1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

LÀ YÊU HAY HẬN - Linh Hy (Dân quốc) (50C Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Style01169

      Style01169 Active Member

      Bài viết:
      225
      Được thích:
      175
      [​IMG]
      - Nguồn: kitesvn.com, vodanh2013.wordpress.com
      - Tác giả: Linh Hy
      - Tên editor +beta: Vô Danh
      - Thể loại: Ngôn Tình, Dân quốc
      - Số chương : 50
      Văn án: Năm 15 tuổi, Lâm Hàng Cảnh xa cha, đơn độc phương bắc đến nhà bạn của cha mình là Tiêu đại soái để ở nhờ, đây là lần đầu tiên gặp Tiêu Bắc Thần.
      Năm 19 tuổi, Tiêu Bắc Thần đâm chết mối tình đầu Mục Tử Chính của , thậm chí cưỡng ép cách điên cuồng...
      Hai năm sau, khi và Tiêu Bắc Thần gặp nhau lần nữa, là vợ ân nhân của . Còn thà bội nghĩa cũng từ thủ đoạn ép về bên mình.
      dối trá của , tàn nhẫn của , điên cuồng của , cố chấp của ...Vì bày mưu hết lần này đến lần khác, cũng chỉ để giữ , nhưng lại có được trái tim . dốc lòng vì , nhưng trong ánh mắt sáng ngời của , đến hèn mọn. Suy cho cùng vẫn là tình đậm sâu nhưng duyên phận mỏng.
      Sống chết, xa cách, loáng cái bảy năm. Tiêu gia giàu có ngày đó nay lụn bại, thành trì lớn như vậy nay chỉ còn , tình sâu đậm mà tuyệt vọng này liệu có thể xóa mờ hận thù vô hạn?
      Last edited: 23/4/17
      tart_trungHale205 thích bài này.

    2. Style01169

      Style01169 Active Member

      Bài viết:
      225
      Được thích:
      175
      Chương 1: Đêm Nay Chẳng Đem Nào
      Tuyết rơi rất nhiều vào năm đó.

      Tàu phun ra từng hồi hơi nước, tiếng vang ồn ào, nó sắp đến bến Bắc Tân. Hơi nước như sương trắng khiến những bông tuyết rơi xuống tan thành những giọt nước. Trong toa hạng nhất tàu, thím Lưu quá năm mươi hà hơi lên tấm kính, thấy tuyết bám ở đó bị tan chảy ít cố gắng nhìn ra bên ngoài, nhưng cũng chỉ nhìn thấy trời tuyết mênh mông, thể nhìn được gì.

      A hoàn Kim Hương bên cạnh sốt ruột : "Thím đừng mở cửa sổ đấy, khó khăn lắm toa mình mới ấm lên được chút, thím sợ lạnh nhưng con chịu nổi rồi đây."

      Thím Lưu xoay mặt lại, bực mình mắng Kim Hương: "Nhìn con kìa, như con mèo bị đông lạnh vậy. Quên lúc tàu mới đến đảo Tân Bình rồi hả, khi đó vừa thấy trận tuyết lớn này hớn hở bao nhiêu, giờ biết lạnh rồi lại dám trách thím Lưu này. Tuyết cũng chẳng làm đông nổi cái đứa có lòng như con."

      Thím Lưu là vú nuôi của tiểu thư Lâm gia, mà cũng làm nhiều năm nên khác như chủ nhà là mấy, thể đắc tội nên Kim Hương vội vàng cười hì hì nịnh nọt: "Thím đừng giận, ai mà biết thím đến từ nơi băng tuyết ngập trời chứ, nếu lão gia cũng dám để thím cùng tiểu thư lên phương bắc."

      mặt Kim Hương đầy vẻ lấy lòng cũng khiến cho thím Lưu đỡ bực, bà nhìn quanh toa tàu rồi lập tức nghiêm mặt: " chín đâu?"

      Kim Hương chỉ phía ngoài toa, "Vừa nãy tiểu thư trong toa bí quá nên muốn ra ngoài cho thoáng."

      Thím Lưu lườm Kim Hương lười biếng mà mau miệng cái, cũng chẳng thêm gì, chỉ cầm chiếc cái khoác bên cạnh rồi ra cửa, quả nhiên thấy Lâm Hàng Cảnh mới mười lăm tuổi đứng ở cuối toa, mặc bộ váy liền màu xanh nước biển nhạt, những dải ren hoa váy tung bay trước gió lạnh. Trông như còn hơn cả cái váy, cả người nghiêng ngả theo chiều gió.

      Thím Lưu nhanh đến, khoác áo choàng lên đầu vai gầy của Lâm Hàng Cảnh: "Cửu Nhi, nếu cứ đứng ở đầu gió thế này lát trúng gió rồi bị đau đầu mất."

      Lâm Hàng Cảnh gật đầu khẽ.

      Tay áo chiếc váy mặc hơi dài chút, che hết cả tay của , chỉ lộ ra đầu ngón tay thon . Chiếc váy màu lam đó quá rộng so với thân thể chưa phát triển hết này, khiến người lọt thỏm ở trong. duỗi tay bắt lấy dải ren váy, nhàng cuốn tròn nó từng vòng.

      Thím Lưu biết chín này vốn rất bướng, lúc này lại chẳng năng gì biết trong lòng buồn bã tới mức nào. Bà cũng chỉ đành dỗ : "Cha tiểu thư cũng vì tạm thời gặp khó khăn, để ở nhà lại thêm lo lắng nên mới sắp xếp cho đến chỗ Tiêu đại soái. Tiêu đại soái là bạn thân của cha tiểu thư, nhất định khiến chịu khổ. Đợi cha tiểu thư vượt qua quãng thời gian này, tất cả yên ổn tất đón về. Tiểu thư thấy làm gì có chuyện đường đường bộ trưởng bộ tài chính nào lại bị người ta chơi dễ dàng đâu."

      Lâm Hàng Cảnh vẫn im lặng câu nào.

      Thím Lưu định khuyên thêm mấy câu nghe tiếng còi dài, sau khi tàu vào bến Bắc Tân dần dần dừng hẳn. Bà nhìn cảnh vật dừng chuyển động bên ngoài cửa sổ, thở dài : " đường lắc lư từ Thượng Hải đến Bắc Lâm, cuối cùng cũng đến rồi."

      Lúc xuống tàu, từng trận gió lạnh ập tới, Kim Hương bên cạnh lạnh tới mức cóng cả chân tay, xách va li da to, cả người run mạnh cái. Thím Lưu phủi phủi tuyết áo choàng của Lâm Hàng Cảnh. Lâm Hàng Cảnh thấy có lính gác xung quanh ga tàu từ lâu, lúc nhóm vừa xuống xe lập tức có người lính mặc quân phục về hướng họ, đằng sau có ba cảnh vệ theo. Thím Lưu biết người của Tiêu đại soái đến vội lên trước chuyện, sau đó quay người, mặt mày hớn hở với Lâm Hàng Cảnh: "Là Tiêu đại soái phái người đến đón chúng ta. Người đó họ Lý, là phó quan, là xe đợi bên ngoài."

      Lâm Hàng Cảnh gật đầu, có cảnh vệ bước đến xách va li da trong tay Kim Hương. Vị Lý phó quan này cực kỳ lịch , dẫn ba người bọn họ ra khỏi bến tàu. Bên ngoài có ba chiếc ô tô màu đen đợi, Lâm Hàng Cảnh bước lên xe, thím Lưu và Kim Hương cũng định lên cùng chiếc đó, ai ngờ lính cảnh vệ đứng bên xe ngăn bọn họ lại, ra ý cho họ ngồi xe đằng sau. Thím Lưu cũng thể làm gì, đành dẫn Kim Hương lên xe sau.

      Lâm Hàng Cảnh ngồi đằng sau chẳng hề mở miệng. Lý phó quan tự mình lái xe, lúc xe bắt đầu lăn bánh, nhìn cảnh vật bên ngoài qua cửa sổ. Tuyết rơi cả đêm dường như vẫn chưa muốn dừng, đường phủ màu trắng xóa, cây cối hai bên trơ trụi, có lấy chiếc lá, đây lại là những cảnh trước đây chưa từng thấy.

      Xe quá nửa thành phố cuối cùng cũng tới dinh thự của Tiêu đại soái, xe thẳng vào trong sân rộng lớn. Lúc này trời tối, lại có tuyết rơi, chỉ nhìn thấy những bóng tuyết di động qua cửa sổ xe, xa xa là những bức tường đá cao, còn lại toàn là các gian phòng, chính giữa là tòa lầu kiểu tây. Cuối cùng xe cũng dừng.

      Lý phó quan xuống xe trước, mở cửa sau: "Mời Lâm tiểu thư xuống xe, đại soái ở Giang Bắc chưa về. Thất phu nhân bày tiệc tiếp đón Lâm tiểu thư."

      cẩn thận bước xuống xe, xoay mặt thấy thím Lưu và Kim Hương cũng tới, bà vội vã đến nắm lấy bàn tay nho của , lúc này mới cảm thấy yên tâm. Lý phó quan dẫn ba người kia hướng phòng khách của tòa nhà kiểu tây. Có hai lính gác đứng bên ngoài, mũi đao sắc nhọn của súng trong tay có phủ tuyết, thấy Lý phó quan dậm chân giơ tay chào kiểu binh, làm cho Kim Hương giật mình, sợ run cả người.

      Đẩy cửa vào trong được mấy bước cảm thấy hơi ấm phả tới. Cửa phòng khách mở, a hoàn chạy báo, có tiếng phụ nữ cười từng hồi ở bên trong, tiếng cười uyển chuyển như chim ca, khiến người ta cảm thấy dễ chịu đôi phần, đâu đó có tiếng phụ nữ vừa cười vừa .

      "Ai da, lão tam, con xem con hư hỏng đến mức nào rồi, ai đời lại đặt hoa quả đầu người ta để luyện thương chứ? Người làm nghe lời con đấy, nhưng cứ đợi dì với đại soái xem đại soái có đánh gãy chân của con !"

      A hoàn truyền tin ra vẫy vẫy tay, Lý phó quan xoay mặt với Hàng Cảnh đứng bên thím Lưu: "Mời Lâm tiểu thư vào."

      vào phòng khách, trước mắt sáng bừng, đèn thủy tinh rọi sáng ngời cả phòng, dưới đất trải thảm kiểu tây, giẫm chân lên rất êm mà gây tiếng động. vừa bước vào nghe thấy tiếng cười duyên, hương thơm phả tới, bàn tay đeo vòng phỉ thúy trong veo nắm lấy bàn tay và lạnh lẽo của .

      "Đây đây đây, hôm nay dì được mở rộng tầm mắt rồi, cũng chỉ có non nước Giang Nam mới nuôi lớn được xinh đẹp nhường này thôi. Lão tam, nhanh đến đây xem xem, so với chị hai của con thế nào?"

      Lý phó quan đứng bên vội giới thiệu: "Đây là thất phu nhân."

      "Đừng gọi thất phu nhân gì gì, cứ gọi dì là dì bảy là được."

      Lâm Hàng Cảnh ngẩng đầu lên nhìn thất phu nhân nắm tay , bà mặc bộ sườn xám màu hồng phấn, viền áo là nút cài bằng ngọc thạch lộng lẫy, khuôn mặt thanh tú. còn chưa lên tiếng thấy thanh niên khoảng mười chín tuổi đến, mặt mày ngay thẳng tuấn, dáng vẻ đầy khí khái, nhìn thoáng qua cách hời hợt, cười cười, trông y như nhìn đứa trẻ.

      "Ấy, cứ như phim vậy, bỗng dưng có em Lâm từ trời rơi xuống."

      Thất phu nhân cười xinh đẹp, kéo tay rồi : "Đây là ba của con, Tiêu Bắc Thần."

      nhìn xuống, ánh mắt người thanh niên kia sáng ngời, giống như tuyết lấp lánh, hiểu sao khiến thấy từng hồi bất an. Trong tay chiếc roi ngựa, thi thoảng lại gõ gõ lên mũi nhọn nơi chiếc bốt đen, mũi nhọn đó sáng loáng, trông vừa lạnh vừa sắc.

      Tiêu Bắc Thần cũng nhìn , thấy những ngón tay thon của lộ ra dưới lớp tay áo đính ren hoa, ngón tay trắng mịn như ngọc, như tuyết hóa thành, dường như khẽ chạm vào tan ra vậy. cười khẽ, với tính tình chẳng kiêng nể gì của mình, liền giơ tay cầm lấy tay .

      "Em Lâm cẩn thận tay lại lạnh."

      Lâm Hàng Cảnh rụt tay lại, thím Lưu đứng bên vui : "Xin Tam thiếu gia tự trọng chút, tay của tiểu thư nhà chúng tôi thể tùy ý nắm lấy như vậy được."

      Thất phu nhân xinh đẹp mím môi cười, định thấy Tiêu Bắc Thần cũng bật cười. tới bên thím Lưu lòng bảo vệ chủ, mặt mũi nghiêm nghị kia, mồm mép láu lỉnh : "Chẳng qua là thấy em ấy lạnh, trong lòng thương nên mới làm vậy, có chỗ nào đúng thím có tuổi đây khoan dung chút là được."

      "Em lạnh, phiền lo lắng."

      Giọng đúng mực đó từ sau lưng Tiêu Bắc Thần truyền đến, quay người, Lâm Hàng Cảnh ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng như ngọc thạch chìm trong làn nước. xong câu đó mím môi, làn môi mềm mại mà hồng như cánh hoa hơi cong cong, biểu lộ quật cường.

      Tiêu Bắc Thần nhướn mày nhưng gì, vẫn nghịch chiếc roi ngựa trong tay, ánh mắt nhìn Lâm Hàng Cảnh hồi, mặt mày thản nhiên.

      " hổ danh là tiểu thư thế gia vọng tộc, câu chặn họng lão tam chúng ta." Thấy Tiêu Bắc Thần bực mình thất phu nhân đứng bên liền tới giảng hòa, kéo bàn tay nhắn trắng trẻo của Lâm Hàng Cảnh rồi cười : "Lão tam, dì bảo, con coi em ấy như Ngọc Bảo Nhi, Kim Bảo Nhi gì gì đấy ở rạp hát chắc, với em Lâm mà vẫn dám thô lỗ như vậy sao?" Tiêu Bắc Thần cười hờ hững, xoay người khỏi phòng khách, thất phu nhân vội đuổi theo hỏi: "Con lại định đâu đấy? Khó khăn lắm mới về lại vội , dì bảy này của con là hổ à, dì ăn con chắc?"

      "Cha bận việc nên con chỉ qua cho có lệ thôi, dì bảy cũng đừng kéo con, nếu dì nhàn quá tìm chị cả, chị hai, hay em tư mà buôn chuyện." khoác lên chiếc áo khoác ngoài kiểu quân đội màu đen, thắt nút ở giữa, quay đầu nhìn Lâm Hàng Cảnh đứng bên, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười lạnh lùng.

      "Còn chẳng phải thêm em Lâm sợ lạnh đây chơi với dì sao."

      Thất phu nhân vừa cười vừa : "Con vẫn nóng tính như vậy, mấy chuyện nhặt đều nhớ cả. Lát nữa chị cả, chị hai và em tư của con đều tới, hiếm khi cả nhà mới tụ họp, con xem con..."

      " phòng phụ nữ ồn ào con chịu thế nào được!"

      Tiêu Bắc Thần vừa vừa ra cửa phòng khách. Lính theo hầu đứng bên ngoài bước đến bên, gì, chỉ khỏi tòa nhà kiểu tây. Xe chuẩn bị xong xuôi, thị vệ trưởng Quách Thiệu Luân thấy dáng điệu này của Tiêu Bắc Thần cũng tự hiểu, tự mình ngồi vào ghế lái rồi khởi động xe khỏi dinh thự đại soái, nhanh chóng lái xe đến nhà hàng Minh Ngọc Nguyệt lớn nhất trong thành Bắc Tân này.

      ***

      Tiêu Bắc Thần xuống xe rồi lên phòng lầu tư. Vừa vào phòng thấy ồn ào, các học viên của Giảng Vũ đường ngồi kín phòng từ bao giờ. bàn có bày mấy loại bánh trái, còn chưa có đồ ăn chính. Con trai duy nhất của Mạc thống đốc - Mạc Vỹ Nghị ngừng cười: "Tiêu tam ca đến rồi đấy à, Ngọc Bảo Nhi nhắc mãi mới chịu tới, rượu còn chưa uống nữa, đúng là vừa đẹp đôi hùng mỹ nhân."

      Tiêu Bắc Thần vào phòng, Ngọc Bảo Nhi nổi danh chuyên hát Côn khúc cười dịu dàng, đích thân tới cầm lấy áo choàng cho . mặc bộ sườn xám màu xanh lơ nhạt, hoa văn hoa , làm tóc kiểu thời thượng nhất, mặt mày như trăng tròn, mười đầu ngón tay dài, sơn màu đỏ thắm, đôi mắt long lanh đong đầy tình cảm. Các vị công tử ngồi quanh bàn đều đứng dậy kính, Mạc Vỹ Nghị cầm đầu hỏi: "Tiêu tam ca tới muộn, đừng bảo lại là bị ông già đánh?"

      Tiêu Bắc Thần ngồi xuống, cười lạnh nhạt. Khuôn mặt thiếu niên đầy khí khái, : "Ông già còn thị sát quân ở Giang Bắc, cũng chẳng vươn tay đánh được , nếu đâu rảnh chơi với cái đám chẳng ra làm sao đây."

      bàn bắt đầu có những tiếng kêu la, tỏ ý bất mãn với cụm "chẳng ra làm sao", con trai của Hứa đội trưởng - Hứa Tử Tuấn, người nổi tiếng cả Giảng Vũ đường với danh "dốt nát ngây ngô", người tưởng dùng đại bác cũng như châm cái pháo kép lúc này đập rầm rầm lên mặt bàn, trừng mắt rướn cổ gọi Ngọc Bảo Nhi ngồi cạnh Tiêu Bắc Thần: "Ngọc Bảo Nhi, mau thay Hứa gia đây rót cho Tiêu tam ca chén to, lát nữa say khướt rồi em chúng ta vác vứt lên giường em!"

      Ngọc Bảo Nhi kiều rót cho chén rượu đầy ắp, tự tay đưa đến bên miệng để uống. hơi nheo đôi mắt dài nhìn lướt qua, lướt đến bờ môi đỏ thắm hấp dẫn của , còn đỏ hơn cả hoa hồng mới nở trong dinh thự, đỏ đến mức hình dạng, tựa như đống sáp nến.

      ngẩn người, đôi mắt trong sáng chợt lên trong đầu, long lanh xinh đẹp, còn có đôi môi hồng hồng mềm mại như cánh hoa, đường cong cong, kiên cường. cũng biết tại sao mình lại nhớ đến nữa, thấy Ngọc Bảo Nhi lại cầm lên chén thứ hai, hơi nhếch khóe miệng, thầm cười trong bụng, như giễu cợt chính bản thân mình: "Chẳng qua cũng chỉ là tiểu nha đầu!"

      Ăn uống xong buổi tiệc rượu này đêm tối đen.

      Khi về tới dinh thự ngà ngà say, cũng định phiền người khác nên tự mình men theo hành lang về phòng. Trang trí trong căn phòng này lại có chút hơi hướm Trung Quốc, nội thất từ gỗ tử đàn, đồ trang trí cực kỳ hoa lệ. Vải sa mỏng treo cửa sổ như cánh bướm, trông nhàng và im ắng.
      Tiêu Bắc Thần ngồi sô pha, quản gia Tiêu An của phủ đại soái sai người hầu đem chén canh giải rượu lành lạnh lên, đích thân bưng đến, dâng bằng hai tay trước Tiêu Bắc Thần. Tiêu Bắc Thần khoát tay, ý cần bát canh này, mở miệng hỏi: "Sao lại yên ắng thế này? Dì bảy tìm ai đánh bài à?"

      Tiêu An khom người, đáp cách cung kính: "Ban đầu có gọi vài vị phu nhân cùng đến đánh bài, bài cũng bày cả ra bàn rồi, nhưng đúng vào tối nay vị Lâm tiểu thư vừa tới từ Giang Nam đó bỗng bị sốt cao, sốt tới mức mê man. Lúc này gọi bác sỹ đến, thất phu nhân ở đó chăm sóc ạ."

      Tiêu Bắc Thần gì nữa.

      dựa ghế sô pha, ánh mắt trong vắt, nhìn tùy ý ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy tuyết rơi ngừng, từng hạt tuyết trắng như có trọng lượng vậy, rơi xuống vang tiếng rì rào. Đèn điện trong đình viện sáng ngời, chiếu sáng cả đêm đen nhưng trông cũng rất lạnh lẽo. Tiêu Bắc Thần ngồi lát rồi bỗng dưng đứng dậy.

      "Vậy qua bên đó xem xem."

      ra khỏi phòng, thị vệ trưởng Quách Thiệu Luân cũng theo, cả đường cầm ô chắn tuyết, qua bức tường che ở hành lang đằng đông, lại qua cổng tròn mới đến căn lầu kiểu tây của thất phu nhân. Vừa vào phòng khách nghe tiếng ồn từ lầu, là tiếng của thất phu nhân.

      "Bác sỹ ngoại cái gì chứ! Hôm nay ông làm cho Lâm nương nhà chúng tôi hết sốt, tôi bảo lão tam đem cảnh vệ dỡ luôn cái bệnh viện nhà ông!"

      "Dì bảy càng ngày càng nóng nảy rồi."

      Tiêu Bắc Thần lên lầu, thuận miệng đáp: "Bỗng dưng dỡ cái bệnh viện của người ta, sau này cha biết chắc chắn lại dạy dỗ con, dì bảy lại liên quan. Dì tính ván này rất hay."

      Thất phu nhân nghe thấy giọng : "Lão tam, mau vào đây."

      vào căn phòng lớn lầu hai, ánh sáng đèn trang trí khiến cả phòng phủ quầng vàng. thấy thím Lưu theo bác sỹ ra ngoài viết đơn thuốc. Dì bảy ngồi bên chiếc giường lớn bằng gỗ tử đàn khắc hoa văn, tay cầm chiếc khăn tay bằng lụa lau mồ hôi cho Lâm Hàng Cảnh nằm giường. ngủ say dưới chiếc chăn từ hàng thêu Hồ Nam, tóc dài đen nhánh xõa ra gối, càng làm nổi bật lên khuôn mặt trắng nhợt chút máu chỉ bằng bàn tay, trán toát ra lớp mồ hôi và dày. Đầu ngón tay lộ dưới lớp chăn, hơi co lại như của em bé.

      Ánh mắt nhìn khuôn mặt trắng như tuyết của Lâm Hàng Cảnh, ngờ đôi mắt vẫn nhắm lại hơi động đậy hàng mi, mở mắt, trong đôi con ngươi đen nhánh trong sáng như có làn nước. Tim như có chiếc lông khẽ cọ, bỗng thấy ngưa ngứa từng hồi.

      Lâm Hàng Cảnh mơ màng mở mắt ra, vừa nhìn thấy dì bảy lau mồ hôi cho mình liền gắng gượng ngồi dậy, trong chớp mắt mái tóc đen đó xõa xuống bên gò má .

      "Dì bảy..."

      "Đừng cử động, đừng động."

      Dì bảy cuống quýt giữ , lại để tiếp tục nằm giường, đắp lớp chăn dày lên, miệng ngừng: "Nếu con muốn ăn gì, uống gì, muốn làm gì cứ hết với dì. Con đừng có động đậy đấy."

      Lâm Hàng Cảnh nằm đó nhìn dì bảy, giọt nước mắt rơi xuống từ khóe mắt, môi mấp máy : "Dì bảy, con vừa đến... mang phiền phức cho dì."

      Câu này rất khẽ, lại bằng giọng Tô Châu khiến người nghe khỏi trở nên dịu lại, Tiêu Bắc Thần nhìn giọt nước mắt như thủy tinh trong suốt lăn xuống theo sườn mặt dưới ánh đèn vàng.

      "Đứa bé này chuyện khiến người ta thương." Khóe mắt dì bảy cũng có nước mắt, lại càng vén chặt chăn cho hơn, sợ lại bị lạnh: "Phiền gì đâu, đại soái giao con cho dì, chúng ta lại là người nhà nữa. Con tuổi còn đáng thương, từ miền nam đến cái nơi trời băng đất tuyết này của chúng ta, làm khổ con rồi. Lão tam..." Dì bảy quay mặt nhìn đứng bên ánh đèn: "Đến phòng dì cầm củ nhân sâm bốn lạng, ở bên tủ quần áo..."

      "Đồ của dì bảy con thể lấy." Tiêu Bắc Thần khoát tay, cười cười: "Hơn nữa củ nhân sâm đó dì giấu là kỹ, con cũng tìm nổi."

      "Con giỏi đùn đẩy đấy."

      Dì bảy vừa cười vừa lườm cái, "Con quên chuyện ngày con vào phòng dì lấy trang sức để đãi bạn, rồi bị cha con phạt quỳ cả đêm ở phòng khách sao?"

      Tiêu Bắc Thần chỉ để ý nghịch miếng ngọc cổ bày giá gỗ cổ bên cạnh, cũng gì. Dì bảy hết cách, đành đứng lên, lại nguýt cái.

      "Vậy ông thánh, lại giúp dì trông em Lâm."

      Dì bảy ra khỏi cửa, cúi đầu ngắm miếng ngọc cổ trong tay, ngón tay vuốt ve mặt ngọc. Trong phòng hề có tiếng động, ngay cả Lâm Hàng Cảnh nằm giường cũng nhắm mắt, hít thở nhàng hơn, trán vẫn toát ra lớp mồ hôi li ti.

      đặt miếng ngọc xuống, quay người nhìn lướt qua nằm đó, ánh mắt vui vẻ.

      bước lảo đảo đến bên giường lớn, kéo cái ghế bên cạnh rồi ngồi xuống, thấy khăn tay bằng lụa của dì bảy vẫn đặt ở bên cũng chẳng nghĩ là bất lịch hay , cầm lấy rồi lau mồ hôi trán . Ai ngờ chiếc khăn vừa mới chạm vào cái trán đầy mồ hôi li ti kia đầu tránh nghiêng qua bên, mắt vẫn nhắm chặt.

      Ánh mắt đen nhánh của ngày càng vui vẻ, thấy nhắm mắt tiếng, mới còn tuổi mà kiên cường như vậy, là thú vị, thấy càng trêu càng vui. Những ngón tay thon của lộ ra dưới lớp chăn, vẫn chưa lớn, những ngón tay trông càng trẻ con hơn.

      nhất thời kiềm chế được mà nắm lấy tay , cả người run lên, mắt bỗng dưng mở to, nhìn thấy tay nắm tay mình mặt lộ tức giận. cố gắng rụt tay, nhưng hề ngờ tay mình bị nắm chặt lấy, nhúc nhích nổi. lại càng tức càng khó xử, nhịn cơn đau đầu mà mở to mắt trừng , dưới ánh đen vàng, khuôn mặt tuấn của càng niềm vui, đúng là trêu .

      Đầu như nặng nghìn cân, trán nóng hầm hập, đến hơi thở thở ra cũng nóng, cơ thể càng nặng nên như phải cơ thể mình. nắm tay , lại giãy ra được, đúng là bực mình. Lại thấy tay còn lại của nắm lấy tóc dài của xõa bên gối, vuốt nhàng giữa những ngón tay, càng quýnh, nước mắt liền rơi lã chã thành tiếng.

      "Em..."

      cười , liếc mắt ra ngoài cái rồi : "Em xem em đấy, vừa mới đến nhà tôi đem bao nhiêu phiền phức đến nhà chúng tôi rồi..."

      nghe thấy tiếng bước chân của dì bảy ở bên ngoài càng ngày càng gần, nhưng rồi lại càng ngày càng xa, có lẽ xuống lầu. Loáng thoáng có tiếng , là sai bảo người hầu. định mở miệng bảo , lúc này lại dám lên tiếng. tự nhủ mình là người ngoài, giờ khiến người ta cả tối yên rồi, làm sao có thể lại gây thêm chuyện nữa. mở to đôi mắt đơn, nước mắt ngừng rơi, tự nhủ nhẫn nhịn, lặng lẽ rút tay mình ra khỏi tay . Ngờ đâu lại nghe tiếng bật cười khẽ, bóng tối bỗng phủ trước mặt, cúi đầu xuống hôn lên trán . Lâm Hàng Cảnh cực kỳ tức giận, cũng nghĩ được gì, tay trái giơ lên tát luôn cái.

      nằm, lại là tay trái nên cái tát này cũng chẳng đau gì cả. Chỉ là móng tay vừa cắt, còn chưa dũa nên cào đường lên gò má , thành vết máu nho .

      Còn Tiêu Bắc Thần bị tát đờ cả người.

      thấy má mình hơi hơi đau, giơ tay lên sờ thấy có máu, lại nhìn Lâm Hàng Cảnh nằm giường, khó khăn lắm mới rút được tay khỏi tay , cả người co lại ở bên giường, có vẻ cực kỳ tức giận, cả mặt đỏ bừng, hơi thở gấp gáp, hơi cúi mặt, ho đến mức nghiệm trọng, vừa ho vừa khóc, nước mắt chảy thành hàng...

      nhìn dáng vẻ như thế, thẫn thờ cả người.

      Có tiếng bước chân vọng đến từ bên ngoài, giọng dì bảy cũng truyền đến: "Đấy đấy, lại ho rồi, bảo thuốc của lão bác sỹ đấy hiệu nghiệm. Bác sỹ ngoại cái nỗi gì, ta thấy thuốc Trung Quốc chúng ta vẫn được nhất. Tiểu Trạc, mau dẫn theo mấy người đến Đồng Thiện đường mời bác sỹ Mộc đến."

      Vừa hết dì bảy cũng bước vào trong phòng, nhìn thấy tình cảnh hai người hơi ngẩn ra, xong thấy Tiêu Bắc Thần ngơ ngẩn ngồi đó, giống y như khúc gỗ vậy, còn thấy được vệt máu nhàn nhạt gò má , nó càng bắt mắt hơn khuôn mặt tuấn.

      Dì bảy vừa nhìn cũng ngầm hiểu, bèn cười : "Lão tam, ở đây cần đến con nữa, mau về ."

      Tiêu Bắc Thần nhìn liếc qua Lâm Hàng Cảnh ho, mặt mày đỏ bừng kia, gì, đứng dậy liền ra khỏi phòng. Châm giẫm lên tấm thảm mềm mại, còn chưa đến cầu thang nghe tiếng dì bảy gọi phía sau: "Lão tam."

      quay đầu thấy dì bảy cười chọc , nửa hỏi nửa đùa: "Vừa rồi con làm gì đấy?"

      Tiêu Bắc Thần cười thờ ơ: "Con chẳng làm gì cả."

      Dì bảy nhịn cười, tay chỉ lên vết máu gò má : "Đúng là đồ chẳng ra làm sao! mặt còn treo cái biển rành rành ra đấy, còn để dì ?"

      cười khẽ: "Dì thích , con đâu có cản."

      "Cái tính này của con đúng là cha dạy, tuổi , bản lĩnh của cha chịu học, còn kiểu phong lưu đào hoa lại học theo, con đúng là..." Dì bảy giơ tay cốc lên trán cái, giống như chiều chuộng đứa con trai của chính mình vậy, hề có vẻ gì là mắng.

      " dễ nghe là kẻ trộm hương trộm ngọc, khó nghe là đồ háo sắc."

      Tiêu Bắc Thần nóng nảy đáp: "Trộm hương trộm ngọc cái gì, con là nhuyễn hương ôn ngọc mới đúng.*"

      * Chỉ người đẹp, tự tả đẹp, đổi hai chữ so với câu .

      Dì bảy bật cười: "Con xem, con xem, lại còn cãi lại dì nữa, mắng con vài câu cũng được sao? Phải mau mau bảo cha con đuổi con sang trường lục quân bên Nga, chứ cái đám sĩ quan trong Giảng Vũ đường dạy con chả ra làm sao cả. Đêm nay lại uống rượu đấy à?"

      Tiêu Bắc Thần cũng để ý dì bảy xong chưa, quay người xuống lầu, "Sau này dì muốn chuyện tìm em năm, em sáu ấy, biết thế này chẳng đến chỗ dì cho xong, bỗng dưng lại phải nghe mắng hồi."

      Dì bảy nhìn xuống lầu, biết rằng đủ kiên nhẫn nghe mắng hay nghe lải nhải, đành với theo câu: "Lát nữa bảo Tiêu An làm cho bát canh giải rượu, đừng có uống, lại đau dạ dày." Ngừng lát lại cười : "Em Lâm này của con cần con lo lắng, lần sau đừng để lại treo cái biển đó mặt."

      Lúc này Tiêu Bắc thần ra ngoài cửa phòng khách, giả vờ nghe thấy những lời dặn của dì bảy, chẳng quay đầu lại, nghênh ngang ra ngoài.
      Chris thích bài này.

    3. Style01169

      Style01169 Active Member

      Bài viết:
      225
      Được thích:
      175
      Chương 2: Đẹp thay bỗng có người, mắt trong mày đẹp, xinh tươi dịu dàng
      Trận tuyết lớn dần dần kết thúc, mới đó lại qua hai tháng, giờ sang tháng tư, khắp thành Bắc Tân đâu đâu cũng thấy liễu xanh rì. Tiêu Bắc Thần vừa bận rộn với bài vở ở Giảng Vũ đường, vừa bận chơi với đám Hứa Tử Tuấn, cả ngày trăng gió. Trong thành Bắc Tân ai biết đám con cháu quan lại quần áo là lượt này, ban ngày luôn có thể thấy họ phóng ngựa như bay đường, khi thấy chỉ vội vàng tránh xa ra.

      Từ khi đến phủ đại soái Lâm Hàng Cảnh luôn ở chỗ dì bảy. Vì dì bảy xinh đẹp, lại sinh cho đại soái cặp song sinh: ngũ thiếu gia Tiêu Bắc Vọng và lục thiếu gia Tiêu Bắc Ý, nên đại soái chiều vị phu nhân này nhất, xây hẳn tòa lầu kiểu tây cho bà trong phủ đại soái, còn dẫn cả suối nước nóng về làm cái hồ trong vườn hoa bên ngoài tòa lầu. Do nước ấm trong hồ tưới nên hoa cỏ trong vườn đua nở, bốn mùa chẳng tàn.

      Hôm nay Tiêu Bắc Thần theo mấy vị sư trưởng luyện võ ở đại doanh bắc của Dĩnh quân, về đến phủ, cả người vẫn mặc quân trang, thị vệ trưởng Quách Thiệu Luân cầm roi ngựa của đứng bên. Tiêu Bắc Thần mệt mỏi rã rời, cũng biết là ngẫm nghĩ gì, chân bước theo con đường đá vài bước, rồi bỗng dưng xoay mặt với Quách Thiệu Luân: ", qua chỗ dì bảy xem."

      qua bờ giậu, lại qua cổng tròn, rồi đến vườn hoa. Vừa nhìn qua thấy bóng người gầy đứng dưới giàn hoa tử đằng. Vì đối mặt với nên chỉ thấy bên khuôn mặt trắng mịn như ngọc, mặc bộ váy xanh dương, tóc đen nhánh tết gọn thành hai bím dài. chăm sóc cẩn thận chậu hoa lan, ngón tay mềm mại miết lên phiến lá xanh lục của hoa. ngẩn người lát, bỗng nghe tiếng cười, má lúm đồng tiền , cúi đầu hỏi chậu hoa lan cách trẻ con: "Em từ đâu đến thế?"

      nhịn được cười, bước lên bước rồi thuận miệng đáp: "Từ phương nam."

      dọa sợ, bước bước, suýt nữa làm vỡ chậu lan đó. xoay mặt lại, đôi mắt đen nhánh nhìn thấy đến gần hoảng hốt nhanh vào trong vườn. Mới được mấy bước Tiêu Bắc Thần đuổi kịp, chắn trước mặt .

      Lâm Hàng Cảnh nhíu mày, định mở miệng nghe cười : "Nghe mấy hôm nữa em học?"

      chuyện đầy thiện ý, đường đột như hai tháng trước, thể đáp: "Vâng, cùng với chị tư học ở trường nữ sinh trung học Thánh Di."

      Tiêu Bắc Thần tốt bụng : "Tôi đánh xe đưa em ."

      cúi đầu: " phiền tới ba, dì bảy sắp xếp sẵn xe rồi, sáng nào cũng đợi em và chị tư ở ngoài cổng."

      " ba?"

      Tiêu Bắc Thần như mới nghe cách gọi này lần đầu, cười rồi thêm câu: "Tiếng ' ba' này sao nghe em gọi lại dễ nghe đến thế?"

      nén giận, năng gì chỉ định . Ai ngờ Tiêu Bắc Thần cứ chắn ở đằng trước, cúi đầu ngó trái ngó phải cũng chẳng xong, quay đầu lại thấy cổng ra, bèn xoay người về hướng đó. Vừa giơ tay đẩy cổng mới biết cổng bị khóa ngoài rồi, chính là do thị vệ trưởng Quách Thiệu Luân khóa, theo Tiêu Bắc Thần mấy năm, cũng biết nên làm những gì.

      Lâm Hàng Cảnh xoay đầu lại, nhìn sườn mặt Tiêu Bắc Thần, bên chậu thược dược, ánh mắt lành lạnh. càng cười càng có vẻ vui thích, định chuyện thấy xoay lưng , cầm bình nước tưới hoa bên cạnh, đổ dồn đầy bình từ các bình nước gần đó rồi đến dưới giàn hoa tử đằng, đặt bình nước sang bên, lặng lẽ chỉnh lại khóm loa kèn. Tiêu Bắc Thần bèn đến gần, cũng đứng dưới giàn tử đằng, nhưng đứng sau lưng , xung quanh đều là các chậu hoa, chỗ đó cũng rộng rãi, hai người chen chung chỗ nên càng thoải mái.

      đứng sau lưng Lâm Hàng Cảnh, hơi nghiêng đầu ngắm bên mặt , đôi mắt bình yên trong sáng, tóc dài đen nhánh, dáng vẻ tha thướt của như nụ hoa nhài mới nở, như đám mây mới ra sau dãy núi. Ánh mắt nhìn sang tai , trắng mịn, ánh sáng như chiếu xuyên qua nó, khỏi giơ tay lên định chạm vào...

      vừa giơ tay Lâm Hàng Cảnh lập tức xoay người, cầm bình tưới hoa bên cạnh đổ nước lên tay . giật mình, mu bàn tay nóng như bị phỏng, hóa ra đổ đầy bình nước nóng để đề phòng. nhíu mày, lùi về phía sau. Bàn tay đỏ ửng mảng, thấy giày cũng bị ướt, chắc bị ướt cùng lúc với khi đổ nước vào tay . chẳng màng đau đớn của bản thân, bước lên kéo : "Chân của em..."

      vứt bình nước, chạy về hướng phòng khách, đúng lúc gặp thím Lưu ra. Thấy vẻ mặt trắng nhợt của Lâm Hàng Cảnh, lại nhìn lướt qua Tiêu Bắc Thần, bà liền nghiêm mặt, chặn Tiêu Bắc Thần lại, hất mặt lên, cho vào.

      ngẩng đầu nhìn vào phòng khách, lại cúi đầu thấy thím Lưu trừng hai mắt, dáng đứng cản như đứng tấn. chán nản, lại thêm mu bàn tay ngày càng đau nên bèn xoay người về phía cổng. Cổng lớn vẫn khóa chặt, đập tay vài cái, Quách Thiệu Luân canh bên ngoài lại đáp lời khiến càng tức giận, đạp ầm tiếng lên cửa, quát: "Quách Thiệu Luân, còn mở cửa sáng mai chú cút ra tiền tuyến ôm đại bác !"

      ***

      Tiêu Bắc Thần bị Lâm Hàng Cảnh làm bực mình mấy lần, trong đời đây là lần đầu tiên bị người ta đẩy xa ra nghìn dặm, lại còn chặn cả bức tường sắt ở giữa. Trong lòng thoải mái, càng thoải mái càng khó chế bản thân nghĩ ngợi, cũng biết bị làm sao nữa. Hôm nay Giảng Vũ đường có tiết, thời tiết lại đẹp nên hẹn mấy người Mạc Vỹ Nghị cưỡi ngựa ở vùng ngoài thành bên ngoài doanh trại phía nam. đường thấy mấy người bọn họ cứ thầm với nhau, vừa vừa liếc nhìn , nắm dây cương, xoay người định . Mạc Vỹ Nghị vội vàng chặn lại ngựa của , cười : " ba, nghe phủ đại soái nhà em Lâm mới đến?"

      Tiêu Bắc Thần nhìn qua Mạc Vỹ Nghị, biết mẹ của bọn họ đều là bạn chơi bài của dì bảy, ngày thường hay ra vào phủ đại soái. Chuyện Lâm Hàng Cảnh đến nhà truyền ra ngoài từ lâu rồi. định trả lời Hứa Tử Tuấn bên kia đợi nổi, cười hì hì rồi thúc ngựa đến gần.

      "Em nghe em Lâm nay quả là rất..." Đầu toàn bã đậu, tìm mãi ra từ để tả, trừng mắt hồi lâu mới bổ sung thêm được câu: "Quả là đẹp hơn cả Ngọc Bảo Nhi nổi tiếng kia..."

      Hứa Tử Tuấn còn chưa xong chiếc roi ra của Tiêu Bắc Thần ngay trước mặt, vội vàng tránh . Mạc Vỹ Nghị cười ngừng: "Đồ ngu Hứa Tử Tuấn, lại so em Lâm với Ngọc Bảo Nhi, khác nào bôi nhọ em Lâm như tiên nữ đấy! Đáng đời!"

      xoay người cười với Tiêu Bắc Thần: "Em nghe mẹ khen em Lâm quá trời, gì mà thanh cao thoát tục, dịu dàng đoan trang, lễ phép, hiểu biết, đời này tìm được người thứ hai. Mấy đứa em bàn bạc hồi, kết luận là thể tin nổi. ba có thể giới thiệu cho chúng em gặp mặt ..."
      Tiêu Bắc Thần đáp, chỉ đập đập cái roi ngựa trong lòng bàn tay. Ánh mắt nhìn trời cao đất rộng, miệng nở nụ cười, có vẻ vô cùng hài lòng. Hứa Tử Tuấn cưỡi ngựa ở xa hét lên với : "Tiêu tam ca, mấy em cầu xin , mà xem kìa, coi mình là Bảo ca ca với Tiết Bàn* luôn rồi. Em nghe mẹ kể em Lâm kia khiến khổ sở ít lần, đến chính cũng thân được với em ấy, còn ra vẻ trước mặt mấy em làm gì."

      *Bảo ca ca hay Giả Bảo Ngọc, cùng Tiết Bàn là hai người trai trong Hồng Lâu Mộng.


      Tiêu Bắc Thần ngây người, Mạc Vỹ Nghị nhanh nhẹn xem vào: "Em cũng nghe rồi, bàn tay của tam ca bỏng là do em Lâm. Mẹ em hôm đó bà ngồi trong phòng khách với dì bảy nhìn thấy hết cả, tam ca bị em ấy hắt nước trông rất là thảm hại, lại hại cả Quách Thiệu Luân nữa, suýt bị phái ra tiền tuyến ôm đại bác."

      Mấy học viên khác của Giảng Vũ đường đều bật cười, Hứa Tử Tuấn cười vang. Mặt Tiêu Bắc Thần nén được giận, biết là Mạc Vỹ Nghị khích , nhưng lại làm được gì, bèn : " cưỡi ngựa hay là chọc đây? bảo, mấy chú là đàn ông mà suốt ngày lảm nhảm mấy chuyện vớ vẩn!"

      đợi Mạc Vỹ Nghị đáp mà giật cương, dẫn đầu chạy về chỗ gò đất cao đằng xa. Chung quanh đồng cỏ rộng lớn có ai, trời đất bao la, rong ruổi lưng ngựa, quả là sảng khoái. Trong lòng có tâm , hình ảnh Lâm Hàng Cảnh cúi đầu cứ lên trước mắt, khuôn mặt trắng trẻo, ánh mắt đen nhánh đó... Mấy người Mạc Vỹ Nghi và Hứa Tử Tuấn ở đằng sau phi ngựa đuổi kịp, vẫn nghe thấy tiếng bọn họ trêu chọc như trước...

      càng bực bội.

      Mạc Vỹ Nghị ở đằng sau bỗng nhiên thấy Tiêu Bắc Thần giật mạnh dây cương, ngựa quay đầu chạy thẳng ra khỏi khu cưỡi ngựa. Hứa Tử Tuấn ngẩn người hỏi: " đâu vậy?"

      Mạc Vỹ Nghi giơ roi ngựa, cười tự nhiên: "Tất nhiên là đón em Lâm rồi."

      ***

      Trường trung học nữ sinh trong thành Bắc Tân là do giáo hội cơ đốc nước lập nên. Từ đầu lấy tên là trường nữ sinh Thánh Di, phần lớn giáo viên là nữ tu sỹ, môi trường học tập nghiêm túc. Trong thành Bắc Tân, đa phần những nhà có tiền đều cho con đến đây học mấy năm, dát lớp vàng lên mặt để dễ dàng theo con đường từ học sinh thành phu nhân.

      Chuông vừa mới reo vang.

      Tiêu Bắc Thần phi ngựa thẳng vào cổng chính của trường nữ sinh, đường có ít học sinh chỉ chỉ trỏ trỏ vào . Nhân viên trong trường nghe tin vội vàng chạy ra, nhưng tam công tử phủ Tiêu đại soái có ai mà nhận ra? Tất cả đều dám lên tiếng, có người chạy tìm hiệu trưởng.

      Tiêu Bắc Thần ngồi lưng ngựa, để ý đến có bao nhiêu người nhìn mà chỉ tập trung tìm người muốn tìm. Đập vào mắt đều là nữ sinh áo xanh lam váy đen, trường lớn thế này, tìm người vô cùng khó. nghĩ bỗng nghe thấy tiếng em tư Tiêu Thư Nghi đứng quay lưng đằng xa, vẫy vẫy tay về hướng cái đình .

      "Hàng Cảnh."

      Lâm Hàng Cảnh học xong tiết từ lâu, ở đình đọc sách đợi chị tư tan học rồi cùng về. nghe thấy tiếng chị tư gọi mình ở ngoài đình liền ôm sách vở quay mặt qua cười, mắt ngọc mày ngài, áo xanh váy đen càng làm nổi bật làn da trắng bóc như ngọc như tuyết.

      Lâm Hàng Cảnh ra khỏi đình, chưa kịp gọi "Chị tư..." mặt mày trắng nhợt. Tiêu Bắc Thần phi ngựa đến trước mặt , vội vàng lùi về sau. Trong lúc hoảng loạn nghe được tiếng cười của , bản thân mình bị ôm thẳng lên ngựa, sách vở ôm trong lòng rơi hết xuống đất. Gió vù vù bên tai, Tiêu Bắc Thần ôm phi ngựa ra khỏi trường nữ sinh.

      Khi Lâm Hàng Cảnh hết hoa mắt chóng mặt mới biết mình bị Tiêu Bắc Thần ôm, lập tức đỏ cả mặt, giãy ra. Tiêu Bắc Thần phi ngựa về khu cưỡi ngựa, thấy hành động của bật cười: "Em đừng cựa, ngã xuống là hay đâu."

      vừa sợ vừa tức, hai tay chống ngực : " cho em xuống." thèm để ý, cứ phi thẳng phía trước, bỗng thấy cánh tay ôm Lâm Hàng Cảnh càng ngày càng đau. khẽ nhíu mày, hóa ra cắn lên tay , nhưng cũng dám buông tay, chỉ chịu đau : "Nha đầu, sao lại cắn thế?"

      càng cắn mạnh hơn, quyết nếu để xuống ngựa nhả ra, ai ngờ lại cười đỉnh cầu : "Em còn cắn lát nữa tôi cũng cắn em!"

      Lúc này Lâm Hàng Cảnh nhả tay ra, ngẩng mặt nhìn , nước mắt , tóc mai bay loạn, khuôn mặt bằng bàn tay ấy tức giận đến đỏ bừng. có dùng cụm "hoa lê vương hạt mưa" cũng thể so được nửa vẻ đẹp của lúc này. Từ xa thấy đám Mạc Vỹ Nghị ở đằng trước, bỗng ghìm cương đứng lại, khuôn mặt chính trực nụ cười tự giễu: "Tôi đúng là điên rồi, cần quái gì phải để bọn họ nhìn!"

      quay đầu ngựa lại, cúi mặt nhìn Lâm Hàng Cảnh mím môi sắp khóc, biết lần này làm tức điên lên rồi, nhưng cũng quan tâm, càng cười càng thoải mái.

      "Việc gì mà phải khóc, giờ tôi đưa em về dinh thự."

      gì nhưng cũng khóc nữa, mặc phi ngựa đường về thẳng phủ đại soái, vừa mới vào cổng lớn binh lính đến giữ dây cương. Tiêu Bắc Thần hơi cúi người giúp xuống ngựa, còn vừa mới bước xuống thấy thẳng theo con đường đá . dửng dưng cười, theo.
      Hale205Chris thích bài này.

    4. Style01169

      Style01169 Active Member

      Bài viết:
      225
      Được thích:
      175
      Chương 3: Ngày về ta hỏi biết ai
      Phòng khách của tòa nhà kiểu tây ồn ào đám người. Dì bảy nghe Tiêu Thư Nghi kể lại tức đến dở khóc dở cười, thể ngờ rằng lại to gan dám ôm khỏi trường, thằng bé này đúng là muốn gây chuyện đây mà. sai người hầu khắp nơi tìm thấy Lâm Hàng Cảnh vào, mắt hơi đỏ, là vừa khóc. Vừa vào cửa ràng với thím Lưu: "Thím Lưu, gấp đồ , chúng ta về nhà."

      Thím Lưu tức điên lên từ lâu, vừa nghe câu này năng gì liền lôi Kim Hương lên lầu gấp đồ. Dì bảy biết mình đuối lý, cũng biết nên khuyên thế nào mới được. Lại thấy Tiêu Bắc Thần vào liền giơ tay gõ cái mạnh lên trán .

      "Đúng là cái đồ mãi hiểu chuyện, ăn gan hùm đấy à, sao lại dám thô lỗ với em Lâm như thế? Để xem cha con về có đánh chết con . Em Lâm định về đây này, con tự mình nhận lỗi , dì chẳng còn mặt mũi nào nữa."

      "Về?" nhìn Lâm Hàng Cảnh đứng giữa phòng khách, cười hờ hững: "Về đâu mà về? cho !"

      "Em phải người nhà , có quyền gì mà cho ?" Lâm Hàng Cảnh xoay mặt lại, ánh đèn sáng ngời chiếu lên mặt , khiến khuôn mặt điềm tĩnh đó có thêm đôi phần lạnh lẽo.

      "Dì bảy, con ở chỗ dì lâu nay, dì rất quan tâm đến con, Hàng Cảnh xin nghi nhớ trong lòng. Sau này nếu dì đến phương nam, con nhất định tiếp đãi dì tốt."

      Dì bảy hiểu ý trong lời , biết quyết nên vội vàng đến khuyên: "Con đừng những lời như vậy. Tính tình chú ba thô lỗ, đến cả đại soái cũng tức đến nghiến răng, chỉ bực đánh chết luôn được. Hôm nay lỗ mãng với con, dì bảy đây xin nhận lỗi thay..." Dì bảy định hành lễ, nhanh chóng đỡ bên người, còn chưa lên tiếng Tiêu Bắc Thần đứng bên thản nhiên : "Nếu tôi gật đầu em thể đâu hết!"

      liền rút tay khỏi tay dì bảy, sau lưng thím Lâu dẫn Kim Hương xách va li xuống lầu. gì nữa mà chỉ về hướng cửa ra. Tiêu Bắc Thần bước lên bước, kéo vai định , bỗng nghe ồn ào ngoài phòng khách, lính gác hô tiếng "Chào!" cực to. Mấy cảnh vệ, vệ sỹ mở cửa, người vào, ngờ là Tiêu đại soái và mấy sĩ quan trung niên.

      Dì bảy thầm nhủ thôi xong rồi, lần này chú ba có thể phải chịu khổ. Đại soái nổi tiếng dạy con trai rất nghiêm khắc, xưa nay luôn dạy bằng roi vọt, còn con lại chiều chuộng. Hôm nay chú ba gây ra chuyện này, sợ là trốn được.

      Tiêu đại soái phải xuất thân danh giá, ông dựa vào năng lực của bản thân chiếm hai mươi tư tỉnh ở phương bắc, lấy núi Nam Hoài làm ranh giới, ngang vai ngang vế với chính phủ trung ương phương nam. Ông kết bái huynh đệ với Lâm Tuyền Xuân, cha của Lâm Hàng Cảnh. Lân này Lâm Tuyền Xuân bị chính phủ trung ương điều tra, ra là vì lén chuyển công quỹ của trung ương cho Tiêu đại soái dùng mua vũ khí đạn dược, ngờ việc bại lô, nay thân bị giam trong tù.

      Khoảng thời gian này Tiêu đại soái luôn ở Giang Bắc tuần sát việc quân, hôm nay mới là lần đầu tiên gặp Lâm Hàng Cảnh. Ông bước nhanh tới, giọng hiền từ như người cha: "Hàng Cảnh đúng ?"

      biết là Tiêu đại soái nên vội khom người, miệng chào: "Tiêu bá bá..." Ông đỡ : "Quả nhiên là con của Tuyền Xuân, dịu dàng thanh tú. Năm đó cha con tuấn tú nhất Giảng Vũ đường chúng ta. Sao vậy... sao mắt lại đỏ như thế, ai làm con khóc?"

      tư Tiêu Thư Nghi đứng bên nhịn được mà mách: "Còn phải do ba sao, yên lành lại phi ngựa vào trường nữ sinh chúng con, ôm mất Hàng Cảnh . Lần này Hàng Cảnh tức đến mức đòi về nhà rồi."

      "Cũng đâu phải chuyện gì lớn, chỉ là trẻ con nghịch ngợm mà thôi," dì bảy thấy ổn bèn đỡ, miệng cười, cầm chiếc khăn tay của mình lau mồ hôi trán của đại soái, trông rất vui vẻ: "Đại soái mới vừa về, ăn cơm chưa? Vừa hay các con cũng ở đây, em bảo nhà bếp chuẩn bị bàn. Vừa mới mời được đầu bếp, tay nghề cực giỏi." Dì bảy liến thoắng chuyện này chuyện kia, cứ tưởng là ém nhẹm được chuyện nọ, ngờ Tiêu đại soái cũng nhiều với dì, chỉ liếc Tiêu Bắc Thần đứng bên, lạnh lùng : "Theo ta vào thư phòng."

      Tiêu Bắc Thần biết lần này tránh được, thấy các chú các bác sỹ quan vội cười cười với đại soái cũng có tác dụng gì. Cha lên lầu, trước lúc theo trừng mắt với em tư Tiêu Thư Nghi. Em tư có vẻ ấm ức, ý bảo tự làm tự chịu.

      Lâm Hàng Cảnh biết chuyện gì sắp xảy ra, khi Tiêu Bắc Thần nhìn , lập tức xoay mặt , tiếp đó nghe thấy dì bảy vội vội vàng vàng như cháy nhà đến nơi, sai người hầu: "Mau mau, gọi vú nuôi đưa ngũ thiếu gia, lục thiếu gia đến."

      Người hầu đáp vâng rồi lui xuống, lúc này tiếng Tiêu đại soái chửi mắng vọng xuống từ lầu: "Đồ hư hỏng! Tao nuôi lớn cái loại súc sinh như mày còn mặt mũi nào sống đời nữa!" Tiếp đó là thanh nặng nề. Dì bảy vừa nghe thấy liền biết Tiêu đại soái cầm gậy đánh Tiêu Bắc Thần. Mà Tiêu Bắc Thần là đứa cứng đầu, lần nào bị đánh cũng biết đường xin tiếng, hết lần này đến lần khác bị đại soái đánh gần chết!

      Mấy vị sỹ quan về cùng đại soái đều là chú của Tiêu Bắc Thần, nhìn lớn lên, lúc này họ đếu đứng bên ngoài cửa thư phòng lầu đập cửa. Dì bảy lôi tư Tiêu Thư Nghi, lườm cái: "Còn mau xin thay ba của con ? Đợi nó ra ngoài thể nào cũng hỏi tội con."
      Tiêu Thư Nghi cũng dám trái lời, nhanh chóng lên lầu gọi cha mở cửa. Vú nuôi dẫn ngũ thiếu gia và lục thiếu gia mới tám tuổi vào. Dì bảy đưa cả hai đứa lên lầu, cắn răng tát mỗi đứa cái. Hai đứa trẻ ăn bánh bất thình lình lại bị tát nên khóc òa lên, gào khản cả họng. Bình thường nếu bên ngoài loạn như thế này rồi dù thế nào đại soái cũng mở cửa, tiếc là hôm nay bên ngoài ồn ào, nhưng tiếng đánh đập bên trong vẫn ngừng lại. Tiếng đại soái mắng chửi vẫn tiếp tục, càng đánh càng mạnh hơn.

      Dì bảy dậm chân, đau lòng nhíu mày, chỉ đành đập mạnh lên cánh cửa: "Đại soái, định đánh chết chú ba à? Nếu đánh chết nó em còn mặt mũi nào nhìn mẹ Bắc Thần nữa, năm đó phu nhân đối với em tốt như thế... Chi bằng đánh chết em luôn cho xong!"

      Vừa gào vừa tiếp tục đập cửa, chợt nghe giọng nữ nhàng bên người: "Dì bảy, để con." Dì bảy quay người, Lâm Hàng Cảnh lên lầu từ lúc nào. Bà cả người, biết rằng hôm nay chỉ có mới mở được cánh cửa này, bà vội tránh sang bên. gõ lên cửa rồi : "Tiêu bá bá, cho cháu vào mấy câu được ?"

      vừa hết câu bên trong im ắng hẳn, tiếp đó, cửa mở ra ngay trước mặt . nhìn Tiêu đại soái mở cửa, nhìn vào bên trong thấy Tiêu Bắc Thần quỳ ở đó, hề nhúc nhích.

      cúi đầu, câu gì cũng quỳ luôn trước mặt đại soái.

      Cái quỳ này của những khiến Tiêu đại soái mà tất cả mọi người đằng sau đều hoảng. Dì bảy vội bước đền dìu . Tiêu Bắc Thần quay đầu ra nhìn, thấy ai kéo đứng lên được. vẫn quỳ như thế khiến lòng rung động. Ánh mắt đen nhánh trong suốt, như có thể nhìn thấu tim .

      Lâm Hàng Cảnh : "Hôm nay là lỗi của Hàng Cảnh, làm bá bá tức giận, cũng là dì bảy mệt theo, mọi người ai được yên ổn. Nếu bá bá tiếp tục đánh con đâu còn mặt mũi nào mà ở đây thêm giây phút nào nữa."

      Tiêu đại soái tức điên vì Tiêu Bắc Thần, giờ nghe chỉ thấy xót xa: "Chuyện này sao lại là lỗi của con được? Là do ta biết cách dạy con, để nó coi trời đất bằng vung..."

      "Bá bá, bác cho con về nhà , con muốn về nhà."

      Tiêu Bắc Thần nghe câu này cuống cuồng : " cho về!" vừa xong lại nghe "bộp" tiếng, Tiêu đại soái lại đánh thêm cái đúng vào lưng . Dì bảy vô cùng lo lắng, tay xoắn chặt chiếc khăn tay: "Chú ba, im miệng ."

      Đại soái để ý Tiêu Bắc Thần, ông chỉ nhà Lâm Hàng Cảnh rồi thở dài, cuối cùng ông : "Con à, phải là ta cho con về, mà là con còn nhà mà về nữa rồi."

      Cả phòng yên lặng như tờ, mặt trắng nhợt, mắt mở to nhìn Tiêu đại soái, miệng run run: "Bá bá..."

      "Lần này chính phủ trung ương muốn lật cha con, người ta phái cố gắng giúp thế nào cũng được, trước mắt cha và mẹ con đều bị chính phủ trung ương giam lại rồi, cũng biết bị đưa đến chỗ nào, sợ là lành ít dữ nhiều."

      Lâm Hàng Cảnh cảm thấy cả trái tim của cũng run rẩy: "Vậy... vậy liệu có liên quan đến tính mạng?"

      Tiêu Bắc Thần nhìn , mặt nhợt nhạt, sợ hãi và kinh hoàng đong đầy trong hai mắt, dường như câu của cha cũng phán sống hay chết, đau lòng, chỉ mong mỏi cha tin tốt. Lúc này dù muốn về đoàn tụ với gia đình cũng đồng ý.

      Tiêu đại soái trầm mặc, tay đặt lên vai , trong giọng hiền từ có đôi ba phần day rứt: "Con à, từ nay về sau ta xem con như con ruột, , còn hơn con ruột. Con hãy coi đây là nhà của mình..."

      Ý trong lời Tiêu đại soái , tính mạng người nhà khó mà giữ được, cảm thấy lục phủ ngũ tạng nóng như lửa đốt, tầm nhìn tối sầm, cơ thể ngả sang bên rồi ngất .
      Hale205Chris thích bài này.

    5. Style01169

      Style01169 Active Member

      Bài viết:
      225
      Được thích:
      175
      Chương 4: Thổi một khúc "ba cành hoa mai"
      Sau lần đó Tiêu Bắc Thần dưỡng bệnh đúng nửa tháng.

      cần đến Giảng Vũ đường, cả ngày chỉ ở nhà nghỉ ngơi. Chuyện Tiêu đại soái đánh tam công tử truyền ra ngoài từ lâu, đoán chừng trở thành đề tài buôn chuyện cho Giảng Vũ đường. Đám bạn bè chẳng ra sao của , Mạc Vỹ Nghị vân vân chẳng dám đến tìm nữa, tất cả đều trốn kỹ.

      Mỗi ngày ở nhà cũng chỉ ngồi đọc sách rồi trêu con chim. Nghe tin chính phủ trung ương kiêng dè Tiêu đại soái Giang Bắc nên tạm thời chỉ giam vợ chồng Lâm Tuyền Xuân, chưa có động tĩnh gì khác. nghĩ, vậy Lâm Hàng Cảnh quá buồn nữa khiến cũng yên tâm. Quản gia Tiêu An của phủ đại soái lại đến chọc cho vui. Cả ngày thấy Tiêu Bắc Thần nhắm mắt nằm võng nghỉ ngơi nên đến đây đọc cho vài câu thơ giải sầu. Vừa đọc lại là

      "Đằng sàng chỉ trướng triêu miên khởi, thuyết bất tẫn, vô giai tư

      Trầm hương đoạn tục ngọc lô hàn, bạn ngã tình hoài như thủy.

      Địch thanh tam lộng, mai tâm kinh phá, đa thiểu du xuân ý."

      (Giường mây mành giấy, cuộc sống hết bao nhiêu là đạm bạc. Mùi hương đốt đó vẫn quanh quẩn, người nhưng hương vẫn còn đó. Ai thổi tiêu khúc "Ba cành hoa mai" khiến hoa mai giật mình rụng xuống, báo hiệu mùa xuân sắp qua.)

      mở trừng mắt, nhìn Tiêu An vừa cười vừa nháy mắt, lòng thầm hiểu, giơ chân ra đạp: "Khốn khiếp, muốn sống nữa à? Dám trêu tam gia này, súng của tôi đâu, tôi bắn chú phát bây giờ!"

      Tiêu An thà chịu bị đá, nhưng lại cười: "Tiêu An nào dám trêu tam thiếu gia, chỉ là nếu bệnh tương tư nó ngấm vào xương rất khó chữa. Tiêu An nghĩ chiêu cho thiếu gia, mỗi ngày cứ tầm chiều tối thiếu gia dạo bên hàng rào hoa ở cổng phụ bệnh khỏi."

      Tiêu Bắc Thần lại ngả người lên võng, nhìn lên trời, hồi lâu sau mới : " , cha chuẩn bị đá tôi sang trường lục quân bên Nga kia kìa, lấy đâu ra thời gian mà làm chuyện khác."

      ***

      Thêm tháng lại qua, giờ vào tháng sáu, đủ loại hoa đua nở trong phủ đại soái.

      Hôm nay Tiêu Bắc Thần nhàn nhã phát chán, bước dọc theo con đường đá , ngờ lại tới cổng phụ. Hàng rào hoa hai bên nở đầy hoa, nhiều màu sắc: đỏ, vàng, tím, trắng, hồng phấn, xanh... ngập tràn trước mắt. xa hơn chút là những chậu hoa cảnh, thược dược, bóng nước, mẫu đơn... Chỉ có duy nhất chậu hoa nhài màu trắng tươi mát mà trông nhã nhặn, ngẩn người ngắm chậu hoa đó. Bất chợt nghe thấy tiếng bước chân nhàng, giọng em tư vọng đến.

      "Hàng Cảnh, chúng ta chỉ tìm dì bảy quyên góp thôi. Chị cả với chị hai có chồng quản nên cũng khó. Với lại những việc thiện như quyên góp, ủng hộ dì bảy thích làm nhất."

      "Thôi đừng làm phiền dì bảy. Lần trước giáo hội trường quyên tiền ủng hộ nhi viện chúng ta cũng hỏi dì rồi. Em thấy mình bán những sách vở bình thường dùng đến cũng được khoản tiền đó."
      Tiêu Bắc Thần lườm : "Em cũng giỏi giả vờ đấy, nếu phải do em lắm lời đâu phải chịu trận đòn ấy. Em chọn , muốn phạt kiểu kiểu văn hay phạt kiểu võ?"

      "Văn hay võ cái gì, nếu chịu trận đòn đó Hàng Cảnh ở nhà chúng ta nữa rồi, cảm ơn em còn kịp ấy chứ, lại còn bảo phạt, em có oan chứ."

      cả ra chọc Tiêu Bắc Thần bật cười. Tiêu Thư Nghi vừa thấy cười rất phóng khoáng giơ tay ra: " ba cười rồi ủng hộ hai trăm đồng . Tu nữ trường chúng em muốn ủng hộ cho miền nam, kêu gọi mọi người góp tiền, em và Hàng Cảnh cũng chuẩn bị ít tiền."

      Tiêu Bắc Thần biết kiểu quyên góp của trường, chẳng qua mỗi người góp vài đồng, nhiều nhất cũng chỉ là mười đồng, hai mươi đồng, giờ em tư mở miệng đòi ngay hai trăm, ràng tưởng biết nên mới quá lên, cũng bóc mẽ, chỉ liếc nhìn Lâm Hàng Cảnh đứng xa rồi : "Được, vậy đưa hai trăm cho em và em Lâm, lát nữa bảo Quách Thiệu Luân đưa cho em, hai đứa cũng đỡ phải quấn lấy dì bảy."

      Em tư cười hớn hở, quay người chạy đến bên Lâm Hàng Cảnh để tin tốt cho . biết gì mà mặt em tư có vẻ hơi buồn, liếc cười rồi hét to: " ba, Hàng Cảnh số tiền đấy cho em quyên góp cả, ấy có tiền, cần đưa."

      Tiêu Bắc Thần cười cười, bước lại gần. thấy tới lập tức về hướng tòa lầu của dì bảy. tư được lợi từ , tất nhiên giúp cho . Lúc này Tiêu Thư Nghi vội kéo Lâm Hàng Cảnh, ngọt: "Hàng Cảnh đợi , ba bị đánh trận, giờ dám thô lỗ nữa đâu. Đều ở trong phủ, đâu thể cả đời gặp chứ."

      bị chị tư giữ đâu được, đành phải đứng đó, biết Tiêu Bắc Thần đứng sau lưng nên trong lòng quyết định để ý đến là xong. Ngờ đâu chị tư cười hì hì : "Ai da, quên mất, đồ chơi chị mua cho Bắc Vọng Bắc Ý vẫn để xe. Em đợi chị, chị lấy ."

      lo lắng giữ tay chị tư: "Chị tư, chị đừng như thế, nếu chúng ta cùng , để em ở đây... là như thế nào?"

      Tiêu Thư Nghi thấy sắp khóc đến nơi dám trêu nữa, chỉ nháy mắt tinh nghịch với Tiêu Bắc Thần rồi chỉ tay vào tai mình: "Vậy cứ coi em bị điếc ."

      nhìn Lâm Hàng Cảnh cúi đầu, kéo em tư buông. Hai tháng gặp, thấy bớt chút trẻ con ngày trước. im lặng hồi mới : "Hôm trước mới có tin cha mẹ em bị đưa đến Tương Kinh giam rồi. Triệu thống đốc Tương Kinh là người quen cũ của cha tôi, nên tuy cha mẹ em tạm thời được tự do, nhưng bị làm sao."

      Lời này thẳng vào tim .

      lập tức ngẩng đầu lên nhìn , ánh mắt niềm vui: " ạ?"

      Hai bên má thấp thoáng lúm đồng tiền, thấy nụ cười đó của tim đập mạnh, nhất thời biết nên trả lời làm sao, chỉ gật đầu, chỉ sợ lại tránh . gật , em tư đứng bên bật cười khúc khích, ngẩng mặt lên giả vờ ngắm trời: "Có con chim nhạn ngơ ngẩn vừa bay qua."

      Lời này làm tỉnh cả người, có tiếng cười trêu chọc vọng ra từ trong tòa lầu: "Đấy, cái tư này lại vớ vẩn rồi. Con chim nhạn đấy có ngơ hay con cũng biết sao? Con coi mình là Công Dã Tràng* chắc." Tiêu Bắc Thần nhìn sang, hóa ra là dì bảy dạo. Thư Nghi cười ha ha chạy đến đó, kéo cánh tay dì cách thân thiết: "Con đâu có biết con chim đó có ngơ hay , đoán là nó nhìn hoa nhài trong phủ chúng ta thấy đẹp quá nên ngẩn người cũng chừng." Thư Nghi mặc kệ trừng mắt với mình, cứ liên tục cười ha ha hi hi ngừng.

      * Công Dã Tràng: đệ tử Khổng Tử, tương truyền nghe hiểu tiếng loài chim


      Dì bảy cũng cười, tuy hiểu ý trong câu của Thư Nghi nhưng dì cũng hùa theo, đỡ khiến Lâm Hàng Cảnh càng khó xử. Dì bảy chỉ chỉ Tiêu Bắc Thần rồi cười : "Mau vào , cha con đợi trong thư phòng ấy, bảo là đưa con học trường lục quân bên Nga, có mấy lời dạy bảo con."

      biết cha sắp bắt rồi, nhịn được mà nhìn sang Lâm Hàng Cảnh. lùi sang bên cho cá trong hồ ăn, có vẻ nghe thấy cuộc đối thoại bên này. quay đầu lại, thấy dì bảy cười với mình: "Mau , vào chậm sợ lại phải chịu trận đòn. Lát nữa xong dì bảy còn có lời muốn dặn con."
      Giọng dịu dàng đó như gợn sóng lăn tăn mặt nước, dần dần lan ra, khi lan đến tai trái tim cũng trở nên ấm áp hơn, hiểu sao thấy thoải mái cả người. xoay đầu nhìn, Lâm Hàng Cảnh và em tư vào từ cổng phụ, ánh mắt vẫn luôn nhìn Hàng Cảnh. Em tư tinh mắt, vừa liếc qua thấy Tiêu Bắc Thần đứng bên hàng rào, le lưỡi rồi cười: "Này, ba khỏe hẳn rồi?"

      Tiêu Bắc Thần nhìn khuôn mặt cười hì hì của em tư, vẫy vẫy tay: "Em qua đây." Em tư biết định tính sổ chuyện hôm trước nên lắc lắc tay Lâm Hàng Cảnh: "Em đợi chị lát. Nếu thấy ấy làm gì chị gọi dì bảy giúp chị nhé." đợi Hàng Cảnh trả lời đến trước mặt Bắc Thần. Vẫn cười hì hì như trước: " ba, tìm em có việc à?"
      Hale205Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :