1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Lãnh Đế Độc Y - Hỏa Long Tịch (Tuyển editor)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Lãnh Đế Độc Y
      [​IMG]

      Tác giả: Hỏa Long Tịch
      Thể loại: Cổ đại
      Edit: Hà Đoàn, Vân ...
      Beta: Khánh Linh, QH...




      Văn Án

      Nàng, Mặc Thanh Tư, đại tiểu thư của Bích Lạc sơn trang, ngay từ được trời ban bản lĩnh hễ đọc được cái gì hề quên dù chỉ chữ. Năm nàng năm tuổi, nàng theo mẫu thân về thăm quê ngoại, nhưng đường cả đoàn bị người ta phục kích. Vì muốn bảo toàn tính mạng cho nàng, tỳ nữ thiếp thân của mẫu thân đẩy chính con đẻ cũng cùng 5 tuổi của mình ra, chỉ vì muốn đổi lấy tia cơ hội sống mong manh cho nàng.



      Nàng lúc ấy núp trong bụi cỏ, tận mắt chứng kiến mẫu thân chết trước mặt mình, tận mắt thấy cảnh máu chảy thành sông, nên vô cùng thương đau đến hôn mê bất tỉnh. Lúc tỉnh lại thấy mình ở trong Thanh Sơn, trong tứ đại danh sơn về luyện võ. Ai cứu nàng? Ai đưa nàng đến nơi này?



      Ở trong Thanh Sơn, nàng lòng ghi nhớ lời dạy của mẫu thân: lúc mà bản thân chưa đủ mạnh mẽ hơn người, phương pháp tốt nhất để tự bảo vệ mình chính là phải nhẫn. Người khác ngày có thể học được chiêu kiếm pháp, nàng phải mất đến ba tháng mới xong. Trong mắt mọi người, nàng là kẻ ngu xuẩn khờ dại ai bằng, nhưng có ai ngờ, nàng chân chính là thiên tài trong thiên tài thế gian này?



      Nàng thanh nhã bình lặng, thế mà có người lại cố tình muốn tìm nàng gây . Nàng tu luyện đồng thời cả y lẫn độc, võ công lại sâu ai lường được, chỉ cần búng viên đạn là có thể giết người mà thần biết quỷ hay. Nhưng giết mấy người đó ấy hả? Nàng khinh bẩn tay.



      Sau mười năm ở Thanh Sơn, vận số đời thay đổi vô cùng. Trong cuộc tỷ thí mười năm lần của tứ đại danh sơn để luận võ học tạo danh tiếng, nàng bị người ta buộc phải lên đài. Muốn nhìn nàng bị mọi người chê cười chăng? Muốn nhìn nàng phải xấu mặt chăng? Nào có ai ngờ, bạch y nữ tử khắc trước còn cúi đầu im lặng, ngay sau đó nâng đôi mắt lạnh lên mà ngạo nghễ nhìn quần hùng bên dưới, bàn tay non mềm trắng nõn kia chỉ nhàng giơ ra mà vô hình vô ảnh đoạt mạng người trong nháy mắt. Mọi người ai cũng kinh ngạc đến chấn động, những ánh mắt nhìn lên nữ tử trong trẻo nhưng lạnh lùng thoát tục đài kia mà thể hiểu được chuyện gì xảy ra. Ngay giờ khắc ấy, bóng áo trắng phiêu dật đó đoạt hết thảy trái tim của mọi người, nhưng ngay lúc danh tiếng vang khắp thiên hạ lại là lúc biết mất vô thanh vô tức để lại dấu vết nào…



      ngàn dặm lặn lội tìm nàng, nhưng lúc tìm thấy được nàng rồi, nàng có hôn ước với người khác, đành ôm tâm tình ảm đạm, nhìn trăng mà tương tư. Đến khi biết nàng bị người ta gạt bỏ, bất chấp tất cả mà đem nàng nhét vào trong lòng, vĩnh viễn bao giờ rời xa!



      với nàng có chỉ phúc vi hôn (hôn ước từ bé), nhưng hề biết người mà để trong lòng là thê tử trong tay của mình. Đưa quyết định sai lầm gạt bỏ nàng, đến khi biết ra đành phải tiếc hận mà rơi huyết lệ cả đời khôn nguôi.



      nàng mà cam tâm tình nguyện trả giá trong lặng lẽ, cả đời cần lần báo đáp. Chỉ vì muốn nhìn thấy nàng nở nụ cười tuyệt sắc khuynh thành!



      Bộ bạch y phiêu dật kia đoạt hết tâm mọi người, che lấp hết ánh mắt mọi người, mê hoặc tình cảm của mọi người, làm trái tim mọi người thổn thức. Kết quả là thế nào đây? Ai có thể là người cùng nàng câu: hai ta nắm tay đến mái đầu bạc phơ vẫn vĩnh viễn rời? Ai có thể làm nàng thốt lời hứa hẹn: sinh tử luôn theo chàng vĩnh viễn chia ly?
      Last edited by a moderator: 29/9/15

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      Chương 1: đau nhập nội tâm

      Edit: Vân

      Beta: Quảng Hằng


      Bên trong Bích Lạc sơn trang, tiểu nương mặc bộ váy màu hồng phấn chạy nhanh về phía phòng khách, khuôn mặt được bộ váy hồng phấn hỗ trợ, càng thêm nổi bật trắng nõn mà tinh xảo, đôi mắt to tròn như hắc bảo thạch linh động, lông mi dài chớp chớp liên tục, cái miệng nhắn đỏ hồng cong lên độ cong xinh đẹp, lộ ra hai lúm đồng tiền nho , dáng người nhắn linh hoạt, mái tóc dài đen nhánh được thắt thành hai búi tóc, theo từng bước chân của bé mà vung vẩy đằng sau, rất là đáng .

      "Phụ thân, phụ thân..."

      Bé vừa chạy, vừa gọi lớn, mà phía sau bé, người phụ nữ tao nhã mà quý phái bước theo, dung nhan tuyệt mỹ mang theo nét tươi cười ôn nhu đầy tình thương của người mẫu thân, ánh mắt từ ái nhìn thân ảnh sôi nổi phía trước, giọng hô: "Mặc Mặc, con cẩn thận chút, đừng chạy ngã"

      bé chạy phía trước nghe thấy vậy, quay đầu lại, khuôn mặt nhắn lộ ra nụ cười đáng , tiếng thanh thúy: "Mẫu thân, nếu Mặc Mặc bị ngã xuống lại đứng lên, hơn, nữa cho dù Mặc Mặc có ngã sấp xuống cũng khóc nhè nha! Hì hì..." Tiếng ngây ngô của trẻ con hòa cùng tiếng cười khanh khách vang lên, sau đó lại tiếp tục chạy về phía trước.

      "Đứa này, đúng là nghịch ngợm". Vị phu nhân xinh đẹp kia khẽ lắc đầu, nghe thấy lời của bé vừa thấy buồn cười lại vừa thấy vui.

      "Tiểu thư, tiểu thư đây là hiếu động, giống Nhan nhi, nhát gan cũng chỉ biết dính vào bên người nô tỳ, để cho nó chơi cùng tiểu thư nó cũng dám". Nữ tử trẻ tuổi bên cạnh người phu nhân xinh đẹp kia cúi đầu nhìn đứa cầm tay mình, cười cười, trong mắt lộ vẻ thương.

      "Nhan nhi nhu thuận dịu dàng, cùng Mặc Mặc tĩnh lặng đứa hiếu động, vừa vặn, chờ sau khi chúng ta xuất môn trở về, liền để cho Nhan nhi cùng Mặc Mặc cùng nhau học tập, ta cũng cho người mời phu tử tốt nhất đến đây". Người phu nhân xinh đẹp cười , cúi đầu nhìn đến tiểu nương bên cạnh trong mắt cũng lộ vẻ thương.

      "Tạ ơn tiểu thư." nữ tử trẻ tuổi vui sướng hướng nàng thi lễ.

      Phu nhân xinh đẹp vội vàng đỡ nàng dậy: "Ngươi thuở theo bên người ta, ta xem ngươi như muội muội mà đối đãi, ngươi và ta làm sao phải so đo nhiều như vậy." xong nhìn tiểu nương bên cạnh chơi đùa với ngón tay, ôn nhu noi: "Huống chi Nhan nhi từ cùng lớn lên với Mặc Mặc, tương lai con bé cùng Mặc Mặc cũng thân như tỷ muội"

      "Nhan nhi có thể theo bên người hầu hạ tiểu thư , cũng là phúc khí của nó rồi." Nữ tử trẻ tuổi giọng xong, sờ sờ đầu nữ nhi, tiểu nương nãy giờ vẫn cúi đầu liền ngẩng đầu nhìn lên, cười ngọt ngào cười với hai người các nàng.

      Phía trước, nữ hài tử chạy như bay vào trong đại sảnh, nhào vào trong lòng nam tử tuấn mỹ ngồi vị trí chủ thượng, thanh mang theo vài phần trẻ con đơn thuần vang lên: "Phụ thân, Mặc Mặc muốn cùng mẫu thân thăm ngoại công, phụ thân ngoan ngoãn ở nhà trông cửa, đừng cho người xấu trộm bảo bối của Mặc Mặc nha! Lúc trở về, Mặc Mặc nhất định mua kẹo cho phụ thân ăn ."

      "Ha ha, Mặc Mặc đến đây, để cho phụ thân hôn cái." Mặc Thành Hiên ôm lấy nữ hài đặt lên đùi, bên vẫy tay ý bảo vài người trong đại sảnh lui ra, bên hôn lên khuôn mặt phấn nộn cái, thế này mới : "Mặc Mặc cùng mẫu thân thăm ngoại công, vậy có mang lễ vật cho ngoại công ?"

      Nữ hài dùng sức gật gật đầu, trong mắt mang theo ý cười giảo hoạt,gấp gáp : "Có, Mặc Mặc chuẩn bị lễ vật , muốn mang đổi lễ vật lớn của ngoại công ."

      "Ha ha ha, con bé quỷ tinh ngịch này" Mặc Thành Hiên sủng ái nhéo nhéo cái mũi của nàng, vẻ mặt đầy ý cười.

      "Tham kiến trang chủ." Nữ tử trẻ tuổi lôi kéo tiểu nương hướng Mặc Thành Hiên quỳ gối thi lễ.

      "Ừm." Mặc Thành Hiên lên tiếng, ngẩng đầu, ánh mắt đầy ý cười dừng người ái thê: "Phu nhân, chuẩn bị xong rồi? Khi nào lên đường?"

      " chuẩn bị xong, thiếp lại đây tiếng cùng tướng công, tại liền chuẩn bị lên đường" phu nhân xinh đẹp ôn nhu xong, tới của bên người , sờ sờ đầu nữ nhi : "Mặc Mặc, cùng phụ thân chào từ biệt, chúng ta phải nha!"

      Nữ hài vừa nghe, ngẩng lên cái đầu , đôi mắt to tròn xinh đẹp chăm chú nhìn : "Phụ thân, phụ thân phải giúp Mặc Mặc canh chừng bảo bối đừng để cho người xấu trộm nha!"

      "Được, phụ thân nhất định giúp con canh giữ bảo bối, để cho người ta trộm " Mặc Thành Hiên cười , ôm nàng lên, tay nắm tay vị phu nhân xinh đẹp đứng bên cạnh ôn nhu : "Phu nhân, vi phu đưa các ngươi ra ngoài!" xong, liền tay ôm nữ hài, tay nắm tay vị phu nhân xinh đẹp, ra bên ngoài.

      Đêm xuống, mưa vẫn rơi ngớt, từng hạt nối nhau trút xuống ngừng, trong trời đêm tối đen, đạo sấm sét nháy mắt xẹt qua, ngay sau đó tiếng sấm chấn ầm ầm động lòng người liền vang lên, làm người ta trong lòng bất an, mưa gió rít gào trong trung,tiếng đao kiếm truyền ra leng keng hoà lẫn với tiếng mưa gió, thanh thanh lọt vào tai, xa xa, từng đạo kiếm khí sắc bén mang theo nồng đậm sát ý giữa đêm mưa đuổi giết đoàn người...

      Hơn mười người hộ vệ thân thủ cao cường bao quanh che chở cho chiếc xe ngựa ngừng vượt trong mưa gió, bên chống đỡ với sát thủ đuổi giết, bên lo che chở những người bên trong xe ngựa, lúc này, ngồi ở trong xe ngựa vị phu nhân xinh đẹp cùng nữ tử trẻ tuổi vẻ mặt ngưng trọng, mà bên người các nàng, hai tiểu nương như là cũng biết tình huống nghiêm trọng, hai người cũng khóc nháo, chỉ gắt gao nằm trong lòng mẫu thân, nghe tiếng chém giết từ bên ngoài truyền vào, trong mắt đầy thần sắc sợ hãi.

      "Mặc Mặc, hai ngày trước mẫu thân đưa cho con Lăng Thiên tâm pháp con học thuộc lòng chưa?" phu nhân xinh đẹp ngưng trọng hỏi, nhìn nữ nhi trong lòng, biết hôm nay nhất định là khó thoát khỏi cái chết, nhưng vô luận như thế nào, nàng cũng muốn giữ lại tính mạng của nữ nhi!

      " học thuộc lòng" Nữ hài gật gật đầu, nghe thấy tiếng chém giết bên ngoài, giọng hỏi: "Mẫu thân, chúng ta chết sao?" Bên ngoài nhiều người cầm kiếm đuổi giết các nàng, vì sao muốn giết các nàng?

      " , mẫu thân để con chết! Nhất định !" trong mắt người phu nhân xinh đẹp lên thần sắc kiên định, nghe tiếng chém giết bên ngoài, với người nữ tử trẻ tuổi bên người: "Ngọc Nhi, ta đem Mặc Mặc giao cho ngươi , bên ngoài hộ vệ ứng phó được bao lâu, ta phải ra ngoài hỗ trợ, các ngươi ngồi trong xe ngựa tiếp tục chạy , đừng có ngừng lại, biết ?"

      "Tiểu thư..." Nữ tử trẻ tuổi nghẹn ngào nhìn nàng, nhìn thấy ánh mắt khẩn cầu của nàng, mới gian nan gật gật đầu: "Tiểu thư yên tâm, nô tỳ có liều mạng cũng bảo vệ tiểu thư !"

      "Tốt!" phu nhân xinh đẹp đồng dạng nghẹn ngào lên tiếng, ôm chặt lấy nữ nhi: "Mặc Mặc, nữ nhi ngoan của nương, để cho nương ôm lần" Nước mắt từng giọt đọng lại vạt áo nữ hài.

      "Mẫu thân" Nữ hài cũng ôm chặt lấy mẫu thân, nàng rất sợ hãi, sợ hãi nếu bây giờ mẫu thân , nàng còn có thể gặp lại mẫu thân .

      Đem nữ nhi trong lòng đẩy ra, vị phu nhân xinh đẹp rút ra nhuyễn kiếm bên hông, nhanh chóng nhảy ra ngoài xe ngựa, gia nhập vào bên trong trận chiến đấu: "Leng keng!"

      "Mẫu thân!" Nữ hài hô to tiếng, trong lòng rất sợ hãi, sợ hãi mẫu thân xảy ra chuyện, phụ thân, nếu có phụ thân ở đây tốt rồi...

      "Giá!" Phía trước truyền tiếng quát khẽ của hộ vệ đánh xe, xe ngựa phóng nhanh về phía trước, nào ngờ, chỉ mới được đoạn đường, giống như đụng phải cái gì, xe ngựa bị nghiêng ngã sang bên, trong xe ngựa, nữ tử trẻ tuổi vội vàng ôm lấy hai nữ hài tử bay vọt ra ngoài, thừa dịp bóng đêm tối đen trốn vào bên trong bụi cỏ.

      "Tuyết nương tử! Lập tức giao ra Lăng Thiên tâm pháp, chúng ta có thể tha các ngươi mạng!" Cách đó xa, trong mưa đêm, tên sát thủ lạnh giọng quát, trường kiếm trong tay chỉ về những hộ vệ số lượng còn nhiều lắm cùng với vị phu nhân xinh đẹp.

      "Ta có Lăng Thiên tâm pháp, các ngươi tìm lầm người!" phu nhân xinh đẹp lạnh giọng xong, nhuyễn kiếm tay giữa màn mưa tràn ngập cỗ năng lượng lục sắc, tuỳ theo nhuyễn kiếm trong tay nàng huy động, nhuyễn kiếm cũng biến ảo từ thành năm tản ra nồng đậm sát khí sắc bén, vì bảo hộ người quan trọng của mình, nàng có thể từ người mẫu thân hiền thục hóa thành đoạt mệnh La Sát!

      Tránh ở bụi cỏ cách đó xa, nữ tử trẻ tuổi nhìn hai nữ hài trong lòng, cắn chặt răng, bên thay áo khoác người hai người các nàng, bên thấp giọng : "Tiểu thư , ta mang theo Nhan nhi dụ những người đó, người trốn ở chỗ này, mặc kệ có phát sinh chuyện gì cũng được ra, biết ?"

      Nữ hài gật gật đầu, biết nàng là muốn lấy Nhan nhi để đổi lấy cơ hội giữ lại mạng sống của nàng, mắt xinh đẹp mở to nhìn nữ hài kia gì, thấy tiểu nương kia từ đầu đến giờ vẫn khóc cũng nháo, liền ngay cả bây giờ mẫu thân của nàng muốn nàng chịu chết nàng cũng bình tĩnh như lúc ban đầu, là nàng hiểu? Hay vẫn là sợ?

      "Nhan nhi, là nương có lỗi với con, nhưng chúng ta phải để cho tiểu thư sống sót, Nhan nhi đừng sợ, nương cùng con, đừng sợ." Nàng ôm đứa của chính mình nghẹn ngào rơi lệ, dặn xong Mặc Mặc nhất định thể ra, thế này mới ôm nữ nhi của mình, cẩn thận tiêu sái đến phía bên kia bụi cỏ, sau đó mới cố ý phát ra động tĩnh rất để cho sát thủ biết.

      "Ở bên kia! Đem nàng lớn hai người mang lại đây! Ta tin có nữ nhi của nàng tay mà nàng vẫn ra chỗ dấu Lăng Thiên tâm pháp!" Hắc y sát thủ lạnh giọng , thân hình chợt lóe, tung mình vài cái liền bắt được hai người chạy trốn.

      "Mặc Mặc!" vị phu nhân xinh đẹp vừa thấy áo khoác hồng nhạt quen thuộc, khỏi kinh hoảng hô ra tiếng, lập tức cầm kiếm tấn công tiến lên, khát vọng muốn cứu nữ nhi chính mình, lại nhìn thấy gương mặt tiểu nương áo hồng nhạt quay sang, trong mắt lên tia giật mình, chợt khôi phục như lúc ban đầu, nhanh đến nỗi có người phát giác.

      "Thả nàng!" vị phu nhân xinh đẹp quát lạnh, lợi kiếm chợt loé, kiếm khí sắc bén vươn ra, kiếm xẹt qua, lại diệt được vài tên hắc y nhân. ngờ tên hắc y nhân cầm đầu thấy thế, trong mắt lên tia thần sắc tàn nhẫn, lền cầm kiếm phóng từ giữa trung đâm tới trước ngực tiểu nương nãy giờ vẫn khóc nháo.

      "Đừng!"

      Hai tiếng kinh hô bén nhọn đồng thời truyền ra, vị phu nhân xinh đẹp cùng nữ tử trẻ tuổi đồng thời chạy tới, cũng đúng lúc này, tên hắc y nhân cầm đầu mạnh mẽ rút ra trường kiếm trong ngực tiểu nương, kiếm khí sắc bén đâm về phía phía sau Ngọc Nhi, rồi lại hướng về vị phu nhân xinh đẹp đánh tới, nhanh như tia chớp, lợi kiếm 'sưu' tiếng giữa cơn mưa gió truyền ra, chỉ thấy luồng máu tươi đỏ thẫm tràn ra...

      Trốn bên trong bụi cỏ Mặc Mặc gắt gao cắn môi, bên môi máu tươi từng giọt từng giọt chảy xuống, mười ngón tay sâu cấu vào trong bùn đất, đau lòng thể hô hấp, nước mắt kềm được rơi xuống ngừng...

      Mẫu thân, phải Mặc Mặc muốn khóc, là nước mắt tự mình rơi xuống...

      Vân
      Last edited by a moderator: 28/9/14
      Tuyết Nguyệt thích bài này.

    3. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 2: Tiến vào Thanh Sơn

      Edit: Vân

      Beta: Khánh Linh


      biết qua bao lâu, mưa gió dần dần dừng lại, mưa chảy xuôi theo đường núi dốc tẩy máu tươi lênh láng, nhưng mùi máu tươi vẫn tràn ngập trong khí, lâu thể tan ...

      mặt đất hỗn độn đầy thi thể, thân thể nào còn trọn vẹn đầy đủ, chỗ này là vài cái xác ở bên xe ngựa bị chém đứt lìa, máu tươi bắn vương vãi xe ngựa nhiều đến nỗi trận mưa vừa rồi cũng thể tẩy hết sạch , chỗ kia cách xe ngựa xa là xác hai nữ nhân máu đẫm toàn thân nằm mặt đất, trong tay các nàng còn cầm chặt nhuyễn kiếm, bên cạnh các nàng là tiểu nương ngực bị đâm kiếm cũng lẳng lặng nằm bất động, vẻ mặt như vừa được mẫu thân dỗ ngủ say, bình tĩnh, nhu hòa...

      Đêm vẫn tối tăm như trước. Sau cơn mưa đêm khuya, thường có ai muốn qua con đường núi thưa thớt vắng vẻ, nhưng, mọi chuyện luôn luôn có ngoại lệ. Trong cái đêm yên tĩnh xơ xác tiêu điều hôm nay, cách đó xa, thân ảnh màu trắng chậm rãi bộ đường núi tầm thường đầy ẩm ướt này.

      Đó là thiếu niên tuổi chừng mười bốn, mười lăm, có dung nhan thập phần tuấn mỹ khiến người ta phải thần hồn điên đảo, bên dưới hai mày kiếm như đao tước bàn là đôi mắt đen sâu thẳm đầy lãnh ý giống như hồ nước sâu bình lặng, dường như chỉ cần vừa nhìn vào đôi mắt ấy là người khác thể tự kềm chế được mà bị lạc trong đó, dưới chiếc mũi cao thẳng hé ra đôi môi mỏng khiêu gợi. Khuôn mặt cương nghị tuấn mỹ như được điêu khắc nên bởi quỷ thần tinh tế, nhưng trong nét ôn hòa lại mang theo lãnh ý, trong cặp mắt đen tinh tế lại giấu muôn vạn mũi nhọn trí mạng.

      mặc bộ áo trắng giá trị xa xỉ, cổ tay áo được thêu bằng chỉ đen thành hình dạng những đám mây, vài sợi tóc đen nhánh như mực vô tình vương lại trước người, thân ảnh thon dài trong đêm đen mang theo cỗ khí chất phiêu dật tuyệt trần, cước bộ tao nhã thong thả mà vững vàng, toàn thân tự nhiên lộ ra dáng vẻ vô cùng tôn quý, nếu nhìn kỹ, ngay cả đôi giày trắng mang con đường núi đầy ẩm ướt này mà cũng nhiễm bất kì hạt bụi nào.

      Gió đêm thổi qua, mang theo chỉ mùi vị của cỏ xanh hai bên đuờng núi, mà còn tràn ngập mùi máu tươi thản nhiên đến vô tình. Thiếu niên áo trắng hơi hơi nhướn đôi mày đẹp lên, nhìn máu tươi hòa lẫn với nước mưa dưới chân, sâu thẳm trong ánh mắt thâm thúy tỉnh táo lên tia sáng khó hiểu, cước bộ vẫn thong thả mà vững vàng về phía trước như cũ, gió đêm nhàng thổi vài nhánh tóc tung bay tán loạn trong khí, tay áo màu trắng nhàng lay động...

      vẫn giữ sắc mặc bình tĩnh qua bên cạnh các thi thể nằm hỗn độn đất, vẫn tiêu sái chớp mắt nhìn chăm chú đường của mình, như hề thấy màn máu me kia. Đột nhiên, khi ngang qua bụi cỏ, bước chân tao nhã lại tạm thời dừng lại, mắt đen thâm thúy nhìn tiểu nương ngất xỉu dựa vào bên bụi cỏ, khuôn mặt nhắn tinh xảo còn vương lại những giọt nước mắt chưa khô, đôi môi nho bị cắn tới mức bật máu tươi. lẳng lặng đứng bên cạnh bụi cỏ nhìn xuống, khi chính còn chưa kịp phản ứng thân thể tự có phản ứng bản năng của nó, cất bước tới chỗ nàng.

      Cúi hạ thắt lưng ôm thân ảnh bé vào trong lòng, đây là tiểu nương chắc khoảng bốn năm tuổi, thân thể mềm mại, ôm rất là thoải mái, nhưng váy áo ướt nhẹp của nữ hài lại làm cho hơi hơi nhíu mày. Nhìn xuống nữ hài hôn mê, trong lòng đột nhiên xẹt qua tia cảm giác kỳ dị khó hiểu, bàn tay nhàng vận khí, cỗ huyền khí màu lam chợt tràn ngập thân thể nàng. Trong chốc lát, bộ váy vốn ướt đẫm khôi phục khô mát, ngón tay thon dài nhàng lau nước mắt đọng lại khuôn mặt nhắn tinh xảo kia, ôm nữ hài trong lòng, tiếp tục về phía trước...

      ai biết, trong đêm đen hắc ám đó, khi xung quanh lại khôi phục yên tĩnh, ngón tay vị phu nhân xinh đẹp nằm mặt đất kia hơi hơi động đậy...

      Vùng đất Cổ Vũ đứng đầu giới võ đạo, tại vùng đất này người ta dùng võ phân cao thấp, lấy sức mạnh để chuyện, vùng đất này có bốn ngọn núi trứ danh lần lượt là Thiên Sơn, Linh Sơn, Thương Sơn, Thanh Sơn. Tứ đại danh sơn này hùng cứ mỗi núi phương, cũng chính là thiên hạ tông sư của Cổ Vũ, bởi vì tất cả võ học trong thiên hạ đều bắt nguồn từ tứ đại danh sơn này.

      Tứ đại danh sơn đều tuyển nhận đệ tử ba năm lần, nhưng vào ba ngày trước tại Thanh Sơn, người đứng đầu trong tứ đại Lăng Phong là Lăng Thành lại đột nhiên thu nhận tiểu nương bốn năm tuổi. ai biết lai lịch của tiểu nương này thế nào, cũng ai biết từ đâu mà Lăng Thành, vốn xưa nay ra khỏi Thanh Sơn, lại tìm ra được tiểu nương này, chỉ biết là, tiểu nương kia vẫn luôn hôn mê kể từ khi vào Lăng Phong, đến giờ được ba ngày.

      Bên ngoài ngôi nhà tranh có vài tiểu hài tử khoảng từ sáu đến mười tuổi đứng vây quanh, trong đó có hai tiểu nương có vẻ vẫn còn rất , chỉ cỡ từ sáu đến tám tuổi, các nam hài kia lớn nhất cũng chỉ khoảng mười tuổi, cả đám hài tử đều có dáng vẻ phấn điêu ngọc mài tinh xảo, mặc người toàn là những vật liệu vô cùng tốt, từ đó có thể thấy được, những đứa này hẳn là đều xuất thân từ gia tộc khá giả.

      "Sư huynh, chẳng phải ai muốn vào núi đều phải qua khảo hạch sao? Vì sao nàng cần qua khảo hạch mà lại có thể tiến vào vậy?" tiểu nương giọng thanh thúy sôi nổi hỏi, cặp mắt to xinh đẹp tràn ngập thần sắc khó hiểu.

      "Chúng ta đều phải vượt qua khảo hạch về Dịch Kinh loại khá mới có thể trở thành đệ tử của sư phó, nàng ta chẳng cần làm gì mà vẫn có thể trở thành đệ tử của sư phó, công bằng." tiểu nương khác chu cái miệng nhắn lên , ngữ khí chua ngoa, cũng mang vài phần bất bình.

      "Chúng ta cũng biết tại sao sư phó lại thiên vị như vậy, hay là thừa dịp tại sư phó có ở đây, chúng ta lén vào trong xem?" nam hài trong nhóm xong, khuôn mặt nho giấu được vẻ hiếu kỳ từ đáy lòng.

      nam hài khác nghe thế có chút do dự: "Nhưng, nhưng, chẳng phải là sư phó bảo là chúng ta được vào sao? Nếu để cho sư phó biết, có thể tức giận a?"

      nam hài lớn tuổi hơn đưa tay vỗ vào đầu của người vừa , mắng: " ngươi ngốc mà ngươi còn tin, chúng ta lén vào làm sao sư phó biết được, hơn nữa, chúng ta vào xem chút rồi ra ngay, người bên trong kia cũng còn chưa tỉnh, ai biết chứ hả?" xong liền tay chân đẩy ra góc cửa vào bên trong.

      Mấy người khác thấy thế cũng chầm chậm theo vào bên trong nhà. Khi đến bên cạnh giường , cả bọn đều tò mò đứng ở bên giường nhìn tiểu nương kia nhắm mắt ngủ, thanh nghị luận nho cũng truyền ra từ trong miệng bọn họ.

      "Các ngươi xem, bộ dạng nàng xem khá quá nha!" Hai mắt tiểu nam hài tên Tử Kiệt lóe ra ánh sáng lấp lánh, nhìn tiểu nương lẳng lặng ngủ giường, dung nhan tinh xảo kia là gương mặt đẹp nhất mà từng gặp qua, trong lúc nhất thời kích động khỏi vươn tay sờ soạng lên khuôn mặt của nàng.

      "Bộp!"

      bàn tay đánh vào mu bàn tay của tiểu nam hài, mu bàn tay lúc này lên dấu bàn tay hồng hồng. Tử Kiệt quay phắt đầu lại trừng mắt nhìn tiểu nương bên cạnh: "Tử Sa, sao ngươi lại đánh ta!" xong đưa tay xoa xoa chỗ mu bàn tay bị đánh đau.

      "Ai kêu ngươi muốn sờ nàng? Sư phó rồi, nam nữ thụ thụ bất thân, tuy rằng ngươi là sư huynh, nhưng ngươi làm chuyện đúng ta cũng có thể ." Tiểu nương chống hai tay lên hông, khẽ nhếch chiếc cằm tinh xảo, điêu ngoa .

      "Hừ! Sư phó cũng từng , nữ tử và tiểu nhân là thể đắc tội!" Tử Kiệt khách khí đốp lại, định tức chết nàng.

      "Ngươi!"
      Tuyết Nguyệt thích bài này.

    4. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 3: Là kẻ câm điếc

      Edit: Vân

      Beta: Khánh Linh


      "Được rồi, hai người các ngươi đừng có ầm ỹ, nếu ầm ỹ nữa chúng ta luôn." nam hài khác , ý bảo hai người bọn họ dừng lại.

      "Đều tại nàng ta, chưa có tỉnh lại mà gây phiền toái rồi. đáng ghét!" Tử Sa tức giận xong, oán hận trừng mắt liếc nữ hài giường.

      "Chính ngươi tự gây phiền toái còn mặt dày đổ lỗi cho người khác, biết xấu hổ." Tử Kiệt khoanh hai tay trước ngực, liếc mắt nhìn nàng cái vậy.

      " bảo là đừng ầm ỹ rồi mà. Ầm ỹ nữa sư phó biết được, chúng ta đều bị giáo huấn." Nam hài tuổi hơi lớn , nhìn nhìn nữ tử thân hình giường, với mọi người: "Các ngươi xem, khi nào nàng tỉnh? ngủ hoài vậy chứ?"

      "Ai biết được! Ta vừa thấy nàng liền cảm thấy chán ghét! hiểu vì sao sư phó lại tha về kẻ như vậy. Các ngươi xem, quần áo mặc người nàng ngay cả hạ nhân nhà ta cũng thèm mặc, chất lượng kém như vậy nhất định là tiểu hài tử của gia đình nghèo." nữ hài khác tên Tử Cầm , chút nào che giấu ý chán ghét trong ánh mắt của mình.

      nam hài tên Tử Nguyên vừa nghe liền hiểu ngay, cười : "Ta thấy ngươi ghen tỵ nàng có dáng vẻ đẹp hơn ngươi có. Nữ hài tử đều thế cả, nhìn thấy nữ tử khác luôn muốn so sánh, đẹp bằng người ta liền ghen tị, mấy muội muội nhà ta cũng thế, rất mất mặt."

      Tử Cầm nghe vậy, thở phì phì : "Nam hài các ngươi bộ cũng phải giống nhau sao, nhìn thấy người ta xinh đẹp liền mở to hai mắt mà nhìn chằm chằm. Giờ nàng còn chưa có tỉnh lại mà các ngươi giúp nàng rồi, nếu nàng là người có bộ dạng quái dị, ta nghi các ngươi sớm chuồn mất dạng."

      "Đó là chuyện đương nhiên, ai mà có tâm thích cái đẹp chứ? Cha ta cưới nhiều tiểu thiếp như vậy, người nào người nấy lớn lên đều như hoa như ngọc, ai khi lại cưới người quái dị về nhà để nhìn làm gì!"

      Mấy người đứng bên cạnh giường chuyện với nhau rất chuyên chú, mà nữ hài vốn mê man chậm rãi tỉnh lại, nghe mông lung được thanh của bọn họ nhưng có mở mắt. Những hình ảnh nhảy vào trong đầu nàng bây giờ toàn là những hình ảnh khắc trước khi nàng hôn mê, nàng thấy mẫu thân của nàng chết dưới kiếm của hắc y nhân, thấy được máu tươi chảy lênh láng, thấy những phần còn lại của chân tay bị chặt đứt văng tứ tung...

      Mẫu thân chết, về sau nàng bao giờ còn có thể nhào vào lòng bà làm nũng, về sau bao giờ còn có thể nhìn thấy ánh mắt chiều của mẫu thân, về sau bao giờ còn có thể nghe mẫu thân ngâm nga những tiểu khúc dỗ nàng ngủ, về sau bao giờ còn có thể...

      Nàng rất muốn khóc, nhưng nàng thể khóc. Mẫu thân thích nàng khóc, mẫu thân Mặc Mặc là bé ngoan biết nghe lời, bé ngoan thể khóc. Mẫu thân chết, vậy bây giờ nàng ở nơi nào? Nàng về nhà rồi sao? Chậm rãi mở mắt, nhìn thấy phải là quang cảnh căn phòng quen thuộc của mình, mà là gian nhà tranh đơn sơ, còn có mấy người kia đứng bên giường biết là cãi nhau ầm ỹ cái gì.

      "Ủa? Ngươi tỉnh rồi hả? Ngươi tên là gì?" Tử Kiệt là người đầu tiên phát nàng mở mắt, lập tức kinh hỉ định đưa tay sờ mặt nàng, phát , ánh mắt nàng khi mở to đẹp quá, còn đẹp hơn nhiều so với Tử Sa và Tử Cầm.

      Nữ hài lẳng lặng nhìn bọn họ gì, ánh mắt bình tĩnh nhìn ra nàng nghĩ gì, nhưng rồi bọn họ chịu nổi im lặng này, mở miệng hỏi: "Sao người lời nào vậy? Ngươi từ đâu tới đây?"

      "Ta thấy chắc là người câm điếc rồi! Chứ tại sao lại gì!" Tử Sa thanh thúy , bởi tuổi còn nên chuyện tuyệt lưu tình chút nào.

      "Ngươi đừng bậy, nàng làm sao có thể là người câm điếc được." Tử Kiệt xong, tiến đến bên giường : "Ta giới thiệu với ngươi chút nhé! Chúng ta đều là tiểu đệ tử ở Thanh Sơn, ta kêu Tử Kiệt, xếp thứ ba, là nhị sư huynh Tử Nguyên, là tứ sư đệ Tử Lập, nàng là ngũ sư muội Tử Cầm, nàng là lục sư muội Tử Sa, còn có đại sư huynh Tử Nghiễn có ở trong này, được sư phó sai làm việc nơi khác. Giờ ta cho ngươi tên của chúng ta, ngươi có phải cũng nên cho chúng ta biết chứ nhỉ, ngươi là ai vậy?"

      Nữ hài vẫn lẳng lặng nhìn bọn họ, gì, nhưng cũng lục lọi trong đầu dựa theo tin tức từ lời . Nàng là đại tiểu thư Bích Lạc sơn trang, từ ba tuổi được mẫu thân dạy biết chữ, hơn nữa nàng có khả năng gặp qua cái gì là quên. Có rất nhiều chuyện nàng đều biết đến, Thanh Sơn này nàng những đọc được trong sách, mà bình thường cũng có nghe mẫu thân và phụ thân nhắc tới. Nơi đây là đệ nhất tứ đại danh sơn, thiên hạ tông sư tại Cổ Vũ, võ học thế gian này đều xuất xứ từ tứ đại danh sơn này. Nhưng điều lạ là, nơi này ba năm mới thu nhận đệ tử, vậy lại cực kỳ nghiêm ngặt, làm sao nàng có thể đột nhiên xuất bên trong Thanh Sơn?

      Thấy nàng ngay cả cười cũng cười chút chứ đừng tới biểu ra vẻ mặt gì, Tử Kiệt vốn tiến sát bên giường khỏi nhíu nhíu mày nhìn người giường : "Đừng là người câm điếc đấy chứ?" xong, thân thể muốn lui ra cách giường chút, ánh mắt nhìn nàng cũng toát ra ánh sáng sắc nhọn mà lúc mới đầu có.

      "Ngay cả biểu tình cũng có, chừng còn là kẻ ngốc." Tử Sa đứng bên thế, thần sắc khuôn mặt nhắn lộ ra tia khinh miệt.

      "Nàng ngủ liền ba ngày rồi, hẳn là sư phó còn chưa biết nàng là kẻ câm điếc nhỉ? Các ngươi xem, nếu sư phó biết điều này, có thể đem nàng quăng ra khỏi Thanh Sơn hay ?" Tử Nguyên , hai tay khoanh trước ngực, liếc mắt nhìn nữ hài giường cái xong liền dời . Tuy rằng thích nhìn mỹ nhân xinh đẹp đấy, nhưng đối với tiểu oa nhi chỉ mới bốn năm tuổi mà vậy còn là người câm điếc, đúng là thể nào cảm thấy hứng thú gì nổi.

      Tử Lập bên cạnh nghe bọn họ vậy, lôi kéo Tử Kiệt đứng cạnh, : "Tam sư huynh, nếu nhìn xong rồi, chúng ta vẫn nên nhanh chóng chuồn thôi! Nếu sư phó thấy được, chúng ta bị phạt đó." xong, còn hơi lo lắng nhìn ra bên ngoài, sợ sư phó của bọn họ đột nhiên xuất ở ngoài cửa.

      Tử Nguyên liếc mắt nhìn cái đầy khinh thường: "Ngươi tốt xấu gì cũng ở ngây ngô ở Lăng Phong này cả hai năm rồi, thế mà lá gan của ngươi so ra còn kém hơn cả Tử Sa và Tử Cầm, chả có dáng làm sư huynh chút nào."

      Bị như vậy, Tử Lập khỏi cúi đầu, ngay cả nhìn cũng dám nhìn bọn họ cái. Bình thường lá gan của rất , tuy rằng sư phó dạy dỗ cả đám giống nhau, nhưng lực lĩnh ngộ của thấp nên luôn luôn theo kịp bọn họ, chỉ bị nhị sư huynh khinh thường , mà ngay cả Tử Sa và Tử Cầm cũng khinh thường .

      "Được rồi nhị sư huynh, xem chúng ta cũng xem rồi, thừa dịp sư phó chưa phát , bây giờ chúng ta trở về luyện kiếm !" Tử Kiệt xong, ánh mắt hề nhìn nữ hài giường nữa, chuẩn bị cùng mấy người khác rời lúc này ngoài cửa lại truyền đến thanh làm bọn chấn động toàn thân.

      "Tất cả các ngươi ở đây làm gì?" nam tử trung niên mặc bộ y bào màu xám khoanh tay đứng bên ngoài nhà tranh, khuôn mặt bình thường có cỗ uy nghi làm người khác thể bỏ qua, trong mắt phát ra khí thế mạnh mẽ cùng ánh mắt sắc bén, làm cho người khác dám nhìn thẳng.

      Nghe được thanh quen thuộc này, mấy hài tử đứng bên giường đều quay phắt người lại, quả nhiên thấy được thân ảnh làm bọn khúm núm: "Sư, sư phó." Cả bọn quy quy củ củ đứng nghiêm, cung kính hô tiếng, tự chủ được mà cúi đầu dám nhìn vào ánh mắt chứa uy nghiêm của ông.
      Tuyết Nguyệt thích bài này.

    5. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 4: Ăn biết vị

      Edit Vân

      Beta: Nghi Phương
      Lăng Thành thân mặc bộ Đại Hội sắc bào liếc mắt nhìn mấy người bọn họ cái, dừng chút, nhân tiện : "Tất cả ra ngoài luyện võ!"

      "Dạ." Bọn họ đồng loạt lên tiếng, cung kính cúi hạ thắt lưng thi lễ với , vội vàng ra ngoài, dám quay đầu lại ngay cả liếc mắt cũng dám.

      Lăng Thành liếc mắt nhìn mấy thân ảnh xa, rồi mới cất bước vào bên trong, tới bên giường dừng bước chân, mặt bình tĩnh chút thay đổi nhìn tiểu oa nhi nằm giường trợn tròn mắt lẳng lặng nhìn , lâu sau, mới vươn cánh tay áp lên trán của nàng, thấy nhiệt độ giảm, lúc này mới mở miệng : "Nghỉ ngơi cho tốt ." xong, liền xoay người ra ngoài.

      "Sao ta lại ở đây? Mẫu thân của ta đâu?" Nhìn thấy xoay người ra ngoài, nằm giường, Mặc Mặc mở miệng, thanh suy yếu lộ ra tia khàn khàn, mẫu thân của nàng chết, vậy thi thể mẫu thân đâu? Là ai đưa nàng vào Thanh Sơn? Phụ thân nàng biết các nàng xảy ra chuyện chưa? nhiều vấn đề muốn hỏi, nhưng yết hầu lại vô cùng đau đớn.

      Lăng Thành dừng cước bộ, quay đầu liếc mắt nhìn nàng: "Có người đem ngươi khi bị hôn mê đưa đến nơi này của ta, về phần là ai, ngươi cần biết, mẫu thân của ngươi ta cũng biết ở đâu, nhưng có chuyện ngươi phải nhớ kỹ, nơi đây là Lăng Phong thuộc Thanh Sơn, ta Lăng Thành là phong chủ nơi này, cũng chính là sư phó của ngươi."

      "Ta muốn về nhà, ta muốn ở nơi này!" Mặc Mặc từ giường ngồi dậy, khuôn mặt tinh xảo nhắn tái nhợt, lần này mắc bệnh, cả người gầy yếu ít.

      "Về nhà?" Lăng Thành hơi trầm sắc mặt xuống liếc mắt nhìn quét nàng lần, trầm giọng : "Ngươi cho rằng Thanh Sơn là nơi muốn tới tới, muốn sao? Nếu phải ta thiếu người nọ nhân tình, ngươi nghĩ rằng ta chịu nhận ngươi làm đồ đệ? Muốn về nhà, được, trừ phi ngươi đạt được thành tựu, bằng cả đời ngươi đều phải ở lại núi này!" Thanh buông xuống, ống tay áo phất lên, xoay người tiêu sái ra ngoài.

      Nghe thấy lời , Mặc Mặc mũi chợt cay, nàng muốn về nhà, nàng rất muốn về nhà, nàng vẫn luôn theo phụ thân và mẫu thân, nhưng nay, mẫu thân chết, nàng rất đau lòng, nàng muốn nhào vào người phụ thân khóc lớn, nàng rất nhớ mẫu thân, rất nhớ mẫu thân...

      Bốn phía người, nàng nhào lên giường giấu đầu dưới chăn, nước mắt rốt cuộc nhịn được rơi xuống, nàng khóc nức nở, tiếng khóc nho mang theo vài phần áp lực, dám khóc quá lớn để người khác nghe thấy, ở nơi hoàn toàn xa lạ, có người thân bên cạnh, mà tuổi còn quá làm nàng chỉ cảm thấy bất lực và bàng hoàng, rất muốn được về bên người phụ thân, rất nhớ thanh ôn nhu của mẫu thân...

      Bên ngoài nhà tranh, Lăng Thành vận thân áo xám đứng bên cửa sổ lẳng lặng nhìn, nhìn tiểu oa nhi giấu đầu vào trong chăn, giọng khóc nức nở, khuôn mặt nhìn thấu được là suy nghĩ cái gì, lâu cho đến khi tiếng khóc dịu dần, nhìn thân ảnh nho lủi thành đoàn trong chăn, dừng chút, lúc này mới vào, nhàng kéo thấp cái chăn trùm đầu nàng xuống tí, nhìn thấy được khuôn mặt nhắn kia ngủ say vẫn còn vương lại những giọt nước mắt chưa khô, thầm thở dài tiếng.

      Tiểu nữ oa này năm nay chừng bốn năm tuổi, là quá , đưa mắt nhìn lại toàn bộ đệ tử ở Thanh Sơn cũng tiểu oa nhi như vậy, biểu lúc nàng tỉnh lại làm cho rất kinh ngạc, tiểu oa nhi  như thế mà cũng có kiên cường, nhớ lại vừa rồi nàng hỏi tới mẫu thân, liền nghĩ tới lời người kia tiểu nữ oa này là người sống sót duy nhất trong trận chém giết, vậy, mẫu thân của nàng hẳn là cũng chết, như thế này phải trải qua chuyện như vậy, điều này làm cho trong lòng khỏi sinh ra chút thương cảm, sau khi giúp tiểu nương kéo lại chăn, mới xoay người rời .

      Thời điểm mặt trời ngả về phía tây, giường, Mặc Mặc bị cơn đói làm cho tỉnh, vuốt vuốt cái bụng thầm kêu, nàng từ giường ngồi dậy, nhìn nhìn ngôi nhà tranh đơn sơ này, ánh mắt dừng lại ở chiếc ấm siêu nằm bàn, xuống giường, hai chiếc đùi ngắn ngủn đến bên cạnh bàn, nhìn cái bàn so với nàng còn muốn cao hơn nửa cái đầu, nàng cố sức đứng lên ghế, lúc này mới lấy được cái siêu nước, ngã chén nước uống, dòng nước mát thông nhuận trong yết hầu, cả người chợt thấy thoải mái hẳn lên, có điều, uống nước thể lấp đầy bụng đói.

      Ngay khi nàng ngẩn người kinh ngạc, cánh cửa ngôi nhà tranh đột nhiên bị đẩy ra, hai tiểu nương so với nàng lớn hơn chừng hai ba tuổi đến, trong tay còn cầm cái rổ , Mặc Mặc nhận ra bọn họ, bọn họ chính là hai tiểu nương vào buổi sáng.

      " đáng ghét, sư phó lại muốn chúng ta mang cơm tới cho tiểu câm điếc này ăn, khi ta ở nhà đều có người hầu hạ, đến đây có người hầu hạ thôi , lại còn muốn ta phải hầu hạ người khác, mà còn là cái đứa câm điếc bộ dáng chỉ thoáng nhìn cũng biết là nghèo kiết hủ lậu!" Tử Sa thở phì phì cầm chiếc rổ trong tay mạnh đặt mặt bàn, hai tay chống nạnh trừng mắt nhìn. Mặc Mặc cũng nhìn hai người bọn họ: "Này! Tiểu câm điếc, thức ăn của ngươi này!"

      "Ta phải là tiểu câm điếc!" Mặc Mặc lẳng lặng liếc mắt nhìn bọn họ, lập tức lấy rổ thức ăn. Mẫu thân vẫn dạy nàng, làm người phải có cốt khí, thể để cho người khác bắt nạt, cho dù là đánh lại, cũng thể để cho người ta dễ dàng bắt nạt như vậy.

      "A? Hóa ra ngươi có thể được? Ta còn tưởng rằng ngươi là đứa câm điếc chứ!" Tử Cầm xong cười khanh khách, ánh mắt nhìn Mặc Mặc mang theo khinh miệt, tiểu nương quần áo nghèo kiết hủ lậu, phỏng chừng cũng là con của nhà nghèo, làm sao có thể so sánh với bọn họ toàn những thiên kim tiểu thư xuất thân từ danh gia thế tộc, sư phó muốn bọn họ nhanh chóng đưa cơm tới cho nàng, sợ nàng ăn nghẹn chết sao.

      Mặc Mặc lẳng lặng nhìn, cũng mở miệng, nàng biết hai người họ thích nàng, nàng cũng chẳng thích bọn họ. Liếc mắt nhìn hai người bọn họ cái, nàng liền lấy đồ ăn bàn đặt trước mặt mình, bụng rất đói, mặc kệ bọn họ được, nhưng thể mặc kệ cái  bụng của mình, ăn no rồi nàng mới có khí lực.

      Mở nắp đậy rổ ra, liền ngửi thấy được mùi cơm bốc lên, tuy rằng so ra kém hơn ở nhà, nhưng cũng có thể lấp đầy bụng, cầm lấy chiếc đũa, bưng cơm lên, thèm nhìn tới hai người đứng trước mặt, nàng liên tục ăn, vừa ăn vừa nghĩ, nàng thể về nhà sao? Vậy phụ thân làm sao bây giờ? Nếu phụ thân biết mẫu thân chết, có phải rất thương tâm ? Phụ thân tìm được nàng, có phải cũng nghĩ là nàng cũng chết?

      "Ngũ sư tỷ, ngươi xem, cơm trắng mà cũng ăn được, xem ra đúng là xuất thân từ gia đình nghèo." Tử Sa hèn mọn nhìn tiểu nương ngừng ăn cơm trắng, ánh mắt to xinh đẹp tỏ ý chán ghét đối với nàng.

      "Xem quần áo và bộ dáng của nàng cũng biết, thể so sánh với chúng ta được, chúng ta thôi! Đừng cùng đứa ngốc như nàng thân cận quá, cẩn thận bị lây dính mùi vị nghèo kiết hủ lậu" Tử Cầm xong bịt mũi lại, căm ghét liếc mắt nhìn người cúi đầu ăn cơm cái, kéo Tử Sa đứng bên cạnh cùng ra ngoài, ngay cả cửa cũng lười đóng lại giúp nàng.

      Mà Mặc Mặc căn bản thèm nghe xem bọn họ rốt cuộc gì, trong đầu vẫn nghĩ đến mọi chuyện, ngay cả mặt mũi vương lại đồ ăn cũng quên phủi xuống, liên tục đưa cơm vào miệng, thực là ăn biết mùi vị.
      Vân
      songanhTuyết Nguyệt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :