1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Kinh Niên Lưu Ảnh - Như Thị Phi Nghênh (42c+4NT)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      [​IMG]
      Kinh Niên Lưu Ảnh
      Tác Giả: Như Thị Phi Ngênh
      Nguồn: Kites.vn
      Thể loại : Ngôn Tình
      Người Dịch: Alin
      Thể loai: Ngôn Tình, Đại

      Giới Thiệu
      Nhiều năm thầm mến là cả đời.
      Năm tháng thanh xuân chính là mảnh ghép mà mỗi người đều nhớ , nhưng khi mở lại ký ức vẫn còn nguyên vẹn.​
      Rất nhiều năm về sau, nó vẫn là ký ức tươi đẹp nhất.

    2. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 1:

      Cao trung đối với Triển Nhược Lăng mà chỉ là mảng ký ức vừa hỗn độn vừa mơ hồ, mãi đến sau này mới dần trở nên nét.

      Hơn ba tháng dài sau khi tốt nghiệp, lật lại từng kỷ niệm, giống như trong bộ tranh xếp hình lớn từng mảng, từng mảng ghép vào nhau, tạo thành bức tranh hoàn chỉnh những năm tháng Cao trung.

      Rất nhiều lúc, Triển Nhược Lăng có thể dễ dàng men theo dòng sông ký ức dài đằng đẵng, quay trở về với tiết Hoá học đem lại cho ấn tượng sâu sắc nhất.

      Đó là tiết Hóa học đầu tiên sau khi khai giảng lớp 10.

      Lúc ấy chỉ cách giờ tan học vỏn vẹn vài phút đồng hồ, giáo viên Hóa học giảng xong bài nhưng vẫn chưa có ý định cho hết tiết, ngước nhìn đồng hồ treo ở cuối lớp, : “Vẫn còn vài phút, các em xem lại sách lần, suy ngẫm về nội dung của bài học hôm nay.”

      Cả lớp đều nhao nhao yên, chỉ có lác đác vài bạn học chăm chú xem sách. thanh thu dọn sách vở đồ đạc lắp đầy gian, dường như chỉ cần thanh này càng lớn, càng thể được bất bình đối với giáo viên. Thậm chí có ít bạn học còn khoa trương kéo bàn đẩy ghế, nhưng lại vô cùng cẩn thận cúi thấp đầu để giáo viên biết được là ai làm loạn.

      Triển Nhược Lăng cúi đầu lật lật sách giáo khoa, thỉnh thoảng lại nghe thấy vài tiếng càu nhàu bất mãn vang lên từ các bạn học xung quanh:

      “Đói bụng muốn chết, sao còn chưa cho hết tiết?”

      “Sao giáo viên từ bi cho nghỉ tiết sớm chút ?”

      Giáo viên Hóa học đưa mắt lướt qua, dường như hề nghe thấy cả lớp ầm ĩ nhốn nháo, thêm lần nữa: “Mọi người xem lại sách lần nữa…”

      Lời còn chưa dứt liền có giọng của nam sinh vang lên: “Xem xong rồi!”

      thanh rất dõng dạc, dội vào tai vô cùng ràng, câu sau câu trước lồng vào nhau vừa khéo giống như buột miệng ra, nhưng lại khiến người nghe có cảm giác cố ý đối đầu.

      Cả lớp hẹn mà cùng nổ ra tràng cười, thậm chí vài bạn học ngồi bàn đầu còn thích thú quay ra sau, tìm hiểu xem tiếng vừa nãy được phát ra từ đâu.

      Triển Nhược Lăng cũng kìm được mà bật cười. chưa bao giờ nghĩ học sinh năm đầu cấp cũng có thể chủ động và kiêu ngạo như thế - câu trả lời này đúng là liều mạng.

      Sau này, luôn cho rằng tiết Hóa học kia chính là kỷ niệm đầu tiên giữa và Chung Khi, cũng đồng thời là kỷ niệm sâu sắc nhất. Cậu ấy dùng câu ngắn gọn “xem xong rồi” chiếm lấy góc trong đầu óc , để rồi những năm tháng chia ly sau này đều ngừng hồi tưởng lại.

      Chuông tan học vẫn chưa vang lên, giáo viên Hóa học lại : “Vậy xem thêm lần nữa.” Lúc còn để ý quan sát nam sinh có khuôn mặt sáng láng ngồi ở cuối lớp.

      “Reng reng reng ~ ~”

      Đúng lúc này, tiếng chuông tan học vô cùng đúng lúc vang lên.

      Tất cả mọi người, bao gồm những bạn học xem sách cùng những bạn học xem sách đều ngẩng đầu nhìn giáo viên, chỉ đợi tiếng cho phép tan học.

      Giáo viên Hóa học gật đầu: “Mọi người có thể ra về.” Giọng vẫn như cũ, vô cùng dịu dàng.

      Ngay lập tức, thanh đứng dậy và kéo cặp sách vang khắp lớp học. đến vài phút sau, học sinh đều ra về gần hết, phòng học trong phút chốc trở nên vô cùng yên lặng.

      Tiết học đầu tiên của chiều hôm sau là tiết Sinh vật của giáo viên chủ nhiệm. giáo trẻ tuổi đứng bục giảng, cầm tờ danh sách lớp : “Đọc đến tên bạn nào, bạn đó đứng dậy tự giới thiệu bản thân với cả lớp chút…”

      Khi nghe tên mình được đọc lên, Triển Nhược Lăng lập tức đứng dậy: “Mình là Triển Nhược Lăng, rất vui được gặp mọi người.”

      Tiếp theo lại có vài bạn học nghe đọc đến tên mình liền đứng dậy tự giới thiệu.

      chủ nhiệm cầm danh sách lớp trong tay, nghi hoặc đọc lên: “Chung Kì?”

      có ai trả lời.

      Vài giây trôi qua, đột nhiên có giọng của nam sinh vang lên: “ giáo, chữ thứ hai viết như thế nào vậy?”

      “Vô cùng xin lỗi, chữ này có lẽ do tôi đọc sai. Để tôi viết lên bảng.” Giáo viên chủ nhiệm trẻ tuổi bối rối lấy viên phấn viết lên bảng đen chữ: Khi.

      “Khi.” Triển Nhược Lăng vô tình đọc thành tiếng chữ được viết bảng.

      Phía sau truyền đến thanh ghế bị kéo dịch ra, có người đứng dậy: “Thưa , là em.”
      Là nam sinh vừa lên tiếng lúc nãy, giọng rất ràng: “Mình là Chung Khi…”

      “Quả thực đọc là “Kì” mà, chữ hiếm gặp như vậy cậu cũng đọc được à?” Trình Tư Dao ngồi bên cạnh Triển Nhược Lăng, kinh ngạc thôi.

      “Chẳng qua mình biết người trong tên cũng có chữ này.” Triển Nhược Lăng cười .

      Trình Tư Dao xoay đầu nhìn về phía cuối lớp, “à? Là người sáng hôm qua ấy.”

      Triển Nhược Lăng thuận miệng hỏi: “Người nào cơ?”

      “Chính là người trong tiết Hóa học hôm qua la lên “xem xong rồi” ấy.” Trình Tư Dao dẩu dẩu môi, ra hiệu cho mau nhìn về phía sau.

      Là người đó?

      Triển Nhược Lăng vội quay đầu ra sau.

      Nam sinh tên Chung Khi vừa tự giới thiệu xong, ngồi xuống tán gẫu với nam sinh bên cạnh, điệu bộ ngồi ngả vào lưng ghế mang theo mấy phần lười biếng.

      Những tia nắng chiếu vào lớp học, ôm lấy khuôn mặt cậu ấy, tóc của cậu ấy rất ngắn, cả vầng trán chìm trong màu vàng của nắng, đuôi mắt cong cong, khóe môi mang theo nụ cười nhạt, vẻ ngoài tiêu chuẩn của người thích đùa giỡn.

      Chính người này có câu phát biểu kinh điển trong tiết Hoá học?

      Nhờ đó, mới ghi nhớ cái tên này, cũng nhờ đó, nhớ đến người này.

      Có thể câu táo bạo hề cố kỵ như vậy trong tiết Hóa học, bạn học này nhất định đủ năng lực.

      Đúng thực tế chứng minh phán đoán của Triển Nhược Lăng. Thành tích học tập của Chung Khi rất xuất sắc, là học sinh ưu tú điển hình, được các giáo viên vô cùng thích. Bất kể là giáo viên dạy môn nào, chỉ cần nhắc đến tên cậu ấy đều cực kỳ cao hứng vui vẻ.

      Cậu ấy thuộc kiểu học sinh cần cù siêng năng, thế nhưng thành tích lại luôn đặc biệt vượt trội. Cậu ấy cũng phải người giỏi xã giao, trước giờ cũng chẳng để tâm đến việc lấy lòng bạn học và giáo viên, thế nhưng tất cả giáo viên và các bạn học ngồi xung quanh đều rất thích cậu ấy. Cậu ấy lúc nào cũng là vẻ nghiêm túc hay đùa giỡn, như thể nếu trời sập xuống cũng chẳng ảnh hưởng gì đến cậu ấy.

      lần Trình Tư Dao nhịn được lên tiếng: “Có thành tích tốt nên thảo nào lại kiêu ngạo như thế, bình thường thèm để giáo viên vào mắt, bài tập cũng nộp được mấy lần…”

      Triển Nhược Lăng cúi đầu chăm chú đọc sách nghe thấy, bật cười đáp: “Mình thấy cậu ấy buồn cười mà.” nhớ lại tiết Hóa học và câu “xem xong rồi” của Chung Khi - chỉ ba từ vô cùng gọn ghẽ lại dễ dàng làm thay đổi khí ngột ngạt của lớp học, thậm chí đến sau khi tan học nó vẫn còn đọng lại trong tâm trí .

      lại tiếp, “mình nhớ tiết Hóa học kia… Mình thấy cậu ấy chuyện cũng thú vị lắm.”

      “Được rồi, đúng là cậu ta có chút buồn cười, nhưng mà cao ngạo lắm. Mình thấy cậu ta hơi xem thường người khác nữa… Có điều người vừa đẹp trai, thành tích học tập lại siêu, ngay cả mình cũng thấy bái phục nữa là.”

      Triển Nhược Lăng cười cười, cúi đầu tiếp tục làm bài tập.

      Chẳng hiểu sao trong lòng chợt ấp ủ chờ mong được làm quen với Chung Khi.

      Nhưng về sau, ngẫm nghĩ lại những lời Trình Tư Dao , nghĩ mình chẳng có cách nào để làm quen cả – Chung Khi là học sinh hoạt bát, với Triển Nhược Lăng mà cậu ấy cũng như đứa trẻ con luôn vui vẻ. Thế nhưng trong ấn tượng chung của nhiều người, cậu ấy là người rất khó tiếp xúc – đặc biệt là đối với nữ sinh, ngoại trừ Bối Tử Toàn ngồi phía trước, Triển Nhược Lăng gần như chưa bao giờ nhìn thấy cậu ấy chuyện với bất kỳ bạn học nữ nào.

      tự nhủ thầm: Thôi vậy, suy cho cùng đều là bạn học cùng lớp, vẫn còn nhiều thời gian, sớm muộn gì cũng ngày làm quen với cậu ấy.

      Chỉ là hoàn toàn thể ngờ được, ngày ấy lại xa xôi đến như vậy, hơn nữa còn đến sau vụ tai nạn xe.

      Kỳ nghỉ Quốc khánh, Triển Nhược Lăng gặp tai nạn: bị chiếc taxi tông vào khi phố, được đưa vào bệnh viện cấp cứu, chân bị gãy phải bó lớp bột thạch cao rất dày.

      Triển Nhược Lăng nằm viện hơn bốn tháng, đến khi xuất viện bước sang học kỳ hai năm lớp 10. Quay trở lại trường học vắng mặt lâu ngày, ngước mắt nhìn lên phòng học cao, trong lòng bỗng dưng cảm thấy xa cách.

      Bác sĩ dặn dò trong vòng hai tháng được phép vận động, đồng thời còn viết tờ giấy bảo đưa cho giáo viên. Nhờ vào tờ giấy này, có thể được miễn tiết Thể dục cũng như tất cả các hoạt động ngoại khóa.

      Vì hơn bốn tháng đến lớp, bài vở những bị bỏ lại rất xa, mà mối quan hệ giữa với các bạn học vô hình trung cũng trở nên mấy thân thiết.

      Mỗi ngày Triển Nhược Lăng ngồi trong lớp học, an tĩnh làm bài tập, rất ít khi chuyện với các bạn học khác.

      Tình trạng này kéo dài hơn nửa năm, cho đến tận học kỳ năm lớp 11.
      Phong nguyet thích bài này.

    3. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 2

      Tiết học đầu tiên của chiều thứ sáu là Thể dục. Triển Nhược Lăng được miễn môn này, vì vậy ngồi lại lớp học làm bài tập.

      Tiếng chuông hết tiết vừa vang lên, đột nhiên nghe thấy giọng cầu cứu của Trình Tư Dao: “Triển Nhược Lăng, phát bài tập này giúp mình với.” Triển Nhược Lăng ừ tiếng, lập tức đứng dậy đưa tay đón lấy chồng vở bài tập: “Sao nhiều bài tập thế?”

      “Tuần sau nghỉ lễ Quốc khánh rồi mà, theo mình thấy á, tất cả giáo viên đều hận thể giao toàn bộ bài tập để về nhà làm ấy chứ.” Thân là ủy viên học tập, Trình Tư Dao cũng đành bó tay.

      Nghỉ lễ Quốc Khánh.

      Mới đó mà năm trôi qua rồi.

      Triển Nhược Lăng cúi đầu xem xét chồng vở bài tập, lát sau, ngẩng đầu lên hỏi: “Phát hết toàn bộ à?”

      “À phải! Có mấy bạn bài tập làm sai rồi, giáo viên phải làm lại.” Trình Tư Dao chọn ra vài quyển, sau đó nhét số còn lại vào tay . “Phát hết số này là được. Làm phiền cậu nhé!”

      “Liêu Nhất Phàm ngồi ở đâu vậy?”

      thực tế, Trình Tư Dao tìm kiếm giúp đỡ từ Triển Nhược Lăng vào lúc này phải hành động thông minh cho lắm. Tiết Thể dục chỉ vừa kết thúc, các bạn vẫn chưa kịp từ sân thể dục quay về lớp. Sau tai nạn xe, Triển Nhược Lăng rất ít khi tiếp xúc với bạn học trong lớp, vì vậy đối với vấn đề các bạn học kia ngồi ở đâu tránh khỏi vẫn còn mờ mịt.

      “Vị trí bên cạnh ở phía sau của phía sau cậu.” Lời hướng dẫn của Trình Tư Dao đem lại cảm giác hơi giống câu mệnh lệnh.

      Các bạn học lần lượt kéo về lớp, việc phát bài tập của Triển Nhược Lăng nhờ vậy mà đỡ được ít. Khi trong tay chỉ còn lại quyển tập cuối cùng, hấp háy mắt, cầm quyển tập giơ lên cao: “Chung Khi ngồi ở đâu?” Thực ra, biết chỗ ngồi của Chung Khi chính là vị trí trong góc lớp, thế nhưng có cảm giác kỳ lạ thôi thúc , muốn nghe giọng của cậu ấy.

      Quả nhiên lâu sau, từ phía góc lớp thanh dõng dạc vang lên: “Ở đây!” Câu trả lời rất gọn ghẽ.

      Triển Nhược Lăng xoay người, rất tự nhiên nhìn về hướng phát ra tiếng .

      Chung Khi mặc đồng phục thể dục màu xanh, ngồi tận trong góc phía cuối lớp, vẫy tay với .

      Triển Nhược Lăng đưa mắt nhìn về phía góc lớp, chỉ có vài bạn học được bố trí ngồi ở đó, liền cảm thấy lười bước đến. giơ quyển tập trong tay, nhướng mày với Chung Khi: “Đón lấy nhé!”

      Cổ tay vung lên cái, quyển tập vẽ thành hình vòng cung màu trắng giữa trung, bay thẳng đến chỗ Chung Khi.

      Đôi mày đậm của Chung Khi chau lại, đôi mắt dài mà đen như mực của cậu ấy tràn ý cười, giống như cảm thấy việc này cũng khá thú vị.

      Cậu ấy đưa tay dễ dàng bắt lấy quyển tập, còn gật đầu tán thưởng .

      “Triển Nhược Lăng, thân thủ khá lắm nha!” Trình Tư Dao bật cười khen thêm câu.

      Tâm trạng Triển Nhược Lăng đột nhiên thoải mái vô cùng, mỉm cười với cậu ấy rồi lập tức quay về chỗ ngồi.

      Ngồi phía sau Trình Tư Dao là nam sinh tên Ngôn Dật Khải, thành tích học tập cũng rất tốt. Bởi vì năm lớp 10 Triển Nhược Lăng vắng mặt ít tiết học, nên đôi lúc gặp phải bài tập biết làm đều nhờ cậu ấy hướng dẫn thêm.

      Cũng từ khi nào, chỉ vì vài câu đùa của Chung Khi, Triển Nhược Lăng và Ngôn Dật Khải liền bị gán ghép thành đôi. Nam sinh trong lớp dưới đầu têu của cậu ấy, dần dần đều thích lấy việc gán ghép hai người để bày trò cười.

      Triển Nhược Lăng biết mọi người chỉ thuận miệng thế thôi, cũng để ý làm gì, chỉ để mặc bọn họ. Ngôn Dật Khải thấy có vẻ gì bận tâm, thêm nữa mối quan hệ giữa cậu và các nam sinh kia bình thường rất tốt nên cũng phản bác lại.

      Giờ ra chơi hôm đó, Ngôn Dật Khải có mặt trong lớp, Triển Nhược Lăng chỉ đành mang sách bài tập Vật lý hỏi bài Chung Khi.

      Chung Khi ngồi ghế, tùy ý đưa mắt nhìn đề bài cái, hơi nghiêng cằm nhìn thẳng vào , nét cười phảng phất lướt qua đôi đồng tử đen nhánh: “Bài này tôi cũng biết làm, nhưng mà tôi biết Ngôn Dật Khải biết làm đấy.”

      Chung Khi là đại biểu môn Vật lý của lớp. Triển Nhược Lăng biết thừa dựa vào trình độ của Chung Khi, đề bài này tuyệt đối làm khó được cậu ấy. Cậu ấy chỉ mượn cớ trêu ghẹo mà thôi.

      biết người cầm đầu toàn bộ việc này chính là Chung Khi, ngay từ đầu vốn biết.

      Từ trước đến nay đều để tâm việc nam sinh trong lớp đem và Ngôn Dật Khải ra làm trò cười. Thế nhưng ngay vào lúc này, sâu trong nội tâm đột nhiên nảy sinh loại cảm giác bất lực. Loại cảm giác này giống như thủy triều, từng đợt từng đợt nhấn chìm .

      nhớ lại sau khi bị tai nạn xe, quãng thời gian nằm giường bệnh, chỉ hy vọng sau khi xuất viện có thể bình bình ổn ổn trải qua hết những năm tháng Cao trung. Thế nhưng hôm nay, bản thân lại trở thành trung tâm của những lời đồn đại, dần dần bị kéo ra xa khỏi mong ước ban đầu.
      vừa mệt mỏi vừa cảm thấy hoảng hốt, cố gắng giữ cho giọng bình tĩnh lên tiếng: “Cậu biết làm? Vậy thôi, để tôi tự suy nghĩ!” hết câu, liền nhanh chóng rút lại quyển sách.

      Nhưng Chung Khi đâu có ý định buông tha dễ dàng như vậy.

      Cậu ấy nheo nheo đuôi mắt, “ hỏi Ngôn Dật Khải à? Chắc chắn nó biết làm đấy!” Trong đôi mắt đen như mực sáng lên ánh nhìn đầy nghịch ngợm, nhưng bề ngoài vẫn làm ra vẻ vô cùng thành .

      Triển Nhược Lăng chẳng buồn để ý đến cậu ấy, về lại chỗ ngồi của mình.

      Tiết cuối cùng của buổi sáng là Ngữ văn.

      Triển Nhược Lăng vừa ngồi vào chỗ, lại nghe thấy tiếng chuyện trò của vài nam sinh từ phía sau vọng đến, đặc biệt là Chung Khi, giọng của cậu ấy vừa nghe nhận ra ngay.

      Khi Ngôn Dật Khải bước vào lớp, chợt có nam sinh đột ngột lên tiếng gọi cậu ấy, còn nhắc đến tên : “Ngôn Dật Khải, mày và Triển Nhược Lăng…”

      Ngay lúc ấy, hàng ngàn suy nghĩ lướt qua đầu Triển Nhược Lăng, sau đó đưa ra quyết định.

      mở sách Ngữ văn, lật đến trang giấy trống, cầm lấy bút chì bắt đầu viết.

      “Chung Khi.

      Mình biết gần đây vì sao cậu luôn đem mình và Ngôn Dật Khải ra để đùa giỡn, có lẽ cậu chỉ cảm thấy như vậy rất vui mà thôi, nhưng cậu có biết việc này khiến mình cảm thấy rất khó xử . Thử đặt cậu vào hoàn cảnh của mình, nếu như người bị đem ra trêu đùa là cậu, cậu có cảm tưởng như thế nào? Nếu có thể, mình mong rằng sau này cậu đem mình và Ngôn Dật Khải ra làm trò cười nữa. Cảm ơn.”


      buông bút, đọc lại lần nữa, cảm thấy mấy dòng này biểu đạt được những điều muốn .

      Giờ ra chơi vẫn chưa kết thúc, cuộn sách Ngữ văn trong tay, bước đến chỗ ngồi của Chung Khi.

      Chung Khi thấy đến, hơi ngẩn người, đôi mắt đen như mực tàu sánh lại trong nghiên nhìn thẳng vào .

      Triển Nhược Lăng nhanh chóng lấy sách Ngữ văn mở đến mấy dòng vừa viết, sau đó đưa đến trước mặt Chung Khi cho cậu ấy xem.

      Liêu Nhất Phàm ngồi bên cạnh hiếu kỳ thò đầu sang, “cái gì đấy? Chúng ta cùng xem

      Triển Nhược Lăng đứng ngay cạnh Chung Khi, cứng giọng : “Chỉ có cậu ấy mới xem được.”

      Liêu Nhất Phàm hớn hở: “Thư tình chứ gì?”

      Triển Nhược Lăng lúng túng vô cùng, trả lời.

      Chung Khi ngồi thẳng lưng, dùng tay ra hiệu ý bảo Liêu Nhất Phàm cần nữa, rồi lập tức thu hồi vẻ mặt bất cần cười cợt thường ngày, cúi đầu xem mấy dòng chữ ngắn do viết.

      Triển Nhược Lăng cũng để ý đến Liêu Nhất phàm nữa, toàn bộ chú ý của dồn vào thay đổi gương mặt Chung Khi.

      Ánh mắt cậu ấy rũ xuống, sườn mặt vô cùng chuyên chú, mơ hồ toát ra đường nét kiên nghị.

      “Xem xong chưa?” Từ cửa sau lớp học nhìn ra thấy giáo viên Ngữ văn tới, Triển Nhược Lăng vội vàng hỏi.

      “Đợi chút .” Cái nhìn của Chung Khi vẫn tập trung vào dòng chữ viết bằng bút chì trong sách Ngữ văn của , ánh mắt chậm rãi di chuyển theo từng con chữ, tựa như muốn học thuộc lòng từng chữ .

      Chỉ là việc diễn ra trong vài giây ngắn ngủi, nhưng Triển Nhược Lăng lại cảm thấy dường như kéo dài cả thế kỷ.

      Ngay lúc này hối hận trong lên tới đỉnh điểm.

      nhìn Chung Khi cách chăm chú, đôi chân đứng khép lại thẳng, dường như chỉ có cách này mới đem lại cho đủ sức lực và dũng khí giúp tiếp tục chống đỡ mọi chuyện.

      Nếu như thời gian có thể quay trở lại, nhất định nghĩ đến việc viết cho Chung Khi những lời thế này. Bình thường dù với bất cứ ai, Chung Khi cũng đều là vẻ nghiêm chỉnh, ưa chòng ghẹo, cần gì phải quan trọng hóa mọi thứ với cậu ấy chứ? Nếu như tiếp tục thái độ thèm để tâm như trước đây, có lẽ tin đồn dần dần dịu ?

      Thế nhưng với việc làm hôm nay, sợ rằng đả kích đến lòng tự trọng của Chung Khi đầy kiêu ngạo mất rồi.
      Phong nguyet thích bài này.

    4. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 3

      Rất lâu sau này, Triển Nhược Lăng vẫn nhớ biểu cảm gương mặt Chung Khi hôm ấy.

      Khi cậu ấy ngẩng đầu lên từ sách Ngữ văn, gương mặt còn chút gì vẻ cẩu thả, bỡn cợt thường ngày nữa, trong đôi mắt đen đầy áy náy và có lỗi.

      Lúc ấy, trong lòng Triển Nhược Lăng là hối hận thôi: nên viết cho Chung Khi những lời này.

      Cậu ấy chỉ là cậu bé lớn xác, cậu bé lớn xác tâm hồn luôn tràn ngập niềm vui. Với cậu ấy mọi thứ đều là trò chơi, hề có ác ý gì, sao lại nỡ phá hỏng con người với tính cách như vậy?

      Chung Khi nhìn vào , đôi môi khẽ động, như thể có điều gì muốn .

      Triển Nhược Lăng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy loại biểu cảm như vậy gương mặt cậu ấy, rất thành , đầy tiếc nuối, lại có chút biết làm sao, giống như đứa trẻ vừa làm sai điều gì.

      Đột nhiên cảm thấy vô cùng chán nản, rút lại quyển sách, đợi Chung Khi lên tiếng xoay người vội vàng bước về chỗ ngồi.

      Cậu ấy muốn gì?

      Muốn xin lỗi sao?

      Thế nhưng tính cách cậu ấy là vậy, cậu ấy lời xin lỗi với người khác sao?

      hiểu sao, trong tiềm thức Triển Nhược Lăng hề hy vọng phải nghe cậu ấy với lời xin lỗi.

      Tiết Tự học chiều hôm đó, Ngôn Dật Khải mang sách bài tập Địa lý đến hỏi bài Triển Nhược Lăng.

      Triển Nhược Lăng cầm lấy sách bài tập cậu ấy đem đến, đọc đề bài lúc, là bài tập tính toán chênh lệch múi giờ.

      Bỗng dưng, trong lòng nảy sinh ít nhiều tò mò, bất thình lình ngẩng đầu hỏi Ngôn Dật Khải: “Mọi người trong lớp đều ghép đôi cậu và mình như vậy, cậu thấy tức giận sao?”

      Ngôn Dật Khải lúng túng nở nụ cười: “Mọi người thích thôi, hơn nữa cậu với mình hai chúng ta đều phải thế, thanh giả tự thanh.”

      “Cậu sợ à?” Triển Nhược Lăng nghiêng đầu, nghiêm túc hỏi cậu ấy. Nam sinh có ngũ quan thanh tú này, tính tình cậu ấy đúng là siêu tốt.

      “Sợ cái gì? Có gì đáng sợ đâu?” Ngôn Dật Khải nhướng mày, giọng hơi lớn tiếng, mơ hồ hiểu lý do tại sao.

      Đúng thế. Sợ cái gì? Cậu ấy lại chưa từng bị tai nạn xe bao giờ.

      Loại tâm lý khủng bố này, có lẽ chỉ những người đích thân trải qua mới thấu hiểu được?

      Triển Nhược Lăng cười cười, gật đầu với cậu ấy: “ cũng đúng!” Sau đó cúi đầu tiếp tục giúp cậu ấy giải bài tập.

      Ngôn Dật Khải chăm chú nhìn .

      cúi đầu xem sách bài tập, hàng mi dài khẽ run, bên tóc theo gò má xõa xuống, dưới ánh đèn trông như dải lụa đen mềm mại.

      Ngôn Dật Khải chỉ cảm thấy trái tim bỗng dưng đập thịch cái, kiềm được gõ gõ mặt bàn, đợi ngẩng đầu lên mới hỏi: “Sao bỗng dưng lại hỏi đến chuyện này? Cậu để ý sao?”

      có gì cả.” Triển Nhược Lăng hơi mỉm cười, “thanh giả tự thanh, cậu rồi mà.”

      nụ cười thoáng qua, tựa như hiểu thấu được tất cả, nhưng lại mang theo ý cười bất đắc dĩ.

      “Vậy tốt.” Ngôn Dật Khải cũng còn cách trả lời nào khác.

      thực tế, bắt đầu từ hôm đó, Chung Khi cũng thay đổi ít, còn đem chuyện gán ghép Triển Nhược Lăng và Ngôn Dật Khải ra chòng ghẹo nữa. Trái lại, Liêu Nhất Phàm lại thỉnh thoảng lấy chuyện này ra để trêu đùa.

      Có điều, mối quan hệ vốn nhạt nhẽo giữa và Chung Khi trước đây cũng theo việc này mà tan biến. Từ hôm đó, những lần trò chuyện giữa hai người dần biến thành với nhau câu nào, chính là kiểu người qua đường điển hình. Đôi lúc ánh mắt của hai người chạm vào nhau, Chung Khi hơi khựng lại chút sau đó liền vội vàng dời tầm mắt .

      Cứ như thế, Triển Nhược Lăng trải qua học kỳ yên ổn.

      Chung Khi vẫn mang vẻ ưa bỡn cợt. Mỗi lần Triển Nhược Lăng nghe được tiếng chuyện cười đùa của Chung Khi và các bạn nam khác đều cảm thấy rất nhõm: Cậu ấy vẫn là đứa trẻ con lớn xác thích vui cười, vẫn giữ được cá tính hoạt bát của cậu ấy.

      Cuối cùng, gây tổn hại đến bản tính cởi mở, chịu gò bó của cậu ấy.

      Đa số giáo viên đều thích mẫu học sinh như Chung Khi. Trong giờ học, Triển Nhược Lăng thường xuyên nghe thấy giáo viên gọi Chung Khi trả lời câu hỏi.

      Mặc dù thành tích môn Ngữ văn của Chung Khi rất bình thường, thế nhưng điều này tuyệt ảnh hưởng đến tình cảm quý mà giáo viên dành cho cậu ấy.

      lần trong giờ luyện tập môn Ngữ văn, giáo viên giảng về tập làm văn, giới thiệu khái quát phương pháp làm bài với cả lớp, cuối cùng tổng kết lại: “ tóm lại, chỉ cần dựa theo phương pháp này là có thể viết được bài văn từ đề tài cho sẵn.”

      Giọng của Chung Khi gần như ngay lập tức vang lên: “ có lý!”

      Toàn bộ học sinh trong lớp đều bật cười, Triển Nhược Lăng cũng phải cười theo. Giáo viên Ngữ văn thường ngày vẫn nghiêm khắc là thế, gương mặt cũng giãn ra thành nụ cười. Bầu khí vui vẻ tức khắc tràn khắp lớp học.

      Thi thoảng trong giờ học Chung Khi vẫn hay phát biểu chen vào vài câu dí dỏm như vậy, mọi người đều quen rồi.

      nam sinh sáng lạn như ánh mặt trời, đến bất cứ nơi nào, đều trở thành tâm điểm của chú ý.

      Chỉ là, nụ cười của cậu ấy, ánh sáng sáng lạn của cậu ấy chẳng có liên quan gì đến .

      Tuy rằng Triển Nhược Lăng giữ được tính mạng sau vụ tai nạn xe, thế nhưng ở đầu gối và bả vai vẫn còn để lại thương tích, cách mỗi nửa năm đều phải đến bệnh viện tái khám.

      Tiết Thể dục với khác gì tiết Tự học. Mỗi lần đến tiết Thể dục đều ở lại lớp học làm bài tập.

      Làm xong bài tập hôm đó, Triển Nhược Lăng đẩy sách bài tập sang bên, dùng tay xoa bóp phần bả vai.

      Trong lớp, ngoại trừ còn có hai nữ sinh và nam sinh nữa. Thỉnh thoảng, lại có vài bạn học trốn tiết Thể dục để ở lại lớp. Tình huống thế này, Triển Nhược Lăng cũng chẳng lạ lẫm gì.

      bước ra khỏi lớp, đứng hành lang nhìn xuống sân bóng rổ bên dưới. Nam sinh trong lớp thi đấu bóng rổ dưới đó, Chung Khi và Ngôn Dật khải cũng tham gia.

      Ánh nắng vàng ấm áp rọi vào trụ bóng rổ thành những tia sáng rực rỡ chói mắt chiếu vào mắt . Xa hơn nữa là thảm cỏ xanh mướt của sân bóng đá, ở đó những nam sinh được chia thành hai đội đen trắng hết mình truy đuổi đối phương để giành bóng.

      Tiết Thể dục, thời khắc vô ưu vô lo như thế, kí ức xa xăm như thế.

      đưa tay bóp bả vai, vẫn là cảm giác cứng đờ và khó nhọc như trước.

      Trình Tư Dao học xong tiết Thể dục, vừa lên đến cầu thang liền thấy Triển Nhược Lăng ngây ngốc nhìn xuống sân bóng rổ. bước đến đứng cạnh Triển Nhược Lăng: “Triển Nhược Lăng, cậu ở đây xem trận đấu bên dưới à?”

      phải. Ngồi trong lớp lâu quá, cảm thấy hơi vô vị.” Triển Nhược Lăng nhàn nhạt trả lời.

      Học kỳ này mới chớp mắt gần kết thúc. còn được bao nhiêu thời gian như thế này nữa, được đứng tại nơi đây, nhàn nhã xem các bạn học bên dưới chơi bóng?

      Học kỳ hai năm lớp 11 vừa bắt đầu lâu, cả lớp tiến hành điều chỉnh vị trí ngồi. Chung Khi và Trình Tư Dao bị sắp xếp ngồi cùng bàn, chính là chỗ ngồi chệch ngay sau lưng Triển Nhược Lăng.

      “Triển Nhược Lăng, mình nỡ xa cậu chút nào.” Trong suy nghĩ của Trình Tư Dao, Triển Nhược Lăng hề nghi ngờ gì chính là bạn cùng bàn lý tưởng nhất. Mặc dù Chung Khi có thể giúp đỡ nhiều cho trong việc học tập, thế nhưng sống chung với cậu ấy tuyệt đối phải việc dễ dàng gì, thậm chí còn có thể là giày vò.

      sao, bọn mình vẫn ngồi rất gần nhau mà.” tình, Triển Nhược Lăng có cách nào được những câu sến súa như vậy với bạn học khác.

      Sau khi thay đổi chỗ ngồi, đem toàn bộ sách trong cặp nhét vào ngăn bàn, ánh mắt kiềm được trôi về phía Chung Khi, nhìn cậu ấy cái.

      Ánh mắt còn chưa đậu lại người Chung Khi, bắt gặp ánh mắt cậu ấy cũng nhìn về phía .
      “Làm gì đấy?”

      Giọng điệu cậu ấy có vẻ khó chịu, thế nhưng bên trong lại chứa đựng mấy phần thân mật chỉ có giữa những bạn bè quen thân với nhau.

      Những cảm giác từ rất lâu về trước, chỉ vì câu bâng quơ mang ý nghĩa gì khác của cậu ấy, lại nhàng như nước dâng lên trong lòng .

      Triển Nhược Lăng nghiêng đầu, vờ như thể tin được khi nhìn thấy cậu ấy, : “Cậu ngồi đây rất ảnh hưởng đến bạn học phía sau nhìn bảng đen.”

      Chung Khi lười biếng ngồi dựa vào lưng ghế làm ra vẻ “cậu làm gì được tôi” đáp lại: “Tôi cận thị! Cậu có ý kiến à?”

      Cái người này đúng là khó chịu.

      Cậu ấy có bị cận thị đâu.

      Triển Nhược Lăng kiềm lại câu phản bác lên đến cổ họng, cúi đầu thu dọn đồ đạc.

      Triển Nhược Lăng tuyệt đối thể ngờ rằng, nhờ lần điều chỉnh vị trí ngồi này, mà từ đó về sau đều phải sống dưới bàn tay ma quỷ của Chung Khi.

      Ấn tượng đầu tiên là trong tiết Ngữ văn.

      Tiết hôm đó học đến bài “Tây Sương ký” [1], giáo viên liền gọi vài học sinh đứng dậy phân vai đọc bài.

      Từ khi học tiểu học, Triển Nhược Lăng đều chưa từng tham gia phân vai đọc bài thế này. Bởi vì giọng đọc của rất trung tính, thích hợp để đọc diễn cảm. Trước nay chưa từng hy vọng có thể đứng trước cả lớp, đọc diễn cảm đoạn văn cách lôi cuốn. Lần nào giáo viên chỉ định các bạn học đọc diễn cảm, cũng giống như người ngoài cuộc xem diễn, chỉ chờ vỗ tay hoan nghênh các bạn ấy mà thôi.

      Khi chọn người đọc nhân vật Thôi Oanh Oanh, giáo viên Ngữ văn như mọi khi đầy nho nhã nhìn khắp cả lớp lượt: “Ai đọc được lời thoại của nhân vật Thôi Oanh Oanh?”

      Triển Nhược Lăng cúi đầu xem sách giáo khoa, đột nhiên nghe thấy giọng ràng mạnh mẽ của Chung Khi vang lên, giọng điệu vô cùng điềm nhiên: “Triển Nhược Lăng!”

      Triển Nhược Lăng giật mình hoảng hốt, trong đầu thầm nghĩ người này đúng là chỉ sợ thiên hạ loạn. Giọng của đọc lời thoại của Thôi Oanh Oanh. Chỉ sợ đem lại hiệu quả đầy tính khủng bố thôi.

      Giáo viên Ngữ văn nở nụ cười ấm áp, gật đầu : “Được, vậy lời thoại của nhân vật Thôi Oanh Oanh do Triển Nhược Lăng đọc.”

      Triển Nhược Lăng hết cách đành nghe lời giáo viên đứng dậy, chuẩn bị đọc diễn cảm lần đầu tiên trong mười năm nghiệp đèn sách của .

      Có điều trong lòng lại tình nguyện chút nào.

      Nhân lúc giáo viên hướng dẫn cách đọc cho các bạn, xoay đầu hung hăng trừng mắt với Chung Khi.

      Thế nhưng Chung Khi lại ra vẻ dương dương đắc ý nhướng mày với , bên khóe môi còn vương lại nụ cười, vừa hồn nhiên như đứa trẻ vừa làm được việc gì quang minh lỗi lạc, lại vừa thảnh thơi vô tội.

      Vào giờ phút đó, cơn giận dữ trong hoàn toàn tan biến chút dấu vết.

      Triển Nhược Lăng thầm thở dài trong lòng. Chỉ là bởi vì, đối phó với thể loại tinh quái có nụ cười ngây thơ này, biết phải làm sao.

      “Tiết sau là Hóa học, mọi người đến giảng đường nhé.” Chỉ câu của đại biểu Hóa học khiến bầu khí cả lớp trở nên vô cùng nhốn nháo.

      Triển Nhược Lăng và nữ sinh cùng bàn cầm theo sách Hóa học và tập vở vội vàng đến giảng đường.

      sắp đến giờ học, thế nhưng đèn trong phòng vẫn chưa được bật lên, rèm cửa sổ cũng bị kéo kín lại, cả giảng đường chìm trong bóng tối.

      Học được nửa tiết, bạn nữ ngồi cạnh bỗng dưng khom lưng, đưa tay mò khắp sàn nhà tìm kiếm thứ gì đó.

      Triển Nhược Lăng hỏi ấy: “Sao vậy? Cậu đánh rơi thứ gì à?”

      “Cây bút, màu đen.” Bạn nữ cùng bàn giọng với .

      “Cậu ngồi dậy . Để mình tìm giúp cho.”

      Tầm nhìn của chìm trong vùng tối om om.

      Triển Nhược Lăng khom lưng, đưa tay mò mẫm sàn nhà.

      Ngón tay dò dẫm mất lúc, cuối cùng cũng mò thấy thứ.

      Nhưng mà… hình như mò phải thứ gì khác mất rồi.

      Cảm giác này…

      Bề ngoài giống như… chiếc giày.

      Đột nhiên cảm thấy có ánh mắt nhìn mình, hơi thở thanh mát của nam sinh ngày càng đến gần .

      ngẩng đầu, trong bóng tối, đôi mắt sáng chằm chằm nhìn .

      Chung Khi cúi thân hình cao lớn, đùa cợt lên tiếng: “Triển Nhược Lăng, cậu có biết hành vi này đủ để cấu thành tội quấy rối tình dục hả?”

      Giọng quá lớn, nhưng lại nghe thấy đặc biệt ràng từng chữ .

      Hơn nữa, Triển Nhược Lăng dám cược rằng, lấy hai người bọn họ là trọng tâm, trong vòng bán kính hai mét có bạn học nào nghe thấy câu vừa rồi.

      Bỗng nhiên, cảm thấy gương mặt mình nóng bừng như lửa đốt, nóng đến mức sắp thiêu cháy cả nội tạng.

      cần nghĩ cũng biết gương mặt lúc này đỏ ửng lên rồi, may mà ở trong tối, cho dù đỏ thế nào cũng thể nhìn ra được.

      mở miệng muốn giải thích: “Tôi…”

      Tôi chỉ muốn tìm chiếc bút mà thôi.

      Đôi mắt đen trước mặt sáng vô cùng, giống như hàng ngàn ngôi sao lấp lánh giữa bầu trời đêm.

      Câu giải thích cứ thế nghẹn lại cổ họng, như thế nào cũng tiếp được nữa.

      Có điều Chung Khi ràng biết thế nào gọi là “biết đủ mà dừng”, càng cần hiểu thế nào là “có thể tha được cho người khác hãy tha cho họ”, vẫn cố chấp thêm câu nữa với Triển Nhược Lăng: “Cậu chuẩn bị nhận thư từ phía luật sư của tôi !”

      Từ khi chui ra khỏi bụng mẹ đến nay, lần đầu tiên Triển Nhược Lăng nảy sinh kích động muốn đánh người.

      Cuối cùng cũng tìm thấy cây bút, dùng lực nắm chặt thân bút, lập tức ngồi thẳng lên.

      Đối diện ánh mắt sáng như đèn của Chung Khi, đột nhiên lửa giận trong bùng lên đến đầu, đưa tay đẩy mạnh ngực cậu ấy: “Quấy rối cái đầu cậu!”

      Khí thế đầy mạnh mẽ.

      Chân mày chau lại vô cùng tức giận.

      Chung Khi khựng lại chút, sau đó vẫn là dáng vẻ thèm đòn nhìn vào : “ những quấy rối tình dục, lại còn thêm cố ý hành hung người khác. Cậu tiêu đời rồi.”

      Triển Nhược Lăng xem như hoàn toàn hiểu thế nào gọi là “ biết tự lượng sức”.

      [1]: Tây sương ký (西廂記, truyện ký mái Tây), còn có tên đầy đủ là Thôi Oanh Oanh đãi nguyệt Tây sương ký (崔鶯鶯待月西廂記, truyện về Thôi Oanh Oanh chờ trăng dưới mái Tây), là vở tạp kịch của Vương Thực Phủ, sáng tác trong khoảng những năm Đại Đức (1297-1307) đời Nguyên Thành Tông (1295-1307), miêu tả cuộc tình duyên vượt qua môn đăng hộ đối và lễ nghi phong kiến của Thôi Oanh Oanh và chàng thư sinh Trương Quân Thụy.
      Phong nguyet thích bài này.

    5. Matcha2604

      Matcha2604 Well-Known Member

      Bài viết:
      582
      Được thích:
      1,771
      Chương 4

      Những việc tương tự như thế cứ lần lượt phát sinh.

      lần trong tiết văn, giáo viên sửa bài tập phần Reading. Triển Nhược Lăng đối chiếu với đáp án cảm thấy có chút nghi vấn, vì vậy liền trao đổi với giáo viên suy nghĩ của bản thân về câu hỏi này. Sau khi nghe xong lời giải thích của giáo viên, vẫn cảm thấy nhập nhằng chưa ràng cho lắm. “Thế nhưng, từ đơn của đáp án B…”

      Đột nhiên, Chung Khi ngồi phía sau lớn tiếng: “Triển Nhược Lăng, sao cậu có nhiều vấn đề thế hả?” Giống như hoàn toàn hết chịu nổi rồi.

      Sau đó, lại trầm giọng xuống tiếp: “Đợi hết tiết hãy hỏi!”

      Cả lớp đều cười ầm lên, việc Chung Khi hay bắt bẻ Triển Nhược Lăng ai trong lớp còn lấy làm kỳ lạ nữa.

      Ngay cả giáo viên văn trẻ tuổi khuôn mặt cũng mang theo ý cười. giáo đương nhiên hiểu tính cách của Chung Khi. Cả hai đều là học sinh mình quý mến, vì vậy giáo cũng để mặc hai người, quá nghiêm khắc.

      Triển Nhược Lăng miễn cưỡng cười trừ, đành để hết tiết lại hỏi vậy.

      dễ dàng gì đợi đến hết tiết, Triển Nhược Lăng chờ giáo viên vừa ra khỏi cửa, liền quay người ra sau, đập bàn của Chung Khi: “Hôm nay cậu chưa được ăn no có đúng ?”

      học mà cậu cũng có nhiều vấn đề như vậy à? Có vấn đề sao đến bệnh viện !”

      Cái tên đầu xỏ, gây chuyện xong bao giờ chịu thẳng vào trọng điểm của vấn đề. Triển Nhược Lăng hung hăng trừng mắt với Chung Khi, thế nhưng nhìn vào ánh mắt của cậu ấy.

      Lại đến nữa rồi đấy.

      người sau khi gây ra đủ trò tinh quái, luôn mang theo vẻ mặt ngây thơ thuần khiết, đúng chuẩn chân thành thành như thế.

      Biểu cảm mặt Triển Nhược Lăng hơi thả lỏng, cố giữ vẻ nghiêm túc với cậu ấy: “Tôi đào sâu tư duy để tìm ra những đáp án khác nhau.”

      Những ngày hè nóng bức từng bước đến gần. Buổi chiều sau khi tan học, học sinh từng tốp từng tốp ra khỏi lớp, Triển Nhược Lăng vẫn ngồi tại chỗ, im lặng làm bài tập môn Số học.

      Những bạn học phải ở lại trực nhật vừa làm việc vừa chuyện rôm rả, Triển Nhược Lăng cũng nghe lỏm được vài câu, hình như bàn chuyện hay ho gì đó về giáo viên Vật lý.

      Quạt trần đầu ro ro xoay tròn, làm xong bài tập văn Reading, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Chung Khi đứng bục giảng lau bảng.

      Người này thế mà cũng ở lại trực nhật.

      Triển Nhược Lăng cảm thấy khó mà tưởng tượng được, nhìn bóng lưng cậu ấy đến vài giây, sau đó vội thu hồi tầm mắt, cúi đầu tiếp tục làm bài tập.

      Qua vài phút, bỗng nghe thấy cậu ấy gọi tên mình.

      xoay đầu lại, chỉ nhìn thấy Chung Khi đứng cạnh bàn học của cậu ấy, gom hai quyển sách Ngữ văn bỏ vào cặp, hỏi : “Triển Nhược Lăng, có phải cậu có chìa khóa lớp học ?”

      “Ừ.” Khi vừa khai giảng lâu, lớp trưởng cho chìa, để tiện cho ở lại ký túc xá có thể đến phòng học của lớp học bài.

      Chung Khi kéo phec-mơ-tuya cặp sách, “ngày mai tôi đến lớp rất sớm, cậu có thể đến sớm mở cửa được ?”

      Triển Nhược Lăng hơi bất ngờ, sau đó liền gật đầu. “Cũng được!”

      hỏi cậu ấy: “Đại khái mấy giờ cậu đến?”

      “Sáu giờ rưỡi.”

      “Sớm vậy à? phải cậu muốn làm ra việc gì thương thiên hại lý đấy chứ?”

      Cậu ấy chỉ chau mày, thèm lời nào.

      Triển Nhược Lăng cũng chỉ có ý đùa chút mà thôi, vì vậy vội gật đầu với cậu ấy. “Được mà.”

      Sáng sớm hôm sau, Triển Nhược Lăng rời giường rất sớm, đánh răng rửa mặt xong liền đến canteen mua bữa sáng, sau đó vội vàng đến lớp.

      lấy chìa khóa mở cửa, đến chỗ ngồi bắt đầu ăn sáng. Xem đồng hồ đeo tay, vẫn còn năm phút nữa mới đến sáu giờ rưỡi.

      Ăn hết, lại đọc thêm hai lượt bài văn học cổ điển nữa, thế nhưng Chung Khi vẫn chưa đến.

      Cái người này, bảo đến sớm mở cửa, kết quả bản thân cậu ấy ngay cả bóng cũng thấy.

      Buồn ngủ quá mất.

      Quả thực buồn ngủ đến trụ được nữa, đành nằm bò ra bàn ngủ bù.

      Mười mấy phút trôi qua, lục tục có bạn học đến lớp, Trình Tư Dao ngồi phía sau lấy làm lạ hỏi : “Triển Nhược Lăng, cậu buồn ngủ lắm à?”

      “Ừ. Tối hôm qua mình ngủ đủ giấc.”

      “Nếu thế sao tranh thủ ngủ thêm vài phút nữa, dậy sớm làm gì?”

      “Mình cũng muốn lắm.” Triển Nhược Lăng có chút buồn bực, “nhưng mà hôm nay mình phải đến sớm mở cửa.”

      Vừa hay nhìn thấy Chung Khi từ bên ngoài bước vào, cũng lười kể tường tận, chỉ phất tay với Trình Tư Dao. “ được rồi, mình đến nhà vệ sinh rửa mặt đây.” xong, liền luôn ra ngoài.

      Kết thúc tiết học đầu tiên, Triển Nhược Lăng tiếp tục ôm bàn ngủ bù.

      Đến lúc này, thủ phạm mới lấy làm kỳ quái hỏi thăm : “Triển Nhược Lăng, sao cậu ngủ suốt vậy?”

      “Tối hôm qua tôi ngủ đủ giấc, cần phải ngủ bù chứ sao.” Triển Nhược Lăng vừa nghe hỏi, lửa giận trong người tức bùng lên: Cái người này nhờ sáu giờ rưỡi đến mở cửa lớp, kết quả lề mề đến tận bảy giờ mới thấy xuất .

      nhịn được hỏi cậu ấy: “Này, phải cậu hôm nay phải đến lớp sớm, nhờ tôi giúp cậu mở cửa sao?” Thế mà người lại chạy đằng nào mất?

      Cậu ấy ngẩn ra: “Tối qua tôi nhắn tin cho cậu, hôm nay có việc thể đến sớm rồi mà, cậu nhận được à?”

      Lần này đến lượt Triển Nhược Lăng ngẩn ra, lắc đầu: “ nhận được.”

      Ánh mắt của Chung Khi khóa chặt gương mặt , đôi mày cậu ấy nhíu lại, chậm rãi cất tiếng hỏi: “Cậu đến lớp lúc mấy giờ?”

      “Sáu giờ hai mươi lăm.” Triển Nhược Lăng bình tĩnh trả lời.

      Chuông vào tiết vang lên, cũng lười để ý biểu cảm của cậu ấy lúc này, liền ngồi thẳng người, lấy sách giáo khoa dùng cho tiết sau vẫn để trong hộc bàn bày lên .

      Vẫn là nhẫn tâm nhìn thấy vẻ mặt áy náy của cậu ấy.

      Học kỳ hai lớp 11 vừa chớp mắt đến giai đoạn cuối cùng.

      Cùng với kỳ thi cuối kỳ ngày đến gần, khí học tập trong lớp cũng ngày căng thẳng.

      Tiết văn, giáo viên đứng bục giảng sửa bài tập, Triển Nhược Lăng vừa ngẩng đầu nhìn bảng đen, vừa hí hoáy ghi chép.

      thanh tí tách vang lên – tựa như thứ gì đó giọt xuống mặt bàn, thanh rất nên mọi người ai chú ý đến.

      Bỗng nhiên, Triển Nhược Lăng thấy trước mặt tối sầm, cùng lúc đó cảm nhận được, hình như từ trong mũi mình có dòng nước ấm chảy tràn ra.

      vô thức đưa tay sờ lên mũi, ngay lập tức lòng bàn tay bị dính thứ chất lỏng nhơm nhớp.

      Máu mũi.

      Máu mũi màu đỏ tươi. Tầm mắt bỗng chốc chỉ toàn màu đỏ của máu, màu máu đầy ghê sợ.

      Máu trôi qua kẽ các ngón tay, thành giọt xuống mặt bàn màu nâu, máu chảy rất nhanh, chẳng mấy chốc mặt bàn đóa hoa bằng máu, giống như hình ảnh trong bộ phim kinh dị.

      Bạn nữ cùng bàn cả kinh la lên: “Triển Nhược Lăng, cậu bị chảy máu mũi kìa!”
      Triển Nhược Lăng đưa tay bịt mũi: “Cậu có khăn giấy ?” Máu vừa ra khỏi cơ thể vẫn còn mang theo độ ấm, dính lại những ngón tay khiến nơi đó ấm sực.

      Bạn cùng bàn vội vàng lôi từ ngăn bàn ra bịch khăn giấy, nam sinh ngồi phía sau cũng nhanh chóng đưa đến bịch.

      Triển Nhược Lăng đưa tay nhận lấy, khăn giấy trắng tinh nhanh chóng bị nhuộm thành màu đỏ khủng bố của máu tươi. lau sơ vết máu đọng lại bàn, sau đó đứng dậy bằng cửa sau ra khỏi lớp.

      Đến nhà vệ sinh, cẩn thận khum hai lòng bàn tay, vốc nước sạch tỉ mỉ rửa mặt, đặc biệt là vết máu dưới mũi.

      Nước rất mát, khác hoàn toàn với máu mũi vẫn còn ấm nóng.

      khom lưng, bắt đầu rửa tay.

      Xong xuôi, đứng thẳng người, hai tay chống lên bệ rửa mặt, ngẩn ngơ nhìn gương mặt trắng bệch phản chiếu trong gương, những suy nghĩ quay cuồng trong đầu.

      Sao yên lành lại chảy máu mũi?

      Do thời tiết nóng quá sao?

      Giờ ra chơi, Trình Tư Dao vỗ vỗ vai , thân thiết hỏi: “Cậu sao chứ?”

      Triển Nhược Lăng lắc đầu: “ sao.”

      Chung Khi vẫn luôn lắng tai nghe hai người chuyện, đến lúc này mới lên tiếng hỏi: “Triển Nhược Lăng, sao bỗng dưng cậu bị chảy máu mũi vậy?”

      Dường như vừa có dòng nước ấm áp nhàng len lỏi vào trái tim , Triển Nhược Lăng cười với cậu ấy: “Chắc tại hôm nay trời nóng quá.”

      Chung Khi hơi chau mày, “cẩn thận bị shock nhiệt đấy. Đừng để bị mệt quá.”

      Bắt gặp vẻ mặt thể tin nổi của nhìn mình, Chung Khi lại bắt đầu thấy ngượng: “Nhìn tôi như vậy làm gì hả?”

      “Lần đầu tiên tôi phát , hóa ra cậu cũng biết quan tâm đến người khác.” Triển Nhược Lăng thong dong trả lời.

      “Rửa mắt cho sạch chút ! Tôi còn cả tá ưu điểm nữa kìa!” Chung Khi tự tin lên tiếng.

      Triển Nhược Lăng bật cười thành tiếng, khoa trương nhướng mày, : “ á? Tôi quyết định rút lại lời vừa nãy nhé.”

      “Nước đổ khó hốt. Cậu tưởng cậu ghi séc hả, muốn rút lúc nào rút?”

      Triển Nhược Lăng và Trình Tư Dao bốn mắt nhìn nhau, cố nhịn cười, chậm rãi lên tiếng hỏi: “Thành ngữ “Nước đổ khó hốt” được dùng như vậy đấy à?”

      Có điều, tuần sau, tình huống tương tự lại xảy ra lần nữa.

      ở ký túc xá giặt quần áo, đột nhiên máu mũi chảy ra.

      Lần này cầm máu xong, Triển Nhược Lăng đến phòng y tế của trường để kiểm tra.

      Bác sĩ ở phòng y tế của trường vẻ mặt đầy nghiêm trọng với : “Tôi đề nghị em nên đến bệnh viện làm kiểm tra cho chắc chắn.”

      Đến bệnh viện, sắc mặt của bác sĩ ở đây so với bác sĩ ở phòng y tế trường còn nghiêm trọng hơn gấp mấy lần: “Trong gia đình từng có ai bị ung thư máu ?”

      Giờ phút đó, đầu óc Triển Nhược Lăng chỉ là mảng trống rỗng.

      nhìn bác sĩ trước mặt, cố gắng suy nghĩ: Vừa nãy bác sĩ hỏi điều gì?

      Gia đình từng có người nào bị ung thư máu ?

      Trong phòng chỉ còn lại thanh của máy điều hòa hoạt động, lượng rất , nhưng vì căn phòng rất yên tĩnh, cho nên vô cùng ràng.

      Rất lâu sau, mới mở miệng, đờ đẫn trả lời: “Có ạ.”

      Ra đến cổng chính bệnh viện, ánh mặt trời sáng lóa xuyên qua tầng mây mỏng chiếu xuống, nóng đến độ muốn hun chảy cả nhựa đường.

      Triển Nhược Lăng tâm tình đầy phiền muộn nhìn dòng người qua lại, biết nên về đâu.

      Vừa nãy còn trong bệnh viện cảm thấy lạnh vì ở đó có máy lạnh, khí oi bức của ngày hè đều bị chặn lại bên ngoài. tại ra khỏi bệnh viện, thế mà vẫn thấy lạnh.

      Giống như trong người giấu chiếc tủ lạnh, hơi lạnh ngừng phả ra, lan khắp toàn thân.

      Ung thư máu.

      biết ung thư máu là thuật ngữ y học chỉ bệnh máu trắng. Trong mắt người bình thường, chỉ cần trong tên bệnh đính kèm hai chữ “ung thư”, nghĩa là mắc bệnh nan y, thể cứu chữa được nữa.

      Vẫn chưa có kết quả kiểm tra chính thức. Thế nhưng, trong lòng tránh khỏi cảm giác kinh hoàng.

      Là bệnh ung thư máu sao?

      Triển Nhược Lăng nhớ lại ruột Triển Tịch Doanh của mình – thiếu nữ trẻ trung chỉ mới hai mươi tuổi qua đời vì mắc phải căn bệnh ung thư máu.

      Khi Triển Tịch Doanh mất, Triển Nhược Lăng mới học lớp 1, khi đó chỉ biết ruột mắc phải loại bệnh cực kỳ nghiêm trọng, bởi vì có cách nào chữa trị nên qua đời. Sau này khi học đến Sơ trung [1], Triển Nhược Lăng học môn Sinh học, nghe giáo viên giới thiệu những kiến thức phổ thông về bệnh ung thư máu, cảm thấy giống với căn bệnh mà mình mắc phải. đặc biệt về nhà hỏi mẹ, cuối cùng mới biết quả thực mình vì mắc bệnh ung thư máu mà qua đời.

      cũng giống ruột của mình, đều mắc phải căn bệnh đáng sợ này sao?

      Chiều thứ tư hôm đó phải quay lại bệnh viện nhận báo cáo kết quả kiểm tra.

      Lúc Triển Nhược Lăng cầu thang bộ đến lớp, mỗi bước chân của đều bẫng, mất trọng tâm như bước mây.

      Liêu Nhất Phàm xem báo, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Triển Nhược Lăng bước vào lớp, vẻ mặt có phần hoang mang, mất mác.

      Cậu giơ tờ báo cầm trong tay, hỏi: “Muốn xem báo ?”

      Triển Nhược Lăng hơi ngớ ra, vội gật đầu: “Được. Cảm ơn nhé!”

      Liêu Nhất Phàm đưa cả tờ báo cho : “Mình xem xong hết rồi, cho cậu xem đấy!”

      Triển Nhược Lăng bước đến chỗ ngổi, ngồi xuống, lật tờ báo ra đến mục Giải trí.

      Những tin tức giải trí, đúng như tên gọi, chính là mang đến thư giãn cho người đọc. Chỉ cần xem là hiểu được, cần phải dùng sức suy nghĩ, phán đoán cái gì mà nguyên nhân, kết quả, miễn cho việc tiêu tốn các tế bào não.

      Lúc Chung Khi vào lớp nhìn thấy Triển Nhược Lăng cầm tờ báo trong tay phát ngốc ra.

      Cậu nhận ra được tập trung, đầu óc như lơ lửng ở tận nơi đâu. xem tin tức giải trí, có điều tâm tình đặt mặt chữ, ánh mắt vô định có điểm nhìn.

      Cậu đến trước mặt, bằng tốc độ sấm chớp, nhanh chóng giật lấy tờ báo trong tay , lên tiếng áp đảo: “Giờ tự học còn dám xem báo? cất !” Hoàn toàn là giọng điệu người lớn dùng để dạy bảo đứa trẻ vừa làm việc sai quấy.

      Triển Nhược Lăng thần người mất mấy giây mới bật cười, sau đó thay đổi sắc mặt, muốn tìm cách giật tờ báo về: “Chuông vào lớp vẫn chưa reo, cậu quản tôi à!”

      Mặc dù cậu ấy giả vờ hung hăng, thế nhưng ngay lúc này, ngay lúc tinh thần hoang mang lạc lõng này, lại có thể thần kỳ như vậy nhận ra ngữ điệu của cậu ấy mang theo vài phần thân thiết.

      Giống như vừa có cơn gió thanh mát lướt qua, thổi tan màn sương mù dày đặc. Trái tim phập phồng bất an cả ngày dài, cuối cùng vào lúc này an ổn trở lại.

      Chung Khi mỉm cười ngồi xuống, lấy ra mấy tờ có mục Thể thao, sau đó đem tờ báo trả lại cho .

      Hình như tâm trạng tồi. kỳ lạ, tâm trạng của cậu cũng tồi chút nào.

      Buổi chiều sau khi tan học, Triển Nhược Lăng đặc biệt bình tĩnh đến bệnh viện nhận kết quả.

      [1]: Cấp 2.
      Phong nguyet thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :