1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Kinh Thành Tam Thiếu: Ông Xã Gõ Cửa Lúc Nửa Đêm - Cát Tường Dạ (Full)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      ÔNG XÃ GÕ CỬA LÚC NỬA ĐÊM

      [​IMG]


      Tác giả: Cát Tường Dạ
      Convert: ngocquynh520
      Editor: Hanazhing
      Số chương: gần 300 chương
      Giới thiệu:

      “Cởi quần.” Lần đầu gặp mặt, nghiêm mặt thốt ra hai từ ấy.

      Mặt đỏ tía, lại thể ngoan ngoãn nghe lời.

      hung dữ này sao đột nhiên nhảy vào cuộc sống của , đối với quơ tay múa chân kêu tới hét lui còn , lại còn hay giở trò với ?

      Vậy mà, tới ngày, khi quen dần với việc la hét, giở trò lưu manh, lại tự nhiên biến mất còn dấu vết…

      Năm năm sau, vô tình gặp lại, là ca sĩ ở quán bar, ôm theo bạn xuất , chỉ lạnh nhạt liếc cái rồi nghênh ngang bỏ .

      cười lạnh xoay người, nơi nơi đều là tin tức chuẩn bị đính hôn.

      Nhưng mà, nếu coi như quen biết, vì sao nửa đêm còn đến gõ của phòng , lạnh lùng liếc cái, đôi môi mỏng thốt ra ba chữ: "Cởi quần áo."?
      ***********


      Chúng ta qua rất nhiều nơi, gặp rất nhiều người, nhưng trong lòng thủy chung vẫn có khoảng trống, khi màn đêm buông xuống là lúc khắc khoải đau thương. Khoảng trống ấy, chỉ có em mới có thể lấp đầy, phải làm sao đây?____ “Lộ gặp Thần An”

      Cá cùng chim biển nhau, vốn chỉ là việc ngoài ý muốn, vì chim biển muốn bẻ gãy đôi cánh của mình, mà , lại nguyện ý rơi vào vùng biển của em, dẫu có phải chết chìm trong lòng em nữa…....____ Tạ Thần An

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 1: Lộ gặp Thần An

      ***

      Đây là quán bar khác hẳn với những quán bar bình thường khác.

      Tên gọi Ám Hương

      Thay vì gọi là quán bar, bằng đây chính là hội quán nhạc.

      Thiếu phần dung tục và huyên náo của những quan bar tầm thường, lại nhiều hơn chút tao nhã và thanh tĩnh rất khó tìm được trong thế tục.

      Mỗi đêm, nơi đây có những bản nhạc lặng lẽ được phát ra giống như sương mù, hoặc ưu thương, hoặc thâm tình, cách ngẫu nhiên.

      Rực rỡ.

      Ngay cả việc trang trí nơi này cũng có phong cách riêng.

      Cây , hoa .

      Đặc biệt là, ở mỗi nơi đều đặt vô số hoa nhài. Mỗi lần hoa nở, hương thơm lan tỏa khiến cho nơi này càng giống như quán trà mà phải quán bar.

      "Hạ Hạ, tới lượt rồi." Có người nhắc nhở lên sân khấu.

      là ca sĩ trụ cột ở Ám Hương, ai biết tên của là gì, ông chủ gọi là Hạ Hạ, vậy nên mọi người cũng liền gọi Hạ Hạ.

      nhàn nhạt đáp lại tiếng rồi chậm rãi bước lên sân khấu hình tròn.

      phải là quá xinh đẹp, nhưng mỗi điểm người đều rất hài hòa, từ cái lông mày, từ đôi mắt, cùng với sống mũi cao, đôi môi tựa cánh hoa, khiến người khác nhìn vào đều cảm thấy đúng là phối hợp hoàn mỹ.

      Mỗi đêm chỉ hát bài, khúc duy nhất, nhưng lại được hưởng mức lương cao nhất ở Ám Hương, ai biết vì sao, cũng ai dám hỏi.

      Tối nay, hát bài gì?

      suy nghĩ chút, ra hiệu cho ban nhạc cần nhạc đệm, bởi vì bài hát mà muốn hát, ai có thể đệm được, đó là bài hát vốn thuộc về , thế giới, chỉ có người khác chính là mới biết…

      ngồi lên chiếc ghế cao, nhàng cất tiếng hát, thanh tự nhiên cứ vậy thoát ra, hòa quyện vào mỗi tầng khí ở quán bar, bầu khí nơi đây cũng vì thế mà trở nên ưu thương.

      Ánh đèn mênh mông, ánh mắt có lệ, lóe sáng.

      Bài hát có tên “Lộ gặp Thần An”

      năm năm hát lại bài này, bây giờ hát lên, cũng bởi vì hôm nay là ngày kỷ niệm đặc biệt, gợi nhớ lại những tình cảm đặc biệt trong .

      Hát xong, cả quán bar yên lặng như tờ, hồi lâu, mới vang lên những tiếng vỗ tay thưa thớt, sau đó là như tiếng sấm…

      Nét mặt trầm tĩnh, bước xuống đài, trong bóng tối lau giọt lệ tràn ra nơi khóe mắt.

      Trong lúc vô tình, lại nhìn thấy cậu em phục vụ vừa mới bước ra từ căn phòng riêng, vẻ mặt như đưa đám.

      “Sao vậy? A Tạp.” hỏi.

      A Tạp nhún vai cái, “Vị khách ở bên trong ấy! Có tật xấu! Chạy đến quán bar lại đòi uống trà hoa nhài, chúng ta có trà hoa nhài sao? Sao bỏ ra năm đồng đến tiệm tạp hóa mua gói tự mình pha .”

      lảo đảo cái, thiếu chút nữa ngã xuống, giày cao gót mười tấc, muốn lấy mạng mà…

      “Chị Hạ, chị làm sao vậy?” A Tạp kịp thời đỡ .

      Tim của đập mạnh liên hồi, vất vả mới đứng vững được, cười, " có việc gì, là giày cao gót làm đau chân thôi. Trà hoa nhài sao? Chị có đấy, để chị lấy cho…”
      Chương 2: Lộ gặp Thần An

      ***

      Trà hoa nhài…

      từng có người, thích uống Long Tĩnh, cũng thích Bích Loa Xuân, chỉ duy nhất thích trà hoa nhài do chính pha…

      “Lộ Châu Nhi, Lộ Châu nhi, Lộ Châu nhi của …”, trước mắt xuất heienj hỉnh ảnh, người ấy nhắm đôi mắt đẹp, nằm trong lòng ngừng cọ cọ, ngửi ngửi hương hoa nhài người , buồn bã nỉ non…

      Bàn tay chợt run lên, cảm giác đau nhức từ đầu ngón tay truyền tới, suy nghĩ đến thất thần, bị nước nóng làm bỏng tay cũng biết…

      Trà hao nhài pha xong, dùng chiếc kẹp gắp viên mứt táo, do dự mãi, cuối cùng vẫn thả vào chén trà.

      Quả mứt táo này, trôi lơ lửng ở giữa lát rồi chìm vào đáy chén…

      Đây là cách pha sáng tạo độc đáo của riêng , trà hoa nhài cho thêm mứt táo, vị đắng của trà, lại có thêm chút vị ngọt.

      từng , sợ khổ

      Còn , có , để chịu khổ thêm nữa…

      Trong đôi mắt đọng lại tầng hơi nước mỏng, bưng trà bước tới căn phòng kia.

      Càng đến gần, tim của lại đập nhanh hơn nhịp, trong căn phòng ấy, người muốn uống trà hoa nhài, là ai?

      Đứng trước cửa phòng, hít hơi sâu, lấy dũng khí gõ cửa.

      “Vào .” Bên trong truyền đến giọng của người đàn ông, có phần ương ngạnh.

      thấy nhiều, con cháu thế gia đều là như vậy, ỷ vào cha mẹ có tiền có quyền, ai cũng đều ương ngạnh, dương dương tự đắc.

      Tay đặt nắm cửa khẽ run lên, đột nhiên, lại có dũng khí…

      Tình cờ nhìn thấy A Tạp qua, gọi cậu ta lại, “A Tạp, khách muốn uống trà hoa nhài, cậu mang vào .”

      “Chị Hạ, chị có trà hoa nhài? Cảm ơn chị nhiều!” A Tạp vô cùng cao hứng, nhận lấy chén trà từ tay .

      Còn , lặng lẽ nép mình trong bóng tối, ánh mắt vẫn luôn dán chặt vào cánh cửa của căn phòng kia, cả buổi tối, cũng rời

      Đợi đến khi quán gần đóng cửa, vị khách trong phòng kia mới gọi tính tiền, sau đó, từng người lần lượt bước ra, ghé mắt nhìn kỹ từng gương mặt, có, tất cả đều phải là…

      Trong lòng khẽ thất vọng, nhưng mà, lại khỏi nhõm.

      Cho đến khi vị khách cuối cùng bước ra, hô hấp của trong khoảnh khắc đó như ngừng lại, nhịp tim của cũng dừng lại theo…

      ra, dù năm năm, vẫn vì mà rối loạn đến mức này…

      uống say, uống trà hoa nhài cũng có thể say sao?

      Thấy bước chân lảo đảo, có người nép vào dưới cánh tay , dùng thân thể của mình đỡ lây , người kia, là trẻ rất xinh đẹp.

      Những vị khách kia đều cười, với , “Tiểu Toa, tối nay Tả thiếu giao cho em đấy, nhớ hầu hạ cho tốt!”

      tên Tiểu Toa hơi xấu hổ mà đắc ý cười.

      Đoàn người nghênh ngang rời

      thu mình lại trong bóng tối, lòng bàn tay đau nhức, móng tay mới làm, cắt đứt da thịt

      Cuối cùng nhịn được, nắm chặt bàn tay đau đớn, đạp chiếc giày cao gót mười tấc đuổi theo, nhìn dãy xe nổi tiếng phía trước, thấy xe , kia đỡ lên xe…

      “Thần An!” Trong lòng hét lên. hy vọng xa vời đáp lại, giống như rất nhiều đêm khác cứ vậy trằn trọc trở mình mà gọi “Thần An, Thần An”…

      Nhưng, đời này còn có thứ gọi là tâm linh tương thông sao? như nghe thấy tiếng gọi, ngoảnh đầu nhìn lại…

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 3: Lộ gặp Thần An

      ***

      Giữa , chỉ là khoảng cách mấy bước chân, có thể nhìn thấy ràng gương mặt .

      Năm năm gặp, cái dáng cao gầy của vẫn thay đổi, lạnh lùng xa cách, giống như lần đầu gặp , chỉ có thứ như vậy, chính là ánh mắt của , trong đêm tối, huyền ảo dưới ánh đèn đường, đặc biệt sáng rỡ…

      Chỉ là, ánh mắt trong trẻo như vậy, chỉ dừng người lát rồi hờ hững dời chỗ khác.

      , cuối cùng vẫn nhận ra , đúng ?

      Trong lòng nhộn nhạo lóe lên tia khổ sở, nhưng mặt vẫn giữ nụ cười thản nhiên, bước đến gần, đem ví tiền đưa tới trước mặt , giống như người qua đường : “Tiên sinh, ví tiền của ngại bị rơi.”

      Chiếc ví này là nhặt được trong lúc cố gắng đuổi theo , rơi xuống từ người .

      Ánh mắt thoáng chốc hoảng hốt, sau đó nét hờ hững rét lạnh càng sâu, nhận lấy, lạnh nhạt tiếng “Cám ơn” rồi bước lên xe cũng quay đầu lại.

      Trong nháy mắt lúc cửa xe đóng lại, nhìn thấy tên gọi Tiểu Toa kia ném cho nụ cười vô cùng đắc ý…

      Ai, con thời nay là, đều tự cho mình là đúng như vậy sao? Cho rằng muốn nhân cơ hội này tiếp cận Tả Tam thiếu? buồn cười! Nếu như với này, ngay từ năm năm trước, bò lên giường của Tả Tam thiếu rồi, liệu bé này có thể suy sụp hay ?

      xoay người, từ sau lưng vang lên tiếng xe hơi khởi động, xe của , lắn bánh xa, tim, nhất thời như bị từng bánh xe nghiền nát, vỡ thành từng mảnh…
      ***

      Người đàn ông ngồi trong xe, đôi mắt khép hờ, tựa người vào lưng ghế, giống như rất say, tay gắt gao giữ lấy ví tiền, hồi lâu mới từ từ mở ra.

      đời này, có rất nhiều người thích để hình người trong ví của mình, là vì quý hoặc là hoài niệm, chỉ có phải, nơi lẽ ra nên để tấm hình lại bị bức vẽ nho chiếm lấy, mà bức vẽ kia, cũng chỉ vẽ đôi mắt…

      nhìn vào đôi mắt ấy rồi lâm vào trầm tư, đến nỗi Tiểu Toa gọi vài lần cũng nghe thấy.

      “Tam thiếu! Tam thiếu!” Tiểu Toa cảm giác mình bị lạnh nhạt nên cố gắng làm nũng.

      “Chuyện gì?” nhíu mày, cso chút chán ghét việc huyên náo làm kinh động đến suy nghĩ của .

      “Chúng ta đâu?” Giọng Tiểu Toa mềm mại thể ý tứ ràng, là khách sạn hay đến nhà của

      địa chỉ, Tiểu Toa trợn tròn hai mắt, “Đó…là chỗ nào?”

      “Nhà ông nội tôi!” Tả lão gia là lão thủ trưởng về hưu, ngay cả chỗ ở cũng thể ràng tính uy hiếp.

      “Vậy…còn em?” Tiểu Toa có chút choáng váng rồi, chẳng lẽ muốn cũng ở trong đại viện, dưới con mắt của ông nội làm chuyện gây tiếng động?

      cười lạnh, “Hay là… cũng đến nhà ông nội ?”

      “Ông nội tôi ở Đông Bắc…” Đầu óc của nhất thời cứng đờ, tựa hồ hiểu ý tứ của , còn nghĩ chẳng lẽ biết người ông nội nông dân ở Đông Bắc của mình?

      Lại nghe kiên nhẫn kêu tiếng: “Dừng xe!”

      Sau đó xuống xe, chặn lại chiếc taxi, mất…

      Chương 4: Lộ gặp Thần An

      ***


      Tính khí của Tả Tam thiếu luôn luôn hỉ nộ vô thường.

      Thường ngày rất ít khi cười, hơn nữa ánh mắt cũng rất đặc biệt, có lúc bạn nghĩ ấy chằm chằm nhìn bạn, nhưng có lẽ lúc ấy nhìn đến nơi khác, dù sao bạn cũng nhìn thấy được hình ảnh của mình trong mắt .

      Có lúc chuyện vui vẻ với bạn nhưng ra lửa giận trong lòng thiêu đốt đến nỗi muốn xé nát bạn mà bạn lại hồn nhiên biết.

      Mà khi ánh mắt đơn, sắc mặt u sầu, mình trầm tư hướng về cửa số sát đất, đó là khi muốn được yên tĩnh suy tư…

      Cho nên, nếu muốn ở bên cạnh Tam thiếu phải đủ can đảm và hiểu biết về tính cách của , nhưng làm được điều đó liệu có mấy người? Vì vậy, Tam thiếu dùng người, hơn nửa đều là người có nhiều năm giao tình, dù đoán được tâm tư của , nhưng cũng đến nỗi động mạo phạm đến .

      Ví như, cái người tài xế tên Vĩ Ca này, làm tài xế cho được mấy năm.

      Ách, cái tên Vĩ Ca này là Tam thiếu đặt cho, ta liều chết kháng nghị cũng hiệu quả, cuối cùng chỉ có nén khổ tiếp nhận…

      Lại ví như, Tiểu Toa trước mặt này, Vĩ Ca biết , cùng Tam thiếu có chuyện sau này, nhưng Tam thiếu bỏ như vậy, ta nên làm thế nào đây?

      “Tiểu thư, có muốn trở về nhà ông nội của ?” Tam Thiếu cùng này chuyện, ta cũng dám nghe nhiều, lòng yên, nên chỉ mơ hồ nghe được câu đó.

      Tiểu Toa rất ấm ức, Tam thiếu được coi là vị thần trong lòng bao nhiêu người? Có thể ngồi lên con thuyền của Tam thiếu này, dù lên được giường của , cũng vào được phòng của , ít nhất cũng có thể khiến hài lòng, nhờ đó mà tiền đồ rộng mở. Mà sao, cố hết sức chín trâu hai hổ nhưng nửa đường lại bị người ta quăng xuống, thử hỏi làm sao chịu nổi? So sánh với những bạn tin đồn nổi tiếng của Tam thiếu trước kia, cảm thấy dù thế nào mình cũng thua kém họ.

      “Tôi kém cỏi hơn bọn họ sao?” tức giận bất bình hỏi câu.

      “Cái đó…” Vĩ Ca bị hỏi đến lúng túng, dù sao cũng là lần đầu tiên có người ép hỏi ta câu này, cuối cùng chỉ ra câu: “Tam thiếu…Cậu ấy thích những ở Đông Bắc…”
      ***

      Xe taxi được vào trong đại viện, Tả Thần An xuống xe, giữa đêm khuya bước từng bước vào khu đại viện yên tĩnh, gió lướt qua, hoa hòe rơi lả tả, dưới ánh đèn mờ ảo, giống như những bông tuyết trắng, tâm tình bỗng nhiên bình tĩnh lại, nơi cổ họng lại có chút ran rát đau.

      Đời người, sợ nhất là hoa hòe như tuyết, nhất cũng là hoa hòe như tuyết…

      Từ cửa đại viện tới nhà mình, con đường này lại rất lâu, về đến nhà đôi vai dính đầy cánh hoa trắng như tuyết, ánh mắt cũng sáng vô cùng.

      Đẩy ra cánh cửa nhà ông nội, lại bất ngờ nhìn thấy, mẹ Tiêu Hàn chờ ở phòng khách.

      Mẹ người phụ nữ mạnh mẽ, cho dù là ngồi mình trong đêm khuya như vậy, bả vai bà vẫn thẳng tắp, hề xiêu vẹo chút nào. Nghe được tiếng mở cửa, bà ngoảnh đầu nhìn qua với ánh mắt đầy trách cứ, “Con còn biết trở về?!”

      “Thế nào? Cha lại bảo mẹ tới bắt con?” lại nở nụ cười bất cần : “Mẹ, mẹ tới nhầm địa điểm rồi, ở nhà ông nội con có thể làm ra chuyện gì? Mẹ nên cho người theo dõi con, thấy con tới khách sạn thuê phòng, rồi hãy đến bắt lượt.”
      kabi_ng0k, xixonChris thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 5: Lộ gặp Thần An

      ***


      “Con đừng có nhiều lời!” Trong mắt Tiêu Hàn vừa giận lại vừa thương. Đối với đứa con này, bà dù thế nào cũng thể lòng dạ sắt đá với nó được, cuối cùng chỉ có thể thở dài khuyên nhủ: “Thần An, con cũng còn nữa, gắng nhẫn nhịn chút , đừng lúc nào cũng chọc ba con tức giận, thế nào ông ấy cũng là người có mặt mũi…”

      “Chê con làm mất thể diện sao? Vậy đuổi con ra khỏi Tả gia , sau đó lại sinh thêm đứa con trai cho hai người sĩ diện!” lướt qua Tiêu Hàn, cũng quay đầu lại mà thẳng về phía phòng ngủ của mình, mặt vẫn duy trì nụ cười đùa giỡn như có như , trong lòng khổ sở, từng lời như những con sóng đánh thẳng vào tim , đau đớn khó nhịn.

      Tiêu Hàn á khẩu nên lời, trong lòng biết là hối hận hay bi thương. Mấy năm gần đây, đứa con càng ngày càng khó bảo, tất cả đều bắt đầu từ kiện kia. Nhưng mà, bà tự nhận mình làm sai, nếu như được làm lại lần nữa, bà vẫn lựa chọn làm như vậy…

      Bà đứng yên lát, cố gắng nén lại tức giận của mình, suy nghĩ chút rồi bảo tài xế hơn nửa đêm hãy tới đón mình.

      Mấy năm này Tả gia xảy ra rất nhiều biến cố.

      Năm đó rời khỏi đại viện này, Tả Tư Tuyền chỉ giữ lại chung cư ở khu vực trung tâm buôn bán, dứt khoát nộp đơn từ chức ở đơn vị hành chính, gia nhập vào thương giới, bắt đầu từ việc khai phá bất động sản, sau đó mọi việc thuận buồm xuôi gió, rất nhanh trở thành trong những nhà môi giới bất động sản sớm nhất và thành công nhất.

      Nhưng đáng tiếc là, hai đứa con trai của Tả gia đều muốn thừa kế nghiệp của cha. Con trai cả Tả Thần Viễn mở nhà hàng khách sạn, con thứ ba Thần An làm trong ngành văn hóa truyền thông, ngược lại con Thần Hi và con rể Tống Sở ở lại công ty giúp cha mình.

      Việc kinh doanh của Tả gia càng ngày càng lớn, tài phú cũng ngày càng nhiều, nhà cửa cũng là căn đổi căn, chỉ có Thần An lại cố chấp ở lại đại viện cùng ông nội.

      Lại , năm đó con lớn Tả Thần Viễn vì danh lợi mà cùng bạn ở lại cùng ông nội trong đại viện chịu , vậy giờ Thần An lại vì cái gì mà ở lại đây?

      Tiêu Hàn chỉ có thể cười khổ…
      ***

      Quán bar Ám Hương

      thoa lớp son môi cuối cùng, sau đó ngồi xuống yên lặng chờ đến lượt mình lên sân khấu.

      Nhìn mình trong gương, chính cũng cảm thấy mình xa lạ, lạnh lùng và kinh diễm, nhưng vẫn thiên về lạnh lùng nhiều hơn. ở nơi này trổ hết tài năng, thu hút chú ý của người khác, rất nhiều người chính là vì danh tiếng của mà đến, vậy…có hay cũng bao gồm người kia? Tả Thần An…

      Aizzz… lòng cười khổ, căn bản biết là ai, sao có thể vì mà đến?

      Coi như đêm đó sau khi gặp , có thể thường xuyên ghé lại, cũng chỉ vì Ám Hương là quán bar đặc biệt mà thôi. Lần đầu tiên tới phải cùng bạn bè, thậm chí còn mang theo bạn hay sao?

      “Hạ Hạ, tới lượt rồi!” Trưởng ban gọi .

      chợt bừng tỉnh, cười : “Hôm nay ồn ào!” ở phía hậu trường cũng có thể nghe được tiếng huyên náo, đây là chuyện rất hiếm gặp ở Ám Hương.

      biết sao? Hôm nay là sinh nhật của ca sĩ nổi tiếng Kiều Á, Tả Tam thiếu bao toàn bộ chỗ này để tổ chức sinh nhật cho ấy.” Trưởng ban giải thích.

      Nụ cười của cứng lại, “Vậy còn cần tôi hát sao?” vốn làm về nhạc, khách hôm nay cũng đều là người chuyên nghiệp trong giới, có cần thiết phải tự bêu xấu mình?

      Trưởng ban gật đầu, “Đương nhiên là cần! Mau lên !”
      Chriskabi_ng0k thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 6: Lộ gặp Thần An

      ***


      biết, đến tột cùng phải có bao nhiêu dũng khí mới có thể đứng trước mặt , nhìn và người con khác oanh oanh yến yến, ngay cả nhìn cũng nhìn lần, còn lại vì bọn họ mà phục vụ màn biểu diễn chúc mừng hoa lệ?

      biết mình hát gì, tiếng hát u oán mà cảm động, bay bổng giữa những màn huyên náo ngừng, thanh ấy giống như làn khói, lại tựa như tồn tại của lúc này, như có như

      Nếu như có thể, bằng lòng để mình hóa thành làn khói, cứ như vậy mà tiêu tan, còn hơn trơ mắt nhìn ôm mỹ nhân trong ngực, kề vai sát má.

      tay ôm lấy vòng eo của ca sĩ Kiều Á – vị công chúa của nay hôm nay, Tả Tam thiếu tự mình mở tiệc sinh nhật vì ấy, đây là đãi ngộ mà tất cả bạn tin đồn trước nay của đều chưa từng được hưởng. Cho nên, Kiều Á hạnh phúc đến quên mình, cả người mềm mại ngả vào ngực , đôi mắt quyến rũ như tơ, thỉnh thoảng thầm khúc khích.

      , ôm ấy, thưởng thức rượu, thỉnh thoảng khẽ cúi đầu nghe Kiều Á chuyện, đôi môi đỏ mọng của Kiều Á gần như dán chặt vào lỗ tai , nghe thấy gì đó, khóe môi lên nụ cười nhàn nhạt…

      phải Tam thiếu hỉ nộ vô thường, người khác đoán nổi tâm tình của sao? Xem ra Kiều Á này, rất được lòng Tam thiếu…

      nhắm mắt lại, đem tất cả hình ảnh ngắn cách ở bên ngoài, đắm mình vào trong nhạc, cũng đem nỗi bi thương nén xuống đáy lòng.

      Chuyện cũ như mây, mồn trước mắt , nhưng mà Thần An, chúng ta từng nhau sâu đậm?

      “Được rồi được rồi, đừng hát nữa!” Bỗng dưng, từ dưới sân khấu vang lên tiếng quát.

      Tiếng nhạc lập tức dừng lại, mở mắt ra, người quát lên chính là Kiều Á.

      “Sinh nhật tôi, lại ở đây hát cái gì vậy? Người biết còn tưởng đây là tang lễ!” Kiều Á từ trong ngực Tả Thần An, cực kỳ mất hứng chỉ về phía trách cứ.

      Suy nghĩ của vẫn ở trong trạng thái đình trệ, cho nên nhất thời biết phản ứng thế nào. Đại sảnh quán bar vốn ồn ào đột nhiên trở nên yên tĩnh lại, trong số khách mời thậm chí có người nhìn với ánh mắt đồng tình, bảo bối của Tam thiếu nổi đóa, ca sĩ của quán bar xem ra gặp phải xui xẻo rồi…

      Tả Thần An vốn chỉ lẳng lặng ngồi đó, tay trái dang rộng đặt lên thành ghế sa lon, tay phải cầm lý rượu, nhàng đong đưa, khí định thần nhàn.

      Nghe Kiều Á chỉ trích xong, nhàng nhấp ngụm rượu, đặt ly xuống, nét mặt lộ ra nụ cười khó đoán, giọng nhàn nhạt: “Tiểu Kiều, tôi chỉ thích những yên tĩnh…”

      Kiều Á vừa nghe, sắc mặt hơi hơi biến đổi, lập tức trở về bộ dạng chim nép vào người, lại sà vào ngực , giọng nũng nịu đến mức người khác cũng nổi da gà: “Tam thiếu, bình thường em phải là người như vậy...... biết mà......Tam thiếu, hôm nay là sinh nhật em a……”

      “Đúng vậy đúng vây! Nếu là sinh nhật vậy chúng ta chơi cái gì High chút . Cũng đừng hát nữa, mọi người đều là ca sĩ, nghe người khác hát làm gì nữa!” trợ lý Sa Lâm của Tả Thần An lên tiếng hòa giải, kinh nghiệm nhiều năm, vẻ mặt Tả thiếu như vậy, là đại biểu cho tức giận trong lòng nổi sóng rồi, cho nên, tốt nhất vẫn là nhanh chóng dập tắt nó vậy.

      Sa Lâm vừa vừa nháy mắt với người bạn tốt của Tả Thần An tên Tiêu Y Đình, chuyện này, Tiêu thiếu gia vẫn là giỏi nhất…

      Tiêu Y Đình hết sức hưởng ứng, vỗ vỗ tay: “Được rồi được rồi! Tới…! Chúng ta chơi trò nào kích thích chút , long phượng tranh châu cso được ?”

      Lại , cái trò long phượng tranh châu này ra là trò vẫn thường chơi lúc kết hôn, rất hiếm khi được đem ra thi thố, các phải di chuyển quả bóng bàn từ ống quần bên trái sang ống quần bên phải của người đàn ông, người nhanh nhất là người chiến thắng.

      Tả Thần An cười xì tiếng: “Cái trò này quả nhiên là trò Tiêu thiếu gia cậu thích nhất!”

      “Vậy cậu có chơi hay đây?” Tiêu Y Đình xem thường hỏi.

      Đôi mắt Tả Thần An nhìn vào người ở phía xa, ánh mắt thâm thúy: “Chơi!”
      Last edited: 12/9/14
      kabi_ng0k, Tiểu yêu tinhChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :