1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Kinh thế thịnh sủng chi vương phi muốn tái giá - Gáo sữa chua

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Kinh thế thịnh sủng chi vương phi muốn tái giá

      [​IMG]
      Tác giả: Gáo sữa chua

      Converter: thuongminh

      Editor: Sammy22

      Thể loại: sủng thê vô độ, nam cường, nữ cường, xuyên


      Giới thiệu:

      Nữ xuyên qua sống lại, sau khi tỉnh lại tự nhiên là chính bản thân báo thù rồi!

      Kết quả là.... ...

      Ám vệ: Vương gia, vương phi bẻ gãy tay của quý phi nương nương

      Mỗ nam: Tay Vương phi có việc gì là tốt rồi.

      Mỗ ám vệ gì lui ra

      Ám vệ: Vương gia, vương phi đem hoàng hậu đẩy mạnh vào bên trong hồ sen

      Mỗ nam: Vớt lên đưa tới cho hoàng đế

      Mỗ ám vệ mặt u ám thi hành mệnh lệnh

      Ám vệ: Vương gia, vương phi cầm cây đuốc đốt thích quốc công phủ

      Mỗ nam: Bản vương cảm thấy bình thường

      Ám vệ lại báo: Nhưng là, vương phi té xỉu a….

      cơn gió theo ám vệ bên cạnh lướt qua, còn bóng người của mỗ nam ghế…..

      Cho rằng như vậy xong, hừ… làm sao có khả năng cơ chứ, đặc sắc còn ở phía sau kìa..

      Lại tiếp tục…

      Ám vệ ( thanh run rẩy): Vương gia, vương phi muốn tái giá?

      Tinh thần mỗ nam bình tĩnh: Vì sao?

      Ám vệ lui về phía sau bước: Vương phi , hoàng hậu khá là uy vũ a..!

      Mỗ nam: Vậy cho Bản vương đạp hoàng đế, Bản vương lên ngôi, vương phi chính là hoàng hậu , cần gì tái giá…!

      thanh ám vệ vui mừng: Vương gia minh….(công nhận minh ….^^)

      Mỗ vương phi cần câu “hoàng hậu uy vũ” , nhấc lên hồi sóng to gió lớn, thế nhân trải qua phen thay đổi triều đại……

      Ngày đăng cơ….

      Ám vệ run rẩy tiến lên đưa tin: Vương gia, vương phi , hoàng hậu quản lí việc vặt quá nhiều, vẫn là vương phi khá là tiêu dao tự tại!

      Mỗ nam cởi ra bộ hoàng bào : Lệnh Đại tướng quân cùng Thừa tướng phụ chính, chọn lại tân hoàng

      Đại Kình Vương Triều vừa lập, mười năm đế vương, bách tính nhưng áo cơm lo

      Tân hoàng đăng cơ, bách tính cùng hô: Đại Kình đế quốc vạn tuế…vạn tuế..vạn vạn tuế…

      -------------

      Tiểu oa nhi mười tuổi đứng thẳng tường thành đổ nát: Vì là ai gia mới mười tuổi liền muốn tiền đồ đem tốt đẹp bị mất ở đây tiến lên vị trí đế vương!

      Ám vệ trong lòng oán thầm: Gia, đó là bởi vì ngài đấu lại vương gia!
      Chrislinhdiep17 thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆, chương 1: Sống lại

      Editor: Sammy22


      khắc đó máy bay bỗng dưng nổ tung, Ngu Hạo Nguyệt chỉ nhìn thấy trước mắt ánh lửa bay đầy trời, cảm giác mất trọng lực của thân thể cấp tốc giảm xuống cùng cảm giác bị thiêu đốt cách đau đớn, lại sau đó liền mất hết thảy tri giác.

      Cảm giác tất cả xương toàn thân như đều nát đau đớn, Ngu Hạo Nguyệt nỗ lực, mới mất hết công sức mở mắt ra, nàng nhớ tới chính mình, nhìn thấy vừa mới động cái cơn đau nhức xuyên thấu qua nàng, mỗi cái tế bào thần kinh đều truyền khắp thân thể nàng hết thảy

      "Công chúa, ngài tỉnh rồi?" Bên tai truyền đến giọng già nua.

      Công chúa? Cái gì công chúa a! Ngu Hạo Nguyệt liếc mắt nhìn sang muốn hỏi ràng, nhưng là bóng người mặc bộ màu xám đập vào mi mắt, Ngu Hạo Nguyệt triệt để há hốc mồm .

      Trường bào màu xám, tóc bạc dùng mộc trâm buộc lên, tay vuốt râu mép đến ngực, nếu như thế chắc là người ngoài.

      Ngu Hạo Nguyệt kinh ngạc đến ngây người nhìn, bình thường TV mới phải xuất lão đầu râu bạc, "Ngươi là ai?" Miệng chuẩn bị , nhưng phát ra được thanh nào.

      Đây là tình huống quái quỷ gì thế a…?

      "Ông lão ta tại là phụ tá của Phượng Lam hoàng đế, vẫn cứ gọi ta là Lão , công chúa bị thương rất nặng, mấy ngày nay vẫn tĩnh dưỡng tinh thần" Lão vuốt râu mép, đầy mắt vẻ lo âu.

      Thiên Thánh? Hoàng đế? Phụ tá? Mấy thứ này là gì? Còn có, đây là địa phương nào, nàng là ai? Ngu Hạo Nguyệt muốn hỏi, nhưng phát ra được thanh nào, chỉ có thể trợn to con mắt nhìn Lão.

      "Ông lão biết công chúa có rất nhiều nghi vấn, cầm cẩn thận cái Lục Lạc này, cố gắng ngủ giấc, người biết tất cả." Lão từ trong lồng ngực móc ra duy nhất cái lục lạc màu bạc chói mắt, thắt ở cổ tay Ngu Hạo Nguyệt

      Ngu Hạo Nguyệt cẩn thận nhìn chút tay mình lục lạc tay mình, sau đó khẽ nhấc con ngươi màu nâu ngờ vực liếc mắt nhìn Lão, cuối cùng vẫn là nhắm hai mắt lại.

      Ngu Hạo Nguyệt lại tỉnh lại, là sau bảy ngày sau, nàng mơ giấc mộng rất dài, nàng nhìn thấy đầu tiên nữ hài tử 6 tuổi thế nào là gánh vác thù hận sống mười năm, cũng nhìn thấy nàng làm thế nào xoắn xuýt cùng nhớ nhung, cuối cùng vì nàng nam tử từ bỏ tất cả, nhìn chung quy, nam tử kia vì ngôi vị hoàng đế mà phụ nàng, nàng vết thương đầy người được ban cho chết ở lãnh cung lạnh lẽo.

      Ngu Hạo Nguyệt bên tiêu hóa những tin tức này, bên ngắm nhìn bốn phía, cử sổ làm bằng gỗ và giấy, đàn bàn gỗ, giường được chạm trổ tinh vi, bệ cửa sổ bên cạnh bàn còn có bốn bảo vật, tất cả đều là cổ kính như vậy, Ngu Hạo Nguyệt biết, nàng hẳn là xuyên qua rồi, chiếm cứ thân thể của vị công chúa này.

      Nàng thử muốn ngồi lên, nhưng đều phí công sức.

      Lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, Lão bưng chén thuốc tới, : "Công chúa tỉnh rồi trước hết đem thuốc uống !"

      "Ta..." Ngu Hạo Nguyệt mở miệng, nhưng phát mình vẫn cứ phát ra bất kỳ thanh nào.

      Lão phảng phất như chưa từng thấy gì cả, đưa chén thuốc tới bên môi, Ngu Hạo Nguyệt nhìn cái chén thuốc kia đen thùi lùi, lông mày thanh tú chậm rãi nhăn lại.

      Nàng là fan của Tây y, có chút nào muốn uống cái thuốc Đông Y đen thùi lùi a!

      "Công chúa nếu như còn muốn mở miệng chuyện, liền uống thuốc này." Lão tựa hồ nhìn ra suy nghĩ trong lòng Ngu Hạo Nguyệt, đầu liền đến câu như vậy.

      Ngu Hạo Nguyệt đầu rủ xuống, trong nháy mắt giơ lên, chẳng lẽ, ông lão này có đọc tâm thuật? Xuyên qua…… phải khoa học đều phát sinh, nàng bài xích đọc tâm thuật!

      Lão cầm chén tay, Ngu Hạo Nguyệt tuy rằng lòng tràn đầy vui, nhưng là thừa dịp câu kia vừa nãy của , nàng cũng phải uống a, nàng muốn sau khi sống lại làm nhất người câm!

      Loại chén thuốc đen thùi lùi, Ngu Hạo Nguyệt uống uống mười ngày, hơn nữa là ngày ba lần uống, rốt cục sáng sớm ở ngày thứ mười , Ngu Hạo Nguyệt lại nhìn tới thứ này tức giận mắng, nàng phát mình có thể lên tiếng !

      " Lão, Lão, ta có thể chuyện !" Ngu Hạo Nguyệt kích động lôi ống tay áo Lão, con mắt cao hứng đều cười loạn .

      "Ông lão ta nghe thấy, công chúa, xin chú ý dáng vẻ của người !" Lão trước đây vẫn cảm thấy, công chúa quá mức nghiêm túc , chuyện gì đều có nề nếp, bây giờ, cái này dùng ‘Tá thi hoàn hồn’ phục sinh công chúa, nhưng buồn bực quá đáng là những ngày gần đây nếu nàng thể chuyện, Lão phỏng chừng bị nàng phiền chết mất a!

      Ngu Hạo Nguyệt bỏ tay khỏi tay áo Lão, hờ hững tự nhiên… ngước đầu nhìn trời, mặt trời khinh thường : " cái kia có thể coi như ăn cơm sao? Ngươi cứ như thế công chúa nhất định trở về rồi!"

      Thân thể vị công chúa này là coi là bị thương rất nặng, nàng bây giờ căn bản chỉ có thể nằm, lại cũng được, sở dĩ mỗi ngày Lão đều đẩy nàng ra sưởi chút mặt trời.

      Cũng còn tốt hơn là bây giờ nàng có thể mở miệng chuyện , có ai biết, nhữnh ngày nàng tới nơi này, nàng buồn bực muốn chết
      Lão ngừng sưởi thuốc lúc, xem xét Ngu Hạo Nguyệt chút, gì, ngược lại tiếp tục yên lặng mà sưởi thuốc của chính mình

      " Lão, ta có thể hay thấy nam nhân kia a!" Ngu Hạo Nguyệt đột nhiên mở mắt ra, quay đầu nhìn về phía Lão.

      "Công chúa làm sao nghĩ tới thấy ?" Lão dừng lại động tác trong tay, từ từ đến bên cạnh người Ngu Hạo Nguyệt, thanh già nua thăm thẳm vang lên.

      " ra trả thù, sớm muộn cũng là muốn trả lại, ta thương nặng như vậy, Lão cảm thấy nên buông tha cho a? !" Nàng Ngu Hạo Nguyệt xưa nay người phải thiện lương, kiếp trước, nàng là bộ đội đặc chủng được quốc gia huấn luyện, thiện lương, căn bản là ở trong tự điển của nàng.

      Chiếm dụng thân thể của nữ tử này, Ngu Hạo Nguyệt nghĩ, ít nhất phải giúp nàng báo thù !

      Lão hiểu ý nở nụ cười, "Công chúa trước tiên dưỡng cho tốt thân thể , ngày gặp lại !" xong, Lão tiếp tục tới.

      "Ông lão, ngươi bán cái gì a!" Ngu Hạo Nguyệt hướng về Lão bóng lưng tiếng, tiếp theo tiếp tục nằm ở trong sân, ngửi mùi thuốc, sưởi ấm bằng mặt trời.

      chút nào chú ý tới, cách đó cây xa, hai nam tử đứng, nhất là bạch y phiêu diêu phảng phất "như Tiên" và lam y mặt hề cảm xúc.

      "Gia, nữ nhân này phải nên chết rồi sao?" Dạ Ảnh nhìn Ngu Hạo Nguyệt trong sân, dù cho mặt có vẻ mặt gì, giọng điệu nhưng nhưng vẫn là kinh ngạc a!

      Khóe niệng bạch y nam tử mang theo vệt cười, tà mị vô cùng, chỉ là thanh kia nhưng dị thường nhu hòa: "Xem ra, người kia cũng bị xếp đặt lần này, Phượng Lam có đến đúng !"

      "Gia?" Dạ Ảnh hiểu lắm ý tứ của y..

      Nam tử tựa tiếu phi tiếu , lại sâu sắc liếc mắt nhìn bóng người trong sân : " thôi, đừng làm cho sứ giả chờ cuống lên." Dứt lời, cây còn bóng người kia cùng vơi bạch y bay phất phơ.
      Chris thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆, 002 thái tử của Phượng Lam quốc

      editor: Sammy22


      Lúc ăn cơm tối, Ngu Hạo Nguyệt nhìn thấy Lão bưng chén thuốc đen thùi lùi tìm đến mình như thường ngày, mà là hai nha đầu đến hầu hạ nàng, nha đầu gọi là gọi Hồng Tụ, còn lại gọi là Lục Phất.

      Hồng Tụ cùng Lục Phất là hai tỷ muội sonh sinh, trông giống như đúc, thanh tú lại đẹp thủy linh, ở đại lại : điển hình vùng sông nước Giang Nam có những người phụ nữ ôn nhu, thùy mị,…. Hồng Tụ mặc hồng y, Lục Phất mặc lục y nên phân biệt được, nếu hai người này đứng chung chỗ, Ngu Hạo Nguyệt còn nhận hai người bọn họ đây đâu!

      " Lão nơi nào ?" Ngu Hạo Nguyệt tuy rằng sợ người lạ, thế nhưng, nàng tới phía thế giới này duy nhất gặp qua chỉ có Lão, cam lòng mà , nàng đối với Lão là có ít ỷ lại…

      bên hầu hạ, Hồng Tụ thân hành lễ : "Hồi công chúa, hôm nay Long Việt Duệ vương đến, chính hoàng thượng chiêu đãi, mời Lão đến bồi!"

      Duệ vương? đạo tính là quen thuộc thậm chí là có chút cái bóng mơ hồ ở đầu óc quét qua, Ngu Hạo Nguyệt biết thân thể này có thể hiểu tất cả mọi chuyện xảy ra, thế nhưng mà cũng chỉ là ở trong mơ nhìn lần, rất nhiều người…. nàng chỉ có ấn tượng, nhưng phải rất sâu sắc.

      "Ở đại điện sao?" Ngu Hạo Nguyệt nhấc mi, con mắt đen bóng, trong con ngươi lập loè ánh sáng.

      "vâng!" Hồng Tụ cúi đầu trả lời.

      Khóe miệng Ngu Hạo Nguyệt nâng độ cong đẹp mắt , "Hồng Tụ, Lục Phất, đưa ta đại điện xem chút !" bóng người của người kia quá mức mơ hồ, Ngu Hạo Nguyệt muốn để tìm ký ức thuộc về thân thể này.

      "Hồ đồ!" Đột ngột, đạo thanh hùng hậu vang lên, tùy theo cửa phòng bị đẩy ra, người đến mang mình bộ huyền y mãng bào, đường viền được trang trí bằng những sợi vàng, váy dài, tay áo thêu ám văn tường vân, ăn mặc chỉnh tề dùng dương chi ngọc quan, có vẻ cẩn thận tỉ mỉ, khuôn mặt trắng nõn, lộ ra góc cạnh ràng lãnh tuấn ( tuấn+ lạnh lùng) con ngươi thâm thúy, ra khí tức trầm ổn , lông mày dầy đặc (Sam: vượn hay sao), sống mũi cao thẳng, đôi môi tuyệt mỹ, lộ ra cao quý cùng tao nhã.

      Ngu Hạo Nguyệt nhìn nam tử đột nhiên xông tới, trong đầu qua ba chữ, mang theo cảm giác thăm dò mở miệng : "Trường Tôn Lan?"

      "Dám gọi thẳng tục danh bản thái tử cũng chỉ có ngươi, Hạo Nguyệt!" Trường Tôn Lan tiến lên, cau mày nhìn Ngu Hạo Nguyệt ngồi ở xe lăn, có chút vui hỏi: "Ngươi làm sao đem mình biến thành bộ dáng này."

      Bọn họ nhận biết nhau được mấy tháng, nữ tử như vậy,đến cùng là thế nào, mới có thể tổn thương thành tình trạng như thế này! Nghe được tin tức về nàng, nhưng là dùng thời gian nhanh nhất, từ tiền tuyến trở lại!

      "Nếu như muốn ôn chuyện, nghĩ đến sau có nhiều thời gian, ta muốn đại điện." Ngu Hạo Nguyệt ngẩng đầu, cho dù nam tử này ở đây địa vị cao thượng, người dám chống lại y, thế nhưng, trong lòng thầm tự với mình, làm thương tổn chính mình!

      " thể!" Trường Tôn Lan mực từ chối, chút nào mang giọng chỗ thương lượng.

      Ngu Hạo Nguyệt khó chịu , thế nhưng kìm nén khí giận trong lòng, đầu môi vẫn cậy mạnh hỏi: "Tại sao?"dđlqđ

      "Duệ vương là người nào, vậy ngươi so với ta càng ràng, nếu để cho y biết ngươi còn sống sót, ngươi cảm thấy, như thế nào?" Trường Tôn Lan trấn định ngồi xuống , nàng phải như thế, đến cùng vì sao phải gặp Duệ vương? !

      "Ngu ngốc!" Ngu Hạo Nguyệt nghe xong Trường Tôn Lan, thấp lông mày cười yếu ớt, "Ta khi nào ta là Ngu Hạo Nguyệt , tại sao biết đây!"

      "Ngươi muốn làm cái gì?" Trường Tôn Lan có chút sầu lo nhìn Ngu Hạo Nguyệt, có chút , nàng trong hồ lô bán chính là thuốc gì a!

      "Chính là muốn gặp hồi mà thôi!" Ngu Hạo Nguyệt quả trả lời, nàng mang tâm tư gì, chính là muốn đơn giản nhìn chút, phải biết, nàng tới nơi này tháng ngày là tẻ nhạt cỡ nào.

      Cái kia Duệ vương, trong ký ức, là người phi thường lợi hại, như vậy điện khẳng định có trò hay xem, nàng nghĩ người lạc vào cảnh giới kỳ lạ hồi mà thôi, chỉ đến thế mà thôi!

      Trường Tôn Lan ngờ vực nhìn Ngu Hạo Nguyệt, ràng đối với nàng là….. tia cũng tin, có điều cuối cùng cũng thêm gì, mà là tự mình đẩy nàng ra ngoài phòng, "Hi vọng ngươi chính là ."

      "Ta bảo đảm, so với vàng hơn." Ngu Hạo Nguyệt quay đầu, quay về Trường Tôn Lan hé lên nụ cười rạng rỡ, đối với khó chịu trong lòng trước đây, từ lâu quên.

      Trường Tôn Lan cẩn thận nhìn Ngu Hạo Nguyệt chút, nàng tựa hồ có chỗ nào giống trước đây ! Nhưng cũng có ở suy nghĩ nhiều, tìm đến nàng, có điều là muốn biết trong lòng nàng người kia làm sao !dđlqđ

      "Hạo Nguyệt, nàng làm sao?" Trường Tôn Lan đẩy Ngu Hạo Nguyệt về phía trước , toàn bộ ban đêm lẳng lặng, chỉ có hành lang Tử Kinh uốn khúc phát ra tiếng vang ùng ục ùng ục, sở dĩ, câu này Trưởng Tôn đặc biệt ràng, trong giọng của lên tia đau lòng, Ngu Hạo Nguyệt đều nghe cách chân thực.

      Ngu Hạo Nguyệt ngẩng đầu, nhìn trời đầy tinh linh, bầu trời đêm đen thuần túy, đầy sao óng ánh, hai con ngươi long lanh đầy ánh sáng

      Thân thể này con là Long Việt Hoàng quý phi, sau bị phế ban cho cái chết với lãnh cung, Ngu Hạo Nguyệt lại ngủ ròng rã bảy ngày, tự nhiên biết Trường Tôn Lan hỏi chính là ai.

      Long Việt thập nhất công chúa, Hách Liên Hinh.

      Hai nước đối lập, Trường Tôn Lan cùng Hách Liên Hinh này nhất định đối lập với nhau rồi…dđlqđ

      Chỉ là, Hách Liên Hinh vẫn còn có Trường Tôn Lan nhớ, nghĩ, mà Ngu Hạo Nguyệt có chút bi thương , nàng có than phận đặc biệt và nàng từ lâu là kẻ chết, nay, nàng chết rồi, thế giới kia nhưng người nhớ nhung nàng hay tưởng niệm nàng nữa.

      "Làm sao, nàng cảm thấy tốt sao?" Trường Tôn Lan thấy Ngu Hạo Nguyệt lâu đều trả lời, dừng lại động tác, vòng tới trước mặt Ngu Hạo Nguyệt, căng thẳng cùng với lo lắng liền mở miệng hỏi…dđlqđ

      Ngu Hạo Nguyệt kéo về tâm tư chính mình, con mắt màu đen lại như bầu trời đầy đầy sao, lấp lánh chói mắt, chỉ thấy cặp môi kia hơi nhếch lên: " ta bị phế, đày vào lãnh cung ban cho cái chết, cho tới bây giờ thân ở Phượng Lam, Trường Tôn Lan, ngươi cho ta bao lâu rồi bao lâu ?"

      "Hai tháng." Long Việt hoàng phi bị phế, chính mình phải cái gì bí biết, sở dĩ cũng cần nhọc lòng thăm dò, Trường Tôn Lan tự nhiên có thể biết tháng ngày.

      "Như vậy, ngươi còn hỏi ta cái gì đây?" Ngu Hạo Nguyệt quăng kẻ ánh mắt ngu ngốc cho Trường Tôn Lan, hai tháng nàng cũng thể nhìn thấy người, nàng làm sao cho Trường Tôn Lan, người kia trải qua làm sao? !

      Trường Tôn Lan yên lặng đứng lên đến, đẩy Hạo Nguyệt tiếp tục về phía trước.

      Ngu Hạo Nguyệt nhìn kỹ bóng người Trường Tôn Lan, cao quý tao nhã người, trong nháy mắt tựa hồ biến ảm đạm khá nhiều.

      "Phượng Lam, Long Việt đại chiến, nếu như Phượng Lam thua, ta đây hay là liền có thể vĩnh viễn đến bên cạnh ngươi đến rồi!" Sắp tới cửa đại điện, Ngu Hạo Nguyệt bỗng nhiên mở miệng .

      Trường Tôn Lan cước bộ dừng chút, nhưng cái gì đều có hỏi, khiến người ta thông báo mình xuất .


      ☆, Chương: 3 Lần đầu gặp gỡ tại đại điện

      edit:sammy22


      Giây lát, thái giám ra bẩm báo, mời hai người vào đại điện.

      "Trường Tôn Lan, nhớ kỹ, ta tên Vị Ương! Phượng Lam công chúa!" Cửa đại điện bị đẩy ra khắc đó, Ngu Hạo Nguyệt giọng quay về phía sau Trường Tôn Lan nhàng rồi câu như vậy.

      Tròng mắt Trường Tôn Lan màu đen loé qua tia khiếp sợ, sau đó xem như có chuyện gì xảy ra đẩy Ngu Hạo Nguyệt tiến vào đại điện.

      Gạch vàng trải dài trong đại điện chói mắt dị thường, bên trong điện có mười hai cây Đại Trụ chống đỡ lấy, màu đỏ loé trụ cột ấn cùng tỳ thải họa, bộ cửa sổ khảm những hoa văn cổ kính, dưới bộ là long đồ án, ác nơi có điêu khắc rồng được mạ vàng.

      Cửu Long chỗ ngồi Phượng Lam hoàng đế, tuy phong thái ở độ tuổi trung niên nhưng bộ huyền y long bào được khoác thân vẫn có cảm giác thô bạo như cũ…

      "Nhi thần (Vị Ương) tham kiến phụ hoàng." Trường Tôn Lan quỳ xuống hành lễ, Hạo Nguyệt bởi thân thể khỏe vẫn chưa hành đại lễ, chỉ là ngồi ở xe lăn, được miễn lễ mà thôi…

      Phượng Lam đế trong lòng ngờ vực nhìn Hạo Nguyệt, mặt vẫn cứ vẫn nhúc nhích, trái lại mang theo tình cảm của người làm cha từ ái, "Nhanh khởi thân, lan nhi phải ở tiền tuyến, vì sao trở về đây a?"

      "Tạ phụ hoàng!" Trường Tôn Lan đứng dậy, con mắt nhu hòa nhìn Hạo Nguyệt, ôn nhu trả lời: "Nhi thần nghe Vị Ương thân thể khỏe, liền tới xem chút, nghe Duệ vương đến, nghĩ Vị Ương quanh năm ở bên trong điện các dưỡng bệnh, liền mang Vị Ương ra mở mang, thế nào cũng là Phượng Lam công chúa." Trường Tôn Lan hướng về Trưởng Tôn Phượng Lam đế bàn giao than phận Hạo Nguyệt, thuận tiện cũng ý đồ trở về của chính mình…

      "Bản vương chưa từng nghe Phượng Lam có công chúa như thế a!" Hách Liên Duệ Hiên để ly rượu trong tay xuống ngón tay các khớp xương chậm rãi vuốt ly rượu mở miệng .

      Hạo Nguyệt liếc mắt chậm rãi ngẩng đầu mới nhìn người kia, khuôn mặt nhu (Sam: chắc là u +nhu hòa) nhưng ra đột ngột, bộ cẩm bào màu trắng, bên hông treo khối ngọc bội đơn giản, mái tóc dài như mực chỉ là tùy ý dùng cây trâm vấn lên! bên trong lộ ra nho nhã cùng khí tức bức người, nho nhã bên trong lại mang theo từng tia từng tia tà mị, ràng là giống khí chất ở người Hách Liên Duệ Hiên lại dị thường hài hòa.

      "Vị Ương vẫn ở thâm cung dưỡng bệnh, chính là phải mỗi người đều biết ở Phượng Lam có Vị Ương tồn tại, huống hồ là cách xa ở Long Việt Duệ vương đây, biết chẳng có gì lạ cả!" Trường Tôn Lan thong dong đối đầu Hách Liên Duệ Hiên, bọn họ phải lần đầu tiên giao chiến, người này tâm tư rất sâu, muốn che giấu đói với , quả rất khó khăn.

      " sao?" Hách Liên Duệ Hiên tựa tiếu phi tiếu hỏi ngược lại, nhưng giống nhau : chờ Trường Tôn Lan mở miệng tiện đà lại : "Bản vương đúng là cảm thấy, công chúa cùng hoàng tẩu của Bản vương rất giống."

      "Có ?" Hạo Nguyệt nháy con mắt đen bóng, chớp chớp nhìn Hách Liên Duệ Hiên, "Vị Ương rất ít ra ngoài cung điện, nhìn thấy người cũng rất ít, lần sau, thỉnh vương gia cùng hoàng tẩu tới gặp và thấy Vị Ương vô cùng khỏe mạnh, Vị Ương muốn nhìn chút chính mình giống với người như thế nào." Khẩu khí kia bên trong tràn đầy nhảy nhót, bàn tay tinh tế ở trong tay áo lay động, cổ tay lục lạc phát sinh tiếng vang lanh lảnh vui tai…

      Hách Liên Duệ Hiên nheo lại con ngươi, tinh tế đánh giá Hạo Nguyệt, khuôn mặt chưa trang điểm, tuy thể là tuyệt sắc, nhưng rất tinh xảo, lông mày tự đại thon dài, da thịt trắng nõn như tuyết, hơi thở tinh xảo, hai cánh môi như hoa đào hơi nhếch lên, bộ la quần lụa mỏng xanh , đúng là tôn nàng lên thanh nhã như cúc.

      Này nếu dung nhan mang theo vài nét trẻ con, nếu như phải có danh tự Vị Ương này, Hách Liên Duệ Hiên đến đồng ý tin tưởng, nàng chỉ là Vị Ương, phải nàng là hoàng tẩu, Tiêu quý phi Long Việt cái kia chết lâu rồi!

      Vị Ương, tất cả chưa hết...

      "Đáng tiếc , hoàng tẩu của Bản vương tạ thế , sợ là đáp ứng được điều thỉnh cầu này công chúa ." thanh lành lạnh của Hách Liên Duệ Hiên vang lên.

      mặt Ngu Hạo Nguyệt nhất thời né qua dày đặc cảm giác mất mát cùng bi thống, "Xin lỗi, Vị Ương biết nàng tạ thế ." buông cái đầu xuống như hài tử làm sai cái gì đó, Ngu Hạo Nguyệt tự tin diễn kịch, có ai so với mình tốt hơn, kiếp trước, nàng là trải qua tầng tầng lớp lớp huấn luyện ra, dù sao những khổ cùng kia , người thường khó có thể tưởng tượng cũng khó có thể tiếp thu.

      Chỉ là, tầm mắt đạo kia nhưng quá mức thấu xương, Ngu Hạo Nguyệt trực giác cho là thế, Hách Liên Duệ Hiên, so với nàng trong mộng nhìn thấy lợi hại hơn quá nhiều!

      Hách Liên Duệ Hiên nhìn Ngu Hạo Nguyệt, con ngươi sâu thấy đáy, khiến người ta thấy giờ khắc này lại nghĩ cái gì, chỉ nghe vang lạnh từng tảng vang lên: "Người biết có tội”

      "Cảm ơn!" Ngu Hạo Nguyệt ngẩng đầu, khuôn mặt thanh tú lại nhắn mang theo vệt cảm kích, chỉ là, sau đó Hạo Nguyệt liền bắt đầu ho khan, nguyên vốn mặt có chút huyết sắc, sau lại trắng bệch.

      "Công chúa!" Lão lắc người cái tiến lên, nắm chặt thủ đoạn của Ngu Hạo Nguyệt, hào mạch, Hạo Nguyệt nháy mắt ra hiệu cho Lão, Lão nguyên bản tâm căng thẳng, mới từ từ thả xuống, Hạo Nguyệt ý tứ bẩm báo : "Công chúa thân thể khỏe, cần trở về phòng uống thuốc nghỉ ngơi, thần trước tiên mang công chúa lui ra."

      "Chăm sóc tốt công chúa." Trưởng tôn Hiền biết những người này đều ở đánh bí hiểm cái gì, có điều đến cũng nhìn ra cái ba, bốn phần, nhưng mà, giờ khắc này quan tâm nhất vẫn là ý đồ Duệ vương khi đến đây .

      Cái này Long Việt tiên đế sắc phong Duệ vương, thực tế so với Long Việt hoàng đế hiệ nay, vị trí y khủng bố hơn nhiều.

      Đáp lại hoàng đế, Lão mang theo Hạo Nguyệt rời đại điện, Trường Tôn Lan chỉ là thích hợp dặn dò Hạo Nguyệt hai câu, nhưng là có theo Hạo Nguyệt rời , mà là cùng Trưởng Tôn Hiền, đem tầm mắt đối đầu cái người uống rượu thong thả như mây gió kia .

      "Hoàng huynh cũng đúng lúc có hai bức chân dung của hoàng tẩu, công chúa cố gắng dưỡng bệnh, có cơ hội, đến Long Việt bái phỏng hồi, Bản vương đưa cho công chúa nhìn cái." Lão đẩy Hạo Nguyệt mới ra cửa vào đại điện, bộ bóng người màu trắng chậm rãi bay , quay về Hạo Nguyệt mà đạo, khiến người ta suy nghĩ thâm ý của lời này.

      Lão ngừng chút cước bộ, nhìn chút Hạo Nguyệt muốn biết ý tưởng của nàng là gì, Hạo Nguyệt nhợt nhạt nở nụ cười, ngoái đầu nhìn lại vuốt cằm : "Vị Ương tạ Duệ vương." Phục mà, nghiêng đầu quay về Lão : " Lão, ta nên uống thuốc rồi ."

      Lão yên lặng gật đầu, đẩy Hạo Nguyệt hòa cùng vào trong màn đêm.

      " biết Duệ vương lần này tới Phượng Lam, là vì sao?" cửa đại điện Trường Tôn Lan ở khép lại khắc đó, đối đầu với người kia rãi ngồi xuống người, mở miệng dò hỏi.

      Bây giờ hai nước giao chiến, Long Việt có đánh bại xu thế, Phượng Lam cũng coi như thế lực ngang nhau, dưới tình huống như thế, Trường Tôn Lan rất khó suy đoán ý đồ Hách Liên Duệ Hiên đến.

      Hách Liên Duệ Hiên rót cho mình ly rượu, con mắt bồ câu màu đen mang theo ý cười nhợt nhạt đối đầu Trường Tôn Lan, nhưng cũng trả lời ngay Trường Tôn Lan, mà là ngửa đầu, uống cạn rượu say trong chén mới miễn cưỡng mở miệng : "Phượng Lam tuyệt đối phải là đối thủ của Long Việt, lần này đối chiến, Phượng Lam cuối cùng khẳng định chiến bại, Bản vương có phương pháp có thể làm cho Long Việt đồng co cùng ý nghĩa, chỉ là, Phượng Lam đế cần đáp ứng Bản vương điều thỉnh cầu."

      "Duệ vương trước tiên chút về xem!" Trong đó lợi và hại cân nhắc Trưởng Tôn Hiền phải là có cân nhắc, vốn định thừa dịp Long Việt vừa qua khỏi nội loạn, tân đế mới vừa đăng cơ, căn cơ bất ổn liền ra tay, nhưng nghĩ đến, cũng từng chiếm được nửa phần tiện nghi, sở dĩ, đề nghị của Hách Liên Duệ Hiên, đến cũng là cái lựa chọn tồi, sở dĩ, Trưởng Tôn Hiền có phản bác, nhưng cũng có đáp lại, muốn trước nghe chút thỉnh cầu.

      "Bản vương muốn cùng Vị Ương công chúa hòa thân!" Hách Liên Duệ Hiên câu này, lành lạnh, nhưng bình thản, mang theo hiếm thấy mấy phần ý cười.

      Phía cung điện bởi vì câu này, nhất thời yên tĩnh ít, thời gian phảng phất ngừng quay, ai ai cũng có lại mở miệng.
      linhdiep17 thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆, 004 kết giao? !

      editor: Sammy22


      Tối nay ánh trăng rất là mê người, hay là sắp rằm mười lăm, đặc biệt vừa sáng vừa tròn , Lão đẩy Hạo Nguyệt, từ từ ở trong hoa viên, cùng Hạo Nguyệt cùng ngước đầu nhìn lên trăng sáng .

      " Hôm nay công chúa sao đại điện?" Lão vừa , vừa , thanh già nua vang lên cũng rất là mạnh mẽ.

      Hạo Nguyệt thu tầm mắt lại, cùng lúc phóng tầm mắt tới xa xa, hoa viên lộ ra mùi hoa thơm ngát viên mãn lòng người, tất nhiên phải xem xét tới sắc đẹp của nó mà hướng phía này , Hạo Nguyệt muốn đến ngày nào đó, kẻ thù của nàng dọc theo con đường hoa như thế !


      "Nghe Duệ vương đến, ta nghĩ nhìn y cái." Hạo Nguyệt đột nhiên nhìn lại, nhìn Lão, nhếch miệng cười : "Ta phải là có gặp qua vương gia mà, tiện đường đến nhìn mà thôi!"

      ngờ tới gặp vẻ mặt của nàng rất là sinh động, trong chớp mắt có từng tia vui mừng, biết là vì nàng kéo dài sinh mệnh công chúa, , nàng hướng về phía chính mình cười, sống lâu như vậy, Lão vẫn là lần đầu cảm thấy, người sinh sống lâu , cũng là thú vị. Lông mày cũng quay về phía công chúa Hạo Nguyệt tươi cười mà chút dáng dấp cười nhạt mà : "Cái kia công chúa nhìn ra cái gì sao?"

      " nam nhân này quá đẹp đẽ , ta có chút đố kị !" Hạo Nguyệt đẹp đẽ quệt miệng, trong mắt vẫn đúng là có thể nhìn ra tia ý tứ đố kị, lời này của Hạo Nguyệt cũng phải giả, sống hai đời, nàng chưa bao giờ từng thấy nam nhân có thể đẹp như vậy, tại Hạo Nguyệt mới biết, đại hoa mỹ nam gì, cái gì Trần Tường, cái gì Lý Tuấn Cơ, cái gì Trần Hiểu, đều là cái P, cái kia vừa nãy nam nhân so ra, quả thực trời vực a!

      "Công chúa còn có thể đùa giỡn như vậy, xem ra đối với Duệ vương ngươi giao chiến cùng y thành thạo điêu luyện !" Lão tuốt chòm râu, nguyên bản có chút ánh mắt bận tâm, chậm rãi biến mất thay vào đó là bình tĩnh .

      Nha đầu này, lời đơn giản trong lúc đó liền có thể động viên tâm tình của người khác rất tốt, trước đây công chúa thể làm nổi, Lão lúc này xem như là hiểu câu châm ngôn kia có ý tứ , con nữ hoàng, Phượng Hoàng mệnh, thiên hạ đại loạn! Bây giờ Hạo Nguyệt….

      "Đó là chuyện sau này, ta khả có chút tự tin nào, Lão cũng nên muốn bỏ lại ta, đây là trách nhiệm của ngươi!" Hạo Nguyệt hồi quay đầu lại, duỗi tay chỉ vào Lão, ở trước mắt Lão lắc lắc ngón tay, biểu thị đó là thể.

      Lão cười nhạt, đem xe đẩy giao cho Hồng Tụ, "Được rồi, các ngươi hầu hạ công chúa nghỉ ngơi !" Mặt sau có quá nhiều chuyện phải cố gắng mưu tính, lại như công chúa , thể bỏ lại công chúa như thế là mất trách nhiệm của .

      " Lão, lớn tuổi thức đêm tốt nga!" Ngay cả đầu cũng xoay Lão liền hướng vào phòng thuốc, Hạo Nguyệt vặn vẹo thân…cổ họng rống lên tiếng.

      Mà trả lời Hạo Nguyệt chính là Lão chút khách khí vang lên tiếng đóng cửa.

      "Ông lão kia càng ngày càng có quy củ , ta cho các ngươi biết hai cái, tuyệt đối nên học !" Hạo Nguyệt giả bộ có chút tức giận phủi chút. Nhìn cửa phòng đóng chặt, sau đó quay về phía sau Hồng Tụ cùng Lục Phất .

      "Vâng, công chúa, nô tỳ tuân mệnh!" Hồng Tụ cùng Lục Phất hành lễ , sau đó đẩy Hạo Nguyệt tiến vào gian phòng.

      So với khí nơi này, khí tức đại điện ngưng trọng rất nhiều, Hách Liên Duệ Hiên ra cầu sau đó, toàn bộ đại điện yên tĩnh liền nghe được tiếng hô hấp ràng ràng.

      "Kết giao? Vị Ương tuy rằng thân thể được, nhưng cũng tuyệt đối cho Long Việt đế làm thiếp!" Trầm mặc hồi lâu sau, Trường Tôn Lan mở miệng đầu tiên, Nguyệt nhi gả lần nam nhân kia , mà kia nam nhân đối với nàng làm sao ? Trường Tôn Lan tuyệt đối đồng ý Hạo Nguyệt lần thứ hai gả cho nam nhân kia.

      Nghe xong Trường Tôn Lan, Hách Liên Duệ Hiên chỉ là nhàng khẽ động khóe môi, xem thường : "Chính Bản vương hòa thân chứ bản vương đâu có lầ gả cho hoàng huynh của bản vương?" thanh lành lạnh như thế có bằng trắc, có nửa phần cảm tình.

      Trường Tôn Lan thoáng con người Hách Liên Duệ Hiên, con ngươi sâu thấy đáy, trước sau như sâu lường được, Trường Tôn Lan ngờ tới Hách Liên Duệ Hiên nửa phần ý tứ, sở dĩ câu có kia ý tứ, Trường Tôn Lan cũng dám tùy ý phỏng đoán, tùy theo mở miệng hỏi: "Duệ vương, chẳng lẽ là cùng Duệ vương kết giao sao?"

      Nếu như hỏi, đời này có ai phối hợp Hách Liên Duệ Hiên, Trường Tôn Lan ngay là có, chỉ vì nam nhân này quá mức có cảm tình, bất cứ lúc nào đều bình tĩnh quá mức cầb thiết.

      Nhưng mà, nếu như hỏi lại, đời này ai có thể xứng được với Hạo Nguyệt, trưởng tôn lại trả lời thể nghi ngờ là Hách Liên Duệ Hiên, vì nam nhân này rất mạnh mẽ, chỉ cần muốn che chở, tuyệt đối có thể hộ nàng mảy may chút thương tổn.

      "Thử hỏi, toàn bộ Long Việt, còn có ai so với Bản vương càng thích hợp sao?" Hách Liên Duệ Hiên cười nhạt, nâng chén lại uống cạn ly rượu.

      Từ khi gặp qua Hạo Nguyệt sau, Trường Tôn Lan liền nhìn thấy nam nhân này khóe miệng vẫn tựa tiếu phi tiếu…

      "Vị Ương là muội muội bản thái tử sủng ái nhất, bản thái tử thể làm cho nàng Long Việt bị khổ, ngoại trừ Vị Ương, Duệ vương xem Phượng Lam có công chúa nào hợp ý, bản thái tử cùng phụ hoàng cũng có ý kiến!" Đừng có thăm dò ý tứ Hách Liên Duệ Hiên, chính là ý tứ Hạo Nguyệt cũng biết, sở dĩ, mậu tùy tiện đáp ứng cầu này của Hách Liên Duệ Hiên.

      Tuy rằng, tiến vào trước đại điện, Hạo Nguyệt tự nhủ câu kia, nếu như Phượng Lam thất bại, hay là Thập nhất có thể vĩnh viễn lưu ở bên cạnh ngươi. Câu này vẫn ở đầu óc y, để cho đáp ứng đề nghị của Hách Liên Duệ Hiên, nhưng là, nghĩ đến Hạo Nguyệt bây giờ bị thương, Trường Tôn Lan liền làm được như vậy ….quả là ích kỷ!

      "Chỉ cần Vị Ương cùng Bản vương kết giao, nào có nỗi khổ gì, Bản vương có thể hứa hẹn, tuyệt đối sủng nàng vô pháp vô thiên, chỉ cần nàng muốn, thứ gì Bản vương cũng có thể cho nàng!" đây là lần đầu Hách Liên Duệ Hiên chuyện tình, sâu trong con ngươi tràn đầy tất cả đều là chân thành.

      Đừng Trường Tôn Lan cùng Trưởng Tôn Hiền, liền ngay cả bên Dạ Ảnh cũng kinh ngạc hồi, trong bóng tối oán thầm: Này vẫn là nhận thức gia sao?

      Trưởng Tôn Hiền ở cao nhìn xuống, nhìn giờ khắc này Hách Liên Duệ Hiên, trong lúc nhất thời đều rất khó nhìn ra là diễn kịch hay là , nếu như là diễn kịch vậy chỉ có thể , quá mức đáng sợ, mà nếu như , khả năng này, Trưởng Tôn Hiền tin tưởng đây là tình có khả năng lắm, là ai, là Long Việt Duệ vương, tiết lộ chính mình cùng…nhược điểm.

      Rất nhiều thời điểm, Trưởng Tôn Hiền đều nghĩ, Long Việt nội đấu, nếu như nam nhân này tham dự lại cái bẫy như thế nào, hay hoặc là, long tọa Long Việt bây giờ nếu là nam tử trước mắt này ngồi, ngày đó cảnh tượng kinh hoàng như thế nào…

      "Việc này, trẫm cùng Vị Ương thương lượng chút, ngày mai, trẫm cho Duệ vương trả lời chắc chắn?" Trưởng tôn hiền phải hiểu người, cái này bỗng dưng nữ nhi chính mình có liên quan, tuyệt đối là người đơn giản, phải vậy, Lão đối với nàng chăm sóc rất nhiều, hay là, nàng làm Phượng Lam co khả năng chuyển biến tốt, thân là đế vương, Trưởng Tôn Hiền tự nhiên cũng là có kế hoạch của chính mình.

      "Như vậy, rất tốt!" Hách Liên Duệ Hiên hờ hững đáp lại , tựa hồ như vậy … sớm ở trong dự liệu của .


      ☆, 005 ngươi đến tột cùng là ai ???

      Ánh nến chập chờn làm nổi bật bóng người cửa sổ có chút lay động, Hách Liên Duệ Hiên cùng Trưởng Tôn Hiền sau khi đàm luận xong lệnh Dạ Ảnh trước tiên về sứ quán, thân mình đứng trong sân Hạo Nguyệt thân, từ chính diện nhìn tới, vừa vặn quay về phía gian phòng Hạo Nguyệt, nhìn đến phía cửa sổ có bóng người cấn tìm ,trong tay cầm quyển sách, tựa hồ nhíu lông mày xem, Hách Liên Duệ Hiên tưởng tượng trước đây, nàng tựa hồ cũng thích trước đọc sách khi ngủ, mà cũng hầu như là đứng ngoài cửa sổ ở nơi nào đó, khi đó có lý do để vào, nay, gặp lại được nàng, nữa Hách Liên Duệ Hiên cũng buông tay ! hề buông tay…

      Trong phòng, Hồng Tụ giúp Hạo Nguyệt chỉnh sửa giường chiếu. Lục Phất tiến lên, khom lưng đem thảm đùi Hạo Nguyệt lôi kéo : "Công chúa, còn sớm sủa , người nên nghỉ ngơi !"

      Hạo Nguyệt quay đầu nhìn chút, ánh nến cũng sắp hết, gật gật đầu, Lục Phất tiếp nhận sách trong tay Hạo Nguyệt, để ở bên giá sách, sau đó đẩy Hạo Nguyệt nghỉ ngơi , Hồng Tụ từ lâu bày sẵn đệm chăn, hai người sau đỡ Hạo Nguyệt lên, mới thổi tắt ánh nến, đứng ở bên ngoài gác đêm.

      Đột nhiên ánh nến tắt hẳn, gian phòng chìm trong bóng tối còn nhìn thấy cái bóng của người kia người kia. Con ngươi Hách Liên Duệ Hiên sâu thấy đáy, sâu bên trong còn tia quyến luyến rời
      "Vương gia còn chưa buông tha công chúa a? !" phía sau Hách Liên Duệ Hiên đột nhiên xuất ông già, tuốt đến ngực râu bạc, ánh mắt cũng nhìn gian phòng Hạo Nguyệt mở miệng .

      " đời này, Bản vương đều buông nàng ra khỏi chính mình!" tiếng lành lạnh mang theo kiên định ràng, ở trong đêm tối, biết lại lay động trái tim của ai đó…

      Ông lão thở dài tiếng, chậm rãi mà : "Đến Hạo Nguyệt giả (từ này nghĩa là gì nhỉ… Sam cũng ko hỉu lun) được thiên hạ! Vương gia nếu như muốn thiên hạ này, làm sao cần nàng nhất đây!"

      " Lão, ngươi phải biết, Bản vương vì nàng, toàn bộ Long Việt cũng có thể để đưa cho người kia, lại sao muốn cái thiên hạ này? ! Người bản vương quan tâm vĩnh viễn duy nhất là nàng!" Hách Liên Duệ Hiên xoay người, con mắt thâm như hắc đàm (hồ nước màu đen hay sao á…) nhìn thẳng con ngươi Lão.

      Con ngươi Lão sâu xa nhìn Hạo Nguyệt trong gian phòng, lâu mới mở miệng hỏi: "Vương gia, nếu như công chúa còn là công chúa, vương gia nên làm gì?"

      TamHách Liên Duệ Hiên trong nháy mắt nhảy hồi, chỉ là thanh vẫn lạnh : " Lão lời này là có ý gì ??? "

      "Vương gia, hôm nay ở đại điện nên nghe rất ràng, nàng gọi Vị Ương, phải Hạo Nguyệt!" trong thanh Lão mang theo hồi lâu có tang thương, Hạo Nguyệt công chúa lấy chết, sống sót chính như nàng cho mình tên mới — Vị Ương! Nàng chỉ là Vị Ương mà thôi!

      "Bản vương bỏ qua lần, sai lần thứ hai! Lần này Bản vương đem nàng ở bên người, người nào có thể mảy may tổn thương nàng!" thanh Hách Liên Duệ Hiên ở trong đêm tối dị thường thâm nhập vào sâu trong lòng người.

      Lão xưa nay chưa từng hoài nghi Hách Liên Duệ Hiên đối với công chúa tình, chỉ là...haizz…khó a…

      Aizz! Lão muốn nhiều , sau đó Duệ vương tự biết được! Lão Như Lai lặng yên tiếng động.

      Ánh sáng của trăng cùng ngôi sao soi sáng bấu trời đêm tối, đồng thời cũng dường như trong đêm tối có đôi đôi mắt sáng, bóng người màu trắng ở dưới ánh trăng có vẻ mờ ảo lại hư huyễn, nháy mắt, liền nhìn thấy Hách Liên Duệ Hiên cây bỗng tiến vào gian phòng Hạo Nguyệt, đứng trước giường Hạo Nguyệt giống như trước đây.

      "Nguyệt nhi, Nguyệt nhi..." Hách Liên Duệ Hiên nghiêng người ngồi ở mép giường , thanh trầm thấp ra được thâm tình.

      Hai tay run rẩy duỗi ra xoa gò má của Ngu Hạo Nguyệt, con ngươi thâm thúy chăm chú nhìn dung nhan tinh xảo của Hạo Nguyệt khi ngủ, nàng giống như tiên tử rơi vào thế gian khi lần đầu gặp gỡ nàng, chỉ là hai năm trước khuôn mặt này còn tính non nớt cùng trẻ con…
      Ngu Hạo Nguyệt vốn định vẫn giả bộ ngủ, nhưng tay chân cùng tâm của người nam nhân này lạnh, mùa đông khắc nghiệt nàng muốn bị đông chết, hơn nữa, dựa vào cái gì nàng bị công sỗ sàng a! Lại lại , nếu như nàng có lý giải sai lầm, thân thể này hẳn là này tẩu tử của nam nhân này ! Hơn nửa đêm, giọng có chứa cảm tình gọi tên của nàng thích hợp ! Chẳng lẽ!"Vương gia, ngài có luyến ái tẩu tử của mình !" Nghĩ, Ngu Hạo Nguyệt liền mở to con mắt và bật thốt lên, vừa vặn đối đầu với con ngươi sâu thấy đáy của Hách Liên Duệ Hiên.

      Hách Liên Duệ Hiên có để ý nghe nàng cái gì, mà là nhìn vào bên trong con mắt của nàng, con mắt của nàng dường như trân châu màu đen lóe sáng, trong suốt dường như trẻ mới sinh ,giống như hề chứa bất kì tạp chất cùng mưu nào.

      "Nguyệt nhi, công phu giả bộ ngủ của nàng vẫn khiến người ta thể phân biệt giả!" Hách Liên Duệ Hiên chút nào cảm thấy có cái gì đó thích hợp, tay cũng có thu hồi, giọng trầm thấp mang theo tia cười chậm rãi vang lên ở bên tai Hạo Nguyệt.

      Ngu Hạo Nguyệt từ chối tay che gương mặt chính mình, nét mặt mang theo hơi uất giận : "Duệ vương, coi như ngài có luyến ái tẩu tẩu của mình, cũng xin ngài khắc chế tốt vào a! Hơn nửa đêm xuất ở gian phòng Vị Ương, thích hợp cho lắm!"

      Hách Liên Duệ Hiên nghe nàng xong cũng hề tức giận, chỉ là cười nhạt, nếu như nàng muốn lấy thân phận Vị Ương sống sót, vậy gọi Vị Ương , ngược lại đó chỉ là cái tên mà thôi! Chỉ cần nàng là người ở bên cạnh chính mình là tốt rồi!

      "Vị Ương, theo Bản vương , ở Long Việt khỏe ?" Hách Liên Duệ Hiên nắm lấy tay Hạo Nguyệt, tín nhiệm Trưởng Tôn Hiền cùng Trường Tôn Lan, hơn nữa Trường Tôn Lan che chở nàng phi thường ràng, hơn nữa Lão để hoảng hốt về lợi hại củ y, muốn đem nàng “buộc” ở bên cạnh chính mình mới an tâm.

      Hạo Nguyệt tay sờ lên cái trán Hách Liên Duệ Hiên, lẩm bẩm : " có bị sốt, cái gì mê sảng đây! Vương gia, nếu như ngươi có chuyện gì mời về nghỉ ngơi , sắc trời rất muộn , Vị Ương muốn nghỉ ngơi !" Nàng tới nơi này làm dâu vẫn rất quy luật, là kiếp trước tình tốt lành a, nàng cũng muốn bị nam nhân này phá hoại .

      Ánh mắt người Hách Liên Duệ Hiên vì hành động Hạo Nguyệt này đột nhiên lạnh lẽo , khí quanh thân cũng giảm xuống còn tia nhiệt độ, thanh càng lạnh khiến người ta cảm thấy thân ở trong băng, "Ngươi phải nàng, ngươi đến tột cùng là ai? "

      Nguyệt nhi mỗi cái biểu , mỗi cái động tác đều khắc sâu sắc ở trong đầu của , hành động như vậy, tuyệt đối phải Nguyệt nhi, tuy rằng rất muốn xa rời xa bàn tay ấm áp của nàng xoa trán , nhưng là, nàng phải Nguyệt nhi!

      "Bệnh thần kinh!" Hạo Nguyệt hất tay của ra, thèm để ý , hơn nửa đêm chạy đến gian phòng nàng, liền vì hỏi nàng là ai? ! Cũng là bệnh a…

      Hạo Nguyệt lại quản , nghiêng cái đầu, che chăn lên, nhắm mắt ngủ!

      Đột ngột, ngón tay lạnh lẽo ở cái cổ Hạo Nguyệt, ", ngươi đến cùng là ai!"

      Hạo Nguyệt 'Bá' hồi mở con mắt ra, xưa nay đều là nàng uy hiếp sinh mệnh người khác, vẫn chưa có người nào có thể uy hiếp đến mệnh nàng, này sống lại lần, tuyệt đối thể mất!
      Con ngươi tinh khiết lóe qua tia mùi vị khát máu, sau khắc, cây đao liền chống đỡ ở hông Hách Liên Duệ Hiên!
      PhongVylinhdiep17 thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      ☆, 006 mở phường cười về cái gì?


      Thoáng chốc, bốn mắt nhìn nhau, cùng lạnh lẽo, cùng tàn nhẫn như nhau.

      Lưỡi dao lạnh lẽo chống đỡ ở bên hông chính mình, nhưng Hách Liên Duệ Hiên có bất kỳ cảm giác gì, ràng nàng chính là Hạo Nguyệt, liền ngay cả lục lạc cổ tay đều giống nhau, nhưng là vì sao, nàng cử động nhưng có nửa phần giống Hạo Nguyệt!

      "Duệ vương, ngươi muốn nghe đáp án như thế nào ?" Hạo Nguyệt nằm người, hai người chóp mũi giằng co, trong lúc đó có bất kỳ khe hở nào giữa hai người, khóe miệng Hạo Nguyệt mang theo cười nhạt đến thể nhận ra, nhưng trong con ngươi mang theo khát máu càng thêm điên cuồng, chủy thủ trong tay càng là thâm nhập thêm phần.

      Hách Liên Duệ Hiên lại đột nhiên thả cổ tay Hạo Nguyệt ra, môi nhiễm phải vệt nụ cười lành lạnh, đem khuôn mặt nhu tôn lên tà mị vô cùng.

      " cần, Bản vương tự nhận biết được!" Hách Liên Duệ Hiên hờ hững ngồi ở trước mặt Hạo Nguyệt, ngón tay thon dài chậm rãi vuốt lên chỗ lục lạc ở cổ tay Hạo Nguyệt.

      Hạo Nguyệt bỏ qua tay Hách Liên Duệ Hiên, tiện thể thu lại chủy thủ của chính mình, nếu người có ý tứ muốn mệnh nàng, nàng cần đối với người đao kiếm đây!

      " như vậy, mời vương gia đánh chỗ nào qua chỗ đó !" xong, Hạo Nguyệt cũng đợi Hách Liên Duệ Hiên đáp lại, tự mình bịt kín chăn ngủ.

      Con ngươi thâm thúy của Hách Liên Duệ Hiên nhìn bóng người gầy gò, trong con ngươi lóe qua tia tâm tình, sau đó liền ly khai, gặp bóng người màu trắng kia nữa.

      Mang theo nước sương dày nặng, Hách Liên Duệ Hiên trở lại sứ quán là thời điểm đêm rất sâu , Dạ Ảnh canh giữ ở trong sân chờ Hách Liên Duệ Hiên, nhìn thấy cái kia bóng người màu trắng trở về, ra đón : "Vương gia, ngài về rồi!"

      Trong phòng, có sẵn ấm lô cùng huân hương, Hách Liên Duệ Hiên ngồi xuống, Dạ Ảnh lập tức dâng ly trà, đăm chiêu liếc mắt nhìn Hách Liên Duệ Hiên liền gì đứng phía sau Hách Liên Duệ Hiên.

      "Dạ Ảnh, nhưng là phải hỏi Bản vương, vì sao đột nhiên đề nghị kết thân cùng?" trong tay Hách Liên Duệ Hiên bưng ly trà nhưng có uống, Dạ Ảnh từ theo mình, suy nghĩ gì, cái ánh mắt động tác đều chạy thoát con mắt của Hách Liên Duệ Hiên.

      "Vương gia là vì Tiêu quý phi?" Dạ Ảnh lớn mật suy đoán, cung điện Phượng Lam là Vị Ương công chúa, Dạ Ảnh tuyệt đối tin tưởng nàng là Phượng Lam công chúa.

      Con ngươi Hách Liên Duệ Hiên lạnh lẽo, chậm rãi uống hớp trà, phục mà : "Nhớ…xưng hô là Vị Ương công chúa!" Tiêu quý phi chết rồi, thú trở lại phải cái gì Tiêu quý phi! Mà là Phượng Lam công chúa.

      "Vương gia muốn kết giao sao?" Dạ Ảnh vẫn là biết ý nghĩ chính vương gia.

      "Hi sinh hạnh phúc Bản vương là vì hai nước đến cầu hòa bình, người kia cảm tạ Bản vương mới đúng, huống hồ, bọn họ hy vọng bản Vương Thành thành thân hồi lâu !" ngón tay Hách Liên Duệ Hiên thon dài qua lại vuốt ly trà, khóe miệng cười mang theo tà nịnh.

      Vương gia nếu quyết định, lại bất kỳ thay đổi nào, Dạ Ảnh biến cũng hỏi thêm nữa , hầu hạ Hách Liên Duệ Hiên ngủ sau liền lui ra .

      Ngày mùa đông rất ngắn, ánh sáng xuyên thấu qua song chiếu vào mạn sa trong gian phòng, Hạo Nguyệt trở mình ngủ say.

      Ngoài cửa, Trường Tôn Lan bộ huyền y cũng đến , nhìn Hồng Tụ cùng Lục Phất gác đêm hỏi: "Nguyệt nhi vẫn có dậy sao?"

      Hai người hành lễ, Hồng Tụ trả lời: "Vâng, điện hạ, có cần nô tỳ đánh thức lại công chúa a?"

      Trường Tôn Lan giơ tay lên : " cần , Nguyệt nhi thân thể khỏe, để nàng nghỉ ngơi tốt ." Dứt lời, Trường Tôn Lan liền rời .

      "Công chúa thân thể rất tốt, nghỉ ngơi cái gì, trời sáng từ lâu, nên dậy rồi!" thanh Lão đối với cửa phòng mở lên, đạo bóng người màu xám xuất ở cửa phòng Hạo Nguyệt, đại chưởng vung lên, đẩy cửa phòng Hạo Nguyệt.

      Kỳ thực ở thời điểm Trường Tôn Lan đến, Hạo Nguyệt cũng tỉnh rồi, hai con mắt chăm chú nhìn Lão khách khí chút nào, hai tay chống nạnh : " Lão, ngươi càng ngày càng có quy củ !"

      " Nơi này của công chúa đến liền đều có quy củ lấy đâu ra quy củ, sở dĩ, công chúa liền muốn cùng ông lão quy củ cái gì!" Căn cứ hai người đều phải người tuân quy củ, vào lúc này đến đàm luận quy củ, ngược lại cũng thực có chút buồn cười, Lão trong tay còn bưng thuốc, nhìn thấy người tỉnh rồi, cũng nhảm nhiều, cầm chén thuốc đưa tới trong tay Hạo Nguyệt.

      "Ta khỏe rồi, còn uống thuốc gì a!" Hạo Nguyệt ghét bỏ liếc mắt nhìn thuốc của Lão, sau đó tiện tay bỏ vào bên cạnh bàn bên trong giường, nàng thực tâm đối với thuốc này đen thùi lùi thích a!

      Trường Tôn Lan đẩy cửa đến là có chút tiến lùi khó khăn, đem đối thoại Lão cùng Hạo Nguyệt đều nghe trong tai, luôn cảm thấy nơi nào có chút đúng, nhưng là này Hạo Nguyệt mới vừakhỏe lại, có lại thích hợp vào, suy nghĩ chút, Trường Tôn Lan cũng chỉ có thể đứng cửa dặn dò Hồng Tụ cùng Lục Phất : "Hai người các ngươi vào, cho Nguyệt nhi trang điểm, thay y phục."

      "Trường Tôn Lan, ngươi lập dị! Vào , có chuyện gì!" Ngu Hạo Nguyệt có chút chịu được những tư tưởng cổ hủ của người cổ nhân này, phải là mặc quần áo , còn sợ gì a!

      lời này Hạo Nguyệt , Trường Tôn Lan ngược lại cũng thể tiến vào, ngẫm lại đến cũng có cái gì, Lão cũng ở, liền thuận theo Hạo Nguyệt vào .

      "Công chúa nếu như còn muốn lộ, liền ngoan ngoãn đem thuốc uống !" Lão đến nơi đến chốn , con mắt còn vô tình hay cố ý liếc nhìn chút chân Hạo Nguyệt, phảng phất , đó là chân ngươi, ngươi có muốn hay .

      Hạo Nguyệt nghiến răng nghiến lợi trừng Lão chút, cuối cùng chỉ có thể ngaon ngoãn uống dược.

      "Nguyệt nhi trước đây cũng thấy ngươi sợ uống thuốc cỡ nào a!" Trường Tôn Lan vào nhà, nhìn thấy chính là Hạo Nguyệt khổ sở nhíu mặt, phảng phất như nhìn thấy thứ gì thần kì liền kinh ngạc .

      "Ngươi thử xem uống thuốc tháng như thế có khổ a!" Hạo Nguyệt đem đem cái chén trong tay dùng sức ném về phía Lão, sau đó quay về Trường Tôn Lan có rống lên câu, "Ngươi thực là đứng chuyện đau eo!"

      "Nghĩ đến thái tử lại đây là có việc với công chúa, ông lão liền xuống trước !" Lão rất thức thời đứng lại nơi này làm cho nàng ngột ngạt, cầm chén thuốc rồi, tiện thể mang Hồng Tụ cùng Lục Phất, còn giúp bọn họ đóng cửa lại.

      "Chuyện gì?" Lão sau khi rời , Hạo Nguyệt tựa ở giường , nhấc đôi mắt đối đầu với tầm mắt của Trường Tôn Lan.

      Trường Tôn Lan ở giường ngồi xuống, con ngươi đen chăm chú nhíu mày nhìn con ngươi Hạo Nguyệt, mới chậm rãi mở miệng : "Nguyệt nhi còn muốn hồi Long Việt thấy người kia sao?"

      Nếu như đáp lại cầu Hách Liên Duệ Hiên, Hạo Nguyệt nhất định cùng người kia gặp mặt, trong này, Trường Tôn Lan có chút muốn bao nhiêu.

      "Trường Tôn Lan ngươi đúng là con giun trong bụng ta, làm sao ngươi biết ta nghĩ gặp người kia? Ngu Hạo Nguyệt cười, dung nhan long lanh ở sáng sớm lại nhiều phần nhàng thêm cảm giác khoan khoái, khiến người ta cảm giác thoải mái.
      Trường Tôn Lan sửng sốt chút, từ trước tới nay chưa từng gặp qua Nguyệt nhi có nụ cười như thế, trong lòng có từng tia từng tia đúng, nhưng lại ra được, kịp tra cứu cảm giác kỳ diệu này, theo nàng trả lời: "Ngược lại là bản thái tử là con giun trong bụng ngươi, mà là đêm qua, Duệ vương đưa ra muốn ngươi kết giao, nghĩ đến ngươi nếu như đáp lại , liền tất chắc chắn gặp được người kia."

      "Kết giao? Cùng ai? Hách Liên Duệ Hiên sao?" Ngu Hạo Nguyệt thể tin được thứ mình nghe, đêm qua hai người bọn họ cùng bóp lấy cổ của đối phương, nhất cái lấy đao chống đỡ cổ của đối phương, về sau cùng nhau ở chung, vẫn là cùng nhau? ! mở chuyện cười được rồi!

      PhongVylinhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :