1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Kim Chủ Bị Lừa Rồi - Nhất Độ Quân Hoa (C52)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Kim chủ, bị lừa rồi (金主,请上当)

      [​IMG]

      [​IMG]

      Tác giả: Nhất Độ Quân Hoa. (一度君华)

      Editor : Vivianlai

      Poster: cherry199757

      Số chương: 74

      Thể loại : ngôn tình cổ đại, cung đấu, nữ cường, HE.

      Nhân vật chính : Ân Trục Ly, Thẩm Đình GIao.

      Cám ơn sis Loyal Pang giới thiệu!! <3 <3 <3
      Dịch Từ Google Translate
      -------------

      Giới thiệu :​

      "Thẩm Đình GIao, trả tiền đây!"

      "Ta và nàng chỉ đến tình thôi!"

      Nợ tiền trả tiền, nợ thịt trả tình. Kim chủ bị lừa rồi!

      Spoil của sis Loyal

      "Truyện này được viết chung series với Thủy Chữ Đại Thần về triều Đại Huỳnh. Đây là câu chuyện về nữ cường thông minh, báo thù cho mẹ, giành ngôi cho chồng. Nhưng cuối cùng mới biết ra mình bị lừa. Chồng mình hề ngây thơ "tiểu bạch thỏ" như chàng vẫn tỏ ra.

      Ai là fans của Nhất Độ Quân Hoa cũng biết cách viết văn của her rồi mình cần nữa nhé. Hài hài, tưng tửng và lúc vui tát mình cú, tát đau rồi lại đem kẹo dụ mình. http://***************.com/images/smilies/icon_yeah.gif chung tác phẩm này nam chính rất dễ thương thuộc loại siêu sạch, khốn như mấy khác nên ngược cũng có vẻ ít .

      Lời khuyến khích từ fans cuồng Quân Hoa như Loyal là: Nhảy hố có gì tiếc nuối đâu bạn!!! "

      ----------
      Last edited by a moderator: 10/8/14
      fujjkolion3012 thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 1

      “Đồ đểu, nàng lại lừa bổn vương, nhìn lén mỹ nhân tắm rửa, ràng là nhìn tên đàn ông kia!” Thẩm Đình Giao nhắc tới chuyện đó vẫn còn bụng tức giận.

      “ Mỹ nhân có gì đâu mà coi, nàng có gì Ân mỗ cũng có!” Ân Trục Ly sóng vai bước tới, giọng điệu nóng lạnh.

      “Tên đàn ông kia có gì đâu mà coi, có gì bổn vương cũng có!”

      Trời về khuya, trong con hẻm yên ắng ở thành Trường An chỉ nghe thấy tiếng chó sủa. Hai người giọng cãi vã sóng bước , bỗng nhiên nghe thấy ở căn nhà ngõ bên cạnh có tiếng bao đồ to rơi xuống đất, đứng bên trái biến sắc, quả nhiên thấy ở mái tường có đám người mặc đồ đen xuất , khoảng chừng mười tên, nàng khỏi cảm thấy khó xử.

      Mấy tên đó nhảy xuống từ mái tường, hai người cũng đổi sắc, may mấy tên đó lại nhảy xuống sau mái tường, ánh kiếm lóe lên lạnh lẽo dưới ánh đèn lồng, Ân Trục Ly vội kéo Thẩm Đình Giao “Chạy mau!”

      Hai người cùng nhau chạy, nhưng mấy tên áo đen đằng sau cũng cho dễ dàng như vậy, lập tức đuổi sát. Tục ngữ có câu rằng “Trời làm bậy còn có thể tha, tự tạo nghiệt thể sống.” Hai người này rình coi người khác tắm rửa nên chọn hẻm người này mà . Đâu ngờ lại gặp mấy hùng áo đen này.

      Mấy tên áo đen sau lưng này chính là ăn cướp, lúc này thấy hai người kia bỏ chạy nên ra tay phóng phi tiêu. Ân Trục Ly ra tay thành thạo, lấy cây sáo ở thắt lưng ra chắn, đánh rơi bốn phi tiêu kia, nhưng chậm nhịp nên bị bọn chúng chặn ở trước.

      Đèn lồng đung đưa trong gió, ánh sáng bập bùng. Mấy tên tặc nhân này nhìn thấy mỹ nhân, lại thấy Thẩm Đình GIao mặc áo dài xanh thẫm, mỹ nhân vai gầy, thắt lưng mang ngọc đái làm nổi bật eo mảnh khảnh đầy vòng ôm, da dẻ lại trắng như trứng gà bóc, vô cùng mịn màng, lúc này lại nổi lên sắc tâm.

      “Tiểu mỹ nhân khá lắm…” ánh mắt dâm ô của tên bịt mặt Giáp, quan sát đánh giá Thẩm Đình Giao từ xuống dưới, lúc yết hầu lên xuống nuốt nước miếng “Đại ca, tiểu mỹ nhân này để cho em vui vẻ .”

      Thẩm Đình GIao bị ánh mắt háo sắc kia làm cho tức giận, má hồng lên, đúng là vô cùng xinh đẹp “Tặc nhân phương nào, có biết ta là ai hả? Ta…” còn chưa xong, Ân Trục Ly che miệng lại “Các vị đại gia, chuyện hôm nay chỉ là tình cờ, huống hồ cái vị đều che mặt, hai người chúng ta tuyệt nhận ra, các vị đại gia khoan hồng mà tha cho chúng ta .”

      Mấy tên tặc nhân đâu thèm để ý tới nàng, lập tức vung kiếm tới. Ân Trục Ly né trái đánh phải, mỗi chiêu đều vô cùng nguy hiểm.

      Đánh nhau lúc, mấy tên đồng đảng phía sau chạy tới, thấy nàng cũng quá nguy hiểm nên chỉ để lại hai tên ứng chiêu với nàng, mấy tên còn lại đứng trêu ghẹo Thẩm Đình Giao.

      Mười mấy tên bước tới, đưa tay sờ soạng người , mấy lời dâm đãng xấu xa, Thẩm Đình Giao chưa bao giờ gặp phải cảnh này, lập tức kêu lên thê thảm “Trục Ly, TRục Ly, cứu ta!”

      ÂN Trục Ly chiến đấu với hai tên kia, nghe vậy cười ra tiếng “Tiểu Cửu Gia, xưa nay ngài đặc biệt thích trêu chọc tiểu quan, bây giờ coi như quả báo.”

      Thẩm Đình Giao vùng vẫy cách khó khăn, nhưng tay trói gà chặt, sao có thể chống lại mười mấy tên vạm vỡ như vậy, có tên luồn tay vào áo . vô cùng luống cuống “Ân Trục Ly!!!!”

      Nàng nghe thấy giọng của kinh hoảng thê thảm, ý cười miệng càng sâu “Cửu gia tạm nhẫn nại, chuyện này Cửu Gia rất có kinh nghiệm mà, thả lỏng thân thể đau đâu.”

      Nàng vừa chuyện, tay cũng ngừng, hai tên tặc nhân thấy nàng sắp bại trận, kìm được dục hỏa trong người “Tiểu nương tử, lát nữa bọn ông bắt được, nàng cũng nhớ thả lỏng người nhé.”

      Ân Trục Ly vẫn tức giận, bộ dáng vẫn cười hững hờ, quay đầu lại nhìn, thấy có tên nhào vào người Thẩm ĐìnhGIao, hai tay xoa nắn người , dây buộc tóc của Thẩm Đình Giao bị lỏng, tóc vương xuống vai, càng vùng vẫy càng thêm yếu ớt.

      Lúc này nàng mới như trêu tức “Cửu Gia, ba ngàn lượng cứu tính mạng của ngài, chịu ?”

      ngờ Thẩm Đình Giao vừa nghe thấy thế,vai gầy run run, thèm gì, cũng thèm vùng vẫy nữa, để mặc cho người ta lăng nhục.

      ÂN Trục Ly thấy vậy thở dài “Ta trước đây, Cửu gia bảo trọng.” Nàng dễ dàng ngăn hai tên kia, xoay người muốn , nhưng lại như nhớ ra điều gì nên xoay người lại, vẻ mặt vô cùng đauđớn mà “Nếu như ngày khác gặp ở nơi phong hoa tuyết nguyệt, Ân Mỗ nhất định sẽchuộc Cửu Gia để đền lại ân xưa nghĩa cũ.”

      Thẩm Đình Giao tức đến muốn ói máu, mấy tên tặc nhân kia mò tới tiết khố của , cái miệng cứ gặm mặt , ruột gan giống như bị thiêu đốt “Ba ngàn lượng! Quay lạiđây!”

      Ân Trục Ly nghe vậy, ấn vào cây sáo trongtay, bung ra thanh kiếm dài, hai tên kia còn chưa kịp phản ứng kiếm bị bẻ gẫy.

      Mấy tên tặc nhân hoảng sợ, nàng cũng khôngnói nhiều, cúi xuống khiêng Thẩm Đình Giao lên vai, cong chân cái nhảy lên tường cao,trong nháy mắt còn bóng dáng.

      Đêm khuya, nam nữ nóc nhà,chính là hai người Thẩm, Ân kia. Giọng củaThẩm Đình Giao chứa đầy căm hận “Sao lại thacho bọn chúng?”

      Ân Trục Ly nhàng đáp “Bọn khinh bạc ngài, nhưng lại khinh bạc ta, sao lạikhông tha cho chúng?”

      Thẩm Đình Giao giận dữ hừ lạnh tiếng, Ân Trục Ly cười “Đưa ngài hồi phủ nhé?”

      Thẩm Đình Giao khổ sở “ Ta trở về thế này, nếunhư mẫu phi biết được chắc chắn đánh chomột trận.”

      Ân Trục Ly quay đầu lại nhìn, Thẩm Đình Giao cũng ngủ gật, hỏi là đâu, lúc mở mắt ra thấy ở trước bức tường cao, Ân Trục Ly bảo “Bám chặt!”

      bám vào cổ nàng, nàng nhún chân nhảy lên tường, đáp xuống góc vườn tiếng động. định mở miệng , Ân Trục Ly đánh vào vai bảo đừng , khiêng đixuyên qua đường mòn đầy đá để tránh ngườikhác bắt gặp, bao lâu đến căn phòng .

      Trong phòng có người, bày biện đơn giảnnhưng tinh tế, chắc chắn là khuê phòng của congái. Ân Trục Ly để đất rồi ra, khôngbao lâu sau, lúc trở về mang theo hai thùngnước, chỉ chỉ vào bình phong thêu màu đỏ “Tắmrửa , tới bình minh ta đưa ngài về.”

      Thẩm Đình Giao thấy hai thùng nước lạnh, níuchặt vạt áo suy nghĩ lúc, lại thấy nàng ngồitrên giường thèm để tới mình, bèn hít sâu hơi, cố gắng khiêng hai thùng nước kia tới sau bình phong rồi cởi quần áo trênngười, cắn răng mà bước vào.

      Ân Trục Ly ngồi giường đọc sách, vừa nãycõng nên cũng mệt mỏi, tựa vào trước giường mà ngủ gật. Mơ mơ màng màng, nhìnđồng hồ cát thấy nửa canh giờ, lập tức đứng lên “Thẩm Đình Giao, ngài tắm xong chưa, định ngâm rượu hay sao vậy!”

      ngờ ở sau bình phong vẫn có động tĩnh gì, Ân Trục Ly hoảng hốt, vội đẩy bìnhphong ra, thấy Thẩm tiểu vương gia ngất ở trong bồn tắm.

      Ân Trục Ly rơi lệ “Cửu vương gia!! Thẩm Đình GIao!” Nàng ba chân bốn cẳng kéo người trong bồn ra, nghĩ tới hiềm khích xưa nữa, lấy áo quần lau khô cho , nhét vào trong mềnấm giường.

      Động tác vô cùng liền mạch lưu loát. Lúc nàyÂn Trục Ly mới vô cùng đau đớn “Thẩm Đình Giao, ta với ngài trước kia có oán, bâygiờ có thù, ngài cũng đừng hại ta! Nếungài chết trong này ta bị mẹ đánh chết mất,xin ngài đó Cửu vương gia, ngài trở lại trong phủ của ngài mà chết…. huhuhu…” (P/s : huhuhunày là ta thêm vào!!! :v)

      Nàng vừa huyên thuyên vừa dò mạch của ,thấy khí vẫn chưa tuyệt nên cũng thở phào, lạilau người cho , thấy trán vô cùng nóng.Giờ này nàng cũng dám kinh động mọi người trong Ân gia, lập tức lấy bình rượu mạnh giấu dưới giường đổ vào chung trà, rồi đem khăn ngâm vào rồi lau người cho Thẩm Đình GIaođang bất tỉnh nhân giường.

      Da thịt trắng như ngọc của Thẩm Đình GIao từ từ ửng hồng, nàng mới dừng tay, rồi nhét chăn cho kỹ. Lúc thở phào hơi thìnghe bên ngoài có người gọi “Trục Ly?”

      Ân Trục Ly khóc than trong lòng nhìn quanhphòng, nhưng trong phòng này bày trí đơn giản, có chỗ nào để giấu tên nghiệt súc giường này . Nhét vào dưới giường cũng được, nhưng bệnh, còn giấu xuống thìkhông phải là giấu người mà là giấu xác chếtmất.

      Nàng còn suy nghĩ, người kia vào tới gian ngoài, Ân Trục Ly vội vàng cởi áo ngoài, vén chăn nằm giường. Nhưng lúc này nàngthật biết nên khóc hay cười đây, tên Thẩm Đình Giao này còn chưa mang quần áo.

      Người tới nhanh chóng bước vào, nàng liếc mắt,nhìn thấy quần áo Thẩm Đình Giao cởi ra còn ởtrên đầu giường nên vội vàng nhét vào trongchăn. Người bên ngoài cũng vào tới nơi.

      Ân Trục Ly đau đớn trong lòng, nhưng mặt lại cười, dùng tư thế nửa nằm nửa ngồi của mỹnhân mà tiếp chuyện “Mẹ à, canh bốn rồi sao mẹ còn tới đây?”

      Người tới chính là lão phu nhân Ân Mộng Diên của Ân gia, vẻ mặt của bà nghiêm túc, thị nữ Nguyệt Quế bên cạnh cũng nhanh nhảu đáp “Đại đương gia, lão phu nhân đợi người đêm rồi, bây giờ vẫn còn chưa nghĩ.”

      Ân Trục Ly dám đứng dậy, lại thêm tên Thẩm Vương gia tấn công sau lưng, ômchặt lấy eo nàng, do bị nàng dùng rượu lau mà người nóng như đống lửa “Mẹ… hôm nay thân thể Trục Ly khỏe, ngày mai tớithỉnh tội với mẹ.”

      Ân Thị trước nay rất nghiêm khắc, lập tức cầm lấy cây gậy trong tay, dùng đầu mà đánh vào mấy cái “Càng ngày càng kỳ cục, đêm cũngkhông về ngủ, còn ra thể thống gì!”

      Ân Trục Ly cắn răng chịu đựng chà sát sau lưng của Thẩm tiểu vương gia, cố gắng làm ra vẻ buồn ngủ “Trục Ly biết sai rồi.”

      Ân thị thấy vậy hừ lạnh tiếng, cũng định ngày mai tính toán, định xoay người thìđột nhiên cánh tay mềm mại trắng trẻo như củsen của tiểu vương gia xuất vai nàng,còn quơ gào lung tung giống như sợ người kháckhông thấy được. Ân Trục Ly vẫn biết gì,Ân thị từ từ tái mặt, mặc dù cái tay kia mềm mạinhưng lại có khớp xương ràng, ràng là tay của đàn ông!

      “Ân, Trục, Ly!” mỗi chữ từ miệng Ân thị tràn đầy sát khí, Ân Trục Ly nhìn theo ánh mắtcủa bà, chốc lát sợ tới hồn phi phách tán “Mẹ, con, con thề với trời là con trong sạch!!! Tháng sáu có sương, tuyết rơi mùa hè mẹ ơi!!!”

      Ân thị thèm để ý tới nàng kêu gào, lúc này tay vén áo ngủ bằng gấm kia, chỉ thấy tiểu Vương gia Thẩm Đình Giao toàn thân đầymùi rượu, bất tỉnh nhân , lúc này ngọc thểđang nằm hiên ngang, áo quần cởi ra còn nhét bên.

      Ngày hôm sau ở thành Trường An.

      “Lão Trương, ngươi có biết nghe gì chưa, đêm qua Cửu Vương Gia bị Ân đại đương gia ở thànhPhú Quý kia cưỡng gian.”

      “Ta cũng có nghe , Tiểu Ma vương này cũng có ngày hôm nay, hô hô.”

      “Ngươi xem Ân đại đương gia có bị gì , kia dù sao cũng là Cửu Vương gia, hoàngthân quốc thích nha.”

      “Ta , thành Phú Quý chắc chắn sợ.Ngươi nghĩ xem, Ân gia kia làm ăn buôn bánkhắp nơi, làm cho Đại Huỳnh chúng ta vô cùnggiàu có, triều đình có thể chém Ân Đại đươnggia sao?”

      Ân Đại Đương Gia Ân Trục Ly suy tính rất nhiều đường lui cho mình, trong đó conđường đáng tin nhất là gọi mọi người tới, sau đó dùng ba thước lụa trắng, lụa đen, đủ thứ lụa, treo lên xà nhà, còn chuẩn bị cái ghế có mộttấm đệm lót để phía dưới, đầu treo dây, cước đạp ngã cái ghế.

      Nhưng nàng lại cẩn thận nghĩ lại, cảm thấy tới con kiến vẫn còn muốn sống. Cho nên lúc này nàng nằm sấp ghế dài ở từ đường Ân gia, Ân Khải phía sau cầm cây dài, giọng nóicủa Ân thị lạnh lùng “ trăm cây, đánh mạnhvào!”

      Ân Khải giơ cây lên, bên cạnh có người đếm, chỉ mới đánh năm cây mà áo của Ân TrụcLy dính máu. Nàng cắn răng rên tiếng, trong lòng vẫn còn tính toán : Thẩm ĐìnhGIao, Lão tử mà bắt được ngươi, ta dùng ba thước lụa trắng, lụa đen, đủ thứ lụa, treo lên xà nhà rồi mang tới cái ghế có đệm lót, để ở phía dưới, lúc đó nhét đầu của ngươi vào rồiđạp ngã cái ghế!

      Hừ! ngờ Thẩm Đình Giao vừa nghe thấy thế,vai gầy run run, thèm gì, cũng thèm vùng vẫy nữa, để mặc cho người ta lăng nhục.

      ÂN Trục Ly thấy vậy thở dài “Ta trước đây, Cửu gia bảo trọng.” Nàng dễ dàng ngăn hai tên kia, xoay người muốn , nhưng lại như nhớ ra điều gì nên xoay người lại, vẻ mặt vô cùng đauđớn mà “Nếu như ngày khác gặp ở nơi phong hoa tuyết nguyệt, Ân Mỗ nhất định sẽchuộc Cửu Gia để đền lại ân xưa nghĩa cũ.”

      Thẩm Đình Giao tức đến muốn ói máu, mấy tên tặc nhân kia mò tới tiết khố của , cái miệng cứ gặm mặt , ruột gan giống như bị thiêu đốt “Ba ngàn lượng! Quay lạiđây!”

      Ân Trục Ly nghe vậy, ấn vào cây sáo trongtay, bung ra thanh kiếm dài, hai tên kia còn chưa kịp phản ứng kiếm bị bẻ gẫy.

      Mấy tên tặc nhân hoảng sợ, nàng cũng khôngnói nhiều, cúi xuống khiêng Thẩm Đình Giao lên vai, cong chân cái nhảy lên tường cao,trong nháy mắt còn bóng dáng.

      Đêm khuya, nam nữ nóc nhà,chính là hai người Thẩm, Ân kia. Giọng củaThẩm Đình Giao chứa đầy căm hận “Sao lại thacho bọn chúng?”

      Ân Trục Ly nhàng đáp “Bọn khinh bạc ngài, nhưng lại khinh bạc ta, sao lạikhông tha cho chúng?”

      Thẩm Đình Giao giận dữ hừ lạnh tiếng, Ân Trục Ly cười “Đưa ngài hồi phủ nhé?”

      Thẩm Đình Giao khổ sở “ Ta trở về thế này, nếunhư mẫu phi biết được chắc chắn đánh chomột trận.”

      Ân Trục Ly quay đầu lại nhìn, Thẩm Đình Giao cũng ngủ gật, hỏi là đâu, lúc mở mắt ra thấy ở trước bức tường cao, Ân Trục Ly bảo “Bám chặt!”

      bám vào cổ nàng, nàng nhún chân nhảy lên tường, đáp xuống góc vườn tiếng động. định mở miệng , Ân Trục Ly đánh vào vai bảo đừng , khiêng đixuyên qua đường mòn đầy đá để tránh ngườikhác bắt gặp, bao lâu đến căn phòng .

      Trong phòng có người, bày biện đơn giảnnhưng tinh tế, chắc chắn là khuê phòng của congái. Ân Trục Ly để đất rồi ra, khôngbao lâu sau, lúc trở về mang theo hai thùngnước, chỉ chỉ vào bình phong thêu màu đỏ “Tắmrửa , tới bình minh ta đưa ngài về.”

      Thẩm Đình Giao thấy hai thùng nước lạnh, níuchặt vạt áo suy nghĩ lúc, lại thấy nàng ngồitrên giường thèm để tới mình, bèn hít sâu hơi, cố gắng khiêng hai thùng nước kia tới sau bình phong rồi cởi quần áo trênngười, cắn răng mà bước vào.

      Ân Trục Ly ngồi giường đọc sách, vừa nãycõng nên cũng mệt mỏi, tựa vào trước giường mà ngủ gật. Mơ mơ màng màng, nhìnđồng hồ cát thấy nửa canh giờ, lập tức đứng lên “Thẩm Đình Giao, ngài tắm xong chưa, định ngâm rượu hay sao vậy!”

      ngờ ở sau bình phong vẫn có động tĩnh gì, Ân Trục Ly hoảng hốt, vội đẩy bìnhphong ra, thấy Thẩm tiểu vương gia ngất ở trong bồn tắm.

      Ân Trục Ly rơi lệ “Cửu vương gia!! Thẩm Đình GIao!” Nàng ba chân bốn cẳng kéo người trong bồn ra, nghĩ tới hiềm khích xưa nữa, lấy áo quần lau khô cho , nhét vào trong mềnấm giường.

      Động tác vô cùng liền mạch lưu loát. Lúc nàyÂn Trục Ly mới vô cùng đau đớn “Thẩm Đình Giao, ta với ngài trước kia có oán, bâygiờ có thù, ngài cũng đừng hại ta! Nếungài chết trong này ta bị mẹ đánh chết mất,xin ngài đó Cửu vương gia, ngài trở lại trong phủ của ngài mà chết…. huhuhu…” (P/s : huhuhunày là ta thêm vào!!! :v)

      Nàng vừa huyên thuyên vừa dò mạch của ,thấy khí vẫn chưa tuyệt nên cũng thở phào, lạilau người cho , thấy trán vô cùng nóng.Giờ này nàng cũng dám kinh động mọi người trong Ân gia, lập tức lấy bình rượu mạnh giấu dưới giường đổ vào chung trà, rồi đem khăn ngâm vào rồi lau người cho Thẩm Đình GIaođang bất tỉnh nhân giường.

      Da thịt trắng như ngọc của Thẩm Đình GIao từ từ ửng hồng, nàng mới dừng tay, rồi nhét chăn cho kỹ. Lúc thở phào hơi thìnghe bên ngoài có người gọi “Trục Ly?”

      Ân Trục Ly khóc than trong lòng nhìn quanhphòng, nhưng trong phòng này bày trí đơn giản, có chỗ nào để giấu tên nghiệt súc giường này . Nhét vào dưới giường cũng được, nhưng bệnh, còn giấu xuống thìkhông phải là giấu người mà là giấu xác chếtmất.

      Nàng còn suy nghĩ, người kia vào tới gian ngoài, Ân Trục Ly vội vàng cởi áo ngoài, vén chăn nằm giường. Nhưng lúc này nàngthật biết nên khóc hay cười đây, tên Thẩm Đình Giao này còn chưa mang quần áo.

      Người tới nhanh chóng bước vào, nàng liếc mắt,nhìn thấy quần áo Thẩm Đình Giao cởi ra còn ởtrên đầu giường nên vội vàng nhét vào trongchăn. Người bên ngoài cũng vào tới nơi.

      Ân Trục Ly đau đớn trong lòng, nhưng mặt lại cười, dùng tư thế nửa nằm nửa ngồi của mỹnhân mà tiếp chuyện “Mẹ à, canh bốn rồi sao mẹ còn tới đây?”

      Người tới chính là lão phu nhân Ân Mộng Diên của Ân gia, vẻ mặt của bà nghiêm túc, thị nữ Nguyệt Quế bên cạnh cũng nhanh nhảu đáp “Đại đương gia, lão phu nhân đợi người đêm rồi, bây giờ vẫn còn chưa nghĩ.”

      Ân Trục Ly dám đứng dậy, lại thêm tên Thẩm Vương gia tấn công sau lưng, ômchặt lấy eo nàng, do bị nàng dùng rượu lau mà người nóng như đống lửa “Mẹ… hôm nay thân thể Trục Ly khỏe, ngày mai tớithỉnh tội với mẹ.”

      Ân Thị trước nay rất nghiêm khắc, lập tức cầm lấy cây gậy trong tay, dùng đầu mà đánh vào mấy cái “Càng ngày càng kỳ cục, đêm cũngkhông về ngủ, còn ra thể thống gì!”

      Ân Trục Ly cắn răng chịu đựng chà sát sau lưng của Thẩm tiểu vương gia, cố gắng làm ra vẻ buồn ngủ “Trục Ly biết sai rồi.”

      Ân thị thấy vậy hừ lạnh tiếng, cũng định ngày mai tính toán, định xoay người thìđột nhiên cánh tay mềm mại trắng trẻo như củsen của tiểu vương gia xuất vai nàng,còn quơ gào lung tung giống như sợ người kháckhông thấy được. Ân Trục Ly vẫn biết gì,Ân thị từ từ tái mặt, mặc dù cái tay kia mềm mạinhưng lại có khớp xương ràng, ràng là tay của đàn ông!

      “Ân, Trục, Ly!” mỗi chữ từ miệng Ân thị tràn đầy sát khí, Ân Trục Ly nhìn theo ánh mắtcủa bà, chốc lát sợ tới hồn phi phách tán “Mẹ, con, con thề với trời là con trong sạch!!! Tháng sáu có sương, tuyết rơi mùa hè mẹ ơi!!!”

      Ân thị thèm để ý tới nàng kêu gào, lúc này tay vén áo ngủ bằng gấm kia, chỉ thấy tiểu Vương gia Thẩm Đình Giao toàn thân đầymùi rượu, bất tỉnh nhân , lúc này ngọc thểđang nằm hiên ngang, áo quần cởi ra còn nhét bên.

      Ngày hôm sau ở thành Trường An.

      “Lão Trương, ngươi có biết nghe gì chưa, đêm qua Cửu Vương Gia bị Ân đại đương gia ở thànhPhú Quý kia cưỡng gian.”

      “Ta cũng có nghe , Tiểu Ma vương này cũng có ngày hôm nay, hô hô.”

      “Ngươi xem Ân đại đương gia có bị gì , kia dù sao cũng là Cửu Vương gia, hoàngthân quốc thích nha.”

      “Ta , thành Phú Quý chắc chắn sợ.Ngươi nghĩ xem, Ân gia kia làm ăn buôn bánkhắp nơi, làm cho Đại Huỳnh chúng ta vô cùnggiàu có, triều đình có thể chém Ân Đại đươnggia sao?”

      Ân Đại Đương Gia Ân Trục Ly suy tính rất nhiều đường lui cho mình, trong đó conđường đáng tin nhất là gọi mọi người tới, sau đó dùng ba thước lụa trắng, lụa đen, đủ thứ lụa, treo lên xà nhà, còn chuẩn bị cái ghế có mộttấm đệm lót để phía dưới, đầu treo dây, cước đạp ngã cái ghế.

      Nhưng nàng lại cẩn thận nghĩ lại, cảm thấy tới con kiến vẫn còn muốn sống. Cho nên lúc này nàng nằm sấp ghế dài ở từ đường Ân gia, Ân Khải phía sau cầm cây dài, giọng nóicủa Ân thị lạnh lùng “ trăm cây, đánh mạnhvào!”

      Ân Khải giơ cây lên, bên cạnh có người đếm, chỉ mới đánh năm cây mà áo của Ân TrụcLy dính máu. Nàng cắn răng rên tiếng, trong lòng vẫn còn tính toán : Thẩm ĐìnhGIao, Lão tử mà bắt được ngươi, ta dùng ba thước lụa trắng, lụa đen, đủ thứ lụa, treo lên xà nhà rồi mang tới cái ghế có đệm lót, để ở phía dưới, lúc đó nhét đầu của ngươi vào rồiđạp ngã cái ghế!

      Hừ!
      Parvarty thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 2

      Chương trước , Ân Đại Đương gia làm vấy bẩn trong sạch của đương kim Cửu Vương gia, Ân lão phu nhân giận dữ, chấp hành gia pháp. Ân Đại đương gia nằm ghế dài cắn răng chịu đựng, Ân Khải là cái tên biết nể mặt, tới cây thứ mười áo của Ân Trục Ly ướt đẫm mồ hôi.

      lúc đau thương, giọng từ bên ngoài vọng tới “Dừng tay.”

      Ân Trục Ly giương mắt lên nhìn, mặt liền lộ vẻ vui mừng “Sư phụ.”

      Người tới chính là thầy giáo của Đại đương gia, ân sư thụ nghiệp Đường , ông là danh sĩ người Trường An, giỏi văn giỏi võ. Lúc Ân Trục Ly còn giảng dạy cho nàng, cũng ngẫu nhiên dạy nàng chút khinh công, phi tiêu, chưởng pháp và cách hộ thân. Dù sao đại nghiệp của Ân gia ở thành Phú Quý này vô cùng to lớn, người biết đến cũng ít.

      Ân thị thấy tới, sắc mặt cũng nguội chút, nhưng thái độ vẫn kiên quyết “Đường tiên sinh, cái nghiệp chướng này quá quậy phá rồi, hôm nay phải đánh trăm cây thể thiếu . Nếu tiên sinh tới để cầu tình cho nó cần .”

      Đường đứng ở cửa, nghe vậy chỉ than thở “Ân phu nhân, dạy nghiêm là lỗi của thầy. Đường mỗ tới là để chịu phạt.”

      đứng ngược nắng, ánh mặt trời chiếu áo xanh, vạt áo rực rỡ, phong thái lỗi lạc.

      “Tiên sinh quá lời rồi, là con của ta hư đốn, liên quan tới tiên sinh. Tiên sinh hãy trở về .” Ân thị ra hiệu với Ân Khải, Ân Khải càng đánh mạnh hơn vào Ân Trục Ly nằm ghế, áo có vết máu. Đường Ân mím môi, dùng sáo chặn cây lại “Ân phu nhân, sáu mươi cây còn lại để Đường mỗ đánh cho.”

      Mặc dù tỏ vẻ thỉnh cầu, nhưng lại ra tay đoạt lấy roi trong tay Ân Khải, Ân thị há miệng thở dốc, thêm tiếng nào.

      ngày Ân đại đương gia đọc đến chỗ rằng quất roi cũng là môn học, có cách đánh nhìn có vẻ rất mạnh, tiếng vang cũng rất to, nhưng đánh vào người lại chẳng đau, lại có cách đánh nhìn rất nặng, thanh cũng to nhưng đánh vào người lại đau vô cùng.

      Đối với việc này, Thẩm tiểu vương gia cũng phân tích với nàng, điểm chính ở chỗ đánh chỗ nào của cây roi lên người. Đầu tiên tay vung roi tới trước, cố gắng ra sức, roi đánh vào người tất nhiên đau, nhưng đánh vào mặt đất hoặc chổ khác lực đánh khi tới người hơn.

      Đương nhiên, đó là chút thú vui trong khuê phòng của , giống với tình trạng bây giờ, vậy mà sư phụ cũng biết được huyền cơ trong đó…

      Nàng ngửa đầu nhìn Đường , ánh mắt ngưỡng mộ. Đường lại nghĩ rằng nàng bị đau nên tay cầm roi lại càng nghiêng về phía trước, hơn nửa cây roi đều đánh vào sàn. biết là tiểu quỷ này vẫn còn suy nghĩ, nếu cây roi này đánh vào cái đầu miên man suy nghĩ đó.

      về bên này, Thẩm tiểu vương gia bị “áp giải” tiến cung, cũng chịu ít khổ sở. Hà thái phi tức giận tới mức ném hết đò trong Tiêu thục cung, tuyên bố phải đánh đứa con làm xấu hổ vương thất này trận.

      May mà trong cung cũng có nhiều vũ khí sát thương, bà tiện tay lượm dụng cụ dùng để vén rèm lên đánh trận. Thẩm tiểu vương gia lại càng vô tội, cũng chẳng biết xảy ra chuyện gì. Chỉ nhớ là sáng sớm bị người ta khiêng về Tiêu thục cung của mẫu phi, sau đó bị nhéo đánh trận.

      Từ tới lớn quen bị đánh, lúc này các nương nương khác cũng tới khuyên nhưng Hà thái phi càng nghĩ càng giận, càng đánh mạnh hơn. Cuối cùng vương gia xinh đẹp như Thẩm Đình Giao bị đánh cho như hoa tàn sau mưa, làm cho vương thượng Thẩm Đình Xa bị kinh động.

      khoanh tay thong thả bước vào, trái lại lại ngăn được Hà thái phi sử dụng quân pháp bất vị thân “Đình Giao, đệ cũng là quá hoang đường, phát sinh chuyện này rồi, làm cho mặt mũi hoàng thất Đại HUỳnh biết để ở đâu?” Hà Thái phi lại đỏ mắt, từ cao nhìn xuống, thêm câu “Cũng được, như vậy, Trẫm chọn ngày cho đệ và Ân đại đương gia kia, đệ tự gả… đệ tự cưới nàng .”

      Thẩm Đình GIao vẫn còn ngơ ngác “Cưới ai?”

      Hôm sau, vương thượng giáng chỉ, đem Ân Trục Ly chỉ hôn cho Phúc Lộc vương Thẩm Đình GIao. Lễ cưới định vào ngày mùng tám tháng năm năm sau.

      Tuyên thánh chỉ xong, HOàng công công bị Ân đại đương gia dẫn tới đại đường dùng trà, thuận tiện tuyên phần mật chỉ, là Ân Đại đương gia bôi nhọ Hoàng thất, tội thể tha, nhưng niệm tình nhiều thế Ân gia buôn bán có công lao với Đại Huỳnh nên tội chết có thể miễn, cần nộp năm mươi vạn thạch* lương thảo để giải quyết chiến ở Tây Bắc.

      *thạch : đơn vị dung tích, khoảng 100 lít.

      Ân Đại đương gia người bị thương, thẳng lưng thể khom, khóe miệng giật giật “Hoàng công công, đây là Vương thượng muốn bán Cửu Vương gia cho ta!”

      Hoàng công công trước nay vẫn được Ân gia ưu đãi nhiều nên cũng so đo với nàng “Đại đương gia đừng bậy, gả vào hoàng gia rồi sau này Đại đương gia chính là Phúc Lộc Vương phi, đây chính là vinh quang bao nhiêu người cầu còn được.”

      ÂN Đại đương gia vẫn chặc lưỡi “Chậc… Hoàng công công, tuy Cửu Vương gia là đệ nhất mỹ nhân Đại Huỳnh, nhưng năm mươi vạn thạch lương thảo này có phải là hơi đắt ?”

      Hoàng công công lúc tuyên chỉ nghe mệnh lệnh, giao dịch này chính là ép mua ép bán, nhất định phải làm được, lúc này quắc mắt quát “Đại đương gia, đây chính là hoàng mệnh, ngài dám kháng chỉ?” cưỡng bức xong lại cười “Đại đương gia, bây giờ ta cũng lời với ngài, nay quốc khố rất căng thẳng, lại thêm chuyện quân lương chuyển ra Tây Bắc bị cướp, Đại tướng Quân Khúc Thiên* sai người phi ngựa tám trăm dặm trong vòng ngày để báo tin, đòi lương thảo. Ngài là người hiểu chuyện, chắc cũng biết là năm mươi vạn thạch lương thảo này, ngài cho cho, cho cũng phải cho.”

      *Mèn ơi, cái tên này trong bản Raw nó để là Khúc Thiên *ức … ta thấy quá mất mỹ quan đô thị rồi, nên mình thống nhất là Khúc Thiên thôi nhé! :v

      Ân đại đương gia vẫn tỏ ra khó xử “Chuyện đó Ân mỗ cũng biết, nhưng Hoàng công công này, trong lòng Cửu vương gia có người, tại hạ lo là đồng ý bán…”

      Hoàng công công bị sặc trà, ho khan lúc mới quát “To gan!”

      Ân đại đương gia vội sửa lời “Cưới, chịu cưới.”

      Thẩm Đình Xa này cũng suy nghĩ cẩn thận, Hoàng công công cũng lo lắng gì “Ta rồi, đây là thánh chỉ, Cửu vương gia có thể tuân sao?” lặng lẽ kề sát tai Ân Trục Ly, thấp giọng “Vương thượng cũng , dám bán bắt Sơn Đông đào than đá.”

      “…” Ân đại đương gia im lặng lúc, cuối cùng đưa ra thỏi vàng, thấp giọng hỏi “Có phải vương thượng cũng , nếu như ta mua bắt ta thả trôi sông?”

      Hoàng công công nhận thỏi vàng kia, lại uống ngụm trà, hớn hở mặt mày mà có, có, vương thượng chỉ nếu Đại đương gia chịu mua, cũng bắt Đại Đương gia tới Sơn ĐÔng đào than đá luôn!”

      “…” Ân đại đương gia xoa Thái dương, cuối cùng cung kính “Tạ Hoàng công công, tại hạ cung tiễn Hoàng công công, Hoàng công công mạnh giỏi.”

      Hoàng công công vừa rời khỏi cửa, Đại vương gia ở sau lưng đạ gọi Đại tổng quản Hách Kiếm “Ở mấy thành gần Tây Bắc có mấy kho lương trang, có thể xuất bao nhiêu?”

      Hách đại quản gia dùng bàn tính vàng mà tính toán, cần sổ sách, vùi đầu thêm thêm giảm giảm lúc, cất cao giọng “Đại vương gia, trước mắt có ba thành gần Tây Bắc có thể xuất hàng : chín vạn thạch ngô, sáu vạn thạch kê, sáu vạn thạch ngũ cốc, bảy vạn thạch thóc, năm vạn thạch lúa mạch, năm vạn thạch đậu.”

      Ân đại đương gia chặc lưỡi, vừa đau lưng vừa đau lòng “Bảo bọn họ mỗi thứ lấy chút, gom đủ hai mươi vạn thạch đưa tới doanh trại quân ở Tây BẮc cho Khúc đại tướng quân.”

      “Vâng,” Hách tổng quản định lui xuống sắp xếp tên gia đinh đội nón đen chạy tới kêu la “ tốt rồi Đại đương gia, Phúc Lộc vương đào hôn, bây giờ biết ở đâu, vương thượng phái người tìm xung quanh!”

      “Đào hôn hả?” Ân Đại đương gia lộ vẻ vui mừng, vô tình làm động tới vết thương sau lưng, đau đến méo miệng “Thoát được tốt quá. Ngươi trước , HÁch Kiếm!”
      Parvarty thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 3

      Ngày hai mươi chín tháng mười , thành Trường An.

      Lầu Bồng Lai, Thẩm Đình Giao mặc tấm áo dài màu tím, cổ tay áo có viền lông hồ ly màu trắng làm nổi lên làn da trắng như ngọc. Tiểu Nhị đương nhiên là biết , cần dặn dò mà bưng lên vài món điểm tâm, rót rượu cho rồi lại hỏi theo thói quen “Cửu Vương Gia, vẫn tính vào sổ của Đại đương gia sao?”

      Thẩm tiểu vương gia cũng gật đầu theo thói quen.

      “Được rồi!” Tiểu Nhị rót rượu, vô cùng nhiệt tình “Cửu gia từ từ uống.”

      Thẩm Tiểu vương gia ngồi lầu hai, bên ngoài có quan sai điều tra xung quanh, mọi người đều biết chuyện đào hôn, cùng lắm là bị bắt về vẫn đường đường là Vương gia nên ai dám trêu chọc .

      lâu sau, có nữ tử mặc áo ngắn, tay cầm thương dài vào. Thẩm Tiểu vương gia vừa thấy nàng liền tỏ ra vui vẻ “Lăng Ngọc!”

      Nàng kia nghe thấy quay đầu lại, bước vài bước đến bên cạnh , cũng nhiều mà quăng cây thương lên bàn, làm mấy thực khách kia hoảng sợ “Vương thượng muốn đem ngươi gả cho Ân Trục Ly sao? Nàng ta chỉ là thương nhân nho mà dám tranh đoạt nam nhân với ta!”

      Thẩm tiểu vương gia hạ mắt nhìn xuống “Trục Ly cũng tốt, nhưng trong lòng bổn vương chỉ có người, đối với nàng chỉ là tình huynh đệ, sao có thể cưới nàng làm vợ được.”

      Lăng Ngọc nghe vậy cũng giận, từ hai người cấu kết với nhau cùng làm việc xấu nên nàng hiểu vô cùng “Đình Giao, cha ta đóng quân ở Tây Bắc, hay chúng ta cùng tới chỗ ông ấy .”

      Thẩm Tiểu Vương gia lại nhắm mắt suy nghĩ lát, cuối cùng hạ quyết tâm “ đâu cũng được, chỉ cần rời khỏi thành Trường An này là tốt rồi. Nghĩ tới chuyện phải cưới Trục Ly, ta cảm thấy giống như mình phải cưới hoàng huynh của mình, da gà rớt đầy đất rồi.”

      Khúc Lăng Ngọc là hổ nữ xuất thân nhà tướng, tính tình giống như nam nhi, lúc này kéo !”

      Nàng cưỡi ngựa tới, bây giờ xách Đình Giao rời khỏi lầu Bồng Lai rồi tống lên ngựa, tay ôm eo của “Đình GIao, ngồi yên!”

      Ngựa ở phủ Khúc Đại tướng quân đương nhiên là ngựa tốt hiếm có, lúc này tung vó chạy nhanh. Thẩm Đình Giao khổ sở suy nghĩ xem làm sao có thể ra khỏi cửa thành Trường An, còn Khúc Lăng Ngọc tay trái nắm dây cương quấn quanh eo , tay phải nghiêng trường thương, mũi thương cà mặt đất tóe lửa.

      Quân lính canh giữ ở cửa Tây thành Trường An bất thình lình thấy hai người chạy nhanh tới hoảng hốt. Lúc ngực phi lại gần thấy vị Khúc đại tiểu thư này nên càng biết làm sao, chắn dám chắn, để chạy thoát lại sợ chịu tội. Suy nghĩ hồi mới miễn cưỡng giơ thương chắn lại, nhưng thương đương nhiên thể ngăn cản Khúc đại tiểu thư, ngược lại còn bị nàng bẻ gãy mũi thương rồi quăng ra xa.

      Khúc đại tiểu thư cũng hiếu chiến gì, giục ngựa chạy nhanh ra khỏi cửa Tây.

      Lúc đó, Ân Trục Ly được người ở lầu Bồng Lai báo lại, biết Thẩm tiểu vương gia và Khúc đại tiểu thư cũng nhau chạy ra khỏi cửa Tây thành. Nàng chỉ dẫn theo Đan Việt rồi cưỡi ngựa đuổi theo tới cửa Tây, Hách đại quản gia cũng lo lắng nên giục ngựa chạy theo. Lúc chạy khỏi thành mười dặm đám người Ân Trục Ly gặp vương thượng Thẩm Đình Xa mặc thường phục đứng đó.

      ra Ân gia ở thành Phú Quý này cũng có nhiều mắc mớ với hoàng thất, tiền triều Bắc Chiêu của Thánh Vũ đế ngu ngốc lại vô đạo, triều cương vững, gian thần hoành hành. Ân gia cây to gió lớn, bị kẻ gian hãm hại, Thánh Vũ đế hạ chỉ xét nhà diệt tộc. Đại đương gia lúc đó là Ân Bích Ngô chạy tới cầu cứu tiên hoàng Thẩm Vãn Yến, lấy ra kho báu của Ân Gia, phò trợ Thẩm Vãn Yến khởi binh tương phạt, cuối cùng thay trời đổi đất thành vương triều Đại HUỳnh.

      Sau khi Đại HUỳnh thành lập, quốc khố trống rỗng, trăm việc cần làm, Ân gia lại chịu làm việc trong triều mà trong thời gian ngắn lại trở thành Quốc thương của Đại HUỳnh. Người Đại Huỳnh nhắc tới thành Phú Quý chỉ có câu để hình dung – tiền bạc vô biên.

      Ân Trục Ly đương nhiên thấy Thẩm Đình Xa, nàng xoay người xuống ngựa, vén áo mà hành lễ “Thảo dân tham kiến vương thượng.”

      Hách đại tổng quản và Đan Việt ở phía sau đương nhiên cũng xuống ngựa hành lễ, Thẩm Đình Xa nhìn nàng đánh giá, nàng vội vàng chạy ra, người mặc áo dài màu đỏ tía, tóc tai buộc đại sau đầu, tơ tằm màu tím buộc tóc bay bay với muôn ngàn tóc mây, mặt mày dịu dàng như những khác mà còn có vài phần khí.

      Ân Trục Ly nghe đáp lại, đành phải cúi thấp hơn. Sau lúc lâu mới khẽ “Đứng lên , bây giờ có người ngoài, Ân đại đương gia cần khách sáo.”

      Ân Trục Ly ngoài mặt mỉm cười nhưng trong lòng hừ lạnh, sao sớm chút. Vừa oán thầm lại nghe Thẩm ĐÌnh Xa nó “Ân Đại đương gia là vì đệ đệ vô tích của trẫm mà đến sao?”

      Ý cười của Ân đại đương gia càng đậm, nàng theo Ân thị xử lý gia nghiệp Ân gia cũng có lúc gặp dịp chơi, nhưng bây giờ nụ cười còn hơn vàng “Thảo dân chỉ muốn để Cửu vương gia tới SƠn Đông đào than đá, thân thể của cũng là tài sản của thảo dân.”

      Thẩm Đình Xa cười, cũng có vài phần trông giống Thẩm Đình Giao, nhưng trong mắt lạnh lùng làm người ta dám đến gần “Nếu có cùng mục đích, hay là chung vậy.”

      Ân Trục Ly khom người, vẻ mặt cung kính “Thảo dân vinh hạnh.”

      Hai người cùng , Ân Trục Ly sau khoảng, bao lâu thấy dấu vó ngựa hướng về Tây Bắc. Thẩm Đình Xa cười gian “Sau khi bắt được, nam của nàng, nữ của trẫm.”
      Ân đại đương gia cuối cùng cũng hiểu mục đích tới đây, đương nhiên dám dị nghị “Thảo dân tuân chỉ.”

      Thẩm Đình Xa ghìm ngựa chậm lại, sóng vai với nàng “Sau này nàng cũng gả vào Thẩm gia, phải người ngoài, cần giữ lễ.”

      Ân Trục Ly gật đầu, ánh mắt của Thẩm Đình Xa vẫn còn dán mặt nàng chút rồi lại nhìn tới cánh đồng bát ngát nơi ngoại ô. Lúc này là cuối thu, đất có cây cối, bầu trời xam xám, nhìn về phía xa giống như đất trời hòa làm “Nàng xem, trẫm và Đình Giao khác nhau chỗ nào?”

      Ân Trục Ly cũng biết trong lòng có Khúc Lăng Ngọc, cười “Vương thượng có điều biết, nữ nhân thường thích những thứ yếu ớt.”

      Thẩm Đình Xa cười to “Trẫm thân là vua nước, thể nhu nhược như Đình Giao.”

      Ý cười bên môi Ân Trục Ly càng sâu “Vương thượng lại càng biết, nữ tữ thường hâm mô mạnh mẽ.”

      “Hâm mộ mạnh mẽ?” Thẩm Đình Xa thúc vào bụng ngựa, tăng tốc chạy về phía trước.

      Quả nhiên bao lâu sau thấy Khúc Lăng Ngọc và Thẩm Đình Giao ngồi nghỉ ở ven đường, từ thể chất của Thẩm Đình GIao yếu, tuy Khúc Lăng Ngọc là nữ tướng nhưng vẫn lớn lên trong phú quý, mạch thế này, ngay cả kế nghi binh cũng dùng nên dễ dàng bị bắt được.

      Thấy Thẩm Đình Xa thân chinh đến, hai người cũng dám lỗ mãng, nghiêng người quỳ xuống. Thẩm Đình Xa cũng xuống ngựa, nhìn vào trường thương ở phía xa xa của Khúc đại tiểu thư, sau lúc mới “Lại đây!”. vừa đưa tay ra có người hậu vội mang trường kích của tới, cầm trong tay suy nghĩ rồi trầm giọng “Khúc Lăng Ngọc, nếu như nàng thắng được trường kích trong tay trẫm, trẫm thả hai người .”

      Khúc Lăng Ngọc lập tức ngẩng đầu, từ nàng lớn lên dưới bóng của Khúc đại tướng quân, hề e sợ vị đế quân này “Vương thượng chứ?”

      Thẩm Đình Xa vung trường kích, giọng bình tĩnh cách vương giả “Tới.”

      Ở trước mặt , Thẩm Đình GIao chỉ câm như hến, ngoan ngoãn quỳ mặt đất. Ân Trục Ly cưỡi ngựa đứng cùng Đàn Việt, Hách Kiếm, quan sát từ xa. Đàn Việt hừ lạnh “Tên hoàng đế này hao hết tâm cơ để bắt Khúc Lăng Ngọc, vậy mà lại chê bai Đại đương gia của chúng ta, Khúc Lăng Ngọc này thô lỗ dã man, biết tốt chỗ nào.”

      Ân Trục Ly cười mà , còn Hách Đại quản gia đứng phía sau lại gảy bàn tính vàng của mình “Ngươi hiểu, đúng là Khúc Lăng Ngọc có chỗ nào tốt, nhưng nàng lại tốt số. Đại tướng quân Khúc Thiên nắm trong tay sáu phần binh mã của Đại Huỳnh, vương thượng đương nhiên muốn kết hôn với nàng ta để mượn sức. đại đương gia của chúng ta như vậy cũng là có nguyên nhân, ngươi nghĩ xem, trong tay Đại đương gia chúng ta nắm giữ thuế ruộng, bây giờ đất nước thanh bình, Đại Huỳnh nghèo cũng có thể chấp nhận. Nếu cưới Khúc Lăng Ngọc, chắc chắn muốn kết hôn với Đại đương gia của chúng ta.”

      Đan Việt là kỳ tài luyện võ, nhưng theo lời Đường chính là đầu óc hơi kém. thèm suy nghĩ mà hỏi “ là vua nước, sao cưới hết luôn?”

      Hách đại tổng quản dùng bàn tính gõ vào đầu “Ngu dốt, nếu cưới hết ai làm hoàng hậu? Tính tình của hai người đó đều mạnh mẽ, nếu tranh giành như vậy sống nổi sao!”

      còn định hỏi nữa nhưng nhìn thấy Khúc Lăng Ngọc ở phía trước bị Thẩm Định Giao đánh rớt trường thương, tay trái cầm yên, thân thể treo lưng ngựa, tay phải nắm kích mà đánh vào đùi ngựa của Khúc Lăng Ngọc, Khúc Lăng Ngọc thét lên tiếng sợ hãi, rớt xuống ngựa.

      Nhưng từ tới lớn nàng cũng té ngã vô số lần nên cũng có gì nguy hiểm. Thẩm Đình Xa cũng tới đỡ, lạnh lùng nhìn nàng rồi “Sao hả?”

      Khúc Lăng Ngọc đau lòng cho con ngựa của mình, lại thấy bộ dáng của cao cao tại thượng, cắn môi định khóc. Thẩm Đình Xa nắm dây cương, leo lên lưng ngựa rồi phi nhanh về phía nàng, khom lưng nhấc nàng lên yên ngựa rồi nghênh ngang bỏ .

      Khúc Lăng Ngọc bị bất ngờ, kịp đề phòng, vẫn hét lên tiếng “Đình Giao.”

      Thẩm Đình Giao vẫn ngoan ngoãn quỳ mặt đất, Ân Trục Ly giục ngựa chạy tới trước mặt rồi cất tiếng cười “Cửu gia, hay là Ân mỗ cùng bắt chước Vương thượng, đấu với Cửu gia trận?”

      Thẩm Đình Giao thèm khách khí với nàng, chống tay đứng dậy, Ân Trục Ly nghiêng người nhấc lên ngựa, hai tay ôm lấy eo của . người có hương thơm thoang thoảng, ngửi qua lần lưu luyến nguôi.

      Ân Trục Ly rất thích mùi hương kia, hít sâu vài hơi rồi lại nhìn sắc mặt trắng xanh của , hỏi “Muốn ói?”

      Thẩm Đình Giao sửng sốt rồi mới phản ứng lại – bị say ngựa. Lúc này nhàng ừ tiếng, Ân Trục Ly lấy ra lọ thuốc từ bên hông đưa tới, Thẩm Đình Giao đưa tay nhận lấy rồi đưa lên mũi ngửi, biết bên trong là dược thảo gì nhưng vẻ mặt của tốt lên chút ít, chút ngột ngạt trong bụng cũng biến mất.

      Ân Trục Ly thả dây cương, con ngựa này là ngựa quý của nàng ở thành Phú Quý, nghe lúc trước là vua ngựa ở rừng sâu, mắt vô cùng sắc. Lúc này nó thấy chủ nhân ôm ấp nhuyễn ngọc ôn hương trong lòng nên cũng chẳng thèm sốt ruột, tản bộ nhàn nhã rồi gặm cỏ hoang ven đường. Bây giờ là cuối thu, cỏ kia cũng chẳng có vị gì, nhưng cũng có cái thú riêng trong đó, nó ăn cách vui vẻ.

      Đương nhiên, ngay cả con ngựa cũng nhận ra làm sao hai người kia lại hiểu, lúc này Hách đại tổng quản và Đan Việt cũng giục ngựa trở về, còn thấy bóng dáng nữa.

      Gió thổi nhè , Thẩm Đình Giao ói sạch mấy thứ vừa ăn, mấy ngày nay rất tự do thoải mái, tuy chỉ là quán ở thành Phú Quý nhưng thứ gì cũng có, dù mang tiền cũng có thể ghi sổ cho Ân Đại đương gia, nhưng dù gì ở ngoài cũng thể bằng ở phủ. Mới rồi lại ói lên ói xuống, lúc này cảm thấy lạnh lẽo vô cùng.

      Ân Trục Ly buông lỏng vòng tay, vén lọn tóc trán lên thấy có vết thương mờ mờ, giọng thở dài “Hà Thái phi lại đánh ngài sao?”

      Thẩm Đình Giao lựa tư thế thoải mái dựa vào ngực nàng rồi nhàng gật đầu. Ân Trục Ly biết buồn ngủ nhưng nàng cũng hơi lo lắng “Lần này trở về, chắc bà đánh chết ngài quá!”

      Thẩm Đình Giao chớp chớp mắt, ấp úng “Mấy ngày nay vào cung, giận dỗi với mẫu phi lâu vậy nên chắc đánh mạnh như vậy nữa đâu.”

      Ân Trục Ly thấy vậy mà cũng có chỗ lợi hại, sợ lạnh nên lại đưa vò rượu cho “Lại đây, uống ngụm .”

      Thẩm Đình Giao cũng hỏi, nhận lấy rồi ngoan ngoãn uống ngụm, rượu hơi mạnh, uống hết nửa rồi mới đưa lại cho Ân Trục Ly, hai má mềm mại như ngọc kia có chút ửng hồng. lại dựa vào ngực nàng, lát sau lại thào “Trục Ly, nàng xem, hoàng huynh của ta thích Lăng Ngọc sao?”

      Ân Trục Ly đành lòng dối “Đế vương luôn có dã tâm, thích hay thích cũng đâu có gì quan trọng. Có điều Khúc Lăng Ngọc là con của Khúc Thiên, Vương thượng phải nắm được nàng trong tay mới cảm thấy an tâm. Phúc khí này người khác gánh nổi đâu.”

      Thẩm Đình Giao nghe vậy càng đau lòng “Nhưng Lăng Ngọc là người trong lòng ta. Ta rất muốn dẫn nàng .”

      Ân Trục Ly ôm chặt chút, giọng dịu dàng, lúc nàng dịu dàng cũng là có ý tốt “Cửu gia của ta, sớm muộn gì nàng cũng thích Vương thượng thôi, ngài xem, nàng bị bắt trước mắt ngài mà ngài ngay cả đuổi theo cũng có dũng khí. Huống hồ gì ngài là Nhàn vương, văn thông võ biết, cho dù nàng thích ngài cũng thích được bao lâu đây?”

      Mấy lời đó đâm trúng chỗ đau trong lòng Thẩm Đình Giao, xem Ân Trục Ly như tri kỷ nên cũng để ý, tâm trạng vô cùng sa sút “Nhưng ta thích nàng, Trục Ly, tình cảm của ta đối với nàng ấy, chỉ có nàng mới hiểu.” cúi thấp đầu, Ân Trục Ly nhìn được vẻ mặt của , chỉ thấy nếu tên này chắc là đau lòng rồi.

      Ân Trục Ly vỗ vỗ vai “Ta biết, nhưng ta biết cũng đâu có tác dụng gì.”
      Parvarty thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 4

      Lúc Thẩm Đình Giao tỉnh lại thấy mình căn nhà tranh, nhìn cái giường đơn sơ mà xa lạ này suy nghĩ hồi lâu mới tỉnh táo lại, vừa muốn đứng dậy thấy Ân Trục Ly từ bên ngoài bước vào, trong tay bưng bát canh gừng “Đây, nhân lúc còn nóng uống .”

      Thẩm Đình Giao nhìn thấy nàng cảm thấy an tâm, cũng hỏi đây là đâu mà ngoan ngoãn cầm bát canh uống liền hơi. Ân Trục Ly sờ trán thấy còn nóng nữa mới yên lòng.

      uống xong bát canh, Ân Trục Ly tới cảm tạ chủ nhà rồi cùng phi ngựa trở về. Lúc này gần đến giờ Dậu nhưng Ân Trục Ly cũng dám ra roi thúc ngựa vì sợ lại ói.

      Dừng lại nghỉ chút thấy khu vườn, trong đó có mấy quả cam chín mọng giữa những tán lá xanh, trông rất đẹp. Ân đại đương gia lại có chút ngứa da “Ngài ngồi đây, bản Đại đương gia hái mấy quả cam.”

      Đối với chuyện này Thẩm tiểu vương chỉ có chút ý kiến “Hái quả cao ấy, quả lớn nhất ấy!”

      Ân Đại đương gia cũng nghe theo lời dặn dò của , lập tức nhảy lên cây mà tìm trái lớn nhất, thấy quả màu cam ngắt lấy, được năm quả, nàng vốn hay cưỡi ngựa nên tay áo hơi , mấy quả cam này lại to, nhìn qua nhìn lại cũng biết nhét vào chỗ nào cho được. Nhưng Đại đương gia cuối cùng cũng nghĩ ra cách, nhét vào ngực hai quả, tay cầm ba quả.

      Nàng nhảy về, Thẩm tiểu vương gia vẫn biết mà canh chừng cho nàng. Con ngựa lại từ từ mà bước, hai quả Ân đại đương gia cầm đưa cho Thẩm tiểu vương gia ôm, nàng cầm quả trong tay, bóc vỏ rồi đưa cho “Chạy nhanh chút nhé, còn chậm thế này cửa thành đóng mất!”

      Thẩm tiểu vương gia ăn múi cam trong miệng, ban đầu cảm thấy lành lạnh nhưng quả cam này nhiều nước, lại ngọt, lâu sau thấy ngon. hàm hồ “Vậy chạy nhanh chút .”

      Ân đại đương gia nắm chặt dây cương, lại ôm vào ngực rồi thúc vào bụng ngựa, con ngựa kia hiểu ý, gặm cỏ nữa mà tung vó chạy.

      Thẩm Đình Giao bóc múi cam rồi đút cho Ân Trục Ly “Mùi vị tệ, nàng nếm thử xem.”

      Ân Trục Ly há miệng ăn múi cam kia, vô tình ngậm trúng ngón tay , chỉ thấy đầu ngón tay hơi lạnh như ngậm phải ngọc thạch. Thẩm Đình Giao cũng ngượng ngùng, nhưng vẫn lột cam đút cho nàng, lại còn vô cùng đắc ý “Sao, có ngon ?”

      Ân đại đương gia trả lời qua loa “Cũng được.”

      Cứ chạy đường như thế cuối cùng cũng tới thành Trường An, nhưng cửa thành đóng. Ân đại đương gia đỡ Thẩm tiểu vương gia xuống ngựa rồi xăn tay áo “Ta cõng ngài vào.”

      Thành Trường An là đế đô, tường thành kia vừa cao vừa cứng, đây cũng chẳng phải lần đầu tiên Ân Trục Ly cõng trèo qua tường này nên Thẩm tiểu vương gia cũng chẳng lo lắng gì. Ân Trục Ly vỗ vỗ vào con ngựa, dặn dò nó câu “Tới bình minh quay về nhé.”

      Con ngựa kia thông minh, liếm tay nàng vô cùng thân thiết. Ân Trục Ly cũng hẹp hòi gì, liền đưa hai quả cam trong tay Thẩm tiểu vương gia cho nó ăn. Nàng cõng Thẩm Đình Giao, chỗ này nàng leo qua vô số lần rồi, đương nhiên là ngựa quen đường cũ, khinh thân nhảy lên rồi tựa vào mà nhảy mấy cái, lát sau đứng tường thành.

      Thẩm Đình GIao ôm chặt cổ nàng, vô ý chạm phải lưng thấy cấn “Nàng cũng bị đánh?”

      Ân Trục Ly lơ đễnh “Ta sao, mặc dù Kha Đình Phong rất giận nhưng vẫn cho thuốc tốt.”

      Thẩm Đình Giao vẫn băn khoăn “Còn đau ?”

      Ân Trục Ly bảo ôm chặt “Hết đau rồi, nếu sao cõng ngài được.”

      Thẩm Đình Giao cũng gì thêm, nàng vận khí nhanh nhẹn nhảy xuống, làm kinh động đến ai. Thẩm Đình Giao nhảy xuống “Nàng cần tiễn ta, ta tự về phủ.”

      Ân Trục Ly vỗ vỗ vai “Để bản Đại đương gia tiễn Phật tiễn tới Tây Thiên , mắc công ngài lại bị người khác khinh bạc.”

      Thẩm tiểu vương gia lại đỏ mặt, nhưng lại tranh chấp với nàng. Ân đại đương gia và sóng bước tới Phúc Lộc vương phủ, nàng lại thấp giọng dặn “Sáng mai ngài khoan vào cung, đợi ta tới cùng ngài gặp Hà Thái Phi. Tốt xấu gì chúng ta cũng được vương thượng chỉ hôn, ngài chung với ta chắc bà đánh ngài đâu.”

      Thẩm Đình Giao nghe vậy đáp “Ừ.”

      Ân Đại đương gia về đến nhà vẫn đến thỉnh an Ân thị như bình thường, Ân thị chưa bao giờ tươi cười mà chỉ la mắng nàng vào câu. Trục Ly cũng thu nụ cười lại, vô cùng cung kính quỳ xuống sàn, nhận lấy trà trong tay thị nữ rồi nâng cao hơn đỉnh đầu “Mẹ.”

      Ân thị ngồi ghế, tay cầm cây trượng đầu hạc bằng vàng ròng, lúc sau mới nhận lấy chung trà tay nàng “Sao bây giờ mới về?”

      Ân Trục Ly cười huề “Hôm nay có người quậy phá ở Quảng Lăng các, lai lịch lại , Trục Ly xử lý nên về trễ.”

      Ngoài dự đoán là hôm nay Ân thị la mắng như trước, chỉ uống ngụm trà rồi “Việc hôn nhân của con và Thẩm tiểu vương gia kia cũng cần phải chuẩn bị .”

      Lâu rồi được bà quan tâm vậy, Trục Ly hơi cảm thấy thụ sủng nhược kinh “Mẹ yên tâm, Trục Ly biết.”

      Ân thị khẽ gật đầu, bảo thị nữ bên cạnh nhân chén trà rồi đỡ bà dậy “Lui xuống .”

      Rời khỏi viện Đức Hinh của Ân Thị, Ân Trục Ly thở dài hơi rồi vui vẻ về phía nơi ở của Đường . Ở trước mặt Đường nàng thoải mái hơn, từ đến lớn học văn học võ bị Đường đánh mấy lần, nàng lại vẫn cợt nhã như cũ, vừa xỏ lá vừa làm nũng, đàng hoàng nổi.

      Nhìn trong phòng có ánh đèn, nàng bước đến hành lang gấp khúc lầu hai, chỉ thấy Đường mặc áo xanh đứng tựa vào lan can, hai tay chống lên hành lang đỏ, nhìn làn nước dao động trong hồ Bích Hà, nàng bước đến gần mà cũng phát .

      Trục Ly rón rén tới phía sau , thình lình đưa tay ấn vào huyệt chương đài, Đường đột nhiên hoàng hồn, trong mắt chớp sáng nhưng nhìn thấy nàng biến mất.

      “Càng ngày càng biết lớn .” đưa tay giữ chặt tay Trục Ly, Ân Trục Ly uể oải “ phụ, đồ nhi có chuyện muốn hỏi.”

      Nàng nghiêm trang, Đường ho khan tiếng, làm ra vẻ bề .”

      Vẻ mặt Ân Trục Ly đầy suy sụp “Sư phụ, lúc người dạy đồ nhi có phải có tâm tư khác ?”

      Đường than thở trong lòng, cũng nghiêm trang “Ân đại đương gia, Đường mỗ có chuyện muốn nhờ.”

      Ân TRục Ly cũng ho khan hai tiếng, làm ra tư thế của Ân đại đương gia thành Phú Quý “ sao, .”

      Đường buông tay nàng ra, vẻ mặt thành khẩn “Sau này nếu có người hỏi lai lịch sư phụ của Ân Đại đương gia, xin Đại Đương gia đừng bao giờ nhắc tới Đường Mỗ. Mặc dù núi cao nước xa, nhưng trong giang hồ có ngày gặp, Đường mỗ xấu hổ chịu nỗi, xin nhờ xin nhờ.”

      Ân Trục Ly vui vẻ ra mặt “Về sau lúc bản Đại đương gia gặp người khác, câu đầu tiên “Khụ, gia sư chính là Đường tiên sinh…””
      Nàng xong vui vẻ trở về lầu Cư Hành, đồ ăn bày bàn, Đường lắc lắc đầu bước theo nàng.

      “Sư phụ, hôm nay bố trang mới làm ra cây lụa vân cẩm, đồ nhi sai người may thành áo cho người, mẫu thêu là do đích thân đồ nhi vẽ, người nhất định phải mặc nhé.” Nàng nhanh nhẹn ăn cơm, quăng hết quy củ lễ nghi mà Ân thị dạy ra sau đầu. Đường gắp đồ ăn cho nàng, nàng ăn vô cùng nhanh, ai gắp cũng từ chối. Mấy năm nay nàng trưởng thành như hy vọng của bọn họ, ở trước mặt người ngoài bớt vẻ non nớt, nàng biết đề phòng bị người khác gạt, đề phòng người khác hãm hại, đề phòng người khác ám sát.

      Chỉ có ở đây, trước mặt , nàng vẫn khờ khạo ngốc nghếch như lúc trước.

      Đường nhận lấy rượu từ trong tay thị nữ rồi đưa cho nàng, giọng có chút trách móc “Ăn từ từ thôi.”

      Ân Trục Ly bị nghẹn, nàng nhận lấy ly rượu kia rồi uống hơi, cuối cùng cũng thở được “Lát nữa con phải xem sổ sách, hôm nay bố trang nộp sổ. Hách Kiếm kiểm tra, con phải qua xem.”

      Đường đưa cho nàng trái phật thủ vàng, rồi lại lau miệng cho nàng “Nếu như ngươi nghẹn chết coi được sổ sách à.”

      Ân Trục Ly ngẩng đầu cho lau, lại cúi đầu rót thêm ly rượu, đứng dậy kêu thị nữ thu dọn tàn cục rồi tới phòng thu chi.

      Thị nữ dọn dẹp bàn ghế, Đường quen để người khác hầu hạ nên ở nơi này chỉ có mình . vung tay áo dập tắt nến, ánh trăng bên ngoài lại càng thêm sáng trong rạng rỡ.

      Trong phòng thu chi, ba mươi sáu vị đại quản gia xếp thành hai hàng đứng nghiêm, đợi đến khi Ân trục ly phất tay áo bảo ngồi từng người lấy bàn tính ra, yên lặng đợi Đại đương gia kiểm tra sổ sách. Ân TRục Ly kiểm toán rất nhanh, đọc như gió nhưng hễ nhìn thấy quên, chỉ có giao dịch lớn mới phải dùng tới bàn tính. Đại quản gia Hách Kiếm ngồi kế bên nàng, cung kính giải đáp các vấn đề nàng đặt ra, thỉnh thoảng lại tính toán các số liệu mà nàng .

      tính toán rất nhanh, các ngón tay vờn múa như rồng bay, mang theo vẻ đẹp kỳ lạ. Ân Trục Ly vô cùng coi trọng , số lượng bàn tính và sổ sách mà tính toán qua, sợ là chỉ có những vết chai dày ngón tay kia biết .

      Hai người tính toán tất cả sổ sách, lựa ra những sổ sách gian lận, lúc này thấy trăng lên tới đỉnh đầu, lại càng vắng vẻ yên ắng. Nàng cho Hách Kiếm lui, tới rừng Khê Thủy, vừa vừa thở dài “Võ công ơi là võ công, luyện có được hả?”

      ĐƯờng khoanh tay đứng ở võ trường trong rừng Khê Thủy, màu áo xanh dưới ánh trăng lại càng thêm lạnh lùng cao ngạo. Rừng Khê Thủy này có lưu giữ các thư tịch cổ xưa, ngày thường ai lui tới. Đường thích nơi này nên đem làm võ trường.

      Ân Trục Ly tự giác cởi áo khoác ra, chỉ còn lại áo ngắn màu trắng. Hôm nay nàng tập bộ cầm thủ và khinh công dưới trăng, quả chê vào đâu được, như rồng bay nước chảy. Đường yên lặng nhìn lúc rồi ra tay tập cùng. Ân Trục Ly cũng hoảng loạn, lập tức ra chiêu đáp lại.

      Thầy trò hai người thường so chiêu, nàng rất hiểu các chiêu thức của , thân pháp và chưởng pháp, thường dùng cầm nã thủ để hóa giải thế công của , mất sức nhiều.

      Đường thấy nàng vẫn còn sức, ra chiêu nhanh hơn, bên trong chứa nhiều biến hóa. ÂN Trục Ly ra sức ứng phó nhưng nàng thiếu mất kinh nghiệm thực chiến. Lúc tay vội chân loạn Đường chiêu đánh vào ngực nàng, Ân Trục Ly bị thương nhưng lại biến sắc.

      “Ngươi….” mặt có vẻ giận dữ, lại giống như hơi xấu hổ, im lặng lúc lâu mới “Hôm nay đến đây thôi, lui xuống ngủ .”

      Ân Trục Ly chỉ mong có thế, vội vàng cầm lấy áo ngoài “Sư phụ cũng sớm nghỉ ngơi .”

      Đường gật đầu, Ân Trục Ly ra quay đầu lại, thấy đứng nơi đó, dáng người dưới ánh trăng càng thêm thanh cao. Phát nàng còn chưa , Đường trầm giọng mệt quay lại đánh tiếp.”

      Ân Trục Ly cắm đầu cắm cổ vội vàng chạy.

      Trong đầu nàng vẫn còn nghĩ, tại sao vừa rồi sư phụ lại biến sắc.

      Đáp án tới khi nàng quay lại Đan Phong các mới biết. Lúc nàng tắm rửa, nha đầu Thanh Uyển nhàng cởi áo của nàng ra, hai trái cam to lăn ra từ trong áo.

      Nha đầu Thanh Uyển kia trừng mắng nhìn trái cam lúc lâu rồi mới thấp giọng “Đại đương gia, ra… cái đó của người cũng đâu có … cần gì dùng cái này….”

      Ân Đại đương gia choáng váng, ngã cắm đầu vào bồn tắm.
      Parvartymal thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :