1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Làm ấm giường cho tổng giám đốc - Lương Hải Yến(Full đã có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221

      LÀM ẤM GIƯỜNG CHO TỔNG GIÁM ĐỐC

      [​IMG]


      ♥Tác giả: Lương Hải Yến

      ♥Cv: Ngocquynh520

      ♥Editor: Nhóm Editor's Instructor (Miu - August - Sulli - Nhok tinh nghich - loveoftheworld)




      Giới thiệu vắn tắt:

      Khi mới nhau, trúc trắc, cưng chiều, bởi vì mới nhau cho nên đây là thời điểm tốt đẹp nhất

      Khi chia tay, giữ lại, quay đầu, bởi vì lòng nhau cho nên rất đau.

      Liên Ngữ, khuôn mặt ngọt ngào, thiện lương động lòng người, là đứa con bảo bối duy nhất của ba mẹ,

      Nhưng đứa được nâng niu trong lòng bàn tay như lại chưa từng biết lần..

      phải là kén chọn, phải là vì bề ngoài mới , mà là trong lòng luôn luôn có người,

      Tiểu Phẫn ca từng hứa sau này lớn lên kết hôn với , tất cả mọi người đều ngốc, hồn nhiên,

      người đàn ông đó quên rồi. Nhưng khi xuất vị tổng giám đốc cố chấp, bá đạo

      bị ta coi trọng, trốn cũng trốn được, mặc kệ có phản kháng như thế nào,

      Mặc kệ có tránh né ra sao, Tất Ngôn cũng hề lo lắng, bởi vì xác định là của rồi!

      càng dạy càng há hốc mồm, trải qua tình trái, dĩ nhiên mọi thứ được bắt đầu từ tình đêm,

      Tất Ngôn - người đàn ông đẹp trai này, mang khí phách của vị tổng giám đốc tài giỏi, có ham muốn độc chiếm mọi thứ,

      rất cưng chiều , khiến kìm lòng nổi, bị dỗ lên giường, đêm đêm,

      Làm ấm giường cho . Chẳng qua, ràng người theo đuổi , người cũng là ,

      Nhưng cho đến khi ngây ngốc người đàn ông này lại lạnh lùng muốn chia tay,

      Cuối cùng mới hiểu được, hoá ra vị tổng giám đốc này chính là người tưởng quên nhưng lại thể quên - Tiểu Phẫn ca. . .
      Last edited by a moderator: 16/5/15

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Mở đầu:


      Edior: Miu

      Năm nay Liên Ngữ tròn năm tuổi , bé mặc bộ váy màu hồng nhạt, hưng phấn chạy chậm trong căn phòng lớn, nơi này rất lớn, có thể khiến người khác bị lạc đường.

      Hôm nay ba mẹ mang bé tới đây để làm khách, chào hỏi qua chủ nhà xong, ba ba bé có thể chơi mình, bé rất thích căn phòng lớn này, vừa nghe ba ba có thể tự chơi, bé lập tức chạy thăm dò nơi nơi.

      "Oa. . ." Hai tay Tiểu Liên Ngữ che kín cái miệng nhắn, ngây ngốc nhìn bức tường hoa mỹ lệ nhiều màu sắc ở trước mắt.

      Tầng tầng lớp lớp những bông hoa xếp tường hoa. Cánh hoa phấp phới ở trong gió. Mùi hoa thơm ngát phả vào mặt, thấm vào ruột gan khiến bé khỏi bị hấp dẫn, bước chậm rãi về phía những bông hoa.

      Những bông hoa này cực kì xinh đẹp, tầng tầng lớp lớp những cánh hoa, hơi hơi rũ xuống, mặt ngoài như được quét lên lớp dầu sáng bóng.

      Tiểu Liên Ngữ cúi đầu, cẩn thận nhìn chằm chằm nhuỵ hoa ở giữa, đỉnh đầu được điểm bằng những hạt màu vàng nhạt, mặt có dính phấn hoa, tản ra hương thơm mát mê người, bé nhịn được để sát mặt vào ngửi.

      " làm gì vậy?" tiếng vang dội từ sau lưng bé truyền đến.

      Liên Ngữ hoảng hốt, quay đầu nhìn lại. Sau lưng bé là người con trai ước chừng chín, mười tuổi. ta nhìn bé cách kì quái. ấy mặc bộ tây trang, cổ áo cài nơ hình con bướm, nhìn qua rất nho nhã tựa như các vị thân sĩ.

      Trong đầu Tiểu Liên Ngữ lên từ, Hòang Tử, sai, ấy rất giống vị hoàng tử ở trong truyện cổ tích.

      "Em nhìn mấy đoá hoa xinh đẹp này, Tiểu Phẫn ca, có biết đây là hoa gì ?" Giọng Tiểu Liên Ngữ rất mềm mại, "Chúng nó đẹp!"

      "Em thích chúng à?" Tuy rằng cậu chỉ mới mười tuổi, nhưng trưởng thành sớm hơn các bạn cùng lứa. Tuy tuổi còn nhưng cậu khá trầm ổn bình tĩnh, bộ dáng giống như vị đại nhân tuổi.

      Cậu vừa mới tham gia thi đấu trở về, còn chưa kịp thay quần áo, thấy thiên sứ mặc bộ váy màu hồng nhạt ngồi xổm ở đây ngắm những bông hoa.

      Trong giây phút đầu tiên khi Tất Ngôn nhìn thấy bé này, từ xuất ngay trong đầu cậu đó chính là "thiên sứ", sai, bé giống như thiên sứ cực kì đáng .

      "Hoa này có tên gọi rất êm tai, nó tên là Tường Vi." Cậu đến bên cạnh giọng giải thích: "Nó tượng trưng cho tình cao thượng, theo hoa ngữ (ngôn ngữ của người Trung) là nhung nhớ tình ."

      "Tiểu Phẫn ca, nó tên là Tường Vi à?" Tiểu Liên Ngữ có cái hiểu có cái , tuy rằng bé hiểu cái gì gọi là tượng trưng cho tình , nhưng cái tên của nó lại rơi vào đáy lòng non nớt sâu thẳm của bé, "Tên dễ nghe."

      "Bé cảm thấy hoa Tường Vi nhìn rất đẹp mắt sao?" Tất Ngôn thấy khuôn mặt nhắn lên vẻ thích hề che giấu của bé, cố ý hỏi câu.

      "Đẹp mắt." Sợ cậu tin, bé gật đầu liên tục.

      , đối với những bông hoa Tường Vi này Tất Ngôn có cảm giác mến đặc biệt gì. Nếu phải mẹ cậu rất thích những bông hoa này, cậu cũng lười nhớ xem tên nó là gì.

      Nhưng mà lúc cậu giải thích tất cả những gì liên quan đến hoa Tường Vi, nhìn bộ dáng sùng bái của bé, đột nhiên cậu cảm thấy những lời dạy dỗ vô nghĩa trước kia về loài hoa này của mẹ trở nên có ý nghĩa rồi.

      "Tiểu Phẫn ca, có thể dùng chúng để làm váy ?" Bé rất thích cái tên hoa Tường Vi, "Mẹ áo cưới là bộ váy đẹp nhất thế giới này. Sau này em muốn lấy hoa Tường Vi làm áo cưới. Tiểu Phẫn ca, xem có được hay ?"

      "Áo cưới chỉ có thể mặc lần thôi bé." Tất Ngôn thấy đáng , khóe miệng nâng lên nụ cười.

      "Vì sao? Tiểu Ngữ thích mặc những chiếc váy xinh đẹp." Bé hiểu, ngẩng đầu hỏi cậu.

      "Áo cưới là tượng trưng cho tình , người cả đời chỉ mặc nó lần là đủ rồi giống như tình của họ vậy, đến chết cũng thay đổi, tương lai rồi bé gặp người mà bé nhất, lúc đó nếu hai người nhau bé có thể mặc chiếc váy đẹp nhất rồi." Tất Ngôn chỉ mới mười tuổi, cậu cũng chưa hết về vấn đề này nhưng cậu lại giải thích nó cách cặn kẽ cho công chúa mặc váy màu hồng này chỉ vì bé có cặp mắt xinh đẹp khát vọng được học hỏi mọi thứ từ mình.

      "Tiểu Phẫn ca, vậy sau này đến em được ?" Tiểu Liên Ngữ đâu hiểu cái gì là hay , trong đầu của bé chỉ nghĩ đến chiếc váy xinh đẹp nhất mà thôi, "Như vậy có thể làm cho em chiếc áo cưới đẹp đẹp rồi."

      Tất Ngôn sửng sốt chút, sau đó cười ha hả, "Xem ra bé con rất thích hoa Tường Vi."

      Nếu phải rất thích nó, cần gì phải cố chấp như vậy chứ?

      "Ừ, Tiểu Ngữ rất thích." Mái tóc theo cái gật đầu của bé mà rung rung, bé nhìn cậu chờ mong, "Tiểu Phẫn ca, được được ?"

      "Tốt nhất, chờ sau này bé lớn lên, cưới bé, lấy những bông hoa Tường Vi này làm áo cưới cho bé mặc." Khuôn mặt nhắn của Tất Ngôn nhìn cách nghiêm túc, cho lời hứa hẹn.

      "Vì sao phải đợi khi lớn lên mới có thể cưới, bây giờ thể à?" Phải đợi bao lâu nữa chứ, khuôn mặt nhắn của bé bỗng chốc bị che kín bởi cảm giác thất vọng.

      "Bởi vì bây giờ bé còn quá , chỉ những người trưởng thành mới có thể mặc áo cưới." Tất Ngôn nhìn vẻ mặt thất vọng của bé, an ủi: "Bé phải ăn nhiều cơm, như vậy mới có thể lớn nhanh được."

      " vậy sao?" Tiểu Liên Ngữ tràn ngập hi vọng nhìn cậu, "Ăn nhiều chút là có thể trưởng thành sao?"

      " ." Vì an ủi bé, Tất Ngôn dùng sức thêm dầu vào lửa.

      "Vậy Tiểu Ngữ ăn nhiều cơm, sau này lớn lên có thể mặc váy cưới làm bằng Hoa Tường Vi rồi." Khuôn mặt trắng hồng nghiêm túc trả lời: "Tiểu Phẫn ca, phải chờ em lớn lên nha."

      "Đương nhiên, đến lúc đó làm cho cho bé chiếc váy có nhiều hoa Tường Vi."

      "Woa, tuyệt quá nha, em muốn chiếc váy có nhiều hoa Tường Vi!" Tiểu Liên Ngữ hưng phấn chạy vòng quanh tại chỗ, bé vui vẻ cực kỳ.

      "Tiểu Ngữ." Xa xa đột nhiên truyền đến gọi to của mẹ.

      "Tiểu Phẫn ca, mẹ em gọi rồi , em phải về rồi." Bé rất luyến tiếc Tiểu Phẫn ca nhìn giống như hoàng tử này.

      "Tặng cho bé này." Tất Ngôn đưa giải thưởng vừa giành được cho bé.

      "Tuyệt quá, là ngôi nhà nha." Vui sướng nhìn mô hình toà nhà trong tay, Tiểu Liên Ngữ vui vẻ thôi.

      "Tiểu Phẫn ca, sau này em còn có thể đến gặp ?"

      "Đương nhiên là có thể."

      "Vậy sau này em đến tìm Tiểu Phẫn ca, hẹn gặp lại Tiểu Phẫn ca." Tiểu Liên Ngữ lắc lắc tay với cậu, sau đó chạy đến chỗ mẹ.

      Tất Ngôn nhìn bóng lưng màu hồng nhạt xa, trong lòng dâng lên cảm giác ấm áp thôi, biết còn có cơ hội gặp lại bé nữa , cậu đứng tại chỗ thầm suy nghĩ. . .

      (*) Đăng luôn mở đầu cho ss Tịnh biết nó hay và đáng như thế nào nhen =D2

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 1

      Hai mươi năm sau.

      "Tiểu Ngữ, em có đồng ý gả cho ?" Giọng trầm thấp của người con trai nhàng vang vọng bên tai Liên Ngữ.

      Liên Ngữ mặc bộ váy cưới màu trắng, dải lụa trắng che khuôn mặt thẹn thùng của , môi đào khẽ mở, thẹn thùng gật đầu, "Em đồng ý."

      Tay của người con trai nhấc dải lụa trắng lên, cúi đầu xuống chậm rãi tới gần cánh môi của , Liên Ngữ mân mê cái miệng nhắn, rất muốn chạm vào. . .

      "Bịch" tiếng, Liên Ngữ rơi từ giường xuống dưới đất.

      "Ôi, đau quá!" Liên Ngữ lấy tay xoa xoa cái mông của mình, vẻ mặt hơi mất mát, tự cười nhạo chính mình, "Hoá ra chỉ là giấc mộng."

      Aizz, ước gì giấc mộng kia kéo dài thêm chút được hôn tình nhân của mình, chỉ thêm chút, chút mà thôi.

      ngồi ngẩn người ở dưới đất, mặt vùi vào hai đầu gối, trong lòng vẫn còn cảm giác tiếc nuối về giấc mộng đẹp kia.

      "Tiểu Ngữ, con còn chưa rời giường sao?" Đột nhiên ở ngoài cửa vang lên tiếp đập liên hồi, mẹ Liên đứng ở ngoài ra sức gọi tên con mình.

      "Mẹ, con dậy ngay đây." Liên Ngữ cuống quít đứng lên, sửa sang lại áo ngủ, rồi mở cửa.

      "Tiểu Ngữ, vừa rồi mẹ nghe có tiếng động mạnh, có chuyện gì xảy ra sao?" Mẹ Liên đánh giá con , nghi ngờ .

      "Mẹ, có gì." Liên Ngữ nhìn mẹ cười gượng gạo vài cái, "Lúc nãy con đứng lên do cẩn thận nên đụng phải cái gì thôi."

      Mẹ Liên bưng cái khay vào, mặt tin xem con mình, " sao?"

      "Mẹ, là , mẹ cần hỏi nhiều, được ?" Liên Ngữ nhớ tới lúc mình được làm dâu ở trong mộng, mặt hơi phiếm hồng, nhìn về phía mẹ cố ý làm nũng.

      Mẹ Liên nhìn thấy khuôn mặt con đỏ hồng khác thường, lại còn làm nũng, trong lòng càng thêm nghi ngờ, bà có chút lo lắng hỏi: "Tiểu Ngữ, sao mặt con hồng vậy, ai rồi nên mới sinh bệnh rồi hả ?"

      Liên Ngữ hờn dỗi dậm chân cái, "Mẹ, mẹ chuyện lung tung gì vậy? Con rất khoẻ, bị bệnh gì hết."

      "Được được được, có, nhanh đánh răng rửa mặt , nếu muộn mất đó." Mẹ Liên với con , cũng hỏi thêm gì nữa.

      "A! Nguy rồi, nguy rồi, hôm nay con muốn dẫn Tiểu Vũ tham gia thi đấu, làm sao bây giờ, bị muộn rồi !" Nhất thời Liên Ngữ nhớ tới công việc của mình, vội vàng cầm lấy quần áo giường chạy vào phòng tắm thay đồ.

      "Đứa này, chậm chút, cẩn thận kẻo ngã." Mẹ Liên đứng ở bên ngoài phòng tắm hô to: "Mẹ mang bữa sáng lên rồi nhé, cứ từ từ mà ăn, vẫn còn thời gian."

      Từ trong phòng tắm truyền ra tiếng binh binh bang bang, Mẹ Liên nghe xong lắc đầu, "Đứa này, thể lớn lên được rồi."

      quá bao lâu, Liên Ngữ mặc quần áo chỉnh tề ra khỏi phòng tắm.

      "Mẹ, con đây." Tùy tay với lấy chút điểm tâm, Liên Ngữ vội vàng chạy ra khỏi phòng.

      "Tiểu. . ." Mẹ Liên định bắt lấy tay nhưng lại nhìn thấy bàn tay mình bơ vơ trong trung, chỉ bất đắc dĩ lắc đầu.

      Sửa sang lại cho tốt, sau khi Liên Ngữ ra khỏi phòng ngủ cách khác là "Thế Giới Đại Chiến", mẹ Liên mới cầm khay ra khỏi phòng con .

      Trong nhi viện Thiên Sứ, Liên Ngữ cười tươi chào hỏi các đồng nghiệp chào hỏi: "Chào mọi người."

      "Tiểu Ngữ, hôm nay tâm trạng của cậu rất tốt đó nha." giáo viên nữ có mái tóc ngắn cười hì hì hỏi .

      "Có sao?" Liên Ngữ cảm thấy như vậy, lấy tay sờ sờ mặt mình, vậy sao?

      "Có, đuôi lông mày mỉm cười, trông có vẻ như xuân phong đắc ý ." Giáo viên nữ nháy mắt cười trêu đùa .

      "Cậu bậy bạ gì đó?" Gò má Liên Ngữ càng đỏ ửng thêm.

      "Lệ Quyên bậy đâu, người bậy là có." Đoạn Hồng Lăng mặc người bộ quần màu đỏ chói mắt, giống như đám lửa xâm nhập vào tầm mắt của mọi người, "Liên Ngữ, thành thực khai báo , có phải ai rồi đúng ?"

      "Hồng Lăng, sao cậu lại tới đây?" Liên Ngữ phát người bạn tốt của mình xuất ở đây nên rất hiếu kỳ, "Cậu làm sao?"

      "Cậu quên rồi à, hôm nay mọi người muốn Tiểu Vũ thi đấu, mẹ tớ sợ mình cậu bận qua nổi, nên tớ qua hỗ trợ."

      Mẹ của Hồng Lăng là viện trưởng Nhi Viện, nên thường thường ấy hay tới đây giúp đỡ, từ Liên Ngữ và ấy cùng nhau lớn lên, hai người gắn bó với nhau như chị em ruột, cho nên, chị em có việc, sao lại giúp nhau được chứ?

      "Đừng nghĩ đến chuyện chuyển đề tài, mau, gặp phải chuyện tốt gì đúng ?" Đoạn Hồng Lăng vẫn chưa quên vấn đề vừa rồi, ấy như tên trộm xem xét khuôn mặt nhắn phiếm hồng của Liên Ngữ.

      " có mà." Liên Ngữ luôn cam đoan, thiếu mỗi việc chưa thể giơ tay lên thề , "A, Tiểu Vũ đến rồi." xong, Liên Ngữ nhanh chạy , rất sợ bị truy hỏi cái vấn đề xấu hổ này.

      Đoạn Hồng Lăng hiểu tại sao bạn thân lại chột dạ chạy trốn, nhưng mà vẫn còn nhiều thời gian, kiểu gì cũng phải hỏi cho ra, thầm gật gật đầu, cũng cùng về phía Tiểu Vũ.

      "Tiểu Vũ, tập hợp mọi người lại đây." Liên Ngữ cúi đầu căn dặn bé mặc váy màu hồng nhạt.

      " biết, giáo Liên." bé gật gật đầu, sau đó bỏ chạy ra ngoài.

      "Cậu cần hỏi nữa , tớ trả lời đâu." cho Đoạn Hồng Lăng có cơ hội mở miệng, Liên Ngữ vội quay đầu với ấy.

      "Này, tớ đâu có gì đâu, sao cậu phải kích động như vậy?" ràng có tật giật mình, chính ở chỗ này giấu đầu lòi đuôi, hừ hừ.

      "Tiểu Vũ và mọi người đều đến rồi." Liên Ngữ chột dạ sang chuyện khác, nghĩ muốn tiếp vấn đề này, "Chúng ta chuẩn bị lên đường thôi."

      Dứt lời, xoay người về phía mấy bé : "Tất cả mọi người đến đủ rồi sao?"

      "Đều đến đủ rồi ạ." Năm bé đồng thanh hô to.

      "Tốt, bây giờ mọi người xếp thành hàng, theo nhé, có biết ?" Liên Ngữ nhàng với các bé.

      "Biết ạ." Mấy bé tươi cười, trả lời lớn tiếng.

      "Như vậy, chúng ta xuất phát thôi." xong, Liên Ngữ ở phía trước, năm theo sau.

      Xe đưa đón của Nhi Viện, bên trong chỉ có tiếng cười vui vẻ, biến mất ở phía xa đường chân trời.

      Newyork, Nước Mỹ

      Màn đêm buông xuống, đô thị thời thượng nổi lên tiếng động lớn báo hiệu cho màn đêm mới bắt đầu.

      Thiết kế độc đáo mới mẻ, các toà nhà lớn đứng sừng sững ở Newyork, ban ngày và ban đêm giống nhau, chúng bày ra hai loại phong tình khác nhau, đặc biệt khiến người ta phải ghé mắt nhìn.

      Nhưng ở đỉnh của toà nhà lớn, vẫn cái gian rộng lớn ấy, người đàn ông tuấn đứng cạnh cửa sổ sát sàn, tay cầm ly rượu tựa vào cửa sổ.

      Tóc của có màu đen hợp quy tắc, có mấy sợi tóc hỗn độn xoã ở trán, đôi mắt tôi mắt nhìn xuống phía dưới, nhìn những dòng xe lưu chuyển ngừng, suy nghĩ chưa bao giờ thoát khỏi những ngày tháng tối tăm kia . . .

      Tất Ngôn chưa bao giờ nghĩ thế giới của mình lại có thể sụp xuống chỉ trong vòng đêm, hạnh phúc có thể biến mất trong nháy mắt muốn tìm cũng thấy.

      Ba mẹ đều rời khỏi thế giờ này, chỉ còn lại bốn em bọ họ, mới chân chính hiểu được cảm giác trời dần sập xuống, chính lúc đó cho phép mình ngã xuống, kể cả khi trời sập, bởi vì biết nếu bản thân mình ngã xuống, như vậy những đứa em của mình còn đường sống.

      Ngày nào đó đáng sợ, đó là ác mộng mà vĩnh viễn Tất Ngôn thể nào quên. . .

      Tiếng chuông điện thoại dễ nghe kéo lại suy nghĩ của Tất Ngôn, đặt ly rượu xuống, trở về trước bàn làm việc, cầm lấy di động của mình.

      "Chuyện gì?" Giọng nam tính vang lên ở trong văn phòng trống rỗng.

      "Ông , đừng với tôi là bây giờ ông vẫn ở công ty chứ?" Đầu dây bên kia lộ ra giọng của người con trai, trong đó có chứa bất đắc dĩ.

      "Ừ." Lạnh lùng hừ ra tiếng, xem như trả lời tốt vấn đề này.

      "Trời ạ!" Người bên kia dùng sức vỗ cái trán, ngừng trợn mắt, "Cậu có biết hôm nay là ngày gì ? Hôm nay là ngày mở tiệc chúc mừng cậu nhận được giải thưởng kiến trúc lớn, cậu còn ở văn phòng cọ xát cái gì, chạy nhanh đến đây ."

      "Tôi , có gì hay ho để chúc mừng cả." Con mắt đen tối thâm trầm của Tất Ngôn hề lên tia hứng thú nào hết, vẫn bình tĩnh như cũ, "Nếu mấy người muốn , chi phí tôi thanh toán."

      "Tất Ngôn, cậu sao vậy? Giải thưởng kiến trúc lần này rất lớn, được mệnh danh là Giải Nobel kiến trúc đó!" Đầu dây bên kia, người con trai sắp tức muốn chết vì cố chấp của rồi, bao nhiêu người tha thiết ước mơ giải thưởng này, sao nằm trong tay lại như đồng nát sắt vụn vậy.

      Hừ hừ, cách tàn nhẫn, người này hề coi trọng chuyện này, " cần lời vô ích nữa, qua đây nhanh chút, bằng chúng ta tuyệt giao!" xong, đợi Tất Ngôn trả lời ta cúp điện thoại.

      Tất Ngôn nhìn điện thoại di động bíp bíp hồi lâu, cau mày lại, xoay người lấy áo khoác da ở ghế, bước ra khỏi văn phòng.

      Nửa giờ sau, chiếc xe Porsche màu đen của Tất Ngôn đứng ở trước cửa Câu Lạc Bộ, mở cửa xe bước xuống xe, lưu loát đóng cửa xe , ném chìa khóa em trai để nó cho xe vào bãi đậu xe, cũng quay đầu lại, thẳng vào Câu Lạc Bộ.

      "Hừ, tôi biết cậu nhất định đến mà." người con trai tóc màu vàng xoã xuống vai nhìn thấy Tất Ngôn đến nở nụ cười giả tạo.

      "Cậu dùng thủ đoạn ngây thơ như vật uy hiếp tôi, tôi có thể tới sao?" Tất Ngôn nhìn thấy khuôn mặt tươi cười đắc ý của bạn tốt, cảm thấy mình thể phản bác nổi.

      "Tôi cố ý bao chọn nơi này để chúc mừng cậu đó, người em!" Bị bạn tốt như vậy, cũng nên ngẫm nghĩ xem ai mới là người vất vả vì ai đây?

      "Cậu cảm thấy giải thưởng lần này cũng có gì đặc biệt hơn người sao, nhưng mà cậu nên ngẫm lại xem đồng nghiệp của mình phấn đấu như thế nào ." Thượng Thiên Dương dùng ánh mắt ý bảo nhìn sang đám đồng nghiệp hưng phấn thôi ở bên kia, "Nhưng bọn họ cao hứng cực kì đấy."

      Lời vừa mới dứt, Tất Ngôn bị đám đồng nghiệp lôi chúc mừng, liều mình trút rượu , sợ rằng say nghỉ rồi.

      Thượng Thiên Dương ngồi ở góc ghế sofa, xem cảnh tượng náo nhiệt, bạn tốt bị trút rượu, khóe miệng hơi nâng lên, chỉ có lúc này, Tất Ngôn mới giống như người sống.

      nhìn Tất Ngôn từng bước để tới được vị trí ngày hôm nay, vấp phải bao nhiêu gian nan mới đạt được thành tích này, thân là bạn tốt của ràng cũng hiểu quá rồi.

      Thượng Thiên Dương còn nhớ lần đầu tiên nhìn thấy tình cảnh của Tất Ngôn khi đó. . .

      Giống như vào giấc mộng lần nữa, nhắm mắt lại, hít sâu hơi, môi hơi hơi nâng lên.

      Hồi lâu, Tất Ngôn cúi người cầm lấy túi vải cũ nát bên chân, ngẩng đầu ưỡn ngực bước vào này giấc mộng bước vào cổng trường học, để ý ánh mắt quỉ dị của người khác nhìn mình, vẻ mặt bình tĩnh chậm rãi bước vào cổng trường.

      Hôm nay là ngày đầu tiên tân sinh viên đến báo danh, trong vườn trường nhốn nha nhốn nháo, ở thời đại này người ta coi trọng vật chất xã hội, quần áo chính là mặt tiền của cửa hàng, tất cả tân sinh học sinh trong trường đều ăn mặc chói lọi, chỉ riêng Tất Ngôn là ngoại lệ.

      người mặc chiếc áo sơmi cũ màu xám tro cùng chiếc quần jeans bị mài hỏng, và đám ở quanh đây có vẻ hợp nhau, nhưng ở góc cạnh nào đó vẫn nhìn ra tuấn dật khuôn mặt , khiến mọi người bị hấp dẫn khi qua.

      "Hello, đồng học (bạn học cùng), xin hỏi ngành kiến trúc đường nào?" Ngay tại thời điểm Tất Ngôn về hướng phòng báo danh, bên tai đột nhiên truyền đến giọng nam sang sảng.

      Tất Ngôn ngừng chân chút, vừa quay đầu thấy, bộ tóc ánh vàng rực lên trước mắt.

      " biết." năng rườm rà, trực tiếp trả lời vấn đề của đối phương, đương nhiên đợi đối phương phản ứng kịp, lướt qua người đứng ngu ngơ ở đó, tiếp tục .

      "Này. . ." Cậu con trai tóc vàng ngẩng đầu hô to sau lưng .

      Tất Ngôn để ý đến tiếng kêu ở phía sau, bước nhanh hướng về phía phòng báo danh dành cho tân sinh viên ngành kiến trúc, đến đó, cảm thấy áy náy gì khi vừa dối là mình biết, giống như đó là chuyện bình thường có gì để . . .

      Mỗi khi Thượng Thiên Dương hồi tưởng lại chuyện này lần, bởi vì Tất Ngôn máu lạnh, hại ở trong vườn trường to như vậy, mù quáng vòng đường oan uổng, luôn nhịn được cắn chặt răng căn, nhưng dù sao cũng từ cái lần đó mà hai người trở thành bạn bè.

      Cho nên, biết, đối với Tất Ngôn mà giải thường ngày hôm nay quan trọng cỡ nào.

      "Trốn ở nơi này để tránh uống rượu sao?" Tất Ngôn bị trút rượu nên hơi say, ngồi ở bên cạnh Thượng Thiên Dương, buồn bực hỏi: "Chính là cậu làm, cổ vũ thêm à?"

      "Người em, chúc mừng cậu." Thượng Thiên Dương lời vô nghĩa, giơ ly rượu lên đụng cái, sau đó ngửa đầu uống cạn.

      "Cảm ơn." cần nhiều, Tất Ngôn cảm tạ người bạn tốt này.

      "Coi như cậu còn có lương tâm." Thượng Thiên Dương cười đánh quyền lên ngực , "Tôi vừa mới tưởng tượng lại tình cảnh tôi và cậu gặp nhau, lúc đó cậu gạt tôi thê thảm, hừ hừ!"

      "Ha ha." Mỗi khi nhắc tới chuyện này, Tất Ngôn lại nhớ đến dáng vẻ ngây ngốc của Thượng Thiên Dương lúc đó, nhịn được há mồm cười .

      "Này, đủ rồi, tôi đủ rồi có nghe ?" Giễu cợt bạn tốt, đúng là máu lạnh.

      "Có ai nghĩ tới chuyện đường đường là đại thiếu gia nhà họ Thượng lại mù đường đâu?" Thu lại tiếng cười, nhưng trong mắt Tất Ngôn vẫn lộ ra ý cười nhè .

      "Cậu. . ." Xem như hôm nay là nhân vật chính nên Thượng Thiên Dương so đo với , nhịn xuống cảm giác muốn đánh người, rầu rĩ uống rượu.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 2.

      Editor: Linh.

      Tất Ngôn cũng nhắm mắt lại, dựa người vào thành ghế sofa, hưởng thụ yên tĩnh và kí ức trong lòng trong khung cảnh náo nhiệt.

      Công ty thiết kế kiến trúc là con ngựa đen đột nhiên nổi lên trong giới kiến trúc mấy năm gần đây, thế tới của nó mạnh tới mức khiến cho giới kiến trúc đều trở tay kịp, ai tin tưởng rằng công ty có danh tiếng gì lại trở thành con cưng của giới kiến trúc chỉ trong đêm, mà tất cả đều là công của Tổng giám đốc, cũng là nhà thiết kế của công ty – Tất Ngôn.

      Năm đó mới chỉ ba mươi tuổi đạt được giải thưởng lớn về kiến trúc, thiết kế theo khuôn phép của khiến toàn bộ giới kiến trúc chấn kinh.

      nay thiết kế của trở thành ngàn vàng khó cầu, những nhân vật nổi tiếng trong xã hội vẫn luôn nâng tiền bạc tới cửa cầu thiết kế, đáng tiếc có tiếng là khiêm tốn ít , cho nên rất nhiều người đều là tơi tả mà về.

      “Mình nghe San Na , cậu đẩy tất cả các dự án sang cho mình, sao lại thế này?” Thượng Thiên Dương mặc bộ quần áo kỵ sĩ tuấn, nổi giận đùng đùng xông vào văn phòng của Tất Ngôn.

      “Cậu có nhầm vậy?” ta tức giận đến mức bộ tóc nhuộm vàng hoe dựng thẳng lên, “Mình thừa dịp cậu nổi tiếng dồn sức quảng cáo, cậu ngược lại, ở trong này đẩy công việc ra ngoài, sao, cậu đây là cố ý làm trái ý mình hả?”

      “Cậu xem rốt cuộc là cậu muốn làm gì, muốn làm?”

      Tất Ngôn im lặng , nếu như cho bạn tốt trút hết tức giận ra ngoài lần, vậy cậu ta càng thêm buồn bực. Cho nên vẫn là để cậu ta mắng hết lần thôi.

      Nửa giờ sau, Thượng Thiên Dương mắng đến miệng đắng lưỡi khô, nhìn lại Tất Ngôn vẫn là bộ dáng khí định thần nhàn như cũ, liền biết nửa giờ này tự mình phí lời rồi.

      “Cậu...” Thượng Thiên Dương chỉ vào á khẩu được gì, cũng lại thêm gì nữa.

      lâu sau, Tất Ngôn mới có lòng tốt mở miệng vàng ra giải thích cho ta: “Mình có chuyện quan trọng hơn phải làm. Trong thời gian ngắn muốn nhận thêm dự án nào nữa.”

      “Cậu có chuyện gì quan trọng hơn?” Thượng Thiên Dương nhíu mày hỏi, mình quen cậu ta phải ngày ngày hai. Cậu ta có chuyện gì quan trọng mà mình lại biết?

      “Chuyện công ty của ba mình bị phá sản.” Ánh mắt Tất Ngôn lạnh lùng, đứng dậy từ ghế, chậm rãi đến bên cửa sổ, dõi mắt nhìn ra xa, “Hai mươi năm trước, công ty của ba mình bởi vì vật liệu xây dựng kém chất lượng mà trong vòng đêm rơi vào cảnh gần phá sản, sau cùng, ông chịu được đả kích bị phá sản nên lựa chọn tự sát, mà mẹ mình cũng chọn cách chết theo ông.”

      Tầm mắt của Tất Ngôn nhìn chằm chằm vào dòng xe tới lui dưới cao ốc, giọng điệu chậm mà kéo dài, phảng phất như chuyện của người khác, chút phập phồng.

      Nhưng Thượng Thiên Dương lại biết lúc này lòng của cậu ta rất đau, cái tay cầm bút máy của cậu ta chảy ra tơ máu, chứng minh Tất Ngôn phải rất cố gắng mới áp chế được bi thống ở sâu trong nội tâm.

      “Cậu muốn làm cái gì?” Tất Ngôn cho ta biết những chuyện này, chắc hẳn là hạ quyết định.

      “Mình nghĩ muốn tra ràng chuyện năm đó.” Có đoạn thời gian Tất Ngôn từng bắt đầu điều tra tài liệu ghi lại của công ty của cha nhưng lại thu hoạch được gì.

      Năm đó đống nguyên liệu kém chất lượng mà ba kiểm duyệt biến mất thấy. Ngay cả nhân viên trước đây có tham dự vào mua bán vật liệu cũng thấy tung tích cho nên có thể khẳng định tất cả đều có dự mưu.

      “Tra ràng rồi làm gì nữa? Nếu có nội tình thể cho ai biết, vậy cậu muốn làm như thế nào?” Thượng Thiên Dương biết mình ngăn cản được, nhưng cũng muốn bạn tốt tiếp tục sống trong hồi ức đau khổ.

      biết, nhưng mình nhất định phải làm, nếu cả đời này mình yên lòng.” Tất Ngôn biết nên tìm cái cửa để trút hết cố gắng và thống khổ nhiều năm của mình, nếu như vậy bức mình điên mất.

      “Làm xong chuyện này cậu trở về chứ?” Thượng Thiên Dương đột nhiên hỏi.

      “Mình trở lại có thể đâu đây?” Tất Ngôn cười tự giễu.

      “Vậy thiên sứ hoa Tường Vi của cậu sao?”

      Khuôn mặt của Tất Ngôn căng ra, đồng tử đen bắn ra ánh sáng sắc nhọn về phía ta.

      “Ha, đừng khủng bố như vậy có được hay ? Mình cẩn thận nên nhìn qua bản phác họa của cậu.” Thượng Thiên Dương thấy ánh mắt lạnh như băng của bạn tốt, hơi sợ, “Ha ha, đừng như vậy, là cẩn thận nhìn thấy, cẩn thận, mình thề!”

      Tất Ngôn cứ lạnh lẽo nhìn ta như vậy khiến trán Thượng Thiên Dương ứa ra mồ hôi.

      Trời ạ, là cực hình!

      “Lần sau còn dám lục lọi này nọ của mình, cậu nhất định phải chết.” Tất Ngôn hung tợn uy hiếp .

      , đâu.” Thượng Thiên Dương vội vàng lắc đầu, bảo đảm với .

      ta sao còn dám lại nhìn lén tập tranh của cậu nữa, cũng phải là muốn sống, ài, là lòng hiếu kỳ hại chết mèo a!

      “Định khi nào ?” Thượng Thiên Dương vội vàng chuyển đề tài.

      “Qua giáng sinh.” Tất Ngôn nhàng nhả ra từng chữ.

      “Nhanh như vậy?” Thượng Thiên Dương kinh ngạc nâng cao giọng.

      “Chẳng phải là Sở Vụ của chúng ta định thành lập phân sở tại trong nước sao?” Tất Ngôn ra suy nghĩ của mình cho bạn tốt nghe: “Nhân cơ hội này, mình tỉ mỉ khảo sát phen ở trong nước.”

      “Được, cậu cũng như vậy, vậy dựa theo ý của cậu mà làm thôi.” Thượng Thiên Dương có biện pháp phản bác, “Vậy em trai, em của cậu sao? Cậu muốn giải thích chuyện này với bọn nó như thế nào?”

      “Tạm thời cần cho tụi nó biết , để cho tụi nó nghĩ mình là vì muốn thành lập phân sở mới mà về nước là được rồi.” nghĩ muốn khiến cho em trai em lo lắng, Tất Ngôn đành phải nhờ ta dối giúp.

      cho bọn nó biết sao? Bọn nó trưởng thành rồi, biết phải làm như thế nào.” Thượng Thiên Dương do dự .

      “Mình muốn cho bọn nó tham dự quá nhiều vào chuyện này, gợi lên những kí ức tốt trôi qua. Chuyện này để mình mình gánh vác, cứ như vậy .”

      Thượng Thiên Dương nghiêm túc vỗ vỗ bờ vai của , “Mình biết phải làm như thế nào, yên tâm, mình giữ kín chuyện này thay cậu.”

      “Toàn bộ phải nhờ vào cậu rồi.”

      “Đều là em, cần khách khí.”

      Nhưng trong lòng Thượng Thiên Dương tê tê giống như bị côn trùng cắn, mặc kệ, chết chết thôi!

      “Cậu nhân cơ hội này tìm vị tình nhân mối tình đầu của cậu?”

      “Thượng Thiên Dương!” Khủng long phun lửa nhấc chân, cước đá ta ra khỏi văn phòng.

      Văn phòng lập tức khôi phục yên tĩnh, tâm của Tất Ngôn sớm còn bình tĩnh như mặt ngoài, ngừng nhớ lại vấn đề vừa rồi bạn tốt nhắc tới, nội tâm rộn rạo.

      Kéo ngăn kéo ra, cầm lấy bản phác họa ở tận cùng bên trong, bìa ố vàng, nhìn là biết lâu.

      Tất Ngôn cẩn thận lấy ra, lật xem từng tờ, giống như dĩ vãng, nỡ dời mắt, bản phác họa này theo rời khỏi nhà, vẫn trôi nổi vượt biển tới Newyork, chưa từng rời khỏi người .

      Hai mươi năm này, nó trở thành trụ cột tinh thần của , mỗi khi gặp khó khăn và chuyện vui, chỉ cần nhìn người ở bên trong đứng lên lần nữa.

      “Em có khỏe ?” Tất Ngôn với phấn nộn ở bên trong tập tranh nỉ non. Có lẽ lập gia đình rồi.

      Trái tim hơi đau, lòng ngón tay vuốt ve qua lại khuôn mặt của người trong tranh, muốn cảm thụ giây hạnh phúc kia.

      Tiếp qua hai ngày nữa là lễ Noel, đường phố Newyork tràn đầy khí vui sướng nơi nơi.

      đường cái náo nhiệt người đến người , ánh sáng rực rỡ, Tất Ngôn mình bước chậm. Thân hình tuấn lãng cao ngất của hòa trong dòng người phương Tây đặc biệt nổi trội. Nguyên nhân mọi người liên tục nhìn chăm chú vào chính là toàn thân phát ra hơi thở ngạo nghễ lạnh như băng.

      làm như thấy ánh mắt chăm chú của người qua đường. Khuôn mặt lạnh lùng chút biểu cảm, mãi đến khi khóe mắt vô ý thoáng nhìn thấy tủ kính ven đường, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng bắt đầu xuất vết nứt , đáy mắt xẹt qua tia ánh sáng phức tạp.

      dừng bước, chậm rãi về phía cửa kính, cách tấm thủy tinh trong suốt, yên lặng đứng trước bộ áo cưới, đó là bộ áo cưới thêu đầy hoa Tường Vi. Từng đóa hoa Tường Vi màu hồng nhạt bộ váy trắng, cực kì xinh đẹp.

      Tiểu ca ca, em thích hoa Tường Vi, chúng nó có khả năng làm thành váy đẹp sao? Mẹ chiếc váy xinh đẹp nhất đời được gọi là váy cưới, vậy em có thể dùng những bông hoa Tường Vi này làm thành áo cưới ...

      Bên tai phảng phất truyền đến giọng non nớt lâu trong trí nhớ.

      Tất Ngôn thích náo nhiệt, nhưng bây giờ đứng trước chiếc áo cưới trong tủ kính, đứng đường cái người đến người , chuyện này nếu để cho Thượng Thiên Dương cùng em trai, em biết, hẳn là bọn họ bị dọa tới mức tròng mắt cũng có thể rơi ra.

      Hoa Tường Vi... Tất Ngôn nỉ non cái tên này ở trong lòng.

      Trăm ngàn luân chuyển, suy nghĩ của khỏi bay đến phía sau vườn nơi có hoa Tường Vi. Bây giờ cũng cảnh còn người mất. biết thiên sứ phấn nộn kia có tìm được áo cưới hoa Tường Vi của hay .

      Nghĩ đến bóng dáng phấn nộn kia, khuôn mặt tuấn lạnh lùng lộ ra nụ cười ấm áp, môi mỏng khẽ cong thành vòng cung nho , lòng có chút chấn động.

      là thời gian đẹp nhất sau cùng của Tất Ngôn, cho nên nhiều năm như vậy qua , vẫn tồn tại trong trí nhớ của chưa từng biến mất.

      Nhưng là, trí nhớ chung quy cũng chỉ là trí nhớ. Những thứ tốt đẹp cũng chỉ là hồi ức, trở thành thực được. nên tiêu phí quá nhiều thời gian vào chuyện nhàm chán.

      Suy nghĩ đến đây, lông mày tuấn của hơi nhăn lại, dời tầm mắt khỏi tủ kính, nhanh chóng vào trong đám người.

      Mà ở thành phố bên kia Địa cầu, nguyên nhân là do văn hóa phương Tây xâm lấn, khiến cho lễ Noel cũng trở thành ngày lễ mà người trẻ tuổi chạy theo như vịt, phố đầy ông già Noel cùng cây thông Noel, tùy ý cũng có thể nhìn thấy chữ giáng sinh vui vẻ.

      Vật phẩm lễ Noel rực rỡ muôn màu treo trong tủ kính, người qua đường nhịn được mà dừng lại, nhất là các bạn .

      “Đừng chạy loạn, quan trọng nhất là phải theo giáo, biết ?” Liên Ngữ đứng ở phía trước quay đầu nhắc nhở các bạn ở phía sau.

      Vào ngày lễ Giáng sinh này, nhi viện mang bọn ra ngoài chơi, cảm thụ khí của lễ Giáng sinh. Hoạt động và vật phẩm dành cho lễ Giáng sinh ở đường làm cho bọn hưng phấn thôi, mà điều này cũng làm các giáo viên chạy theo bọn nó phải mệt mỏi.

      Liên Ngữ phụ trách dẫn mấy bé dạo dọc theo tủ kính. Con trời sinh thích chưng diện, cho dù là bé cũng ngoại lệ, khi các bé nhìn thấy váy hoặc quần áo xinh đẹp ở bên trong tủ kính, luôn luôn dừng lại thảo luận sôi nổi phen.

      Liên Ngữ đứng cười ở phía sau các bé, câu nào.

      giáo Liên, mau nhìn, cái váy kia đẹp.” bé kéo tay Liên Ngữ la lên . “ giáo Liên, mau đến xem.”

      Liên Ngữ nghe thấy bọn lớn tiếng hoan hô, nhìn về phía mà các chỉ. Vừa nhìn thấy lập tức sững sốt. Đó là bộ quần áo cưới màu trắng rất đẹp, điều đáng tiếc duy nhất chính là mặt có hoa Tường Vi mà thích nhất.

      giáo Liên, đó là váy gì mà đẹp như vậy?” Nhóm bạn đồng loạt quay đầu chờ mong nhìn .

      “Cái này gọi là áo cưới. Là chiếc váy mà các bạn nữ mặc vào thời điểm hạnh phúc nhất trong đờ. Sau này các con cũng bộ áo cưới của mình.”

      Liên Ngữ nhìn chiếc áo cưới kia, vẻ mặt có chút mê ly, phảng phất lại nghe thấy lời trai với .

      vậy chăng?” Bọn thể tin được lại có ngày như thế.

      .” Liên Ngữ gật đầu mạnh, cho nhóm tin tưởng.

      Nhóm bé nghe vậy, khuôn mặt nhắn nhất thời cười đến sáng lạn như hoa, tất cả đều ghé vào trước tủ kính nhìn áo cưới xinh đẹp bên trong, giống như có thể bắt nó vào trong lòng.

      Liên Ngữ đứng ở phía sau bọn , tầm mắt cũng dừng lại chiếc áo cưới lâu dời. Dường như lại nhìn thấy mảng lớn hoa Tường Vi, nở sáng lạn như thế.

      Hoa Tường Vi tượng trưng cho khát khao trong tình , nhưng là tình chỉ là giấc mơ đẹp. Tuy hoa héo tàn nhưng tình trong lòng lại vĩnh viễn tàn lụi. Hoa Tường Vi chính là tình ban đầu, lời hứa trong tình .

      Mà đây cũng là mong đợi của về tình với trai có nụ cười ấm áp, lần thứ hai xuất chờ đợi tốt đẹp.

      Tiểu ca ca, tìm được bằng lòng mặc áo cưới vì chưa?

      Trong khí truyền đến từng tiếng nhạc du dương, áo lam xinh đẹp tựa người vào bên cửa sổ.

      cúi đầu đọc quyển sách tay, phảng phất như chung quang còn liên quan gì tới mà đắm chìm vào trong thế giới của mình,điềm tĩnh mà tao nhã.

      Lúc này, chuông gió cửa quáncafé vang lên, bóng dáng đỏ như lửa chợt , tới vị trí đối diện áo lam, ngồi xuống cách dứt khoát.

      Nghe thấy tiếng động, Liên Ngữ ngẩng đầu lên từ trong quyển sách. “Hồng Lăng, cậu đến rồi.”

      “Cậu đọc đến mê mẩn như vậy sao?” Đoạn Hồng Lăng vừa đến nhìn thấy bộ dạng đọc đến say mê của . Nếu phải tận lực tạo ra tiếng động, có lẽ đến bây giờ ấy còn phát ra tồn tại của đâu.

      “Ha ha, thực xin lỗi.” Tự biết mình đuối lý, Liên Ngữ cười gượng bồi tội, “Sao lại đột nhiên hẹn mình uốngcafé?”

      “Còn phải là vì chuyện của đại tiểu thư cậu sao?” Người phụ nữ này khẳng định là quên, Đoạn Hồng Lăng thở phì phì nghĩ, “Hôm nay là sinh nhật của cậu đó. Liên đại tiểu thư!”

      “Ách, mình quên rồi.” Đúng là Liên Ngữ quên mất hôm nay là sinh nhật mình, để ý cười cười. “ sao, sinh nhật phải là ngày gì quan trọng, cũng cần căng thẳng như vậy.”

      “Cậu đó, ngay cả sinh nhật của chính mình cũng để ý, vậy cậu quan tâm đến chuyện gì đây.” Đoạn Hồng Lăng lắc đầu với , “Mặc kệ, hôm nay mình đặt cho cậu phòng bao tại Bầu Trời Màu Lam. Đêm nay chúng ta phải chơi hết mình.”
      Last edited by a moderator: 26/11/14

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 3:

      "Lý do của cậu là muốn khiến cho mình điên cuồng chút ư?" Liên Ngữ nhìn thấy bộ dạng hưng phấn của bạn tốt, về điểm này còn sao?

      "Ha, cậu đúng là cha mẹ sinh ra mình, ngay cả mình nghĩ gì cũng có thể hiểu ngay." Đột nhiên Đoạn Hồng Lăng cười lớn tiếng, "Cậu cứ "

      " thôi, nơi này là quán cafe, phải cái chợ." Liên Ngữ thấy bộ dạng tự nhiên biết ngại của bạn, cảm thấy rất xấu hổ.

      "Biết rồi." Đoạn Hồng Lăng xuống giọng, ánh mắt phẫn nộ nhìn về phiá , "Đêm nay nhất định phải tới, nếu tuyệt giao!"

      "Nghiêm trọng như vậy, xem ra mình được." Liên Ngữ bắt đắc đĩ lắc đầu, khẽ cười : "Mình nhất định , được chưa, đại tiểu thư Đoạn."

      "Coi như bíêt điều" Đoạn Hồng Lăng cầm lấy cốc nước bàn, hơi uống hết, hề thục nữ chút nào.

      "Uống chậm chút, cẩn thận sặc." Liên Ngữ lo lắng dặn dò.

      Liên Ngữ trông thấy bộ dáng phóng khoáng tục tằn của bạn, lắc đầu,khẽ thở dài.

      Ôi, có người nào đó cả ngày kêu gào phải làm thục nữ, nhưng xem ra, con đường tu thành chính quả còn rất dài.

      " có việc gì." Đoạn Hồng Lăng mở cúc áo, cầm lấy khăn tay lau khóe miệng, sau đó : "Cậu phải biết rằng, sao mình lại phải hao tổn tâm trí tổ chức bữa tiệc sinh nhật này chứ, tất nhiên là có mục đích."

      "Mục đích gì?" Liên Ngữ miễn cưỡng hùa theo ý của bạn, đối với bạn tốt luôn tạo ra những ý tưởng kì quái, luyện thành thói quen rồi.

      "Hắc hắc." Đoạn Hồng Lăng đen tối trừng mắt nhìn "Đương nhiên là tìm cho cậu người chồng như ý."

      "Cái gì?" Liên Ngữ to.

      "Này, quán cafe, quán cafe" Đoạn Hồng Lăng vui sướng khi nhìn thấy có người gặp họa, nhắc nhở : " cần phải to, nơi này phải cái chợ."

      "Cậu . . . . ." Liên Ngữ tức giận trừng mắt liếc bạn tốt cái, nhưng lời ấy của bạn lại làm phiền lòng, "Rốt cuộc cậu muốn làm gì?"

      " phải rồi sao?" Đoạn Hồng Lăng giơ tay gọi phục vụ, cầu ly Cappuccino, "Giúp cậu tìm bạn trai."

      Đại tiểu thư Đoạn vẫn giữ nguyên bộ dáng, tuyệt đối để ý đến ánh mắt tức giận của ai đó.

      "Tiểu Ngữ, năm nay cậu hai mươi lăm tuổi, mảnh tình vắt vai cũng chưa có." Giống như thấy mình đắc tội với ai "Cậu xinh đẹp như vậy, nhưng biết hưởng thụ tình , quả thực phí của trời."

      "Mình cần." Liên Ngữ hạ giọng gằn từng chữ cho bạn tốt thấy thái độ của mình: "Cậu đừng làm lung tung."

      "Mình làm lung tung, đây là chuyện cực kì đúng đắn." Đoạn Hồng Lăng nghiêm túc với : "Chẳng lẽ cậu tính ở như vậy cả đời sao?"

      "Như vậy có gì là tốt"

      "Rất tốt !" Đoạn Hồng Lăng tức giận khó nhịn thấp giọng quát: "Trời mới biết khi nào trai bé kia xuất , nếu ta vẫn chịu ló mặt ra, chẳng phải cậu lãng phí tuổi thanh xuân của mình rồi ư?"

      "Hồng Lăng, cần ." thích người khác lấy chuyện này ra đàm tiếu.

      "Mình thể , cậu phải nghe theo sắp xếp của mình, thể phản đối." nhất định phải giải cứu cho Liên Ngữ để ấy thoát khỏi kí ức tuổi ấu thơ lúc trước.

      "Hồng Lăng, nên ép mình." Liên Ngữ khó xử nhìn bạn, "Cậu biết mình có cách nào để quên."

      từng thử quên khoảnh khắc gặp nhau ngắn ngủi trước đây, quên nụ cười dịu dàng của hoàng tử, nhưng thể quên được, thể quên được, cảnh tượng kia luôn xuất trong mộng của , lúc nào cũng nhắc nhở .

      Khuôn mặt tươi cười của người đó tựa như rừng hoa tường vi, khắc sâu trong tâm trí của , đuổi mà .
      "Tiểu Ngữ, đây phải là tình , mà là đam mê!" Đoạn Hồng Lăng thấy bộ dạng đấu tranh của ,cảm thấy hơi lo lắng "Giống như cậu điên cuồng thích hoa tường vi, nếu cậu muốn có được tình tùy từng thời điểm, xuất người đàn ông thương cậu, chứ phải chỉ chờ hình bóng mãi xuất ."

      Liên Ngữ trầm mặc, biết như vậy là được, nhưng từ trong sâu thẳm trái tim vẫn ôm tia hi vọng, chờ mong kỳ tích xuất , có ngày, trong biển người mênh mông gặp lại lần nữa.

      "Đêm nay mình nghe theo sắp xếp của cậu."

      " tốt quá, cuối cùng cậu cũng nghĩ thông suốt." Đoạn Hồng Lăng vui vẻ cầm lấy ly cà phê chạm vào cái ly của : "Vì đêm nay diễn ra thành công, tốt đẹp. cạn ly!"

      Khóe miệng Liên Ngữ hơi hạ xuống, uống ngụm cà phê mà cảm thấy khó khăn khác thường.

      thực muốn quên ư? có duyên với váy cưới hoa tường vi sao?

      Bất giác thở dài, lâu thể ngừng. . . . . .
      Last edited by a moderator: 7/4/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :