1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Làm nữ chủ đâu có dễ - Hoa Lài (99/320)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hotaru_Misu

      Hotaru_Misu Well-Known Member

      Bài viết:
      106
      Được thích:
      712
      [​IMG]

      Thế loại: Tu tiên, XK, ảo lòi, hài, HE, 1vs1 (rau cực sạch) …
      Số chương: 360 CV + 13 PN
      Editor kiêm Beta: Hotaru Misu/ Misu
      Warning: Sản phẩm lậu, làm công lương, mang tính chất phi thương mại.

      :tungtung:GIỚI THIỆU:tungtung:
      Xuyên qua thành nữ chủ vốn là chuyện cực tốt.

      Cơ vì méo lại là bản ngựa đực nam tu tiên văn chớ?

      Càng máu chó hơn là, mẫu thân
      nhà mình lại chính là ngược luyến tình thâm nữ chủ, nguyện ngã vào móng vuốt của quỷ súc nam chủ , còn thân cha sớm bị pháo hôi.
      Nà-ní??? Còn có xuyên qua giả?

      Đây là cái méo gì tàn nhẫn thế giới a!

      Có nhiệt huyết, có máu chó ~~~ cũng có thiên lôi ~~~

      Kỳ chính là chuyện xưa kể về cái muội tử chỉ số EQ thấp xuyên qua Tu tiên giới, đối kháng các loại ngựa đực, đấu sống lại nữ xứng, cố gắng chấn hưng gia tộc.
      _________________________________________________________________________________

      Thiết lập các loại đẳng cấp trong truyện (từ thấp đến cao):
      - Tu vi (Cảnh giới): Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên , Xuất Khiếu, Phân Thần, Bán Tiên...

      - Phân đoạn trong cùng loại tu vi (Tầng): sơ / trung / hậu kỳ, đại viên mãn (gần mức để tăng cảnh giới tu vi tiếp theo).

      - Linh căn: ngũ linh căn, tứ linh căn, tam linh căn, song linh căn, đơn linh căn (tương tự ngũ hành kim/mộc/thủy/hỏa/thổ), Biến dị
      linh căn (phong hệ, lôi hệ, băng hệ).

      - Phẩm cấp vật tư: hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm, cực phẩm, địa phẩm, thiên phẩm.

      - Tiền tệ: hạ phẩm linh thạch, trung phẩm linh thạch, thượng phẩm linh thạch.

      - Lục địa (dựa theo mức độ dày đặc của linh khí): Hạo Nhiên đại lục, Hạo Thương đại lục, Hạo Thiên đại lục.
      ________________________________________________________________________________

      Bạn đọc nhận xét:
      “ Nữ 9 xuyên truyện về ngựa đực văn, là nữ 9 thứ nhất trong hậu cung của ta, Từ đấy bắt đầu con đường tu tiên, mà nữ 9 toàn bị cướp cơ duyên chứ ko lăng xăng cướp như kiểu mấy truyện nữ phụ đâu nhé. Ta ghét kiểu đó lắm, đến giờ có 1 nữ phụ trọng sinh, 1 em cũng đọc truyện xong xuyên qua rồi Bỏ qua mấy BUG truyện ổn” – Sakahara

      “truyện đọc khá, giọng văn hài, làm mình phun nước lên màn hình suýt sặc. Lúc nữ phụ vì giành tình nhân - tên tra tra cho người ám sát nữ 9 bị thất bại” – leslie_loan

      “Truyện hay, thích nữc, YY vừa phải, tác giả viết chắc tay, nhiều nhân vật + cốt truyện thú vị...1 trong những truyện dù có sập hố cũng phải nhảy...” - Shiyuka
      __________________________________________________________________________
      Đôi lời tâm của Editor:
      Chào các bạn đọc giả thân thương ~ (= ^ v ^) ノ .

      Theo Misu, tác giả mới đầu viết còn khá dài dòng, rắc rối. Nữ 9 xây dựng còn rất yếu. Nhưng âu có lý của nó, cái gì cũng phải học cơ mà. Giả sử, các bạn di cư sang đất nước mới mình, các bạn hiểu được hơn 50% cái khó của nữ 9, như Misu. Văn phong càng về sau càng hài hước, chắc tay hơn. Nội dung chủ yếu xoay quanh các vấn đề trong cuộc sống của nữ 9, ko miêu tả đánh đấm đặc sắc. Ko ngừng châm biếm các loại nữ 9, nam 9 biến thái khác trong truyện để tạo tiếng cười.

      Vì có nhiều lý do cộng lại nên chất lượng edit được như ý. Nhưng cả nhà yên tâm, Misu vẫn luôn cải thiện giống như tác giả và sửa chương. Đồng thời có thêm quà cho mí bạn (Tee hee).

      Vốn là định edit bộ Nghịch chuyển tiên đồ - theo Misu bộ ấy cực mãn nhãn, nữ xuyên nam phụ sau này biến về nữ lại - đề cử, đề cử!

      Khụ! Lạc đề, cơ mà thấy có bạn bắt tay làm rồi nên Misu trân trọng lót lá đón xem, thay vào đó hùng hổ nhảy vào bắt tay làm bộ nì!

      Misu thẳng tánh, nên có lỗi ở chỗ nào, mời chỉ ra để mình kịp thời sửa. Xin cảm tạ (• ᷉ ु ε ू • ᷈,)

      Misu edit vì niềm vui và sở thích, vì gì khác. Cho nên tận dụng khoản thời gian rỗi mà làm. Thành thử có lịch POST xác định , nhưng ít ra mỗi lần POST cũng POST ko dưới 2 chương, hà hà. ヾ (@ ° ▽ ° @) ノ

      Misu biết bối cảnh bộ nì là cổ trang nên có chỗ vẫn giữ văn phong cổ đại. Tuy nhiên theo mình cảm nhận, nữ 9 làm người sảng khoái, biết thay đổi bản thân sau khi XK, nhưng vẫn giữ lại bản sắc cá nhân. Cho nên, Misu vẫn dùng mấy từ đại khi đọc thoại nội tâm nữ 9.

      Ngoài ra, Misu thấy có mấy đoạn tác giả viết khá hay, máu xông lên não, thay vì tám nhảm cuối chương sau khi edit. Misu quyết định viết tiểu kịch trường để thỏa lòng YY của mình!
      Bạn nào ko thích xem cứ skip nó, xem truyện thôi đủ rồi nhé. *Hôn gió*

      Tán dóc cũng đủ, các bạn đọc truyện thư giản nhé! (• ᷉ ु ε ू • ᷈,)

      [​IMG]
      Last edited: 15/10/17
      hangcao, Thanhbliss, AELITA12 others thích bài này.

    2. Hotaru_Misu

      Hotaru_Misu Well-Known Member

      Bài viết:
      106
      Được thích:
      712
      Chương 1
      Xuyên thành nữ chủ

      'Rào ... rào…'

      Kỳ quái, giống như có tiếng sóng biển, có người xem TV ở trong ký túc xá? Lý Hàm mơ mơ màng màng nghĩ, cảm thấy người đau quá, định xoay người, lại phát thân thể rất lạ. Tại sao nhúc nhích được? lẽ là bị bóng đè? Tỉnh dậy, mau tỉnh dậy, Lý Hàm giãy dụa, cuối cùng nâng được mí mắt nặng trĩu lên, lại phát đập vào mắt là vùng sỏi đá lởm chởm.

      Đây là đâu? Lý Hàm kinh ngạc tự hỏi, đầu óc có chút mơ hồ. Đột nhiên xuất trận đau đớn kịch liệt lan truyền.

      - A...

      Lý Hàm nhịn được ôm đầu rên rỉ ra tiếng. Lượng thông tin khổng lồ dũng mãnh tiến vào trong óc, Lý Hàm chỉ cảm thấy đầu đau như đốt. Cuộc đời của bé giống như chiếu phim ở trong đầu nàng.

      Thiếu niên mặt mày thanh tú, tươi cười còn chói mắt hơn vầng thái dương, hình ảnh nắm tay cùng nhau tản bộ, thực lãng mạn, khi chia ly tha nỉ non...

      Đây là... Xuyên ?!

      Sau khi tỉnh táo lại, Lý Hàm chỉ cảm thấy ảo quá ảo. Mấy năm gần đây, tiểu thuyết xuyên thịnh hành, ngờ vậy mà mình trúng số độc đắc, gia nhập đại quân xuyên .

      Chậm rãi hồi tưởng lại trí nhớ vừa mới nhận được, Nam Cung Hàm, Tô Hàm, ừ, khá giống tên mình, về sau tập làm quen tương đối dễ dàng chút. Còn có thanh mai trúc mã gọi là Nam Cung Đình? Tu tiên thế giới a, cư nhiên tồn tại?

      Khoan , Nam Cung Đình, Tô Hàm, tu tiên,… Cái gì!!! Cái này phải bản ngựa đực tu tiên văn kia sao!

      Lý Hàm nhảy dựng, nỗi đau đớn truyền từ bụng tới ngay lập tức. Ui da đau quá! Mặt Lý Hàm nhăn thành cục, dựa theo ký ức, mở ra trữ vật nhẫn, cầm lọ Hồi Nguyên đan đổ vào miệng. Đến khi cảm thụ được dòng nước ấm dần dần khuếch tán từ bụng ra khắp toàn thân, đau đớn mới dần giảm bớt. Nàng khỏi ngạc nhiên, cái thế giới này quả nhiên thần kỳ!

      Ngẫm lại, Lý Hàm chỉ cảm thấy muốn lệ rơi.

      Xuyên thành nữ chủ vốn là chuyện cực tốt, nhưng tại sao phải là ngựa đực văn hả? phải dùng chung cọng dưa chuột, bẩn bẩn bẩn. Thế nhưng còn phải làm cái kẻ chết sớm nhất trong truyện nữa chứ!

      về quyển ngựa đực văn này, thực ra, Lý Hàm có đọc kỹ lắm.

      Đoạn đầu câu chuyện là thanh tân văn. Nam chủ gọi Nam Cung Đình, thứ tử của nhị lưu thế gia tu tiên. Bản thân có ngũ linh căn, vốn là cái phế vật. May mắn có chỗ dựa là phụ thân, Tộc trưởng gia tộc. Cho nên cuộc sống hằng ngày âu cũng quá khổ sở. Chỉ là tránh khỏi bị người thầm châm chọc, khiêu khích.

      Vào năm Nam Cung Đình được mười hai tuổi, vô tình lấy máu nhận chủ chiếc nhẫn, là di vật của mẫu thân. Vốn tưởng rằng, đó chỉ là chiếc nhẫn màu đen bình thường. ngờ lại phá giải được phong ấn nguyên thần của vị lão tổ, phía mẫu tộc. ra, sau khi vị Xuất Khiếu kỳ lão tổ này chết, lập tức bám vào chiếc nhẫn trữ vật. Và chỉ có duy nhất ngũ hành linh thể hậu đại, mới có thể phá giải phong ấn cho .

      Khái niệm ngũ hành linh thể nghĩa là thân có ngũ hành linh căn. Tuy nhiên, mỗi loại linh căn đều phải chiếm đúng hai mươi điểm, cộng lại thành trăm điểm mãn phân. Loại thể chất này nên tu hành đệ nhất công pháp Hỗn Độn Chuyển linh quyết. Như vậy mới đạt được kết quả tốt nhất.

      Nam Cung gia nằm trong cái thành hẻo lánh, thuộc Hạo Nhiên đại lục. Gia thế đà xuống dốc. Bọn họ biết chuyện phân loại thuộc tính linh căn, lại biết chuyện tính mãn phân linh căn mới là quan trọng nhất. Mãn phân linh căn vạn năm khó gặp. Cộng thêm có công pháp thích hợp, cho nên nam chủ mới bị nuôi thành phế vật mười hai năm.

      Quay trở lại đề tài về Nam Cung Đình. Sau khi nhận được chỉ dẫn của lão tổ. Tu vi của tăng lên giống như hỏa tiễn, kể cả luyện đan, luyện khí cũng thua kém. Ba năm sau, đại hội gia tộc, ngừng giấu diếm tu vi hôm thành danh. Vả mặt đám người dĩ vãng dám khinh thường , hung hăng vô cùng. Phải trận đánh đó, đọc . Rồi sau đó, Nam Cung Đình liền bắt đầu các loại hành trình ngựa đực, nào là kỳ ngộ, nào là diễm ngộ, cứ liên tục ùn ùn kéo tới.

      Thời điểm mới đọc truyện này, Lý Hàm rất thích nó. Đánh quái, đánh mặt, thăng cấp, xem mà cả người nhiệt huyết sôi trào. Nhất là cảnh tượng lúc Nam Cung Hàm phải rời , lưu luyến từ biệt với Nam Cung Đình. Khi đó làm Lý Hàm đọc mà cảm động, thổn thức.

      Mà bây giờ, Lý Hàm chỉ muốn chửi: Cục ***, ngựa đực ngươi cút ngay!

      [Misu: Bởi ta , thử đặt mình vào vị trí của người khác rồi biết, ha hả.]

      Bàn về Nam Cung Hàm, đây cũng là đóa kỳ ba. Tên của nàng là Tô Hàm, tiểu thư con chính thất của Tô gia. Đáng lẽ phải sống ở Thiên Nhất Môn, Hạo Thương đại lục. Chẳng biết tại sao lại bị đưa đến Nam Cung gia làm dưỡng nữ của Tộc trưởng.

      Từ , nàng là thanh mai trúc mã với Nam Cung Đình, cảm tình sâu đậm. Năm nàng gần mười hai tuổi, lại bị Tô gia kêu trở về. Cho nên mới có cảnh chia ly cảm động thiên nhai với Nam Cung Đình. Lúc gần còn để lại hộ vệ Kim Đan kỳ ở bên cạnh người trong lòng, thầm bảo vệ .

      Từ đó trở , nàng lại xuất . Về sau, toàn là đất diễn của Nam Cung Đình. Chỉ có mỗi khi Nam Cung Đình ở trong khốn cảnh, mới nhớ tới tên Tô Hàm. Cái gì mà ‘Hàm nhi! Ta nhất định tìm được ngươi’ linh tinh, lộ ra mặt bi thương nhung nhớ.

      Nhưng làm ngựa đực nam, làm sao chỉ có thể có nữ nhân duy nhất đâu. Thế là cái gì tộc Nữ vương, Ma Môn thánh nữ, đạo môn tiên tử linh tinh, sắm vai lên sàn.

      Tới đoạn này, Lý Hàm cảm thấy càng đọc càng giống như là bộ tiểu bạch kiểm thượng vị sử. Vì sao ư? Bởi vì Nam Cung Đình lúc nào cũng vượt cấp đánh quái. Khi nào đánh lại liền có các loại diễn mỹ nữ cứu hùng.

      Đầu tiên là Tô Hàm, Tô Hàm rồi xong tới phiên tộc Nữ vương. Làm cho con người ta lớn bụng rồi phủi mông bỏ chạy. Mỹ kỳ danh viết thư để lại, : Tìm kiếm tương lai.

      Tiếp tới là Ma Môn thánh nữ, các loại hận tình thù kéo tới khi lên tới Nguyên kỳ (lúc này có thể băng qua Gió Lốc hải để tới Hạo Thương đại lục). Vẫn cứ dính cùng chỗ với thánh nữ.

      Trong đoạn thời gian này, may là còn nhớ xén chút thời gian trở về thăm tộc Nữ vương. cái gì ‘Nàng vì ta sinh nữ nhi, ta muốn cho nàng danh phận’. Thế là cử hành song tu đại điển, hoàn toàn quên béng Tô Hàm là đứa nào.

      Rồi tới Hạo Thương đại lục, lại bắt đầu tìm Tô Hàm. Luôn mồm ‘Hàm nhi, người ta nhất vẫn chính là ngươi, ta muốn cưới ngươi’, … Đọc tới đây, nàng từng mắng: Đủ rồi cha! Ngươi ha, có đạo lữ rồi, làm thế nào cưới Tô Hàm? Kêu người ta đường đường là thế gia thiên kim, làm thị thiếp cho ngươi hay sao?

      Cạn lời là, Tô Hàm ràng biết sinh đứa , kết đạo lữ, còn quan hệ mập mờ cùng những nữ nhân khác. Vậy mà hoàn toàn hề để tâm! Vẫn cứ đối với tình hồng như mơ, tình nồng như thơ!*


      *[Misu: Có ai còn nhớ Hoàn Châu cách cách hơm. Câu này nằm trong bài hát do Tử Vi + Nhĩ Khang song tấu đó.]

      Ngươi tốt cái đại tiểu thư, muốn tài có tài, muốn mạo có mạo, muốn gia thế có gia thế. Thanh niên tài tuấn theo đuổi ngươi xếp mấy hàng dài. Sao lại ngu đến mức như vậy chứ? Ngươi liền có chút kiêu hãnh, tự trọng, và biết thương bản thân hay sao?

      Xin nhận lạy!

      Đọc tới đây, Lý Hàm cảm thấy tam quan bị hủy kém là bao. Tức quá nghỉ đọc! Nhưng bởi vì quyển sách này rất hot. Thời điểm toàn văn kết thúc, nàng vẫn thấy tò mò, chạy lên mạng mở ra xem đại khái kịch tình.

      Ngoại trừ mấy đoạn đánh nhau, chém giết coi như được, còn lại kịch tình xém chút làm Lý Hàm ói mửa tới chết. Quả nhiên là vô hạn cuối ngựa đực văn. Kết cục hiển nhiên là nam chủ dắt theo bầy đoàn thê tử của phi thăng.

      Bởi vì nửa phần sau chỉ đọc đại khái, Lý Hàm nhớ chi tiết kiện ở trong đó. Chỉ còn nhớ hướng của cốt truyện. Ngoài ra, tuy Tô Hàm là nữ chính, nhưng nửa đoạn đầu truyện, số lần xuất thực có bao nhiêu. Nhất là sau khi Tô Hàm trở lại Tô gia, nửa tình cũng nhắc tới.

      Thẳng tới khi Nam Cung Đình tìm được nàng mới xuất . Lúc bấy giờ, nàng là đệ nhất thiên tài trong lớp thiếu niên tài của Thiên Nhất Môn. Vì vậy, nàng mới đem đến cho nam chủ khá nhiều trợ giúp.

      Bây giờ, Lý Hàm xuyên tới là trúng vào đoạn Tô Hàm rời khỏi Hạo Nhiên đại lục, băng qua Gió Lốc hải về nhà. Muốn bay qua Gió Lốc hải, phải từ Nguyên kỳ trở lên thể . Người dẫn Tô Hàm chính là hộ vệ Lâm Quân, do Tô mẫu để lại cho nàng. Nhưng giữa đường, bọn họ đụng phải cơn bão ngàn năm khó gặp, làm hai người lạc nhau. Sau đó, Tô Hàm rơi xuống hòn đảo này, khi tỉnh lại liền bị thay đổi thành xuyên Lý Hàm.

      sâu thở dài, tân Tô Hàm đánh giá vùng sỏi đá, ngọn cỏ, rồi lại u sầu. Nàng mới là nữ sinh viên đại học, còn chưa thực bước vào xã hội. Nhìn tình hình của bản thân, nàng biết phải làm sao a! tại, chỉ hy vọng kịch tình đại thần phát huy công lực chút xíu thôi.

      Cầu trời nàng chỉ cần ráng sống cho tới khi ngựa đực nam xuất , sau đó có thể quay trở về nhà. Còn lại kịch tình, thực xin lỗi, ngài thỉnh cao nhân khác , tỷ thực lòng muốn phụng bồi đâu!

      Đợi thêm hồi, Tô Hàm vẫn cứ lẻ loi ngồi mình đảo . Chỉ cảm nhận được từng đợt hàn khí cứ thấm vào người. Cái loại cảm giác tuyệt vọng, như thế gian chỉ còn mỗi mình còn sống khiến cho nàng đau lòng.

      Thôi! Chỉ có mình mới cứu được mình. Tô Hàm khổ bức đứng dậy, nhìn vào trong đảo. nó là đảo , bằng thẳng là mảnh đá san hô chết, áng chừng rộng hơn mười mẫu. Hình như ở trung tâm có khối bia đá, mặt mơ hồ còn có chữ viết.

      Được rồi, quả nhiên là số mệnh của nữ chủ, thường tới nỗi tệ. Kể cả nữ chủ này chỉ là trong số các nữ chủ của ngựa đực văn. Dưới tuyệt cảnh như thế này, xem ra còn gặp được cơ duyên chừng.

      tại, Tô Hàm là Trúc Cơ sơ kỳ, có thể ngự kiếm phi hành. Nhừng vừa mới tiếp nhận trí nhớ, cộng thêm bản thân chưa từng luyện tập thuật pháp, Tô Hàm vẫn chưa dám thử bay qua đó. Dù sao khu vực này cũng quá lớn, bộ qua , nhân dịp từ từ thích nghi khối thân thể này.

      Bề mặt sỏi đá khó , nhưng Tô Hàm càng sợ là, lỡ mà mình bay chập choạng cái, ngã sấp mặt, vạn nhất nát mặt luôn làm sao bây giờ? Cho nên, cứ việc tương đối khó khăn, nàng vẫn cứ bộ tới chỗ tấm bia.

      Khoảng cách tới càng gần tấm bia đá, càng cảm nhận được cỗ hơi thở thê lương, nặng trịch. Tô Hàm bị ảnh hưởng, cảm giác tâm trạng của mình càng ngày càng trầm trọng, hít thở thông.

      ‘SÁT!’

      ra đó là chữ rất lớn, nét chữ cứng cáp hữu lực. Vừa mới nhìn vào nó, sát ý lạnh thấu xương liền đập về phía Tô Hàm. Dưới chấn động của thức hải, đầu óc của nàng liền đau đớn kinh khủng. Tô Hàm lạnh cả người, vội vàng nhắm mắt, ngồi xổm xuống, dùng hai tay che lấy đầu.

      Suy cho cùng, Tô Hàm cùng lắm mới lớn, trưởng thành trong thời đại hòa bình. Ngay cả xã hội thực còn chưa kịp bước vào, luôn được người nhà che chở, từng bị rơi vào hoàn cảnh kinh khủng nào đâu. Đột ngột bị sát ý tấm bia đá tập kích, có kinh nghiệm chiến đấu, chỉ biết dựa theo bản năng, ôm đầu tránh né mà thôi.

      hồi sau, Tô Hàm mới bình thường trở lại, chậm rãi ngẩng đầu. Kỳ thực nàng vẫn còn sợ hãi. Nhưng mà nàng biết, mình đứng ở địa phương xa lạ này, chỉ có thể tự dựa vào chính mình. Chờ đợi cái người Lâm Quân, còn biết phải chờ đến ngày tháng năm nào. tại, có khi còn gặp nguy hiểm, tự thân khó bảo toàn chừng.

      Tô Hàm lấy ra tờ Kim Cương phù, dán người, vẫn còn cảm thấy bất an, lại dán thêm tấm. Xong rồi lôi viên Thanh Uẩn đan nuốt vào, phòng hờ bị trúng độc. Ngậm trong miệng viên Hồi Linh đan, cẩn thận cầm ra kiếm của nguyên chủ, nắm chặt trong tay. Dựa theo bản năng chém mấy nhát trong trung, còn may, còn may, bản năng của thân thể này còn đó.

      Từng bước tiếp cận tấm bia đá, Tô Hàm hạ mi mắt, dám nhìn tới chữ tấm bia nữa, cẩn thận quan sát đến bốn phía của tấm bia đá. Hình như có chỗ nào kỳ lạ. lúc nàng dè dặt, cẩn trọng truy tìm dấu vết để lại. Truyền tống trận giấu ở dưới lớp sỏi đá thầm vận chuyển. Bất thình lình, tầm mắt của Tô Hàm bị ánh sáng làm chói mắt đến phát sợ.

      Sau đó, nàng chỉ còn cảm thấy chóng mặt, giống như bay lơ lửng trong trung. hồi sau mới cảm giác được hai chân đáp lên mặt đất. Hu hu, quả nhiên là thế giới đáng sợ a!
      Last edited: 18/10/17
      AELITA, Anhdva, nhimxu6 others thích bài này.

    3. Hotaru_Misu

      Hotaru_Misu Well-Known Member

      Bài viết:
      106
      Được thích:
      712
      Chương 2
      Minh Cảnh
      Cảnh sắc trước mặt còn là biển rộng, sỏi đá nữa. Thay vào đó là đại thụ cao vút, che khuất bầu trời, hoa hoa thảo thảo mọc khắp nơi, mảnh xanh tươi, nhìn như rừng rậm.

      Tô Hàm hít hơi sâu, linh khí thực nồng đậm!

      Dưới chân là cành khô lá rụng dày, cũng biết tích từ bao lâu. Đảo mắt xung quanh, mém chút nước miếng của Tô Hàm rớt xuống.

      Quá trời vạn năm linh thảo nha! Có vẻ như lâu lắm rồi có người tới chỗ này. Vài loại linh dược thông dụng muốn lớn hơn mấy vạn năm. Càng phải tới số hiếm thiên tài địa bảo.

      Mấy miếng dày cui bám ở thân cây khô, là Ngọc Thảo linh chi có phải , phải , phải !!! Còn có hồng quả cái cây đằng kia, kiều diễm như lửa, là Chu quả trong truyền thuyết ! Trời ạ, chỗ này nơi nơi đều là bảo a!

      Tô Hàm kích động đến nhịp tim cũng muốn lỡ nhịp. Nhưng hai chân cứ giống như bị cắm rễ, vẫn chưa dám nhúc nhích. Mới đầu là bận kích động, chưa có động, còn bây giờ là dám động.

      Cái gì càng quý càng phải đánh đổi rất nhiều mới có được.

      Mình chỉ là cái dị thế linh hồn mới tới thôi. Tuy có trí nhớ của nguyên chủ, dù sao cũng phải do chính mình tự trải nghiệm. Kiểu như mới xem phim có lần. Ngoài ra, bản thân nguyên chủ cũng mới là đứa mười hai tuổi. Có nghịch thiên đến mức nào kinh nghiệm cũng có hạn. Lại là đại tiểu thư được bảo vệ rất tốt. Nhiều lắm là chỉ luận bàn vài lần với người cùng thế hệ.

      Ví dụ như chuyến về cố hương lần này, đây là lần đầu tiên nàng xa, trải qua nguy hiểm chập chùng. Cho nên, cử động Tô Hàm cũng dám. chừng, đây là cái ảo trận sao? Nếu như mình bị tham niệm khống chế mà , rất có thể chính là lúc mình hồn quy địa phủ.

      Chậm rãi bình tĩnh lại tâm trạng kích động của bản thân. Tô Hàm cẩn thận quan sát tứ phía. Cổ thụ che trời, cành lá sum xuê, cỏ cây um tùm, cao gần bằng người. Lâu lâu còn thoang thoảng mùi thảo dược. Nhưng lại yên tĩnh vô cùng, ngay cả tiếng kêu của côn trùng còn có.

      ràng là khung cảnh bừng bừng sinh cơ, lại mang đến cho người ta loại cảm giác tĩnh mịch. Khắp nơi đều là thực vật, nhưng phát lấy loài động vật nào.

      Tô Hàm cầm chặt trường kiếm trong tay, quyết định thử bước về phía trước vài bước. Cỏ ở đây rất nhiều chỗ còn cao hơn mình, Tô Hàm quyết định ngự kiếm phi hành. Nàng rất sợ động vật bò sát. Bây giờ chưa phát ra, ai biết nó có mai phục ở trong bụi cỏ đâu. Nàng bất chấp vấn đề có bị té khi bay hay rồi.

      Cẩn thận bay lên cao, cũng tới nỗi. Cảm tạ bản năng của thân thể này, Tô Hàm bay có thể xem là vững chắc. Vừa bay về phía trước với tốc độ thong thả, vừa triển khai thần thức, quan sát bốn phía.

      Tại lúc bay ngang qua Chu quả, Tô Hàm hơi do dự. Thực lòng là chịu nổi loại hấp dẫn này, thử thăm dò, truyền ra linh lực cuốn lấy viên Chu quả. Cư nhiên có chướng ngại, dễ dàng bị cuốn lại đây!

      Lấy ra cái hộp ngọc cất kỹ. Tô Hàm nhìn sang mấy viên Chu quả khác. Rốt cuộc là nhát gan chiếm thượng phong. Từ từ, xem kỹ nơi này có an toàn hay hãy thu tiếp. Sau đó tiếp tục bay về phía trước.

      hết đoạn xa, Tô Hàm trông thấy xa xa có mấy toà cung điện đổ nát. Tường sập, cỏ dại mọc tùm lum. Tô Hàm dám liễu lĩnh, cho nên giữ tốc độ như cũ, bay về phía trước.

      Tới gần cung điện, Tô Hàm phát tấm bia đá bị chém đứt thành hai. Tấm bia đá lớn, hề bị bụi cỏ bao phủ. Phía nó được khắc hai chữ khổng lồ: Minh.

      Nhìn kỹ, nàng cảm giác được khí hoang vắng, tiêu điều, đau thương. Chỉ tiếc, giữa hai chữ bị bổ đôi, hủy ý cảnh chân chính của nó.

      Đến trước cung điện, Tô Hàm dừng lại. Có tấm biển cũ nát nằm trơ trọi bậc thềm. Nàng dùng cái Thanh Trần thuật, lau bụi bậm. Nhờ vậy mới ra ba cái chữ lớn, Thiên Diễn Cung.

      Tô Hàm cước bộ chầm chậm, lặng lẽ vòng qua tấm biển, bước vào đại điện.

      Đây là cung điện từng rất huy hoàng. Áng chừng chứa dư sức hơn vạn người. Bày trí, họa tiết đều bị hủy. Bốn phía vách tường và nóc nhà đều được vẽ đầy họa. Tô Hàm cẩn thận qua nhìn.

      Nha, tha thứ nàng có nửa điểm tế bào văn nghệ thôi. Bởi vậy nàng mới theo ngành kỹ thuật. Người ta xem tranh còn có thể nhìn ra cả câu chuyện xưa. Ở nàng, chỉ thấy nó trừu tượng quá a! Mấy cái này có ý nghĩa gì vậy trời, hiểu chết liền a!

      Dời chú ý trở về các vật phẩm bày ở trong điện. Chắc bị bỏ hoang lâu lắm rồi, ngay cả Thanh Trần trận cũng còn vận chuyển, tích tầng bụi dày. Tô Hàm ngửa lòng bàn tay ra, từ từ hình thành cái lốc xoáy. Toàn bộ tro bụi trong điện đều bị hút vào trong lốc xoáy, tạo thành trái cầu. Tùy tiện vứt quả cầu bụi ra ngoài, hai mắt Tô Hàm liền sáng lên.

      Có những bồ đoàn được kê ở mặt đất, đều chế tạo từ Thanh Tâm thảo! Thanh Tâm thảo có thể trợ giúp tinh thần của người sử dụng được thanh minh. Phòng ngừa tu sĩ bị tẩu hỏa nhập ma. Đây là nguyên liệu chính để luyện chế Thanh Tâm đan, quý còn kịp. Vậy mà bị người ta chế thành bồ đoàn, đặt ở trong này để kê mông, phí quá !

      Chính là Tô Hàm nhanh chóng bị thất vọng rồi. Niên đại quá xưa, tất cả bồ đoàn đều mất hiệu quả.

      Chính giữa điện có tòa đài cao, hẳn là để cho người truyền đạo ngồi. Tô Hàm bay lên nhìn nhìn. Cũng là đồ tốt a, ngàn năm Thanh Linh mộc chế thành. Công dụng giống như Thanh Tâm thảo, thậm chí hiệu quả mạnh hơn nhiều. Đáng tiếc, bởi vì niên đại quá xưa cũ, lại có trận pháp hay cấm chế bảo vệ, nên mất hiệu quả.

      Nhận ra đại điện trống rỗng này lại còn cái gì thú vị. Tô Hàm tiếp tục đến mặt sau đại điện.

      hết mấy cung điện. Ở phòng luyện đan, bên trong còn viên đan dược nào. Nhưng mà cái lò luyện đan kia, cư nhiên là tiên khí! Đáng tiếc, nàng thu được. Cứ giống như bị đính chặt mặt đất vậy, mặc cho Tô Hàm dùng hết mọi cách cũng dịch được, chỉ có thể tiếc nuối từ bỏ.

      Phòng luyện khí cũng y chang, chẳng còn vật gì tốt, vài món phổ thông pháp khí đều bị năm tháng ăn mòn. món có hơi hám của linh khí cũng có. Đoán chừng giống như đan dược, sớm bị ai đó thu gom rồi.

      Rốt cuộc cũng tới Truyền Thừa Điện, trận pháp nơi này cư nhiên còn hoạt động! Cũng nhờ mấy vạn năm trôi qua, cho nên trận pháp yếu tới mức, trình độ yếu xìu như Tô Hàm cũng cản nổi. Tô Hàm vung cao kiếm, liền dễ dàng phá giải xong trận pháp, vào.

      Giống như những cung điện ban nãy, bên trong chẳng còn lại gì. Ngoại trừ loạt giá sách rỗng tuếch, chứng minh nơi này từng huy hoàng thế nào. Thở dài, trông thấy trận pháp còn tưởng nơi này chừng còn có bảo vật. Đúng là hy vọng càng cao, thất vọng càng nhiều!

      Tô Hàm nương theo giá sách từ từ qua, cẩn thận quan sát, tự bơm hơi cho bản thân. Nơi này nhìn kiểu gì cũng giống như cơ duyên dành cho nữ chủ. Địa phương quan trọng như Truyền Thừa Điện, thể nào chẳng thu hoạch được gì. Nhất định phải còn thứ gì đó trốn ở góc xó xỉnh nào đâu đây.

      Tô Hàm hết sờ đông, sờ tây, chạm qua, chạm lại, lần tìm tất cả các giá sách cũng phát được gì. Nhưng Tô Hàm vẫn chưa nóng nảy. Vừa nhìn là biết, chỗ này trông chẳng khác gì bị lũ càn quét. Giả sử còn cá lọt lưới, nhất định phải nằm ở chỗ nào đó mà ai ngờ tới. Bơm hơi thêm lần nữa, Tô Hàm siết chặt nắm đấm, tiếp tục kiểm tra. Kể cả mỗi viên gạch cũng tha.

      Kết quả, cư nhiên bị nàng tìm được!

      xà ngang đại điện, Tô Hàm phát đoạn dường như hơi sáng hơn so với mấy thanh còn lại. Nàng cẩn thận dùng phi kiếm đào ra cái động. Vậy mà thực tìm được cái bàn cờ!

      Bàn cờ này lớn chừng nắm tay con nít, đường vân được khắc tỉ mỉ ở khắp mọi mặt, sờ vào ôn mát, ngọc cũng phải ngọc, nhìn ra là loại vật liệu gì. Mặc kệ, bị giấu kỹ đến như vậy, nhất định là đồ tốt. Tô Hàm lâng lâng cắn nát ngón tay, giọt huyết lên bàn cờ. Nhanh chóng lấy máu nhận chủ thôi, tiểu thuyết nào cũng viết như vậy a.

      Nhìn giọt máu biến mất, nội tâm Tô Hàm tiểu nhân tát hoa cuồng hoan. hiệu quả! Nín thở, chờ đợi kỳ tích phát sinh, là gian , nhất định là gian . Đây chính là bàn tay vàng mà mấy nữ chủ hay sở hữu a!

      Gì mà dược viên, linh tuyền a, thiên cấp công pháp truyền thừa a. Phảng phất như Tô Hàm nhìn thấy tương lai tốt đẹp vẫy khăn mời gọi.

      Lý tưởng bao la, thực lại tàn khốc!

      Đợi nửa ngày cư nhiên chẳng có phản ứng nào! Cái gì cũng có, cứ như cảnh tượng giọt máu bị bàn cờ hấp thu là do mình ảo tưởng. Rốt cuộc ngươi cần cái gì làm ơn gợi ý cái . Nãy giờ tí động tĩnh ngươi cũng là muốn sao a!

      Chẳng lẽ tại mình phải nguyên chủ? Tô Hàm buồn bực, lại cẩn thận nghiên cứu, cũng phát được cái gì. Nàng đành phải rầu rĩ thu hồi bàn cờ. Nhưng mà sao cất vào trữ vật nhẫn được vậy? Thôi được, pháp bảo xịn nào cũng cá tính riêng của nó. Tô Hàm đành phải tìm cái hà bao, cất bàn cờ vào trong, cuối cùng đeo ở trước ngực.

      Lại tiếp tục tìm tòi vòng, thấy còn gì, Tô Hàm mới ra khỏi Truyền Thừa Điện, tiếp tục về đằng sau.

      Tàng Bảo Các có ba tầng, Tô Hàm bước vào, tiếp tục dùng thần thức càn quét. Lần này may mắn hơn mấy lần trước. Tô Hàm phát cái phá bố dính đầy tro bụi, nằm ở trong góc phòng.

      Trải qua biết bao nhiêu vạn năm, hầu như mọi thứ ở đây còn tác dụng. Nhưng mà cái phá bố này vẫn còn linh khí, nhất định là hàng tốt. Thanh lý sạch , ra là đoạn bạch lăng, ở chính giữa có vết rách khá lớn. Để sau này thử cầm tế luyện lần nữa, chắc cho ra thành phẩm tồi a.

      Tâm trạng của Tô Hàm vui vẻ hẳn, cất bạch lăng vào, tiếp tục tìm kiếm bảo bối. Sau khi lục soát khắp ba tầng lầu cái gì cũng có, Tô Hàm đành phải rời , tiếp tục kiểm tra địa phương khác.

      tòa lâu cao đứng sừng sững ở đỉnh núi. Tô Hàm ngự kiếm bay lên núi. Càng tới gần càng cảm nhận được hơi thở xa xưa tỏa ra từ nó. Cứ như tòa lâu này được xây từ thuở khai thiên lập địa vậy, trải qua năm tháng gột rửa, chịu đủ mưa to gió lớn.

      Tô Hàm cảm giác khí xung quanh tăng thêm loại kính ngưỡng. Nàng đứng ở dưới chân lầu, nhìn lên cao, giống như ngước nhìn người khổng lồ. Tô Hàm lặng lẽ làm lễ bái, rồi mới lên cầu thang.

      Mộc chế đài cao lâu được tu sửa, lung lay thoáng động, phát ra tiếng vang kẽo kẹt. Nhưng Tô Hàm hề cảm thấy sợ hãi.

      Mơ mơ hồ hồ giống như có ai đó dẫn dắt, nhường vẻ mặt của Tô Hàm hơi hoảng hốt, rồi đờ đẫn lên đài cao. Đứng ở đài cao, Tô Hàm vô thức múa theo những cơn gió, bước những bước nhảy cổ quái, vẻ mặt nghiêm túc. Dường như có tiếng chuông du dương từ phía chân trời truyền tới, miêu miêu miểu miểu thực hư, lại thoáng như có ai đó khẽ thầm ở bên tai, thế nhưng nội dung là gì.

      trận gió lạnh thổi tới, Tô Hàm chợt tỉnh táo lại. Mới rồi, mình giống như con rối vậy. Đầu óc trống rỗng, tứ chi vô thức múa lên. Là ai? Ai khống chế mình? Tô Hàm rùng mình cái, đề phòng nhìn dáo dác tứ phía.

      Vẫn là phong cảnh tịch liêu, hoang tàn, vắng lặng. Chẳng lẽ vấn đề nằm ở tòa lâu này? Nhìn xuống mặt sàn dưới chân, sàn làm từ gỗ, có mấy chỗ bị mục, hoặc là bị dộp lên gồ ghề. Chỉ có mỗi tấm ván gỗ mình đứng là trơn bóng, còn mới như lúc ban đầu. bề mặt có vết máu khô, thấm vào tấm ván gỗ, hòa thành thể.

      Tô Hàm hơi do dự, nhưng vẫn vượt qua chướng ngại tâm lý, nạy tấm ván lên. Tấm ván dài chừng nửa trượng, lớn tầm mét vuông. Nghiên cứu kỹ chút, hình như là gỗ Ngô Đồng.

      Trồng cây ngô đồng, dẫn phượng hoàng tới.

      Đây là nguyên liệu tốt nhất dùng để luyện khí. Vết máu ở bề mặt biết là của ai, có mối liên quan tới tình trạng kỳ lạ của mình ban nãy hay ? Đoán ra, trước mắt Tô Hàm trực tiếp gác lại, cất gỗ Ngô Đồng vào trước .
      Last edited: 18/10/17
      KisaragiYue, AELITA, Thanhbliss7 others thích bài này.

    4. Hotaru_Misu

      Hotaru_Misu Well-Known Member

      Bài viết:
      106
      Được thích:
      712
      Chương 3
      Lâm Quân

      Tô Hàm xuống núi, nghĩ nghĩ, vẫn cứ trở về bằng con đường cũ . Nãy giờ lâu như vậy, lá gan của nàng cũng lớn hơn rồi. nàng càn quét như thế này đều sao, vậy hẳn là có gì nguy hiểm gì to tát thôi!

      Nhớ tới đám linh thảo, Tô Hàm vẫn cứ nhịn được rung động. Những thứ đồ tốt này, có tiền cũng mua được nga!

      Trở lại khu rừng thảo dược tươi xanh, tâm trạng của Tô Hàm cực kỳ hăng hái. Nàng hái xuống mấy khỏa Chu quả còn lại, cất vào trong hộp ngọc, dán phong ấn lên, phòng ngừa dược tính bị xói mòn. Chỉ chừa lại những cây thảo dược còn non tuổi.

      Ngay khi nàng cần cù lao động, truyền tống trận tự động sáng lên, nàng bị đưa trở về đảo.

      Đứng ở bề mặt sỏi đá, đối mặt sóng biển mênh mông mãnh liệt, Tô Hàm hít vào hơi hương vị gió biển. Cảm giác sợ hãi lúc mới vừa xuyên vơi bớt.

      Thế giới này cũng đâu nguy hiểm tới mức như mình tưởng tượng! Chẳng phải cái Minh Cảnh kia chính là xuất ra bán manh hay sao. Tuy là khí hơi bị tĩnh mịch, cảnh tượng tan hoang, nhưng đâu có nguy hiểm nào a! vào, cũng may tổn hao gì ra, còn có được quá trời đồ tốt.

      Làm nữ chủ quả nhiên là sướng a, cơ duyên cái gì dễ quá mà!

      Chẳng qua, ngựa đực nam là cái rắc rối. Mình cũng muốn dùng chung căn dưa chuột công cộng, ngại bẩn. Gặp chiêu phá chiêu , dù sao cách thời gian xuất còn dài đâu. Thuyền tới đầu cầu ắt thẳng, lại , tất nhiên là mình tiện hề hề tự dâng lên cửa. có thể làm gì được mình?

      Tâm tình sung sướng, Tô Hàm đùa đống sỏi đá ở gần tấm bia lên, đủ để bao phủ chữ viết đó. Ban nãy, dáng vẻ của nó ràng là tấm bia cho người ta ngắm, bộ: Tới đây, tới đây, xem ta khác người cỡ nào a!

      Sau khi hoàn tất, Tô Hàm chạy tới bờ biển, tránh phạm vi hơi thở của bia đá, chỉ cần đứng gần, như vậy phát được a!

      tại tên ngốc này hoàn toàn lo có được cứu. Nàng lạc quan tin tưởng, nhất định có người đến. Còn cho rằng khả năng lớn nhất có thể là Lâm Quân, người này nhưng là hộ vệ cực kỳ trung tâm sống bên cạnh nữ chủ từ tới lớn.



      Ta , nguyên chủ là đứa đáng thương, song thân đều vong. Đúng là khi nguyên chủ mới được hai tuổi, bị chuyển đến Nam Cung gia. Ký ức về Tô gia rất mơ hồ. Nhưng bằng trực giác của Tô Hàm, nhất định là địa vị của nguyên chủ ở Tô gia rất thấp. Bằng , ràng là chánh hệ, thế nào liền bị thẳng tay tiễn vong tới chỗ xa xôi hẻo lánh, làm dưỡng nữ của người khác đâu.

      tại lại đột ngột triệu về, còn chưa biết sau khi trở về, phải đối mặt với cái cục diện gì đâu! Chẳng qua, Tô Hàm lạc quan nghĩ, dựa vào nữ chủ quang hoàn, nàng nhất định sao.

      Lại tiếp, hoàn cảnh của Tô Hàm cùng nguyên chủ kém là bao. Chẳng qua là ba mẹ của nàng ly dị, vẫn còn sống. Ba của nàng lòng muốn có đứa con trai. Khi Tô Hàm được ba tuổi, hai người liền ly hôn. bao lâu, cả hai đều thêm bước nữa. Tô Hàm luôn sống cùng với bà nội.

      Thái độ của bà nội đối với Tô Hàm là thương, cũng ghét. Đảm bảo nàng luôn có cơm ăn là được. Còn lại đều chỉ quan tâm, kỳ vọng vào đứa cháu trai tương lai. Nhưng Tô ba ba kết hôn tổng cộng ba lần, lại chỉ sinh được ba đứa con .

      Trước khi Tô Hàm xuyên , Tô ba ba chuẩn bị tiền để sinh thêm đứa con thứ hai cùng với vợ mới. biết, cuối cùng ông có được đứa con trai như ông mong muốn hay chưa? Chẳng qua, mọi chuyện còn quan hệ gì với Tô Hàm. Kể cả nàng chưa từng bị xuyên , chuyện này cũng ảnh hưởng quá lớn tới Tô Hàm.

      Lại , Tô ba ba lại tra đến thế nào, về mặt vật chất vẫn chưa bạc đãi nữ nhi bao giờ.

      Có lẽ là do ảnh hưởng của khuyết thiếu tình cảm gia đình. Cho nên, về mặt tình cảm, Tô Hàm khá nhàn nhạt. Nàng quan tâm người khác nghĩ gì về mình, lại càng hào hứng kết bạn với ai.

      đại, Tô Hàm đúng chuẩn trạch nữ, nghỉ phép liền trốn ở trong nhà, đọc tiểu thuyết, nghe nhạc. hẹn hò, có khuê mật. Tự giải trí ở trong thế giới của bản thân. Cho nên, sau khi xuyên đến thế giới này, ngoại trừ xuất cảm giác sợ hãi vì mọi thứ đều lạ lẫm với mình. Tô Hàm cũng có vương vấn gì nhiều với cuộc sống đại, trừ laptop thân thương và di động của nàng.

      Từ phía chân trời, có đạo độn quang kim sắc xông tới như rít gào. Mới chớp mắt mà đáp xuống ở trước mặt Tô Hàm. Sau khi ánh sáng tán , ra người nam nhân trẻ tuổi. Dáng người cao lớn vững chãi, khí chất giống như bảo kiếm cất trong vỏ kiếm, vừa sắc bén lại vừa ôn hòa. Ngũ quan của người này như được điêu khắc, góc cạnh ràng, tuấn mỹ tuyệt luân.

      Cho dù dựa theo trí nhớ của nguyên chủ, Tô Hàm biết ngoại hình của Lâm Quân trông ra sao rồi. Nhưng khi người xuất tại ngay trước mắt, Tô Hàm vẫn bị kinh diễm.

      Nhìn thấy trong ánh mắt Tô Hàm chẳng hề che giấu vẻ tán thưởng chút nào. Nội tâm Lâm Quân cảm thấy hơi khó hiểu. Từ khi tiểu thư sinh ra tới nay, mình vẫn luôn ở bên cạnh nàng. Tại sao thái độ của tiểu thư hôm nay, có vẻ là lạ?

      Đằng này, Tô Hàm cũng ý thức được mình đúng, vội hỏi:

      - Lâm thúc, ngươi có khỏe , có bị thương hay ?"

      - Đa tạ tiểu thư lo lắng, Lâm Quân mạnh khỏe. Còn tiểu thư như thế nào, có bị thương ở chỗ nào ?

      Áp chế thắc mắc trong lòng, Lâm Quân ôn hòa trả lời, còn ân cần hỏi thăm.

      - Vậy là tốt rồi.

      khuôn mặt của Tô Hàm treo lên nụ cười trông khá là tao nhã. Nàng :

      - Ta cũng rất tốt, Lâm thúc yên tâm.

      Nhìn thấy nụ cười quen thuộc của tiểu thư, bình dị như hoa cúc, lại thanh nhã như sen. Lâm Quân thầm mắng mình nghĩ nhiều. Tiểu thư chưa từng phải chịu qua sóng gió nào từ . Đột nhiên hôm nay đụng phải bão táp phong ba, lại bị lưu lạc mình ở đảo. Chung quy vẫn còn là đứa trẻ, đoán là hơi sợ. Cho nên trông thấy mình liền cảm thấy vui mừng !


      - tiểu thư sao. Vậy chúng ta liền tiếp tục hành trình thôi. Gió Lốc hải này rất nguy hiểm. Tốt nhất, chúng ta vẫn nên nhanh chóng rời khỏi !

      Phi kiếm của mình tiện chở thêm người qua biển, Lâm Quân lập tức lấy ra cái linh thuyền màu trắng, tay bấm pháp quyết, liền thấy linh thuyền sáng lên luồng bạch quang, cuối cùng tăng thành kích thước dưới ba trượng.

      Tô Hàm bắt chước theo ký ức của nguyên chủ, dáng nhớ phải tao nhã bước lên linh thuyền. Trời trời, ràng là dáng người loli thẳng băng, vậy mà có vài phần phong thái phiêu dật xuất trần. Nội tâm Tô Hàm chua xót, là quá làm dáng. Chớ phải về sau, lúc nào cũng phải như vậy chớ?

      Truyền linh lực từ lòng bàn chân vào linh thuyền, Lâm Quân điều khiển linh thuyền hóa thành đạo bạch quang, nhanh chóng bay .

      Liên tục hai tháng, Tô Hàm và Lâm Quân đều ở biển. Ngay từ đầu, Tô Hàm còn cảm thấy biển rộng bao la làm cho lòng người phấn chấn. Nàng cứ vui vẻ thưởng thức cảnh đẹp hiếm có. Nhưng mãi chỉ có cảnh đổi, tránh khỏi nhàm chán.

      Hơn nữa, Gió Lốc hải này là thiên hạ của thủy quái. chỉ riêng đề phòng khi có bão táp bất chợt nổi lên, còn phải cẩn thận tránh né lãnh địa của mấy con thủy quái cường đại. Trong tay Lâm Quân có cái la bàn cùng tấm bản đồ. đó, có mấy cái ký hiệu tương ứng với vị trí của mấy vị đại gia đó, nhớ chớ có trêu vào.

      Theo như Lâm Quân , Nguyên kỳ là tu vi thấp nhất để băng qua Gió Lốc hải. chỉ bị hạn chế vì tiêu hao linh lực, mà thực tế, còn phải cảnh giác từng giây từng phút. Luôn phải kiểm tra chung quanh, liệu có thủy quái cường đại nào bất chợt xuất hay . Chính vì vậy, vẻ mặt của Lâm Quân có hơi tiều tụy.

      May là Tô mẫu từng để lại cho Lâm Quân pháp bảo có thể che giấu linh khí cùng hơi thở người. Từ Phân Thần kỳ trở xuống, bị phát . Mà mấy vị đại năng từ Phân Thần kỳ trở lên, đa phần hàng năm đều bế quan. Chỉ cần cẩn thận né ra khỏi lãnh địa của bọn họ, âu cũng có trở ngại.

      ...

      Như vậy, tuy đường có bị vài con thủy quái tập kích. Nhưng dựa vào tu vi của Lâm Quân, xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, hai người thuận lợi đến được Hạo Thương đại lục.

      Tô Hàm liên tục ngồi ở linh thuyền hết hai tháng, sau khi được bước chân lên thổ địa kiên cố, cảm động muốn khóc, híc híc ~~ rốt cuộc cũng tới nơi!

      Lâm Quân dừng lại ở cái thành gần biển, nằm ở phía nam Hạo Thương đại lục. Chỗ này hội tụ rất nhiều tu, tu sĩ, ngư long hỗn tạp. Có người là đệ tử của các đại môn phái, qua đây để thám hiểm. Cũng có rất nhiều người là tán tu, bị viêm màng túi nên lưu lại ở trong này kiếm ăn.

      Lâm Quân dự định nghỉ ngơi, hồi phục ở trong này vài ngày. Rồi bổ sung chút đan dược, phù triện. Dù sao bay mất mấy tháng ở biển, trước làng, sau khách sạn. Cộng thêm trải qua quá nhiều lần đánh nhau. Tài sản của Lâm Quân bị tiêu hao kém là bao. Huống hồ, Lâm Phong thành này ở rất gần Gió Lốc hải, các loại vật phẩm cũng là phong phú.

      Tìm nhà khách sạn để đặt chân, Lâm Quân tiến qua tìm Tô Hàm:

      - Tiểu thư, ta định ra ngoài mua vài đan dược. Trong khoảng thời gian này, ngươi cứ ở trong phòng tu luyện. Chờ sau khi ta trở về, ta dẫn ngươi ra ngoài, dạo chút.

      Tô Hàm chuyện dịu dàng:

      - Lâm thúc cứ thôi, cần lo lắng cho ta. Bất quá, ta định mình ra ngoài dạo chút. Cho tới bây giờ, đều là do thúc bảo vệ ta. Ta cũng muốn mình tự trải nghiệm lần.

      Lâm Quân đồng ý, nhíu mày:

      - Nơi này ngư long hỗn tạp, tiểu thư ngươi niên kỷ còn , hiểu nhân tâm hiểm ác. Có số tu sĩ, ánh mắt thiển cận, ngươi lừa ta gạt, thậm chí giết người đoạt bảo đều là chuyện hay xảy ra. Nếu tiểu thư ra ngoài mình, quá mức nguy hiểm.

      - Lâm thúc, phải ngươi hay : Chúng ta là tu sĩ, vốn là chịu gian khổ mà lên hay sao? Huống hồ, ta chỉ ra ngoài, dạo cái phường thị mà thôi. Nguy hiểm ở chỗ nào? Ngoài kia, phải đám Luyện Khí kỳ tu sĩ còn sống rất tốt thôi. Ta dầu gì cũng là Trúc Cơ a! Còn nữa, cách đâu có xa. Nếu thực có xảy ra chuyện gì, thúc cũng kịp cứu mà.

      Tô Hàm giọng khuyên . giỡn, hai tháng nay, nàng nhàn rỗi đến mức nhàm chán. Tu luyện chẳng phân ngày đêm, sớm muốn mửa. Khó lắm mới gặp địa phương có người. Đương nhiên muốn nhanh chóng chạy ra thỉnh giáo thử, cái gọi là giới tu tiên phồn hoa.

      Lâm Quân trầm tư, tiểu thư cũng có đạo lý. đứa muốn trưởng thành, tóm lại phải từng trải qua mấy trận mưa gió. Hơn nữa, Tô gia bên đó cũng phải là cái thứ hiền lành gì. Mấy năm qua, tiểu thư sống quá thuận buồm xuôi gió, tâm tư đơn thuần. Về tới cái nơi như thế kia, sợ là phải ăn mệt.


      - Nếu như vậy, tiểu thư nhớ nhất định phải cẩn thận, được để cho tiểu nhân có cơ hội lừa bịp.

      - Lâm thúc yên tâm , ta cũng phải là dễ khi dễ!

      Tô Hàm giơ lên tay phải, dùng sức nắm tay, chuyện rất tự tin.

      Lâm Quân cứng họng, cảm thấy mắc cười. Tiểu thư của trước kia, còn thành thục, đoan trang, ổn trọng. Luôn khiến cho người ta xem thực, nàng vẫn còn là đứa . Dáng vẻ lúc này của tiểu thư, cuối cùng cũng giống đứa , đáng a!

      Tô Hàm nhìn phản ứng của Lâm Quân, nội tâm thở phào nhõm. Xem ra, hơi thay đổi chút là bị người ta nhận ra ngay lập tức. Từ từ vậy, tóm lại là mình có thể quay trở lại nhân cách của bản thân.

      Chứ , bình thường nguyên chủ rất biết trang bức. Nhưng cứ hễ ở trước mặt ngựa đực nam, lại xả láng. Quả nhiên, tiện nhân chính là già mồm cãi láo, thực làm cho người ta nghẹn khuất!

      Tô Hàm thông suốt, phóng khoáng ra cửa, về phía phường thị náo nhiệt. Phải , cuộc sống của nguyên chủ từng trải qua, quá mức đơn giản. Trừ thời gian tu luyện, còn lại đều phụng bồi ngựa đực nam.

      Khối thân thể này còn chưa nẩy nở, huống hồ còn mang thân phận dưỡng nữ của phụ thân ngựa đực nam. Về tình về lý cũng phải gọi tiếng nhị ca.

      Thực tình mà , ngựa đực nam tuy rằng háo sắc, cũng sắc tới nỗi xuống tay với cái khô đét tiểu loli. Cho nên, còn may giữa hai người vẫn là thuần hai vô tư.
      Last edited: 18/10/17
      AELITA, Thanhbliss, Anhdva6 others thích bài này.

    5. Hotaru_Misu

      Hotaru_Misu Well-Known Member

      Bài viết:
      106
      Được thích:
      712
      Chương 4
      Vừa tiến vào phường thị, khí ồn áo, nhộn nhịp lập tức lan tỏa tới.

      - Hồi Linh đan, ai mua Hồi Linh đan, hành trang rời thành thiết yếu a!

      - Thượng phẩm phòng ngự pháp khí món duy nhất, hàng hiếm, đảm bảo lo an toàn của ngươi a!

      - Ngưng Huyết tán, cấp tốc cầm máu, mời vào chọn lựa!



      Tô Hàm tò mò mở to hai mắt ngắm nhìn. Thấy các sạp hàng và cửa tiệm bên ven đường, muôn hình muôn vẻ, còn có các kiểu ra sức chào hàng. Chợt có cảm giác quỷ dị như ở trong chợ cá.

      Kỳ thực, nguyên chủ cũng từng dạo phường thị rồi. Chẳng qua, cái loại phường thị ở tiểu thành thị hẻo lánh, căn bản có cách nào đánh đồngnổi chỗ này. Hơn nữa, bên cạnh nguyên chủ luôn có đám bảo tiêu kèm. ở giữa phố mà cứ như catwalk, thẳng tiến cửa hàng tốt nhất. Cho nên chẳng có thú vui gì đáng .

      Tuy Lâm Quân đồng ý cho nàng hành động mình. Nhưng ai biết được, thầm bảo vệ ở sau lưng hay ? Vì đảm bảo an toàn, Tô Hàm vẫn cứ cố gắng duy trì phong phạm tiểu thư thế gia của nguyên chủ. Có điều, vẫn khỏi lộ ra thái độ hưng phấn, hiếu kỳ.

      Cứ tưởng tượng tiểu nương trong lòng rất tò mò nhưng lại cố hết sức giữ hình tượng tao nhã. Ổn trọng lại mất vẻ thiên chân. đáng .

      Nhìn dáng vẻ của Tô Hàm là biết ngay, nghé con mới ra đời. Tuổi còn Trúc Cơ, đánh giá phục sức cũng quý giá, xinh đẹp, chắc là đệ tử gia tộc. Bên cạnh lại có hộ vệ kèm, đoán chừng là giấu người nhà, lén chạy ra chơi. mặt tiền dán thẳng cái nhãn, bốn chữ chói lọi ‘Tiền là cỏ rác’. Cho nên, nàng vừa mới tiến phường thị bao lâu, bị theo đuôi.

      - Vị tiểu tiên tử này…

      lão tu sĩ mặt mày hồng hào, tóc hoa râm, cười tủm tỉm cản đường Tô Hàm.

      - Đây là lần đầu tiểu tiên tử tới Lâm Phong thành của chúng ta đúng ?

      Tô Hàm hơi cảnh giác, quan sát . đến niên kỷ này rồi mà mới có Luyện Khí chín tầng. Đời này e là Trúc Cơ vô vọng.

      - Đúng vậy, biết đạo hữu có chuyện gì ?

      Lão tu sĩ vẫn bộ cười tủm tỉm, cũng để ý thái độ lãnh đạm của Tô Hàm, tiếp tục mở miệng :

      - Lão đạo là Tần Hải, nhiều năm qua đều sinh sống ở Lâm Phong thành. Là thổ địa ở Lâm Phong thành. biết tiên tử có cần người dẫn đường? ngày chỉ cần khối hạ phẩm linh thạch.

      ra là hướng dẫn viên du lịch a! Tô Hàm thầm thở ra, nghĩ lại, thấy mình cũng biết gì về chỗ này, có người dẫn đường cũng sợ lạc.

      - Vậy phiền Tần đạo hữu.

      Tô Hàm đưa cho Tần Hải khối hạ phẩm linh thạch, sau đó :

      - Ta muốn xem khu vực bán linh thú.

      - Được!

      Tần Hải nhận được linh thạch, ấn tượng đối với vị tiểu nương cũng tăng lên. Lấy thực lực của địa vị của nàng, nhưng vẫn cư xử khách khí với mình, xem ra là người có nhân phẩm tốt. Kỳ thực, Tô Hàm dù sao cũng đến từ xã hội đại, cùng giới tu tiên sống kiểu cá lớn nuốt cá bé là khá bất đồng. Lễ phép cơ bản vẫn luôn là kính già trẻ.

      Bản thân Tô Hàm, đan dược, phù triện, cái gì cũng thiếu, lát nữa tùy ý dạo xem vòng là được. Nhưng mấy loại linh thú còn vừa be bé lại đáng , Tô Hàm mê vô cùng. Đặc biệt là thú cưng lông xù, quả thực là có sức chống cự nào a-a-a! (ノ≧∀≦) ノ

      Tần Hải dẫn Tô Hàm thẳng tiến chợ linh thú, bước vào xém chút là muốn mù đôi mắt cẩu của Tô Hàm.

      nhiều, nhiều tiểu đáng a-a-a! Xem đám lông xù, thú cưng tròn vo khiến lòng người mềm như nước nga! (ノ≧∀≦) ノ

      Tiểu nhân trong lòng Tô Hàm vui vẻ đến gào thét lăn lộn. Tuy mặt nàng giữ vẻ trấn định, rốt cuộc vẫn toát ra chút hưng phấn. Tần Hải nhìn thấy cũng thầm cười trộm. Dù sao vẫn còn là tiểu nương, có nỗ lực kiềm chế như thế nào, vẫn còn viết ra ở mặt thôi.

      Tô Hàm từ từ qua, dọc theo đường được thưởng thức muôn hình muôn vẻ thú cưng. Nhìn đám mềm manh bé bỏng linh thú, ánh mắt đều nhanh ‘rè rè’ X-quang, nghe tiếng kêu của chúng cái, tâm hoa nộ phóng a! (ノ≧∀≦) ノ

      Tần Hải thấy Tô Hàm ràng là thích, nhưng có dự định mua, liền đoán nàng chắc là xuất thân rất cao. Nhãn giới khá cao, vào mắt đê giai linh thú.

      - Tiểu tiên tử nếu là thích những con linh thú này. Lão đạo nhưng là biết chỗ bán cao giai linh thú. biết tiểu tiên tử có muốn xem?

      ra, Tô Hàm có ý định mua linh thú. Nàng biết nếu như mình muốn, nhất định Lâm Quân tìm cao giai linh thú cho nàng. Chẳng qua, bây giờ nghe Tần Hải như vậy, nàng chợt nổi lên hứng thú, tại sao , chừng là có duyên phận đâu!

      Tần Hải dẫn Tô Hàm qua bảy tám con phố, rời xa phường thị, rồi quẹo vào ngõ hẻo lánh. Dễ nhận ra, đây là khu vực đê giai tu sĩ sinh sống. Phát Tô Hàm lại cảnh giác, giải thích:

      - Tiểu tiên tử chớ sợ, địa phương kia liền ở xa, phải cửa hàng, mà là hàng xóm của lão đạo.

      Tô Hàm vẫn dám thả lỏng, duy trì cảnh giác từng giây từng phút, theo Tần Hải vào sân viện.

      Viện trống , cổng khép hờ, xem ra cuộc sống của chủ nhân nơi này tốt cho mấy. Ngay cả cái trận pháp bảo vệ cũng có. Trơ trọi chẳng khác gì hộ gia đình người phàm.

      Tần Hải tới trước cửa, gõ gõ, hành động cũng giống như người phàm, la lớn:

      - Sách tiểu tử, nhanh tới mở cửa, có khách tới!

      Trong viện truyền ra giọng của thiếu niên, có vẻ bực tức:

      - Lão đạo thúi! Ta rồi, ta bán linh thú đâu!

      Tần Hải nghe vậy nổi giận rồi:

      - Ngươi sớm nghèo tới mức chỉ còn cái quần để mặc! Cả người thương tích, nếu còn trị phế ! bán thằng nhãi kia, định bán thân sao!

      Lần này đến phiên trong viện im bặt.

      Tô Hàm đứng ở trước cửa, cảm thấy có vẻ khó xử, bản thân sao giống như cái cường hào ác bá. Vừa định cản lại Tần Hải, thế nhưng nghe đại môn kêu ‘két’ tiếng, bị mở ra.

      thiếu niên chừng mười bốn mười lăm tuổi đứng sau cửa. Đầu chân mày dày rậm hơi nhướn lên, lông mi vừa dài vừa cong hạ xuống, đôi mắt trong suốt như sương mai, mũi cao thẳng tuấn, đôi môi phấn nộn như cánh hồng, làn da trắng nõn tỳ vết. Hảo tuyệt sắc thiếu niên!

      Tô Hàm hơi bị thất thần, trái ngược với Lâm Quân tuấn, thiếu niên này xinh đẹp như nữ hài.

      Việc đầu tiên thiếu niên làm là hung hăng trừng mắt Tần Hải cái. Sau đó mới quay đầu về phía Tô Hàm. Thái độ trông có vẻ ngạc nhiên, sau đó là rối rắm, phức tạp, có hơi kích động, mừng rỡ, cuối cùng lại là chần chừ.

      Tô Hàm ngớ người ra.

      Khối thân thể này tuy cũng là cái mỹ nhân phôi. Nhưng nhấn mạnh, vẫn còn là cái phôi, cái phôi a! Khoảng cách tới hai chữ ‘mỹ nhân’ còn đoạn xa lắm a! Nhất là với cái dáng người loli như bây giờ. Tô Hàm cho rằng mình còn thua xa thiếu niên kia về mức độ xinh đẹp đó! kích động cái quái gì a!

      Tần Hải nhìn thấy biểu cảm của thiếu niên, cũng hơi ngờ ngợ, quay đầu hỏi:

      - Tiểu tiên tử, ngươi quen biết tiểu tử này sao?

      Tô Hàm cẩn thận hồi tưởng lại trí nhớ của nguyên chủ lần, khẳng định chắc như đinh đóng cột:

      - Ta chưa từng gặp vị đạo hữu này trước đây lần nào.

      Như vậy xinh đẹp hoa mỹ nam, ta nhất định nhớ lại mà bị bỏ sót được.

      Tần Hải vẫn cứ hiểu.

      Vào hai năm trước, người này là do Tần Hải nhặt được ở bờ biển. Tư chất thượng giai, lúc đó thiếu niên là Trúc Cơ sơ kỳ. Đáng tiếc, người mang đầy thương tích. Ngoài ra, vết thương chí mạng còn nằm ở ngay đan điền, muốn chết tới nơi. Là tán tu tiền, thế, cho nên mua nổi đan dược trị liệu. Dẫn đến tu vi ngừng tuột xuống, tại chỉ còn treo hơi ở Luyện Khí mười tầng.

      Thời điểm nhặt được thiếu niên, người chỉ có quả trứng linh thú. Chẳng thấy quả trứng có chút động tĩnh gì, tới tháng trước mới đột ngột nở ra. thể ngờ được nở ra lại là con Thông U Bạch Hổ. Đó là bát giai linh thú nếu như có thể trưởng thành a!

      Tần Hải biết tư chất của bản thân tốt, thọ nguyên chẳng còn bao nhiêu, lại độc, vướng bận. Tóm lại, chẳng sinh nổi cái tâm tư xấu xa gì. Ngược lại, luôn ngừng khuyên nhủ thiếu niên. Nhanh bán linh thú để còn trị thương. Nào ngờ, thiếu niên rất cứng đầu. Kiểu gì nữa cũng chịu bán.

      Kỳ thực, Tần Hải cũng lờ mờ đoán được xuất thân của thiếu niên, sợ là bất phàm. Bằng , tuổi còn quá thành công Trúc Cơ, cộng thêm quả trứng linh thú kia nữa. Nhưng thiếu niên nhắc tới, cũng hỏi. Ai cũng đều có bí mật của mình chứ đâu!

      tại, nhìn thái độ của thiếu niên, còn tưởng là gặp lại người quen, tìm được trợ giúp. ngờ nương người ta phủ định. Nhìn biểu cảm của nàng thực giống dối. Chẳng lẽ, Sách tiểu tử biết nàng, mà nàng biết Sách tiểu tử? Nga, rất có khả năng.

      Bên này, nội tâm của Tần Hải nghiêng trời lật đất. Đằng kia, thiếu niên lấy lại tinh thần, nhích qua nhường đường:

      - Trước mắt vào !

      Hửm? Đây là chịu bán linh thú rồi sao? Tần Hải ngẩn người, trước đây kháng cự dữ dội, bây giờ lại thỏa hiệp, quả nhiên là có vấn đề! Lão nhân gia có tấm lòng bát quái, hừng hực như lửa. Tháng ngày tu tiên trôi quá buồn tẻ, khó gặp được vài chuyện thú vị nga!

      Tô Hàm theo Tần Hải vào sân. Trong sân có chút hỗn loạn. Đúng rồi, là lông thú rụng rải rác xung quanh. Bước vào trong nhà, căn nhà quả nhiên chỉ là bốn bức tường trống. Ngay cả bàn ghế để ngồi còn có, chỉ có mấy cái bồ đoàn.

      Tần Hải kéo qua cái bồ đoàn, phủi phủi, sau đó đặt mông ngồi xuống, còn quên mời Tô Hàm:

      - Tiểu tiên tử ngồi xuống a, nhà tiểu tử này đúng là hơi nghèo, xin ngài đừng ngại a!

      Khóe miệng Tô Hàm khẽ giật giật. Thực ra phải ‘hơi’ nghèo a! Nhưng là chuyện tế nhị, rốt cuộc, nàng vẫn cứ ngồi xuống bồ đoàn.

      Lúc này, thiếu niên vừa mới bước vào nhà. Trong lòng ôm cá thể tuyết trắng, chỉ có duy nhất khu vực gần móng vuốt là có hắc mao. ra là tiểu lão hổ.

      Tô Hàm mở to mắt, đây là… Thông U Bạch Hổ?

      Thông U Bạch Hổ, sau khi thành niên thăng thẳng đến bát giai, tương đương với Độ Kiếp kỳ tu sĩ. Bậc linh thú nghịch thiên như thế này, làm sao có thể để cho thiếu niên này sở hữu nó?

      Thiếu niên tiến lại gần, ngồi xuống trước mặt Tô Hàm. Ánh mắt khi nhìn Tô Hàm giấu vui mừng chút nào. Đôi mắt trong suốt nhìn thẳng vào mắt Tô Hàm. hỏi:

      - Ngươi có muốn nó ?

      Tô Hàm gật gật đầu rất mạnh, bảo muốn mới là đứa ngốc!

      - Ta có thể đưa nó cho ngươi …

      Thiếu niên cắn môi, tiếp tục :

      - Nhưng mà, ngươi phải hứa cho ta theo ngươi, ngươi phải chiếu cố ta.

      Phốc! (ꂧꁞꂧ)

      Tần Hải bị sặc nước miếng, Tô Hàm mắt trợn tròn.

      Đây là cái tình huống gì vậy? Tô Hàm có hơi chóng mặt. Đầu năm nay thịnh hành chương trình khuyến mãi mua tặng ? Tặng kèm còn là hoa mỹ nam quả???

      Tần Hải vuốt vuốt chỏm râu ngắn củn ở dưới cằm. Sách tiểu tử quả là cao tay ấn.

      Tiểu nương này, vừa nhìn biết xuất thân cao quý, lại thiên tư trác tuyệt, tâm tính cũng tệ. Nếu như có ngoài ý muốn, tương lai tất thành trân bảo. Sớm kéo lên quan hệ với người chủ nhân như vậy. Chẳng những có miễn phí phí chữa thương trường kỳ, lại có chỗ dựa, về sau tài nguyên tu luyện thành vấn đề.

      Thêm nữa, vừa nhìn biết tiểu nương này chính là cái mỹ nhân phôi. là làm thị phu của nàng, thực ra là trắng trợn chiếm tiện nghi con nhà người ta a! Khụ khụ, tuy là tiểu nương tuổi còn hơi . Nhưng tuổi mới tốt, như vậy càng dễ bồi dưỡng cảm tình. chừng, tương lai còn được thăng lên làm chính phu đâu!

      Nếu Tô Hàm có thuật đọc tâm, nghe được tiếng lòng của Tần Hải, nàng phỉ nhổ vào mặt ! Cục ***! Tỷ đây mới có mười hai tuổi a! cái gì đó! ლ (ಠ Д ಠლ)

      Thiếu niên gì, chỉ dùng đôi mắt trong suốt như nước, nhìn chằm chằm Tô Hàm, chờ đợi câu trả lời của nàng.

      Tô Hàm thấy khó xử, con Thông U Bạch Hổ này quả thực rất hiếm. Nếu để lọt ra ngoài, mọi người nhất định tranh nhau đến sứt đầu mẻ trán. Nàng cũng ngốc, đương nhiên muốn để vụt mất. Nhưng mà… Tô Hàm nhức đầu nhìn lướt qua thiếu niên. Làm sao với tên ngốc này bây giờ!
      Last edited: 18/10/17
      KisaragiYue, Thanhbliss, Anhdva8 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :