chuyện phiếm với ông lão đánh xe, đầu tiên là chuyện thời tiết năm nay và chuyện thu hoạch lương thực, sau lại về chi phí sinh hoạt trong nhà, rồi lại chuyển sang mấy tin tức quan trọng chốn kinh sư gần đây.

      Ban đầu Vân cũng chú ý nghe nhưng bỗng nhiên nghe được cái tên quen thuộc bỗng ngẩn người.

      Thôi Nam Hiên lại được thăng chức, giờ là hữu thị lang ở Lễ Bộ.

      "Thôi đại nhân là vị quan tốt!" Ông lão đánh xe mỉm cười , "Từ khi Vạn tuế gia đăng cơ tới giờ, Thẩm các lão và Thôi đại nhân làm nhiều việc tốt, tạo phúc cho vạn dân. Khi ấy sai dịch dẫn mấy vị trong huyện nha tới thôn đo đạc ruộng đất, tất cả mọi người đều sợ hãi đến vãi ra quần! Ấy thế mà quan gia đâu phải tới thu thuế, chỉ thu thôi đâu, mà còn miễn thuế là đằng khác! Giờ Thiểm Tây, Hà Nam đều cần nộp thuế đinh, chưng thu lương thực, lao dịch, tất cả đều quy thành ngân lượng, vải vóc. Từ năm nay trở , dân cư sinh sôi nảy nở, ngày càng giàu có!"

      Vương thúc cười ha hả, "Ông ạ, huyện Hoàng Châu chúng tôi năm kia cũng vậy! Còn sớm hơn bên nữa kia, nghe phía nam phủ Tô Châu, phủ Hồ Châu, thuế ruộng cũng giảm xuống, còn nhiều thứ thuế chồng chất trước kia cũng được quy về mối, việc vận chuyển lương thực bằng đường thủy, sửa đường, xây cầu đều do quan phủ chi tiền thuê nhân công!"

      Ông lão đánh xe hơi ngượng ngùng, gãi đầu gãi tai, vung cây roi quất lừa, cười : "Thời buổi này ấy mà, phải cố gắng thôi, cố gắng mới khấm khá được. Giờ phải gần cuối năm hay sao, nhà cũng chẳng có việc gì, lão già này cũng có chút thời gian làm thêm đôi việc, kiếm chút tiền, sang năm lại mua vài mẫu đất."

      Vương thúc bình thường như cái hũ nút, cực kỳ ít , nhưng cứ đến hoa màu lương thực là như biến thành người khác, cứ như vậy hai người chuyện rôm rả quên cả trời đất.

      Vân ôm chặt chăn đệm quanh mình, im lặng nghe họ chuyện với nhau.

      Ông lão đánh xe khen Thôi Nam Hiên nức nở.

      Giảm bớt những chức quan dư thừa, cải cách thuế khóa, đo lại ruộng đất...

      Mỗi việc làm đều có lợi cho dân, cho nước, chỉ mấy năm mà hệ thống thuế khóa thay đổi hoàn toàn.

      Vương thúc cũng cho là phải. Hai người họ sùng bái Thôi Nam Hiên nhưng lại gần như quên mất Nội Các thủ phụ Thẩm Giới Khê.

      Xung quanh trại chăn nuôi là thảo nguyên rộng lớn, cách xa phố xá thành quách. Vân ba năm rời trại bước, cái tên Thôi Nam Hiên nàng từ lâu cũng chẳng nghe người ta nhắc đến nữa.

      Thôi gia hồi đó sa sút lắm rồi, khi Thôi Nam Hiên lên kinh dự thi cũng chỉ có mấy đôi giày rơm, nên sớm hiểu được khó khăn của dân chúng. Từ trước khi đỗ thám hoa, chuẩn bị kỹ càng kiến nghị để dâng lên hoàng đế, khuyên hoàng đế miễn trừ sưu cao thuế nặng, cái cách lại hệ thống quan lại.

      Khi đó còn chưa yết bảng, tin chắc rằng mình thi đỗ, từ có danh thần đồng, sợ bất cứ kì thi nào.

      Có người từng chỉ trích ỷ có tài năng mà khinh thường người khác, kiêu ngạo tự mãn.

      ngờ, làm được tất cả. Nếu như phò tá tân quân đăng cơ giúp có cơ hội để thể được tài năng mấy năm nay, cố gắng hết sức để thực lý tưởng của mình, sợ uy hiếp của đám người quyền quý, biết cải cách lần này xâm phạm đến lợi ích của quan lại địa phương, đặc biệt là đám người ăn bám nọ nhưng vẫn tích cực hoàn thành, thực khiến người trong thiên hạn biết đến năng lực thực và thủ đoạn của .

      Thôi Nam Hiên là con người quyết liệt cũng tàn nhẫn như thế.

      Vân nhớ tới lần cuối cùng nàng tới gặp cha mình, Ngụy Tuyển Liêm. Khi ấy phủ Thuận Thiên nghênh đón trận tuyết đầu tiên của mùa đông, đêm tối đặc quánh, tuyết lặng lẽ rơi, cửa chính Ngụy phủ đóng chặt. Nàng đợi mãi, đợi mãi, đợi tới hơn nửa canh giờ, hai chân lạnh cóng tới mức chẳng còn cảm giác, Ngụy Tuyển Liêm mới chịu ra gặp nàng.

      Tiên đế lúc sinh thời chưa lập Thái tử lại đột ngột băng hà khiến triều đình rung chuyển, đại thần trong Nội Các và quan viên lục bộ tranh đấu kịch liệt cho hoàng tử mà mình ủng hộ, chỉ trong mấy ngày, kinh sư như vừa lột xác, cái gì cũng đổi thay.

      Cha nàng tóc bạc nhiều, như thể già mười mấy tuổi.

      Vân nước mắt như mưa nhưng Ngụy Tuyển Liêm lại khẽ mỉm cười, nhét chiếc lò sưởi tay bằng đồng vào tay nàng, " Nhi, cha là thầy dạy của Vinh Vương, Hoàng thượng hạ lệnh diệt cả nhà Vinh Vương rồi, sau đó chắc chắn đến phiên cha, “quân xư thần tử, thần bất tử bất trung” [1], Ngụy gia phen này tránh cũng được... Nghe cha , khi đó con đừng tới, con là dâu Thôi gia." Ông vuốt tóc nàng, phủi bông tuyết mái đầu, "Thôi Nam Hiên cũng được coi như nửa người thầy của Hoàng thượng [2], Hoàng thượng tín nhiệm những thần tử ủng hộ mình từ trước khi lên ngôi, về sau Thôi Nam Hiên tất được trọng dụng. Đừng trách chồng con, cha với chồng con vốn chẳng thờ chung chủ, chồng con cũng có cái khó xử riêng."

      [1] Quan điểm trong Tam Cương của Nho giáo: Vua muốn bề tôi chết mà bề tôi chết là bất trung.

      [2] Nguyên văn là Bán sư chi nghị: Quan hệ với người từng dạy mình nhưng chính thức là thầy mình. Ví dụ, với các Hoàng tử (như trong trường hợp này), rất nhiều đại học sĩ trong Hàn Lâm Viện giảng bài cho họ nhưng chỉ rất ít người họ thực bái là thầy.

      Ngày hôm sau, Ngụy Tuyển Liêm bị ngự tiền thị vệ đánh chết trước triều đình.

      Ông biết Ngụy gia gặp nguy, vẫn cười khuyên Vân trở về Thôi gia, dặn dò nàng đừng vì nhà mẹ đẻ mà ghét bỏ, xa lánh chồng mình.

      Vân chỉ là phụ nữ tối ngày ở trong nhà, nào có hiểu chuyện triều chính, chỉ có thể bán đồ đạc, trang sức, quần áo lấy tiền để nhờ người lo lót.

      Đáng tiếc là muộn, mẹ nàng là Nguyễn thị tính tình cương liệt, Cẩm Y Vệ mới phụng mệnh xuất phát, chỉ huy sứ còn chưa tới trước cửa, Nguyễn thị tự sát cùng với toàn bộ phụ nữ Ngụy gia.

      Tin người nhà mẹ đẻ bỏ mạng và mũ phượng khăn quàng cáo mệnh của triều đình ngự ban được đưa đến Thôi gia cùng lúc. Hàng xóm láng giềng nườm nượp đến chúc mừng, Vân vẫn hết sức bình tĩnh, chẳng hề rơi giọt nước mắt. Nàng lệnh cho nha hoàn tiếp đón hàng xóm, còn bản thân quay về thư phòng, muốn viết cho Thôi Nam Hiên bức thư nhưng ngồi mãi cũng chẳng viết ra nổi chữ, mực ngòi bút chảy xuống tờ giấy đọng lại thành vệt đen.

      Cuối cùng nàng chỉ mang theo chiếc lò sưởi tay mà Thụy Tuyển Liêm đưa cho nàng.

      Ngụy Tuyển Liêm từng với nàng, Thôi Nam Hiên hết lòng vì thiên hạ, có chịu chút trắc trở cũng vấn đề gì, chỉ cần thời cơ tới, nhất định có thể nắm chắc cơ hội rồi như diều gặp gió rồi từ đây trời cao biển rộng thỏa chí tung hoành.

      "Chồng con sau này nhất định trở thành vị quan tốt, hết lòng vì dân." Cho dù bất đồng chính kiến, Ngụy Tuyển Liêm vẫn tôn trọng con rể mình như thế

      oOo

      Vương thúc và ông lão đánh xe rôm rả bàn tán, Hàn thị thích buôn chuyện, cũng kéo màn xe ra góp lời: "Vị Thôi đại nhân kia năm nay mới hai mươi mấy tuổi thôi hả?"

      Hai mươi mấy tuổi, người bình thường có khi còn học tập gian khổ để chuẩn bị cho kỳ thi, vậy mà Thôi đại nhân lên tới chức Lễ Bộ hữu thị lang rồi!

      Ông lão đánh xe cười đáp: "Đúng là như thế. Thôi đại nhân đỗ thám hoa năm Đồng An thứ hai mươi. Trong buổi tiệc mừng, Tiên đế ban trâm hoa [3] cho các vị tiến sĩ, vừa nhìn thấy Thôi đại nhân vô cùng kinh ngạc, nếu chẳng phải Thôi đại nhân lấy vợ, Tiên đế còn định phong ngài ấy là phò mã nữa cơ!"

      [3] Trâm hoa: Hoàng đế ban hoa cho thần tử để cài lên mũ, thể ân sủng của Hoàng đế đối với thần tử. Có hình minh họa ở cuối chương.

      Hàn thị nghe được câu cuối hiểu ngay Thôi đại nhân cuối cùng cũng cưới công chúa, tỏ ra cực kỳ tiếc nuối. Thư sinh nghèo vào kinh dự thi, đỗ đạt thành danh, công thành danh toại, cưới được công chúa... như thế mới là hoàn mỹ chứ! Ai dè...

      Vân ngồi bên cạnh chậm rãi khép mi.

      Ngụy thị chết, Thôi Nam Hiên giờ thăng quan tiến chức, danh tiếng ngất trời, chẳng còn là thư sinh nghèo ngày xưa mặc chiếc áo vá chằng vá đụp, chân giày rơm, tay cầm túi bánh nướng vào kinh nữa, con quan lại muốn gả cho nhiều như lá rụng mùa thu.

      Tuy vậy Vân có thể khẳng định Thôi Nam Hiên cưới công chúa, mục tiêu của nào đâu phải giàu sang phú quý, có lý tưởng lớn hơn nhiều, bởi thế cũng khinh thường cái danh phò mã này.

      Ngụy Tuyển Liêm khuyên Vân nên vì Thôi Nam Hiên thấy chết cứu mà giận dỗi . Cha nàng ra biết rằng khi ấy nàng căn bản cũng nghĩ nhiều đến chuyện Thôi Nam Hiên lựa chọn bên nào, người Ngụy gia đắc tội chính là Thiên tử, Thôi Nam Hiên nào có quan hệ gì đâu.

      Ngụy gia và Thôi gia là đồng hương, hai bên gia đình từng đính ước với nhau. Sau này Thôi gia sa cơ lỡ vận, Thôi lão thái thái bán cả tổ trạch, đưa con cái nơi khác nhờ cậy họ hàng, từ đó hai nhà còn liên hệ.

      Năm Vân mười ba tuổi, Thôi Nam Hiên bỗng nhiên tìm tới cầu hôn.

      Ngụy Tuyển Liêm thấy Thôi Nam Hiên nghèo khó, lại nhiều năm chẳng có liên lạc gì hơi do dự.

      Khi đó nhà Binh Bộ thượng thư cũng muốn kết thông gia với Ngụy gia, công tử nhà họ tức giận phái binh lính tới vây chặt ngôi chùa bỏ hoang mà Thôi Nam Hiên trú ngụ, buộc phải trả lại tín vật đính hôn giữa hai nhà Thôi - Ngụy. Thôi Nam Hiên nhất quyết từ chối.

      Từ , Vân được Nguyễn thị dạy dỗ, thêu thùa may vá đều xuất sắc, lời ăn tiếng tinh tế quy củ, kính cẩn nghe lời.

      Nguyễn thị cầu nàng thực ước định giữa hai nhà, gả cho Thôi Nam Hiên.

      Ngụy Tuyển Liêm gọi nàng vào với nàng, Thôi Nam Hiên nghèo đến mức chẳng có tiền vào ở khách điếm, hỏi nàng có sợ .

      Nàng trả lời: "Cha, con sợ vất vả."

      Ngụy Tuyển Liêm thở dài tiếng rồi từ chối Binh Bộ thượng thư.

      năm sau, Vân gả cho Thôi Nam Hiên, đồ cưới chỉ có hai rương quần áo và vài món trang sức đơn giản.

      Thôi Nam Hiên từ có tài, nào có thể cao ngạo, muốn mang tiếng dựa dẫm nhà vợ, cự tuyệt trợ giúp của nhà mẹ đẻ nàng. Ngụy Tuyển Liêm lo rằng đôi vợ chồng trẻ vì mấy thứ đồ cưới mà xích mích nên để Vân mang đồ , cất vào trong kho giữ lại cho nàng.

      Đợi đến khi Thôi Nam Hiên đỗ thám hoa, Ngụy gia mới mang đồ cưới của Vân tới Thôi gia.

      Trong mấy năm ấy, Vân từ tiểu thư ở nhà phải làm lụng gì phải học cách nhóm lửa nấu cơm, trải giường gấp chăn, học cách tằm tiện chi tiêu, làm thế nào để dùng số tiền nhất mua được mớ rau tươi ngon nhất, làm thế nào để chế biến bó rau dại vừa đắng vừa chát thành món dưa muối ngon miệng...

      Nàng chưa từng làm gì có lỗi với Thôi Nam Hiên.

      Lúc rời bỏ Thôi gia, trong lòng nàng còn gì lưu luyến, dù chỉ là chút.

      Người nhà mẹ đẻ đều chết, tim nàng cũng chết, nào còn hơi sức hận người khác.

      Từ lâu chẳng còn hận thù, chỉ còn hờ hững thờ ơ.

      Trước khi lấy chồng, nàng cửa chính ra cửa sau tiến, luôn nghe lời cha mẹ và các trai. Sau khi lấy chồng, toàn bộ vinh nhục của nàng đều gửi gắm ở Thôi Nam Hiên.

      Nhà mẹ đẻ gặp nạn, ngoài việc khóc lóc cầu xin chồng giúp đỡ, nàng chẳng làm nổi điều gì.

      Nàng là con của Ngụy gia, là vợ của Thôi Nam Hiên, Thôi Ngụy thị, nhưng nàng phải là chính mình... Thân như cánh bèo, nước chảy bèo trôi.

      Thực ra nàng đâu có thích những thứ quy củ mà Nguyễn thị dạy nàng, nàng ghét cay ghét đắng việc cả ngày phải quanh quẩn trong xó bếp, nàng mệt mỏi rồi, nàng muốn tự tra tấn chính mình nữa.

      Rồi nàng chết , nàng trở thành con Đại Nha của Phó gia.

      Chiếc xe lừa chạy qua khúc cua đường núi, gió núi thổi xuống làm lay động màn xe, mấy hạt mưa đá nho văng vào chăn đệm xe.

      Hàn thị nhìn mà rầu rĩ, mấy cái chăn này đến phủ Khai Phong còn phải dùng đấy! Bà giang tay giang chân, bò lên chăn đệm, định dùng thân thể của mình để che bớt, hy vọng băng tuyết làm ướt chúng.

      Vân lắc đầu bật cười, tựa vào người Hàn thị, ôm lấy eo bà, hai người sát vào nhau như vậy cũng ấm áp hơn chút.



      Chú thích của editor:

      Mũ sáu mảnh (mũ lục hợp) thực tế được may lại bằng 6 mảnh vải ghép với nhau.

      [​IMG]

      Trâm hoa: Đây là hình chibi xinh xắn.

      [​IMG]

      Tuy nhiên cá nhân mình cho rằng lấy tranh cổ thực tế hơn.

      [​IMG]

      Last edited: 6/8/20
      nguyễn ngọc nhi, SiAm, hayley9 others thích bài này.

    4. Iris N

      Iris N Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      5,273
      Chương 3: Bánh bao súp

      Suốt dọc đường, mấy người họ gian lao vất vả, ngừng tăng tốc, cố gắng chịu đựng những cơn gió lạnh sắc như dao cắt mặt.

      Nửa tháng sau, ba người cuối cùng cũng tới được phủ Khai Phong phồn hoa náo nhiệt.

      Vừa vào thành, Vương thúc đến cửa tiệm buôn bán đặc sản phía nam. ngoài dự đoán, ông tìm được người quen của tứ lão gia, nhờ người ta cho vay chút tiền rồi đưa hai mẹ con Hàn thị và Vân tới quán ăn ăn bữa no nê.

      Lần đầu được ăn bánh bao súp, Hàn thị vô cùng kinh ngạc: Từ trước tới nay bà nào được ăn thứ gì ngon như vậy!

      Từ triều đại trước, bánh bao súp của phủ Khai Phong vốn nổi tiếng khắp mọi miền. Đây là món ăn tinh tế hết sức tinh tế, vỏ mỏng nhân nhiều, dùng đũa gắp lên có thể nhìn thấy nước súp chảy xuống, giống như chiếc đèn lồng nho , đặt lồng hấp lại thấy nếp gấp mở ra thành hình đóa hoa cúc trơn mượt lấp lánh.

      Hàn thị ăn lấy ăn để.

      “Hình bất thượng đại phu, lễ bất hạ thứ dân” [1], dân chúng bình thường cần tuân thủ nghiêm khắc ba năm để tang được ăn mặn, chỉ cần bảy bảy bốn mươi chín ngày là được.

      [1] Ý là quan lớn phải chịu hình phạt nặng, dân chúng cần giữ lễ nghĩa quá chỉn chu.

      Ăn bánh bao súp vốn cũng có quy tắc, khi gắp phải nhàng, đưa vào bát phải chậm rãi, phải mở bánh trước rồi mới húp nước súp. Đầu tiên dùng chiếc đũa tạo lỗ thân bánh, sau đó nếm nước súp tràn ra, thưởng thức chút beo béo thơm thơm ngon ngọt, rồi mới dùng thìa múc nước súp này từ từ uống hết, cuối cùng mới ăn đến phần bánh, cảm nhận hương thơm tỏa ra trong miệng.

      Trong khi Vân thong thả chậm rãi ăn Hàn thị ăn xong lồng bánh, lúc này mới để ý thúc giục nàng: "Ăn nhanh lên, ăn nhiều vào!"

      Tính ra hai mẹ con cũng tầm nửa năm được ăn thịt, Hàn thị từng tự giễu rằng đến ngựa nuôi ở trại có khi còn được ăn tử tế hơn bọn họ.

      Vương thúc để Hàn thị và Vân chờ ở tiệm ăn, ông ta muốn ra bến tàu chuyến. Bến tàu này vốn là nơi trung chuyển đường thủy của địa phương, ông ta ra đó nhờ khách tàu nào qua huyện Hoàng Châu báo tin giúp. Bến tàu người đến kẻ , tình hình phức tạp, hạng người nào cũng có, Hàn thị đưa Vân cùng cũng tiện.

      Nhân dịp Vương thúc ở cạnh, Vân quay qua Hàn thị: "Mẹ, con có chuyện muốn với mẹ."

      Nàng , giọng điệu trịnh trọng.

      Hàn thị phì cười, thấy mặt nàng nghiêm túc nên lại muốn trêu nàng, "Đại Nha, con chưa ăn no à?"

      Theo suy nghĩ của Hàn thị, nuôi con cũng giống như nuôi ngựa, chỉ cần giải quyết được nhu cầu quan trọng nhất là được: cho nó ăn no.

      Vân lắc đầu, quyết định thẳng, "Mẹ, cha con mười mấy năm nay về quê, Phó gia lấy vợ cho cha, còn lấy danh nghĩa của cha nhận nuôi đứa con trai... cũng tầm chín năm rồi."

      Tin tức này do nàng dò hỏi Vương thúc mà có, Vương thúc là người chất phác, nàng cũng chẳng phải cố gắng gì nhiều hỏi được chuyện này.

      Tứ lão gia nghe lời đồn đại rằng Phó lão đại chết nơi đất khách, tin là , chi tiền cưới vợ cho trai, là cháu bên nhà mẹ đẻ của lão thái thái. Nhà bên kia quá nghèo, cháu này đồng ý thủ tiết cho Phó lão đại, chỉ cần Phó gia giúp nuôi sống mẹ già và em trong nhà.

      So ra thời điểm Phó gia cưới Ngô thị này còn trước cả khi Phó lão đại gặp Hàn thị.

      cách khác, Phó gia chắc chắn thừa nhận thân phận của Hàn thị, chỉ có thể đối xử với bà như thiếp thất. cho cùng, Ngô thị là con dâu được Phó gia cưới hỏi đàng hoàng, còn có công thủ tiết cho Phó lão đại nhiều năm như thế.

      Hàn thị nóng tính, bộc trực, nghe Vân vậy giận điên lên, cơn giận bốc lên đầu, mặt lúc đen lúc đỏ, ném chiếc lồng hấp bàn xuống, lớn tiếng : "Ta cũng là con nhà lành, dù chẳng có tam môi lục sính, cũng là bái đường thành thân, ta phải là thiếp!"

      Vân gì, chờ Hàn thị bình tĩnh lại, đứng dậy nhặt chiếc lồng hấp lên, rồi rót cho bà ly trà nóng.

      Cũng may mùa đông trời lạnh, người ra vào cửa tiệm cũng nhiều, tiệm ăn này chỉ có vài ba bàn khách, ai chú ý đến họ, chỉ có tiểu nhị là lẳng lặng trừng mắt nhìn Hàn thị vài cái.

      Hàn thị hùng hổ uống mấy bát trà nóng liền, cơn bực tức trong lòng mới từ từ hạ xuống, bà hừ lạnh tiếng, "Tới khi sắp xếp xong chuyện hậu cho cha con, mẹ con chúng ta dọn ra ở riêng."

      Chuyện Phó gia cưới vợ cho Phó lão đại, bản thân ông ấy cũng biết, hơn nữa người cũng mất rồi, Hàn thị cũng đến mức trút lên người người khuất.

      Vân thấy Hàn thị bình tĩnh được như thế cũng hơi bất ngờ, gật đầu đồng ý.

      Hàn thị vốn là người nhanh nhẹn, làm được việc, lại có sức khỏe, cần cù chịu khó. Tới khi nàng lớn, cũng có thể đỡ đần cho bà ít nhièu. Hồ Quảng nằm ở giữa vùng hạ du sông Trường Giang, nhiều hồ nước, đất đai bằng phẳng phì nhiêu, tốt hơn ở Cam Châu nhiều, hai mẹ con nàng tuy chẳng phải tài giỏi gì nhưng nuôi sống bản thân thừa sức.

      Hàn thị vốn bực tức nhưng nghĩ lại Phó lão đại mất, chẳng còn lý do gì để bực mình. Bà xoa đầu Vân , thở dài.

      Nếu như Phó lão đại còn sống, Hàn thị nhất định nước vào Phó gia bước! Chỉ có điều tại ông ấy chết, lại chỉ có Đại Nha là huyết mạch duy nhất, làm sao bà nỡ để Đại Nha chịu vất vả với mình cơ chứ?

      cho cùng Đại Nha vẫn mang họ Phó!

      Hàn thị uống ngụm trà rồi thở dài.

      oOo

      Vương thúc trở lại, dẫn theo đoàn người.

      đầu là người đàn ông tầm ba mươi tuổi tướng mạo đoan chính, đầu đội mũ lụa sáu mảnh, mặc chiếc đạo bào vạt chéo tay rộng bằng phiêu bố [2] màu hoa thanh (Chú thích của tác giả và hình minh họa ở cuối chương), vừa vào đến tiệm ăn nhìn thấy Hàn thị liền quỳ xuống.

      [2] loại vải bông chất lượng tốt, bền và ấm áp, thường dùng để làm áo ngoài.

      Ông ta dập đầu mạnh mấy cái đến thâm tím cả trán.

      Hàn thị hoảng hốt.

      Người đàn ông này nước mắt như mưa, khóc thành tiếng, "Khiến chị dâu và cháu phải chịu khổ rồi."

      Vương thúc đứng bên cạnh cũng rơm rớm nước mắt, thấy Hàn thị lúng túng khẽ nhắc: "Nương tử, đây chính là tứ lão gia."

      Hóa ra đây chính là người mình vực dậy cả Phó gia, Phó tứ lão gia.

      Hàn thị vốn quyết tâm tới huyện Hoàng Châu nhất định ràng với người nhà họ Phó. Giờ gặp Phó tứ lão gia, bà lại cuống lên, mồ hôi túa ra, ấp úng chẳng nên lời.

      Phó tứ lão gia dáng người cao lớn, quần áo chỉnh tề, giống Phó lão đại chút nào. Từ trước đến giờ, Hàn thị nào có gặp được ai giàu sang phú quý như thế.

      Thấy Hàn thị lúng túng như thế, Vân đành phải đứng dậy thay mẹ đáp lễ: "Cháu bái kiến tứ thúc."

      Phó tứ lão gia nhìn nàng lúc, "Đây là tỷ nhi sao?". Hai mắt ông đỏ lên, khuôn mặt lộ ra vẻ đau buồn, "Đúng là giống đại ca như tạc".

      Đây là lời dối trắng trợn, Vân đâu có giống Phó lão đại.

      Ầm ĩ hồi như vậy làm cho chủ tiệm cũng phải chú ý, tên tùy tùng tinh ý chạy tới tìm chủ tiệm đề nghị thuê nhã gian, đỡ Phó tứ lão gia dậy rồi mời Hàn thị và Vân tới nhã gian chuyện.

      Tiểu nhị thấy Phó tứ lão gia ăn mặc chỉn chu tươm tất nên phục vụ cẩn thận, mang khăn và nước ấm tới cho ông lau mặt.

      Hàn thị lấy di vật của Phó lão đại ra.

      Phó tứ lão gia ôm lấy quần áo cũ của Phó lão đại mà khóc lóc hồi, khóc đến lạc cả giọng.

      Mấy tên tùy tùng sợ Phó tứ lão gia khóc nhiều ảnh hưởng đến sức khỏe nên vội vàng khuyên giải.

      Vương thúc là lão bộc của Phó gia từ khi Phó Tứ lão gia còn nên cũng rào đón nhiều, thẳng: "Quan nhân đừng đau lòng, tìm thấy vợ con của đại lão gia là tốt rồi, giờ việc quan trọng cần làm là sắp xếp cho nương tử và tiểu nương tử."

      Phó tứ lão gia vẫn khóc: "Còn có thể thế nào đây, đại ca rồi, ta đây là em chỉ hận thể thay! Mấy năm nay nhờ có người trong tộc giúp đỡ, ít nhiều cũng còn kiếm được chút tiền, chi tiêu còn khó khăn, nhất định phải chăm sóc chị dâu cho thỏa đáng." Dứt lời, ông ta kéo tay Vân lại, nhìn nàng hồi lâu, lại thấy nàng gầy yếu như thế, mũi lại nghèn nghẹt, nước mắt tiếp tục ầng ậc tuôn ra, "Khổ thân tỷ nhi, còn như vậy mà mất cha, giờ Viện tỷ nhi của đại phòng có cái gì, con cũng có cái đó, Nguyệt tỷ nhi, Quế tỷ nhi cũng thể so sánh với con được."

      Mấy tên tùy tùng thầm kinh ngạc, trao đổi ánh mắt với nhau: Phó Viện là đích nữ của tộc trưởng, Phó lão thái gia, Phó Nguyệt là con ruột của tứ lão gia, Phó Quế là con nhà tam lão gia. tỷ nhi còn cha, tứ lão gia thương xót cháu , đối xử tử tế với tỷ nhi cũng là chuyện bình thường, nhưng mà so sánh với Viện tỷ nhi... phải chăng là hơi quá rồi?

      Vương thúc cũng kinh ngạc, nên lời, ông thương cho mẹ con Hàn thị nên mới hỏi tứ lão gia định sắp xếp như thế nào, ngờ đâu tứ lão gia lại đến Nguyệt tỷ nhi cũng chẳng thể nào so sánh được, Nguyệt tỷ nhi chính là hòn ngọc quý tay tứ lão gia đó!

      Nhưng mà nghĩ lại Phó lão đại và Phó tứ lão gia khi còn vốn rất thân thiết, chưa bao giờ xung đột, kể ra cũng có gì đáng ngạc nhiên.

      Lần này Vương thúc vô tình gặp được Phó tứ lão gia.

      Củ sen và rau cải của đất Hồ Quảng vốn nổi tiếng khắp cả nước. Rau cải được trồng trong khu vực gần chùa Bảo Thông phủ Võ Xương còn là cống phẩm. Hơn nữa sau đợt tuyết mùa đông là lúc rau cải tươi ngon nhất, dân chúng muốn ăn cũng chẳng có mà mua, rau này chỉ để dành cho các các quan lại quyền quý mà thôi. Nơi khác cũng có thể trồng rau cải nhưng chẳng đâu có hương vị thơm ngon được như thứ rau được trồng ở phủ Võ Xương. Tuyết vừa ngừng rơi, Phó Tứ lão gia đưa thuyền củ sen tươi và rau cải tới phủ Khai Phong biếu bạn bè. Vương thúc tới bến tàu tìm người giúp đỡ liền nhận ra thuyền của Phó gia đậu ngay đó nên vui mừng khôn xiết.

      Phó Tứ lão gia nghe Vương thúc kể Hàn thị và Vân chờ ở tiệm ăn ngay lập tức tới gặp, quyết định thăm bạn nữa, đưa chị dâu và cháu về nhà mới là chuyện quan trọng nhất.

      Gặp được bọn họ, sau đó hàn huyên chuyện Phó lão đại lúc sinh thời, khóc lóc chập mới nhận ra trời gần tối, Phó tứ lão gia lau nước mắt, lệnh cho tùy tùng chuẩn bị lên đường.

      Dẫu mặt ông còn vương lệ, hai mắt đỏ hoe nhưng uy nghiêm hề suy giảm.

      Lúc ông chuyện với Hàn thị, mấy gã tùy tùng yên lặng, dám câu. Tới khi ông quay qua phân công công việc, họ nhanh chóng tiến lên nghe lệnh, thái độ vô cùng cung kính.

      Vân tự nhủ, vị Phó tứ lão gia này đơn giản, thảo nào lại có thể vực dậy cả Phó gia.

      Hàn thị và Vân theo bọn họ ra khỏi tiệm ăn.

      Ngay bên cửa chiếc kiệu đứng đợi.

      Tiệm ăn cách bến tàu xa, hơn nữa những người ngồi kiệu đều phải là các thái thái nhà quan, Hàn thị là người nghèo khổ xuất thân từ nông thôn, nào dám lên kiệu? Bà nhất quyết từ chối.

      Tuy vậy Phó Tứ lão gia kiên trì thuyết phục, Hàn thị đành đồng ý, bước lên kiệu vẫn ngại ngùng đến cứng cả người.

      Lên kiệu rồi, Hàn thị mới nhìn ngang ngó dọc, tấm tắc khen: "Êm ái, xóc nảy gì hết, thế này mới thoải mái chứ!"

      Vân giật giật ống tay áo Hàn thị, "Mẹ, tứ thúc còn chưa tới đại nương tử trong nhà kia đâu."

      Hàn thị sờ chỗ này chút, sờ chỗ kia tẹo, cũng quan tâm mấy, : "Tứ thúc con là người tốt, ông ta khóc lóc như thế, mẹ cũng ngại hỏi... Thôi kệ , đợi tới huyện Hoàng Châu rồi ."

      Vân dở khóc dở cười, Hàn thị vô lo vô nghĩ, trời sinh phải lo lắng chuyện đời.

      Tới bến tàu, Vương thúc dẫn Hàn thị và Vân lên thuyền.

      Lát sau, thuyền có thêm hai bà tử, Phó tứ lão gia lo hai mẹ con Vân có người chăm sóc nên phái người đến nhà bạn bè mượn tạm hai người hầu tới.

      Hai bà tử này vốn quen việc hầu hạ người khác, chỉ cần nhìn thoáng qua là biết kích thước quần áo của hai mẹ con, người chuẩn bị nước thơm tắm rửa, người chuẩn bị quần áo. Giờ chắc chắn kịp may mới, chỉ có thể ra tiệm mua mấy bộ quần áo sạch , mấy bộ quần áo ở đó đa phần là vài mẫu cũ mà nhà giàu có mới mặc qua đôi lần bỏ còn hợp thời, còn lại là quần áo mới.

      Hàn thị tắm rửa rồi thay chiếc áo bông màu xanh thúy lam phối với chiếc váy lụa màu vàng thiên cam (hình minh họa ở cuối chương) xong còn dám xuống đất lại, "Quần áo đẹp thế này, quệt qua quệt lại tẹo là lại bẩn, làm sao tôi dám mặc bây giờ!"

      rồi kéo chiếc áo cũ ra phủ ra ngoài bộ đồ mới.

      Hai bà tử nọ mặt hơi biến sắc nhưng vẫn cúi đầu .

      Vân cũng thay quần áo mới, bên trong là áo cân vạt màu nguyệt bạch, bên ngoài là áo kép màu tím nhạt, phía dưới là chiếc váy điệp màu xanh lá có thêu hoa văn tinh xảo tươi sáng. Bà tử thậm chí còn chuẩn bị cho nàng bộ bội hoàn bảy dây để đeo bên eo, chải tóc song ốc vấn lên bằng dây bạc, thoạt nhìn trông y như tiểu nương tử nhà giàu nào đó (hình minh họa ở cuối chương).

      Hàn thị suýt nữa nhận ra con mình.

      bà tử cầm đôi khuyên tai hình hoa đinh hương ướm thử bên tai Vân , cười : "Tỷ nhi cũng nên xỏ lỗ tai rồi."

      Hàn thị nghe xong cũng muốn làm ngay.

      Bà tử lại vội vàng ngăn làm lại, "Nương tử đừng vội, lúc này trời còn lại, tháng ba năm sau xỏ lỗ tai cũng muộn."

      Hàn thị nghe vậy cũng ý kiến gì nữa.

      Đợi Hàn thị ngủ rồi, Vân mới bước ra khoang thuyền, bà tử hỏi nàng: "Tỷ nhi có đói bụng ?"

      Tại sao mọi người đều cho rằng nàng bị đói thế biết? Nàng quả đâu có đói.

      Vân chỉ tay ra phía ngoài, : "Ta tìm tứ thúc chút chuyện."

      Hàn thị chắc hẳn muốn đưa nàng về Phó gia, nếu làm gì có chuyện vừa nghe họ các tiểu thư đều xỏ lỗ tai ngay lập tức muốn xỏ luôn cho nàng. Hàn thị lo các chị em họ ở Phó gia coi thường nàng.

      Nàng muốn tìm Phó tứ lão gia hỏi cho , phen này Phó gia cuối cùng muốn giải quyết chuyện Phó lão đại "cưới" hai vợ lúc như thế nào.


      Tác giả có lời muốn :

      Đạo bào: loại áo rộng bằng vải lụa, phải là đồ của đạo sĩ, mọi người cứ coi như là loại áo mà kẻ sĩ dưới triều Minh thường mặc.

      Quần áo trong truyện đa phần dựa vào trang phục triều Minh.

      Triều Minh ấy mà, đàn ông cũng có thể mặc áo choàng hồng, giày đỏ nữa cơ... Ôi gu thẩm mỹ của người xưa là...

      ...

      về kiếp trước, tỷ nhi rời bỏ Thôi gia, chủ yếu là nhận ra dù nàng có tuân thủ nghiêm ngặt tam tòng tứ đức, nghe mẹ nàng chỉ bảo dạy dỗ, trở thành hiền thê lương mẫu, nhưng cuối cùng chẳng thay đổi được gì.

      Cha nàng là người tốt, biết ủng hộ Quốc Công gia làm liên lụy đến người trong nhà nhưng vẫn cầu xin hoàng đế.

      Chồng nàng hiểu nàng đau khổ thế nào nhưng cũng ra tay giúp đỡ bởi vì giúp đỡ gia đình nhà vợ làm ảnh hưởng tới tiền đồ của .

      Dưới tình huống như vậy, phụ nữ nào có thể làm gì được, chỉ có thể chấp nhận.

      Cảm giác bất lực này chính là lý do khiến tỷ nhi bỏ dứt khoát như thế, phải đơn giản bởi vì chồng ta ra gì, ta buồn ta khổ ta đau lòng, ta phải ra vân vân (nhưng đương nhiên là cũng quay lại).

      Ba tháng sau khi bỏ , điều gì xảy đến với nàng, tại sao nàng chết, phần sau hơn.

      ....

      Kiếp này, tỷ nhi nhi sống theo ý mình, cần suy xét thanh danh này kia, cần lo gả nổi chồng, nàng chỉ sống cho bản thân mình, nữ chính vẫn là người của thời đại này, phải linh hồn xuyên gì cả, tác giả chỉ muốn nữ chính được sống cuộc sống có gánh nặng.

      Đây là tiểu thuyết ngôn tình nên quá nặng nề, tác giả cố gắng hết sức, chỉ tạo tình huống nhàng, thoải mái.

      ...

      Giải thích qua chút tâm lý của nữ chính như thế, về sau kể lể dông dài nữa...


      Chú thích của editor:


      1. Trang phục của Phó tứ lão gia

      Đạo bào vạt chéo tay rộng là loại áo có hai vạt áo vắt chéo vào nhau như thế này.

      [​IMG]

      Màu hoa thanh

      [​IMG]

      2. Trang phục của Hàn thị

      Áo bông mặc ngoài

      [​IMG]

      3. Trang phục của Vân

      Áo cân vạt là áo có khuy ở giữa

      [​IMG]

      Áo kép mặc ngoài áo cân vạt

      [​IMG]

      Váy điệp là dạng váy xếp ly cổ đại

      [​IMG]

      Bội hoàn bảy dây dành cho trẻ em thường có hình đao kiếm để trừ tà.

      [​IMG]

      Bội hoàn cho người lớn phức tạp hơn, cũng nhất thiết phải bảy dây, đeo vào trông như thế này.

      [​IMG]

      Tóc song ốc

      [​IMG]

      Last edited: 7/8/20
      nguyễn ngọc nhi, SiAm, hayley8 others thích bài này.

    5. Iris N

      Iris N Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      5,273
      Chương 4: Bánh rán vừng

      Đến tối, bên trong khoang thuyền được thắp sáng bằng đèn dầu lạc, gã tùy tùng lên tiếng: "Lão gia, bên đại phòng lại làm ầm lên, Trần lão thái thái còn tát nhị thiếu gia cái."

      Phó tứ lão gia cau mày, cười lạnh lẽo: "Làm loạn gì thế chứ! Cử nhân lão gia muốn đánh đánh chắc!"

      Ông ngẫm nghĩ lúc rồi mới hạ lệnh: "Chờ tới lúc thuyền cập bờ, ngươi về huyện Hoàng Châu trước, cho thái thái, nhà chúng ta còn có thể giữ được mấy phần ruộng đất kia chẳng lẽ phải là nhờ nhị thiếu gia thi đỗ cử nhân hay sao! Đừng có xem thường nhị thiếu gia. Bảo bà ấy nghĩ cách khuyên Trần lão thái thái, đừng có làm to chuyện, sau này khó xử lý lắm. Cử nhân lão gia là khách quý ở chỗ tri huyện lão gia, tri huyện lão gia cũng phải tôn trọng nhị thiếu gia, lão thái thái làm vậy là quá đáng rồi, dạy dỗ con cái cũng nhất thiết phải đánh mới được!"

      Gã tùy tùng vâng vâng dạ dạ, bỗng ngoài cửa có người khẽ: "Lão gia, ngũ tiểu thư tới."

      Phó gia xếp thứ bậc cho con trai và con riêng biệt, Phó Vân nhất, xếp theo tuổi nàng đứng hàng thứ năm.

      Phó tứ lão gia vội đáp: "Mau mời ngũ tiểu thư ."

      Gã tùy tùng lui ra phía ngoài.

      Phó Vân vào khoang thuyền. Sắp đến Tết, sông có nhiều thuyền ngược xuôi lại suốt cả đêm nên lúc này nhìn từ cửa sổ cũng có thể thấy những con thuyền đèn đuốc sáng trưng mặt sông.

      Phó tứ lão gia thấy nàng thay quần áo mới hài lòng gật đầu.

      "Tứ thúc, mẹ con về Phó gia cùng với con ạ?" Phó Vân hỏi thẳng.

      mặt Phó tứ lão gia xuất mấy phần xấu hổ, cho cùng, chính ông là người thay mặt Phó lão đại cưới Ngô thị kia vào Phó gia.

      "Tất nhiên là mẹ con cùng về với con rồi." Ông nhàng , " tỷ nhi nhi, tứ thúc coi con như con đẻ, thương con, về sau mẹ con con còn vất vả như trước nữa."

      Phó Vân nhìn thẳng vào mắt Phó tứ lão gia, "Tứ thúc, mẹ con làm thiếp."

      Phó tứ lão gia nghe vậy sửng sốt, chăm chú nhìn nàng lúc lâu, ánh mắt như muốn tìm hiểu điều gì.

      Phó Vân tỉnh bơ như , chờ ông trả lời.

      Phó tứ lão gia mỉm cười, sau đó nghiêm túc: "Tứ thúc hiểu rồi... Con yên tâm, chúng ta bỏ bê mẹ con."

      Nghe được câu này của ông, Phó Vân mới nhàng đáp ứng, xin phép ra ngoài, "Tứ thúc nghỉ ngơi sớm chút ạ."

      Phó tứ lão gia cũng ngủ ngay, ông lặng lẽ ngồi đó lúc. Tới khi bấc đèn cháy hết rồi tắt phụt, ông phì cười, lấy chiếc que khều bấc đèn, "Đại ca là người chất phác, ngờ tỷ nhi nhi lại cố chấp thế này..."

      Nhưng thôi, táo bạo chút cũng tốt, đứa trẻ có cha, phải kiên cường mới bị người ta bắt nạt.

      Ngày hôm sau, thuyền mới cập bờ, Phó tứ lão gia dẫn Hàn thị và Phó Vân dời thuyền rồi lại lên xe ngựa tiếp tục về phía nam. tới bến tàu tiếp theo lại lên thuyền lần nữa.

      Cứ như vậy, thuyền thuyền xe xe đến rã cả người, năm ngày sau, họ mới tới huyện Hoàng Châu.

      Thuyền vừa mới cập bờ, họ thấy tôi tớ Phó gia đợi cầu tàu. Trời khi ấy u, có vẻ sắp có tuyết rơi.

      Phó Vân theo Hàn thị xuống thuyền, Hàn thị hơi say sóng, ngồi bờ lúc cho khỏi chóng mặt, chân còn dò dẫm xung quanh, "Cuối cùng cũng được đặt chân lên mặt đất!"

      Bà tử, nha hoàn trong nhà ra đón, thấy Hàn thị như say rượu, chân tay khua loạn xạ, muốn cười cũng dám cười.

      Phó Vân gì, chỉ đảo mắt nhìn xung quanh, nhìn thấy bà tử cao lớn thẳng tới chỗ Vương thúc, hai người chuyện với nhau, có vẻ rất thân thiết đoán được người đó chính là Vương thẩm, thầm ghi nhớ.

      Đợi đến khi Vương thẩm tới chỗ nàng giúp đỡ khuân vác hành lý, nàng cười : "Nào dám làm phiền thím, đường Vương thúc giúp đỡ chúng ta nhiều rồi."

      Kiếp trước nàng là đích nữ của Ngụy gia, từ học theo mẹ nàng, từ dáng vẻ cử chỉ đến lời ăn tiếng đều chỉn chu, mấy thứ quy củ này ngấm vào xương cốt. Dù giờ là đứa nhóc gầy trơ xương, thể chút cũng coi như có khí chất hơn người.

      Vương thẩm bị nàng làm cho kinh ngạc, hơi lúng túng nhưng vẫn cười tươi như hoa, khẽ cúi người thưa: "Tiểu thư quá rồi, đó vốn là việc bà lão này phải làm."

      Sau đó, Vương thẩm cùng Hàn thị và Phó Vân , nhiệt tình giới thiệu cho hai mẹ con từng nha hoàn, bà tử, kể lể chi tiết cho họ về mối quan hệ thân thích trong Phó gia.

      Phó gia gốc gác vốn ở huyện Hoàng Châu, là gia tộc lớn, Phó lão đại và Phó tứ lão gia chỉ nằm trong chi trong tộc. giờ, dòng chính của Phó gia ở trong tòa nhà lớn nhất ở phố Đông Đại, đó là chi khác, bình thường gọi là đại phòng.

      Phó tứ lão gia chịu trách nhiệm chăm sóc lão thái thái, ở trong tòa nhà khác ở đầu bên kia phố Đông Đại, tuy hơi những nhà cũng đông người, chỉ có hai em Phó lão tam và Phó tứ lão gia, cộng thêm lão thái thái nên cũng thoải mái.

      Phó lão tam và tam thái thái ở trong viện, sinh được con độc nhất là Phó Quế. Tam thái thái sinh ra Phó Quế đúng vào dịp hoa quế trong viện nở rộ, nên lấy chữ "Quế" đặt tên cho con . Tam lão gia và tam thái thái đều là người ít nhưng tứ tiểu thư Phó Quế lại thích thích cười, cả ngày ríu rít. Mấy đứa nha hoàn bình thường làm việc trong sân, nghe thấy tiếng cười từ xa, ắt là Phó Quế tới.

      Phó tứ lão gia và tứ thái thái có trai , con trai tên là Phó Vân Thái, con tên là Phó Nguyệt. Phó gia do tứ thái thái quản lý, tứ thái thái là người nghiêm khắc, quy củ.

      Ngô thị, người đồng ý thủ tiết cho Phó lão đại, ở viện riêng, bà ta là quả phụ nên thường ngày thể ra ngoài, cách đây chín năm gả vào Phó gia, cũng chưa từng về nhà mẹ đẻ đến lần.

      Ngô thị chăm sóc cho con thừa tự của Phó lão đại là cửu thiếu gia Phó Vân Khải.

      Nhắc đến Ngô thị và cửu thiếu gia Phó Vân Khải, Vương thẩm cũng ngại ngùng.

      "Thế còn nhị lão gia?" Phó Vân hỏi Vương thẩm. Vương thúc ăn vụng về, trước đó chưa từng nhắc đến chuyện trong nhà của Phó gia.

      Vương thẩm trả lời: "Nhị lão gia thuộc chi khác trong tộc."

      Phó Vân nghe xong cũng tóm lược đại khái được các mối quan hệ thân thích trong nhà:

      Tam thúc tam thẩm sinh ra tứ tỷ tỷ Phó Quế.

      Tứ thúc tứ thẩm sinh được đại tỷ tỷ Phó Nguyệt và thập ca Phó Vân Thái.

      Bà nội nàng là lão thái thái.

      Ngoài ra còn cả Ngô thị và cửu ca Phó Vân Khải.

      Phó gia rất đơn giản, chỉ có Phó tứ lão gia có hai thông phòng, tam lão gia nạp thiếp, trong nhà cũng có con do vợ lẽ sinh ra.

      Bên dòng chính đại phòng kia cũng chẳng biết cách bao nhiêu đời, vốn phân ra tạm thời nàng cần quan tâm đến.

      Xe ngựa nhanh chóng tới trước cửa Phó gia.

      Vương thẩm bế Phó Vân xuống xe, mấy bông tuyết rơi mặt nàng lạnh ngắt.

      Tuyết lại rơi rồi.

      Có tiếng cười ở cửa vọng lại, các nha hoàn, tứ thái thái Lư thị đứng đợi ở đó, vây quanh là các nha hoàn bà tử. Lư thị thân thể khỏe mạnh, cao xấp xỉ chồng mình là tứ lão gia, mày rậm mắt to, mặt mày tươi cười, nhìn có vẻ dễ gần.

      Nếu chẳng phải trước đó Vương thẩm buột miệng ra chuyện Lư thị từng ra lệnh đánh nha đầu ăn trộm đồ điểm tâm đến gãy chân, Phó Vân có khi còn cho rằng bà ta chắc hẳn là người hiền từ.

      Tam lão gia và tam thái thái đứng ở góc cũng cười theo.

      Tứ lão gia nhíu mày, "Mấy đứa trẻ con trong nhà đâu cả rồi?"

      Lư thị cười : "Hôm nay chúng nó hái trái cây, mẹ gọi chúng nó qua ăn bánh rán vừng rồi, thiếp vừa mới kêu người gọi chúng qua đây nhưng mẹ bên đó vui, chịu cho chúng ."

      Có gì đó bình thường.

      Tam lão gia và tam thái thái cũng mỉm cười gì, các bà tử cúi đầu dám hé răng.

      Tất cả mọi người trong Phó gia đều biết lão thái thái thích Phó lão đại, mỗi gần nghe thấy người khác nhắc tới phó lão đại, mặt bà biến sắc, quay ra cửa sổ mắng nhiếc, rằng năm đó lão thái gia bị Phó lão đại làm cho tức đến chết, bà có đứa con bất hiếu như vậy.

      Phó tứ lão gia thở dài thườn thượt, quay đầu lại phía sau, cầm tay Phó Vân , dẫn nàng vào trong, " tỷ nhi nhi nhi, về đến nhà rồi."

      Mọi người xung quanh lén lút nhìn nhau.

      Phó tứ lão gia khỏe mạnh, lòng bàn tay ấm áp, Phó Vân để ông dắt vào, có chút lúng túng nào, quan tâm đến ánh mắt của những người xung quanh, cùng nhau bước qua cửa lớn Phó gia.

      Lư thị dẫn Hàn thị phía sau, tiếng "Đại tẩu" nghe rất thân thiết, chuyện mấy câu khiến cho Hàn thị cười tươi hơn hớn.

      Vương thẩm nhận xét Lư thị là người vợ chu đáo cũng phải quá, gã tùy tùng chạy về Phó gia thông báo xong, Lư thị hiểu ngay ý chồng, sai người dọn dẹp phòng của Hàn thị và Phó Vân .

      Đó là viện độc lập, cửa chính hướng nam, buổi sáng đón nắng vào sân, sau buổi trưa nắng rọi vào đến phòng, sáng sủa, sạch . Trong viện còn có cây táo, dưới gốc cây có xây mấy bồn hoa. Mùa đông hoa cỏ khô héo hết cả, Lư thị sai người mua mười mấy bồn hoa lan, sơn trà và thủy tiên mới, sắp xếp lại khu vườn, cây cối có trắng có đỏ, nhìn quá đơn điệu nhàm chán.

      Phía bắc viện là nhà chính gồm ba gian, bên trong cùng là phòng ngủ, gian giữa là phòng khách, đây là gian dành cho Hàn thị.

      Phó tứ lão gia là em chồng, tiện vào phòng Hàn thị nên vòng qua khu này, vào thẳng đến dãy nhà bên.

      ra người làm chú cũng nên vào phòng ở của cháu nhưng ông vẫn nhất định dẫn Phó Vân tới phòng được chuẩn bị cho nàng. Vân còn , cần quá lo lắng.

      Hóa ra tứ lão gia cưng chiều ngũ tiểu thư như thế... Người làm trong nhà thầm với nhau, tỏ ra cung kính với Hàn thị hơn.

      Lư thị cũng tiếp đón thêm nhiệt tình.

      Dãy bên này của Phó Vân cũng có ba gian, gian giữa có giá Đa Bảo, bình phong, tấm chắn hình mai lan cúc trúc ngăn cách với gian trong, bên trong có đầy đủ bàn ghế. Đằng sau giá Đa Bảo là chiếc giường bạt bộ sơn đen khảm trai, họa tiết phú quý trường xuân [1], bên dưới có bậc để leo lên, phía có màn rèm che bằng lụa, bên tường là đôi ghế tựa bằng gỗ liễu. Đằng sau tấm bình phong giá áo khắc hoa và giá để chậu rửa mặt đặt cạnh bốn năm chiếc rương gỗ đựng đồ, ngoài ra còn chiếc bàn vuông có lò than sưởi ấm, bên cạnh là bàn trang điểm và bộ ấm trà bằng sứ tinh sảo.

      [1] Họa tiết phú quý trường xuân là hình hoa mẫu đơn nở rộ, có thể có thêm chim chóc. Hình minh họa số vật dụng trong phòng ở cuối chương.

      Hàn thị chưa bao giờ nhìn thấy khuê phòng lịch tao nhã nhường này, mắt mở to kinh ngạc. Phó Vân lại cảm thấy đồ đạc trong nhà của Phó gia cũng khá bình thường, có lẽ cũng như mấy gia đình tầm tầm ở chốn kinh sư, dù sao Phó gia mới phất lên được vài năm, cũng chú trọng vào việc bài trí, huyện Hoàng Châu dẫu gì cũng ở nơi xa xôi hẻo lánh.

      Lư thị lệnh cho các nha hoàn và ma ma tới bái kiến Phó Vân , dặn hò họ phải hầu hạ ngũ tiểu thư cho tốt, bọn họ cũng cung kính dạ dạ vâng vâng.

      Phó tứ lão gia nhìn quanh, có vẻ chưa hài lòng: "Còn trống trải quá."

      Lư thị khẽ đáp: "Quan nhân, chất nữ còn mấy tháng nữa mới qua hạn chịu tang..."

      "Dù thế vẫn cứ là trống trải." Phó tứ lão gia , "Mang chiếc bình phong bằng gỗ tử đàn trong hậu viện qua đây ."

      Lư thị nghe xong cũng tái mặt, nhà bọn họ tổng cộng cũng chỉ có ba bốn bộ bằng gỗ tử đàn, trong phòng lão thái thái bày bộ, trong phòng vợ chồng họ có bộ, còn bộ bà ta giữ lại cho Phó Vân Thái.

      Do dự trong nháy mắt, bà ta nhanh chóng lấy lại vẻ mặt tươi cười, lập tức kêu người bê bình phong tới, nhìn qua cũng chẳng thấy bà ta có gì thoải mái.

      Sắp xếp lượt, Phó tứ lão gia nhà chính gặp lão thái thái.

      Lư thị lo hai mẹ con xích mích vì chuyện Phó lão đại nên để nha hoàn và dưỡng nương ở lại hầu hạ Hàn thị và Phó Vân rồi vội vàng theo.

      Bảo dưỡng nương ra ngoài, Hàn thị kích động, nắm chặt lấy bả vai Vân , "Thôi nữa! Mẹ thấy có khi để mẹ làm công cho nhà họ cũng được ấy chứ!"

      Phó Vân chẳng biết sao nhưng cũng đáp, "Mẹ, mẹ được dao động, mẹ là con nhà lành, thể làm thiếp cho người. Nếu Phó gia cho mẹ câu trả lời thỏa đáng mẹ con ta luôn."

      "Ai ôi...", Hàn thị dí tay vào trán nàng, "Con ngốc, cha con mất sớm, mẹ cần cái danh phận đó làm gì chứ! Danh phận mài ra ăn được chắc! Chỉ cần họ chịu nuôi con là được rồi, thừa nhận mẹ cũng có làm sao!"

      Ban đầu bà còn tưởng Phó gia có mấy trăm mẫu đất là tệ rồi, ai mà biết Phó gia giàu có thế này! Đến quần áo của nha hoàn, bà tử nhà họ còn đẹp hơn đồ của mẹ con bà.

      Phó Vân lắc đầu phản đối: "Đói cho sạch, rách cho thơm [2]."

      [2] Nguyên văn là "Phú quý bất năng dâm, bần tiện bất năng di", là lời Mạnh Tử về bậc trượng phu, đại ý là dẫu giàu sang cũng phải giữ được phép tắc, biết giữ quy củ, dẫu nghèo hèn cũng phải giữ được chí khí, biến bản thân trở thành ti tiện, vô liêm sỉ.

      Hàn thị nghe hiểu, túm chặt lấy Vân mà kêu: "Giàu rồi, giàu rồi, Đại Nha, con giàu rồi con có hiểu , con xem chăn giường kia kìa, bằng lụa cả đấy! Con mau lấy lòng tứ thúc con thôi, mẹ thấy tứ thúc hẳn thương con lắm."

      Bà kích động đến mức năng lung tung, vòng mấy vòng quanh phòng ngủ, quỳ rạp xuống ngắm hoa văn nền nhà, vừa trầm trồ vừa : "Đại Nha, con nên ở lại !"

      Phó Vân cuối cùng nhịn nổi nữa nên phì cười, Hàn thị chỉ là người phụ nữ bình thường, bà chăm chỉ, chịu thương chịu khó nhưng tính tình hiếu thắng, keo kiệt, thô lỗ, chỉ ham cái lợi trước mắt, làm sao hiểu được cái gì gọi là chịu khom lưng vì năm đấu gạo... Hàn thị có rất nhiều khuyết điểm nhưng Vân lại thích bà như thế.

      Nàng nhìn thấy cảnh mấy nhà xung quanh doanh trại Thiên Hộ Sở đem nữ nhi ra đổi lương thực với đám đàn ông trong quân doanh, tám tuổi cũng chỉ có thể đổi lấy gánh lúa mạch. Khi Phó lão đại vừa mất, có người khuyên Hàn thị đem nàng bán rồi thêm bước nữa, Hàn thị nhất quyết chịu.

      "Mẹ, tứ thúc đuổi mẹ đâu."

      Hàn thị ngẩng đầu lên, nghi ngờ hỏi, " thế ư?"

      Phó Vân gật đầu, kéo Hàn thị dậy, "Nếu bọn họ thừa nhận mẹ, mẹ con mình cùng ."

      Hàn thị bực mình con chịu nghe lời, tức giận : "Con bị làm sao vậy? Phó gia giàu có như vậy, con phải ở lại! theo mẹ con chỉ khổ thôi, hiểu ?"

      Bà nhìn ngó xung quanh, tiếng thầm với Phó Vân : "Nếu bọn họ đuổi mẹ , con càng phải ở lại, mẹ con còn chờ con trưởng thành chăm sóc cho mẹ, con là do mẹ nuôi lớn, được quên mẹ đâu đấy nghe chưa!"

      Phó Vân bật cười, hóa ra Hàn thị vẫn biết tính toán nhỉ, đây là dỗ dành nàng đây mà.


      Tác giả có lời muốn :

      chút về chuyện giữ đạo hiếu, dân chúng bình thường quá chú ý, cẩn thận lắm cũng chỉ giữ hai mươi mấy tháng. Trong truyện Phó lão đại qua đời gần hai năm.

      Người làm quan và trí thức chung có quy tắc hơn bởi nếu giữ đạo hiếu bị buộc tội.

      Cổ đại có nhiều quy định phức tạp nhưng trong dân gian số người tuân thủ cũng nhiều. Ví dụ: Từ lâu cổ nhân quy định biểu huynh biểu muội được kết hôn, nhưng chuyện này chẳng ai quan tâm...

      Ngoài ra, hoàng thất quy định dân chúng được mặc số loại trang phục nhưng thực tế dân chúng muốn mặc cũng cấm được, tượng này tương đối phổ biến dưới thời nhà Minh.


      Chú thích của editor:

      Giá Đa Bảo

      [​IMG]

      Bình phong

      [​IMG]

      Tấm chắn mai lan cúc trúc

      [​IMG]

      Giường bạt bộ

      [​IMG]

      Last edited: 7/8/20
      nguyễn ngọc nhi, SiAm, saoxoay8 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :