1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Kiều thê nhà ta - Mạt Trà Khúc Kỳ (Trọng sinh, gia đấu, sạch, cực sủng)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu Huân

      Tiểu Huân Well-Known Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      17,688
      KIỀU THÊ NHÀ TA

      Tác giả: Mạt Trà Khúc Kỳ
      Convert: AnnYang@tangthuvien
      Editor: Tiểu Huân, Kye, Mira
      Beta: Tiểu Huân, Kye, Mira
      Nguồn convert:
      http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=123233
      Tiến độ edit: 2 chương/tuần

      VĂN ÁN

      Kiếp trước Khương Lệnh Uyển là một người phụ nữ bướng bỉnh, kết hôn năm năm vẫn chưa có con. Thế mà Lục Tông vẫn cứ sủng nàng đến đòi mạng, chỉ thiếu điều mang tim gan móc ra cho nàng. Sống lại lần nữa, Khương Lệnh Uyển quyết định làm kiều thê, sau đó giúp Lục Tông chưng bánh bao, luộc bánh bao, rồi lại luộc bánh bao, chưng bánh bao...

      Mục tiêu ba năm ôm hai!! Mười năm đàn!!

      Nhưng vấn đề là--- tại bản thân nàng vẫn là tiểu oa nhi mập mạp trắng trẻo.

      “A, vú nương, ta đói” - Vẫn là ăn no rồi lại tìm Lục Tông .

      Nội dung: trọng sinh, ngọt văn, hào môn thế gia.

      Nhân vật chính: Khương Lệnh Uyển, Lục Tông.

      Cái khác: Sủng ngọt, sạch, 1 VS 1

      Ý nghĩa tên truyện: vợ xinh đẹp của tôi, chữ "ngô" ở đây nghĩa là của tôi chứ phải họ nhé, còn chữ "kiều" tác giả dùng có hai nghĩa, là xinh đẹp đáng , hai là tính tình bị nuông chiều.​
      Last edited by a moderator: 26/5/19
      Thích ăn thịt, thuann, Kimchiii69 others thích bài này.

    2. Tiểu Huân

      Tiểu Huân Well-Known Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      17,688
      Chương 1: Xán Xán


      Editor: Kye


      Beta: Tiểu Huân


      Khương Lệnh Uyển mở mắt ra, nặn nặn cánh tay trắng mịn như củ sen của mình, theo bản năng nhíu nhíu mày lại.


      Nữ hài xinh xắn nho , khoảng tầm bốn tuổi, mặc thân váy hồng điểm thêm vài bông hoa đào áo, đầu là hai búi tóc nhắn tinh xảo, dưới tóc mái là đôi mắt to và sáng, trước ngực rũ xuống mấy bím tóc tinh tế, đuôi bím tóc có gắn thêm ít châu hoa rực rỡ, ăn mặc tương đối xinh đẹp.


      Nhìn liền có cảm giác phấn điêu ngọc mài, trong sáng đáng , thế nhưng giờ phút này nữ hài lại nhíu chặt lông mày, là có chút phù hợp với độ tuổi của nàng.


      Đào ma ma cẩn thận bưng bát canh vào, nhìn thấy dáng vẻ ấy của Khương Lênh Uyển, cười khanh khách : “Lục tiểu thư ăn đường chưng tô lạc”


      *Đường chưng tô lạc: đường chưng phô mai ( để vậy cho nó phù hợp với truyện thôi ạ )


      Quả nhiên, sau khi nghe được bốn chữ “đường chưng tô lạc”, khuôn mặt mập mạp trắng trẻo của Khương Lệnh Uyển nhất thời liền lộ ra nụ cười. Từ chiếc giường gỗ lê được khắc lên những Hán tự vô cùng tinh xảo, nàng lưu loát ngồi dậy, nhìn Đào ma ma đem cái bát có khảm hoa văn màu bạc đặt lên chiếc bàn ở giữa giường.


      Trong chiếc bát tràn đầy màu trắng của đường chưng tô lạc.


      Phía điểm xuyết ít đậu đỏ, nho khô cùng hạch đào được nghiền nát, mềm mềm trắng trắng hồng hồng xanh xanh, nhìn cực kì hấp dẫn. Đường chưng tô lạc đông lại như mỡ, lành lạnh ngon miệng, thích hợp dùng nhất vào những ngày mùa hè.


      Đào ma ma nhìn Khương Lệnh Uyển mới chỉ được có bốn tuổi, lập tức cầm lấy muỗng bạc chuẩn bị đút cho nàng. Khương Lệnh Uyển lại lắc đầu, cầm lấy cái muỗng từ trong tay Đào ma ma, tự mình bắt đầu ăn. Tuy rằng giờ đây nàng còn , nhưng khí lực cầm ăn vẫn có. Đương chưng tô lạc hương vị ngọt thơm lan tràn trong miệng, cùng với đậu đỏ ngọt thanh và nho khô chua ngọt, vị ngọt mát lạnh, nhất thời làm Khương Lệnh Uyển thèm ăn dãi.


      Đào ma ma nhìn Khương Lệnh Uyển ăn đến vui vẻ, lúc này mới lộ ra tươi cười.


      nay là giữa tháng sáu, bên ngoài nóng bức chịu nổi, Khương Lệnh Uyển xưa nay được nuông chiều từ bé, ngày đông sợ lạnh, ngày hè sợ nóng, cả người được nâng niu quý vô cùng. Ngoại trừ cảm giác thời tiết thay đổi bên ngoài thân thể nên Khương Lệnh Uyển thích hai mùa đông hạ, còn bởi vì những nguyên nhân khác như------ ngày đông gió lạnh thấu xương, thổi qua mặt giống như dùng dao cắt vào da thịt, cực kì tổn hại làn da; mùa hạ trời nắng chang chang, hơi chú ý chút cũng bị phơi đen, da đen lại, dung mạo dù cho có đẹp cũng đều vô dụng.


      Cho nên mùa hè vẫn là nên ra khỏi cửa, ngồi ở trong phòng ăn các loại trái cây và đồ ngọt mới là điều tuyệt vời nhất.


      Cái miệng nhắn của Khương Lệnh Uyển ăn từng miếng đường chưng tô lạc, tuổi còn có dáng vẻ như vậy khỏi làm cho Đào ma ma có chút giật mình. Từ sau ba ngày trước cẩn thận bị té cái, cả người đều trở nên giống xưa cho lắm, vốn là tiểu oa oa hoạt bát đáng , bây giờ lại trở nên ngoan ngoãn.


      Lục tiểu thư Khương Lệnh Uyển là đích nữ của phủ Vệ Quốc Công, cha nàng_Khương Bách Nghiêu là đích trưởng tử Vệ Quốc Công phủ, lão quốc công gia còn, Khương Bách Nghiêu tất nhiên thuận lí thành chương kế thừa tước vị. Mười năm trước Khương Bách Nghiêu cưới An Vương phủ Xương Bình quận chúa, phu thê ân ái, hai người cùng có với nhau trai , trải qua tháng ngày ngọt ngào. Khương Bách Nghiêu là người sủng thê tử đau nhi nữ, đối với khuê nữ ngay từ rất mực cưng chiều, thêm nữa Khương Lệnh Uyển có dáng vẻ xinh xắn, cho dù nàng có ngang toàn bộ Quốc Công phủ cũng ai dám nói gì nàng.


      "Xán Xán."


      Khương Lệnh Uyển vùi đầu ăn, bỗng bên ngoài truyền tới thanh dễ nghe.


      Nàng nghiêng đầu, thấy nha hoàn đem rèm châu vén lên, nữ tử thân váy áo ngọc ngà, ngực có thêu hoa lan bước vào, khuôn mặt đầy đặn, môi hồng răng trắng, gò má phiếm hồng, giữa hai đầu lông mày có chút kiều, là sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành. Cử chỉ của nàng lại càng khéo léo, chút nào ỷ vào dung mạo xinh đẹp mà có vẻ tùy tiện.


      Đây chính là mẫu thân Khương Lệnh Uyển, Chu thị.


      “Xán Xán” trong miệng Chu thị là nhũ danh của Khương Lệnh Uyển. Khương Lệnh Uyển là hòn ngọc quý tay cha mẹ, tất nhiên là sáng đến lóa mắt, hơn nữa Chu thị cũng hi vọng nữ nhi ngày sau lớn càng trở nên xinh đẹp nên liền đặt cái nhũ danh này. Chu thị tới bên giường, cúi đầu nhìn bát đường chưng tô lạc ăn hơn nửa, lúc này mới lệnh Đào ma ma tiến đến thu hồi. Nhất thời khuôn mặt mềm mại trắng nõn của Khương Lệnh Uyển lộ ra chút bất mãn, dù biết mẫu thân tuy rằng thương nàng, nhưng cũng thích nàng quá tham ăn lạnh, chỉ đành bất lực nhìn Đào ma ma đem non nửa chén đường chưng tô lạc mang .


      Khương Lệnh Uyển giương đôi mắt to tròn, người nhìn đến liền cảm giác tâm mềm mại.


      Chu thị thấy nữ nhi khóc nháo, quả rất vừa lòng, mỉm cười tiếng: “ Nếu Xán Xán ngoan ngoãn, lần tới nương nhất định làm cho con ăn, được ?” rồi nàng đưa tay vén tóc mái của nữ nhi qua, nhìn vết sẹo bên thái dương, liền thu lại nụ cười, nhịn được : “Đến cùng cũng chỉ là thứ xuất, có giáo dưỡng, cũng may vết thương sâu, nếu như sâu thêm chút…” Nghĩ đến người kia, tuy rằng nhị phòng còn tuổi nhưng ngờ tâm địa lại độc ác như vậy, Chu thị lại càng thêm đau lòng nữ nhi.


      Khương Lệnh Uyển nhăn mày lại___

      Nàng tất nhiên hiểu được vết sẹo này từ đâu mà có.


      Ba ngày trước nàng ở trong sân đuổi theo mèo con, vừa vặn tình cờ gặp phải tứ nương Khương Lệnh Đề của nhị phòng. Khương Lệnh Đề là thứ nữ, tính tình lại giống như mẫu thân nàng_Thôi di nương, vừa khúm núm vừa mềm yếu. Nàng mình bắt được mèo , liền để Khương Lệnh Đề giúp nàng, trong quá trình truy đuổi, Khương Lệnh Đề cẩn thận đụng phải nàng, trực tiếp làm nàng bị ngã, cái trán đập xuống đất. Da thịt tiểu nữ oa vốn là rất non mịn, thời điểm đó tất nhiên là bị rách da chảy máu.


      Cũng chính là lúc này, nàng quay trở lại thời điểm lúc mình mới bốn tuổi.


      Khương Lệnh Uyển có chút tưởng tượng nổi, trải qua ba ngày nay, nàng mới có thể chắc chắn.


      Lại đến Khương Lệnh Đề, kiếp trước bởi vì chuyện này, nàng cùng Khương Lệnh Đề vẫn hợp nhau. Mà Khương Lệnh Đề đích xác cũng phải cố ý, tuy rằng vết sẹo sớm lành, nhưng nàng đối với mình vẫn tồn tại áy náy, vì thế để bồi thường cho bản thân, nàng ấy hi sinh rất lớn. Nghĩ tới kiếp trước, mỗi khi gặp Khương Lệnh Đề nàng luôn châm chọc mỉa mai, Khương Lệnh Uyển đột có cảm giác như mắt mình bị mù---- ai đối xử với mình lòng cũng biết.


      giờ thấy Chu thị lại để ý chuyện này như vậy, Khương Lệnh Uyển nghiêm túc : “Nương, chuyện này thể trách Tứ tỷ tỷ, là con cẩn thận.”


      Chu thị ngẩn người, nàng hiểu tính tình của nữ nhi, xưa nay thích nhất cái đẹp, bây giờ trán bị thương, mặc kệ có phải cố ý hay , khẳng định là đổ lỗi cho Khương Lệnh Đề, ngờ nữ nhi lại phản ứng như vậy. Chu thị nghe xong, chỉ cảm thấy nữ nhi tâm địa thiện lương, vui mừng : “ Xán Xán, tuổi con còn , có số việc con hiểu. Chờ sau này lớn lên rồi, sẽ biết lòng người còn cách lớp da.” Coi như là tỷ muội của chính mình sao, đặt ở nơi này có mấy phần chân tình còn chưa biết được đâu.


      Khương Lệnh Uyển nói thầm ở trong lòng: Nàng mới , kiếp trước nàng còn sống đến hai mươi tuổi đây.


      Khương Lệnh Uyển lại : “Con và Tứ tỷ tuy rằng thường hay chơi cùng nhau, nhưng mỗi lần con cần hỗ trợ, tỷ ấy đều luôn giúp đỡ. Nương, con rất thích Tứ tỷ tỷ, con muốn cùng chơi với Tứ tỷ tỷ, người đáp ứng nữ nhi , có được hay ?” Nàng muốn gặp Khương Lệnh Đề, kiếp này, nàng phải cố gắng xây dựng tốt quan hệ tỷ muội, để nàng bị người khác khi dễ.


      Chu thị khó xử, nữ nhi của nàng vẫn luôn luôn thích Khương Lệnh Đề, ngược lại quan hệ với hai nữ nhi khác của nhị phòng có chút gần. Ba ngày nay Xán Xán lại chỉ an tâm nghỉ ngơi, đúng là nhắc đến hai người đó nữa, trái lại đối với vị đường tỷ thứ xuất kia bỗng nhiên lại có hảo cảm. Lúc đầu nàng còn cho rằng nữ nhi oán hận Khương Lệnh Đề nên mới cố ý muốn cùng tiếp xúc với Khương Lệnh Đề, sau đó tìm cơ hội khi dễ nàng, có thể là nữ nhi thông minh, thế nhưng tuổi vẫn còn , đôi mắt nàng thể lừa gạt người khác.


      Chuyện này… nữ nhi là thích tứ nha đầu?


      Chu thị có chút do dự, suy nghĩ chút mới : “Chờ Xán Xán khỏe lại, nương liền dẫn ngươi , được ?”


      Nghe xong câu này, Khương Lệnh Uyển mới gật đầu, hướng về Chu thị nở nụ cười tươi sáng: “Cảm ơn nương.”


      Chu thị thụ sủng nhược kinh, nhìn nữ nhi nở nụ cười thiên chân vô tà, khóe miệng hơi nhếch lên.


      Nữ nhi té ngã cái, đúng là trở nên ngoan ngoãn ít, chẳng lẽ là trong họa có phúc?


      Giữa thời điểm hai mẹ con chuyện, Khương Bách Nghiêu vào.


      Chu thị nhìn phu quân mình, liền nhớ lại phen hồ nháo ở thư phòng lúc nãy, mặt nhịn được liền đỏ lên, lỗ tại lại càng đỏ đến sung huyết. Khương Bách Nghiêu nhìn dáng vẻ yểu điệu của thê tử, ánh mắt ôn nhu, càng ngày càng thêm thích, có điều mặt vẫn là thần sắc nhàn nhạt, bộ dáng chính nhân quân tử.


      Khương Lệnh Uyển trong lòng cười hắc hắc, hiểu được mẫu thân cùng phụ thân nhất định vừa mới làm xong chuyện xấu. Bây giờ tuy thân thể nàng ở bộ dạng tiểu nữ oa bốn tuổi, nhưng mà suy nghĩ lại phải nha. Nàng nghĩ tình cảm phụ thân cùng mẫu thân tốt như vậy, đáy lòng thực vui vẻ.


      Khương Lệnh Uyển thấy Khương Bách Nghiêu, lập tức ngọt ngào kêu tiếng: “Cha.”


      Khương Bách Nghiêu trời sinh khí chất nho nhã ngọc thụ lâm phong, bây giờ cũng thành thân được mấy năm, tất nhiên là càng hêm mấy phần trầm ổn, khuôn mặt ngày càng có mị lực, Khương Lệnh Uyển nghĩ, ngày sau mình trưởng thành, có thể trỗ mã thành một nữ tử dung mạo vô song như vậy, thể kể đến công của cha mẹ. Khương Bách Nghiêu ôm lấy nữ nhi, ngồi xuống bên cạnh thê tử, bàn tay to nặn nặn cánh tay mềm mềm nộn nộn của nữ nhi, đánh giá tinh tế phen : : “ Xán Xán của chúng ta xinh đẹp.”


      Khương Lệnh Uyển trong lòng ngừng kêu khổ, cánh tay bị nặn đến gắt gao.


      Cũng bởi vì vị phụ thân này của nàng mà làm hại mĩ quan từ nhỏ của nàng đã bị ảnh hưởng, cứ cho rằng nương gia phải béo trắng mới đẹp. Có điều may mắn là nàng hiểu ra muộn, bằng chắc nàng sẽ hối hận muốn chết. Có điều nay nàng chỉ là tiểu nữ oa thôi. Tiểu nữ oa phải béo trắng mới đáng , ngược lại quá gầy nhìn rất xấu. Cho nên trở lại năm bốn tuổi, Khương Lệnh Uyển quyết định, ở tuổi này cứ ăn uống tốt, sau này trưởng thành sẽ thể ăn uống tùy tiện như vậy nữa.


      Khương Lệnh Uyển duỗi bàn tay , cầm khối bánh quế đường nhân củ sen ở trong đĩa lên bắt đầu ăn.


      Chu thị nhìn quai hàm nữ nhi phình lên, dáng dấp nho cực kì đáng , lúc này mới nhớ đến điều gì, hỏi Khương Bách Nghiêu: “Quốc công gia vừa mới lúc sáng phải vội vã ra ngoài, chẳng lẽ có đại gì?”


      Khương Bách Nghiêu thu lại nụ cười, chậm rãi mở miệng: “Buổi sáng hôm nay, Vinh vương phi mất.”


      Chu thị vừa nghe, liền than thở tiếng, Vinh vương phi này xác thật là triền miên giường bệnh lâu. Tuy Vệ Quốc Công phủ cùng Vinh vương phủ lui tới nhiều, nhưng bất kể như thế nào, Vinh vương phi cũng coi như biểu tẩu của nàng. Chu thị mày liễu cau lại, đau lòng : “Vinh thế tử thế nhưng mới có mười bốn tuổi, như thế còn nương, đúng là hài tử đáng thương.”


      Khương Lệnh Uyển ăn bánh quế đường nhân củ sen đột nhiên ngừng lại, mặt bánh bao cũng cứng đờ.


      Nàng thể để ý đến tình của vinh vương phủ.


      Bởi vì Vinh vương phủ là nhà chồng kiếp trước của nàng.


      Mà Vinh Vương thế tử đáng thương trong miệng mẫu thân nàng cũng phải ai khác, chính là phu quân kiếp trước của nàng----Lục Tông.
      Last edited: 15/7/17

    3. Tiểu Huân

      Tiểu Huân Well-Known Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      17,688
      Chương 2 : Rể hiền.

      Editor: Kye

      Beta: Tiểu Huân


      Lại đến Lục Tông cũng xem như là biểu ca nàng, chỉ là quá thân cận mà thôi.


      Vinh vương phủ cho đến nay, theo lý thuyết cũng chỉ là thân phận vương hầu, ở Tấn thành cũng có địa vị cao nhất định. Chỉ là ở Tấn thành ai cũng biết, năm đó Vinh Vương được coi như là người có thể có thể ngồi lên ngôi vị hoàng đế nhất, chẳng qua sau này Tiên hoàng lại lập Tam hoàng tử, chính là Thừa Đức Đế bây giờ lên làm Thái tử. Sau này Thừa Đức Đế lên ngôi, mặt ngoài tuy rằng cũng làm khó xử Vinh Vương, nhưng người có mắt đều nhận thấy---- hoàng thượng chính là ưa Vinh Vương phủ.


      Cho nên Vinh vương phủ cũng đông đúc như các vương phủ khác trong Tấn thành, đúng ra, ngay cả với những gia ̀nh bình thường cũng càng thêm quạnh quẽ, làm việc cũng biết điều hơn.


      Mà kiếp trước, nàng căn bản là thích Lục Tông.


      Lục Tông so với nàng lớn hơn sáu tuổi, cũng ổn trọng hơn rất nhiều. Nhưng Khương Lệnh Uyển lại cảm thấy, Lục Tông người này lạnh như băng, quá mức ít , coi như là có phong thái thanh phong nhã nguyệt, nhưng cũng là người dễ thân cận.


      Nếu phải ngày ấy ma xui quỷ khiến, nàng bị cứu, hai người có tiếp xúc da thịt, nàng cũng nghĩ tới mình lại gả cho .


      Nếu như bình tĩnh lại mà xem xét, Lục Tông cũng là nam tử tuấn mỹ nhất mà nàng từng gặp, phóng tầm mắt ra toàn bộ Tấn thành cũng tìm được ai tuấn tú như . Khương Lệnh Uyển là người nông cạn, lúc trước nếu bởi vì khuôn mặt này của Lục Tông, nàng cũng miễn cưỡng đáp ứng cuộc hôn này.


      Ngay cả sau khi thành thân, Lục Tông đối với nàng đúng là rất tốt.


      Điều này khiến cho nàng có thêm nhận thức mới đối với Lục Tông. Mà lại rất dung túng nàng, nàng tự nhiên cũng có chút thị sủng sinh kiêu, thường hay làm ít chuyện hồ đồ, bây giờ nghĩ lại, nếu như phải bởi vì người kia là Lục Tông, e là nàng biết bị hưu biết bao nhiêu lần. Thậm chí là trong năm năm nàng gả cho , nàng lại thể sinh cho đứa con.


      Lục Tông tuy sủng nàng, nhưng nhớ tới số việc, nàng vẫn là có chút oán Lục Tông.


      Ở Đại Chu, nữ tử lấy thân thể tinh tế thướt tha làm chuẩn mực của cái đẹp, ở kiếp trước, sau khi nàng lớn lên, vẫn luôn kiềm chế ăn uống, hiểu được dù là bản thân trời sinh quyến rũ, gia tộc cũng rất là giàu có, bằng sẽ lãng phí ban ân này của ông trời. Chỉ là nàng từ đã rất thích ăn, thích ăn nhất là những thứ đồ ngọt dễ gây béo phì kia, nhưng vì để duy trì vóc dáng yểu điệu nên nàng dám ăn nhiều. Mỗi lần ăn chút bánh ngọt, đã cảm thấy vô cùng tội lỗi, chỉ có thể ra ngoài vận động phen.


      Sau khi gả cho Lục Tông, hai người tất nhiên sẽ cùng nhau dùng bữa.


      Lục Tông ở giường là cái đồ xấu xa còn chưa tính, thời điểm dùng bữa còn cố ý chơi xấu giao cho đầu bếp làm những món điểm tâm ngọt mà nàng thích nhất, nuôi dưỡng tâm tư muốn biến nàng thành viên ngọc châu tròn tròn. Nàng sao có thể chịu a? Cho nên mới , khi đó nàng oán chết Lục Tông. Nhưng Lục Tông lại cứ thích dùng các loại bánh ngọt để mê hoặc nàng. Những loại bánh ngọt này lại còn là bí phương tổ truyền của đầu bếp Vinh vương phủ, dù là đầu bếp trong cung cũng thể làm ra cùng hương vị như vậy, mà nàng lại chịu nổi dụ hoặc, đương nhiên là thể nhịn được.


      Sau khi ăn xong, nàng vô cùng là hối hận, nói muốn ra ngoài vận động. Nhưng Lục Tông hai lời liền kéo nàng vào trong nhà vận động… Nhớ tới loại vận động này, Khương Lệnh Uyển tại nghĩ đến vẫn là có chút đỏ mặt.


      Nhưng ngoại trừ điểm này, Lục Tông đối tốt với nàng quả thực là tốt đến mức cần phải .


      Nàng từ người tương đối phiền toái. Được nuông chiều từ bé, cả ngày luôn phải cân nhắc trang điểm như thế nào là đẹp, xiêm y phối màu như thế nào để cho phù hợp với từng kiểu quạt, đeo khuyên tai gì để hợp với dung mạo. Đến vật ngoài thân nàng cũng chưa từng qua loa chứ đừng nói là gương mặt và thân thể của mình. Mỗi ngày, sau khi rửa mặt xong nàng đều sử dụng khăn bông làm bằng vải mềm thượng hạng để lau mặt, sau đó dùng ngọc mài chuyên dưỡng nhan để thoa lên mặt, mỗi lần tắm rửa luôn phải pha nước hoa hồng đặc chế, ngay cả rửa tay cũng phải dùng ngọc tủy dưỡng da. Lại nói đến làn da mềm mại này của nàng, duy nhất chỉ có thể mặc vào xiêm y tinh xảo do Cẩm Tú phường chế tác…


      Phu quân của nàng cũng ra tay vô cùng rộng rãi, chỉ cần nàng cao hứng, hắn sẽ ra sức tiêu bạc cho nàng, nháy cũng nháy mắt lấy cái. May mắn tính hào sảng, nên cũng rất tùy tiện theo nàng cùng phá sản.


      Nhưng Lục Tông thì sao?


      Lục Tông tuy là Thế tử Vinh vương phủ, địa vị của hắn ở Vinh vương phủ vẫn còn đặt ở đó. Lục Tông hắn lại là người vô cùng có tiền đồ, mười bốn tuổi đã xông pha chiến trường, có thể là xưa nay hùng xuất thiếu niên, vị thiếu niên như một con sói này đã lập được rất nhiều chiến công hiển hách. Ngay cả Thừa Đức đế xưa nay ưa gì Vinh vương, cũng nhịn được nhìn Vinh vương Thế tử Lục Tông với cặp mắt khác xưa, trực tiếp khen là trụ cột Đại Chu. Lục Tông từ tập võ, từ khi còn niên thiếu hắn đầu quân đánh trận, thời điểm trở về Tấn thành, mặc dù khi ấy cuộc sống quá khó khăn như trong quân doanh, nhưng hắn cũng có quá để ý, chỉ cần sạch và thuận tiện là được.


      Vì vậy, nàng và Lục Tông là hai cá tính hoàn toàn khác nhau, một người thì bướng bỉnh phiền toái, một người lại cương nghị, kiên quyết.


      Lúc đầu Lục Tông có chút buồn bực------ tại sao mỗi lần nàng xuất môn lại phiền toái lâu như vậy? Chẳng qua Khương Lệnh Uyển cảm thấy, duyên cớ là do bên người chưa bao giờ có một nữ nhân nào.


      Còn nhớ lần, buổi tối hai người ầm ỹ vô cùng lợi hại, sáng sớm hôm sau đương nhiên là thức dậy trễ, nhưng hôm đó hai người còn phải thăm cữu cữu Lục Tông. Lục Tông thấy đã sắp qua thời gian hẹn gặp, liền thúc giục nàng. Nàng cảm thấy hắn phiền, thời gian cho dù gấp gáp nhưng ăn mặc trang điểm thì cũng phải cẩn thận một chút, ai cho phép Lục Tông giục a? Nàng dưới cơn bực tức liền tuyên bố , Lục Tông thực có chút tức giận, trực tiếp bế nàng lên xe ngựa khi còn mặt mộc


      Nàng chưa bao giờ ra khỏi cửa hay đến nhà người khác làm khách mà lôi thôi lếch thếch như vậy? Liền trực tiếp khóc nháo ở xe ngựa.


      Đó là lần cãi nhau đầu tiên của nàng và Lục Tông sau khi thành thân.


      Sau này hay người mặc dù có chút va chạm, nhưng nàng với Lục Tông chung quy vẫn tốt lắm.


      tóm lại, phu quân tốt sai, ngược lại là chính mình, chưa bao giờ làm chút xíu việc nào mà thê tử nên làm. Nàng từ đã thích thêu thùa, chỉ sợ kim châm đâm vào tay ngọc. Tuy Lục Tông mấy lần muốn nàng tự tay thêu túi tiền cho , nàng ngoài miệng đồng ý nhưng lại chưa bao giờ động thủ qua. Sau này Lục Tông cũng ràng suy nghĩ của nàng, liền nhắc lại việc này nữa.


      “Xán Xán, làm sao vậy?” Chu thị thấy nữ nhi ngẩn người nhìn bánh quế đường trong tay, lúc này lo lắng hỏi “Bị nghẹn sao?” rồi liền vỗ lưng Khương Lệnh Uyển, kêu Đào ma ma đến bên cạnh rót nước.


      Khương Lệnh Uyển tỉnh táo lại, khuôn mặt bánh bao miễn cưỡng nở nụ cười: “ Nữ nhi có việc gì…” Nàng rũ rũ mắt, thanh so với bánh quế trong tay còn muốn mềm mại hơn “Chẳng qua cảm thấy Vinh thế tử hắn đáng thương.”


      Chu thị thở phào nhõm, xác thực là đáng thương, nhưng nói đến cùng, sống chết có số. Nàng vuốt đầu của nữ nhi, : “ đến lúc Xán Xán vừa ra đời, Vinh thế tử còn từng ôm con nữa.”


      Còn có việc này?


      Khương Lệnh Uyển lại hề biết. Ở trong ấn tượng của nàng, kiếp trước nàng cùng biểu ca Lục Tông có nhiều giao tình, chân chính cùng tiếp xúc, là tình của Lục Bảo Thiền. Lục Bảo Thiền này là muội muội ruột của Lục Tông, tuổi còn thích đại ca của nàng, Khương Dụ, nhưng đại ca nàng lại mến mộ Tấn thành đệ nhất danh môn quý nữ Chu Lâm Lang. Chu Lâm Lang là biểu tỷ nàng, từ rất ngoan ngoãn, nhất là rất hiểu chuyện làm vui lòng trưởng bối, sau khi lớn lên đương nhiên lại càng hào phóng, giàu tri thức, hiểu lễ nghĩa, mỗi lần chỉ cần Chu Lâm Lang ở cùng chỗ với nàng, nàng liền giở cái tính nuông chiều từ bé ra, bởi vì nàng quá thích cái biểu tỷ này, chỉ cảm thấy nàng quá làm ra vẻ…


      Nhưng nàng thích làm sao?


      Đến cuối cùng, Chu Lâm Lang này vẫn như lẽ thường trở thành tẩu tẩu của nàng, có điều nàng cũng rất nhanh liền xuất giá, cũng làm ca ca phải khó xử. Ngược lại là Lục Bảo Thiền này… Haizz... đáng thương ca ca vẫn luôn lòng say mê nàng ta.


      Bây giờ nghe lúc vừa mới ra đời cùng Lục Tông từng có tiếp xúc, Khương Lệnh Uyển xác thực hơi kinh ngạc.


      Nhớ tới Lục Tông, trong lòng Khương Lệnh Uyển có chút ngứa ngáy, nhưng vào lúc này nàng cũng chỉ là một tiểu oa nhi bốn tuổi mà thôi, có thể làm cái gì? Khương Lệnh Uyển nhíu mày lại, cúi đầu ăn nốt cái bánh quế trong tay.


      Cũng chỉ có thể ăn mà thôi.


      Ánh trăng mông lung như tản ra ánh bạc.


      Bên trong phòng ngủ, những chiếc lư hương đúc hình hoa hải đường được đặc chế thượng đẳng tỏa ra mùi hoa đào thanh nhã động lòng người. Chiếc giường chế tác bằng gỗ lê vang lên từng tiếng cọt kẹt, màn giường được buông xuống mơ màng phấp phới, chiếc giường lúc này như trở thành một mảng thiên ̣a nho nhỏ.


      Ở bên trong, Khương Bách Nghiêu nằm sóng vai với thê tử Chu thị, hai người thân mật ôm nhau. Chu thị vốn có được bộ phong thái khuynh quốc khuynh thành, bây giờ lại càng thêm kiều diễm tuyệt luân, nhân nhi kiều nộn như vậy, càng ngày càng khiến cho Khương Bách Nghiêu trìu mến thôi.


      Mọi việc xong, Khương Bách Nghiêu muốn tắm rửa, hai vợ chồng sau khi tẩy rửa sạch , mới ôm nhau ngủ. Chu thị cả người mềm mại, mặt ửng đỏ rũ mi rúc vào trong lồng ngực phu quân, lo lắng : “Xán Xán từ sau khi bị ngã, đúng là đã thay đổi rất nhiều, thiếp nhìn thấy… có chút thích hợp lắm.” Vừa mở miệng chuyện, tiếng còn có chút khàn, lắng nghe liền biết vừa rồi huyên náo có bao nhiêu lợi hại.


      Khương Bách Nghiêu giữa hai chân mày là một mảng ôn hòa, nghĩ đến vẻ mặt bánh bao đáng của khuê nữ nhà mình, hắn từ ái : “Trước kia nàng vẫn luôn Xán Xán hiểu chuyện, bây giờ Xán Xán ngoan chút, nàng lại hài lòng?”


      Chu thị nhíu mày lại, : “Cũng phải ý này. Xán Xán ngoan ngoãn, thiếp thân là mẫu thân của nàng tất nhiên là vui mừng, chỉ là lần này chuyển biến quá lớn.” Lại như nhớ ra cái gì đó, Chu thị nâng lên gương mặt xinh đẹp : “Hôm nay Xán Xán còn , muốn chơi đùa cùng Tứ nha đầu của nhị phòng… Nhất là ngụm Tứ tỷ tỷ, hai ngụm tứ tỷ tỷ, gọi thực thân thiết, cũng hiểu trong cái đầu của nữ nhi chúng ta nghĩ cái gì.”


      Tuổi còn , đôi khi người lớn cũng nhìn thấu.


      Khương Bách Nghiêu đối với chất nữ Khương Lệnh Đề này cũng có thành kiến gì. Khương Lệnh Đề này tuy là thứ nữ, nhưng lại cực kỳ thành an phận, nghĩ đến việc ngày ấy bất quá cũng là do tiểu hài tử trong lúc chơi đùa cẩn thận thôi, dù sao Khương Lệnh Đề hại Xán Xán cũng chiếm được tiện nghi gì. Khương Bách Nghiêu ôm lấy thân thể mềm mại của thê tử, hôn một cái lên đôi môi đỏ bừng của nàng, trong lòng lại có chút ngứa, trầm giọng : “Đừng nghĩ nhiều như vậy, chúng ta vẫn là nên sớm nghỉ ngơi chút. Nếu nàng còn mệt, vậy chúng ta…”


      Thấy đôi mắt của Khương Bách Nghiêu càng trở nên sâu thẳm, mặt Chu thị đỏ lên, lúc này liền đánh lên ngực của mấy cái, nhìn Khương Bách Nghiêu vừa thẹn thùng vừa giận, nũng nịu thầm : “ Cả ngày đều biết kiềm chế.”


      Khương Bách Nghiêu cười cười, cái đánh này của thê tử đối với mình là lời ca tụng.


      Mắt phượng nhắm lại, bên ngoài bỗng truyền đến trận ồn ào. Khương Bách Nghiêu chuẩn bị ôm tức phụ ngủ, nhất thời mặt mày nhíu lại, tay vén trướng màn, nhìn thấy nha hoàn gác đêm đứng bên ngoài liền hỏi: “Làm sao?”


      “Quốc Công gia, là...là Lục tiểu thư đến đây.”


      Xán Xán?


      Lời này vừa dứt, Khương Bách Nghiêu liền nhìn thấy nữ nhi mặc thân xiêm y tơ tằm màu hồng phấn điểm xuyết vài bông hoa lan, chân ngắn nho nhỏ hướng chạy về phía giường, khuê nữ trắng trẻo mũm mĩm, xinh đẹp như tuyết, tay như ngọc. Khương Bách Nghiêu buông thê tử ra, đứng dậy vén màn lên tiến đến phía trước, đem khuê nữ nhắn ôm lên đùi, hôn một cái ở lên trán khuê nữ. Sau mới cúi đầu nhìn đối diện vào đôi mắt lúng liếng của khuê nữ, ôn nhu : “Xán Xán gặp ác mộng sao?”


      Khương Lệnh Uyển muộn như vậy cũng muốn tới quấy rối cuộc sống phu thê về đêm của cha mẹ, nhưng nhìn thấy phụ thân mẫu thân y phục chỉnh tề, nhất thời thở phào nhõm--- cuối cùng cũng coi như đánh gãy chuyện tốt của hai người.


      Nàng nhớ đến trước đây khi còn là Vinh Vương phi, ở giường lăn qua lăn lại, thực khó mà dừng lại.


      Nàng hiểu được cha xưa nay thương nàng, liền nỗ lực lợi dụng khuôn mặt bánh bao đáng của chính mình, tay thịt trắng trắng nộn nộn như ngó sen ôm lấy cổ cha, nhíu mày, thanh mềm nhũn : “Cha, nữ nhi...Nữ nhi cảm thấy Vinh thế tử quá đáng thương. Thời điểm lần tới khi cha đến Vinh Vương phủ, mang theo nữ nhi cùng, có được hay ?”


      Hôm nay mẫu thân Lục Tông còn, Lục Tông mới chỉ là thiếu niên mười tuổi, trong lòng khẳng định rất khó vượt qua. Tuy rằng bây giờ nàng trở lại thời điểm lúc mình bốn tuổi, nhưng trong lòng của nàng, Lục Tông vẫn là phu quân của nàng, là người thân mật khắng khít với nàng nhất.


      Phu quân này nàng dùng rất thuận tay, kiếp này đương nhiên cũng có ý định thay đổi phu quân.
      Last edited: 15/7/17

    4. Tiểu Huân

      Tiểu Huân Well-Known Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      17,688
      Chương 3: Quả vải

      Editor: Mira

      Beta: Tiểu Huân


      Khương Bách Nghiêu có khuê nữ như vậy, tất nhiên là vô cùng thương. Bây giờ nhìn vào đôi mắt to đầy nước của khuê nữ nhà mình, khuôn mặt mũm mĩm, làm sao có thể cự tuyệt? Dỗ được nữ nhi rồi, Khương Bách Nghiêu mới tự mình đưa nữ nhi về phòng để nàng tự ngủ, nhìn bé con ngoan ngoãn nằm ngủ, lúc này mới trở về phòng.


      Bên trong Chu thị còn chưa ngủ, thấy gương mặt Khương Bách Nghiêu còn hơi chút bất mãn, liền hỏi: “Quốc Công gia sao lại đáp ứng Xán Xán?”


      Vinh Vương phi còn, Vệ Quốc Công phủ cũng là chỗ thân thiết, đương nhiên phải đến phúng viếng.


      Khương Bách Nghiêu cởi ngoại bào khoác bên ngoài ra, gác lên giá áo, sau đó trở về giường ôm thân thể mềm mại của thê tử, : “Dù sao Vinh vương phi cũng là biểu di của Xán Xán, Vinh thế tử cũng là biểu ca, nếu Xán Xán có lòng, ta làm cha nào có lý gì lại đồng ý?”


      về đạo lý, Vệ Quốc Công phủ cùng Vinh vương phủ xưa nay chỉ là khách khí ngoài mặt, thực tế lại có nửa điểm quan hệ. Lại Xán Xán còn , việc tham gia tang lễ tóm lại là vận rủi.


      Khương Bách Nghiêu thấy thê tử mặt ủ mày chau, liền mỉm cười xoa mi tâm của nàng, ôn nhu : “Cũng còn sớm, chúng ta vẫn nên ngủ


      Cha nếu đáp ứng nàng lần tới Vinh vương phủ mang nàng theo, vậy Khương Lệnh Uyển đương nhiên là yên tâm. Hôm sau, trời vừa sáng, Khương Lệnh Uyển liền sai người chuẩn bị kĩ điểm tâm, dự định đến thăm Tứ tỷ tỷ Khương Lệnh Đề.


      Hộp tử đàn tổng cộng có ba tầng.


      Mở tầng đầu tiên ra, bên trong đặt bánh mứt quả màu vàng rực rỡ, màu sắc cực kỳ đẹp đẽ; tầng giữa đựng bánh kem gạo nếp, ngọt ngào hương thơm, trong những món ăn mà Khương Lệnh Uyển thích ăn nhất trong mùa này; tầng thấp nhất đặt bánh mì bơ sữa hình hoa hồng, xốp giòn ngon miệng, nhìn thôi cũng đủ khiến người ta thấy thèm. Tuy biết Đào ma ma làm việc cẩn thận, nhưng Khương Lệnh Uyển vẫn tự mình liếc nhìn, vừa thấy đúng là những thứ nàng lựa chọn liền thỏa mãn cười.


      Đào ma ma nhìn thấu tâm tư của Lục tiểu thư, nhìn tiểu oa nhi trắng trẻo mịn màng ngồi ghế, gương mặt chất đầy nụ cười, liền hỏi: “Lục tiểu thư còn cần gì nữa ?”


      Khương Lệnh Uyển chăm chú suy nghĩ chút, sau đó đôi bàn tay mũm mĩm chống cái cằm tròn trịa lên, nghiêng đầu : “Hôm qua phải cha đem về hai giỏ quả vải hay sao? Ta muốn đưa cho Tứ tỷ tỷ cùng di nương giỏi


      Quả vải a…


      Đào ma ma lại : “Lục tiểu thư phải thích ăn quả vải nhất sao?” Mấy ngày nay hơi nóng, Lục tiểu thư thích nhất là quả vải ướp lạnh, mà quả vải lại là thứ cỡ nào hiếm có? Dù là được nuông chiều từ bé như Lục tiểu thư, mỗi lần cũng nỡ cho người khác ăn. Hôm nay muốn đến xem Tứ tiểu thư, ba đĩa bánh ngọt coi như là khách khí, cần thiết đưa thêm giỏ quả vải a.”


      Khương Lệnh Uyển nghĩ trước đây mình thực ích kỷ, mọi việc chỉ lo chính mình thoải mái hưởng thụ, xưa nay biết nghĩ cho người khác. Nàng hướng Đào ma ma cười, : “Đào ma ma, ta nghĩ muốn chia sẻ với Tứ tỷ tỷ.”


      Kiếp trước Khương Lệnh Đề vì mình làm nhiều chuyện như vậy, bây giờ rổ vải nho này lại đáng là gì?


      Thấy nụ cười thiên chân vô tà của Lục tiểu thư, Đào ma ma cũng gì nữa. Từ lúc Lục tiểu thư sinh ra nàng chính là người chăm sóc, tới giờ được bốn năm. Lục tiểu thư trắng trẻo đáng , miệng như được bôi mật, chỉ Quốc Công gia coi nàng như bảo bối, nàng cũng nỡ nhìn tiểu thư chịu nửa điểm oan ức.


      Nàng còn tuổi, vậy mà hiểu được biết chia sẻ cùng tỷ muội, xác thực là hiếm thấy.


      Nghe lời này, Đào ma ma liền sai nha hoàn chuẩn bị quả vải.


      Khương Lệnh Uyển hôm nay mặc thân váy mềm, bộ y phục này tính chất mềm mại, đồ án tinh xảo, gia đình bình thường ăn uống năm cũng biết có mua nổi bộ hay , vậy mà đây lại là loại y phục thường thấy nhất trong tủ của nàng. Khương Lệnh Uyển tuy rằng trở lại lúc bốn tuổi, cũng hiểu chuyện hơn, nhưng lại thể thay đổi tính tình mềm yếu này, đương nhiên là vì nỡ làm khổ chính mình.


      Sáng nay thời tiết vẫn còn mát mẻ.


      Khương Lệnh Uyển bên cạnh Đào ma ma, phía sau là hai nha hoàn mang theo điểm tâm cùng rổ vải.


      Chi thứ hai ở Tây viện, thê tử của Nhị thúc nàng, Từ thị, là sư tử Hà Đông*, đem Thôi di nương an bài ở nơi hẻo lánh nhất trong Tây viện - Thanh Hà cư. Mà Thanh Hà cư này quá mức xa xôi, Khương Lệnh Uyển chưa bao giờ qua lần nào.


      Khương Lệnh Uyển đường mòn lát đá, ngẩng đầu lên thấy có người chơi xích đu, mà phía sau là tiểu nương mặc chiếc váy xanh biếc đẩy dây đu, nhất thời cả viện tràn đầy tiếng cười thanh thúy như chuông bạc.


      Đào ma ma ở bên cạnh vội : “Lục tiểu thư, là Nhị tiểu thư cùng Tam tiểu thư”


      Khương Lệnh Đề lên tiếng. Cái này đương nhiên nàng biết.


      Ngồi ở bàn đu dây, mặc bộ váy mềm màu tím là Tam đường tỷ của nàng Khương Lệnh Huệ, mà người đẩy ở phía sau lại là Nhị đường tỷ của nàng Khương Lệnh Dung.


      Nàng muốn gặp hai người này, thế nhưng Khương Lệnh Dung cùng Khương Lệnh Huệ tinh mắt nhìn thấy nàng. Khương Lệnh Huệ lập tức nhảy xuống khỏi bàn đu, về phía nàng, Khương Lệnh Dung cũng theo đến.


      Khương Lệnh Uyển làm mặt bánh bao, nhìn hai người : “Nhị tỷ tỷ, Tam tỷ tỷ.”


      Khương Lệnh Dung lớn hơn nàng hai tuổi, sáu tuổi, vóc dáng tất nhiên cũng cao hơn nàng rất nhiều. Dáng dấp nàng thuộc loại bình thường, chỉ là đôi mắt hơi lớn chút, những nơi khác cũng chưa phát triển, có điều sau này khi lớn lên đúng là giai nhân thanh lệ. Mà Khương Lệnh Huệ bây giờ tuy rằng chỉ mới năm tuổi, khuôn mặt nhắn, môi hồng răng trắng, da dẻ mềm mại, vừa mới chơi bàn đu nên gò má hơi ửng hồng, vô cùng xinh đẹp, từ tiểu mỹ nhân, ngày sau xác thực dáng dấp tệ.


      Khương Lệnh Dung thân mật kêu tiếng “Lục muội muội”, mà Khương Lệnh Huệ lại kinh ngạc nhìn rổ vải trong tay nha hoàn phía sau, mặt vui vẻ hướng về phía Khương Lệnh Uyển : “Đây là Lục muội muội cho chúng ta sao?”


      Tiểu nương gia, tất nhiên thích ăn quả vải.


      Khương Lệnh Huệ cho rằng như vậy cũng là có đạo lý, Lục đường muội này là tiểu tổ tông của Vệ Quốc Công phủ, ngày thường qua lại cùng hai vị đường tỷ này cũng gần hơn chút, thường cùng nhau chơi đùa. Bây giờ lại cầm quả vải đến Tây viện, phải cho các nàng còn có thể cho ai?


      Khương Lệnh Uyển lại thẳng: “Tam tỷ tỷ, đây là cho Tứ tỷ tỷ ăn.”


      Khương Lệnh Đề? Khương Lệnh Huệ lúc này liền sửng sốt, sau đó gương mặt liền dịu lại cười cười, đại khái đoán được ý nghĩ của Khương Lệnh Uyển - lần trước Khương Lệnh Đề làm hại Lục muội muội té lộn nhào cái, còn chảy máu, bây giờ Lục muội muội tự nhiên muốn chỉnh Khương Lệnh Đề chút.


      Có điều....


      Khương Lệnh Huệ liếc mắt nhìn quả vải trong tay nha hoàn, thầm nghĩ: Lục muội muội thực quá ngốc. Coi như muốn chỉnh Khương Lệnh Đề, cũng cần phải dùng quả vải chứ? Quả vải này là thứ hiếm có như thế, là ngu ngốc đến thể tả.


      Khương Lệnh Huệ lại giương mắt liếc nhìn y phục người Lục muội muội, nhìn cây trâm cài đầu nàng quả là châu hoa xán lạn, cổ mang khóa trường mệnh tinh xảo đẹp đẽ, thân quần áo trắng trẻo mũm mĩm, thêu hoa sen xinh đẹp, tay áo thêu đồ án tinh xảo, ánh mắt sáng lên, nhất thời có chút ước ao. Trong lòng bất mãn : cha của Lục muội muội là gia chủ, đương nhiên là muốn gì được nấy.


      Còn Khương Lệnh Dung, gò mà chỉ mỉm cười, cái gì cũng . Tuổi còn , vậy mà diễn xuất lão luyện, gương mặt hiện ra bộ dạng đoan trang.


      Khương Lệnh Uyển trong lòng thầm rên tiếng, sớm biết ý nghĩ trong lòng hai người.


      Khương Lệnh Huệ ngoài mặt khách khí với nàng, nhưng lại là khẩu Phật tâm xà, trong đầu biết mắng nàng đến thế nào đây?


      Nhìn gương mặt non nớt của hai người bây giờ, nhất thời Khương Lệnh Uyển nhớ tới ít chuyện ——


      Kiếp trước, thời điểm Khương Lệnh Huệ mười bốn tuổi có được mối hôn tốt, lúc đó đắc ý hết, lại nghĩ rằng Khương Lệnh Uyển cuối cùng gả ra lại là Vinh Vương Thế tử Lục Tông, điều này đủ làm cho Khương Lệnh Huệ tức sầm mặt lại, bởi vì phu quân Khương Lệnh Huệ là thủ hạ của Lục Tông. Cũng bởi vì điều này mà Khương Lệnh Huệ càng ngày càng bất mãn với nàng, nhưng lại kiêng kỵ trong lòng, dám nói. Sau đó, nàng cùng Lục Tông kết hôn bốn năm nhưng lại sinh ra được mụn con nào, còn Khương Lệnh Huệ lại rất biết sinh, kết hôn lâu liền sinh trai , sau lại mang thai, ôm cái bụng lớn đến trước mặt nàng khoe khoang. Có điều mang thai bốn tháng bụng lớn, cần phải dùng tay chống nạnh, bên người nha hoàn ma ma xoay quanh, chỉ sợ người khác biết nàng sinh con.


      Khương Lệnh Huệ lớn lối như thế, nàng đương nhiên nhịn được, tức giận lên liền phát sinh mâu thuẫn. Nghĩ đến Khương Lệnh Huệ cũng do bị nàng ép quá mức gắt gao, bật thốt lên câu: “Đẹp đẽ có ích lợi gì, cũng chỉ là người sinh được hài tử.”


      Lời này làm Khương Lệnh Uyển tức điên, trực tiếp chi nàng bạt tai, Khương Lệnh Huệ nhất thời sợ đến bối rối.


      Sau đó Khương Lệnh Uyển hồi phủ, tức giận đến bữa tối cũng muốn ăn. Vẫn là Lục Tông kiên trì dụ dỗ nàng, ôm vào trong ngực từng miếng từng miếng đút nàng. Đến cùng đây cũng là việc của nữ nhân với nhau, nàng với Lục Tông, chỉ là cũng phải kẻ ngốc, dò hỏi nha hoàn bên người nàng là ra. Sau đó sao? Lục Tông lại dùng việc công trả thù riêng, chỉnh phu quân Khương Lệnh Huệ ngừng kêu khổ, cuối cùng vẫn là Khương Lệnh Huệ ôm cái bụng lớn đến nhà xin lỗi, mỗi câu đều là muội muội tốt, xin lỗi làm lành với nàng, khuôn mặt tươi cười đến muốn cứng lại.


      Đêm đó nàng trực tiếp ôm cổ Lục Tông chịu buông tay, trong lòng thoải mái vô cùng, ai bảo thương nàng như thế chứ?


      nay, nàng mặc dù chỉ là nữ oa bốn tuổi, nhưng nàng ràng Khương Lệnh Huệ câu kia cũng phải có đạo lý. Điều tốt là kiếp này của nàng còn rất dài, chỉ cần cố gắng dưỡng thân thể, ngày sau nhất định có thể sinh cho Lục Tông nhiều hài tử.


      Đời này, nàng phải sinh được nhiều hơn Khương Lệnh Huệ, để phải sinh khí với nàng.


      Nghĩ như vậy, Khương Lệnh Uyển lại liếc mắt nhìn Nhị đường tỷ của nàng, Khương Lệnh Dung. Khương Lệnh Dung ngoài mặt nhìn đàng hoàng, làm hại nàng luôn cho rằng vị Nhị tỷ tỷ này là cái bánh bao mềm, lại biết Khương Lệnh Dung so với Khương Lệnh Huệ còn thông minh hơn nhiều. Tuy rằng nàng cả ngày ở cùng Khương Lệnh Huệ, nhưng mỗi lần có chuyện đều đếm xỉa đến, xưa nay cũng dính líu cái gì, cùng lắm là làm sứ giả hòa bình. Ngoan ngoãn hiểu chuyện, rất được lòng trưởng bối


      Nhìn Khương Lệnh Dung cũng chỉ có dung mạo cử chỉ thường thường, nhưng dù là người như vậy, lại có thể gả cho đại tài tử vang dội khắp Tấn thành, Tạ Trí Thanh hay sao? Tạ Trí Thanh kia là người như thế nào? Từ chính là tiểu thần đồng, được biết bao nhiêu nương Tấn thành ái mộ, lén lút thu gom truyền đọc tác phẩm thơ từ hội họa của , còn có cả hai vị quận chúa vì mà tranh giành tình nhân, huyên náo đến mức ai cũng biết.


      Lúc nàng chưa lấy chồng, cũng là nữ tử quyền quý ở Tấn thành.


      Mà Tạ Trí Thanh này cũng từng đỏ mặt lấy lòng nàng, nhưng hồi đó nàng cả ngày cân nhắc việc ăn uống làm đẹp, đối với chuyện nam nữ lại chút hứng thú, tuy rằng Tạ Trí Thanh phi thường tuấn lãng, nhưng vẫn hề nghĩ ngợi liền tiếng cự tuyệt . Sau đó Tạ Trí Thanh cũng xuất trước mặt nàng, đại khái là người đọc sách nên da mặt mỏng. Về sau, Tạ Trí Thanh đỗ trạng nguyên, được Thừa Đức đế thưởng thức, chức quan cũng , Tạ gia vốn là danh môn vọng tộc, lại có được Tạ Trí Thanh, càng ngày càng vinh quang vô hạn.


      Mà tại thời điểm nàng gặp lại Tạ Trí Thanh, chính là lúc cưỡi đại mã, mặc bộ hỉ bào đỏ thẫm đến Vệ Quốc Công phủ nghênh cưới Khương Lệnh Dung.


      Nàng vốn để trong lòng, cũng quên từng động tâm với mình.


      Thế nhưng có lần, trong lúc vô tình nghe Khương Lệnh Dung và Khương Lệnh Huệ cãi vã, Khương Lệnh Huệ buồn bực hướng Khương Lệnh Dung câu —— “Gả được cho Tạ Trí Thanh có gì đặc biệt? Còn phải là theo sau Khương Lệnh Uyển lượm được món hời lớn.”
      Last edited: 15/7/17

    5. Tiểu Huân

      Tiểu Huân Well-Known Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      17,688
      Chương 4 : Tỷ muội


      Editor: Mira


      Beta: Kye


      Khương Lệnh Huệ : “Lục muội muội, vậy chúng ta cùng thôi.” Nàng cũng muốn nhìn xem Lục muội muội này chỉnh Khương Lệnh Đề như thế nào.


      Khương Lệnh Uyển tỉnh táo lại, suy nghĩ thêm về những phiền lòng ở kiếp trước nữa, nhưng hôm nay nhìn khuôn mặt trắng nõn êm dịu này của Khương Lệnh Huệ, tóm lại là thể thích nổi. Nếu là trước đây, nàng còn cố gắng châm chước phen, nhưng hôm nay nàng cũng cần phải châm chước nữa… Nàng chỉ là tiểu oa nhi bốn tuổi, có thể thị sủng sinh kiêu, tùy tiện nổi nóng. Khương Lệnh Uyển : “Ta muốn mình đến xem Tứ tỷ tỷ.” rồi nàng hướng Đào ma ma: “Đào ma ma, chúng ta thôi.”


      Thanh này nghe chỉ là bi bô, nhưng lại quả quyết dứt khoát.


      Khương Lệnh Huệ lập tức nhíu mày, mặt có chút khó chịu, liền hướng bóng lưng Khương Lệnh Uyển uy hiếp: “Sau này chúng ta cùng ngươi chơi đùa nữa.”


      Nghe thanh non nớt của Khương Lệnh Huệ ở phía sau, Khương Lệnh Uyển khỏi dừng bước, sau đó cong môi cười.


      Ân, như vậy cũng vừa vặn.


      Ngược lại, nàng cũng thích ở cùng hai người này.


      bên Đào ma ma lại vô cùng kinh ngạc, liếc nhìn tiểu nương đầy tức giận phía sau, hướng Khương Lệnh Uyển : “Lục tiểu thư phải thích cùng Nhị tiểu thư, Tam tiểu thư chơi đùa sao?” Bên trong Vệ Quốc Công phủ này, Lục tiểu thư cùng hai vị tiểu tư này xấp xỉ tuổi nhau, ở tuổi này, tất nhiên là ham chơi đến quên trời đất, bạn chơi cùng chắc chắn thể thiếu.


      Khương Lệnh Uyển ngẩng đầu lên, gương mặt thiên chân vô tà, vẻ mặt mê man nhìn Đào ma ma: “Có sao?” Sau đó nháy mắt cái, cười dài , “Đào ma ma, ta mới là thích Nhị tỷ tỷ, Tam tỷ tỷ.”


      Đào ma ma kỳ thực cũng thích hai vị tiểu thư kia lắm. Đặc biệt Tam tiểu thư, thường giựt dây Lục tiểu thư bắt nạt Tứ tiểu thư, còn tuổi lại gây xích mích ly gián.


      Lục tiểu thư tránh xa Tam tiểu thư chút, tự nhiên là chuyện tốt.


      Đào ma ma cũng hỏi thêm nữa.


      Thanh Hà cư trước mặt có cái ao sen, lần này hoa sen mập mạp còn chưa nở rộ, màu lục bích của lá sen phía dưới được tôn lên, có vẻ đặc biệt mềm mại xanh biếc. Khương Lệnh Uyển nghĩ, Thanh Hà cư tuy hẻo lánh, ngược lại cũng là nơi thanh tĩnh. Chỉ là nàng xưa nay thích náo nhiệt, kiếp trước lại coi trọng mặt mũi, mọi thứ đều thích phô trương.


      Ở phương diện này, Lục Tông đúng là vô cùng thỏa mãn lòng hư vinh của nàng.


      Cho nên đây đại khái cũng là trong những nguyên nhân nàng muốn đổi phu quân. Dù là trọng sinh, cũng tìm được người phu quân thứ hai làm nàng thỏa mãn như Lục Tông.


      Khương Lệnh Uyển tiến vào sân trong của Thanh Hà cư, nhìn thấy tiền viện trồng hai cây táo, bên cạnh cây có nha hoàn y phục màu xanh lục cầm chổi quét sân, tuổi lớn lắm, cũng khoảng mười hai mười ba tuổi, cúi đầu chăm chú làm việc. Có lẽ là nghĩ tới có người đến, nha hoàn kia nhìn ma ma nha hoàn cùng tiểu bánh bao, sửng sốt hồi mới phản ứng được, vội vàng hành lễ: “Lục...Lục tiểu thư.”


      Lúc này Thôi di nương ở bên trong nghe được động tĩnh liền ra.


      Thôi di nương mặc thân màu trắng, vạt áo ngoài hình in lá trúc cùng hoa mai đỏ tươi, phía dưới là váy dài màu trắng ngà thêu bạch ngọc lan, đầu vấn kiểu uy đọa kế* đơn giản, khuôn mặt hình trái trứng kiều mỹ thanh lệ, nhu nhược đáng . đến Thôi di nương này, lúc trước là nha hoàn hầu hạ bên người Khương Nhị Gia, sau vì dung mạo xinh đẹp, mới bị Khương Nhị Gia thu làm thiếp. Bây giờ nhìn Thôi di nương, Khương Lệnh Uyển liền cảm thấy khuôn mặt này có chút quen thuộc, nghĩ kĩ lại Tứ tỷ tỷ nàng ngày sau lớn lên, cùng Thôi di nương có sáu, bảy phần giống nhau, đặc biết thần thái nhu nhược giữa hai lông mày. Lúc này, Khương Lệnh Uyển nhất thời dấy lên cảm giác thân thiết.


      *Uy đọa kế: kiểu tóc búi lệch về bên, rủ về phía


      Thôi di nương kinh ngạc : “Lục tiểu thư?”


      Khương Lệnh Uyển bước từng bước tới, có điều bây giờ vóc người nàng thấp bé, giống như Tiểu Đậu Đinh*, đương nhiên phải ngẩng đầu lên mới có thể chuyện cùng Thôi di nương. Dáng người nho nho nhưng lại cực kì lễ phép, khách khí : “Di nương, Tứ tỷ tỷ có ở đây ? Hôm qua cha mang về ít quả vài, ta muốn cho Tứ tỷ tỷ nếm thử.”


      *Tiểu Đậu Đinh: cậu bé mọc lá mầm đầu ở bên trung ấy :))))


      Thôi di nương chợt sững sờ, bàn tay giấu trong tay áo cũng theo bản năng nắm lại.


      Nàng làm sao biết tình tính Lục tiểu thư này? Hôm nay sợ là đến làm khó Đề nhi. Phải biết rằng Lục tiểu thư này là hòn ngọc quý tay Quốc Công gia, tuy rất được người khác thích, nhưng thời điểm bắt nạt người đều hề nương tay, tất cả đều là những biện pháp tinh quái, khiến người bên ngoài cũng làm gì được nàng.


      Thôi di nương tưởng niệm nữ nhi, lúc này còn có chút thần trí , tâm trạng tê rần, vội : “Lục tiểu thư, tình lần trước, là do Đề nhi đúng, thiếp thân hướng Lục tiểu thư xin lỗi.”


      Khương Lệnh Uyển hiểu được Thôi di nương hiểu lầm.


      Nàng biết cái ngày mình ngã chổng vó kia, Thôi di nương cố ý dẫn theo Khương Lệnh Đề đến Đông viện cầu tình, thậm chí ở trước mặt nương quỳ xuống. Mẫu thân thương nàng, đối với Tứ tỷ tỷ có chút thành kiến, tất nhiên thờ ơ động lòng, chỉ ở bên trong chăm sóc cho nàng ra ngoài. Chỉ là cha rộng lượng, chỉ là tiểu hài tử bất cẩn trong lúc chơi đùa, cần lo lắng, rồi mới sai người đưa mẹ con Thôi di nương trở về, cũng với Khương Nhị Gia làm khó dễ mẹ con bọn họ.


      Hôm nay nàng đến Thanh Hà cư, tất nhiên Thôi di nương cho rằng nàng định đến tính sổ.


      Khương Lệnh Uyển biết mình có gương mặt bánh bao đáng , tức khắc con ngươi hơi động liền có biện pháp, vội cười khanh khách lôi kéo ống tay áo Thôi di nương, : “Di nương, ta là tới tìm Tứ tỷ tỷ chơi. Ta là tình thích Tứ tỷ tỷ.”


      Thôi di nương bán tín bán nghi, nhìn gương mặt quá giống Chu thị thu , càng nhìn càng thấy trắng mịn đáng , làm sao cũng thể khiến người ta sinh chán ghét được. Thôi di nương cũng có cách nào, chỉ đành đem người mang vào phòng.


      Gian nhà đơn sơ, Thôi di nương cũng có gì ngon để chiêu đãi, liền kêu người đem lên chút dưa lê.


      Dưa lê cắt thành khối , bên cắm tăm làm bằng trúc để tiện ăn uống. Khương Lệnh Uyển lại ăn, chỉ cảm thấy Thanh Hà cư chi phí so với nàng tưởng tượng còn bết bát hơn, nàng liếc mắt nhìn đĩa dưa lên bàn, thần nghĩ dưa lê này có lẽ Thôi di nương còn nỡ ăn.


      Hơn nữa, nàng vừa vào phòng liền cảm thấy có chút oi bức. Bây giờ là buổi sáng, nếu oi bức như vậy, đến buổi trưa chẳng phải thành lồng hấp? Khương Lệnh Uyển nghĩ, lát sai người mang chút băng khối đến. Lại nhìn vật trang trí trong phòng, đều là mới. Phía trước cửa sổ đặt bình hoa cũ vẽ hình hoa đào, bên trong cắm mấy đài sen mới, phía còn dính sương sớm, đại khái là mới vừa hái từ ao sen phía ngoài lên.


      Còn may bố trí vẫn tính sạch , ấm áp thoải mái.


      Chỉ là Thanh Hà cư này chỉ đơn sơ, hạ nhân cũng ít, nàng nhìn thấy tổng cộng chỉ có ma ma cùng hai nha hoàn.


      Thôi di nương cũng biết Khương Lệnh Uyển định làm gì, nhìn dáng người , trắng trẻo non nớt, cùng thân thể như ngọc, mặt mày tinh xảo, là xinh đẹp. Đáng tiếc tiểu nương đẹp đẽ như vậy, lúc nào cũng thích bắt nạt Đề nhi của nàng. Thôi di nương thầm nghĩ nàng trêu chọc nổi Lục tiểu thư này, lúc nào cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn nữ nhi bị oan ức. Cũng tốt là Lục tiểu thư này tính quá được nuông chiều, chỉ đơn thuần là nghịch ngợm, nội tâm cũng xấu.


      Nhưng hôm nay nhìn kĩ, Thôi di nương cảm thấy Lục tiểu thư này có chút giống. ràng là tiểu oa nhi bốn tuổi, so với Đề nhi của nàng còn hơn tuổi, nhưng cử chỉ thần thái lại khéo léo hơn nhiều, khiến nàng có chút dám coi nàng là tiểu oa nhi để đối xử.


      Khương Lệnh Uyển thấy người, mới hướng Thôi di nương hỏi: “Tứ tỷ tỷ đâu?”


      Thôi di nương vẫn có chút yên lòng, nhất thời trong lòng vô cùng do dự. Khương Lệnh Uyển lại hỏi: “Là ở bên trong sao?”


      xong liền để Đào ma ma vén rèm che lên, tự mình bước từng bước ngắn ngủn vào.


      Khương Lệnh Uyển vừa vào bên trong, liền thấy Khương Lệnh Đề ngồi giường .


      Thấy nàng vào, Khương Lệnh Đề sững sờ mở to đôi mắt nhìn, có lẽ là thấy có chút khẩn trương, lên tiếng.


      Khương Lệnh Uyển nhìn gương mặt non nớt này, nhất thời cũng có chút hoảng hốt, phảng phất hình ảnh trong ký ức cùng gương mặt đó gộp lại. Kiếp trước Tứ tỷ tỷ đối với mình mang trong lòng hổ thẹn, ba lần bốn lười giúp đỡ mình. Thậm chí có hồi nàng suýt chết, vẫn là Tứ tỷ tỷ liều mạng thay nàng cản mũi tên. Thế nhưng thân thể Tứ tỷ tỷ từ mềm yếu, liễu yếu đào tơ, mũi tên kia suýt chút nữa lấy mạng nàng, vẫn là Lục Tông vào cung mời ngự y tới, bảo vệ cái mạng của nàng, sau phải ở giường tĩnh dưỡng mấy tháng. Tuy là thân thể về sau có gì đáng ngại, nhưng cả đời thể làm mẫu thân, nhưng nàng có nửa phần hối hận vì cứu mình. Bây giờ thấy Tứ tỷ tỷ, tuy rằng lớn hơn mình tuổi, nhưng nhìn gầy gò, đôi mắt đặc biệt lớn, cùng cái chuông đồng có chút tương tự.


      Khương Lệnh Uyển hoàn hồn, viền mắt có chút nóng, nhưng cong môi ngọt ngào cất tiếng gọi: “Tứ tỷ tỷ.”


      Khương Lệnh Đề tay nâng khuôn mặt có chút gầy gò, suy nhược tái nhợt tia huyết sắc, đôi mắt to nhìn Khương Lệnh Uyển, mấp máy môi nhưng lại biết nên gì. Khương Lệnh Uyển ngồi vào bên cạnh nàng, để nha hoàn mở hộp cơm ra, đem ba đĩa bánh ngọt bày lên bàn, lại đem rổ vải tới, sau đó ôm cánh tay bé của nàng : “Tứ tỷ tỷ, đây là ta đem qua cho ngươi ăn.”


      Đào ma ma lại sững sờ, thầm nghĩ: Lục tiểu thư phải xưa nay thích người ngoài đụng chạm sao? Ngày thường dù là Nhị tiểu thư, Tam tiểu thư đều thân mật như vậy. Hôm nay là làm sao?


      Khương Lệnh Đề lúc này tóc búi trái đào, búi tóc chỉ có hai sợi dây màu hồng nhạt cố định, có bất kỳ trang sức nào khác. Váy màu xanh biếc thêu lá trúc người cũng là cực kỳ cũ, trang phục này nhìn nửa điểm cũng khống giống tiểu thư Vệ Quốc Công phủ, giống Khương Lệnh Uyển, còn tuổi liền thích chưng diện. Khương Lệnh Đề ánh mắt sững sờ nhìn Khương Lệnh Uyển thân mật ôm cánh tay nàng, hơi kinh ngạc, sau mới đưa mắt nhìn đến mấy đĩa bánh ngọt, theo bản năng nuốt ngụm nước miếng.


      Thấy Khương Lệnh Đề phản ứng, Khương Lệnh Uyển : “Tứ tỷ tỷ thích ăn những thứ này sao?”


      Lúc này Thôi di nương đứng mới mở miệng, : “Lục tiểu thư, Đề nhi hôm qua phát sốt, bây giờ...bây giờ sợ là còn chưa tỉnh táo lại.” rồi Thôi di nương nhịn được đỏ mắt. Nữ nhi nàng từ cơ thể ốm yếu, thân thể suy nhược, lại còn có mẫu thân thân phận thấp kém.


      Lúc này ngược lại là Khương Lệnh Uyển lo lắng, dưới đánh giá phen, sốt sắng : “Tứ tỷ tỷ có chỗ nào thoải mái? Để ta cha thỉnh đại phu cho ngươi.”


      Nhìn Khương Lệnh Uyển lo lắng cho mình như vậy, Khương Lệnh Đề nãy giờ gì giờ mới mở miệng, : “... cần, tỷ có chuyện gì.” thanh của Khương Lệnh Đề trầm thấp, nhược nhược, nghe như chú mèo tội nghiệp.


      Khương Lệnh Uyển thấy Khương Lệnh Đề tuy gầy, nhưng sắc mặt cũng tệ, đại khái là có gì đáng ngại, liền động viên : “ có việc gì là tốt rồi, ngày sau nếu Tứ tỷ tỷ có chuyện gì, cứ việc tìm muội.” rồi nàng hướng Khương Lệnh Đề cười ngọt ngào.


      Khương Lệnh Đề nhìn Lục muội muội trước mắt, chỉ cảm thấy hai người chưa bao giờ thân thiết tới vậy, Lục muội muội này của nàng ngọc tuyết đáng , khuôn mặt mập mạp bánh bao là khiến người ta thích, cho dù nàng có bị bắt nạt, cũng cách nào chán ghét Lục muội muội đáng như thế.


      Khương Lệnh Uyển vẫn tiếp tục vô thức bán manh, lẩm bẩm : “Tứ tỷ tỷ làm sao?” Lại nghĩ tới điều gì đó, ngữ khí đầy chân thành, “Tứ tỷ tỷ, muội biết trước đây là muội đúng, nên bắt nạt tỷ. Tứ tỷ tỷ, tỷ có thể tha thứ cho Xán Xán ? Sau này chúng ta làm hảo tỷ muội, có được ?”


      Khương Lệnh Đề nhìn Lục muội muội của mình trưng ra gương mặt bánh bao vô hại, chỉ cảm thấy tâm can mình đều mềm nhũn. Huống chi, nàng trước giờ vẫn chưa từng tức giận.


      Khương Lệnh Uyển biết Khương Lệnh Đề còn chút kiêng dè, dù sao nàng bắt nạt người ta cũng phải ngày ngày hai, nhưng hôm nay lúc trang điểm, nhìn khuôn mặt bánh bao mập máp trắng trẻo trong gương, mắt to long lanh, khiến cho người khác thể nổi lên cảm giác chán ghét, tạo ra cảm giác yếu đuối, Tứ tỷ nhất định mềm lòng, vô cùng đáng thương : “Tứ tỷ tỷ vẫn chịu tha thứ cho Xán Xán sao?” liền ủy khuất chu môi, hốc mắt ươn ướt, đầu buông xuống, muốn đáng thương bao nhiêu có đáng thương bấy nhiêu.


      Khương Lệnh Đề làm sao chống đỡ được?


      Sợ rằng tiểu bánh bao sau khắc khóc, vội : “Muội… Muội đừng như vậy… Lục muội muội, tỷ có giận ngươi.”


      Khương Lệnh Uyển giương mắt, bàn tay nhắn nắm lấy ống tay áo Khương Lệnh Đề, chớp chớp đôi mắt to ướt nhẹp, cẩn thận hỏi: “Cái kia… Tứ tỷ tỷ tha thứ cho Xán Xán?”


      Khương Lệnh Đề nhanh chóng gật đầu.


      Khương Lệnh Uyển liền tươi cười rạng rỡ, : “Tứ tỷ tỷ ăn chút bánh ngọt , ăn rất ngon.” Khương Lệnh Uyển chị lo Tứ tỷ tỷ tin nàng, vội cầm lên khối bánh mì bơ sữa hình hoa hồng nhét vào miệng mình, nhưng mà miệng nàng quá , chỉ có thể nhét được nữa. Nàng cắn nửa, vừa ăn vừa nhìn Khương Lệnh Đề, “Tứ tỷ tỷ yên tâm rồi chứ?”


      Khương Lệnh Đề nhìn Khương Lệnh Uyển ăn đến mức quai hàm căng phình, nhìn như tiểu thanh oa*, vừa buồn cười vừa đáng , nhất thời nhịn được, “Phụt” tiếng liền bật cười.


      *Tiểu thanh oa: ếch xanh :))) chị tưởng tượng cũng phong phú


      Nàng vốn có chút thèm ăn, lúc này lại thấy Lục muội muội ăn đến hài lòng như vậy, trong lòng có chút rục rịch, mà sau khắc thấy Khương Lệnh Uyển cầm lấy khối bánh gạo nếp nhân kem trực tiếp đưa đến bên miệng nàng.


      Khương Lệnh Đề cúi đầu nhìn đôi bàn tay , tâm tình có chút cảm động.


      mu bàn tay còn chút vụn bánh mì, nhưng chút cũng có vẻ dơ, có lẽ do bàn tay nàng mập mạp, đôi tay này mềm mại nhiều thịt. Khương Lệnh Đề nhất thời đối với vị đường muội này có thêm vài phần hảo cảm, cười tủm tỉm cắn miếng bánh gạo nếp tay nàng, sau đó cầm lấy nửa còn lại tiếp tục ăn.


      Thấy nàng rốt cuộc cũng tiếp nhận, Khương Lệnh Uyển nhịn được cười, nghiêng đầu nhìn Khương Lệnh Đề : “Tứ tỷ tỷ, ăn ngon ?”


      Khương Lệnh Đề cũng mỉm cười : “Ăn ngon.”


      Thôi di nương nhìn hình ảnh hài hòa như vậy, nhất thời viền mắt cũng nhịn được mà đỏ lên. Lúc trước nàng đối với Lục tiểu thư còn chút cảnh giác, lúc này mới tin nàng là tâm đối tốt với nữ nhi. Nữ nhi luôn theo bên người nàng, có bạn chơi, lần nào cũng thiết tha mong chờ nhìn ba tiểu nương còn lại trong phủ đường vui cười đùa giỡn, mà nàng chỉ có thể đứng nhìn xa xa mà ước ao.


      Tuy rằng Lục tiểu thư có lúc thích bắt nạt Đề nhi, nhưng nàng hiểu được, kỳ thực Đề nhi chút cũng ghét Lục tiểu thư, trái lại vô cùng tích đường muội này. Nàng luôn cảm thấy mình lớn hơn tuổi, nên nhường muội muội, dù là bị nàng bắt nạt trêu đùa, trong lòng cũng cảm thấy vui vẻ —— tóm lại là có người chịu cùng nàng chơi đùa.


      “Di nương, Tứ tỷ tỷ, mẫu thân chắc là tìm ta, ngày mai ta lại tới.” Khương Lệnh Uyển biết lúc này nếu trở về, mẫu thân chắc chắn sốt ruột, liền tạm biệt Khương Lệnh Đề cùng Thôi di nương.


      Giữa tiểu hài tử trong thời gian ngắn luôn có thể bồi dưỡng được tình cảm, Khương Lệnh Uyển lại còn quyết định kiếp này muốn che chở người đường tỷ này, tất nhiên đào tâm can ra để đối tốt với nàng. Khương Lệnh Đề tất nhiên có thể cảm giác được chân tâm cùng thành ý của tiểu đường muội này, hơn nữa tiểu đường muội lớn lên xinh đẹp đáng như thế, nàng vốn là thích còn kịp.


      Khương Lệnh Uyển xoay người chuẩn bị ra ngoài, bỗng nghĩ tới điều gì, bước chân ngắn cộp cộp đến trước mặt Khương Lệnh Đề, đôi tay ôm cổ của nàng, mặt nàng hôn “Bẹp” cái.


      Trước đây mặc kệ nàng làm sai tình gì, chỉ cần làm vậy với Lục Tông, Lục Tông ngay lập tức mặt mày hớn hở.


      Quả nhiên, Khương Lệnh Đề ngụm nước miếng còn lưu lại mặt mình, vui vẻ cười cười.


      Lục muội muội rốt cục cũng chịu cùng nàng chơi đùa.


      .


      Khương Lệnh Uyển nhảy nhót chạy về.


      Bây giờ nàng còn tuổi, cần dùng cử chỉ của đại gia khuê tú ràng buộc chính mình, thể tốt hơn. Trước đây nàng lúc nào cũng phải chú ý cử chỉ lời của chính mình, ngay cả dùng điểm tâm cũng chỉ có thể ăn từng miếng , cất bước lại phải ung dung tao nhã, phải có phong phạm thục nữ.


      Chỉ là nàng vừa ra ngoài sân, liền nhìn thấy mẫu thân mình lông mày nhíu chặt chờ nàng.


      Khương Lệnh Uyển le le đầu lưỡi , biết mình tránh thoát, liền hướng Chu thị tới. Chu thị ôm lấy nữ nhi, im lặng , chờ nàng tự mở miệng chuyện.


      Nhưng Khương Lệnh Uyên lại vô cùng thông minh, biết Chu thị tức giận, vội ôm cổ Chu thị, hôn lên gương mặt kiều mỹ xinh đẹp của nàng cái, mềm giọng : “Xán Xán thích mẫu thân nhất, để nương lo lắng, là Xán Xán đúng, nương đừng tức giận.”


      “Tiểu láu cá, chỉ biết tốt nịnh mẫu thân.” Tuy như vậy, nhưng mặt Chu thị nhiễm ý cười, chỉ duỗi tay nắn nắn gương mặt mập mạp của nữ nhi, giả vờ hung ác , “Nếu còn có lần nữa, xem mẫu thân làm sao trừng trị ngươi.” Lời tuy dữ dằn, nhưng gương mặt lại quá kiều mỹ, chút cũng thấy hung ác.


      Khương Lệnh Uyển cười hắc hắc, để mẫu thân tùy ý miết khuôn mặt mập mạp của nàng, ngoan ngoãn như chú mèo con.


      .


      Nháy mắt liền đến ngày phát tang của Vinh Vương phủ.


      Khương Lệnh Uyển cố ý mặc thân váy mềm nhạt màu, đầu đeo trâm hoa, chỉ dùng dải lụa đơn giản, nhìn cực kỳ giản dị. Đào ma ma cũng hơi kinh ngạc, Lục tiểu thư thích nhất là chưng diện, tuy hôm nay muốn đến dự tang lễ, vậy mà còn tuổi lại hiểu được những điều này.


      Khương Lệnh Uyển trong lòng lại : Bất kể thế nào, Vinh Vương phi cũng là mẹ chồng nàng.


      Có điều…


      Khương Lệnh Uyển cũng có chút thấp thỏm, nhất thời ngơ ngác nhìn khuôn mặt bánh bao của mình trong gương.


      —— cũng biết Lục Tông lúc còn bé trông như thế nào?
      Last edited: 15/7/17

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :